Teal Swan Transcripts 243
Cách buông bỏ cơ chế đối phó
27-08-2016
Xin chào các bạn.
Đối phó có nghĩa là thực hiện một sự điều chỉnh cụ thể, về mặt tinh thần, cảm
xúc hoặc thể chất, nhằm giúp bạn quản lý hoặc thích nghi với một tình huống
đang gây ra căng thẳng. Một cơ chế đối phó là một quá trình, một phương pháp
hay một kỹ thuật cho phép bạn làm điều đó, tức là quản lý hoặc thích nghi với
căng thẳng.
Một số ví dụ về
cơ chế đối phó bao gồm các hành vi gây nghiện như: tự rạch, ăn uống vô độ, hút
thuốc, cờ bạc, chối bỏ, hài hước, tấn công, thoái lui, bù đắp quá mức, khiêm tốn,
tự trách, né tránh, phân ly, tập trung tích cực, trốn vào phim ảnh, sách vở hoặc
trí tưởng tượng, lý trí hóa, tạo khoảng cách, ngắt kết nối, ngủ vùi, hung hăng
thụ động, chiếu lên người khác, kìm nén và thay thế... và đó mới chỉ là một vài
ví dụ thôi.
Căng thẳng là một
vấn đề nghiêm trọng. Một người không thể phát triển trong một môi trường đầy
căng thẳng. Thực tế là ngay khi sự căng thẳng xuất hiện trong cuộc sống ai đó,
thì cảm giác hạnh phúc của họ lập tức suy giảm. Vì vậy, rõ ràng là chúng ta muốn
thoát khỏi trạng thái đó càng nhanh càng tốt. Và chúng ta làm điều này thông
qua các cơ chế đối phó. Tuy nhiên, điều mà chúng ta thường phát hiện ra là:
chính cơ chế đối phó từng giúp ta trốn thoát khỏi hoàn cảnh hay giúp ta thích
nghi với căng thẳng, lại gây ra vấn đề cho ta trong tương lai. Chính điều từng
khiến ta cảm thấy khá hơn khi đó, giờ đây lại hoàn toàn cản trở khả năng cảm nhận
hạnh phúc, tạo ra hạnh phúc hay kiến tạo cuộc sống mà ta mong muốn. Rất nhiều
khi, ta thực sự không thể thay đổi tình huống đang gây ra căng thẳng hoặc khổ
đau trong cuộc sống.
Điều này đặc biệt
đúng khi ta còn nhỏ, khi mà ta không thể tự quyết định cuộc sống của mình, mà
là những người xung quanh làm điều đó. Vậy thì, rõ ràng là nếu bạn không thể
thoát khỏi tình huống gây khổ sở, bạn phải học cách quản lý nó, hoặc tìm một
cách nào đó để thích nghi với nó. Và thế là cơ chế đối phó ra đời. Nhiều cơ chế
trong số đó đã từng có ích cho ta lúc ban đầu. Chúng giúp ta tiếp tục tồn tại
trong một môi trường mà sự sống còn bị đe dọa. Ta đã gặp phải điều gì đó vô
cùng khổ sở, nó sắp phá hủy cảm giác an toàn và toàn vẹn của ta, ta gần như bế
tắc, nhưng rồi ta vẫn tiếp tục phát triển nhờ vận dụng cơ chế đối phó ấy.
Nhưng rồi điều
chúng ta nhận ra là: chính thứ mà ta từng dùng để đối phó và tiếp tục phát triển
trong thời thơ ấu, thì về sau lại trở thành lý do khiến ta không thể phát triển
được nữa. Nó trở thành vật cản thay vì lợi ích. Ví dụ: việc phân ly từng là cơ
chế đối phó giúp một bé gái nhỏ tuổi trốn thoát khỏi lạm dụng loạn luân, giờ
đây khiến cô không thể cảm nhận được nỗi sợ khi đã trưởng thành. Vì thế, cô
tham gia vào các hành vi cực kỳ liều lĩnh và tự hủy hoại. Và trong lĩnh vực tâm
linh, ta thường nghe thấy ví dụ về những con voi bị cột vào những gốc cây nhỏ
khi còn bé, và đến khi lớn lên, chúng vẫn không biết là mình đủ mạnh để nhổ bật
gốc cây đó, vì chúng đã được huấn luyện để tin rằng mình bất lực.
