Teal Swan Transcripts 139 - Khi Hạnh Phúc Là Một Điều Tồi Tệ

 

Teal Swan Transcripts 139


Khi Hạnh Phúc Là Một Điều Tồi Tệ

 

23-08-2014




Xin chào tất cả mọi người. Là những sinh vật sống, chúng ta được thiết kế để tránh xa đau đớn và hướng tới niềm vui. Hệ thần kinh của chúng ta vô cùng nhạy bén với các kích thích đau đớn và khoái cảm. Tránh xa gai xương rồng, tiến về phía bông hoa xinh đẹp. Chúng ta muốn duy trì trạng thái hạnh phúc càng lâu càng tốt. Chúng ta sẽ làm mọi thứ để tránh nỗi đau. Nhưng còn những người trong chúng ta không thể giữ được hạnh phúc thì sao? Những người không thực sự cảm nhận được nó? Thật dễ để cho rằng hạnh phúc luôn là điều tốt đẹp, nhưng sự thật là, tiềm thức của chúng ta không phải lúc nào cũng đồng tình.

 

Với một số người trong chúng ta, sự thật là: Hạnh phúc giống như cái nồi vàng ở cuối cầu vồng. Nó là một mục tiêu lơ lửng trong tương lai. Một giấc mơ dường như hoàn toàn không thể chạm tới. Tại sao lại thành ra như vậy?

 

Chúng ta trở nên như vậy vì chúng ta đã chịu quá nhiều đau khổ trong cuộc đời mình, đến mức hạnh phúc bắt đầu trở nên “giả tạo”. Chúng ta thành ra như vậy vì chúng ta từng bị bất ngờ bởi những trải nghiệm đau đớn. Khi ta bị đau đớn tấn công bất ngờ, nhất là trong lúc đang cảm thấy dễ chịu, chúng ta bắt đầu cảm thấy rằng hạnh phúc biến ta thành con mồi ngồi chờ bị bắn. Ta bắt đầu cảm thấy rằng hạnh phúc là một trạng thái dễ bị tổn thương, khiến ta mở toang cửa cho bất kỳ cuộc tấn công nào xảy ra bất cứ lúc nào. Hệ thống niềm tin này có thể xuất phát từ những sự kiện thoạt nhìn tưởng như chẳng đáng kể.

 

Ví dụ: Một đứa trẻ 3 tuổi cười nắc nẻ, không để ý tới đường đi nên vấp ngã và cảm nhận một cơn đau do chấn thương. Đứa trẻ ấy có thể đã trải qua một cú “rơi tự do” vô cùng kịch tính, từ sự hân hoan và phấn khích xuống tận cùng của sự bất lực và đau đớn khi ngã. Và, trong tiềm thức, nó có thể nghĩ rằng: "Không xứng đáng chút nào!" - "Chính cái ‘hạnh phúc’ kia có thể là lý do khiến chuyện tồi tệ này xảy ra với mình."

 

Nói cách khác, nó sẽ chọn cách luôn cảnh giác và không cho phép bản thân cảm thấy phấn khích, vì lý do an toàn cá nhân.

 

Một ví dụ khác là một đứa trẻ trở nên vô cùng háo hức, rồi lại bị thất vọng. Đứa trẻ này có thể đi đến kết luận trong tiềm thức rằng phấn khích tất yếu dẫn đến thất vọng.

 

Một ví dụ nữa: Đứa trẻ lớn lên với một người cha hoặc mẹ luôn lo lắng thái quá, có thể đang chơi đùa vui vẻ thì bị cha mẹ liên tục, với giọng điệu đầy hoảng sợ, cảnh báo về đủ thứ điều xấu có thể xảy ra, điều này gieo vào đứa trẻ nỗi sợ hãi thế giới và dạy nó phải nghi ngờ các trạng thái cảm xúc tích cực của chính mình, như thể hạnh phúc và niềm vui là ảo ảnh nguy hiểm.

 

Nếu chúng ta đào sâu hơn, vào những gì có thể được xem là “Sự kiện có ý nghĩa”:

 

Giả sử có một cậu bé đang chơi đồ chơi khá ồn ào trong một ngôi nhà có người cha bạo lực. Giả sử người cha nghe thấy tiếng ồn, nổi giận, đi tới và bất ngờ tát thẳng vào mặt cậu bé...

