CHƯƠNG 7
Thông Qua Gương Thần
Sau sự ra đi
của Elena, tôi đã tiếp tục công việc với nhiều đối tượng nghiên cứu
khác nhau, vì tôi đã tham dự vào vài dự án khác nữa. Tôi luông làm
việc với nhiều thứ khác nhau tại nhiều giai đoạn phát triến khác
nhau (*của mỗi thứ). Tôi đã thấy thất vọng rằng tài liệu về
Nostradamus đã bắt đầu một cách đầy hứa hẹn và giờ đây dường như
đang mất mát mãi mãi đối với tôi trong mọi khả năng thực tế vậy.
Xác suất mà tôi có thể tìm được một người học trò khác của ông ấy
một cách ngẫu nhiên là vô cùng thấp. Cách duy nhất khác sẽ là cố
gắng liên lạc với ông ấy thông qua một đối tượng khác. Đây là một
thứ mà tôi chưa từng thử làm trước đó bao giờ và tôi thậm chí chưa
từng bao giờ nghĩ đến việc làm nó.
Nó đã có tác
dụng trước đây bởi vì tôi đã có liên quan đến một trong những người
học trò của ông ta. Bằng cách làm theo những chỉ dẫn của ông ấy, tôi
đã có thể định hướng người học trò để xin ông ấy gặp chúng tôi tại
một nơi gặp gỡ đặc biệt mà Nostradamus đã chỉ định trước đó. Để
điều này có tác dụng với ai đó khác, tôi sẽ phải tìm một cách để
họ có thể liên lạc được với Nostradamus trong kiếp sống của ông ấy ở
những năm 1500s ở Pháp và cũng yêu cầu ông ấy gặp chúng tôi tại nơi
đặc biệt này. Nơi này có tồn tại và có thể đến được đối với bất
kỳ ai khác không? Làm cách nào để tôi có thể hướng ai đó khác để
cố liên lạc với ông ấy? Nếu họ đã không phải người có thể nói
chuyện với ông ấy một cách vật lý như Dyonisus đã, làm thế nào mà
sự liên lạc có thể thực hiện được chứ?
Đây chắc hẳn
là một thử thách và là thứ mà tôi sẽ tha thiết yêu thích việc thử
nghiệm. Nó sẽ còn phức tạp khủng khiếp hơn là cố gắng liên lạc với
người Dì Lucy đã chết của bạn và nói với cô ấy trong dạng thức linh
hồn thông qua một người trung gian (bà đồng), nếu một thứ như vậy là
có thể. Tôi không biết nữa. Tôi đã chưa bao giờ tham gia vào một buổi
gọi hồn khuôn sáo. Tôi tin rằng những gì mình làm là hoàn toàn khác
biệt.
Để điều này
có thể được thành công, tôi sẽ phải liên lạc với Nostradamus trong
suốt cùng một khoảng thời gian thông qua một kênh hay là phương tiện
khác, người mà đã không hề có chút kiến thức nào về những gì đã
xảy ra trước đó. Nostradamus sẽ phải nhớ đến tôi, rằng chúng tôi đã
bắt đầu một thí nghiệm, và sẵng lòng để tiếp tục. Toàn bộ điều
này đã rất kỳ lạ và thực sự bất khả thi. Nhưng nếu nó có thể
thành công được, không phải điều này sẽ chứng minh rằng nào giờ tôi
đã thực sự liên lạc được với một Nostradamus thực sự trong kiếp sống
của ông ấy hay sao? Điều này sẽ không chí ít là chứng minh được rằng
du hành xuyên thời gian bằng phương pháp duy nhất này là khả thi hay
sao? Trong quá khứ, tôi đã có thể tìm được hai hoặc ba người mà có
liên quan đến cùng một kiếp sống và đã có thể cho tôi những phiên
bản câu chuyện của cá nhân họ, vì vậy cũng chứng mình rằng họ thực
sự đã sống cuộc đời đó cùng nhau trong tiền kiếp. Nhưng đây là một
thứ hoàn toàn khác. Nó sẽ chứng minh rằng việc liên lạc được với
một người thông qua một ai đó khác mà họ không biết và không có liên
hệ gì với họ trong suốt kiếp sống của họ là hoàn toàn có thể.
Một thử thách
không tưởng. Khi tôi làm việc với những đối tượng khác nhau, tôi đã
nghiên cứu họ để tách người mà tôi nghĩ rằng có thể sẽ có khả năng
thành công nhất để dùng như một đối tượng chủ chốt trong cuộc thực
nghiệm này. Tôi đã không nói với ai về kế hoạch của mình. Tôi cuối
cùng cũng quyết định thử với Brenda, một sinh viên âm nhạc tại trường
cao đẳng địa phương. Tôi đã biết cô ấy được nhiều năm rồi, từ khi cô
ấy học cùng trường với những đứa con của tôi. Cô ấy liên tục bận
rộn với công việc bán thời gian tại trường cao đẳng và đến lớp để
lấy bằng cử nhân âm nhạc của cô ấy. Thời gian rảnh nào mà cô ấy tìm
được cô ấy đều cống hiến cho việc soạn nhạc, tình yêu đầu tiên của
cô ấy. Cô ấy đã biểu hiện sự tò mò về công việc của tôi và đã
muốn thử một buổi quy hồi tiền kiếp. Trong suốt buổi thôi miên đầu
tiên, cô ấy đã chứng mình rằng mình là một đối tượng được thôi miên
xuất sắc và là những tài liệu tuyệt vời bắt đầu hiện đến ngay lập
tức. Rất hiếm hoi để có một tài liệu chất lượng cao như vậy được
đưa ra trong buổi đầu tiên. Có lẽ lý do chuyện này đã xảy ra quá
nhanh chóng là bởi vì sự tin cậy đã được thiết lập trước đó rồi,
bởi vì tôi đã không phải là một người lạ đối với cô ấy. Đây là lý
do tại sao tôi đã muốn thử làm thực nghiệm với cô ấy đầu tiên bởi
vì cô ấy là một kênh (giao tiếp) rõ ràng và chính xác. Chúng tôi
nào giờ đã làm việc cùng nhau hơn một năm rồi, qua nhiều dự án khác
nhau và cô ấy đã chứng mình được sự linh hoạt để làm việc trên cuộc
thực nghiệm này.
Một ví dụ
xuất sắc về khả năng thích nghi và sự dễ dàng thu thập những câu
trả lời của cô ấy xảy ra vào thời gian của tai nạn hạt nhân ở
Chernobyl vào tháng Tư năm 1986. Vào ngày mà vụ nổ được thông báo,
những báo cáo tin tức đã rất sơ sài; dường như không ai biết được
chuyện gì đã đang xảy ra. Nhiều tin tức chi tiết hơn đã không hề đến
lộ ra cho đến nhiều ngày sau đó. Tôi đã nghĩ nó sẽ khá thú vị để
hỏi Brenda những câu hỏi về nó trong khi cô ấy đang được thôi miên sâu
và cố gắng tìm xem đièu gì đang xảy ra.
Khi tôi đến
nhà cô ấy vào ngày hôm đó, tôi đã hỏi liệu cô ấy có nghe thấy những
báo cáo tin tức hay chưa. Cô ấy đã nói rằng có lẽ cô ấy chỉ là một
nhà soạn nhạc điên rồ mà thôi nhưng cô ấy sẽ thà chơi đàn piano và
viết nhạc của cô ấy còn hơn là xem TV hay nghe radio, vậy nên cô ấy
hiếm khi nào mở chúng lên. Thật khó tin nhưng vẫn còn có một vài
người không hề bị mắc kẹt vào thói quen xem truyền hình. Những chi
tiết đều đúng cho một cuộc thực nghiệm.
Về gần cuối
của buổi thôi miên như thường lệ của chúng tôi, tôi đã hỏi liệu cô ấy
đã có thể nhìn thấy điều gì đã đang xảy ra ở Nga vào lúc đó hay
không. Cô ấy đã ngay lập tức chọn tai nạn hạt nhân và báo cáo lại
nó như một người quan sát, nói rằng nó bị gây ra bởi vài thiết bị
nhỏ hỏng hóc, thứ mà đã leo thang lên thành một vụ nổ lớn. Cô ấy
đã nói rằng vài người đã bị thiệt mạng và rằng số nhiều hơn sẽ
chết sau đó, như một hậu quả của chất phóng xạ và từ bệnh ung thư
và đại loại. Sẽ không có một mối nguy hại lớn nào từ chất phóng
xạ bởi vì phần lớn chúng ngấm thẳng xuống mặt đất và vì vậy,
nước trong khu vực sẽ bị nhiễm độc. Cô ấy đã cung cáp một lượng lớn
thông tin mà không ai trong đất nước của chúng tôi đã biết được vào
thời điểm đó. Không có thông tin nào trong số này là tin tức công
khai, nhưng những sự lưu ý của cô ấy đã được xác nhận vào những
ngày tiếp theo đó.
Một ví dụ
khác về những khả năng của cô ấy liên quan đến sự tiên đoán của cô
về một trận động đất kinh hoàng xuyên suốt phần giữa của Mỹ, thứ
mà sẽ bị gây ra bởi vành đai động đất New Madrid. Ơn trời, điều này
vẫn chưa xảy ra, nhưng cô ấy đã đưa ra một lượng lớn thông tin chi tiết
về nó.
Chính bởi vì
những ví dụ xuất sắc như vầy mà tôi đã chọn Brenda làm lựa chọn
đầu tiên như một đối tượng nghiên cứu chủ chốt.
Một tháng đã
trôi qua trước khi tôi có thể thử làm cuộc thực nghiệm. Nào giờ tôi
đã đang làm việc cùng cô ấy ở một dự án khác. Chúng tôi đã đang
tìm hiểu về tiền kiếp đầy thú vị của một cô gái trẻ, người đã
sống vào khoảng thời gian của Tòa Án Công giáo ở châu u. Cuộc đời này chứa đựng một lượng
thông tin vô cùng lớn về sự ngược đãi gây ra bởi nhà thờ trong khoảng
thời gian đó, và tôi đã muốn kết thúc dự án đó trước khi tôi bắt
đầu một dự án mới. Chúng tôi làm việc trên dự án này một lần một
tuần và sinh vật kia trở thành giống như là Scheherazade, công chúa
trong truyện Những Đêm Ả Rập (Arabian Nights). Người phụ nữ đã kể
những câu chuyện cho Hoàng tử nghe, có thể nói là trong một nghìn lẻ
một đêm, để đến được với kết thúc của cuộc đời cô ấy, để tôi có
thể tiếp tục bắt đầu một cuộc thực nghiệm mới. Và mỗi tuần cô ấy
mỗi cung cấp thêm nhiều thông tin thú vị cho tôi hơn. Vậy nên, tôi để cô
ấy tiếp tục thêm một tuần nữa. Cuối cùng, sau một tháng, chúng tôi
đã có thể kế thúc câu chuyện của cô, đặt cô ấy nằm xuống yên nghỉ,
và cho phép cô ấy lùi vào những trang sách của thời gian. Câu chuyện
của cô ấy sẽ được kể trong quyển sách của tôi, The Horns of the Goddess
(Những chiếc tù và của Nữ Chúa). Cô gái này đã luôn có thể được
hồi sinh lại sau này nếu nhiều thông tin hơn được cần đến. Điều này
khiến nó nghe có vẻ như tôi có một loại quyền năng điều khiển sự
sống và cái chết trên những bản thể cá nhân khác, nhưng nó thực cho
thấy sự dễ dàng mà họ có thể được liên lạc lần nữa và lần nữa.
Tôi sẽ để cho lý lẽ của điều này được tranh luận bởi những người
khác. Tôi chỉ biết rằng những kỹ thuật của tôi có tác dụng mà thôi.
Vào đêm mà tôi
định thử làm cuộc thực nghiệm, tôi đã không hề được chuẩn bị nhiều
hơn nào giờ mình đã từng được, về phương pháp mà mình sẽ dùng để
liên lạc với Nostradamus, khi Elena đã rời đi bất ngờ. Rất quan trọng
để nhấn mạnh một việc rằng Elena và Brenda sống ở hai khu phố khác
nhau và cách nhau khoảng 30 dặm và họ đã chưa hề gặp nhau bao giờ.
