CHƯƠNG 3
Người đàn ông vĩ đại đến
Tôi đã dự
định sẽ nghĩ ra nhiều câu hỏi hay hơn về cuộc sống của Nostradamus mà
tôi dự định hỏi Dyonisus tuần tới, nhưng mùa du lịch đã rơi xuống khu
phố nghỉ dưỡng một cách dữ dội. Elena đã làm việc muộn mỗi buổi
chiều tối và vô cùng mệt nhọc, vậy nên nhiều tháng bắt đầu trôi đi
mà tôi đã chẳng hề liên lạc gì với người học trò của Nostradamus.
Vào lúc đó, tôi đang tham gia vào nhiều dự án khác với những đối
tượng khác và câu chuyện của Elena đã chỉ là một khả năng để theo
dõi khi chúng tôi có thể gặp nhau. Tôi thường làm việc trên nhiều
quyển sách tiềm năng cùng một lúc, nên tôi sẽ có nhiều những dự án
liên tiếp vẫn đang được tiến hành. Tôi đã tưởng nhầm rằng sẽ có
nhiều thời gian để dành cho dự án này (với Elena), bởi vì tôi đã
tưởng nó chỉ là một hoặc hai chương thú vị trong một quyển sách về
những buổi hồi quy tổng hợp mà thôi. Vào lúc đó, tôi đã không bao giờ
mơ tưởng đến nó sẽ tiến hóa thành một quyển sách riêng rẽ một
mình, bởi vì tôi đã không thể nghĩ ra được việc thu thập thông tin
nhiều đến mức đó từ một trong số những học trò của ông ấy.
Mùa hè kéo
dài đến mùa thu và tan biến vào mùa đông. Tôi thỉnh thoảng lại nhìn
thấy Elena, nhưng chúng tôi đã không có buổi thôi miên nào nữa. Suốt
mùa đông, khu phố nghỉ dưỡng đóng cửa và biến thành như thể một khu
phố ma. Hầu hết mọi người dân hoặc là di chuyển đến nơi có khí hậu
ấm áp hơn hoặc nghỉ đông, chờ đến mùa cao điểm du lịch vào xuân
muộn. Elena dùng thời gian này một cách đầy năng suất, để vẽ những
bức chân dung cô ấy đã được đặt trước. Chúng tôi vẫn không thể làm
việc bởi vì suốt mùa đông, tôi cũng phải đi nghỉ đông. Tôi sống ở
một vùng quê đồi núi gồ ghề và nó trở nên bất tiện và khó khăn để
đi bất kỳ đâu khi tuyết rơi. Trong suốt thời gian này, những buổi thôi
miên của tôi đều dừng lại và tôi làm một công việc nhàm chán là
chuyển những đoạn ghi âm mà tôi muốn dùng thành văn bản. Điều này là
cần thiết nhưng là phần tốn thời gian và tẻ nhạt của công việc của
tôi, nên tôi giữ nó lại cho những tháng mùa đông ảm đạm khi tôi bị mắc
kẹt (trong nhà) vì tuyết rơi.
Vậy nên đó là
vào mùa xuân 1986 trước khi Elena và tôi cuối cùng cũng có thể tìm
được thời gian để gặp nhau lần nữa. Cô ấy đã chuyển đến sống ở một
căn hộ trong một tòa nhà cũ. Những người dân ở khu phố đều có phong
thái cổ điển, nên không có gì kỳ lạ khi Elena đã có một cửa nâng
trong phòng ngủ của cô, gần chân giường. Điều này khiến sàn nhà kêu
kẽo kẹt khi một ai đó giẫm lên chỗ đó. Vào ngày có buổi thôi miên,
chúng tôi đã ở một mình mặc dầu bạn thỉnh thoảng có thể nghe thấy
tiếng người ta di chuyển xung quanh ở trong những căn hộ khác. Trước
khi bắt đầu, cô ấy để con chó và mèo nhỏ của mình ở ngoài. Bởi vì
chúng tôi sẽ có một người bạn, Valerie (hay “Val”, như là cách cô ấy
được bạn bè biết đến) tới chơi trước khi chúng tôi kết thúc, cô ấy
đóng cửa ngoài nhưng không khóa nó. Những điều này là quan trọng đối
với những gì xảy ra trong suốt buổi thôi miên. Mỗi buổi tôi thực hiện
với Elena có vài thứ hiếm gặp, và buổi này cũng không ngoại lệ.
Bởi vì đã
nhiều tháng trời trôi qua kể từ lần tôi làm việc với câu chuyện này,
tôi đã không thể nhớ nổi tên của người học trò. Vậy nên tôi dẫn cô
ấy quay trở lại thời đại khi cô ấy còn là học trò của Nostradamus.
Khi tôi đếm xong, tôi nhận ra anh ấy đang viết ở trong phòng của mình.
E: Tôi đang
viết lại thông tin mà tôi nhận được từ những giọng nói bên trong của
tôi. Tôi có những câu hỏi trong lòng mình mà tôi cảm thấy cần có câu
trả lời, vậy nên tôi quay vào bên trong mình. Có những câu hỏi về bản
thân tôi mà hẳn có lẽ sẽ không có ý nghĩa gì với người khác.
Anh ấy rõ
ràng đang nhận được thông tin từ việc thiền định. Anh ấy nói rằng tên
anh ấy là Dyonius và tôi tự hỏi về điều này. Nostradamus sống ở Pháp
và cái tên Dyonius không hề nghe như tiếng Pháp. Một khả năng được gợi
ý là có lẽ đây không phải là tên thật của cậu học trò. Có lẽ họ
được đặt cho những cái tên khác để bảo vệ họ. Nhưng anh ấy khăng
khăng rằng đấy là cái tên anh ấy đã có từ lúc sinh ra.
