CHƯƠNG 6
Elena Rời Đi
Thứ năm, ngày
của buổi thôi miên cuối cùng của chúng tôi. Mới chỉ hai ngày kể từ
khi Elena khiến tôi kinh ngạc tột độ, và tôi đã bị ép phải cố dồn
thật nhiều thông tin nhất có thể vào trong một vài ngày ngắn ngủi.
Buổi thôi miên chúng tôi đã có, hay là tối thứ Ba, đã cho thấy rằng
Nostradamus đã sẵn sàng để làm việc với chúng tôi và rằng việc thu
thập những tri thức mới đáng kinh ngạc từ những bài thơ bốn câu của
ông ấy là hoàn toàn có thể. Thật ức chế và đáng thất vọng khi một
cơ hội hiếm có duy nhất như vậy bất thình lình lại bị cắt đi. Tôi
đã không có đủ thông tin cho một quyển sách và để mài sắc sự tò mò
của người đọc với chỉ một vài bản giải nghĩa của những bài thơ
bốn câu là không được công bằng cho lắm. Elena đã nói rằng bởi vì cha
mẹ cô ấy vẫn đang sinh sống ở thành phố này cô ấy rất có thể sẽ
quay lại vào mùa hè năm sau, vào kỳ nghỉ. Chúng tôi sẽ có thể thực
hiện một buổi thôi miên trong suốt thời gian đó. Nếu câu chuyện này
phải chờ đến lúc đó, nếu tôi phải ngồi đợi mọt năm hay hơn, vậy thì
cứ như vậy thôi. Dĩ nhiên, điều này là hoàn toàn mâu thuẫn với những
chỉ dẫn từ Nostradamus. Ông ấy dường như khá dứt khoát về việc đưa
thông tin đến cho con người ở thời đại của chúng ta càng nhanh chóng
càng tốt, nhưng vào thời điểm này, tôi đã không có giải pháp nào
khác. Elena đang rời đi, và bởi vì Alaska không phải ngay bên cạnh,
không có hy vọng gì sẽ được làm việc cùng cô ấy. Cô ấy có thể sẽ
có khả năng lấy được vài kết quả, cố gắng giải nghĩa những bài thơ
bốn câu một mình, nhưng tôi nghĩ rằng điều này là không tài nào đoán
trước được. Tôi đã không nghĩ rằng mình có thể dựa vào tính xác
thực của phương pháp đó. Những kết quả thu được trong trạng thái thôi
miên khi giao tiếp với Dyonisus và Nostradamus đã là rõ ràng và chính
xác một cách đáng kinh ngạc. Tôi biết rằng những kết quả này không
thể bị sao chép bởi bất kỳ phương pháp nào khác ngoại trừ tôi làm
việc trực tiếp với cô ấy. Tôi đã không biết người nào tên gọi
“Brian”, nhưng tôi sẽ luôn giữ cho mình cảnh giác về một khả năng mà
một người như vậy có thể bước vào cuộc đời tôi như một đối tượng
nghiên cứu tương lai. Tôi đã đang làm việc với vài người và tôi đã có
một người trong đầu mà tôi nghĩ rằng có thể là một đối tượng nghiên
cứu tốt cho cuộc thực nghiệm, sinh viên âm nhạc mà tôi đã đề cập với
Nostradamus. Nhưng bởi vì tôi chưa từng được nghe nói tới thứ gì như
vầy được thử thực hiện trước đó, tôi đã nghĩ rằng mình đang yêu cầu
một điều bất khả thi. Chúng ta đã có may mắn như vậy với Elena bởi
vì chúng ta đã vén màn một tiền kiếp khi mà cô ấy là một học trò
của người đàn ông vĩ đại đó. Vì khả năng tôi không tìm thấy những
người học trò khác của ông ta là rất lớn, tôi không có ý tưởng hay
kế hoạch gì để cố liên lạc với ông ta thông qua ai khác. Bất khả thi
là từ duy nhất dành cho nó, nó hoàn toàn thuộc về cõi thế của
những điều bất khả.
Việc tiếp tục
tự hỏi về nó quả không giúp ích được gì vào thời điểm này. Khi tôi
đến khu phố nghĩ dưỡng, tôi đã biết mình phải tập trung mọi năng
lượng của mình vào việc cố để thu thập nhiều thông tin nhất có thể
trong suốt buổi thôi miên cuối cùng này. Tôi đã ngồi tới một giờ
sáng đêm trước để xem qua những bài thơ bốn câu. Đây là lần đầu tiên
tôi đã thực sự nghiên cứu chúng. Trong khi đọc chúng, vào những lúc
nào đó tôi đã nhận được một sự lóe sáng thuộc về trực giác, về
một ý nghĩa có thể thích hợp, nhưng phần lớn chúng dường như thật
khó hiểu và thậm chí là tối nghĩa. Nostradamus chắc chắn đã làm
rất tốt công việc của ông ấy. Tôi có thể hiểu được tại sao những
nhà nghiên cứu đã dành nhiều năm cuộc đời mình cố để gỡ rối chúng.
Tôi cũng đã có thể hiểu được tại sao quá nhiều bài thơ bốn câu lại
không có được lời giải thích nào như vậy. Chúng quá phức tạp và
tối nghĩa. Tôi nghĩ rằng người phiên dịch đã cố gắng dịch sát theo
nghĩa đen. Trong khi với tôi, nó lại rõ ràng rằng Nostradamus đã dùng
rất nhiều phép tượng trưng có liên quan, trong rất nhiều trường hợp.
Tôi đã ghi chú
lại trên vài bài mà tôi muốn cố gắng giải nghĩa và lưu ý lại những
bài khác mà trông có vẻ lạ lùng. Tôi đã biết rằng sẽ không có thời
gian để thực hiện thậm chí chỉ là một phần của chúng, vậy nên tôi
sẽ tập trung vào chỉ một vài bài thôi. Tôi đã viết xuống những câu
hỏi mà tôi muốn đặt ra về việc viết những bài thơ bốn câu này. Việc
thu thập phần còn lại của câu chuyện cuộc đời của Dyonisus và hỏi
nhiều hơn về cuộc đời của Nostradamus cũng rất quan trọng. Tôi sẽ
phải căn định thời gian thật cẩn thận nếu tôi muốn thực hiện được
dù chỉ là một phần của những gì mà tôi đã lên kế hoạch. Đây là
trường hợp mà tôi thực sự phải xác định rõ ràng được những ưu tiên
hàng đầu của mình. Nhưng làm cách nào mà tôi có thể xác định được
đâu mới là phần quan trọng nhất để tập trung vào? Làm việc dưới một
áp lực như vậy thật là cách quá xa điều kiện lý tưởng cho việc thôi
miên, và tôi ghét việc phải chạy đua với kim đồng hồ.
Đây là ngày
cuối cùng để thực hiện một buổi thôi miên bởi vì Elena sẽ có một
cuộc bán giảm giá ở hầm để xe vào ngày kế tiếp (thứ Sáu) và sẽ
bay đi California vào sáng thứ Bảy. Có hằng nghìn thứ chi tiết phải
làm vào giờ cuối đã chiếm giữ cô ấy. Tôi đến sớm cho buổi thôi miên
để tôi có thể tránh vướng chân cô ấy, nhưng nó đã không tạo nên được
sự khác biệt nào. Cô ấy đã có nhiều thứ phải làm trước khi chúng
tôi có thể ổn định lại để làm việc. Tôi đi theo trong khi cô ấy đi
cắt tóc, và chờ cô ấy giao một bức chân dung cô ấy đã nhận vẽ theo
đơn đặt. Cô ấy sẽ cần tiền cho chuyến đi. Rồi cô ấy phải về nhà và
lo vài thứ cho con gái của cô. Elena hẳn phải cảm thấy cô ấy đang bị
kéo đi nhiều hướng khi cô ấy cố để chia bản thân mình ra giữa những
yêu cầu của các con cô. Tôi theo cô ấy trong khi cô ấy thực hiện thêm
vài việc vặt vãnh, và tôi đã chờ và nhìn những giây phút quý giá
trôi qua. Tôi đã biết là chúng tôi phải bắt đầu sớm, khi mà Elena đã
có kế hoạch cho buổi tối.