Tôi hiếm khi kể cho bất kỳ đối tượng nào của mình về những câu
chuyện tôi đang nghiên cứu với đối tượng khác. Khi tôi ở cùng với họ,
tôi cố gắng để tập trung vào công việc tôi đang làm vào lúc đó mà
thôi. Vậy nên vào buổi tối này, tôi hầu như không nói với Brenda rằng
tôi đã muốn thử thực nghiệm này. Nếu nó không có tác dụng, chúng
tôi đã có thể luôn thử liên lạc với một kiếp sống khác mà cô ấy đã
từng sống trong quá khứ.
Cô ấy đã biết
lý do của tôi về việc không nói với cô ấy về nó. Nếu nó thành công
thì sẽ không có cách gì để ai đó có thể nói rằng tôi đã tác động
đến cô ấy được, bởi vì cô ấy đã hoàn toàn không hay biết gì về
những gì mà tôi đang tìm kiếm. Chúng tôi đã làm điều này trước đó,
vậy nên nó đã không hề làm phiền gì đến cô ấy. Cô ấy sẵn sàng đồng
ý và đã nói, “Điều đó ổn thôi. Nhưng bà sẽ nói với tôi về nó khi
tôi tỉnh dậy chứ?” Tôi đã cười và nói rằng chắc chắn là tôi sẽ
nói.
Sau khi tôi đã
dùng từ khóa của cô ấy và quan sát trong khi cô ấy trượt sâu vào
giữa những kiếp sống, vào trạng thái được-gọi-là “chết”. Tôi đã
tìm ra rằng nhiều thông tin hơn có thể được thu thập khi người ta ở
vào trạng thái đó bởi vì họ không trực tiếp có liên hệ gì với một
cuộc đời. Khi người ta đang sống một kiếp sống, sự nhận thức của họ
bị hẹp lại và môi trường vật lý thường là tất cả những gì mà họ
có thể biết đến. Họ không thể cung cấp thông tin gì mà không gắn
liền với cuộc đời mà họ đang sống. Sau khi họ chết, tấm màn, có
thể nói rằng thế, dường như được xé bỏ đi và họ đến được với
những tri thức vĩ đại hơn, thường một cách xuất sắc là thế. Sẽ có
nhiều thông tin hơn về trạng thái đáng kinh ngạc này trong quyển sách
của tôi Conversation with a Spirit (Cuộc đối thoại với một Linh Hồn).
Brenda nào giờ đã chứng minh rằng cô ấy có một khả năng tuyệt vời
để tìm được tri thức này cho tôi khi tôi hướng cô ấy đi vào trạng
thái này. Tôi đã không biết tiếp tục bằng cách nào nhưng tôi đã nghĩ
đây hẳn sẽ là một nơi tốt để bắt đầu, một khi mà cô ấy đã dở bỏ
những gông xiềng của một cơ thể vật lý có giới hạn.
Khi tôi đếm
xong, tôi thấy cô ấy đang ở một nơi của vẻ đẹp tiên thiên không thuộc
về trần thế này.
B: Tôi đang ở
một trong những siêu địa cầu (địa cầu cao hơn). Một trái đất tại một
tầng rung động cao hơn. Nơi đây vô cùng đẹp đẽ. Tôi đang ngồi cạnh một
dòng chảy trong vắt, uốn lượn qua những hòn đá, tinh thể và ngọc.
Những màu sắc sáng sủa và sặc sỡ hơn ở trái đất mà chúng ta đang
trải qua cuộc đời mình nhiều. Cỏ xanh thẳm màu của ngọc lục bảo.
Tôi đang ngồi dưới một cây sồi và gần đấy, có một thác nước. Và
một trong những điều kỳ lạ về thác nước này, đó là nó cũng là
một cấu tạo tự nhiên, Shình thành bởi những chiếc chuông gió làm từ
tinh thể. Một vài trong số chúng hòa âm cùng nhau giống như chuông gió
thường làm, và vài trong số chúng hoạt động như là những chiếc đàn
hạc gió hay còi gió. Có đủ loại âm nhạc từ chúng và thác nước. Đây
quả là một nơi cực kỳ đáng yêu. Nó là một trong những nơi chốn để
đến yêu thích nhất của tôi.
Nó thực sự
nghe như một nơi rất đẹp và an bình. Tôi đã tự hỏi liệu cô ấy có
phiền với việc giúp tôi không nếu cô ấy đang bận.
B: (cười) Tôi
đang bận lắng nghe những chiếc chuông gió. Nhưng tôi đang ở một mình.
D: Ý tôi là,
cô đang không có liên quan đến thứ gì mà tôi sẽ làm gián đoạn cô nếu
tôi hỏi cô vài câu hỏi chứ?
B: Không, tôi
không nghĩ vậy. Trong trường hợp tôi phải thay đổi địa điểm để tìm
câu trả lời cho một câu hỏi, tôi luôn có thể quay trở lại đây sau đó
mà. Đây là một nơi đặc biệt với tôi.
D: Được rồi.
Điều tôi muốn làm là đưa cho cô một vấn đề và xem liệu cô có thể
giúp tôi về nó theo cách nào đó không.
B: Miễn là nó
không phải toán.
D: (Cười)
Không, không phải toán, tôi cũng không thích toán. Nó là một vấn đề
mà tôi đã được đưa cho, một vấn đề loại-tình-huống. Có lẽ cô có
thể giúp tôi.
B: Tôi sẽ thấy
những gì tôi có thể thấy.
D: Cô biết
rằng tôi làm việc bằng phương pháp này với nhiều người khác để thu
thập thông tin sao?
B: Ý bà là
phương pháp nào?
D: À, nó là
một phương pháp mà tôi dùng mà cho phép tôi nói chuyện với cô trong
những trạng thái khác nhau này. Tôi thu thập thông tin từ nhiều người
khác nhau theo cách này.
B: Vâng, bà đã
tìm ra được một cổng thông tin.
D: À, đây là
vấn đề này. Tôi đang làm việc với một người phụ nữ trẻ, người mà
trong tiền kiếp, là học trò của người thầy vĩ đại Nostradamus.
D: Chúng tôi
gọi ông ấy là Nostradamus ở thời đại của mình, nhưng cô có biết ý
tôi đang nói tới ai không?
B: Vâng, bà
dùng tên ông ấy theo tiếng Latin. Ông ấy là một tâm hồn rất phát
triển. Trong kiếp sống đó ông ấy đã đi một con đường vô cùng khó
khăn. Ông ấy là người tài ba và có những khả năng thấu thị cao nhất
ở mức độ đó. Ông ấy đã có khả năng thấu thị cao đến nỗi ông ấy
đã… không dùng hết được nó. Lẽ ra vào những thời đại khác thì ông
ấy đã được xem như là một chúa trời rồi.
D: Trong thời
đại của mình ông ấy cũng bị hiểu nhầm theo nhiều cách. À, tôi đã
đang làm việc với người phụ nữ trẻ này, người mà đưa cho tôi thông
tin về cuộc đời là một trong những học trò của ông ấy. Và trong khi
chúng tôi đang làm điều này, Nostradamus đã nói chuyện với người học
trò. Ông ấy đã không nói trực tiếp với tôi, nhưng ông ấy đã nói rằng
việc giải nghĩa những bài thơ bốn câu, những lời tiên tri của ông ấy
là tối quan trọng. Ông ấy đã nói rằng chúng có nhiều ý nghĩa với
khoảng thời gian mà chúng ta đang sống bây giờ. Ông ấy đã rất dứt
khoát rằng tôi phải làm việc này.
B: Tôi hiểu
tình huống.
D: Ông ấy đã
đang đưa cho tôi một lượng lớn thông tin về những bài thơ bốn câu, và
sau đó người mà tôi đang làm việc cùng chuyển đi nơi khác. Trước khi
cô ấy rời đi, Nostradamus đã nói rằng ông ấy sẽ liên lạc với tôi thông
qua ai đó khác để chúng tôi có thể tiếp tục công việc của mình. Và
tôi đã tự hỏi nếu tôi đưa cô những chỉ dẫn mà ông ấy đã đưa cho tôi,
liệu nó có khả thi để cô liên lạc được với ông ấy hay không?
B: Từ những
gì tôi có thể thấy, có vẻ như sẽ có một cách. Bên cạnh việc có
những khả năng tâm linh, ông ấy cũng triệu hồi những người hướng dẫn
của ông ấy ở phía bên này. Và trong suốt thời gian ông ấy triệu hồi
những người hướng dẫn của mình, tôi nghĩ rằng tôi sẽ có thể đi đến
và trình bày về bản thân mình và xem điều gì sẽ xảy ra. Như một
người bạn, không phải như một người hướng dẫn. Chỉ là một người bạn
giúp giao tiếp với ông ấy mà thôi. Tôi có thể giới thiệu bản thân
mình như một cổng dẫn vào một chiều thời không trong thời gian.
D: Ông ấy đã
muốn một phương tiện mà ông ấy có thể dùng để tiếp tục công việc
chúng tôi đang làm dở với những bản giải nghĩa. Ông ấy đã nói rằng
nó dễ dàng hơn với người phụ nữ kia, cô ấy đã có một mối liên hệ
với ông ấy bởi vì từng là học trò của ông ấy một thời.
B: Vâng, điều
đó sẽ khiến nó được dễ dàng hơn. Ông ấy đã xác định rõ phương tiện
mà ông ấy muốn hay ông ấy để điều đó cho bà tự do chọn lựa?
Ông ấy đã đề
cập đến sinh viên âm nhạc mà tôi đã đang làm việc cùng. Mặc dù ông
ấy nói, “Brian”, tôi tin rằng ông ấy đã có ý nhắc tới Brenda mà tôi
sẽ tự cho rằng như thế dù sao đi nữa, vì những gì tốt đẹp nhất của
cuộc thực nghiệm này.
D: À, ông ấy
đã xác định rõ phương tiện này. Ông ấy đã nói ông ấy sẽ cố để đến
thông qua cô ấy theo cùng một cách mà ông ấy đã đến thông qua người
kia.
B: Thật tốt
là ông ấy đã xác định rõ người này. Vậy ông ấy hẳn phải cảm nhận
được một dao động đồng cảm mà sẽ giúp đỡ trong việc giao tiếp.
D: Tôi có thể
nói với cô những hướng mà ông ấy đã đưa tôi để liên lạc với ông ấy.
Tôi không biết liệu chúng ta có cần người kia, người học trò, hay là
không.
B: Nó không có
vẻ là như thế. Từ những gì mà tôi thấy, trông có vẻ như ông ấy đã
chuẩn bị sẵn sàng để nói chuyện với tôi như ông ấy nói với những
linh hồn hướng dẫn khác của ông ấy. Và để cho tôi lặp lại theo hay
nói chuyện như thể là ông ấy đang nói trực tiếp, như thể là tôi đã
không ở vị trí trung gian, điều mà nhìn chung là sẽ có tác dụng tốt
nhất.
Tôi đã khiến
cô ấy có ấn tượng về tầm quan trọng mà ông ấy đã nhấn mạng trong
việc đưa ra thông tin này tới thời đại của chúng ta. Cảm giác cần
kíp mà ông ấy đã truyền đạt lại về việc hoàn thành công việc này.
Cô ấy đã bảo rằng mình hiểu.
D: Chúng tôi
đã gặp ông ấy ở một nơi mà ông ấy gọi là nơi gặp gỡ “đặc biệt”.
Tôi không biết liệu cô biết đó là nơi nào không.
B: Tôi nghĩ ông
ấy đang nhắc đến một thời không (*chiều không - thời gian) nhất định
mà ông ấy có thể đến được.
D: Tôi tin là
vậy bởi vì khi ông ấy mô tả nó, nó không hề ở trên trái đất này.
Và ông ấy đã có thể ở đó một khoảng thời gian có giới hạn để trò
chuyện cùng tôi.
B: Điều này
đúng. Ông ấy làm điều này, ông ấy sẽ đi đến nơi gặp gỡ này khi ông
ấy trò chuyện với những người hướng dẫn của ông ấy.
D: Vậy tôi có
nên đưa cô những chỉ dẫn không? Hay là tôi sẽ cần phải đếm để đưa cô
tới đó? Cách nào thì dễ hơn? Sau đó, cô luôn có thể trở về nơi chốn
xinh đẹp của mình.
B: Vâng, tôi có
thể quay lại nơi này vào một lúc khác. Đây là một tình huống không
tưởng. Hãy tập trung tất cả chú ý của tôi vào một năm nào đó để
tôi biết được là vào thời nào.
D: Ông ấy đã
sống vào thời nào ư?
