Teal Swan Transcripts 130 - Làm cha mẹ 2.0

 

Teal Swan Transcripts 130


Làm cha mẹ 2.0

 

07-06-2014




Xin chào mọi người... Đây là “Làm cha mẹ 2.0”. Đây là bước tiến tiếp theo từ “Làm cha mẹ 101”.

 

Khi con bạn đến với thế giới này, chúng là sự hội tụ của quan điểm và ý thức đã tích lũy từ cả bạn và người bạn đời của bạn. Đây là một trong những cách mà Vũ trụ tạo điều kiện cho sự Mở Rộng của chính nó. Mục đích của trẻ nhỏ không chỉ là để mở rộng Ý thức của Vũ trụ, mà còn là để giúp mở rộng ý thức của chính bạn, và đây là cách điều đó diễn ra. Chúng ta bị ngăn cản khỏi sự Mở Rộng khi ta vẫn còn mắc kẹt trong tuổi thơ của chính mình.

 

Và người lớn thì đang mắc kẹt, về mặt cảm xúc, trong thời thơ ấu. Tất cả người lớn đều còn một hoặc nhiều Đứa Trẻ Bên Trong. Nếu chúng ta chưa từng “tái nuôi dạy” Đứa Trẻ Bên Trong đó, thì chúng ta sẽ bị chi phối bởi những nhu cầu và thôi thúc chưa được đáp ứng từ thời thơ ấu. Phần Cảm Xúc của chúng ta thì không bao giờ lớn lên. Phần Cảm Xúc của ta luôn là những đứa trẻ. Vậy nên, những người lãnh đạo thế giới hiện nay về cơ bản là những đứa trẻ 5 tuổi đang giận dữ và sợ hãi... với vũ khí hạt nhân trong tay!

 

Trẻ nhỏ cho ta cơ hội để nuôi dạy đứa trẻ bên trong mình. Con cái của chúng ta sẽ phản chiếu lại chính chúng ta, để ta có thể chữa lành cho bản thân. Thay vì gọi là “chữa lành”, hãy nói rằng chúng ta “hội nhập” bản thân, và đây là lời khuyên đầu tiên: Hãy nuôi dưỡng Đứa Trẻ Bên Trong bạn thông qua chính đứa con của bạn.

 

Tình yêu sẽ trở nên méo mó nếu ta không đối diện với nỗi đau của chính mình. Ta cần sẵn lòng đối diện với những tổn thương thời thơ ấu của chính ta. Ta cần sẵn sàng hội nhập Thể Cảm Xúc của mình để có thể tự hỏi bản thân: “Tôi đã từng cần điều gì từ cha mẹ mà tôi không nhận được?”

 

Khi đó, bạn sẽ dễ dàng nhận ra những sai lầm bạn đang mắc phải với con mình. Và cũng dễ dàng nhận ra cách nuôi dạy con đúng đắn. Nếu bạn nuôi con theo cách mà cha mẹ bạn đã từng nuôi dạy bạn (mà điều đó sẽ xảy ra nếu bạn không trở nên tỉnh thức hơn), thì sẽ không có sự tiến hóa về mặt Ý thức, đó là một trạng thái “kết thúc”. Điều quan trọng số 1 mà ta có thể làm cho con mình chính là hội nhập những nỗi đau cảm xúc thời thơ ấu của chính ta. Nếu không, ta sẽ truyền lại vết thương đó cho con cái. Hãy hình dung điều này như một “cuộc chuyển giao gậy tiếp sức”, chúng ta truyền gậy từ thế hệ này sang thế hệ khác, cho đến khi có một Người dừng lại và phá vỡ chu kỳ truyền vết thương đó.

 

Nếu bạn không đủ can đảm để đắm mình vào nỗi đau của chính mình, để đi xuyên qua nó và trở nên ý thức về nó, thì bạn sẽ không thể thấy được mức độ tổn thương mà cha mẹ bạn đã gây ra cho bạn bằng cách khiến bạn cảm thấy xấu hổ, và thế là bạn sẽ khiến con mình cảm thấy xấu hổ y như vậy. Bạn sẽ “mặc định” nuôi con giống hệt như cách cha mẹ bạn đã nuôi bạn. Và bạn đã truyền lại vết thương đó, đã chuyển giao gậy tiếp sức...

