Teal Swan Transcripts 117
Niềm Tin
12-04-2014
Có Niềm Tin là
có sự tự tin tích cực hoặc sự tin tưởng vào một điều gì đó. Đó là niềm tin rằng
một điều gì đó là đúng, ngay cả khi không có bằng chứng. Nhưng rồi câu hỏi đặt
ra là: Làm sao một người có thể có sự tự tin hay sự tin tưởng vào điều gì đó mà
không có bằng chứng hậu thuẫn cho niềm tin ấy? Nhà triết học nổi tiếng Bertrand
Russell từng nói: "Nơi nào có bằng chứng, người ta không còn nói đến niềm
tin." Chúng ta không cần phải tin rằng 2 cộng 2 bằng 4 hay rằng Trái Đất
hình tròn, chúng ta chỉ nói đến niềm tin khi muốn thay thế cảm xúc cho bằng chứng.
Đáng tiếc cho
Bertrand Russell là ông đã quên mất một điều nhỏ bé. Thực tế là, đã từng có người
phải dựa vào niềm tin rằng Trái Đất hình tròn trước cả khi có bất kỳ bằng chứng
hay chứng cứ nào ủng hộ cho ý tưởng đó. Và hiện tại, vẫn chưa có cách khoa học
nào để chứng minh rằng cảm xúc không thể là một dạng bằng chứng. Mọi thứ tồn tại
đều bắt đầu từ một Ý nghĩ. Khi ý nghĩ đó được nghĩ đi nghĩ lại đủ nhiều, nó trở
thành Niềm tin. Bằng chứng chính là sự hiện thân vật chất của một Ý nghĩ đã được
lặp đi lặp lại đến mức trở thành một phần của thực tại vật chất. Bạn nhìn vào sự
hiện thân đó, và nó củng cố cho ý nghĩ đó, đến mức bạn có lòng tin vào sự đúng
đắn và giá trị của nó. Việc có lòng tin vào sự đúng đắn và giá trị của một ý
nghĩ dựa trên bằng chứng vật lý, được gọi là Niềm tin.
Niềm tin là bước
trung gian, là cây cầu giữa Suy nghĩ và Niềm tin. Đó là sự tự tin vào sự đúng đắn
hoặc tính xác thực của một điều tích cực, trước khi nó biểu hiện thành hình thức
vật chất. Người không coi trọng niềm tin thường là người tin rằng có một thế giới
bên ngoài tách biệt với chúng ta, và rằng chúng ta chỉ đơn thuần tương tác và
quan sát thế giới đó. Đây không phải là người tin rằng Ý nghĩ tạo ra Thực tại.
Đây là người thuộc về một "tôn giáo" gọi là Khoa học. Khoa học hiện tại
vẫn chưa thừa nhận rằng Người quan sát chính là người tạo ra cái được quan sát.
May mắn thay cho chúng ta, Khoa học là một tôn giáo luôn tiến hoá.
Hãy để ý rằng,
trong đoạn trước tôi chưa từng nói rằng niềm tin là biết trước khi có bằng chứng.
Trong xã hội hiện đại, niềm tin thường bị đồng nghĩa với sự ngu dốt, vì rất nhiều
người sử dụng niềm tin để tạo ra cảm giác chắc chắn và sự khép kín nhận thức. Họ
dùng niềm tin như một cái cớ để tuyên bố về một “chân lý” mà họ tưởng rằng mình
biết, và điều đó khiến họ đóng lại mọi khả năng khác. Nói cách khác, đó là sự
giả vờ biết điều gì đó mà thật ra họ không biết. Một ví dụ rõ ràng là Thiên
Đàng. Hầu hết mọi người chưa từng thấy thiên đàng tận mắt. Họ không có bằng chứng
nào ngoài lời nói của người khác, như cha mẹ, giám mục, hay linh mục, để củng cố
cho niềm tin rằng thiên đàng là có thật. Vì vậy, hầu hết mọi người thực ra
không tin thật sự rằng thiên đàng tồn tại (dù họ nói thế). Họ chỉ đang có niềm
tin rằng thiên đàng tồn tại.
