Teal Swan Transcripts 186 - Cái Bẫy Người Chiến Thắng

 

Teal Swan Transcripts 186


Cái Bẫy Người Chiến Thắng 

 

04-07-2015




Xin chào các bạn!

 

Chúng ta đều đã quen với những mối nguy hiểm ẩn trong "tâm lý nạn nhân". Tại sao lại quen? Bởi vì các giáo viên tâm linh, nhà tâm lý học và những bậc thầy phát triển bản thân đã cảnh báo chúng ta về điều đó suốt hàng trăm năm. Bản ngã thường dùng vai trò nạn nhân để đảm bảo sự tồn tại của nó, hay nói cách khác là giữ được hình ảnh tốt đẹp về bản thân. Vấn đề với bản ngã là nó có thể khiến cho việc xây dựng những mối quan hệ tích cực (thứ vốn là trọng tâm của cuộc sống) trở nên vô cùng khó khăn, nếu không muốn nói là bất khả thi.

 

Nhưng hôm nay, tôi không ở đây để tiếp tục nói về hậu quả của "ý thức nạn nhân" nữa. Thay vào đó, tôi muốn nói với bạn về một cái bẫy nằm ở cực đối lập, cái bẫy dành cho những người hoàn toàn từ chối việc nhìn nhận bản thân hay bị người khác nhìn nhận là nạn nhân.

 

Điều bạn cần hiểu về bản ngã là: nó rất quan tâm đến hình ảnh. Nó quan tâm đến việc nó trông như thế nào trong mắt chính nó và trong mắt người khác. Do đó, bản ngã có thể nghiện việc được nhìn nhận như là "người chiến thắng" chẳng kém gì nghiện được xem là "người tốt" hay "nạn nhân đáng thương". Bản ngã bám chấp vào hình ảnh người chiến thắng rất thích việc tự đổ lỗi cho mình.

 

Có lẽ bạn đã biết rõ sự xấu hổ gắn liền với tư duy nạn nhân. Ngày nay, chỉ cần bạn thừa nhận rằng mình bị tổn thương bởi ai đó, sẽ có người lập tức đứng lên và nói: "Đó chỉ là bạn đang đóng vai nạn nhân, và chúng tôi biết bạn là người tạo ra trải nghiệm đó!"

 

Về cơ bản, có quá nhiều sự xấu hổ gắn liền với vai nạn nhân đến mức nhiều người trong chúng ta cố gắng làm mọi cách để tỏ ra không hề cảm thấy như một nạn nhân, ngay cả khi trong lòng ta đang cảm thấy vậy, và ta không nhìn nhận mình là nạn nhân ngay cả khi rõ ràng là như thế.

 

Sự thật trần trụi là: chúng ta cảm thấy tổn thương và bất lực. Các mối quan hệ của chúng ta phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng thành thật với cảm xúc của mình, nên nếu ta không thể thành thật về việc đang bị tổn thương và bất lực, ta không thể tạo ra những mối quan hệ tích cực. Thay vào đó, ta dựng lên một lớp mặt nạ để trông mình thật tốt đẹp trong mắt người khác và trong chính mắt mình.

 

Bản ngã không lành mạnh chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất, đó là Quyền lực. Tôi không nói đến kiểu quyền lực tích cực như sự trao quyền, mà là kiểu quyền lực dựa trên sự đối lập: một bên vượt trội, còn bên kia kém cỏi.

 

Bản ngã có thể đạt được kiểu quyền lực này bằng cách được xem là "người tốt". Khi ai đó mắc kẹt trong tư duy nạn nhân, thực chất họ đang tìm kiếm quyền lực nằm trong sự "công chính" và sự vượt trội về đạo đức so với người khác.

 

Vấn đề là: bản ngã bám chấp vào việc trở thành người công chính hay tốt bụng luôn cần có một "kẻ xấu" tồn tại để so sánh.