Chúng tôi cuối
cùng cũng đến nhà Val nơi chúng tôi sẽ không bị làm phiền nữa. Val
cũng đang chuyển nhà và nhiều thứ đang chồng chất khắp nơi. Khi tôi
chuẩn bị băng ghi âm đặt trên một chiếc túi cạnh giường, Elena thông
báo rằng chúng tôi sẽ có chính xác một tiếng rưỡi đồng hồ để thực
hiện buổi thôi miên, sau đó cô ấy sẽ phải đi tới nhà cha mẹ của cô
ấy để dùng tiệc chia tay buổi tối. Nói về làm việc dưới áp lực.
Điều này thực sự đẩy mọi thứ tới giới hạn để làm xong mọi thứ
trong ngần đó thời gian, nhưng nó còn tốt hơn là không làm được gì
cả.
Tôi đã đi vào
quá nhiều chi tiết về những sự kiện của buổi vừa rồi để cho thấy
rằng buổi thôi miên này đã không quan trọng đối với Elena. Nó hầu như
là một mối phiền toái phụ mà thôi. Cô ấy đã lo lắng về chuyến đi
sắp diễn ra hơn và tất cả những chi tiết vào-phút-chót mà cần phải
được chăm lo tới. Cô ấy hầu như chỉ dành ra thời gian cho buổi thôi
miên trong thời gian biểu bận rộn của mình bởi vì cô ấy biết nó là
rất quan trọng với tôi và bởi vì tôi chưa bao giờ cố gắng chen ngang
vào cuộc sống riêng của đối tượng nghiên cứu của mình. Tôi cảm thấy
như mình là một người bắt người khác phải chịu đựng mình, và muốn
kết thúc và tránh vướng chân cô ấy.
Sau khi Elena
đã ổn định trên giường, tôi đã cho cô ấy từ khóa và quan sáng cô ấy
đi vào trạng thái thôi miên sâu quen thuộc. Sau đó khi tôi dẫn cô ấy
quay trở lại cuộc đời của Dyonisus và dùng những chỉ dẫn chi tiết
mà tôi đã được đưa cho như một phương pháp liên lạc với Nostradamus ở
nơi gặp gỡ đặc biệt. Tôi đã không chắc liệu nó có thể có tác dụng
lần nữa hay không. Vào nhịp đếm cuối cùng, Dyonisus thông báo rằng họ
đã ở đó và tôi lần nữa cảm thấy một sự nhẹ nhõm trào dâng rằng
tiến trình đã thành công.
D: Từ lần
cuối cùng chúng ta trò chuyện tôi đã xem qua nhiều quyển sách khác
nhau. Ở thời đại của chúng tôi, chúng tôi có nhiều bản dịch của
những bài thơ bốn câu của Nostradamus và tất cả chúng dường như đều
có những cách diễn đạt bằng từ ngữ khác nhau. Điều này có vẻ đang
tạo ra vấn đề trong việc hiểu nghĩa chúng của chúng tôi.
E: Điều này
là bởi vì sự vô minh của nhiều thời đại, và tại sao bà đã vươn đến
được một thời đại giác ngộ hơn. Có những người vẫn chưa đạt được
một tâm trí giác ngộ.
D: Người ta đã
tự hỏi tại sao Nostradamus lại quá tối nghĩa trong những bài thơ bốn
câu của ông ấy.
E: Điều này
được thực hiện một cách cố ý. Những thứ này hẳn sẽ rất đáng sợ
đối với những người của những kỷ nguyên trước.
D: Anh đã nói
với tôi trước đây rằng vài bài thơ bốn câu có nhiều hơn một ý nghĩa?
E: Chính xác
là vậy.
D: Có phải
tất cả mọi bài thơ bốn câu đều có nhiều hơn một ý nghĩa hay không?
E: Chỉ là vài
bài thôi. Không phải tất cả.
Trong thời gian
có hạn mà tôi có được để nghiên cứu về những bài thơ bốn câu đêm
trước, tôi đã chú ý thấy chúng vô cùng phức tạp. Nhưng một ý tưởng
xảy đến với tôi. Ở một vài bài trong số chúng, mỗi dòng dường như
liên đới đến một thứ khác nhau. Thậm chí những người chuyển ngữ
cũng đã bình luận về điều này vào một số lần. Họ nói rằng một
phần sẽ phù hợp với sự giải nghĩa của họ trong khi phần khác sẽ
không. Tôi tự hỏi liệu có thể nào một hoặc hai dòng sẽ nhắc đến
một sự kiện và những dòng khác có thể sẽ nhắc tới một sự kiện
khác. Điều này là lý do cho những sự hoang mang.
D: Không phải
ông ấy đã nói rằng vài sự kiện trong số này sẽ không xảy ra bởi vì
khả năng thay đổi tương lai của con người sao?
E: Chính xác là
vậy.
D: Có nhiều
người nói rằng nếu tương lai không thể bị thay đổi, vậy thì sẽ không
có thứ gọi là tự nguyện trên đời.
E: Có sự tự
nguyện chứ.
D: Vậy ông ấy
đã không thiếu chính xác hay sai. Ông ấy chỉ đang báo cáo lại những
gì mình đã nhìn thấy mà thôi?
E: Nó là
những gì ông ấy đã nhìn thấy theo thứ tự thời gian mà điều đó đang
xảy ra.
- Điều này
thật khó – Tôi có thể giải thích về nó như là, khi bà nhìn thấy
thứ gì đó từ một khoảng cách, bà có thể sẽ nhận ra, khi bà tiến
đến gần nó hơn, những chi tiết sẽ trông rõ ràng hơn và không giống
như chúng có vẻ đã từng khi nhìn từ một khoảng cách. Điều này có
nghĩa là ý nguyện hay niềm tin của con người có khả năng thay đổi
một sự kiện trong khi nó tiến gần hơn tới thời điểm đó (*thời điểm
xảy ra). Vậy nên từ một khoảng cách mà thầy tôi nhìn thấy nó, nó
là trước khi ý thức của con người đã thay đổi sự kiện hoặc là nhào
nặn nó theo một hướng khác đi.
D: Vậy những
điều này là những sự kiện mà ông ấy đã nhìn thấy nhưng loài người
có thể thay đổi chúng trong khi đang tiến gần hơn tới thời điểm.
E: Chính xác
là vậy.
D: Thật tốt
khi biết rằng người ta có khả năng thay đổi nhiều thứ nếu họ biết
về chúng. Rất nhiều người nghĩ rằng mọi thứ đã hoàn toàn được
định đoạt, nếu anh biết những gì tôi có ý nói, rằng họ không thể
làm gì về nó.
E: Đây là lý
do tại sao ông ấy muốn bà biết về chúng, để chúng có thể được thay
đổi.