B: Phải. Nơi
mà tôi đang ở, thời gian không có ý nghĩa gì cả và tôi có thể nhìn
vào toàn bộ cuộc đời ông ấy, và sau đó lẫn trước đó, như một bức
ảnh góc rộng toàn cảnh đang chuyển động.
D: Tôi không
chắc về những năm chính xác, nhưng tôi tin là ông ấy đã sống vào
những năm 1500s.
B: Được rồi.
Cho tôi một phút để tập trung vào ông ấy, để tôi có thể chuyển được
thông điệp tới ông ấy.
D: Tôi biết
điều này là khó khăn để thực hiện với một con người bình thường,
nhưng ông ấy không tầm thường.
B: Không, ông
ấy không hề tầm thường chút nào, vậy nên nó là có thể làm được.
Nhưng đây là lần đầu tiên, nó sẽ cần nhiều thời gian hơn một chút.
Nó có thể sẽ hỗ trợ nếu tôi mô tả những gì tôi thấy trong khi tôi
đang tập trung vào.
D: Được rồi.
Có lẽ chúng ta có thể đi ngược lại đến thời điểm hay tình huống khi
ông ấy đã đang nói chuyện với tôi trước đó.
B: Hoặc đủ
gần với lúc đó, nơi mà ông ấy hẳn sẽ nhớ về mối liên hệ.
Tôi đã đang
dần phấn khích. Cô ấy sẽ có thể tìm ra ông ấy và liên lạc với ông
ấy chứ? Những khả năng chống lại điều này là rất cao, rằng bất kỳ
người lý trí nào hẳn cũng sẽ nói rằng nó là không thể thực hiện
được. Nhưng thành công hay thất bại, nó vô cùng đáng để thử và tôi
đã gần như ngừng thở trước đó.
B: Tôi đang tập
trung vào trái đất, và tôi đang ở trên châu u bây giờ. Và đó là Pháp. Tôi đang đến
gần hơn. Bà có biết ông ấy ở nơi nào tại Pháp không?
D: Tôi không
thật sự chắc chắn về tên của thành phố.
B: Tên của ông
ấy là Michel de Notredame. Được rồi, tôi thấy ông ấy tại nơi của ông
ấy. Có một căn nhà nơi ông ấy làm việc. Căn nhà được làm từ đá.
Theo những tiêu chuẩn của thời đó thì nó khá tiện nghi. Nhưng theo
những tiêu chuẩn của bà, nó hẳn sẽ hơi nhỏ. Mọi thứ đều có tính
tương đối thôi. Có một căn phòng đặc biệt mà ông ấy thích làm việc
trong đó.
Trong căn phòng
này, ông ấy bố trí nhiều dụng cụ khác nhau. Và tôi thấy… ông ấy đã
bước vào… và ông ấy đã đốt một ngọn lửa. Ông ấy đang đốt chất cồn
để ngọn lửa có màu xanh. Và ông ấy đang bố trí nhiều dụng cụ của
mình để giúp ông ấy tập trung vào những lĩnh vực cao hơn.
D: Đây có phải
là những gì giúp ông ấy nhìn thấy những linh ảnh (khải tượng) của
mình không?
B: Phải. Bằng
cách nào đó nó hỗ trợ ông ấy, với những dụng cụ đo lường đa dạng
này. Nó giúp ông ấy bắt sóng được với những dao động ở tần số cao hơn của Vũ
Trụ, thứ mà vô cùng chính xác một cách có tính toán. Ông ấy có khả năng bắt
sóng được với những dao động này, rất giống như là dò sóng một chiếc radio. Và
từ đó ông ấy có thể thấy nhiều thứ, hoặc ông ấy có thể xuất vía đến những thời
không khác trong một khoảng thời gian. Ông ấy là một người đàn ông phi
thường.
D: Cô nhìn
thấy những loại dụng cụ nào?
B: Ông ấy có
vài dụng cụ viết tay và ông ấy có… (khó miêu tả) Tôi có thể thấy
chúng nhưng tôi không biết chúng được gọi là gì. Những que chỉ được
kết nối theo một góc giống như đang đo khoảng cách trên bản đồ vậy.
Và ông ấy có vài cây thước cặp nữa. Và ông ấy cũng có vài viên tinh
thể đa dạng nhiều loại trong tay nữa. Tôi nghĩ rằng những viên tinh
thể là để tập trung ánh sáng vào những hướng cụ thể để cho ra được
một số dao động ánh sáng nhất định.
D: Cô có nghĩ
rằng ông ấy dúng chúng để nhìn chăm chú vào không hay là thế nào?
B: Ông ấy không
hề nhìn chăm chú vào những viên tinh thể. Ông ấy chỉ tập trung những
viên tinh thể lại, để lấy được một dao động cụ thể, hoặc đúng hơn
là một màu sắc ánh sáng cụ thể nào đó và ông ấy (thiền) quán
chiếu trên màu sắc này để khuyến khích một trạng thái tâm trí nhất
định.
D: Và cô không
biết mục đích của những cây thước cặp hay những dụng cụ đo lường
khác dùng để làm gì ư?
B: Không, tôi
không chắc trừ phi nó là để vẽ biểu đồ của những gì ông ấy nhìn
thấy và ông ấy muốn vẽ một cách chính xác.
D: Cô có còn
thấy gì khác nữa không?
B: À, toàn bộ
căn phòng khá bừa bộn với nhiều thứ. Có những cuộn giấy da và bản
thảo viết tay rải khắp nơi và những dùng cụ dùng để viết tay. Và
có một cái bàn với nhiều thứ trên nó. Ông ấy đang ngồi ở bàn viết,
hoặc đúng hơn là có một cái bàn viết gần đó. Và có một vài quyển
sách nằm xung quanh.
Sự miêu tả về
căn phòng và ngôi nhà nghe rất quen thuộc với những gì được đưa ra
bởi Dyonisus. Tôi đã yêu cầu một
lời miêu tả về Nostradamus.
B: Ông ấy là
một người đàn ông trông rất nổi bật. Ông ấy có chiều cao trung bình,
vào thời đó. Ông ấy có một vầng trán cao. Ông ấy có một gương mặt
với ngũ quan khá hài hòa. Đôi mắt sắc bén màu xám – hay xanh biển –
chúng khá nhạt màu. Ông ấy ở vào độ tuổi vừa ngoài năm mươi vào
lúc này. Tóc ông ấy có màu xám và ông ấy có một bộ râu dài và ria
mép, và nó xõa vào trong tóc. Và ông ấy giữ nó sạch sẽ, điều mà
rất hiếm vào thời đó. Ông ấy giữ mình khỏe mạnh vào thời gian này.
Tôi nghĩ rằng điều đó một phần là do những thứ mà ông ấy nào giờ
đã nhìn thấy trong tương lai, vì tôi nghĩ rằng ông ấy đã thấy lợi
ích của việc giữ vệ sinh sạch sẽ. Ông ấy đang mặc một chiếc áo
choàng dài nhưng điều đó là thường gặp.
D: Ông ấy có
phần nào (trên gương mặt) nổi bật không?
B: Ngũ quan
rất đẹp. Tỉ lệ gương mặt ông ấy cũng rất hài hòa. Ông ấy có đôi
mày thẳng, và sống mũi thẳng và dáng mũi đẹp. Chân mày ông ấy đại
loại như tạo bóng cho đôi mắt của ông ấy và xương gò má của ông ấy
nổi bật đủ để khiến chúng trông khá là có chiều sâu. Và với màu
xám bạc, chúng trông rất sắc sảo. Chúng như thể là đang vươn ra và
bắt lấy bà vậy.
Tôi hít vào
một hơi ngắn khi một sự phấn khích râm ran chạy xuyên suốt cơ thể
mình. Elena cũng đã đề cập đến việc có một nét đặc biệt về đôi
mắt của người đàn ông này. Từ miêu tả, trông có vẻ như Brenda đang
nhìn thấy cùng một người đàn ông trong cùng một sự bố trí.
D: Nhưng ông ấy
đâu có trông đáng sợ, phải không nào?
B: Không, bởi
vì ông ấy là một người tốt bụng. Chỉ là rất sắc sảo và thông minh
mà thôi.
D: Nghề của
ông ấy là gì khi ông ấy không thực hiện việc tiên tri này?
B: Ông ấy là
một bác sĩ (*ở đây Brenda dùng từ ‘doctor’ của thời hiện đại mà
không phải là ‘physician’ – thầy thuốc, của thời xưa). Ông ấy không có
dụng cụ hành y nào trong căn phòng này. Tôi nghĩ là chúng nằm ở một
phần khác của căn nhà. Ông ấy làm mỗi thứ một chút nhưng điều đó
có vẻ như là một kiểu khá thường thấy vào thời này, vì những
người có giáo dục thường có khả năng làm và thông thạo mọi phân
ngành chính của nghệ thuật và khoa học.
D: Ông ấy có
dạy nghề y không?
B: Ý bà là,
ông ấy có người học việc nào không ư?
D: Phải, bất
cứ ai mà ông ấy dạy nghề y cho ấy?
B: Tôi không
nghĩ vậy. Nó không có vẻ như là theo cách như thế. Ông ấy có vài
người học trò nghiên cứu về siêu hình cùng ông ấy. Họ phải nói rằng
họ đang học nghề y bởi vì sự Tòa Án Công giáo và đại loại.
Từ những lời
khẳng định này, có vẻ như những người học trò đã sống cùng nhà
với Nostradamus, cũng như Dyonisus đã nói vậy.
D: Có một
người học trò cụ thể mà tôi quan tâm. Tôi không biết liệu cô có thể
nhìn thấy những người học trò ở đó hay không.
B: Không có
người học trò nào ở đó vào lúc này cả. Ông ấy đang làm việc một
mình.
D: Nostradamus
đã có những cách chữa bệnh và phương pháp y học giúp người khác mà
những người thầy thuốc vào thời đó đã không thể hiểu được. Cô có
biết gì về điều đó không?
B: Điều này
trực tiếp liên quan đến những khả năng tâm linh của ông ấy. Khi ông ấy
bước vào một thời không, ông ấy có khả năng nhìn thấy bất kỳ thứ
gì và mọi thứ mà ông ấy đã muốn được nhìn thấy. Mọi lĩnh vực,
mọi đối tượng. Ông ấy sẽ có thể nhìn thấy những thứ mà ông ấy có
thể làm với những gì ông ấy có. Những thứ mà người khác chưa từng
nghĩ đến bao giờ nhưng lại sẽ hiểu quả hơn trong việc chữa trị cho
bệnh nhân của ông ấy.
D: Tôi đã luôn
tự hỏi tại sao ông ấy đã không nói với những người bác sĩ khác về
vài phương pháp của mình.
Đây là những
câu hỏi “kiểm tra” để xem liệu cô ấy có đưa ra được cùng câu trả lời
như Elena đã hay không.
B: Những người
bác sĩ sẽ chế giễu đấy, bởi vì những điều này sẽ chống lại những
phương pháp thực hành cũ. Nếu những người bác sĩ đó đủ cởi mở để
thử điều gì đó, thì họ sẽ yêu cầu được biết, “À, làm sao ông tìm
ra được điều đó? Ông đã học nó từ đâu vậy?”
D: “Làm cách
nào ông có được kiến thức này?”
B: Phải. Và
họ sẽ rất ngờ vực về nó. Họ sẽ nói rằng ông ấy đã tiếp tay cho
Quỷ dữ. Mọi thứ đều có một sự nghi ngờ nội bộ, giữa nhà thờ
khuấy đảo mọi thứ lên, tình trạng náo loạn chính trị, và những
bệnh dịch khác nhau từ thời này qua thời khác.
D: Điều đó
thật đáng buồn, phải không? Bởi vì ông ấy đã có nhiều thứ mà lẽ ra
ông ấy đã có thể dạy cho họ.
B: Phải, thực
thế. Căn bản là tài năng của ông ấy đã bị lãng phí vào thời đó.
Ông ấy đã làm tốt nhất có thể vào thời đại mà ông ấy đang sống.
Nãy giờ tôi
đã tập trung vào một dụng cụ khác mà dường như ông ấy có. Nó không
chính xác là một chiếc gương. Nó đại loại là thứ giữa… nó đại
loại như một chiếc gương và đại loại như một tấm kính mờ mịt. Tôi
không thể thực sự nhìn thấy nó là gì.
Tôi gần như
thở gấp một hơi. Đây có thể là cùng một chiếc gương mà Elena đã đề
cập tới rằng Nostradamus đã dùng để nhìn thấy những linh ảnh (khải
tượng) của ông ấy không?
