Chương 11 Sống như một linh hồn / Đời sống của một
Linh hồn.
Mỗi khi Johnny hồi
quy Anita qua nhiều kiếp khác nhau, cô ấy sẽ gặp một vài sự cố khi cô là linh
hồn ở trạng thái được gọi là "đã chết". Ở trạng thái "giữa các
kiếp sống" này, cô ấy thường nói rằng có những lúc bạn sẽ được kêu gọi làm
những việc nào đó. Giọng nói đó sẽ nói bạn đi đến những địa điểm, và
bạn không thể từ chối làm như vậy. Một cách tự nhiên, chúng tôi tò mò không biết
cô ấy sẽ phải làm những việc gì. Vì vậy, theo thời gian, chúng tôi đã nhờ cô ấy
cho chúng tôi biết những nhiệm vụ này là gì. Tôi nghĩ rằng chúng sẽ được đọc hiểu
tốt hơn nếu tất cả cùng nằm trong một chương thay vì rải rác trong bài tường
thuật.
Chúng ta đã nghe
nói về những thiên thần hộ mệnh trong suốt cuộc đời của chúng ta. Cá nhân tôi
luôn có ý nghĩ rằng mỗi chúng ta đều có một thiên thần được đặc biệt chỉ định
cho chúng ta. Có thể điều này đúng, nhưng cũng có thể thấy từ cuộc điều tra của
chúng tôi rằng bất kỳ linh hồn nào không bận rộn vào một thời điểm cụ thể và cần
thiết nào đó đều có thể được chỉ định vào những nhiệm vụ bởi “tiếng
nói” đó . Chắc chắn những công việc mà Anita nói cô được kêu gọi để làm rất
gợi nhớ đến những công việc thường gắn với các thiên thần hộ mệnh. Dù câu trả
lời là gì, tôi nghĩ thật an ủi khi biết rằng những thực thể này đang tồn tại
xung quanh.
Theo Anita, phần
sau là một ví dụ về việc trở thành một linh hồn là như thế nào. Cá nhân tôi cảm
thấy việc làm điều gì đó như thế này sau khi bạn chết còn thỏa mãn hơn rất nhiều
so với việc lơ lửng trên mây chơi đàn hạc cho đến cõi vĩnh hằng.
J: Đó là năm
1810. Bạn đang làm gì?
A: Tôi chỉ đang
trôi dạt, làm những gì tôi có thể. Tôi đã đến những nơi khác nhau trên đất nước
này. Tôi thích ở đây nhất.
J:Giờ bạn đang ở
đâu?
A: Tới lui quanh
New York và Boston.. Tôi thích ở đây.
J: Và bạn nói,
bạn đã đến những nơi khác của đất nước này?
A: Đúng, tôi
đang đi khắp nơi và thấy những con người kỳ lạ khác nhau sống ở đây.
J: Những người kỳ
lạ này ở những vùng nào của đất nước?
A: Tôi nghĩ rằng
tôi đã gần như ở phần giữa của đất nước này khi tôi trở thành linh hồn. Tôi
không chắc. Tôi đã đi một chặng đường dài về phía Tây. Không lâu sau, tôi đã
băng qua sông. Tôi không biết họ có gọi nó là cùng một quốc gia hay không. Nếu
không, họ sẽ sớm gọi như thế thôi. Và có những người sống ở đó rất khác biệt. Về
cơ bản thì họ tốt, nhưng họ man rợ. Họ không hiểu rất nhiều thứ. Tôi đã quan
sát ở đó một lúc.
J: Bạn đã quan
sát nơi họ đang sống?
A: Đúng vậy.
J: Họ sống trong
cái gì?
A: Chúng là những
tòa nhà trông kỳ lạ. Pueblos, tôi nghĩ chúng được gọi vậy. Những con người rất
kỳ lạ.
J: Chúng được
làm bằng gỗ à?
A: Không. Có một
vài cái trụ thì bằng gỗ, nhưng chúng giống như từ vụn/bụi, và cứng cáp, gần
giống như một viên gạch. Được làm mịn.
J: Bạn nói những
người này man rợ?
A: Ừ thì, một số
việc họ làm khác với những người sống đằng kia, bờ bên kia của con sông.
Rõ ràng là cô ấy
đang đề cập đến Mississippi. Cô ấy nói về nó như là một ranh giới.
J: Hãy cho tôi
biết điều gì là khác biệt.
A: Chà, họ trông
khác, họ ăn mặc khác, họ nói một ngôn ngữ khác.
J: Họ ăn mặc như
thế nào?
A: Chà, họ hầu như
không mặc gì cả.
J: Họ không có
bất cứ quần áo nào trên người sao?
A: Ồ, bạn biết đấy.
Họ che đậy một vài chỗ. Nhưng họ không mặc quần áo như bên kia. Tất nhiên,
trời nóng kinh khủng. Và họ săn giết động vật. Đó là một trải nghiệm kỳ lạ
khi quan sát những người này. Tôi chưa bao giờ, chưa bao giờ hiểu bất cứ điều
gì như thế trước đây. Tôi đã được gửi đến đó, và khi tôi quan sát họ một lúc,
tôi đã cảm thấy sợ hãi. Tôi không muốn sinh ra ở đó.
J: Bạn đã được gửi
đến đó. Bạn có nghĩ rằng có lẽ bạn đã được sinh ra ở đó?
A: Không. Tôi đã
được gửi đến đó để giúp đỡ. Tôi phát hiện ra điều đó, nhưng lúc đầu tôi đã sợ.