E: Chúng tôi
sống với thầy. Ông ấy có một ngôi nhà lớn. Có tất cả năm ngườI trong
nhóm chúng tôi. Chúng tôi có những khu vực riêng. Một số lựa chọn ở
chung phòng, nhưng tôi không muốn. Tuy nhiên, chúng tôi có cùng chung một
mục tiêu.
D: Anh đã sống
ở đâu trước đó?
E: Gia đình tôi
ở quê nhà tôi, ở Athens.
Điều này hẳn
đã giải thích cái tên nghe có vẻ ngoại quốc của anh ta. Anh ấy không
phải người Pháp mà là người Hy Lạp.
D: Cũng có
nhiều người thông thái ở Athens lắm, phải không nào?
E: Đúng vậy.
D: Tôi tự hỏi
sao anh lại chọn tới đây mà không học ở Athens.
E: Gia đình nhà
tôi theo nghề thương buôn. Họ mua bán các loại gia vị và quần áo khác
nhau. Và vì kinh doanh mà đã quyết định chuyển đến đây. Một vài
người trong gia đình tôi vẫn còn sống ở Athens, nhưng cha mẹ tôi chuyển
đến Paris. Họ muốn thiết lập một kênh giao tiếp tốt hơn từ cảng này
đến cảng kia với những sản phẩm cần thiết.
D: Họ có kỳ
vọng anh sẽ nối nghiệp gia đình không?
E: Vâng, họ
có. Nhưng tôi nào giờ đã luôn cảm thấy hẳn là có thứ gì đó tốt
hơn. Cái mọi thứ đó đã không giống như là… những gì được viết ra
(trong sách vở) đâu.
D: Anh có từng
đi học ở Athens không?
E: Vâng. Tôi
đến đây khi tôi còn rất nhỏ và tôi đã học với những vị tu sĩ tại
Notre Dame. Tôi đã định học để trở thành… (tìm từ ngữ) một người
làm trong ngành luật. Nhưng tôi cảm thấy luật pháp hiện hành lại quá
bất công với tầng lớp nghèo khổ.
D: Phải, nhưng
thường là vậy ở hầu hết mọi đất nước mà, không phải sao?
D: Đúng vậy.
Tôi cảm thấy cần phải học thứ gì đó hữu ích cho họ. Tôi đã quyết
định trở thành một người thầy thuốc. Tôi đã nghe danh tiếng
Nostradamus và muốn học với ông ấy. Khi tôi gặp ông ấy, tôi cảm thấy
đây đúng là người có thể dạy mình nhiều thứ. Tôi vẫn là, như người
ta gọi ấy, một thực tập sinh mà thôi. Tại trường đại học, có nhiều
người được đưa tới từ các bệnh viện nên chúng tôi có thể nhìn những
bác sĩ mổ cho họ. Tôi thích làm việc với Nostradamus hơn bởi vì ông
ấy đưa ra m ột phương pháp khiến người ta không cảm thấy đau khi cần
phải mổ.
Đã có nhiều
suy đoán về việc làm thế nào Nostradamus có thể thực hiện những
cách chữa trị thần kỳ của ông ta. Ông ấy khiến những bác sĩ cùng
thời của mình phải hoang mang. Có lẽ tôi có thể tìm ra bí mật của
ông ấy. Ông ấy sống ở thời trước khi thuốc Ether gây mê được khám phá
ra, khi mà bác sĩ theo lý sẽ thực hiện phẫu thuật mà không có một
biện pháp gây mê nào cả.
D: Ông ấy là
người duy nhất dùng phương pháp này sao?
E: Phải. Có
nhiều người mà tôi đã nghe nói tới, từng dùng phương pháp này ở quê
tôi, nhưng không nhiều như vậy ở Pháp. Nó là một phương pháp mà làm
cho bệnh nhân dễ dàng được phẫu thuật. Nhưng nó tiến xa hơn thế tới mức
khiến tim một người trầm lại và giảm bớt cơn đau trong tâm trí họ.
Điều này nghe
giống như là một dạng thôi miên. Tôi đã luôn nghĩ cái khó khăn nhất
khi cố để điều khiển cơn đau là làm bệnh nhân lắng nghe bạn.
E: Có nhiều
loại thuốc mê xuất xứ hầu hết từ phương Đông mà chúng tôi có thể cho
họ; chúng khiến họ yên lặng. Một thứ đó là… thuốc phiện. Nó là
một trong những loại chính. Một loại khác là nhựa chiết xuất từ cây
chùm ngây (Labdanum). Nhưng họ vẫn ý thức được mọi thứ. Nó làm họ
ngầy ngật nhưng nó sẽ không đủ để khiến họ mất ý thức khi một chân
hay tay họ bị cưa đi. Chúng tôi có sự điều khiển tốt hơn. Bằng cách
dùng phương pháp làm việc với tâm trí và khả năng làm trái tim họ
trầm lại, chúng tôi mang họ đến một điểm mà trong đó họ có một cơ
hội phục hồi tốt hơn và không tử vong vì sốc. Chúng tôi phải dùng
phương pháp này một cách bí mật và ngụy trang để nó trông có vẻ như
là bệnh nhân phản ứng vì những loại thuốc khác.
D: Tại sao anh
lại phải giữ bí mật? Tôi tưởng những bác sĩ khác sẽ muốn học hỏi
chứ.
E: Đây là thời
mà ở vùng đất của chúng tôi, người ta rất mê tín. Mọi thứ có liên
quan mà người ta không hiểu được sẽ khiến họ liên đới nó với Quỷ dữ
hay phù thủy, và nó rất dễ bị hiểu sai. Xã hội vẫn chưa học được
cách để hiểu những gì chưa được khám phá đâu.
D: Vậy ông ấy
chỉ dạy những học trò riêng của mình cách thực hiện những điều này
thôi ư?
E: Đúng là
vậy.
D: Những căn
bệnh nào là đáng chú ý nhất hay phổ biến nhất hiện tại ở vùng
này?
