Teal Swan Transcripts 603
Phim tài liệu Tập 4 – Những suy ngẫm
11-06-2022
Chào bạn. Tôi vừa
xem xong tập 4 và… WOW! Nếu bạn xem nó và nghĩ “Cái này điên rồ quá, sao lại có
thể xảy ra được?” Thì đoán xem? Nó thật sự điên rồ! Và đoán xem nữa? Nó hoàn
toàn không thể xảy ra. Bởi vì những gì họ chiếu… không hề xảy ra ngoài đời thật.
Thành thật mà
nói, tôi còn không tin nổi kiểu bóp méo và lừa dối như vậy lại được phép. Lấy một
cuộc trò chuyện về một chuyện nào đó, vào một thời điểm trong một ngày… rồi cắt
ghép nó với một cuộc trò chuyện khác, vào một thời điểm khác, của một ngày
khác… thậm chí lồng tiếng tôi vào lúc tôi còn không có mặt trong phòng. Chèn
hình người vào phòng dù họ không hề ở đó, đổi sự kiện, đảo ngược mốc thời gian
hoàn toàn… Nó giống như lấy những mảnh ghép của một bức tranh, mỗi mảnh đều là
sự thật, đều từng xảy ra, nhưng rồi ghép chúng theo cách tạo thành một bức
tranh khác – một bức tranh không có thật. Đó chính xác là những gì đoàn làm
phim đã làm bằng sức mạnh của kỹ thuật dựng phim.
Họ quay những sự
kiện có thật, rồi cắt chúng thành từng mảnh. Sau đó ghép lại theo một thứ tự
khác để kể một câu chuyện… chưa từng xảy ra. Đây là giải trí đen tối thuần túy.
Một bộ phim màn kịch có kịch bản được nguỵ trang thành phim tài liệu.
Tôi công nhận điều
này: họ đã lừa được tôi. Họ đến nhà tôi chơi Giáng Sinh mà không mang máy quay,
chỉ để “tám chuyện”… chơi game tới tối, hỏi tôi về những khó khăn cá nhân của họ,
về cuộc đời họ, rồi vô số giờ đồng hồ trò chuyện thân mật, sâu sắc. Họ còn áp dụng
chính những kỹ thuật và quy trình tôi dạy để làm việc trên bản thân họ. Chúng
tôi mừng sinh nhật cùng nhau, tặng quà cho nhau… họ thậm chí còn quay cho Blake
và Juliana một video đám cưới như một món quà cho tôi, nhạc nền vui tươi, hạnh
phúc. Danh sách còn dài lắm. Giờ tôi mới nhận ra: tất cả những điều đó chỉ để
khiến chúng tôi tin tưởng họ và xua tan sự nghi ngờ của chúng tôi. Nếu lừa dối
là “nghề” của họ, thì “nghề” của họ quá thành công.
Tôi đã nói từ tập
1 rồi: họ dùng kỹ thuật dựng cắt ghép, kể chuyện bịa đặt, lấy lời thoại ra khỏi
ngữ cảnh và dùng tất cả chúng tôi (bao gồm Blake và Juliana) để kể một câu chuyện
mà có lẽ họ đã định kể ngay từ phút đầu tiên. Bởi vì không có gì trong đó diễn
ra như những gì bạn được xem.
Vì những lý do
giờ đã quá rõ, ekip làm phim đã cắt nát ba năm cuộc đời tôi và dựng tôi thành
người lúc nào cũng giận dữ, ghen tuông và thích kiểm soát. Bạn biết tôi không
phải như vậy. Tôi thừa nhận, giống như bất kỳ ai, tôi cũng có lúc giận. Nhưng họ
lấy những khoảnh khắc tôi giận – hoàn toàn tách khỏi bối cảnh – để kể một câu
chuyện không đúng sự thật. Đặc biệt là về mối quan hệ giữa tôi, Blake và
Juliana.
Một lần nữa, tập
này đầy rẫy sự lừa dối và bóp méo, đến mức nếu tôi muốn chỉ ra và giải thích từng
chỗ sai thì sẽ tốn nhiều thời gian hơn cả tập phim. Nhưng đây là vài điểm khiến
tôi khó chịu nhất: Tập phim cho thấy Blake dọn ra khỏi nhà chúng tôi, và dĩ nhiên
họ cắt ghép để làm nó trông giống như anh ấy làm vậy vì tôi đối xử tệ với anh ấy
và Juliana. Nhưng Blake đã dọn ra khỏi nhà trước khi Juliana đến Mỹ. Cô ấy thậm
chí chưa có mặt ở đây khi anh ấy dọn đi. Thực tế, cảnh họ dọn đồ rời nhà được
quay đúng vào đêm Juliana đặt chân đến Mỹ.