Tôi sợ phải giống như những người đó. Đôi khi họ trở nên bạo lực. (Lưu ý về nỗi
sợ hãi bạo lực cũ.) Nhưng tôi phải giúp ai đó. Người đàn ông này, anh ta đang
đi săn và đã bị thương. Anh ta cố gắng giết một con thú, và nó chạy ngay vào
anh ta. Và tôi đã di chuyển anh ta tránh khỏi. Sau đó, tôi dừng con vật kia
lại. Nó đã bị thương; nó sẽ sớm chết thôi. Nó chỉ tấn công anh ta một lần cuối
cùng, và tôi đã dừng nó lại. Anh ta đã ngạc nhiên, và anh ta ... một điều về
những người này; họ tin vào linh hồn.
J: Kiểu như anh
ấy biết điều gì đã ngăn con vật lại?
A: Tôi nghĩ vậy.
Anh ta nói với người của mình rằng Linh hồn Vĩ đại đã ngăn chặn nó. Tất nhiên,
tôi không phải là một tinh linh vĩ đại, nhưng anh ấy đã nói với họ rằng Linh
hồn Vĩ đại đã ra tay và ngăn chặn nó, và đó chỉ là cách tôi làm. Tôi đưa tay
ra và gửi tin nhắn cho nó dừng lại, nó dừng lại và chết trước khi nó đến gần
tôi. Tôi nghĩ điều thực sự khiến anh ta nghĩ đó là Tinh linh Vĩ đại là vì tôi
phải kéo anh ấy lùi lại. Tôi đã khiến anh ta nhảy lai. Anh ta đã bị thương và
không thể đi được, và đột nhiên anh ta nhảy lùi về phía sau. Nó khiến anh ta sợ
hãi lúc đầu. Và tôi đã giúp anh ấy. Tôi bảo anh ta phải làm gì cho cái chân của
mình.
J: Anh ta đã hiểu
bạn sao?
A: Chà, khi anh
ta quay về, họ nghĩ cách anh ấy quấn chân và mọi thứ thật kỳ lạ. Nhưng anh ấy
nói có một giọng nói bảo anh ấy làm điều đó. Tôi nghĩ anh ấy đã nghe thấy tôi.
Anh ta đã làm đúng những gì tôi đã bảo. Anh ta nói rằng chính Linh hồn vĩ đại
đã giúp anh ấy, và bây giờ họ nghĩ anh ấy, có lẽ, đã được phù hộ. Họ nghĩ rằng
linh hồn sẽ nói chuyện với anh ta.
J: Đây có phải
là một người đàn ông lớn tuổi không?
A: Không, có một lý do tại sao tôi giúp anh ấy. Anh
ta còn quá trẻ; anh ta có một vài việc khác phải làm. Anh ta không thể chết
ngay bây giờ.
J: Và một giọng
nói bảo bạn đi giúp anh ấy?
A: Vâng, chúng
tôi làm thế. Đôi khi các tình huống trở nên rất phức tạp, và người ta tự mắc
vào mớ hỗn độn tồi tệ. Họ phải có sự giúp đỡ. Đôi khi không có gì người phàm
có thể làm để giúp họ thoát khỏi tình huống mà họ đang ở. Chúng tôi chỉ cần can
thiệp khi đó.
J: Khi bạn giúp
đỡ mọi người và nói chuyện với mọi người, họ có luôn nghe bạn không?
A: Không, không
đâu. Nhiều khi họ không muốn nghe. Ngay cả khi họ đang tập trung cao độ nhất
vào một vấn đề và cố gắng tìm ra cách giải quyết. Bạn cố gắng nói chuyện với họ,
và họ chỉ là không thể tin được. Và đôi khi, giống như với người Mỹ bản địa
kia, tôi phải làm cho anh ta di chuyển. Đôi khi, họ chỉ (chăm chăm) làm mọi việc,
và không thể giúp đỡ được bản thân hoặc không nghĩ rằng họ có thể.
J: Nhưng bạn được
yêu cầu làm điều này?
A: Chúng tôi được
yêu cầu phải làm gì. Chúng tôi chỉ biết vậy.
----------------------------
J: Đó là năm
1933. Bạn đã làm gì gần đây, June?
A: À, tôi đang
chăm sóc cho một cậu bé, giúp cậu ấy.
J: Tại sao, cậu
bé bị ốm à?
A: Cậu ấy bị ốm,
và cậu đã bỏ nhà đi. Tôi phải đưa cậu bé về nhà, tất nhiên.
J: Cậu bé sống
ở đâu, ở Chicago đó sao?
A: Ồ, không.
Sống ở Tennessee. Nơi đó là một thị trấn nhỏ trên đồi. Cậu bé đã bỏ chạy
đi, và bị lạnh vì ở ngoài trời. Tôi đã giúp cậu ấy.
J: Cậu bé
không tìm được đường về nhà sao?
A: Không, cậu
ấy đã rất hoảng sợ. Một chú nhóc rất đáng yêu. Trời rất lạnh, không có tuyết,
nhưng gần như sắp. Cậu ấy sẽ bị viêm phổi.
J: Cậu ta có quần
áo dày để giữ ấm không?
A: Không, cậu
bé đã bỏ đi vào ngày hôm đó và trời khá ấm. Cậu ấy đi vào rừng để họ không
tìm thấy cậu, và đã bị lạc.
J: Bạn đã đưa cậu
bé trở lại ổn thoả chưa?
