Teal Swan Transcripts 068
TEAL SWAN - Hội thảo đồng bộ hóa Santa
Fe (Phần 2)
13-07-2013
Người
phỏng vấn 1
Người
phỏng vấn:
Tôi đang lưu video lại một chút. Được rồi. Dù sao thì, tôi đã làm rất nhiều
công việc để hiểu bản thân mình. Tôi có thể nhìn vào gương và có thể không hoàn
toàn yêu bản thân, nhưng tôi thích con người mà tôi nhìn thấy. Sau khi vượt qua
cảm giác nhìn thấy một ông già đang nhìn lại mình, vì trong tâm trí tôi, tôi
không hề trông như vậy, tôi cảm thấy mình trẻ hơn khoảng hai mươi tuổi. Nhưng
điều đó cũng ổn thôi, bạn biết không? Và, tôi hài lòng với con người mình hiện
tại, tôi không làm những điều mình không muốn làm. Và...
Teal Swan: Vậy
điều đó có hiệu quả với anh không?
Người phỏng vấn:
Gì cơ?
Teal Swan: Việc
lựa chọn đó - không làm những điều anh
không muốn, có hiệu quả với anh không?
Người phỏng vấn:
Ừm, tôi đã phải học rất nhiều về bản thân và lý do vì sao tôi làm những việc
mình làm, đó là - làm sao tôi có thể là một người tốt nếu tôi không làm việc đến
kiệt sức.
Và tôi đã sử dụng
cơ thể mình rất nhiều, không phải chỉ vì làm việc quá sức mà còn vì những thứ
khác. Tôi từng bị ung thư và nhiều thứ khác nữa. Bạn biết đấy, vũ trụ đã nói với
tôi rằng, "những gì bạn đang làm thực sự không tốt cho bạn đâu",
nhưng tôi đã không để tâm đến điều đó trong một thời gian dài. Còn bây giờ thì
tôi chú ý đến điều đó. Vào tháng Ba vừa rồi, tim tôi đã ngừng đập khoảng mười
phút, và tôi đã phải trải qua rất nhiều chuyện.
Giờ tôi hoàn
toàn khỏe mạnh. Nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi thực sự phải đưa ra quyết
định liệu mình có muốn sống tiếp hay không. Trước đó, tôi cứ lưỡng lự kiểu,
"có thể có, có thể không", nhưng bây giờ thì tôi thực sự muốn sống.
Điều thú vị là toàn bộ trải nghiệm đó hoàn toàn không có chút sợ hãi nào. Tôi
đã nghĩ là sẽ sợ, nhưng hóa ra không hề.
Và nó cũng không
kéo theo cảm xúc nào mạnh mẽ cả. Nhưng điều xảy ra mà tôi thực sự nhớ và muốn lấy
lại trong cuộc đời mình, dù bây giờ dường như không còn nữa, đó là: khi bạn bị một
điều gì đó thôi thúc, bạn sẽ lao vào một dự án và cảm thấy cực kỳ phấn khích, dồn
hết tâm huyết vào nó. Có một phần trong tôi rất thích cảm giác đó, dù nó không
hẳn là tốt cho sức khỏe. Nhưng tôi không còn cảm giác đó nữa. Giờ tôi chẳng có
điều gì trong đời khiến tôi phải thốt lên, "Ô, mình phải làm cái này
ngay."
Tôi thấy khá hài
lòng khi chỉ quan sát mọi thứ diễn ra. Nhưng tôi ước gì cuộc đời mình có điều
gì đó khiến tôi…
Teal Swan: …làm bạn
say mê?
Người phỏng vấn:
Đúng vậy, cuốn hút tôi. Nhưng điều đó không xảy ra nữa. Nhưng điều đó không có
nghĩa là tôi không hạnh phúc, bởi vì thực sự tôi rất hạnh phúc. Nhưng tôi tự hỏi
điều đó có quan trọng không?
Bạn biết đấy, liệu
sự mất đi hoặc khao khát một điều gì đó trong cuộc sống có thật sự quan trọng
không? Liệu điều mình làm trong đời có nhất thiết phải là thứ thực sự cuốn hút
mình không? Bởi vì…
Teal Swan: Có chứ.
Bởi vì anh đang nói về cảm hứng, và đó chính là lý do anh có mặt ở đây.
Người phỏng vấn:
Đúng vậy. Và tôi muốn được truyền cảm hứng một lần nữa. Và tôi…
Teal Swan: Cảm hứng
và niềm vui là hai dạng rung động rất giống nhau.
Người phỏng vấn:
Vâng. Có một sự thỏa mãn khi chỉ đơn giản là "được tồn tại". Tôi yêu
việc sống trong khoảnh khắc hiện tại.
Teal Swan: Nhưng
anh đến đây là để trở thành một người sáng tạo.
Người phỏng vấn:
Tôi đã đến đây để trở thành một người sáng tạo. Và...
Teal Swan: Đó
chính là một vấn đề khác. Rất nhiều truyền thống tâm linh dạy rằng anh đến đây
chỉ để quan sát. Anh sẽ hạnh phúc hơn khi trở thành một người quan sát. Nhưng sự
thật là, anh đến đây để sáng tạo.
Anh đến đây để
nhào nặn năng lượng phi vật chất thành năng lượng vật chất. Mọi thứ đều bắt đầu
từ một ý tưởng, rồi trở thành sản phẩm. Đó chính là sáng tạo. Vậy nên, đúng là
theo một cách nào đó, anh đã bước ra khỏi "cuộc sống".
Người phỏng vấn:
Đúng vậy, tôi cảm thấy mình bị "lệch nhịp".
Teal Swan: Vậy
câu hỏi là: gần đây anh đã thử những điều mới mẻ nào? Bởi vì theo góc nhìn của
chúng tôi, đây là một lần "thiết lập lại".
Người phỏng vấn:
Đúng rồi, chính xác là vậy. Tôi thực sự muốn biết mình muốn làm gì?
Và câu trả lời
hiện tại là trống rỗng.
Teal Swan: Đó là
lúc anh nên bắt đầu thử nghiệm mọi thứ. Ý tôi về "thiết lập lại" là
như thế này: rất nhiều người sẽ trải qua những chuyện kiểu như trải nghiệm cận
tử, và chúng ta xem đó là một "cái chết" thực sự...