 

Đứa trẻ này có thể học được cách gắn kết cảm giác hạnh phúc, phấn khích và vui vẻ với cái tát vào mặt và hậu quả đó. Tức là niềm vui bị trói buộc với sự bất ngờ đầy đau đớn. Cảm xúc tích cực bắt đầu liên kết với kỳ vọng tiêu cực và những trạng thái cảm xúc tiêu cực.

 

Và giờ, ở mức độ sâu hơn nữa: Nếu trong cuộc sống của chúng ta, có những người không hài lòng với niềm vui và hạnh phúc của ta (có thể vì họ ghen tị, vì điều đó gây bất tiện cho họ, hoặc vì họ oán giận ta vì lý do nào đó), thì rất có thể họ đã cố tình khiến ta buồn khổ mỗi khi ta hạnh phúc. Điều ta học được từ đó là: Cách duy nhất để có được tình yêu từ họ, hoặc giữ cho mọi thứ yên ổn, là phải buồn khổ.

 

Mô thức này đặc biệt phổ biến trong các gia đình có một phụ huynh oán giận con cái, hoặc trong những gia đình mà người cha/mẹ xác lập giá trị bản thân thông qua việc đứa trẻ phải phụ thuộc vào họ. Khi một đứa trẻ hạnh phúc lại khiến cha/mẹ buồn, cha mẹ sẽ thường chủ động tái thiết lập nỗi buồn trong đứa trẻ.

 

Khi đứa trẻ lớn dần lên và bắt đầu độc lập, nó vẫn phụ thuộc nhiều nhất vào cha mẹ khi nó đang buồn khổ, ví dụ như:

 

- “Tôi bị trầy đầu gối”,

- “Tôi cần được ôm”,

- “Tôi bị bệnh”,

- “Con không với tới được”.

 

Nếu một người cha/mẹ cần con cái phụ thuộc vào mình để cảm thấy có giá trị và được yêu thương, họ sẽ (một cách vô thức nhưng có chủ ý) giữ đứa trẻ trong trạng thái bị thương, buồn bã, bệnh tật hoặc bất lực.

 

Là kết quả từ trải nghiệm thời thơ ấu, nhiều người trong chúng ta cảm thấy rằng cuộc sống phải có sự đánh đổi. Tức là, khi chúng ta cảm thấy hạnh phúc, ta cũng cảm thấy như có nỗi đau đang chờ đợi ngay góc khuất phía trước. Ví dụ: Nếu chúng ta từng có cha mẹ trừng phạt mình vì ích kỷ làm điều gì đó khiến mình hạnh phúc, ta sẽ học rằng nếu ta làm điều gì đó vì chính mình, vì niềm vui của bản thân, ta xứng đáng bị trừng phạt.

 

Và vì vậy, ta mang theo kỳ vọng này, kỳ vọng được phát triển từ nhân vật có thẩm quyền lớn đầu tiên trong đời (cha mẹ), đặt chồng lên nhân vật có thẩm quyền lớn nhất trong đời trưởng thành: Thượng đế hoặc Vũ trụ.

 

Chúng ta kỳ vọng rằng Vũ trụ cũng phải có sự đánh đổi. Ta cho rằng nếu ta làm điều gì đó khiến mình hạnh phúc, Thượng đế hay Vũ trụ sẽ “cân bằng cán cân” bằng cách đưa đến cho ta nỗi đau hoặc bi kịch.

 

Nếu bạn cảm thấy bạn là người không thể giữ được hạnh phúc, hoặc không thể thật sự chạm vào nó, thì đây là một số câu hỏi quan trọng mà bạn nên tự hỏi mình:

 

-  “Hồi nhỏ, tôi có cảm thấy hạnh phúc của cha mẹ mâu thuẫn với hạnh phúc của tôi không?”

-  “Tôi có cảm thấy như hạnh phúc của tôi đang cạnh tranh với hạnh phúc của họ không?”

-  “Tôi có cảm thấy không thể nào cả hai cùng hạnh phúc cùng lúc không?”

-  “Hoặc là tôi hạnh phúc, hoặc là cha mẹ tôi hạnh phúc?”

-  “Hoặc là cha mẹ tôi hạnh phúc, và tôi thì đau khổ?”