A: Oh, rồi.
J: Mọi người có
vui khi gặp lại cậu không?
A: Có.
J: Tôi cá là
cậu ấy sẽ không bỏ nhà đi thêm lần nào nữa.
A: Không cho đến
khi thời tiết ấm áp lại. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ bỏ trốn một lần nữa. Cậu là một
đứa trẻ có tư tưởng mạnh mẽ.
J: Tên cậu bé đó
là gì?
A: Jimmy. Tôi
không biết họ của cậu bé. Khi tôi đến đó, mẹ cậu đang khóc vì Jimmy, vì vậy
tôi biết đó là tên của cậu.
----------------------------
J: Đây là năm
1930. Bạn đang làm gì?
A: Tôi đang chờ
đợi điều gì đó xảy ra.
J: Bạn có biết
điều gì sẽ xảy ra không?
A: Điều gì đó sẽ
xảy ra trong vài phút nữa. Tôi phải ở đây.
J: Bạn có phải
làm gì đó không?
A: Có, tôi phải
giúp những đứa trẻ này.
J: Bạn đang ở
đâu?
A: Đứng bên
dòng sông. Tôi nghĩ là sông Missouri.
J: Bạn đang ở
trong một thị trấn sao?
A: Không, nó ở
trong đất nước.
J: Bạn có ở gần
một thị trấn không?
A: Vâng. Tôi
nghĩ ... Atchinson. Đó là tên nó.
J: Điều gì sẽ xảy
ra ở đó, tại con sông?
A: Một cậu bé sắp
rơi xuống ... và cậu bé khác sẽ phải cứu cậu ấy. Tôi phải giúp cậu ta. Sông ở
đây rất sâu và có rất nhiều dòng chảy. Chú nhóc này không khỏe lắm. Tôi sẽ
giúp cậu cứu bạn mình.
J: Những đứa trẻ
đang làm gì bên bờ sông ngoài đó?
A: Chúng đang
đi câu.
J: Chỉ 2 đứa
nó thôi sao?
A: Ừ. Đáng lẽ
chúng không ở đây. Chúng phải ở trong trường học. Chúng đã thấy đói, muốn
ăn gì đó, và nghĩ rằng chúng có thể bắt một con cá cho bữa tối.
J: Chúng là
anh em sao?
A: Không, tôi
nghĩ chúng là anh em họ. Dù vậy là bạn bè rất thân.
J: Chúng sống
trong cùng một ngôi nhà?
A: Ừ, đúng
vậy.
J: Và cậu bé sắp
rơi xuống. Cậu ta làm gì, bắt một con cá và nó kéo cậu ta xuống?
A: Bờ đất dốc.
Cậu bị trượt. Cậu bé kia đã sợ hãi. Tôi sẽ giúp cậu ấy không sợ nữa.
J: Cậu ấy có biết
bơi không?
A: Không. Đó là
lý do tại sao tôi phải giúp cậu bé. Cậu ấy không biết làm thế nào để làm điều
này.
J: Những cậu bé
này bao nhiêu tuổi?
A: Tôi nghĩ
chúng còn rất nhỏ, có thể là mười hoặc mười hai,những đưa nhóc rất trẻ. Tôi
sẽ giúp chúng. Xem cậu ấy bơi giỏi như thế nào? Chúng sẽ không bao giờ biết.
J: Tất cả những
gì cậu ta sẽ biết là cậu vừa làm điều đó.
A: Nó rất buồn
cười. Tôi thích cậu bé này.
J: Bạn có biết
anh ấy sẽ làm gì khi trưởng thành không?
A: Không. Tôi
nghĩ cậu bé lớn lên sẽ trở thành một nông dân. Tôi muốn làm điều gì đó cho
nó. Tôi nghĩ tôi sẽ cho cậu bé luôn luôn biết bơi. Cậu ấy sẽ luôn biết bơi
từ bây giờ. Tôi sẽ không làm cho cậu ấy quên đi cách cậu đã làm nó như thế
nào. Cậu ấy sẽ biết bơi. Cậu bé sẽ thích điều đó.
J: Tôi cá rằng cậu
bé kia chắc chắn đã sợ hãi.
A: Cậu ấy biết
cậu bé kia không biết bơi. Cậu ấy hoàn toàn không biết. Chúng sẽ cười về điều
này suốt đời. Làm sao mà khi cậu ấy đã không biết bơi, và cậu ta chỉ nhảy
vào và bơi. Và sau đó cậu đã có thể luôn luôn bơi giỏi, chúng sẽ nói thế.
Chúng là những cậu bé đáng yêu. Điều này rất khó khăn đối với gia đình
chúng, họ rất nghèo. Chúng đã cố gắng giúp đỡ. Đó là lý do tại sao chúng đi
câu cá. Gia đình chúng đói.
J: Gia đình
chúng có sống trên một trang trại quanh đó không?
A: Có. Chúng
muốn có một cái gì đó để ăn. Đó là tất cả những gì chúng muốn làm.
J: Để xem nào.
Đó là Atchinson, thị trấn lớn tiếp theo ở phía trên sông?
A: Chính là nó;
nó ở trên sông.
J: Và chúng ta
đang ở ... Missouri này ở bang gì?
A: Không, chúng
ta đang ở Kansas. Ở đây rất bằng phẳng.
J: Nhiều khu
trồng trọt xung quanh không?