Đó là cái chết của
con người cũ. Giờ đây, giống như một đứa trẻ sơ sinh, anh được thiết lập lại. Một
đứa trẻ sơ sinh không biết nó muốn làm gì ngay từ đầu, không biết là sau này nó
sẽ thích bóng chày. Nhưng rồi một ngày nào đó, nó sẽ thử chơi bóng chày và nhận
ra "đây chính là thứ của mình". Vậy nên, anh đang ở vào một vị trí rất
đặc biệt, lúc này câu trả lời cho anh là hãy bắt đầu thử càng nhiều thứ mới
càng tốt.
Điều đó đồng thời
cũng sẽ giúp anh trẻ lâu hơn rất nhiều. Lý do thực sự khiến con người già đi, đặc
biệt là về mặt tinh thần, ví dụ như lý do thực sự đằng sau bệnh Alzheimer, là
vì não bộ bắt đầu thoái hóa khi anh không thử những điều mới. Anh thấy đấy, đó
là một quy luật. Đó là lý do vì sao chúng ta thấy con người già đi ở một độ tuổi
nhất định. Không phải vì gen.
Mà vì giai đoạn
đầu đời, anh học hỏi rất nhiều, sau đó đến khoảng 20 tuổi, anh chọn một nghề
nghiệp, và dù vẫn có thể học thêm chút ít, nhưng anh chỉ lặp đi lặp lại một kỹ
năng. Não anh sẽ thoái hóa. Nhưng nếu anh học một môn thể thao mới, học một
ngôn ngữ mới, hoặc bất cứ thứ gì kiểu đó, não bộ của anh sẽ không bị thoái hóa.
Anh sẽ không thể già đi theo cách mà mình đang già đi. Vậy nên, anh cần bắt đầu
thử những điều mới.
Người phỏng vấn:
Vâng.
Teal Swan: Hãy
thử đủ thứ. Ý tôi là, cứ làm bất cứ điều gì mà bạn cảm thấy bị thu hút muốn thử,
nhưng ngay cả khi bạn thử một thứ mà bạn không thực sự thấy hứng thú lắm, cũng
chẳng sao cả. Ít nhất bạn sẽ biết rõ hơn điều mình không muốn, hoặc biết rõ hơn
điều mình muốn. Điều tệ nhất có thể xảy ra là gì? Tôi thử một thứ tôi ghét và
tôi biết mình không muốn nó. Tôi thử một thứ tôi yêu thích, ôi trời, có khi tôi
tìm lại được đam mê của mình.
Người phỏng vấn:
Vâng, vấn đề là những kỹ năng mà tôi có, những thứ từng mang lại đam mê cho
tôi, giờ thì không. Tôi đã có cả một sự nghiệp mà tôi thực sự giỏi. Nhưng tôi
đoán chuyện đó cũng không còn quan trọng nữa. Đến lúc thay đổi là thay đổi
thôi.
Teal Swan: Đúng
vậy. Nó hoàn toàn không còn quan trọng nữa. Thật ra, chúng ta sẽ cảm thấy nhẹ
nhõm và hạnh phúc hơn nhiều nếu thôi không tự ép mình vào suy nghĩ rằng chúng
ta phải chọn một thứ và dính chặt với nó cả đời. Chúng ta tự nhồi nhét điều đó
vào đầu, ngay từ lúc học đại học. Phải chọn một thứ và theo đuổi nó đến cùng.
Nếu không kiên
trì, nghĩa là mình thất bại. Nhưng đó không phải là cách bạn định sống cuộc đời
này. Bạn đến đây để làm bất cứ điều gì khiến bạn cảm thấy đam mê ở thời điểm hiện
tại. Không quan trọng bạn đã có hàng ngàn năm kinh nghiệm hay chưa.
Người phỏng vấn:
Tôi nghĩ linh hồn tôi thực sự muốn ở lại đây. Trước đó thì tôi không nghĩ vậy,
nhưng giờ thì tôi sẽ đi theo điều đó.
Teal Swan: Ồ,
đúng rồi. Cứ buông bỏ đi. Bạn sẽ không đánh mất kỹ năng đâu, cứ buông bỏ đi.
Người phỏng vấn:
Tuyệt vời. Cảm ơn bạn rất nhiều.
------------------
Người
phỏng vấn 2
Teal Swan: Ok,
ai tiếp theo nào?
Người phỏng vấn:
Xin chào. Chào Teal. Tôi là một người làm trị liệu cơ thể và gần đây tôi có một
khách hàng bị hội chứng Tourette* đến gặp. Nên tôi
rất tò mò không biết bạn có những góc nhìn nào về việc làm việc với tình trạng
này?
*
Hội chứng Tourette (còn được gọi là hội chứng Gilles de la Tourette) là một bệnh
lý hệ thần kinh khiến bệnh nhân bị co giật. Bệnh thường gặp ở trẻ em, thanh thiếu
niên và cả người trưởng thành. Co giật là triệu chứng ở một phần hoặc toàn bộ
cơ thể, xuất hiện các cử động nhanh lặp đi lặp lại, đột ngột và không kiểm soát
được. Triệu chứng co giật có thể xuất hiện ở bất kỳ bộ phận nào của cơ thể như
mặt, bàn tay hoặc chân. Sau một thời gian ngắn, bệnh nhân có thể chủ động kiềm
chế các cơn co giật. (Ghi chú từ người dịch bài)
Teal Swan: Tất cả
đều liên quan đến sự biểu lộ cảm xúc. Những người bị Tourette bị giằng xé giữa
việc kìm nén và biểu lộ cảm xúc, nên họ đến đây để phản chiếu cho chúng ta thấy
mức độ mà chúng ta không dám nói ra hoặc làm những điều mình muốn. Nếu bạn quan
sát mô thức rung động của người bị Tourette, bạn sẽ thấy họ, cũng như tất cả
chúng ta, có một nguồn năng lượng cực lớn chảy qua họ. Họ cố gắng kìm nén nó,
và rồi nó bùng ra thành những cơn co giật. Nếu chúng ta có thể giúp họ, thông
qua liệu pháp cơ thể hoặc giọng nói, để họ biểu lộ bản thân một cách hoàn toàn
không phán xét, thì bạn sẽ không còn thấy những cơn bùng phát đó nữa. Những cơn
bùng phát chính là kết quả của sự chống đối lại dòng chảy đó, là hệ quả của sự
kháng cự.
