Chương 10 Một tinh thần (linh hồn) được tạo ra.
Trong phiên thôi
miên tiếp theo, một sự cố thậm chí còn kỳ lạ hơn đã xảy ra khi một thực thể lạ
xuất hiện. Chúng tôi đã quyết định thử xem Anita có thể quay ngược thời gian
bao xa. Chúng tôi muốn tìm hiểu xem cô ấy đã sống bao nhiêu kiếp. Chúng tôi dự
kiến sẽ quay trở lại xa hơn nhiều so với những gì chúng tôi đã làm. Cuộc đời
đầu tiên của Anita dường như là vào những năm 1300, đầu thế kỷ 14, với tên gọi
Gretchen ở Đức.
Trước đây chúng
tôi đã từng nói chuyện với cô ấy như một linh hồn khi cô ấy ở giữa những kiếp
sống, nhưng lần này thì khác. Từ thời điểm thực thể mới này bắt đầu lên tiếng,
chúng tôi đã biết có điều gì đó bất thường về nó. Chúng tôi gọi đây là Tinh thần
Hoàn hảo/hoàn mỹ/toàn diện. Nó có một cái gì đó rất khó mô tả: một khí chất
thanh tao, ám ảnh, của thế giới khác, đồng thời, đầy cảm hứng và đáng lo ngại.
Toàn bộ tác động chỉ có thể được cảm nhận bằng cách nghe băng. Giọng nói có một
chất của nó, với giọng nói tiếng Anh hoàn hảo, được phát âm cẩn thận với một giọng
điệu gợi cảm giác hoàng gia. Những người khác cũng đã cảm thấy điều này, rằng
đây chắc chắn là thứ không thuộc về thế giới này. Nó cho chúng tôi cảm giác rằng
chúng tôi đang nói chuyện với một người cao cấp đến mức cô ấy có câu trả lời
cho mọi thứ. Cô ấy dường như sở hữu tất cả kiến thức.
Sau khi suy ngẫm
và có lẽ với sự tham khảo ý kiến của những người khác uyên bác hơn chúng ta,
chúng ta có thể nghĩ ra những câu hỏi sâu sắc hơn. Nhưng cô ấy đã đến như một bất
ngờ hoàn toàn và chúng tôi chỉ có thể hỏi những gì chúng tôi nghĩ về lúc này. Bất
cứ điều gì chúng ta có thể nghĩ ra để hỏi trong hoàn cảnh như vậy chắc chắn phải
có vẻ tầm thường. Đây là một trong những vấn đề của thôi miên hồi quy, khi bạn
thoái lui một người, bạn không bao giờ biết họ sẽ trở vào khoảng thời gian
nào. Chỉ sau này, bạn mới có thể chuẩn bị để hỏi những câu hỏi sâu sắc hơn,
sau khi thực hiện nhiều nghiên cứu.
Nhưng hỡi ôi,
linh hồn đẹp đẽ này không bao giờ được bắt gặp nữa. Có phải chúng ta đã được
phép thoáng gặp qua một vài khoảnh khắc ngắn ngủi về một tinh linh lúc mới
hình thành, ở trạng thái ban đầu không? Chúng tôi không biết những gì chúng tôi
gặp phải sau đó, và chúng tôi vẫn chưa biết. Nhưng những gì chúng tôi thấy thật
đẹp và tuyệt vời.
Tôi chỉ hy vọng
rằng một số cảm giác mà cô ấy tạo ra trong chúng ta có thể trải nghiệm bằng một
phương tiện nghèo nàn như chữ viết.
J: Được rồi,
Gretchen, tôi sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ quay trở lại năm 1250. (Đã đếm) Đó
là năm 1250. Cô đang làm gì vậy?
A: Ta là một
linh hồn.
J: Cô thấy gì?
A: Ta chỉ thấy
những gì ở đây là tốt. Ta chưa bao giờ đến Trái Đất.
Johnny dường như
không hiểu cô ấy nói gì hoặc không chuẩn bị cho câu trả lời của cô ấy.
