Teal Swan Transcripts 182
Quy Trình Tự Xoa Dịu Bản Thân
06-06-2015
Chào các bạn!
Tâm trí của
chúng ta lẽ ra là một công cụ mà chúng ta sử dụng để hỗ trợ cho mục đích sống của
mình. Nhưng đối với hầu hết chúng ta, thực tế không phải vậy. Với đa số chúng
ta, chính tâm trí lại đang sử dụng chúng ta.
Khi chúng ta trải
qua một tình huống hay sự kiện tiêu cực, tâm trí của chúng ta lập tức hòa theo
tần số rung động của sự kiện đó. Và rồi, nó bắt đầu thu hút những suy nghĩ
tương tự. Chẳng mấy chốc, điều này tạo ra một động lực đủ mạnh để chúng ta rơi
vào một vòng xoáy đi xuống… và trượt rất nhanh...
Bạn là nơi giao
thoa giữa hai phương diện trong bạn: phương diện Vĩnh Hằng và phương diện Tạm
Thời. Cảm xúc mà bạn cảm nhận trong cuộc sống phản ánh mức độ tương đồng hay
khác biệt về tần số rung động giữa hai phương diện đó. Nếu hai phương diện này
cách xa nhau về mặt rung động, bạn sẽ cảm thấy tiêu cực. Còn nếu chúng gần
nhau, bạn sẽ cảm thấy tích cực.
Vì vậy, bạn có
thể sử dụng cảm xúc và suy nghĩ của mình để thu hẹp khoảng cách rung động giữa
Bản Thể Vĩnh Hằng và Bản Thể Tạm Thời. Trong tâm lý học chính thống, quá trình
này được gọi là Tự Xoa Dịu (Self-Soothing).
Giờ tôi sẽ giới
thiệu với bạn một quy trình tự xoa dịu giúp bạn thu hẹp khoảng cách giữa Bản Thể
Vĩnh Hằng và Bản Thể Tạm Thời. Đôi khi tôi thích thực hiện việc này bằng cách
viết ra (thực ra phần lớn thời gian là như vậy) vì tôi thấy rất khó để giữ hết
mọi thứ trong đầu. Nhưng cũng có người có thể làm điều này hoàn toàn trong tâm
trí họ.
Hãy tưởng tượng
bạn đang đi đến một nơi, ví dụ như đỉnh một ngọn núi nào đó. Rất có thể bạn sẽ
mua một tấm bản đồ (hoặc, nếu là thời xưa, trước khi có thiết bị công nghệ hỗ
trợ định vị). Bạn sẽ bắt đầu từ điểm A (nơi bạn đang đứng), sau đó tìm điểm B
(nơi bạn muốn đến), và rồi xác định con đường ngắn nhất giữa hai điểm.
Bạn đang làm
chính xác điều đó, một hành trình bằng suy nghĩ và cảm xúc. Trước hết, bạn cần
tìm Điểm A, sau đó tìm Điểm B, và sau cùng là xây cầu nối giữa hai điểm này.
Điểm A được xác
định bằng cách trả lời 3 câu hỏi sau:
- “Chuyện tiêu cực
gì đã xảy ra?”
- “Nó khiến tôi
có những suy nghĩ tiêu cực nào?”
- “Nó khiến tôi
cảm thấy ra sao?”
Sau đó, bạn xác
định Điểm B bằng cách trả lời 3 câu hỏi tiếp theo:
- “Trải nghiệm
này khiến tôi nhận ra mình muốn điều gì?”
- “Nó khiến tôi
muốn nghĩ điều gì?”
- “Nó khiến tôi
muốn cảm nhận điều gì?”
Bây giờ, đến bước
cuối cùng: bạn xây cầu nối giữa Điểm A và Điểm B bằng cách tìm ra những điều để
nghĩ tới (hoặc viết ra) giúp bạn cảm thấy dễ chịu hơn một chút, rồi hơn nữa, rồi
hơn nữa… cho đến khi bạn đạt đến tần số rung động của Điểm B.
