Teal Swan Transcripts 148
"Sự
giải cứu vĩ đại" của các mối quan hệ
25-10-2014
Chào các bạn...
Một kiểu mẫu phổ biến trong các mối quan hệ là việc một số người trong chúng ta
thường đóng vai “người cứu vớt”. Cứ như thể chúng ta luôn tìm kiếm ai đó để có
thể “cứu” và “cải tạo”.
Một Người Cứu
Vớt thường cảm thấy có nghĩa vụ hoặc trách nhiệm phải duy trì mối quan hệ, như hiện
tại, ngay cả khi họ đang cảm thấy bị lợi dụng. Họ thường tìm cách bào chữa cho
hành vi của người kia, ngay cả khi hành vi đó đang tự hủy hoại chính bản thân
người đó, hoặc gây tổn thương cho họ.
Người Cứu Vớt,
giống như tất cả mọi người khác, cũng có nhu cầu. Nhưng họ lại không cảm thấy
mình xứng đáng để yêu cầu những điều mình cần hay mong muốn. Thay vào đó, họ tự
thuyết phục bản thân rằng nếu họ cho đi đủ nhiều, thì người nhận sẽ cảm kích và
bắt đầu đáp lại bằng cách cho đi ngược lại, điều mà sâu thẳm bên trong, Người Cứu
Vớt vẫn luôn mong đợi. Họ muốn được yêu thương, được chăm sóc, được nuôi dưỡng.
Đó là niềm hy vọng, và cũng là ảo tưởng của Người Cứu Vớt. Nhưng bởi vì Người Cứu
Vớt thường chọn một Người Nhận (một người, theo định nghĩa, chỉ biết nhận mà
không thể cho đi vì trạng thái nội tâm của họ), nên Người Cứu Vớt sẽ không bao
giờ có được điều mà họ thật sự mong muốn, đó là: được cứu vớt.
Không hề có
chuyện một Người Cứu Vớt lại không mong muốn được cứu. Nếu bạn là một Người Cứu
Vớt điển hình (như tôi vừa mô tả), thì điều vô cùng quan trọng là bạn phải nhìn
vào sự kháng cự bên trong mình đối với việc thể hiện các nhu cầu và mong muốn,
đối với việc yêu cầu điều bạn cần và mong muốn. Chúng ta cũng cần phải hiểu rằng,
ta thường gặp khó khăn trong việc nhận, vì vậy, ta cũng cần nhìn vào sự kháng cự
của mình đối với việc đón nhận, và bắt đầu từng bước mở lòng ra để tiếp nhận từ
người khác ngày một nhiều hơn.
Giờ có thể
bạn đang xem tập này và nghĩ: “Gì cơ..? Tạ ơn trời, đó chắc chắn không phải
tôi, tôi không phải Người Cứu Vớt!” - Nhưng bạn nên nghĩ lại, vì điều tôi sắp
chỉ ra là, hầu hết chúng ta, thực chất đều là Người Cứu Vớt.
Sự thu hút
vốn đơn giản - hoặc có, hoặc không. Thế nhưng nó lại phức tạp hơn rất nhiều so
với những gì bạn được dạy. Có rất nhiều yếu tố khiến ta bị thu hút bởi một người
cụ thể... Có cái tích cực, có cái tiêu cực. Nhưng cần hiểu rằng, khi chúng ta
tìm kiếm một người bạn đời, chúng ta đang tìm kiếm một người tương hợp, một người
ngang bằng. Thật ra, chúng ta đang tìm chính mình trong người kia. Trong cái
nhìn tổng thể, khái niệm “trái dấu hút nhau” không thật sự đúng.
Ai đó có thể
nói rằng việc nam và nữ thường bị thu hút bởi nhau là bằng chứng cho việc trái
dấu hút nhau, nhưng nếu bạn mở rộng góc nhìn, bạn sẽ thấy rằng, dù là nam hay nữ,
cả hai đều là con người, nên thực chất, “giống nhau sẽ hút với nhau”. Ở một khía
cạnh nào đó, có thể nói rằng “Nhị Nguyên” hay “Phi Nhị Nguyên” chỉ là vấn đề của
góc nhìn, nhưng khi áp dụng vào loài người, điều xảy ra là: khi một người đang
vật lộn với nỗi đau hoặc đang ở một mức Tần Số Cơ Bản nào đó, họ có xu hướng
dao động sang một thái cực này hoặc thái cực kia.