Trong những
quyển sách của Nostradamus, những bài thơ bốn câu được sắp xếp theo
cái mà được gọi là ‘thế kỷ.’ Mỗi bài là một bài thơ bốn dòng (hay
trong trường hợp này là một câu đố bốn dòng) và một thế kỷ vốn là
một trăm bài. Có mười thế kỷ, mặc dù trong sách của cô Cheetham, một
trong số chúng (vii) chỉ có 42 bài. Điều này có nghĩa là có tất cả
gần 1000 bài thơ bốn câu, chính xác là 942 bài. Tôi tự hỏi liệu đây
có phải là sự sắp xếp mà ông ấy đã dự định sẽ bố trí chúng
không, và liệu chúng được đặt theo thứ tự này có vì mục đích đặc
biệt nào không.
E: Không, đây
là một trong những câu đố đánh lạc hướng mà ông ấy đã đặt vào. Ông
ấy gọi chúng là ‘thế kỷ’ nhưng không có nghĩa rằng có một trăm năm
thời gian. Ông ấy chỉ có ý đánh đố, gây hoang mang mà thôi.
D: Anh có thể giải
thích ý của ông ấy thật sự là gì không?
E: (Dừng, lắng
nghe) Ông ấy cố ý để những người đó, những người giải nghĩa vì lợi
nhuận, nó là để làm rối rắm vấn đề lên, để gây hoang mang về khoảng
thời gian. Vậy nên họ sẽ không, cho dù họ đã giải nghĩa đi nữa, cũng
sẽ xếp mỗi sự kiện trong một thế kỷ nhất định. Đây là những gì mà
ông ấy có ý nói về mỗi bài thơ bốn câu liên đới đến nhiều hơn một
khoảng thời gian.
D: Những chuyên
gia ngày nay nói rằng một thế kỷ là một trăm lời tiên đoán này và
họ phải đặt chúng theo thứ tự đó. Một thế kỷ là một trăm bài thơ
bốn câu, thế kỷ thứ hai là một trăm bài nữa.
E: Ông ấy không
quan tâm những gì mà những chuyên gia này nói.
D: Một trong
số những thế kỷ này không chứa một trăm bài. Tôi tự hỏi liệu ông ấy
đã làm điều này có mục đích hay sao. Tôi tưởng rằng có lẽ có vài
bài thơ bốn câu đã bị thất lạc mà ông ấy đã không kịp kết thúc hay
chúng đã không được cho vào.
E: Không. Tất
cả mọi thứ mà ông ấy muốn chúng được biết đến tùy thuộc vào bà.
Tôi đã cảm
thấy mình cần phải làm rõ về những điều này. Có lẽ người ta đã
quá cố gắng đặt những lời tiên tri của ông ấy vào một thứ tự rồi,
và điều này đã làm mất đi ý nghĩa những gì ông ấy đã cố nói ra.
Ông ấy nói rằng trước đó, đã có nhiều sai sót xuất phát từ việc
hiểu sai của chúng ta, về những tính toán về vị trí của các hành
tinh khác nhau của ông ấy. Tôi đã đang nghĩ rằng có lẽ rằng qua
khỏang thời gian dài 400 năm, trái đất đã biến chuyển hoặc thay đổi
vị trí đủ để khiến bầu trời bây giờ trông có vẻ khác đi, đặc biệt
là đến mức độ khi mà những tính toán số học được cân nhắc đến.
E: Những tính
toán mà ông ấy đưa cho là chính xác. Cách mà chúng đã được giải
nghĩa là không chính xác. Khi nhắc tới một thời điểm có liên quan
đến chiêm tinh học được đưa ra từ một thế kỷ khác, một nhà chiêm tinh
học của thời đại này sẽ phải suy luận một cách có tính toán xem
điều này có ý là vào thời điểm nào.
D: Tôi cho rằng
vị trí của những ngôi sao hẳn sẽ thay đổi qua rất nhiều trăm năm.
E: Chúng đã.
Bầu trời mà ông ấy nhìn thấy là thứ trong sự tiên tri của ông ấy.
Ông ấy đã không nhìn vào bầu trời của thời đại ông ấy.
D: Ý anh là
khi ông ấy nhìn thấy sự kiện, ông ấy cũng nhìn thấy cách mà những
ngôi sao đang ở vào lúc đó (lúc sự kiện diễn ra) nữa?
E: Trước khi
ông ấy nhìn thấy sự kiện, ông ấy sẽ nhìn thấy thiên đường. Và sau
đó sẽ tập trung vào trái đất. Sau đó, giống như là nhìn xuyên qua
một chiếc kính lúp phóng đại vậy, sự kiện sẽ nằm ở giữa trên đó.
D: Tôi hiểu.
Vậy sai sót là ở phần tính toán mà người ta đang thực hiện ngày
nay.
E: Chính xác
là vậy.
D: Những điều
này là những thứ mà tôi không nghĩ các chuyên gia của chúng tôi đã
xem xét tới. Ông đã nói lần trước về vũ khí của chúng tôi, hay là
sức mạnh phía sau vũ khí của chúng tôi sẽ gây ra nhiều vấn đề trong
thời đại của chúng tôi. Ông nói thứ gì đó ở trong không khí sẽ gây
ra những vấn đề phải không? Chất này sẽ gây ra những loại biến đổi
nào?
E: (Dừng, lắng
nghe) Nó sẽ thay đổi cấu trúc của những đám mây, cấu trúc đời sống
của thực vật, và cấu trúc của những động vật. Khi tôi nói ‘cấu
trúc’, ý tôi là những biến dạng vật lý nhưng... (Gặp khó khăn trong
việc tìm đúng từ ngữ để miêu tả.)... từ nội trong máu, các cơ quan
bên trong.
D: Tôi nghĩ
rằng mình hiểu ông ấy đang nói đến điều gì.
Rõ ràng ông ta
đang nhắc đến những tác dụng của chất phóng xạ lên máu và gen. Ông
ấy đã dùng chỉ những từ ngữ mà ông ấy có thể tìm được để mô tả
một phạm trù xa lạ như vậy.
(Vào thời
điểm của tai nạn Chernobyl, người ta nghĩ rằng chất phóng xạ đã không
hề gây nguy hại gì và những nhà khoa học đã không hề lo lắng lắm.
Họ đã phỏng đoán rằng nó sẽ được rửa trôi bởi nước mưa. Nhưng vài
tháng trôi qua, người ta đã khám phá ra rằng thay vào đó, nó đã ngấm
xuống mặt đất và làm ô nhiễm đời sống thực vật, đặc biệt là ở
Lapland. Sau khi động vật sống trong khu vực đó ăn thực vật, chúng
cũng bị nhiễm độc. Trong vòng vài tháng, các nhà khoa học đã thông
báo rằng tuần lộc bây giờ đã là động vật nhiễm phóng xa cao nhất
trên trái đất. Đây là một thảm họa cho những người kiếm sống từ
việc đi theo những đàn tuần lộc. Đây có thể chỉ là một mẩu chóp
của phần nổi của tảng băng mà thôi. Có thể có những minh chứng là
những khám phá gây bàng hoàng hơn trong tương lai, để chỉ ra rằng
những tai nạn hạt nhân không nên được rũ bỏ sạch sẽ và xem nhẹ như
vậy.)
D: Những nhà
khoa học của chúng tôi cứ nói rằng chúng tôi nào giờ đã chưa làm gì
để tổn hại đến trái đất cả. Họ nói rằng chất này không hề mạnh
hơn hay tồi tệ hơn ánh sáng đến từ mặt trời.
E: (Giọng cô
ấy bị lấp đầy bởi sự ngờ vực.) Sao họ có thể nói như thế được?
Nó là một cấu trúc, nguyên tố hoàn toàn khác.