A: Ở đây rất
nhiều. Tôi nhìn trên bản đồ để xem Atchison, Kansas, có nằm trên sông hay
không. Cô ấy đã đúng, nó ở trên sông Missouri.
-------------------------
J: Tôi không cho
là bạn đã từng được kêu gọi giúp đỡ những người xấu, phải không?
A: Ồ, có chứ.
J: Bạn giúp bất
kì ai sao?
A: Chà, đôi khi
mọi người trải qua những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời. Đôi khi họ trải
qua một giai đoạn rất tồi tệ/xấu xa, sau đó họ thay đổi. Đôi khi họ đã rất tốt,
sau đó thay đổi và làm điều xấu. Nhưng nếu cần, chúng tôi sẽ giúp họ, nếu chưa
đến thời điểm của họ. Đôi khi, chúng tôi giúp họ vượt qua bệnh tật, giúp họ
hoàn thành nhiều việc. Tôi đã giúp một người đàn ông xấu một lần.
J: Bạn đã giúp
ông ta như thế nào?
A: Ồ, ông ta là
một người đàn ông rất xấu xa, xấu tính, nhưng ... chắc hẳn ông ấy có rất nhiều
lòng tốt trong mình. Bởi vì một con ngựa bỏ chạy, và nó sẽ đâm vào cô gái nhỏ
này trên đường phố. Ông ấy đã phóng người ra để ném cô gái lại. Và khi ông
tóm lấy cô và ném cô lại, ông ngã xuống và bị móng ngựa đá vào đầu. Mọi người
nghĩ rằng ông ấy sẽ chết, và nhiều người trong số họ vui mừng. Nhưng tôi đã được
gửi đến để giúp đỡ. Bởi vì ông ấy đã làm điều gì đó tốt, nó sẽ thay đổi cuộc đời
anh ấy. Và sau đó, toàn bộ cuộc sống của ông ấy đã được thay đổi. Ông biết nó
giống như một phép màu, anh gọi nó như vậy, ông ta đã tốt hơn. Và ông đã
thay đổi, ông ấy bắt đầu cảm thấy có nguyên do (cho sự kiện đó), có lẽ vậy,
ông ấy đã tốt hơn. Lần duy nhất ông ấy có bất cứ điều gì may mắn xảy đến với
mình là ngay sau khi đã làm điều gì đó tốt, vì vậy ông ấy bắt đầu thay đổi.
J: Bạn nói ông
ta là một người đàn ông xấu, độc ác? Ông ta đã làm gì mà độc ác vậy?
A: Ồ, ông ta đã
trộm tiền. Ông ta thậm chí đã giết một số người, và còn thoát khỏi điều đó . Luật
pháp đã không bắt kịp/theo dấu ông ta để chứng minh bất cứ điều gì. Ông ta đã lừa
rất nhiều người. Ở việc bài bạc, tôi nghĩ là ông ta chơi, và gian lận. Một lần,
ông ta lấy đất đai và mọi thứ từ một người đàn ông. Và người đàn ông nói rằng
trò chơi đó đã có gì đó không đúng. Ông ta bắn người vừa bắn anh ta. Nhưng sau
đó, sau khi được giúp đỡ, ông bắt đầu thay đổi và rất hối hận vì những gì mình
đã làm. Ông ta đã chuyển đi nơi khác, nhưng trước khi đi, ông ta đã đưa tiền của
mình cho mục sư trong thị trấn để xây dựng một nhà thờ. Thị trấn nhỏ đó chưa có
nhà thờ. Mọi người cho rằng bị đá vào đầu khiến anh ta phát điên. Họ cho rằng rất
lạ khi người đàn ông mang tiếng xấu và đã làm nhiều việc xấu như vậy lại đột ngột
thay đổi. Tôi đã nói chuyện với ông ấy khi ông ấy bị ốm. Đôi khi chúng tôi làm
điều đó khi một người khi họ bị ốm. Chúng tôi cố gắng giúp ông ấy. Họ cũng nói
chuyện với chúng tôi sau đó. Có vẻ như nó ( việc trò chuyện với linh hồn trong
khi ốm) sẽ dễ dàng hơn đối với họ. Đôi khi họ không nhớ nó khi họ khỏe lại, đôi
khi họ nhớ. Nhưng chúng tôi có thể cho họ biết cách tự giúp mình. Ngay cả khi
họ không nhớ đã nói chuyện với chúng tôi sau này, họ vẫn nhớ những gì chúng tôi
đã nói với họ. Đó là điều quan trọng.
J: Bạn nói rằng
họ bị ốm và bạn nói với họ cách tự giúp mình? Chà, làm thế nào? Bạn nói rằng
người đàn ông này đã bị đá vào đầu. Làm thế nào anh ấy có thể tự chữa vết
thương cho mình?
A: Đầu anh ấy bị
đau và tôi chỉ có thể đặt tay lên anh ấy ...
J: Sau đó bạn
đã chữa đầu cho anh ấy. Ý tôi là, bạn đã không nói cho anh ấy biết cách tự chữa
nó.
A: Không. Tôi đã
nói chuyện với anh ấy. Anh ấy đã mất lý trí khi tôi đến đó. Mọi người nghĩ rằng
anh ấy bị mê sảng và khi họ rời khỏi phòng, tôi đã nói chuyện với anh ấy. Và
tôi đặt tay lên anh ấy ... lấy áp lực ra từ não. Xương bị nứt một chút, và có một
cục máu nhỏ hình thành ở đó. Tôi đã lấy nó đi. Và sau đó, tôi nói với anh ấy rằng
anh ấy sẽ nghỉ ngơi và ngủ trong gần 48 giờ. Và khi tỉnh dậy, anh ấy sẽ hoàn
toàn bình thường. Và tôi đã nói chuyện với anh ấy về những điều anh ấy đã làm.
