Teal Swan Transcripts 249
CHÁN NẢN
08-10-2016
Xin chào các bạn.
Hầu hết chúng ta
đều từng có lúc trong đời cảm thấy chán nản, nhưng với một số người, sự chán nản
là một vấn đề mãn tính.
Chán nản được định
nghĩa là trạng thái mệt mỏi và bồn chồn do thiếu hứng thú. Mà hứng thú thực chất
là sự chú ý có chủ đích. Khi ta gặp điều gì đó khiến ta muốn tập trung vào nó,
thì lúc đó ta đang thực sự kết nối với cuộc sống.
Trong cơ thể, ta
bắt đầu cảm nhận được sự chuyển động thay vì sự trì trệ bên trong. Đây chính là
trải nghiệm vật chất của sự mở rộng. Mục đích của việc bước vào đời sống vật chất
này là để mở rộng. Vậy nên, khi ta cảm thấy sự mở rộng do kết quả của việc hứng
thú với điều gì đó, ta cũng cảm nhận được một cảm giác có mục đích. Đó là một cảm
giác dễ chịu.
Sự tập trung chú
ý tạo ra chuyển động, cũng chính là sự phát triển, trong thân xác vật chất. Khi
ta không có sự tập trung vào điều gì cụ thể, ta cảm nhận được sự thiếu đà tiến,
sự trì trệ của năng lượng trong bản thể, và từ đó phát sinh hai trạng thái cảm
xúc đối lập kéo ngược nhau: mệt mỏi và bồn chồn. Bồn chồn thực ra là phản ứng lại
với cảm giác trì trệ. Nó tìm cách khôi phục lại cảm giác có đà tiến, bằng mọi
giá. Vì phần lớn chúng ta sống trong trạng thái vô thức, nên khi cảm thấy chán,
ta thường, nếu không muốn nói là luôn luôn, không nhận ra những gì ta đang thực
sự nghĩ.
Nhưng nếu bạn chịu
dừng lại để quan sát dòng suy nghĩ của mình khi đang chán, bạn sẽ thấy rằng tất
cả suy nghĩ đều tập trung vào những gì bạn không có, hoặc không thể có được những
điều mình muốn, hoặc không đủ. Khi bạn chán, sự chú ý của bạn hướng hoàn toàn
vào điều gì đang ngăn cản bạn đạt được điều bạn muốn.
Hãy thử hình
dung như thế này: bạn là một đứa trẻ và ngoài trời đang mưa, trong khi điều bạn
thực sự muốn là được chơi bên ngoài. Khi bạn cảm thấy chán, sự chú ý sẽ dồn vào
cơn mưa, tức là thứ đang ngăn cản bạn, hay đúng hơn, là cảm giác bị ngăn cản
không được làm điều mình muốn.
Khi điều bạn muốn
là được chơi ngoài trời nhưng mưa lại khiến bạn không thể làm điều đó, dòng chảy
trong cơ thể bạn cảm thấy như bị tắt nghẽn. Dù bạn muốn tiến lên, bạn lại không
thể. Khi bạn cảm thấy chán, điều bạn thực sự khao khát là cảm giác chuyển động
bên trong bản thể, theo hướng của điều gì đó khiến bạn hứng thú. Trong tần số
rung động của sự hứng thú, luôn tồn tại một cảm giác khao khát rất lớn. Khi bạn
hứng thú với điều gì đó, bạn muốn tìm hiểu thêm về nó, bạn muốn dấn thân vào
nó.
Mở rộng chính là
sự chuyển động theo hướng của sự hứng thú ấy. Đôi khi, ta cảm thấy như có điều
gì đó bên ngoài, ví dụ như cơn mưa trong ví dụ trước, đang ngăn cản ta đi theo
sự hứng thú đó. Nhưng đôi khi, chính là điều gì đó bên trong ta đang ngăn cản sự
chuyển động theo hướng mà ta khao khát. Ý tôi là: một ý nghĩ nào đó đối nghịch
với mong muốn của bạn. Khi ta cảm thấy chán, ta đang dồn sự chú ý vào sự phản
kháng lại điều mình hứng thú, thay vì hướng đến điều đó.