D: Họ nói
rằng bởi vì ánh sáng mặt trời không làm tổn thương chúng ta, chất
này cũng sẽ không gây thương tổn cho chúng ta, trừ phi với liều lượng
lớn.
E: (Một cách
hung dữ và dứt khoát.) Họ sai rồi!
D: Vậy ông ấy
tin rằng thậm chí với một lượng nhỏ chất này cũng sẽ gây nguy hại
cho con người có phải không?
E: Liều lượng
càng nhỏ, khoảng thời gian càng dài trước khi một sự khác biệt có
thể sẽ được nhìn thấy. Nhưng ông ấy đã nhìn thấy sự khác biệt trong
cá từ ngoài biển. Ông ấy nói, làm sao mà họ có thể nhìn thấy bằng
chứng vật lý này và thừa nhận khác đi được?
D: Ông có nghĩ
rằng nó là thứ cần một thời gian dài để xuất hiện và có lẽ đó
là lý do tại sao họ không hiểu nó không?
E: Nhưng những
gì sắp xảy ra là mối nguy hiểm cho cấu trúc, thứ mà khởi nguồn từ
vũ khí mà tác động đến bầu không khí, sẽ vô cùng mạnh mẽ. Những
thay đổi ngay lập tức sẽ quan sát được trong vòng vài tuần, trừ phi
họ trở nên ý thức được điều này.
D: Nhưng ông
thấy đó, họ cũng nghĩ rằng đây là một sức mạnh tốt đẹp và họ có
thể dùng nó cho những thứ khác bên cạnh vũ khí. Đây là lý do tại
sao họ không muốn từ bỏ nó.
E: Nhưng họ đã
không hề dùng nó vào mục đích tốt khi loại sức mạnh này được tạo
ra. Họ đã dùng nó cho những điều tiêu cực, cho sự hủy diệt đời
sống. Vì vậy mà năng lượng từ nó là một thứ năng lượng vô cùng tiêu
cực. Nếu nó được dùng như người phát minh ra nó dự định, năng lượng
trong nó vốn dĩ đã không hề tiêu cực chút nào. Và trong khi họ vẫn
còn có khả năng giữ được nó, khi các người dùng nó như một vũ khí,
như một thứ hủy diệt, các người đang gây ra một sự tiêu cực... (giống
như đang gặp khó khăn để định nghĩa.) Ông ấy nói rằng các người có
một từ gọi là “nhân quả” hay là “khí chất” đằng sau một thứ, làm
cho thứ đó tốt hay xấu. Vậy nên thứ này đã được tạo nên như là một
điều xấu.
D: Tôi hiểu.
Vậy bởi vì cái cách mà chúng tôi đã bắt đầu với nó, ông có nghĩ
rằng loài người sẽ có thể xoay chuyển tình thế và dùng nó cho
những mục đích tốt không?
E: Trong một
nguồn hoàn toàn khác. Những vật chất mà các người dùng để tạo ra
thứ này bây giờ sẽ không có sẵn để dùng ở tương lai. Vậy nên thứ
này sẽ không thể được dùng lại lần nữa.
D: Vậy họ sẽ
phải tìm một nguồn sức mạnh hay năng lượng khác?
E: Rõ ràng là
đã có những người làm như vậy rồi.
Nostradamus có
đang nhắc tới năng lượng mặt trời không?
D: Tôi tin rằng
gợi ý mà ông ấy đưa ra lần trước là chúng tôi nên dừng phóng thứ
này vào không khí phải không?
E: Phải, điều
này là thiết yếu. Họ đang gia tăng tốc độ biến đổi ở hành tinh và
bầu khí quyển và sẽ hoàn toàn tác động đến cả vũ trụ.
D: Vậy nó
không chỉ ảnh hưởng đến hành tinh nhỏ bé của chúng tôi thôi phải
không?
E: Điều đó là
chính xác.
D: Nhưng quá
nhiều người không muốn dừng lại. Họ cứ tiến hành thử nghiệm và mỗi
lần họ làm điều này, nó giải phóng nhiều chất phóng xạ hơn vào
không khí. Và gần đây chúng tôi cũng đã có những tai nạn như ông nói
lần trước.
E: Và sẽ có
nhiều hơn.
D: Ông ấy có
biết ở nơi nào, ở đất nước nào những tai nạn này sẽ xảy ra không?
E: Ông ấy nói
rằng chúng ở trong những bài thơ bốn câu.
D: Sẽ có
những tai nạn như vầy xảy ra ở Thế Giới Mới, ở đất nước mà từ đó
tôi đang nói chuyện chứ?
E: Phải. Những
trận động đất tự nhiên sẽ gây ra những tai nạn này.
D: Có cách
nào chúng ta có thể tránh được điều này không?
E: Bãi bỏ hệ
thống, căn nhà chứa đựng nó.
D: Nhưng không
có cách nào để... (Tôi đang cố gắng tìm một ời giải thích mà ông ấy
có thể hiểu được.) Ông ấy biết sức mạnh của nhà Vua ở Pháp. Nó
cũng hệt như vậy ở đất nước của chúng tôi. Sức mạnh nằm trong tay
của một vài người và những gì mà họ quyết định chính là cách mà
thế giới vận hành. Đây là nơi mà những vấn đề trú ngụ.
E: Đó là lý
do tại sao ông ấy muốn những người ở thời đại của bà ý thức được
những nguy hiểm rình rập và tại sao ông ấy muốn nói chuyện với
chúng ta bây giờ. Ông ấy nói rằng những hậu quả xảy ra từ một trận
động đất gần một trong những kho chứa vũ khí quân đội sẽ khiến
những nhà cầm quyền của bà nhận ra về những mối nguy hiểm một cách
chắc chắn.
D: Tôi sẽ cố
để gây chú ý với họ về nó, một cách tốt nhất mà tôi có thể. Lần
trước ông nói về những thay đổi sẽ diễn ra ở những đất nước khác,
điều mà rất quan trọng để chúng ta biết.
E: Bà đang nói
về sự biến chuyển trên trái đất?
D: À, bất cứ
gì mà ông ấy nghĩ rằng sẽ quan trọng để biết về chúng.
E: (Lắng nghe)
Rằng nhiều phần của trái đất sẽ trở thành những hòn đảo và rằng
vấn đề của thức ăn và sự sống còn sẽ trở nên khó khăn hơn ở những
đất nước này.
D: Những điều
này sẽ xảy ra vào thời gian của sự biến chuyển sao?
E: Phải. Sẽ
có những vấn đề thuộc về chính quyền trước điều này. Một lần nữa,
nó phụ thuộc vào mức độ ý thức của con người. Sẽ có những cuộc
nổi dậy nhỏ lan tỏa khắp nơi, hoặc là sẽ có một cuộc hợp nhất
quyền lực để chống lại những cuộc nổi dậy ở những nước thuộc Ba
Tư.
D: Những nước
thuộc Ba Tư? Những điều này sẽ xảy ra trước hay chúng sẽ xảy ra cùng
lúc với những biến chuyển (của trái đất)?
E: Điều này
xảy ra trước, nhưng trái đất thay đổi là quan trọng hơn rất nhiều bởi
vì cuộc chiến sẽ dừng lại. Ý tôi là, sự hủy hoại của những vùng
đất khác nhau sẽ đặt việc chiến đấu vào vị trí thứ hai.
D: Tôi hiểu.
Ông ấy có nhìn thấy chúng tôi dùng loại vũ khí này trong tương lai
trước khi sự biến chuyển xảy ra không?
E: Không, không
phải vũ khí nguy hiểm nhất. Nó là những sự thay đổi trên trái đất,
thứ mà sẽ gây ra sự nguy hiểm của những vũ khí này.