E: Bệnh tật
xuất phát từ những thứ rác thải bẩn, thứ mà đang có mặt ở khắp
nơi trong các thành phố, điều kiện vệ sinh kém. Một loại bệnh phổi
đen hay là phổi bị phá hủy. Không có cách gì để thực sự điều trị
được cho những người nghèo bởi vì điều kiện vật chất mà họ đang
sống. Nhưng chúng tôi cố để nói cho những người có thể, là hãy uống
thật nhiều nước, ở những vùng quê thay vì ở thành phố nơi có vẻ như
có quá nhiều khói bụi và ô trọc. Và có một loại bệnh dịch đã gây
nhiều lo lắng cho chúng tôi. Nó là thứ mà ngay cả Nostradamus cũng
không có cách điều trị. Nó khiến cổ họng sưng lên, tích dịch nhầy ở
phổi và sau cùng khuôn mặt chuyển thành màu đen. Tôi tin là do thiếu
oxy hay không khí.
D: Trường đại
học có phải là nơi duy nhất mà phẫu thuật được tiến hành không?
E: Không, có
những căn buồng trong bệnh viện nơi các cuộc phẫu thuật được tiến
hành. Nhưng để phục vụ quá trình học tập, vài ca trong số chúng
được thực hiện ở trường đại học.
D: Có loại
phẫu thuật nào phổ biến hơn những loại còn lại không?
E: Phẫu thuật
cắt bỏ tứ chi không hiếm gặp, bởi vì một loại bệnh hoại tử sẽ lan
vào những vết thương và chỗ lở loét mà trước đó đã không được chăm
sóc tới.
D: Họ có bao
giờ làm phẫu thuật ở bụng và vùng bụng không?
E: Có, nhưng
với nhiều người đây là một quá trình thất bại bởi vì sự sốc và
sang chấn tâm lý của bệnh nhân.
D: Khi phụ nữ
sinh con, họ có phải đến bệnh viện không?
E: Không cần
thiết.
D: Anh đã kể
với tôi trước đó là anh được dạy về y thuật bằng cách nhìn chăm chú
vào ngọn lửa. Đây có phải là cách mà Nostradamus thực hiện, hay là
anh có bao giờ nhìn thấy ông ấy thực hành sự thiền định của mình
chưa?
E: Phương pháp
này là thứ đã giúp tôi nhiều nhất. Một khi chúng ta cảm thấy thoải
mái với bản thân mình, một hỉnh ảnh trong tâm trí là đủ rồi. Ông ấy
có nhiều phương pháp mà ông ấy dùng. Tôi đã thấy ông ấy dùng cát.
Ông ấy dùng một loại cát trắng mịn trên một thứ rất trong… (Có sự
khó khăn trong việc tìm từ ngữ.) Tôi không nhớ được loại vật liệu.
D: Nó có
giống như một miếng vải không?
E: Không, nó cứng.
Tôi đã bị phân
tâm bởi tiếng con chó của Elena sủa phía bên ngoài. Tôi cho rằng Val
hẳn là đã đến sớm.
Tôi đã tiếp
tục, “… chất liệu có giống thủy tinh không?”
E: “Thủy tinh”
là gì?
Cô ấy có vẻ
hoang mang. Anh ta đã không biết từ “thủy tinh.” Thật đáng kinh ngạc là
tôi có những đối tượng khác cũng hồi quy về đúng thời đại này và
họ cũng không biết từ này.
D: Thủy tinh
sẽ rất trơn láng và anh có thể nhìn xuyên thấu nó.
E: Nó rất
láng.
D: Hay nó là
một loại kim loại nào đấy?
E: Không. Tôi
không hiểu tại sao mình không thể nhớ ra.
D: (Tôi có một
ý tưởng) Anh có biết cái gương là gì không?
E: (Một cách
vô cùng hứng khởi) Nó đấy!
D: Cái gương
là thứ mà anh có thể nhìn thấy chính mình trong đó.
D: Là nó đấy,
phải.
D: Nhưng ông ấy
làm gì với cát?
E: Ông ấy vẽ
lên nó, để cho bàn tay ông ấy dẫn dắt ông ấy. Và thông qua quá trình
này, ông ấy có thể nhìn thấy nhãn thông của mình.
D: Được rồi.
Tôi đang cố để mường tượng nó. Ông ấy có một cái gương rất trơn
láng. Và ông ấy lấy cát và rải chúng khắp mặt gương?
E: Ông ấy bao
phủ mặt gương bằng cát. Và lấy một vật nhỏ như một cái bút lông và
để cho tay mình đồ theo dấu vết của mẫu vẽ.
D: Bằng cách
đó, nó hẳn là mỗi lần mỗi mẫu khác nhau, có phải không?
E: Phải. Và
sau đó ông ấy viết lại những gì mình đã nghe từ bên trong (tâm trí)
D: Vậy tạo ra
những mẫu vẽ chỉ là một phương pháp (để luyện sự) tập trung mà
thôi?
E: Vâng. Thỉnh
thoàng ông ấy nhận được những hình ảnh (khải tượng) mà ông ấy nhìn
thấy trong tấm gương, nhưng chúng tôi không nhìn thấy chúng. Thường sẽ
có một vùng được xóa đi lúc ông ấy kết thúc với việc vẽ tự do, và
ông ấy nhìn thấy nhiều thứ ở đó.
D: Và ông ấy
viết xuống lại những gì mình nhìn thấy. Ông ấy thực hiện điều này
có lâu không?
E: Hai hay ba
giờ đồng hồ một lần.
D: Chúng tôi
có thứ mà chúng tôi gọi là những bài thơ bốn câu. Đó có phải là
những gì ông ấy đang viết vào những lúc đấy không?
E: Đúng vậy.
Ông ấy nhận được những khải tượng hoặc nghe thấy những giọng nói.
Và quay lại bàn viết của mình để viết xuống những gì ông ấy nhận
được hoặc là nhìn thấy.
D: Trong khi ông
ấy làm điều này, nếu ai đó nói với ông ấy, ông ấy có nghe anh không?
