CHƯƠNG 5
Sự thay đổi của thế giới
Mặc dù Elena
nào giờ là người được hướng dẫn để tìm một quyển sách về những
bài thơ bốn câu của Nostradamus để nghiên cứu chúng, nhưng tôi đã nghĩ
nó cũng không hại gì nếu tôi cũng tìm hiểu làm quen dần với chúng. Tôi
đã muốn một quyển sách mà hiện tại ở nhà sách để người ta có thể
tìm ra nó, để so sánh những bản dịch. Tôi cũng phải tìm một quyển
mà chứa những bài thơ gốc bằng tiếng Pháp nữa. Tôi đã không biết gì
lúc đó về sự phức tạp mà nhiều người chuyển ngữ đã đem đến cho
bản dịch của tác phẩm này. Tôi đã luôn nghĩ rằng dịch thuật từ một
ngôn ngữ sang một ngôn ngữ khác là một vấn đề đơn giản, bởi vì một
từ chỉ có thể có một số ý nghĩa nhất định mà thôi. Nhưng tôi đã
không tính đến sự cố ý làm tối nghĩa của Nostradamus. Mỗi một quyển
sách mà tôi tìm thấy có một bản dịch các bài thơ sang tiếng Anh
khác nhau. Có vài sự tương đồng nhưng thường là khác nhau đủ để cho
câu đố có một ý nghĩa hoàn toàn khác hẳn. Tôi đã không biết vào lúc
đó, bởi vì tôi không biết tiếng Pháp, rằng Nostradamus đã thường dùng
từ cổ và nhiều khi còn thay bằng cả tiếng Latin nữa. Ông ấy còn tự do
thêm những phép đảo chữ, cái mà là những câu đố chữ trong đó những
chữ cái của một từ có thể được đổi chỗ cho nhau và thậm chí là
thay đổi, để kết hợp đọc thành một chữ khác hoàn toàn.
Tôi đã chọn
một quyển sách là những bài thơ được xuất bản gần đây nhất, Những
lời tiên tri của Nostradamus (The Prophecies of Nostradamus) của Erika
Cheetham. Bởi vì tôi đã không biết quyển sách nào Elena sẽ nhận được,
tôi sẽ dùng quyển này như là một bản dự phòng để so sánh với những
bản dịch nghĩa của cô ấy. Tôi đã cho rằng cô ấy sẽ làm phần chính
yếu của công việc thông qua sự thiền định của cô và tôi sẽ chỉ hành
động như một người hướng dẫn để khám phá ra liệu sự giải nghĩa của
cô ấy có chính xác không mà thôi. Đây là tất cả những lời hướng dẫn
đã được đưa cho chúng tôi. Tôi đã có thể nhìn thấy trước một khối
lượng công việc lớn trong thời gian sắp tới bởi vì tôi đã nghĩ tôi
sẽ phải tìm nhiều sách nhất có thể, về Nostradamus và những bài thơ
bốn câu, và so sánh chúng với nhau. Bởi vì nó có vẻ như là mỗi một
tác giả qua nhiều năm ròng đã có những ý tưởng riêng của họ, tôi đã
ý thức được mức độ lớn lao của một dự án như vậy. Nhưng nghiên cứu
nào giờ đã luôn là một phần chính yếu trong công việc của tôi.
Ở nhà tôi đã
hiếm khi có được thời gian để xem qua được quyển sách. Thậm chí ở
cái liếc nhìn đầu tiên, tôi đã có thể thấy là nó khá phức tạp.
Những bài thơ bốn câu dường như không có lý lẽ gì cả. Tôi đã vui mừng
vì đó là Elena chứ không phải là tôi là người sẽ phải tìm ra (ý nghĩa
của) chúng. Công việc giải nghĩa chỉ một vài trong số chúng thôi đã
có vẻ như là một nhiệm vụ đầy tham vọng lớn lao. Tôi đã có thể
hoàn toàn kính nể sự bền chí của tác giả Cheetham. Có nhiều bài thơ
bốn câu đã không có sự giải nghĩa nào bởi vì chúng quá tối nghĩa.
Một số khác được đánh dấu với một dấu chấm hỏi hoặc một chữ “F”
để chỉ ra rằng chúng có lẽ sẽ áp dụng vào tương lai của chúng ta.
Đây chắc chắn là một công việc mà hẳn là sẽ không ai muốn tự nguyện
làm cả. Tôi đã đặt quyển sách trong một chiếc va-li với những cuốn
băng ghi âm của tôi để tham khảo trong tương lai và đã thấy biết ơn lần
nữa vì công việc này sẽ không phải là trách nhiệm của tôi. Ôi tôi
mới sai trái làm sao! Những bước phát triển bất ngờ đã được tiến
hành rồi, thứ mà sẽ thay đổi mọi thứ xoay quanh dự án phức tạp
này. Sẽ có những cú xoay chuyển mà thậm chí không một tiểu thuyết
gia nào có thể mường tượng ra được.
Bởi vì Elena
có bạn đến từ ngoài thành phố, chúng tôi đã không thể có một buổi
thôi miên nào kể từ khi Nostradamus thông báo rằng chúng tôi phải ngay
lập tức bắt đầu giải nghĩa những bài thơ bốn câu của ông ấy. Nếu
Elena đã đang thực sự lên kế hoạch để chuyển đi vào tháng Bảy, còn
hai tháng nữa, chúng tôi hẳn sẽ phải bắt đầu càng sớm càng tốt.
Bởi vì tôi
phải tới thành phố đó dù sao đi nữa, cho cuộc họp nhóm của chúng
tôi, tôi dừng lại ngay nhà cô ấy để lên lịch hẹn và nhận được một
cú sốc lớn.
Cô ấy trả lời
cửa với một thông báo, “Tôi e rằng tôi có vài tin xấu cho bà. Tôi
phải đi tới California.” Tôi vốn biết cô đã ở đó từ trước giờ để gặp
con gái của mình, mới chỉ vài tháng trước đó. Cô ấy nói rằng cô ấy
sẽ đi vào thứ Bảy, chỉ còn năm ngày nữa. Tôi thất vọng nhưng chúng
tôi đã phải hoãn lại những ca thôi miên đã lên lịch trước đó, vậy nên
một lần nữa, tôi sẽ phải đặt những dự án treo ở đó cho đến khi cô
ấy quay lại. Nhưng câu tiếp theo của cô ấy thậm chí còn gây sốc hơn.
Tôi đã hỏi cô ấy khi nào thì cô ấy sẽ quay trở lại và cô ấy đã trả
lời, “Tôi sẽ không quay lại!” Tôi đã không thể nghĩ được bất kỳ điều
gì để nói; tôi cảm thấy điếng người và quá dồn dập.
Có vẻ như là
con gái của cô ấy đang ly hôn và cô gái đã muốn Elena đến lần nữa để
giúp cô ấy trông lũ trẻ. Là một dạng người mẹ như cô ấy, dĩ nhiên cô
ấy đã nói rằng cô ấy sẽ tới. Gia đình của Elena nào giờ đã luôn là
ưu tiên hàng đầu của cuộc đời cô. Với mười đứa con, ai đó sẽ luôn cần
cô ấy và Elena sẽ luôn phải sẵn sàng giúp chúng. Thay vì quay về nhà, cô
ấy đã lên kế hoạch để đi tới Seattle trong một tháng hay khoảng đó
và đi tiếp đến Alaska vào tháng Bảy. Chồng và con của cô ấy sẽ chăm
lo việc bán tất cả những gì họ sở hữu và gặp cô ấy ở đó. Họ đã
nghĩ rằng điều này sẽ dễ hơn và ít tốn kém hơn.
Elena xác nhận
điều tôi đã nghi ngờ rằng cô ấy đã nói với tôi toàn bộ ý tưởng của
dự án này đã làm cô ấy hoảng sợ. Sự hối thúc làm cô ấy khó chịu
và cô ấy đã rất do dự về việc thực hiện nó. Cô ấy đã dành rất
nhiều suy nghĩ cho nó và cô ấy đã cảm thấy nó là một trách nhiệm
kinh khủng, và một trách nhiệm mà cô ấy đã không biết liệu cô ấy có
muốn nhận hay không. Cô ấy đã không biết liệu cô ấy thậm chí có muốn
biết về tương lai hay không. Nhưng cô ấy càng nghĩ về nó, cô ấy càng
nhận ra rằng đây là một loại thái độ như thể một “con đà điểu với
chiếc đầu lún sâu trong cát” (Người dịch: Đà điểu khi sợ hãi sẽ giấu đầu
vào trong cát, phơi bày nguyên cơ thể bên trên - ngụ ý nói về cách trốn tránh
khó khăn nhưng lại không thể tránh được). Cô ấy cuối cùng cũng đã quyết
định rằng cô ấy sẽ làm nó nếu nó giúp được thế giới đối mặt với
tương lai tốt hơn, khi những tình huống đã chen vào để thay đổi những
kế hoạch của cô ấy. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã cảm thấy được giải
thoát một cách bí mật hay không, khi trút xuống trách nhiệm này. Cô
ấy đã có thể thay thế nó bằng những vấn đề của những đứa trẻ của
cô, điều mà khó khăn đấy, nhưng lại quen thuộc và an toàn hơn cho cô
ấy xử lý.
Tôi thực sự
đã cảm thấy rằng cái công tắc gây hoảng loạn của tôi đã được ấn
vào rồi. Sự tình nguyện của đối tượng nghiên cứu luôn là tối cao.
Tôi đã có những người thoát ra trước đó, điều đó có nghĩa là một
câu chuyện thú vị sẽ bị cắt đi và đặt lại trên giá sách, nhưng đã
có vài thứ khác biệt về tình huống này. Nào giờ chưa bao giờ từng
có cảm giác thôi thúc được biểu hiện trong những trường hợp khác.