Điều đó có hợp
lý với những gì bạn đang nói không?
Người phỏng vấn:
Có, bởi vì trong suốt buổi trị liệu, tôi có thể cảm nhận được có một xung động
muốn di chuyển nhưng lại bị kìm lại. Và tôi thật sự không biết làm thế nào
ngoài việc hiện diện với tình yêu thương. Nhưng…
Teal Swan: Hãy
luôn nghĩ đến việc giúp họ biểu lộ. Bất cứ điều gì bạn có thể làm để giúp năng
lượng được đưa ra ngoài, bất cứ điều gì bạn có thể khiến họ làm để giúp năng lượng
đó được giải phóng, đều sẽ rất có lợi cho họ.
----------------
Người
phỏng vấn 3
Người phỏng vấn:
Giờ đến lượt tôi rồi. Tôi cũng là một người chữa lành, một nghệ sĩ, và tôi thực
sự… bạn biết đấy, rất ngưỡng mộ bạn và những gì bạn đang làm, vì tôi cũng có rất
nhiều… tôi cũng có rất nhiều món quà và tôi đang sử dụng nhiều trong số đó.
Nhưng tôi đang ở một giai đoạn mà tôi muốn xây một cây cầu. Tôi muốn bắc một
cây cầu, cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình đã rất thành thạo với những kỹ năng
khi làm việc một kèm một với khách hàng. Và, tôi vẫn cảm thấy sợ, nhưng tôi
đang bùng nổ vì muốn nhảy vọt, muốn làm việc với nhiều người hơn, tiếp cận nhiều
người hơn, để… tôi cũng không biết chính xác bằng cách nào… dẫn dắt các nhóm.
Nhưng tôi vẫn đang kìm mình lại trong vùng an toàn và điều đó… nó không đủ để
chi trả các chi phí của tôi. Đại loại vậy, đó là tình huống khó khăn hiện tại.
Tôi rất háo hức
muốn tiến về phía trước, nhưng rồi tôi lại rơi vào trạng thái sinh tồn, làm những
gì an toàn.
Teal Swan: Được
rồi, vậy điều gì sẽ xảy ra với bạn nếu bạn thực sự làm điều đó và đặt mình trước
mặt mọi người?
Người phỏng vấn:
Ý tôi là, tôi đang làm điều đó rồi. Chỉ là… tôi quen ở vị trí học trò hơn, kiểu
như vậy. Nhưng khi… ý tôi là, khi tôi đã thử một chút rồi, như ở các hội chợ
triển lãm, tôi rất thích, tôi thực sự rất thích nó. Hồi nhỏ tôi từng đi trại hè
về diễn xuất nên tôi rất thích phần đứng trước đám đông, được ứng biến, không
có kế hoạch gì sẵn mà cứ thế buông mình theo dòng chảy, đôi khi dẫn dắt, tất cả
những điều đó. Nhưng tôi nghĩ điều khiến tôi bị vướng là việc suy nghĩ quá nhiều
về nó.
Teal Swan: Suy
nghĩ quá nhiều về nó? Giải thích thêm đi.
Người phỏng vấn:
Giống như… tôi không biết nữa. Khi tôi làm việc với khách hàng, tôi không cần
phải nghĩ nhiều. Họ gọi cho tôi hoặc họ tìm đến tôi qua giới thiệu, và thế là họ
tới, ngồi xuống, và tôi biết phải làm gì.
Teal Swan: Vậy tại
sao điều đó lại khác khi bạn mở rộng quy mô?
Người phỏng vấn:
Tôi biết nó không khác, và đó chính là… kiểu như tôi làm liệu pháp thôi miên Quantum Healing Hypnosis (Thôi miên chữa lành lượng tử) theo phương pháp của Dolores Cannon,
và Audrey từng dẫn tôi qua một buổi thôi miên. Đó chính là lời chỉ dẫn từ tôi
cao hơn của tôi từ nhiều năm trước: “Ồ, không có gì khác biệt cả.” Kiểu như… “Cứ
làm như đang làm đi.” Nhưng tôi vẫn cảm thấy kiểu như… bạn ở ngoài kia, còn tôi
ở trong này.
Teal Swan: Tại
sao bạn muốn ra ngoài đó?
Người phỏng vấn:
Ý tôi là…
Teal Swan: Bởi
vì đây là điều thú vị này. Tôi muốn làm rõ điều này một chút, bởi vì bạn có một
rung động mà, bạn biết đấy, giống như lúc nãy chúng ta nói về tình huống với
phòng gym? Tại sao bạn muốn đến phòng gym? Có một số rung động trong bạn liên
quan đến việc đặt mình vào vị trí ngoài kia, kiểu như bạn muốn ra ngoài kia,
nhưng thực sự những rung động đó không hoàn toàn phù hợp.
Người phỏng vấn:
Ý tôi là, một điều là tôi muốn có thể trả được các hóa đơn của mình. Và ngay
bây giờ thì tôi đang làm điều ngược lại, tôi không trả nổi các hóa đơn. Tôi rất
giỏi, giống như bạn nói về tiệc buffet ấy, tôi rất giỏi trong việc… cứ thấy cái
gì lấp lánh là tôi muốn nó. Và tôi sống ở Santa Fe, nơi mà mấy sự kiện như thế
này diễn ra hoài, tôi giống như đứa trẻ ăn vạ trong siêu thị Walmart ấy, chẳng
bao giờ biết tự giới hạn bản thân. Tôi cứ thấy cái gì là muốn cái đó. Nhưng tôi
cảm thấy có điều gì đó liên quan đến sự tự do và phần nào đó...
Teal Swan: Đây
chính là vấn đề...
Người phỏng vấn:
...tự do và bị giam hãm. Tôi cảm thấy mình đang bị kẹt lại, vì tôi biết mình có
tiềm năng, và như bạn nói với người khác đó, ai cũng nhìn thấy điều đó ở tôi.
Tôi rất hướng ngoại, nhưng có một phần trong tôi không cho phép điều đó xảy ra.