Anh ta đã nghe.
J: Bạn khiến anh
ấy nhìn lại những gì anh ấy đã làm?
A: Vâng. Tôi
bắt anh ấy đứng ở đó bên cạnh anh ta và bên cạnh tôi, và chúng tôi cùng nhìn
lại một số việc anh đã làm. Và anh ấy đã khóc, và rất ân hận/ rất xin lỗi. Sau
đó tôi đưa linh hồn của anh ấy trở lại cơ thể và sửa chữa/ phục hồi tâm trí.
Anh ấy có thể tiếp tục sống; đó là điều đã thay đổi anh ấy. Đó không phải là bất
cứ điều gì bác sĩ làm được bởi vì họ không thể làm bất cứ điều gì cho điều
này. Cục máu đông đang hình thành ở đó và họ không biết phải làm gì. Họ thậm
chí không thể nhìn thấy nó. Nhiều khi, những người bác sĩ này thậm chí không
biết nó ở đó.
J: Nhưng bạn có
thấy điều này không, hay nó được (ai đó) nói với bạn?
A: Tôi được biết
là anh ấy bị thương và cần được giúp đỡ.
J: Ý tôi là, cục
máu đông ...
A: Và khi tôi
nhìn vào anh ấy, tôi có thể thấy vấn đề là gì. Tôi biết nếu tôi đặt tay lên nó,
nó sẽ chữa lành. Tôi chưa bao giờ làm điều đó trước đây, nhưng ...
J: Bạn đã được
nói rằng bạn có thể làm điều này?
A: Vâng, tôi có
thể. Hầu như mỗi ngày dường như tôi đều tìm ra điều gì đó khác biệt mà tôi có
thể làm.
J: Ôi, có rất
nhiều điều để học hỏi.
A: Có rất nhiều
điều để học, điều đó rất đúng. Bạn sẽ thấy.
J: Có phải tất cả
các linh hồn đều có thể làm điều này?
A: Khi nó cần
thiết cho họ để ... tôi nghĩ họ có thể làm được. Tôi nghĩ tất cả họ đều có
thể. Tất cả mọi người tôi đã nói chuyện đều có thể.Mọi người, họ đã nói
là đều có thể. Nó chỉ là một thứ rất … Tôi nghĩ đó là bản chất tự nhiên
của các linh hồn để làm những điều này. Chúng tôi cho là vậy.
----------------------
Biến cố sau đó
đã khá bất thường bởi vì, mặc dù cô ấy không bao giờ được yêu cầu làm như vậy,
Anita đã quay trở lại cùng một sự kiện trong ba lần riêng biệt. Về cơ bản cô ấy
kể cùng một câu chuyện mỗi lần, mặc dù bằng những từ ngữ khác nhau. Tôi đã kết
hợp chúng ở đây thành một.
J: Đó là năm
1810. Bạn thấy gì?
A: Một thị trấn.
Vài tòa nhà.
J: Bạn đang làm
gì?
A: Tôi đang đợi
một cái gì đó.
J: Bạn đợi lâu
chưa?
A: Ồ, tôi thực sự
không biết. Tôi không thể nói về thời gian như trước đây.
J: Bạn đang ở
đâu?
A: Tôi ở đây, ở
New York. Tôi đang chờ đợi điều gì đó xảy ra. Điều gì đó sẽ xảy ra sớm thôi. Có
gì đó tồi tệ. Khi nó xảy ra, tôi sẽ giúp đỡ.
J: Đây là năm
1810? Đây là tháng và ngày nào?
A: Đây là vào
ngày ... 18 tháng Ba.
J: Và bạn không
biết điều gì sẽ xảy ra?
A: Trời sẽ sớm
bắt đầu có tuyết. Và nó sẽ ngày càng tệ và tệ hơn. Và một đứa trẻ sẽ sợ hãi, rất
hoảng sợ. Vâng, tôi sẽ giúp một cô gái nhỏ, tôi nghĩ là như vậy. Tôi đã theo
dõi cô bé một thời gian rồi. Cô bé là một cô nhóc rất tốt, rất tốt bụng.
J: Cô bé đang
làm gì vậy?
A: À, cô bé sống
trong một trang trại. Không có quá nhiều thứ cô đang làm bây giờ. Cô bé này
... trước khi cô chết, cô sẽ rất quan trọng. Cô sẽ làm một số việc và giúp đỡ rất
nhiều người ở đây trong thị trấn này. Tất cả đều được lên kế hoạch. Cô bé sẽ gặp
nguy hiểm. Tôi sẽ phải cứu sống cô bé để cô không chết. Cô sẽ sợ hãi, rất hoảng
sợ. Và tôi sẽ giúp cô về nhà.
J: Làm sao bạn
biết được mối nguy hiểm sắp tới?
A: Chúng tôi biết
khi nào mọi thứ sẽ xảy ra. Đôi khi, khi chúng tôi lần đầu tiên đến một địa điểm
và chúng tôi quan sát một lúc, bạn biết đấy. Và tôi biết khi tôi nhìn thấy cô
gái nhỏ này rằng cô bé là người mà tôi phải cứu. Và khi tôi nhìn cô bé, tôi
thấy tất cả những điều cô sẽ làm trong cuộc đời mình.
