Teal Swan Transcripts 093 - Sợ hãi là tốt (Lợi ích của sợ hãi)

 

Teal Swan Transcripts 093


Sợ hãi là tốt (Lợi ích của sợ hãi)

 

23-11-2013




Tôi muốn nói với bạn về nỗi sợ. Tôi không phải là người ủng hộ những quan niệm sáo rỗng thường thấy về nỗi sợ. Tôi không nghĩ rằng chúng thực sự có lợi cho chúng ta. Trong các cộng đồng tâm linh và phát triển bản thân, nỗi sợ và cái tôi thường bị xem là điều xấu. Là “những kẻ giết chết tâm trí”, là thứ đang rình rập để hạ gục bạn. Nhưng thực tế là: nếu không có nỗi sợ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể biết được mình là ai, và mình là gì.

 

Hãy thử nghĩ theo cách này: chúng ta hiểu rằng rung động mà Nguồn mang là rung động của tình yêu, bởi tình yêu là khát vọng nhất quán nhất, sâu sắc nhất mà sự sống đã phát ra, kể từ buổi sơ khai của sự sống. Vậy nên nếu “Nguồn” là rung động của tình yêu, thì rung động đối lập – rung động không phải tình yêu – chính là nỗi sợ. Nhiều người nghĩ rằng điều đối lập với tình yêu là sự thù ghét. Điều đó không đúng. Điều đối lập với tình yêu là nỗi sợ.

 

Vậy để chúng ta có thể biết được tình yêu, và như thế là biết được Thượng Đế, ta cũng phải biết được điều đối lập với Thượng Đế. Đây là nguyên lý của sự tương phản. Nếu không có nỗi sợ, ta không thể biết được tình yêu.

 

Tại sao chúng ta lại ở đây, trên Trái Đất này? Bởi vì chúng ta là những phần mở rộng của năng lượng từ Nguồn. Nguồn thường được gọi là Thượng Đế. Là những phần mở rộng của Nguồn, Nguồn đang cố gắng, thông qua chúng ta, để nhận biết chính mình. Nhưng ta chỉ có thể biết mình là ai, khi ta biết được mình không là ai. Ta chỉ có thể biết được sự thật, khi ta biết được ảo tưởng là gì.

 

Nếu sự thật là tình yêu, là Thượng Đế, thì ảo tưởng chính là nỗi sợ, là sự tách biệt của chiều không gian thứ ba. Đó là lý do vì sao nỗi sợ lại đóng vai trò không thể thiếu trong trải nghiệm ở chiều không gian này, trong chính cuộc sống bạn đang sống. Nếu không có nó, bạn sẽ không bao giờ biết được mình thật sự là gì. Nỗi sợ là ảo tưởng. Và cuộc sống được thiết kế để lột bỏ ảo tưởng ấy ra khỏi bạn, có nghĩa là, cuộc sống được thiết kế để giúp bạn vượt qua nỗi sợ.

 

Nó làm điều đó bằng cách đưa bạn đối mặt với những nỗi sợ của mình, hết lần này đến lần khác, cho đến khi bạn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối diện với chúng, buông bỏ sự kháng cự đối với chúng, và cuối cùng, trở nên không còn sợ hãi. Khi bạn đã trở nên không sợ hãi, bạn sẽ được tự do khỏi ảo tưởng. Và lúc đó, cuộc sống không còn mục đích nữa, vì bạn đã khám phá ra sự thật. Nhưng sau đó… bạn đã chết.

 

Chúng ta dành cả cuộc đời chạy quanh thế giới, cố gắng tránh né những điều khiến ta sợ hãi. Ta thiết kế cuộc sống của mình sao cho không phải đối mặt với chúng. Nhưng bất cứ điều gì ta chống lại, sẽ tiếp tục hiện diện. Nó sẽ đuổi theo ta đến tận góc tường.

 

Ta không còn cách nào khác ngoài việc nhìn thẳng vào nó, vì ta không thể chạy trốn mãi được. Nghe thì buồn cười, nhưng cũng dễ hiểu thôi, rằng chúng ta lại cố né tránh chính công cụ liên tục hiện diện trước mặt mình, công cụ luôn khao khát giúp ta tìm ra sự thật, và cảm nhận được tình yêu. Nỗi sợ là công cụ của sự mở rộng. 

 

Bạn sẽ không bao giờ biết đến tình yêu, nếu không từng biết đến nỗi sợ. 

Bạn sẽ không bao giờ biết sự thật là gì, nếu không từng biết đến nỗi sợ. 

Bạn sẽ không bao giờ cảm được sự hợp nhất, nếu không có nỗi sợ. 

Bạn sẽ không bao giờ biết Thượng Đế, hay Nguồn, nếu không có nỗi sợ. 

Bạn sẽ không bao giờ thật sự hiểu chính mình, nếu không có nỗi sợ. 