Chúng tôi đã được thông báo rằng những bài thơ phải được diễn dịch
và tri thức được sẽ được mang đến với thế giới này, và bây giờ cô
ấy đang nói với tôi rằng cô ấy sắp rời đi. Làm cách nào chúng tôi
có thể lấy được thông tin nữa chứ? Cô ấy đã nói rằng có lẽ cô ấy
có thể làm vài đoạn dịch nghĩa một mình sau khi cô ấy đã ở Alaska
và gởi cho tôi những gì đến với cô ấy từ việc thiền định. Nó trông
có vẻ như là một nỗ lực cuối cùng sau tất cả thất bại để làm vui
lòng tôi vậy. Tôi cảm thấy nó không tận tâm vì tôi đã không tin tưởng
rằng thông tin có thể đến một cách chính xác được bằng cách nào
khác ngoài thôi miên sâu. Thậm chí trong thiền định, phần tâm trí có
ý thức cũng sẽ quá linh hoạt để thông tin có thể rõ ràng được.
Giải pháp duy
nhất tôi đã có thể tìm thấy vào giây phút đó là làm việc cường độ
cao cùng cô ấy trong một vài ngày mà cô ấy còn lại, nếu cô ấy sẵn
lòng. Tôi sẽ cố gắng nhồi nhét nhiều nhất có thể trong bất cứ buổi
nào mà tôi có thể sắp xếp được và sẽ biết ơn về bất cứ thông tin
nào chúng tôi có thể thu thập được trong điều kiện gấp rút và không
vừa lòng như vậy. Cô ấy đã đồng ý, từ một nỗ lực để làm tôi nguôi
ngoai nhiều hơn là hứng thú về phần cô ấy. Sẽ rất khó khăn để tìm
ra được thời gian. Bởi vì cô ấy sẽ không quay trở lại, vài ngày sắp
tới sẽ bị nhồi nhét đầy những chi tiết của việc chuẩn bị sẵn sàng
cho một cuộc thanh lý đồ đạc ở garage và sắp xếp việc chuyển chỗ. Có
thể sẽ chỉ có cơ hội cho hai buổi thôi miên mà thôi. Chúng tôi đã
quyết định sẽ gặp sau vào buổi tối sau khi cuộc họp nhóm của chúng
tôi đã kết thúc. Tôi đã sẵn sàng để ở lại lâu như cần thiết bởi vì
tôi đã cảm thấy điều này rất quan trọng, và nếu chúng tôi có thể
đạt thành điều gì đó trước khi cô ây rời đi, nó cũng xứng đáng mà.
Một cơ hội duy nhất khác hẳn sẽ là hai ngày nữa, vào thứ Năm. Tôi
sẽ phải chấp nhận điều này và biết ơn vì bất cứ điều gì chúng tôi
có thể nhận được. Có lẽ điều gì đó đáng giá sẽ đến.
Ở bữa cơm tối
với những thành viên khác của nhóm, tôi đã thực sự cảm thấy suy
sụp. Tôi đã biết rằng tôi muốn những điều tốt nhất cho Elena và nếu
cô ấy đã muốn rời di, tôi sẽ không chống đối, nhưng tôi cũng lo lắng
về điều gì có thể sẽ xảy đến với cô ấy. Tiềm thức của cô ấy đã
đang cố gắng gây ấn tượng với cô ấy về tầm quan trọng của việc thực
hiện dự án này. Nếu cô ấy không đi đến cùng với nó, cô ấy có thể
sẽ ngã bệnh. Tiềm thức vô cùng mạnh mẽ. Tôi đã nghĩ rằng nó là
hoàn toàn có khả năng, là bằng cách từ chối những gì nó muốn cô
ấy làm, nó có thể sẽ khiến cô ấy bị bệnh. Ai mà biết được chứ?
Những sự chỉ dẫn đã vô cùng dứt khoát. Tôi đã nghĩ rằng giải pháp
duy nhất là có một buổi thôi miên và cố gắng giải phóng những áp
lực của tình huống này, vì những điều tốt đẹp nhất đối với cô ấy
và cũng là đối với tôi.
Val kiên quyết,
“Bà phải giữ cô ấy tiếp tục. Điều này là quan trọng hơn. Bà phải
khuyên nhủ cô ấy ở lại thêm vài tuần nữa. Chắc chắn cô ấy có thể
chờ lâu cỡ đó mà.”
Tôi đã hiểu
cảm giác cần kíp và quan trọng của cô ấy, đặc biệt từ khi tôi cũng
chia sẻ cảm xúc thất vọng của cô ấy nữa. Nhưng tôi đã biết tôi có thể
sẽ không bao giờ nhận trách nhiệm của việc chen vào cuộc sống của
Elena. Nếu cô ấy đã cảm thấy việc ở với con gái của cô ấy quan
trọng hơn, thì nó mới thật là ích kỷ tận cùng làm sao để tôi yêu
cầu cô ấy thay đổi kế hoạch và ở lại. Elena đã tập sử dụng ý
nguyện của cô ấy, và tôi đã biết hoàn toàn không có điều gì tôi có
thể làm về nó được nữa.
Bằng một sự
trùng hợp không báo trước kỳ là mà cuộc họp nhóm tối đó sẽ khác biệt
Ai đó đã mang một một đầu VCR (máy chiếu đĩa CD) và dự định sẽ chiếu
một bộ phim tài liệu về Nostradamus tên là Người Đàn Ông Đã Nhìn
Thấy Ngày Mai (The Man Who Saw Tomorrow). Điều này thật đáng kinh ngạc
bởi vì người đem cuốn phim theo không phải là thành viên thường xuyên
và đã không biết gì về công việc của tôi với Elena cả. Lý do chính
mà Elena đến buổi họp tối đó là để nói tạm biệt với bạn bè cô
ấy. Cô ấy chưa từng xem bộ phim dẫn bởi Orson Welles này bao giờ, mặc
dù tôi đã từng, và cô ấy đã trở nên khá hứng khởi với việc xem nó.
Val đã thì
thầm với tôi rằng có lẽ sự trùng hợp này là có mục đích của nó.
Cô ấy đã nghĩ rằng có lẽ sau khi Elena xem bộ phim, cô ấy sẽ nhận ra
tầm quan trọng của dự án và sẽ thay đổi suy nghĩ, quyết định ở lại
thêm một vài tuần, để chúng tôi có thể làm việc với dự án này. Tôi
đã nghi ngờ điều đó, tôi cảm thấy cô ấy đã quyết định chắc chắn
rồi, vì rất nhiều lý do khác nhau.
Một thứ mà
tôi chú ý về bộ phim đó là cuộc sống riêng của Nostradamus mới ít
được nhắc đến làm sao, nó hầu hết là tập trung vào những tiên đoán
của ông ấy cho thế giới này. Tôi đã cảm thấy chúng tôi đã biết
nhiều về ông ấy hơn cả họ rồi. Elena đã ấn tượng với bộ phim bởi
vì cô ấy đã chưa đọc cái gì về ông ấy cả và đã cảm thấy bộ phim
khắc họa ông ấy là một người đàn ông thực sự xuất chúng.
Sau buổi họp
mặt, chúng tôi sang nhà Val lần nữa nơi chúng tôi hẳn sẽ không bị làm
phiền. Tôi đã biết rằng tôi sẽ không về nhà cho tới hai giờ sáng,
nhưng tôi đã cảm thấy nó thật đáng giá. Chúng tôi đã tổ chức buổi
thôi miên này giữa sự lộn xộn của những chiếc thùng đang xếp dở bởi
vì Val cũng dính dáng đến việc chuyển chỗ nữa. Nó vô cùng giống cho
những cảm xúc của tôi về tình huống này. Tôi đã cảm thấy mọi thứ
đang đến bị bóc ra, rằng mọi thứ đều trong một trạng thái đầy biến
động.
Elena đã mượn
được một quyển sách từ bạn của cô ấy. Cô ấy đã chọn ra hai bài thơ
bốn câu từ nó và đã viết xuống sự giải nghĩa của cô ấy. Chúng là
hai bài duy nhất cô ấy đã có cơ hội để xem qua. Nostradamus đã nói cô
ấy sẽ chọn bài thơ có liên quan đến một sự khám phá thuộc Kinh
Thánh. Cô ấy đưa tôi quyển sách của cô ấy và những ghi chú cô ấy đã
để lại về những bài thơ. Tôi hầu như không có thời gian để liếc qua
chúng.
Tôi đã giở qua
quyển sách tôi đã mua và đánh dấu lại vài bài mà tác giả nghĩ
rằng có liên kết với tương lai. Có lẽ chúng tôi có thể tập trung vào
những bài đó, bởi vì tôi đã không có cơ hội để nghiên cứu bất cứ
bài nào. Nó là một buổi thôi miên ngẫu nhiên, cẩu thả và không có một
sự chuẩn bị cẩn thận nào mà tôi đã nuôi đầy hy vọng về.
Khi Elena bị
thôi miên, tôi lặp lại những chỉ dẫn chi tiết mà tôi đã được cho để
liên lạc với Dyonisus và Nostradamus tại một nơi gặp mặt đặc biệt nơi
họ có thể phóng chiếu tâm trí của họ về thời đại của chúng tôi.
Tôi thậm chí đã không chắc chắn tiến trình này sẽ có tác dụng hay
là không. Tôi đã hy vọng những điều tốt đẹp nhất khi chúng tôi bắt
đầu.
D: 1, 2, 3 anh
đã đi đến một nơi gặp gỡ đặc biệt với Nostradamus để chúng ta có
thể giao tiếp với nhau. Các vị có ở đó không?
E: Chúng tôi ở
đây.
Tôi thở ra một
hơi nhẹ nhõm và lần đầu tiên nhận ra mình đã căng thẳng như thế nào.
Những chỉ dẫn đã thành công, và chúng tôi lại liên lạc được với nhau
lần nữa.
