Swaruu Transcripts 1692 - KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ LINH HỒN - Blavatsky đã nói điều này cách đây hơn 150 năm – Phỏng vấn Robert trên kênh Verdad Oculta

 

Swaruu Transcripts 1692


KHÔNG PHẢI AI CŨNG CÓ LINH HỒN - Blavatsky đã nói điều này cách đây hơn 150 năm – Phỏng vấn Robert trên kênh Verdad Oculta

 

03-05-2025




Nacho: Xin chào tất cả mọi người và chào mừng các bạn quay trở lại với kênh Verdad Oculta (Sự Thật Ẩn Giấu). Hôm nay là thứ Sáu và chúng ta có Robert từ kênh Despejando Enigmas. Robert, bạn thế nào rồi?

 

Robert: Rất vui được có mặt tại kênh của bạn, cảm thấy rất thoải mái với cộng đồng của bạn. Và hôm nay, chúng ta sẽ giải thích một chủ đề hơi... hơi khó hiểu, đó là về những “nhân vật nền”. Nó có vẻ đơn giản, nhưng thật ra rất khó. Nhưng tôi phải nói rõ rằng những gì tôi biết đến từ thông tin được chia sẻ bởi Swaruu de Erra, một phần từ Yazhi, và một chút từ Mari Swa. Mỗi người họ có một góc nhìn khác nhau về chủ đề này, các “nhân vật nền”. Mỗi cách tiếp cận đều khác nhau. Nhưng thôi, lát nữa chúng ta sẽ đào sâu.

 

Nacho: Mọi người lưu ý nhé, có hai điều quan trọng. Tôi muốn cho các bạn xem nhanh, đây là điện thoại của tôi. Tôi vừa mới nhận được những bức ảnh chụp X-quang của “quả cầu Buga”. Chủ nhật này, chúng ta sẽ có chương trình cùng Jaime Maussan với nhiều thông tin quan trọng về các phân tích đang được thực hiện. Tôi chỉ có thể tiết lộ rằng quả cầu này hoàn toàn đặc, không có mối hàn, nếu bạn chưa biết thì đây là những quả cầu đang giám sát Trái Đất. Có thể chúng có nguồn gốc ngoài hành tinh, và chúng tôi đang điều tra. Rất đáng quan tâm.

 

Vậy nên hôm nay, cùng với Robert, chúng ta sẽ nói về những “nhân vật nền”, một chủ đề rất thú vị. Và nếu còn thời gian, cuối chương trình chúng ta sẽ bàn thêm về các quả cầu này. Những quả cầu đó đang làm gì? Chúng nhận lệnh từ đâu?

 

Robert, tôi rất vui vì có bạn ở đây, bạn biết rồi đấy, mọi người rất thích bạn, tôi muốn có nhiều sự tương tác và bình luận. Khi Robert lần đầu nói rằng chỉ 1/8 dân số là con người thật sự... tôi thề là đầu tôi nổ tung.

 

Đó là điều khiến tôi phải lùi lại và tự hỏi: “Cái gì cơ?” Ý tôi là, người Pleiadian hay người Taygetan đang nói với bạn rằng có rất nhiều người thật ra không phải là con người? Và khoan đã, Robert, tôi đã lần theo sợi chỉ trong cuộc điều tra này và đến với Elena Blavatsky. Tôi sẽ làm rõ những điểm mà bà ấy từng nói, với góc nhìn thần triết học, thứ tôn giáo nhỏ bé về tri thức ẩn giấu cổ xưa, cách đây cả trăm năm, và bà ấy đã đề cập đến điều này. Vậy nên Robert, ta bắt đầu từ đầu nhé. Rốt cuộc, điều này là gì?

 

Robert: Vâng.

 

Nacho: Một phần tám là người thật, còn lại là “người phông nền”, đúng không? Nhân vật nền?

 

Robert: Đúng rồi, Nacho. Như tôi đã nói lúc nãy, thông tin tôi có đến từ Swaruu, Yazhi, có lẽ cả Aneeka và Mari Swa nữa. Tôi nhớ rằng họ từng nói cứ 8 người thì chỉ có 1 là “thật”. Nhưng sau đó, trong các bản ghi chép khác tôi đọc thì lại là cứ 5 người thì 1 là thật. Dù là 1 trong 5 hay 1 trong 8 thì ý chính vẫn là: số lượng “người không thật” nhiều hơn rất nhiều so với “người thật”. Và tôi còn nhớ lúc đầu, Aneeka nói với tôi: “Chúng tôi phát hiện ra điều này, nhưng vẫn đang điều tra.”

 

Tôi hỏi: “Là gì vậy?”

 

Cô ấy đáp: “Thôi đừng nói gì cả, đừng nói gì lúc này.”

 

Và sau đó, họ nói với tôi rằng dân số Trái Đất thật ra không nhiều như những gì chúng ta được biết. Rồi từ từ, từng chút một, họ bắt đầu nói rằng có thể là cứ 10 người thì 2 là thật, hoặc 5 người thì 1, hay 8 người thì 1. Điều quan trọng là, chúng ta đang bị bao quanh bởi những người không thật.

 

Nhưng dĩ nhiên, giờ chúng ta phải bước vào phần chính của chủ đề này, bạn thấy sao? Và bạn có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào trong quá trình đó.

 

Nacho: Nào, trước hết để Robert chia sẻ góc nhìn của anh ấy, rồi tôi sẽ tiếp nối với Elena Blavatsky, điều mà tôi nghĩ sẽ khiến bạn... nổ tung đầu óc. Tôi hỏi mọi người một điều, rất nhanh thôi: Có bao nhiêu người trong số các bạn, trong cuộc đời mình, từng ở trong một nhóm bạn, hoặc người thân, những người mà bạn yêu quý, trân trọng, biết rằng họ có cảm xúc?

 

Nhưng khi bạn nói đến một số chủ đề nhất định, họ dường như... không hiểu, hoặc thậm chí không muốn hiểu, và bạn có cảm giác như đang đứng trước một bức tường. Một bức tường thật sự. Câu hỏi đầu tiên tôi dành cho bạn là: Có bao nhiêu người từng cảm thấy như vậy?

 

Tôi nói thật, tôi từng ngồi với bạn bè, đang uống nước gì đó cũng được, rồi tôi đề cập đến một chủ đề sâu sắc, siêu hình... và họ nói: “Bạn đang nói cái quái gì vậy? Không muốn nghe đâu.” Bao nhiêu lần chuyện này đã xảy ra?

 

Nào, Robert, hãy nói đi.

 

Robert: Nhưng đợi đã, Nacho, đây là điều cực kỳ quan trọng. Chúng ta luôn nói chuyện từ một góc nhìn mở rộng, một góc nhìn rộng hơn. Sẽ có nhiều người thấy khó chấp nhận. Nên ta phải bắt đầu từ những điều cơ bản.

 

Không có thế giới vật chất. Tất cả đều là cõi trung giới, thế giới phi vật chất. Dù mọi thứ có vẻ rất thực tế, thì đây cũng chỉ là ảo ảnh. Cơ thể chúng ta là bộ lọc giúp ta trải nghiệm thực tại này. Điều này rất quan trọng.

 

Và từ đó, ta tiến lên một cấp độ nữa. Cuối cùng thì “tất cả chúng ta là một”. Điều này cực kỳ quan trọng. Vì điều tôi sắp nói sẽ liên quan. Tất cả chúng ta, cuối cùng, là một. Và nội tâm của ta vô cùng quan trọng, ta phản chiếu nội tâm ấy ra thế giới bên ngoài, dù bạn thích hay không.

 

Ngay lúc này, Nacho, người duy nhất thật với Nacho là chính Nacho. Còn với tôi, từ quan điểm của tôi, người thật duy nhất là chính tôi. Với những người đang xem chương trình, người thật duy nhất họ biết là chính họ. Nhưng hãy nhớ lời tôi nói ban đầu: Tất cả chúng ta là một, tất cả chúng ta là một, tất cả chúng ta là những người kiến tạo ra thực tại này. Vậy nên, mỗi người trong chúng ta sẽ thấy một thực tại phản chiếu từ suy nghĩ và bản chất bên trong của mình.

 

Bạn sẽ phản chiếu ra thực tại, dù bạn thích hay không. Không chỉ vậy, bạn sẽ phản chiếu chính bản thân mình, bản chất thật của bạn. Và tôi xin nhắc lại điều cực kỳ quan trọng: Không có thế giới vật chất. Tất cả là cõi trung giới. Trên Trái Đất này, những người thực sự tồn tại đang sống trong những thỏa thuận về nhận thức, chúng ta đồng ý với nhau rằng đây là cây viết, đây là cây thước. Mọi thứ là sự đồng thuận về cách nhìn nhận. Nhưng thực ra, tất cả đều là năng lượng. Tất cả là năng lượng. Và chúng ta, thông qua những thỏa thuận nhận thức, diễn dịch năng lượng đó thành cây thước, cây viết, cái điện thoại hay bất kỳ thứ gì. Đó là sự giải mã của chúng ta.

 

Nhưng còn có điều sâu xa hơn nữa. Cũng giống như ta diễn dịch một con chó, con mèo hay con ngựa, là những hình thái năng lượng, thì cũng có những năng lượng tiềm tàng mà ta đang diễn dịch thành “con người”. Nhưng thật ra, ở đó không có ai cả. Chỉ là một sự tạo tác của chúng ta. Chúng ta đang ở một cấp độ nhận thức sâu hơn... Bạn có câu hỏi gì trước khi tôi đi vào phần mở đầu không?

 

Nacho: Để cho nổ tung đầu óc à? Tôi nghĩ đến giờ những gì chúng ta nói rất đẹp, và tôi không muốn kéo cuộc trò chuyện này xuống mức đơn giản như kiểu “Ma trận”, rằng có những nhân vật nền với mã số 0 và 1, và chỉ có một số ít người thật.

 

Chúng ta cần hiểu từ tận sâu trong kiến thức này, về bản chất thực tại là gì, dựa trên nhận thức và cảm xúc của chính mình. Điều đó thực sự sâu sắc. Rồi, vào chủ đề chính thôi. Tôi đang lắng nghe.

 

Robert: Nhưng điều đó không có nghĩa là không tồn tại những người hoàn toàn trống rỗng. Họ chỉ như những cái cột điện. Và còn một điều rất quan trọng nữa: nền văn minh của chúng ta, công nghệ mà chúng ta đang có, đây là điểm rất đáng lưu ý, chúng ta tạo ra năng lượng từ vật chất. Ví dụ, ta đốt lửa và tạo ra năng lượng nhiệt, tức là từ vật chất ta tạo ra năng lượng.

 

Nhưng những chủng tộc ngoài Trái đất đó, ngoài việc cũng có thể làm như vậy, họ còn có khả năng tạo ra vật chất từ năng lượng. Đó là lý do tại sao họ có các thiết bị nhân bản (sao chép) và nhiều thứ tương tự. Họ có thể tái tạo bất kỳ thứ gì. Dĩ nhiên, người ta sẽ luôn hỏi, “Còn thịt thì sao?”, vì luôn có sự than phiền rằng người ngoài hành tinh ăn thịt. Có rất nhiều giống loài ngoài kia ăn thịt.

 

Nào, bọn bò sát thì chúng ta đều biết chúng ăn loại thịt gì rồi. Những loài khác thì ăn những loại thịt khác. Vấn đề với các thiết bị tái tạo là chúng không tái tạo tốt, nhất là thịt, kiểu như, nó không giống thật, không giống như đồ thật.

 

Nacho: Không giống như cái mà Bill Gates đang phát triển – thịt nhân tạo?