Ví dụ: Hãy
lấy hai người, một nam, một nữ, cả hai đều bị lo âu xã hội. Vì nỗi lo âu ấy, một
người có thể chọn cách thu mình lại, rút khỏi nhóm, và trốn vào một góc. Người
kia, cũng có lo âu xã hội, nhưng lại dao động theo hướng ngược lại hoàn toàn: họ
trở thành cây hài trong lớp, tạo ra một lớp mặt nạ để có thể ẩn sau. Giờ thì dễ
để nói rằng, nếu hai người này yêu nhau, thì “trái dấu hút nhau”. Nhưng khi
nhìn kỹ hơn, bạn sẽ thấy rằng cả hai đều có lo âu xã hội. Vậy nên, tần số cơ bản
kết nối họ với nhau là giống nhau hoàn toàn. Phần lớn tiến trình thu hút diễn
ra ở cấp độ tiềm thức, chúng ta đang tìm kiếm người phản chiếu chính mình một
cách trọn vẹn nhất. Đây là cách mà Vũ trụ, hay Ý Thức Tập Thể, đảm bảo cho sự Mở
Rộng lớn nhất.
Việc Hiện
Thực Hóa Bản Thân được xúc tiến thông qua các mối quan hệ. Theo Luật Hấp Dẫn,
Vũ trụ dẫn dắt ta đến với người phản chiếu mình rõ ràng nhất. Cảm giác thật tuyệt
vời khi đối phương phản chiếu những phần tích cực bên trong ta, như sự quan
tâm, chiều sâu, hay trí tuệ của ta; nhưng đó không phải là tất cả tần số hiện
diện trong ta, ta cũng có những phần tiêu cực bên trong, như sự không thể đón
nhận, tính ích kỷ, hay tâm trí đóng kín. Tôi chưa từng gặp một ai trong đời mà
chưa từng trải qua sang chấn. Ngay cả khi cha mẹ có khả năng tạo ra một môi trường
nuôi dưỡng hoàn hảo, đầy đủ tình yêu và tất cả những gì một người cần để trưởng
thành lành mạnh, thì chỉ riêng trải nghiệm bị tách ra khỏi Ý Thức Tập Thể và trở
thành một Bản Ngã Riêng Biệt (điều xảy ra khi ta bước vào chiều kích vật chất
này) đã là một trải nghiệm sang chấn.
Vậy nên,
khi bạn nhìn vào một nhóm người, điều bạn đang thấy chỉ là những mức độ sang chấn
khác nhau. Những trải nghiệm gây sang chấn đó tạo ra các vết thương bên trong
ta, về mặt cảm xúc, tinh thần, thậm chí thể chất, và đôi khi những vết thương
đó không bao giờ được chữa lành. Dù bạn có nhận thức hay không, thì khát khao
sâu thẳm nhất trong Bản Thể của bạn vẫn là sự Chữa Lành trọn vẹn. Hay đúng hơn
là: sự Toàn Vẹn trọn vẹn, sự Hợp Nhất trọn vẹn. Chính vì vậy, bạn sẽ bị thu hút
bởi những người khiến bạn nhận ra những vết thương chưa lành bên trong mình. Bạn
sẽ bị thu hút bởi những người phản chiếu lại những phần đó của bạn. Và vì bạn
không có đủ sự Tỉnh Thức để nhận ra những vết thương đó, bởi chúng xảy ra từ rất
lâu rồi, nên những người bạn bị thu hút một cách vô thức lại mang cùng một vết
thương như bạn. Và chính vì họ có cùng vết thương đó, nên sự tương tác với họ sẽ
khiến vết thương ấy trong bạn bùng phát trở lại. Đây chính là lúc mô thức “Người
Cứu Vớt” xuất hiện.
Bạn luôn,
dù là ở cấp độ tiềm thức, muốn chữa lành vết thương sâu thẳm đó trong mình,
nhưng bạn đã chôn chặt nó vào vô thức. Vậy nên cách duy nhất để thấy lại vết
thương đó là đứng trước một tấm gương, và tấm gương đó chính là người bạn đời.
Ngay khoảnh khắc bạn đối diện với họ, vết thương ấy được phản chiếu lại cho bạn
thấy. Nhưng vấn đề là: thay vì nhìn vào chính mình, bạn lại bắt đầu cố chữa
lành vết thương trong sự phản chiếu, trong người kia, bạn cố gắng cứu vớt, hoặc
chữa lành vết thương bên trong mình thông qua họ... Cứ như thể bạn đang nghĩ
trong tiềm thức rằng: “Nếu tôi có thể chữa lành vết thương đó trong người kia,
thì tôi cũng sẽ chữa lành chính mình.” Bạn bị thu hút mãnh liệt bởi những người
mang đến cho bạn cơ hội để nhận ra và chữa lành vết thương, và vì thế bạn trở
thành Người Cứu Vớt cho phần bị tổn thương trong họ, và trong chính bạn.
Những ai có
thể nhận ra các mô thức lặp lại gây đau đớn trong các mối quan hệ của mình thì
cần đặc biệt chú ý đến động lực này. Bởi vì những mối quan hệ đau khổ có mô thức
kéo dài thường là kết quả của những người đang mãi miết cố chữa lành vết thương
của chính mình thông qua người khác. Về bản chất, chúng ta đang cố chữa lành
chính mình (hoặc yêu chính mình) bằng cách yêu họ.