 

Khi ta cảm thấy hạnh phúc của mình mâu thuẫn với một trong những người có thẩm quyền lớn nhất trong đời mình, ta lớn lên với cảm giác rằng hạnh phúc của ta mâu thuẫn với hạnh phúc của cả Vũ trụ. Ta bắt đầu cảm thấy như mình đang ở trong một ván cờ khổng lồ, nơi ta đang chiến đấu để giành lấy hạnh phúc, còn Vũ trụ thì chiến đấu chống lại hạnh phúc của ta. Nó muốn ta đau khổ. Kết quả là, ta cảm thấy ở mỗi ngã rẽ, Vũ trụ sẽ tìm cách khiến ta đau khổ.

 

Tóm lại: Nếu bạn cảm thấy như mình không thể giữ được hạnh phúc, như thể bạn không thể thật sự chạm tới hoặc giữ lấy nó, và nếu bạn cảm thấy hạnh phúc là giả dối, trong khi nỗi đau là điều duy nhất thực sự tồn tại, thì điều đang thực sự diễn ra là: Bạn đã học được cách sợ hãi hạnh phúc.

 

Bạn nghĩ rằng hạnh phúc là nguy hiểm, bởi vì bạn từng bị đau đớn tấn công bất ngờ vào những lúc bạn đang tận hưởng niềm vui. Không chỉ một lần, mà là lặp đi lặp lại.

 

Và giờ, trọng tâm của toàn bộ video này là: Với hầu hết chúng ta, những người không thể cảm thấy hạnh phúc và cảm thấy rằng hạnh phúc là điều không thật, thì cảm giác hạnh phúc và niềm vui, bản thân nó, đã trở thành một kích hoạt cho phản ứng hậu chấn tâm lý (PTSD).

 

Tại sao điều này lại nghiêm trọng như vậy?

 

Bởi vì bây giờ bạn đang phải chống lại chính bản năng sinh tồn của mình để được hạnh phúc. Các “dây dẫn” trong não bạn đã chập chéo đến mức bản thể của bạn đang cố gắng khiến bạn hạnh phúc… bằng cách giữ bạn trong trạng thái bất hạnh. Bản năng mạnh mẽ nhất của cơ thể vật lý chính là tránh đau đớn, vì sự sống còn.

 

Ngay khi tâm trí của bạn bắt đầu liên kết niềm vui với nỗi đau, não bộ sẽ lập trình lại chính nó để tránh những trạng thái cảm xúc tích cực, với mục đích... khiến bạn cảm thấy “tốt hơn”. Lúc đó, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy như thể chính tâm trí mình đang chống lại mình, như thể có một thế lực nào đó bên trong bạn đang ngăn cản bạn tiếp cận với hạnh phúc. Cảm giác như bản thân bạn là một kẻ thù đang sống bên trong chính mình.

 

Nhưng hiểu được cơ chế này có thể mang lại cho bạn một chút nhẹ nhõm, bởi vì điều đó có nghĩa là: bản thể của bạn thực sự yêu thương bạn đến mức, trớ trêu thay, động lực khiến nó giữ bạn trong trạng thái không hạnh phúc, là để bạn cảm thấy an toàn và “tốt”. Với hầu hết sinh linh trên Trái Đất, trải nghiệm cơ bản là niềm vui, và đôi khi chỉ là những cơn đau hoặc khoảnh khắc không vui tạm thời. Nhưng với một số người trong chúng ta, mọi thứ bị đảo ngược, cảm giác mặc định trở thành đau khổ, cảm xúc chủ đạo là sự bất hạnh, xen lẫn những khoảnh khắc hiếm hoi ngắn ngủi của cảm xúc tích cực.

 

Khi điều này xảy ra, chúng ta thật sự cảm thấy như bất hạnh… như trạng thái đau buồn… hay những tầng cảm xúc rung động thấp như khổ sở mới là thực tại thật. Và rằng nỗi khổ là thật, còn niềm vui chỉ là ảo tưởng.

 

Nếu bạn đang trải qua tình trạng thiếu niềm vui trong cuộc sống, hoặc liên tục không thể cảm thấy hạnh phúc, tôi muốn bạn tự hỏi bản thân vài câu hỏi và phải cực kỳ thành thật khi trả lời:

 

Câu hỏi đầu tiên: “Ý định tích cực của tôi khi lựa chọn cảm thấy không vui hoặc đau khổ là gì?”