 

Robert: Cái đó thì thôi đừng nhắc tới nữa. Cũng giống như chuyện ăn trái cây không có hạt, đấy là một chủ đề khác. Thôi, nói thế này nhé, chúng ta bắt đầu phần giới thiệu ngắn, và sẽ nói về các NPC, tức là “nhân vật không phải người chơi” trong trò chơi. Ngay từ đầu, rất rất khó để biết được ai là người thật và ai là người không thật. Cực kỳ khó.

 

Những thân xác đó thường được các linh hồn nhập vào sử dụng. Nói đến đây thì phải đề cập đến chủ đề walk-in, tức là linh hồn nhập vào thân thể. Khi một linh hồn nhập vào cơ thể của một người không thật, người đó sẽ trở nên thật. Và ngược lại, một người thật có thể rời khỏi cơ thể, để lại một thân xác “không thật”, giống như một cổng hữu cơ được các thực thể từ cõi thấp sử dụng. Những người không thật cũng thường bị các giống loài thoái trào lợi dụng. Bọn bò sát và đủ thứ.

 

Nhưng không chỉ có thế. Như tôi đã nói lúc nãy, rất nhiều giống loài nhập thể vào Trái đất thông qua những cổng hữu cơ đó, tức là những “nhân vật nền”. Tuy nhiên, cũng có người không thật, thật sự là không có chút ý thức nào, như cột đèn hay biển báo giao thông. Và họ chỉ hành xử theo một mô thức suy nghĩ cố định, không thể thoát ra dù bạn có đưa ra bao nhiêu lập luận đi nữa.

 

Họ tin hết những gì chính phủ nói, chẳng hạn. Tuy vậy, ngay cả những người không thật đó cũng có thể trở thành cổng cho một walk-in. Lát nữa ta sẽ nói kỹ hơn về walk-in. Tức là họ có thể bước vào thế giới này qua các thân xác đó. Một người “không thật”, một cái thân xác, đột nhiên có thể trở thành người thật kể từ thời điểm linh hồn walk-in nhập vào. Điều này xảy ra rất thường xuyên.

 

Một trong những người phổ biến hóa khái niệm này là Dolores Cannon. Lát nữa bạn hỏi gì thì hỏi nhé, vì nếu không, đầu óc tôi sẽ bị phân tâm. Đôi khi hiện tượng này cũng có tính gián đoạn, lúc thì người đó là thật, lúc thì không. Tùy vào góc nhìn, họ có thể là thật, hoặc không thật.

 

Rất khó để biết ai là thật ai không. Nhưng lát nữa ta sẽ nói cách có thể nhận ra ,nếu có. Nhưng điều quan trọng nhất, tôi xin lặp lại một lần nữa: không có thế giới vật chất, mọi thứ đều là cõi trung giới, thế giới tinh thần. Tất cả những gì tồn tại chỉ là năng lượng tiềm năng.

 

Khi bạn tập trung vào điều gì, bạn tạo ra nó. Và mọi thứ đều thông qua ý thức, là thứ mang lại hình dạng cụ thể cho năng lượng. Ý thức của bạn định hình mọi thứ, mang lại hình dạng cụ thể. Nhưng nó chỉ có giá trị từ góc nhìn riêng và qua diễn giải mà ý thức đó đưa ra, qua các thoả thuận nhận thức, suy nghĩ, v.v. Giống như khi bạn nhìn một cái ghế, một cái cột điện hay bất cứ thứ gì.

 

Bạn cũng đang diễn giải con người theo cách đó. Bởi vì mọi thứ đều là năng lượng. Và chính theo cách này, chúng ta cảm nhận thế giới. Nói cách khác, đây là cách năng lượng được diễn giải qua lăng kính của tâm trí và ý thức, và từ đó chúng ta nhận thức tất cả, kể cả những con người kia.

 

Khái niệm “người giả”, như tôi đã nói lúc trước, cho thấy rằng phần lớn những người xung quanh ta chỉ là những phản chiếu năng lượng, những sáng tạo của tâm trí ta. Trong họ không có ai cả. Họ trống rỗng, giống như một buồng điện thoại công cộng. Và chính những ý niệm có sẵn trong đầu ta khiến ta mặc định rằng “phải có ai đó trong thân thể kia” hay “trong thân thể nọ”. Chính niềm tin có sẵn trong đầu ta khiến ta cho rằng có người trong đó.

 

Bạn hiểu ý tôi chứ?

 

Nacho: Vâng.

 

Robert: Có điều gì muốn hỏi không?

 

Nacho: Thì... tức là, có quá nhiều ý tưởng và khái niệm được kết nối lại với nhau, mà tôi nghĩ có thể sẽ khiến mọi người hơi bị rối. Nếu bạn đồng ý, bạn có muốn tôi giới thiệu sơ qua về Elena Blavatsky không?

 

Robert: Có chứ.

 

Nacho: Chủ yếu là những gì bà ấy nói. Tôi đã chuẩn bị một đoạn trích ngắn trong một trong các tác phẩm của bà, nơi bà nói đến vấn đề này.

 

Mặc dù hơi khó, nhưng tôi nghĩ sẽ rất đáng để ta cùng nhau đào sâu về chủ đề “các thực thể không có linh hồn”, gọi là như vậy đi. Rồi, thưa các bạn, điều đầu tiên cần biết là: Elena Petrovna Blavatsky, ta cần quay về thế kỷ 19. Bà sinh năm 1831 và mất năm 1891. Bà là một nhà văn, nhà huyền học và thần bí học người Nga.

 


Bà ấy được biết đến là một trong những người sáng lập ra Hội Thông Thiên Học vào năm 1875, một phong trào cố gắng tổng hợp tôn giáo, triết học và khoa học trong một tầm nhìn tâm linh thống nhất. Bà từng có những cuộc giao tiếp, kết nối với các thực thể, có thể nói là, bà không phải là một người theo thuyết duy linh theo kiểu truyền thống vì bà không thực sự đồng điệu với khái niệm thuyết duy linh, nhưng bà đã từng du lịch sang phương Đông. Chúng ta đang nói đến Ấn Độ, Tây Tạng, Ai Cập và những nơi khác, nơi bà được cho là đã tiếp nhận những giáo lý bí truyền từ những vị Thầy hoặc Mahatma.

 

Tức là sao? Tôi đã đọc tác phẩm của bà, và cơ bản là trong những bản thảo cổ xưa ấy, hãy hình dung đến những văn bản Tây Tạng cổ, với các mật mã, thì bà biết cách giải mã những mã ấy và tiếp cận được với kho tri thức huyền bí, cổ xưa. Có thể là những kiến thức đó được lưu truyền từ những nền văn minh xưa cũ, nhưng đó là một dạng tri thức huyền bí, chiết trung, ẩn tàng. Người phụ nữ này đã nói về điều đó từ thế kỷ 19, thưa các bạn, vì thế tôi thấy khá thú vị khi Robert nhắc đến việc những người Taygetan đã tiết lộ điều này như một phát hiện mới. Nhưng thật ra, những điều Blavatsky nói đã có từ hơn 100 năm trước.

 

Tôi sẽ đọc một đoạn, được chứ? Blavatsky từng nói về những “nhân tố nguyên sơ có hình dáng người”, đó là thuật ngữ bà dùng, tức là những con người không có linh hồn. Mặc dù họ sinh ra với tiềm năng thần thánh, nhưng họ đánh mất điều đó do quán tính.

 

Tức là sao? Nghĩa là họ sinh ra với khả năng, giống như một đứa trẻ sơ sinh, có tiềm năng để chứa đựng linh hồn. Tôi sẽ tách biệt rõ ràng giữa thân xác, linh hồn và tinh thần để bắt đầu hiểu rõ vấn đề này từ một góc nhìn khác, đồng thời bổ sung vào những điều Robert nói. Vậy thì, những người này đánh mất tiềm năng đó, đánh mất sự kết nối tinh thần do không nuôi dưỡng tia sáng thiêng liêng bên trong. Nói cách khác, ai cũng có cơ hội để nuôi dưỡng tia lửa thiêng liêng đó và phát triển nó như một ngọn lửa nhỏ, cho đến khi họ trở nên thực sự có ý thức, khi đó họ sẽ không còn trống rỗng nữa.

 

Tôi đọc tiếp nhé. Đây là những sinh thể mà trung tâm bên trong đã trở nên trống rỗng, không có ý thức cá nhân thực sự. Nhớ lại điều Robert đã nói rằng tất cả chúng ta là Một, nhưng tại một thời điểm nào đó, có những người đánh mất tính phân mảnh đó và trở nên trống rỗng. Họ tồn tại, đúng vậy, nhưng không sống như cách bạn sống, không cảm nhận như cách bạn cảm nhận, không có ý thức. Họ chỉ thực hiện một vai trò. Thế giới hiện đại được cấu trúc như một cỗ máy khổng lồ, không chỉ dung thứ cho điều này mà còn thúc đẩy nó. Tâm lý học hiện đại xác nhận điều đó.

 

Nói cách khác, dường như cấu trúc xã hội hiện nay đang tạo ra kiểu người như vậy: càng ngày càng ít tia lửa thiêng liêng, càng giống như những cỗ máy, chỉ biết tương tác và phản ứng. Tôi đọc tiếp nhé. Phần lớn con người không chất vấn bất cứ điều gì, vì họ đã bị lập trình để không làm thế. Và khi ai đó dám phá vỡ kịch bản, dám chất vấn, dám suy nghĩ độc lập, là đang phạm thượng với giáo điều.

 

Hệ thống sẽ phản ứng và trừng phạt: gạt ra ngoài lề, chế nhạo. Xã hội được xây dựng từ nền móng để thưởng cho sự phục tùng và trừng phạt người tư duy độc lập. Sự tuân thủ được tưởng thưởng bằng sự ổn định, được chấp nhận, và một sự bình yên giả tạo. Ngược lại, sự nghi ngờ sẽ bị trừng phạt bằng sự cô lập, hỗn loạn và sự giễu cợt.

 

Đó là cách mà nhân loại trở thành những cái lồng chứa đầy thân xác, với ánh mắt trống rỗng, lặp lại các thói quen, bảo vệ những ý tưởng mà họ chẳng hiểu gì, chỉ phản ứng chứ không thực sự chọn lựa, hoạt động như những NPC trong một trò chơi vũ trụ.

 

Đây không phải là một phép ẩn dụ. Đây là một trạng thái tinh thần, một sự suy tàn bên trong, một sự vắng mặt của linh hồn. Và nếu bạn đã lắng nghe đến đây, nếu những lời này vang lên trong bạn, như một hồi chuông từ xa nhưng quen thuộc, thì bạn đã biết rồi đấy, bạn không phải là một trong số họ. Nhưng đó chỉ là bước đầu tiên.

 

Bởi nếu những kẻ không có linh hồn đang đi lại giữa chúng ta, nếu phần lớn nhân loại không tư duy, nếu thế giới này được thiết kế để giữ cho những người thật sự tỉnh thức bị ngủ quên, thì bạn sẽ làm gì với sự tỉnh thức của mình?

 

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có những người đi lại giữa chúng ta, nhìn vào mắt ta, cười, khóc, bắt chước từng cử chỉ của con người… nhưng thật ra họ không thực sự có ý thức?

 

Hãy để ý, Robert, như Elena Blavatsky đã nói từ hơn 100 năm trước.

 

 

Robert: Chính xác. Và Dolores Cannon cũng từng nói về điều này. Nhưng điều thú vị mà bạn nói, đó là họ khóc, cảm thấy cảm xúc này nọ. Và đó cũng là điều mà họ đó đã nói với tôi.

