Teal Swan Transcripts 183
Sáng Tạo Có Ý Thức (Làn Sóng Của Tương
Lai)
13-06-2015
Chào các bạn!
Thực hành tâm
linh, cốt lõi là để trở nên tỉnh thức trước khía cạnh phi vật chất của sự sống,
tức là ý thức thống nhất toàn năng, chính là nền tảng của con người và vạn vật.
Khi chúng ta trở nên tỉnh thức với ý thức này, chúng ta bắt đầu sống một cách
khác đi. Chúng ta bắt đầu sống theo cách cho phép những phẩm chất của ý thức thống
nhất ấy toả sáng qua chính bản thể mình, để rồi trở thành hiện thân sống động của
ý thức đó.
Đây chính là
tinh thần ẩn chứa trong khái niệm Phật sống, Chúa sống, hay việc trở thành hiện
thân của ý thức phi thân xác mang tính thống nhất. Ý thức đó thấm đượm những phẩm
chất như: tình yêu vô điều kiện, sự tỉnh thức, khoảng không, sự hiện diện, sự
sáng tạo, sự hủy diệt, sự tĩnh lặng, sự mở rộng, v.v... Những người thầy tâm
linh xuất hiện để giúp người khác cho phép những phẩm chất đặc biệt ấy toả sáng
qua họ. Tuy nhiên, hầu hết những người thầy tâm linh lại có xu hướng tập trung
vào, hoặc chuyên sâu giảng dạy, một phẩm chất cụ thể nào đó. Họ chọn phẩm chất
mà theo nhận định từ cái tôi cá nhân, là quan trọng nhất để hiện thân.
Điều này sẽ
không phải là bi kịch nếu ý thức Nguồn, hay ý thức thống nhất này, vận hành
theo cách tuyến tính và rõ ràng. Nhưng vũ trụ này là một vũ trụ lượng tử, và do
đó ý thức Nguồn không hề đơn giản. Thay vào đó, nó chứa đầy những mâu thuẫn, những
nghịch lý. Ví dụ, một trong những phẩm chất của ý thức Nguồn là sự tĩnh lặng. Một
phẩm chất khác là sự mở rộng, tức một hình thức của chuyển động.
Một người thầy về
sự tĩnh lặng có thể dạy sự tĩnh lặng đến mức học trò của họ bắt đầu khước từ sự
mở rộng, qua đó tự ngăn mình hiện thân khía cạnh mở rộng của bản thân cao hơn,
và bỏ lỡ những món quà tuyệt đẹp có trong trải nghiệm đó. Một người thầy về sự
mở rộng có thể dạy sự mở rộng đến mức học trò của họ khước từ sự tĩnh lặng, và
tự ngăn mình hiện thân khía cạnh tĩnh lặng của bản thân cao hơn, đánh mất những
món quà quý giá chứa đựng trong trạng thái đó.
Chính sự hòa hợp
của những cặp đối lập tuyệt đẹp này lại mở ra cơ hội lớn nhất cho sự tiến hóa của
ý thức con người vào thời điểm này trên hành tinh này. Và có lẽ cặp đối lập
mang lại sự mở rộng sâu sắc nhất hiện nay, chính là: sự hiện diện tĩnh lặng so
với sáng tạo có chủ đích.
Bạn đã quen với
khái niệm hiện thân của sự sáng tạo, bởi vì điều đó được giảng dạy ngày nay qua
rất nhiều thực thể được truyền tải. Đó là ý tưởng rằng bạn có thể tạo ra thực tại
của riêng mình, bởi vì bạn, như là một phần mở rộng của ý thức nguồn, mang
trong mình cùng nguồn năng lượng sáng tạo đó. Bằng cách sử dụng suy nghĩ của
mình, bạn có thể quyết định điều mình muốn, tập trung vào điều đó, và từ đó tạo
ra nó trong thực tại của bạn, tất nhiên là có sự dẫn dắt của hệ thống cảm xúc,
giúp bạn định hướng đến điều được mong muốn. Sự sáng tạo sẽ dẫn đến mở rộng hoặc
chuyển động trong ý thức thống nhất.
Bạn cũng quen với
khái niệm hiện thân của khía cạnh hiện diện tĩnh lặng trong ý thức thống nhất.
Đây là điều được giảng dạy bởi rất nhiều yogi và chuyện gia thiền định. Đó là
việc hoàn toàn hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại, đến mức người ta không còn
đồng nhất mình với các suy nghĩ, điều này chặn lại đà suy nghĩ và cho phép con
người tồn tại trong trạng thái thuần khiết của hiện hữu, trải nghiệm chính mình
như khoảng không hoặc sự tĩnh lặng, nơi mà suy nghĩ và cảm xúc diễn ra.
Các giáo viên của
cả hai hướng này thường có xu hướng bác bỏ hướng còn lại. Họ lập luận rằng con
đường đối lập đó sẽ kéo học trò rời xa khỏi việc trở thành hiện thân của ý thức
thống nhất, thay vì đến gần hơn với nó.
Nói cách khác,
nhiều giáo viên của sự hiện diện tĩnh lặng cho rằng sáng tạo khiến người ta
hoàn toàn đồng nhất với sự mong cầu của bản ngã, và vì vậy trở nên thiếu hiểu
biết trước cái tôi vĩnh cửu. Ngược lại, nhiều giáo viên của sự sáng tạo cho rằng
sự hiện diện tĩnh lặng khiến con người tự rút khỏi sự sống, và quan trọng hơn,
rút khỏi tiến trình mở rộng của vũ trụ.
