Teal Swan Transcripts 142 - Giúp Hay Không Giúp? (Giúp Đỡ Người Khác)

 

Teal Swan Transcripts 142


Giúp Hay Không Giúp? (Giúp Đỡ Người Khác)

 

20-09-2014




“Giúp hay không giúp?” – đó là câu hỏi... “Cống hiến” là một trong 6 nhu cầu cơ bản của con người. Chúng ta cần cảm thấy rằng mình có thể cống hiến năng lượng của mình cho người khác, và cần cảm thấy rằng năng lượng đó có ích và có giá trị đối với họ. Chúng ta vốn dĩ là những sinh linh có xu hướng trao đi. Chúng ta cần cảm thấy rằng mình có khả năng góp phần vào một sự Đồng Sáng Tạo. Nếu không, ta sẽ cảm thấy đời mình trống rỗng. Thậm chí, những nghiên cứu về lòng vị tha ở trẻ nhỏ đã chứng minh rằng bản chất con người là được thúc đẩy bởi nhu cầu giúp đỡ lẫn nhau.

 

Chúng ta được thôi thúc giúp đỡ lẫn nhau mỗi ngày. Chúng ta được “gọi” đến với những cơ hội có thể giúp người khác trong đời sống thường nhật. Điều đó có nghĩa là, trong suốt hành trình sống của bạn, bạn sẽ liên tục gặp những tình huống mà bạn có thể trao năng lượng cho người khác. Tôi không ở đây để tranh luận về việc giúp người là tốt hay xấu. Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đều có thể đồng thuận rằng giúp đỡ người khác vốn là một hành động mang rung động cao. Nhưng không phải lúc nào giúp người cũng là một ý tưởng tốt, đặc biệt là khi bạn làm điều đó vì những lý do sai lầm. Xã hội xem việc giúp đỡ là một trong những điều cơ bản làm nên một con người “tốt”. Theo xã hội, lòng vị tha khiến bạn trở thành một người đạo đức.

 

Và đúng vậy, nhiều người trong chúng ta cảm thấy rằng việc giúp đỡ là mục đích sống, là vai trò chính yếu của mình trong cuộc đời này. Nhưng với những ai đang cân nhắc việc giúp người khác, điều cực kỳ quan trọng là chúng ta cần phải đảm bảo rằng mình làm điều đó vì những lý do đúng đắn. Những “Người Giúp Đỡ Bẩm Sinh” là những người thường được xem như những người luôn cho đi một cách vị tha, thậm chí đến mức hy sinh cả bản thân. Họ là những người luôn làm vừa lòng người khác, đồng cảm, ấm áp, chân thành, giàu tình cảm và hào phóng. Động lực cơ bản nhất bên trong họ là được yêu thương. Nhưng thường thì bên trong họ ẩn chứa một nỗi buồn sâu sắc từ thời thơ ấu, do từng bị bỏ rơi về mặt cảm xúc trong những mối quan hệ đầu đời. Họ thường là những đứa trẻ bị “cha mẹ hóa” trong gia đình, những đứa trẻ nhỏ nhưng phải làm người lớn, hoặc là người dàn hòa mà cha mẹ trông cậy vì chúng “không gây rắc rối”.

 

Họ học được rằng cách để được chú ý và có giá trị là phải trở nên thật ngoan và luôn luôn có mặt vì người khác. Thật không may, vì phần sâu sắc nhất của sự thấu cảm bên trong họ được xây dựng trên sự phóng chiếu của chính sự thiếu thốn cảm xúc của họ, nên họ thường phóng đại sự bất lực và nhu cầu của người khác. Và bởi vì sự thiếu thốn cảm xúc hiếm khi được gọi đúng tên, nên những người này không hiểu tại sao mình lại luôn cảm thấy bị bỏ rơi trong suốt cuộc đời. Sâu thẳm bên trong, họ sợ bị chối bỏ và không xứng đáng được yêu. Và chính từ những khao khát và nỗi sợ đó, mặt tối của “người giúp đỡ” bắt đầu lộ diện. Người giúp đỡ thường giúp người khác chỉ để được yêu thương, để cảm thấy mình được cần đến.