Teal Swan: Muốn
nghe lý do vì sao bạn bị “kẹt” không? Cái “kẹt” đó là: Tôi muốn sự dồi dào,
nhưng tôi tin rằng nó chỉ có thể đến với tôi theo cách này. Nên bạn đã tự nhốt
mình, trớ trêu thay, vào cái danh tính của một người chữa lành.
Người phỏng vấn:
Đúng vậy, nhưng tôi còn nhiều hơn thế nữa. Tôi muốn viết sách, tôi cũng muốn
làm gì đó với âm nhạc, thơ cứ chảy ra, tôi còn yêu cả khiêu vũ nữa...
Teal Swan: Đúng
rồi. Và vũ trụ đang nói rằng: “Được rồi, có cả tỷ cách để bạn kiếm tiền”. Và khi
bạn nói: “Được, lý do tôi muốn thực sự đứng trước mọi người và làm cái kiểu việc
như bạn đang làm là vì… vì sự dồi dào”. Thì vũ trụ nói: “Ai bảo với bạn rằng đó
là cách nó sẽ đến với bạn?” Thật ra, bạn đang tự giới hạn mình đấy.
Người phỏng vấn:
Nhưng tôi cũng nhận được những thông điệp rồi, hồi tháng 9 năm ngoái ở Start
Dreaming. Thông điệp đến với tôi là: Bạn sẽ mang phương pháp chữa bệnh Theta đến
châu Phi. Giống như bạn nói về chuyện du lịch ấy. Nên là tôi đang nhận được tất
cả những “đồng ý” tuyệt vời đó.
Teal Swan: Nhưng
đó là câu chuyện khác.
Người phỏng vấn:
Vâng.
Teal Swan: Khác
với câu chuyện về sự dồi dào.
Người phỏng vấn:
Vâng, đúng. Nhưng tôi cảm thấy đó mới là sự dồi dào thực sự, vì ý tôi là, một
phần của sự dồi dào thực sự là được làm điều mình yêu thích và được phụng sự.
Teal Swan: Bạn sẽ
làm điều đó bất kể thế nào.
Người phỏng vấn:
Vâng.
Teal Swan: Nên
chuyện đó không cần nói đến. Vì sao? Vì bạn sẽ làm nó dù thế nào đi nữa. Tất cả
những gì bạn đã nhìn thấy trước đều sẽ thành hiện thực, bạn sẽ làm nó. Nhưng vấn
đề thực sự với bạn là ở chỗ “thể hiện sự dồi dào”. Vậy nên, đây không còn là vấn
đề về chữa lành nữa. Nếu bạn muốn...
Người phỏng vấn:
Tôi đang giúp người khác xử lý hết những điều này. Tôi nghĩ một số người ở
Santa Fe cũng sẽ đồng cảm với điều này. Rằng tôi rất dễ dàng giúp người khác gỡ
bỏ những rào cản lớn nhất của họ.
Tôi thấy, tối
nay tôi còn được mời đến buổi khai mạc triển lãm tranh của một người tôi từng
làm việc cùng. Nhưng tôi vẫn còn đó những rào cản.
Teal Swan: Rào cản
lớn nhất của bạn là “sự dồi dào”. Vậy nên...
Người phỏng vấn:
Nhưng tôi rất dồi dào mà. Ai cũng nhìn tôi là người rất dồi dào.
Teal Swan: Nhưng
chính bạn không thấy bạn dồi dào.
Người phỏng vấn:
Không. Không thấy. Vâng. Và tôi phát hiện ra điều đó khi học vẽ chân dung tự họa
với một người bạn là họa sĩ tuyệt vời. Anh ấy nhận ra tôi có hai cách tiếp cận
khác nhau với các bài tập vẽ. Khi vẽ về người khác, tôi rất vô hạn. Nhưng khi
quay về vẽ chính mình, tôi lại vẽ rất thực tế, rất bị giới hạn và gò bó.
Teal Swan: Đó là
vì bạn nghĩ rằng mình là một người tốt nếu không ham muốn tiền bạc.
Người phỏng vấn:
Nhưng tôi chưa bao giờ có ý định không kiếm tiền một cách cố ý. Ý tôi là, chẳng
ai có cảm hứng đến làm việc với tôi nếu tôi không kiếm được tiền.
Teal Swan: Nhưng
bạn vẫn đang bị mắc kẹt, giống như nhiều người làm nghề chữa lành bị mắc kẹt
trong kiểu suy nghĩ: Mình không chắc liệu việc ưu tiên kiếm tiền có ổn hay
không.
Người phỏng vấn:
Tôi biết. Ý tôi là, tôi có một hình mẫu là ba tôi, người luôn dạy tôi rằng tôi
có thể làm bất cứ điều gì. Tôi từng nghe ông nói với em họ tôi trong một chuyến
du lịch ở California. Ông nói với đứa em họ 18 tuổi rằng: “Ồ, bất cứ điều gì
con tưởng tượng ra được thì con có thể tạo ra được nó”. Nhưng rồi tôi cũng có một
loạt những “băng ghi âm” khác trong đầu rằng: “Điều gì con sợ nhất, con cũng có
thể tạo ra điều đó”.
Teal Swan: Nếu
tôi ở vị trí của bạn, tôi sẽ làm thế này. Tôi sẽ ngừng tập trung vào chuyện chữa
lành hay mấy thứ đó, theo kiểu… Bạn đang nói rằng: “Ok, mình không thấy ổn khi
đặt mục tiêu kiếm tiền, nên mình sẽ dồn hết năng lượng vào mấy thứ khác rồi hy
vọng nó sẽ sinh ra tiền, vì mình nghĩ nó sẽ sinh ra tiền.” Nhưng bạn đang tự cản
mình đó. Kiểu như...
Người phỏng vấn:
Nhưng bản thân tiền chưa bao giờ làm tôi hào hứng. Kiểu như, khi tôi dành cả đời
mình cho tiền bạc, thì nó thật sự rất tệ.
Teal Swan: Bạn
nghĩ rằng vũ trụ là...
Người phỏng vấn:
...ý tôi là kiểu tiền bạc trong mấy công ty ấy, bạn biết đó...
Teal Swan: Nhưng
bạn thấy sự dối trá ở đây không?
Người phỏng vấn:
Lúc đó tôi như cái máy vậy.
