Teal Swan Transcripts 162 - Tình Yêu Có Đủ Không?

 

Teal Swan Transcripts 162


Tình Yêu Có Đủ Không?

 

24-01-2015




Xin chào các bạn. Bạn nghe điều này mọi lúc, câu nói phổ biến: “Tình yêu là đủ”. Câu nói này có nghĩa là: tình yêu là đủ để khiến một mối quan hệ vận hành tốt. Và câu nói đó khiến chúng ta cảm thấy dễ chịu. Nó khiến chúng ta cảm thấy như tình yêu thật sự có thể vượt qua tất cả.

 

Và trong một thế giới mà các mối quan hệ vô cùng phức tạp, câu nói ấy khiến chúng ta cảm thấy như thể tình yêu có thể khiến mọi thứ trở nên đơn giản. Nhưng điều đó có thực sự đúng không? - Câu trả lời là: không. Bởi vì khi chúng ta đặt ra câu hỏi ấy, chúng ta đang hỏi về sự hợp nhất. Khi yêu một ai đó, bạn đưa họ vào làm một phần của chính mình.

 

Đó là một trạng thái biết ơn và trân trọng ai đó hoặc điều gì đó. Tình yêu, trên thực tế, không cần phải gắn bó hay bám víu vào một ai hay một điều gì để hình thành một mối quan hệ riêng biệt, bởi vì nó không nhận biết sự tách biệt. Khi sự tách biệt được nhận thức, điều chúng ta có được là thứ mà ta gọi là “đang yêu”. “Đang yêu” là một trạng thái của sự thu hút mãnh liệt hướng về một ai đó. Và khi nói đến sự thu hút, chúng ta phải xét đến việc còn có nhiều yếu tố khác đang hoạt động trong tình huống đó, chứ không chỉ riêng tình yêu.

 

Ngoài ra, chúng ta còn có một định nghĩa ý thức về tình yêu và một định nghĩa vô thức về tình yêu. Định nghĩa vô thức của chúng ta về tình yêu thường khá buồn bã. Ở cấp độ vô thức, tình yêu là tất cả những liên tưởng mà ta có với khái niệm “gia đình”, cụ thể là ngôi nhà thuở ấu thơ của chúng ta. Vì vậy, nếu “gia đình” đồng nghĩa với thất vọng, phản bội, và cô đơn, thì định nghĩa vô thức của chúng ta về tình yêu chính là những điều đó, và chúng ta sẽ gặp một người khiến ta cảm thấy như vậy, và tâm trí vô thức của chúng ta sẽ nói: “À, đây hẳn là tình yêu”.

 

Để bị thu hút bởi điều gì đó, giống như nam châm, cần phải có sự đối cực. Và để có đối cực, bản thân điều đó không thể ở trong trạng thái trọn vẹn. Một khía cạnh nào đó trong bản thân phải bị từ chối, kìm nén, phủ nhận hoặc chối bỏ. Ví dụ, để tôi có thể bước vào cuộc đời này với tư cách là phụ nữ, tôi phải tách rời khỏi phần nam tính trong mình. Để tôi có thể bước vào cuộc đời này với tư cách là đàn ông, tôi phải tách rời khỏi phần nữ tính của mình.

 

Và vì tôi chỉ đại diện cho một nửa của tổng thể, tôi sẽ bị thu hút bởi nửa còn lại của mình. Để trở nên trọn vẹn trở lại, tôi phải tái hợp với phần bản thân đã mất. Và đây chính là lúc “bóng tối” được sinh ra. Khía cạnh đó của tôi giờ đây là phần mà tôi không có ý thức về nó. Tôi có thể tái hợp với khía cạnh bị từ chối, bị phủ nhận, bị chối bỏ đó theo cách nội tại hoặc bên ngoài.

 

Ở bên ngoài, tôi “phải lòng” với phần mà mình đã đánh mất. Hãy nâng tầm điều này lên một cấp độ mới. Những khía cạnh của bản thân mà chúng ta chối bỏ, từ chối, đàn áp và tách rời chính là những gì gây ra vấn đề trong các mối quan hệ, bởi vì chúng chính là những phần đã bị chối bỏ, từ chối, cắt lìa như một hệ quả của những tổn thương mà ta đã trải qua trong đời. Chúng tạo ra những vết thương. Những vết thương đó chính là những điểm nhức nhối.