J: Bạn có biết
tên cô bé này không?
A: Không, tôi
không. Tôi cho rằng tôi có thể tìm ra. Tôi ...
J: Chà, điều đó
không thực sự quan trọng phải không?
A: Không, không
quan trọng cái tên là gì. Cô bé sẽ giúp đỡ nhiều người trong thị trấn này. Tôi
nghĩ ... ồ, vâng ... cô sẽ kết hôn với một người rất giàu có. Và cô bé sẽ giúp
đỡ nhiều người nghèo, và điều này rất quan trọng. Và tôi nghĩ cô sẽ giúp một số
người đã bỏ trốn, một vài người da đen.
Tôi đoán rằng cô
ấy có thể đang đề cập đến tuyến đường sắt ngầm tới Canada đã giúp những nô lệ
chạy trốn thoát khỏi chủ của họ trước và trong những năm Nội chiến (1860).
A: Và cô bé sẽ
giúp đỡ những người nghèo ở thị trấn này. Vì vậy, điều quan trọng là cô phải sống.
Cô bé đã thấy sợ phải ra ngoài sáng nay. Con cái đôi khi cảm nhận mọi thứ
tốt hơn cả cha mẹ.
J: Ồ, cô ấy biết
điều gì đó sắp xảy ra?
A: Đúng vậy.
Cô bé đã hơi sợ hãi, và mẹ cô ấy gửi cô ấy đến ... trường học? Vâng, đó là
trường học. Cô ấy đang đi học.
J: Có chuyện gì
sắp xảy ra với cô ấy trên đường đến trường sao?
A: Vâng. Trời sẽ
bắt đầu có tuyết rơi vào khoảng thời gian cô bé đến trường, và tuyết rơi rất
dày. Họ không mong đợi một trận tuyết. Họ đã có một vài ngày đẹp trời và họ bắt
đầu nghĩ rằng đó là mùa xuân và sẽ không có tuyết nữa. Nhưng nó sẽ đến, và họ
sẽ để những đứa trẻ rời đi sớm với một chặng đường dài. Cô bé sẽ ở ngoài trời
với cả trận tuyết đó. Nếu tôi không giúp cô bé, cô có thể té vào tuyết, hoặc
bị lạc, hoặc chết cóng. Cô bé rất sợ hãi và đơn độc, vì vậy tôi sẽ giúp nó.
J: Tốt lắm! Bạn
sẽ dẫn cô bé về nhà?
A: Vâng. Tôi sẽ
nắm lấy tay cô bé và cô sẽ cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh, như một
cơn gió thứ hai, và những bước đi sẽ nhẹ nhàng hơn. Tôi sẽ kéo cô bé theo một
chút và giúp cô ấy. Tiếp thêm sức mạnh cần thiết cho cô bé, để cô bé về nhà.
J: Cô bé có một
chặng đường dài sao?
A: Vâng, cô ấy
có gần hai dặm. Tôi không muốn bất cứ điều gì xảy ra với cô bé bây giờ. Sau
này, mọi người sẽ hỏi cô, làm thế nào cô đã từng làm được điều đó. Và cô sẽ nói
với họ, "Con không biết, con chỉ đi bộ thôi." Trước khi chúng tôi về
đến nhà, tuyết sẽ gần đến thắt lưng của cô bé. Nó thổi rất mạnh. Một chút cuối
cùng trước khi về nhà, một số nơi ngựa thậm chí còn không thể vượt qua.
J: Bây giờ cô
bé đã về nhà an toàn chưa?
A: Vâng, cô bé
an toàn. Họ thậm chí đã sợ hãi khi đi tìm cô trong trận bão tuyết đó. Họ đã rất
ngạc nhiên khi thấy cô ấy.
J: Cô bé có biết
mình đã làm như thế nào không?
A: Không, cô bé
sẽ không bao giờ biết. Cô chỉ làm điều đó, là tất cả những gì cô ấy sẽ nói. Mẹ
cô ấy cảm thấy như đó như là một lời cầu nguyện được đáp lại ... và bà ấy đã
đúng.
Từ khi chúng
tôi đã được cho biết ngày: 18 tháng 3 năm 1810, tôi đã viết thư cho văn phòng
thời tiết ở bang New York để xem họ có bất kỳ hồ sơ nào về một trận bão tuyết
nghiêm trọng, trái mùa xảy ra vào ngày đó không. Tôi lại đi vào ngõ cụt. Họ trả
lời rằng họ không thể giúp tôi vì hồ sơ thời tiết của họ không lâu đến như vậy.
--------------------
J: Đó là năm
1934. Bây giờ bạn đang làm gì?
A: Tôi đã đang
tìm kiếm khắp nơi.
J: Bạn đang tìm
kiếm gì vậy?
A: Tôi muốn
thấy nhiều thứ. Tôi thích đi về phía Đông. Tôi thích phương Đông. Ở đó rất
đẹp. Tôi muốn sống ở đó vào một ngày nào đó.
J: Dọc theo dòng
nước?
A: Vâng, tôi
quan sát dòng nước rất nhiều.
J: Bạn đã từng đến
đó bao giờ chưa?
A: Tôi nghĩ
chắc từ lâu lắm rồi, tôi phải ở đây . Tôi cảm thấy rất thân thuộc với
nơi này.