D: Lần trước
ông đã nói về một bài thơ bốn câu mà Elena sẽ tìm thấy và cố gắng
tự mình giải nghĩa. Ông đã nói rằng nó có liên quan đến những lời
trích trong Kinh Thánh Công giáo mà vẫn chưa được khám phá ra. Ông có
nhớ mình đã nói vậy không?
E: Chính xác
là vậy.
D: Được rồi.
Tôi sẽ đọc bài thơ bốn câu cô ấy đã tìm được và phần giải nghĩa
của cô ấy.
THẾ KỶ VII-14.
Bài thơ này có cách dùng từ khác trong sách của Erika Cheetham.
D: Họ sẽ chỉ
ra những địa hình còn thiếu sót. Bình đựng cốt ở lăng mộ sẽ được
mở ra. Những giáo phái sẽ nhân lên, và triết lý linh thiêng sẽ đổi
trắng thành đen, đổi vàng thành xanh.
Đây là những
gì mà Elena đã viết: “Nó có liên quan tới Những Cuộn Giấy Viết Tay ở
Biển Chết (Dead Sea Scrolls). Bài thơ này ẩn chứa một thông điệp cho
những năm khác nhau. Và cũng như sự khám phá ra hộp đựng pháp điển
(*của người Do Thái cổ) vào một ngày nào đấy sau đó. Trắng thành
đen chính là ảnh chụp của những cuộc giấy và những trang mới từ
những trang cũ.”
Ông nghĩ gì
về sự giải nghĩa của cô ấy?
E: Phần đầu
tiên không chính xác. Đây không phải là Những Cuộn Giấy Viết Tay ở
Biển Chết, mà là những công trình thất lạc, thứ mà sẽ khớp với
tài liệu mà bà đang xử lý và đang trong tiến trình chuẩn bị xuất
bản.
Mặc dù sự
giải nghĩa của cô ấy đã hoàn toàn không chính xác, tôi nghĩ rằng
việc Elena đã có thể chọn ra một bài thơ ngẫu nhiên trong số hằng
nghìn bài có liên quan đến Kinh Thánh, là rất quan trọng. Điều đó
khiến cho khả năng xảy ra là một trên một nghìn. Cô ấy hẳn đã được
hướng dẫn từ tiềm thức trong chuyện này. Bởi Andy? Bởi Dyonisus? Bởi
Nostradamus? Điều này thật quá kinh ngạc để có thể là một sự trùng
hợp.
D: Được rồi.
Ông nói ông sẽ cho tôi thông tin về nơi mà thứ này có thể sẽ được
tìm ra. Ông đã nói gì đó về việc vẽ bản đồ. Tôi có một tấm bảng
và viết dạ sẵn sàng đây, trong trường hợp chúng ta cần tới chúng.
Mặc dù cô ấy là một họa sĩ, Elena đã nói rằng cô ấy chưa bao giờ
thử vẽ bản đồ trước đó.
E: Chờ một
chút (Dừng lại khi cô ấy lắng nghe.) Ông ấy nói ông ấy sẽ quay lại
bàn việc này sau bởi vì có khả năng những chiếc bản đồ sẽ được
dùng hòng kiếm chác tiền bạc. Không phải bởi bà, mà bởi những kẻ
khác.
D: (Tôi đã cảm
thấy thất vọng.) Đó luôn là một khả năng. Có thể có những kẻ săn
tìm kho báu, có phải ý ông là vậy không?
E: Chính xác
là vậy.
D: Nhưng ông có
thể nói với tôi nó sẽ được tìm thấy ở đất nước nào không?
E: (Dừng khá
lâu, rồi một cách chậm rãi.) Nó sẽ ở trên một ngọn núi nơi một
thành phố ẩn mình. Thành phố mà đã được khám phá ra… bởi một
người Da Trắng, nhưng lại giả vờ như… mình là một người dân ở sa
mạc.
Ông ấy đã trả
lời câu hỏi về một bài thơ bốn câu. Chuyện này đã được nói một
cách rất chậm rãi và cẩn trọng, như thể cô ấy đang lắng nghe và sau
đó lặp lại. Ông ấy nói dó là một bài thơ bốn câu mới, nó không
phải là bài từ sách của ông ấy. Đây là tất cả những gì ông ấy có thể
nói về nó.
(Từ đó, có ý
kiến cho rằng điều đó có thể liên quan tới Lawrence của Ả-Rập, người
đàn ông đã giúp người Ả Rập phá bỏ ách thống trị của Đế Chế của
Ottoman trong Đại Thế Chiến thứ I. Ông ấy là người đàn ông châu u đầu tiên khám phá ra những vùng đất
này, và chắc hẳn đã là một người Da trắng giả vờ là người dân ở
sa mạc.)
C ̣P NH ̣T: Năm
1992, khi chúng tôi đang xem xét lại phiên bản đã được cập nhật của
quyển sách này, một bài báo có vẻ như đã chứng minh cho bài thơ bốn
câu mới của ông ấy. Trích dẫn: “Thành phố đã mất của Ubar, tên là
‘Thành phố Atlantis của Cát bụi (the Atlantis of the Sands)’ bởi Lawrence
của Ả-Rập, đã được tìm thấy ở vùng Oman hẻo lánh, từ việc dùng
những bức ảnh chụp từ tàu con thoi ngoài không gian Challenger, những
nhà thám hiểm đã cho hay. … Những phần còn lại của thành phố ốc
đảo đó đã được khám phá ra rằng chúng phần lớn bị chôn vùi dưới
cát ở một nơi tên là Shisr, ở dải đất cằn cỗi ‘Miền Hư Không (Empty
Quarter)’ nằm ở phía nam Oman. … Những nhà nghiên cứu tìm thấy thành
phố này bằng cách lần theo những con đường sa mạc cổ, tìm thấy trên
những bức ảnh chụp từ vài tàu không gian, bao gồm máy ra-đa và những
camera quang học được mang bởi tàu Challenger vào tháng Mười năm 1984. …
Những khai quật gần đây cho thấy rằng thành phố có người ở từ năm
2800 B.C. (trước Công Nguyên) đến khoảng A.D. 100 – năm 100 (sau Công
Nguyên). Nếu niên đại của những đồ tạo tác (*bởi những người thời
đó) là chính xác, sự phát triển thành thị ở vùng đó đã bắt đầu
từ sớm hơn người ta từng nghĩ khoảng 1000 năm. … T.E. Lawrence (đã
mất), Chiến tranh thế giới thuộc Anh lần thứ I, người lính được biết
đến dưới tên Lawrence của Ả-Rập, gọi Ubar là ‘Thành phố Atlantis của
Cát bụi’, dựa trên lục địa huyền thoại đã chìm sâu. Theo truyền thuyết,
Ubar – được biết đến như là Iram – ‘thành phố của nhưng tòa tháp’ ở
Koran linh thiêng của Islam – đã bị hủy diệt trong một thảm họa tự
nhiên khoảng 100 năm sau Công Nguyên và bị vùi chôn trong cát. Bằng
chứng đã cho thấy rằng thành phố đã bị đổ vào một hố sụt tạo ra
khi một động đá vôi dưới đất ngầm bị sụp đổ.” Kết thúc trích dẫn.
E: Ông ấy đã
đưa bà mọi thông tin về nó mà bà cần biết. Tất cả những phần thông
tin còn lại sẽ đến từ một nguồn khác.
D: (Đây là một
ngạc nhiên.) Một nguồn khác? Tôi đang tự hỏi về điều đó.
Tôi sẽ hỏi
nhiều hơn về điều đó sau.
Có lẽ đây là
một hy vọng mong manh rằng dự án này có thể sẽ được tiếp tục sau
khi Elena rời đi.
D: Có một bài
thơ bốn câu ở đây mà Elena, phương tiện (*của Dolores), đã xem qua và cô
ấy nghĩ rằng nó đã được giải nghĩa sai. (THẾ KỶ 11-48) “Quân đội vĩ
đại sẽ băng xuyên qua những ngọn núi khi sao Thổ (Saturn) ở chòm sao
Nhân Mã (Sagittarius) và sao Hỏa (Mars) di chuyển đến chòm Song Ngư
(Pisces). Thuốc độc được cất giấu dưới đầu của những con cá hồi, vị
tướng lĩnh của họ bị treo cổ trong chiến tranh.” Phần dịch nghĩa
trong sách của chúng tôi nói rằng sự thẳng hàng của những hành tinh
này xảy ra vào năm 1751 và sẽ không xảy ra lần nữa cho tới năm 2193.
E: Điều đó là
không chính xác. Nó xảy ra vào tháng thứ Mười Hai năm 1986.
D: Cái gì sẽ
xảy ra chứ? Phần dịch nghĩa của họ vô cùng không rõ. Họ nói rằng
nó không có nghĩa gì cả. Và tôi biết rằng Nostradamus sẽ không viết
bất kỳ thứ gì vô nghĩa ở đây cả.
E: (Dừng như
thể đang lắng nghe.) Có vài thứ đang được nói đến. Bối rối. (Dừng)
Sẽ có một sự liên lạc từ những vì sao… Một cuộc trình diễn ánh
sáng sẽ bắt đầu. Sẽ có một sự kiện xảy ra trên bầu trời vào lúc
đó.
D: Đó là lý
do tại sao nó liên quan đến những vì sao này à?
E: Chính xác.
D: Thay vì nói
‘sự thẳng hàng’, nó có nghĩa là điều đó sẽ xảy ra ở phần đó của
bầu trời?
E: Không. Đó
là một nguyên tố thời gian. Nó cho biết ngày tháng. Những nhà thiên
văn học đã làm (dừng như thể đang tìm từ ngữ đúng) một bài tính sai
về mốc thẳng hàng của những hành tinh (sao). Họ có thể dễ dàng
tính sai khi giải nghĩa thứ gì đó từ nhiều thế kỷ trước. Như bà có
thể thấy đấy, chúng đã bị sai 20, 30 năm so với thời gian chính xác.