 

Những "người phông nền" ấy có cảm xúc, có cảm nhận, nhưng tất cả đều là chương trình. Họ được lập trình như vậy, và không thể vượt ra ngoài điều đó. Mọi thứ chỉ là lập trình. Nhưng tôi nhắc lại, cực kỳ khó để biết ai là người thật và ai không thật. Tôi nhớ Swaruu từng nói một điều rất hay, và điều này cũng cực kỳ quan trọng, rằng những gì Swaruu de Erra nói, Yazhi nói, và Mari nói đều khác nhau.

 

Mari Swa, bạn biết rồi, người có kênh “Swaruu Oficial”. Và tôi sẽ nói điều này. Thật ra cũng không có gì là bí mật cả. Có một video nào đó của Gosia cũng nói về chuyện này.

 

Swaruu từng nói rằng: Chỉ có 1 trong số 5 người trên Trái đất là người thật. Chỉ 1/5. Và Ma trận biết điều đó. Họ là một phần của Ma trận. Tư duy của họ là tư duy tập thể, không diễn ra theo cách cá nhân, cục bộ. Họ vận hành như một ý thức tổ ong.

 

Ý thức này đến từ bộ xử lý trung tâm của Ma trận. Và rồi bạn sẽ tự hỏi: Chờ đã, có bộ xử lý à? Cái gì đó kỹ thuật số? Vâng, và có cả tiềm thức tập thể nữa. Swaruu nói rằng: Những người "nền" này sẽ có chung một quan điểm về mọi thứ, chỉ với chút khác biệt rất nhỏ.

 

Mọi thứ đều được lập trình sẵn. Có một CPU, một bộ não chứa các chương trình, đặt tại bộ xử lý trung tâm trên Mặt Trăng, thứ điều khiển Ma trận.

 

Nhưng hãy chú ý, đây không phải là thứ từ Trái đất. Là thứ khác. Cô ấy nói rằng có CPU, có một bộ não với tất cả các chương trình, được lưu trữ tại bộ xử lý trung tâm trên Mặt Trăng. Từ đó, dữ liệu được truyền xuống bằng tần số vào bộ giải mã trong não người của những nhân vật nền. Và như vậy, nó khiến cho tất cả bọn họ nghĩ theo cùng một kiểu, chỉ với những biến thể nhỏ, được lập trình sẵn theo từng hoàn cảnh.

 

Tức là một người làm lính cứu hỏa sẽ không có cùng "chương trình" như một người làm bác sĩ trong Ma trận. Đây là một chương trình tương tác, nhưng khả năng rất giới hạn. Khi gặp tình huống không có trong mã lệnh, họ sẽ không biết cách phản ứng. Và Ma trận sẽ không phản hồi lại, chỉ đơn giản là loại bỏ bằng một cái cớ ngu ngốc nào đó.

 

Tức là Ma trận sẽ loại bỏ điều đó. Nhưng rồi chuyện khác lại xảy ra. Như tôi đã nói từ đầu chương trình: Bạn là người sáng tạo ra thực tại của mình.

 

Tuy vậy, dường như có một điều gì đó, một điều gì đó vẫn đang tạo ra những thứ ở đây, trên Trái đất. Tôi nhớ Aneeka từng nói rằng: Trên Mặt Trăng có những máy tính, và nếu bây giờ chúng ta đến đó, một kỹ sư phần mềm hoàn toàn có thể thay đổi chương trình.

 

Tức là nó không phải một lập trình quá phức tạp. Nhưng điều đó lại là một câu chuyện khác. Nếu bạn muốn, tôi có thể tiếp tục đoạn đó rồi quay lại chủ đề chính. Bởi vì như bạn biết, trên Mặt Trăng còn có dải Van Allen, nơi khiến ta quên mất nhiều thứ.

 

Nhưng dù vậy, điều đó không làm mất đi sự thật rằng bạn là người sáng tạo ra hiện thực của chính mình.

 

Ngoài ra, trên Mặt Trăng còn có những máy tính tạo ra các tình huống, tạo ra các vật thể để những người thật có thể tương tác và học hỏi từ trải nghiệm đó. Nhưng cũng cần nói thêm rằng, có những người rất thật, đang nhập vai vào những nhân vật Ma trận ở Trái đất, để trải nghiệm. Nhưng đúng là có rất nhiều người thật đang sống một cuộc đời mà họ không hài lòng, và đó là nguyên nhân của rất nhiều căn bệnh tâm lý mà không ai hiểu nổi.

 

Họ không hiểu vì sao người này luôn trầm cảm. Họ không hiểu vì sao người kia luôn bất ổn. Và dần dần, linh hồn của những người thật ấy sẽ rời đi, khiến họ trở thành nhân vật nền, mà ngay cả người thân cũng không nhận ra. Trừ khi có một walk-in (linh hồn khác nhập vào), mà người thân cũng sẽ không hề nhận ra.

 

Bạn hiểu tôi muốn nói gì chứ, Nacho?"

 

Nacho: Ừ, xin lỗi các bạn nhé? Xin lỗi. Chúng ta hãy cố gắng tổng hợp lại một chút, bởi vì thật ra, dù những điều Robert vừa nói đã khiến tôi cảm thấy cộng hưởng ở nhiều khía cạnh, nhưng đó là quá nhiều thông tin và quá rối rắm. Rất rất khó theo dõi.

 

Tôi hy vọng mọi người sẽ thấy thích thú với sự phức tạp đang diễn ra lúc này. Tôi nói vậy là vì điều này: bạn thấy sao nếu ta bắt đầu làm các bản tóm tắt nhỏ, rồi mở rộng thông tin dần? Những điều vừa được nói thật là điên rồ, có rất nhiều người vẫn đang theo dõi, và cũng có những người, tôi nghĩ, đã “không thẩm nổi” hoàn toàn, đã ngắt kết nối rồi, đúng nghĩa đen.

 

Chúng ta vừa nói về Ma Trận, về máy tính, về mặt trăng, về “người phông nền”, về người trong cuộc. Về bệnh tật nữa… nói thật là cực kỳ điên rồ. Nào, hãy xem lại nhé. Theo Elena Blavatsky và theo những thông tin mà Robert đang có, thì có những “người nền”.

 

Robert: Đúng, đúng, tôi hiểu.

 

Nacho: Có những người không giống như chúng ta. Xin lỗi nếu tôi tự xếp mình vào nhóm những người có ý thức. Nhưng tôi nghĩ, dấu hiệu đầu tiên cho thấy bạn là một con người có ý thức hoàn chỉnh, nói theo một cách nào đó, là bạn luôn không ngừng tìm kiếm những chủ đề như thế này. Và điều này không chỉ là tôi nói đâu nhé, mà còn là...

 

Robert: Không, đúng rồi, Nacho. Những gì bạn nói hoàn toàn chính xác. Người nền sẽ không quan tâm đến những chủ đề này. Thật ra, họ sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì cả.

 

Nacho: Họ sẽ gạt bỏ nó. Ý tôi không phải là bạn phải tin, mà ít nhất là bạn phải có chút tò mò. Không phải là “xem thử họ nói gì”, mà là mở ra khả năng rằng điều đó có thể là sự thật, rằng có thể chúng ta đang sống trong một Ma Trận.

 

Khi Robert bắt đầu nhắc đến các từ như Ma Trận, máy tính, v.v..., tôi biết ngay lúc đó là não ai cũng nổ tung cả rồi. Nhưng đợi chút, bởi vì khi Robert nói điều đó, tôi đã kể cho anh ấy nghe, và bây giờ kể lại cho các bạn, rằng vài năm trước, tôi có đọc được về một người, tôi không nhớ tên, nhưng tôi sẽ tìm lại. Tôi sẽ làm một chương trình riêng về điều này. Một người từng làm việc cho CIA – đúng, CIA thật đấy – từng là người trung gian trong việc kết nối CIA với Hollywood. Nghĩa là, người này giúp đỡ việc sản xuất phim, thậm chí là những bộ phim khá mới, để giới tình báo “xuất hiện” trước công chúng theo cách họ muốn.

 

Ngoài ra, ông ấy còn tiết lộ rất nhiều thông tin. Người đàn ông này làm việc hơn hai mươi năm trong CIA và viết một cuốn sách, có một tựa đề mà tôi không nhớ rõ, nhưng trong sách ông ấy nói rằng: dù là “tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nhưng ẩn trong đó là rất nhiều sự thật”. Và nội dung là: con người đã phát hiện ra một cỗ máy, giờ bạn thử liên hệ những gì Robert vừa nói với thông tin của người đàn ông này từ CIA, một cỗ máy, bạn có thể tưởng tượng nó như một con tàu cũng được.

 

Robert nói nó ở trên mặt trăng, hoặc người ta nói với anh ấy rằng nó ở đó. Có thể ở mặt trăng. Có thể trong không gian. Một cỗ máy có nhiệm vụ phát tín hiệu liên tục đến những thực thể sống có khả năng tiếp nhận thông tin đó.

 

Nghĩa là, nó phát ra các khả năng, những dòng thời gian khác nhau. Nghe thật điên rồ, tôi biết. Nhưng chỉ cần tưởng tượng nếu điều đó là thật. Nó có thể giải thích cho nhiều dạng kênh thông tin, những luồng thông tin từ “bên ngoài” mà chúng ta tiếp nhận. Dù bạn có nhìn thấy một sinh vật bò sát đi nữa, thì thông tin ấy đến từ đâu?

 

Chúng ta đang nhận được rất nhiều thông tin. Và đó là những khả năng. Những khả năng này sẽ tiếp tục phát triển và thay đổi tùy thuộc vào Ma Trận mà chúng ta đang bị áp đặt hoặc xây dựng. Nếu chúng ta đang chơi một trò chơi, trong đó một phần dân số không hoàn toàn là con người, còn phần khác thì có, thì đang có một “nồi lẩu” hỗn hợp khổng lồ về các khả năng trong không-thời gian của chúng ta.

 

Một cỗ máy có thể đang phân tích các dòng thời gian. Khi Robert nói vậy, tôi cảm thấy mọi thứ bỗng “khớp” lại. Nhưng bạn thử nghĩ xem: bạn có thấy quen không? Những lời nói kiểu như “nhân loại phải tiến hóa”, “chúng ta phải thăng lên chiều kích cao hơn”? Nhưng là ai?

 

Tám tỷ người sao? Hay chỉ là một phần? Có bao nhiêu người thực sự có “tia sáng thiêng liêng” trong họ? Tôi không tưởng tượng họ giống như “Đặc vụ Smith” đâu, không phải vậy. Tôi thấy họ giống như những thân xác có khả năng chứa đựng tia sáng đó, nhưng ánh sáng ấy đã bị tắt ngấm, hoặc chỉ còn là một đốm lửa yếu ớt, hoặc thậm chí là không còn nữa. Nhưng họ vẫn có ý thức, vẫn có cảm xúc.

 

Vậy nên toàn bộ “nồi lẩu” năng lượng đó, cảm xúc, dao động, ý nghĩ, sẽ ảnh hưởng đến hiện thực của chúng ta tùy thuộc vào việc có bao nhiêu người trong số đó thực sự còn giữ được tia sáng bên trong. Đó là lý do tôi muốn dừng lại ở đây một chút. Vì thật sự rất điên rồ. Nhưng hãy thử khiến mọi thứ trở nên hợp lý.

 

Không phải là “chỉ một phần tám con người là người thật”, còn lại là Đặc vụ Smith. Không phải vậy. Xin lỗi nếu tôi nói như như thế.