Cả hai bên đều
có thể đúng về phía đối lập, bởi vì mỗi bên đang đứng từ một góc nhìn nơi họ thấy
rõ những khía cạnh vô thức (hay có thể gọi là khía cạnh "bóng tối") của
con đường còn lại. Nhưng điều mà cả hai đều bỏ lỡ, đó là những món quà quý báu ẩn
chứa trong con đường đối lập. Mỗi người giữ chìa khóa cho người kia, bởi vì mỗi
cặp đối lập giữ chìa khóa giúp ta tránh được những tiềm năng bóng tối của con
đường kia.
Chúng ta không
được sinh ra chỉ để mắc kẹt trong thiền hành tỉnh thức, cũng như không phải để
bị cuốn vào vòng lặp tìm kiếm bất tận của bản ngã. Nói cách khác, chính thực
hành sự hiện diện tĩnh lặng giúp cho thực hành sáng tạo có thể diễn ra mà không
khiến người thực hành rơi vào trạng thái hoàn toàn đồng nhất với sự khao khát của
bản ngã, qua đó đánh mất nhận thức về cái tôi vĩnh cửu. Và cũng chính thực hành
sáng tạo giúp người thực hành sự hiện diện tĩnh lặng không bị rút khỏi sự sống
và sự mở rộng.
Hãy gọi đây là một
cuộc kết hôn hoặc hòa hợp của những mặt đối lập. Chúng ta có thể hình dung sự
hòa hợp tuyệt đẹp của các mặt đối lập này trong hành trình tiến hóa tâm linh,
qua ba giai đoạn sau:
1. Đầu tiên,
chúng ta bắt đầu quan tâm đến việc hiện thân khía cạnh sáng tạo của ý thức vũ
trụ. Chúng ta nhận ra rằng mình có thể tạo ra thực tại bằng chính tâm trí của
mình. Nhưng chúng ta lại bắt đầu sáng tạo hoàn toàn từ góc độ của bản ngã. Đây
chính là điều đã xảy ra khi bạn xem bộ phim The Secret. Và cũng chính là điều
khiến bộ phim ấy cảm thấy “có gì đó sai sai”. Chúng ta đang sáng tạo có chủ
đích, nhưng chưa đủ tách biệt với bản ngã để nhận ra rằng mình đang sáng tạo toàn
bộ từ bản ngã.
2. Tiếp theo,
chúng ta bắt đầu nhận thức về bản ngã, cả mặt sáng và mặt tối của nó. Điều này
tạo ra sự không đồng nhất với bản ngã, một bước ngoặt cực kỳ quan trọng, vì tại
thời điểm đó, ta bắt đầu nhận ra rằng trong đời sống tỉnh thức, ta thực chất
đang đứng ở giao điểm giữa hai phần trong chính mình:
- Bản ngã vĩnh cửu
- Bản ngã tạm thời
3. Sau đó, chúng
ta bắt đầu sáng tạo cuộc sống một cách có chủ đích, nhưng lần này là từ góc
nhìn của cái tôi vĩnh cửu. Lúc này, bản ngã không còn điều khiển ta nữa. Ta đã
đủ tách biệt với nó để nhìn nó một cách khách quan. Và vì thế, bản ngã trở
thành công cụ mà cái tôi vĩnh cửu dùng để sáng tạo có ý thức.
Vì vậy, chúng ta
thật sự đang sáng tạo từ phần cao hơn của bản thân mình. Chúng ta trở thành hiện
thân sống động, biết thở, biết bước đi của ý thức vũ trụ.
Tóm lại, ta đi từ:
> Người sáng
tạo vô thức → Con người tỉnh thức → Người sáng tạo có ý thức
Bạn hãy cân nhắc
rằng tất cả các thực hành tâm linh mà các bậc thầy tâm linh mang đến thực chất
chỉ là những công cụ, giúp bạn cho phép bản thân mình trở thành hiện thân của ý
thức vũ trụ và những phẩm chất vốn có bên trong nó.
Việc bám chấp
vào một phẩm chất tâm linh cụ thể nào đó, hay một công cụ nào đó để giúp bạn thể
hiện một phẩm chất cụ thể, có thể khiến bạn tự ngăn cản những phẩm chất khác, đặc
biệt là những thứ nằm ở đầu đối lập của cán cân. Đây chính là điều mà Đức Phật
đã nhận ra khi ngài khám phá ra con đường trung đạo.
Thời gian sẽ dẫn
dắt chúng ta học cách phát triển sự lựa chọn, và từ đó là sự linh hoạt, để có
thể hiện thân một cách toàn vẹn tất cả các phẩm chất của ý thức Nguồn, bao gồm
cả những cặp đối lập tưởng chừng không thể dung hòa.
Chúng ta sẽ đưa
tư tưởng vượt xa giới hạn mà tư tưởng từng có, và từ đó, hoàn toàn tham dự vào
quá trình mở rộng của vũ trụ. Đồng thời, ta cũng sẽ trải nghiệm trạng thái hiện
hữu thuần khiết của sự hiện diện không gian.
Tất cả sẽ diễn
ra bên trong ta như một sự hoà quyện tuyệt đẹp giữa tĩnh lặng và chuyển động,
như một vũ điệu tinh tế giữa bóng tối và ánh sáng.
Chúc bạn một tuần
tuyệt vời.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=kIgo1vhL6ys
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.