D: Chúng đã
sai sao?
E: Khi họ dùng
những thứ của mặt phẳng để giải nghĩa, chúng có thể bị sai… một
đến hai thập kỷ.
D: Điều này
sẽ là rất quan trọng trong việc giải nghĩa. Ý anh là những hành tinh
(sao) bây giờ thì khác biệt nhiều so với ở thời đại mà ông ấy đang
nhìn vào chúng?
E: Đúng vậy.
Theo tính toán thì họ có thể dịch nghĩa nó sai, bởi vì… (một tiếng
thở dài)
D: Tính toán
nhầm?
E: Đúng vậy.
D: “Chất độc
cất giấu dưới đầu của những con cá hồi”?
E: Điều này
có một sự kết hợp khác, bởi vì những gì xảy ra với bầu khí quyển
ngày nay.
D: Nó nói một
quân đội vĩ đại sẽ băng xuyên qua những ngọn núi. Có phải ý ông là
cuộc trình diễn ánh sáng không?
E: Chính xác.
Từ sự liên lạc được thực hiện từ những vì sao, Vũ Trụ. Sự liên lạc
này sẽ mang lại một sự thức tỉnh vĩ đại đối với loài người.
D: Và ông nói
rằng điều này sẽ xảy ra vào tháng thứ Mười Hai năm 1986?
E: 22 tháng
Mười Hai. Tháng Mười Hai 22, 1986. –
Vui lòng đọc lại bản dịch mà tôi đã đưa bà.
D: Đó là… Sẽ
có một luồng sáng lớn trên bầu trời. Và sẽ có một cuộc trình diễn
ánh sáng.
E: Đây sẽ là
một sự trình diễn thực hiện bởi những sinh vật từ một hành tinh
khác.
E: Có một thứ
mà ông phải hiểu. Tôi đang không hề viết những điều này xuống. Tôi có
một cái hộp nhỏ màu đen ghi lại những từ này và sẽ lặp lại chúng
cho tôi sau (*băng ghi âm). Vậy nên khi ông yêu cầu tôi lặp lại những gì
ông đã nói với tôi, nó khá là khó cho tôi để nhớ nó. Nhưng cái hộp
màu đen thì nhớ.
E: Được rồi,
tôi hiểu.
(Sau đó, khi
ngày này đã qua, chúng tôi đã nhận ra rằng đã có rất nhiều cảnh
tượng UFO ấn tượng mạnh mẽ và đáng tin cậy trong suốt thời gian đó.
Đây có thể là những gì mà lúc đó ông ấy đã đang đề cập đến hay
không?)
Bây giờ tôi đã
quyết định hỏi về vài bài thơ bốn câu mà tôi đã vội vã đánh dấu
lại.
D: (THẾ KỶ
11-46) “Sau một bất hạnh kinh hoàng đối với loài người, một điều
thậm chí còn bất hạnh hơn sẽ đến, khi vòng xoay vĩ đại của thế kỷ
lại một lần nữa được đổi mới. Sẽ có mưa máu, bóc lột, nạn đói,
chiến tranh và bệnh tật. Trên bầu trời, người ta sẽ nhìn thấy lửa
kéo theo một vệt những tia lóe sáng.” Ông có thể nói với tôi đây có
nghĩa là gì không?
E: Phần đầu
tiên nhắc đến những đất nước của người da đen chịu khổ vì nạn đói.
Phần thứ hai nhắc đến sao chổi đang xảy ra vào thời gian này. Phần
thứ ba nhắc đến những vũ khí đã gây ra bệnh tật trong không khí, thứ
mà sẽ hủy diệt hoa màu và sự hô hấp. Nó sẽ khiến người ta ho ra
máu.
D: Những thứ
vũ khí đã khiến điều này xảy ra trong thời đại của chúng tôi, vào
khoảng thời gian khi sao chổi xuất hiện?
E: Chính xác
là vậy. Vụ nổ vũ khí. Ông ấy nói rằng điều này đã xảy ra gần đây.
D: Tôi nghĩ tôi
biết ý ông ấy là sự kiện nào rồi. Có một thứ đã xảy ra trong vòng
tháng Tư vừa rồi, mà đã khiến nhiều người lo lắng. Tôi đã đang liên
tưởng tới tai nạn hạt nhân đã xảy ra ở nhà máy Chernobyl ở Nga, vào
ngày 26 tháng Tư, 1986.
E: Ông ấy nói
rằng đó chính là điều mà ông ấy nhắc đến.
D: Dĩ nhiên
những nhà khoa học và chuyên gia của chúng tôi đã cứ nói mãi rằng
chuyện này sẽ không gây ra nguy hiểm gì cả. Họ đang cố để khiến mọi
người tin rằng đấy chỉ là một rắc rối nhỏ và nó sẽ không làm ai
bị thương.
E: Điều này
là không đúng. Ông ấy nói rằng họ đang nói vậy để không gây ra một
sự hoảng loạn.
Một sự kiện
khác đã xảy ra trong tháng Tám 1986 mà bài thơ này cũng có thể nhắc
tới. Sự dâng cao không giải thích được của khí ga từ một hồ núi lửa
ở Cameroon, Africa (châu Phi) đã làm thiệt mạng 1500 người. Tử vong xảy
ra là bởi vì không khí đã bị nhiễm độc và họ đã không thể thở
được. Có báo cáo rằng vài nạn nhân đã ho ra máu. Hoa màu nằm trên
đường đi của khí gas đã bị phá hủy hoàn toàn. Tôi nghĩ rằng điều
này có thể là trường hợp của việc một bài thơ bốn câu có liên đới
tới nhiều hơn một sự kiện, giống như Nostradamus đã từng nói chúng
thường là vậy, đặc biệt là khi hai sự kiện đã xảy ra rất gần với
nhau trong một khoảng thời gian.
D: Sẽ có hậu
quả gì của tai nạn này xảy ra ở đất nước của chúng tôi, nơi được
gọi là Thế Giới Mới không?
E: Càng gần
phía Bắc và Tây-Bắc thì càng có khả năng hơn. Phía Bắc gần nước
Nga. Phía Tây, ở phía Tây của đất nước của bà. Và theo hướng của nơi
tên là… Canada. (Phát âm giống “Kenada.” hơn. Phát âm thật chậm như thể
nó là một từ hiếm gặp vậy.)
D: Ông có nghĩ
những vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng không?
E: Có nhiều
mức độ nghiêm trọng khác nhau.
Sau đó tôi đọc
một vài bài thơ bốn câu mà Dyonisus đã nói rằng không có liên quan
đến tương lai gần; vì vậy Nostradamus đã không xem chúng quan trọng với
chúng tôi lần này. Có nhiều thứ khác để lo lắng hơn bây giờ. Ông ấy
dường như ý thức được sự thiếu hụt thời gian và đã không màng đến
những bài thơ nói về quá khứ.
D (THẾ KỶ
1-16) “Một cái lưỡi hái hợp lại với một cái hồ ở chòm sao Nhân Mã
tại sự di chuyển lên vị trí cao nhất của nó. Dịch bệnh, nạn đói,
cái chết từ bàn tay của quân đội. Kỷ nguyên tiến tới một sự đổi
mới của nó.”
Ông ấy đã yêu
cầu tôi lặp lại bài thơ. Nó gần như thể là ông ấy đã không thể thực
sự hiểu bản chuyển ngữ của quyển sách. Tôi đã khám phá ra rằng
trong mỗi quyển sách về những bài thơ bốn câu này, chúng được chuyển
ngữ theo những cách khác nhau tùy theo tác giả. Không cần phải tự
hỏi tại sao ông ấy đã không còn nhận ra chúng nổi. Tôi tự hỏi chúng
còn giống được với ý gốc của ông ấy được bao nhiêu. Sau khi tôi lặp
lại nó, ông ấy tiếp tục. “Bài này cũng nhắc đến những gì đã xảy
ra vào vài tuần trước đây. Cái lưỡi hái chính là nước Nga.”
Cái lưỡi hái
chính là biểu tượng của nước Nga ngày nay. Nó cũng chính là một
biểu tượng cổ huyền bí chỉ cái chết.
D: Nó có
nghĩa là gì, “hợp lại với một cái hồ”?
E: Ông ấy nói
rằng nó nhắc đến việc tai nạn đã xảy ra như thế nào. Qua những ống
nước. (Cô ấy đã gặp khó khắn để tìm đúng từ ngữ.) Cách mà họ xử
lý sức mạnh mà chúng chứa đựng. Và đây là một nơi điều hành bởi
quân đội. Nó đã bị mất điều khiển. Và bởi vì tai nạn sẽ gây ra sự
hủy diệt này đối với đất nước của họ.
Bản dịch
nghĩa này đã lý giải được rất nhiều, cân nhắc tới những gì đã vừa
xảy ra tại nhà máy sức mạnh hạt nhân của Nga ở Chernobyl. Lúc này,
ít hơn một tháng sau vụ việc, không ai biết điều gì đã gây ra tai
nạn. Người Nga đã không đưa ra bất kỳ tin tức nào. Sau đó người ta
gợi ý rằng nó có thể liên quan đến hệ thống làm lạnh của nhà máy.
Những người dịch thuật đã có niềm đam mê dịch nhiều tiên đoán của
Nostradamus theo nghĩa là chiến tranh. Nó đang trở nên rõ ràng rằng
không nhất thiết phải là như vậy.
D: Người ta
thường tự hỏi Nostradamus có ý gì khi nhắc đến Thành Phố Mới (New
City)?
E: Người ta tin
rằng thành phố mới nghĩa là thành phố mà bà nhắc tới bằng tên New
York. Trong một vài bài thơ bốn câu, điều này là chính xác, nhưng
không phải tất cả đều như vậy.
D: À. Tôi sẽ
đọc một bài mà họ nghĩ rằng có liên quan đến thành phố mới.