Tôi đã đang cố
để xác định xem liệu ông ấy có trong trạng thái thôi miên trong suốt
những lần này hay không.
E: Chúng tôi
được bảo là không được nói chuyện với ông ấy trong suốt thời gian này.
D: Anh nói
thỉnh thoảng ông ấy dùng những phương pháp khác?
Vào lúc này,
những điều kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Mặc
dù chó và mèo của Elena đã được mang ra ngoài trước khi buổi
thôi miên bắt đầu, chúng bỗng dưng chạy vào phòng và đứng cùng nhau
ở chân giường nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng
chó sủa ở bên ngoài, nhưng tôi tưởng rằng có lẽ Val, người phụ nữ
chúng tôi chờ đã đến nhà và lũ thú nuôi đã đi theo cô. Tôi đã cho
rằng cô ấy hẳn là đã ở phòng phía trước, thứ mà không thể nhìn
thấy được từ phòng ngủ. Tôi đã không nghe thấy ai đi vào hay bất kỳ
tiếng động gì, nhưng điều này có thể được giải thích là bởi vì
chúng tôi đã đang ở phía sau của căn hộ và tôi đã nói với Val rằng
hoàn toàn không sao cả nếu cô ấy đi thẳng vào phòng ngủ khi cô ấy
đến. Tôi bỏ qua điều đó, cho rằng cô ấy đã quyết định ở lại phòng
phía trước thay vì vào làm phiền chúng tôi. Lũ thú nuôi đứng chăm
chú tại chân giường trong suốt một khoảng thời gian dài, điều mà
Elena nói sau đó rằng đó không phải là cách hành xử bình thường của
chúng. Tôi đã tò mò chúng đi vào trong căn hộ bằng cách nào, nhưng
bởi vì chúng cũng không tạo ra
phiền phức gì, tôi đã lờ chúng đi và tiếp tục với buổi trị liệu.
Cũng vào lúc
này, mắt của Elena khẽ chuyển động dưới mi mắt của cô ấy. Cô ấy
dường như đang đi theo ai đó, người mà rõ ràng đã tiến vào phòng
trong cảnh kiếp trước mà cô ấy đã có mặt trong đó. Đôi mắt cô ấy
dõi theo người đó khi ông ấy tiến vào và ngồi xuống bên trái cô ấy
kế bên chiếc giường nơi một chiếc rương được đặt trong phòng ngủ
(thật sự) của cô ấy. Dyonisus rõ ràng đã ở một mình và thiền định
trong giai đoạn đầu của buổi thôi miên. Anh ấy đã trả lời các cô hỏi
của tôi mà không ngần ngại gì cả. Bây giờ anh ấy bỗng dưng trở nên
lảng tránh và ngại phải trả lời. Tôi cho rằng đây là vì anh ấy không
còn ở một mình nữa.
E: Những thứ
này là những thứ bí mật mà tôi không thể miêu tả bây giờ.
Dyonisus trông
có vẻ khó chịu, cho dù là bất kf ai bước vào phòng cũng đã bắt
gặp anh ấy trong hành động tiết lộ những bí mật bị cấm. Tôi tiếp
tục trấn an anh ấy rằng không sao cả khi chia sẻ với tôi, nhưng tôi sẽ
không tạo áp lực cho anh phải làm thêm bất kỳ điều gì khiến ấy ấy
khó chịu nữa.
Tôi đã cho
rằng anh ấy sẽ không nói gì nữa về chủ đề này nếu ai đó khác xuất
hiện, nên tôi đã ngạc nhiên bởi câu trả lời của anh ấy, “Để tôi hỏi
ông ấy trước.”
Rõ ràng
Nostradamus là người đã bước vào phòng. Đây là một cảm xúc rất kỳ
lạ, đặc biệt từ khi cô ấy quay đầu tránh khỏi tôi và đang chăm chú
nhìn vào không khí trống rỗng phía trên chiếc rương. Có một khoảng
lặng dài vì cô ấy dường như đang trò chuyện với ai đó, người mà ở
phía bên kia của căn phòng. Tôi suýt chút nữa thì cảm thấy rằng, tôi,
cũng như vậy, đang ở trong sự hiện diện của một người khác. Cô ấy
sau đó quay lại với tôi và nói, “Tôi không thể chia sẻ điều này lần
này được.”
D: Không sao
cả. Tôi sẽ không bao giờ yêu cầu anh làm bất cứ điều gì mà anh không
cảm thấy đúng đắn. Nhưng tôi mừng rằng anh đã hỏi ông ấy. Ông ấy có
nghĩ rằng vào những lúc nào đó, anh sẽ có thể chia sẻ nó không?
E: Ông ấy nói
ông ấy sẽ nói chuyện với bà vào lúc nào đó.
Đây là một cú
sốc. Tôi đã cảm thấy lông tay mình dựng đứng lên và một đợt ớn lạnh
chạy dọc xương sống của tôi. Tôi có một ấn tượng đặc biệt rằng ông
ấy có thể nhìn thấy tôi và đang nhìn vào tôi ngay tại giây phút đó.
Trong suốt những buổi hồi quy của tôi, đối tượng hiếm khi ý thức được
tôi là một thực thể tách biệt. Tôi thích nghĩ rằng chỉ có tiềm
thức của họ là biết được và trả lời các câu hỏi của tôi, và tôi
là giọng nói duy nhất rì rầm bên trong đầu họ. Nó luôn mang tính giải
trí và thỉnh thoảng lại giật mình khi một nhân cách khác đột nhiên
chú ý đến tôi và hỏi, “Bà là ai?” Nhưng việc có một bên thứ ba bất
thình lình cảm nhận được sự hiện diện của tôi là một bước tiến vô
cùng kỳ lạ.
