Teal Swan Transcripts 212
Phàn Nàn
10-01-2016
Chào các bạn.
Phàn nàn là hành động thể hiện sự bất mãn hay không hài lòng. Đó là việc tìm kiếm
lỗi lầm hay tiêu cực trong một điều gì đó và nó phản ánh sự đau khổ bên trong.
Một số người trên thế giới này dường như có thái độ tích cực một cách tự nhiên.
Với họ, ly nước luôn đầy một nửa. Nhưng với một số người khác trong chúng ta,
trạng thái tự nhiên không còn tích cực nữa. Thay vào đó, nó giờ đây nghiêng về
hướng tiêu cực nhiều hơn. Kết quả là chúng ta bước đi trên hành tinh này với
thái độ rằng ly nước luôn vơi một nửa.
Hầu hết những ai
thường xuyên phàn nàn đều đã lớn lên cùng những người lớn cũng hay phàn nàn, hoặc
họ bị phủ nhận hoàn toàn khi thể hiện điều tiêu cực. Rõ ràng, việc phàn nàn có
thể là hành vi được học, nhưng kiểu phàn nàn này không có gốc rễ sâu xa như kiểu
thứ hai, và chính kiểu thứ hai này mới là điều đáng nói. Hãy nói về những người
trong chúng ta đã lớn lên cùng cha mẹ hoặc người lớn không chỉ phủ nhận mà còn
khiến ta cảm thấy xấu hổ khi thể hiện cảm xúc tiêu cực. Khi ta bày tỏ cảm xúc
hay góc nhìn tiêu cực, họ nhanh chóng quay lại chống đối ta. Họ phủ nhận hoặc
làm ta xấu hổ. Họ không khiến ta tin rằng việc cảm thấy những gì ta cảm thấy,
thấy những gì ta thấy, hay nghe những gì ta nghe là điều ổn. Họ khiến ta tin rằng
có điều gì đó sai trái với mình khi cảm thấy như vậy.
Hãy tưởng tượng
năng lượng tiêu cực như một chất độc. Khi còn nhỏ, mỗi lần ta cố gắng giải
phóng chất độc đó, những người xung quanh lại không chấp nhận và cố gắng kìm
nén nó. Ở cấp độ năng lượng, điều này giống như bị bắt nuốt lại chính chất nôn
của mình. Và theo thời gian, nội tâm chúng ta ngày càng tích tụ độc tố tiêu cực.
Việc phàn nàn mãn tính luôn đi kèm với lòng tự trọng thấp. Thật vậy, bạn sẽ
không bao giờ tìm thấy một người nào luôn miệng phàn nàn mà lại có cảm giác
tích cực về chính mình. Và điều này thật dễ hiểu. Nếu ta từng có cha mẹ khiến
ta tin rằng cảm xúc của mình là sai trái, là biểu hiện của sự hỏng hóc hoặc thiếu
sót, thì ta bắt đầu tin rằng chính bản thân mình là hỏng hóc, là tồi tệ, là có
gì đó sai lầm thật sự bên trong. Cái tôi của ta trở thành cái tôi nạn nhân,
không ngừng tìm lỗi ở mọi thứ và đổ lỗi cho người khác, chỉ để cố cảm thấy và
chứng minh rằng mình thực sự là người tốt.
Thông qua sự so
sánh. Nếu những gì ta cảm thấy là chính đáng, thì chẳng có gì sai với ta cả. Ta
tìm lỗi ở những điều khác để nhờ sự tương phản đó mà ta cảm thấy mình là người
tốt. Nếu bạn là người hay phàn nàn mãn tính, thì có hai nhu cầu sâu sắc chưa được
đáp ứng. Một là, bạn cần nỗi đau của mình được cảm nhận, được nhìn thấy, được lắng
nghe, được công nhận và được thấu hiểu. Bạn cảm thấy cô đơn trong nỗi đau của
mình, và thông qua lời phàn nàn, bạn đang tuyệt vọng kêu gọi ai đó hãy thấy nỗi
đau đó. Hai là, bạn cần cảm thấy mình có giá trị, cần được cảm thấy rằng không
có gì sai với bạn, rằng bạn xứng đáng được yêu thương và được công nhận.