 

Câu hỏi thứ hai: “Điều tồi tệ nào sẽ xảy ra nếu tôi luôn luôn hạnh phúc, luôn luôn tràn đầy niềm vui?”

 

Phần lớn chúng ta nghĩ rằng mình đang cố gắng không ngừng để được hạnh phúc, nhưng thực tế là có một phần lớn hơn trong tiềm thức của chúng ta lại muốn điều ngược lại. Về bản chất, chúng ta đang tham gia vào một cuộc chiến nội tâm giữa ý thức và tiềm thức. Ý thức thì muốn hạnh phúc, còn tiềm thức thì không muốn hạnh phúc, bởi vì nó tin rằng hạnh phúc sẽ kéo theo điều gì đó tồi tệ.

 

Nếu bạn cảm thấy hạnh phúc là điều không thể nắm giữ, thì điều quan trọng là bạn cần dành thời gian để thực sự ở cùng với những trạng thái cảm xúc tích cực. Lần tới khi bạn cảm nhận được một cảm xúc tích cực, tôi muốn bạn ngồi xuống, nhắm mắt lại và để bản thân chìm sâu vào cảm xúc đó. Hãy như một nhà khoa học, khám phá cảm giác mà cảm xúc đó khơi dậy trong cơ thể bạn.

 

Bạn sẽ nhanh chóng nhận ra rằng cảm xúc tích cực này bắt đầu làm dấy lên sự lo âu trong cơ thể bạn. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy “khó chịu”. Gần như là một phần nào đó trong bạn không thể cảm nhận được cảm xúc tích cực mà không kèm theo nỗi sợ về nó. Và khi phản ứng tiêu cực thứ cấp này xuất hiện, tôi muốn bạn chìm sâu hơn vào cảm xúc tiêu cực ấy. Hãy như thể bạn đang lặn vào một hang động sâu trong chính mình. Khám phá từng cảm giác bên trong phản ứng đó, phản ứng tiêu cực trước một cảm xúc tích cực.

 

Và khi bạn cảm thấy mình đã ở cùng với cảm xúc đó đủ lâu để buông bỏ sự kháng cự với nó, hãy tự hỏi mình câu hỏi: “Lần đầu tiên tôi cảm thấy cảm xúc này là khi nào?”

 

Nếu không có gì hiện ra, điều đó hoàn toàn hợp lệ. Bất kỳ trải nghiệm nào xuất hiện trong quá trình này đều là đúng với bạn. Nhưng đôi khi bạn sẽ thấy hiện ra hình ảnh, hoặc thậm chí là một ký ức rõ ràng. Và nếu bạn có ký ức đó, tôi muốn bạn để bản thân trưởng thành của bạn bước vào và tiếp xúc với đứa trẻ bên trong trong ký ức ấy.

 

Hãy quỳ xuống ngang tầm với đứa trẻ ấy. Hãy bắt đầu xác nhận và thừa nhận cảm xúc mà đứa trẻ ấy đang trải qua trong ký ức đó. Nếu đứa trẻ cảm thấy đau buồn cùng cực, hãy ngồi với nó, ôm lấy nó. Đừng bác bỏ cảm xúc của nó hoặc cố gắng khiến nó thấy khá hơn. Chỉ cần hiện diện với nó, ở đúng nơi và đúng thời điểm đó, trong đúng cảm xúc đó.

 

Bạn sẽ nhận thấy đứa trẻ bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm. Sự nhẹ nhõm sẽ lan tỏa trong nó, và cảm xúc bắt đầu cải thiện, đó là dấu hiệu cho thấy đã đến lúc bạn cần bắt đầu tái nuôi dưỡng đứa trẻ bên trong ấy, và thay đổi ký ức đó một cách tích cực. Điều đặc biệt quan trọng là bạn cần giải thích cho đứa trẻ đó hiểu rằng: cảm thấy hạnh phúc không phải là điều nguy hiểm. Hãy cho nó thấy, và thể hiện ra rằng bạn sẽ bảo vệ nó, để nó có thể vô tư, có thể trải nghiệm hạnh phúc mà không cần lo sợ sẽ bị tấn công bất ngờ lần nữa.