 

Họ có thể rơi vào trạng thái tự hy sinh, đóng vai người tử vì đạo, và giữ người khác trong trạng thái lệ thuộc bất lực vào họ. Một phần trong cảm xúc của họ vẫn chưa trưởng thành hơn so với trải nghiệm thời thơ ấu. Bên dưới lớp vỏ bề ngoài, những người giúp đỡ luôn sợ rằng bản thân họ không có giá trị trong chính bản thân mình, và vì thế, họ vẫn tin rằng mình phải thật ngoan, phải làm điều gì đó cho người khác thì mới xứng đáng được yêu thương và được chấp nhận. Chính vì sự thiếu thốn cảm xúc sâu xa này ẩn mình dưới bề mặt, nên những nỗ lực giúp đỡ (với mong muốn được chú ý và yêu thương) thường kết thúc một cách bế tắc... Và thay vì được yêu, được chấp nhận và được cảm kích vì sự giúp đỡ của mình, họ lại bị phớt lờ hoặc thậm chí bị oán trách vì điều mà họ đã làm.

 

Tôi muốn nói một chút về “mặt tối” của việc giúp đỡ.

 

Khi chúng ta xem mình là “người giúp đỡ”, khi đó là vai trò trung tâm trong cuộc sống của ta, và ta cảm thấy mình được “gọi” tới sứ mệnh giúp đỡ, thì ta có xu hướng mang theo tất cả những khía cạnh bóng tối của việc giúp đỡ. Nhưng bất cứ ai đang suy nghĩ về việc nắm lấy cơ hội giúp ai đó cũng nên cân nhắc tới các khía cạnh bóng tối... của việc giúp đỡ. Phần lớn các khía cạnh bóng tối này đều xoay quanh việc giúp đỡ vì những lý do sai lầm và ích kỷ.

 

Mỗi động cơ trong Vũ trụ này đều có yếu tố ích kỷ. Bạn không thể thực sự giúp một ai đó vì “lý do vị tha” như người ta thường nói... Bởi vì ở mức độ linh hồn sâu thẳm nhất, chúng ta biết rằng không hề có sự tách biệt. Làm cho tập thể hạnh phúc cũng khiến chúng ta hạnh phúc. Làm cho chính mình hạnh phúc cũng làm tập thể hạnh phúc.

 

Nếu thành thật với chính mình, bạn sẽ thấy rằng khi người khác cảm thấy tốt, bạn cũng cảm thấy tốt. Vậy nên dù bạn có quan tâm đến họ thật lòng, rốt cuộc thì bạn cũng đang giúp họ để bản thân bạn được cảm thấy dễ chịu. Nhưng bạn có thể giúp vì những lý do ích kỷ đúng đắn, hoặc lý do ích kỷ sai lầm. Giúp vì lý do ích kỷ sai lầm có nghĩa là bạn đang dùng sự giúp đỡ như một cách để thao túng người khác.

 

Bóng tối đầu tiên của việc giúp đỡ là: giúp ai đó khi họ không hề yêu cầu, và rồi nổi giận, oán trách, hoặc tỏ ra thụ động gây hấn khi họ không thể hiện sự cảm kích. Rất dễ bị cám dỗ khi bạn khao khát được cảm ơn (vốn là một hình thức của tình yêu), bạn sẽ nhào vào cơ hội giúp người khác và hoàn toàn tin rằng sự giúp đỡ đó sẽ được đón nhận. Nhưng người kia có thể cảm nhận được rằng động cơ của bạn không thuần khiết, rằng bạn đang muốn điều gì đó từ họ, muốn sự chú ý và cảm kích, và vì đó là một dạng “năng lượng hút” chứ không phải “năng lượng trao”, họ sẽ tự động đề kháng lại bạn.

 

Và dĩ nhiên, điều này khiến bạn tức giận vô cùng, bạn cảm thấy như bị lợi dụng. Và nhìn từ bên ngoài vào, dễ dàng thấy điều này bất công đến mức nào, bạn đang oán trách người ta vì không cảm ơn bạn... trong khi bạn thậm chí chưa từng được YÊU CẦU giúp đỡ ngay từ đầu!

 

Nếu bạn tình nguyện giúp ai đó, bạn đang tự mình đề xuất giúp nơi mà bạn thấy có cơ hội. Bạn không được yêu cầu trực tiếp giúp, nên sự biết ơn không nằm trong “thỏa thuận”. Nếu bạn được cảm ơn vì đã tình nguyện giúp đỡ, hãy xem đó là một phần thưởng dễ thương, nhưng không được kỳ vọng. Hãy thành thật về việc liệu bạn có phải là “con nghiện cảm kích” hay không... Nếu bạn là người nghiện được cảm ơn, nghiện được ghi nhận, thì việc giúp đỡ chỉ là một cách nữa để bạn có được “liều thuốc” của mình.