Teal Swan: Chúng
ta tự nói dối mình rằng “đó” mới là sự dồi dào. Rằng nếu ta cam kết với tiền bạc,
thì đó sẽ là kết cục, và đó chính là thứ đang giữ bạn lại. Nếu mình cam kết với
tiền bạc, thì mình sẽ lại quay về với cái thuyền doanh nghiệp và khổ sở. Nhưng
sự thật không phải vậy. Nếu bạn cam kết với tiền bạc, kiểu như: “Được rồi, đây
là điều tôi muốn. Vũ trụ ơi, làm ơn, đây là điều tôi muốn nhé. Tôi sẽ điều chỉnh
bản thân mình để đồng điệu với tài chính.”
Đó là những gì
tôi sẽ hình dung khi bước vào cuộc sống của mình. Tôi sẽ bắt đầu đối xử với tiền
bạc khác đi, giống như nó là không khí vậy. Mỗi lần tôi tiêu tiền, tôi sẽ không
làm cái trò hiện tại nữa, đó là tiêu tiền xong rồi cảm thấy tệ về điều đó.
Người phỏng vấn:
Ừm, tôi đã mua một trong những bản in của bạn và tôi cảm thấy rất vui về điều
đó. Tôi đã mua bản in có chữ "joy" (niềm vui).
Teal Swan: Thấy
không, đó chính là sự dồi dào. Nếu bạn không cảm thấy tội lỗi về điều đó, thì
nó hoàn toàn phù hợp. Bạn chỉ cần bắt đầu làm nhiều điều như vậy hơn và ngừng
lo lắng về cách vũ trụ sẽ mang nó đến cho bạn như thế nào. Vì chỉ khi đó bạn mới
nhận được sự cảm hứng.
Hiện tại, bạn
đang cố gắng lao vào làm việc kiểu như, "Được rồi, mình sẽ bắt đầu dự án
này, có thể là một chuỗi hội thảo, hoặc mình sẽ tổ chức nhóm này và có thể mình
sẽ thu phí từng này." Điều đó khó hơn nhiều so với việc bạn tập trung vào
sự dư dả, rồi đột nhiên bạn thức dậy vào buổi sáng và nhận được cảm hứng để làm
một điều gì đó. Và bạn sẽ hành động theo cảm hứng đó. Có thể là viết một cuốn
sách.
Người phỏng vấn:
Ừ, thực ra cũng có những ý tưởng đến, mà cảm giác giống như đang vẽ nguệch ngoạc
vậy, bạn biết đấy, tôi có cài một app Theta Healing trên điện thoại. Nó từ Úc,
tôi nghĩ nó còn miễn phí nữa. Trong đó có câu hỏi về sự hỗ trợ. "Bạn cảm
thấy được hỗ trợ nhất khi nào? Và khi nào bạn cảm thấy không được hỗ trợ nhất?"
Và tôi chợt có hình ảnh rất vui vẻ rằng mình có thể lấy những thứ như thế và
làm điều mình vẫn làm với chúng, và nó không còn cảm giác là công việc nữa. Nó
giống như là vui chơi vậy.
Teal Swan: Chính
xác! Đó mới là cảm giác đúng. Bạn đã yêu cầu sự dư dả rồi. Nếu bạn cho phép bản
thân làm bất cứ điều gì khiến mình cảm thấy vui vào khoảnh khắc đó, mà không tự
trách bản thân về điều đó, tôi nhắc lại chuyện cảm giác tội lỗi vì nó là vấn đề
của bạn.
Bạn có xu hướng
làm mọi thứ. Bạn thuộc dạng người mà chúng ta gọi là kiểu bốc đồng. Những người
bốc đồng, dù họ không nhất thiết để bản thân bị kìm hãm bởi cảm giác tội lỗi,
nhưng họ vẫn có nó. Có rất nhiều người sẽ nói, "Ồ, tôi thật sự muốn cái
đó, nhưng tôi sẽ không chi tiền cho nó." Nhưng bạn thì…
Người phỏng vấn:
Tôi thường chi cả những khoản tiền mà tôi còn không có sẵn, rồi sau đó vài tuần
tôi mới kiếm lại được. Và tôi nói với bản thân, "Mình sẽ nói với vũ trụ là
mình muốn làm tất cả những điều này," rồi tôi cứ làm, vì tôi nghĩ là nhiều
người khác thậm chí còn chẳng dám làm, vậy thì mình cứ tận hưởng hết mức có thể.
Teal Swan: Ừ, điều
đó đúng. Nhưng vấn đề là, nếu bạn có thể tiêu tiền và cảm thấy vui vẻ về điều
đó thì không sao. Nhưng điều bạn thường làm là bạn tiêu tiền rồi nghĩ, "Ôi
trời ơi, mình thật vô trách nhiệm."
Hoặc bạn vừa
tiêu, vừa nghĩ, "Ôi trời, mình thật sự không nên tiêu số tiền này."
Nên ngay cả khi bạn tiêu tiền, nó cũng không xuất phát từ một trạng thái cảm
xúc tích cực. Nếu bạn có thể tiêu tiền và cảm thấy tuyệt vời về điều đó, bạn biết
điều gì xảy ra không? Bạn sẽ đang mời gọi sự dư dả đến với thực tại của mình.
Nhưng mỗi lần bạn
tiêu dù chỉ một xu, bạn lại cứ tập trung vào sự thiếu thốn.
Người phỏng vấn:
Vậy là giống như tôi đang bóp nghẹt sự dư dả và giới hạn nó vậy.
Teal Swan: Đúng
rồi. Bạn đang giới hạn đầu vào. Nhưng bạn không giới hạn đầu ra, điều đó là tốt.
Nó có nghĩa là bạn
đang ở một vị trí tốt hơn rất nhiều người khác. Bởi vì nhiều người giới hạn cả
hai chiều. Nhưng bạn thì không giới hạn đầu ra, chỉ giới hạn đầu vào thôi. Nên
tôi sẽ nói rằng, đừng nghĩ về chuyện đừng tiêu tiền vào tất cả những thứ này nữa.
Hãy bắt đầu nghĩ về chuyện làm sao để đón nhận nhiều hơn.