Và mặc dù chuyện
đó làm tất cả chúng tôi buồn, nó cũng giống như một bước tiến tự nhiên trong cuộc
sống. Không ai nghĩ việc Blake dọn ra ngoài lại mang ý nghĩa gì ghê gớm; đơn giản
là để Blake và Juliana có không gian riêng, thay vì đặt Juliana vào tình huống
phải sống chung với bạn gái cũ của Blake và cũng là người thuê anh ấy, với tất
cả những áp lực và ranh giới phức tạp đi kèm.
Bạn nhớ cảnh
Blake chôn mấy con cá không? Họ cắt dựng để làm nó giống như những con cá chết
đúng vào cái ngày giả mạo mà Blake “quyết định rời đi” sau cuộc nói chuyện giữa
tôi và anh ấy – cũng là một cuộc trò chuyện bịa đặt. Ngày Blake chôn mấy con cá
đó là vì anh ấy để chúng ngoài nắng 6 tiếng và chúng bị sốc nhiệt mà chết. Tôi
là người ăn thuần chay và bảo vệ quyền động vật, tôi thừa nhận chuyện đó làm
tôi buồn. Nhưng đoàn phim dựng nó như thể nó liên quan đến tôi, như thể nó tượng
trưng cho “cái chết” của Blake trong cuộc đời tôi. Không còn lời nào để diễn tả
điều đó.
Điểm chính là:
đoàn phim tiếp tục bẻ câu chuyện theo hướng “tôi xem Juliana như kẻ đối đầu
ngay từ đầu và giống như một người yêu cũ ghen tuông, cố tống Juliana ra khỏi
cuộc đời”. Họ không hề đưa ra bối cảnh thật và sự thật đúng về mối quan hệ giữa
chúng tôi. Họ dựng để làm nó trông giống như tôi xem một người phụ nữ vô tội
như đối thủ tình cảm và đối xử với cô ấy như kẻ thù vì tôi muốn “giành” Blake từ
cô ấy.
Để tôi nói lại:
mối quan hệ tình cảm giữa tôi và Blake đã kết thúc 18 năm trước. Chúng tôi chỉ
còn là bạn. Juliana không thể là “đối thủ tình cảm” vì không hề có tình cảm ở
đây. Blake là bạn thân nhất của tôi, là nhân viên của tôi và chúng tôi làm việc
cùng nhau.
Nhưng tất cả những
điều đó… đâu có “giật gân” cho phim tài liệu. Thế nên tập phim cho tôi khóc, tự
hỏi tôi phải làm gì để Blake yêu tôi nhiều hơn, như thể có sự cạnh tranh giữa
tôi và Juliana để giành tình cảm của anh ấy. Họ còn khiến tôi trông như một kẻ
ngốc. Họ chỉnh sửa cảnh quay nát bấy để tôi trông giống một người độc ác với mọi
người. Khán giả xem xong chỉ nghĩ: “Ờ… tử tế chút thì ai cũng ở lại thôi”.
Sự thật là:
chúng tôi đã cố trong nhiều tháng để tìm một giải pháp giúp Juliana yên tâm.
Không thành công. Và cuối cùng cô ấy cắt toàn bộ liên lạc với chúng tôi, khiến
Blake bị đặt vào vị trí “phải chọn một bên”, dẫn đến việc anh ấy quyết định nghỉ
việc.
Đoàn phim đã
quay cảnh Blake giải thích toàn bộ sự việc, lý do thật sự dẫn đến chuyện đó.
Nhưng… dĩ nhiên, họ không đưa vào. Nếu đưa vào, tôi sẽ được minh oan, và điều
đó đâu có nằm trong “kịch bản” của họ.
Cả loạt phim này
là một sự bóp méo kinh tởm của sự thật. Họ nhắm thẳng vào việc phá hủy tôi. Và
họ cố làm điều đó bằng chính người thân thiết nhất với tôi. Đây là điều đau đớn
nhất đối với tôi trong đời trưởng thành.
Tôi phải nói
ngay: có một cảnh trong tập này được dựng lên như thể từ lòng thù hằn thuần
túy. Trong cảnh đó, tôi đang ở bếp cùng Blake và tôi nổi giận với anh ấy. Anh ấy
đứng đó, trông như đang chịu đựng lời mắng nhiếc, với vẻ mặt xấu hổ. Họ muốn bạn
nghĩ rằng tôi giận vì Blake “chịu hết nổi” và quyết định rời đi. Rồi tôi mắng
anh ấy vì bỏ đi.