 

Một quy tắc đơn giản là: nếu bạn muốn được cảm ơn, ghi nhận, hoặc chú ý vì bạn sẽ giúp người nào đó, đừng giúp họ ngay từ đầu, vì bạn sắp làm điều đó vì lý do thao túng. Phần thưởng cho việc bạn giúp ai đó không nên là thứ bạn nhận được từ họ, mà nên là thứ bạn nhận được từ chính việc giúp đỡ ấy.

 

Nhân đây, bóng tối thứ hai của việc giúp đỡ chính là: nhu cầu được cần đến và đi kèm với nó là nỗi sợ bị bỏ rơi. Ở cấp độ tiềm thức, chúng ta biết rằng khi mình giúp một ai đó, ta đang trói buộc họ với mình. Nó khiến họ trở nên phụ thuộc vào ta, và do đó, không thể rời bỏ ta... Ở cực điểm của khía cạnh bóng tối này, ta thấy những người làm suy yếu người khác, và muốn giữ họ trong trạng thái ốm yếu hay bất hạnh, để mình mãi có một vai trò được bảo đảm trong cuộc sống của họ.

 

Một ví dụ cho mặt cực đoan của phần bóng tối này là “Hội chứng Munchausen”, trong đó một người thỏa mãn nhu cầu được chú ý tích cực bằng cách làm tổn thương người khác (thường là con của họ) để giữ họ trong vai trò “bệnh tật”, nhằm nhận được sự hỗ trợ và chú ý cá nhân khi đóng vai anh hùng tưởng tượng. Nếu chúng ta khiến người khác phụ thuộc vào mình, ta có thể đảm bảo rằng vì họ cần ta, họ sẽ không bao giờ bỏ rơi ta.

 

Bóng tối thứ ba trong việc giúp đỡ là mong muốn có đòn bẩy. Chúng ta biết rằng giúp đỡ là một dạng “quyền lực”. Chúng ta có thể đặt người khác vào một kiểu nhà tù nơi họ mang ơn chúng ta, nơi họ “nợ” chúng ta. Điều này thường thể hiện rõ nhất qua việc chúng ta mong nhận lại điều gì đó cụ thể sau khi đã giúp ai đó. Ví dụ, một công ty có thể quyên tiền cho một chính trị gia, không phải vì họ thật sự muốn giúp chính trị gia đó, mà vì họ mong chính trị gia đó sẽ giúp họ thông qua một dự luật giảm thuế xuất nhập khẩu. Hãy nhớ rằng, một điều mà chúng ta thường muốn đảm bảo nhận lại từ người khác khi giúp họ là sự liên minh.

 

Trong xã hội, chúng ta có rất nhiều câu nói như: “Đừng cắn vào tay người cho mình ăn”, hàm ý rằng nếu ai đó đã giúp bạn, bạn không còn được quyền phản đối họ nữa. Chúng ta có thể sử dụng điều này, khi bị phần bóng chi phối trong việc giúp đỡ, để trói buộc người khác, khiến họ không thể chống lại ta, ép họ phải đứng về phía ta. Khi điều chúng ta muốn là sự liên minh hay sự tuân phục, ta có thể dùng sự giúp đỡ để đặt người khác vào cái bẫy mặc cảm tội lỗi. Nếu họ phản đối ta, ta có thể dùng sự giúp đỡ mà ta đã cho họ làm đòn bẩy. Chúng ta có thể dùng nó để kéo họ trở lại “vị trí”, bằng cách nhắc đi nhắc lại và khiến họ cảm thấy tội lỗi, từ đó buộc họ phải biết ơn, trung thành và phục tùng. Ta thậm chí còn có thể làm họ chịu trách nhiệm cho hạnh phúc của chính ta, bằng cách củng cố ý tưởng rằng họ nợ ta điều gì đó vì sự giúp đỡ mà ta đã dành cho họ.