D: Vậy ít
nhất những nhà lãnh đạo của chúng tôi cũng còn có suy nghĩ. Ông có
nhìn thấy đất nước của chúng tôi, thế giới mới, tham gia vào một
cuộc chiến tranh trước khi sự biến chuyển xảy ra không?
E: (Dừng, lắng
nghe) Nếu người cầm quyền ở nước Ba Tư trụ vững, đây có thể là một
yếu tố.
D: Một lần
nữa, sự tự nguyện của loài người là có can hệ ở đây, phải vậy
không?
E: Chính xác
là vậy.
Tôi đã quyết
định bắt đầu với việc đọc những bài thơ bốn câu.
D: (Thế kỷ
11-41) “Một ngôi sao vĩ đại sẽ cháy sáng suốt bảy ngày và mây sẽ
khiến mặt trời xuất hiện thành hai. Lũ chó sẽ tru gào cả đêm khi
giáo hoàng vĩ đại thay đổi nơi ở của mình.”
Trong bài thơ
này, người dịch nghĩa không hiểu ý Nostradamus về “hai ngôi sao” là
gì. Sau một khoảng dừng dài, Dyonisus đưa ra định nghĩa.
E: Đây là bài
nhắc đến việc những người từ những vì sao đến đây. Lũ chó là biểu
tượng của Quỷ dữ hay cái ác, và giáo hoàng sẽ thay đổi. Rome sẽ
không còn là cái nôi của nhà thờ Thiên Chúa.
D: Vậy đó là
ý ông ấy khi nói về ‘ngôi sao vĩ đại cháy sáng suốt bải ngày’ à?
Sự đến nơi
của những người khác này?
E: Điều này
cũng có liên quan đến bài thơ mà chúng ta đã nói về trong buổi thôi
miên trước nữa.
D: Về cuộc
trình diễn ánh sáng?
E: Chính xác
là vậy. Mặt trời xuất hiện thành hai không có nghĩa là có hai mặt
trời.
Nó có nghĩa
rằng mặt trời sẽ xuất hiện vào cả ban ngày lẫn ban đêm.
D: Người phiên
dịch đã giải nghĩa điều này là chiến tranh. Tôi có thể hiểu tại sao
nó sẽ rất khó cho họ để có thể tìm được ý nghĩa thật sự, đặc
biệt nếu họ không tin rằng có những người khác ngoài người trên trái
đất. (Tôi tìm một bài thơ khác mà tôi đã đánh dấu trên tấm bảng của
mình.)
(THẾ KỶ VI-5)
“Một nạn đói lớn (gây ra) bởi một làn sóng độc hại sẽ kéo dài sự
thống trị của nó đến cực Bắc. Samarobin, một trăm dặm từ bầu khí
quyển. Họ sẽ sống ngoài vòng pháp luật, miễn trừ chính trị.”
Vào lúc đó,
Nostradamus dường như đã bối rối hay thất vọng, mặc dù bản dịch
tiếng Anh đã gây rắc rối cho ông ấy để xác định bài thơ nào mới
đúng. Như thể là ông ấy đang nghĩ, “Bài này có thể là bài nào
chứ.”
E: Điều này
sẽ xảy ra sau sự đảo cực (cực Nam và cực Bắc của Trái Đất).
D: Ông ấy có
ý gì khi nói tới Samarobrin? Đó là một từ họ chưa bao giờ có thể
hiểu được.
E: Đánh vần
nó, làm ơn. (Tôi đã làm vậy.) Nó cũng viết như vậy trong tiếng Pháp
sao?
D: Phải, nhưng
nó có thể được chuyển ngữ sai trong tiếng Pháp.
E: Vâng. Vào
thời gian của sự biến chuyển, sẽ có một sự chia cắt lục địa, vùng
đất mà sẽ ở phía trên cùng của một đất nước mới. Vùng đất này sẽ
bị phân mảnh thành những hòn đảo nhỏ hơn. Bởi vì khoảng cách và sự
thiếu khả năng để giao tiếp, những người này sẽ sống với những luật
lệ của chính họ và khá hung hăng và mạnh mẽ và – “hung hăng” là một
từ sai – nhưng rất có tính bảo vệ đối với nơi trú ngụ của họ bởi
vì thời gian mà họ đã dành ra để xây dựng lại và tìm thức ăn. Và
đây là cái tên mà họ sẽ tự gọi chính mình, “Samarobrin” bởi vì sự
(tìm kiếm)... loài cá địa phương ở vùng đất. Đây là một phần của
cái tên.
Sau đó khi
chúng tôi thảo luận về điều này, nó được gợi ý rằng loại cá đó
có thể là cá hồi, thứ mà vốn là giống địa phương ở vùng Caradian
và Alaskan.
Tôi đã quan
sát đồng hồ và tôi đã biết rằng, nếu tôi định tìm ra những thứ
khác mà mình có hứng thú, tôi sẽ phải dừng việc giải nghĩa lại,
mặc dù chúng tôi đang có được những kết quả xuất sắc.
D: Tôi đã nói
trước đó rằng phương tiện mà thông qua đó ông đang nói sẽ chuyển nơi
ở tới một vùng khác, và ông đã nói rằng ông sẽ cố đến thông qua ai
đó khác mà tôi làm việc cùng có phải không?
E: Chúng tôi
sẽ cố thử. Nếu một phương tiện có thể trở nên tiếp thu được, chúng
tôi sẽ rất vui mừng liên lạc. – Tôi có thể giải thích rằng nào giờ
nó đã là dễ dàng nhất với phương tiện của bà, Elena, bởi vì mối
liên kết quá khứ trước đó trong nhiều kiếp sống. – (Sau một đoạn
dừng cô ấy đã tiếp tục, giọng cô ấy đầy tự vấn.) Điều này thực
thú vị đối với tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới phạm trù này.
D: Anh có ý
gì?
E: À, đó là
những gì Nostradamus đã nói. Rằng tôi có mối liên hệ với phương tiện
của bà.
D: Anh đã chưa
bao giờ nghĩ tới điều này, về những cuộc đời khác sao? À, đúng là
như vậy. Đó là lý do tại sao điều này đang xảy ra. Đó là tại sao tôi
tự hỏi liệu nó sẽ khó khăn hơn khi đến thông qua người khác mà ông
ấy đã không có một mối liên hệ cùng. Nhưng ông ấy nói rằng ông ấy
sẽ cố gắng sao?
E: Ông ấy nói
rằng ở nơi thiền định này mà ông ấy đã mang chúng ta tới, điều này
lẽ ra sẽ không khó khăn gì.
D: Tôi sẽ
hướng dẫn phương tiện của mình định tĩnh về những bài thơ bốn câu
và cố gắng gởi những phần giải nghĩa của cô ấy cho tôi, thông qua
người đưa tin.
E: Vâng, bởi
vì thật không may là chúng ta vẫn chưa xem qua hết những bài thơ bốn
câu thiết yếu. Chúng ta đã xem qua một vài, nhưng không phải là tất
cả chúng.
Tôi đã không
thể tưởng tượng được cái gì có thể thiết yếu và quan trọng hơn cả
những bài chúng tôi đã phân tích qua, vậy nên tôi khá bối rối.
D: À, khi
chúng ta kết nối và anh đến thông qua một người khác, có lẽ chúng ta
sẽ có thể tìm được những bài thơ bốn câu đó. Chúng ta có thể thử
cả hai cách. – Nhưng khi thông tin đến thông qua ai khác, có cách nào
để tôi biết được rằng đó thật sự là Nostradamus mà không phải là ai
đó khác đang cố đánh lừa tôi không?