Ngay trước cảnh
đó, tôi vừa nói với Molly rằng sẽ không có hậu quả nào cho những người chọn rời
khỏi đây. Họ rõ ràng muốn cho khán giả thấy điều đó “không đúng”. Họ muốn khán
giả nghĩ tôi không tự nhận thức, vì họ dựng để nó trông giống như tôi nói một đằng,
10 giây sau làm một nẻo.
Nhưng chuẩn bị
tinh thần đi nhé: lúc cảnh trong bếp xảy ra, Blake đã rời khỏi nhà rồi. Nhớ là
anh ấy đã dọn ra trước khi Juliana đến Mỹ…
Trong cảnh đó,
tôi không giận vì Blake dọn ra. Tôi giận vì ngày hôm đó Blake đã làm một việc
thiếu trách nhiệm đến mức cả anh và Juliana đều phải vào phòng cấp cứu. Còn nhiều
lý do khác nữa khiến tôi giận mà tập phim không hề nhắc tới. Bất kỳ ai ở vị trí
của tôi cũng sẽ giận điên lên. Và ai biết toàn bộ câu chuyện sẽ hiểu.
Và tôi phải nói
luôn: với tất cả những sự thật đó, tôi vẫn giữ được bình tĩnh hơn rất nhiều so
với mức mà người khác có thể giữ.
Nhưng họ đã bỏ hết
những chi tiết đó và cắt ghép vào những sự kiện hoàn toàn khác để kể một câu
chuyện chưa từng xảy ra, chỉ với mục đích làm tôi trông tồi tệ và khiến Blake
trông như nạn nhân của tôi. Họ thậm chí chèn vào kịch bản những câu tôi chưa
bao giờ nói trong cuộc trò chuyện đó. Đó là những câu tôi nói trong những cuộc
trò chuyện khác, ở tầng hầm nhà tôi, về những chuyện hoàn toàn không liên quan
gì đến việc Blake rời đi.
Và thêm điều này
– điều này đặc biệt đáng chú ý: khi tôi gọi Blake là “yếu đuối” trong cuộc trò
chuyện đó, câu đó được lấy từ một cuộc trò chuyện hoàn toàn khác, khi tôi đang
bảo vệ Juliana vì Blake đã làm điều gì đó khiến cô ấy buồn, và cũng ảnh hưởng đến
tôi. Nhưng lên phim thì họ làm nó trông như một lời xúc phạm tôi ném vào anh ấy
vì anh ấy quyết định rời đi.
Tôi cần bạn mặc
định rằng: bất kỳ câu nào tôi nói mà không quay trực diện vào mặt tôi, thì gần
như chắc chắn nó được lấy từ một cuộc trò chuyện hoàn toàn khác, rồi được gắn
vào cảnh đó – nơi nó hoàn toàn không phù hợp. Thật sự là… WOW! Những gì họ cho
bạn xem hoàn toàn không đúng sự thật.
Cũng còn một cảnh
nữa ở ngoài hiên nhà, nơi tôi hỏi Juliana: “Điều gì sẽ khiến bạn quay về Đức?”.
Họ dựng cho nó trông như tôi muốn tống cô ấy đi, nên tôi hỏi như vậy để tìm
cách khiến cô ấy rời khỏi đây. Sự thật thì hoàn toàn ngược lại. Lúc đó, Juliana
đang gặp vấn đề về sự cam kết của cô ấy với Blake, và với cuộc sống mới cùng
anh ấy ở Mỹ. Tôi hỏi câu đó để biết “điểm giới hạn” của cô ấy là gì. Khi đó tôi
lo rằng cô ấy sẽ bỏ đi, và tôi muốn biết cần làm gì để ngăn chuyện đó xảy ra.
Và bạn biết tôi
mà - tôi không bao giờ có cuộc nói chuyện kiểu: hỏi một câu đầy sức nặng rồi ngồi
nhìn đi đâu đó trong im lặng khó xử. Tôi không phải kiểu người như vậy. Tôi
không làm vậy bao giờ.
Cả loạt phim này
là một trận lở tuyết của sự phản bội – tất cả đều bị quay thành hình.
Nhân đây, tôi cần
làm rõ một chuyện vì có vài người đang hiểu nhầm: Molly Monahan – nữ thám tử tư
– không làm việc độc lập, và cũng không làm việc cho đoàn làm phim. Cô ấy không
liên quan đến bất kỳ cơ quan công quyền hay lực lượng thực thi pháp luật nào.
