Swaruu Transcripts 1807
HÀNH TRÌNH CỦA LINH HỒN - Jaume Su -
Javier Pneuma – Robert
29-09-2025
Robert: Các
bạn thế nào rồi? Chào mừng mọi người một lần nữa đến với cộng đồng tuyệt vời
này. Hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện một buổi trực tiếp với hai vị khách đặc biệt,
và chủ đề là “Hành trình của linh hồn.” Hy vọng các bạn sẽ thích và cảm thấy hứng
thú.
Vậy thì bắt đầu
chào đón hai khách mời nhé. Các bạn sao rồi, Javier và Jaume?
Javier: Xin
chào!
Jaume
Su:
Chúc mọi người buổi tối tốt lành. Rất vui được gặp lại.
Javier: Cảm
ơn vì đã mời tôi. Tôi thật sự rất mong được tham gia buổi này.
Robert: Vậy
là anh mong chờ được có mặt hôm nay, đúng không? À, tôi cũng muốn nhắc là ai muốn
tham gia cùng chúng tôi trong các buổi trực tiếp thì có thể liên hệ với tôi qua
Instagram.
Jaume, bắt đầu
thế nào đây nhỉ?
Jaume
Su:
Ừm... để xem... Trước hết, tôi muốn nói là tôi quen Pneuma – tức Javier đây –
được khoảng hơn một năm rồi. Chúng tôi quen nhau qua phần bình luận của một
video mà tôi làm cùng với Robert, video nói về “Con số 101.” Video đó đã gây ấn
tượng mạnh với Javier, có những điều khiến anh cảm thấy thú vị. Rồi anh bắt đầu
đặt ra câu hỏi về hình dạng của Trái Đất, và thế là anh viết cho tôi, kể về những
chuyến du hành thể vía của mình. Tôi thật sự rất bất ngờ, nhưng vẫn trả lời anh
ấy. Sau đó anh gia nhập kênh Telegram của tôi – nơi bàn về các chủ đề liên quan
đến “bộ bài Tarot Marseille.” Khi có dịp thích hợp,
chúng tôi trao đổi công khai, còn những chuyện vượt ngoài chủ đề thì trò chuyện
riêng.
Vậy nên chúng
tôi đã quen biết nhau rồi, nhưng chưa từng có một cuộc trò chuyện sâu như tối
nay. Thế nên, Javier, nếu anh và Robert đồng ý, tôi đề nghị bắt đầu từ những gì
anh đã chia sẻ trong buổi trực tiếp trước – vì khán giả cũng đã biết qua rồi.
Hôm nay tôi sẽ đặt ra cho anh vài câu hỏi, vài điểm để anh triển khai thêm.
Cũng là cách giúp sắp xếp lại những gì anh từng nói, vì lần trước anh nói rất
nhiều điều thú vị, nhưng hơi rời rạc, khiến người nghe hơi khó theo dõi – điều
đó hoàn toàn bình thường và hợp lý thôi. Anh chỉ đơn giản là nói tuôn ra, đúng
không?
Tôi tin vào những
gì anh kể. Khi ai đó ở gần tôi, tôi có thói quen quan sát cử chỉ, cách nói,
cách dùng từ, giọng điệu, và cả ngôn ngữ cơ thể. Và tôi không thấy có gì giả dối
nơi anh cả. Có thể một số điều quá khó giải thích, nên ta chỉ có thể diễn đạt bằng
cách tốt nhất mình có thể. Nhưng với tôi, câu chuyện của anh rất đáng tin. Còn
việc liệu cách ta hiểu về thực tại có đúng không, hay liệu những gì ta cảm nhận
– kể cả bằng các giác quan ở cõi trung giới – có chính xác không, thì đó lại là
chuyện khác.
Bây giờ thì tôi
đã chuẩn bị sẵn một file PowerPoint với khá nhiều hình ảnh. Chúng ta sẽ xem
nhanh thôi. Một số hình trong đó được chọn để gợi mở cho anh. Tôi sẽ hỏi anh
xem anh thấy gì trong đó. Chủ yếu là hình ảnh liên quan đến Ai Cập cổ đại, vì
ai hiểu rõ nhất về cái chết và sự bất tử nếu không phải là người Ai Cập – những
người đã truy cầu và đạt được sự bất tử, phải không? Đây là những điều tôi thường
nói đến trên kênh của mình: chuyện “rời khỏi nhân gian để sống giữa các vì
sao”, bằng cách hy sinh phần con người của mình.
Vậy, bắt đầu với
hình đầu tiên nhé?
Robert: Rồi,
mở hình.
Javier: Tốt
lắm. Đây là nữ thần Nut, nữ thần của bầu trời đêm. Nào, Javier, anh thấy gì ở
đây?
Javier: Ừm...
Tôi thấy chuyển động, thấy ý tưởng, khái niệm... như thể đang bị gói gọn bên
trong điều gì đó... Tôi không biết phải diễn tả sao...
Jaume
Su:
Cứ nói ra điều đầu tiên anh nghĩ đến đi.
Javier: Ừ...
Như thể đang kể lại một câu chuyện, một sự kiện nào đó... nhưng chính xác là gì
thì không rõ. Tôi nghĩ trung tâm bức hình là Osiris. Có thể biểu trưng cho những
ý tưởng về tái sinh, đổi mới, hồi sinh...
Jaume
Su:
Đúng rồi, ở đó có khá nhiều ý như vậy. Ở phần trên cùng, ta thấy hai con thuyền
– đó là chuyến du hành của Isis. Hành trình ấy luôn diễn ra khi nhà vua hoặc
hoàng hậu Ai Cập rời bỏ thế giới vật chất, họ phải vượt qua sông Nile để đến
chòm sao Orion. Khi đó, người con trai sẽ lên ngôi và trở thành Horus, còn người
cha thì hóa thân thành Osiris trên bầu trời.
Và ở đây, một
trong những điều thể hiện rõ – cũng là chủ đề anh từng nhắc – chính là ranh giới
giữa thế giới chúng ta và thế giới của các vì sao. Trong Kinh Thánh, sách Sáng
Thế chương đầu tiên, đó là “những làn nước phía trên và phía dưới.” Tức là
trong hai tôn giáo khác nhau, ta lại thấy cùng một quan niệm về vũ trụ, dù cách
diễn giải tượng trưng có khác.
Robert: Này
Jaume, tôi thấy trong hình như có năm tầng, đúng không? Có thể là các “cõi”
khác nhau?
Jaume
Su:
Ừ, đúng vậy.
Robert: Có
những người ở dưới, rồi phía trên...
Javier: Như
những lớp, hay các tầng...
Robert: Như
kiểu năm tầng trời, nhưng vẫn nằm trong một mái vòm, không thoát ra ngoài được?
Jaume
Su:
Đúng rồi. Bức hình được trình bày như một câu chuyện cho thấy quá trình tiến
hóa. Cho đến khi con thuyền đi lên tới phần mái, vượt khỏi vùng giam giữ của thế
giới vật chất, để đạt đến cõi sao trời, nơi các vị vua Ai Cập cư ngụ sau khi chết
và trở thành Osiris.
Rồi, vì có một
điều tôi muốn hỏi – anh đã nói đến nó trong buổi trước, nhưng tôi muốn bắt đầu
lại từ đó. Đừng lo, tôi sẽ không bắt anh lặp lại hết đâu. Anh có thể kể lại lần
đầu tiên anh trải nghiệm việc “rời khỏi cơ thể và du hành” như thế nào được
không?
Javier: Lần
đầu tiên à?
Jaume
Su:
Ừ, đúng rồi.
Javier: Đôi
khi điều đó xảy ra có chủ ý, tức là tôi biết mình đang làm.
Jaume
Su:
Vâng, nhưng tôi muốn biết lần đầu tiên, lần đầu trong đời ấy.
Javier: Ờ...
Hồi đó tôi còn học tiểu học, không nhớ rõ là lớp năm hay lớp sáu. Tôi cảm thấy
đôi chân mình đang lún xuống nệm, nhưng đồng thời cũng đang bay lên.
Jaume
Su:
Ừm!
Javier: Một
lát sau, tôi thấy mình đang nhìn xuống cơ thể đang ngủ từ trần nhà, nhưng lại
không nhận ra đó là mình. Rồi... hình như sau một tuần hay một tháng gì đó,
trong trường có chích thuốc – anh hiểu không?
Jaume
Su:
À, tôi hiểu.
Javier: Và
từ đó, chuyện đó ngưng hẳn. Sau này thì tôi bị cuốn vào đời sống bình thường –
học hành, xã hội, v.v...
Jaume
Su:
Khi đó anh bao nhiêu tuổi?
Javier: Hừm...
không chắc, khoảng mười, mười một hay mười ba tuổi gì đó.
Jaume
Su:
Rồi, khi anh nói “thuốc của trường” là ý nói thuốc chích, đúng không?
Javier:
Đúng vậy.
Jaume
Su:
Rồi, tôi hiểu rồi.
Javier: Sau
đó thì khả năng ấy biến mất. Mãi đến năm 23 tuổi, nó mới quay lại – đột ngột, một
cách dữ dội. Có thể là do một chấn thương hay biến cố nào đó khiến bên trong
tôi “bật mở”, làm vỡ tung mọi rào cản, và từ đó tôi bắt đầu những trải nghiệm
này.
Jaume
Su:
Và nó xảy ra một cách tự phát?
Javier:
Không hẳn...
Jaume
Su:
Ý anh là ban đầu xảy ra tự nhiên, nhưng về sau anh đã học cách kiểm soát nó –
tôi hiểu vậy có đúng không?
Javier:
Đúng. Lúc đó, vào khoảng năm 23 tuổi, tôi đang luyện yoga, tập rất nhiều để phục
hồi chuyển động ở cổ và lưng.
Jaume
Su:
Ừ.
Javier: Tôi
cảm thấy cơ thể mình bắt đầu rung động, và từ đó bắt đầu có những trải nghiệm
ngoài thân xác. Lúc đầu rất ít, rất hiếm. Nhưng từ năm 2020 đến cuối năm 2024,
tôi đã có rất nhiều trải nghiệm, vô số luôn. Tuy nhiên, tôi nghĩ phần lớn trong
số đó không phải do tôi chủ động, chỉ có một phần nhỏ là có, còn lại thì không.
Jaume
Su:
Anh có thể mô tả điều đó được không, làm ơn?
Javier: Là
vì tôi thấy mình đã chết, tôi thấy mình đã chết trong một kiếp trước, ít nhất
là hai lần. Đó là một cái nhìn tổng quát, mà tôi biết là trong cõi trung giới
thì cảnh quan, góc nhìn có thể rất dễ bị sai lệch, và lúc tôi đang xem tôi còn
rơi nước mắt nữa. Rồi sau đó, à... vài tháng, cũng có thể một năm sau đó, tầm
đó, tôi lại thấy cùng một sự kiện, nhưng lần này tôi không có thân xác. Tức là
lần đầu tiên tôi thấy mình còn có thân thể, còn lần thứ hai thì không. Tôi di
chuyển đến chỗ mà tôi đã từng ở trong thân xác và lại trải nghiệm toàn bộ chuyện
đó. Toàn bộ sự kiện ấy là lý do tại sao bây giờ tôi ở đây, bạn hiểu không?
Jaume
Su:
Vâng.
Javier:
Chính vì chuyện đó. Nên tôi nghĩ có người đã đặt vào tôi cái gì đó, đưa tôi đến
hoàn cảnh ấy để tôi có thể vượt qua, chuyển hóa, để thay đổi cái... cái mớ hỗn
độn đó, bởi vì tôi nghĩ nhận thức, ờ... nó hơi khó tiêu hoá một chút. Có lẽ đó
là một cái chết mạnh mẽ, đầy chấn thương, và đó là thứ khiến tôi đang ở đây bây
giờ. Với lại, trước khi quên, tôi muốn nói thêm một điều. Tôi biết anh đã nói
trước đó là có lúc tôi tiến tới rồi lui, tiến rồi lui, tiến rồi lui - đó là một
khía cạnh của tôi mà tôi đã có từ lâu. Bạn bè tôi khi... đôi lúc tới phiên tôi
phải giải thích điều gì đó, họ hay ôm đầu vì... không hiểu. Và không phải là,
tôi khó diễn đạt hay bị điên hay không sắp xếp câu tốt - mà có lẽ chuyện này
liên quan tới kiểu thần giao cách cảm, tức là tâm linh và thần giao cách cảm
trong những cõi mà tính phi-tuyến tính chiếm ưu thế nên tôi mới khó diễn đạt.
Nhưng thôi, tóm lại là vậy.
Jaume
Su:
Được rồi. Trong những trải nghiệm của những người, ví dụ những người gặp được
“khách” ở phòng ngủ, cũng thường xảy ra khi họ bị thôi miên - là người cầm buổi
thôi miên hay người dẫn phiên sẽ gặp khó để đặt các chi tiết mà người đang thôi
miên kể, vì họ thường vô tình ghép nối các sự kiện khác nhau lại thành một. Đó
là những cơ chế của tâm trí. Hoàn toàn bình thường, bạn không bị điên đâu. Tôi
nghĩ vậy. Dù bạn nói mấy chuyện nghe có vẻ điên rồ - mà tôi cũng nói mấy chuyện
đó, Robert cũng vậy - ba chúng ta có thể dễ dàng lập một trại điên.
Javier: Tôi
trước đó đã nghĩ trong video sẽ có người chú ý tới mấy điều tôi nói.
Jaume
Su:
Ừm, chat lúc đó nóng lắm, ha. Tôi sẽ coi lại tất cả chat, tôi cũng đã xem chat
của buổi phát trực tiếp của anh - à, anh được mọi người rất thích, và thực sự
người ta phấn khích vì anh đang giải thích những điều siêu ấn tượng, và với tôi
thì nghe thật lòng anh rất chân thành - kiểu: “Tôi không biết có thật hay
không, nhưng thôi cứ nghe đã.” Tôi nghĩ đáng để nghe, mặc dù như tôi nói, anh
và tôi quen nhau đã một thời gian rồi.
Ok, chuyển sang
chuyện khác mà tôi muốn hỏi. Một trong những điều anh nói là anh tin mình có bị
cấy ghép gì đó và rằng anh đã gặp “khách” trong phòng ngủ hoặc bị họ đưa đi, đúng
không?
Javier:
Đúng.
Jaume
Su:
Bị họ đưa đi.
Javier: Một
trong những trải nghiệm trong giấc mơ là tôi cảm thấy cái gì đó ở vùng mũi và
miệng. Tôi đi bộ, đi bộ và tự nghĩ: “Mình cảm thấy gì đó lạ.” Rồi tôi bắt đầu
chọc tay vào, giữa nướu răng..., tôi bắt đầu sờ, sờ, sờ, rồi bắt đầu kéo, kéo,
kéo. Và khi tôi kéo ra rồi thì đó là một xi-lanh kim loại nhỏ rung trong tay
tôi và ngay lập tức tôi bắt đầu bật ra những... những tia từ bên trong người.
Nên tôi tin đó có thể là cái gì tiêu cực, thứ mà chính thể vía của tôi đã từ chối
và tống ra.
Jaume
Su:
Nghe như công nghệ quân sự. Robert, anh nghĩ sao?
Robert: Ờ,
tôi không hiểu. Anh nói anh rút ra một vật kim loại từ miệng?
Javier:
Đúng, giữa lợi, như là nó chui vào mũi luôn.
Robert:
Nhưng cái đó to hay nhỏ? Tôi tò mò, nó lớn hay nhỏ?
