Teal Swan Transcripts 121
Chén Thánh
01-05-2014
Chúng ta phải rời xa chính mình đến mức nào?
Phải bỏ rơi bản thân trong bao lâu?
Từ khoảnh khắc đầu tiên ta chọn làm điều đó.
Ta đã bỏ rơi chính mình từ khi chào đời.
Và nếu không tái hợp với bản thân trong suốt cuộc đời
này,
thì ta sẽ tái hợp với bản thân khi chết đi.
Ta phải chết đi trong chính mình để có thể được sinh
ra.
Và cả cuộc đời là một quá trình tái sinh trở về với
chính mình.
Vậy còn cảm xúc thì sao?
Cảm xúc là sợi dây gắn kết.
Cảm xúc là mối liên kết vẫn còn tồn tại khi mọi thứ
khác đã mất đi.
Cảm xúc là phần tàn dư duy nhất của bản thể chân thật,
mà ta đã từ bỏ để được sinh ra nơi đây.
Cảm xúc là điều dẫn lối đưa bạn trở về với chính
mình.
Mọi điều chúng ta làm trên hành tinh này đều để trốn
tránh cảm xúc.
Mỗi điếu thuốc được hút.
Mỗi mối tình được tìm đến.
Mỗi cuốn sách được đọc.
Mỗi miếng ăn được nhai.
Chúng ta thậm chí còn tìm đến tâm linh
vì chúng ta tuyệt vọng trong nỗi khao khát thoát khỏi
cảm giác của chính mình.
Nhưng rồi ta nhận ra rằng cách duy nhất để tìm thấy
niềm vui,
và giải phóng bản thân một cách vĩnh viễn,
là bước vào tâm bão.
Là sẵn sàng chết đi vì nỗi đau đến mức
ta không còn chạy trốn hay lẩn tránh nữa.
Ta không còn cố gắng để cảm thấy khá hơn.
Không còn cố thay đổi cảm giác mình đang mang.
Thay vào đó, ta bước thẳng vào trung tâm cơn bão.
Sẵn sàng để nó nuốt chửng mình.
Thậm chí thách thức nó làm vậy.
Lần đầu tiên trong đời, ta không bỏ rơi bản thân,
vì lần đầu tiên, ta không chạy trốn khỏi cảm xúc của
mình.
Ta không cố dùng sự tập trung tích cực để rời xa
chính mình.
Ta không dùng rượu để đàn áp bản thân.
Không dùng một người tình để che chở cho mình khỏi
chính mình.
Thay vào đó, ta tiến gần hơn, tiến thẳng vào cảm
xúc.
Không đòi hỏi chúng phải thay đổi.
Không mong chúng khác đi.
Ta chỉ đơn giản là “trong”, “thuộc
về”, và “cùng với” cảm xúc ấy.
Và nhờ vậy, ta hoàn toàn “trong”, “thuộc về”, và “cùng
với” chính mình.
Và rồi một điều tuyệt đẹp xảy ra.
Sau khi thực hành nghệ thuật hiện diện với bản thân,
hết lần này đến lần khác,
vũ trụ dần hiển lộ trọn vẹn.
Có một khoảng trống trong mỗi con người.
Một sự trống rỗng sâu thẳm khao khát được lấp đầy.
Nhưng khoảng trống đó là gì?
Đó là nỗi buồn.
Nỗi buồn là cảm xúc nền tảng của tất cả những ai đầu
thai trên hành tinh này.
Nhưng điều gì khiến tất cả chúng ta đều đang đau buồn?
Đó là: sự đánh mất bản thân.
Chúng ta đã đánh mất chính mình khi được sinh ra
trong thân xác vật chất.
Chúng ta bỏ rơi bản thân khi tách mình ra khỏi bản
chất thật sự của mình
tách khỏi Nguồn.
Giống như một hòn đá rơi xuống mặt nước tĩnh lặng,
những gợn sóng từ sự chia cắt ban đầu ấy lan rộng ra
ngoài.
Sau lần chia tách nguyên thủy khỏi bản thể thật của
mình,
ta liên tục sống lại sự chia cắt ấy hết lần này đến
lần khác.