Và bạn luôn luôn
phải bắt đầu từ nơi bạn đang đứng.
Thường thì, khi
bắt đầu một hành trình thu hẹp khoảng cách rung động này, bạn nên bắt đầu bằng
cách bộc lộ cảm xúc. Nếu có điều gì đó dồn nén cần được giải tỏa, bạn nên để nó
tuôn ra trước tiên. Để bạn có thể bắt đầu di chuyển về phía điều mình muốn,
thay vì bị mắc kẹt với một thứ đang chất chứa hoặc tích tụ trong lòng.
Sau khi đã bộc lộ
xong, bạn hãy tìm đến bất kỳ suy nghĩ nào khiến bạn cảm thấy nhẹ nhõm hơn, rồi
tiếp tục với suy nghĩ tiếp theo cũng tạo cảm giác nhẹ nhõm, và tiếp theo nữa…
Nó giống như việc
bạn tìm kiếm điều tốt đẹp tiếp theo để nghĩ đến, hay bằng chứng tiếp theo khiến
bạn cảm thấy tích cực hơn về tình huống đó.
Dưới đây là một
ví dụ cụ thể nhờ một khách hàng của tôi:
- [Chuyện gì đã
xảy ra?]
“Tôi đã viết thư cho người tôi thích 6 ngày
trước và anh ấy hoàn toàn không phản hồi. Thực tế là, kể từ khi tôi gửi thư,
anh ấy đã không liên lạc gì với tôi cả.”
- [Nó khiến tôi
nghĩ gì?]
“Nó khiến tôi nghĩ rằng tôi vô giá trị, tôi
không an toàn, và tôi thật ngu ngốc khi viết lá thư đó. Rằng chẳng ai quan tâm
đến tôi cả.”
- [Tôi cảm thấy
thế nào?]
“Bất an, chông chênh, bối rối, buồn nôn, sợ
hãi, như thể tôi đã làm gì sai, sợ hãi về tương lai, lo lắng, như đang chờ một
điều tồi tệ sắp xảy ra, cảm giác không an toàn, bị phụ thuộc vào anh ấy, không
được quan tâm, như thể tôi đang yêu một người vô tâm, sợ bị bỏ rơi hoàn toàn, bị
bỏ mặc, cô đơn, không có lối thoát, mắc kẹt trong sự chờ đợi vô vọng, vô cùng
vô cùng bối rối…”
Đó là Điểm A.
Dựa trên những
câu trả lời đó, khách hàng xác định được Điểm B như sau:
- [Trải nghiệm
này khiến tôi nhận ra mình muốn điều gì?]
“Tôi muốn có một người bạn đời biết đặt cảm
xúc của tôi lên hàng đầu và sẵn sàng giải quyết mâu thuẫn một cách chủ động.
Tôi muốn người đó cùng tôi tạo ra một mối quan hệ như một thực thể thứ ba, nơi
cả hai cùng vun đắp. Tôi muốn ai đó thật sự quan tâm đến cảm xúc của tôi, biết
làm điều cần thiết để tăng thêm hạnh phúc cho tôi và làm dịu bớt khổ đau của
tôi. Tôi muốn một người đàn ông trân trọng thời gian của tôi, trân trọng chính
tôi, không để tôi phải chờ đợi quyết định từ anh ta. Tôi muốn những ranh giới
lành mạnh.”
- [Tôi muốn nghĩ
điều gì?]
“Tôi muốn nghĩ rằng bạn đời tôi yêu thương và
trân quý tôi. Tôi muốn nghĩ rằng hạnh phúc của tôi có ý nghĩa, và những người
trong cuộc sống tôi yêu thương tôi đủ để góp phần tạo nên hạnh phúc ấy. Tôi muốn
nghĩ rằng tôi an toàn về mặt cảm xúc.”
- [Tôi muốn cảm
nhận điều gì?]
“Tôi muốn cảm thấy được trao quyền. Tôi muốn
cảm thấy mình có giá trị và đặc biệt. Tôi muốn cảm thấy hào hứng với tương lai.