 

Chúng ta sinh ra trong sự lệ thuộc vào các mối quan hệ, trong những gia đình dạy dỗ ta theo một xã hội chưa phát triển toàn diện, điều này khiến ta học được rằng có những phần trong bản thân là chấp nhận được, còn những phần khác thì không. Điều gì là chấp nhận được hay không thì lại phụ thuộc vào quan điểm của gia đình mà ta sinh ra trong đó. Những khía cạnh của ta bị cho là không chấp nhận được, dù tích cực hay tiêu cực, sẽ bị gia đình từ chối. Còn những gì được xem là có thể chấp nhận được thì không bị như vậy. Vì sự lệ thuộc để tồn tại, ta sẽ làm mọi thứ có thể để chối bỏ, phủ nhận, kìm nén những phần bản thân bị xem là không phù hợp, đồng thời phóng đại những phần được xem là “tốt đẹp”. Ta tách rời khỏi điều mà chính ta không chấp nhận.

 

Bản năng tự bảo vệ này chính là hành động đầu tiên của việc tự chối bỏ chính mình. Và đó cũng chính là sự khởi đầu của sự thu hút. Ví dụ, nếu ta lớn lên trong một gia đình mà ta cảm thấy sợ hãi, nhưng nỗi sợ ấy bị cho là không thể bộc lộ hay thừa nhận, ta sẽ kìm nén và phủ nhận nó, và bây giờ, sự sợ hãi đó trở thành tiềm thức. Ta sẽ bù đắp quá mức cho bất kỳ đặc điểm nào đã bị ta chối bỏ. Ví dụ, người đã kìm nén phần trong mình là một kẻ nỗ lực có thể trở nên thờ ơ.

 

Ngược lại, người đã kìm nén khía cạnh thờ ơ trong mình sẽ trở nên quá nỗ lực, thành ra xuất chúng trong mọi việc. Vậy điều gì xảy ra? Chúng ta bị thu hút lãng mạn bởi những người phản chiếu phần mà ta đang thiếu trong chính mình. Ta trở thành một cặp hoàn hảo với họ. Ở bên nhau, ta cảm thấy trọn vẹn hơn.

 

Điều này có nghĩa là người thờ ơ sẽ kết đôi với người cuồng thành tích, và cả hai sẽ bị người kia làm tổn thương, bởi vì mỗi người là một lời nhắc về phần bản thân mà người kia đã từ bỏ. Mỗi người là một lời nhắc về vết thương. Họ phản chiếu cho nhau những phần “bản thân đã đánh mất”. Tôi đã giải thích sơ qua lý do điều này gây ra đau khổ trong video trên YouTube của tôi có tiêu đề “Sự Phóng Chiếu” (Teal Swan Transcripts 154). Nhưng để đơn giản hóa trong video này, hãy giả sử rằng khi ta nhìn thấy những khía cạnh tích cực của bản thân mà ta từng chối bỏ, ở người khác, điều đó khiến ta “phải lòng”.

 

Nó tạo cảm giác như là cơ hội để ta trở nên trọn vẹn hơn. Ta muốn nhiều hơn nữa. Ta nghiện điều đó. Ta lý tưởng hóa nó, đặt nó lên bệ thờ, thậm chí tôn thờ nó. “Nhu cầu” là cảm giác thiếu thốn đến tuyệt vọng khi phải có được một điều gì đó.

 

Nó sinh ra từ tần số rung động của sự thiếu hụt. Khát khao thật sự không đến từ nơi thiếu thốn đó, và vì vậy, nó không gây ra kiểu đau đớn như “nhu cầu”. “Khát khao” là những điều ta muốn, nhưng ta không nghĩ mình sẽ chết nếu không có. “Nhu cầu”, mặt khác, là điều ta tin chắc rằng nếu thiếu nó, ta sẽ không sống nổi. Và bởi vì ta tin rằng ta sẽ chết nếu không có nó, nó trở thành vấn đề sống còn.