E: Ông ấy nói
rằng cách tốt nhất để biết được là đưa cho phương tiện này và người
khác cùng một bài thơ bốn câu. Và nếu họ giải nghĩa nó tương tự như
nhau – nó không cần phải đúng từng từ – bà sẽ biết.
D: Đó sẽ là
một bài kiểm tra rất tốt đây. Bởi vì tôi muốn chắc chắn rằng tôi
không phải đang nói chuyện với sinh vật hay linh hồn hay người nào
khác. Tôi muốn chắc chắn rằng đó là ông ấy.
E: Ông ấy cũng
nói rằng – không, ông ấy sẽ không nhắc đến việc ông ấy sẽ gợi ý một
từ ngữ nhất định nào đó mà họ sẽ nói. Nhưng nếu họ có những khả
năng thấu thị, họ sẽ có thể chọn lựa ra được từ ngữ này từ bà.
D: Được rồi.
Tôi nghĩ rằng tôi đã làm việc với đủ nhiều người để tôi sẽ có thể
tìm được một phương tiện khác mà ông ấy có thể đến thông qua họ. Và
Elena sẽ tiếp tục làm việc một mình cho tới khi chúng tôi gặp lại
nhau lần nữa vào lúc nào đó trong tương lai.
Tôi đã đang
chuẩn bị để đưa ra lời yêu cầu rằng tôi sẽ dẫn Dyonisus đi khỏi khung
cảnh đó. Val đã không thể hiểu nổi tại sao, bởi vì việc giải nghĩa
đang diễn ra vô cùng tốt đẹp. Cô ấy đang điên cuồng theo dõi đồng hồ
của mình và thì thầm rằng chúng tôi vẫn còn nửa tiếng để làm việc
này. Cô ấy đã không biết rằng tôi đã có kế hoạch thu thập phần còn
lại của câu chuyện về cuộc đời của Dyonisus. Là một người viết, tôi
phải nhìn ở một tầm bao quát hơn là chỉ những gì đang xảy ra lúc
này. Nếu tôi có thể thực sự tin Nostradamus khi ông ấy nói rằng hoàn
toàn có thể lấy được bản giải nghĩa của những bài thơ bốn câu từ
ai đó khác, thì điều này sẽ xảy ra. Nhưng tôi sẽ không bao giờ có
thể lấy được câu chuyện về cuộc đời của Dyonisus từ bất kỳ ai khác
ngoài Elena. Tôi đã biết rằng điều này là thiết yếu đối với bất kỳ
quyển sách nào mà tôi sẽ viết về hiện tượng này. Tôi cũng đã hy
vọng sẽ tìm thấy nhiều thứ hơn về cuộc đời của Nostradamus từ góc
nhìn của học trò của ông ấy. Val đã không hiểu rằng không có đủ
thời gian vào buổi thôi miên cuối cùng này để làm tất cả mọi thứ.
Vậy nên tôi sẽ phải tập trung vào những gì tôi nhìn nhận là thiết
yếu hơn cả. Rõ ràng cô ấy xem những bài thơ bốn câu quan trọng hơn từ
quan điểm của sự hiếu kỳ, nhưng tôi đã biết rằng chúng tôi đã không
thể tạo thêm được tiến triển gì nữa trong nửa tiếng đồng hồ còn
lại mà chúng tôi có để làm việc.
Tôi tảng lờ đi
sự bức bối của Val và hướng dẫn Dyonisus rời khỏi khung cảnh đó và
di chuyển đến ngày cuối cùng trong cuộc đời của anh ấy. Tôi nói với
anh ấy rằng anh ấy có thể quan sát nó nếu anh ấy không muốn tham gia
vào nó. Điều này thường được thực hiện để giữ đối tượng không phải
trải nghiệm những chấn thương tinh thần không cần thiết.
E: (Giọng cô
ấy trở nên mềm mại và chậm đi.) Tôi nhìn thấy bản thân mình đang nằm
trên giường. Hai người bạn của tôi đang khóc.
D: Có chuyện
gì không ổn đã xảy ra với anh vậy?
E: Có thứ gì
đó bên trong. Tôi đã cố để làm chậm lại sự phát triển của nó nhưng
nó đã xâm chiếm toàn bộ tôi.
D: Anh có già
lắm không, khi chuyện này xảy ra?
E: Năm mưới
tám. Đó là một độ tuổi tốt, một độ tuổi tốt.
D: Anh đã hành
y như một thầy thuốc trong suốt những năm đó sao?
E: Không, tôi
đã quyết định nghiên cứu về tâm linh và tri thức của tâm trí.
D: Nostradamus
vẫn còn sống vào lúc này chứ? (Cô ây lắc đầu.) Anh có thể nói với
tôi điều gì đã xảy đến với ông ấy không?
E: Tuổi tác
của ông ấy. Ông ấy đã bị bệnh được một khoảng thời gian rồi. Ông ấy
đã bị bệnh... (gặp khó khăn)... tôi không thể nhớ ra được từ ngữ.
D: Miêu tả nó
là gì đi, có lẽ tôi có thể nghĩ ra được từ đó.
E: Nó là...
một sự ho liên tục.
Val đã không
suy nghĩ mà xung phong đưa ra từ “bệnh lao phổi” mà không nghĩ rằng
Elena sẽ có khả năng nghe thấy cô ấy.
E: Bệnh lao
phổi, cảm ơn.
Val đã giữ
chặt tay mình trên miệng và nói rằng cô ấy xin lỗi. Tôi luôn đưa ra
lời chỉ dẫn rằng không ai trong căn phòng nói chuyện với đối tượng
nghiên cứu trong khi họ đang ở trong trạng thái thôi miên trừ phi tôi cho
phép họ. Tôi không muốn đối tượng bị ảnh hưởng bởi bất kỳ điều gì
mà ai đó nói. Thông thường, đối tượng trông có vẻ như không thể nghe
được cái gì khác đang xảy ra trong phòng trừ phi họ được định hướng
để làm vậy. Val đã thốt ra từ đó một cách tự phát.
D: Đó có phải
là bệnh chính của Nostradamus không?
E: Ông ấy đã
trở nên rất già. Ông ấy có vài thứ bệnh nhưng chủ yếu là cơ thể đã
kiệt quệ đi. Và tâm trí thì đã mỏi mệt rồi.
D: Ông ấy đã
không có cách nào để tự chữa cho mình sao?
E: Ông ấy đã
sẵn sàng để đi tiếp.
D: Anh đã nói
với tôi một lần rằng ông ấy có vài căn nhà, rằng ông ấy đã sống ở
nhiều nơi khác nhau. Ông ấy đã có một gia đình chứ?
E: Ông ấy đã
tái hôn lần nữa vào khá muộn trong đời. Ông ấy đã có một người vợ
với ba người con.
Tôi đã nhớ từ
một bộ phim rằng ông ấy đã kết hôn khi còn trẻ và gia đình ông ấy
đã bị thiệt mạng trong một trận dịch bệnh. Tôi đã muốn xác nhận
điều này.
D: Vậy đây đã
không phải là người vợ duy nhất của ông ấy?
E: (Một cách
buồn bã) Không.
D: Ông ấy có
bao giờ kể với anh câu chuyện về những gì đã xảy ra với người vợ
trước của ông ấy không?
E: Có. Đấy là
một điều vô cùng khó khăn đối với ông ấy. Vào giai đoạn trước của
cuộc đời, ông ấy đã từng kết hôn rồi và một trận dịch bệnh thảm
khốc trên đất nước đã lấy đi mạng sống của nhiều người. Và mặc dầu
ông ấy đã có thể giúp rất nhiều người, trong khi ông ấy vắng mặt để
làm... (tìm kiếm từ ngữ) thuốc của ông ấy, vợ ông ấy và gia đình
đã ngã xuống vì bệnh tật.