Javier:
Không, nhỏ - nhỏ lắm, cỡ một xi-lanh tí xíu.
Robert: Cái
vật đó sau đó đi đâu? Kết cục ra sao?
Javier: Tất
cả chuyện đó diễn ra ở cõi trung giới, trong một giấc mơ.
Robert: À, ở
cõi trung giới.
Jaume
Su:
Ừ.
Robert: Có
thể là, có thể là công nghệ.
Jaume
Su:
Ừ, có thể là cõi trung giới.
Robert:
Công nghệ ở cõi trung giới cũng có thể.
Javier: Tôi
nói là cõi trung giới, nhưng người ta nói cõi trung giới chỉ là câu chuyện...
Robert:
Không, không, là cấy ghép ở cõi trung giới.
Javier: Ừ.
Jaume
Su:
Cấy ghép ở cõi trung giới, chính xác. Ê, anh có trải nghiệm với người ngoài
hành tinh hay những sinh vật liên chiều mà anh nhớ không?
Javier: Có,
có. Có lần tôi đang tách ra khỏi thân xác và cảm nhận mình bắt đầu trồi lên từ
chân trước. Mấy mấu neo ở đầu vẫn còn, kiểu như còn giữ lại. Và đúng lúc chân
tôi nhấc lên, tôi cảm thấy có tay kéo từ đây, từ kia, từ chỗ này, chỗ kia, kéo
tôi xuống. Tôi: “Cái này là cái gì?” Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi thấy
những người giống như anh và tôi, một người đàn ông mặc vest đen, phụ nữ mặc quần
áo bình thường trên đường. Và, khi tôi đang cảm thấy hơi lạ, tôi nói: “Mấy người
này làm gì ở đây? Lần đầu tiên tôi thấy rõ rành mạch vậy.” Tôi hơi sợ, vì lúc
đó tôi đang lo chuyện bị chiếm đóng, di dân bất hợp pháp, mấy chuyện đó khiến
tôi lo lắng.
Jaume
Su:
Anh bị sức ép.
Javier: Người
kia...đến với tôi, tôi xuống cầu thang và ông ta bảo: “Tắt lửa đi.”
Tôi phải tắt lửa.
Rồi họ ném lửa vào tôi, lại ném nữa - tôi tắt, họ ném nữa, tôi tắt lại, lặp đi
lặp lại.
Tôi: “Uh, ở đây
có gì lạ.”
Tôi bực mình và
hỏi: “Bạn muốn tôi tỉnh dậy hay gì?”
Ổng kiểu vênh
váo trả lời: “Thôi đi.”
Tôi: “Sao cơ?”
Tôi chạy ra sân
thượng, hét ầm lên. Và ngay lúc đó nhìn về phía nam Tenerife, tôi thấy hai cái
đĩa bay điển hình với cái...chùm tia máy kéo và ở phía bắc ít nhất có một cái.
Mình cực kỳ khó tỉnh lại, rất khó. Sau khi tỉnh, tôi cầm điện thoại, chạy vòng
quanh nhà nhưng không thấy gì cả, không cảm nhận gì.
Tôi nói “không cảm
nhận” vì có lần khác con mèo của tôi dựng lông đứng thẳng trong chớp mắt - kiểu
như có cái gì hiện hữu thật. Lúc đó tôi đứng yên, nhìn con mèo, nhìn vào phòng,
nghĩ: “Ừm, có ai ở đây không?”
Tôi ngồi đó khoảng
hai mươi phút kiểu vậy, rồi nói: “Thôi, ngủ tiếp đi.”
Vừa chạm giường
là tôi lại ở cõi trung giới. Tôi: “Đây là công nghệ. Ở đây có cái gì đó.”
Và mấy người đó
vẫn còn ở đó. Tôi tự hỏi: họ có thật sự có mặt ở thể xác nơi này hay họ ở trên
tàu rồi tới cõi trung giới, hoặc họ làm cho có vẻ như tới từ chỗ nào đó nhưng
thực ra họ đang ở căn cứ hay chỗ nào đó? Bởi vì tấm vải thực tại mà tôi nhìn thấy
không cho phép tôi thấy họ. Nếu ai mặc đồ đen, có thể nói: “Ờ, người này có
công nghệ.” Nhưng mấy phụ nữ kia mặc đồ bình thường, áo quần bình thường.
Jaume
Su:
Ừm.
Javier: Và
tôi không thể nhìn rõ họ. Rồi tôi còn thấy người nhỏ xíu, nhưng tôi không dám
chắc họ có mắt to hay đầu to hay không, vì tôi đứng hơi xa. Tôi đang ở một góc,
cảm nhận có hiện diện và nghĩ: “Để tôi ra xem sao.” Bỗng xuất hiện một thứ nhỏ
xíu giữa phòng khách - hoặc có lần nó xuyên qua rèm, đúng chỗ có cái bàn, nó
xuyên thẳng qua. Tôi nghĩ: “Sao có thể vậy?” Rồi tôi nói: “Suỵt, suỵt, suỵt! Mày
đi đâu vậy?” Nó quay lại rồi chạy mất.
Jaume
Su:
Ừ.
Javier: Tôi
nghĩ mấy chú nhóc đó sợ bạn hơn bạn sợ chúng. Nếu bạn tán một phát, là vỡ người
ta luôn. Nếu đập mạnh vào nó, dùng sức, là giết nó được. Vì cách chúng hành xử
luôn từ xa, mình nói: “Mấy người này không có thân xác.” Ít nhất mấy đứa lùn đó
không có thân xác, không có kỹ thuật gì, không có thứ gì. Đập một phát là xong.
Jaume
Su:
Một trong những điều mà chúng ta học được từ Corrado Malanga, hay đúng hơn là
ông ấy phát hiện ra trong một buổi thôi miên với một trong những… tạm gọi là
“thân chủ” của mình (dù từ đó không thật chính xác), là ý chí của người đang bị
can thiệp mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng. Tức là, dù bạn có thể
thấy mình đang nằm trên một chiếc giường kim loại, bị bất động hoàn toàn, thì ý
chí của bạn thật ra lại khiến họ sợ hãi, và họ không muốn chúng ta biết điều
đó.
À, tôi muốn hỏi
thêm - mọi người có nghe rõ tôi không? Vì hồi nãy tôi bị ngắt một chút, hai cái
màn hình tắt cùng lúc, có lẽ ai đó đã “chọc” vào rồi đấy.
Javier:
Không, vẫn nghe rõ mà.
Jaume
Su:
Tốt. Tôi nói vậy là vì… như tôi bảo đó, hai màn hình tắt cùng lúc. Chắc các bạn
thấy tôi giật mình như vầy, vì đúng là nó tắt cả hai luôn, nên tôi mới bảo: “Ủa,
cái gì vậy trời?”
Rồi, giờ thì tiếp
nhé. Giờ mình bắt đầu vào phần hỏi nhanh - có nhiều slide lắm, nhưng mình sẽ đi
qua nhanh thôi, được chứ? Đây, chuyển sang slide tiếp theo, nơi Lois Lane sẽ đặt cho bạn một câu hỏi.
Javier: Tôi
chuyển qua luôn ha?
Jaume
Su:
Đúng rồi. Và Lois Lane sẽ hỏi Superman.
Tôi muốn nói
thêm chút - bộ đồ của Superman, màu sắc của Superman, dù có thể không được thiết
kế với mục đích đó, thật ra lại rất phù hợp để biểu trưng cho linh hồn và sức mạnh
của nó. Và đó cũng là lý do vì sao những diễn viên đóng Superman thường kết
thúc không tốt đẹp. Gần như ai từng đóng Superman thì hoặc sự nghiệp xuống dốc,
hoặc gặp kết cục bi thảm. Lý do là vì - theo quan điểm của những kẻ theo “tôn
giáo của cặp sừng” ấy – họ hiểu rất rõ nguyên tắc “trên sao, dưới vậy”. Nghĩa
là, nếu Superman “ở dưới” thuận lợi, thì “ở trên” (cõi linh hồn) cũng sẽ thuận
lợi. Do đó, chúng phải khiến anh ta khổ sở “ở dưới”, để năng lượng “ở trên” cũng
bị ảnh hưởng. Đó là cách họ nghĩ.
Nếu bạn để ý,
màu sắc đó cũng chính là màu của Tarot và biểu tượng huyền học, chính là màu
tôi chọn cho logo kênh Tarot của mình - vì đó là những màu duy nhất phù hợp để
thể hiện ý nghĩa tượng trưng mà tôi muốn, chứ không hề có ý bắt chước Superman.
Nhưng thôi, quay
lại chủ đề chính nhé. Câu hỏi dành cho bạn là: Anh bay nhanh đến mức nào?
Javier: Tôi
không biết nữa. Lúc đầu thì… tôi bay ở tốc độ nhất định. Nhưng thật ra tôi
không có cách nào để so sánh hay đo đạc cả.
Jaume
Su:
Ừ.
Javier: Lúc
đầu tôi bay chậm, thấy được mọi thứ xung quanh. Nhưng giờ thì chỉ cần một cú bật
nhẹ là tôi đã ở ngoài, và nhìn thấy những thứ trước đây không thấy được. Ban đầu
mọi thứ tối thui, rồi dần dần lại thấy đầy màu sắc rực rỡ. Còn bây giờ thì tôi
nhìn thấy một phông nền màu chàm, kiểu xanh lam đậm pha tím, và đầy sao lấp
lánh.
Jaume
Su:
Tức là anh đã tiến triển rất nhiều.
Javier:
Đúng vậy. Tôi thấy mình xuất hiện từ hư không như một quả cầu ánh sáng trắng, rồi
quả cầu ấy lao tới và đâm vào tôi. Lúc tôi mới bắt đầu những trải nghiệm kiểu
này - khi đang bay lên - tôi vẫn thấy cái thứ đó. Mỗi lần nó đâm trúng là tôi
tê liệt toàn thân, như thể tần số rung động của nó khác hẳn tôi vậy. Nhưng bây
giờ thì khác rồi - tôi nhận ra nó đến, và tung cho nó một cú đá, thế là nó bay đi
mất.
Jaume
Su:
Tốt lắm, vì điều đó chứng tỏ anh có ý chí mạnh mẽ. Tôi hiểu cảm giác đó. Hồi
xưa tôi từng bị cướp ở Barcelona - lâu lắm rồi - và bị đâm bốn nhát. Từ đó, hai
điều thay đổi trong đời tôi: một là, tôi coi như mình đã chết rồi, nên bây giờ
tôi sống bằng “thời gian vay mượn” và ra quyết định theo cách khác hẳn; hai là,
từ sau chuyện đó, mỗi khi mơ thấy ai đó định tấn công mình, thì tôi trở thành kẻ
tấn công trước. Đó là phản ứng đến từ chấn thương. Chính nhờ một cú sốc như vậy
mà con người vượt lên một nấc mới. Trong mơ tôi có thể rất bạo liệt, dù ngoài đời
thì không. Nhưng tôi đã lập trình tâm trí mình rằng: “Nếu có kẻ tấn công, thì cứ
xông lên.” Và tôi nghĩ, bạn đang làm điều tương tự, và điều đó rất tốt.
Javier: Có
những lần tôi gặp chuyện rất lạ. Như lần trước tôi kể đó - cái mền dày trên giường,
tự nhiên biến thành một người, bắt đầu chuyển động như thể đang hóa hình, rồi
có ý định làm hại tôi, còn cầm cả dao nữa. Mà tôi thì đâu có cơ thể, đâu có kỹ
năng gì để phản ứng. Tôi tự hỏi: “Giờ sao đây? Đối đầu hay chạy trốn?” Nhưng
tôi nhận ra, nếu mình sợ hãi hay lùi lại, thì lại càng tiếp năng lượng cho nó.
Còn nếu tôi dám bước lên, nhìn thẳng nó và nói ‘nào, lại đây đi, ngon thì xông
tới’, thì ngay lập tức nó biến mất. Giống như ma thuật vậy.
Jaume
Su:
Chính xác. Đó chính là điều mà Corrado Malanga nói trong sách Alien Cicatrix.
Tuyệt vời. Giờ tôi muốn hỏi tiếp - trong cõi trung giới đó, có khái niệm “trên,
dưới, trái, phải” không?
Javier: Tôi
không biết.
Jaume
Su:
Khi anh di chuyển trong cõi trung giới - giống như Superman ấy - anh có cảm
giác mình dựa vào trục tọa độ nào đó không?
Javier: Tôi
có cảm nhận về điểm tụ xa - như kiểu điểm biến mất trong phối cảnh, nhưng nó
không nhất thiết ở chân trời, mà có thể ngay trước mặt tôi. Cho nên tôi không
biết cái “xa” đó thật sự xa, hay chỉ là ở ngay đây. Đôi khi tôi ngước nhìn lên,
tìm “mặt trời”, và mỗi lần làm vậy tôi chóng mặt dữ dội, rồi ngã xuống mà không
hiểu tại sao. Và khi tôi di chuyển, thường là để quan sát một vật thể từ nhiều
góc độ, để hiểu rõ nó là gì - vì đôi khi tôi thấy một hình tròn, nhưng lại nghi
ngờ nó không phải hình cầu. Giống như khi tôi nhìn thấy Trái Đất: lần đầu nó
trông tròn, lần khác lại hơi dẹt, rồi khi nó bắt đầu quay, thì hình dáng thay đổi,
kéo dài ra chỗ này, chỗ kia - lúc đó tôi mới hiểu ra thêm một chút.
Jaume
Su:
Tức là khi anh di chuyển, anh vẫn có một điểm tham chiếu, ví dụ như Trái Đất, và
anh có thể quyết định đi hướng này hay hướng kia, đúng không?
Javier: Đôi
khi có, đôi khi không. Có lúc tôi như bị cản lại. Ví dụ tôi muốn đi qua cửa sổ,
nhưng ngoài đó chỉ toàn bóng tối, không thấy gì cả. Tôi đưa tay ra xuyên qua
thì chỉ thấy một màn đen đặc.
Jaume
Su:
Rồi.
Javier: Tôi
thò đầu ra thử, cũng vậy - tối đen, không biết mình đang ở đâu. Tôi vẫn đang cố
hiểu điều đó là gì.
Jaume
Su:
Tôi hỏi kỹ như vậy là vì muốn hiểu rõ cấu trúc không gian đó, và vì anh đang
đóng vai một người thám hiểm. Nè, tôi có chuẩn bị sẵn một cuốn sách - Hoàng tử
bé của Saint-Exupéry.
Javier:
À...
Jaume
Su:
Trong chương 15, cậu bé đến hành tinh thứ sáu và gặp một nhà địa lý chưa từng rời
khỏi nơi đó. Ông ta chỉ biết ghi chép lại lời kể của các nhà thám hiểm, chứ bản
thân chưa bao giờ trải nghiệm thế giới. Ông ta là một kẻ “địa lý học suông”.
Tôi thì sẽ đóng vai người địa lý như vậy - còn anh là nhà thám hiểm, vì tôi
không thể di chuyển như anh. Tôi cần anh cung cấp thông tin để tôi vẽ bản đồ và
diễn giải, dù có thể diễn giải của tôi đúng hoặc sai, nhưng ít nhất chúng ta có
cơ sở.
Rồi, chuyển sang
phần tiếp theo nhé - hình tiếp theo.
Anh thấy chưa? Anh
đã từng thấy bản đồ này chưa? Đây là bản đồ của Urbano
Monti, hình như thuộc thế kỷ XVI. Anh đã từng thấy nó như thế này chưa?