Cơ chế đối phó của
chúng ta cũng vận hành chính xác như vậy. Ta từng rơi vào một tình trạng khổ sở,
không thể giải quyết được, và thế là ta tìm ra cách để thoát khỏi tình huống
đó. Cơ chế đối phó ấy về cơ bản đã giúp ta thoát thân. Nhưng rồi khi trưởng
thành, ta có thể đang ở trong một tình huống khá dễ để xử lý, nhưng ta lại
không biết điều đó. Thay vào đó, ta vẫn gắn bó với ý tưởng rằng mình bất lực,
và thay vì làm điều gì đó để thay đổi, ta lại tiếp tục rơi vào những mô thức
cũ, các cơ chế đối phó. Tôi chắc bạn có một người bạn nào đó khiến bạn nghĩ:
“Trời ơi, đúng là họ rồi”, vì từ góc nhìn của bạn thì rõ ràng là họ hoàn toàn
có thể thoát ra ngay, vậy mà họ vẫn tiếp tục lặp lại hành vi né tránh cũ.
Có thể nói rằng
một số cơ chế đối phó là “lành mạnh”, còn một số thì không. Nhưng tôi sẽ nói với
bạn rằng đây là điều rất đáng để tranh luận. Bởi vì phần lớn những cơ chế mà
chúng ta cho là lành mạnh, thực chất lại không lành mạnh chút nào. Và đây là
nơi tôi sẽ “làm bạn vỡ mộng”. Lĩnh vực tâm linh là một bãi mìn thực sự khi nói
đến cơ chế đối phó.
Tại sao lại vậy?
Bởi vì quá nhiều
niềm tin tâm linh, “chân lý” tâm linh, triết lý và thực hành tâm linh được dùng
làm lý do để biện minh cho các cơ chế đối phó. Nếu không phải vậy, thì bản thân
chúng chính là cơ chế đối phó. Để làm rõ hơn: cái tôi đang tìm cách thoát khỏi
đau khổ sẽ chọn một niềm tin tâm linh và một người thầy tâm linh nào đó giúp nó
hợp thức hóa, củng cố, hoặc tạo ra cơ chế đối phó. Cái tôi đã chiếm quyền kiểm
soát việc thực hành tâm linh của bạn, để tránh phải cảm nhận nỗi đau. Tôi muốn
bạn nhìn lại lý do khiến bạn bước vào con đường tâm linh. Rất có thể đó là vì bạn
đang cảm thấy đau đớn hoặc khó chịu. Và điều này không sai. Đối với phần lớn
chúng ta, khổ đau là cánh cửa dẫn tới sự giác ngộ. Nó là cánh cửa phổ biến nhất.
Tuy nhiên, nếu nỗi
khổ hay sự khó chịu là lý do bạn bước vào tâm linh, thì toàn bộ hành trình tâm
linh của bạn rất có thể đã bị nhuốm màu bởi các cơ chế đối phó. Nói cách khác,
nếu toàn bộ lý do khiến bạn mở cánh cửa tâm linh là vì bạn đang đau khổ, thì
cái bóng mà bạn cần đối mặt có thể chính là: toàn bộ hành trình tâm linh của bạn
chỉ là một cơ chế đối phó khổng lồ. Và bất kỳ cơ chế đối phó nào bạn đang áp dụng,
đều có khả năng gây hại cho bạn và người xung quanh nhiều hơn là đem lại lợi
ích. Cộng đồng thực hành Luật Hấp Dẫn theo hướng “tập trung tích cực” là một ví
dụ tiêu biểu về một nhóm tâm linh tràn ngập các cơ chế đối phó. Những niềm tin,
phương pháp và thực hành trong cộng đồng này đặc biệt phù hợp với các cơ chế đối
phó kiểu né tránh và chối bỏ, hai trong số những cơ chế nguy hiểm nhất.
Vì vậy, một cách
tự nhiên, những người có xu hướng chối bỏ sẽ bị thu hút bởi các cộng đồng Luật
Hấp Dẫn “tích cực hóa”. Một ví dụ khác là khổ hạnh. Khổ hạnh rõ ràng mở toang
cánh cửa cho các cơ chế đối phó như tự làm tổn thương bản thân. Thế nên, những
người có xu hướng tự hại mình sẽ dễ bị thu hút bởi thực hành tâm linh kiểu khổ
hạnh.
Vậy tại sao việc
buông bỏ các cơ chế đối phó lại khó đến thế?
Bởi vì chúng
không khiến ta đau đớn ngay từ đầu. Ngược lại, chúng giúp ta thoát khỏi đau đớn.