J: Ồ, cô vừa đến
Trái Đất?
A: Ta chưa bao
giờ đến đó. Hãy hỏi những gì anh sẽ hỏi. Những gì ta biết, ta có thể nói với
anh. Những gì ta không biết, không được tiết lộ, hoặc ta không được học. Thì
ta không thể giúp gì được cho anh, con trai. Là một linh hồn ta hạnh phúc khi ở
đây.
Giọng nói trở
nên đầy uy quyền, tiếng Anh thuần khiết và chính xác. Tính cách này dường như
biết chính xác những gì nó đang nói, và có vẻ rất vượt trội. Nhưng Johnny vẫn
không hiểu.
J: Và cô vừa trở
lại Trái Đất?
A: Ta chưa bao
giờ đến Trái đất, con trai. Chắc hẳn anh đã từng bởi vì họ nói với ta khi anh
đi, anh đánh mất kiến thức. Ta sẽ kiên nhẫn với anh.
J: Cảm ơn.
Johnny ngập ngừng
khi cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
A: Ta tử tế và tốt
bụng. Ta có tất cả đức hạnh.
J: Cô đã ở đây
bao lâu trong tinh thần này?
A: Kể từ khi ta
được tạo ra. Ta không đếm số năm. Ta đã được tạo ra.
J: Và cô có biết
cô được tạo ra từ đâu không?
A: Ta hiểu anh
có ý hỏi một cái tên? Môt cái tên cho
nơi này?
J: Cô gọi nơi
này là gì?
A: Ta không cần
phải gọi nó là gì cả. Ta chỉ đơn giản biết rằng ta đang ở đây; rằng tất cả đều
tốt và tốt. Ta có những gì ta cần. Ta biết những gì ta biết, và ta sẽ làm những
gì ta được bảo. Nhưng anh có thể gọi nó bằng bất kỳ từ nào miễn nó tốt. Điều
đó sẽ được ta chấp nhận.
J: Được rồi. Tôi
sẽ đếm đến ba, và chúng ta sẽ quay trở lại năm 1150. (Đã đếm) Đó là năm 1150.
Cô đang làm gì?
Johnny không nhận ra rằng cô ấy đã đi đến
khởi đầu xa như những gì cô ấy lo ngại, và sẽ không đi xa hơn.
A: Ta được tạo
ra, và ta chờ đợi. Ta biết sự tốt lành bây giờ. Ta được tạo ra để làm vui lòng
tạo hóa, và tinh thần của ta tốt, tất cả tốt lành. Không có điều ác nào ở trong
ta.
J: Bạn được tạo
ra cách đây bao lâu?
A: Thời gian
không ở đây. Thời gian không ở đây. Từ lúc khởi thủy ta đã được tạo ra.
J: Và bạn đã đợi
ở đây kể từ khi bạn được tạo ra?
A: Ta đã tận hưởng
rất nhiều hạnh phúc ở đây.
J: Bạn chưa bao
giờ được gửi, hoặc được gọi đến Trái đất hoặc bất kỳ nơi nào dưới dạng một cơ
thể?
A: Không, không.
J: Nhưng bạn có
nghĩ rằng một lúc nào đó bạn sẽ đi không?
A: Tất cả chúng
tôi, chúng tôi được tạo ra để làm hài lòng người sáng tạo và chúng tôi sẽ đi
và giúp đỡ. Người Cha tội nghiệp đáng thương quá thất vọng về gia đình do
chính tay mình tạo dựng nên.
J: Bạn đã từng
nhìn thấy Cha/Nguồn?
A: Ta đã thấy
người sáng tạo ra mình.
J: Bạn đã nói
chuyện với người sáng tạo của mình chưa?
A: Ông ấy đã nói
chuyện với tất cả chúng tôi.
J: Bạn có thể mô
tả ông ấy cho tôi không?
A: Bạn có thể hiểu
một linh hồn?
J: Tôi sẽ thử.