Tôi bình tĩnh hết
sức có thể, tôi lý luận rằng nếu như Nostradamus thật sự là một nhà
tâm linh vĩ đại nhất từng sống trên đời và có một khả năng tinh thần
phát triển cao đến thế, thì tại sao ông ấy lại không thể ý thức
được rằng học trò của mình đang trò chuyện với ai đó chứ. Điều đó
có thực sự hiếm thấy hay là không? Nó vẫn cho tôi một cảm giác rất
lạ lùng khi nghĩ tôi có thể ở trong sự hiện diện của một người vô
hình, người mà ý thức được về tôi nhưng cũng là người tôi không thể
nhìn thấy. Chưa bao giờ có thứ gì như thế này xảy ra trong công việc
của tôi trước đó.
Nhưng thậm chí
còn đáng tò mò hơn, tôi đã không thể hiểu được ý ông ấy là gì. Chỉ
là bằng cách nào ông ấy có thể nói chuyện với tôi? Sự kỳ lạ đối
với phát hiện của tôi về Nostradamus đã chuyển kiếp và việc đang trò
chuyện với ông ấy thông qua hồi quy là vô cùng to lớn. Tôi cho rằng tôi
đã có thể tiếp tục hỏi Elena về kinh nghiệm của Dyonisus với ông ấy.
Nhưng đó không phải là điều ông ấy nói. Ông ấy biểu lộ một cách rõ
ràng rằng ông ấy sẽ trò chuyện với tôi một cách riêng tư. Tôi đã
hoang mang và bắt đầu thấy hơi chóng mặt khi tôi cố để hiểu được
điều này.
“Ồ?” Tôi hỏi.
“Ông ấy có dự định sẽ thực hiện điều này thông qua anh không? Hay ông
ấy biết cách để điều này có thể xảy ra?”
Lời lưu ý
tiếp theo đó còn gây bối rối hơn. “Không phải thông qua tôi nhưng… thông
qua một người khác.”
Điều đó thậm
chí nghe còn không tưởng hơn. Tôi đã không biết tiếp nhận điều này
bằng cách nào. Làm thế nào điều đó có thể được chứ? Có phải tôi
sẽ tìm một học trò khác của ông ấy và tìm nhiều thông tin hơn bằng
cách đó? Đây là cách mà tôi làm việc. Nếu tôi đủ may mắn, tức là
tìm thấy một đối tượng, người mà biết ai đó nổi tiếng, ví dụ như
Jesus, Nostradamus, v.v... Sau đó tôi sẽ đặt câu hỏi để tìm ra sự thật
về cuộc đời họ. Tôi có thể bỏ qua điều này vì nó quá điên khùng
và không có cơ sở gì để thậm chí là cân nhắc đến thôi, nhưng có thứ
gì đó trong giọng của cô ấy đã nói với tôi rằng ông ấy hoàn toàn
nghiêm túc. Tôi đã có cảm giác rằng nếu nó thực sự xảy ra, tôi hẳn
sẽ không có gì để nói về phương pháp hay tiến trình và sẽ không
phải lo lắng về nó hay cố để khiến nó xảy ra. (Thậm chí nếu tôi có
một ý tưởng mờ mịt nhất về việc làm cách nào để khiến điều như
vậy xảy ra.) Có lẽ nó sẽ mang tính tự phát như là cái thông báo
bất ngờ này vậy. Ôi, thôi nào, tôi đã tìm ra khi tự hỏi về nó, sau
tất cả có lẽ mọi thứ đều có thể xảy ra trên đời này. Đây chắc chắn
không phải lúc để phân tích nó theo cách nào đi nữa. Đầu tôi đang bơi
trong một bể rối rắm. Tôi phải tống nó sang một bên ngay lúc này và
tiếp tục.
D: Tôi nghĩ ông
ấy nên nhận ra là tôi đang tìm kiếm tri thức, những kiến thức đã bị
thất lạc, và tôi luôn vui mừng về bất cứ thứ gì tôi có thể được
nhận.
E: Ông ấy nói
rằng ông ấy biết điều này.
D: Và tôi hoàn
toàn không có ý xấu gì cả. Tôi sẽ cảm kích bất kỳ điều gì mà anh
có thể kể với tôi vào bất cứ khi nào, hay bất cứ điều gì mà ông
ấy cảm thấy thoải mái để kể với tôi. Anh sẽ nói lời cảm ơn ông ấy
hộ tôi chứ?
E: Vâng, tôi sẽ
nói.
Vào lúc này,
tôi phải trở mặt băng ghi âm lại, nhưng tôi cũng nhân cơ hội này để
nhanh chóng đi ra căn phòng phía trước để xem liệu người bạn của
chúng tôi đã đến hay chưa. Tôi đã không thể hiểu nổi tại sao tôi đã
chẳng nghe thấy âm thanh gì hay tại sao cô ấy vẫn chưa ít nhất là hé
nhìn vào trong phòng ngủ để xem liệu chúng tôi đã xong hay chưa. Nhưng
trước sự ngạc nhiên của tôi, căn hộ trống rỗng và cửa trước đang
hoàn toàn mở ra. Tôi nhanh chóng quay lại với Elena, hoang mang hơn bao
giờ. Lũ thú nuôi cũng đã rút lui và không quay lại.
Tôi đã biết
tôi sẽ không nhận được thêm bất kỳ thông tin nào nữa ở cảnh đó bởi
vì Nostradamus đã dừng nguồn chảy thông tin rồi. Để trả buổi thôi miên
lại với tiến trình quen thuộc, tôi chuyển Dyonisus thẳng đến một ngày
quan trọng trong cuộc đời của anh ấy. Elena đang trả lời câu hỏi một
cách nhanh chóng hơn bất kỳ buổi thôi miên nào trước đây. Không hề có
bất cứ sự hoang mang hay không chắc chắn nào, thứ mà đã len vào trong
những buổi thôi miên trước đó khi chúng tôi chạm vào kiếp sống này.