Tôi muốn cảm thấy an toàn và tin tưởng vào khả năng bảo vệ chính mình.”
Và đây là cách
khách hàng của tôi bắt đầu xây cầu nối giữa Điểm A và Điểm B:
- “Tôi không thể
tin được là anh ta lại đối xử với tôi như vậy – đúng là đồ khốn... Tôi thực sự
không thể tin nổi rằng sau tất cả khoảng thời gian chúng tôi đã bên nhau, đây
là cách anh ta nghĩ là ổn để đối xử với tôi… Thật lố bịch!”
Điều này cho thấy
cảm giác giận dữ đã khiến người đó cảm thấy tốt hơn, chứ không tồi tệ hơn. Bởi
vì người ấy bắt đầu ở trạng thái rung động gần như là hoàn toàn bất lực hoặc xấu
hổ.
Câu chuyện tiếp
tục:
- “Khi tôi nghĩ
kỹ, tôi hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Tôi luôn mong chờ sẽ bị mất đi
tình yêu và bị trừng phạt mỗi lần làm điều gì khiến ai đó không hài lòng, vì mẹ
tôi đã làm như vậy với tôi suốt thời thơ ấu. Giờ tôi cảm thấy như tình yêu phải
đi kèm cảm giác đó. Nhưng tôi đang mở lòng đón nhận khả năng rằng, nó không nhất
thiết phải như vậy.”
- “Tôi đang nhận
ra rằng sự kết nối nên mang lại cảm giác dễ chịu, bởi vì nó chan chứa yêu
thương, hỗ trợ và ấm áp, chứ không phải chỉ là sự đảm bảo rằng mình sẽ không bị
tổn thương. Đây không phải là một mối quan hệ an toàn về mặt cảm xúc, và tôi
cam kết sẽ giữ cho bản thân mình được an toàn.”
- “Khi nghĩ về
điều đó, tôi có thể khép lại mô thức cũ của mình mà không nhất thiết phải đóng
cánh cửa với con người đó. Với tôi, khép lại mô thức nghĩa là tôi sẽ dành thời
gian cho những điều tôi yêu thích, và tự nhắc nhở bản thân rằng tôi không muốn
sống cuộc đời của mình chỉ để chạy theo một người đàn ông.”
- “Tôi không thể
biết 100% lý do tại sao anh ấy không hồi âm... nhưng rất có thể là tôi đang
nghĩ theo hướng tồi tệ nhất. Có lẽ tôi không nhận được phản hồi là vì tôi đã chữa
lành rất nhiều gần đây. Có thể anh ấy không còn xuất hiện trong thực tại của
tôi vì tôi đang trở thành phiên bản tương thích với một kiểu đàn ông khác, người
có cam kết, tôn trọng ranh giới của tôi, trân trọng tôi, và thật lòng muốn có một
mối quan hệ…”
- “Tôi đang háo
hức chờ cảm giác được ở bên một người đàn ông thực sự muốn ở bên tôi. Tôi háo hức
được ở bên người biết nỗ lực vun đắp mối quan hệ và niềm vui của tôi. Tôi háo hức
được ở bên người đàn ông thấy mình may mắn khi có tôi… người sẵn sàng liên lạc
với tôi mỗi ngày.”
- “Tôi có cảm
giác rằng một người đàn ông sẵn sàng thực sự đồng hành trong đời tôi có thể
đang ở ngay gần đây. Và thực ra, khi tôi nhìn lại cuộc sống mình, tôi thấy mình
có rất nhiều người thật sự quan tâm đến cảm xúc của tôi, và muốn làm tôi vui vẻ
hơn, đồng thời xoa dịu những nỗi đau của tôi.”
- “Tôi đã chơi
trò chơi này đúng cách, bằng cách nói: ‘Nếu anh không bước tới, tôi sẽ xem đó
là câu trả lời’. Giải pháp đang đến, tôi không cần phải biết ngay bây giờ. Mỗi
ngày trôi qua đều tốt hơn, dễ dàng hơn. Tôi đang học hỏi thêm về chính mình. Và
một ngày nào đó, tôi thật sự sẽ biết mình cần làm gì trong tình huống này. Tôi
sẽ có sự rõ ràng và có được sự khép lại. Và hoàn toàn ổn khi tôi đang ở nơi tôi
đang ở, bất kỳ ai ở trong hoàn cảnh này cũng sẽ cảm thấy giống hệt như tôi.”