Đó là sự thỏa mãn tức thì. Vì thế, tiềm thức của ta liệt chúng vào nhóm “tốt
cho mình”. Dù sao thì, hệ thống thần kinh của ta được lập trình để tránh đau đớn.
Vì vậy, cũng giống như phần lớn các chứng nghiện, ban đầu, ta tin rằng mình
không có vấn đề gì. Ta không nhận ra rằng nó chẳng hề có lợi, mà chỉ giúp ta
tránh nỗi đau. Đôi khi, phải mất nhiều năm ta mới nhận ra: “Trời ơi, không những
nó không giúp tôi thoát khỏi nỗi đau, mà nó chỉ dồn nén tất cả lại, giờ thì tôi
còn đau khổ gấp bội. Tôi gần như đã mất trắng, lại còn phải chịu thêm tất cả những
nỗi đau từng cố trốn tránh.”
Chỉ khi ta thấy
được cái giá mà ta phải trả cho “cơn nghiện” đó, ta mới thật sự tỉnh thức và nhận
ra rằng cơ chế đối phó ấy đang làm hại chính mình và cả những người xung quanh.
Ta biện hộ và bảo vệ cơ chế đối phó của mình cho đến tận cùng, cho đến khi điều
đó xảy ra. Như tôi đã nói, điều khó nhất trong việc vượt qua cơ chế đối phó là:
chúng không gây đau đớn trước mắt. Mà chính nỗi đau mới là dấu hiệu cho ta thấy
có vấn đề. Vậy nên, nếu ta không cảm thấy đau, vì ta đã trốn tránh thông qua cơ
chế đối phó, thì ta đâu thấy có vấn đề gì. Và nếu chẳng thấy vấn đề, thì tại
sao phải sửa chữa? Thứ duy nhất khiến ta có động lực để thay đổi là những gì
khiến ta đau đớn. Việc đối mặt và giải quyết một “yếu tố kích hoạt” thì dễ hơn,
vì nó gây đau.
Nhưng còn những
thứ không trực tiếp gây đau, không được ý thức ghi nhận là vấn đề, dù thực chất
nó có hại và sẽ dẫn đến đau khổ thì sao?
Đây là một số gợi
ý để buông bỏ cơ chế đối phó:
Bước
1:
Ta phải học cách chấp nhận lại nỗi đau và thật sự làm bạn với nó. Ta phải tiến
về phía nỗi đau, thay vì chạy trốn. Có một cơ chế thú vị diễn ra ở những người
thường xuyên sử dụng cơ chế đối phó, đó là: họ xem nỗi đau như kẻ thù. Về cơ bản,
họ từng rơi vào tình huống mà bản thân không thể làm gì để giải quyết mối đe dọa
thực sự. Và vì vậy, họ chuyển sự chú ý sang mối đe dọa thứ cấp, đó là chính nỗi
đau.
Chúng ta đã nhầm
lẫn điều đó, hay đúng hơn là chúng ta đã gộp tất cả lại thành một, với mối đe dọa
ban đầu. Chúng ta trộn lẫn mọi thứ lại, rồi tự thuyết phục bản thân rằng miễn
là tránh được nỗi đau thì tức là ta đã tránh được mối đe dọa. Chúng ta bắt đầu
xem chính nỗi đau như là mối đe dọa đến mạng sống. Nhưng thực tế, nỗi đau không
phải là mối đe dọa với chúng ta, trái lại là đằng khác. Nó là một cơ chế phản hồi.
Nó truyền đạt thông tin về môi trường và về chính ta, để ta có thể hành động
phù hợp. Để bạn hiểu sâu hơn ý tôi muốn nói, tôi sẽ vẽ ra một hình ảnh như sau:
Hãy tưởng tượng
rằng cánh tay của bạn vừa bị chặt đứt. Và rồi, bạn tiêm morphine vào người, khiến
bạn không còn cảm giác đau nữa. Và bạn thốt lên: “Ôi, tạ ơn trời! Vì tôi không
còn cảm thấy đau, nên điều đó không còn là mối đe dọa nữa.”
Nhưng tôi, từ
góc nhìn của mình, có thể đứng đó và nói: “Thực ra, mối đe dọa thật sự là việc
bạn đang mất máu đến chết. Việc bạn không cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra
chẳng có nghĩa là bạn ổn.”