Javier: Ừ, ừ.
Tôi thấy rồi, tôi có nó... Ừ, để xem. Đây là một hình ảnh mà tôi đã xem từ
chính điện thoại của mình để cố gắng ghép nối mọi thứ lại, và có thể nó đúng là
như vậy. Toàn bộ khu vực đó, những gì nằm bên ngoài, tất cả những cái đó, đó
chính là… đó là Nam Cực. Chỉ là có nhiều hơn thế. Cái này, họ đã biến từ một thứ
ba chiều thành hai chiều để bạn không thể thấy được những gì nằm ngoài. Đó là
điều tôi nghĩ.
Jaume
Su:
Rồi. Chúng ta chuyển sang hình tiếp theo.
Đây là một hình
mà anh đã biết rồi, anh đã thấy trong các video của tôi. Và đây là mô hình mà
tôi tạo ra dựa trên mô tả trong chương đầu tiên của Sáng Thế Ký. Khi các vị thần
đã định vị Trái Đất, hơi thở của họ ở trên bề mặt nước, nghĩa là họ ở trong một
chiều không gian khác và muốn đi vào đây, nên họ dùng ánh sáng để tạo ra Trái Đất
- vốn ban đầu hỗn loạn và trống rỗng - và họ ban cho nó hình dạng, tức là khiến
một phần trở nên rắn chắc. Đây là điều mà tôi suy ra được từ hình dạng đó. Anh
nghĩ sao về điều này?
Javier: Tôi
nghĩ là khá gần rồi, vì theo tôi, ví dụ như Mặt Trăng và Mặt Trời nằm ở phía
trong hơn, nhưng còn có một Mặt Trời khác ở bên ngoài đó nữa, và nó…
Jaume
Su:
Ý bạn là anh đặt Mặt Trời…? Cái “hình xuyến tần số” được vẽ bằng một loạt đường
màu đỏ, và đó được xem như là giới hạn. Tức là, giới hạn mà ta không thể vượt
ra ngoài được - nơi mà tên lửa chỉ có thể bay tới đó thôi. Anh nghĩ Mặt Trời nằm
bên trong à?
Javier: Ờ,
những phần màu đỏ đó là do tần số của Mặt Trăng hay là do bản thân hành tinh tạo
ra vậy?
Jaume
Su:
Đó là “nước ở trên” và “nước ở dưới”. Tức là...
Javier: Tôi
nghĩ chúng ở...
Jaume
Su:
Ý tôi là, đó là ranh giới, là giới hạn. Phần đường tròn đỏ đó chính là giới hạn,
tức là nơi mà công nghệ tên lửa thông thường - như Freixedo từng nói - không thể
vượt qua được. Bên ngoài đó là “nước ở trên”.
Javier: Ừ,
tôi nghĩ cái ranh giới đỏ đó chính là thứ mà tôi thấy - một mái vòm màu xám và
tối. Tôi tin đó là thứ đó, là cấu trúc đó.
Jaume
Su:
Và anh đã đi xuyên qua nó. Lúc đầu anh đưa tay ra và cảm thấy một luồng điện chạy
qua, đúng không?
Javier:
Đúng. Và sau đó, tôi không biết vì sao, nhưng tất cả đều bị hút vào trong. Vào
trong hay ra ngoài, tùy cách nhìn.
Jaume
Su:
Tuyệt vời. Giống như... hãy so sánh với cảm giác khi anh bước xuống nước: lúc đầu
anh ngập đầu gối và cơ thể cảm nhận được sự thay đổi về áp suất và nhiệt độ,
khiến anh có cảm giác “choáng” nhẹ. Có giống vậy không?
Javier: Ừ,
chỉ là mạnh hơn nhiều.
Jaume
Su:
Dù cảm giác khác nhau, đúng không? Ừ, cảm giác mà anh miêu tả trong buổi trực
tiếp trước là khác, nhưng tôi chỉ đang so sánh thôi. Chúng ta đang so sánh thế
giới vật lý với cõi trung giới, nên dĩ nhiên không thể giống hệt nhau được.
Javier:
Đúng vậy, có lúc…lúc đầu thì không - nhưng sau này, khi đã “ra ngoài”, tôi thấy
có nước, là nước tù đọng, không chuyển động. Lúc đầu thì có vẻ như có dòng chảy,
nhưng dòng chảy đó có thể là năng lượng, hoặc là chính nước đang chuyển động.
Người ta nói đó là vùng có tần số rất cao. Tôi nói: “Ừ, tôi cảm thấy năng lượng
thật”. Nhưng bây giờ, tôi thấy nó tĩnh lặng, yên ả, như thể dừng lại. Tôi lấy
ngón chân chạm vào thì thấy sóng lan ra. Tôi co người lại, co rất mạnh, rồi tự
hỏi: “Mình đang ở đâu vậy? Lạy Chúa, con đang ở vực sâu, sau lưng con có cái gì
đó, và ở đây lại có nước. Sao lại có nước ở đây chứ?”.
Jaume
Su:
Nhưng bây giờ anh đã làm chủ được rồi, phải không? Tức là anh đã quen, đã có tự
tin và di chuyển dễ dàng hơn, đúng không?
Javier:
Đúng, dù đôi khi tôi vẫn gặp vài tình huống hơi rắc rối. Tôi nghĩ điều này đã
được hỏi lần trước, như khi tôi đến Mặt Trăng chẳng hạn, có thứ gì đó ngăn
không cho tôi vào. Có vài nơi như vậy. Ví dụ... tầng hầm của cung điện
Buckingham.
Jaume
Su:
À ha.
Javier: Ở
đó tôi bị tấn công bởi hai sinh vật đen biết bay. Và chính sinh vật đen biết
bay đó cũng tấn công tôi ở đây, khi tôi đang điều tra quanh thủ đô. Điều đầu
tiên hiện lên trong đầu tôi là “yêu tinh đá” (gargoyles).
Jaume
Su:
Nghĩa là anh cũng thích điều tra, khám phá, chui vào mọi chỗ giống tôi à.
Javier: Ừ,
vì hồi đó tôi có vài người bạn Colombia, và vợ của một người nói rằng ở chỗ cô ấy
làm việc có một cầu thang dẫn lên trên, và đôi khi cô ấy thấy những cái bóng,
dù không có ai ở đó cả. Và cô ấy không phải là người duy nhất trong công ty thấy
bóng như vậy. Tôi nói, “Thôi được, để tôi đến xem có gì ở đó.” Nhưng cuối cùng
tôi không vào được, như thể có thứ gì đó giữ chân tôi lại, hay làm tôi xao
lãng. Có thể đó chỉ là chuyện vớ vẩn trong đầu tôi thôi, bạn hiểu ý tôi chứ?
Jaume
Su:
Ai mà biết được. Được rồi, ta chuyển sang hình tiếp theo - đây là một khung
hình trong phim Ready Player One, nhé?
Ở đây, ta thấy
mái vòm được thể hiện trong phim của Spielberg, và có cô gái đang chạy, phía
sau là con số 101. Điều này có thể là một dạng lập trình tiềm thức hoặc tác động
tiêu cực, nhưng dù thế nào thì họ cũng đang “nhét” nó vào trước mắt chúng ta. Rồi,
sang hình kế tiếp.
Bây giờ đến
2001: A Space Odyssey (2001: Một cuộc phiêu lưu không gian). Các bạn đang thấy
khung hình bị đảo ngược. Đây là con thuyền của Isis, có Mặt Trăng và Mặt Trời.
Hiện tượng nhật thực cũng được dùng để biểu thị thời điểm thích hợp. Một nhật
thực luôn tượng trưng cho sự cân bằng của các lực, là lúc mọi thứ đồng bộ, sẵn
sàng - thời khắc lý tưởng.
Rồi, tiếp theo, chúng ta đến Vatican.
Đây là cổng vào
của bảo tàng Ai Cập trong Vatican. Ở đó, như các bạn thấy, có một quan tài bằng
đá nằm ngang, và một quả thông - tượng trưng cho tuyến tùng - được đặt vuông
góc 90 độ với quan tài. Vì những người này tin vào điều đó; đó là tôn giáo thật
sự mà họ thực hành. Còn Công giáo... chỉ là dành cho “bầy cừu”.
Họ thực hành tôn
giáo của “những chiếc sừng”. Rồi, tiếp theo, chúng ta sẽ thấy cùng một biểu tượng
được thể hiện lại. Tôi muốn bạn chú ý đến quảng trường phía sau, cái sân có một
cây thánh giá ở giữa. Và hình tiếp theo - chính giữa quảng trường đó là thứ mà
bạn từng nói tới.
Javier: Ừ,
các hình cầu đồng tâm, đúng rồi.
Jaume
Su:
Cách nhà tôi khoảng hai mươi lăm cây số - ở thành phố Figueras - có một cái giống
như vậy. Tôi đã chụp ảnh nó rồi. Nó không hoàn toàn giống cái này, nhưng cùng ý
tưởng. Đó là một quả cầu kim loại có các lớp khác nhau bên trong, hiểu chứ? Và
đây là hình ảnh khá giống cách mà bạn đã thấy Mặt Trăng, kiểu như khi bạn nhìn nó
từ phía sau. Hãy để ý xem - họ đã cố tình đồng bộ hóa mọi thứ. Có thể tất cả những
quả cầu này, cũng như những khối lập phương đen và các cấu trúc khác như đài tưởng
niệm, trụ đá (obelisco) v.v... tất cả đều là một dạng
bản đồ, được tạo ra để cấu trúc nên thực tại, để gây ảnh hưởng, thao túng - nói
cách khác là thao túng thực tại vật chất nhằm kiểm soát những gì ở “phía trên”.
Như câu nói “trên sao, dưới vậy, và ngược lại”. Tôi chỉ muốn chỉ ra điều đó
thôi.
Javier:
Không, ý tôi là tôi cũng thường xuyên dùng những khái niệm trong Kybalion (Bảy nguyên tắc Hermetic).
Jaume
Su:
Mmm.
Javier: Chỉ
có vậy thôi.
Jaume
Su:
Rất hay. Chuyển sang hình tiếp theo.
Bây giờ ta đang
nhìn vào một bức tranh của họa sĩ Bosch. Đây là một cảnh mang sắc thái huyền
bí. Trong phần này của bức tranh, ta thấy một cô gái đang sống giữa những kẻ lừa
dối mình. Cô ta được nuôi dưỡng để trở thành một “Nữ hoàng” trong tương lai - một
cấp bậc phù thủy rất đặc biệt, thực hiện những nhiệm vụ cụ thể trong loại ma
thuật mà họ thực hành. Bạn có thể thấy lại hình ảnh này trong “Bảng địa ngục” của
“Khu Vườn Lạc Thú”. Ở đây, người ta đang chỉ cho cô ta “sự thật” - họ cho cô
soi gương. Khi ai đó cho bạn nhìn vào gương và bạn thấy chính mình, nghĩa là họ
đang nói với bạn sự thật. Và ý nghĩa ở đây là: chúng ta sống trong hai tần số -
một là ban ngày, một là ban đêm. Đó là điều mà bức tranh này muốn nói. Vậy nên,
khi anh có những trải nghiệm của mình, điều đó có khác biệt gì nếu là ban ngày
hay ban đêm không?
Javier: Ý anh
là sao? Ý anh là khi tôi sang “phía bên kia” thì lúc đó là ngày hay đêm à?
Jaume
Su:
Không, ý tôi là khi anh có những trải nghiệm như vậy - anh làm chúng vào ban
ngày hay ban đêm?
Javier: À,
luôn là ban đêm.
Jaume
Su:
Luôn là ban đêm.
Javier:
Đúng, tôi cố gắng sắp xếp sao cho vào khoảng 12 tiếng. Ví dụ, nếu tôi dậy lúc 8
giờ sáng, thì tôi đi ngủ lúc 8 giờ tối để có thể ở trong cõi trung giới 12 tiếng,
và 12 tiếng còn lại thì ở bên này. Luôn là ban đêm.
Jaume
Su:
Rồi, để tôi nói cho anh lý do tại sao tôi đưa hình này vào. Khi tôi sống ở
Senegal, tôi mua một cái radio để có thể nghe Đài Quốc gia Tây Ban Nha, vì ở đó
người ta chỉ nói tiếng Wolof, vài ngôn ngữ địa phương khác, và tiếng Pháp. Thỉnh
thoảng bạn cũng muốn nghe tiếng Tây Ban Nha, những thứ thân thuộc với thế giới
của bạn, hiểu chứ? Nhưng tôi chỉ có thể bắt sóng radio vào ban đêm. Khi mặt trời
mọc, tín hiệu biến mất - chỉ nghe thấy tiếng rè rè. Và nếu bạn bật radio lên
trước khi mặt trời lặn, bạn sẽ nghe thấy tiếng nhiễu, nhưng đúng khoảnh khắc mặt
trời vừa khuất, chỉ trong một giây, sóng radio trở nên rõ ràng hoàn hảo.
Đó là lý do tôi
hỏi anh câu này. Cũng giống như khoảng thời gian mà sinh thể “rắn” (serpiente)
hóa thân vào cơ thể của người dẫn kênh - điều này từng được Arizona Weiler giải thích. Mọi thứ diễn ra chỉ trong
chớp mắt, y như sự chuyển đổi tần số radio mà tôi vừa kể. Đó chính là lý do tôi
đặt câu hỏi này.
Rồi, chúng ta
sang slide tiếp theo. À… xin lỗi, hai màn hình vừa tắt nữa rồi, không biết có
chuyện gì. Rồi, ở đây chúng ta thấy một bộ não, đúng chứ? Giờ hãy xem nó thế
nào. Sang hình tiếp theo đi, Robert.
Được rồi, để ý
con chim nhỏ nhé. Ở đây tôi lấy một bức tượng Ai Cập cổ.
Javier:
Horus.
Jaume
Su:
Đúng, của Ai Cập cổ - Horus. Và để ý xem, con chim đó được chạm khắc rất hoàn hảo.
Javier: Ừ.
Jaume
Su:
Rồi ta chuyển sang hình tiếp theo, bây giờ ta sẽ thấy con mắt.
Và tiếp theo nữa,
ta thấy một bản minh họa cổ - đây là hình trong một bản codex (sách cổ viết
tay). Tôi sẽ tìm xem là bản nào. Và anh từng nói về “con mắt trên bầu trời”.
Hãy kể cho tôi nghe về điều đó đi.
Javier: Ừ.
Jaume
Su:
Kể cho mọi người nghe đi.
Javier:
Thì… lần đầu tiên tôi thấy nó, đó là một con mắt theo kiểu huyền bí - xung
quanh có những viền màu dạng ảo giác một chút. Nó xuất hiện ở nhiều vị trí khác
nhau. Không phải nhiều mắt đâu, mà chỉ là một con mắt lặp đi lặp lại. Anh hiểu
không? Giống như cùng một con mắt, chỉ là nó hiện ra ở nhiều chỗ, với kích thước
và độ trong suốt khác nhau, nhưng luôn là con mắt đó. Và tôi… tức là, tôi không
nhận ra nó có ở đó. Tôi quay lại và thấy nó, rồi tôi nói: “Chết tiệt! Mày ở đó
à?”
Jaume
Su:
Nó luôn xuất hiện à?