-------
Khi bạn đang cố thu
hẹp khoảng cách giữa nơi bạn đang đứng và nơi bạn muốn đến, sẽ rất hữu ích khi
bạn tự hỏi:
- “Liệu điều tôi
mong muốn ấy đã có mặt trong cuộc sống tôi ở mức nào rồi chưa?”
- “Tôi đã đến gần
nó chưa?”
- “Tôi đã có được
một phần điều mình muốn chưa?”
Chỉ có một cách
duy nhất để làm sai quá trình này: Đó là bạn không lắng nghe cảm xúc của mình đủ
để nhận ra được cảm giác nhẹ nhõm. Nếu bạn không cảm nhận đủ để biết được suy
nghĩ nào khiến bạn cảm thấy khá hơn hay tệ hơn, thì rất khó để biết mình đang
đi đúng hướng hay không, hoặc khi nghĩ một điều gì đó, nó có đưa bạn đến gần điều
bạn muốn không, hay khiến bạn rời xa điều đó.
Vì vậy, điều
quan trọng là bạn phải dựa vào cảm giác của mình, chứ không phải dựa trên những
điều bạn nghĩ mình nên nghĩ. Nói cách khác, đừng dùng cách này như khi bạn lặp
lại những lời khẳng định sáo rỗng, kiểu như: “Tôi yêu bản thân mình” trong khi
bạn thực sự không tin vào điều đó. Làm vậy chỉ khiến bạn ý thức rõ hơn về việc
bạn không ở đó. Tôi không muốn bạn nghĩ những điều như vậy.
Tôi muốn bạn thành
thật, và chỉ tập trung vào những suy nghĩ thực sự khiến bạn cảm thấy nhẹ nhõm
hơn. Hãy nhớ rằng đôi khi, bạn có thể cần bộc lộ rất nhiều giận dữ để có thể cảm
thấy tốt hơn, thậm chí chỉ là đủ để nghĩ được một suy nghĩ mang tính bi quan!
Bạn có thể kết
thúc bài tập này ngay khi cảm thấy được nhẹ nhõm đối với toàn bộ tình huống.
Nếu muốn, bạn
cũng có thể nhờ người khác cùng tham gia vào quá trình này, nếu bạn thấy điều
đó sẽ có ích cho mình.
Việc này cần một
chút luyện tập. Nhưng mỗi khi bạn làm quy trình này, bạn đang chủ động nắm quyền
điều chỉnh tần số rung động của mình liên quan đến bất kỳ sự kiện hay chủ đề
nào xảy ra.
Bạn cũng đang
đưa bản thân lại gần hơn với những điều bạn mong muốn được trải nghiệm trong đời,
để chúng có thể đến với bạn nhanh hơn. Đồng thời, bạn đang buông bỏ sự kháng cự
với những điều không mong muốn.
Tự xoa dịu là một
kỹ năng vô cùng mạnh mẽ để học. Bởi vì nó trao cho bạn quyền năng điều chỉnh cảm
xúc, để bạn không còn cần kiểm soát mọi hoàn cảnh bên ngoài cuộc đời mình chỉ để
cảm thấy ổn. Làm như vậy vừa mệt mỏi, vừa vô ích.
Đây là một quy
trình mà chính tôi cũng sử dụng ít nhất mỗi tuần một lần.
Và tôi muốn bạn
ghi nhớ điều này: Dù nó đòi hỏi sự thực hành, nhưng một khi bạn biến điều gì đó
thành thói quen, não bộ bạn sẽ học cách làm điều đó, và rồi, nó sẽ tự động thực
hiện.
Chúc bạn một tuần
thật tốt lành!
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=UdmOlNQ9w6g
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.