Hãy khách
quan nhìn lại xem bạn đã (hoặc đang) bị thu hút bởi điều gì ở những người mà bạn
từng có mối quan hệ. Điều gì cứ kéo bạn lại, hết lần này đến lần khác? Thay vì
sa vào việc họ khác nhau như thế nào, hãy bắt đầu nhìn vào điểm chung giữa họ.
Rồi hãy tự hỏi: Điều gì ở họ thu hút tôi, nhưng lại khiến tôi gặp vấn đề?
Ví dụ: Một
người phụ nữ nhìn lại lịch sử tình cảm của mình, và nhận ra rằng tất cả những
người đàn ông cô từng yêu đều trông có vẻ rất khác nhau, nhưng điểm chung là họ
đều là vận động viên, và là những kẻ cô độc. Cô bị thu hút không cưỡng lại được
bởi những kẻ ngoài rìa, những người lạc lối, không nơi nương tựa. Cô có thể nhận
ra rằng việc họ là vận động viên không phải điều gây ra nỗi đau, mà là phần
tính cách cô độc mà tất cả những người đàn ông này đều có. Và lý do khiến khía
cạnh đó gây đau đớn là vì khả năng chia đều: một nửa cơ hội là bạn sẽ gặp người
cô đơn vì lý do chính đáng, và một nửa là bạn sẽ gặp người cô đơn vì tính cách
của họ.
Những người
cô độc thường có xu hướng giữ người khác ở một khoảng cách an toàn, họ thường
không cởi mở về mặt cảm xúc, vì vậy không ai thực sự muốn dành thời gian ở bên
những người như vậy, và có lẽ chính vì thế mà họ cô đơn. Vậy nên, cô ấy nhận ra
rằng mỗi khi bước vào một mối quan hệ với những người đàn ông kiểu “kẻ lạc
loài” như thế, cô ấy lại cảm thấy cô đơn hơn cả khi chưa có ai bên cạnh. Họ phản
chiếu lại vết thương về sự cô đơn trong chính cô ấy.
Bạn thấy đấy,
sự thật là, nếu người phụ nữ này nhìn thật sâu vào trong chính mình, thì cô ấy
mới là người cô đơn. Vết thương của cô là cảm giác như một kẻ lạc lõng, không
nơi để thuộc về. Cô ấy đang hấp dẫn những người đàn ông có vết thương y hệt như
mình. Cô ấy bị thuyết phục một cách vô thức rằng nếu cô có thể khiến một người
đàn ông cô đơn, lạc lối, không thuộc về đâu cả cảm thấy kết nối yêu thương với
cô, cảm thấy họ thuộc về bên cô, thì như vậy, cô đã giải quyết được vấn đề cô
đơn của chính mình.
Khi người
phụ nữ này nghĩ đến viễn cảnh ở bên một người đàn ông không cô đơn, không lạc
lõng và có cảm giác như anh ấy thuộc về cuộc đời mà mình đang sống, cô cảm thấy
dường như sẽ không có chỗ cho cô trong cuộc đời của anh. Cô sợ rằng anh ấy sẽ
chỉ khiến cô cảm thấy như cô mới là người không thuộc về, và vì vậy, cô sẽ càng
cảm thấy cô đơn và lạc lõng hơn nữa.
Người phụ nữ
này đang cố gắng cứu rỗi chính mình thông qua những người đàn ông mà cô ở cùng.
Cô đang cố gắng chữa lành và giải cứu những phần trong cô cần được chữa lành,
thông qua họ. Chúng ta tìm kiếm những người khác có cùng vết thương như mình để
có thể tự chữa lành từ bên ngoài. Chúng ta bị thu hút một cách mãn tính bởi việc
“giải cứu” theo cách này, nhưng thực ra, chúng ta chỉ đang gián tiếp cố cứu
chính mình.
Một ví dụ
khác: Giả sử một người đàn ông nhìn lại danh sách các mối quan hệ trong quá khứ
của mình. Dù những người phụ nữ anh từng yêu có thể trông rất khác nhau ở vẻ
ngoài, anh nhận ra rằng họ đều có một điểm chung. Họ đều bất ổn, họ đều mang vẻ
“đen tối”, và họ đều có năng lượng tiêu cực. Ngoài ra, họ đều có một khao khát
mãnh liệt muốn trở nên nổi tiếng, điều đó, với chúng ta, nghĩa là họ thiếu cảm
giác về sự quan trọng và giá trị của bản thân.