 

Bóng tối thứ tư của việc giúp đỡ là sự hy sinh bản thân. Phần lớn mọi người tin rằng những người hy sinh bản thân là hoàn toàn vị tha. Nhưng sự thật lại khác xa. Định nghĩa cơ bản của một người hy sinh bản thân là người từ bỏ điều tốt nhất cho bản thân mình để phục vụ điều tốt nhất cho người khác. Nhưng trong vũ trụ này, điều đó thật ra là không thể. Vậy người hy sinh bản thân đang nhận lại điều gì?

 

Người hy sinh bản thân cần tình yêu, sự chấp thuận và chú ý nhiều hơn bất kỳ ai khác. Nhưng họ tìm đến điều đó qua “cửa sau”. Trên thực tế, những người hy sinh bản thân thường là những người tập trung vào bản thân nhiều nhất. Họ đóng vai người tử vì đạo để người khác xem họ là người tốt và từ đó, chấp nhận và yêu thương họ. Họ thậm chí thường đóng vai người tử vì đạo để người khác thương hại họ. Với những người cực kỳ khao khát được xem là “tốt”, lòng thương hại có thể giống như tình yêu. Bằng cách trở thành nạn nhân, họ được giữ vị thế là người “tốt”.

 

Những người hy sinh bản thân thường cảm thấy mình bị lợi dụng nhất. Họ rơi vào vai trò nạn nhân, là người bị tất cả mọi người lợi dụng. Đôi khi, họ thật sự bị lợi dụng… nhưng thường thì họ là người cứ liên tục tình nguyện giúp đỡ, ngay cả khi không ai yêu cầu, rồi sau đó lại cảm thấy bị “mất mát” vì điều đó. Người hy sinh bản thân thường chiếu hình ảnh của đứa trẻ cô đơn, thiếu thốn bên trong họ lên người khác, tưởng tượng ra những nhu cầu mà có thể thực tế không tồn tại.

 

Bóng tối thứ năm của những ai có động lực giúp người khác là hội chứng trách nhiệm quá mức. Chúng ta không chỉ chịu trách nhiệm cho bản thân mình, mà còn chịu trách nhiệm cho cả người khác. Những người có hội chứng trách nhiệm quá mức thường giúp đỡ người khác vì lý do này trong phần bóng tối: chúng ta bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi, và bằng cách giúp người khác, cuối cùng chúng ta mới thấy được giải thoát khỏi cái cảm giác tội lỗi nặng nề mà ta luôn mang trên lưng. Nếu chúng ta không giúp đỡ, chúng ta cảm thấy mình là người vô trách nhiệm hoặc “xấu xa”, và ta sợ rằng ta sẽ bị trừng phạt vì điều đó.

 

Những gì chúng ta cần nhận ra là: không bao giờ là trách nhiệm của chúng ta phải giúp người khác cả. Nhưng rất có thể, đó là khả năng mà chúng ta có. Lấy một ví dụ cực đoan: bạn có thể lái xe đưa con mình đến lề đường và bỏ rơi chúng mãi mãi. Bởi vì bạn có khả năng làm điều đó, điều đó có nghĩa là việc bạn lựa chọn chăm sóc con là một quyết định, không phải là một nghĩa vụ, đó là một khả năng, và là lựa chọn tự nguyện của bạn.

 

Nếu chúng ta chọn làm điều gì đó cho người khác, thì điều đó nên xuất phát từ việc chúng ta có thể làm được và sẵn sàng làm, chứ không phải vì chúng ta cảm thấy bị ràng buộc bởi một ảo tưởng về trách nhiệm mà chúng ta đã đầu tư vào.

 

Bóng tối thứ sáu trong việc giúp đỡ là: những ai cảm thấy bị lôi cuốn vào việc giúp người khác thường đang chiếu hình ảnh nhu cầu được giúp đỡ của chính mình lên người khác.

 

Giúp đỡ người khác là một cách đánh lạc hướng tuyệt vời khỏi những rối loạn và nhu cầu của chính bản thân ta. Nếu ta đang chiếu những vấn đề của bản thân lên người khác rồi giúp họ giải quyết những vấn đề ấy, ta không cần phải thừa nhận chúng trong chính mình. Bằng cách phóng đại sự thiếu thốn và rối loạn của người khác, ta có thể phớt lờ sự thiếu thốn và rối loạn trong chính mình.