B: Chiếc gương
này là một dụng cụ cổ xưa và ông ấy biết nghệ thuật sử dụng nó.
Nó được điểu khiển bởi tâm trí bà. Tôi nghĩ đây là thứ được nhắc
đến như là một “chiếc gương thần kỳ” trong truyện dân gian. Chiếc gương
này được làm trong thời cổ đại, trước khi nền văn minh sụp đổ.
D: Tôi tự hỏi
ông ấy có được nó bằng cách nào?
B: Tôi không
chắc. Có nhiều di vật như vầy bị phân tán khắp châu u, mà vốn là những phần thưởng và kho
báu. Và mỗi cái có một câu chuyện về việc chúng đã được truyền
lại và tồn tại qua hằng nhiều thế kỷ như thế nào. – Ông ấy đang sửa
lại để dùng nó. Và tôi nghĩ đây là cách mà tôi sẽ có thể liên lạc
được với ông ấy, thông qua chiếc gương này. Bởi vì rõ ràng ông ấy sẽ
chú mục vào chiếc gương với sự hỗ trợ của ánh sáng mà ông ấy đã
tập trung lại. Ông ấy tập trung vào chiếc gương và tình trạng vẩn
đục sẽ trở trong suốt. Và trong không gian rõ ràng đó, ông ấy sẽ
nhìn thấy một người mà ông ấy sẽ trò chuyện cùng, hoặc là ông ấy
sẽ nhìn thấy một lối đi để tiến vào một thời không khác. Đúng hơn
là giống như câu chuyện của bà, Through the Looking Glass (Thông qua tấm
gương tìm kiếm), nơi một cô gái nhỏ đi xuyên qua tấm gương trong suốt.
Trong tâm trí, ông ấy sẽ đi xuyên qua tấm gương trong suốt này tới bất
kỳ con đường nào mà ông ấy nhìn thấy. – Tôi nghĩ khi ông ấy tập trung
và nó trở nên trong suốt, tôi sẽ giới thiệu về bản thân mình, rồi
sẽ nói chuyện với ông ấy và mời ông ấy bước xuống con đường đến
gặp bà.
D: Có lẽ đây
là ý của ông ấy khi nhắc đến nơi gặp gỡ đặc biệt.
B: Có lẽ.
Chiếc gương này có thể là con đường.
D: Lần trước
ông ấy và học trò của ông ấy đều đã gặp tôi ở đó. Sẽ khá tốt nếu
chúng ta có thể thực hiện điều này mà không có người học trò. Sẽ
không có nhiều người can dự vào.
B: Phải. Chúng
ta sẽ đi nói chuyện trực tiếp. Để tôi chờ ông ấy cho tới khi ông ấy
tiến vào trạng thái tập trung thích hợp đã. (Dừng một hồi lâu.) Khá
khó để tôi có thể tập trung, nhưng tôi nghĩ bởi vì đây là lần đầu
tiên.
D: Vâng, tôi
nghĩ là sau khi chúng ta đã làm nó một lần rồi, nó sẽ dễ dàng hơn.
Khi ông ấy thấy có một sự liên lạc mới.
B: Ông ấy sẽ
vui mừng vì điều đó, tôi biết. Nó là rất thiết yếu. Nó giống như…
có một mô tả đưa ra lượng năng lượng đằng sau công việc mà bà đang
làm. Nhân nó cho mười hay một trăm lần và đó là lượng năng lượng
đằng sau công việc mà ông ấy đang làm. Nó phải kết nối được! Và nó
phải chính xác nhất có thể.
D: Tôi nghĩ đó
là việc bình thường đối với mọi nhà tâm linh để cố gắng cảnh báo
người ta khi họ nhìn thấy những thứ sắp xảy ra.
B: Phải, bởi
vì ông ấy quá… Tôi dường như đang chọn ra được vài suy nghĩ của ông
ấy. Có lẽ điều này sẽ hỗ trợ việc giao tiếp của chúng ta. Thứ
chính mà ông ấy lo lắng về đó là, cho dù đã có những cảnh báo của
ông ấy, người ta vẫn lựa chọn sai lầm, dù sao đi nữa, và bước vào
chính con đường mà ông ấy đã từng nhìn thấy trước. Ông ấy đang cố
gắng đưa tin tức đến cho con người trong một khoảng thời gian đủ để
họ có thể, có lẽ là, thay đổi suy nghĩ của họ về vài thứ và ngăn
chặn được những hậu quả tồi tệ nhất của nó.
D: Có nhiều
thứ ông ấy đã nhìn thấy mà tôi không nghĩ là ông ấy đã hiểu được.
Ông ấy đã cố gắng để đưa thông tin đến được cho tôi, và nó khá khó
khăn bởi vì những bài thơ bốn câu của ông ấy là những lời đánh đố.
B: Chúng phải
tối nghĩa. Chúng phải như vậy. Tôi có cảm giác rằng đó là những gì
ông ấy muốn làm. Để đưa ra những đoạn văn giải nghĩa kèm theo những
bài thơ bốn câu. – À! Ông ấy đang ở tại một điểm thích hợp bây giờ,
tôi tin là thế. Để tôi cố liên lạc với ông ấy. Tôi sẽ cố báo cáo
lại những gì xảy ra. (Dừng) Bây giờ ông ấy thấy tôi rồi! (Cô ấy nói
chuyện với ông ấy một cách trịnh trọng.) Michel de Notredame. Tôi là
người được gởi tới để liên lạc với ông. Tôi đã được yêu cầu làm một
người giao tiếp với người mà đã liên lạc với ông ở phía bên kia của
thời gian. (Dừng) Vâng, tôi chính là người đó. Tôi đã được yêu cầu
chuyển lời lại với ông để gặp chúng tôi tại một nơi gặp gỡ đặc
biệt. Để chúng tôi có thể đảm bảo được rằng của những bài thơ bốn
câu của ông được giải nghĩa thành ngôn ngữ đơn giản dễ hiểu. Để tất
cả chúng tôi có thể được cảnh báo đúng lúc. (Dừng) À, chúng tôi có
thể cố gắng bắt đầu hoặc là ít nhất là thiết lập đường dây giao
tiếp để nó có thể cho kết quả tốt. Ông có chuẩn bị để đi đến nơi
đặc biệt không, Michel de Notredame? (Dừng) Được rồi. Chúng tôi sẽ chờ
ông ở đó.
Niềm phấn
khích của tôi là khó có thể được kiềm hãm nổi. Có thể thực sự
làm được sao? Nó thực sự có vẻ như là chúng tôi đã liên lạc được
với ông ấy.
D: Ông ấy có
hiểu cô không?
B: Vâng. Rõ
ràng sự giao tiếp này diễn ra trong tâm trí và nó thuộc về những
phạm trù hơn là một ngôn ngữ nói. Vậy nên ngôn ngữ nào bà nghĩ là
không thành vấn đề, nó là những phạm trù cơ bản mà đã truyền qua,
và được diễn dịch thành bất kỳ ngôn ngữ nào mà tâm trí ý thức của
ông ấy nghĩ tới và ngược lại.
D: Ông ấy có
nhớ tới những gì mà cô đã nói không?
B: Có, mặc
dầu sự thể hiện trên gương mặt của ông ấy không hề thay đổi, đôi mắt
của ông ấy trở nên lóe sáng. Tôi có thể nói rằng ông ấy rất phấn
khích. Và ông ấy đã nhớ được. Ông ấy đã nói rằng ông ấy đã đang
chờ để được liên lạc, và ông ấy đang tự hỏi khi nào và bằng cách
nào chúng ta sẽ liên lạc được với ông ấy.
Tôi cảm thấy
choáng váng. Tôi hầu như không thể giữ mình khỏi cười lớn lên vì đơn
thuần là vui sướng. Tôi đã nghĩ rằng chúng tôi sẽ mất liên lạc với
ông ấy và nó khiến tôi lo lắng rằng chúng tôi sẽ không thể tái thiết
lập lại liên lạc. Tôi thực sự đã nghĩ rằng nó sẽ khó khăn hơn, nếu
không phải là hoàn toàn không có khả năng.
B: Tôi nghĩ
rằng lần này việc chính yếu mà chúng ta sẽ làm là cố gắng chắc
chắn rằng chúng ta có thể giao tiếp rõ ràng và chắc chắn rằng mọi
thứ có thể được truyền qua thật tốt, bởi vì lần tới nó sẽ dễ
dàng hơn. Tôi sẽ biết nên tập trung vào tấm gương. Phải mất một lúc
lâu để tôi có thể tìm ra được nó.
Tôi đồng ý,
điều quan trọng nhất là để đường dây giao tiếp được tiếp tục trở
lại. Tôi đã quá phấn khởi để có thể nghĩ tới việc giải nghĩa tối
nay, dù sao đi nữa.
D: Cô có muốn
hỏi ông ấy xem ông ấy muốn thực hiện việc này bằng cách nào, hay ông
ấy có thể nghe thấy tôi không?
B: Tôi đang
phải lặp lại ngay bây giờ. Điều tôi phải làm là, lặp lại với ông ấy
những gì mà bà nói bởi vì ông ấy không nghe được bà. Ông ấy biết
bà đang ở đó, nhưng ông ấy không thể quan sát bà một cách trực tiếp
được. Ông ấy đang dùng tôi cho mục đích đó. Tôi có cảm giác cái cách
mà ông ấy muốn thực hiện điều này, thay vì tôi luôn nói, “Ông ấy đã
nói như vậy và như vậy,” và sau đó tôi quay lại và nói, “Bà ấy đã
nói này và nọ,” cho tôi để… nó sẽ giống như chiếc gương thần kỳ
nhưng với từ ngữ, và chỉ là nói chuyện như thể đó là ông ấy đnag
nói chuyện.
D: Điều đó sẽ
dễ dàng hơn bởi vì trước đó, có rất nhiều cuộc hội thoại trước và
sau đó. Một cuộc hội thoại ba chiều.
B: Có lẽ sẽ
vẫn có vài điều như thế. Tôi không chắc. Nhưng ông ấy ước ao được giao
tiếp. Tôi vẫn đang làm những thứ này như là một người thứ ba bởi vì
ông ấy đang ở đây, nhưng ông ấy vẫn chưa nói điều gì cả. Ông ấy chỉ
đang nghĩ xem ông ấy muốn thiết lập điều này theo cách nào. – Tôi
biết ông ấy đã từng nói rằng ông ấy sẽ không bao giờ nói chuyện
thông qua một con người, để người ta có thể cẩn thận về những kẻ bắt
chước ông ấy. Nhưng, mặc dù phương tiện tôi đang dùng là một con người,
một phần của tôi mà ông ấy đang trò chuyện cùng ở đây lại là một
linh hồn. Và vì vậy, từ góc nhìn của ông ấy, ông ấy đang nói với
một linh hồn và không phải là một con người. Mối liên kết cuối cùng
mà liên hệ với bà vô tình là một con người, nhưng linh hồn của tôi
thì chỉ là một điều ở giữa chừng (*không phải con người).
Nó thật đáng
kinh ngạc rằng cô ấy cũng đề cập đến lời tiên tri này, thứ mà cảnh
báo về những kẻ bắt chước.
D: Cô có thể
nhìn thấy nơi gặp gỡ đặc biệt trông như thế nào không?
B: Thực sự
không có gì ở đây. Nó là một khoảng rỗng, một phần của một thời
không cụ thể. Nó dường như đại loại là một chiếc túi nhỏ nơi mà
người ta có thể đến và tương tác giữa hai hay ba thời không khác nhau
và giao tiếp. Không có tính chất vật lý nào về nó để miêu tả cả.
Nó chỉ là một dao động cụ thể trong vũ trụ mà thôi.
Điều đó dường
như đã khớp với cùng một sự miêu tả mà Elena đã đưa ra về nơi này.
Cô ấy đã nói nó giống như một dòng sông màu xám với những đám mây
ẩm ướt nhưng không có hình dạng hay nền móng rõ rệt. Tôi đã rất
mừng bởi vì nó đã nghe như chúng tôi đã tìm thấy cùng một nơi mà
chúng tôi đã gặp nhau trước đó.
B: Nó dường
như là cùng một nơi đối với tôi. Chủ yếu là tôi cảm nhận được sự
hiện diện của ông ấy, nhưng tôi vẽ ra khuôn mặt của ông ấy ở đó để
khiến nó dễ dàng cho tôi nhận diện hơn. Và tôi nghe bà mặc dù tôi
không thể nhìn thấy bà.