Vấn đề là, hầu hết
các lời khuyên tâm lý hay tâm linh ngoài kia đều sẽ nói với bạn lý do tại sao bạn
cần ngừng phàn nàn, tại sao nó tệ đến thế, và tại sao bạn nên loại bỏ những người
luôn miệng phàn nàn ra khỏi cuộc sống của mình vì “ai mà cần tiêu cực chứ?”
Nhưng cách tiếp
cận đó không hiệu quả, và đây là lý do tại sao. Nếu bạn tiếp cận vấn đề phàn
nàn như thể bản thân hành vi này là sai, là tệ, là không thể chấp nhận, thì bạn
đang từ chối một phần con người mình hoặc từ chối phần đó nơi người khác. Bạn
không thể từ chối một phần bản thân mình mà lại vẫn duy trì tình yêu thương
chính mình được. Khi đó, bạn chỉ đang nuôi dưỡng sự căm ghét bản thân.
Và như ta vừa
khám phá, chính sự căm ghét bản thân ấy, cảm giác rằng có gì đó sai trái hay
không thể chấp nhận bên trong ta, mới là nhiên liệu tiếp thêm cho ngọn lửa phàn
nàn. Vậy nên, khi ta cố dập tắt phàn nàn, cố gắng kiềm chế bản thân không phàn
nàn và loại bỏ những người hay phàn nàn khỏi cuộc sống, ta đang tiếp thêm nhiên
liệu cho ngọn lửa đó. Ta đang góp phần tạo ra chính điều kiện khiến người ta
phàn nàn, và vì thế, ta không thể chấm dứt được hành vi ấy. Tôi không cần phải
nói với bạn lý do vì sao việc phàn nàn mãn tính hay tập trung vào điều tiêu cực
là có hại, điều đó phần lớn là hiển nhiên, đặc biệt nếu bạn hiểu về Luật Hấp Dẫn.
Điều quan trọng
là phải hiểu rằng phàn nàn là kết quả của lòng tự trọng thấp. Bạn không thể từ
chối phần đó trong bản thân mình và cố loại bỏ nó chỉ vì “nó tệ” mà không khiến
sự căm ghét bản thân tiếp diễn. Ta chỉ đang khiến bản thân và người khác bị tổn
thương sâu hơn với cách tiếp cận đó. Vậy ta nên làm gì nếu nhận thấy mình thường
xuyên phàn nàn?
Bước 1: Ta phải
yêu thương và công nhận phần đang phàn nàn trong ta. Ta phải sẵn sàng hiện diện
vô điều kiện với chính mình, lặn sâu xuống bên dưới bề mặt lời phàn nàn để tiếp
xúc với phần thực sự đang đau. Nỗi đau có chức năng kêu gọi sự chú ý. Ngay khi
có một lời phàn nàn, bạn phải công nhận rằng bạn đang đau. Hãy truyền tình yêu
thương vào phần đó trong bạn. Bạn cũng có thể hỏi mình câu này: “Điều gì trong
chuyện này thực sự làm tôi tổn thương?” - và hỏi đi hỏi lại cho đến khi chạm đến
nỗi đau gốc rễ ẩn sau lời phàn nàn. Nó gần giống như quá trình tìm ra niềm tin
cốt lõi.