 

Với hầu hết những người có “Hội chứng người giúp đỡ”, chúng ta đang phủ nhận việc tuổi thơ mình từng trải qua sự thiếu thốn sâu sắc. Bên trong ta có một khoảng trống nội tâm nơi lẽ ra tình yêu phải tồn tại, và khoảng trống ấy cần được lấp đầy. Ta có thể cảm nhận được khía cạnh trẻ thơ trong chính mình, đang rất cần được yêu thương, chấp nhận, trân trọng, hỗ trợ và kết nối… nhưng thay vào đó, lại bị phớt lờ, bị coi thường, không được hỗ trợ và chỉ được yêu có điều kiện. Ta muốn tránh xa đứa trẻ bên trong ấy, muốn che đậy nó, phủ nhận nó, và đảm bảo rằng không ai khác nhìn thấy nó. Ta chiếu đứa trẻ bị bỏ rơi, bất lực, và yếu đuối ấy lên người khác, rồi cố gắng giúp đỡ cái hình ảnh phản chiếu ấy.

 

Nhưng điều đó không có tác dụng. Nó giống như việc cố lau sạch tấm gương để loại bỏ hình ảnh phản chiếu trong gương. Nỗi đau nội tâm không hề biến mất.

 

Tất nhiên, vẫn còn nhiều khía cạnh bóng tối khác của việc giúp đỡ mà tôi tin bạn sẽ dần khám phá ra, nhưng tôi đã liệt kê những khía cạnh phổ biến nhất trong tập hôm nay.

 

Bây giờ tôi muốn bạn ghi nhớ rằng: khi bạn giúp đỡ ai đó, rất có thể bạn có động cơ pha trộn. Điều đó có nghĩa là: khi bạn nghĩ đến việc giúp một người nào đó, bạn có thể có động cơ thuần khiết và tích cực, nhưng đồng thời cũng có thể tồn tại những động cơ xuất phát từ phần bóng tối.

 

Trong trường hợp đó, tốt nhất là hãy thành thật thừa nhận những khía cạnh bóng tối đó, để chúng không “cướp quyền điều khiển” hành động giúp đỡ của bạn, và để bạn có thể điều chỉnh lại mình với những lý do tích cực khi giúp người khác.

 

Một điều khiến người giúp đỡ cảm thấy bối rối nhất là: tại sao đôi khi người khác lại có phản ứng tiêu cực khi được giúp, tất nhiên là giả định rằng họ không chỉ đơn thuần cảm nhận được những lý do bóng tối, lý do mang tính thao túng trong sự giúp đỡ của bạn.

 

Lý do là bởi vì… sự giúp đỡ thường gửi đi một thông điệp vô tình.

 

Rất có thể bạn giúp ai đó với những lý do tích cực thuần khiết, bởi vì bạn muốn thấy họ hạnh phúc, bởi vì bạn muốn thấy họ đạt được điều họ khao khát, và bởi vì khi thấy điều đó xảy ra, bạn cũng cảm thấy hạnh phúc. Tuy nhiên…

 

Chúng ta cũng có thể giúp ai đó bởi vì chúng ta thấy họ là người bất lực. Rất thường xuyên, khi chúng ta giúp ai đó, thông điệp mà chúng ta thực sự gửi đi là: “Bạn không làm được đâu!”, “Tôi không tin bạn có thể làm được.”, “Tôi làm được còn bạn thì không.” Đó là sự bất lực mà chúng ta củng cố bên trong người khác. Và dĩ nhiên, họ sẽ kháng cự điều đó.

 

Nói cách khác, sự giúp đỡ thường tước đi quyền lực của người khác. Bạn đã bao giờ thử giúp một đứa trẻ 5 tuổi, đang trong giai đoạn “Con tự làm được”, buộc dây giày chưa? Việc đề nghị giúp đỡ rất có thể sẽ khiến đứa trẻ nổi cơn thịnh nộ, bởi vì câu “Để ba/mẹ giúp con buộc dây giày nhé” vô tình khẳng định rằng nó không đủ khả năng tự làm điều đó. Cảm giác bị tước quyền không bao giờ dễ chịu với ai cả.