 

Về phần tôi, tôi muốn nói: “Tôi là người dừng lại ở đây.”

 

Tôi là người lựa chọn đối mặt với tất cả những vết thương liên thế hệ đó, thay vì hy vọng rằng con tôi sẽ tự biết cách giải quyết chúng. Chúng ta chiếu những vết thương của mình lên con cái, biến nó thành vấn đề của đứa trẻ, và rồi cho rằng chính đứa trẻ mới là người cần phải thay đổi. Vì ta không nhận ra rằng đây là một sự “chiếu phản” (một phản ánh lại nỗi đau thời thơ ấu của chính mình), ta tìm cách sửa chữa những biểu hiện bên ngoài, nghĩa là: ta cố “sửa” con mình, làm cho chúng khác đi...

 

Nhưng làm như vậy là bạn đang “đi ngược dòng” và sẽ chẳng đạt được gì cả. Nó giống như việc cố thay đổi hình ảnh phản chiếu trong gương bằng cách lau gương thật kỹ. Điều đó không chạm đến nguyên nhân gốc rễ của vấn đề, mà nguyên nhân đó chính là nỗi đau trong bạn. Đó Là BẠN.

 

Tôi có chia sẻ một quy trình để thực hiện việc này trong video YouTube có tên “Chữa Lành Thể Cảm Xúc”. Nếu được quyền lựa chọn, tôi muốn tất cả các bậc cha mẹ đều đưa quy trình đó vào thói quen hằng ngày. Bạn “thay đổi”, thì con bạn cũng sẽ “thay đổi”. Đây chính là lý do thật sự khiến tôi không làm việc trực tiếp với trẻ con.

 

Nếu có vấn đề với một đứa trẻ, tôi sẽ làm việc với cha mẹ của đứa trẻ đó. Tôi hiểu rằng một số bạn sẽ phản ứng phòng thủ ngay khi nghe tôi nói điều này, bởi bạn sẽ muốn tôi nói rằng “bạn là một bậc cha mẹ tuyệt vời dù thế nào đi nữa”... Nhưng, nếu bạn là người luôn xem đứa trẻ là vấn đề, thì hãy dừng lại một chút và tự hỏi:

 

- “Từ góc nhìn của đứa trẻ, nó đang lớn lên trong môi trường như thế nào?”

- “Với một cái nhìn về bản thân như thế nào, nếu như nó liên tục được ‘nuôi dưỡng’ bằng ý nghĩ rằng nó là vấn đề, rằng nó có gì đó không ổn?”

 

Đó là điều xảy ra khi ta chiếu những vết thương nội tâm của mình lên con cái, thay vì giải quyết chúng từ nguồn gốc thật sự, là bên trong chính bản thân ta. Tôi sẽ nói lại điều này một lần cuối: Nếu bạn có vấn đề với con mình, thì vấn đề không phải ở con bạn, mà là một phần bên trong bạn chưa được chữa lành. Bạn thay đổi, thì con bạn cũng sẽ thay đổi. Không có ngoại lệ nào trong quy tắc này.

 

Khi con bạn đang buồn bã, bạn có thể dễ dàng tự hỏi (khi bạn đã trở nên ý thức về sự chiếu phản này):

 

- “Trong tình huống tương tự, tôi đã từng mong muốn điều gì từ cha mẹ mình?”

 

Tôi sẽ gợi ý cho bạn: Khi còn là một đứa trẻ, điều ta thực sự cần từ cha mẹ không phải là việc họ kéo ta ra khỏi nỗi đau, không phải là họ đến cứu ta, không phải là họ sửa chữa ta hay khiến mọi thứ tốt đẹp hơn...Điều ta thật sự cần là sự chú ý vô điều kiện, tình yêu vô điều kiện.

 

“Vô điều kiện” nghĩa là: cha mẹ sẽ hiện diện bên ta, bất kể ta đang cảm thấy tốt hay cảm thấy tồi tệ. Đó là điều mà bạn từng thật sự mong muốn khi còn là một đứa trẻ.