Javier:
Không, tôi nghĩ không phải lúc nào cũng vậy. Ví dụ, có một lần tôi cầu xin điều
gì đó với vũ trụ - tôi không nhớ là điều gì - nhưng tôi cầu nguyện với sự tập
trung, thành tâm, và niềm tin sâu sắc. Và rồi tôi thấy trên bầu trời bắt đầu
hình thành một vòng xoáy, và từ đó xuất hiện một con mắt khổng lồ - thật sự rất
lớn. Nếu con mắt to thế này, thì tôi chỉ nhỏ xíu bằng thế này thôi. Con mắt đó
được bao quanh bởi những hình dạng giống như hình học thiêng liêng, kiểu như những
hoa văn màu bạc xen với xanh và trắng, nhưng chủ yếu là màu bạc.
Rồi, ví dụ, khi
tôi ngước lên nhìn Mặt Trời, tôi thấy nó ở đó, tôi chào nó, và đột nhiên tôi thấy
như có hiện tượng nhật thực: chỉ còn lại một mảnh sáng, phần còn lại tối đen, rồi
tôi thấy có chuyển động - như thể nó đang chớp mắt. Tôi nói: “Cái quái gì vậy?”.
Tôi bay lên để nhìn kỹ hơn, và nhận ra đó là một con mắt. Rồi đột nhiên tôi
xuyên qua con mắt đó… và tôi xuất hiện ở một nơi khác.
Jaume
Su:
Ở đâu?
Javier: Ờ
thì... tôi thấy mình ở trong một kiểu buồng chứa, giống như những buồng ngâm
đó. Có vẻ là một trong những thứ như vậy. Câu hỏi bây giờ là: ai mới là bản sao
ở đây - tôi, hay người ở “phía trên”? Ở đâu đó. Ai mà biết được.
Jaume
Su:
Ừm... thông thường thì anh mới là bản gốc. Đó là điều mà Corrado Malanga nói.
Giả sử điều đó là thật đi.
Javier: Tôi
luôn tỉnh dậy... thật ra là hầu như mỗi lần tôi cố đi xuyên qua mặt trời đó,
tôi đều tỉnh dậy trong một trong những buồng ngâm đó, và theo thời gian, cái chất
lỏng bao quanh tôi bắt đầu rút dần đi, rồi có gì đó lạnh lạnh nhỏ xuống đầu
tôi.
Jaume
Su:
Đúng rồi, anh đã kể chuyện đó lần trước rồi. Nghĩa là... cái con mắt đó chính
là một mặt trời.
Javier:
Vâng, từ góc nhìn của tôi thì có vẻ là vậy. Tôi nhớ, ví dụ như khi Dale Harder
đến tham dự hội nghị ở Barcelona, ông ấy có nói rằng khi đầu thai, ông ấy có cảm
giác rơi qua một cái lỗ, một thứ gì đó đen thẳm. Nên bây giờ, từ góc nhìn này,
tôi thấy nó giống như một mặt trời, nhưng từ phía bên kia, nó lại là một hố
đen. Hiểu không?
Jaume
Su:
Ừ, hiểu rồi.
Javier: Giống
như cái hình đó - hai người đối diện nhau, một người vẽ số 9, người kia lại thấy
là số 6. Tức là tôi nhìn từ hướng này thì thấy một thứ, còn anh nhìn từ hướng
kia thì thấy khác. Giống như hai mặt của một đồng xu vậy.
Jaume
Su:
Ừ, hay lắm.
Javier:
Cũng hợp lý, đúng không?
Jaume
Su:
Vâng, như chúng ta thấy, người xưa cũng đã nhìn thấy con mắt này. Đây là hình
trong “Libro de las Siete Edades del Mundo” (Cuốn Sách về Bảy Kỷ Nguyên của Thế
Giới), thế kỷ XV. Nghĩa là có người đã thấy nó trước anh rồi. Tôi còn nhớ “Eye
in the Sky” của Alan Parsons cũng liên quan rất nhiều đến hình ảnh này. Khi
Alan Parsons phát hành album thứ hai, họ bắt đầu đưa vào hàng loạt biểu tượng -
bạn sẽ thấy kim tự tháp và con mắt không chỉ trong album đó mà còn trong nhiều
tác phẩm sau này.
Được rồi, bây giờ
ta chuyển sang hình tiếp theo.
Ở đây chúng ta
thấy bầu trời, nhưng cũng là hình ảnh phản chiếu của những công trình ở Ai Cập.
Tức là, các kim tự tháp và đền đài được xây theo vị trí của các ngôi sao trên
trời - “trên sao, dưới vậy”. Tôi chỉ muốn cho anh thấy điều đó, rồi ta qua hình
tiếp theo.
Các đường ống
trong kim tự tháp được căn chỉnh sao cho vào khoảng năm 10.500 trước Công
nguyên, chúng nằm đúng với vị trí của các sao. Đây là nghiên cứu của Gilbert và
Robert Bauval. Dường như kim tự tháp hoạt động như một bệ phóng, giúp linh hồn
- như cách anh làm - được đưa thẳng đến đó sau khi chết. Anh nghĩ sao về ý này?
Javier:
Cũng có thể lắm. Nếu như vòm đó, hay cấu trúc đó, được người xưa gắn với nữ thần
của bầu trời đầy sao, thì có lẽ nó tăng cường năng lượng để linh hồn vượt qua lớp
đó và đến sống ở một ngôi sao, như người ta nói. Nhưng tôi có một câu hỏi: người
đó - hay linh hồn đó - khi đến một ngôi sao, họ nhìn thấy gì ở trong đó?
Jaume
Su:
Câu hỏi này rất phức tạp.
Javier: Anh
biết không?
Jaume
Su:
Có, tôi biết. Và thật ra nó được mã hóa ngược. Anh hãy xem 5 phút đầu của phim Ready
Player One - ở đó người ta cho anh thấy nó thế nào. Nhưng để hiểu rõ hơn, anh cần
đọc thêm chương 110 trong “Sách của người chết” (Libro
de los Muertos) của Ai Cập.
Bây giờ ta chuyển
sang hình tiếp theo - đây là bức vẽ trong mộ của Tutankhamon.
Bạn có thể thấy
phòng đặt quan tài, được vẽ kín bốn bức tường với các hình tượng, nghi thức và
biểu tượng. Bên ngoài có bốn nhà nguyện, lồng vào nhau như bốn lớp, được trưng
bày ở Bảo tàng Cairo.
Khi tôi đến đó,
người ta đã trưng bày bốn lớp này, mỗi lớp tượng trưng cho một cõi khác nhau,
cùng với ba quan tài bên trong, và quan tài ngoài cùng bằng đá granite đỏ. Toàn
bộ cấu trúc đó tượng trưng cho con người, cho những lớp trong thể vía, cũng như
các tầng của cõi trung giới. Như Robert Martínez từng nói: “Khi tôi lên cõi
trung giới, tôi thấy ‘đây không phải là
nó’, rồi tôi tuyên bố, bùm!, một màn hình khác mở ra.” Ông ấy nhận ra rằng
có nhiều thực tại chồng lên nhau.
Vì vậy, người Ai
Cập cổ đại đã để lại cho chúng ta một bản đồ hướng dẫn - cách đi vào chiều
không gian thứ tư và đến sống ở một ngôi sao trong chòm Orion. Ngoài ra, người
ta còn tìm thấy một tấm áo choàng phủ bên ngoài; khi Howard Carter khai quật
ngôi mộ, áo choàng đó được thêu đầy sao và các biểu tượng. Nhưng do chiến tranh
và rắc rối hành chính, nó bị hư hại và phân rã trước khi ông được phép quay lại.
Giờ nó đã mất mãi mãi. Nhưng người ta biết tấm áo đó có thật. Tôi nói điều này
để anh hiểu thêm cách người Ai Cập nhìn nhận hành trình linh hồn, và có thể anh
sẽ thấy điều đó liên hệ với trải nghiệm của chính anh.
Giờ ta chuyển
sang hình tiếp theo.
Ở đây ta thấy một
ngôi mộ - nói cho tôi biết anh thấy gì nào.
Javier: Tôi
nghĩ... người trong hình là Osiris hoặc Ptah. Và tôi thấy rằng….
Jaume
Su:
Đúng rồi, Osiris là nhân vật bên trái. Tôi phải cắt phần đầu hình để phóng to,
mong thông cảm. Và bạn thấy sao?
Javier: Có
vẻ như... linh hồn - tôi quên họ gọi là...
Jaume
Su:
Ba, Ka, và những phần khác.
Javier:
Đúng rồi, Ba và Ka. Giống như linh hồn tách khỏi thân xác, rồi đi tìm cánh cổng
để vượt qua hố đen đó.
Jaume
Su:
Chính xác.
Javier: Có
thể là như vậy, đúng không?
Jaume
Su:
Cái “hố đen” đó, tôi không chắc chính xác nó là gì. Có thể là Sirius, hoặc một
ngôi sao nào khác. Nó là ngôi sao đen, biểu tượng cho bầu trời - hình tròn luôn
tượng trưng cho trời, còn hình vuông tượng trưng cho đất. Vì vậy, trong các
ngôi mộ Ai Cập, họ khắc hoặc vẽ một cánh cửa, để linh hồn có thể quay lại.
-----------------------
Giờ ta xem hình
tiếp theo.
Ở đây ta thấy
hai ngôi mộ khác nhau. Trong một hình, ta thấy người chết mặc khố hình kim tự
tháp - có rất nhiều tượng kiểu này, biểu trưng cho khả năng quay lại của linh hồn.
Đó là một biểu tượng vật chất giúp người đó trở về cõi này. Trong lá bài Tarot
“Người Bị Treo Ngược” (El Colgado) cũng có hình ảnh cánh cửa đó. Ở hình bên phải,
ta thấy một cánh cửa khắc bằng đá, rất hẹp, và phía trên có một thanh xà cong
tròn. Anh có ý tưởng gì về vì sao nó được làm như vậy không?
Javier: Ờ,
tôi nghĩ có thể là... giống như trước đó anh nói, hình vuông tượng trưng cho vật
chất, còn hình tròn thì giống như linh hồn hay một thứ gì đó đang cố gắng đi
vào trong vật chất vậy.
Jaume
Su:
Ừ, đúng rồi, đúng rồi. Nhưng tôi muốn biết điều đó qua kinh nghiệm của anh.
Theo kinh nghiệm của anh, ba hình mà chúng ta đang xem có ý nghĩa gì không? Ý
tôi là, anh có một kiểu “bộ lọc” mà chúng tôi không có. Có thể anh có, hoặc
không có lời giải thích cho những gì anh thấy.
Javier: Ừ,
tôi...
Jaume
Su:
Nếu nó không có ý nghĩa gì với anh thì cũng không sao cả, không có vấn đề gì hết.
Javier:
Không, để xem... Tôi nhớ lại vài trải nghiệm, nơi tôi thấy một vật thể nhỏ nhỏ,
nhưng cuối cùng lại đi xuyên qua nó. Bằng cách nào thì tôi không biết. Cuối
cùng tôi thậm chí đứng giữa hai bức tường đó và làm cho chúng rộng ra hơn. Giống
như thể tôi đang tạo ra một không gian tinh thần để chứa một cái gì đó, bất cứ
thứ gì.
Jaume
Su:
Thông tin mà anh đang chia sẻ thật sự rất quý giá với tôi đấy. Sau này tôi phải
ngồi nghiền ngẫm lại và suy nghĩ thêm, nhưng thật sự tôi đang kinh ngạc đó.
Javier: Tôi
nói vậy là vì đôi khi tôi thấy mình ở trong một nơi hoàn toàn trắng xóa, nhưng
lại cảm thấy có một thứ gì đó đẩy tôi vào bên trong. Vấn đề là tôi thấy chỗ đó
rất hẹp, và không hiểu sao, tôi vẫn có thể đi qua được, dù biết nó rất hẹp. Cuối
cùng tôi lại mở rộng hai bên ra, làm cho nó thoáng hơn. Rồi, chẳng hạn, tôi thấy
có một thứ gì đó nghiêng nghiêng, và vì tôi không thích những thứ nghiêng quá mức,
nên tôi sửa nó lại theo ý mình. Nhưng đó chỉ là từ kinh nghiệm của riêng tôi
thôi, không có gì hơn.
Jaume
Su:
Tôi sẽ suy ngẫm về tất cả những điều này. Anh đang cho tôi một lượng thông tin
vô cùng giá trị, nhưng tôi cần phải suy xét nhiều điều về nó. Thật thú vị những
gì anh kể.
Được rồi, bây giờ
chúng ta đến bức tiếp theo - đây là một cảnh trong phim Stargate. Anh thấy sao
về hình này?
Javier:
À... Cái kiểu “xám xám” điển hình đó. Nhưng mà, ví dụ như con mắt trên ngực có
thể tượng trưng cho “thái dương thần nhãn”, hay một thứ tương tự. Hoặc có thể
cái tam giác trên đầu thể hiện cách bạn đặt mắt - tức là khi bước vào thế giới
cõi trung giới. Bởi vì đôi khi, tùy vào cách tôi tập trung mắt, tôi sẽ thấy thứ
này hay thứ khác.
Jaume
Su:
Hiểu rồi.
Javier: Giống
như là... nếu tôi tập trung sai, mắt tôi như không còn ở vị trí này mà bị lệch
qua đây. Thế là tôi bắt đầu tìm lại tiêu điểm, rồi mọi thứ mới dần dần hiện rõ
ra...
Jaume
Su:
Khi ở cõi trung giới, anh vẫn giữ hình dạng con người chứ?
Javier: Đôi
khi có, nhưng đôi khi không. Có lúc tôi thấy mình không có cơ thể. Tôi nhìn xuống
thấy có người đang đi bộ, tôi lướt qua phía trên, nghĩ rằng mình sẽ không chạm
vào họ, nhưng cuối cùng lại va vào họ. Tôi nghĩ: “Ủa, sao lại đụng được? Trong
khi mình đâu có thân thể.”
Jaume
Su:
Ừ, rất hay. Chúng ta qua hình tiếp theo nhé.
Đây là một cảnh
trong tập 4, mùa đầu tiên của Space 1999. Nó có gợi cho anh điều gì không?
Không à? Được rồi, tiếp theo.
Javier: Ở
đây giống như một cuộc chiến vậy.
Jaume
Su:
Hình này gợi cho anh điều gì?
Javier: Tôi
từng thấy mình ở trong một kiểu huấn luyện nào đó, giống như vậy.
Jaume
Su:
Đây là một cảnh trong phim đầu tiên của George Lucas, khoảng năm 1971–72, tên
là “THX 1138”. Nó là một nhà tù không có tường, chỉ toàn không gian trắng. Tôi
chọn cảnh này dựa theo mô tả mà anh từng nói trong video trước. Tôi chỉ muốn biết
nó có gợi anh nhớ đến trải nghiệm nào không.
Javier:
Trong những không gian trắng mà tôi từng ở, tôi chưa từng đối đầu hay xung đột
với ai, ít nhất là ở đó. Nhưng tôi từng thấy mình trong một kiểu huấn luyện.
Tôi có dùng katana, và chiến đấu với loại vũ khí đó. Bây giờ, không biết đó có
phải là ký ức không thì tôi không chắc.
Jaume
Su:
Anh chiến đấu với ai?
Javier: Đôi
khi là với những người đang ở đó, và bằng cách nào đó tôi thấy tức giận với họ.
Tôi nói: “Nghe này, tôi đang cảnh báo đó, lại đây đi, vì tôi sẽ xử anh đó…” Rồi
cuối cùng tôi thật sự lao vào đánh... Kiểu như vậy, đúng, đúng. Vì một lý do
nào đó, nhưng tôi không biết tại sao. Có thể đó là một ký ức từ quá khứ.