 

Không chỉ bạn, ngay cả “Nguồn” hay Thượng Đế, cũng sẽ không thể biết mình là ai nếu không có nỗi sợ. Nỗi sợ là công cụ nhận thức vĩ đại nhất từng tồn tại. Nó không phải kẻ thù của bạn. Bạn không nên xấu hổ vì nó. Mỗi sinh linh đang tồn tại đều cảm nhận nỗi sợ, bởi vì mọi sinh linh đều đến đây vì một điều duy nhất: sự mở rộng. Và như tôi đã nói, nỗi sợ là công cụ mạnh mẽ nhất cho sự mở rộng ấy.

 

Nhưng nỗi sợ còn có một lợi ích khác: nó luôn có điều gì đó quan trọng để nói với chúng ta.

 

Trong thế giới ngày nay, những người cố phớt lờ nỗi sợ, đè nén nó, xem nhẹ nó, lại thường được ca ngợi. Nhưng khi làm như vậy, chúng ta đang ca ngợi việc phớt lờ bài học riêng của chính mình. Việc bỏ qua và che giấu nỗi sợ hoàn toàn khác với việc quan sát nó, và từ đó đưa ra quyết định dựa trên sự yêu thương bản thân, thay vì dựa vào nỗi sợ hay lý trí đơn thuần.

 

Trong cộng đồng tâm linh, ta thường mắc một sai lầm nghiêm trọng. Biết rằng nỗi sợ cuối cùng chỉ là ảo tưởng, ta lại nhầm lẫn rằng ảo tưởng thì không có giá trị gì. Ta có xu hướng phớt lờ, xem nhẹ nỗi sợ và những tín hiệu đỏ vang lên trong cảm xúc, tâm trí và cơ thể mình.

 

Và rất nhiều người trong chúng ta đã gặp rắc rối lớn vì điều đó, đặc biệt là trong các mối quan hệ với người khác.

 

Nói thẳng ra thì: có những người trên hành tinh này bị mắc kẹt trong những mô thức tiêu cực, và họ không có ý định tích cực gì với người khác. Điều đó không có nghĩa là bạn phải ghét họ. Nhưng nó cũng không có nghĩa là bạn nên để họ bước vào trải nghiệm sống của mình.

 

Khi gặp những người như vậy, những chuông báo động bên trong ta bắt đầu vang lên. Có “cờ đỏ”. Hệ thống chỉ dẫn bên trong, hệ thần kinh của ta, cảnh báo rằng đang có nguy hiểm hiện diện. Và nó cảnh báo bằng cách khiến ta cảm thấy sợ.

 

Thế nhưng vì nghĩ rằng nỗi sợ là “không hợp lý”, ta lại xem nhẹ những dấu hiệu cảnh báo ấy, và xem nhẹ cả cảm giác sợ hãi mà mình đang có. Thay vào đó, ta cố gắng “yêu thương vô điều kiện”. Và có những người trong cộng đồng tâm linh đã phải chết vì điều đó.

 

Chúng ta không nhìn vào những gì hệ thống cảm xúc đang cố nói với mình, vì chúng ta cho rằng nỗi sợ là không có giá trị. Chúng ta không kiểm tra, không đào sâu vào nỗi sợ mà mình đang mang. Thay vào đó, chúng ta cố gắng hướng sự chú ý sang thứ gì đó khiến nỗi sợ giảm đi. Nhưng trong những tình huống như thế này, việc “chủ động chuyển hướng sự chú ý” lại có thể trở thành một kiểu trốn chạy, và điều đó có thể vô cùng nguy hiểm.

 

Những kẻ săn mồi tình dục rất thích phụ nữ tâm linh. Chúng thích phụ nữ tâm linh vì niềm tin của chúng ta khiến ranh giới của mình trở nên mờ nhạt. Những niềm tin ấy khiến chúng ta bao dung hơn với vấn đề của người khác, kể cả những hành vi lạm dụng. Chúng thích phụ nữ tâm linh vì chính niềm tin của chúng ta đã trói tay chúng ta lại. Chúng ta không thể trở thành một con người từ bi, nếu chúng ta không yêu thương vô điều kiện, kể cả với những người làm tổn thương chúng ta, kể cả với những người khiến chúng ta sợ hãi. 

 

Nhưng xin hãy tin tôi khi tôi nói rằng: nỗi sợ là một phần hoàn toàn hợp lý trong hệ thống chỉ dẫn cảm xúc của bạn. Nó luôn có điều gì đó quan trọng để nói. Nó luôn cố cảnh báo bạn về điều gì đó mà nó cho là đe dọa đến hạnh phúc của bạn. Và bạn nên lắng nghe nó, nếu bạn muốn sống một cuộc đời thực sự hài hòa với chính mình. 

 

Điều này không có nghĩa là bạn phải sống trong sự kiểm soát của nỗi sợ. Bạn không cần để nỗi sợ điều khiển hành động của mình. Bởi vì chúng ta không bắt buộc phải hành động theo cảm xúc. Nhưng chúng ta cần phải nhìn vào cảm xúc đó, cần phải chất vấn nó, kể cả khi nó là nỗi sợ. Chúng ta cần hiểu tất cả những gì có thể hiểu được về nó. Và chúng ta cần nhận ra rằng, đôi khi, nỗi sợ đang cho ta một chỉ dấu cực kỳ chính xác về môi trường xung quanh, bao gồm cả những con người ta đang tiếp xúc.