 

Bất cứ điều gì liên quan đến sự sống còn sẽ được ưu tiên trong hệ thống của chúng ta. Đó là lý do vì sao tâm trí vô thức, và mọi nhu cầu của nó, chính là thứ thống trị. Thay vì phức tạp hóa mọi thứ, tôi sẽ đơn giản hóa thế này: bản thể vô thức của bạn có những nhu cầu trong mối quan hệ rất khác với bản thể có ý thức. Và phần vô thức sẽ luôn thắng. Đó chính là nơi xuất phát của sự thu hút mãnh liệt, chứ không phải từ kết nối thân mật có ý thức hay sự trân trọng mà ta gọi là “tình yêu”.

 

Tất cả những điều vừa nói không có nghĩa là bạn không thể cùng lúc có sự thu hút vô thức và thu hút có ý thức đối với một người. Nhưng khi chúng ta liên tục xung đột trong mối quan hệ, phần lớn là do ta có sự thu hút vô thức rất mạnh, nhưng lại rất ít sự thu hút có ý thức đối với người đó. Ta giống như một người đói khát, bị nội tâm trống rỗng thôi thúc, buộc phải tìm mọi cách để lấp đầy khoảng trống ấy.

 

Vậy lý do thật sự khiến sự lãng mạn dần biến mất trong mối quan hệ là gì?

 

Đó là bởi vì khi sự thu hút biến thành mối quan hệ, giống như hai cực nam châm hút nhau để tạo thành một mạch hoàn chỉnh.

 

Khoảng trống đó nay đã được lấp đầy bởi người kia. Vậy nên tất cả những gì còn lại chính là phần dư thừa, bất kỳ điều gì còn lại ngoài sự thu hút ban đầu đó. Và đó là lúc rắc rối bắt đầu. Đôi khi, ta nhận ra rằng ta thật sự, ở cấp độ có ý thức, không thích người mà ta đã chọn làm bạn đời sau khi những nhu cầu vô thức của ta đã được thỏa mãn. Ví dụ, một người phụ nữ có thể nhận thức rõ rằng động cơ của cô ấy trong việc có bạn đời là để có một kết nối thân mật, nơi hai người thấu hiểu và luôn hiện diện vô điều kiện vì nhau.

 

Nhưng tâm trí vô thức của cô ấy lại có động cơ là: an toàn. Vì thế, cô ấy không bao giờ độc thân đủ lâu để tìm được người phù hợp với mong muốn có ý thức của mình. Thay vào đó, cô ấy có thể lập tức bước vào một mối quan hệ với người đầu tiên xuất hiện, người phù hợp với định nghĩa vô thức của cô ấy về tình yêu, tức là “sự an toàn”. Và nếu an toàn có nghĩa là “có mối quan hệ” thì cô ấy sẽ không có sự chọn lọc, cô ấy sẽ nhảy từ mối quan hệ này sang mối quan hệ khác chỉ để có cảm giác an toàn. Đối với hầu hết chúng ta, chính tâm trí vô thức là thứ dẫn chúng ta vào các mối quan hệ, không phải tâm trí có ý thức.

 

Và kết quả là, một khi nhu cầu vô thức được thỏa mãn, những gì còn lại chỉ là các nhu cầu có ý thức, mà thường không thể được đáp ứng bởi người mà ta đã bị thu hút vô thức. Trong ví dụ trên, khi người phụ nữ này ở bên một người đàn ông khiến cô ấy cảm thấy an toàn, cô sẽ bắt đầu cảm thấy vô cùng khó chịu khi anh ta không thể kết nối thân mật, không cố gắng thấu hiểu cô và không sẵn sàng về mặt cảm xúc. Sẵn sàng đi sâu thêm một lớp nữa chưa? Cô ấy thu hút người đàn ông này không chỉ vì nhu cầu vô thức, mà còn vì những tổn thương trong quá khứ chưa được chữa lành. Chúng ta gọi đây là “tình yêu tái sinh”.

 

Nếu trong tuổi thơ, hình mẫu gắn bó chính của chúng ta không thể yêu thương ta theo cách mà ta cần, điều này sẽ tạo nên một vết thương sâu trong ta, và ta sẽ mãi cố gắng chữa lành vết thương đó. Giống như một đĩa CD bị trầy cứ lặp lại mãi một chỗ cho đến khi ta giải quyết xong. Vì vậy, nếu ta thu hút một người có những đặc điểm giống hình mẫu gắn bó chính trong tuổi thơ, và khiến họ yêu ta đúng theo cách ta cần, thì về mặt vô thức, ta nghĩ rằng ta đã chữa lành vết thương đó. Vậy nên, rất có thể, người phụ nữ trong ví dụ trên đã từng có một người cha không hiện diện về mặt cảm xúc, không cố gắng thấu hiểu cô, và không thể kết nối thân mật.