Jaume
Su:
Rất tốt, cảm ơn anh đã chia sẻ. Chúng ta đến hình tiếp theo nhé.
Đây là một cảnh
trong phim 2001: A Space Odyssey. Tôi muốn giải thích vì sao cảnh này lại được
quay như vậy. Khi xem phim thì không thể hiểu hết, nhưng nếu đọc tiểu thuyết -
do Antonio Rivera dịch sang tiếng Tây Ban Nha, ông ấy là một dịch giả vĩ đại -
thì bạn sẽ thấy: khi con người, tức là phi hành gia, bước vào không gian của
người ngoài hành tinh, họ (người ngoài hành tinh) sẽ điều chỉnh lại thực tại, tạo
cho anh ta một môi trường quen thuộc để cảm thấy thoải mái. Trong cảnh phim, mỗi
lần anh ta đi qua một căn phòng hoặc nhìn qua khung cửa, anh ta lại thấy một
không gian-thời gian khác, nơi anh ta trông già hơn, hoặc thay đổi theo cách
nào đó. Mỗi căn phòng tượng trưng cho một sự chuyển đổi giữa các chiều không
gian. Người ngoài hành tinh tạo ra môi trường đó để anh ta cảm thấy được chào
đón. Anh nghĩ sao về điều này?
Javier: Tôi
cũng từng trải qua điều tương tự. Tôi còn nghe nhiều người kể lại những trải
nghiệm giống vậy - họ cố đi ra khỏi một căn phòng, nhưng lại quay lại đúng căn
phòng đó, như trong một vòng lặp. Cũng có lúc tôi thấy mình yên bình, có người ở
đó, mọi thứ có vẻ ổn, nhưng rồi bất chợt, tôi thấy một quả cầu nhỏ màu xanh lục,
viền ngoài vàng-xanh, bên trong dần chuyển sang vàng nhạt. Nó bắt đầu di chuyển
như đang quan sát tôi, và tôi nghĩ: “Ủa, khoan, tránh ra.” Khi nó biến mất, tôi
nhìn qua cửa sổ thì thấy một người có cánh đang bay bên ngoài - giống một thiên
thần. Tôi tự hỏi: “Cái gì vậy?” Có vẻ như nó muốn vào, như thể nói: “Tôi ở đây
nè, lại đây đi.” Nhưng tôi không ra ngoài để xem nó là gì, vì tôi đang ở cùng một
người khác, và tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở đó, nên tôi không muốn rời đi.
Jaume
Su:
Nghe anh kể thì có vẻ mỗi khi ra ngoài, hoặc ít nhất là trong các trải nghiệm
mà anh mô tả, anh thường gặp phải những sinh thể thù địch. Tôi hiểu đúng không?
Javier: Đôi
khi có, đôi khi không. Tôi nghĩ điều chính yếu là nhận thức được rằng có nhiều
thứ tồn tại - dù là thiện hay ác. Vấn đề là tôi cần biết mình đang tương tác với
ai.
Jaume
Su:
À, hiểu rồi. Tiếp theo nhé. Xin lỗi, anh nói nốt đi.
Javier:
Không, ý tôi là có thể do tôi đi điều tra những nơi mà mấy sinh thể đó không
thích bị quấy rầy, nên họ mới tỏ ra thách thức với tôi thôi.
Jaume
Su:
À, ra vậy. Cảm ơn anh.
Được rồi, bây giờ chúng ta có một hình vẽ trong ngôi mộ Ai Cập - là một vị vua chuẩn bị lên thuyền của nữ thần Isis.
Ở đây ta có cả một
“bản đồ sao” thể hiện nơi họ sẽ đầu thai. Nếu để ý, không chỉ có Sirius hay
chòm Orion đâu, mà còn cả một danh mục sao khổng lồ, bao gồm cả Pleiades. Tiếp
nhé.
Đây là một hình
khác, tôi nghĩ là trong mộ của Pepi... à không, của Sethmuth - một kiến trúc
sư, nếu tôi nhớ không nhầm. Nếu tôi sai, mong mọi người bỏ qua. Rồi, ta hãy xem
chi tiết của bức này, để hiểu rõ hơn. Robert, chiếu tiếp hình nhé.
Góc 45 độ tượng
trưng cho hành trình xuyên chiều không gian.
Góc 90 độ tượng
trưng cho sự thay đổi bình diện.
Và trong hình
trước đó, nếu để ý kỹ, nhân vật bên phải đang giơ tay tạo thành góc vuông để chỉ
đường cho pharaoh, còn con cá sấu - sinh vật mang “gen rắn” - phải vượt qua
sông Nile để đến thế giới của các vị thần, thì nó phải đặt mình ở góc 45 độ.
Đây là những chỉ dẫn rất chính xác cho hành trình đó. Và anh vừa mới nói rằng mỗi
khi thấy mặt phẳng nghiêng, anh lại cảm thấy khó chịu.
Javier: À,
đúng rồi, trước khi tôi đọc Kybalion, tôi đã đọc Những Tấm Bảng Ngọc Lục Bảo (The
Emerald Tablets), và tôi thấy có nói rằng năng lượng tiêu cực di chuyển theo hướng
nghiêng, anh biết không? Kiểu như nó di chuyển theo một góc nghiêng, còn năng
lượng tích cực thì chuyển động theo hình tròn hay gì đó, tôi hiểu đại khái là vậy.
Vì thế nên có…
Jaume
Su:
Nhưng đó là điều anh đã đọc được, đúng không?
Javier :
Vâng, tôi nghĩ là có ở đó, bây giờ thì không chắc là trong Kybalion hay ở đâu,
nhưng tôi nhớ là đọc được. Vì vậy tôi nghĩ trong hầu hết các ngôi nhà, hoặc gần
như tất cả, anh sẽ không bao giờ thấy một bức tường nghiêng hẳn, vì theo lý
thuyết, qua đó có thể mở ra một cổng năng lượng.
Jaume
Su:
Được rồi, chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về chủ đề đó nếu còn thời gian. À Robert, tôi
không biết mình còn bao nhiêu thời gian, khi nào cần thì cứ nhắc nhé.
Robert:
Không sao đâu, vẫn còn thời gian mà, Jaume. Chúng ta đang trực tiếp được một tiếng
ba phút, vẫn ổn.
Jaume
Su:
Tuyệt. Còn khán giả trên chat thì sao?
Robert: À,
có vài người đặt câu hỏi, để xem tôi có tìm được câu nào không… Có mấy câu hỏi
nhưng chúng ta đã trả lời lần trước rồi. Có gì không, Javier?
Javier: À,
tôi chỉ định nói là trong đa số các lần, tôi luôn đi thẳng lên trên, không bao
giờ chọn đường nghiêng như vậy.
Jaume
Su:
Được rồi, ta sẽ bàn tiếp phần đó. Giờ chuyển sang hình tiếp theo - đây là một bức
tranh trong bộ bài Tarot.
Giờ chúng ta chỉ
xem một phần của hình, nơi có bánh xe định mệnh đang quay ngược chiều kim đồng
hồ - tượng trưng cho quá trình thoái hóa, tức là cách mà chúng ta bước vào cõi
vật chất. Chúng ta tiến hóa một chút, nhưng rồi lại bị vị archon hút năng lượng,
đưa ta quay lại cỗ máy và tái chế liên tục cho đến khi chu trình này kết thúc.
Tôi chỉ muốn cho thấy cách mà trong Tarot, điều này được mô tả như một “mánh lới”
ẩn dụ.
Tiếp đến là hình
tiếp theo.
Ở đây, chúng ta
có một “mánh lới thị giác” khác, được vẽ như một bài học rằng Giáo hội Công
giáo đang giữ chúng ta trong vòng luân hồi thoái hóa, để chúng ta bị hiến tế vì
bị xem là tội lỗi và có lỗi. Ở hình kế tiếp, lại có một “mánh lới” khác cho thấy
rằng nếu bạn trở thành bậc thầy của chính mình, nếu bạn đi theo con đường của
linh hồn, bạn có thể thoát ra khỏi vòng đó. Chúng ta chưa thấy toàn bộ hình,
nhưng để ý con thỏ đội vương miện - đó là một phần của ẩn ý, biểu trưng cho việc
“mang theo túi kinh nghiệm” khi bạn thoát ra khỏi chu trình này.
Giờ chuyển sang
hình tiếp theo, vì ta bước vào phần nói về “phép thuật”.
Đây là một bức
tranh của Bosch, Nhà ảo thuật (El prestidigitador). Bức này dựa trên một loạt
các mánh lới thị giác ẩn trong Tarot, mà tôi phát hiện ra vài tháng trước. Rất
thú vị - Bosch biết về Tarot, hoặc có thể là gia đình ông, và đã ẩn những mánh
này vào tranh. Tôi sẽ không giải thích chi tiết bức này vì ta sẽ xem trực tiếp
các mánh trong Tarot. Có rất nhiều, cả một chuỗi dài, nhưng ta chỉ xem vài cái.
Tiếp sang hình kế
tiếp.
Ở đây ta thấy
các nhân vật chính: người pháp sư - đại diện cho bản thể của mỗi người, người đang
thực hành phép, đồng thời cũng là học trò. Cạnh đó là “người phụ nữ của thế giới”
trong trường năng lượng hình xoáy (hình xuyến), tượng trưng cho linh hồn đang
theo con đường tiến hóa, hoặc được một thực thể tích cực giúp đỡ. Nếu để ý, cô ấy
đang đặt cây trượng lên đầu người pháp sư, trong khi cuốn sách hướng dẫn thì nằm
trong tay Nữ tư tế (La Papisa). Đây là những nhân vật
tham gia trong buổi “nghi lễ phép thuật” này.
Tiếp hình sau.
Ở đây, ta thấy
cách thức thay đổi cõi giới: chiếc mũ là biểu tượng của tuyến tùng. Các phụ nữ
cầm bình nước tượng trưng cho tần số năng lượng và cách nó vận hành.
Sang hình tiếp
theo - phóng to lên. Hãy để ý, toàn bộ bố cục này không phải tưởng tượng; mọi
chi tiết đều khớp chính xác, và bạn có thể kiểm chứng nếu dùng bộ Tarot trong
suốt. Khi ghép đúng, bạn sẽ thấy nhân vật có ba con mắt.
Robert:
Vâng, thấy rồi.
Jaume
Su:
Giờ sang hình kế tiếp - cùng hình đó, nhưng ta xem phần dưới. Hãy để ý: một bàn
chân đang đặt trong một trong hai chiếc bình, biểu trưng cho việc thay đổi cõi
giới. Nước trong một bình - tức là tần số này - phải đồng bộ để có thể đi vào
bình kia, vượt qua mặt bàn. Mánh lới ở đây là “vượt qua mặt bàn”.
Tiếp hình sau.
Ở đây, nhân vật
thực hiện phép - thay đổi cõi giới, thoát khỏi “Ma Trận”. Toàn bộ chuỗi mánh
này có khoảng trăm cái, ta chỉ đang xem một phần nhỏ. Ở đây, ta thấy anh ta tạo
ra một cánh cửa năng lượng nghiêng 45 độ - tượng trưng cho việc đạt được sự
tương thích tần số.
Và đây là “Người
bị treo ngược” (El Colgado). Chưa thấy mặt, vì điểm nhấn là bông hoa - tuyến
tùng, biểu trưng cho năng lực mà ta dùng để thay đổi cõi giới. Tuyến tùng là cầu
nối giữa linh hồn và thể xác - “nơi cư ngụ của linh hồn”. Người này đang sử dụng
nó để chuyển đổi chiều, và để làm được thế, phải nghiêng 45 độ.
Tiếp hình kế.
Giờ thì anh ta
đã hoàn thành - thoát ra hoàn toàn. Nếu để ý, bây giờ anh ta không còn cơ quan
sinh dục, mà thay vào đó là một bông hoa. Tiếp hình. Ở đây anh ta xuất hiện như
một thiên thần. Đó là trọn vẹn “mánh lới thị giác”.
Ý nghĩa của nó
là: ý thức phải nghiêng 45 độ để vượt khỏi Ma Trận, đồng thời vượt qua vận tốc
ánh sáng. Trong các mánh và mật mã ẩn trong Tarot, điều này được diễn tả như “nắm
lấy cỗ xe”, “giữ lấy dây cương” và “cho xe chạy nhanh hết sức”. Tôi đã tạo ra
hình minh họa này để giúp dễ hiểu hơn, theo phong cách phương Tây.
Tóm lại: phải
nghiêng 45 độ - đó là điều cho phép du hành xuyên chiều. Vì vậy tôi mới hỏi bạn
rằng, khi bạn ở trong cõi trung giới, bạn có những điểm định hướng không? Có bắc,
nam, trên, dưới, trái, phải không? Đó là lý do của câu hỏi đó. Sang hình tiếp
theo.
Tốt rồi, giờ tôi
để bạn tự do chia sẻ. Đây là một “mánh lới thị giác” mà tôi đã hoàn chỉnh để
cho thấy tiến trình. Nhân vật bên trái có tay đặt sau lưng, nhưng thật ra điều
đó sai, vì đây là nhân vật chủ động. Một trong hai tay - tay cầm kiếm của “Kỵ
sĩ Kiếm” - có thể đặt ở hai vị trí khác nhau, nếu bạn dùng Tarot trong suốt thì
sẽ thấy hình cuối cùng sẽ khớp như thế này. Tôi còn “đội vương miện” cho nhân vật
để hoàn thiện hình. Điều tôi vẫn chưa hiểu là vì sao nhân vật lại có cánh, vì
theo tôi, trong cõi trung giới chúng ta không có thân thể. Đó là lý do tôi hỏi anh,
tôi vẫn còn nhiều nghi ngờ.
Javier: Ờ,
đôi khi tôi có thân thể, và tôi từng thấy mình phản chiếu trong gương. Mặc dù có
người nói là không nên soi gương trong cõi trung giới, nhưng tôi đã làm và chẳng
có gì kỳ lạ cả. Trái lại, tôi thấy mình là phiên bản tốt nhất của chính mình -
đẹp hơn, oai phong hơn.
Jaume
Su:
Ý bạn là phản chiếu trong gương... trong cõi trung giới hay là trong gương vật
lý ở thế giới vật chất?
Javier:
Không, không, trong cõi trung giới, tất cả đều trong cõi trung giới. Và... ví dụ,
đôi cánh…
Jaume
Su:
Ủa, mà cái gương đó xuất hiện từ đâu?
Javier:
Không, ý tôi nói “cái gương” là để ví von cho “sự phản chiếu”, để dễ diễn tả
thôi. Nhưng tôi cũng từng thấy mình phản chiếu trong mặt nước, và trong một cấu
trúc trông giống như tấm gương, nhưng tôi nghĩ nó không phải gương thật - vì nó
là một công trình khá lớn. Còn chuyện đôi cánh thì, ví dụ, đôi khi trong cõi
trung giới là ban đêm, đôi khi lại là ban ngày. Khi tôi thấy trời sáng, tôi
nhìn thấy bóng mình in xuống đất và không hề thấy có cánh. Nhưng khi tôi bắt đầu
tập trung, tập trung sâu hơn, thì đột nhiên tôi cảm thấy nóng - như thể có một
tấm choàng năng lượng đang bao lấy tôi vậy.
Jaume
Su:
Ừm.