Tôi muốn chắc
chắn rằng cô ấy đang cảm thấy thoải mái ở nơi xa lạ này và không
bắt đầu đánh mất liên lạc với tôi như Elena đã từng khi cô ấy bước
vào thời không đó. Tôi đã đưa cô ấy những chỉ dẫn để ngăn chặn mọi
sự gián đoạn.
B: Nó khá
thoải mái, nhưng tôi cảm thấy như tôi đang ở hai nơi vào cùng một lúc.
Nó là một cảm giác kỳ lạ nhưng nó… không tệ. Nếu tôi có thể miêu
tả nó cho bà, nó giống như khi bà đang ở giữa tỉnh thức và buồn
ngủ. Và bà nghĩ bà tỉnh táo nhưng bà thực sự đang buồn ngủ. Và bà
cảm thấy thực sự kỳ lạ bởi vì bà nghĩ bà đang tỉnh táo. Vậy nên
bà cảm thấy như bà đại loại là ở hai nơi vào cùng một lúc. Nó là
hai trạng thái của tâm trí cùng một thời điểm.
Miêu tả này
cũng nghe tương tự với của Elena một cách phi thường. Nó là thứ duy
nhất mà cô ấy có thể nhớ được khi tỉnh dậy. Cô ấy cũng đã biết
được khuôn mặt của Nostradamus.
D: Người học
trò mà nói chuyện thông qua phương tiện kia cũng đã nói rằng cảm
thấy nó kỳ lạ. Nó hơi khó cho anh ta để giữ được liên lạc bởi vì
anh ta đã không quen được với nó.
B: Tôi có thể
hiểu được nó nằm ở đâu. Anh ta đã có một điều kiện khác so với
điều kiện mà phương tiện này có. Anh ta đã được dạy dỗ bởi Nostradamus
nhưng anh ta đã có rất nhiều thứ thuộc về văn hóa để vượt lên được
(*vượt lên trên những rào cản tinh thần, niềm tin, etc. xuất phát từ
nền văn hóa và giáo dục mà Dyonisus đã tiếp nhận).
D: Nostradamus
có biết rằng tôi là cùng một người đã nói chuyện với ông ấy trước
đấy không?
B: Có. Ông ấy
gởi lời chào tới bà.
D: Tôi cũng
gởi lời chào tới ông ấy.
B: Và ông ấy
nói, “Tôi rất vui mừng rằng chúng ta nãy giờ đã có thể thiết lập đường
dây giao tiếp. Mặc dù tôi đã tiên đoán rằng tôi sẽ không bao giờ nói
chuyện thông qua một người khác, tôi đang nói chuyện với một linh hồn
ở đây. Và linh hồn nói rằng cô ấy có thể lặp lại những lời của tôi
trong khi tôi nói. Tới mức mà nó sẽ nghe như tôi đang nói thông qua một
người, nhưng nó đơn giản là vì sự lặp lại này đang loại bỏ khía
cạnh của người thứ ba. Cái mà ‘ông ấy nói và bà ấy nói’. Tôi đang
cho phép cô ấy làm điều này để khiến nó nhanh hơn, để chúng ta có
thể giao tiếp nhiều hơn trong cùng một khoảng thời gian mà chúng ta
có được ở đây. Bởi vì tôi chỉ có thể ở đây được một khoảng thời
gian nhỏ mà thôi, trước khi cơ thể tôi dần mệt mỏi và tôi phải quay
trở lại.”
Điều này một
lần nữa đã là một xác nhận rằng chúng tôi đang nói chuyện cùng ông
ấy trong khi ông ấy vẫn đang còn sống trong kiếp sống vật lý của ông
ấy, bởi vì một linh hồn sẽ không bị mệt.
D: Tôi cảm
kích thời gian mà ông đã dành ra cho tôi.
B: Bà không
biết tôi đã cảm kích việc bà có thể liên lạc với tôi như thế nào
đâu, để tôi có thể chắc chắn rằng những bài thơ bốn câu của tôi được
giải thích một cách rành mạch.
D: Tôi đã rất
lo lắng khi phương tiện kia rời đi.
B: Vâng, tôi có
cảm giác từ những nghiên cứu của mình rằng nếu điều gì đó phải
xảy ra, sẽ luôn có một cách để tìm ra nơi nó sẽ xảy ra.
D: Vâng, vì tôi
muốn truyền thụ lại tri thức này trong khoảng thời gian của tôi.
B: Sẽ có vài
người rất hăng hái học hỏi tri thức và nó là rất cần thiết. Nó
rất cần thiết để được truyền thụ và lan truyền rộng rãi để người
ta có thể chú ý và cố gắng bảo vệ bản thân từ những thứ mà tôi
có thể cảnh báo trước cho họ.
D: Ông đã nói
rằng ông sẽ đưa tôi những chỉnh sửa của (*phần giải nghĩa) bài thơ
bốn câu bởi vì ông biết rằng vài bài trong số chúng đã bị giải
nghĩa sai.
B: Phải. Và
hầu hết chúng, thậm chí là những bài đã được giải nghĩa gần đúng,
hầu hết chúng, tôi muốn đưa ra những lời chú thích thêm về những gì
tôi đã nhìn thấy khi tôi viết chúng. Tôi phải bỏ bớt nhiều thứ bởi
vì tôi đã phải viết chúng dưới dạng thức như vậy. Tôi muốn cắt
nghĩa nhiều thứ để chúng được rõ ràng hơn. Bởi trong vài bài, tôi
sẽ phải gộp hai và ba sự kiện lại và viết về nó như thể nó là
một sự kiện vậy, để tôi có thể khớp chúng vào bài thơ.
D: Ý ông là
chúng là nhiều sự kiện ở nhiều thời gian khác nhau, hay là nhiều sự
kiện mà cùng xảy ra vào một lúc hay thế nào?
B: Cả hai.
Nhiều lúc, nhiều sự kiện ở nhiều thời gian khác nhau, mà theo cùng
kiểu tương tự nhau, có thể được viết về trong một bài thơ bốn câu.
D: Đây là thứ
mà người ta không hiểu được. Đa phần những người nghiên cứu những bài
thơ bốn câu của ông nghĩ rằng ông đang nói về chỉ một sự kiện mà
thôi.
B: Họ rất dễ
mắc phải lỗi đó bởi vì cái cách mà tôi đã phải viết chúng. Vậy
nên tôi không cảm thấy bị khó chịu về điều này đâu.
D: Nó thực sự
là bản năng tự nhiên của con người khi cố hiểu theo cách đơn giản
nhất.
B: Phải. Thật
khó tìm ra được cách nào phức tạp hơn nếu bà không biết nơi nào để
tìm.
D:: Nếu những
sự kiện xảy ra vào những khoảng thời gian khác nhau, tại sao ông lại
cho chúng vào cùng một bài thơ bốn câu? Chúng có một điểm tương đồng
nhau hay thế nào?
B: Michel de
Notrdame đã cố vẽ ra một hình minh họa. Tại thời không mà chúng ta
đang ở này, có một cách để minh họa thời gian một cách vật lý. Nó
khó miêu tả lắm. Rõ ràng là một trong nhiều khía cạnh của thời gian
là nó di chuyển theo hình xoắn ốc. Và tại những vị trí tương đồng
ở mỗi vòng lặp của (*thời gian) hình xoắn ốc, những sự kiện có
khả năng là tương đồng nhau, hay ít nhất là sẽ theo cùng một kiểu
chung tương tự như nhau. Bất cứ khi nào ông ấy nhìn thấy những kiểu
(tương đồng) chung này, cụ thể là nếu nó tác động đến cùng một nền
văn hóa, ông ấy sẽ viết về nó trong một bài thơ bốn câu. Tôi nghĩ
một trong những lý do ông ấy làm vậy là vì những kẻ sẽ ngược đãi
ông ấy. Và một lý do khác, tôi nghĩ ông ấy đã cảm thấy rằng nếu ông
ấy có thể viết về nó trong một bài thơ bốn câu thay vì ba hay bốn,
thời gian dành để viết ba hay bốn bài có thể được dành để viết về
những sự kiện khác. Ông ấy đã cố gắng để viết nhiều sự kiện ra
giấy nhất có thể, bởi vì ông ấy đã nhìn thấy rất nhiều thứ. Có
nhiều thứ mà ông ấy đã không viết xuống trên giấy. Vậy nên ông ấy đã
cố bao quát một phạm vi rộng nhất có thể, bởi vì ông ấy đã cảm
thấy vô cùng cần kíp để nhiều thông tin được truyền thụ lại nhất có
thể.
D: Chúng ta có
nói rằng lịch sử lặp lại chính nó, nó theo những kiểu như nhau. Ông
ấy có ý này sao?
B: Một cách cơ
bản. Có những yếu tố khác về nó mà tôi có thể nhìn thấy ở tại
chiều thời không này nhưng lại không dễ dàng trông thấy được ở chiều
vật lý. Nhưng mà, một cách cơ bản thì, đúng là vậy. Ví dụ như, một
người không có tiếng tăm gì vươn tới đỉnh cao của quyền lực, và trở
thành một bạo chúa, và cuối cùng sụp đổ. Đây là một kiểu đã lặp
đi lặp lại nhiều lần (*trong lịch sử). Và vậy nên ông ấy đã tìm ra
được rằng nếu có hai hay ba sự kiện mà sẽ có cùng một tác động cụ
thể lên lịch sử thế giới, ông ấy có thể viết một bài thơ bốn câu
về nhiều hơn một sự kiện, để xem, về hai hay ba sự kiện. Và có
những sự ám chỉ không rõ ràng trong bài thơ về việc người ta có thể
nhìn thấy ở đâu, phải, nó nhắc tới người này và người kia, bởi vì
điều này đã xảy ra với người này và điều khác xảy ra cho người
kác. Nhưng cả hai sự kiện sẽ theo một kiểu tương tự nhau.
D: Tôi nghĩ
rằng vấn đề là những chuyên gia của chúng tôi nghĩ rằng ông ấy đang
nhắc tới một sự kiện hay một người, và nó rất khó để tìm ra được
ý tứ của ông ấy.
B: Có một vấn
đề đó là những chuyên gia của bà nhìn vào nó từ cảnh giới vật lý.
Ông ấy nói rằng ông ấy hiểu điều này. Một cách cụ thể, nếu họ đang
viết trong sự ảnh hưởng của những sự kiện lịch sử dồn dập. Họ có
xu hướng giải nghĩa mọi bài thơ bốn câu theo kiểu có liên quan tới sự
kiện lịch sử cụ thể đó. Đây chỉ là xu hướng tự nhiên mà thôi và có
thể hiểu được. Đó là lý do tại sao ông ấy đã vô cùng ước ao được
thiết lập đường dây giao tiếp này, để có thể loại đi những khuynh
hướng thiên lệch và cân bằng các góc nhìn trên những bài thơ bốn câu.
D: Nhiều trong
số chúng thậm chí không được hiểu cho tới khi chúng xảy ra.
B: Phải, thực
sự. Đó là một lý do khác về việc tại sao mà ông ấy lại muốn đưa ra
những lời cắt nghĩa thêm với bản dịch nghĩa của ông ấy.
Tôi đã quyết
định hỏi vài câu vốn là những câu hỏi kiểm tra. Tôi đã quá kinh ngạc
về người đàn ông này và quá bị áp đảo bởi bước tiến này mà tôi
thực sự đã không cần bất kỳ sự chứng minh nào nữa. Một lượng những
xác minh lớn đã được cung cấp rồi, giữa những gì Elena đã nói và
những gì Brenda đã đang nói bây giờ. Nhưng ông ấy đã bảo tôi rằng làm
điều này cũng ổn thôi, để xác minh rằng tôi đang nói với cùng một
người. Tôi đã hơi e sợ rằng tôi sẽ xúc phạm Nostradamus bằng cách
chất vấn về giá trị thực của ông ấy.
B: Để tôi giải
thích tình huống này cho ông ấy. (Dừng) Vâng, ông ấy hối thúc bà
tiếp tục đi. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy không nghi ngờ gì về sự
thành thật của tôi, rằng ông ấy chỉ muốn chắc chắn rằng sự giao
tiếp được rõ ràng.
D: Ông ấy dùng
rất nhiều yếu tố thời gian xoay quanh những cung chiêm tinh học trong
những bài thơ bốn câu của ông ấy. Cô có biết gì về nó không?