Đừng nghĩ về
cách nó sẽ đến, bởi vì "cách" không phải là việc của bạn. Bất cứ khi
nào bạn nghĩ về "cách", đó là lý do vì sao tôi bắt đầu cái này, bạn
biết đấy, khi tôi ngồi ở đây tôi kiểu như muốn hỏi bạn rằng bạn có thật sự muốn
làm điều mà bạn nghĩ là tôi đang làm không, hay bạn muốn ở trong ánh đèn sân khấu,
hay thực ra bạn nghĩ rằng đó là "cách" để sự dư dả đến với bạn?
Người phỏng vấn:
Tôi chỉ muố, ý tôi là, tôi biết rằng mục đích sống rất quan trọng, nên tôi muốn
hòa hợp với mục đích của mình. Tôi chỉ muốn hòa hợp với nó ở đây và bây giờ và
để mọi món quà chảy vào. Và bạn giống như đang nói rằng, không, tôi không làm vậy.
Nghe như thể tôi được đào tạo từ hồi nhỏ hay gì đó, nơi tôi học được cách...
Teal Swan: Bóp
nghẹt nó lại, đúng không?
Người phỏng vấn:
Bóp nghẹt nó lại và nghĩ rằng, "Ồ, mình phải sống thiếu thốn giống như những
kẻ khốn khổ khác để hòa nhập hay sao đó."
Teal Swan: Đúng
rồi. Ồ, và bạn lại còn chọn một nghề đặc biệt thú vị cho kiểu tư duy đó nữa.
Bao nhiêu người ở đây tin vào ý tưởng rằng để sống một cuộc đời tâm linh, bạn
không thể dính dáng đến tiền bạc, nếu không bạn sẽ bị tha hóa?
Người phỏng vấn:
Tôi không biết nữa. Tôi hơi bị trống rỗng luôn. Bạn không nói là tôi có niềm
tin đó đấy chứ? Nó là gì vậy, có thể tôi cần nghe lại?
Teal Swan: Nếu
tôi thật sự quan tâm đến chữa lành và những điều tâm linh, thì tôi không thể
quan tâm đến tiền bạc cùng lúc mà vẫn là một người tốt được. Ồ, đó là niềm tin
mà rất nhiều người làm nghề chữa lành đang có. Và nó đang duy trì tình cảnh của
bạn...
Người phỏng vấn:
Bạn tôi đang vỗ tay đấy, người từng không nhận tiền nhưng giờ thì cô ấy trả được
hết hóa đơn còn tôi thì không.
Teal Swan: Một
người bạn tốt. Nghe như một người bạn rất tốt.
Người phỏng vấn:
Vâng, đúng là vậy.
Teal Swan: Bởi
vì đó là một ví dụ tốt. Bạn sẽ nhận ra khi bạn bắt đầu nói rằng, "Bạn biết
gì không? Mình thực sự thích tiền. Thôi thì cứ hướng về phía tiền đi, vì tiền
cũng chẳng có ý nghĩa hay vô nghĩa hơn một cây kem." Nó giống như, từ góc
nhìn của chúng ta, chúng ta nghĩ rằng tiền đồng nghĩa với lòng tham.
Nhưng thật ra tiền
chẳng liên quan gì đến lòng tham cả. Việc tập trung vào "Tôi không có đủ"
mới là lòng tham. Không đủ bất cứ thứ gì, đó mới là thứ khiến con người trở nên
tham lam và tha hóa. Nên nếu rung động đó không hiện diện, thì vấn đề không phải
là tiền.
Từ góc nhìn của
Nguồn, chúng ta như đang nói, "Tôi không thể vừa làm nghề tâm linh vừa thật
lòng quan tâm đến việc chữa lành cho người khác mà lại thích kem cùng lúc được."
Điều đó thật sai lầm.
Người phỏng vấn:
Tôi cảm thấy mình sẽ phải xem lại để hiểu hết vì nó quá đúng với bản thân tôi.
Nhưng bạn khiến nó trông thật nhẹ nhàng và dễ dàng khi bạn ngồi ở phía đó.
Teal Swan: Ồ, với
tôi thì siêu dễ.
Người phỏng vấn:
Tôi đang nói về điều đó.
Teal Swan: Nó
siêu tự do và dễ dàng. Thật sự đấy, cuộc sống không khó đến vậy đâu. Nhưng nếu
tôi đưa cho bạn một gợi ý, một điều mà bạn sẽ có thể tiếp nhận được, ngoài việc
xem lại đoạn băng, thì đó là: bạn là kiểu người luôn hỏi "bằng cách nào". Là một “how person"* là một
trạng thái vô cùng đau đớn.
Người phỏng vấn:
"How person" nghĩa là gì?
Teal Swan: Nghĩa
là bạn đang tước đi sức mạnh của vũ trụ và đang đóng vai Thượng Đế. Nghĩa là bạn
nói, "Tôi muốn sự dư dả và đây là cách sự dư dả sẽ đến với tôi. Tôi muốn một
mối quan hệ tốt và đây là người mà mối quan hệ đó sẽ đến thông qua."
"Cách nào" không phải là việc của bạn. Nếu bạn muốn hạnh phúc và nói
rằng, "Chỉ có điều này mới làm tôi hạnh phúc," thì đó chính là
"cách nào".
*
“how person” – tức là kiểu người luôn phải biết 'Làm thế nào?', luôn cần câu trả
lời rõ ràng cho 'Làm sao để làm được điều này?', một kiểu người luôn cần biết
cách thức, quy trình, từng bước để làm được điều gì đó. (Ghi chú từ người dịch
bài)
Người phỏng vấn:
Vâng, tôi nghĩ mình phải nói với vũ trụ rằng: Đây là cách tôi muốn cuộc sống của
mình trông như thế nào, thay vì cách mà tôi không muốn sống.
Teal Swan: Đó là
một bài tập tốt. Nhưng mà, điều này cực kỳ quan trọng với tất cả những ai đang
xem. Khi tôi nói rằng, tôi sẽ nói với vũ trụ một cách cụ thể, ví dụ tôi muốn sự
dư dả, và tôi nói, Đây là cách sự dư dả sẽ đến với tôi. Nó sẽ đến bằng cách tôi
trở thành một người tâm linh đứng trên sân khấu nói trước rất nhiều người, thay
vì từng người một đến với tôi.
Thì điều tôi vừa
làm là khiến vũ trụ chỉ có thể đi qua một cái lỗ nhỏ xíu như thế này. Tất
nhiên, vũ trụ sẽ nhường nhịn bạn. Vũ trụ sẽ kiểu, Ừ, bạn muốn gì cũng được.