 

Đôi khi, khi chúng ta nhận được sự giúp đỡ từ người khác (mà ta không yêu cầu), chúng ta gần như muốn nói: “Ồ, vậy là đây là điều bạn thật sự nghĩ về tôi đấy à?” hoặc “Cảm ơn vì đã ‘tin tưởng’ tôi như vậy…”

 

Có những người không muốn nhận giúp đỡ, bởi vì để yêu cầu hay thừa nhận rằng mình cần giúp đỡ, họ phải thừa nhận vị trí hiện tại của mình, điều đó có thể rất u ám. Việc nhận ra rằng mình đang bất lực hoặc bị tổn thương theo cách nào đó thật sự rất đáng sợ. Đủ sợ để nhiều người thà từ chối giúp đỡ và tin rằng mình ổn còn hơn là đối mặt với sự thật.

 

Vì vậy, khi bạn đứng trước cơ hội giúp ai đó, bạn cần hoàn toàn, một cách tàn nhẫn, trung thực với bản thân về động cơ thật sự khiến bạn muốn giúp người đó. Và ý tôi là thật sự tàn nhẫn trung thực với chính mình...

 

Chúng ta rất dễ viện cớ bằng câu “Tôi chỉ muốn thấy họ hạnh phúc thôi…” và sau đó chối bỏ những mặt tối trong lý do muốn giúp đỡ, chỉ vì ta không muốn thừa nhận chúng. Nhưng nếu bạn muốn giúp người khác vì những lý do đúng đắn, và muốn sự giúp đỡ của mình mang lại phản ứng tích cực thay vì tiêu cực khiến bạn hối hận, thì bạn phải thừa nhận những mặt tối đó.

 

Để phân biệt liệu lý do bạn muốn giúp có xuất phát từ đúng nơi không, bạn hãy tự hỏi mình những câu sau trước khi bạn đưa tay giúp người khác:

 

#1: “Tôi muốn thấy điều gì xảy ra như là kết quả của việc mình giúp?”

 

#2: “Tôi đang dồn năng lượng của mình vào vấn đề hay vào giải pháp?”

 

#3: “Lý do tích cực tôi có khi muốn giúp họ là gì?”

 

#4: “Lý do tiêu cực tôi có khi muốn giúp họ là gì?”

 

#5: “Tôi có đang chiếu đứa trẻ cô đơn, thiếu thốn trong mình lên người khác, tưởng tượng ra sự cần giúp đỡ mà có thể không hề tồn tại, hoặc chỉ đúng một phần không?”

 

#6: “Họ thật sự cần tôi giúp, hay tôi đang vô thức áp đặt nhu cầu và mục tiêu của mình lên họ?”

 

Khi bạn trung thực nhìn nhận động cơ của mình, rất có thể bạn sẽ có câu trả lời rõ ràng rằng nên giúp hay không nên giúp. Và không ai khác có thể quyết định thay bạn điều đó.

 

Dưới đây là một vài lời khuyên giúp bạn phân định rõ hơn việc giúp đỡ có thực sự nên làm hay không:

 

#1: Người mà bạn định giúp có sẵn lòng đón nhận sự giúp đỡ hay không?

 

Có những người sẽ trực tiếp yêu cầu bạn giúp, nhưng cũng có người thà chết còn hơn là nhờ ai đó giúp mình. Vậy nên bạn cần thành thật với chính mình rằng: họ có thực sự tiếp nhận không? - vì điều đó không phải lúc nào cũng rõ ràng.

 

Nếu không biết rõ cách giúp họ, hãy hỏi họ: “Tôi có thể giúp gì cho bạn?”

Nếu bạn biết rõ cách giúp, thì hãy làm điều đó, rồi rút lui. Đừng giải thích, đừng yêu cầu lời cảm ơn. Chỉ cần trao đi điều bạn cảm thấy phù hợp với điều tốt đẹp cao nhất của họ.

 

#2: Dạng giúp đỡ tốt nhất là trao quyền cho mọi người.

 

Trước khi giúp ai đó, hãy tự hỏi: “Việc tôi sắp làm sẽ trao quyền cho họ, hay tước đi quyền lực của họ?”

 

Dạng giúp đỡ tốt nhất là đặt công cụ vào tay người khác, để họ có thể tự trao quyền cho mình và tiến tới điều mà họ khao khát.

 

#3: Hãy tìm hiểu kỹ.

 

Đừng tự động cho rằng bạn biết điều gì là tốt nhất cho người khác. Càng hiểu rõ người kia, và biết được họ thật sự cần và muốn gì, thì bạn càng dễ quyết định liệu mình có nên giúp, và giúp như thế nào là tốt nhất. Việc giả định rằng mình biết điều gì tốt nhất thường dẫn đến những kiểu giúp đỡ… mà thực ra chẳng giúp ích gì cả.