A: Đó là tia
sáng. Đó là hào quang của sự tốt lành. Nó có thể hiện thực hóa bất cứ lúc nào
và bất cứ điều gì mà nó muốn. Và người sáng tạo có thể chạm vào thứ gì đó và
nó là những gì ông ta nói. Đây là cách tôi được tạo ra. Ông ấy đã lấy một chút
lòng tốt, và tôi đã được tạo ra. Và tôi đều tốt, và giờ tôi làm hài lòng ông
ấy. Và tôi sẽ đi vào một ngày nào đó, và tôi sẽ học hỏi và tôi sẽ giúp đỡ gia
đình những người trên Trái Đất S. Ta sẽ ở đó nhiều lần; ông ấy đã nói với tôi
điều này. Tất cả chúng ta đều phải đi, vì chỉ một số lượng tinh linh nhất định
được tạo ra, và chúng ta sống hết lần này đến lần khác. Bạn học được những điều
xấu trên Trái Đất, và bạn rũ bỏ chúng. Bạn trở lại trong sáng và tốt đẹp.
J: Có phải cha đẻ,
đấng sáng tạo đã tạo ra mọi thứ trên Trái đất?
A: Chính ông ấy
đã tạo ra Trái đất.
J: Và ông ấy có
đặt mọi thứ vào đó không?
A: Mọi thứ trên
Trái đất do ông ấy tạo ra. Ông đã tạo ra Trái đất và hơn thế nữa.
J: Nói cho tôi
biết, ông ấy đã tạo ra những thế giới
nào khác ngoài Trái đất chưa?
A: Tất nhiên, tất
nhiên; ông ấy đã tạo ra mặt trời của chúng ta. Ông ấy đã tạo ra mặt trăng. Ông
đã tạo ra tất cả các hành tinh xung quanh nó. Mỗi người có hình thức sống riêng,
tinh thần riêng. Chỉ có Trái đất là gặp khó khăn đến mức ông ấy đã yêu cầu
chúng tôi đi và giúp đỡ, và chúng tôi phải giúp những người ở đó. Ông ấy đã tạo
ra họ. Ông biết khi được tạo ra họ sẽ không làm như ông yêu cầu, nhưng ông cảm
thấy bị thôi thúc, trong lòng tốt của mình, hành tinh đẹp nhất trong tất cả các
hành tinh, phải cho nó con người. Một con vật có kiến thức, và ông biết họ sẽ
không sử dụng kiến thức một cách chính xác. Mặc dù ông ấy cố gắng giúp đỡ họ,
nhưng mọi người từ chối niềm tin.
J: Và ông ấy đã
tạo ra và đưa mọi người lên hành tinh Trái Đất này. Ông ta đã tạo ra và đưa con
người lên hành tinh khác?
A: Không phải những
người như chúng ta biết trong cơ thể con người, giống như cái tôi sẽ mang trên
Trái đất. Nhưng cho mỗi hành tinh, là cái phù hợp nhất với những gì ông đã tạo
ra ở đó. Đối với những hành tinh gần mặt trời, ông đã tạo ra những linh hồn lửa
có thể sống trong nhiệt, và cơ thể của họ khác với cơ thể của con người. Đối với
những người ở xa mặt trời hơn, những cơ thể có thể sống mà không cần nhiệt.
Trái Đất là yêu thích của ông ấy.
J: Và Cha đã bao
giờ đặt một người con trai trên Trái Đất chưa?
A: Như ta đã nói
với bạn, Cha sáng tạo hiện thực hóa những gì Ngài muốn được hiện thực hóa. Và
vì vậy nó đã là vậy; ông ấy đã cố gắng giúp đỡ Trái Đất.
J: Ông ấy, chính
ông ấy đã đến Trái Đất với tư cách là Chúa Giêsu?
A: Một phần của
bản thân ông. Ông ấy là một, nhưng ông ấy đã trở thành hai, và ông ấy đã cố gắng
giúp đỡ. 'Đã nhiều năm về trước. Và mọi người sau đó, vẫn như mọi khi và sẽ
luôn như vậy, đã từ chối sự giúp đỡ. Sự thiếu kiên nhẫn của người sáng tạo là
vô cùng ít, sự thiếu kiên nhẫn của ông nhỏ đến mức ông không ngừng cố gắng.