Người đàn
ông này nhận thấy rằng, mặc dù tất cả những người phụ nữ ấy đều xinh đẹp (đó là
một điểm chung nữa), thì việc họ xinh đẹp không phải là điều gây ra vấn đề. Điều
gây đau đớn cho anh là ở chỗ, những người phụ nữ ấy đều bất ổn, tiêu cực, tối
tăm và không cảm nhận được giá trị của chính mình. Những đặc điểm chung này
trong họ luôn khiến anh cảm thấy bất ổn về mặt cảm xúc, tuyệt vọng và như thể
anh đang chìm vào một khoảng tối.
Và bạn thấy
đó sự thật là, nếu người đàn ông này nhìn sâu vào trong bản thân, anh sẽ thấy rằng
chính anh cũng đang bất ổn về mặt cảm xúc, cũng tiêu cực, tối tăm và thiếu cảm
giác về giá trị của chính mình, đó chính là vết thương của anh. Anh đang hấp dẫn
những người phụ nữ có vết thương y hệt mình. Anh bị thuyết phục một cách vô thức
rằng nếu anh có thể khiến một người phụ nữ bất ổn, tiêu cực, tối tăm, thiếu tự
tin trở nên ổn định, tích cực, hạnh phúc và đầy tự tin, thì anh đã chữa lành được
vấn đề của chính mình.
Khi anh
nghĩ đến việc ở bên một người phụ nữ ổn định, tích cực, hạnh phúc và tự tin,
anh cảm thấy hoảng loạn. Anh cảm thấy như thể mình sẽ bị lộ diện, không thể che
giấu những bất ổn của mình nữa và, cuối cùng, không đủ tốt cho cô ấy. Người đàn
ông này cũng đang cố gắng cứu lấy chính mình thông qua những người phụ nữ anh
chọn yêu. Anh đang cố gắng chữa lành và giải cứu những phần trong bản thân cần
được chữa lành, thông qua cô ấy.
Nếu các mối
quan hệ của bạn luôn lặp lại trong đau khổ, rất có thể điều mà bạn có điểm
chung với họ là những vết thương. Bạn đang cố gắng cứu chính mình thông qua người
kia, và khi người kia chạm đến vết thương đó, khiến nó bộc phát, bạn sẽ nài nỉ
họ hãy làm điều gì đó để giúp bạn cảm thấy khá hơn… nhưng nỗi đau chỉ ngày càng
tệ hơn. Càng ở bên nhau lâu, cái “gương phản chiếu” ấy càng lớn hơn.
Tôi sẽ gợi
ý một điều: thứ mà chúng ta thường cố “giải cứu” ở người khác thường chính là vết
thương sâu nhất, hoặc nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời của chính mình. Trước
đây, tôi đã làm một video có tên “Tìm Dấu Ấn Tiêu Cực Của Bạn, Tìm Mục Đích Sống
Của Bạn” (Teal Swan Transcripts 133).
Tôi khuyến khích bạn hãy xem lại video đó, để nhận diện xem dấu ấn tiêu cực của
bạn là gì. Khi bạn nhận ra được điều đó, bạn sẽ có một manh mối rõ ràng về điều
bạn đang cố “giải cứu” thông qua các mối quan hệ của mình.
Khi chúng
ta ý thức*được đâu là vết thương thực sự bên trong mình, chúng ta có thể ngừng
việc cố chữa lành nó một cách gián tiếp thông qua người khác, thay vào đó,
chúng ta có thể tập trung chữa lành nó từ chính bên trong.
Ví dụ: Người
phụ nữ trong tình huống trước có thể bắt đầu thực hiện những bước để cảm thấy
ít cô đơn hơn. Cô ấy cũng có thể đưa ra những lựa chọn tình cảm khác, chọn những
người đàn ông khiến cô cảm thấy có bạn đồng hành, thay vì những người đàn ông
không sẵn sàng về mặt cảm xúc.
Người đàn
ông trong ví dụ có thể thay đổi cuộc sống mình theo những cách giúp anh cảm thấy
ổn định hơn. Anh có thể bắt đầu phát triển sự tích cực, nuôi dưỡng sự tự tin để
rồi cuối cùng, có thể cảm nhận được giá trị thực sự của chính mình.
Nhận thức sẽ
khiến việc chữa lành và hợp nhất diễn ra một cách tự nhiên. Nhiều khi, chỉ cần
nhận ra được vết thương trong ta là đã đủ để nâng Tần số của bản thân lên mức
mà chúng ta không còn bị hấp dẫn bởi những người phản chiếu vết thương ấy nữa,
và điều đó sẽ dẫn đến những mối quan hệ mang lại cảm giác tốt đẹp hơn.
Nói như vậy
rồi, thì câu hỏi cuối cùng cần được đặt ra chỉ còn là: “Điều gì trong bạn đang
cần được giải cứu?”
Chúc bạn một
tuần bình yên!
Link gốc của
bài viết
https://www.youtube.com/watch?v=11jfXcQpncY
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.