 

Vì vậy, để có thể hiện diện hoàn toàn với con cái, ta phải có mặt với chúng trong chính cảm xúc mà chúng đang trải qua. Điều này có nghĩa là ta không lập tức cứu con khỏi cảm giác tức giận, buồn bã hay đau đớn. Thay vào đó, ta giúp con hiểu rằng: chúng có thể cảm nhận, hoàn toàn cảm nhận, những cảm xúc đó, và ta sẽ ở bên chúng khi chúng cảm nhận trọn vẹn những cảm xúc đó.

 

Ta không nên vội vàng kéo chúng ra khỏi cảm xúc vì điều đó sẽ khiến đứa trẻ hình thành niềm tin rằng cảm xúc tiêu cực là “xấu” và cần phải tránh né. Điều này chỉ làm cho đứa trẻ càng thêm phân mảnh bên trong, nó khiến đứa trẻ lớn lên thiếu trí tuệ cảm xúc, luôn đè nén cảm xúc và tách rời khỏi chính bản thân mình. Và điều đó cũng giống như việc từ bỏ chính mình.

 

Điều này đưa ta đến lời khuyên tiếp theo, theo tôi, đây là trụ cột của việc Nuôi Dạy Con đúng đắn: Hãy xác nhận cảm xúc.

 

Một trong những điều tồi tệ nhất bạn có thể làm với con mình là phủ nhận cảm xúc của chúng. Hành vi này cực kỳ phổ biến ở các bậc cha mẹ. Phần lớn nó xuất phát từ một lý do khá ích kỷ: ta không chịu nổi khi thấy con mình buồn. Vì thế, ta cố làm mọi cách để con không buồn, không phải vì tình yêu và sự thấu cảm với con, mà là để bảo vệ cảm xúc của chính mình.

 

Ta làm vậy vì ta không muốn cảm thấy buồn khi thấy con buồn. Cũng giống như ta cần hiện diện trọn vẹn với bản thân, bất kể ta cảm thấy thế nào, ta cũng cần hiện diện với con mình, bất kể chúng đang cảm thấy thế nào.

 

Hãy hình dung tình huống này: Một đứa trẻ cảm thấy tiêu cực vì cha mẹ không cho nó mua thứ gì đó ở cửa hàng. Kết quả là đứa trẻ giận dữ, hoặc bật khóc. Cha mẹ thở dài, khó chịu, và bắt đầu hét lên “Không! Không!”, hoặc tranh cãi với cảm xúc của đứa trẻ bằng những câu như:

 

- “Ngưng khóc ngay!”

- “Con khóc vậy là không đúng!”

- “Tiền không mọc trên cây đâu, biết chưa?”

- “Chúng ta đã mua kem cây cho con rồi còn gì!”

 

Lúc này, đứa trẻ đang được dạy rằng: cách con cảm thấy là sai trái.

 

Đứa trẻ bị buộc phải đè nén cảm xúc đó. Nó không được phép trải nghiệm và đi xuyên qua cảm xúc đó, nên cảm xúc đó sẽ bị kẹt lại dưới dạng một dấu ấn trong Thể Cảm Xúc của đứa trẻ, và nó sẽ tiếp tục tồn tại đến khi đứa trẻ trưởng thành.

 

Cảm xúc đó giờ đây trở thành một dấu ấn, và nó sẽ phản chiếu ra cuộc sống của người trưởng thành này, dưới hình thức những tình huống khiến họ cảm thấy tội lỗi, hoặc khiến họ cảm thấy thiếu thốn.

 

Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ ấy, cha mẹ đã vô tình lập trình tương lai của đứa trẻ theo một cách đầy tiêu cực.

 

Chuyện là thế này: Mọi cảm xúc mà một đứa trẻ trải qua đều có giá trị. Không quan trọng việc bạn đang cố áp đặt sự hiểu biết của một người trưởng thành lên trải nghiệm của một đứa trẻ, mọi cảm xúc đều đáng được thừa nhận. Nếu bạn vừa đến từ góc nhìn của Nguồn, giống như một đứa trẻ, nơi chỉ có tình yêu vô điều kiện và sự sung túc vô hạn, thì việc bất ngờ bị ném vào một thế giới có điều kiện, nơi sự sung túc dường như bị giới hạn bởi tư duy thiếu thốn của cha mẹ, là một trải nghiệm rất đau đớn.