D: Và ông ấy
đã không có ở đó?
E: Không. Ông
ấy đã ở đó trước khi họ chết nhưng ông ấy đã ở đó quá muộn để
còn có thể cứu được họ.
D: Ông ấy có
nghĩ rằng ông ấy lẽ ra đã có thể giúp họ nếu ông ấy đã có ở đó
không?
E: Có. Đây là
nỗi bi kịch lớn nhất trong đời ông ấy.
D: Đây có phải
là lý do tại sao ông ấy đã không tái hôn suốt một thời gian dài
không?
E: Ông ấy đã
khoảng ngoài bốn mươi khi ông ấy tái hôn. Ông ấy là một thầy thuốc
giỏi. Khi ông ấy càng già đi, kiến thức của ông ấy về cơ thể và tinh
thần càng tăng lên, và ông ấy đã có thể giúp đỡ được nhiều người.
D: Ông ấy đã
có nhiều học trò ngoài anh chứ?
E: Trong suốt
thời gian mà tôi biết ông ấy, ông ấy đã có... (suy nghĩ) có lẽ là
25, 30 người, được dạy dỗ trong nhiều năm. Trong mười năm cuối cùng
của cuộc đời ông ấy, ông ấy đã cống hiến thời gian của mình cho
việc viết và nghiên cứu. Ông ấy đã không hề có học trò trong suốt
giai đoạn đó.
Ở mặt trước
của quyển sách của cô Cheetham, có một đoạn tiểu sử ngắn về
Nostradamus. Trong đó cô ấy đề cập đến một người đàn ông tên là Jean
Chavigny, người mà theo lý là một trong những học trò của ông ấy.
Người ta nói rằng anh ta đã giúp biên soạn và xuất bản những bài thơ
bốn câu. Tôi tự hỏi liệu Dyonisus có thể sẽ biết người đàn ông này
không. Tôi gặp khó khăn với việc phát âm tên một cách đáng buồn như
vậy đến nỗi mà anh ấy đã không thể hiểu nổi ý tôi đang muốn nói
đến người nào. Sau khi tôi đánh vần nó cho anh ấy, anh ấy đã lặp lại
nó với một phát âm giọng Pháp, cái mà nghe có vẻ chính xác hơn.
E: Tên gọi này
không hiếm. Chavigny, tôi đã không biết rõ. Tôi đã không học với
Nostradamus nữa cho tới khi ông ấy qua đời.
D: Anh đã rời
khỏi vào khoảng thời gian ông ấy bắt đầu viết phải không?
E: Không. Ông
ấy đã bắt đầu viết và tôi đã ở lại với ông ấy, học nhiều hơn
những thứ về tâm linh. Khi sự viết văn của ông ấy tiếp tục phát
triển, ông ấy đã sống ẩn dật hơn. Và tôi đã đầy nhiệt huyết muốn
học hỏi những thứ khác và bắt đầu đi xa.
D: Anh đã có
những người thầy khác chứ?
E: Không phải
bằng xương bằng thịt, không. (Câu trả lời này có nghĩa là anh ấy đã
được dạy bởi những linh hồn hướng dẫn sao?) Tôi đã bắt đầu dạy một
vài học trò mà tôi nghĩ rằng đã khá gần gũi và đồng điệu trong tâm
hồn với tôi.
D: Tôi nghĩ
rằng hẳn đã rất khó để tìm được một người thầy giỏi như ông ấy,
dù thế nào đi nữa, có phải không?
E: (Một cách
đầy cảm xúc) Tôi thương yêu thầy ấy rất nhiều.
D: Nostradamus
có bao giờ gặp phải vấn đề gì với nhà thờ khi ông ấy đang làm
những thứ khác biệt không?
E: Chỉ khi ông
ấy còn trẻ mà thôi. Ông ấy trở nên thận trọng hơn nhiều trong những
gì ông ấy sẽ nói và làm trong cuộc sống công khai. Ông ấy đã là một
tín đồ Thiên Chúa giáo mộ đạo.
D: Đây là thời
mà nhà thờ đã không tán thành những điều này, có phải không?
E: Kinh khủng.
D: Anh đã bao
giờ có bất kỳ vấn đề gì theo cách đó từ nhà thờ chưa?
E: Rồi, tôi
từng gặp. Đó là sau khi tôi đã rời khỏi Nostradamus rồi. Tôi đã bắt
đầu nói với một vài người về niềm tin của tôi. Một trong số đó là
một người đàn ông tôi đã ngỡ rằng mình có thể tin tưởng. Và ông ấy
đã tố cáo tôi với giới tăng lữ của tỉnh. Tôi đã gặp may rằng người
tăng lữ là một người có tâm hồn và tinh thần đồng điệu. Anh ta tới
để nói chuyện với tôi, và đã không cho phép sự việc đi xa hơn.
D: Việc tìm
được một tâm hồn đồng điệu trong nhà thờ không phải là hiếm có sao?
E: Tôi đã gặp
may rằng người đàn ông đó đã tố cáo tôi với một thầy tu mà không
phải là một giám mục hay người ở bậc cao hơn. Anh ấy đã có một sự
hài hòa với giới tâm linh hơn là chỉ biết nghĩ đến tiền bạc.
D: Anh đã trở
nên cẩn thận hơn sau vụ đó chứ?
E: Vô cùng cẩn
trọng. Người giám mục đã đủ tử tể để bảo tôi rằng ông ấy cảm thấy
tôi nên rời khỏi vùng này để không có thêm hậu quả nào về vấn đề
này nữa.
D: Vâng, anh đã
rất may mắn. – Tôi có thể nói rằng anh đang cảm thấy mệt mỏi.
E: (Một cách
nhẹ nhàng) Vâng.
D: Cơ thể đã
dừng tồn tại chưa?
E: Tôi chỉ đang
quan sát mà thôi.
D: Anh nghĩ
mình sẽ làm gì bây giờ khi mà kết thúc đang đến gần rồi?
E: (Một cách
nhẹ nhàng) Ồ, tôi không hề sợ hãi.
D: Vậy thì
chúng ta hãy di chuyển tới sau đó một chút cho tới khi mọi thứ kết
thúc. Tôi chỉ muốn anh kể với tôi nó giống như điều gì và anh nhìn
thấy điều gì mà thôi.
E: (trong kinh
ngạc) Thật tuyệt vời!
D: Anh nhìn
thấy những gì vậy?
E: (Giọng cô
ấy đầy sự tự vấn.) Mọi thứ! Bất kỳ thứ gì! Tôi có thể đi bất kỳ
hướng nào.
D: Anh được tự
do mà. Anh đang ở một mình sao?
E: Không, có ai
đó ở đây; nhưng... chỉ là một cảm giác mà thôi, của một người, của
yêu thương. Một người hướng dẫn.
D: Anh có biết
anh sẽ làm gì không?
E: Tôi sẽ đi
theo. Đi theo tình yêu thương. –Ồ, nó tuyệt đẹp!
D: Anh nghĩ gì
về cuộc đời mà anh vừa rời khỏi?
E: Tôi nghĩ
rằng đó là một cuộc đời tốt đẹp. Những thứ mà tôi từng không chắc
chắn đã được làm rõ chân tướng đối với tôi.
D: Phải, đó
là một cuộc đời của những tri thức vĩ đại. Tôi nghĩ anh đã học
được rất nhiều và đã phát triển về mặt tâm linh trong kiếp sống đó.