Đã hơi có chút phiền lòng khi những lúc thôi miên cứ liên tục bị cắt
ngang bởi Andy hay bất kỳ ai đang chăm sóc cho lợi ích của cô ấy. Tôi
đếm để Dyonisus đến được một ngày quan trọng và hỏi anh ta đang làm
gì.
E: Tôi đang
tiếp nhận thông tin khiến tôi bàng hoàng.
D: Anh đang
tiếp nhận nó bằng cách nào vậy?
E: Thông qua đôi
mắt và tâm trí tôi.
D: Anh có thể
chia sẻ thông tin với tôi không?
E: (Kinh sợ.)
Tôi không dám.
Tôi đã tò mò
đủ để cố gắng né tránh sự phản đối của cô ấy. Điều nãy đã có
hiệu quả trước đó, trong những tình huống tương tự.
D: À, không sao
cả nếu anh không muốn chia sẻ nó với tôi. Nhưng tại sao đây lại là một
ngày quan trọng?
E: Bởi vì đây
là ngày đầu tiên mà tôi thấy những khải tượng (linh ảnh). Trước đó, tôi
chỉ nghe thấy những giọng nói mà thôi.
D: Anh sẽ viết
ra những gì anh nhìn thấy khi chúng qua rồi chứ?
E: Ồ, vâng!
Nhưng điều này chỉ cho chính tôi mà thôi.
D: Những khải
tượng có phải là thứ gì đó liên quan đến cuộc sống của chính anh
không?
E: Ồ, nó rất
xa vời, ở tương lai.
D: Tôi ước gì
anh có thể nói với tôi vài thứ về nó, dù sao đi nữa.
E: Bà sẽ không
tin tôi đâu.
D: Ôi, tôi cá
là tôi sẽ. Tôi tin nhiều, nhiều thứ kỳ lạ lắm rồi. Nơi này có gần
nơi anh sống bây giờ không?
E: Tôi không
biết gì hết. Tôi đang nhìn vào thứ trông giống như một thành phố với
những tòa nhà cao cọc trời. Có những thứ đang bay nữa. Chúng trông
như những con chim, những con chim khổng lồ. Và những vật này có
người bên trong. Có những thứ di chuyển nhanh chóng trong lòng thành
phố. Chúng cũng mang theo cả con người nữa.
D: Tương tự như
những chiếc xe ngựa sao?
E: Ồ, không!
Tôi chưa từng thấy điều này bao giờ. Trông có vẻ như là những thùng
chứa bằng kim loại với trong suốt… kim loại trong suốt.
Thật thú vị
là một lần nữa anh ấy đã không biết từ dùng để chỉ “thủy tinh”.
Điều này chỉ ra một sự liên tục tiếp diễn. Rõ ràng rằng Dyonisus đã
nhìn thấy được trước đến thời đại của chúng ta trong tương lai của
anh ta. Anh ấy đang nhìn thấy một cảnh mà Elena hẳn là sẽ rất quen
thuộc. Thật là mê mẩn khi nghe anh ấy mô tả những thứ này bằng những
từ ngữ lạ lùng, như thể anh ây đang nhìn thấy nó thông qua một đôi mắt
hoàn toàn mới mẻ. Hiện tượng này cũng đã xảy ra trong quyển sách
của tôi, Hồi Ức 05 Tiền Kiếp (Five Lives Remembered), trong đó một cô gái
trẻ sống trong những năm 1700s đã nhìn thấy một khải tượng của tương
lai và miêu tả nó bằng những từ ngữ hoàn toàn tương tự.
D: Nó nghe
thật sự là kỳ diệu ấy. Người ta trông có khác không?
E: Vâng, trông họ
khỏe mạnh hơn rất nhiều.
D: Họ hẳn là
phải có những người thấy thuốc rất giỏi vào thời đại đó.
Còn gì có
thể hiển nhiên hơn mà lại khiến một bác sĩ chú ý đến nữa? Rằng người
của tương lai đã khỏe mạnh hơn người ở thời đại của anh ấy. Điều
này đã góp thêm vào một minh chứng hợp lệ nữa.
E: Khỏe mạnh
hơn. Và vải vóc cũng khác. Có rất nhiều loại khác nhau. Tôi không thể
giải thích bất cứ loại nào. Nostradamus đã bảo chúng tôi có những thứ
sẽ nằm ngoài tầm hiểu biết của chúng tôi.
D: Tôi tự hỏi
liệu đây có phải là loại thông tin mà ông ấy lúc nào cũng nhìn thấy
không?
E: Tôi tin rằng
chính là nó.
D: À, anh không
bao giờ biết đâu; rằng có lẽ đây là thế giới trong tương lai sẽ trông
như thế đấy. Anh nghĩ gì về nó?
E: Tôi nghĩ nó
rất khác. Tôi thấy sợ nó. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy quá nhiều người
như vậy.
D: Tôi tưởng
Paris đã là một thành phố lớn rồi.
E: Nó lớn.
Nhưng tôi chưa bao giờ nhìn vào Paris từ góc độ này. Tôi đang nhìn
xuống nó từ trên xuống. Tôi thấy cây cầu lớn nhất mà tôi chưa bao giờ
nhìn thấy trong cuộc đời tôi. Trông có vẻ như nó được làm từ kim
loại và… dây thừng.
Hẳn là dây
cáp của một cây cầu như cầu Golden Gate hay thứ gì đó tương tự, mà
anh ấy theo lẽ tự nhiên sẽ không biết phải miêu tả bằng cách nào
khác.
E: Nó được
treo lơ lưng ở trên mặt nước. Và những thứ này, những thùng chứa
này, đang di chuyển trên nó.
D: Có cái gì
trong nước không?
E: Chỉ là…
chúng là những con tàu. Rất khác, nhưng tôi biết chúng là những con
tàu.
D: Vậy anh có
thể nhìn thấy tất cả những tòa nhà cao và tất cả những phương tiện
di chuyển trong kỳ lạ này. (Cô ấy trông rất hoang mang) Anh có biết từ
đó không? (Cô ấy lắc đầu.) Nó có nghĩa là thứ gì đó để lái ấy.