 

Và một phản ứng mãnh liệt trong trường hợp đó là hoàn toàn hợp lý. Sẽ chẳng bao giờ hiệu quả nếu bạn cố áp đặt quan điểm của người lớn, với tất cả những năm tháng kinh nghiệm và thói quen đè nén cảm xúc, để ép một đứa trẻ nhìn nhận theo cách của bạn. Nhưng đó không phải là mục tiêu. Mục tiêu không phải là thay đổi đứa trẻ, mà là hiện diện cùng với chúng trong trải nghiệm ấy, một cách vô điều kiện, dù trải nghiệm đó với chúng là dễ chịu hay không.

 

Trong ví dụ trước, việc cần làm là hạ xuống ngang tầm với trẻ và thể hiện sự thấu cảm thật sự bằng cách nói điều gì đó như:

 

- “Mẹ biết mà con yêu, cảm thấy buồn bực là điều bình thường.”

- “Mẹ cũng cảm thấy y như vậy khi mẹ muốn một thứ gì đó mà mẹ không thể có.”

 

Sau đó bạn có thể khuyến khích trẻ diễn đạt cảm xúc thành lời, hoặc nói xem chúng cảm thấy cảm xúc đó ở đâu trong cơ thể. Bằng cách làm điều này, bạn cho phép trẻ được cảm nhận,  thay vì phải kìm nén. Bạn cho trẻ cơ hội được đi xuyên qua cảm xúc. Bạn khiến trẻ hiểu rằng, dù bất cứ điều gì xảy ra, bạn sẽ ở đó với chúng, vì chúng. Chúng không cô đơn. Bạn đang nuôi dạy một đứa trẻ có trí tuệ cảm xúc,, chứ không làm lệch lạc khả năng cảm nhận cảm xúc của chúng.

 

Lưu ý rằng chúng ta không vội vàng “xoa dịu” cảm xúc đó bằng cách chiều theo điều trẻ đòi hỏi. Chúng ta không cố “giải cứu” trẻ khỏi cảm xúc tiêu cực, từ đó vô tình khiến chúng tin rằng cảm xúc tiêu cực là xấu, là sai, hoặc cần tránh né. Chúng ta cũng không vội mua ngay thứ trẻ muốn, không chiều chuộng trẻ đến mức biến chúng thành “tiểu hoàng đế” trong nhà.

 

Thay vào đó, trẻ được đối xử như một thành viên bình đẳng trong gia đình. Nếu tôi ở trong tình huống đó, tôi sẽ xem đó là thời điểm lý tưởng để dạy trẻ không chỉ cách xử lý cảm xúc mà còn là về luật hấp dẫn và sự sáng tạo thực tại. Khi hạ xuống, tôi có thể giải thích với trẻ rằng: “Mẹ chưa có tư duy dồi dào đủ tốt. Không phải vì con không xứng đáng có được điều con muốn, mà là vì mẹ chưa đủ mạnh về mặt tư duy sung túc để mua mọi thứ. Nhưng mẹ cũng không phải là cách duy nhất để con có được điều con mong muốn.”

 

Con cái không được lợi gì khi nghĩ rằng cha mẹ là hoàn hảo. Là cha mẹ, chúng ta thường dễ rơi vào cái bẫy bản ngã khi muốn trở thành “Thần thánh” trong mắt con, bởi lẽ phải thừa nhận, cảm giác được xem là người quan trọng nhất trong đời ai đó là một cảm giác rất dễ gây nghiện. Nhưng sự thật là, khi nuôi dạy con theo kiểu “Ba mẹ biết hết”, ta đang gây hại.

 

Bởi đoán xem sao? – Không ai trong chúng ta biết hết mọi thứ cả. Vậy nên, hãy giải thích cho trẻ về những hạn chế của bạn. Hãy nói rằng bạn cũng không biết câu trả lời. Hãy cho trẻ thấy quá trình bạn đi tìm câu trả lời. Hãy cho chúng thấy hành trình học hỏi. Một trong những điều tốt đẹp nhất bạn có thể làm là giúp trẻ tự tin với những điều chúng sẽ học được khi trưởng thành. Khi con bạn hỏi bạn điều gì đó (ở giai đoạn “Vì sao?”) và bạn không có câu trả lời, hãy nói:

 

- “Ba/mẹ không biết tại sao đâu.”