 

Robert: Điều quan trọng là, Nacho, chúng ta phải tôn trọng tất cả mọi người. Bởi vì thật sự, bạn không thể biết được ai là thật và ai không phải. Cho nên, phải có sự tôn trọng. Và điều đó phản ánh con người bạn là ai, một người biết tôn trọng. Vậy nên... ừm, tôi bị lạc mất ý rồi.

 

Nacho: Không sao, ta cứ tiếp tục nhé.

 

Robert: Hồi nãy bạn có nói rằng từ bên ngoài Trái Đất có những tín hiệu được gửi tới cho những người thật, và họ dùng nó như một dạng kênh dẫn thông tin. Có phải bạn nói thế không?

 

Nacho: Đúng rồi, đúng rồi.

 

Robert: Ừm, điều đó không hề xa vời đâu. Thật sự bây giờ, chuyện đó thậm chí đã được luật hóa ở Chile. Ở Chile, họ đã đưa ra luật nói về “thần giao cách cảm nhân tạo xâm nhập”. Bạn biết thần giao cách cảm nhân tạo xâm nhập là gì không?

 

Nghĩa là thông qua tần số. Họ kết nối được với tần số của một người, không rõ bằng cách nào, và khi kết nối rồi, họ có thể cấy vào người đó những ý tưởng. Bất cứ ý tưởng gì. Và người đó sẽ coi những ý tưởng ấy là của chính mình. Sau đó, họ sẽ tuyên bố là đã dẫn kênh được với Saint Germain, Mẹ Teresa thành Calcutta, hay thậm chí là... Maradona chẳng hạn.

 

Bạn hiểu ý tôi chứ? Đó là thần giao cách cảm nhân tạo. Một ví dụ thực tế của nó, chính là khi thời kỳ đại dịch xảy ra, và mọi người tự dưng đồng loạt đổ xô đi mua giấy vệ sinh. Mà không ai biết lý do vì sao họ cần đến nó. Đó là một cuộc thử nghiệm. Một kiểu đùa cợt, kiểu như: “Hãy xem liệu chúng ta có thể khiến cả xã hội lao vào mua giấy vệ sinh đến mức cháy hàng không.”

 

Nacho: Chúng ta hãy cố gắng không nhắc lại từ đó nữa.

 

Robert: Ừ, được rồi.

 

Nacho: Thật ra thì, cắt bỏ từ đó đi cũng được, làm cho kênh được “sạch” hơn...

 

Robert: Ừ, đúng, bạn cắt bỏ đi, cắt đi.

 

Nacho: Không không, tôi sẽ để nguyên. Tôi muốn mọi người biết là chúng ta đang nói chuyện này một cách có hiểu biết, và những gì anh vừa nói là thật. Thật sự là thế. Tôi nổi nóng lắm, bạn biết không? Bởi vì nó không có tí logic nào cả, sau những gì xảy ra mà mọi người lại đổ xô đi mua giấy vệ sinh? Điều đó thật sự quá ngớ ngẩn! Tôi nghĩ mọi người đều sẽ đồng ý với tôi thôi. Nó không thể nào hợp lý được! Nhưng thôi, chúng ta dừng lại chủ đề đó ở đây.

 

Robert: Ừ, nhưng Nacho, hãy nhớ rằng, chúng ta là những người sáng tạo, là những người tạo ra tất cả những điều này. Nhưng Swaruu cũng từng nói rằng có một yếu tố kỹ thuật số trong đó. Tuy nhiên, cuối cùng thì vẫn là chính bạn là người sáng tạo, là người tạo ra mọi thứ dưới dạng trải nghiệm. Tất cả đều phụ thuộc vào góc nhìn của chúng ta.

 

Nếu ta nhìn từ góc độ hạn hẹp, có thể đúng là từ mặt trăng đang phát ra những thứ này, tạo ra người, vật, hoàn cảnh... Nhưng từ góc nhìn rộng mở hơn, thì chính bạn là người tạo ra toàn bộ thực tại của mình.

 

Bạn đã thiết kế trước mọi thứ bạn sẽ trải qua trước khi đến Trái Đất. Và như ta đã nói trước đó, bạn có thể vào đây dưới hình thức một "walk-in", tức là một linh hồn nhập vào thân xác đã có sẵn. Mọi thứ thật sự rất điên rồ, vì cuối cùng, thứ duy nhất thật sự tồn tại ở đây chính là bạn, từ góc nhìn của bạn; tôi cũng vậy, từ góc nhìn của tôi. Ngay cả một người "không thật" cũng có thể nói rằng họ thật.

 

Nhưng điều đó không mâu thuẫn với những gì tôi đã nói lúc đầu: rõ ràng là có những người không thật. Và họ có thể bị “chiếm giữ” bởi một linh hồn walk-in. Khi linh hồn đó nhập vào, từ thời điểm đó người kia bắt đầu có linh hồn. Vậy nên, đúng là có những người thật.

 

------------------------


Nacho: Không, chúng ta hãy làm rõ hơn ý này vì tôi thấy nó thật sự rất đáng nói đến. Tôi đã đọc khá nhiều từ Elena Blavatsky, nhưng chưa thấy bà ấy đề cập đến chủ đề này. Cụ thể là: Có những người không có tia sáng thiêng liêng, hãy gọi họ là "bình chứa rỗng". Chắc chắn tất cả các bạn đều đã gặp ai đó trong đời mà bạn tự hỏi: “Sao người này có thể nghĩ như vậy?”, hay “Sao người này có thể làm như vậy?”

 

Vì khi chúng ta xem tin tức, dù chúng có tiêu cực, thậm chí ghê tởm đến mức nào, ta vẫn hay tự hỏi: “Làm sao một con người có thể làm ra điều đó?”, hay “Làm sao họ lại cảm thấy khoái chí khi làm vậy?” Và thường ta sẽ dễ dàng nói: “Người đó bị bệnh tâm thần.” Nhưng thực lòng mà nói, nhiều năm trước tôi đã nói chuyện với Robert về điều này: Liệu ai cũng phân biệt được đúng sai không? Đó là một câu hỏi lớn.

 

Vì có những hành vi tàn bạo mà ta chỉ có thể thốt lên: “Cái đó không phải là con người, người đó không phải là con người.” Tất cả chúng ta đều đã từng có cảm giác ấy. Vậy thì, những bình chứa không phải là con người này, Robert nói với tôi rằng họ đã chọn trở thành như vậy?

 

Robert: Không, không. Những người không có ai bên trong thì họ không chọn gì cả.

 

Họ xuất hiện hoặc là do một hệ thống kỹ thuật số, hoặc là sản phẩm của vô thức tập thể. Tức là do bạn tạo ra, do tôi tạo ra, tùy theo cách chúng ta diễn giải vật chất. Bạn nhìn thấy vật chất, tôi đang nói từ một cấp độ nhận thức cao hơn, và bạn nghĩ đó là cây viết, là cái điện thoại... nhưng thật ra tất cả là năng lượng. Và có loại năng lượng mà bạn diễn giải là con người, nhưng thật ra bên trong chẳng có ai cả.

 

Còn về điều bạn nói lúc trước – rằng càng nhiều người thức tỉnh thì thế giới sẽ thay đổi – điều đó hoàn toàn đúng. Một tâm thức tập thể gồm những người đã thức tỉnh sẽ thay đổi thế giới hiện tại. Ta sẽ sống trong một xã hội toàn diện, nơi mọi người sống trong sự sung túc và hạnh phúc.

 

Và còn điều rất quan trọng: Tất cả chúng ta là linh hồn. Tất cả chúng ta là Nguồn, đang sử dụng thân xác này như một thấu kính để có trải nghiệm giới hạn. Chúng ta đều là một, và chúng ta dùng thân xác này để có trải nghiệm giới hạn. Là những mảnh vỡ của Nguồn, tất cả chúng ta là người sáng tạo thực tại của mình. Và chúng ta đều sẽ tạo ra người khác, vật thể khác... Bạn hiểu tôi muốn nói gì chứ, Nacho?

 

Nacho: Ừ, nhưng điều đó đặt chúng ta vào một góc nhìn rất thú vị, rằng thực tại này, hay "cõi hiện sinh  3D", là một sáng tạo có chủ đích.

 

Vì nếu như trong Ma trận, như anh gọi đó, có người "hạng một", người "hạng hai", và thậm chí là những người được tạo ra bằng tâm trí, theo nghĩa rất trừu tượng, rằng tất cả chúng ta là người sáng tạo và đang quan sát một phần rất nhỏ của cái tồn tại thực sự, thì rõ ràng là có một kế hoạch vũ trụ với một mục tiêu nào đó.

 

Robert: Vâng, kế hoạch đó là tích lũy tri thức. Hay đúng hơn là: thu nhận tri thức hữu dụng. Vì bạn có thể tích lũy rất nhiều kiến thức, nhưng nếu bạn không áp dụng nó, thì chẳng có tác dụng gì cả.

 

Đó cũng giống như một chiếc máy tính hay một AI, có bao nhiêu kiến thức cũng vô nghĩa nếu không dùng đến. Còn khi bạn học hỏi, bạn mở rộng nhận thức của mình. Và mỗi người sẽ học theo một cách khác nhau, từ góc nhìn khác nhau. Từ một góc độ cao hơn, tôi có thể là bạn, và bạn là tôi. Chúng ta đều đang phát triển trong một nhận thức chung.

 

Nacho: Vâng, và tôi muốn hỏi bạn một điều vì một thành viên trong cộng đồng đã viết cho tôi. Tôi không nhớ tên, nhưng rất hay. Người đó hỏi rằng: Tại sao, nếu ta là linh hồn, thậm chí là linh hồn già, lại chọn đến Trái Đất, quên hết mọi thứ và bắt đầu lại, trong khi ở "trên kia" ta biết tất cả? Tôi cũng có câu trả lời riêng, nhưng tôi muốn nghe từ bạn.

 

Robert: Đó là một câu hỏi hay… Tôi hay quên lắm, nhưng mà thế này: mỗi người đến Trái Đất với một mục đích riêng biệt. Chúng ta đã nói: có những người thật đến đây chỉ để tồn tại trong Ma trận.

 

Vì ở ngoài kia, bạn sống trong hạnh phúc và dư dả mãi, và bạn có thể chán nản với việc cứ sống mãi một kiểu. Vậy nên bạn bước vào đây, biết rõ Trái Đất là thế nào, biết rõ những gì sẽ gặp phải. Bạn bước vào như một thử thách.

 

Và mọi thứ bạn học được tại Trái Đất, bạn sẽ mang theo như kinh nghiệm. Nếu bạn bước vào đây mà nhớ hết mình là ai, nhớ tiền kiếp của mình, thì trải nghiệm sẽ hoàn toàn khác, không ai có thể thao túng bạn. Mọi thứ sẽ khác hẳn. Ở đây, mục tiêu là… có cả những người đến đây biết hết mọi thứ, nhưng như tôi đã nói, họ đến để xem họ có thể thực sự hiện thực hóa thực tại của mình không. Họ tự thử thách chính mình. Để xem liệu tất cả những gì họ "biết" ở bên ngoài có áp dụng được ở đây không.

 

Vì một điều quan trọng: không có gì bị xóa khỏi bạn cả. Bạn vẫn có mọi ký ức, chỉ là không thể kết nối được với chúng. Để kết nối được với những điều bạn biết "ở trên kia", bạn cần trở nên tương thích về tần số. Một khi bạn tương thích về tần số, bạn sẽ có thể tiếp nhận lại toàn bộ tri thức đó.

 

Nhưng hãy nhớ: ở đây chúng ta đang trong một mật độ tần số thấp, còn bên ngoài là tần số rất cao. Đó là hai môi trường hoàn toàn khác nhau. Nếu bạn muốn "lên trên", thì hãy tưởng tượng bạn cần phải làm gì – thiền định, học hỏi, v.v. – và từng chút một, bạn sẽ trở nên tương thích với những gì bạn đã biết từ trước.