Những ý nghĩ tự
gây thất bại cho bản thân là ví dụ điển hình cho điều gì đó bên trong ta chống
lại sự hứng thú. Ví dụ như: “Tôi thực sự muốn có ai đó để trò chuyện ngay lúc
này.” - đó là sự hứng thú. Nhưng rồi ta nghĩ: “Ai cũng đang đi làm hoặc bận rộn,
nên tôi bị kẹt trong căn nhà yên tĩnh này, không có ai để nói chuyện.” - đó là
sự phản kháng.
Chúng ta thường
trải nghiệm cảm giác chán nản khi còn nhỏ, vì lúc đó ta không có toàn quyền quyết
định về việc mình sẽ làm gì trong đời. Giả sử điều bạn muốn là tham gia một lớp
học võ. Nhưng quyết định cuối cùng lại phụ thuộc vào cha mẹ bạn có cho bạn đi
hay không. Nếu bạn tập trung vào cảm giác bị ngăn cản khỏi mong muốn, vốn là
chuyển động của linh hồn, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy trì trệ và tuyệt vọng muốn
thoát ra khỏi sự trì trệ đó. Chán nản.
Khi ta nói “Tôi
đang chán”, thực chất là ta đang nói rằng mình đang mất kiên nhẫn với việc hiện
thực hóa điều mình mong muốn. Mà sự mất kiên nhẫn chỉ xuất hiện ở những người
nghi ngờ rằng điều họ muốn sẽ trở thành hiện thực. Họ nghi ngờ vì họ đã bị lập
trình để nghi ngờ. Họ từng nhiều lần rơi vào hoàn cảnh rất rất muốn điều gì đó
nhưng lại bị ngăn cản không thể đạt được. Và thế là họ hình thành nên sự mất
kiên nhẫn ấy, một trạng thái kháng cự.
Đó không phải là
một trạng thái của sự cho phép. Nếu bạn thường xuyên cảm thấy chán, có thể chắc
chắn rằng bạn cũng thường xuyên trải nghiệm việc khao khát điều gì đó tha thiết,
nhưng lại gặp sự đối kháng cực độ với điều mình mong muốn. Trong tâm trí bạn
hình thành một sự liên kết giữa cảm giác khao khát / hứng thú và sự ngăn cản điều
đó. Có một mối liên hệ giữa việc muốn điều gì đó và việc bị cản trở không thể
có được điều ấy.
Cách tốt nhất để
hình dung điều gì đang thực sự diễn ra trong bản thể bạn khi bạn vật lộn với sự
chán chường, là hình ảnh bạn đang lái một chiếc xe mà đặt một chân lên ga và một
chân lên phanh cùng lúc.
Và vì vậy bạn
không thể đi tới đâu cả, bạn cảm thấy bị kẹt, nhưng đồng thời cũng tuyệt vọng
muốn tiến về phía trước. Và nếu bạn đang ở trong kiểu tình trạng này, đó thực sự
là một trải nghiệm rất đau đớn. Rõ ràng, nếu bạn muốn tiến đến điều gì đó nhưng
lại bị thứ gì đó ngăn cản sự mở rộng, thì bạn sẽ không thể cảm thấy dễ chịu.
Vậy bạn nên làm
gì?
Bạn tìm đến sự
xao nhãng.
Bất cứ điều gì
có thể khiến bạn chuyển hướng sự chú ý khỏi cảm giác “không thể có được điều
mình muốn”. Vì vậy bạn chơi game, xem phim khiêu dâm, hoặc ăn uống gì đó. Dù
cho những hành vi xao nhãng này có thể giúp bạn bớt đau đớn trong khoảnh khắc
hiện tại, chúng lại làm gia tăng cảm giác trì trệ bên trong bạn, và khiến bạn
càng cảm thấy không được thỏa mãn. Kiểu liên kết này thường hình thành từ thời
thơ ấu, khi ta cảm thấy hứng thú với điều gì đó nhưng lại bị cha mẹ phản đối.
Và khi bị ngăn cản không thể tiếp cận điều khiến mình hứng thú, ta cảm thấy nỗi
đau của sự trì trệ và tệ hơn nữa là cảm giác bồn chồn đầy tuyệt vọng. Thế là ta
học được rằng tốt hơn hết là đừng nên có hứng thú với bất cứ điều gì cả.
Tại thời điểm
đó, ta rơi vào trạng thái thờ ơ. (Để hiểu thêm về sự thờ ơ, bạn có thể xem
video của tôi trên YouTube có tiêu đề “Cách Để Chữa Lành Sự Thờ Ơ” (Teal Swan Transcripts 158)).