Cô ấy làm việc cho tôi. Chúng tôi thuê cô ấy để cải thiện hoạt động kinh doanh
và tránh những kết luận sai lệch rằng chúng tôi là một giáo phái.
Cô ấy chỉ nói
chuyện với tôi đúng một lần – chỉ một lần. Sau đó đưa cho chúng tôi bản báo cáo
nháp và từ đó tôi không nói chuyện với cô ấy nữa. Tôi không biết tại sao cô ấy
lại phản bội chính khách hàng của mình và đóng vai “nhân vật truyền hình”,
nhưng tôi sẽ tìm hiểu.
Rồi, bây giờ nói
đến cảnh cả nhóm chúng tôi đang bàn về “các điều kiện không thể thương lượng”.
Đoán xem? Những điều đó là do đội của tôi nghĩ ra, chứ không phải tôi. Lúc đó mọi
người cảm thấy một phần lý do Juliana không hạnh phúc là vì dù đã cố gắng chuẩn
bị cho cô ấy nhiều lần, cô ấy vẫn không hình dung đủ rõ về những gì sẽ diễn ra
khi Blake đưa cô ấy vào cuộc sống của anh ấy. Cô ấy muốn có tiếng nói mang tính
quản lý trong cách tôi điều hành đời sống cá nhân và công việc, vốn không phù hợp
với vị trí mới vào nghề của cô ấy.
Chúng tôi không
đồng ý với những đề xuất của cô ấy và điều đó khiến cô ấy khó chịu. Và khi chuyện
đó xảy ra, tôi trở thành “kẻ xấu”. Danh sách “không thể thương lượng” chỉ là một
bản nháp cực kỳ sơ bộ. Tôi thừa nhận đội của tôi chưa có kinh nghiệm soạn danh
sách kỳ vọng. Hiện tại thì chúng tôi đã có chuyên gia hỗ trợ chuyện này.
Nhưng đội làm
phim dùng cảnh đội của tôi đang động não bản nháp sơ bộ đó để khiến chúng tôi
trông tệ hại. Họ dựng cảnh đó để trông như tôi đang áp luật lệ lên một nhóm thuộc
hạ. Họ bóp méo sự việc để khiến nó trông như kiểu kiểm soát - kiểu giáo phái. Một
lần nữa, họ cắt dựng cảnh này để tạo ra một câu chuyện hoàn toàn sai. Họ sắp xếp
lại từng câu tôi nói để phù hợp với câu chuyện họ muốn kể - một câu chuyện nhằm
mục đích khiến tôi trông tồi tệ, như thể tôi muốn tước đoạt ý chí tự do và kiểm
soát người khác.
Tôi muốn làm rõ
điều này: có sự khác biệt rất lớn giữa việc đặt ra ranh giới và kỳ vọng, và việc
kiểm soát người khác. Tôi còn phải giải thích điều này thật sự khiến tôi kinh
ngạc, vì nó quá hiển nhiên.
Mọi người hoàn
toàn có quyền quyết định: nếu nhu cầu và mong muốn của họ xung đột với những
ranh giới và kỳ vọng đi chung với công việc và cuộc sống cá nhân của tôi, họ có
thể chọn một cách sắp xếp khác.
Những gì chúng
tôi thảo luận trong cuộc họp đó là một bộ ranh giới và kỳ vọng dành cho người
muốn gia nhập đội ngũ cốt lõi - làm việc với chúng tôi mỗi ngày. Và đó là những
ranh giới mà bất kỳ ai cũng có thể quyết định rằng nó không phù hợp với họ.
Thực tế, có vài
người trong số các bạn đã biết Tristan. Tristan muốn làm mẹ trong tương lai. Cô
ấy đang trong một mối quan hệ nghiêm túc - và thật bất ngờ - với một người đàn
ông hoàn toàn không liên quan đến công việc của chúng tôi. Tất cả những người
xung quanh tôi, làm việc cùng tôi, đều ủng hộ Tristan trong chuyện này. Y hệt
như cách chúng tôi ủng hộ bất cứ ai muốn điều tương tự.
Dĩ nhiên, chuyện
này khiến chúng tôi buồn vì chúng tôi yêu việc được gặp cô ấy mỗi ngày. Nhưng
chuyện đó không hề đe dọa mối quan hệ giữa chúng tôi hay vị trí của cô ấy trong
công ty. Có đủ kiểu người làm việc cho tôi: có nhà riêng, có gia đình riêng, có
con cái riêng.