 

Và cũng hãy để đứa trẻ bên trong ấy làm bất cứ điều gì cần thiết để có thể tin rằng: nó thật sự an toàn khi cảm nhận những cảm xúc tích cực, thay vì luôn sống trong cảm giác rằng có điều gì đó đáng sợ đang chờ chực ở phía trước.

 

Ví dụ thực tế về quá trình này:

 

Tuần này, tôi đã hướng dẫn một người đi qua quá trình này. Khi cô ấy kết nối với cảm xúc, cô ấy được đưa về một ký ức: khi ấy cô khoảng 5–6 tuổi, đang chơi trong sân sau nhà. Cô bé đã chơi đùa và cười vui với búp bê của mình. Mẹ cô là một người phụ nữ rất căng thẳng, đang điều hành một dịch vụ dọn dẹp cực kỳ bận rộn. Khi bà nhìn thấy con gái chơi trong sân, bà lập tức cảm thấy bị quá tải và bức xúc. Bà cảm thấy như mình đang làm nô lệ cho chính con gái, vì trong khi bà còng lưng lau chùi nhà cửa, thì con bé lại vui chơi thảnh thơi.

 

Tóm gọn lại, bà mẹ bước ra khỏi nhà trong trạng thái kiệt sức và hét lên bắt cô bé vào trong để phụ giúp. Cô bé cảm thấy như mình bị trừng phạt vì đã chơi đùa và cảm thấy hạnh phúc. Cô đã đưa ra một quyết định: để giữ được tình yêu của mẹ, cô phải ngừng chơi đùa và ngừng cảm thấy hạnh phúc. Cô biết rằng niềm vui của mình chính là thứ khơi dậy những cuộc tấn công cảm xúc từ mẹ.

 

Bản thân trưởng thành của cô đã quay lại ký ức ấy, ngồi xuống bên đứa trẻ buồn bã ấy và ôm lấy nó. Cô nói với đứa trẻ rằng hành vi của mẹ là không công bằng. Cô giải thích lý do vì sao mẹ lại làm như vậy, và nói với đứa trẻ rằng điều đó không hề ổn. Cô nói rõ rằng: không có hậu quả nào khi cảm thấy hạnh phúc cả. Khi đứa trẻ bên trong bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm, cô hỏi nó muốn ở lại với mẹ hay muốn đi theo cô. Đứa trẻ trả lời: "Đi với cô."

 

Và thế là, cô đã tạo ra một ngôi nhà nhỏ hoàn hảo cho hai người, nơi đứa trẻ bên trong có thể chơi đùa, cười vui và cảm nhận hạnh phúc mà không phải trả giá gì cả.

 

Theo ý kiến của tôi, khi nói về sự chữa lành, và “chữa lành thực sự”, không có quá trình nào quan trọng hơn quá trình này. Bởi vì trong quá trình này, chúng ta đang giải quyết nguyên nhân sâu xa dẫn đến việc không thể cảm thấy hạnh phúc, chứ không chỉ xử lý triệu chứng. Cảm giác không thể hạnh phúc, hay không thể giữ được hạnh phúc là triệu chứng, không phải là nguyên nhân. Những người sợ hạnh phúc thường có xu hướng luôn mong đợi điều tồi tệ xảy ra.

 

Vì vậy, tôi muốn bạn xem video của tôi trên YouTube có tựa đề: “Làm Thế Nào Để Ngừng Mong Đợi Điều Tồi Tệ Nhất”.

 

Một phần của việc mong đợi điều tồi tệ chính là “thảm họa hóa” vấn đề. Những người có thói quen thảm họa hóa thường chơi một trò chơi “Điều gì xảy ra nếu…?” cực kỳ nguy hiểm.

 

Nó như một chuỗi phản ứng: Một sự việc xảy ra, dẫn đến câu hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra nếu điều này dẫn đến…?” Và nếu đúng như vậy, thì “điều này” sẽ xảy ra… và nếu điều này xảy ra, thì “chuyện kia” sẽ xảy ra… cho đến khi ta đi đến tình huống tồi tệ nhất có thể tưởng tượng ra.