Họ nhầm lẫn giữa
Niềm tin và Sự biết, và bằng việc đóng lại tâm trí xung quanh cái gọi là
"chân lý", họ mất đi khả năng trải nghiệm những khả năng và thực tại
khác. Họ trở nên có chọn lọc trong sự ngu dốt của mình. Đóng khung nhận thức
vào một chân lý duy nhất là đang sống trong trạng thái thiếu hiểu biết. Có Niềm
tin nghĩa là có sự tự tin hoặc sự tin tưởng, nhưng không phải là Biết. Mọi người
chỉ bị nhầm lẫn giữa Niềm tin và Sự biết, và đó là mặt tối của Niềm tin, nó gây
ra nhiều vấn đề…
Thường thì khi
chúng ta quan sát ai đó có niềm tin, ta ghen tỵ với họ. Ta ghen tỵ với sự chắc
chắn mà họ có. Ta ghen tỵ với khả năng tạo ra cảm giác hoàn tất trong tư duy của
họ. Nhưng ta không hiểu rằng, chúng ta đang nhầm lẫn giữa niềm tin của họ với sự
biết giả tạo. Điều duy nhất chắc chắn trong cuộc đời này là sự không chắc chắn.
Và chân lý khách quan cao nhất là: Chân lý là chủ quan. Niềm tin trở thành sự
ngu dốt khi người ta dùng niềm tin làm bằng chứng cho sự biết.
Có sự tự tin hoặc
hy vọng vào điều gì đó không phải là biết. Thay vào đó, đó là một dạng dũng cảm
sống, là dũng khí bước vào thế giới của điều chưa biết, với cảm xúc dẫn đường...
Cảm xúc là sợi dây kết nối giữa linh hồn bạn và cuộc sống vật chất. Người có niềm
tin là người đủ dũng cảm để đi theo sợi dây ấy vào cõi chưa biết. Niềm tin chỉ
có thể tồn tại khi thiếu sự biết. Không có một khám phá khoa học nào bắt đầu mà
không có một nhà khoa học đầu tiên có niềm tin.
Dù sao thì, họ vẫn
chưa biết... Dù sao thì, họ vẫn chưa có bằng chứng cần thiết để chắc chắn. Người
làm khoa học vẫn chưa nhận ra rằng sự thôi thúc bên trong, linh cảm của họ thực
ra là Cảm xúc, Trực giác, và cuối cùng là Niềm tin, nhưng đó chính xác là những
gì họ có . Nhiều người chỉ trích niềm tin nói rằng nó chỉ được dùng khi không
có bằng chứng xác đáng, điều này đúng, vì nếu đã có bằng chứng thì nó không còn
là niềm tin nữa, mà là niềm tin chắc chắn, là cái gọi là “chân lý” hay điều bạn
biết.
Nhưng niềm tin
là một cây cầu giữa Suy nghĩ và Sự biết. Niềm tin không nên khiến con người
đóng lại với các khả năng. Niềm tin không nên bị nhầm với Sự biết. Hầu hết những
người thực sự sống theo con đường tâm linh là những người đầy ắp niềm tin. Họ
là những người sẵn sàng sống với sự tự tin và hy vọng trong một vũ trụ của điều
chưa biết. Vì vậy, có niềm tin chính là một hành động can đảm. Nhiều người nghĩ
rằng niềm tin là sự vắng mặt của hoài nghi. Điều này hoàn toàn sai. Chúng ta chỉ
nghĩ vậy khi nhầm lẫn giữa Niềm tin và Sự biết.
Hoài nghi là
không chắc chắn về điều gì đó. Niềm tin không thể tồn tại trong vũ trụ của sự
chắc chắn, vì sự chắc chắn là Biết. Niềm tin không còn cần thiết khi ta đã Biết.
Vì thế, nếu hoài nghi là sự không chắc chắn, thì hoài nghi là điều kiện cần để
có niềm tin. Nếu ta đi sâu hơn, với nghĩa cảm xúc mà phần lớn người hiểu, thì
hoài nghi là việc xem một điều gì đó là khó xảy ra. Mà xem điều gì đó là khó xảy
ra thì cũng giống như đang giả vờ là mình biết, tức là đang áp đặt sự chắc chắn
lên điều không chắc chắn.
Vì lý do này, có
thể nói rằng: Hoài nghi chính là mặt trái của niềm tin. Một cách khác để nhìn
nhận điều này: Hoài nghi cũng là một dạng "niềm tin". Con người dùng
hoài nghi để tìm kiếm sự chắc chắn và sự khép kín tư duy, giống như họ dùng niềm
tin để thay thế cho sự chắc chắn. Nếu bạn là người hay nghi ngờ, bạn có một khả
năng rất lớn cho niềm tin, chỉ là bạn đặt sự tin tưởng và tự tin của mình vào điều
tiêu cực thay vì điều tích cực.
Cũng như Niềm
tin, Hoài nghi là cây cầu giữa Suy nghĩ và Niềm tin. Tốt nhất là nên phá bỏ cây
cầu ấy. Tốt nhất là chỉ nên xây cầu hoài nghi giữa những ý nghĩ khiến bạn thấy
tồi tệ và những điều bạn không muốn tin. Và hãy xây cây cầu Niềm tin giữa những
ý nghĩ khiến bạn cảm thấy tốt đẹp và những điều bạn muốn tin. Chúng ta bắt đầu
cảm thấy đau đớn khi xây cầu hoài nghi giữa những ý nghĩ tốt đẹp và điều ta muốn
tin.