Một cơ chế đối
phó giống như morphine về mặt cảm xúc. Nếu dùng sai cách, nó có thể gây ra vấn
đề lớn hơn cả mối đe dọa ban đầu. Nỗi đau không phải là kẻ thù của bạn. Nó là một
cơ chế phản hồi hoàn hảo. Và tôi biết, nếu bạn là kiểu người không thể chịu nổi
cảm giác khó chịu, thì rất dễ cảm thấy bị đe dọa khi phải tiến về phía nỗi đau,
chấp nhận nỗi đau, học hỏi từ nó hay chìm vào trong đó, như thể bạn sẽ bị kẹt
trong đó mãi mãi.
Nhưng cảm xúc
không vận hành theo cách đó. Cảm xúc chỉ hành xử như vậy khi bạn chống lại
chúng.
Bất cứ khi nào bạn
thấy mình đang đau, tôi muốn bạn luyện cho mình phản xạ xem bất kỳ kiểu đau nào
như tiếng chuông thiền đang vang lên: “ting ting ting ting” – Đây là cơ hội để
bạn lắng vào nỗi đau, thay vì chống lại nó.
Nói đơn giản: nỗi
đau đang đánh thức bạn trước cơ hội nhận lấy thông tin giá trị. Nó đang cố nói
điều gì đó với bạn. Nếu bạn dùng cơ chế đối phó để tránh khỏi nó, bạn sẽ không
bao giờ biết được nó muốn truyền đạt điều gì, và vì vậy bạn sẽ không thể hành động
đúng đắn cho bản thân hoặc cho những người quanh mình.
Bước
2.
Hãy xem lại những gì khiến bạn cảm thấy khá hơn.
Hãy lập ra một
danh sách đầy đủ những điều đó. Bạn thường làm gì khi đang trong trạng thái khổ
sở?
Giờ hãy thử nhìn
mọi thứ dưới góc độ của một triết gia siêu hình hoặc một luật sư biện chứng:
nhiệm vụ của bạn là lập luận rằng chính những điều khiến bạn đỡ khổ hơn thực chất
lại đang gây hại cho bạn. Mỗi điều đó có thể là một cơ chế đối phó như thế nào?
Và nếu đúng là cơ chế đối phó, thì mặt trái của nó là gì? Tại sao mỗi cái trong
số đó lại có thể không hiệu quả?
Khi làm bài tập
này, chúng ta có thể nhận ra những cơ chế đối phó mà mình đang dùng. Và cũng mở
rộng tư duy để nhìn ra mặt tối có thể có trong các chiến lược của ta, bao gồm cả
những “chân lý tâm linh” mà ta đã bám víu. Bằng cách làm điều này, ta sẽ ít bị
“công cụ sử dụng ngược lại ta”, mà thay vào đó là ta sử dụng công cụ một cách
có ý thức.
Việc nhận biết
được các cơ chế đối phó ta đang dùng là điều vô giá, vì nó chính là tác nhân
chính cho sự thay đổi.
Vậy nếu bạn nhìn
mọi thứ dưới góc nhìn của triết gia, bạn sẽ thấy các cách khiến mình cảm thấy
khá hơn đó, thật ra không phục vụ bạn như thế nào?
Hoặc nếu bạn là
một “luật sư siêu hình”, bạn sẽ lập luận ra sao để chứng minh rằng chính những
cách đó đang khiến bạn sống trong địa ngục, chứ không phải thiên đường?
Bước
3.
Hãy tìm đọc các danh sách cơ chế đối phó có sẵn trên mạng, từ cả cộng đồng chính
thống lẫn các nhóm thay thế.
Hãy xem trong số
đó, bạn có dùng những cái nào. Rồi tự hỏi: mỗi cái đó mang lại cho tôi điều gì?
Và mỗi cái đó đang lấy đi của tôi điều gì?
Với những cơ chế
bạn không nhận ra nơi bản thân, hãy xem thử bạn có biết ai đó xung quanh đang sử
dụng chúng không. Việc nhận biết về các cơ chế đối phó là cực kỳ quan trọng, vì
chỉ khi có nhận thức, ta mới thấy được khi chúng khởi lên ngay trong khoảnh khắc
hiện tại, nơi bản thân hoặc người khác.
Bước
4.
Bạn cần tháo gỡ cơ chế đối phó từ chính nơi mà nó khởi sinh, tức là quá khứ.