D: Tôi có biết
gì về nó không? Hay là ông ấy?
D: À, ông ấy
có biết không? Ông ấy có thể nói với tôi bất cứ điều gì về việc
làm cách nào mà ông ấy thiết lập thời gian mà những sự kiện này
sẽ xảy ra, khi ông ấy dùng những ký hiệu thuộc về chiêm tinh học này
trong những bài thơ bốn câu của ông ấy.
B: Để tôi đưa
câu này cho ông ấy. (Dừng lâu như thể đang lắng nghe.) Câu trả lời mà
tôi đang nhận được là trong dạng hình ảnh của những khái niệm chứ
không phải bằng lời nói. Và tôi không chắc liệu tôi sẽ có thể giải
thích rõ ràng được những gì tôi đang nhìn thấy hay không. Trước tiên,
tôi hiểu là ông ấy đang đưa cho tôi một bức tranh khái quát, rồi mới
dẫn tôi đến những thứ chi tiết hơn. Ông ấy nói điều đó – hay đúng hơn
là những bức tranh đã cho tôi thấy rằng mọi thứ có mối quan hệ tương
quan (qua lại) với nhau. Vị trí của những hành tinh liên quan đến thời
gian và đại loại. Và khi tôi nói “mọi thứ”, tôi đang nhìn thấy hình
ảnh của thiên hà của chúng ta vào thời điểm này, và vị trí của nó
có liên quan chặt chẽ đến thời gian. Thiên hà có thể được chia ra
thành những hình nêm, có thể nói là thế, mỗi hình nêm đại diện cho
một lượng thời gian nhất định. Điều này cũng có thể áp dụng cho
dải thời gian lớn trong hệ mặt trời. Và mỗi hình nêm của thời gian
này bị ảnh hưởng chủ yếu bởi những dao động của một thiên thể nhất
định. Và những hình nêm này đi theo thứ tự, cái này nối tiếp sau
cái kia. Bất cứ khi nào ông ấy đề cập tới một thiên thể nhất định,
là ông ấy đang đề cập tới hình nêm thời gian mà dao động của thể
này tỏa ra. Và bởi vì nó phát triển theo một thứ tự nhất định, đó
sẽ là nhiều năm như vầy như kia, sau thời gian mà ông ấy nói, bởi vì
sẽ có những hình nềm thời gian khác ở giữa. Ngôn ngữ là không đủ
để diễn đạt tốt được điều này. Tôi đang gọi chúng là những hình nêm
thời gian bởi vì mọi thứ, mọi năng lượng, đều khởi phát từ một
nguồn trung tâm, và thời gian là một dạng năng lượng. Những thiên thể
khác nhau này ở tại những vị trí khác nhau, tất cả đều phát ra
những dao động cụ thể của riêng chúng. Và vị trí của chúng với nhau
nhìn từ phía ngoài hệ mặt trời, cũng như nhìn từ nội trong hệ mặt
trời, đưa ra được những manh mối về việc chúng đã tương tác với nhau
như thế nào. Và vì vậy sẽ tác động đến những hình nêm thời gian mà
những thiên thể lan tỏa (*dao động của chúng) ra.
(*Ghi chú:
Hình nêm)
Tôi đã nhận
một câu trả lời phức tạp hơn tôi mong đợi rất nhiều khi tôi hỏi câu
hỏi đó. Mặc dù nó khá là mờ mịt đối với tôi, khi tôi sau đó đưa nó
cho một nhà chiêm tinh học, ông ấy nói rằng nó có lý đối với ông
ấy. Ông ấy đã nói rằng lời mô tả dùng những cụm từ cổ nhưng
Nostradamus chắc chắn rằng đã đang miêu tả chiêm tinh học. Tôi đặc biệt
nghĩ rằng cụm từ “những hình nêm này đi theo thứ tự, cái này nối
tiếp sau cái kia”, phải là một sự nhầm lẫn. Bởi vì làm thế nào mà
bất kỳ thứ nào đó có thể tiếp nối sau vài thứ được? Đi trước có
nghĩa là đi trước (thứ gì đó). Nhà chiêm tinh học đã đồng ý rằng
điều này là chính xác trong ngôn ngữ thông dụng, nhưng trong chiêm tinh
học, những hành tinh thật sự trông có vẻ như tiếp nối theo sau nhau.
Đây là bằng chứng rằng trí óc của một nhà chiêm tinh học, trong
trường hợp này là Nostradamus, đã đang truyền đạt lại phạm trù này
bởi vì Brenda hay là tôi đều không biết gì ngoài những nguyên tắc cơ
bản nghèo nàn trong chiêm tinh học.
D: Tại sao
những chuyên gia ngày nay gặp khó khăn trong việc xác định ngày của
sự kiện trong những bài thơ bốn câu của ông ấy?
B: Tôi nghĩ nó
là bởi vì từ những phạm trù mà họ dùng, họ cho rằng nó là vô
nghĩa, và vì vậy họ thậm chí là chẳng thèm xem xét đến chúng nữa
cơ. Khi làm như vậy, họ đã bỏ đi những dữ liệu tối quan trọng thứ
mà lẽ ra sẽ có thể giúp họ trong việc định ra ngày tháng trong
những bài thơ của ông ấy.
D: Một câu hỏi
khác mà tôi đã muốn hỏi, liệu có khả năng nào là những bài thơ bốn
câu của ông ấy sai không? Rằng vài trong số chúng đã không xảy ra?
B: Ông ấy nói
rằng nếu vài bài thơ bốn câu của ông ấy trông có vẻ như không chính
xác, nó không phải bởi vì ông ấy đã không nhìn thấy một cách chính
xác, mà là bởi vì sự thiếu thốn vốn ngôn ngữ để giao tiếp về
những gì mà ông ấy đã nhìn thấy trước đó. Ông ấy nói điều đó là
chướng ngại ngăn cản chủ yếu. Cách duy nhất để những bài thơ bốn câu
của ông ấy bị sai lệch đi đó là nếu như loài người nói chung sẽ
nhận ra được con đường họ đang đi và ra một quyết định cốt yếu tại
một bước chuyển giao ở con đường này, và chọn một con đường khác.
Điều đó sẽ thay đổi hoàn toàn lịch sử. Điều này sẽ khiến nó khác
hẳn với những gì ông ấy nhìn thấy con đường như nó là, từ hướng mà
loài người đã đang bước đi trên nó rồi, trong thời đại của ông ấy.
D: Tôi hiểu.
Vậy ông ấy có tin rằng việc con người có thể thay đổi tương lai là
khả thi không?
B: (Thở dài)
Ông ấy đang hy vọng nó là như thế. Ông ấy nói rằng đó là lý do
chính tại sao ông ấy đã viết lại những bài thơ bốn câu của mình. Để
vài trong số những điều tồi tệ mà ông ấy nhìn thấy sẽ không xảy ra.
D: Loài người
đã có thể thay đổi tương lai vào những lúc khác nhau trong quá khứ
giữa những thời đại của chúng ta không?
B: Rõ ràng đã
có một vài thay đổi nhỏ nhưng chưa có điều gì để thay đổi được toàn
bộ khuôn mẫu chung.
D: Tôi tưởng
rằng điều này sẽ có thể khiến những bài thơ bốn câu khó giải nghĩa
được, nếu một sự kiện mà ông ấy đã nhìn thấy đã không xảy ra bởi
vì con người đã chọn một con đường khác.
B: Điều này
đúng. Đây là một khả năng. Nhưng rõ ràng tại thời điểm này, khuôn
mẫu chính nào giờ vẫn ảnh hưởng.
D: Tôi có thể
hỏi liệu ông có biết một người tên là Dyonisus không? (Tôi đã phải
lặp lại hai lần, cố gắng để đọc đúng phát âm.)
B: Phát âm của
bà gần đúng đó. Cậu ấy là một học trò của tôi. Cậu ấy đã học
khá giỏi. Thỉnh thoảng cậu ấy gặp khó khăn trong việc hiểu, nhưng
cậu ấy làm khá tốt trong việc mở ra tâm trí mình. Và cậu ấy có cố
gắng. Và vì vậy, tôi nghĩ cậu ấy đã có tiềm năng. Cậu ấy học khá
tốt với ngành y nhưng cậu ấy chủ yếu là có hứng thú khá lớn với…
những gì thuộc về siêu hình, tôi tin là như vậy. Vâng, người giao tiếp
gọi nó là “siêu hình.” Trong những nghiên cứu về siêu hình. Cậu ấy
không có khả năng thiên bẩm về nó như tôi có. Nhưng tôi đã khám phá ra
rằng có những thứ người ta có thể làm được để mở ra những phần
của tâm trí họ mà họ không biết được. Và vì vậy chúng tôi đã thành
công với điều này.
D: Ông có biết
Dyonisus đến từ nơi nào không?
B: (Dừng) Tôi
không chắc lắm. Cha mẹ cậu ta là những người nhập cư. Và cậu ta đến
từ nơi nào đó ngoài đất nước này. Cậu ta tới đây để học với tôi.
D: Khi nói
những người nhập cư, ý ông là gì? Rằng họ đến từ một đất nước
khác hay thế nào?
B: Phải. Tôi
đang cho phép phương tiện này (*Brenda) dùng những từ ngữ nằm ngoài
thời của tôi nếu chúng phù hợp. Nếu một khái niệm yêu cầu một thứ
mà bà sẽ xem là ‘từ hiện đại’, tôi hoàn toàn sẵn sàng để cho phương
tiện này dùng từ ngữ đó nếu nó truyền tải được ý tôi. Còn tốt hơn
là cố nói năng lòng vòng về vài thứ trong khi đã có một từ ngữ
tiện lợi trong tay rồi.
Một lần nữa,
tôi đã trải nghiệm một cơn rùng mình ớn lạnh. Miêu tả của ông ấy về
Dyonisus đã quá hoàn hảo để có thể chỉ là một sự trùng hợp.
D: Ông có thể
nói tôi nghe ông đang sinh sống tại thành phố nào không? Tôi biết thỉnh
thoảng điều này là khó khăn.
B: Phải, nó
khá khó khăn. Tôi muốn nói là Paris nhưng tôi không nghĩ nó là Paris. Nó
là một trung tâm văn hóa chính mà không xa Paris lắm. – Có lẽ cái tên
sẽ tới. Thỉnh thoảng tôi đã chú ý thấy điều đó xảy ra với vài
bệnh nhân của tôi. Họ đang cố nghĩ về vài thứ mà khá khó nhớ. Và
khi họ bắt đầu nói về thứ khác, nó sẽ lén lút chui ra và họ sẽ
bất thình lình nhớ ra nó.
Sau đó, sau khi
Brenda đã tỉnh lại và chúng tôi đang thảo luận buổi thôi miên đầy ắp
sự kiện này, cái tên “Lyons” đột nhiên xuất hiện trong đầu cô ấy.
(Phát âm: Lions.) Cô ấy thốt ra nó mà không vì lý do gì đặc biệt cả.
Trông có vẻ khá bối rối, cô ấy đã hỏi nó có nghĩa là gì. Tôi đã
nói với cô ấy rằng tôi nghĩ rằng nó là tên của một thành phố ở
Pháp. Đây có thể là cái tên ông ấy đang cố nhớ ra và nó thực sự
nổi llên trong đầu của phương tiện sau đó khi cô ấy đang nghĩ về một
thứ khác? Một khá năng thú vị. Cũng là một ví dụ rằng chúng tôi
không hề làm việc với phần đó của não, thứ mà chứa ngày và tên
thuộc về cuộc sống đời thường.
D: Ông có bao
giờ đến trường Đại Học chưa?
B: Vâng, tôi đã
đến, nhiều lần rồi. Thành phố nơi tôi đang sống có một trường đại
học. Trường đại học chính ở Paris. Và cũng có một đại học ở đây
nơi người ta có thể học khoa học, thần học, và đại loại. Lý do
chính mà tôi đến đó là để sử dụng thư viện.
D: Ông có bao
giờ dạy về y ở một trong những trường đại học này không?
B: Tôi đã dạy
những khóa học ở đó. Không cần thiết phải luôn là về y. Thỉnh
thoảng họ mời tôi dạy triết học.
D: Khi chúng ta
gặp nhau lần nữa, ông ấy sẽ muốn giải nghĩa những bài thơ bốn câu
chứ, hay ông ấy sẽ chỉ là muốn nói với tôi về những thứ sắp xảy ra
mà thôi?