Vậy câu hỏi đặt
ra: Làm sao có thể Biểu hiện thành Hiện thực mà không có Niềm Tin?
Để thể hiện mà
không cần niềm tin, hoặc nếu bạn là người đầy hoài nghi, tất cả những gì bạn cần
làm là chấp nhận sự không chắc chắn. Tức là: buông bỏ khỏi ý tưởng về cái gọi
là “chân lý”, và thay vào đó bước vào trạng thái của Sự tò mò. Sự tò mò là một
trạng thái không biết. Thực tế là, chẳng ai biết Thực tại thực sự là gì. Cam kết
với sự tò mò chính là sự buông bỏ kháng cự với những điều tiêu cực mà ta tưởng
là thật, hoặc nghĩ rằng mình biết. Và vì thế, khi ta thực hiện các bài tập Biểu
hiện thành Hiện thực và tìm kiếm bằng chứng cho điều mình muốn tin, ta làm điều
đó mà không ràng buộc với việc nó đúng hay không. Đây là trạng thái mà những
nhà khoa học chân chính có thể dạy chúng ta giữ vững. Đó là thái độ kiểu: “Sẽ
thật tuyệt nếu như…” hoặc “Biết đâu đấy…”
Nếu bạn hình
dung điều mình mong muốn, hãy biến nó thành một trò chơi, thay vì một việc sống
còn. Hãy hình dung với tâm thế tò mò về tiềm năng rằng Tâm trí có thể tạo ra Thực
tại. Hãy giữ cho mình luôn cởi mở với mọi khả năng, thay vì ép mình phải tin. Đồng
thời, hãy cho phép mình tự chứng minh điều gì đó cho chính mình.
Đừng tiếp tục
nghĩ rằng bạn nên có cùng mức độ niềm tin như người khác, hay rằng bạn nên “biết”.
Không có lý do gì để bạn phải biết, hay phải có niềm tin, xét từ những trải
nghiệm trong cuộc sống của bạn. Thực tế, lý do chính khiến việc không thể cảm
nhận được niềm tin lại khiến ta đau đớn, là bởi vì ta nghĩ rằng mình nên có niềm
tin. Tại sao ta phải có niềm tin khi ta đã học được rằng điều đó chỉ dẫn đến sự
thất vọng? Bởi vậy, tôi gợi ý bất kỳ ai gặp khó khăn với niềm tin hãy xem video
tôi làm trên YouTube về Nỗi thất vọng (Teal
Swan Transcripts 104), vì hai điều đó luôn đi cùng nhau.
Người thiếu niềm
tin là người từng bị tổn thương, và vì vậy, họ nhìn nhận bản thân như một nạn
nhân, như người đang chịu sự chi phối của hoàn cảnh bên ngoài. Người không có
niềm tin là người từng đánh mất sự tin tưởng vào thế giới. Và người không tin
vào thế giới thì cũng không tin vào chính mình. Niềm tin bị méo mó trong hệ thống
con người khi ta không còn tin vào chính bản thân. Cuối cùng, ta sẽ nhận ra rằng,
thế giới bên ngoài chỉ là phản chiếu của nội tâm. Nếu ta không thể tin tưởng bất
cứ điều gì “ở ngoài kia”, thì chắc chắn là bên trong ta đang có phần nào đó mà
ta không tin tưởng. Và nếu ta đang trải nghiệm điều gì tiêu cực, thì trong bản
chất sáng tạo của ta cũng có điều gì đó mà ta không tin tưởng. Ta cần khám phá
xem điều gì trong chính mình khiến ta mất lòng tin, vì ta cần học cách tin vào
chính mình một lần nữa.
Niềm tin là kết
quả tự nhiên của việc tin tưởng bản thân. Sự tự tin và niềm tin là sản phẩm phụ
tự nhiên của việc tin rằng mình có thể tạo ra kết quả tích cực. Không ai trên
Trái Đất có thể giả vờ có niềm tin, nhưng sâu thẳm trong mỗi chúng ta, ở một mức
độ nào đó, luôn có một sự thừa nhận và nhận biết về bản chất sáng tạo vĩnh cửu
của chính mình. Và vì thế, sâu thẳm trong ta luôn có một niềm tin đang bị chôn
vùi. Một niềm tin không chỉ vào thế giới, mà còn là niềm tin bị lãng quên vào
chính bản thân ta.
Chúc bạn có một
tuần tuyệt vời...
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=qOmA79Fb3e4
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.