Javier: Và
từ đó tôi bắt đầu bay lên, như thể tự động vậy. Và rồi đôi cánh xuất hiện. Nó đến
từ đâu ư? Tôi không biết. Có thể là ký ức, có thể là năng lượng thiên giới, hoặc
cũng có thể là do ADN được kích hoạt. Tôi cũng từng nghe thấy thứ âm thanh mà
người ta gọi là “âm thanh thiên giới” - nghe hỗn loạn nhưng lại vô cùng đẹp, thật
điên rồ. Tôi cũng từng nghe thấy nó. Và chính vào lúc đó - tôi nhớ là năm nay,
nhưng không nhớ chính xác khi nào - tôi nhìn thấy một mặt trời cam, và từ đó,
có những sinh thể có cánh hạ xuống theo hàng, rồi tôi bắt đầu nghe thấy âm
thanh hỗn loạn mà đẹp đẽ ấy, đồng thời cảm giác như mình đang được “thanh lọc”
dữ dội, kiểu như bị tẩy ký sinh vậy. Tôi bắt đầu nôn ra, hoặc nói đúng hơn là tống
ra một lượng lớn những thứ ô uế.
Jaume
Su:
Rất hay. Rất hay. Tôi nói thật nhé - những hình vẽ mà tôi đưa ra, tất cả đều có
sự khớp nối, đều chính xác, nhưng tôi gặp khó khăn khi hiểu hết chúng, vì tôi
không có trải nghiệm trực tiếp để đối chiếu. Tôi vẽ ra hình đó, nhưng nhiều khi
tôi chỉ biết “nó là như vậy”, chứ không hiểu ý nghĩa. Có khi phải mất nhiều năm
sau tôi mới hiểu được. Càng tích lũy thêm kiến thức, tôi càng hiểu rõ hơn,
nhưng dĩ nhiên tôi cũng có giới hạn của mình.
Javier: Ừ,
cũng có thể đó là một cảm giác nhẹ nhõm về tinh thần - như thể bạn trút bỏ gánh
nặng cảm xúc, cái “ba lô” chứa đầy vấn đề của cuộc sống này. Vậy nên đôi cánh
hay lông vũ có thể chỉ là biểu tượng cho sự giải phóng ấy.
Robert: À
không, tôi... tôi quên mất. Ờ... điều tôi muốn nói là, khi Jaume hỏi bạn về việc
“có điểm định hướng nào trong cõi trung giới không - trên, dưới, trái, phải?”,
thì từ kinh nghiệm cá nhân của tôi, điều rất thú vị là: khi tôi rời khỏi cơ thể,
tôi không có thân thể, nhưng tôi vẫn có ý thức, và tôi cảm nhận được phương hướng
khi một sinh thể xuất hiện trước mặt tôi - và cảm giác đó là: chân ở dưới, đầu ở
trên. Hiểu ý tôi chứ?
Rồi khi Jaume hỏi
bạn: “Có cảm giác giống như khi bạn đặt chân xuống nước còn thân thể ở trên mặt
nước không?” - thì với tôi, trải nghiệm hoàn toàn khác. Vì khi Jaume nói “cảm
nhận”, có lẽ anh ấy đang nói theo nghĩa giác quan vật lý - xúc giác, thính
giác, v.v. Nhưng điều tôi cảm nhận được khi chuyển cảnh giới, là tình yêu. Đó
chính là “sự vượt qua” - cảm nhận tình yêu. Nhưng không phải kiểu tình yêu trần
thế, mà là một thứ gì đó rất mạnh mẽ, như thể bạn trở về “nhà”. Cảm giác mà ở
đây, trong thế giới này, bạn không bao giờ cảm thấy được. Khi tôi nói “ở nhà”,
không phải là ở căn nhà vật chất của mình, mà là cảm giác thuộc về, một sự an
yên sâu sắc chỉ có khi bạn “ra khỏi” đây. Tôi chỉ muốn chia sẻ như vậy thôi. À,
và tôi cũng thấy mây - tôi không nhìn thấy phía dưới, nhưng thấy mây. Và theo
tiềm thức, mây luôn là thứ ở phía trên. Nhưng tôi không có cơ thể, và cũng
không cần cơ thể.
Jaume
Su:
Rất thú vị. Và tôi hiểu rằng khi các bạn ở trong cõi trung giới và gặp những
người khác, thì các bạn gặp họ trong cùng tư thế - tức là không ai bị đảo ngược
hay lộn ngược cả. Vậy là vẫn có một hướng định thực tại, đó chính là điều tôi cố
gắng tìm hiểu. Dù ở đó mọi thứ hoạt động khác hẳn, vượt ngoài khả năng hiểu của
người trong 3D như chúng ta, vì ở tầng thứ tư có những quy luật khác. Nhưng tôi
muốn hiểu được phần nào điều đó.
Javier: Có
một điều nhỏ mà tôi từng làm, nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi đã thử rồi - vì tôi
hay thích khám phá, thử mấy chuyện kỳ quái để xem điều gì xảy ra. Ví dụ, trong
cõi trung giới, tôi thấy rõ đâu là sàn, đâu là tường. Thế là tôi thử “nằm
ngang” lên tường - kiểu song song với mặt đất - mà không có trọng lực hay lực
kéo nào cả, tôi vẫn dính chặt vào đó. Vậy nên, đâu là trên, đâu là dưới? Tôi chỉ
thấy những thứ khác nhau thôi, tôi không rõ.
Jaume
Su:
À, nghĩa là có một dạng mặt phẳng thực tại nào đó.
Javier: Có
thể nói là như vậy.
Jaume
Su:
Nhưng nó chỉ tương đồng với thực tại vật chất của chúng ta đến một mức nào đó
thôi.
Robert: Ừ,
và có một điều rất thú vị, Jaume và Javier - khi người ta lặn biển mà mất
phương hướng, không biết đâu là trên, đâu là dưới, thì cách xác định là thả một
bong bóng khí. Bong bóng đó luôn bay lên trên. Chỉ là một chi tiết thú vị thôi.
Javier: Ừ,
còn tôi thì có lúc làm mấy việc như vậy, tôi hay dùng tay tạo hình, kiểu như mấy
động tác ninja, để điều hướng năng lượng sinh khí của mình xuống lòng bàn chân,
rồi “bám” vào mặt phẳng đó. Có thể là do vậy.
Jaume
Su:
Rồi, có nhiều người luyện tập du hành cõi trung giới cũng làm nghiên cứu giống
bạn. Và họ cũng nói rằng để thoát khỏi Ma Trận, phải làm điều đó theo góc 45 độ.
Nếu không, bạn sẽ không thoát ra được. Có lẽ điều này liên quan đến hiện tượng
khúc xạ ánh sáng, giống như khi bạn bỏ ống hút vào nước và thấy nó bị lệch đi.
Có một điều gì đó trong góc nghiêng ấy cho phép thoát khỏi Ma Trận, nếu bạn đạt
tới tốc độ đủ lớn - tức là tốc độ của tư tưởng, nhanh hơn cả ánh sáng. Đây là một
trong những bí mật của việc rời khỏi Ma Trận. Nhưng tất nhiên, tôi chỉ đang nói
trên phương diện lý thuyết thôi - tôi là một người nghiên cứu mà.
Rồi, chuyển sang
hình tiếp theo nhé, vẫn là chủ đề đó.
Đây là một vị thần
Maya, tôi không nhớ tên, chỉ biết là một hình tượng. Tôi nhớ có một người bạn,
cách đây khoảng 35 năm, chúng tôi từng nói về điều này. Anh ấy bảo: “Hình này
giống như một người đang xem TV, có tô bắp rang để trên bụng, xem thể thao, rồi
chuông cửa reo lên.”
Giờ đến hình tiếp
theo - tại sao họ lại khắc họa như vậy? Bởi vì phần máu hay trái tim được đặt
trong cái bình đó là để phục vụ cho các nghi lễ, tất nhiên rồi. Cái góc xoay của
đầu tượng trưng cho sự thay đổi chiều không gian, vì đầu quay 90 độ. Chúng ta
cũng thấy điều này trong bộ bài Tarot Marseille, ở hiệp sĩ gậy.
Ngoài ra, còn có
nhiều ngai vàng, đồ vật của người Maya hay Aztec khác - chẳng hạn có cái ghế
hình báo đốm, và đầu của nó cũng quay 90 độ. Vì sao? Vì tất cả những vật dụng
đó đều được dùng trong các nghi lễ chuyển đổi chiều không gian, khi họ “kênh dẫn”
con rắn linh thiêng. Đó là biểu tượng mà các vị thần truyền dạy họ. Họ không tự
suy luận ra, mà được hướng dẫn trực tiếp. Các vị thần trao cho họ những chỉ dẫn
cụ thể để thực hiện việc kết nối đó, và họ thể hiện lại bằng hình tượng điêu khắc.
Chỉ những ai hiểu những điều này mới có thể giải mã được ý nghĩa thật của bức
tượng. Còn ai không biết, thì sẽ chỉ thấy đó là “một người đang xem TV và đúng
lúc đội sắp ghi bàn thì chuông cửa reo lên”.
Javier: Thật
là một thử thách lớn!
Jaume
Su:
Rồi, hình tiếp theo - vẫn là cùng một chủ đề.
Đây là trò ảo ảnh
thị giác lớn nhất trong bức “Khu Vườn Lạc Thú” - ở phần bìa của bức tranh. Ở
đây, có thể đặt tỷ lệ vàng theo dạng hình tròn. Và sang hình kế tiếp, ta thấy tỷ
lệ vàng theo hình tròn này tạo ra một góc 45 độ.
Vậy nên, “con
tàu vũ trụ” này - thực ra là Sirius, nằm ở trung tâm bức tranh - phải hạ xuống
nước, và ở hình tiếp theo… nó chuyển sang chiều không gian khác. Rồi quay lại
hình trước, làm ơn.
Được rồi, hãy để
ý kỹ: khi tôi thực hiện thủ pháp hình học ảo giác, tôi chồng phần bầu trời ở
trung tâm bức chính với phần bầu trời ở phần bìa, và nó được sắp xếp sao cho đi
qua đúng giữa hai sinh thể. Thấy không?
Robert: Thấy
rồi.
Jaume
Su:
Nếu các bạn có máy tính, các bạn có thể làm phần chồng hình giống như tôi đã
làm, và đó chính là thứ sẽ hiện ra, hiểu chứ? Và ở đây, nó thể hiện rằng khi bọn
họ thực hiện các nghi lễ của mình, thì điều họ làm chính là du hành xuyên chiều
không gian. Họ có thể đi vào tần số, nghiêng mình 45 độ và chuyển sang một bình
diện khác. Và đó chính là nơi chúng ta ở tần số 90, họ đi đến Sirius B, nơi các
nhà dẫn kênh đi tới. Sirius B là dành cho các nhà dẫn kênh. Tôi nghĩ là không
còn slide nào nữa, hoặc nếu có thì...
Robert: Có
đó, tôi nghĩ là có. Để tôi xem nào.
Jaume
Su:
Rồi, đây là phần mở rộng của cái mà chúng ta vừa thấy - một kiểu thủ thuật hội
họa.
Và cái kia là một
bức hình mà ta đã xem rồi, chỉ như một lời nhắc rằng người Ai Cập cổ đại đã biết
điều đó. Chúng ta đang nhìn thấy cùng một thứ lặp đi lặp lại - trong bộ bài
Tarot Marseille, trong “Khu vườn lạc thú” và trong nghệ thuật Ai Cập.
Robert: Ừ,
đúng vậy. Kinh ngạc thật, kinh ngạc thật. Nhưng điều thú vị là cách mà điện ảnh
truyền tải tất cả điều đó cho ta, đúng không? Ví dụ như nhà tù tinh thần kia, với
những thanh chắn và căn phòng trắng toát - họ đang nói thẳng vào mặt ta đấy,
chính xác luôn.
Jaume
Su:
Cái mái vòm đó, nhìn xem. Tôi nghĩ là nó chính là như vậy.
Robert: Cái
này giống như một trái dừa.
Jaume
Su:
Đây là nửa trái dừa thôi. Phần này là rắn chắc. Có một phần vô hình nằm ở cõi
trung giới, và ở đây có một cái lỗ.
Robert:
Nhưng… lạ thật đó, lạ thật, cách mà họ cho ta thấy tất cả, nhất là trong bức
tranh của Bosch - bức đó thật sự kinh ngạc.
Jaume
Su:
Ờ, toàn bộ tác phẩm của ông ấy đều vậy. Tôi đã giải mã hết rồi, chỉ là không có
thời gian để giải thích hay trình bày. Tôi làm việc sáu tiếng mỗi ngày, bảy
ngày một tuần, chỉ để tạo ra 10, 12, 14 phút video mà nhiều nhất cũng chỉ có
hai trăm người xem thôi.
Robert: Vì
cái thuật toán đó, nó khiến người ta tưởng là khán giả không thích, nhưng thực
ra là họ không muốn công chúng thấy loại nội dung như vậy.
Jaume
Su:
Tôi cũng nghĩ vậy, rằng có khán giả không quan tâm đến điều này.
Robert:
Đúng rồi. Nhưng mà, nếu tính rằng trong tám người chỉ có một người là “thật”,
thì ít người xem cũng không sao - đó là những người cần phải xem.
Jaume
Su:
Chính xác.
Nhưng tôi cũng
thấy tiếc. Không phải vì công sức tôi bỏ ra - vì thực ra không hề uổng phí - mà
vì khi tôi bắt đầu loạt video này, tôi mới chỉ tìm ra 30 thủ thuật hội họa. Giờ
thì chúng ta có 120 rồi. Lúc đến tập thứ sáu, tôi còn phải tạm ngưng vì bất ngờ
phát hiện thêm 50 thủ thuật nữa. Giờ thì đã có tới 120 và vẫn còn nữa. Tôi đã
thấy rồi, chỉ là chưa làm kịp thôi. Tất cả đều có thể kiểm chứng được, mọi thứ
khớp với nhau hoàn hảo. Thật sự điên rồ.
Cách đây hai tuần,
tôi đăng một video trên kênh Tarot de Símbolos Jaume Su, chỉ có 60 người xem
thôi. Các bạn có thể vào xem, nó vẫn còn đó. Trong video đó, tôi đã nói rõ kế
hoạch của mình - và tôi thông báo rằng khi hoàn thành loạt “Khu vườn lạc thú”,
tôi sẽ không làm thêm video nữa. Ai muốn có thông tin thì đã có rồi, và tôi đã
hoàn thành phần việc của mình. Đó là kế hoạch của tôi.
Vì vậy, trong loạt
video đó, ai muốn tìm gì thì sẽ tìm thấy. Tôi vẫn sẽ làm livestream, nhưng có
thể chỉ một lần mỗi tháng thôi. Còn những video nghiên cứu thì sẽ không còn nữa,
vì tôi thấy công việc đó đã xong. Tôi đã là người giải mã Bosch, và giờ ai muốn
tin gì thì tin. Khi khán giả hỏi tôi nhiều câu hỏi, tôi chỉ nói: tất cả đều nằm
trong bức tranh. Đừng hỏi nữa. Hãy xem loạt video, xem bức tranh - Bosch đã nói
rồi, tôi chỉ là người diễn giải.
Robert: Tôi
đã để liên kết kênh của anh, Jaume, trong phần bình luận đó. Có danh sách các
kênh, và bên dưới là kênh của anh, mọi người có thể xem toàn bộ công việc của anh
ở đó.