B: Ông ấy sẽ
sử dụng kết hợp cả hai thứ, để xem cái nào thích hợp. Để có thể
khuấy động sự giao tiếp và bắt đầu nó, ông ấy rất có khả năng sẽ
để bà đọc một bài thơ bốn câu và ông ấy sẽ giải nghĩa. Và vào
những lúc nào đó, ông ấy sẽ hẳn là… (cười) ông ấy nói, biết ông ấy
mà, ông ấy sẽ bắt đầu thao thao bất tuyệt về nó và ông ấy sẽ chỉ,
đại loại là, cứ nói ba hoa thôi. (Cười) Đó là từ của ông ấy, “ba
hoa.” Tôi đã không hề chèn từ đó vào.
D: (Cười) À,
tôi muốn ông ấy ba hoa tất cả mà ông ấy muốn. Tôi ở đây để lắng nghe
và truyền đạt lại nó. Chúng ta có rất, rất nhiều sách về những
bản dịch nghĩa của những bài thơ bốn câu của ông ấy và tôi đã chú
ý tới việc không có thứ gì trong số chúng có vẻ như là phù hợp
cả. Đây là điều làm nó khó khăn.
B: Vâng. Ông ấy
nói rằng hãy tìm một bản giải nghĩa mà bà cảm thấy thoải mái với
nó, sau đó nó sẽ trở nên dễ dàng hơn để giao tiếp về những khái
niệm. Và nếu những khái niệm không giống với những điều ông ấy đã
cố gắng để thiết đặt, thì ông ấy sẽ nói cho bà biết điều ông ấy đã
cố gắng muốn nói, thứ mà có lẽ đã bị mất trong những bản giải
nghĩa. Ông ấy nói rằng nếu bà cảm thấy thoải mái hơn với việc đọc
chúng lớn lên bằng tiếng Anh, thì cứ như vậy cũng được, bởi vì tôi
sẽ giao tiếp xuyên qua những khái niệm về những gì bà nói bằng
tiếng Anh. Và ông ấy sẽ thấy chúng đối chiếu với những khái niệm
mà ông ấy đang nghĩ tới như thế nào, cho dù ông ấy đang viết bằng
tiếng Pháp đi chăng nữa.
D: Được rồi,
bởi vì tôi không hiểu tiếng Pháp. Tôi đã nhận thấy, qua việc đối
chiếu nhiều quyển sách khác nhau, rằng bản tiếng Anh là khác biệt
trong mỗi quyển, tùy thuộc vào bất kỳ ai đã chuyển ngữ.
B: Vâng. Đó là
lý do tại sao ông ấy muốn làm việc với những khái niệm và ông ấy
đã không hề lo lắng về ngôn ngữ nào mà chúng ta đang làm việc dựa
trên.
B: Ông ấy nói
rằng ông ấy quen thuộc gần gũi với tất cả mọi bài thơ bốn câu của
mình. Ông ấy ý thức được rằng vài phạm trù có thể bị vặn xoắn
nghĩa đi như thế nào. Vậy nên khi bà đọc một bài thơ bốn câu và tôi
gởi chúng đi xuyên qua những khái niệm, nếu điều này nghe có vẻ như
tương đồng với một bài thơ bốn câu mà ông ấy đã viết, ông ấy sẽ nói
về bài thơ bốn câu đó. Nhưng nếu chúng nghe không hề có vẻ như là
quen thuộc, ông ấy có thể sẽ yêu cầu bà đọc nó bằng tiếng Pháp để
giúp ông ấy tập trung vào một bài thơ bốn câu cụ thể.
Ý tưởng đó
chắc chắn là không hề lôi cuốn tôi chút nào bởi vì tôi không biết
tiếng Pháp. Tôi đã hỏi liệu có cách nào khả thi để ông ấy có thể
tập trung vào quyển sách hay không.
B: Tôi không
chắc điều đó có thể thực hiện được.
Tôi đã phản
đối, “Nhưng tôi không thể phát âm những từ tiếng Pháp.” Ông ấy đã
không để tôi có dịp thưởng thức quyển sách được dễ dàng như thế.
B: À, ông ấy
chỉ ra cho tôi rằng tiếng Pháp đã thay đổi. Khi họ đang đọc, tiếng
Pháp ở thời của bà, họ bỏ đi rất nhiều âm. Nhưng ở thời đại của
ông ấy, hầu hết những âm tiết đều được phát âm ra. Người Pháp ở
thời đại của bà đã bỏ đi rất nhiều phụ âm và nói líu nhíu hết
những nguyên âm lại với nhau. Ông ấy nói rằng cứ tiếp tục và phát âm
chúng. Làm cho những nguyên âm rõ ràng và phát âm nó theo cách mà nó
được đánh vần. Và mặt dù nó có thể nghe khá tệ hại đối với ông
ấy, ông ấy sẽ biết là bà đang nói gì thôi.
D: (Cười) Đó
là những gì mà tôi đang nghĩ đấy. Tôi đang sợ rằng nó sẽ nghe quá
tệ hại.
B: Ông ấy không
quan tâm. Nếu cơ thể vật lý của ông ấy ở đây, ông ấy hẳn sẽ đang
nhảy lên nhảy xuống (phấn khích) vào lúc này rồi. Ông ấy nói rằng
ông ấy không quan tâm. Ông ấy muốn giao tiếp thành công về những phạm
trù.
D: Những bài
thơ bốn câu của ông ấy không hoàn toàn bằng tiếng Pháp hết, phải
không nào?
B: Không, có
ảnh hưởng của ngôn ngữ Latin nữa. – Ông ấy nói, tôi sẽ cảnh báo bà.
Tôi có thể sẽ cảm thấy bức xúc vào những lúc nào đó về những gì
mà họ đã làm với những bài thơ của tôi. Nhưng tôi sẽ cố kiểm soát
nó vì đây là phương tiện của tôi để tháo dỡ những gì họ đã làm,
và vì vậy tôi sẽ tận dụng cơ hội này và cố để giao tiếp. Việc
thông điệp được thấu hiểu là tối quan trọng.
D: Chỉ là hãy
hứa rằng ông sẽ không nổi nóng với tiếng Pháp như hàng thịt của tôi.
(Cười)
B: Không, tôi
sẽ không nổi nóng với tiếng Pháp của bà. Tôi sẽ chỉ đơn giản là
nổi giận với những nhà xuất bản và những người biên tập và chuyển
ngữ.
D: Nó hẳn sẽ
thật tốt nếu tôi có thể tìm thấy ai đó biết tiếng Pháp, rồi họ có
thể đọc nó cho ông nghe.
B: Tôi không
nghĩ điều đó sẽ tốt nhiều đâu, bởi vì ngôn ngữ thay đổi theo hằng
thế kỷ. Và tiếng Pháp của họ hẳn cũng sẽ nghe như hàng thịt đối
với tôi mà thôi.
D: Được rồi.
Vậy thì lần tới chúng ta gặp nhau, tôi sẽ đọc nó bằng tiếng Anh. Và
nếu ông không thể nắm bắt được nó chút nào cả, thì tôi sẽ thử
tiếng Pháp như một cứu cánh cuối cùng.
B: Vâng. Tôi
nghĩ nó sẽ ổn thỏa với tiếng Anh. Phương tiện mà chúng ta đang sử
dụng cũng quen thuộc với ngôn ngữ Anh. Và ở đầu phía bên tôi, chúng
ta đang làm việc với những phạm trù thuộc về tâm trí. Vậy nên bà
đọc nó bằng tiếng Anh, phương tiện sẽ nắm bắt được những khái niệm
về những gì đang được giao tiếp và sẽ đưa chúng cho tôi thấy. Và nếu
những khái niệm không phải là điều tôi muốn chúng được hiểu, tôi sẽ
đưa cho phương tiện những khái niệm mà tôi có ý nói tới. Sau đó
phương tiện sẽ đưa nó cho bà bằng tiếng Anh bởi vì chúng ta đang làm
việc với những khái niệm ở đây và phương tiện bình thường sẽ diễn
dịch những khái niệm thành tiếng Anh hay tiếng Đức, bất cứ khi nào
phương tiện đang giao tiếp. Và nếu tôi quyết định rằng tôi muốn thêm
vào những khái niệm nào đó, tôi sẽ bắt đầu thuyết giảng, có thể
nói là vậy.
D: Tôi sẽ cảm
thấy thoải mái hơn nhiều với điều đó. – Ông cũng đã dùng những từ
mà chúng tôi gọi là phép đảo chữ. Sao ông lại làm điều đó?
B: Tôi đã
thường dùng phép đảo chữ bất cứ khi nào tôi đang viết về một thứ
gì đó mà khá là nhạy cảm về mặt chính trị.
D: Từ thời
của ông hay là cho những thời đại khác?
B: Cả hai. Tôi
đã dùng vài trong số những phép đảo chữ bởi vì chúng hẳn sẽ nhạy
cảm về chính trị trong thời đại của tôi và nó sẽ theo cách nào đó
không được khéo léo khi dùng những lời thẳng thắn. Và ở thời của
tôi, bà hiểu mà, giới quý tộc có rất nhiều quyền lực. Tôi sẽ không
muốn làm họ tức giận với mình bởi vì họ sẽ ra lệnh bắt tôi lại
và sau đó tôi hẳn đã không thể viết thêm bài thơ bốn câu nào nữa.
Vậy nên tôi sẵn sàng bỏ công ra để che đậy những gì mình đã viết,
chừng nào mà nó còn có thể được viết. Bây giờ trong một vài bài
thơ khác, tôi dùng phép đảo chữ bởi vì chủ đề vô cùng nhạy cảm vì
thời đại mà nó được đề cập đến. Nó sẽ không tốt cho quần chúng
nói chung để biết những gì tôi đang viết về, bởi vì tôi có thể sẽ
gây ra một sự khủng hoảng hay thứ gì đó đại loại. Vậy nên tôi dùng
phép đảo ngữ, để những người có kiến thức về những thứ như vậy có
thể tìm ra chúng. Bởi vì những người có tri thức thường ở vào vị
trí có thể làm được gì đó với nó.
D: Tôi đang
nghĩ ông ấy có lẽ đang dần thấm mệt. Việc chính mà tôi đã muốn làm
tối nay là thiết lập sự liên lạc này.
B: Vâng, ông ấy
đồng ý rằng lần giao tiếp này đến đây là kết thúc. Sự điều khiển
và tập trung của ông ấy đang bị chập chờn, và ông ấy lưu ý rằng
phương tiện đang được sử dụng cũng đã thấm mệt.
D: Đây là
khoảng thời gian lâu nhất mà chúng ta có thể thực hiện nó vào mỗi
lần. (Khoảng một giờ.)
B: Ông ấy nói
rằng điều đó sẽ ổn thôi. Thời gian không có ý nghĩa gì ở nơi này
cả. Ông ấy sẽ có khả năng giãn cách cuộc gặp gỡ ra ở một nhịp độ
tiến triển mà ông ấy có thể xử lý được. Thời gian trôi qua ở bên
phía ông ấy sẽ không nhất thiết là cùng một khoảng thời gian trôi qua
ở phía bên bà. Và ông ấy cho rằng từ góc nhìn của ông ấy, ông ấy
sẽ bắt đầu sự giao tiếp. Căn bản là ông ấy sẽ làm những gì mà ông
ấy đã làm tối nay để bước vào nơi gặp gỡ đặc biệt này. Và ông ấy
biết rằng khi ông ấy đến đây, rằng bà sẽ ở đây. Mặc dù nó có thể
là hai hay ba tuần ở bên phía ông ấy, nó có thể chỉ là một hay hai
ngày ở phía của bà. Nhưng nó không quan trọng. Ông ấy biết rằng ông
ấy sẽ có thể gặp được bà ở đây để giao tiếp. Nói với phương tiện
rằng hãy đến nơi gặp gỡ đặc biệt và hãy nghĩ tới chiếc gương bởi
vì điều đó giúp mở ra con đường (*dẫn đến sự giao tiếp). Vẽ ra
(*trong đầu) chiếc gương và căn phòng ông ấy đang ở và vẽ ra trong đầu
hình ảnh ông ấy đến thông qua nó. Điều đó giúp cho việc bố trí năng
lượng để kéo ông ấy qua. Cái cách mà thời không này được bố trí,
đó là khi phương tiện nghĩ tới ông ấy đang ở trước chiếc gương để
liên lạc với bà, bằng cách nào đó nó sẽ tính ra được nơi chốn vốn
mặc định là ở đó, vào thời điểm khi mà ông ấy sẵn sàng để liên
lạc với bà, dù thế nào đi nữa.