(THỂ KỶ 1-87)
“Những ngọn lửa chấn động mặt đất từ trung tâm của trái đất sẽ gây
ra sự rung chuyển xung quanh Thành Phố Mới. Hai tảng đá to sẽ chiến
đấu trong suốt một thời gian dài. Sau đó…” Tôi không thể phát âm từ
này đúng. “Arethusa sẽ nhuộm đỏ một dòng sông mới.” Điều này có liên
quan đến New York sao?
E: (Dừng khá
lâu như thể đang lắng nghe.) Tôi hiểu. Ông ấy đang nói có ba thành phố
có liên quan, một hiệu ứng tam giác. Và nó sẽ gây ảnh hưởng đến Đảo
Tây (West Coast). Rằng New York sẽ phải trải nghiệm một trận động đất
mang tính hủy diệt bởi vì những tòa nhà quá cao ở nơi đó. Nhưng đây
không phải là thứ được nhắc đến trong bài thơ.
D: Anh nói có
ba thành phố có liên quan trong bài thơ, và một trong số đó ở Đảo
Tây? (Tôi đã nghĩ ý ông ấy là một trong những thành phố này là New
York.)
E: Không, ba
thành phố ở Đảo Tây. Một tam giác. Xem nào. Tôi không hiểu… Nó sẽ gây
ảnh hưởng tới thành phố tên là… Los Angeles? (Phát âm bằng giọng Pháp
thay vì Tây Ban Nha) (Dừng khá lâu.) “Los” thứ gì đó…
Người ta từ
khi đó đã gợi ý rằng ông ấy có lẽ đã cố nói Las Vegas, nơi mà có
thể tạo thành tam giác giữa San Francisco và Los Angeles. Ông ấy nói
rằng động đất sẽ ảnh hưởng đến ba thành phố này trong cùng một
khoảng thời gian.
D: Điều đó có
nghĩa là sẽ có nhiều trận động đất xảy ra vào năm tới phải không?
E: Nó đã bắt
đầu rồi, ông ấy nói.
Đó chắc chắn
là chính xác. Những trận động đất dường như xảy ra khắp nơi vòng
quanh thế giới.
D: Đây là một
bài khác. (THẾ KỶ 8-91) “Những vị Chúa sẽ khiến nó trông có vẻ như
họ chính là tác giả của một cuộc chiến tranh vĩ đại – đối với
loài người. Trước khi bầu trời được nhìn thấy không còn vũ khí và
tên lửa, những thương tổn nặng nề nhất sẽ bị gây ra ở phía bên
trái.”
E: Điều này
nhắc đến sự biến chuyển của hành tinh.
D: Oh? Sẽ có
một sự biến chuyển trong hành tinh này ư?
Tôi đã nghe
điều này được tiên đoán bởi vài nhà tâm linh khác nhưng tôi muốn biết
liệu Nostradamus có đồng ý với họ hay không.
E: Ồ, có chứ!
(Dừng lại, sau đó cô ấy đã nói một cách chậm rãi như thể đang lắng
nghe và lặp lại.) Sự biến chuyển sẽ xảy ra gần cuối thế kỷ mà bà
biết. Và sẽ (*xảy ra) bất thình lình trong vòng khoảng sáu đến mười
tiếng đồng hồ mà thôi. Những lục địa mà bà biết bây giờ sẽ dừng
tồn tại và thay đổi mạnh mẽ. (Một tiếng thở dài.)
Tôi đã từng
nghe đến tiên đoán thảm khốc này trước đó, nhưng đến từ Nostradamus,
nó theo cách nào đó nghe còn có vẻ đáng lo ngại hơn.
D: Có thể làm
gì để tránh được điều này không?
E: Điều duy
nhất có thể làm là làm cho con người ý thức. Và cho họ được chuẩn
bị về mặt tinh thần, và một cách có hiểu biết, trở nên ý thức về
cách sống sót qua những biến đổi khí hậu.
Điều này đã
bắt đầu gây khó chịu cho tôi. Nó nghe quá mang tính đã quyết định
(không thể thay đổi được).
D: Nếu nó xảy
ra bất ngờ đến vậy, nhiều người sẽ bị thiệt mạng chứ?
E: Nền văn minh
sẽ ngừng tồn tại như cách mà bà biết bây giờ.
Thật kỳ lạ
là giọng cô ấy đã vô cùng bình tĩnh và thanh thản làm sao, khi cô ấy
phát âm những từ ngữ về sự diệt vong của loài người này.
D: Trong vòng
một khoảng thời gian ngắn như thế sao?
E: Nó sẽ là
khởi đầu của một thời đại mới.
D: Có thứ gì
chúng ta có thể làm để ngắn diều này lại không? Có lời khuyên nào
không?
E: Ồ, có! Chỉ
là dừng những vụ nổ mà quân đội cảm thấy thật vô cùng quan trọng
ấy lại đi thôi.
D: Những thứ
này sẽ đẩy nhanh sự biến chuyển?
E: (Một cách
không chắc chắn) Vì vài nguyên do tôi đang dần mất bà! Tôi đang trôi
lềnh bềnh trong một… Nó xám ngoét và… Tôi không thể nghe bà rõ ràng
được.
Điều này là
rất hiếm nhưng nó có xảy ra. Nó có thể bị gây ra bởi vì Elena đã
quá mệt mỏi, hoặc nó có thể liên quan đến nơi chốn gặp nhau đặc
biệt mà chúng tôi đang ở tại. Những tính chất của thời không đó hay
bất cứ điều gì đã tạo nên một điều kiện mà tôi đã không ý thức
được. Tôi đã không muốn mất liên lạc với Nostradamus bởi vì thời gian
cho những buổi thôi miên đã rất ngắn rồi.
Tôi đã hỏi,
“Liệu có thứ gì tôi có thể làm để khiến sự giao tiếp trở nên tốt
hơn không?”
E: (Giọng của
cô ấy nghe rất buồn ngủ và uể oải.) Nói với cô ấy. Nói với cô ấy!
Có vẻ như là
người này hay người kia (Elena hay Dyonisus) đã đang cố chìm vào giấc
ngủ. Nếu điều này xảy ra tôi sẽ mất liên lạc và sẽ phải chuyển
Dyonisus về một thời đại khác trong cuộc sống ở trái đất của anh ta,
nơi chúng tôi chỉ nhận được những thông tin đời thường mà thôi, hoặc là
tôi sẽ phải đánh thức Elena dậy bởi vì cô ấy đã quá mệt để có thể
tiếp tục. Tôi đã hy vọng rằng tôi sẽ không phải làm điều nào trong
hai điều này cả bởi vì tôi sẽ chỉ còn có một cơ hội để thu thập
thông tin từ Nostradamus nữa mà thôi. Ông ấy đang thực hiện một công
việc vô cùng xuất sắc về những bài thơ bón câu, cho nên tôi phải bền
chí. Tôi đã đưa ra chỉ dẫn rằng cô ấy sẽ có thể nghe thấy tôi rõ
ràng và rành mạch và có thể đi theo giọng nói của tôi bất kể là cô
ấy đã đang ở nơi nào. Sau một vài phút như vậy, tôi có thể nói rằng
cô ấy đã đang phản ứng lại và quay lại với tôi một lần nữa. Giọng
cô ấy nổi lên ngay lập tức. Bất kỳ thứ gì đã gây ra phản ứng lạ
lùng này đã qua, và tôi đã có thể tiếp tục.
Điều này thú
vị nhưng cũng thật vô cùng tốn thời gian, để chỉ ra được chính xác
những bài thơ nào xoay quanh loại thảm họa này. Bởi vì chúng tôi đã
mới vừa xem bộ phim về những gì mà những người dịch nghĩa nghĩ
Nostradamus đã dự đoán về tương lai của thế giới chúng ta, tôi đã
nghĩ tôi có thể giản lược quá trình bằng cách đặt những câu hỏi
thẳng vấn đề.
D: Tôi muốn
đọc nhiều bài thơ hơn, nhưng để tôi kể anh nghe vài thứ mà những
chuyên gia đã nói với chúng tôi về việc những lời tiên tri của ông ấy
đã nói gì. Có lẽ điều này sẽ khiến nó dễ dàng hơn cho anh để giúp
trả lời. Họ đang nói rằng sẽ có nhiều trận động đất và nạn thiếu
ăn và đói kém sẽ xảy ra trên toàn thế giới.
E: Phải, chính
xác là như vậy.
D: Điều đó bị
gây ra bởi thứ gì vậy?
E: Chúng có
liên quan tới ở khoảng thời gian nào vậy?
D: Theo sự
tiếp diễn mà họ nói, sẽ có những trận động đất và núi lửa phun
trào, và sau đó là nạn đói, theo thứ tự đó. Nó được cho rằng sẽ
xảy đến trong tương lai của chúng ta.
E: Động đất
và núi lửa phun trào là do những hoạt động gây ra bởi sự thẳng hàng
của các hành tinh, thứ mà cũng tác động đến sự biến chuyển của
hành tinh này. Nạn đói gây ra bởi những vụ nổ vũ khí. Những vụ tai
nạn mà sẽ ảnh hưởng đến hoa màu ấy.
D: Vậy những
chuyên gia nghĩ rằng chúng ta sẽ đi đến một cuộc chiến tranh trong
tương lai sau khi tất cả những điều này đã xảy ra. Rằng sẽ có một
cuộc chiến có liên quan đến vũ khí của chúng ta. Ông ấy có thấy thứ
gì như vậy xảy ra không?
E: Những sự
kiện nào giờ đã, đang và sẽ luôn thay đổi qua nhiều thế kỷ. Và bởi
vì sự tỉnh thức mà nền văn minh phương Tây đã tìm thấy được, và bởi
vì tốc độ biến chuyển nhanh chóng của vỏ trái đất, và bởi vì sự thẳng
hàng của những hành tinh, chiến tranh có thể sẽ tránh được. Còn tùy
thuộc vào tốc độ mà những sự kiện tự nhiên xảy ra nữa. Bởi vì đối
với bất kỳ nền văn minh nào, khi thảm họa tự nhiên xảy ra, điều này
trở nên nổi cộm hơn là việc chiếm hữu đất đai.