Đó là một từ khác dành cho nó. Giống như một chiếc xe ngựa vậy.
Thậm chí một con tàu cũng có thể được gọi là “phương tiện giao
thông”. Một thứ mà anh ngồi vào và nó sẽ di chuyển.
E: Tôi hiểu
rồi. Cảm ơn bà.
Anh ấy có vẻ
hài lòng với lời giải thích của tôi và vui mừng về việc tôi đã cho
anh ấy lời giải thích.
D: Những thùng
chứa này có gây ra tiếng ồn không?
E: Tôi không
nghe thấy tiếng gì cả.
D: Có thức gì
khác anh muốn chia sẻ mà trông khác biệt nữa không?
E: (Một khoảng
dừng dài) Có rất nhiều. Tôi đang cố gắng quyết định cái nào là
đèn! Đèn trông sáng hơn những cái chúng tôi có ở đây. Và có… à… đèn
với những bức tranh trên chúng. Đầy màu sắc sặc sỡ.
D: Những loại
tranh nào?
E: Ah… có
nhiều thứ khác nhau. Một người phụ nữ cầm một vật gì đó trong tay
cô ấy. (Một điều thuốc, có lẽ, hay một chai Coke?) Một người đàn ông
trong bộ y phục kỳ lạ trên một con ngựa. (Có lẽ là một người cao
bồi?)
Tôi tự hỏi
liệu anh ấy có đang nhìn thấy bảng đèn hay những quảng cáo được làm
từ đèn neon đủ màu hay không. Tôi đang tận hưởng điều này. Nó thật sự
thú vị khi được nhìn thấy thế giới của chúng ta thông qua đôi mắt của
quá khứ.
E: Họ có đèn
trên đường phố.
D: Điều đó
tốt mà, người ta có thể nhìn thấy trong đêm tối. Paris có ngọn đèn
nào trên đường không?
E: Họ có đèn
đốt nhưng không chúng không được tiếp dầu theo cách như những chiếc
đèn này. Và cũng không nhiều nữa.
D: Đây thật sự
là một thành phố rất kỳ lạ mà anh đang nhìn thấy. Nghe có vẻ như
nó rất xa xôi trong tương lai.
Tôi dẫn cô ấy
ra khỏi cảnh đó và yêu cầu anh ấy di chuyển tiếp đến một ngày quan
trọng khác trong cuộc đời của anh ấy.
E: Tôi đang
giúp khâu vết thương lại. Đó là một đứa trẻ nhỏ. Chân thằng bé đã
bị nghiền qua bởi xe ngựa và tôi phải cắt bỏ nó đi. Tôi yêu cầu
thằng bé được mang vào căn buồng của tôi nhưng tôi đã có thể làm cho
nó hiểu rằng tôi sẽ giúp và làm nó im lặng. (Một cách tràn đầy cảm
xúc) Và đây là lần đầu tiên. Điều này đã có rất nhiều ý nghĩa với
tôi.
D: Anh có ý
gì khi nói, lần đầu tiên?
E: Tôi đã có
thể áp dụng những bài học mà tôi đã học vào thực tiễn. Ý tôi là,
ngoài việc thực hành về y học ra. Để áp dụng được những gì
Nostradamus đã dạy tôi cách giảm bớt cơn đau. Nó thậm chí khiến sự
chảy máu giảm nhiều hơn thực tế. Nostradamus đã hướng dẫn tôi điều
này.
D: Anh đã hoàn
thành tất cả sự huấn luyện của mình chưa?
E: Về mặt vật
lý, nhưng về mặt tinh thần, thì chưa.
D: Anh thực
hành y học ở đâu?
E: Tôi có
nhiều người đến với mình lắm. Tôi cũng đi đến những vùng nghèo khổ
nữa. Tôi muốn giúp họ.
D: Còn gia
đình của anh thì sao? Họ có hiểu cho những gì anh đang làm không?
E: Vâng, họ
biết là tôi muốn làm việc với những người nghèo mà.
Anh ấy nói anh
ấy đã hành y được khoảng sáu năm rồi và đã vẫn đi đến những vùng
nghèo khổ và làm việc với họ được khoảng bốn năm nay. Vài trong số
những học trò khác đã quay trở lại quê nhà của họ để giúp đỡ
những người ở đó.
D: Đất nước
của anh có người cầm quyền không?
E: Ý bà là
Pháp sao?
D: Vâng, đó là
một đất nước mà bà xây dựng tổ ấm của mình.
E: Vâng, đúng
vậy. Tôi không thể nghĩ ra… Ông ấy kế vị sau Vua Charles. Tôi không thể
nghĩ được liệu đó có phải là Louis hay không.
D: Tôi chỉ là
tò mò thôi. Anh đã bao giờ nhìn thấy ông ấy chưa?
E: Không, tôi
chưa bao giờ gặp ông ấy.
Tôi đã nhớ ra
từ rất ít những gì tôi đọc được về Nostradamus rằng ông ấy đã tiên
đoán tương lai cho nhà vua của ông ta khi người cầm quyền nghe về những
tài năng đặc biệt của ông ấy.
D: Còn
Nostradamus thì sao? Ông ấy đã bao giờ từng gặp nhà vua chưa?
E: Ồ, đã. Nhà
vua đã biết về những lời tiên tri. Nostradamus kể với ông ta vài thứ
trong số chúng, vâng. Những điều đáng lo ngại về Pháp. Nhưng ông ấy
(nhà vua) không biết tất cả những gì ông ấy biết.
D: Anh có biết
những lời tiên tri này là gì không?
E: Tôi biết
vài thứ trong số chúng. Nhưng chúng không phải là thứ đáng quan tâm
với tôi.
D: Anh không
quan tâm đến những gì xảy ra ở nước Pháp sao?