 

Nó giống như kiểu: “Nếu A thì B”, “Nếu B thì C”…

 

Ví dụ: Nếu chúng ta không nhận được cuộc gọi từ ai đó đúng như mong đợi, thì nghĩa là họ không yêu ta… và nếu họ không yêu ta, họ sẽ chia tay… và nếu họ chia tay, ta sẽ phải dọn khỏi nhà… và nếu ta phải rời khỏi nhà… thì ta sẽ không có cách nào để tự nuôi sống bản thân và sẽ hoàn toàn cô độc. Chúng ta cơ bản cho rằng mọi mắt xích trong chuỗi thảm họa đó chắc chắn sẽ xảy ra.

 

Cách để phá vỡ vòng luẩn quẩn này là phá vỡ chuỗi thảm họa. Chúng ta phải nhìn vào từng mắt xích trong chuỗi này, và thách thức tính đúng đắn và hợp lý của từng cái một. Với mỗi mắt xích, ta cần xem xét khả năng ngược lại và cố gắng chứng minh rằng nó có thể không đúng.

 

Ví dụ, trong kịch bản ở trên, nếu “Điều gì xảy ra nếu họ không yêu tôi?”, ta có thể liệt kê ra những điều họ từng làm để thể hiện rằng họ thực sự yêu ta.

 

Hoặc, nếu câu hỏi “điều gì sẽ xảy ra nếu…?” là “Họ sẽ chia tay với tôi”, thì hãy liệt kê ra những lý do khiến điều đó sẽ không xảy ra. Hãy làm điều này với từng mắt xích trong chuỗi suy nghĩ dẫn đến kịch bản tồi tệ nhất. Với những người có phản ứng căng thẳng hậu sang chấn (PTSD) đối với chính hạnh phúc, thì việc nhìn thấy hoa hồng giữa bụi gai trong cuộc sống là điều vô cùng khó khăn. Họ không nhìn thấy những điều tích cực. Chúng không hiện ra trong tâm trí họ. Chính vì lý do đó, một trong những điều quan trọng nhất mà bạn có thể làm nếu bạn là một trong những người như vậy, là giữ một Nhật ký Những Mặt Tích Cực.

 

Trong quyển nhật ký này, mỗi khi bạn trải qua một sự kiện không mong muốn, hay một điều gì đó tiêu cực hoặc khó chịu, bạn hãy ghi lại nó, rồi sau đó liệt kê ra tất cả những cách mà điều đó có thể mang lại điều tích cực; mọi điều tích cực có thể nảy sinh từ trải nghiệm đó. Bạn đang rèn luyện khả năng “tìm ra bông hoa giữa bụi gai”.

 

Ví dụ: Giả sử tôi ghi rằng tôi đang bị ốm… Một số ví dụ về mặt tích cực có thể là:

 

– “Tôi đang dành thời gian cho chính mình.”

– “Tôi có nhiều thời gian hơn để hiện diện trong khoảnh khắc hiện tại.”

– “Con mèo đang nằm cuộn tròn bên tôi.”

– “Tôi nhận ra mức độ căng thẳng mình trải qua mỗi ngày, và điều đó khiến tôi muốn thay đổi cuộc sống của mình.”

– “Tôi có cớ để xem phim!”

– “Giờ tôi có sức đề kháng tốt hơn trước.”

– “Hệ miễn dịch của tôi đang hoạt động, nếu không thì tôi đã không có các triệu chứng này.”

– “Tôi được ăn một bát súp thật ấm lòng.”

– “Tấm chăn này chạm vào da thật dễ chịu.”

 

Vân vân…

 

Và vào cuối mỗi ngày, tôi muốn bạn ghi ngày tháng, rồi viết ra những mặt tích cực đã xảy ra, hoặc những điều bạn thích ở ngày hôm đó.

 

Làm điều này sẽ giúp bạn nhận ra rằng những điều không mong muốn không nhất thiết là một hình phạt. Và rằng Vũ trụ không cố tình hành bạn mỗi ngày. Một điều nữa rất hữu ích cho những người có phản ứng căng thẳng hậu sang chấn với chính hạnh phúc, là Liệu pháp Tiếp xúc. Nghĩa là, bạn càng dành nhiều thời gian tiếp xúc với niềm vui, bạn càng cảm thấy nó an toàn. Hãy làm những điều khiến bạn cảm thấy dễ chịu. Hãy ưu tiên niềm vui mỗi ngày, ít nhất một lần, chỉ vì nó mang lại cảm giác dễ chịu.