- “Và cũng không chắc có ai biết tại sao không nữa.”

- “Nhưng có thể khi con lớn lên, con sẽ tìm ra tại sao.”

 

Điều này tạo cho trẻ một niềm tin rằng: luôn có điều gì đó để khám phá, để hướng tới. Rằng chúng có thể mang lại giá trị cho thế giới. Rằng ba mẹ không phải là thần thánh.

 

Mọi cảm xúc cần được hiểu và công nhận. Điều này không có nghĩa là chúng ta đồng tình với niềm tin của trẻ, mà là chúng ta xác nhận cảm xúc của trẻ. Chúng ta phản chiếu cảm xúc đó. “Phản chiếu” nghĩa là: khi trẻ bị té và khóc, thay vì vội vàng dỗ dành, ta nói:

 

-“Chắc con sợ lắm nhỉ, đúng không?”

- “Mẹ nhớ mẹ cũng từng rất sợ khi bị té lúc bằng tuổi con.”

 

Chúng ta vừa phản chiếu cảm xúc của trẻ. Bằng cách đó, trẻ không cần phải chống lại cảm xúc tiêu cực, và nhờ vậy, cảm xúc ấy sẽ trôi qua nhanh hơn.

 

Gợi ý thứ ba hôm nay là: Đừng làm con bạn thấy xấu hổ.

 

Khiến trẻ cảm thấy hổ thẹn là một hình thức lạm dụng cảm xúc. Chấm hết. Không có gì để tranh cãi ở đây. Một đứa trẻ chỉ tôn trọng và yêu thương người biết tôn trọng và yêu thương chúng. Việc làm trẻ cảm thấy xấu hổ sẽ khiến trẻ thấy nhục nhã, và cha mẹ trở thành “kẻ thù”. Và một đứa trẻ sẽ không thể học hỏi nếu nó bị bao phủ bởi cảm giác xấu hổ.

 

Làm trẻ thấy hổ thẹn chẳng khác gì tạt axit lên hình ảnh về bản thân của chúng. Trẻ hoàn toàn có khả năng học hỏi từ hệ quả của hành động mà không cần bị “xát muối vào vết thương”. Tôi luôn nói với các bậc cha mẹ rằng: giá trị lớn nhất là khi trẻ được phép mắc sai lầm, nhất là khi còn nhỏ. Dù đúng là bạn sẽ gặp phải sự chỉ trích từ giáo viên hoặc phụ huynh khác, những người không hiểu điều này, nhưng thực tế là, mục tiêu của chúng ta là nuôi dạy những đứa trẻ có trách nhiệm, khỏe mạnh, và có khả năng sáng tạo.

 

Chúng ta không nuôi dạy một con người nhỏ bé chỉ để trở thành một “bánh răng” trong cỗ máy gọi là Xã Hội, một người không biết tự suy nghĩ, không biết chịu trách nhiệm, và trên hết, là sống cả đời chỉ để tránh xung đột với những người có quyền lực hơn.

 

Điều này có nghĩa là, ví dụ, nếu con bạn không chịu đi ngủ đúng giờ sau khi đã được thông báo rằng hậu quả là: hôm sau sẽ buồn ngủ ở trường, thì cứ để chúng tự trải nghiệm hậu quả đó. Hãy để chúng học điều đó mà không cần bạn nói: “Thấy chưa! Mẹ nói rồi mà!” Khi đó, chúng sẽ tự quyết định rằng đi ngủ đúng giờ là điều nên làm.

 

Xấu hổ còn tệ hơn tội lỗi. Tội lỗi là tin rằng mình đã làm điều gì đó sai. Còn xấu hổ là tin rằng bản thân mình là sai, là không đủ tốt.

 

Những ai thật sự tỉnh thức với vết thương thời thơ ấu của mình đều hiểu rõ cảm giác này có thể phá hủy cuộc đời người ta đến mức nào khi mang theo nó đến tuổi trưởng thành. Chúng ta thường nghĩ cha mẹ chỉ gây sang chấn cho con khi họ bạo hành hoặc bỏ bê về thể chất. Nhưng sự thật thì hoàn toàn ngược lại.