Tập phim tuyên bố
rằng trong danh sách “không thể thương lượng” có chỗ ghi: “Nếu bạn là thành
viên đội cốt lõi, bạn không được có con.” Điều đó hoàn toàn sai. Điều được ghi
là: nếu bạn muốn có con, bạn phải sống trong nhà riêng của mình. Điều này hợp
lý đúng không? Không ai trong số nhân viên của tôi có thể kỳ vọng được sống
chung với tôi trong khi họ nuôi con nhỏ. Tôi không ngại nói điều đó. Với tôi,
điều đó là không thể thương lượng.
Như tôi đã nói,
chúng tôi ủng hộ Tristan và bạn đời của cô ấy, cũng giống như chúng tôi từng ủng
hộ Blake và Juliana. Nguyên nhân của xung đột với Blake và Juliana hoàn toàn
khác - và phim tài liệu không hề cho bạn thấy điều đó.
Thêm một ví dụ nữa
mà cá nhân tôi thấy đặc biệt gây khó chịu: trong một cảnh, họ chiếu video “Ask
Teal” của tôi về cảm xúc - video đang phát trên màn hình trong một buổi hội thảo,
như thể tôi đang dạy mọi người không nên chạy trốn khỏi cảm xúc của mình. Nhưng
chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Video đó chưa từng được chiếu trong bất kỳ hội
thảo nào của chúng tôi. Đó là lý do phần dựng trông rất tệ.
Còn cảnh tôi chạy
bộ - họ xin quay cảnh tôi chạy. Họ không nói lý do và tôi cũng không có lý do
gì để hỏi. Nhưng giờ thì tôi biết: họ đã có kế hoạch từ trước để ghép cảnh tôi
chạy với video Ask Teal, nhằm làm nó trông như tôi đang “chạy trốn khỏi cảm xúc
của chính mình” và như thể tôi là kẻ đạo đức giả - không thực hành những gì tôi
dạy.
Lại nữa - có quá
nhiều vấn đề trong tập này để liệt kê hết.
Nhưng để kết lại,
tôi muốn nói điều này: Cảnh cuối cùng, nơi khán giả giơ tay, hoàn toàn dàn dựng.
Họ cắt ghép một cảnh khán giả giơ tay không liên quan gì đến câu hỏi mà họ cho
thấy tôi đang hỏi. Họ làm vậy để có được cảnh mọi người giơ tay đúng theo câu hỏi
mà họ muốn. Và họ còn ghép một khoảnh khắc tôi mỉm cười ở thời điểm khác vào cảnh
đó, để khiến nó trông như “bài học đạo đức” của câu chuyện là: tôi cô đơn, khổ
sở đến mức cách duy nhất để tôi cảm thấy gần gũi là khi người khác đau khổ.
Bạn hiểu không?
Hoàn toàn ngược lại với sứ mệnh của tôi.
Còn gì để nói nữa?
Tôi cực kỳ lo lắng về tất cả chuyện này. Tôi lo lắng vì những bóp méo và xuyên
tạc - từ đơn giản đến phức tạp - mà về bản chất chẳng khác gì nói dối nhưng lại
được trình bày như sự thật. Tôi lo lắng về những gì họ sẵn sàng làm với cuộc sống
của con người để đổi lấy thứ lợi ích nào đó mà họ tưởng tượng hoặc hy vọng có
được.
Và tôi cực kỳ mừng
vì đây là tập cuối cùng. Giờ tôi có thể quay lại với công việc thật sự của
mình.
Nhưng xin bạn
hãy biết điều này: Rất nhiều lần trong quá khứ, tôi đã cố cư xử cao thượng và gần
như không làm gì để phản hồi trước những việc như thế này. Tôi nhận ra đó là
sai lầm lớn. Nó chỉ khuyến khích những người muốn gây hại cho tôi và công việc
của tôi nghĩ rằng họ có thể làm vậy mà không hề có sự bảo vệ nào từ phía tôi -
bảo vệ bản thân tôi, gia đình tôi, công ty tôi, và những người theo dõi nội
dung của tôi.
Và điều đó kết
thúc từ đây.
Một lần nữa… tôi
kêu gọi đoàn làm phim: hãy công bố toàn bộ cảnh quay, để mọi người được thấy sự
thật.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Nếu bạn thích
video này, hãy nhấn nút thích 👍,
đăng ký kênh của tôi và chia sẻ video này với bạn bè. Bạn cũng có thể nhấn vào
biểu tượng 🔔 để được thông
báo khi tôi đăng video mới.
Tôi muốn gửi lời
cảm ơn chân thành đến bạn vì sự dũng cảm khi bước vào hành trình nhận thức của
chính mình.
Hẹn gặp bạn
trong video kế tiếp.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=nGKcnE-7aSc
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.