 

#4: Đảm bảo rằng ranh giới của bạn lành mạnh trước khi giúp ai đó, hoặc trước khi bạn nói "đồng ý" với lời yêu cầu giúp đỡ.

 

Nếu bạn đang vật lộn với ranh giới, hãy xem video YouTube của tôi với tiêu đề: "Boundaries vs Oneness (How to Develop Healthy Boundaries) (Ranh giới cá nhân và Sự thống nhất - Cách phát triển ranh giới lành mạnh) (Teal Swan Transcripts 097)".

 

Một cảm nhận lành mạnh về bản thân sẽ giúp bạn nhận ra điều gì là sai với mình và điều gì là đúng với mình. Nó cũng sẽ giúp bạn phân biệt được: “Tôi đang giúp người khác vì lý do đúng, hay tôi đang cố lấp đầy một khoảng trống bên trong mình?”

 

Việc phát triển ranh giới lành mạnh là điều thiết yếu khi bạn đang cho đi hoặc nhận lại năng lượng từ người khác.

 

#5: Hãy nhìn thẳng vào gương.

 

Công nhận những phần trong bạn đang cần được giúp đỡ. Nhìn nhận những khía cạnh trong bạn cảm thấy như kẻ thua cuộc, bị lãng quên, bị bỏ lại phía sau. Đối diện với sự trống rỗng bên trong bạn. Tìm hiểu xem bạn cảm thấy thiếu thốn điều gì. Đừng phủ nhận nữa. Hãy sẵn sàng nhìn lại tuổi thơ của mình một cách rõ ràng để nhận ra mình đã từng thiếu thốn điều gì.

 

Nếu bạn đang nghĩ: “Họ cần tôi giúp”, hãy đảo ngược điều đó theo hai cách:

 

Thứ nhất: “Tôi cần chính mình giúp tôi.”

Thứ hai: “Tôi cần họ giúp tôi.”

 

Hãy mở lòng để khám phá điều đó đúng như thế nào. Và hãy đi tìm sự giúp đỡ cho những phần trong bạn đang cần nó.

 

Mối quan tâm chính của bạn nên là chữa lành vết thương bên trong mình. Nếu bạn làm điều đó, những vết thương đó sẽ ngừng phản chiếu ra thế giới bên ngoài quanh bạn.

 

#6: Hãy biết rằng bạn có thể giúp, mà không cần phải thật sự giúp gì cả.

 

Bạn có thể giúp bằng cách hiện diện một cách vô điều kiện. Đây mới là điều chúng ta luôn khao khát ngay từ đầu. Bởi vì phần đau đớn nhất trong những khó khăn của chúng ta không phải là khó khăn, mà là việc chúng ta đơn độc trong đó.

 

Người khác thường không cần chúng ta giải quyết vấn đề giúp họ. Điều họ thật sự cần là chúng ta ở bên họ một cách vô điều kiện, trong khi họ tự điều hướng qua những vấn đề của mình.

 

Hãy nghĩ về điều này: khi bạn còn nhỏ, bạn không muốn cha mẹ mình giải quyết vấn đề cho bạn. Khi họ cố làm điều đó, thông điệp mà bạn nhận được là gì? Có lẽ là: “Có điều gì đó sai sai ở con.” Nó khiến bạn cảm thấy mất quyền lực. Khiến bạn thấy tồi tệ về chính mình. Như thể có gì đó hỏng hóc trong con người bạn.

 

Đó chính là thông điệp mà chúng ta rất thường vô tình gửi đi, khi ta cố sửa chữa vấn đề của người khác thay vì hiện diện vô điều kiện bên cạnh họ. Bạn cần được thấu hiểu, cần sự cảm thông, và sự hiện diện của họ. Và đừng quên: bạn cũng có thể giúp ai đó bằng cách kết nối họ với một người khác có thể giúp họ tốt hơn bạn.

 

Việc đóng góp năng lượng của bạn cho ai đó qua hình thức “giúp đỡ” là một biểu hiện cao quý của Tình yêu. Nhưng vì vũ trụ này là Một, bạn không thể thực sự giúp ai, nếu như bạn đang làm tổn thương chính mình trong quá trình đó.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành!

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=XVhraNCkBnY

 

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.