 

Việc này sẽ kích hoạt bạn. Ban đầu nó sẽ không dễ chịu chút nào. Nó sẽ giống như một lời mời gọi thảm kịch và thất vọng. Nhưng, hãy nhắc đi nhắc lại với bản thân như một câu thần chú: “Mình cảm thấy như vậy là ổn. Mình cảm thấy dễ chịu là được.”

 

Và hãy để ý xem liệu có điều gì tồi tệ xảy ra chỉ vì bạn cảm thấy dễ chịu hay không. Càng nhiều lần bạn có ý thức nhận ra mình đang cảm thấy tốt và có ý thức nhận ra rằng không có gì tồi tệ xảy ra vì bạn cảm thấy tốt, thì phản ứng kích hoạt này sẽ càng giảm đi, và bạn sẽ càng cảm thấy an toàn hơn khi cho phép bản thân cảm thấy tốt mà không còn sợ hãi về cảm giác đó.

 

Nếu bạn từng có những trải nghiệm tiêu cực xảy ra vào đúng lúc bạn đang thấy tích cực, thì khả năng rất cao là bạn nằm trong nhóm người cảm thấy việc tập trung vào điều tích cực và lạc quan là một dạng ngây thơ.

 

Giờ thì, chúng ta phải dừng việc quá chú trọng vào cái gì là thật, cái gì là không thật. Nếu bạn “nghiện” sự thật, thì đó là vì bạn nghĩ rằng biết được sự thật sẽ khiến bạn cảm thấy khá hơn. Nhưng điều chúng ta cần làm là ngừng bận tâm về đúng hay sai... thật hay giả… và thay vào đó, hãy quan tâm đến cảm giác của mình.

 

Chúng ta phải làm điều này, vì hãy đối diện với sự thật: bất kể điều gì là thật hay không thật, thì thực tế mà chúng ta đang ngồi trong đó, chính là một thực tại mà chúng ta không thể tiếp tục sống trong đó nữa, vì nó không thể chịu đựng nổi.

 

Nói cách khác, chúng ta cần thừa nhận và chấp nhận rằng mình đang đau đớn đến mức nào. Rằng đó là nơi chúng ta đang ở. Và từ đó, từng bước một, hãy đi theo hướng của những điều khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn, đơn giản vì chúng khiến ta thấy dễ chịu hơn. Bởi vì chúng ta không thể sống kiểu cũ được nữa. Chúng ta cần bắt đầu đối xử với bản thân như thể ta xứng đáng được hạnh phúc.

 

Hãy hỏi bản thân những câu hỏi này:

 

– “Tại sao tôi lại không xứng đáng với hạnh phúc?”

– “Việc tôi hạnh phúc có thật sự làm giảm đi hạnh phúc của người khác không?”

– “Việc tôi hạnh phúc có thật sự làm giảm đi hạnh phúc của Vũ trụ không?”

– “Nếu tôi là Thượng Đế và tôi có vô hạn tài nguyên và quyền năng vĩnh cửu, nếu ai đó hạnh phúc, tôi có muốn lấy đi hạnh phúc đó hay làm họ tổn thương không?”

– “Nếu có, tại sao?”

– “Nếu không, tại sao?”

– “Nếu tôi là Thượng Đế và có tất cả năng lượng của Vũ trụ trong tay, và ai đó xin tôi điều gì đó khiến họ cảm thấy hạnh phúc, tôi có cho họ không?”

 

Vậy thì tại sao Thượng Đế lại không muốn tôi hạnh phúc và không cho tôi những điều khiến tôi hạnh phúc?

 

Chúng ta cần thách thức lại cách mà ta nghĩ về Vũ trụ này, và về hạnh phúc. Cách mà ta từng được nhìn nhận và đối xử khi còn nhỏ không phải là một thước đo tốt để biết Vũ trụ nhìn nhận hay sẽ đối xử với ta như thế nào.

 

Nếu bạn đã chịu khổ phần lớn cuộc đời, đặc biệt là khổ về mặt cảm xúc, và người ta nói rằng mục đích sống của bạn là niềm vui hay là lựa chọn hạnh phúc... thì rất có thể điều đó chỉ khiến bạn cảm thấy bất lực. Nó khiến bạn thấy như mình bị mắc kẹt và bị cầm tù trong nỗi đau, như thể không có gì bạn làm có thể giúp bạn thoát khỏi nó.