Nhưng nếu tôi nói, Đây là cách sự dư dả sẽ đến với tôi. Thì bây giờ vũ trụ bị
giới hạn chỉ còn đúng con đường đó.
Và tôi đâu có
nói với vũ trụ rằng, "Này, tôi có một khoản thừa kế mà tôi còn chưa biết đến."
Hay "Tôi trúng số ở đâu đó." Hoặc "Tôi còn có một tài năng lớn
lao nào đó mà bây giờ tôi còn chưa biết."
Người phỏng vấn:
Thật ra, tôi thà sống một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc còn hơn là bất cứ điều gì
cụ thể như bãi biển với những cô gái.
Teal Swan: Vậy
thì đó mới là điều bạn nên làm. Bởi vì thế này này, điều bạn sẽ nhận ra là, thực
sự thì ở giai đoạn đầu của quá trình này, với những người chúng ta, những người
tin vào việc tâm trí tạo ra thực tại, điều đầu tiên là chúng ta bắt đầu bằng sự
rất cụ thể. Lý do duy nhất khiến chúng ta muốn cụ thể là bởi vì điều đó làm cho
nó đáng tin hơn.
Khi tôi hình
dung ra điều gì đó và khiến nó trở nên thật đối với mình, tôi làm được điều đó
bằng cách thêm vào các chi tiết, điều này bạn sẽ thấy tôi hay nói, nếu bạn muốn
hình dung trở nên chân thực hơn, hãy thêm những chi tiết vụn vặt, vì điều đó sẽ
làm cho tâm trí bạn tin vào nó hơn.
Thật ra, đó
chính là những gì chúng ta đang làm với điều bạn vừa nói. Cái cụ thể làm cho nó
trở nên đáng tin hơn. Nhưng, một khi chúng ta đã có kiểu tâm trí giống như bạn
bây giờ, bởi vì bạn đã luyện tập điều này một thời gian, bạn sẽ nhận ra rằng mọi
người bắt đầu bằng sự rất cụ thể, rồi cuối cùng họ trở nên không cụ thể nữa. Tại
sao? Bởi vì nếu bạn nói, "Tôi muốn niềm vui," và bạn hình dung ra cảm
giác của niềm vui đối với bạn là thế nào, thì bạn biết bạn vừa làm gì không?
Bạn không hề giới
hạn vũ trụ một chút nào cả. Bạn chỉ nói, "Tôi muốn niềm vui." Và đoán
xem ai biết con đường nhanh nhất từ A đến B? Vũ trụ biết con đường nhanh nhất từ
A đến B.
Người phỏng vấn:
Đúng rồi. Tôi nghĩ là điều vừa bật lên trong nhận thức của tôi là, tôi không thực
sự nhận ra, nhưng phần bất an trong tôi rất muốn gây ấn tượng với những người
ngoài kia mà họ chẳng thèm quan tâm. Kiểu như tôi sẽ đi dự buổi họp lớp 30 năm
và tôi sẽ ở trong một hoàn cảnh mà khi tôi kể cho họ tôi làm gì, họ sẽ cười hoặc
hoảng hốt, vì họ thậm chí còn không hiểu nổi. Vậy nên, bây giờ khi tôi đã đạt
được những mục tiêu để gây ấn tượng với người ta, thì rốt cuộc cũng chẳng được
gì cả, nên cũng chẳng quan trọng nữa. Vậy nên, tôi có thể sống giống như cách bạn
đã làm, đi du lịch vòng quanh và tận hưởng cuộc sống, không cần bận tâm nữa.
Teal Swan: Ồ,
đúng rồi. Và trớ trêu thay, khi tôi nói, "Tôi muốn hạnh phúc," thì
đây là câu chuyện mà chúng ta thường tự kể cho mình, và đó lại là một lời nói dối
nữa. Chúng ta kể với bản thân câu chuyện kiểu, "Ôi trời ơi, nếu tôi hình
dung mình hạnh phúc thì tôi sẽ siêu siêu hạnh phúc nhưng lại cực kỳ nghèo khổ."
Vì vũ trụ không
đủ thông minh để biết rằng một phần của niềm vui của bạn chính là tiền bạc.
Người phỏng vấn:
Đúng rồi. Và tôi cũng đã kiểu như, để dành chuyện rèn luyện thể chất cho kiếp
sau vì, tôi đâu có yêu thích môn Thể dục. Tôi không hề thích môn Thể dục. Nhưng
thật ra, tôi rất muốn được vận động, bạn biết đấy? Kiểu như được khiêu vũ, được
làm gì đó, được sống trong một cơ thể vật chất, bởi vì tôi chính là như vậy.
Teal Swan: Khiêu
vũ có trong tất cả các con đường đời của bạn. Vậy nên đã đến lúc bắt đầu rồi đấy.
Nó có trong tất cả các con đường đời của bạn.
Người phỏng vấn:
Ồ, tuyệt quá.
Teal Swan: Ừ, chỉ
cần tập trung vào niềm vui thôi.
Bạn có thấy
thích không khi mà câu trả lời nó lại đơn giản như vậy? Thật ra, chúng ta có thể
rút gọn mấy buổi hội thảo này chỉ còn ba giây thôi, và tôi có thể nói cho bạn
biết câu trả lời của cuộc đời là gì: Hãy quan tâm đến cảm xúc của bạn, tập
trung vào những gì khiến bạn cảm thấy tốt, đi theo niềm vui. Hết.
Người phỏng vấn:
Cảm ơn. Tôi sẽ đón nhận điều đó.
Teal Swan: Được
rồi. Và tôi hứa với bạn, khi bạn bắt đầu làm điều đó, khi bạn tập trung vào việc
hạnh phúc trông như thế nào, thì về mặt rung động, việc sự dư dả không đến với
bạn như là điều không thể.
Người phỏng vấn:
Tôi cũng đã bắt đầu làm được khá nhiều điều rồi, mọi thứ cũng đang lăn bánh rồi,
nhưng đôi khi tôi lại trì hoãn và nói kiểu, "Thôi để tuần sau tôi mới tận
hưởng cuộc sống vậy."