 

Những người mắc kẹt trong tư duy "người chiến thắng" thì lại khao khát kiểu quyền lực của người mạnh mẽ và vượt trội. Họ không thể thừa nhận sự tổn thương. Kiểu bản ngã này có thể không ngại thể hiện những cảm xúc tiêu cực như giận dữ, vì họ xem đó là biểu hiện của sức mạnh, nhưng họ sẽ từ chối thể hiện những cảm xúc tiêu cực mà họ cho là yếu đuối.

 

Bản ngã này sẽ sụp đổ nếu phải thừa nhận rằng mình sợ hãi, đặc biệt là khi bị tổn thương. Thừa nhận rằng "tôi bị tổn thương" chẳng khác nào một bản án tử hình đối với nó. Bản ngã này tin rằng bằng cách phủ nhận sự tổn thương (đặc biệt là phủ nhận vai trò nạn nhân), nó đang là người chiến thắng, và như thế, nó đã "thắng cuộc".

 

Tôi muốn chia sẻ với bạn một chân lý cơ bản, một sự thật có thể thay đổi cả cuộc đời bạn: Chúng ta có thể chọn giữa hai điều: Sự phân cực hoặc Tình yêu.

 

Điều đó có nghĩa gì đối với bản ngã?

 

Nghĩa là: Chúng ta có thể chọn giữa Sự vượt trội và Tình yêu... Chọn giữa Cái đúng và Tình yêu... Chọn giữa Là người tốt và Tình yêu... Vì sao?

 

Vì ngay khi bạn chọn một cực thì cực đối lập phải tồn tại, bạn đã tạo ra sự phân ly.

 

Để bạn là người vượt trội, thì ai đó phải thấp kém hơn...

Để bạn là người tốt, thì phải có ai đó xấu...

Để bạn được biện minh, thì phải có ai đó sai trái...

Khi bạn chọn một bên trong sự phân cực, bạn đang tách mình ra khỏi người khác.

Nói cách khác: bạn chọn quyền lực hoặc bạn chọn tình yêu.

 

Bản ngã muốn trở thành người chiến thắng thực chất đang lao vào một chuyến du hành quyền lực được ngụy trang dưới danh nghĩa "đức hạnh"... Và chúng ta bị lừa liên tục.

 

Người thực sự cảm thấy mình bị tổn thương, cảm thấy bất lực, nhưng lại nói rằng: "Không, tôi biết mà, chắc chắn là tôi tạo ra chuyện này."

 

Và chúng ta nói: "Wow – người này thật tuyệt vời!" – và đó chính là điều mà bản ngã của họ mong đợi.

 

Chúng ta nhầm lẫn giữa Sức mạnh và một cuộc du hành quyền lực đến mức chúng ta còn khen ngợi và ủng hộ điều đó!

 

Tôi đã gặp rất nhiều người hoàn toàn từ chối việc thừa nhận rằng họ cảm thấy tổn thương, thất vọng, hoặc bất lực trước một tình huống nào đó, bởi vì họ hoàn toàn từ chối việc thấy mình là nạn nhân. Họ từ chối vì họ sợ sự xấu hổ tập thể nếu để người khác nhìn thấy mình là một nạn nhân. Điều này càng đặc biệt đúng nếu chúng ta thuộc cộng đồng "Bạn tạo ra thực tại của chính mình" hoặc "Tập trung tích cực". Chúng ta sẽ tránh né việc thừa nhận rằng mình bị tổn thương bởi ai đó, vì ta biết rằng cảm xúc đó sẽ lập tức bị bác bỏ và quay ngược trở lại trách nhiệm về phía ta.

 

Hãy thử cân nhắc điều này: Sự sẵn lòng thể hiện sự dễ tổn thương và thừa nhận rằng mình bị tổn thương thực chất lại là điều đối nghịch với vai nạn nhân.

 

Chúng ta có thể chia sẻ trải nghiệm cảm thấy tổn thương, bất lực, sợ hãi, v.v... mà không cần đổ lỗi hay tấn công, mà chỉ đơn giản là chia sẻ một cách chân thật. Việc này cho phép ta nhận lại những gì thuộc về mình, và để người kia nhận lại những gì thuộc về họ, từ đó tạo ra sự chữa lành trong mối quan hệ để có thể kết nối lại với nhau.