D: Vâng, đặc
biệt là nếu mọi người cũng đều đang đói nữa, điều đó sẽ tạo ra
một sự khác biệt to lớn. Họ nói rằng những bài thơ bốn câu nói về
một người đàn ông từ Trung Đông (Middle East), người mà sẽ là người
thứ ba Chống lại-Thiên Chúa (Anti-Christ) và sẽ dẫn chúng ta rơi vào
chiến tranh. Ông có nghĩ điều này đến hiện tại là không chính xác
không?
Những chuyên
gia đều đồng ý rằng Nostradamus đã nói về ba người chống lại – Thiên
Chúa trong những bài thơ bốn câu của ông ấy, Napoleon, Hitler và một
người nữa trong tương lai. Kinh Thánh cũng có đề cập đến một con quái
vật sẽ đến vào thời điểm Armageddon – trận chiến quyết liệt cuối cùng
giữa thiện và ác. Họ nghĩ đấy là cùng một người.
E: ‘Khả năng
này đã xảy ra rồi. Nhưng việc nó có bị đưa đến đỉnh điểm của chiến
tranh thế giới hay không còn tùy thuộc vào những thảm họa tự nhiên
đang diễn ra. Những thảm họa thiên nhiên này sẽ không chỉ xảy ra ở
lục địa này mà ở khắp nơi trên thế giới, điều mà cũng ảnh hưởng
đến cả đất nước của ông ta nữa.
D: Tôi hiểu.
Họ đang diễn giải nó như là một cuộc chiến mà sẽ đem lại thảm họa
và sự hủy diệt toàn thế giới đến với chúng ta. Ông có nghĩ rằng
điều này đúng hơn là có liên quan đến sự biến chuyển (của trái đất)
không?
E: Điều đó là
chính xác. Phải hiểu! Với những trận động đất và núi lửa sẽ là
một vụ nổ bất ngờ của vũ khí được chôn vùi dưới lòng đất. Điều
này sẽ gây ra những hỗn loạn cảm xúc trên đất nước của bà và những
nước khác. Brittania và Pháp. Và những nước ở châu u sẽ muốn một sự giải trừ quân bị.
Quan trọng là họ nhận ra rằng nếu sự giải trừ vũ khí này xảy đến,
nó cũng sẽ diễn ra ở những quốc gia theo đạo Hồi.
D: Có phải ông
đã nói rằng sự biến chuyển của trái đất sẽ xảy ra vào cuối thế
kỷ này không hay đó là khi nó sẽ xảy ra?
E: Nó sẽ xảy
ra trước khi kỷ nguyên kết thúc, đấy là vào năm 2000.
D: Nhiều bài
thơ bốn câu cho ra những ngày quanh thời gian đó và những người phiên
dịch đã nghĩ rằng nó có nghĩa là chiến tranh. – Nhưng ông nói rằng
khi sự biến chuyển xảy ra, nó sẽ rất nhanh chóng và rằng nó sẽ là
kết thúc của nền văn mình mà chúng ta biết.
E: Chính xác
là vậy.
D: Sẽ có
những người sống sót để tiếp tục duy trì loài người chứ?
E: Ồ, có chứ!
D: Tất cả đều
nghe quá có tính quyết định. Tôi đã đang hy vọng ông có thể cho tôi
vài tia hy vọng.
E: Không có
cái chết, mà là một sự tỉnh thức khác. Đừng cảm thấy rằng người
ta sẽ không biết về cuộc đời. Sẽ có những người mà sẽ còn lại đây
để tạo ra một khởi đầu mới cho trái đất. Nhưng phải hiểu là, trái
đất cũng chỉ là một thứ vật chất mà có một cuộc đời có giới hạn
của riêng nó.
D: Vâng, nhưng
tôi cho rằng bởi vì đây là nhà của chúng tôi, chúng tôi không muốn
nhìn thấy nó hoàn toàn bị phá hủy.
E: Chính xác.
D: Nếu có một
sự phá hủy trên diện rộng như vậy, người ta sẽ bận tâm với việc cố
gắng xây dựng lại cuộc đời của họ, thay vì đánh nhau, có phải không?
E: Tôi hy vọng
vậy.
D: Nhưng ông có
nghĩa rằng sẽ không có những thành phố hay thứ gì còn lại nữa
không?
E: Không như là
chúng ta biết bây giờ.
D: Còn đất đai
thì sao? Có nơi nào được chừa ra không?
E: Tất cả
vùng trung tâm của lục địa của bà như bà biết sẽ được chừa ra. Các
lục địa trên khắp trái đất sẽ bị ảnh hưởng. Khối lượng nước như
chúng ta biết lúc đó sẽ bao phủ một tỉ lệ phần trăm cao hơn trên
trái đất. Những lục địa nối liền sẽ bị tách ra, những nơi mà không
hề bị chia cách bởi nước trước đó, sẽ bị ngăn cách bởi nước.
D: Điều đó có
nghĩa là ở phần trung tâm của đất nước chúng tôi, nước sẽ không...
E: (Cắt ngang)
Sẽ bị ảnh hưởng ít nhất.
D: Còn những
lục địa khác thì sao? Có vùng nào như vậy mà tương đối an toàn
không?
E: Những lục
địa nào mà bà đang nói tới?
D: Còn
châu u hay châu Á thì sao?
E: Châu u sẽ bị ảnh hưởng. (Dừng) Châu Á.
(Dừng) Sẽ không có đất nước nào mà không bị ảnh hưởng cả.
D: Cả châu Á
sẽ bị bao phủ bởi nước ư?
E: Một phần
rộng lớn sẽ bị.
D: Còn châu Phi
thì sao?
E: Châu Phi sẽ
có một eo biển cắt xuyên qua; một eo biển mới
D: Tôi cứ cố
liên tưởng đến phần miền trung của nước Mỹ như một vùng an toàn.
Nhưng liệu có nơi nào dễ dàng được an toàn khi điều này xảy ra không?
E: Sẽ có
những nơi bị ảnh hưởng theo một cách ít thương tổn hơn những nơi khác
nhiều. Nhưng phải hiểu rằng những gì xảy ra với vũ khí của các
người sẽ có một ảnh hưởng to lớn lên việc sự phá hủy này sẽ xảy
ra nhiều cỡ nào hay sớm cỡ nào.
Tôi phải đẩy
sang một bên những hình ảnh kinh khủng đang tràn ngập trong tâm trí
mình, những cảnh khủng khiếp của sự tan hoang và tuyệt vọng.
D: Đây có phải
là những gì ông nghĩ trước đó khi ông nói rằng ông sẽ đưa cho chúng tôi
những bản giải nghĩa này và sau đó người ta có thể đưa ra những
quyết định của họ?
E: Đúng là
vậy.
D: Ý của ông
là gì? Họ sẽ quyết định liệu nên ở lại hay rời đi hay thế nào?
E: Với một sự
nhận thức cao hơn, mỗi người đều có thể thay đổi số phận của mình.
Bằng cách khiến cho mọi người ý thức được về mối nguy hại có thể
xảy ra với hệ thống vũ khí hiện tại của họ. Bằng cách dạy cho họ
cách để sống sót. Bằng cách không đặt tầm quan trọng vào việc kiếm
tiền nữa. Để lo cho tinh thần của họ.
(Dừng) Tôi sẽ có nhiều thông tin cho bà hơn sau này.
D: Vậy ông
nghĩ rằng có lẽ là có thể thay đổi được tương lai nếu chúng ta biết
trước dược những điều này?
E: Điều đó là
chính xác. Sự thẳng hàng của những hành tinh không... không ai biết
chính xác cái gì sẽ xảy ra. Những gì tôi nói với bà chỉ là một
khả năng mà tôi thấy được từ nơi tôi đang ở vào thời đại này. Tương
lai đã được thay đổi rất nhiều lần rồi kể từ thời gian trong không
gian của chúng ta.
D: Điều này
có làm những bài thơ bốn câu của ông không chính xác không?
E: Điều này
sẽ thay đổi nghĩa của vài bài trong số chúng, phải.
D: Vậy nếu đây
là một khả năng, có khả năng nào khác có thể xảy ra không?
E: Điều đó là
chính xác. Như tôi đã nói lần trước, bởi vì những thay đổi nội trong
sự kiện thời gian, có vài ý nghĩa khác nhau trong những bài thơ.
Đừng cảm thấy rằng nền văn minh như chúng ta biết – hoặc chính xác
hơn là – như bà biết, có một tương lai đầy tuyệt vọng. Ông ấy nói
rằng với khả năng hiểu điều gì có thể xảy ra với một hành tinh và
có được sự hiểu biết mới mẻ trong nội tại chính bà, bà đã luôn có
thể thay đổi sự kiện của nhiều thứ.
D: Thậm chí
là một sự chuyển đổi đáng nghi ngờ trên trục (trái đất) sao?
E: Vâng. Như ông
ấy nhìn nó bây giờ, biến chuyển sẽ xảy ra và sẽ có những thay đổi
lớn lao. Đó là từ thời điểm này, trong thời gian của bà. Nhưng bởi
vì người ta đã trở nên ý thức hơn về mối nguy hại có thể bị gây ra
gởi sự phá hủy thuộc về quân đội, dù là tình nguyện hay không tình
nguyện, nếu điều này có thể được ngăn chặn, phản ứng bắt đầu xảy
ra bên dưới bề mặt trái đất sẽ ít nguy hại hơn.
D: Đây có phải
là lý do tại sao ông ấy nghĩ rằng thông tin này nên đến được với
người ta không?
E: Đúng thế!
D: Giá mà
chúng ta có thể khiến họ lắng nghe.