Cảm giác chán nản
là một trạng thái hiện hữu đầy đau đớn. Vậy đâu là liều thuốc giải cho sự chán
nản? Thực ra, có khá nhiều cách. Tôi sẽ liệt kê cho bạn.
Bước
một:
Vì chán nản là cảm giác thiếu chuyển động bên trong bản thể, theo hướng của sự
hứng thú, và vì chán nản giống như việc cố gắng lái xe khi đang nhấn cả chân ga
và chân thắng cùng lúc, ta cần tìm cách nhấc chân ra khỏi bàn đạp phanh. Phải
tìm ra điều gì đang “đạp thắng” lại. Giờ là lúc bạn nên theo đuổi những điều
khiến bạn hứng thú.
Nếu bạn không biết
mình hứng thú với điều gì, thì bây giờ là lúc để thử mọi thứ có thể. Nếm trải đủ
loại trải nghiệm và xem điều gì bạn thích hoặc không thích. Hãy khám phá cuộc sống.
Những người không cảm thấy chán là những người theo đuổi sở thích của mình và,
điều quan trọng nhất, là họ không tự cản đường chính mình trong hành trình đó.
Bước
hai:
Để có thể buông bàn đạp phanh, ta cần trở nên thật sự ý thức về điều mình thật
sự mong muốn trong khoảnh khắc này, và điều gì đang ngăn cản mình tiến tới điều
đó.
Lúc này, ta đang
tập trung vào điều gì?
Ta cảm thấy điều
gì đang cản trở mình?
Có phải là một ý
nghĩ không?
Vậy thì ta đang
nghĩ gì?
Hay là một hành
động?
Ta đang làm điều
gì – hoặc không làm điều gì?
Điều gì đang cản
trở bạn theo đuổi sở thích của mình?
Bước
ba:
Khi bạn đã nhận thức rõ được những suy nghĩ hay hành động nào đang ngăn cản bạn
tiến về phía điều khiến bạn hứng thú trong khoảnh khắc hiện tại, lúc này ta cần
tìm cách thách thức những suy nghĩ và hành động đó.
Ví dụ, tôi nhận
ra rằng mình rất muốn nói chuyện với ai đó, nhưng “bàn đạp phanh” là ý nghĩ:
“Ai cũng đang bận, không ai để nói chuyện cùng”. Nếu là như vậy, tôi có thể
chuyển sang tư duy của một luật sư hay một triết gia, tìm cách xoay chuyển ý
nghĩ đó. Làm sao ý nghĩ đó lại không đúng? Có suy nghĩ hay hành động nào khác
có thể dẫn tôi đến với một người để trò chuyện không? Hãy luyện tập những suy
nghĩ đó và hành động theo hướng đó.
Bước
bốn:
Nếu bạn muốn phá vỡ hoàn toàn mối liên kết hay lập trình nội tâm giữa việc “muốn
điều gì đó” và “không thể có được điều đó vì bị ngăn cản”, thì bạn cần sử dụng quy
trình hoàn thiện (the Completion Process). Với những ai quan tâm, tôi có một phần
giải thích chi tiết về cách thực hiện quy trình này trong quyển sách của tôi
mang tên đúng như vậy: The Completion Process. Nhưng khi bạn thực hiện quy
trình đó, tôi cần bạn áp dụng nó lên cảm giác chán nản mỗi khi nó xuất hiện
trong cơ thể bạn, cái cảm giác tuyệt vọng, cái cảm giác giằng xé giữa một bên
là sự bồn chồn mãnh liệt, một bên là sự kiệt sức triền miên vì bạn khao khát được
tiến về phía điều mình muốn nhưng không thể.
Bước
năm:
Nếu bạn đã thực hiện bước trước đó, quan sát xem mình đang nghĩ gì khi cảm thấy
chán, thì câu hỏi tôi dành cho bạn là: ai đang quan sát những suy nghĩ đó? Bạn
có phải là người đang suy nghĩ những suy nghĩ đó? Hay là người quan sát bạn
đang suy nghĩ? Đây là lúc bạn nhận ra rằng, khi bước vào đời sống này, bạn có hai
điểm nhìn.