Nhưng bây giờ anh có đang hạnh phúc với nơi mà anh đang ở không?
E: Vâng. Nhưng
tôi sẽ trở lại.
D: Anh có biết
điều này không?
E: Có, họ nói
với tôi điều này. Họ nói rằng có nhiều công việc cần thiết được
làm ở cảnh giới địa cầu. – Ồ, tôi cảm thấy thật vinh dự rằng họ
đang nói với tôi về điều này.
D: Họ có đang
nói với anh những gì anh sẽ làm không?
E: Rằng tôi sẽ
giúp đỡ loài người.
D: Anh nghĩ gì
về điều đó.
E: Tôi nghĩ nó
sẽ thật tuyệt vời.
D: Tôi đã nghĩ
có lẽ anh đã không thích sống ở trái đất, rằng anh sẽ không muốn
quay trở lại lần nữa.
E: Không hề!
Tôi đã không hề không thích đời sống ở cảnh giới địa cầu.
D: Anh có nghĩ
nó sẽ là lâu lắm trước khi anh phải quay lại với trái đất không?
E: Tôi không
biết. –Tôi cảm thấy vinh dự rằng họ cảm thấy như vậy về tôi.
D: Ồ, tôi cũng
vậy. Tôi cảm thấy nó thật tuyệt. Và tôi cũng đã học được rất nhiều
từ những tri thức của anh nữa.
E: Cảm ơn.
Chúng ta có thể sẽ nói chuyện lần nữa.
D: Chúng ta có
thể, vâng, chúng ta có thể sẽ. Anh không bao giờ biết khi nào tôi sẽ
đến một lần nữa và đặt ra những câu hỏi. Và tôi chúc anh có được
bình an và yêu thương và những niềm vui bất cứ nơi nào mà anh đi trên
những chuyến hành trình của mình.
Tôi đã dần
cảm thấy rất thân thiết với người đàn ông tốt bụng này nhưng bằng
cách nào đó tôi đã biết rằng tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với anh
ấy lần nữa. Tôi đã cảm thấy khi Elena rời đi, chương này sẽ được
đóng lại và sẽ không cần thiết để lại được mở ra lần nữa. Tôi đã
biết rằng cuộc sống của Elena sẽ tiếp diễn theo một hướng khác. Ít
nhất thì việc có thêm hai buổi thôi miên này có lẽ cũng đã giải
phóng được phần nào áp ực mà tiềm thức của cô ấy đã đè nặng lên
cô. Bây giờ tôi đã cảm thấy rằng cô ấy đã có thể nói một cách chắc
chắn rằng cô ấy đã cố để thực hiện phần của mình trong kịch bản
lạ lùng này và rằng những tình huống đã chen ngang vào.
Tôi nào giờ
đã lo lắng rằng nếu không có một buổi thôi miên nào cả, thì cô ấy
sẽ rời đi với một gánh nặng từ tiềm thức về những nhiệm vụ chưa
kết thúc và điều này có thể sẽ khiến cô ấy ngã bệnh. Tôi đã biết
rằng tôi bây giờ đã hoàn thành mọi thứ tôi có thể với câu chuyện
này từ góc nhìn của Elena. Điều tiếc nuối duy nhất mà tôi có đó là
tất cả những tháng bị lãng phí mà chúng tôi lẽ ra đã có thể làm
việc này. Nhưng đã không có cách nào khác để biết được là câu
chuyện thậm chí đã có ở đó. Cuộc sống vốn dĩ là như vậy mà.
Những tình huống luôn có cách để đoạt lấy mọi thứ và trước khi
chúng ta nhận ra nó, quá nhiều thời gian quý báu đã trôi vuột qua
rồi. Vậy nên chúng ta đã chỉ có thể nói rằng cuộc sống chen ngang
vào và tiếp diễn mà không nuối tiếc và cũng không có những “nếu”,
“và” hay “nhưng”.
Sau khi tôi mang
Elena trở lại với toàn bộ ý thức, Val đã rất buồn vì tôi đã không
tiếp tục với nhiều bài thơ bốn câu hơn khi Nostradamus đang giải nghĩa
chúng thật hay. Cô ấy e rằng sẽ không có cơ hội nào như vậy nữa.
Hiển nhiên là cô ấy đã không ý thức được rằng tôi đã cố gắng thu
thập phần còn lại về cuộc đời của Dyonisus, thứ mà sẽ không thể
lấy được từ bất kỳ ai khác ngoài Elena. Tôi đã phải làm tốt nhất
có thể trong một thời gian có giới hạn mà chúng tôi có được cho
buổi thôi miên cuối cùng và là buổi kết thúc của ngày hôm nay. Nó đã
phải là quyết định của tôi về việc thứ nào mới là thông tin quan
trọng nhất cần theo đuổi.
Val vẫn còn
cố gắng để động viên Elena ở lại thêm một vài tuần để chúng tôi có
thể làm điều này. Tôi đã không nói gì với cô ấy về điều đó cả. Tôi
đã biết rằng cô ấy đã quyết định rồi, và tôi sẽ không bao giờ từ
tận lương tâm mình, muốn rằng tôi đã cố ảnh hưởng đến cô ấy để thay
đổi những kế hoạch của cô chỉ để làm cho phù hợp với tôi. Tôi đã
không có ý tưởng gì về việc câu chuyện này sẽ dẫn đến đâu, và thậm
chí là liệu nó có đi vào trong ngăn kéo và nằm chờ sự trở lại của
cô ấy hay là không, tôi biết rằng cô ấy đã vạch ra một kế hoạch tốt
nhất cho cuộc đời của cô ấy bởi vì chúng là những kết hoạch của cô
ấy và không hề bị ảnh hưởng bởi tôi.
Tôi đã khuyến
khích cô ấy tìm thời gian để vẽ lại chân dung của Nostradamus khi cô
ấy cuối cùng cũng ổn định (ở chỗ mới). Điều này thì cô ấy đã hăng
hái đồng ý làm. Khi cô ấy trao cho tôi một cái ôm chặt chào tạm
biệt, tôi đã biết rằng công việc với cô ấy đã kết thúc.
Cô ấy đã nói
một cách trìu mến, “Ồ, chúng ta sẽ giữ liên lạc mà. Có một điều
bà phải hứa với tôi, rằng bà sẽ nói tôi biết nếu thông tin có bao
giờ đến thông qua ai đó khác nhé. Đấy sẽ là điều không tưởng nhất.
Nếu điều đó có bao giờ xảy ra, thì tôi sẽ tin vào bất cứ điều gì
trên đời.”
Khi tôi bước ra
khỏi căn nhà và lái xe thẳng xuống đường hướng về nhà, tôi đã không
có câu trả lời nào cả, chỉ là những cuộn băng chứa đựng sự khởi
đầu của một cuộc thực nghiệm thú vị mà thôi. Nó chỉ vừa đủ để mài
sắc sự tò mò vô độ của tôi và rồi một cánh cửa đã được đóng sầm
vào nó. Nostradamus đã nhấn mạnh rằng việc tiếp tục là có thể,
nhưng tại thời điểm này tôi đã không thể thấy được bằng cách nào.
Những điều ông ấy đề xuất là bất khả, nó chưa từng bao giờ đạt
được trước đây. Khi tôi lái xe qua, những cái cây trở thành một vệt
mờ liên tục và tâm trí tôi vọng lại những lời sau cùng của Elena.
Tôi thầm lặng
trả lời cô ấy, “Phải, nếu điều đó có bao giờ xảy ra, thì tôi cũng
sẽ tin vào bất cứ điều gì trên đời.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.