 

Đó là thử thách, và đó là lý do bạn ở đây.

 

Nacho: Tôi thấy câu trả lời đó không thỏa đáng lắm. Tôi cũng muốn bổ sung một vài điều, dù anh nói rất đúng rồi, tôi cũng nghĩ giống như anh, cuối cùng thì chúng ta đang chơi một trò chơi rất khắc nghiệt. Đối với nhiều người, nó thực sự rất tàn nhẫn. Tôi không biết họ muốn chứng minh điều gì với thế giới hay với vũ trụ nữa, vì có những người đến đây rõ ràng là để chịu khổ…

 

Robert: Chính xác.

 

Nacho: Những đứa trẻ mất từ khi còn rất nhỏ, rồi mắc những căn bệnh cực kỳ kinh khủng, và đủ thứ mà ai cũng từng nghĩ: “Sao lại có thể như vậy được?” Nhưng ở đây chúng ta cũng thiếu yếu tố tự do ý chí, và đặc biệt là sự hiểm ác của những thực thể đang tương tác với chúng ta. Giống như một nồi súp hỗn loạn vậy.

 

Tôi nghĩ điều quan trọng là phải làm rõ điều này. Tôi có nghiên cứu về các bản văn cổ, những lần thiên thần can thiệp, các tri thức cổ xưa… Và tôi muốn chúng ta làm rõ một điểm: Tại sao chúng ta cứ cố thần thánh hóa người ngoài hành tinh? Như thể họ là những đấng tối thượng nhất.

 

Tại sao chúng ta không thử nhìn họ ở cấp độ gần với chúng ta hơn, dù họ có công nghệ vượt trội hơn? Ví dụ nhé, Chúa Jesus đến Trái đất, ta có thể coi đó là một linh hồn cổ xưa, một vị thần, hay con của Thượng Đế, tùy bạn nghĩ.

 

Nhưng cuối cùng, điều Ngài đến để truyền đạt là gì? Là sự hiểu biết, là mối liên kết mà Ngài có khi thiền định, là thông tin và sự thiêng liêng mà Ngài mang theo. Và ngài dạy những điều rất căn bản: Hãy hạnh phúc, hãy tốt bụng, đừng tức giận. Và rồi Ngài làm gì? Chữa lành bệnh tật, nhân bánh mì ra, và tạo vật chất.

 

Còn nếu chúng ta nói đến các vị thần hay thực thể quyền lực như Yahweh, thì cũng chỉ là vũ khí và mục đích nhất định, chứ không có gì hơn. Nhưng chúng ta cứ muốn thần thánh hóa họ như thể họ là thánh thần tối cao. Họ có thể cao hơn ta, đúng, chắc chắn là vậy. Nhưng đừng thần thánh hóa họ quá mức, giống như cách người ta làm với Pleiadian.

 

Và trong trường hợp này, với kênh liên lạc mà anh có với họ, họ gửi cho anh thông tin. Tôi muốn đặt ra một câu hỏi với anh, nếu anh thấy được…

 

Robert: Dĩ nhiên rồi.

 

Nacho: Vậy thì với tất cả những chuyện đang xảy ra hiện nay, vật thể rơi xuống Trái đất, các vấn đề địa chính trị, xung đột, các căn cứ ở Nam Cực… Thì họ, những người đang ở trên tàu cách mặt đất 100 hay 200km, chẳng lẽ không thấy gì sao? Không thể nói với anh rằng, "Robert, chuyện này đang xảy ra, Robert, hãy cẩn thận với điều kia"… Không lẽ vậy?

 

Robert: Không, để tôi giải thích, Nacho. Tôi hiểu anh mà, rất nhiều người cũng đặt câu hỏi đó. Nhưng để hiểu điều đó, hãy xem kênh của Mari tên là Swaruu Oficial, tôi tiết lộ một chút nhé, Mari hầu như mỗi ngày, hoặc hai ngày một lần, đều đăng thứ gọi là “Tin tức không gian”, tức là tin tức từ không gian, nơi họ kể về tất cả những gì đang xảy ra phía trên kia. Nhớ rằng tôi đã nói rồi… trong các chương trình khác của tôi, mọi cuộc chiến lớn đều được quyết định trước tiên ở cõi trung giới.

 

Hãy nhớ rằng chúng ta chỉ cảm nhận được khoảng 3% của thực tại thôi. Mọi thứ được quyết định ở cõi trung giới. Nhưng nếu nhìn từ một góc độ hạn hẹp hơn, trên sao thì dưới vậy, bên trên cũng đang xảy ra rất nhiều chuyện. Rất nhiều.

 

Về câu hỏi của anh rằng tại sao họ không báo tin cho tôi, như anh biết đấy, hiện nay kênh liên lạc đã tạm dừng…

 

Nacho: Vâng, đã bị cắt.

 

Robert: Không, không bị cắt, mà là tạm dừng, chỉ đơn giản là đang tạm dừng thôi. Và đã dừng một thời gian rồi. Tôi xin nhắc lại, hãy xem kênh Space Academy - Sector Tierra, và kênh của tôi, cùng với của Mari, kênh Swaruu Oficial - ở đó có rất nhiều bản tin không gian.

 

Có một điều quan trọng lắm, Nacho, Nếu bây giờ họ nói với tôi rằng, ví dụ, ở Nam Cực các tổng thống và giới lãnh đạo đang tụ họp để nói chuyện với các thành viên của Liên đoàn, và từ đó họ đưa ra lộ trình cho Trái đất, thì những người họp ở đó chính là cánh tay thi hành của những gì "ở trên" muốn. Hiểu không? Tức là những gì mà họ muốn "ở trên", sẽ được quyết định và triển khai từ Nam Cực.

 

Giờ, nếu ngày mai tôi lên đây và nói: “Chuyện này, chuyện kia sẽ xảy ra,” như một số người đã nói (tôi không nhớ rõ là Yazhi hay ai)… thì ngay hôm sau tôi sẽ bị đưa thẳng vào căn cứ Wright Patterson, nhốt dưới lòng đất, bị bịt miệng. Nếu tôi kể hết mọi thứ tôi biết. Thật đấy.

 

Và điều rất quan trọng, Nacho, là trong kênh liên lạc này, cần phải có một mức độ “điên” nhất định để có thể chia sẻ thông tin. Nếu ngày mai tôi lên đây và nói chuyện gì sẽ xảy ra với thị trường chứng khoán, hay bất cứ lĩnh vực nào, thì tôi không còn ở đây nữa. Mọi chuyện đơn giản là như vậy, đó là lý do họ không nói cho tôi. Đã có lần họ tiết lộ một vài điều lúc ban đầu, và tôi đã nói: “Không, cái này không nên nói ra,” vì nó sẽ tạo ra sự hoảng loạn xã hội. Và nếu tôi tạo ra 2 hay 3 lần hoảng loạn như vậy, người ta sẽ nói: “Thằng này là ai mà tiên đoán chuẩn như vậy?” Và rồi tôi sẽ bị đưa thẳng vào căn cứ Wright Patterson. Dưới lòng đất. Từng bước một.

 

Nacho: Tôi nhớ anh nói điều đó rồi, nhưng lần trước bị xóa mất. Đó là cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng ta. Và chúng ta không nên nói lại điều đó.

 

Robert: Không, không, không, xóa nó đi, xóa những gì cần xóa đi.

 

Nacho: Rồi, giờ quay lại chủ đề “người không có linh hồn”. Tôi nhắc lại: Tôi tin rằng nhiều người trong số các bạn đã nhận ra họ. Họ cười, họ nói chuyện, họ giao tiếp rõ ràng… nhưng họ như những con người cứng nhắc.

 

Kiểu như: quân bích, ngựa chuồng, vua cơ, không gì ngoài ba thứ đó. Đừng có cố kéo họ ra khỏi khung đó, vì họ sẽ không rời khỏi nó đâu. Là như vậy đấy, ba quân bài, và không có gì khác.

 

Bao nhiêu người trong số các bạn đã từng cảm thấy như vậy? Nhưng tôi không muốn những người như vậy cảm thấy rằng họ là hạng hai hay hạng ba, hoàn toàn không phải như vậy, chỉ vì họ không quan tâm đến những chủ đề này. Vấn đề là: họ hoàn toàn không bị thu hút, dù ai có giải thích như thế nào đi nữa. Họ không hề quan tâm đến khía cạnh siêu hình, hay những gì xảy ra sau khi chết, hay hiện tượng UFO… Họ không quan tâm. Với họ, là công việc, xe cộ, cơm áo gạo tiền, chấm hết. Không cần nói thêm gì nữa.

 

Robert: Nhưng bạn nói đúng lắm, rất đúng. Bạn nói rằng: “Họ không quan tâm đến UFO, không quan tâm đến siêu hình học, không quan tâm đến tâm linh”, vì với họ, tất cả những điều đó là không có thật trong Ma trận này. Đó là lý do họ không quan tâm. Nhưng tôi thực sự thấy kỳ lạ, như trong phim vậy, làm sao họ không thể quan tâm được? Đây là điều mà tất cả chúng ta rồi cũng sẽ phải đối mặt. Không ai như vậy mãi được, đúng không?

 

Chúng ta có thể chọn cách suy nghĩ rằng “chẳng có gì sau cái chết cả, đèn tắt là hết.” Được thôi, chúng ta có quyền nghĩ như vậy, vì nếu không thì cũng hơi ngu ngốc. Nhưng… nếu có điều gì đó sau khi chết thì sao? Và nếu có, mà anh lại chẳng thèm chuẩn bị hay suy nghĩ chút nào về điều đó, thì… tôi thực sự không hiểu nổi. Tôi không hiểu nổi mức độ phủ nhận hay trốn tránh đến mức đó. Xin lỗi nhé, lần này tôi là người ngắt lời.

 

Nacho: Thật sự tôi thấy chuyện này cứ như trong phim, làm sao họ lại không hề quan tâm? Rốt cuộc thì ai rồi cũng sẽ đến lúc… không còn ở đây nữa, phải không? Ừ thì ta có thể “chơi” giả định rằng sau khi tắt đèn là hết, chẳng còn gì cả. Nghĩ như vậy cũng không sai, vì không nghĩ đến khả năng đó cũng là dại dột. Nhưng nếu vẫn có điều gì đó sau đó mà anh thậm chí không buồn chuẩn bị chút nào, thì tôi thật sự… không hiểu nổi mức độ né tránh ấy. Tôi không hiểu.

 

Robert: Hoàn toàn chính xác, Nacho. Anh không thể, thật sự không thể, gắn mác ai đó là “người không thật”, như thế là bất công. Chúng ta nên đối xử với mọi người bằng cùng một sự tôn trọng, như cách anh muốn được tôn trọng, vì gần như không thể biết ai thật ai không. Sẽ có rất nhiều bất ngờ. Và tôi đã nói từ đầu: có những linh hồn rất thật chủ động tới đây để trải nghiệm một đời thuần Ma trận. Chuyện là vậy đấy, chủ đề này vốn đã khó rồi.

 

Nacho: Đúng, khó thật. Elena Blavatsky bảo rằng nhiều người vẫn còn cơ hội, họ có tia lửa thần linh, nhưng dần đánh mất và không nuôi dưỡng nó. Thế là họ vận hành như những robot tự động, kiểu trí tuệ nhân tạo. Giống con robot Tesla sắp ra mắt: còn tốt hơn, tinh vi hơn, nhưng cơ bản vẫn chỉ biết xử lý dữ liệu. Blavatsky đã nói vậy, hơn 100 năm trước, thật điên rồ.