Nghe có vẻ mâu
thuẫn, nhưng chấn thương được chữa lành bằng chính cách mà cơ chế đối phó với
chấn thương được chữa lành: đó là sự tích hợp chấn thương.
Ta từng ở trong
một hoàn cảnh khiến ta cực kỳ căng thẳng, và ta đã học cách đối phó theo kiểu
nào đó. Giờ ta cần quay lại gốc rễ chấn thương đó và dạy cho bản thân một cách
đối phó khác, đồng thời cứu lấy bản thân ra khỏi yếu tố gây căng thẳng ban đầu.
Khi bạn nhận thấy
mình sắp hoặc đang rơi vào một cơ chế đối phó, hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng
là bạn không làm điều đó.
Bạn cũng có thể
mời một người thân thiết, người đủ hiểu bạn để nhận ra lúc bạn đang cố kiểm
soát hoặc dùng cơ chế đối phó, và để họ nói: “Giờ bạn đang rơi vào hành vi đối
phó X.”
Hãy tưởng tượng
nếu bạn làm ngược lại thì sao? Nếu cơ chế đối phó muốn bạn đi về bên phải, bạn
hãy thử xem có gì tệ đến thế khi đi sai hướng?
Điều đó sẽ kết nối
bạn trở lại với nỗi đau gốc từ chấn thương ban đầu, nơi tạo ra cơ chế đối phó ấy.
Ví dụ: nếu bạn
muốn ăn uống vô độ, hãy nhắm mắt và tưởng tượng rằng bạn không làm vậy. Điều gì
sẽ tệ đến mức khiến bạn không chịu nổi nếu không ăn? Hãy cảm nhận nỗi đau mà bạn
đang cố trốn tránh qua việc ăn uống. Cảm nhận nó sống trong cơ thể bạn ở đâu, rồi
tự hỏi: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy nỗi đau y hệt thế này và đã ăn để đối phó là
khi nào?”
Đừng cố tìm câu
trả lời. Hãy để ký ức cần trồi lên, trồi lên. Và đó sẽ là cơ hội để bạn giải
quyết.
Bạn có thể hình
dung lại ký ức đó như một cảnh tượng, nơi bạn giúp bản thân quá khứ thoát khỏi
hoàn cảnh đó và học một cách đối phó khác.
Với ví dụ ăn uống:
bạn có thể phát hiện ra rằng khi 5 tuổi, bạn có một phụ huynh kiểm soát, khiến
bạn thấy mình mất quyền làm chủ, và ăn uống là thứ duy nhất bạn có thể kiểm
soát. Hãy hình dung đứa bé 5 tuổi ấy trong hoàn cảnh đầy đau đớn đó. Hồi tưởng
lại nỗi sợ hãi và bất lực, thừa nhận rằng cảm xúc đó là chính đáng. Rồi hành động
để giúp đứa trẻ cảm thấy mạnh mẽ hơn, bằng cách bảo vệ nó khỏi người cha/mẹ kiểm
soát, đưa nó đến nơi an toàn, rồi giải thích với nó về thức ăn, để đứa trẻ bên
trong không còn muốn đối phó theo cách đó nữa.
Sau quá trình
này, bạn rất có thể sẽ không còn rơi vào cơ chế đối phó cũ nữa.
Tôi đã tạo ra một
phương pháp gọi là “Quá trình hòan thiện”, được thiết
kế riêng để tháo gỡ bạn khỏi những chấn thương quá khứ, bao gồm cả những chấn
thương đã tạo ra cơ chế đối phó.
Nếu bạn muốn tìm
hiểu và thực hành nó, bạn có thể mua cuốn sách “Quá trình hòan thiện” ở bất kỳ
hiệu sách nào, vì trong đó giải thích chi tiết toàn bộ quá trình. Hoặc bạn có
thể ghé thăm: https://tealswan.com/
Bước
5.
Bước này có thể sẽ khiến một số bạn cảm thấy rất bối rối, nhưng tôi hứa với bạn
là nó có hiệu quả. Khi bạn nhận ra mình sắp sửa sử dụng một cơ chế đối phó nào
đó, và bạn cảm nhận được cái khoảnh khắc đầu tiên của sự nhận thức, kiểu như:
“Trời ơi, mình lại sắp làm chuyện này nữa rồi”, thì hãy chọn làm điều đó một
cách có ý thức. Ý tôi là thật sự chọn làm, 100%, thay vì cố không làm. Ví dụ:
“Tôi biết là mình sắp tiêm thuốc, và tôi chọn làm điều đó dù vẫn ý thức được.”