Ví dụ, tôi có lời
phàn nàn rằng khăn trải giường không được gấp đúng cách. Tôi sẽ hỏi: “Chuyện
này làm tôi đau ở điểm nào?” Có thể tôi phát hiện rằng nếu khăn không được gấp
gọn, người kia hẳn chẳng quan tâm mấy đến tôi. Vậy tôi lại hỏi tiếp: “Vậy điều
gì trong chuyện đó làm tôi tổn thương?” Tôi có thể thấy rằng, nếu họ không quan
tâm đến tôi, thì tôi hẳn chẳng có chút giá trị nào trong mắt họ. Bạn có thể tiếp
tục đào sâu với câu hỏi này đến mức bạn muốn. Nhưng điều tôi vừa khám phá ở đây
là: lời phàn nàn về khăn trải giường thật ra chỉ là biểu hiện bên ngoài cho một
cảm xúc sâu hơn, rằng tôi cảm thấy mình vô giá trị. Chính phần bên trong tôi cảm
thấy mình không có giá trị, cảm thấy người khác không thực sự quan tâm đến
mình, phần đó đang cần tôi hiện diện vô điều kiện. Nói cách khác, bạn cần hiện
diện với nỗi đau cốt lõi ấy.
Để hiểu thêm
cách hiện diện với và chuyển hóa nỗi đau nội tâm, bạn có thể xem video của tôi
trên YouTube mang tên “Cách chữa lành thể cảm xúc” (Teal Swan Transcripts 124).
Bước 2: Ẩn sau
việc phàn nàn là cảm giác bất lực. Đó là một trạng thái mất hết quyền lực. Nếu
bạn đang phàn nàn, rất có thể bạn cảm thấy mình không thể làm gì để cải thiện cảm
xúc của bản thân hay hoàn cảnh mình đang ở. Và ai có thể trách bạn được chứ? Rốt
cuộc, ta từng được nuôi dạy bởi những người khiến ta tin rằng cảm xúc tiêu cực
là không hợp lý, không thể chấp nhận, và vì thế ta không thể thay đổi được hoàn
cảnh. Ta bị mắc kẹt. Nhưng điều ta phải thừa nhận là: hiện tại, ta không còn bị
kẹt nữa. Ta cần hoàn toàn hiện diện với phần bên trong mình cảm thấy bất lực và
đang tuyệt vọng cầu cứu thông qua lời phàn nàn.
Sau đó, ta cần
thực hành chuyển hướng. Thay vì tập trung vào những gì đang xảy ra mà ta không
thích, hãy dùng nhận thức về điều không mong muốn để truyền cảm hứng cho ta hướng
đến điều ngược lại, rồi tập trung và hành động theo hướng đó. Điều này sẽ tạo cảm
giác có quyền lực. Bạn không còn bị kẹt trong cái không mong muốn nữa. Bạn có
thể dùng điều không mong muốn để chỉ đường và đẩy bạn về phía điều mong muốn.
Lời phàn nàn của
bạn sẽ cho bạn biết điều gì là quan trọng với bạn. Nó sẽ cho bạn biết về ưu
tiên, nhu cầu và mong muốn của bạn. Bạn thậm chí có thể hỏi bản thân khi đang định
phàn nàn hoặc vừa phàn nàn rằng: “Tôi đang muốn đạt được điều gì khi nói ra lời
phàn nàn này?”
Bước 3: Ta cần lắng
nghe và cảm nhận những cảm xúc nằm bên dưới lời phàn nàn trước khi nói ra lời
phàn nàn đó.
Nhưng khi đã làm
xong hai bước đó, ta cần biểu đạt những cảm xúc mà mình đã tìm thấy bên dưới lời
phàn nàn cụ thể ấy. Hãy hình dung điều này giống như việc “chuyển hóa cảm xúc”.
Cảm xúc là một dạng năng lượng có điện tích, đôi khi chúng có thể mang cảm giác
như dòng điện mạnh mẽ. Và khi ta dành thời gian để chuyển hóa những cảm xúc đó
trước khi biểu lộ, ta đã loại bỏ phần điện tích ấy khỏi chúng.
Việc này không
giống với việc kìm nén cảm xúc. Nếu tất cả những gì ta làm chỉ là cố gắng ép bản
thân ngừng phàn nàn hay ngừng bộc lộ cảm xúc tiêu cực, thì ta đang kìm nén, và
điều này sẽ khiến ta trở nên độc hại hơn. Ta đang tự làm với mình đúng điều mà
những người chăm sóc ta khi còn nhỏ đã từng làm: phủ nhận và dập tắt cảm xúc.