 

Thôi, chuyển chủ đề nhé…

 

Robert: Khi bạn nhắc tới rô-bốt Tesla, tôi lại nghĩ tới chuyện con người nhân bản: bên trong phải có chút kết nối với Nguồn, chứ nếu không thì chẳng có ai trong đó cả, chỉ như những “búp bê” mặc “bộ đồ sinh học”, điều khiển điện tử từ xa. Có vài từ nhạy cảm nên tôi không tiện dùng, nhưng đại khái là bạn nói đúng.

 

Nacho: Giờ hãy nói tiếp ý anh về những thực thể nhập vào các “bình chứa” đó.

 

Robert: Ý bạn là walk-in, phải không?

 

Nacho: Vâng, walk-in, và ta cũng có thể so sánh với chuyện “quỷ ám”, khi các thực thể tiêu cực nhập vào người khác.

 

Robert: Ok. Walk-in không phải là thực thể thoái hóa. Walk-in là linh hồn nhập cư: theo thỏa thuận, linh hồn gốc rời đi và linh hồn mới vào, vì hai bên có tần số tương thích. Linh hồn mới thường có mức ý thức cao hơn linh hồn cũ. Họ giữ nguyên ký ức, giữ nguyên “tấm màn lãng quên”, giữ gia đình, giữ toàn bộ “gói” cuộc đời. Rất khó nhận ra người thân của mình đã trở thành walk-in hay chưa.

 

Họ nói hiện tượng walk-in xảy ra nhiều sau tai nạn nghiêm trọng: linh hồn cũ cảm thấy không thể tiếp tục, rời đi, và linh hồn khác vào “gánh vác”, có khi vào một thân thể tàn tật, vì muốn trải nghiệm kiểu đó. Cũng có trường hợp thân thể khỏe mạnh: một linh hồn ra, một linh hồn vào. Hoặc một thân xác “nhân vật nền”, khi có linh hồn nhập vào, người ấy trở thành thật. Đó là walk-in, đại khái vậy.

 

Nacho: Rất thú vị, vì tất cả những người từng trải qua trải nghiệm cận tử…

 

Robert: Đúng rồi.

 

Nacho: Nhân tiện, các bạn có thể gửi thư cho tôi qua programa.verdadoculto@gmail.com nếu từng có trải nghiệm cận tử, “khách viếng thăm phòng ngủ”, hay tiếp xúc ngoài hành tinh. Tôi nhận được nhiều câu chuyện tuyệt vời và muốn làm chương trình về chủ đề này. Khi ai đó “chết lâm sàng”, họ kể rằng đã tới một nơi nào đó, gặp người thân đã mất, nhìn thấy thiên đường hay địa ngục…

 

Robert: Vâng, vâng.

 

Nacho: Lúc ấy, giả sử họ không muốn quay lại, không vướng bận, không ràng buộc gì. Nhưng vẫn có “thứ gì đó” trở về, lợi dụng khoảnh khắc chuyển giao đó. Rất nhiều người sau trải nghiệm cận tử thay đổi hẳn. Dĩ nhiên ta có thể nghĩ: “Họ thấy cõi bên kia, nhận cơ hội thứ hai nên trở về tràn đầy sinh lực.” Nhưng nếu kẻ trở về không phải là người đã rời đi?

 

Người đó sẽ khá, hoặc rất giống, nhưng bạn có thể cảm thấy: “Sao chồng/vợ mình thay đổi vậy? Chúng tôi yêu nhau say đắm như ngày mới quen, thậm chí còn hơn.” Rồi ta tự nhủ: “Đúng là anh ấy/cô ấy thôi.”

 

Anh vừa mở ra một cánh cửa suy nghĩ mới…

 

Robert: Được rồi, Nacho, bây giờ tôi sẽ giải thích cho bạn về chủ đề các thực thể thoái trào này, những thực thể nhập vào thân xác con người. Nhưng tôi sẽ kể cho bạn nghe trải nghiệm của chính tôi, mà tôi tin là một trường hợp "walk-in". Tức là, tôi chính là một walk-in.

 

Tôi sẽ giải thích để bạn hiểu. Vâng, để tôi kể trải nghiệm đó. Chuyện này rất kỳ diệu.  Vấn đề là không có bằng chứng, bạn biết rồi đấy, không có bằng chứng, không thể chứng minh được gì. Nhưng tôi sẽ kể cho bạn trải nghiệm mà tôi đã có với tư cách là một walk-in, và chuyện gì đã xảy ra. Cũng giống như có walk-in thì cũng có loài bò sát nhập vào người. Thôi, lại là từ cấm không được nói. Những thực thể thoái trào đó, chúng đặc biệt thường nhập vào ở những vị trí có quyền lực.

 

Chúng chiếm lấy các vị trí quyền lực để điều khiển xã hội. Những thực thể đó, vốn ẩn mình khỏi nhân loại, tương tác với thế giới vật chất này thông qua những cổng hữu cơ. Và chính thông qua những cổng hữu cơ này, hoặc những “người nền”, mà chúng điều khiển thế giới thực mà chúng ta đang sống. Đó là lý do tại sao nhiều người trong chính phủ ban hành những chính sách trái ngược với lợi ích của người dân, tức là những con người thực sự. Đây là một chủ đề lớn, nhưng tôi có thể chia sẻ trải nghiệm của mình.

 

Hồi đó là khoảng năm 2007 hoặc 2008, chắc là tháng Chín hay cuối tháng Tám. Tôi sống ở Barcelona. Tôi sống trong một căn hộ kiểu duplex (căn hộ thông tầng). Tầng trên là phòng làm việc, tầng dưới là không gian sinh hoạt.

 

Tôi nhớ rất rõ lúc đó tôi đang ở trong phòng làm việc. Không nhớ chính xác là đang làm gì, chỉ biết là đang vào mùa hè, tầm giữa trưa, và có một điều gì đó rất kỳ lạ. Tôi đi xuống dưới và ra phòng khách, nơi có một chiếc ghế sofa rất lớn, màu trắng, rất đẹp. Vào buổi trưa, khi muốn nghỉ ngơi, tôi thường nằm nghỉ trên đó, mở cửa sổ cho gió thổi vào. Nhưng hôm đó, khi tôi vừa ngồi xuống ghế thì có cái gì đó, tôi không biết là gì, khiến tôi đứng dậy và đi vào một trong những phòng ngủ.

 

Tôi vào phòng và ngồi xuống mép giường. Tôi nhớ rõ là mình đi giày có dây buộc. Tôi nhớ vì lúc đó tôi tháo giày ra một cách rất lạ, như một nghi thức, rất chậm rãi. Tôi tháo một chiếc, đặt nó sang một bên, rồi chiếc còn lại, cũng đặt gọn gàng sang bên kia. Điều đó làm tôi ngạc nhiên vì tôi không phải kiểu người gọn gàng như vậy, bình thường tôi vứt giày lung tung trong nhà vì sống một mình, chẳng ai nói gì.

 

Rồi tôi nằm xuống giường và ngay lập tức, nhưng thật sự là ngay lập tức, tôi thấy mình xuất hiện trên trời. Nacho, bạn biết tôi mà, tôi không phải người theo tôn giáo gì cả, tôi có suy nghĩ riêng. Nhưng tôi đã thấy thiên đàng, thật sự là thiên đàng. Trời rất sáng, và có những đám mây.

 

Có thể tất cả đều là biểu tượng. Tôi đứng đó, không có thân thể, không có cơ thể, và không biết mình đang ở đâu. Nhưng mọi thứ rõ nét đến mức tôi biết chắc không phải là mơ. Rất rõ ràng. Tôi không có cơ thể, nhưng tôi cảm nhận được có những sinh thể khác quanh mình, rất nhiều.

 

Tôi cũng không có góc nhìn 360 độ, mà chỉ nhìn về phía trước như thế này. Tôi biết rõ mình là ai, nhưng tôi không nhớ nhung gì đến thân xác cả, tôi chỉ còn lại ý thức về bản thân mình. Và có ai đó xung quanh, có người, có động vật, có cây cối, có âm thanh, nhưng không nhìn thấy rõ, như thể mọi thứ đều hiện hữu nhưng mờ ẩn.

 

Tôi đứng đó mà không hiểu điều gì đang xảy ra. Rồi những đám mây bắt đầu từ từ hình thành một hình thể trước mặt tôi, cho đến khi hình thể ấy hiện ra thành một cơ thể vật chất. Nhưng tôi để ý thấy khuôn mặt của người đó hơi trong suốt. Và tóc thì màu trắng, dài tới đây (gần vai), hơi xoăn.

 

Không có râu. Tôi nhìn từ dưới lên, người đó như một người khổng lồ. Thật sự là như vậy. Và làn da màu xanh lam, không có râu, vóc dáng tuyệt đẹp, cơ bắp rõ ràng, giống như tượng Hy Lạp, nhưng còn đẹp hơn.

 

Thành thật mà nói, đó là trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời tôi. Người đó mặc một chiếc áo choàng trắng, cổ tròn, rộng, dài tới chân, nhưng vẫn thấy rõ thân hình cường tráng bên dưới. Tôi nhìn người đó mà nghĩ: “Chết thật, đây là cái gì vậy?”

 

Điều đầu tiên tôi nghĩ là “ngoài hành tinh”. Nhưng rồi người đó giơ tay lên, bạn sẽ thấy buồn cười đấy, người đó giơ tay lên và làm biểu tượng này, tôi không đùa đâu. Tôi nhìn và bắt đầu đếm ngón tay, 5 ngón. Điều đó làm tôi thấy an tâm hơn. Tôi cúi xuống nhìn, thấy người đó đi chân trần, áo choàng phủ gần hết chân. Tôi cũng đếm ngón chân, cũng 5 ngón, điều đó khiến tôi bình tĩnh lại, dù thực ra tôi không hề hoảng loạn. Tôi cảm thấy vô cùng yên bình.

 


Tôi chỉ có thể hỏi một câu duy nhất.

 

Khi thấy hình thể đó và đếm đủ các ngón, tôi nghĩ: “Đây không phải là người ngoài hành tinh.” Vậy là tôi nhanh chóng hỏi: "Tôi chết rồi sao?" Tôi hỏi thế.

 

Người đó không trả lời. Anh ta chỉ quay lại nhìn về phía sau, nơi có những người khác, rồi lại nhìn tôi, và hạ tay xuống.

 

Tâm trí tôi lúc đó rất bận rộn, nhiều điều lướt qua trong đầu mà tôi không thể kể hết ở đây. Rồi anh ta bắt đầu biến đổi, từ chân lên đầu thành một hình dạng... nhiều người gọi là hoa sen, nhưng tôi không thấy đó là hoa sen. Tôi thấy đó là một bông atiso, to bằng cả cái đầu của anh ta.

 

Tỉ lệ cơ thể vẫn là người, chỉ là màu xanh lam. Bông atiso ấy, như được làm từ pha lê xanh, phát sáng. Rồi bông atiso bắt đầu mở ra, cánh hoa rơi xuống từng lớp một… từng lớp một… cho đến khi biến mất hoàn toàn, và tôi tỉnh dậy trong phòng của mình.

 

Về sau, tôi dần nhận ra rằng tôi, linh hồn trước đã rời khỏi cơ thể này, và người mà tôi nhìn thấy, thực thể màu xanh đó, đã nhập vào và hiện giờ chính là tôi. Nhưng tôi không có bằng chứng nào cho điều này.