Jaume
Su:
Vâng. Vấn đề là nhiều người nói: “Ôi, mấy bức tranh này chán lắm, tôi không
quan tâm tới hội họa.” Nhưng thật ra, người xưa truyền cho ta những thông tin
vô cùng quý giá. Tôi chỉ là người giải nghĩa lại. Và tôi làm loạt này cũng để
khỏi phải trả lời đi trả lời lại cùng một câu hỏi. Tôi nói rõ: hãy xem Bosch,
hãy học từ người xưa. Tôi không phải kẻ nói suông. Tất cả những gì tôi nói đều
có thể kiểm chứng được, vì nếu không, toàn bộ công trình của tôi đã sụp đổ. Và
tôi cũng không kiếm tiền từ kênh này - sẽ không bao giờ bật kiếm tiền - vì nếu
làm thế, bảo tàng Prado sẽ nói: “Anh chưa trả tiền bản quyền.” Cứ đọc chính
sách bản quyền của bức tranh là biết.
Robert:
Nhưng Jaume, có thể một lý do khiến video của anh ít người xem là vì kênh của anh
không bật kiếm tiền. Vì YouTube là công ty kinh doanh, họ chỉ muốn quảng bá các
kênh mang lại lợi nhuận. Có thể là do đó.
Jaume
Su:
Tôi không biết. Nhưng tôi biết rằng từ khi tôi bắt đầu nói về Sao Thổ, rồi đề cập
đến Sirius trên kênh La Caja de Pandora với Luis Palacios, hay vụ việc với Mara
Hernández - Flip it & Flop - thì họ đã can thiệp. Có người chỉnh âm thanh,
họ biết rõ tôi sắp nói gì. Họ biết chuyện “sống trong một ngôi sao”, biết mục
đích của “tôn giáo của sừng”. Vậy nên kênh tôi không phát triển cũng là điều dễ
hiểu. Nhưng tôi đã làm tròn bổn phận. Đó là di sản tôi để lại. Tôi chỉ muốn mời
các bạn đến với tri thức này. Buổi trò chuyện của anh rất hay, Javi, tôi còn rất
nhiều câu hỏi, nhưng thôi.
Javier: Thật
ra tôi muốn kể với anh, Jaume, một chuyện. Chuyện này xảy ra năm nay. Tôi thấy
mọi thứ toàn trắng, trắng xóa, không có trên hay dưới, chỉ là... một không gian
trống. Rồi dường như từ mặt đất mọc lên một ngọn núi có kết cấu nhựa, mềm, dễ uốn.
Mọi thứ trắng toát, ngọn núi cứ lớn dần, rồi xuất hiện nhà cửa, đèn đường, cây
cối, nhưng vẫn toàn màu trắng. Bỗng nhiên mọi thứ bắt đầu có màu, và tôi thấy
mình đang ở trong một quầy đồ ăn, nhìn thấy sô-cô-la và nhiều thứ khác. Tôi
nghĩ: “A! Sô-cô-la! Mình thích lắm, phải lấy ngay thôi.” Thì bất ngờ nghe tiếng
một người phụ nữ từ xa gọi: “Javi!” Tôi quay lại, vẫn toàn màu trắng, nhưng
ngay khi tôi quay sang bên phải, bầu trời chuyển sang màu xanh lam pha lẫn xanh
ngọc, nhưng không sáng chói mà mờ đục. Tôi quay người lại và thấy mình như đang
ở bên trong một quả cầu trong suốt. Liệu có thể đó chính là Mặt Trời, hay là sống
bên trong một ngôi sao không?
Jaume
Su:
Tôi sẽ nói về chuyện này sau, có thể trong buổi với Luis Palacios hoặc với anh,
Robert.
Robert: Hoặc
với Lorena.
Jaume
Su:
Tôi không biết, chắc Lorena thích mấy chuyện này.
Robert: À,
à, hiểu rồi.
Jaume
Su:
Không chắc nữa.
Robert:
Jaume, xin lỗi, nhưng tất cả chuyện này...
Jaume
Su:
Có thể thực hiện được đó.
Robert: Ờ,
đúng, anh sẽ xuất bản thành sách, đúng không?
Jaume
Su:
Hả?
Robert: Anh
định làm sách, phải không Jaume?
Jaume
Su:
Đúng, thật ra nó đã dày đến mức phải chia thành hai cuốn. Có thể sẽ còn nhiều
hơn, nhưng nếu không ai mua, tôi sẽ dừng ở hai. Nếu công chúng không quan tâm
thì tôi cũng không cần tiếp tục. Tôi chỉ đang hoàn tất một kế hoạch - tiết lộ
bí mật của “Khu vườn lạc thú”. Phần đó là miễn phí. Còn sách thì phải trả tiền,
nhưng sẽ rẻ thôi. Trong đó tôi cũng tiết lộ bí mật của Tarot - sẽ gồm hai cuốn.
Sau đó còn có nhiều sách khác với những bí mật gây kinh ngạc, nếu công chúng
quan tâm thì tôi sẽ tiếp tục. Còn nếu họ chỉ muốn bói toán, thì thôi, khỏi cần
đọc. Họ có thể tự làm một bộ bài Tarot và tự kiểm chứng. Và bằng cách đó, họ có
thể xác minh rằng mọi điều tôi nói với họ là hoàn toàn đúng, phải không?
Họ chỉ cần tự
làm một bộ như thế, tôi khỏi phải viết sách, còn họ khỏi phải mua. Tùy những
người đọc bài tarot thôi, công chúng sẽ quyết định. Tôi chỉ làm phần việc của
mình. Nhưng thật sự tôi kinh ngạc với những gì anh vừa kể, Javi, và cả trải
nghiệm của anh nữa, Robert. Nó khiến tôi suy nghĩ rất nhiều - vì anh đang cung
cấp cho tôi những thông tin mà tôi không thể có được theo cách khác, và điều đó
giúp ích cho công việc diễn giải thông điệp mà người xưa để lại. Không chỉ
Bosch đâu - tất cả các họa sĩ khác cũng làm điều tương tự. Trong mọi bức tranh
đều có cùng một thông điệp. Giống như phim ảnh vậy – “định hướng tiêu cực” luôn
là cùng một kiểu: họ cho ta thấy nhưng đồng thời cũng giấu đi điều thật sự. Các
họa sĩ thời đó cũng làm y hệt.
Javier:
Trong trường hợp của tôi, tôi nghĩ điều mà tôi đang làm giống như là… cố gắng
giải quyết một vấn đề từ kiếp trước hay gì đó, bởi vì những vết loang này như
là một dạng năng lượng hay thứ gì còn sót lại, một tàn dư chưa được giải phóng
đúng cách. Nên tôi nghĩ, có thể hình ảnh “người bị treo ngược” biến thành thiên
thần chính là điều đó - một công việc mang tính cá nhân, nhưng ở mức cực kỳ
sâu. Kiểu như để thay đổi một thứ đang trói buộc bạn trong một cõi thấp hơn.
Tôi đang cố gắng tìm hiểu, vì vấn đề duy nhất mà tôi có là cảm xúc. Vậy nên tôi
cố gắng chữa lành những vấn đề đó, nhưng đây là dạng chữa lành… anh biết đấy,
không phải kiểu: “À, chỗ này đau, tôi bị co cơ, bị thế này thế kia, nên tôi muốn
chữa cho đỡ đau.” Không, việc chữa lành của tôi mang tính nội tâm sâu sắc hơn
nhiều.
Jaume
Su:
Có thể đó là chuyện của kiếp trước. Anh nói là anh có vài vết bớt ở đây này, và
kể từ khi anh… Tôi nên xem lại buổi trực tiếp trước đó của anh, và chắc chắn
tôi sẽ xem lại. Có vẻ như đang có một sự thay đổi, một dạng biến chuyển nào đó
xảy ra.
Javier:
Đúng vậy.
Jaume
Su:
Anh khẳng định là anh cảm thấy tốt hơn, thấy có tiến triển, có sự thay đổi.
Javier:
Đúng rồi. Nếu không có những người đã dẫn tôi vào một số tình huống nhất định,
thì có lẽ tôi sẽ không thấy điều này tiêu cực như thế. Vì nếu nghe từ góc nhìn
của người khác, họ sẽ nói: “Anh ta bị cấy một con chip khiến anh ta thấy những
sinh vật kỳ lạ này nọ.”
Nhưng tôi thì
nghĩ: “Ừ, có thể, nhưng cũng tốt thôi, vì nó giúp tôi nghiên cứu.”
Chính là như vậy
- bởi vì tự tôi mà đi vào trường lượng tử, rồi chứng kiến cảnh họ chết thì thật
sự không dễ chịu chút nào, vì tôi biết họ đã chết trong đau đớn kinh khủng. Tôi
đã thấy điều đó hai lần. Nên… tôi tự đến đó sao? Tôi nghĩ không. Tôi nghĩ họ đã
dùng công nghệ đưa tôi vào tình huống ấy để có thể giải quyết dứt điểm, vì có vẻ
như ý thức của tôi vẫn còn chật vật trong việc thấu hiểu và vượt qua một số thứ.
Tôi cũng không biết nữa, đúng là chuyện đời mà.
Jaume
Su:
Có một điều tôi rất thích… Buổi trực tiếp trước của anh thật sự khiến tôi rất ấn
tượng. Tôi nghĩ gần như ai cũng thích nó. Và anh đã đưa ra một lời khuyên mà
tôi cũng sẽ nói y hệt, bởi vì đó chính xác là điều tôi đang làm. Tôi dành cả đời
mình để tìm cách thoát khỏi tất cả những thứ này. Và bây giờ, ở độ tuổi này,
tôi đã đạt đến một điểm mà tôi bắt đầu hiểu ra cách để không quay lại đây nữa.
Chúng ta có thể liên hệ điều đó với hình ảnh con thỏ mang theo chiếc túi chứa
trải nghiệm. Nhưng mà, có bao nhiêu người sẽ vẫn bị kẹt lại đây? Nên đáng ra
chúng ta nên dành cả đời để tìm lối thoát, để tìm hiểu mình là ai, là gì, đến từ
đâu, sẽ đi về đâu - và cả việc mình còn bao nhiêu thời gian.
Javier: Ừ,
có vài điều khiến tôi suy nghĩ… Ví dụ như Robert nói rằng anh ấy đến đây như một
người quan sát. Tôi nghĩ có những người thật sự đến để xem rốt cuộc chuyện quái
gì đang xảy ra ở đây, vì mọi thứ ở đây thật sự cực kỳ kinh khủng. Họ đến tận
nơi, bằng chính thân mình, để xem thực tế đang diễn ra ra sao - và quả thật, nó
tệ khủng khiếp. Nhờ vào những chia sẻ của Robert, và những điều anh ấy biết về
tarot và nhiều thứ khác, mà tôi bắt đầu nhận ra nhiều điều. Tôi đã nghĩ: “Tôi sẽ
theo dõi anh, vì anh vừa khiến tôi bừng sáng bên trong, và giờ tôi hiểu được
nhiều thứ hơn rồi, thật may quá.”
Jaume
Su:
Tôi thường tạo ra hiệu ứng đó ở người khác đấy.
Javier: Vậy
thì tốt quá.
Jaume
Su:
Thật đấy. Tôi thường khiến nhiều người cảm thấy khó chịu chỉ vì sự hiện diện của
tôi thôi. Tôi gặp chuyện này suốt, hằng ngày luôn. Ở thị trấn này, có người thấy
không thoải mái khi ở gần tôi, dù họ biết tôi rất lý trí, thân thiện, thông
minh, có tri thức sâu rộng. Nhưng họ vẫn thấy bất an. Tại sao? Vì họ rung ở tần
số thấp. Và họ cảm thấy: “Tên này sắp phá nát thế giới ảo tưởng của tôi mất rồi.”
Javier:
Đúng vậy.
Jaume
Su:
“Thôi, thôi, tôi cứ tiếp tục đọc báo thể thao vậy.”
Javier: Ờ,
tôi cũng gặp chuyện tương tự với bạn bè. Gần như không thể nào nói chuyện với họ
được. Khi tôi bắt đầu kể những gì tôi đang làm, họ không tin nổi. Tôi nói:
“Nhưng coi nè…” Ví dụ, có một người bạn trùng tên tôi, là nhân chứng trong vụ
“mất thời gian”, và anh ấy luôn thấy vết loang này, vì chúng tôi hay đi tắm biển
chung.
Jaume
Su:
Ừm.
Javier: Tôi
nói với anh ấy: “Anh là nhân chứng, anh biết vết loang này luôn ở đây và rất xấu.
Tôi phải cạo lông chỗ đó để nhìn kỹ phía dưới.”
Rồi tôi chỉ cho
anh ấy: “Anh có thấy vết loang không?”
Anh ấy nói:
“Không.”
Đúng vậy, nó gần
như biến mất hoàn toàn, màu da cũng đều lại.
Tôi nói: “Tốt
quá. Tôi đi đây, tôi đã rõ rồi. Tôi sẽ không quay lại nữa.” Giờ chỉ còn vấn đề
là: tôi sẽ đi đâu? Đến Orion, Sirius hay nơi nào khác?
Jaume
Su:
Chúng ta có thể bàn về chuyện đó lần khác. Tôi còn nhiều điều muốn nói với anh.
Hôm nay tôi sắp xếp cuộc trò chuyện này xoay quanh những hình ảnh đó để giúp
tôi tự định hướng, đặt câu hỏi, sắp xếp lại thông tin - vì buổi trực tiếp anh
làm thật tuyệt, nhưng nghe thì có thể khiến người ta phát điên. Khi ai đó nghe anh
nói, họ kiểu: “Trời ơi, anh ta nhảy từ đề này sang đề khác…” Và mọi thứ đều trừu
tượng đến mức họ không biết phải bắt đầu từ đâu. Nên tôi muốn nói chuyện với anh
từ lâu rồi, bởi vì những gì anh kể thật sự phi thường, và tôi cần hiểu rõ điều anh
nói để có thể ghi lại. Anh là người khám phá, còn tôi là nhà nghiên cứu.
Javier: Ừ,
đúng vậy, vì bên “kia”, góc nhìn có thể sai lệch dữ lắm. Tôi đã trải qua nhiều
chuyện khiến tôi phải hỏi: “Chẳng lẽ có thể trùng hợp như vậy sao, hay ở đây có
gì đó lạ thường?” Vì... lúc tôi mới bắt đầu với các trải nghiệm xuất hồn, giấc
mơ sáng suốt, v.v... tôi thấy mình đang đi dọc một con phố trong đêm tối, và
nghe thấy tiếng vo vo. Tôi nghĩ: “Cái gì vậy? Tiếng gì thế này?” Tôi quay lại
nhìn lên và thấy một vật thể tròn, nhưng các cạnh của nó kiểu như méo méo, hiểu
ý tôi không? Một thứ gì đó rất kỳ dị, cực kỳ psychedelic
- như thể lượng DMT tự nhiên trong não bị kích nổ, và tôi thấy những hình ảnh
lạ thường.
Rồi đột nhiên nó
bắt đầu phóng ra những tia điện sáng chói. Tôi nghĩ: “Quái lạ thật.” Nó tiến thẳng
đến trước mặt tôi - và thế là tôi không nhớ gì nữa. Mọi thứ tắt phụt. Vài tuần
sau, tôi xem một video của người dẫn chương trình JL - cũng gửi lời chào đến
anh ấy - và anh ấy kể về một quân nhân Mỹ đã hoảng sợ bỏ chạy, kéo theo bạn gái
để thoát thân. Và anh ta mô tả thứ mà anh ta thấy - y hệt những gì tôi đã thấy,
chính xác luôn. Và tôi đã thấy vật thể đó ít nhất hai lần, có thể ba, nhưng chắc
là hai lần thôi. Tôi không biết nó là gì, chỉ biết đến một lúc nào đó thì mọi
thứ lại bị ngắt, và tôi không nhớ gì nữa.