Ông ấy sẽ tiếp tục cố gắng cho đến khi ... cho đến tận cùng ông ấy vẫn sẽ cố
gắng.
J: Cho đến cuối
cùng? Khi nào thì kết thúc?
A: Ồ, xa, rất xa
trong tương lai. Khi nào sẽ đến ngày ông ta phải tự mình sống trên Trái đất, hoặc
đưa tất cả mọi người ra khỏi Trái đất. Tôi không chắc. Ông đã cố gắng bằng mọi
cách để tiết lộ cho họ, và họ sẽ không chấp nhận sự tiết lộ. Một ngày nào đó tất
cả sẽ kết thúc, nhưng sẽ là hàng triệu năm nữa. Không sớm đâu. Ông ấy sẽ tiếp
tục cố gắng. Và ông ấy sẽ trở lại chính mình vào một ngày nào đó, như lần đầu
tiên.
J: Bạn không biết
khi nào ông ấy sẽ trở lại?
A: Ta không biết
thời gian chính xác.
J: Bạn có biết
khi nào ông ấy dự định quay lại không?
A: Ta biết thế kỷ
nào. Nó sẽ xảy ra trong thế kỷ 21 và rằng ông ấy sẽ tự gửi mình không
theo những cách như trước đây. Nhưng
ông ta sẽ xuất hiện và nói, “Tôi là Chúa!” Và ông ta sẽ bị từ chối như trước.
J: Ý bạn là mọi
người sẽ không chấp nhận ông ấy?
A: Một số
người, cũng như một số đã chấp nhận ông ấy trước đây.
J: Ông ấy sẽ xuất
hiện dưới hình dạng con người chứ?
A: Ta tin rằng
trước tiên ông ấy sẽ xuất hiện với tư cách là một linh hồn. Và ông ấy sẽ thành
môt thực thể trước mắt họ.
J: Ông ấy sẽ hiện
thực hóa và sau đó lấy hình dạng con người từ linh hồn?
A:Chính xác,
chính xác.
J: Ông ấy sẽ có
một cái tên khác ngoài tên là Thượng đế chứ?
A: Ngài sẽ là
Thượng đế. Ông ta sẽ tự gọi mình như vậy bởi vì đó là những gì mọi người đã gọi
ông ta, và họ sẽ nhận ra điều đó trong các tôn giáo của họ.
J: Liệu ông ấy
có nhìn giống người trong lần đầu tiên đến đây không?
A: Không. Ngài
đã xuất hiện với họ như những người trong thời gian đó. Ông ấy sẽ không đến như
một ông già với bộ râu bạc phơ như người ta hình dung về Chúa. Ông ấy sẽ xuất
hiện với họ như một con người rất bình thường. Và họ sẽ giải thích sự vĩ đại của
ông ấy như họ đã làm trước đây.
J: Và ông ấy sẽ
xuống đây ... nhưng đó không phải là ngày tận thế.
A: Điều này
không phải là kết thúc mà họ nói đến, không. Ông ấy cố gắng nhiều lần. Như ta
đã nói với bạn, sự kiên nhẫn của ông ấy rất lớn. Ông ấy không thiếu kiên nhẫn với
các linh hồn. Khi chúng ta sai, ông ấy để chúng ta làm những gì sai. Và khi
chúng ta quay lại, ông ấy nói với chúng ta, và ông ấy nói với chúng tôi rằng
chúng ta đã sai. Bây giờ chúng ta phải quay lại, và chúng ta phải học. Chúng ta
không được làm điều đó một lần nữa. Chúng ta đã được tạo ra là tốt, và chúng
tôi phải học điều tốt. Chúng ta sẽ tốt. Chúng ta sẽ như ông ấy như ta bây giờ.
J: Tôi hiểu rồi.
Có bao giờ Chúa nói về ma quỷ, hay điều ác không?