E: Sẽ có
những người muốn nghe.
D: Nếu không
thì, họ sẽ phải xây dựng lại cả một nền văn minh, toàn bộ một thế
giới.
E: (Một cách
không gì lay chuyển được) Họ sẽ còn lại rất ít văn minh đấy.
D: Điều này
sẽ có nghĩa là chỉ những ai vất vả đủ để biết được làm cách nào
để sống sót sẽ sống sót.
E: Điều đó là
chính xác.
D: Vậy tất cả
những sự bàn luận về chiến tranh đều không chính xác. Sự biến
chuyển này mới là điều chính yếu quan trọng ngay bây giờ.
E: Đó là lý
do tại sao ông ấy đã muốn nói chuyện với bà.
D: Còn những
sinh vật từ những hành tinh khác thì sao, họ sẽ giúp theo cách nào
đó chứ?
E: Điều này
còn tùy thuộc vào ý thức của con người. Đã có quyết định để cố
gắng đem hành tinh này đến với một ý thức ở tầm cao hơn.
D: Họ sẽ có
khả năng giúp ngăn điều này xảy ra chứ?
E: (Lắnng nghe)
Nó phụ thuộc vào cách họ được đón nhận như thế nào. Họ có thể
giúp một nền văn minh. Người ta phải quyết định liệu con người có để
họ giúp mình không.
D: Tôi đã được
cho biết rằng họ không được phép xen vào. Ý ông có phải là vậy
không?
E: (Lắng nghe)
Nếu chúng ta khiến hành tinh – chúng ta, ý nói loài người bây giờ ở
thời đại của bà – tiến nhanh đến một cái chết đi ngược lại với tự
nhiên, phải, họ sẽ can thiệp vào. Bởi vì nó cũng sẽ ảnh hưởng tới
họ. Bất cứ khi nào có một sự biến chuyển ở một hành tinh, nó sẽ
gây ra những lực năng lượng tác động lên toàn bộ Hệ Mặt Trời. Vì
vậy, Hệ Mặt trời mà chúng ta đang ở trong đấy cũng bị ảnh hưởng.
Thứ mà sẽ gây ra, ông ấy nói nên dùng từ “hiệu ứng domino.”
D: Vâng, tôi
hiểu cụm từ đó. Vậy ý ông là điều này sẽ được cảm nhận xuyên suốt
toàn Vũ Trụ?
E: Điều này
là chính xác.
D: Nhưng những
sinh vật này, hay bất cứ gì mà ông muốn gọi họ, có sức mạnh để
ngăn chặn những thứ như vậy xảy ra không?
E: Họ có sức
mạnh để nâng tầm ý thức và sự hiểu biết của các người lên để hiểu
được các người có thể xử lý điều này tốt hơn bằng cách nào. Tôi
xin lỗi tôi đã không rõ ràng, không thể hiện ý mình tốt. Hiện tượng
tự nhiên khi sự chuyển đổi xảy ra, mức độ mà nó xảy ra sẽ phụ
thuộc vào sự hiểu biết mà con người có về mặt tinh thần hay tâm linh.
(Một cách đột
ngột) Tôi sẽ phải đi nhưng tôi đã muốn bà hiểu được những gì cần
được bàn luận. Vẫn còn có những bài thơ cần phải được giải nghĩa
vào buổi gặp mặt kế tiếp. Chúng sẽ gắn liền với những vùng trên
trái đất để lưu ý đến cho năm nay.
D: Tôi có một
thứ nữa cần hỏi ông và tôi sẽ để ông đi. Phương tiện mà thông qua đó
chúng ta đang làm việc sắp phải chuyển đi xa khỏi nơi này và tôi sẽ
không có liên lạc vật lý gì với cô ấy nữa. Có khả năng nào để
chúng ta có thể giao tiếp với nhau thông qua một nguồn khác không?
E: Bà có vài
người mà rất dễ lĩnh hội được nhưng mức độ thì chưa biết cho đến
khi chúng ta thử. Có một người tên là Brian, là một sinh viên.
D: Tôi không
nghĩ tôi đã làm việc với cậu ấy rồi. Tôi đã từng làm việc với
Phil.
E: Không, đây
là Brian.
D: Tôi đang làm
việc với Brenda, cũng là một sinh viên, một sinh viên âm nhạc. Tôi đã
gặp may mắn với cô ấy.
E: Đúng là
người đó.
Tôi tự hỏi
liệu ông ấy có khả năng có thể đang nhắc đến Brenda hay không. Sự
tương đồng giữa hai tên đúng là loại câu đố chữ mà Nostradamus đã rất
nổi tiếng với nó. Ông ấy có lẽ cũng đã đang dùng cái tên gần nhất
mà ông ấy đã có thể tìm được vào thời đại của ông ấy. Đó là thứ
để ghi nhớ sau này khi tôi cố tìm một phương cách khác để liên lạc
với ông ta.
E: Nhưng chúng
tôi không thấy có lý do gì Elena không thể tiếp tục công việc cho dù
sẽ có khoảng cách giữa hai người.
D: Cô ấy đã
nói cô ấy sẽ cố gắng thực hiện nó một mình và viết xuống những
sự giải nghĩa của cô ấy. Sau đó có lẽ tôi có thể hỏi những phương
tiện khác của tôi trong trạng thái thôi miên liệu sự giải nghĩa có
đúng hay không.
E: Cố gắng
nhấn mạnh tầm quan trọng của việc này với Elena, để hoàn tất công
việc này trong vòng ít nhất là ba tháng. Điều này sẽ cho phép bà
có mọi thứ sẵn sàng vào mùa Thu. Và nó sẽ được xuất bản trước năm
mới.
Đó là một
lịch trình khá nhanh. Tôi đã không có tài liệu và đối tượng của tôi
đã đang rời đi. Tôi có thể hiểu được tầm quan trọng từ những gì tối
thiểu mà ông ấy đã nói với tôi, nhưng ông ấy đã đưa cho tôi một nhiệm
vụ bất khả thi. Nó cũng rõ ràng rằng ông ấy cũng không hề biết
cách công việc xuất bản ở thế kỷ thứ 20th vận hành như thế nào. Tôi
đã cố gắng để thực tế.
D: Như thế quá
nhanh. Tôi không biết liệu nó có thể xảy ra...
E: (Ông ấy dứt
khoát cắt ngang và Elena lắc ngón tay cô ấy trước tôi.) Điều này sẽ
được hoàn thành! Điều này sẽ được hoàn thành.
D: Những người
ở ngành xuất bản nói rằng nó sẽ tốn nhiều thời gian hơn thế, ít
nhất là một năm rưỡi để sách được xuất bản. Ông phải hiểu rằng có
những thứ nằm ngoài tầm điều khiển của tôi.
E: (Dứt khoát)
Điều này sẽ không nằm ngoài tầm điều khiển của chúng ta!
Năng lượng
phía sau lời khẳng định đã quá mạnh mẽ đến nỗi sự dâng trào của
nó gần như đánh bật âm thanh ra khỏi cuốn băng thu âm. Giọng cô ấy hạ
xuống rất trầm đến nỗi tôi hầu như không thể nghe ra nó ở phần ghi
âm.
Tôi nhún vai.
Tôi có thể thấy thật không có tác dụng gì khi cố gắng tranh luận
với Nostradamus, mặc dù tôi đã không nghĩ ông ấy ý thức được độ phức
tạp của ngành công nghiệp xuất bản ở thời đại của chúng ta. Có lẽ
nó dễ dàng hơn ở thời đại của ông ấy.
“Được rồi,”
Tôi nói. “Tôi có thể nói với họ về tầm quan trọng và rồi xem chuyện
gì sẽ xảy ra.”
E: Hiểu rằng
chúng ta cũng sẽ dựa vào những nguồn khác nữa.
D: Tôi cố để
làm phần của mình, nhưng luôn có những người khác có liên quan mà
phải được xem xét tới.
E: Sẽ hòa hợp
được với nhau thôi.
D: Tôi đang rất
lo lắng rằng không có Elena, chúng ta sẽ mất liên lạc với nhau.
E: Chúng tôi
sẽ cố gắng đến thông qua bất kỳ phương tiện nào mà bà làm việc
cùng.
Ông ấy sau đó
đưa cho tôi những chỉ dẫn chi tiết về việc làm cách nào để chuyển
hướng ai đó khác để đi gặp họ tại nơi gặp mặt.
D: Chúng ta sẽ
có thời gian để làm việc với Elena chỉ một lần nữa mà thôi, trước
khi cô ấy rời đi.
E: Tôi sẽ đưa
bà nhiều chỉ dẫn hơn vào lúc đó vậy.
D: Tôi chân
thành hy vọng rằng sự liên lạc sẽ không bị phá vỡ. Chúng ta sẽ xem
điều gì sẽ xảy ra sau khi Elena rời đi. Đó thật sự là tất cả những
gì chúng ta có thể làm. Nhiều thứ nằm ngoài sự điều khiển của
chúng ta.
E: (Dứt khoát)
Nó sẽ được thôi!
D: Với sự
giúp đỡ của ông, có thể sẽ được. Tôi cần tất cả sự giúp đỡ mà tôi
có thể nhận được.
E: Chúng tôi
hiểu.
Với một cảm
giác buồn bã, tôi mang Elena trở lại với toàn bộ ý thức.
Cho dù đã có
sự kêu gọi tích cực của họ, tôi vẫn đã cảm thấy rằng chúng tôi sẽ
mất liên lạc sau khi Elena rời đi. Tôi không thể thấy được liên lạc có
thể được giữ bằng cách nào. Làm thế nào nó có thể xảy ra được?
