Teal Swan Transcripts 168 - Những Cơn Ác Mộng Tái Diễn và Chứng Hoảng Loạn Ban Đêm Thời Thơ Ấu – (Phần 3 – Hội Thảo Austin)

 

Teal Swan Transcripts 168


Những Cơn Ác Mộng Tái Diễn và Chứng Hoảng Loạn Ban Đêm Thời Thơ Ấu – (Phần 3 – Hội Thảo Austin)

 

04-03-2015




Teal Swan: Rất vui vì bạn đã gặp tôi.

 

Người phỏng vấn: Tôi có một cảm xúc mà tôi đã đi sâu vào, và tôi nhớ lại những cơn ác mộng mình từng có khi còn nhỏ. Trước đó tôi chưa từng suy nghĩ nhiều về chúng, nhưng khoảnh khắc ấy khiến tôi nhận ra chúng đã ảnh hưởng đến tôi sâu sắc như thế nào. Tôi gặp ác mộng liên tục. Và tôi đang tự hỏi...

 

Teal Swan: Vậy ý bạn là khi bạn làm quy trình chữa lành đứa trẻ bên trong, bạn được đưa trở về ký ức về những cơn ác mộng đó?

 

Người phỏng vấn: Đúng rồi.

 

Teal Swan: Những cơn ác mộng phần lớn là kết quả của việc tâm trí tiềm thức cố gắng xử lý những trải nghiệm cảm xúc đã trải qua.

 

Giả sử ba mẹ bạn từng phạt bạn bằng cách bắt bạn đứng góc. Hoặc... không, tôi sẽ lấy ví dụ hay hơn nhé. Sẵn sàng chưa? Ta đi sâu hơn một chút. Bạn có thể giúp tôi bằng cách thực sự nghĩ về thời thơ ấu của mình được không? Tôi sẽ dẫn dắt khán giả và bạn cùng một lúc.

 

Được rồi. Mô thức chủ đạo của những người trong khán phòng này là: hồi nhỏ bạn là người không hòa nhập được với gia đình. Luôn cảm thấy mình là người lạc loài, không thuộc về. Vậy nên cảm xúc sẽ thế này: bạn có cảm giác như ba mẹ không nhìn thấy bạn, không cảm nhận được bạn, không hiểu bạn, thậm chí chẳng thèm cố gắng.

 

Bạn sẽ bắt đầu gặp ác mộng khi còn nhỏ về trạng thái cảm xúc đó, nhưng nội dung giấc mơ sẽ là một biểu tượng gần gũi hơn với cảm giác thật bạn từng trải qua. Có thể bạn mơ thấy mình đang cố gắng thu hút sự chú ý của ba mẹ nhưng họ cứ đi xa dần, hoặc có thứ gì đó đang cố tấn công bạn. Một kiểu khác nữa là, nếu bạn sống trong một môi trường gia đình không an toàn và không phù hợp với bạn, bạn có thể có cảm giác hoặc mơ về một thứ gì đó vô hình kéo bạn lại.

 

Vấn đề là, khi còn nhỏ, ta không hiểu được cảm xúc là gì. Nó giống như một thế lực mơ hồ, như một vị nữ thần nào đó, vì vậy bạn thường mơ về nó dưới dạng những hiện tượng kiểu "ma quái", như một thực thể màu đen hay thứ gì đó không rõ hình dạng đang đuổi theo bạn. Điều đó có nghĩa là bạn đang đối diện với một trạng thái cảm xúc.

 

Giả sử bạn có cảm giác sợ hãi đó, thì thực thể đen ấy chính là biểu tượng đang kéo bạn lại, và bạn thì cố gắng thu hút sự chú ý của ba mẹ trong khi họ cứ lặng lẽ bỏ đi, đó là một cơn ác mộng rất phổ biến ở trẻ em.

 

Vậy nên chuyện gì đang xảy ra là: tâm trí tiềm thức của bạn hồi đó đang cố gắng xử lý những trạng thái cảm xúc đầy tổn thương mà bạn trải qua trong đời sống tỉnh thức. Và điều có thể đã xảy ra, lý do tại sao bạn quay lại ký ức ấy, là vì tôi nghĩ có nhiều tầng sâu hơn bên dưới nữa. Kiểu như bạn có thể đi vào một người ở bên trong một người ấy.

 

Người phỏng vấn: Vâng.

 

Teal Swan: Tôi sẽ giải thích điều đó ngay. Nhưng về cơ bản, tôi nghĩ bản thân những giấc mơ đó đã trở thành chấn thương.

 

Người phỏng vấn: Vâng.

 

Teal Swan: Cơn hoảng loạn cũng có thể như vậy, cảm giác do trải nghiệm đó mang lại đủ để tạo ra chấn thương. Bạn bắt đầu sợ chính những giấc mơ. Và nếu giấc mơ đủ mức gây chấn thương, bạn sẽ quay trở lại ký ức đó, dù thật ra có một điều gì đó sâu xa hơn bên dưới là nguyên nhân gây ra nó.