E: Những gì tôi
đã học được vượt qua cả thế giới vật lý này.
D: Anh có khải
tượng nào của chính mình mà anh nghĩ là quan trọng và muốn chia sẻ
với tôi không?
E: Có lẽ là
lúc khác đi. Tôi cảm thấy mệt mỏi rồi.
D: Có phải anh
mệt do vừa chữa cho cậu bé xong không?
E: Phải. Tôi
có thể nói với bà vào một lần khác không?
D: Ồ, vâng. Tôi
sẽ rất thích.
Elena hẳn có
thể là cũng rất mệt mỏi bởi vì đây là thôi miên dài nhất mà chúng
tôi từng được cho phép thực hiện mà không bị cắt ngang.
Khi thức dậy,
Elena trông có vẻ hoang mang. Chỉ có một điều mà cô ấy ghi nhớ được
trong khi bị thôi miên. Cô ấy đã hỏi liệu có ai đó đã bước vào phòng
trong suốt buổi thôi miên hay không. Tôi đã kể cô ấy nghe về con chó và
mèo của cô ấy và rằng tôi đã nhận ra cửa trước để mở. Cô ấy nói
thỉnh thoảng nếu cố gắng, chúng cũng có thể đi vào, nhưng thật kỳ lạ
đối với chúng khi vào phòng ngủ và và đứng ở chân giường và nhìn
cô ấy. Đó là một thói quen bất thường.
Cô ấy nói,
“Lý do tôi hỏi là bởi vì tôi đã nghe được một cách rõ ràng rằng ai
đó đã đi vào phòng và bước đi qua sàn nhà. Sau đó, người đó ngồi
xuống trên chiếc rương.”
Tôi kéo sự
chú ý của cô ấy vào sự thật rằng có rất nhiều thứ (tranh vẽ và
đồ trang trí vụn vặt) trên mặt rương và dưới tình huống bình thường,
không ai có khả năng ngồi trên đó cả. Tôi đã nói với cô ấy rằng đôi
mắt cô ấy đã di chuyển theo hướng như thể là cô ấy nhìn thấy ai đó
bước vào và đi tới phía bên kia giường. Tôi nói cô ấy có thể đã nghe
thấy người trên tầng trên di chuyển xung quanh, bởi vì trong suốt ca
thôi miên, tôi đã nghe thấy những âm thanh mà có vẻ như đến từ những
căn hộ khác.
Cô ấy lắc đầu
và trả lời một cách dứt khoát, “Điều này thật lạ lùng. Tôi biết
nó vô lý. Nhưng tôi chắc chắn những âm thanh tới từ trong phòng này
bởi vì có một cửa nâng ngay ở đó cạnh chân giường của tôi. Khi có ai
đi ngang qua căn phòng, sàn nhà sẽ kêu kẽo kẹt ở chỗ đó. Đó là thứ
mà tôi đã nghe thấy.”
(Ghi chú:
Trapdoor – cửa nâng)
Lũ thú nuôi
rõ ràng là đã quá nhỏ để tạo ra bất kỳ âm thanh gì, đặc biệt là
âm thanh của tiếng bước chân. Băng ghi âm đã ghi lại những âm thanh tương
tự như những gì cô ấy đã miêu tả, nhưng như tôi đã nó, nó có thể
đến từ tầng trên.
Thật thú vị
để suy đoán về khả năng những con thú nuôi đã thực sự nhìn thấy và
đi theo ai đó vào trong phòng. Tôi đã nghe thấy tiếng chó sủa phía
ngoài khi hiện tượng này bắt đầu. Chúng nó đã thấy một sự hiện
diện mà vô hình đối với tôi sao? Còn lý do nào khác khiến chúng tự
chạy vào trong nhà chỉ để đứng ở chân giường và nhìn thôi nữa chứ?
Khi tôi nói
với Elena rằng Nostradamus đã nói ông ấy sẽ tự mình nói chuyện với
tôi, cô ấy đã bối rối cũng y như tôi vậy. Chúng tôi không thể tìm ra
bằng cách nào ông ấy có thể hoàn thành được một kỳ tích như vậy.
“Ông ấy thậm
chí đã đến thông qua tôi bằng cách nào?” cô ấy đã hỏi. “Nó khá rõ
ràng rằng tôi không thể là Nostradamus, nếu tôi là một trong những
người học trò của ông ấy.”
Chúng tôi cũng
tò mò về một người khác mà ông ấy vốn sẽ đến thông qua anh ta. Sự
tiên đoán cô ấy đã đưa ra về việc tài liệu về Jesus đến thông qua một
người khác đã trở thành sự thật khi tôi nhận được nó thông qua
Brenda. Đây cũng đã là một điều hiếm xảy ra. Tại thời điểm này
chúng tôi không biết câu chuyện này sẽ diễn ra như thế nào hay điều
gì khác sẽ có thể xảy ra. Tôi đã lên kết hoạch để kết thúc tất cả
trong vài buổi thôi miên nữa khi tôi tìm ra toàn bộ về câu chuyện cuộc
đời của Dyonisus.
Trong buổi thôi
miên này khả năng nói trôi chảy và cung cấp nhiều thông tin hơn của cô
ấy đã tiến bộ vượt bậc, nếu so sánh với những buổi thôi miên đầu
tiên. Có lẽ lý do cho sự trì hoãn bắt buộc và sự cắt ngang bởi
người hướng dẫn của cô ấy là để cô ấy có thể cảm thấy an tâm và
quen thuộc với tiến trình này hơn.
Sau buổi thôi
miên này, chúng tôi định hẹn thêm với nhau vài buổi nữa mà cô ấy đã
không thể thực hiện bởi vì nhiều lý do cá nhân. Cô ấy sau đó đến
California một tháng để ở cùng với một cô con gái đang có những vấn
đề trong hôn nhân. Vì vậy, đó lại là vài tháng nữa trôi qua trước khi
công việc về dự án này có thể được tiếp tục trở lại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.