 

Nếu bạn có một bản ngã nghiện việc trở thành người chiến thắng, tôi muốn bạn tự hỏi mình: "Làm sao mà việc chia sẻ cảm xúc một cách chân thật, kể cả việc tôi đang bị tổn thương, lại là điều đối lập với tâm lý nạn nhân?"

 

Việc giả vờ cảm thấy khác với những gì ta đang cảm nhận có thể dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Trước hết, chúng ta đang sống lệch khỏi sự chính trực của chính mình. Hiếm có điều gì đau đớn hơn việc biết rằng mình đang sống trong sự giả dối. Hơn thế nữa, để biết mình muốn đi đâu, ta phải sẵn sàng thừa nhận rằng mình đang ở đâu. Nếu không, thì cũng giống như bạn đang nhìn vào bản đồ, biết rõ điểm đến, nhưng lại từ chối thừa nhận vị trí hiện tại của mình, vậy làm sao bạn có thể tính được lộ trình từ đây đến đó?

 

Ngoài ra, những ai có hiểu biết về cảm xúc đều biết rằng những cảm xúc bị dồn nén và đẩy vào tiềm thức sẽ trồi lên theo đủ mọi cách tinh vi và nguy hiểm.

 

Vũ trụ này đầy rẫy những chân lý mâu thuẫn.

 

Tại sao vậy?

 

Vì chúng ta đang sống trong một Vũ trụ đa chiều, và những chân lý áp dụng cho các chiều không gian cao hơn sẽ không áp dụng được ở các tầng thấp hơn, chúng sẽ có vẻ như mâu thuẫn...

 

Ví dụ: Ở cấp độ cao nhất của chân lý trong Vũ trụ, mọi thứ đều ổn.

 

Nhưng bạn sẽ khó mà nhìn thấy chân lý đó nếu đang ở trong một quốc gia nơi trẻ em bị mất tay chân vì bom đạn chiến tranh... Ở tầng hiện thực đó, chân lý sẽ trông giống như: "Không, chuyện này thật sự tồi tệ và cần phải thay đổi!"

 

Cả hai chân lý đó đều đúng, chúng đều đúng.

 

Chúng ta không cần phải đi tìm "Chân lý Duy Nhất". Điều chúng ta cần làm là rèn luyện khả năng giữ không gian cho sự song hành của các cực đối lập. Chúng ta cần học cách giữ không gian cho những chân lý mâu thuẫn cùng tồn tại một lúc.

 

Ở một cấp độ của Vũ trụ, có chân lý rằng không có cái gọi là nạn nhân. Đôi khi quan điểm này giúp ích rất nhiều trong cuộc sống thường nhật của ta. Nhưng ở một cấp độ khác, con người thật sự làm tổn thương lẫn nhau, chỉ cần nghĩ tới “trại tập trung của Đức Quốc xã” là bạn sẽ thấy chân lý đó.

 

Vấn đề nảy sinh khi chúng ta cố dùng một Chân lý Vũ trụ để bác bỏ một Chân lý Vũ trụ khác, thay vì học cách giữ gìn và trân trọng cả hai.

 

Điều gì xảy ra với cảm xúc bị phủ nhận? Chúng không tự biến mất...Chúng bắt đầu mục rữa…

 

Tôi muốn bạn bắt đầu hình dung rằng bạn và mối liên kết với một người khác giống như một "tấm vải" kết nối hai người. Và khi bạn bị tổn thương bởi ai đó, tấm vải ấy bị rách. Và nếu bạn chỉ dùng chân lý vũ trụ "không có nạn nhân" để phủ nhận cảm xúc nạn nhân đang hiện diện trong bạn, điều bạn đang làm chỉ là để cho vết thương đó tiếp tục tồn tại (nếu không tệ hơn) và chắc chắn sẽ bắt đầu nhiễm trùng. Thừa nhận rằng bạn đang bị tổn thương là bước đầu tiên để chữa lành. Nó mở ra cánh cửa cho sự sửa chữa.