 

Nếu bất kỳ ai trong các bạn gặp trường hợp giống như cô ấy đang kểm tức là bạn đi sâu vào một cảm xúc và hỏi: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy điều này là khi nào?” - điều đó sẽ dạy bạn về nguyên nhân gốc của cảm xúc đó. Ví dụ, bạn cảm thấy một sự ganh tị mãnh liệt. Bạn đi sâu vào nó và hỏi: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy ganh tị là khi nào?” Có thể bạn quay lại lúc 5 tuổi, ở một bữa tiệc sinh nhật, và người bạn của bạn được tặng một món quà mà bạn rất muốn có.

 

Người lớn sẽ nhìn chuyện đó và nói: "Ôi trời, chuyện cỏn con," nhưng thực tế, với một đứa trẻ, đó là một tổn thương nghiêm trọng. Một ấn tượng mạnh mẽ về cảm giác ganh tị. Nếu có ai đó bảo bạn rằng: "Không được ganh tị. Tại sao lại như vậy? Sinh nhật bạn cũng có quà mà", thì đó là sự xấu hổ. Đúng không?

 

Nó dạy bạn phải kìm nén cảm xúc đó lại. Và đó là khởi đầu của những vết thương cảm xúc. Cảm xúc đó trở thành một dấu ấn bị kìm nén, và một phần trong bạn không thực sự trưởng thành cùng bạn, nó bị kẹt lại trong thời gian. Bạn sẽ bị những "kích hoạt" trong hiện tại gọi bạn quay về ký ức đó.

 

Đó chính là những gì gọi là “yếu tố kích hoạt” mà ai cũng có, nhân tiện nói luôn. Tôi hay nói rằng rối loạn stress sau sang chấn (PTSD) là điều mà mọi người đều có. Nó chỉ trở thành rối loạn khi mức độ ảnh hưởng đến cuộc sống khiến bạn khó mà vận hành bình thường. Nhưng ai cũng có PTSD, đó là lý do vì sao có thứ làm bạn bực còn người ngồi cạnh thì chẳng sao, là vì bạn đã từng bị tổn thương ở chỗ đó.

 

Những vết thương thời thơ ấu cứ đi theo bạn, và khiến bạn có những phản ứng cực đoan. Rồi người ta sẽ nhìn bạn và hỏi: "Bạn bị gì vậy? Sao phản ứng lố thế?" Trong khi thực ra, bạn đang phản ứng đúng hoàn toàn với thực tại bên trong bạn, được hình thành từ điều bạn từng trải qua.

 

Vậy nên cô ấy đang nói là khi cô ấy đi vào cảm xúc để tìm nguyên nhân gốc, cô ấy đã quay lại thời điểm đứa trẻ đó bị lạm dụng, và từ đó quay về lại những cơn ác mộng đã có. Nếu điều đó xảy ra với bạn, điều tôi muốn bạn làm là hòa nhập với góc nhìn của đứa trẻ đang có ác mộng, rồi hỏi lại câu hỏi đó. Nó giống như trong phim “Inception” (Kẻ đánh cắp giấc mơ) vậy.

 

Tức là bạn đi vào một ký ức bên trong một ký ức. Giả sử tôi đang nhìn đứa trẻ, bạn là đứa trẻ đó, đang mơ ác mộng. Tôi sẽ xoay lưng lại, hòa nhập với bạn, để giờ đây chúng ta cùng ở trong góc nhìn ngôi thứ nhất. Rồi tôi sẽ hỏi lại: "Lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm xúc này là khi nào?". Và có thể tôi sẽ thấy mình đang nằm trong cũi, không thể cử động, thấy sợ hãi, không thể che mặt, kiểu như vậy.

 

Và đó mới là ký ức mà chúng ta cần xử lý.

 

Người phỏng vấn: Vâng. Nghe thì hơi điên rồ, nhưng tôi còn có một câu hỏi khác. Mắt phải của tôi bị sụp nhẹ, như thể bị rũ xuống ấy. Và tôi tự hỏi có nguyên nhân gì về mặt năng lượng cho việc đó không, hay có điều gì sâu xa hơn?

 

Teal Swan: Bạn bắt đầu để ý điều đó từ khi nào?

 

Người phỏng vấn: Có lẽ khoảng hai năm trước. Tôi mới để ý gần đây, trước đó chưa từng nhận ra. Và bên phải mặt tôi cũng có một cái bớt. Tôi không biết nó có liên quan không, vì tôi cảm thấy bên phải mặt mình luôn dễ bị tổn thương hơn.

 

Teal Swan: Bạn cúi đầu về phía trước chút được không?

 

(Teal Swan chạm vào tai trái của cô ấy)

 


Có một dây thần kinh ở phía sau cổ bạn đang bị ảnh hưởng, vậy nên bạn đúng rồi đấy. Đây đúng là vấn đề thần kinh. Nếu bạn muốn, chúng ta có thể xem xét kỹ hơn tình trạng thần kinh này, và dĩ nhiên bạn có thể dùng một số loại tinh dầu hỗ trợ thần kinh.

 

Nhưng nếu bạn muốn truy ngược sâu xa hơn nữa, thì nguyên nhân là cha bạn đã để lại một dấu ấn rất sâu sắc về việc bạn nhìn nhận bản thân mình một cách tiêu cực. Và đó chính là nguyên nhân gây ra tình trạng này.

 

Người phỏng vấn: Ồ, nghe hợp lý đó. Cảm ơn.

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=nanS1l7g6q8

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.