Chúng ta thường
gọi đó là góc nhìn thời gian và góc nhìn vĩnh cửu, hay cái tôi thấp và cái tôi
cao. Gọi sao cũng được. Cái tôi trong thời gian, phần bản ngã con người, là phần
duy nhất có thể cảm thấy chán. Người quan sát, hay cái tôi vĩnh cửu, không thể
bị chán, vì nó chỉ đơn giản là quan sát. Nó không đánh giá điều gì là “không
thú vị”.
Nó không đi đến
kết luận rằng điều gì đó “không nên như vậy”. Thay vào đó, nó nhìn mọi thứ bằng
sự cởi mở và tò mò. Chính sự phán xét rằng “mọi thứ không nên như vậy” là một
phần không thể thiếu của cảm giác chán. Chán là một chuỗi suy nghĩ vô thức của
cái tôi trong thời gian. Nó tạo ra phản ứng cảm xúc mang tính kháng cự, đại loại
như: “Cuộc sống sẽ thú vị và trọn vẹn hơn nếu tôi đang làm việc gì khác”.
Cái tôi suy nghĩ
thì luôn xem mọi thứ là chuyện hiển nhiên, vì mục tiêu của nó là sự mở rộng. Mà
mở rộng thì luôn hướng tới “nhiều hơn, tốt hơn, khác hơn”. Vì vậy, nó mang thái
độ kiểu “việc đó tôi từng làm rồi” hay “mọi thứ không nên như thế này”. Điều
này không sai, nhưng hệ quả phụ của nó chính là sự chán nản.
Thế nên, ta có
thể học cách dành thời gian sống trong góc nhìn của người quan sát. Ta có thể
luyện tập nghệ thuật của sự chú tâm. Nếu ta dành đủ sự chú ý cho một điều gì
đó, thay vì dán nhãn “nó thật chán”, điều đó sẽ trở nên thú vị. Để tôi nói theo
cách khác: nếu bạn dồn toàn bộ sự chú ý của mình vào một điều gì đó, thay vì tập
trung vào suy nghĩ rằng “thứ đó đang ngăn cản bạn có được điều bạn thật sự muốn”,
thì nó sẽ trở nên thú vị. Hãy học cách thưởng thức điều đó.
Bằng cách làm
như vậy, bạn sẽ kết nối sâu sắc với những gì đang là, thay vì kháng cự lại nó.
Lần tới khi bạn cảm thấy chán, thay vì tìm cách xao nhãng, tôi muốn bạn luyện tập
trở nên hiện diện một cách mãnh liệt. Hãy thử thưởng thức một điều mà bình thường
bạn sẽ cho là tẻ nhạt. Ví dụ, bạn có thể bước đến bồn rửa và bắt đầu rửa chén.
Nhưng khi rửa, tôi muốn bạn thực sự 100% chú tâm vào cảm giác của xà phòng trên
da, dòng nước chảy qua tay, trọng lượng của chiếc đĩa, màu sắc của nó, âm thanh
và tất cả trải nghiệm giác quan liên quan đến việc rửa chén. Tôi cũng muốn bạn
thử kết nối sâu hơn với, gọi là khía cạnh cảm xúc của chiếc chén.
Bạn có thể nhân
cách hóa nó cũng không sao. Ví dụ, khi bạn rửa một cái chén, hãy thử cảm nhận sự
phụng sự vốn có trong nó. Mỗi ngày, chiếc chén ấy phục vụ bạn để bạn có thể trải
nghiệm việc ăn uống. Chính sự phụng sự ấy là lý do nó được tạo ra ngay từ đầu.
Hãy thử trải nghiệm bất cứ điều gì bạn có thể cảm nhận một cách trọn vẹn bằng sự
hứng thú dành cho điều đó.
Bạn cũng có thể
biến điều này thành một trò chơi nếu bạn đang làm điều gì đó nhàm chán hoặc bạn
thường cho là vô vị. Hãy giả vờ rằng bạn là một người yêu thích điều đó hơn bất
cứ điều gì trên đời. Bạn biết đấy, kiểu những “mọt sách” mà bạn thường cho là
ngớ ngẩn vì họ quá say mê những thứ kỳ cục. Nếu bạn là người như vậy, điều gì
trong trải nghiệm đó sẽ khiến bạn mê mẩn? Điều gì sẽ khiến bạn quan tâm sâu sắc?
Bước
sáu.