Tôi tự hỏi
điều gì sẽ xảy ra nếu ông ấy chờ để liên lạc với chúng tôi vào lúc
mà chúng tôi đang không làm việc. Tôi chắc chắn không thích vẽ ra trong
đầu hình ảnh ông ấy chờ ở đó vô ích và ngày càng thiếu kiên nhẫn.
Tiến trình này nghe có vẻ lạ lùng như rõ ràng sự liên lạc được tự
động lo liệu tất cả. Mọi thứ về toàn bộ tình huống này đều lạ
lùng vậy nên không có ý nghĩa gì trong việc đặt nghi vấn về sự hợp
lý hay lý lẽ (lô-gíc) của nó.
D: Vậy lần
tới chúng ta gặp, tôi sẽ bắt đầu đọc vài bài thơ bốn câu. Tôi sẽ
chỉ là chọn ra chúng một cách ngẫu nhiên hay thế nào?
B: Ông ấy không
chắc. Càng lúc càng khó khăn hơn cho ông ấy giao tiếp hơn bởi vì ông
ấy cần phải quay trở lại. Ông ấy nói rằng chúng ta sẽ làm rõ điều
đó vào lần tới. Ông ấy sắp quay trở lại bây giờ và ông ấy đã quay
trở lại cơ thể của mình rồi. Ông ấy đang ở trong phòng thí nghiệm
của mình bây giờ. Ông ấy cảm thấy kiệt sức hoàn toàn nhưng đã rất
hài lòng. Ông ấy gởi đến bà những tình cảm nồng hậu.
Tôi cũng đã
không muốn làm ông ấy mệt mỏi. Tôi đã nói với ông ấy rằng tôi đã sợ
rằng liên lạc sẽ bị phá vỡ khi Elena rời đi và tôi đã nghĩ không có
cách nào khả dĩ để có thể liên lạc với ông ấy lần nữa.
B: Ông ấy vẫn
để chiếc gương mở mặc dù ông ấy đã trở về với cơ thể của mình
rồi. Ông ấy giao tiếp về khái niệm rằng khi nó liên quan đến vấn đề
siêu hình… à, ông ấy đã cho phép tôi tiếp tục dùng những cụm từ
thông tục ở đây. (Cười) Có nhiều hơn một cách để người ta có thể
đạt được mục tiêu (*thành ngữ - Có nhiều hơn một cách để lột da một
con mèo.) Ông ấy nói rằng nếu cách này mà đã không có tác dụng,
thì ông ấy hẳn đã tìm ra một cách khác và nó hẳn đã khó khăn hơn
cho ông ấy rất nhiều. Nhưng ông ấy đã đang hy vọng rằng cách này sẽ
có tác dụng bởi vì nó là cách dễ nhất cho ông ấy, và cũng có thể
là cho cả bà nữa.
D: Vâng, bởi
vì đây là một phương tiện rất tốt, một kênh giao tiếp rất rõ (*ý
chỉ Brenda).
B: Vâng. Ông ấy
nhận ra điều đó. Ông ấy nói rằng ông ấy đã muốn tìm một phương tiện
có giáo dục đủ để có một vốn ngữ vựng tốt, thứ mà có thể được
dùng để giao tiếp về những phạm trù theo lối súc tích nhất.
D: Tôi tin rằng
nó có chút đáng sợ đối với phương tiện kia. Nó đã có hơi dồn dập
một chút. Cô ấy đã nghĩ rằng nó là một trách nhiệm quá to lớn để
gánh vác.
B: Điều đó
đúng. Ông ấy cảm thấy rằng thế giới quan của phương tiện này sẽ có
khả năng xử lý được bởi vì nó là một tâm trí vô cùng hăng hái và
cởi mở. Hăng hái học hỏi những thứ mới và nắm bắt tri thức. Ông ấy
nói rằng phương pháp giao tiếp này được dùng càng nhiều, thì nó sẽ
trở nên càng dễ dàng. Nó giống như là một tẩu thuốc được yêu thích
nhiều vậy đó, nó càng được hút thì nó sẽ càng làm việc tốt hơn.
D: Trong thời
gian định sẵn cho chúng ta, chúng ta sẽ cố lấy tất cả thông tin về
những bài thơ bốn câu mà ông ấy muốn đưa cho chúng ta. Và sau đó mỗi
chúng ta có thể tiếp tục làm phần việc của mình, và ông ấy sẽ cảm
thấy ông ấy đã hoàn thành một nhiệm vụ.
B: Vâng. Ông ấy
nói rằng nó có thể sẽ tốn kha khá thời gian. Ông ấy không thực sự
biết chắc sẽ mất bao lâu. Nhưng ông ấy đã chuẩn bị để cống hiến bất
kể là bao lâu cần thiết để thực hiện nó, miễn là có một phương
tiện giao tiếp để dùng. Ông ấy nói rằng ông ấy nhận ra bà rất có
thể có những dự án khác đang tiến hành với phương tiện này và
những phương tiện khác. Và rằng hãy cảm thấy thoải mái để tiếp tục
với những dự án đó bởi vì ông ấy sẽ tiếp tục những dự án khác
của ông ấy. Ông ấy thực muốn duy trì việc giao tiếp thường xuyên với
bà để tiếp tục làm việc trong dự án này bởi vì nó là quan trọng
sống còn. Nhưng ông ấy nhận ra rằng ông ấy không được “lấy hết phương
tiện về phần mình, ” tôi tin chính là khái niệm này. Ông ấy đang kết
thúc (buổi gặp). Tôi sắp nói “nghi thức,” trước khi quay trở về trạng
thái bình thường của ý thức.
D: Tôi cũng
vậy, chuẩn bị để cống hiến nhiều thời gian nhất có thể cho dự án
này như nó cần và tôi thực sự nghĩ rằng chúng ta có thể làm được.
Tôi cảm thấy rất tự tin bây giờ. Tôi cũng cảm kích cô (phương tiện)
vì đã làm điều này nữa.
B: Nó là niềm
vui của tôi. Tôi nào giờ đã ngưỡng mộ người đàn ông này được một
thời gian rồi. Những chủ đề như vậy gây hứng thú cho tôi dù sao đi
nữa. Và cuộc đời mà phương tiện này đang sống hiện tại, cô ấy nào
giờ cũng có can hệ tới nhiều thứ như vầy. Vậy nên điều này cũng sẽ
khá là thú vị đối với cô ấy nữa. Tôi cảm thấy vinh dự vì tôi đã
được chọn để làm một nhiệm vụ quan trọng như vậy.
Tôi bảo cô ấy
rằng cô có thể quay trở lại nơi đẹp đẽ của cô ấy lần nữa, nhưng cô
ấy đã nhanh hơn tôi và đã ở đó trước rồi, một lần nữa đang hưởng
thụ dòng nước chảy trong vắt và thác nước du dương.
B: Tôi tin rằng
lần tới nếu bà chỉ cần yêu cầu để đi tới nơi gặp gỡ đặc biệt, nó
sẽ có kết quả bởi vì nơi đó không hề được liên kết với bánh xe
cuộc đời. Nơi đó sẽ tự động bắt được tôi, ý tôi là sinh vật này, ở
giữa những vòng đời.
Sau khi Brenda
tỉnh dậy, trước khi tôi kể với cô ấy bất kỳ thứ gì về buổi thôi
miên, tôi đã muốn biết cô ấy còn nhớ điều gì một cách có ý thức.
Cô ấy cứ nhìn thấy một chiếc gương hay mảnh thủy tinh kỳ lạ. Tôi đã
yêu cầu cô ấy miêu tả nó.
B: Tôi cũng sẽ
cố đưa ra những kích cỡ nữa. Tôi thấy một hình bầu dục (oval), tôi
có thể nói dài khoảng mười bốn inches và rộng khoảng… bốn rưỡi, hay
năm inches. (Cô ấy đang thực hiện những sự ước lượng bằng tay mình.)
Một hình bầu dục của… Tôi muốn gọi nó là “thủy tinh”, nhưng tôi không
chắc. Nó đại loại giống như một mặt phẳng giữa hai chiều thời không.
Một bên của tấm thủy tinh là bên phía thời không của chúng ta và
phía đó nhìn đại loại màu trắng sữa (trắng đục). Và khi bà lật nó
lại và nhìn mặt bên kia, thứ mà liên kết với chiều thời không kia,
bà không thấy gì cả, một khoảng rỗng, đen ngòm. Có lẽ thỉnh thoảng
có một chút ánh sáng lờ mờ nếu ánh sáng chiếu vào đúng góc. Nhưng
không có thứ gì ở đó bởi vì phía bên kia của tấm thủy tinh này
không ở trong chiều thời không này. Giống như một cửa sổ hay là một
lối vào cửa hay thứ gì đó. Và tôi thấy gương mặt của một người đàn
ông đại loại là đang nổi lềnh bềnh, treo lơ lửng ở đó, với không một
phồng nền nhất định nào cả.
D: Đấy có
phải là một gương mặt dễ chịu không?
B: Ông ấy khá
ưa nhìn. Ông ấy thực sự là như thế, ông ấy điển trai. Vầng trán ông
ấy khá cao, và tóc ông ấy mọc ngược ra sau từ trán. Ông ấy có một
chòm râu và một bộ ria mép xõa ra và thực sự đẹp đẽ. Và ông ấy có
một đôi mắt khá sắc. Tôi dường như liên tưởng ông ấy cùng với vài
thứ đại loại như là phòng thí nghiệm, những thứ lộn xộn khắp nơi,
những dụng cụ, đồ tạp nhạp giống vậy. Nhưng điều chính yếu khiến
cá nhân tôi kinh ngạc đó là khái niệm của mảnh thủy tinh hình bầu
dục này bất kể nó là gì với hai chiều thời không. Tôi không hiểu
loại kỹ thuật hay kiến thức nào sẽ có thể sản xuất được một thứ
như vậy, nhưng nó khá thú vị để cố hiểu về nền văn minh mà đã có
những dụng cụ như vậy. (Cười) Tôi sẽ không phiền nếu chính tôi có
được một trong những trang bị cải tiến đó đâu.
Sau đó tôi đã
tiết lộ về những gì đã xảy ra. Tôi đã bảo cô ấy, “Chúng ta vừa
thực hiện được một điều phi thường!” Tôi đã giải thích cho Brenda về
thực nghiệm của tôi với Elena và tất cả những sự phức tạp đã dẫn
đến mong muốn thử sức với cuộc thực nghiệm này của tôi với cô ấy.
Cô ấy đã rất hào hứng và đã muốn tiếp tục làm việc với dự án
này. Điều duy nhất mà cô ấy đã có thể còn nhớ, đọc về Nostradamus,
là một quyển sách cũ về những lời tiên tri của ông ấy, thứ mà được
in sau Thế Chiến thứ hai, trong đó họ cố để liên tưởng mọi bài thơ
bốn câu của ông ấy với chiến tranh. Cô ấy còn nhớ nghĩ lại lúc đó,
điều đó mới ngốc nghếch làm sao, bởi vì rất nhiều bài thực sự đã
không áp dụng vào chiến tranh nhưng đã được cường điệu lên bởi những
người dịch nghĩa chúng để cố làm cho phù hợp.
Những cảm xúc
của tôi sau buổi thôi miên này đã thay đổi đủ mọi cung bậc từ việc
hoài nghi bởi vì tôi đã nghĩ rằng dự án là không thể nào thực hiện
được, cho đến kinh ngạc, đến ngây ngất, và phấn chấn trên sự đạt
được mục tiêu và bước phát triển thực tế. Tôi đã cảm thấy nếu điều
này có thể xảy ra, thì thực sự không điều gì là bất khả nữa cả.
Không thứ gì có thể cản trở chúng tôi bây giờ bởi vì chúng tôi đã
có thể vượt qua những rào cản và ranh giới của thời gian và không gian.
Tôi đã biết rằng chúng tôi sẽ được cho phép quay trở lại lần nữa và
lần nữa, nhiều bao nhiêu lần tùy chúng tôi muốn, để tìm kiếm và
khám phá ra những tri thức được cất giấu. Tôi thậm chí đã không thể
nghĩ hay tưởng tượng được những chuyến phiêu lưu tuyệt vời và những
hiểu biết sâu sắc nào sắp đến với chúng tôi trong tương lai, phía bên
kia cánh cổng của chiếc gương thần kỳ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.