Đây không phải là điều ta nên làm. Hãy tưởng tượng bạn đang thu gom toàn bộ
năng lượng đang trào lên ấy và cưỡi nó như một con rồng lặn sâu vào bên trong
chính mình, thay vì hướng ra bên ngoài. Bạn đang dùng phần điện tích đó để đẩy
cuộc hành trình vào nội tâm sâu hơn, để tìm ra điều gì nằm bên dưới lớp bề mặt
của cảm xúc ấy hoặc lời phàn nàn ấy.
Vì vậy, ta cần
thực hiện hai bước trước đó trước khi biểu đạt cảm xúc tiêu cực, để sự biểu đạt
của ta trở nên chân thật và xoay quanh sự dễ tổn thương nằm bên dưới sự bất
mãn. Nghịch lý khó chịu của cảm xúc là: chúng chứa đựng thông tin quý giá, vì
chúng chỉ cho ta thấy điều gì đó rất quan trọng đối với mình, và việc biểu đạt
cảm xúc là điều thiết yếu. Nhưng mặt khác, nếu biểu đạt cảm xúc mà không chuyển
hóa chúng, không dùng chúng để trở nên có ý thức hơn, thì hiếm khi ta đạt được
kết quả như mong muốn, bởi vì yếu tố điện tích trong cảm xúc có xu hướng làm tổn
thương người khác và khiến họ cảm thấy như thể ta đang tấn công cá nhân họ.
Theo cách này, phản
ứng cảm xúc có thể trở thành một hồi chuông thiền định, đánh thức ta về một cơ
hội để trở nên tỉnh thức hơn. Và điều này khiến sự biểu đạt của ta trở nên chân
thật hơn rất nhiều.
Bước 4: Hãy trực
tiếp yêu cầu người khác nhìn thấy, cảm nhận, lắng nghe, công nhận và xác nhận nỗi
đau của bạn. Có thể bạn sẽ thấy điều này khá thú vị: lời phàn nàn thực chất là
một cách thao túng. Thông qua lời phàn nàn, ta đang hy vọng đạt được, hay thao
túng người khác, để họ nhận ra nỗi đau trong ta. Ta muốn được công nhận. Nhưng
thay vì vòng vo tìm cách khiến họ làm điều đó, hãy đi thẳng vào vấn đề mà nói:
“Lúc này, tôi thật sự cần bạn nhìn thấy nỗi đau của tôi. Tôi cần bạn cảm nhận
tôi.”
Bước 5: Đối diện
trực tiếp với lòng tự trọng của bạn. Đừng để cái tôi điều khiển tất cả như cách
nó vẫn đang làm — cố gắng tuyệt vọng để cảm thấy tốt về bản thân bằng cách trở
nên đúng đắn, được chứng minh, được xem là tốt và cao thượng hơn người khác. Hiện
tại, cái tôi của bạn đang cố tìm kiếm giá trị và sự tốt đẹp của chính nó bằng
cách khiến những điều khác trở nên sai trái, tồi tệ, kém cỏi và hỏng hóc. Vì vậy,
trước tiên ta phải thừa nhận rằng: ta đang cảm thấy rất tệ về bản thân. Và rồi,
bắt đầu làm việc để cải thiện lòng tự trọng một cách trực tiếp.
Bước 6: Hãy bắt
đầu một quyển nhật ký ghi lại những khía cạnh tích cực và luôn mang theo bên
mình. Nếu bạn có thói quen liên tục chú ý đến những gì sai lệch, tiêu cực,
không ổn hay tồi tệ trong môi trường xung quanh, thì bạn đang sống trong địa ngục
thực sự. Và để thay đổi điều đó, bạn sẽ cần thời gian, vì đó là một cách tồn tại
đã ăn sâu. Ta cần chủ động hướng sự chú ý đến điều hoàn toàn ngược lại với tần
số rung động đó. Vậy nên, hãy mang theo cuốn nhật ký này, và liệt kê mọi điều
khiến bạn cảm thấy dễ chịu, điều bạn biết ơn, điều tích cực trong bất kỳ hoàn cảnh
nào bạn đang đối mặt. Với những ai có xu hướng phàn nàn mãn tính, đây là một
trong những công cụ tốt nhất, nhưng hãy áp dụng nó với những điều bạn không
thích.