A: Ta biết trên
Trái đất mọi người sợ hãi một cái ác. Ác quỷ, họ gọi anh ta là Satan. Những
gì họ nghe được chỉ là sự ích kỷ, và mỗi người đàn ông, mỗi người phụ nữ, đều
có nó trong lòng. Đây là ma quỷ, và mỗi người nhìn thấy hắn khác nhau. Nhà thờ
đã làm rất nhiều để tạo ra ảo ảnh này, nhưng nó chỉ là ảo ảnh.
J: Nhưng nhà thờ
ở đó đại diện cho Chúa.
A: Nó nên phải
nói chuyện với người dân trong điều kiện người dân có thể nắm bắt và hiểu được.
Họ không thể hiểu làm thế nào họ có thể là Chúa và là ác quỷ cùng một lúc. Xung
đột của con người rất khó để tâm trí họ chấp nhận. Như vậy, nếu giải thích một
cách đơn giản: Có Chúa muốn bạn làm điều tốt, và Ngài sẽ giúp bạn. Và nếu họ
nói với bạn: Có một ma quỷ, và nó sẽ khiến bạn làm điều xấu. Nó dễ dàng hơn nhiều,
dễ dàng hơn nhiều.
J: Vậy thì không
có những thứ gọi là linh hồn ác sao?
A: Có những linh
hồn nào mà ích kỷ thì là xấu xa. Có những linh hồn ghen tị thì đây là điều
xấu xa. Hầu hết các linh hồn này, khi Chúa Cha cho họ trở về, và họ trở về nơi
an nghỉ của chúng tôi, nếu họ không thể được thanh tẩy, thì Ngài gửi họ đến một
nơi khác. Ông ấy giữ họ tránh xa những người mà anh ấy đang cố gắng làm tốt
lên.
J: Bạn có biết
nơi mà ông ấy gửi những linh hồn đó đến không?
A: Trong giới
hạn mà bạn hiểu, ta không thể giải thích nó cho bạn. Nó ở xa; nó ở trong
không gian. Một nơi mà họ không thể làm hại bất cứ ai. Chỉ sự độc ác của họ làm
tổn thương nhau. Điều này có thể tương đương với Địa ngục trong Kinh thánh?
J: Nhưng nó có lối
thoát trong không gian không?
A: Nó khác với hệ
mặt trời của chúng ta, vì bạn đang quan sát nó ở đây với ta bây giờ.
Cô ấy có thể trò
chuyện từ đâu, vị trí thuận lợi?
J: Hệ mặt trời của
chúng ta là một phần của nhiều hệ mặt trời, phải không?
A: Ồ đúng. Bạn
đang nắm bắt và học hỏi nhanh chóng đấy. Đó là một.
J: Chúa ... ờ
... có tất cả các hệ mặt trời không?
A: Không, không.
J: Chỉ hệ mặt trời
này thôi sao?
A: Hệ mặt trời
này là của ông ấy và ông ấy có những cái khác, nhưng không phải tất cả.
J: Không phải tất
cả?
A: Không. Ông ấy
kiểm soát rất nhiều tâm trí con người, thậm chí cả tâm trí tôi, ông ấy nói với
tôi, thậm chí bây giờ hầu như không thể chấp nhận được sự rộng lớn, tráng lệ của
anh ấy.
J: Vậy thì,
trong các hệ mặt trời khác dưới trướng các vị thần khác ... có lẽ cũng có những
con người khác, như ở đây trên Trái đất?
A: Đức Chúa Trời
của chúng ta đã tạo ra con người, nhưng tôi rất chắc chắn rằng các vị thần khác
có thể tạo ra những con người khác dưới hình dạng hoặc bản thân của họ trong những
điều kiện thích nghi. Bạn phải hiểu rằng Trái Đất là duy nhất bởi vì Trái Đất
đòi hỏi một loại người nhất định, một loại tinh thần nhất định. Mỗi hành tinh
có cuộc sống riêng của nó, mỗi thứ nó cần. Chỉ có Chúa trong sự vĩ đại của Ngài
mới biết được từng nhu cầu. Ông ấy biết ông ấy sẽ lo tất cả.