 

Ở cấp độ vũ trụ cao hơn, việc ở bên một người đàn ông như vậy mang đến cho cô ấy cơ hội chữa lành vết thương cũ và trở nên trọn vẹn hơn từ bên trong. Ở cấp độ thấp hơn, cô ấy bị thuyết phục rằng: nếu có thể khiến một người đàn ông như cha cô ấy trở nên thấu hiểu, gắn bó và hiện diện cảm xúc, thì cô đã giải quyết được “vết thương từ người cha”. Cần nói rõ rằng, những người có ít tổn thương và ít sang chấn hơn, đặc biệt là về mặt cảm xúc, sẽ đưa ra quyết định đúng đắn hơn trong các mối quan hệ, vì tâm trí vô thức của họ ít khi điều khiển họ. Mối quan hệ của họ mang tính có ý thức nhiều hơn là vô thức. Sự thu hút mãnh liệt mà ta cảm thấy với người khác có liên quan đến những vết thương trong ta nhiều hơn là liên quan đến tình yêu thật sự.

 

Ta có thể đang bước một bước tiến trong hành trình mở rộng bản thân, nhưng đồng thời cũng bước vào con đường của đau khổ. Điều này không có nghĩa là bạn nên sợ hãi cảm giác bị thu hút mạnh mẽ. Mà có nghĩa là: bất cứ khi nào bạn cảm thấy mình đang “phải lòng” ai đó một cách mãnh liệt, bạn cần hoàn toàn nhận thức rằng tâm trí vô thức của bạn đang hoạt động để tìm cách đáp ứng các nhu cầu của nó. Ta nên dành thời gian tìm hiểu những động cơ vô thức của mình trong mối quan hệ. Và ta phải sẵn sàng đối mặt với những “bóng tối” to lớn.

 

Và hy vọng rằng chúng ta đã chọn một người bạn đời sẵn sàng đối mặt với những phần bóng tối đó, cùng với chúng ta. Cần phải nói rõ rằng nếu hai người có khả năng tiếp cận mối quan hệ một cách có ý thức như thế, thì chúng ta có thể sử dụng người kia như một tấm gương để phóng đại những khía cạnh bị tổn thương trong chính mình, những phần cần được chữa lành và hội nhập. Và nếu chúng ta có thể trở nên toàn vẹn hơn trong chính bản thân mình, thì điều duy nhất còn lại sẽ là một trạng thái của tình yêu. Ở thời điểm đó, việc lựa chọn gắn bó với một người duy nhất, ví dụ như trong hôn nhân, sẽ là một lựa chọn mang tính lối sống có chủ đích, chứ không phải là một sự thúc ép đến từ bên trong. Nghe thì có vẻ ít lãng mạn hơn, nhưng bất kỳ ai đã từng trải qua cái ôm bình yên từ dạng tình yêu này sẽ nói với bạn rằng nó tuyệt vời đến mức nào.

 

Nếu hai người trở nên hoàn toàn trọn vẹn trong chính họ, tức là thay vì trở thành hai nửa của một chỉnh thể thì họ là hai thực thể trọn vẹn trong một mối quan hệ với nhau, thì mục đích của mối quan hệ sẽ là gì?

 

Bạn sẽ phải tự hỏi bản thân câu hỏi đó, và sẵn lòng chấp nhận rằng nếu bạn đạt đến điểm đó, câu trả lời của bạn có thể sẽ thay đổi. Nhưng câu trả lời có thể là thế này: một khi chúng ta chạm đến điểm đó, chúng ta sẽ thực sự biết được tình yêu chân thật là gì. Chúng ta sẽ cùng nhau trải nghiệm một sự kết nối, trong đó ta thực sự chứng kiến sự trọn vẹn của nhau.

 

Những nghiên cứu được thực hiện về hôn nhân sắp đặt đã khiến nhiều người kinh ngạc. Làm sao có thể có một cuộc hôn nhân hạnh phúc khi hai người thậm chí không được lựa chọn tình yêu? Giờ hãy tạm gác yếu tố thiếu tự do lựa chọn sang một bên. Vậy tại sao lại có tỷ lệ hạnh phúc lâu dài cao hơn trong những mối quan hệ mà hôn nhân được sắp đặt? Câu trả lời là: những cuộc hôn nhân đó không bị chi phối bởi sức hút đến từ tiềm thức, và do đó không bị chi phối bởi những vết thương bên trong.