Bên trong cảm giác chán nản vốn có ý niệm rằng bạn không muốn những gì đang có,
mà bạn muốn một điều gì đó khác. Vậy nên, mỗi khi bạn cảm thấy chán, bạn có một
sự lựa chọn. Hoặc là bạn thật sự theo đuổi điều khác, hoặc là bạn học cách muốn
điều đang có. Nếu bạn quyết định rằng, khi cảm thấy chán, bạn muốn theo đuổi một
điều gì khác, thì vì Thượng Đế, hãy thật sự làm điều đó.
Nếu bạn không
thích bộ phim mình đang xem, thì hãy bước ra khỏi rạp. Nếu bạn học ngành kinh
doanh, nhưng cảm thấy nó không phù hợp vì bạn muốn làm điều gì đó khác, thì hãy
làm điều khác. Không quan trọng bạn đã đầu tư bao nhiêu năng lượng vào điều gì
đó trong quá khứ. Nếu linh hồn bạn kêu gọi bạn theo hướng khác, thì hãy giải
thoát cho chính mình bằng cách thật sự bước đi theo hướng đó. Bạn cần phải giải
thoát bản thân ra khỏi cái lồng của sự quen thuộc, lặp lại và thiếu thỏa mãn.
Đôi khi, điều
này có nghĩa là phải thực hiện một thay đổi lớn trong đời sống, dù nó có vẻ
hoàn toàn vô lý. Đôi khi, nó lại đơn giản chỉ là việc sống tự phát. Ý tôi là, thật
sự tự phát. Bạn có thể chơi một trò chơi nho nhỏ với bản thân. Ngay trong khoảnh
khắc này, hãy tự hỏi: Nếu tôi hoàn toàn tự phát, ngay lúc này, tôi sẽ làm gì?
Và rồi, hãy làm
điều đó. Bất cứ khi nào bạn bè rủ bạn đi đâu đó bất chợt, hãy nói đồng ý. Như
tôi đã nói ở phần trước: khi bạn cảm thấy chán, bạn có một lựa chọn. Hoặc là đi
theo hướng khác, nghĩa là, “Tôi muốn một điều gì đó khác với điều đang có”, và
thật sự hành động theo hướng đó. Hoặc là, muốn điều đang có. Và nếu bạn là kiểu
người nói rằng: “Tôi muốn học cách muốn điều đang có”, thì đây là liều thuốc
dành cho bạn.
Không muốn điều
đang có, nghĩa là bạn đã phán xét điều đó là “không ổn” hoặc “không tốt”. Tần số
rung động đối lập với trạng thái đó chính là trạng thái biết ơn. Một số người gọi
đó là sự tri ân, hoặc là việc tìm kiếm những khía cạnh tích cực. Hãy tìm tất cả
những điều bạn biết ơn, tất cả những điều bạn đánh giá cao, ngay trong khoảnh
khắc này, hoặc trong hoàn cảnh hiện tại, kể cả khi bạn đang phán xét nó là nhàm
chán hoặc không mong muốn. Nếu bạn ngồi xuống và liệt kê tất cả mọi điều bạn
thích, dù chỉ một chút, về điều “đang có” mà bạn đang chống đối, điều đó sẽ gợi
lại cảm giác chuyển động trong bản thể bạn.
Đó là một cách để
bạn buông chân ra khỏi bàn đạp phanh trong cuộc sống, và ngừng kháng cự với những
gì đang hiện hữu. Tôi thường khuyên những người đang vật lộn với sự chán nản
hãy ngồi xuống, lấy một tờ giấy ra, và bắt đầu cuộc “săn tìm”, tìm xem có những
điều gì mà họ thật sự yêu thích về “hiện tại”, hoặc thậm chí về những điều tốt
đẹp của việc chưa có được điều mình mong muốn.
Chán nản có thể
được xem như một lời mời gọi: hoặc là để bạn luyện tập sự hiện diện vô điều kiện
đích thực, với bất cứ điều gì đang có, để bạn có thể sống trong trạng thái biết
ơn và mãn nguyện với hiện tại, không còn muốn điều gì khác nữa; hoặc là một lời
gọi để bạn buông chân khỏi bàn đạp phanh, và thật sự bước đi theo hướng của điều
bạn thật lòng khao khát.
Vậy nên lời
khuyên của tôi là: dù theo cách nào, hãy trả lời lời gọi ấy, và xem thử loại trải
nghiệm nào đang chờ đón bạn ở phía bên kia.
Chúc bạn một tuần
thật tuyệt vời.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=B63c7QClmrc
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.