Tất cả những điều
này không chỉ đáng lo ngại mà còn gây nhầm lẫn. Johnny và tôi đang bị tấn công
bởi những thông tin mà chúng tôi chưa từng được tiếp xúc trước đây. Đã đến lúc
quay trở lại những thứ thoải mái hơn, chẳng hạn như những tiền kiếp khác nhau.
Johnny quyết định rút lui.
J: Được rồi ...
Tôi sẽ đếm. Để xem, chúng ta đang quay ngược thời gian. Đây là đâu: năm 1250,
năm 1150?
A: Bạn có thể gọi
nó là năm mà bạn muốn. Đối với ta không có thời gian. Không có thời gian. Thời
gian là của con người.
J: Nhưng, một
lúc nào đó trong tương lai, bạn sẽ được gọi đến Trái đất chứ?
A: Tôi chắc là
tôi sẽ đi thôi. Ở dạng của tôi bây giờ, tôi thấy tốt. Và mỗi tinh linh mới
đến Trái đất đều là những điều tốt lành, và phải học về tất cả những thứ ở đó.
Tôi là một linh hồn được tạo ra cho Trái đất.
Có thể hiểu được,
sau trải nghiệm khá run rẩy này, chúng tôi tự hỏi Anita sẽ phản ứng như thế nào
khi cô ấy được đưa về thời điểm hiện tại và được đánh thức. Điều đầu tiên cô ấy
làm là ngáp dài và hỏi, "Một tách cà phê thì sao? Tôi khát quá." Sự
tương phản ấn tượng đến mức chúng tôi bật cười. Tất nhiên, Anita không có cách
nào biết được điều gì là buồn cười. Cô không nhớ gì về những gì mình đã nói và
đã có một giấc ngủ ngon. Sau một tách cà phê ở bàn bếp, chúng tôi tiếp tục kể
cho cô ấy nghe chuyện vừa xảy ra. Cô hoàn toàn kinh ngạc. Đây chắc chắn không
phải là giáo lý của Giáo hội Công giáo mà cô đã được nuôi dưỡng, và nó quá sức
đối với cô. Thật khó để cô ấy chấp nhận rằng cô ấy đã nói tất cả những điều đó.
Cô ấy nói rằng có quá nhiều thứ cùng một lúc và cô ấy muốn có thời gian để
làm quen với nó từng chút một. Vì vậy, cô ấy hỏi Johnny liệu anh có thể đặt cô
ấy trở lại và xóa ký ức về những gì chúng tôi đã nói với cô ấy không, để cô ấy
không lo lắng về điều đó. Điều này đã được thực hiện trước khi cô rời đi.
Nhưng khi Anita
đến vào tuần tiếp theo một cho phiên thường tuần, cô ấy nói với chúng tôi rằng
cô ấy đã bị làm phiền cả tuần. Cô biết ký ức về cuốn băng cuối cùng đã bị xóa
vì một lý do nào đó. Nếu cô không muốn nhớ lại, cô cứ nghĩ rằng nó chắc hẳn chứa
đựng điều gì đó khá tồi tệ hoặc khủng khiếp. Cả tuần nay cô tự hỏi đó là gì.
Tôi nói với cô ấy rằng cô ấy có thể quay lại vào đêm hôm sau và nghe đoạn băng
đã làm phiền cô ấy. Bằng cách đó, cô có thể tự mình thấy rằng không có gì phải
sợ hoặc không có gì xấu. Đó chỉ là một loại thần học nào đó khác đã làm cô buồn
lòng.
Vì vậy, cô ấy đến
vào đêm hôm sau và tôi phát băng cho cô ấy nghe để cô ấy có thể thoải mái đầu
óc. Sau đó, cô ấy chấp nhận những gì mình đã nói mà không hề bối rối và không
bao giờ bị làm phiền theo cách này nữa trong các phiên khác.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.