Jaume
Su:
Này, tôi muốn đề nghị anh một chuyện… anh có muốn làm bài kiểm tra của Corrado
Malanga với tôi không? Sẽ chỉ giữa hai chúng ta thôi, riêng tư nhé.
Javier: Bài
kiểm tra đó là gì? Nói về điều gì vậy?
Jaume
Su:
Đó là một bộ câu hỏi để xem anh có đang nằm trong trải nghiệm hay không. Tôi biết
cách - hoặc ít nhất tôi nghĩ là biết. Trong đó có cả phần vẽ nữa. Mọi thứ sẽ giữa
tôi và anh, không quay hình, không công khai.
Javier:
Không vấn đề gì cả.
Jaume
Su:
Tốt lắm.
Javier: Tôi
không ngại đâu. Với lại, nếu đó chỉ là dối trá hay cường điệu, thì tôi sẽ nói
thẳng thôi. Nhưng không phải vậy. Trải nghiệm của tôi là thật. Có thể lý thuyết
của tôi chưa chính xác, nhưng tôi không nói dối về những gì tôi đã trải qua. Mọi
thứ đúng như nó xảy ra. Tôi không phóng đại, cũng không giảm nhẹ. Tôi cũng
không khoe khoang gì cả.
Jaume
Su:
Thật ra, người nói dối thường dựa trên một kịch bản cố định, và họ cứ lặp lại
cùng một nội dung. Còn anh thì liên tục nhảy từ chỗ này sang chỗ khác, điều đó
không phải cách mà người nói dối xây dựng câu chuyện. Khi chúng ta nói chuyện
thật, ta có lúc nói rồi chỉnh lại câu, đổi từ, đổi ý - đó là cách tự nhiên.
Nhưng một kẻ nói dối thì học thuộc lòng, như mấy ông chính trị gia ấy, nói mà
không nhướng mày, không động cơ mặt - vì họ được huấn luyện để giấu mọi cảm
xúc. Nên nhìn là biết liền. Họ giống như búp bê vậy.
Javier:
Đúng là kiểu “vô cảm” hoàn toàn.
Jaume
Su:
Robert, trong phần chat người ta nói gì vậy?
Robert: Mọi
người nói… để xem… “Buổi nói chuyện hôm nay rất hay”… ờ… chờ chút… À, có người
hỏi: “Javier có thể lặp lại thử nghiệm xem Trái Đất phẳng hay hình cầu không?”
Javier: Cả
hai cùng tồn tại cùng lúc.
Jaume
Su:
À, cái này anh nói hôm bữa rồi đó, rất thú vị. Có sự khác biệt giữa “thế giới”
và “Trái Đất”. Cũng có người trong phần bình luận nói về điều đó. Đúng vậy,
đúng rồi.
Javier: Vấn
đề là các khái niệm dường như được tạo ra để gây nhầm lẫn, ví dụ như từ “người
ngoài hành tinh”, ta hiểu là “đến từ bên ngoài”, “đến từ nơi khác”. Đúng là đến
từ nơi khác, nhưng theo cách mà…
Jaume
Su:
Đó cũng là điều mà từ lâu chúng ta từng nghĩ vậy.
Javier: Ừ,
nhưng thật ra, theo trải nghiệm của tôi, tôi thấy mọi thứ đều ở cùng một nơi.
Ví dụ như bạn muốn đến chòm sao Orion hay Pleiades, bạn đâu cần đi bộ hay bay
gì đâu… Nó ở ngay đây thôi. Điên rồ thật.
Jaume
Su:
Du hành xuyên chiều không gian, đúng không?
Javier: Chỉ
khác nhau ở năng lượng, tần số rung động thôi. Nó ở ngay đây, chỉ là ta không
thấy được. Kỳ lạ lắm.
Jaume
Su:
À, tôi cũng có chuẩn bị một thứ, quên mất, để tôi cho coi nè. Tôi có tờ 50
euro, một tờ cũ, chưa có cái “cửa sổ” nhé. Từ năm 2013 trở đi, họ thêm một ô nhỏ
này nè. Đây, tôi có đèn pin. Giờ tôi sẽ giải thích về chuyến du hành xuyên chiều
không gian, được chứ? Rồi, đây là “cửa sổ”. Thấy chưa?
Rồi, để làm biểu
tượng cho “chuyến du hành xuyên chiều”, ta phải làm thế này, nghiêng nó như vầy,
45 độ. Nếu đi thẳng qua cửa sổ thì không đến đâu hết. Phải nghiêng 45 độ mới
“đi qua” được. Hiểu chứ?
Nhưng mà hay ở
chỗ là tờ tiền này được thiết kế đặc biệt… Giờ chuẩn bị bất ngờ nha. Tôi bật chế
độ tia cực tím trên đèn nè… Ờ, hơi mạnh quá… không thấy rõ… thôi, tạm vậy đi.
Nhưng nếu ai có đèn tia cực tím ở nhà, chiếu vào phần này – đúng ngay chỗ gấp
trùng với “cửa sổ” – nó sẽ phát sáng. Đó là “Eurion”. Tìm trên Wikipedia sẽ thấy.
Bạn sẽ hiểu thêm về công nghệ. Và thử nghĩ xem, “Eurion” – Euro và Orion – có
liên quan gì? Hay lá cờ của Liên minh châu Âu cũng được lấy cảm hứng từ sách Khải
Huyền. Người thiết kế nó dựa trên Kinh Thánh đó. Họ biết nhiều điều lắm.
Javier: Ờ,
có thể vậy. Vì đôi khi, tùy theo góc nghiêng mà tôi đi, tôi có thể xuất hiện trong
một vùng trống rỗng, nhưng không phải kiểu “ngoài không gian”, mà là nơi tôi
không thể thấy được chính mình. Có âm vang, nhưng tôi không thấy tay, không thấy
gì hết. Còn khi tôi bay lên cao, nhìn xuống Trái Đất, tôi lại thấy rõ thể vía của
mình, có thể chạm vào, cảm nhận được. Nhưng trong chỗ kia thì không thấy gì hết.
Jaume
Su:
Khi đó, anh có rời khỏi Trái Đất xa không?
Javier: Có,
có chứ.
Jaume
Su:
Anh từng du hành quanh Hệ Mặt Trời chưa?
Javier: Để
thấy Trái Đất nhỏ bằng quả bóng tennis thì phải đi xa lắm. Tôi từng thấy nó cỡ
đó, có lúc thì to bằng quả bóng ném tay.
Jaume Su: Xem nè, trong tarot cũng có nói về chuyện này - cách thoát khỏi Ma Trận. Đây là lá “Arcano sin nombre” (ẩn danh, hay Tử Thần).
Cái lưỡi hái chỉ
về hướng “lối ra”, ở một chiều không gian khác. Nghĩa là phải vượt qua Sao Thổ, vì lá số 13 tượng trưng cho Sao Thổ. Muốn “ra
khỏi Ma Trận”, phải vượt qua giới hạn Sao Thổ. Giống như người Dogon nói, Sao Thổ
là ranh giới của “bào thai” vũ trụ – chính là Hệ Mặt Trời của ta. Tarot cho biết:
phải vượt qua Sao Thổ, thay đổi tầng rung động, vọt ra với tốc độ của ý nghĩ,
băng qua giới hạn đó. Đó là điều mà người xưa đã biết.
Javier: Ờ,
tôi nhớ có lần tôi ra khỏi thân thể, lên sân thượng, định bay lên vừa để “thanh
lọc ký sinh năng lượng”. Nhưng ngay khi nhìn lên, tôi thấy một sinh vật khổng lồ,
trông như một con tôm hùm biển! Tôi từng kể với anh rồi, anh nói đó là một “con
bọ đáng sợ”.
Jaume
Su:
Ừ, đúng rồi, ta từng nói chuyện đó rồi.
Javier: Rồi
vài tuần sau, tôi đọc được trong Kinh Thánh, sách Isaiah, nói rằng có những
sinh vật ngoài kia có hình dạng như vậy. Tôi kiểu “Trời ơi, đúng y chang cái
tôi thấy!” Nó có vẻ 95% sinh học, nhưng có phần cơ, như có áo giáp, công nghệ
gì đó. Có thể hoàn toàn sinh học, tôi không chắc.
Jaume
Su:
Có thể những loài vật trên Trái Đất chỉ là bản sao của những sinh vật ngoài
kia. Và nếu vậy thì chuyện có nhiều chủng loài khác nhau là điều bình thường. Mỗi
loài có hình thái và đặc điểm khác nhau, có thể đến từ vũ trụ khác. Tôi thì bị
mê hoặc bởi loài mèo – ai tạo ra nó thật sự quá đỉnh. Một sinh vật hoàn hảo,
nhanh nhẹn như võ sĩ karate. Mà bản gốc ngoài kia chắc còn tuyệt vời hơn.
Javier: Nói
về mèo, tôi có trải nghiệm rất tuyệt với con mèo của tôi. Một lần tôi thấy nó
đi vòng vòng, ngửi thứ gì đó không thấy được. Tôi liền dang tay, đưa tay ngang
qua không khí, thì rùng mình nổi da gà! Tôi nói: “Ở đây có gì đó.” Rồi tôi thử
xoay người, đưa tay ra sau, và lại nổi da gà nữa! Tôi biết chắc là có gì đó ở
đó. Và lần khác, tôi mơ thấy mình nằm trong căn phòng khác, có con mèo đó nhìn
tôi chằm chằm.
Bỗng nghe một giọng
nói vang lên: “Mày là ai?”
Tôi nhìn nó, hỏi
lại: “Thật sao, mày đang nói chuyện với tao hả?”
Giọng nó nghe
như giọng đàn ông lớn, pha chút trầm ấm, kỳ lạ lắm.
Tôi trả lời:
“Tôi là…” rồi kể tên mình.
Sáng hôm sau,
khi tôi đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy con mèo ở cửa, nó đang rơi nước mắt –
mà không phải lần đầu tiên. Tôi cảm nhận rằng nó nhận ra tôi, nó thật sự “thấy”
tôi là ai. Từ đó, tôi và nó gắn bó hơn bao giờ hết. Tôi tin rằng động vật có thể
nói chuyện, nhưng không phải với ai cũng được – chỉ khi bạn có kết nối thực sự
với nó thôi.
Jaume
Su:
Ừ, đúng. Không phải loài vật nào cũng có cùng mức độ ý thức. Mẹ tôi kể, hồi Nội
chiến Tây Ban Nha, người ta không được nuôi vật nuôi vì có thể bị tịch thu. Bà
chứng kiến cảnh người ta sắp giết một con dê, và ngay khoảnh khắc đó, con vật bỗng
có ý thức – nó nhìn thẳng vào mắt bà, như hiểu hết mọi chuyện. Các con vật đều
biết khi sắp chết – như chó khi đến bác sĩ thú y chẳng hạn, chúng nhận ra lúc
cuối đời. Nhiều khi, chỉ đến khoảnh khắc cuối, chúng mới thật sự “tỉnh thức”.
Chúng ta đều làm từ năng lượng điện, và điện đó là một phần của Toàn thể – của
Thượng Đế.
Javier: Vậy
nguồn gốc của “Tâm Trí Nguyên Thủy” là từ đâu? Có phải từ Sirius không?
Jaume
Su:
Không hẳn. Từ Sirius B ư? Ai mà biết được.
Javier: Tôi
có cảm giác như năng lượng phát ra từ đó.
Jaume
Su:
Có thể. Nhưng cũng có nhiều ngôi sao khác phát ra năng lượng tương tự. Sirius B
có thể chỉ là gần nhất. Các vị vua Ai Cập cổ đại có cả danh sách các vì sao để
“đi tới ở” sau khi chết. Người Dogon nói rằng có 14 “nông trại sao” đã được biết,
chắc chắn còn nhiều hơn. Trong phim Jupiter Ascending (Vận mệnh của Sao Mộc) của
anh em Wachowski, họ nói về việc lai tạo chủng loài phục vụ nhiều mục đích khác
nhau, rằng chúng ta là một phần của một “tập đoàn vũ trụ” khổng lồ. Và Trái Đất
cực kỳ màu mỡ, năng suất cao – cứ mỗi 26.000 năm lại có hai mùa thu hoạch lớn.
Kinh ngạc thật.
Javier: Ừ,
đúng là vậy đó.
Jaume
Su:
Chắc chúng ta nên làm thêm một buổi nữa. Tôi còn nhiều điều muốn hỏi anh. Hôm
nay tôi nói hơi nhiều, kiểu “nhà địa lý học” rồi đó.
Javier:
Không sao đâu, tôi không ngại.
Jaume
Su:
Lần sau, ta làm kiểu cả hai cùng khám phá, mỗi người một lĩnh vực, nhé?
Javier: Tùy
anh, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.
Jaume
Su:
Tuyệt vời. Tôi còn nhiều câu hỏi lắm, nhưng tạm dừng ở đây.
Javier: Ừ,
đúng rồi, cần sắp xếp lại cho rõ, vì thật ra cách tôi diễn đạt hơi rối. Tôi
luôn là người như vậy, đến từ một nơi “phi tuyến tính”, nên nói năng không theo
trật tự lắm.
Jaume
Su:
Còn tôi thì bị chứng khó đọc, nên nói chuyện giống như Yoda vậy đó. Giờ thì mệt
quá không bắt chước nổi. Haha.
Robert: Rồi,
Jaume với Javier, chắc chúng ta kết thúc thôi, vì đã gần hai tiếng rồi. Javier,
anh có muốn nói lời cuối hay cho mọi người biết có thể tìm anh ở đâu không?
Javier: Ờ,
tôi ở trên Telegram, tên là Pneuma88. Cảm ơn hai bạn đã mời tôi. Cảm ơn tất cả
những ai đang xem buổi phát trực tiếp. Hy vọng lần tới tôi có thể chia sẻ thêm
trải nghiệm của mình, để hiểu sâu hơn cái “mớ bòng bong” này – vì thật sự, nó
phức tạp lắm. Cảm ơn rất nhiều.
Jaume
Su:
Cảm ơn anh.
Robert: Cảm
ơn anh nhiều.
Jaume
Su:
Cảm ơn Robert đã mời tôi. Cảm ơn Javier đã để tôi “phỏng vấn” và cùng khám phá.
Tôi muốn làm thêm lần nữa, nhưng thoải mái hơn. Và với khán giả – nếu ai có câu
hỏi cho tôi, hãy xem loạt “Khu vườn lạc thú” nhé. Hết
chuyện! Cảm ơn mọi người đã theo dõi!
Robert:
Chính xác!
Jaume
Su:
Các bạn là một gia đình tuyệt vời!
Robert: Cảm
ơn tất cả mọi người đang xem, cảm ơn các quản trị viên. Hẹn gặp lại ở buổi trực
tiếp tiếp theo. Ai muốn tham gia có thể nhắn tôi trên Instagram, nói rõ muốn
chia sẻ về chủ đề gì – siêu hình học, tâm linh, UFO, hay hành trình thức tỉnh
tâm linh.
Vậy thôi, gửi
cái ôm thật chặt và hẹn gặp lại lần tới! Tạm biệt!
Javier: Tạm
biệt mọi người.
Jaume
Su:
Tạm biệt nhé.
Robert: Tạm
biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=mAekhSGE8LA
https://swaruu.org/transcripts
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.