Tách khỏi bào thai.
Tách khỏi bầu sữa mẹ.
Tách khỏi cha mẹ.
Tách khỏi bạn bè.
Tách khỏi người tình.
Tách khỏi con cái.
Và cuối cùng là tách khỏi chính sự sống vào ngày ta
lìa đời.
Ta trải qua nỗi chia ly nguyên thủy ấy suốt cả cuộc
đời.
Ta đau khổ đúng bằng mức độ mà ước muốn được toàn vẹn
trở lại trong ta đủ mạnh
để kéo ta quay trở về với chính mình.
Kéo ta trở về với Nguồn.
Bởi Nguồn và Bản thân vốn là Một.
Nỗi buồn là cốt lõi của cuộc đời mỗi người.
Tất cả chúng ta đã từng từ bỏ chính mình để đến được
đây.
Chúng ta đã vỡ vụn thành hàng tỷ mảnh.
Ta gọi chúng bằng nhiều cái tên khác nhau.
Tôi là Teal.
Bạn là John. Hoặc Mary.
Hoặc William. Hoặc Emily.
Mọi nỗi đau và khổ sở trên hành tinh này chỉ là một
gợn sóng,
một gợn sóng từ viên đá nguyên thủy ấy.
Một sự chia tách.
Mọi hành vi của con người đều có thể được nhìn nhận
một cách chính xác
thông qua các giai đoạn của quá trình đau buồn.
Toàn bộ phổ cảm xúc, về bản chất,
là sự biểu hiện của một tiến trình thương tiếc.
Khi ta bị chia cách khỏi người khác
và cảm thấy như thể đã đánh mất họ
khi họ rời bỏ ta, khi họ qua đời
nỗi buồn ta cảm nhận được
chẳng qua chỉ là sự phản chiếu
của lần mất mát nguyên thủy,
mất đi chính mình khi chào đời.
Và ta sẽ còn đánh mất người thân,
chừng nào ta chưa tái hợp hoàn toàn với chính mình.
Tiến trình đau buồn này, đang diễn ra trong mỗi
chúng ta,
là quá trình tiếc thương một người thân yêu đã mất.
Tất cả chúng ta đều đã mất đi người ấy.
Tất cả chúng ta đều đã đánh mất chính mình.
Ta không thể được sinh ra nếu không làm vậy.
Và vì thế, nỗi buồn này là điều chúng ta cùng chia sẻ.
Ta được hợp nhất trong nỗi buồn này.
Và đồng thời cũng bị chia cắt bởi nó.
Tiến trình đau buồn ấy giờ đây đang diễn ra khắp thế
giới.
Nó lý giải cho tất cả hành động của nhân loại.
Khi sinh ra, ta hoàn toàn bất lực.
Ta phủ nhận những gì đã xảy ra với mình.
Cảm thấy hoàn toàn cô lập.
Trở nên giận dữ vì quá sợ hãi.
Ta bắt đầu mặc cả với cha mẹ, rồi với cả thế giới.
Ta rơi vào trầm cảm.
Bởi không gì có thể lấp đầy khoảng trống bên trong.
Và một ngày nào đó,
ta sẽ chết vì điều đó
hoặc ta tìm được sự chấp nhận.
Để chấp nhận sự chia ly ấy
và giải thoát bản thân khỏi nhà tù của nó,
ta phải đi thẳng vào tâm bão của nỗi buồn.
Để được tái hợp với chính mình,
ta phải buông bỏ.
Phải cho phép mình đau buồn.
Phải để mình thương tiếc cho sự đánh mất chính mình.
Và trong từng suy nghĩ, từng lời nói, từng chuyển động
về sau,
ta phải thề rằng sẽ không bao giờ bỏ rơi bản thân nữa.
Phải nguyện sẽ hiện diện trọn vẹn với chính mình
trong từng khoảnh khắc của cuộc đời này.
Mà không cần bản
thân,
hay cảm xúc ta
đang có,
phải khác đi.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=ZpVq1cOxGt4
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.