Điều thực sự quan trọng đối với những ai sử dụng các cơ chế đối phó, đặc biệt
là những cơ chế mang tính vô thức và khiến bạn cảm thấy như thể mình không còn
kiểm soát được bản thân, chính là bạn cần nhận thức và làm quen với cảm giác về
quyền tự do lựa chọn của bản thân.
Sau khi bạn làm
điều này vài lần, để thấy rằng bạn thực sự có thể chọn làm điều đó dù bạn biết
rõ mình đang làm gì, thì lần tiếp theo, hãy chọn làm điều gì khác. Một hành vi
thay thế, điều gì đó mà bạn cho là sẽ có lợi cho mình nhiều hơn là có hại. Tôi
muốn bạn thử điều này nhiều lần, với nhiều kỹ thuật khác nhau. Hãy thử bất cứ
điều gì bạn có thể, để tìm ra một sự thay thế cho cơ chế đối phó mà bạn đang sử
dụng. Nghe này, bạn không có gì để mất cả. Vì sao? Vì nếu không có cách nào hiệu
quả, bạn hoàn toàn có thể quay lại với cơ chế đối phó ban đầu. Thật sự thì bạn
chẳng mất gì cả.
Bước
6.
Tôi muốn bạn luyện tập nghệ thuật thả lỏng thay vì co cứng lại khi đối diện với
cảm giác khó chịu. Nếu bạn đang sử dụng các cơ chế đối phó, nghĩa là bạn đã học
cách co cứng lại trước sự khó chịu. Thật ra, một cơ chế đối phó chỉ đơn giản là
một hành vi nảy sinh từ việc bạn co cứng lại trước sự khó chịu hoặc nỗi đau. Vì
vậy, thả lỏng hoặc mở lòng ra trước cảm giác khó chịu chính là nước cờ tối thượng
để vượt qua cơn đau. Vậy nên, khi bạn cảm thấy sự khó chịu trỗi dậy, tôi muốn bạn
nhắm mắt lại và tưởng tượng rằng toàn bộ cơ thể bạn trở nên mềm mại, hoàn toàn
buông lỏng và cho phép cảm giác đó diễn ra. Hãy tưởng tượng các cơ bắp của bạn
đang thư giãn, gửi thông điệp đến từng tế bào để chúng mở ra, bắt đầu hít thở
thật sâu vào vùng đó, đến mức bạn cảm thấy mình đang hoàn toàn mềm nhũn ra trước
nỗi khó chịu.
Nếu bạn có thể
thả lỏng thay vì co cứng trước nỗi khó chịu, bạn không chỉ có thể học được điều
gì đó từ sự khó chịu ấy, mà bạn còn có cơ hội để không rơi vào cơ chế đối phó của
mình. Bất cứ điều gì chúng ta chống lại, thì nó sẽ tiếp tục tồn tại. Nếu bạn co
cứng lại trước nỗi đau, tức là bạn đang kháng cự lại nó. Và như tôi đã nói, cơ
chế đối phó chỉ là một hình thức kháng cự lại nỗi đau. Đó là lý do tại sao khi
bạn sử dụng cơ chế đối phó, thì về lâu dài, bạn lại phải chịu nhiều đau khổ hơn
so với nỗi đau ban đầu mà bạn đang cố trốn tránh.
Tất cả chúng ta
đều muốn tìm giải pháp cho các vấn đề của mình để cuộc sống trở nên dễ chịu
hơn, thay vì khổ sở. Không có gì sai khi khao khát điều đó cả. Thật ra, chúng
ta đang phủ nhận bản thân nếu không thừa nhận rằng đó là điều mình đang kiếm
tìm. Nỗi đau không phải là một mối đe dọa. Nó là một cơ chế phản hồi, đang cảnh
báo chúng ta về sự hiện diện của một mối đe dọa. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta chủ động
khám phá những cách để chuyển hóa mối đe dọa thật sự trong đời sống của mình,
thay vì đối xử với nỗi đau (thứ chỉ là phản ứng với mối đe dọa) như thể nó
chính là mối đe dọa. Chúng ta càng sử dụng các cơ chế đối phó để cố thoát khỏi
nỗi đau, thì... rốt cuộc, một cuộc sống chỉ để đối phó, thì chẳng phải là một
cuộc sống đúng nghĩa.
Chúc bạn có một
tuần thật tốt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=FQEGv9hkJtQ
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.