 

Thực tế là: Tổn thương nặng nề nhất thường đến từ những hành vi lạm dụng cảm xúc mà xã hội lại cho là “nuôi dạy bình thường”. Làm con thấy xấu hổ chính là một trong những hành vi lạm dụng cảm xúc được chấp nhận rộng rãi.

 

Bản thân tôi, người đã trải qua và sống sót sau nhiều dạng lạm dụng thời thơ ấu, có thể nói chắc chắn rằng: Lạm dụng cảm xúc (bao gồm cả việc làm trẻ thấy xấu hổ) gây tổn thương sâu sắc hơn cả bạo hành thể chất lẫn xâm hại tình dục. Tôi thấy thật bi kịch khi xã hội lên án tất cả các dạng bạo hành khác, nhưng lại ngầm chấp nhận hình thức bạo hành tồi tệ nhất này.

 

Hãy suy nghĩ kỹ về điều này, đúng là bạo hành thể xác hay xâm hại tình dục gây hậu quả nặng nề, nhưng chính lạm dụng cảm xúc (thường đi kèm theo hai hình thức kia) mới là thứ theo bạn suốt cả đời, vì nó xây dựng hình ảnh bản thân của bạn.

 

Nếu bạn bước vào tương lai với một bản ngã bị ăn mòn, thì cuộc đời bạn sẽ giống như một cơn ác mộng.

 

Những hành vi mà chúng ta tưởng là “nuôi dạy bình thường”, mà thực ra ta đã bị tê liệt cảm xúc đến mức không còn nhận ra, chính là nguyên nhân gây sang chấn cho trẻ, và sau này tạo nên những người lớn không thể hạnh phúc.

 

Tôi rất thích cụm từ “Không thể phát triển” mà người ta hay dùng để mô tả trẻ em bị bỏ bê. Nhưng tôi sẽ nói cho bạn biết: có rất nhiều người lớn ngoài kia, dù được xem là “bình thường”, thực chất vẫn không thể phát triển.

 

Vậy phát triển là gì?

 

Tôi có thể nói chắc chắn rằng: phát triển không chỉ đơn giản là sống sót đến tuổi trưởng thành.

 

Bạn càng tích hợp (hàn gắn) thời thơ ấu của chính mình, bạn sẽ càng thấy rõ: cách nuôi dạy “tốt” theo tiêu chuẩn hiện nay gây tổn hại dài lâu đến mức nào.

 

Và cuối cùng, gợi ý sau cùng trong video về Nuôi Dạy Con này là: Hãy đặt câu hỏi với mọi thứ.

 

Thật đáng kinh ngạc khi ta làm cha mẹ hoàn toàn theo chế độ “tự động”. Chúng ta chỉ tiếp thu niềm tin của người khác, của xã hội, và nhất là của cha mẹ mình.

 

Bạn sẽ nuôi con y hệt như cách bạn đã được nuôi dạy, cho đến khi bạn thật sự tỉnh thức.

 

Điều đó nghĩa là chúng ta cần phải chất vấn tất cả mọi thứ, những gì ta nghĩ trẻ em nên như thế nào, cách mà ta nghĩ mình nên đối xử với con, và cả cách mà ta nghĩ con nên đối xử với mình.

 

Không có gì là không thể chất vấn.

 

Chúng ta, những người đang xem video này, những người thật sự mong con mình được lớn lên trong một môi trường nuôi dưỡng bản chất Vĩnh Hằng của chúng, được phát triển và nở rộ, chứ không chỉ sống sót qua ngày, tất cả điều đó phụ thuộc vào việc chúng ta chọn trở nên tỉnh thức.

 

Đó chính là ý nghĩa của Nuôi Dạy Con Có Ý Thức.

 

Là sự tỉnh thức trọn vẹn với chính mình, tỉnh thức trọn vẹn với con, để chúng ta có thể hỗ trợ cho sự tiến hóa và mở rộng trong thế giới này.

 

Chúc bạn một tuần thật tốt lành...

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=726Dnj8dKT4

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.