 

Hãy từ bi với chính mình.

Bạn không phải là một người tiêu cực - bạn đã bị tổn thương.

Bạn không phải là “người mang năng lượng u ám” - bạn đã bị tổn thương.

Bạn không xứng đáng phải chịu khổ – bạn đã bị tổn thương.

Bạn không bị “tâm thần đến mức” não bạn không thể cảm nhận được niềm vui – bạn đã bị tổn thương.

Bạn không cố tình chọn cách sống không hạnh phúc – bạn đã bị tổn thương.

 

Vậy bạn làm gì khi bị tổn thương? Bạn từ từ đứng dậy, từng chút một, và nhẹ nhàng chăm sóc chính mình để bước đến một nơi lành mạnh hơn. Bạn bước những bước nhỏ đến với hạnh phúc, và bạn học bằng trải nghiệm rằng điều tồi tệ không nhất thiết xảy ra chỉ vì bạn đang cảm thấy tốt.

 

Nếu bạn thấy mình không thể cảm thấy hạnh phúc dù làm gì đi nữa, thì đó không phải là lỗi của bạn. Đừng mong đợi bản thân đột nhiên cảm thấy tốt. Điều đó cũng tàn nhẫn và vô lý như việc mong một người vừa bị tai nạn xe ở tốc độ cao đột nhiên đứng dậy đi lại. Nếu bạn không thể chạm đến hạnh phúc, tôi muốn bạn thay vào đó hãy tìm đến cảm giác nhẹ nhõm.

 

Bất kể bạn đang ở đâu trên thang cảm xúc hay tần số rung động, nhẹ nhõm là thứ mà bạn có thể tiếp cận. Như thể bạn đang bước những bước nhỏ trên Con đường gạch vàng, và bạn chẳng biết con đường ấy dẫn đến đâu… chỉ cần tiếp tục bước về hướng của những điều khiến bạn cảm thấy dễ chịu hơn, rồi dễ chịu hơn nữa, dù đó là một ý nghĩ khác, một lời nói khác, hay một hành động khác.

 

Vũ trụ chỉ muốn những điều tốt lành cho bạn. Và trên thực tế, tất cả những trải nghiệm mà ta gặp phải, ngay cả những điều không mong muốn, đều ẩn chứa trong đó những món quà vô giá. Bạn không cần phải nhận ra những món quà đó ngay lập tức. Thật ra, bạn sẽ không nhận ra ngay lập tức.

 

Bạn không bị tổn thương khi còn nhỏ vì bạn đang cảm thấy hạnh phúc. Bạn bị tổn thương khi còn nhỏ vì bạn không ở trong một môi trường an toàn.

 

Có thể bạn không được an toàn về mặt cảm xúc. Có thể bạn không được an toàn về mặt tinh thần. Có thể bạn không được an toàn về mặt thể chất. Sự thật là: không phải do hạnh phúc. Mà là do bạn khi đó không có nhận thức rằng bạn đang ở trong một môi trường không an toàn. Bạn thậm chí còn không biết điều đó có nghĩa là gì.

 

Nhận thức cộng với hạnh phúc sẽ khiến hạnh phúc trở thành một nơi an toàn để ở lại.

 

Và ngay cả khi bạn chưa thể tin điều này…Bạn xứng đáng với hạnh phúc đó. Bạn xứng đáng cảm thấy an toàn khi bạn đang hạnh phúc. Tôi mong rằng một ngày nào đó, bạn sẽ biết điều đó. Và cho đến khi điều đó xảy ra, hãy biết rằng bạn không đơn độc.

 

Rất nhiều người trong chúng ta trên hành tinh này, không tin tưởng vào cảm xúc tích cực của chính mình. Rất nhiều người trong chúng ta, thậm chí không biết niềm vui và hạnh phúc thật sự là gì, và không biết nó sẽ cảm giác như thế nào. Với những ai cảm thấy như vậy, lựa chọn duy nhất của chúng ta là đi những bước thật nhỏ về hướng của những điều khiến ta cảm thấy dễ chịu hơn… và về hướng của sự nhẹ nhõm. Không hơn. Không kém.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=6JYo6iJAQ5E

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.