 

Điều kỳ lạ là, khi tỉnh dậy, tôi có thể nhớ rõ mọi thứ, nhưng tôi cảm thấy mình không còn là người cũ nữa. Điều đầu tiên tôi nghĩ là: “Quần áo này không phải của tôi.” Rồi tôi nhìn quanh: “Đây là nhà tôi mà, nhưng cái bàn thủy tinh kia không phải của tôi.” Dần dần, tôi thích nghi hoàn toàn với cuộc sống mới này.

 

Đó là trải nghiệm walk-in của tôi. Bạn có thể kể cho cả thế giới, nhưng không ai tin đâu. Không ai tin được đâu.

 

Nacho: Ừm, tôi nghĩ những gì bạn vừa kể thật sự điên rồ. Tôi tin rằng sẽ có người tin bạn, vì bây giờ có rất nhiều người đã trải qua những chuyện mà tôi có thể đảm bảo rằng… đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy... Những chuyện tương tự hoặc còn kỳ lạ hơn nữa, đúng không?

 

Robert: Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.

 

Nacho: Và tôi không hề biết chuyện này, Robert. Bạn vừa mới nói với tôi đấy, và tôi thật sự choáng váng.

 

Robert: Đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy.

 

Nacho: Không, tôi không biết gì hết. Nhưng tôi có một câu hỏi. Năm 2007, lúc đó chúng ta chưa quen biết nhau đúng không?

 

Robert: Không, chưa, chưa.

 

Nacho: Lúc đó bạn đã biết về những chủ đề này chưa? Bạn từng nói bạn có một thư viện lớn. Ý tôi là, chủ đề hiện tượng UFO và những điều siêu nhiên này luôn thu hút bạn, đúng không?

 

Robert: Đúng vậy, cha tôi đã là một người đam mê nghiên cứu về UFO từ trước rồi. Nhưng tôi bắt đầu thu thập sách, xây dựng thư viện sau khi trải qua trải nghiệm tiếp xúc đó. Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi bắt đầu quan tâm đến thế giới tâm linh. Và tôi bắt đầu mua sách, mua sách… tôi thay đổi hoàn toàn.

 

Một điều rất quan trọng nữa là chế độ ăn uống của tôi cũng thay đổi. Trước đó tôi là một người ăn rất nhiều thịt, tôi từng tập thể hình. Tôi vẫn còn một cái ghế tập tạ ở đây, một kỷ niệm từ quá khứ khi tôi còn tập tạ. Ở Barcelona tôi cũng có một bộ dụng cụ tập thể hình khác, bây giờ để ở chỗ khác rồi. Nhưng cuộc sống của tôi đã thay đổi.

 

Tôi bỏ ăn thịt, bỏ uống sữa, nói chung là bỏ hết tất cả các sản phẩm từ sữa. Tôi trở thành người ăn chay gần như thuần chay. Tôi sống như thế trong nhiều năm, rồi sau đó mới ăn lại bình thường, nhưng tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn nhận ra bản thân mình nữa. Tôi thấy được những điều và có thể làm những điều… những điều rất kỳ lạ mà tôi sẽ không kể ở đây.

 

Nhưng vâng, có nhiều chuyện rất thú vị. Có liên quan đến việc đọc ý nghĩ, thần giao cách cảm, và nhìn xuyên qua người khác. Thật sự kỳ diệu. Và rồi tôi dần dần mất hết những khả năng đó. Vì tôi không thực hành nên chúng mất dần đi.

 

Nacho: Thú vị thật. Tôi cũng cảm thấy rất ấn tượng. Nhưng hãy thử suy nghĩ về khả năng đó, ý tôi là, thậm chí nếu chúng ta đơn giản hóa hoặc cố hiểu theo cách rằng có một ai đó không phải là bạn đã nhập vào cơ thể vật chất của bạn. Nhưng nếu chúng ta nhìn theo hướng các phân mảnh và khả năng rằng chúng ta đang sống trong nhiều dòng thời gian song song, không chỉ trong thực tại này… thì có lẽ đó là một Robert khác.

 

Nhưng đến từ một thực tại khác. Hoặc là bản thể cao hơn của bạn. Nhiều người nói về bản thể cao hơn. Ý tôi là, tất cả thông tin đó…

 

Robert: Có thể lắm, đúng vậy, đúng vậy, đúng vậy… hoàn toàn có thể.

 

Nacho: Không ai biết chắc cả, đôi khi chúng ta muốn hợp lý hóa mọi thứ trong phạm vi hiểu biết của mình, nhưng ai mà biết được? Các bạn thân mến, tất cả chuyện này chắc chắn không chỉ là chuyện của thế giới 3D, rõ ràng là như vậy.

 

Robert: Nacho, có một điều tôi thấy rất rõ ràng từ trải nghiệm của mình: Tôi đã đến nơi đó và hỏi “Tôi có đang chết không?”. Và nếu tôi thực sự đã chết thì làm sao tôi có thể đặt ra câu hỏi “Tôi có đang chết không?”.

 

Tức là tôi vẫn có một dạng ý thức có thể lý luận, có thể suy nghĩ xem tôi còn sống hay đã chết. Không có sự phân đôi nữa. Nhưng khi ở đó, không có ai trả lời, tôi bắt đầu nghĩ: “Câu hỏi này thật ngớ ngẩn. Nếu tôi thực sự đã chết thì làm sao tôi có thể hỏi được mình có chết không?”. Và tôi nghĩ chính khoảnh khắc đó là lúc sự thay đổi xảy ra.

 

Và như tôi đã nói với bạn, Nacho, tôi nhớ tất cả những gì người đó (tôi) đã suy nghĩ khi còn sống ở đây, trên Trái đất, cho đến khoảnh khắc cuối cùng mà người đó còn nhìn thấy được. Và điều cuối cùng mà người đó thấy được khi còn ý thức, chính là tôi, như một tấm gương, tôi là người bước vào. Đó là lý do vì sao tôi có thể nói rằng tôi đã thấy được chính mình. Tôi biết tôi là ai khi tôi rời khỏi cơ thể này, dưới bất kỳ hình thức nào.

 

Tất nhiên, nếu tiếp tục nói thì sẽ sang một chủ đề khác rồi.

 

Nhưng ngay từ đầu, tôi đã nhìn thấy chính mình, điều mà rất ít người có thể nói rằng họ từng thấy chính mình thật sự như thế nào. Như tôi từng nói với bạn, Nacho, trong những cơ thể này có thể là bất kỳ chủng loài nào. Có người là loài bọ ngựa (mantis), có người là loài bò sát, có người là người Taygetan, có người là Engan, có người là Grey, có người là Urmah… đủ cả. Đó là lý do vì sao nhân loại sẽ không bao giờ đồng thuận hoàn toàn được.

 

Nacho: Đúng, đúng… chúng ta đang sống cùng nhau…

 

Robert: Trong cuộc đời này, đúng vậy.

 

Nacho: Trên hành tinh này.

 

Robert: Vâng, đúng rồi.

 

Nacho: Vậy bạn nghĩ sao nếu chúng ta làm rõ một chút về chủ đề các quả cầu năng lượng, các “orb”, để kết thúc buổi nói chuyện này? Chúng ta có thể tiếp tục ở buổi sau. Các bạn thân mến, hãy để lại bình luận chủ đề nào các bạn muốn tôi và Robert bàn tiếp. Nhưng giờ ta hãy chia sẻ chút thông tin về những quả cầu, các orb nhé.

 

Robert: Vâng. Theo kinh nghiệm của tôi, tôi đã thấy rất nhiều orb ở thành phố Barcelona. Rất nhiều luôn. Và điều thú vị là, điều đó có liên quan đến “những nhân vật nền”. Hồi đó, sau khi trải qua trải nghiệm đó, tôi nhớ rằng tôi có mọi thứ trong nhà, thật sự là mọi thứ, và tôi không có hứng ra ngoài vì chẳng thiếu thứ gì, kể cả đồ ăn.

 

Nhưng trong đầu tôi có một điều gì đó cứ nói: “Ra ngoài mua một bịch khoai tây chiên đi”. Tôi nhớ rất rõ, nó cứ lặp lại: “Ra mua một bịch khoai tây chiên đi”. Tôi đáp lại: “Nhưng tôi đâu có đói”. Nhưng nó vẫn lặp lại như thế. Thế là tôi ra khỏi nhà, đi đến một nơi gọi là Plaza Letamendi, trên đường Aragón.

 

Ở đó có một siêu thị, bây giờ vẫn còn. Khi tôi đi xuống đường Enrique Granados, tôi nhìn lên bầu trời và nghĩ: “Chết tiệt, không thể nào”.

 

Một ngàn, Nacho, một ngàn quả orb, không phóng đại, hơn cả một ngàn. Chúng xuất hiện quanh mặt trăng và như thể phát ra từ mặt trăng rồi bay về hướng Tarragona. Tôi lặp lại nhé, vì sau đó một sự kiện đã xảy ra. Một ngàn, một ngàn, một ngàn quả.

 

Chúng xuất hiện rồi biến mất, di chuyển nhẹ nhàng, không giống như bóng bay. Không phải bóng bay. Chúng cứ xuất hiện rồi biến mất. Có nhiều màu khác nhau. Tôi đoán khoảng năm 2010 gì đó, lâu rồi.

 

Tôi còn nhớ vì hôm đó là sinh nhật một cô bạn ca sĩ tên Iris Aneas. Tôi tính gọi điện cho cô ấy. Hồi đó điện thoại không có camera, hoặc nếu có thì chắc tôi cũng không còn bộ nhớ trống. Những quả orb đó có màu bạc, màu ngọc trai, một số thì trong suốt. Vâng, trong suốt, nhìn thấy có gì đó bên trong.

 

Và lúc đó tôi nghĩ: “Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được. Mình phải làm gì đó. Mình sẽ hỏi thử người khác xem họ có thấy như mình không”. Tôi dừng một vài người lại, họ nhìn lên rồi đi tiếp. Tôi nghĩ: “Chết tiệt, giờ thì mình hiểu, họ chắc là những người nền”.

 

Tôi dừng một phụ nữ lại và hỏi: “Xin lỗi, có phải tôi đang phát điên không? Bà có thấy cái gì trên trời kia không?”. Bà ấy đáp: “Vâng, tôi thấy. Dù tôi bị cận, tôi vẫn thấy”. Tôi hỏi: “Vậy nó là gì?”. Bà ấy đáp: “Tôi không biết”.

 

Rồi có một cặp vợ chồng với một bé gái đến gần tôi, nhìn lên và hỏi: “Cái đó là gì vậy?”. Tôi bảo: “Chắc chắn không phải bóng bay, vì chúng xuất hiện rồi biến mất. Cũng không phải hải âu đâu. Cũng không phải máy bay hay sao, vì đang là ban ngày”. Họ hỏi: “Anh chắc chắn chứ? Có vẻ anh đã từng thấy rồi”. Tôi trả lời: “Không, tôi biết cũng giống như anh thôi”.

 

Sau đó có vài người khác cũng thấy. Hiện tượng đó cứ tiếp diễn mãi. Tôi đi mua bịch khoai tây rồi chạy về nhà lấy ống nhòm, hy vọng có thể thấy rõ hơn qua cửa sổ. Tôi còn gọi cho một người bạn khác, bảo cô ấy nhìn ra cửa sổ. Cô ấy cũng thấy và hỏi: “Có phải rác không gian không?”. Tôi bảo: “Không, không đời nào. Không phải rác không gian. Nó cứ bay như vậy hoài”.

 

Tôi về đến nhà thì hiện tượng gần kết thúc, không còn thấy nữa. Tôi cố ngồi thiền để tìm hiểu nó là gì, nhưng không tìm ra câu trả lời.