Nó trông có vẻ như là một tình huống bất khả thi. À, ít nhất thì
chúng tôi sẽ có một buổi thôi miên nữa để cố nhồi nhét ít nhất là
khối lượng công việc của một năm vào. Nó khiến tôi phiền lòng rằng
chúng tôi đã để cho quá nhiều thời gian quý giá trôi vuột qua. Một
cách công bằng mà nói thì chúng tôi lẽ ra đã có thể làm việc với
dự án đầy mê say này cách đây nhiều tháng. Nhưng nó thực sự không
phải lỗi của ai cả. Những tình huống trong cuộc sống riêng tư của
chúng tôi đã cứ không ngừng chen ngang vào và chúng tôi đã không có
cách nào để biết được những bước tiến triển hiếm có này sẽ xảy
ra. Bên cạnh đó, vào lúc ban đầu, Andy đã không cho phép chúng tôi làm
việc này và rất có thể anh ta đã đúng. Điều này có thể là một
trong những vấn đề bây giờ, nó đã quá dồn dập, quá nhiều để Elena
có thể muốn ôm đồm hết. Cô ấy đã không có một nền tảng tri thức về
siêu hình để cho phép cô ấy chấp nhận một trách nhiệm khổng lồ như
vậy. Tôi có thể thông cảm được với điều đó, tôi nghĩ nhiều người
chưa có kinh nghiệm cũng sẽ phản ứng theo cách đó. Bất kỳ người nào
lý trí dều sẽ chạy trốn khỏi một bài tập như bài này. Một cách
công bằng mà nó thì tôi lẽ ra cũng sẽ như thế. Nhưng tôi cho rằng tôi
tò mò nhiều hơn là lý trí.
Cô ấy kể với
tôi những gì cô ấy còn nhớ về buổi thôi miên. “Đột nhiên nó giống như
là tôi đã ở trong một dòng sông xám ngoét và nó đã thật lạ lùng.
Tôi cảm thấy như tôi đã nghe thấy giọng nói của bà xuyên qua một
đường hầm. Có vẻ như bà đã trở nên nhạt nhòa đi và tôi đã nghĩ
rằng tôi đang dần mất bà.” Đó là thứ duy nhất cô ấy có thể nhớ. Tôi
giải thích cho cô ấy chuyện gì đã xảy ra và việc tôi đã điều chỉnh
lại nó.
Tôi để Elena ở
lại nhà Val và đã không trở về nhà cho tới hai giờ sáng.
Tôi không nghĩ
rằng mình đã tiết lộ cho họ biết bằng hành động hay lời nói rằng
buổi thôi miên đã tác động đến tôi một cách sâu sắc như thế nào. Ồ,
tôi đã nghe nhiều lời tiên tri tương tự về những sự biến đổi của
trái đất từ những nhà tâm linh khác, nhưng vì vài nguyên do nào đó,
khi nghe điều đó từ Nostradamus, nó nghe quá chắc chắn, quá mang tính
quyết định.
Tôi lái xe về
nhà trong một màn sương trầm cảm dày đặc. Tôi đã không nhớ nổi mình
có từng bao giờ cảm thấy bị đánh bại như vậy chưa. Những từ ngữ,
“kết thúc của nền văn minh như bà biết,” tiếp tục văng vẳng đi lại
trong đầu tôi. Điều này có nghĩ rằng tất cả những hy vọng và ước mơ
của chúng ta về một tương lai luôn khó nắm bắt đó sẽ là con số không
tròn trĩnh bởi vì sẽ không còn tương lai nào nữa cả? Vậy việc sống
trên đời còn có mục đích gì nữa chứ? Cố gắng để làm gì nữa chứ?
Tại sao còn viết những quyển sách này làm gì? Nó có thể tạo nên
sự khác biệt nào cơ chứ? Mục đích của tất cả mọi thứ là gì? Không
có thứ gì có mục đích cả, dù sao, chúng ta sẽ không ở đó để
thưởng thức được cái gì.
Có lẽ Elena
đã đúng. Có lẽ chúng ta không nên cố để tìm ra những gì xảy ra cho
chúng ta ở tương lai. Chúng ta có thể thực sự quản trị được tri thức
của những lời tiên tri khủng khiếp như vậy không, đặc biệt là khi
chúng ở một tầm vóc như vậy và chúng ta chẳng thể làm gì được về
điều đó cả. Liệu làm một con đà điểu (*vùi đầu vào cát và không
biết gì cả – là một câu thành
ngữ) thì có tốt hơn không?
Nó đã đánh
mạnh vào tôi, cảm giác của sự kết thúc này. Không có gì có thể
ngăn cản một thứ ở tầm vóc này. Nếu Nostradamus và những nhà tâm
linh khác đã đúng, thì thế giới sẽ biến chuyển. Những thay đổi
khủng khiếp trên trái đất sẽ diễn ra, và phần còn lại của loài
người sẽ lê từng viên gạch vụn để cố gắng bắt đầu xây dựng lại
toàn bộ thế giới một lần nữa. Tại sao? Tại sao phải cố hoàn thành
bất kỳ điều gì trong cuộc sống nếu nó có thể bị tước đi một cách
quá dễ dàng và chóng vánh? Nhưng rồi cái cách khác đó là gì? Tôi
đã không có bất kỳ câu trả lời nào, và hai giờ sáng không phải là thời
điểm tốt để biện luận triết lý. Tôi chỉ biết là cái ý tưởng rằng
thế giới thân yêu và đời sống của tôi đã đang bị tước khỏi tôi đã
khiến tôi vô cùng tuyệt vọng.
Có lẽ tôi
không nên tiếp tục những buổi thôi miên. Những gì Nostradamus đã nói
với tôi thật kinh khủng. Tôi thực sự muốn biết nhiều hơn sao?
Buổi sáng hôm
sau khi tôi tỉnh giấc, tôi thấy mặt trời soi rọi qua cửa sổ và ánh
sáng chiếu xuyên qua sàn nhà trong một vẻ huy hoàng rạng rỡ. Đó là
tất cả; tôi nhìn thấy mặt trời đã lên cao, một cách đơn giản như nó
đã luôn như vậy mọi buổi sáng trong cuộc đời tôi. Những suy nghĩ không
tích cực đã được để lại trong một góc tối của đêm. Tôi đã nghĩ, phải,
mặt trời vẫn tiếp tục mọc. Ngày vẫn nối tiếp ngày và cuộc sống
vẫn sẽ tiếp diễn, mặc cho bao lời tiên tri thảm khốc thế nào đi nữa.
Với sự hiểu
biết về lời tiên tri này, tôi nhận ra rằng thực sự không có cách nào
khác. Bạn không thể ngừng sống, dập tan những giấc mơ và khát vọng
của mình chỉ bởi vì một thứ gây thương tổn có thể xảy ra vào một
ngày nào đó được. Không, cuộc sống phải được sống. Trốn chạy và từ
bỏ giấc mơ của bạn chính là phản bội lại cuộc sống này, phản bội
lại mọi thứ mà nó đại diện.
Người ta đã
từng được hỏi rằng, “Nếu bạn biết rằng bạn sẽ chết vào ngày mai,
bạn sẽ sống cuộc đời một cách khác đi vào hôm nay chứ?” Tôi nghi ngờ
điều đó. Chúng ta là những sinh vật có thói quen.
Tôi đã biết
rằng mình bây giờ đã ý thức được những hậu quả có thể xảy ra và
sẽ cố hoàn thành thứ gì đó có ý nghĩa hơn với số thời gian còn
lại đã định.
Bên cạnh đó,
không ai thực sự biết họ còn lại bao nhiêu thời gian nữa, dù sao. Tôi
đã có thể kết thúc mọi thứ ngày mai, bị tông bởi một chiếc xe hơi
và thế giới như tôi đã biết sẽ ngừng tồn tại đối với tôi vào lúc đó.
Thế giới chỉ có thực với chúng ta trong khi chúng ta đang ở trong nó
mà thôi.
Tôi đã nghĩ
về những người Ý cổ. Vào cái ngày mà núi lửa Vesuvius phun trào và
khiến dung nham tràn ngập khắp Pompeii, nền văn minh đã dừng lại và
hoàn toàn bị quét sạch khỏi những con người đó. Những người ở
Hiroshima cũng đã không có một sự cảnh báo nào. Trong một giây phút
ngắn ngủi, trong một chớp sáng, thế giới của họ đã ra đi mãi mãi
và nền văn minh của họ đã ngừng tồn tại đối với họ.
Mặc dù cái ý
tưởng về thế giới tiến dần đến một kết thúc bi kịch như vậy thật
vô cùng tuyệt vọng đối với tôi, tôi bắt đầu hiểu ra. Sống cuộc sống
này trong khi bạn còn có thể. Yêu và thưởng thức những kỳ quan xung
quanh bạn. Học cách nhìn bằng đôi mắt của một đứa trẻ, và cố gắng
thấu hiểu những người xung quanh bạn, bởi vì cuộc sống của chúng ta
ở đây trên trái đất này thực sự là một điều dễ vỡ và mong manh.
Nostradamus khiến tôi ý thức được nhiều hơn, nhưng tôi cũng đã ngầm hy
vọng từ tận đáy lòng rằng ông ấy đã sai. Cách duy nhất để biết là
chờ cho tới khi chúng ta tiến đến giây phút đó. Có cách nào khác
chứ? Tìm một cái lỗ và trốn vào trong đó sao? Cách nào bạn cũng
chết thôi. Cách tốt hơn nhiều là dùng những ngày của tôi để cố kể
lại với người khác về những kỳ quan mà tôi đã tìm ra qua việc nghiên
cứu của mình và truyền lại những bí mật mà tôi đã khám phá được.
Nếu tôi có
thể giữ vững niềm tin của mình, vậy thì tương lai không biết trước
được sẽ mất đi sức mạnh làm tôi kinh sợ.
Bây giờ tôi đã
biết rằng tôi không có cách nào khác cả. Tôi phải tiếp tục dự án
này. Phần trí tò mò trong tôi mạnh mẽ hơn bất kỳ sự sợ hãi nào mà
tôi có thể cảm nhận được.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.