 

Hạnh phúc, vì thế, thực sự phụ thuộc vào việc cặp đôi đó có phù hợp với nhau hay không. Nếu có, thì tình yêu chân thật rất có khả năng sẽ nảy nở từ sự kết hợp đó. Nếu không, đó sẽ là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Tình yêu chân thật thực ra dễ hình thành hơn khi tiềm thức và tất cả những vết thương của nó không tham gia vào quá trình lựa chọn người bạn đời. Tóm lại là: chúng ta cần phải đặt câu hỏi cho cái gọi là "hợp nhau".

 

Khi chúng ta nói những câu như “cảm giác thật đúng” hay “chúng tôi có sự kết nối mãnh liệt”, điều đó có nghĩa là đang tồn tại sự phân cực trong mối quan hệ. Và điều đó có nghĩa là, có những phần bóng tối mà chúng ta chưa nhận ra. Và nếu bạn cảm thấy trống rỗng trước khi bước vào mối quan hệ, bạn sẽ vẫn cảm thấy trống rỗng sau khi bước vào nó. Chỉ là, những câu chuyện cổ tích bạn xem trên TV luôn kết thúc ngay sau khi hai người đến được với nhau, nên bạn chẳng bao giờ thấy được phần sau của câu chuyện đó.

 

Trên bình diện vũ trụ, việc bạn nhảy vào những cảm xúc mãnh liệt ấy sẽ phục vụ cho sự phát triển của bạn và của vũ trụ. Nó dẫn đến sự mở rộng tột độ. Nó đưa bạn đối diện với những tấm gương phản chiếu to lớn hơn bất kỳ mối quan hệ nào khác. Không có gì phản chiếu phần vô thức trong bạn rõ ràng hơn thế, và vì thế khiến bạn trở nên ý thức nhanh hơn. Cho nên việc bạn bị cuốn theo cảm xúc ấy không phải là sai. Nhưng sự mở rộng lớn lao luôn đi kèm với sự tương phản lớn lao. Và vì vậy, chúng ta cần cẩn trọng, đừng cho rằng những cảm xúc mãnh liệt ấy là dấu hiệu cho hạnh phúc lâu dài trong một mối quan hệ.

 

Khi bị cuốn vào cơn lốc cảm xúc và sự kết nối mãnh liệt ấy, chúng ta có xu hướng bỏ qua những dấu hiệu cảnh báo, và cũng không chịu nhìn sâu hơn vào mối quan hệ ngoài cảm giác đang có. Rồi một khi sức hút ấy phai nhạt, vì đã được thay thế bằng một mối quan hệ, chúng ta choáng váng. Chúng ta rơi từ đám mây thứ chín xuống đất, và giờ đây phải đối mặt với thực tế khắc nghiệt của việc gắn kết đời mình với một người khác. Cần phải nói rằng, đa số mọi người dành nhiều tâm sức để quyết định xem sáng nay sẽ ăn gì hơn là để quyết định xem có nên bước vào một mối quan hệ với ai đó hay không.

 

Khi bạn cảm thấy có sự kết nối mạnh mẽ với ai đó, bạn nên chơi một trò chơi, tưởng tượng rằng có thể xóa bỏ hoàn toàn yếu tố sức hút ấy khỏi bức tranh, và rồi nhìn xem điều gì còn lại. Nếu không có sức hút, liệu tôi có thực sự hợp với người này không?

 

Tình yêu không đủ để vượt qua mọi khó khăn trong một mối quan hệ. Chỉ cần nhìn lại những mối quan hệ cũ của bạn mà xem. Tình yêu có đủ để vượt qua mọi xung đột, mọi khác biệt trong mối quan hệ không? Có thực sự đúng như vậy trong những mối quan hệ trước đây của bạn không? Liệu chỉ cần yêu đủ là sẽ ổn cả chăng?