 

Khi ta đối diện với cảm xúc nạn nhân, ta đang đưa những cảm xúc đó ra trước ánh sáng của ý thức, và điều này thực sự làm tan rã trạng thái ý thức thiếu thốn vốn là bản chất của tâm lý nạn nhân. Chúng ta cần làm điều này theo cách mà ta nhận trách nhiệm về cảm xúc của mình, những cảm xúc đã nảy sinh từ hoàn cảnh nào đó, thay vì đổ lỗi và quy trách nhiệm tổn thương cho người khác. Khi làm điều này, ta mở ra cánh cửa cho việc hàn gắn mối quan hệ, giải tỏa cảm xúc, chữa lành, và cả sự gắn bó thân mật sâu sắc hơn.

 

Bạn muốn biết cách thoát khỏi cái bẫy người chiến thắng không? Cực kỳ đơn giản...

 

Nếu bạn sợ – hãy nói là bạn sợ.

Nếu bạn không biết – hãy nói là bạn không biết.

Nếu bạn sai – hãy thừa nhận mình sai.

Nếu bạn bị tổn thương – hãy nói bạn đang tổn thương.

Nếu bạn đang yêu – hãy nói bạn đang yêu.

Hãy chân thật và minh bạch nhất có thể.

 

Việc cố ngừng quan tâm người khác nghĩ gì là vô ích. Bạn có bản ngã, bạn sẽ quan tâm đến việc người khác nghĩ gì! Và tất cả mọi người đều như vậy. Điều quan trọng là: bạn có quyền lựa chọn liệu bạn có để sự quan tâm đó giam cầm bạn hay không.

 

Chúng ta có khả năng, dù vẫn quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng vẫn có thể quan tâm nhiều hơn đến sự tự do cá nhân, sự chính trực và tính chân thật của chính mình.

 

Hãy thành thật và minh bạch ngay cả khi bạn sợ người khác sẽ nghĩ xấu về mình, vì điều đó trông "không đẹp". Vì thành thật mà nói, dù là hôm nay hay vài năm nữa, bạn sẽ nhận ra rằng sống khác đi là quá đau đớn (và bất khả thi)...

 

Không tin tôi ư?

 

Hãy thử làm hài lòng hai nhóm người có giá trị đối lập cùng lúc – "Chào mừng đến với cuộc đời tôi..."

 

Sự dễ tổn thương là mở lòng, ngay cả khi có nguy cơ bị tổn thương, vì phần thưởng tiềm năng luôn lớn hơn rủi ro bị tổn thương. Để kết nối xảy ra, ta phải cho phép mình được nhìn thấy, được cảm nhận, được lắng nghe. Khả năng yêu thương của chúng ta giống như một hạt giống bị giấu kín trong sự dễ tổn thương, thứ mà chúng ta bảo vệ quá kỹ phía sau bản ngã và vô vàn lớp phòng vệ.

 

Hãy tự hỏi mình: "Nếu tôi biết rằng việc bị tổn thương là điều không thể tránh khỏi, rằng không có cách nào thoát khỏi nó...thì tôi sẽ sống cuộc đời mình khác đi thế nào?"

 

"Những rủi ro nào tôi sẵn sàng chấp nhận lúc này mà trước giờ tôi chưa dám?"

 

Câu trích dẫn yêu thích nhất mọi thời đại của tôi tóm gọn ý tưởng này rất tuyệt vời. Câu nói ấy đến từ Anaïs Nin, và nó như sau:

 

"Và rồi một ngày, rủi ro khi tiếp tục khép kín như nụ hoa trở nên đau đớn hơn cả rủi ro để nở rộ thành đóa hoa."

 

Chúc bạn một tuần tốt lành!

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=wUEaMTKyLa4

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.