 

Nỗi sợ được thiết kế để duy trì sự tồn tại của cái tôi. Nếu không có hệ thống cơ bản đó, chúng ta sẽ không thể tồn tại đủ lâu trong chiều không gian vật chất này để học được bất cứ điều gì. Mà một khi ta đã chết, thì chẳng còn sự mở rộng nào có thể diễn ra nữa.

 

Dù bạn có phải là người tâm linh hay không, hệ thống chỉ dẫn bên trong bạn vẫn sẽ cảnh báo bằng cảm giác sợ hãi, nếu bạn đang đứng giữa đường mà có một chiếc xe tải đang lao thẳng về phía bạn.

 

Nhưng hầu hết chúng ta, những người sống trong thế giới tâm linh, khi xem nỗi sợ là ảo tưởng, và vì thế là “không có giá trị”, thì lại sẽ nói rằng: “Hành động đúng đắn về mặt tâm linh là đứng yên đó, vượt qua nỗi sợ, bẻ cong thực tại, và như thế thì sẽ không bị xe tông.” Thay vì nhảy ra khỏi đường, điều mà nhiều người tâm linh sẽ cho là “đầu hàng nỗi sợ”, là “không nhận ra rằng mình mới là người tạo ra thực tại”.

 

Chúng ta có thể dừng lại ở đây một chút được không? Hãy nhìn vào những gì bạn đang đòi hỏi ở chính mình. Có thật sự bạn muốn nói với bản thân rằng:

 

- Là một người tâm linh thì phải phớt lờ nỗi sợ đến mức độ như vậy?

- Điều đó có thật sự là một hành động yêu thương bản thân không? 

- Liệu nỗi sợ ở đây đang phục vụ một mục đích đúng đắn, hay nó chỉ đang khiến bạn mất kiểm soát?

 

Tôi hiểu những lời dạy trong tâm linh đôi khi nghe thật mâu thuẫn. Một phút trước, người ta dạy ta hãy yêu thương vô điều kiện. Một phút sau, họ lại dạy ta rằng: hãy chắc chắn rằng ta chỉ nên ở gần những người thật lòng quan tâm đến sự an lành của mình.

 

Vậy chúng ta biết nghe theo điều nào đây? Điều đó thật sự gây bối rối, tôi hiểu. Nhưng những lời dạy tâm linh cần phải được định hướng cho một vũ trụ đa chiều. 

 

Điều đó có nghĩa là: những lời dạy ấy sẽ phù hợp với nơi mà bạn đang ở trong rung động của mình ở thời điểm hiện tại.

 

Hầu hết chúng ta hiện vẫn chưa đạt đến mức độ vượt lên trên nỗi sợ đủ để có thể thu hút một thực tại hoàn toàn không có gì đáng sợ cả. Vậy nên đúng là bạn đang sống giữa những điều xứng đáng để sợ. Và có lẽ việc lắng nghe hệ thống chỉ dẫn bên trong, khi nó khiến bạn cảm thấy sợ hãi, không phải là điều tệ.

 

Nó không khiến bạn yếu đuối. Nó không khiến bạn “thiếu tâm linh”.

 

Ở cấp độ của chiều không gian thứ ba, nơi mà bạn đang tập trung để có thể sống trong đời sống vật chất, nỗi sợ đang cố gắng cảnh báo bạn điều gì đó. Nỗi sợ chính là tín hiệu rằng: Có một quyết định mang tính yêu thương bản thân mà bạn cần đưa ra.

 

Hãy quan sát nỗi sợ của bạn. Và rồi, đưa ra những quyết định xuất phát từ tình yêu thương bản thân, dựa trên những gì bạn nhìn thấy trong nỗi sợ ấy. Có thể, nếu bạn sợ nói trước đám đông, sau khi quan sát kỹ, bạn sẽ nhận ra rằng điều yêu thương bản thân nhất là cứ đứng lên nói. Hoặc, bạn cũng có thể nhận ra rằng: điều yêu thương bản thân nhất lại là không cần phải nói.

 

Bạn sẽ học được điều gì đó từ bất kỳ quyết định nào mà bạn đưa ra. Vì thế, bạn không thể đưa ra quyết định sai lầm. Nhưng đừng bao giờ, tôi nhắc lại: đừng bao giờ phớt lờ, che giấu hay xem nhẹ nỗi sợ của bạn. Nó luôn luôn có điều gì đó vô cùng giá trị để nói với bạn.

 

Nỗi sợ là một trong những đồng minh vĩ đại nhất của bạn trên hành trình mở rộng và nhận thức bản thân.   Việc có nỗi sợ không khiến bạn kém tâm linh. Chúng ta không thể lên án nỗi sợ, mà không đồng thời lên án cả sự sống này.

 

Chúc bạn một tuần thật an lành.

 

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=jM-b9Dej-AI

 

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.