Cô ấy đã sống
tại gần khu vực đó với cái tên Sarah. Cô cũng chuyển từ Beeville, Texas đến
Maine vào những năm 1970. Điều này có thể đã hoàn thành ước nguyện của cô ấy là
được sống ở phương Đông vào một ngày nào đó.
J: Bạn đang ở
khu vực nào của phương Đông?
A: Ở phía bắc.
Tôi yêu những ngọn núi, cây cối và nguồn nước. Ở đây rất đẹp. Tôi phải đến đây
khoảng ... Tôi không chắc mấy lần nữa. Rất khó để nói mấy lần. Nhưng tôi đã
đến đây để giúp những người bị ngã, bị lạc.
J: Họ bị ngã
sao?
A: Đúng, trong
tuyết. Và tôi đã giúp họ trở lại nhóm người mà họ đã ở cùng. Sau đó thì tôi
nghĩ rằng tôi sẽ ở đây lâu nhất có thể.
J: Ở đó cho đến
khi bạn lại được gọi lần nữa?
A: Vâng, ở đây rất
đẹp và tôi thích quan sát mọi người.
J: Mọi người
đang làm gì vậy?
A: À, tôi thích
xem những thứ ở đây. Họ đến nơi này và đặt mấy cái vui vui vào chân và trượt
xuống một ngọn đồi. Họ cười nói và họ là những người rất hạnh phúc.
J: Họ đặt thứ gì
đó lên chân và trượt xuống một ngọn đồi sao?
A: Đúng. Tôi
thích xem nó. Tôi muốn làm điều đó, tôi nghĩ, nhưng tôi không thể khiến bất cứ
điều gì trên người tôi như thế. Tôi đã thử.
J: Bạn đã thử đặt
chúng vào chân của bạn?
A: Nó rất buồn
cười. Mọi người đã rất hoảng sợ khi nó xảy ra.
J: Chuyện gì đã
xảy ra?
A: Tôi thấy một
người đàn ông đặt những thứ này xuống, và tôi đến gần chúng và đặt chúng trên
sàn. Nó làm mọi người ngạc nhiên khi họ nghĩ rằng chúng bị rớt. Tôi đã rất
khó khăn để đưa chúng ra khỏi cửa. Tôi không chắc họ làm điều này như thế
nào. Tôi nghĩ họ mang chúng ở bên ngoài. Nếu tôi không thể đi qua cửa, tôi sẽ
không bao giờ hoàn thành việc đó. Tôi phải cởi chúng ra, mở cửa rồi quay lại và
mặc vào. Tôi không thể lấy những thứ qua cửa mà không gây ra một vụ náo động khủng
khiếp nào. Tôi đã cố gắng để không bị chú ý, nhưng dường như mọi người đều
nhìn thấy tôi. Khi nhìn thấy những chiếc ván trượt đó đi qua cửa, họ đã rất hoảng
sợ. Cả 4 người họ cứ ngồi đó sợ chết khiếp. Và khi tôi ra ngoài, chúng bắt đầu
trượt và trượt đi kinh khủng. Người đàn ông tội nghiệp đó đã tốn một khoảng
thời gian khủng khiếp/đáng kể để tìm thấy chúng.
J: (Cười lớn)
Anh ấy phải tìm khắp nơi để thấy chúng?
A: À, một cái
đã nằm khá gần, bị mắc trên cây. Nhưng sau đó anh ấy đã cười và cười rất nhiều.
Anh ta nói rằng trong một phút anh đã nghĩ có một con ma, nhưng một con ma
đã có thể giữ chúng lại.
J: Anh ấy không
biết nhiều phải không?
A: Không, tôi
không nghĩ anh ấy đã từng nhìn thấy ma. Anh ta dường như không biết. Nó rất vất
vả, nhưng nó rất vui. Đôi lúc tôi sẽ thử điều đó một lần nữa. Những người này
không quay lại nơi đó nữa.
J: Họ không sao?
A: Đó là một
ngôi nhà nhỏ, thuộc về một người đàn ông. Họ có chìa khóa cho một kỳ cuối tuần.
Họ chắc chắn đã sợ hãi.
J: Họ không nghĩ
những ván trượt đó có thể làm như vậy.
A: Không. Họ
không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã nghĩ tất cả họ đều bận. Tôi sẽ đi ra
ngay với chúng (đồ trượt tuyết) mà không ai để ý. Nhưng họ đã nghe thấy. Rất buồn
cười, họ đã cười về điều đó. Các cô gái trong số họ đã rất sợ hãi, rất hoảng sợ.
Họ rời đi ngay sau đó. Họ rời đi trong đêm tối, khởi hành luôn. Anh ấy muốn ở lại
đó, nhưng tất cả đều rời đi ngay lập tức, ngay sau khi họ tìm thấy đồ của mình.
Đóng gói quần áo của họ và rời đi.
J: Họ lên đó bằng
cách nào; họ đã lái xe?
A: Họ đã đến
bằng một chiếc xe hơi và cả xe lửa. Họ đến từ ... từ một thị trấn lớn. Tôi đã
theo dõi cô gái đó sau một thời gian. Cô ấy về nhà và cô ấy rất sợ hãi. Cô biết
cô không nên đến đó nữa. Cô ấy đã nghĩ về lý do tại sao nó xảy ra. Cô đã đến
một nơi bị ma ám. Cô ấy là một cô gái trẻ, rất xinh, khoảng 18, 19.
J: Bạn nói rằng
cô ấy đã biết cô không nên ở đó?
A: Không. Cô ấy
đã đi với một người mà cô ấy không nên ở đó cùng. Cô nghĩ đó là một hình phạt.