 

Bạn hoàn toàn có thể yêu một người, nhưng việc bước vào mối quan hệ với người đó vẫn là một lựa chọn sai lầm về mặt lối sống. Ví dụ, tôi có thể yêu một người trong quân đội, nhưng tôi lại là kiểu người không thể chịu nổi việc phải ngồi một mình vào đêm Giáng Sinh. Chúng ta cần "chiếu trước cuộn băng", và hình dung thật sự cảm giác sẽ thế nào khi kết hợp đời sống của mình với người đó. Sẽ ra sao nếu tôi ở trong mối quan hệ với người ấy, nhưng lại phải thật sự ngồi một mình vào đêm Giáng Sinh? Sẽ thế nào nếu tôi tổ chức tiệc sinh nhật mà họ chẳng bao giờ tham dự?

 

Có người sẽ chịu được điều đó. Có người thì không. Nếu bạn là người không chịu được mà vẫn chọn ở trong mối quan hệ với người trong quân đội, thì mối quan hệ đó đang đi đến đau khổ. Chúng ta không bao giờ nên đặt sự cam kết lên trước sự tương thích. Nhưng một khi đã xác định được sự tương thích, thì cần có sự cam kết để mối quan hệ hoạt động.

 

Bất kể bạn yêu ai đó đến mức nào, mối quan hệ vẫn luôn bị ảnh hưởng bởi những khác biệt giữa hai người. Những khác biệt đó sẽ luôn có ý nghĩa. Người ta không chia tay, ly hôn hay rời bỏ nhau vì không còn yêu. Họ chia tay vì không còn sự tương thích có ý thức, hoặc không còn sự cam kết có ý thức.

 

Có một câu nói: “Chỉ cần cả hai còn muốn duy trì, họ sẽ làm được.” Câu nói này có phần đúng. Nhưng chúng ta gặp vấn đề khi hai người có những mong muốn đối nghịch nhau, đó là vấn đề của sự tương thích. Vì sự tương thích liên quan đến mong muốn nhiều hơn bất cứ điều gì khác.

 

Khi hai người có mong muốn xung đột nhau, nghĩa là con đường phát triển của họ đang hướng về hai phía ngược nhau. Đôi khi, những con đường đối lập đó vẫn có thể bổ trợ lẫn nhau. Nghĩa là, họ có thể tìm cách để dung hòa cả hai. Nhưng cũng có lúc, không có cách nào để dung hòa cả hai. Khi mong muốn xung đột đến mức không thể cùng tồn tại, thì khát khao gìn giữ mối quan hệ sẽ tan biến.

 

Nó giống như việc bạn cứ phải ép bản thân mình bước lệch đi. Có những khác biệt có thể được dung hòa theo cách khiến cả hai cùng hài lòng, nhưng cũng có những khác biệt không thể. Nếu bạn đã cam kết và bắt đầu thấy xuất hiện sự không tương thích, hãy luôn tìm kiếm phương án thứ ba, một cách nào đó để dung hòa khác biệt. Nhưng bạn cũng cần hiểu rằng: nếu không thể có cách nào để thỏa mãn cả hai mong muốn mà vẫn bên nhau, thì cam kết trong mối quan hệ nên kết thúc.

 

Tôi đang có kế hoạch thực hiện một video trong tương lai về cách xác định xem ai đó có tương thích với bạn hay không. Tôi cũng sẽ làm một video về nỗi sợ cam kết, nên hãy theo dõi các video đó nhé.

 

Việc hành động theo những cảm xúc mãnh liệt không phải là thông minh hơn hay ngu ngốc hơn, miễn là bạn biết rõ điều mình thật sự muốn. Nếu bạn muốn phát triển thật nhanh, nếu bạn muốn đạt đến sự hiện thực hóa bản thân nhanh nhất có thể, thì cứ lao vào những cảm xúc đó mà không cần suy nghĩ nhiều. Nhưng nếu điều bạn muốn là một mối quan hệ lành mạnh, êm đềm và bình yên, thì đừng hành động theo những cảm xúc mãnh liệt ấy nếu chưa đưa lý trí vào cuộc.

 

Nếu mục tiêu của bạn không phải là sự mở rộng nhanh nhất, mà là một sự gắn kết hòa hợp và bình yên với ai đó, thì hãy thực hành câu thần chú sau:

 

“Tình yêu là chưa đủ. Tình yêu cần sự tương thích có ý thức, và tình yêu cần sự cam kết có ý thức.”

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành.

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=1FpWcKpEGRg

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.