Tôi không đang cố
thuyết phục bạn thích một điều gì đó mà bạn không thích. Nhưng chẳng hạn, nếu bạn
ghét phải xếp hàng chờ đợi ở Sở Giao Thông, thay vì cứ mãi tập trung vào những
điều tiêu cực hay cố thuyết phục bản thân rằng “tôi thích chờ đợi”, thì bạn có
thể thực hiện một “cuộc truy tìm bên trong” để tìm ra những khía cạnh có thể khiến
bạn cảm thấy dễ chịu hoặc tích cực khi chờ đợi tại đó.
Bước 7: Đừng đặt
mục tiêu “không bao giờ phàn nàn nữa”. Đây là cách chắc chắn nhất để thất bại
hoàn toàn trong nỗ lực không phàn nàn. Thay vào đó, hãy chọn một khoảng thời
gian ngắn để thực hành nghệ thuật không phàn nàn. Nhưng đừng chỉ đơn thuần là
hành động “không phàn nàn”, mà mỗi lần bạn thấy một lời phàn nàn trỗi dậy, bạn
sẽ áp dụng tất cả các bước mà tôi đã trình bày trước đó, rồi biểu đạt những cảm
xúc sâu hơn ẩn sau lời phàn nàn đó cho ai đó. Ví dụ, hãy thử dành một ngày
không phàn nàn, nơi mà mỗi khi bạn sắp phàn nàn, bạn sẽ đi qua cả sáu bước trước
đó thay vì buột miệng nói ra. Khoảng thời gian ngắn này sẽ giúp bạn tập trung
hơn vào mục tiêu, nó dễ thực hiện và mang tính thử nghiệm hơn là trừng phạt, đồng
thời giúp bạn nhạy bén hơn.
Bạn có thể kéo
dài thời gian này khi sự tự tin trong việc xử lý nội dung cảm xúc bên dưới lời
phàn nàn ngày càng tăng. Và nếu có ai đó trong cuộc sống của bạn là người phàn
nàn mãn tính, thì không có điều gì giúp ích hiệu quả hơn việc thực hành tình
yêu vô điều kiện với họ, đồng thời giúp họ đáp ứng được hai nhu cầu chưa được
thỏa mãn. Tôi khuyên bạn nên xem lại video này một lần nữa, nhưng lần này hãy tập
trung vào câu hỏi: “Tôi có thể dâng tặng năng lượng của mình như thế nào để hỗ
trợ người này trong cuộc sống, giúp họ tìm ra sự chuyển hóa hay sự hiện diện
đích thực cho phần bên trong họ đang đau khổ, phần ẩn sau lời phàn nàn ấy?” Hãy
học cách nhìn xuyên qua và vượt ra ngoài lời phàn nàn, để thấy sự dễ tổn
thương, những nhu cầu, mong muốn và giá trị ẩn sâu bên trong. Phàn nàn chẳng
qua chỉ là một triệu chứng.
Nhưng nếu bạn là
người đang trải nghiệm triệu chứng đó, thì đã đến lúc bạn cần đi sâu vào bên dưới
triệu chứng ấy, để tìm ra điều đang gây ra nó, tìm ra nỗi đau và sự dễ tổn
thương sâu sắc đang kêu gọi bạn hãy nhận biết và hiện diện cùng nó. Bạn hoàn
toàn có quyền cảm thấy những gì bạn đang cảm thấy. Bạn có lý do chính đáng để
đau đớn như hiện tại. Và lời phàn nàn của bạn có thể rất chính xác. Nhưng câu hỏi
ta phải tự hỏi mình là: liệu ta muốn đúng, muốn được công nhận, muốn trở nên tốt
và vượt trội… hay là ta muốn hạnh phúc?
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=-COmQHVDsJ8
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.