Vì vậy, tôi đã đi theo cô ấy. Tôi định nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra,
nhưng tôi không bao giờ nói chuyện được với cô ấy. Tôi đã quan sát cô ấy một
lúc, và có lần tôi đã cố gắng nói chuyện với cô ấy, nhưng tôi không thể khiến
cô ấy nghe thấy tôi. Cô đã rất hoảng sợ. Mọi thứ dường như khiến cô sợ hãi rất
nhiều. Nhưng đó là một khoảng thời gian trước đây. Tôi thỉnh thoảng quay lại
nơi đó và quan sát những người đến đó. Họ vẫn gọi nó là ma ám. Họ nghĩ rằng đó
là một con ma.
Sự việc này cho
thấy rằng ngay cả một linh hồn cũng có khiếu hài hước và có thể dành thời gian
để giải trí. Nghe có vẻ không giống những bóng ma đáng sợ mà chúng ta đã quen
nghe về cả đời.
J: Nói cho tôi
biết, có linh hồn của các loài động vật khác nhau không?
A: Không giống
tôi. Chúng không phải là linh hồn; chúng hoàn toàn là một dạng khác nhau.
Chúng cảm nhận mọi thứ, chúng có một trí thông minh mà con người không hiểu
gì cả.
J: Chúng không
có linh hồn?
A: Không giống mọi
người. Con người rất ngốc về động vật. Họ nghĩ rằng nếu con vật thông minh, nó
sẽ làm những gì người đó muốn nó làm. Đôi khi, động vật thông minh hơn. Nếu
chúng có thể cảm nhận được nguy hiểm, chúng không làm những việc mà mọi người
muốn chúng làm.
--------------------
J: Đó là năm
1930. Bạn đang làm gì?
A: Chà, tôi chỉ
mới đến đây một thời gian.
J: Bạn đang ở
đâu?
A: Họ nói với
tôi tên của thị trấn này là Seattle.
J: Nó có phải là
một thị trấn lớn không?
A: Ồ, kích thước
khá hợp lý. Rất nhiều hoa cỏ đẹp.
J: Bạn đang làm
gì ở đây?
A: Chà ... có thấy
người phụ nữ đó không? Cô ấy sắp bị xe đụng. Tôi không thể ngăn chiếc xe đâm
vào cô ấy. Tôi không thể dừng điều đó lại. Khi cô ấy bị đâm, tôi sẽ chăm sóc cô
ấy.
J: Ồ, vậy là cô ấy
không chết?
A: Đúng vậy.
J: Nhưng bạn
không thể ngăn chiếc xe đâm vào cô ấy?
A: Không, tôi
không thể làm điều đó. Người thanh niên lái chiếc xe đó, đó là một phần của cuộc
đời anh ta. Anh ta sẽ tông vào người phụ nữ này, và anh ta sẽ phải tin rằng
cô ấy sẽ chết, trong một khoảng thời gian.
J: Ồ, đây là điều
sắp xảy ra với anh ấy. Nó phải xảy ra?
A: Nó phải là
vậy. Anh ấy sẽ chạy trốn khỏi đó. Anh ấy sẽ sợ chết khiếp vì người phụ nữ này
đã chết. Nhưng tôi sẽ giúp cô ấy, giúp cơn đau không quá tệ, giúp cô ấy trở về
nhà. Cô ấy sẽ cảm thấy tồi tệ chỉ trong một thời gian ngắn, và tôi sẽ đưa cô ấy
vào giấc ngủ. Và khi tỉnh dậy, cô ấy sẽ không bị thương gì nhiều. Sẽ không bao
giờ có bất cứ điều gì về điều này trên báo chí, nhưng cậu bé đó sẽ phải lo lắng
trong một thời gian dài. Nó sẽ khiến anh ta nghĩ về cách anh ta đang sống.
J: Anh ấy đã sống
như thế nào?
A: Anh ấy không
quan tâm anh ấy làm gì hay anh ấy làm tổn thương ai. Điều này sẽ hù dọa anh
ta.
J: Người phụ nữ
bị tông ... nhưng tôi đoán cô ấy sẽ không bị tông quá nặng, phải không?
A: Ồ, anh ấy sẽ
đâm cô ta rất mạnh. Phải mạnh đủ để anh ta tin rằng mình đã giết cô ấy. Anh
ta phải biết trong đầu rằng anh ta đã giết cô ấy. Anh ta sẽ quay lại con đường
này sau một thời gian, khi anh ta không thấy gì trên báo. Anh ta sẽ lái xe ngược
xuôi trên con đường này để tìm kiếm người phụ nữ này. Nhưng cô ấy sẽ không ở
đây. Cô ấy sẽ đi gặp con gái mình. Cô ấy sẽ đi trong một thời gian dài, và có một
chuyến đi thăm tốt đẹp. Cậu bé này, cậu ấy sẽ rất lo lắng. Cậu ta sẽ sống cả đời
để bù đắp cho việc giết người phụ nữ tội nghiệp đó.
Thật đáng kinh
ngạc khi nhận ra chuỗi sự kiện phức tạp kỳ diệu liên tục được thêu dệt sau lưng
mà chúng ta không hề hay biết. Dường như mọi thứ đều có ý nghĩa, nếu không phải
trong cuộc sống của chúng ta, thì trong cuộc sống của người khác. Cũng có thể
yên tâm rằng một trí thông minh cao hơn đang theo dõi tất cả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.