 

Tối hôm đó, trên báo có đăng tin: “Có người đã thả hàng ngàn bóng bay ở khu vực Maremágnum”. Nhưng tôi khẳng định, đó không phải là bóng bay. Ai lại dại dột đến mức thả hàng ngàn bóng bay ở khu vực đó, nơi gần sân bay, lỡ va vào động cơ máy bay thì sao? Điều đó rất vô lý. Họ chỉ đưa tin như vậy để đánh lạc hướng.

 

Sau đó tôi còn thấy nhiều vật thể khác, như máy bay không người lái. Họ (Taygetan) nói với tôi rằng những máy bay không người lái đó có thể đến từ nhiều chủng tộc khác nhau. Họ đang giám sát nền văn minh này, theo dõi chúng ta đang làm gì.

 

Những máy bay không người lái hình cầu đó hoạt động bằng năng lượng điểm không, có thể xuất hiện và biến mất. Họ còn nói những thiết bị đó, tuy không giống hình ảnh mà bạn sắp chiếu, nhưng bên trong rất vũ trang. Tức là bên trong chúng có vũ khí. Và thường đường kính của chúng là khoảng 1 mét. Ít nhất là loại máy bay không người lái của người Taygetan.

 

Nacho: Cái quả cầu của Taygetan to lắm hả, Robert?

 

Robert: Ừ, to lắm.

 

Nhưng cũng đúng là có những cái khác, có những cái trông như quả bóng rổ. Cũng có những cái nhỏ hơn, như bóng tennis. Nhưng cái mà cô ấy, họ có, thì nó tầm khoảng một mét. Tôi đoán là bên trong có gì đó, không biết được. Nhưng có đủ mọi kích cỡ. Cái gần đây tôi thấy với một người bạn ở Phần Lan, tụi tôi đi cắm trại, và em gái tôi cũng thấy, mà em ấy thì hoàn toàn hoài nghi.

 

Và cậu bạn này thì sốc thực sự khi thấy nó. Gosia thì không thấy gì cả, mặc dù đang ở cùng tụi tôi. Nó như thể bằng thủy tinh vậy. Tụi tôi còn đi theo nó xem có bắt được không, nhưng chẳng được gì cả.

 

Nacho: Thủy tinh? Ý bạn là nó giống như đang hòa lẫn với phông nền hả?

 

Robert: Nó như… nghe này, Nacho, nó như một bong bóng xà phòng. Mà điều kỳ lạ là nó bay ra từ rừng, không có ai ở đó cả, tức là xung quanh cả vài km không có ai, tụi tôi đang ở giữa rừng rậm. Cây cối thì đầy, nếu là bong bóng xà phòng thì phải nổ rồi. Nó bay theo mấy chuyển động kỳ lạ lắm. Khi tụi tôi nhìn thấy nó, cảm giác thật sự là choáng ngợp. Thật sự rất choáng. Tụi tôi không quay phim hay gì hết.

 

Nacho: Tôi cũng muốn kể cho bạn hai trải nghiệm của tôi, để gom luôn vào chủ đề "người nền", đúng không? Những sinh vật nền.

 

Robert: Ừ.

 

Nacho: Ở một ngôi làng ven biển (tôi sẽ không nói tên đâu). Tôi nhớ là tôi đang đi tới tiệm bánh, đậu xe ở vòng xoay, ngước nhìn lên và thấy như có những quả cầu đỏ bay lên từ biển. Quả cầu đỏ, rất nhiều, không rõ là 7, 8 hay 9 cái.

 

Tất nhiên nếu cố tìm lời giải thích hợp lý thì có thể là mấy thứ đèn trời, đúng không? Kiểu như mấy quả cầu có ánh sáng bên trong hay cây nến, bay lên. Dù sao đi nữa, điều tôi muốn nói là cảnh tượng đó, giữa ban ngày, tầm 5-6 giờ chiều, và bạn thấy 7-8 quả cầu đỏ to đùng bay trên bầu trời. Rất nổi bật.

 

Bạn nhìn và thấy sốc, đúng không? Nhưng lại thấy người ta đi bộ thản nhiên, nhìn thẳng về phía trước. Tôi tự hỏi: “Họ không thấy gì sao?” Không cần bàn tới chuyện nó là pháo sáng hay đèn trời gì đi nữa… mà là… không ai thèm nhìn luôn.

 

Tôi nhớ tôi có bạn làm ở tiệm bánh, tôi gọi cô ấy ra và hỏi: “Này, ra xem thử cái đó là gì đi?” Có những người chẳng quan tâm, hoặc hoàn toàn thờ ơ. Còn có những người, thấy một thứ gì đó, dù là người ngoài hành tinh hay có lời giải thích khoa học, thì họ vẫn phải hỏi: “Cái gì đang xảy ra thế này?” Nhưng có một lượng lớn người thì hoàn toàn… vô cảm.

 

Tôi nghĩ, sao lại có thể dửng dưng như thế được? Tôi còn nhớ là tôi ra sức gọi người khác: “Nhìn kìa, nhìn kìa!” – y như điều bạn vừa kể cho tôi.

 

Robert: Bởi vì không có ai ở đó cả, không có ai cả.

 

Nacho: Nhưng không có ai thật đấy, Robert, thật đau lòng khi phải nói ra, nhưng đúng là… không có gì cả, như kiểu… chào bạn, và 5 người thì chỉ 1 là “có thật”.

 

Robert: Trong số 5 người, xin lỗi, tôi nhớ là Swaruu từng nói: trong 5 người thì chỉ có 1 là thật. Có người khác nói: 8 người thì chỉ có 1 là thật. Đúng là vậy. Nhưng dù sao thì, những người nền đó cũng nên được đối xử bằng sự tôn trọng.

 

Nacho: Tất nhiên rồi, tôi không có ý nói xấu họ gì cả.

 

Robert: Bởi vì họ cũng phản chiếu nội tâm của chúng ta. Và hơn nữa, nếu đặt họ lên bàn khám nghiệm pháp y thì họ cũng giống như người bình thường, có gan, tim, có đủ thứ.

 

Nacho: Tin tôi đi, tôi nói điều này để kết thúc chương trình, nhưng…

 

Robert: Vâng…

 

Nacho: Khi bạn lần đầu nói với tôi, tôi nghĩ, trời ơi, Robert vừa nói một điều thật điên rồ, tôi còn chẳng dám nhắc đến điều đó nữa. Nhưng sau này khi đọc đến Blavatsky, thì mới thấy là đã có thông tin như vậy từ lâu. Rồi tôi ngẫm lại: nhìn vào thế giới bây giờ, một con người thực sự có cảm xúc, có ý thức, có một chút tâm linh, dù là tôn giáo hay gì, thì sẽ không thể nào làm những chuyện như vậy.

 

Thế nhưng bạn nhìn thế giới này, rõ ràng là nó không vận hành đúng chút nào. Một trong những giả thuyết là họ không phải là con người, hoặc không có nhân cách. Không phải là vấn đề của não bộ đâu, mà là hoàn toàn không có gì bên trong cả. Một cái gì đó hoàn toàn...

 

Robert: ...Không có gì cả, không có gì…

 

Nacho: …khác hẳn với con người. Và điều này xứng đáng được nhắc đến. Robert, tôi còn một trải nghiệm nữa với những quả cầu. Ở một làng khác, cũng thuộc vùng ven biển Maresme, Catalonia. Tôi đang dắt chó đi dạo, ngước nhìn lên, chắc tôi từng kể rồi, tôi có một con chó bulldog Pháp rất xinh, nhưng nó đã mất rồi.

 

Robert: Ừ, tôi nhớ mà. Nó mất rồi à? Tôi không biết điều đó.

 

Nacho: Ừ, nó già lắm rồi, năm cuối cùng thì mọi chuyện cứ điên loạn cả lên. Dù sao thì hôm đó tôi đang dắt nó đi dạo, ngước nhìn lên thì thấy một chiếc máy bay, vì khu đó gần sân bay, bạn biết máy bay hạ cánh nhiều, và đúng lúc chiếc máy bay đang bay qua, để lại vệt khói, thì có một quả cầu phía dưới nó, tức là máy bay bay hướng về Barcelona, còn quả cầu thì bay ngược hướng kia, đi bên dưới nó. Bay ngang như phim vậy đó.

 

Tất nhiên là tôi không có máy quay, nhưng tôi cứ đứng đó nhìn, và choáng ngợp. Tôi nghĩ: “Cái gì vậy chứ?” Bởi vì bạn thấy rõ nó là hình cầu, đang bay ngược hướng và đi bên dưới chiếc máy bay. Thật điên rồ. Nhưng mà thôi, tôi nghĩ là nhiều người trên đời này cũng từng thấy những thứ như vậy rồi. Rất nhiều.

 

Robert: Vâng. Vâng, vâng, vâng, vâng. Rất nhiều.

 

Nacho: Vì vậy, tôi nghĩ, Robert, rằng khi mọi người nói về những vấn đề kỹ thuật của con người, họ đang thức tỉnh, đúng không?

 

Ý tôi là, rõ ràng, cần phải tiếp nhận mọi thứ một cách cẩn trọng. Hãy giữ lại những điều tích cực trong những gì chúng tôi đã nói, những gì tốt đẹp, những gì các bạn muốn, và điều gì tốt thì giữ lại. Nhưng đúng là trong vài năm trở lại đây, có rất nhiều, rất nhiều người, tôi không nói là họ "tin" vào điều này, vì điều này không cần phải tin, mà chỉ đơn giản là bạn, như một cá nhân, tiêu hóa, học hỏi, lắng nghe hoặc loại bỏ nếu không thấy phù hợp, tùy bạn thôi. Nhưng ngày càng có nhiều người mà dường như điều đó trỗi dậy từ bên trong họ, bạn hiểu không? Cái ngọn lửa nhỏ đó, cái tia lửa ấy.

 

Robert:  Vâng, đúng rồi.

 

Nacho: Thế thì Robert, không biết anh có muốn thêm điều gì nữa không?

 

Robert: À, như mọi khi, thật là một niềm vui khi được có mặt trong cộng đồng của bạn.

 

Và nếu mọi người muốn theo dõi chúng tôi, thì có kênh của Mari Swa – Swaruu Oficial, các kênh rất thú vị của Gosia, như Agencia Cósmica và Space Academy - Sector Earth. Còn tôi thì ở kênh Despejando Enigmas (Giải Mã Bí Ẩn) hoặc Revelación Cósmica Semillas Estelares (Mặc Khải Vũ Trụ - Hạt Giống Sao), nơi tôi chia sẻ rất nhiều điều, tôi thường phát trực tiếp ở đó, và tôi cũng đăng video lên Despejando Enigmas. Mọi người cứ để lại ý kiến trong phần bình luận, nói xem các bạn nghĩ gì và muốn chúng tôi nói về chủ đề gì vào thứ Sáu tới.

 

Nacho: Tuyệt vời. Cảm ơn Robert vì đã tham gia buổi trò chuyện này.

 

Chúng ta đã nói chuyện được 1 tiếng 17 phút rồi. Các bạn thân mến, xin hãy để lại bình luận cho chúng tôi biết cảm nhận của các bạn, ý kiến của các bạn. Hãy giữ lại những điều tốt đẹp, thực sự là những điều tốt đẹp. Với tôi, Robert là một con người tuyệt vời. Và cảm ơn rất nhiều, Robert. Hãy để lại trong phần bình luận chủ đề mà các bạn muốn chúng tôi bàn luận vào thứ Sáu tới nhé. Cảm ơn Robert.

 

Robert: Gửi đến mọi người một cái ôm thật chặt. Chào nhé.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=Z8gN6-Vl0mE

 

https://swaruu.org/transcripts

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.