Teal Swan: Nghe
giống như tình trạng chung của loài người ấy nhỉ.
Người phỏng vấn:
Ừ, đúng thật. Được rồi. Cảm ơn bạn.
-------------
Người
phỏng vấn 4
Teal Swan: Vâng,
tôi sẽ nhận thêm một câu hỏi nữa. Chúng ta lúc nào cũng lố giờ.
Người phỏng vấn:
Xin chào. Thật ra, tôi không có câu hỏi.
(Hai
người chỉ nhìn nhau)
Teal Swan: Ừ,
không sao cả. Chúng ta có thể ngồi đây cùng nhau. Thấy không, chúng ta thực sự
đang trò chuyện đấy. Tôi yêu cái cách mà chúng ta đã có biết bao nhiêu hợp đồng
linh hồn với nhau.
Thật tuyệt.
Tương tác này là để truyền cảm hứng cho tôi về điều tôi sắp kết thúc tại đây. Bạn
sẵn sàng chưa? Được rồi, để kết thúc nhé, có rất nhiều sự nhầm lẫn ở đây về số
phận định sẵn so với ý chí tự do của chúng ta. Và thực ra, hai điều đó không hề
mâu thuẫn với nhau.
Khi bạn từ góc
nhìn phi vật chất lựa chọn cuộc sống mà bạn muốn trải nghiệm, đó chính là lý do
bạn chọn góc nhìn này thay vì góc nhìn kia, thì đó là một lựa chọn dựa trên ý
chí tự do. Vậy nên, khoảnh khắc duy nhất mà chúng ta cảm thấy như thể ý chí tự
do của mình không còn là ý chí tự do nữa, chính là khi chúng ta quên mất rằng
ngay cả việc lựa chọn bước vào cuộc đời này ngay từ đầu cũng là một quyết định
xuất phát từ ý chí tự do của chính mình.
Ý chí tự do là một
điều tuyệt đối trong sự tồn tại của bạn. Không có vị Thần nào cao hơn bạn đang
ngồi đó, ép buộc bạn phải sống theo một thực tại nào đó mà bạn "bị định sẵn"
phải sống. Tôi thật sự ước mình có thể diễn tả cho bạn cảm nhận về điều này từ
góc nhìn phi vật chất, nơi có cả một sự háo hức, mong chờ về những gì bạn sẽ tự
chọn cho chính mình.
Vậy nên, chúng
ta không cần lo lắng rằng mình đã đi lạc khỏi con đường. Rất nhiều người khi ngồi
trước mặt tôi đều lo sợ rằng mình đã đi sai hướng, sai con đường mà mình được định
sẵn. Tôi dừng lại một chút ở đây, bởi vì đây là một nỗi lo mang tính tập thể:
"Tôi sợ mình đã đi sai đường." Nhưng thực sự, bạn không thể nào đi
sai đường được.
Ngay cả cảm giác
"Có thể mình đang đi sai đường" cũng chỉ là bạn đang tự đặt câu hỏi để
rồi tìm ra hướng đi đúng cho mình. Điều đó không có nghĩa là bạn đã đi sai đường.
Việc bạn tránh né được mục đích sống của mình là điều không thể xảy ra. Đó là
lý do tôi không dành quá nhiều thời gian để nói với số đông trên Trái Đất về
"mục đích sống" hay "cách tìm ra mục đích sống". Tại sao ư?
Bởi vì điều đó
hoàn toàn không quan trọng. Vì bạn chắc chắn sẽ tìm ra thôi. Lý do tôi nói
"mục đích sống của bạn là niềm vui" là bởi vì ngay khi bạn bắt đầu đi
theo hướng của niềm vui, bạn sẽ tìm thấy cái mà người ta gọi là "mục đích
sống", có thể là tôi ngồi trên sân khấu thế này, có thể là người kia trở
thành bác sĩ, hoặc người khác trở thành vũ công chuyên nghiệp. Tất cả những điều
đó chỉ là hệ quả của việc bạn đi theo niềm vui của mình mà thôi.
Và đó chính là ý
chí tự do mà bạn có. Ý chí tự do mà bạn sở hữu trong cuộc sống vật chất này là:
Tôi có thể chọn những suy nghĩ mà tôi muốn nghĩ, tôi có thể chọn những trải
nghiệm mà tôi muốn trải qua ở đây. Tôi được phép chọn bất cứ điều gì khiến tôi
cảm thấy vui vẻ. Và đó chính là mục đích sống của tôi.
Không có mục
đích nào khác dành cho bất cứ ai trên Trái Đất này ngoài điều đó cả. Mục đích sống
của bạn chính là hệ quả của việc bạn theo đuổi niềm vui của mình. Và vũ trụ
cũng không biết đó là gì.
Vậy nên, chúng
ta nên dừng ngay việc suy nghĩ rằng: "Ồ, vũ trụ biết tôi được sinh ra để
làm gì ở kiếp này, và tôi chỉ cần cố gắng đuổi kịp cái mục đích đó, mà vũ trụ
biết và tôi vẫn chưa biết." Vũ trụ cũng không biết mục đích của bạn là gì.
Bạn sinh ra đời
là vì bạn có một ý định. Đó là lý do duy nhất bạn ở đây, bạn đã có một ý định
khi quyết định đến đây.
Nhưng bây giờ,
khi bạn đã ở đây rồi, đoán xem sao? Không ai biết mục đích của bạn là gì cả. Vậy
nên bạn không hề cố gắng để đuổi kịp hay theo kịp bất cứ điều gì. Điều duy nhất
bạn cần làm là quyết định, ngay tại khoảnh khắc này:
- Điều gì sẽ
mang lại cho tôi nhiều niềm vui nhất?
- Món ăn nào tôi
ăn vào sẽ mang lại cho tôi niềm vui nhất?
- Suy nghĩ nào
tôi có thể nghĩ để cảm thấy vui nhất?
- Lời nào tôi có
thể nói với ai đó để mang lại niềm vui nhất cho mình?
Và nếu bạn sống
theo cách đó, cả cuộc đời bạn sẽ trải ra trước mặt như con đường lát gạch vàng
vậy, không còn sự nhầm lẫn, không còn sự chống đối. Và cuộc sống bắt đầu trông
thật tuyệt vời.
Vậy nên, cảm ơn
bạn đã tham gia cùng tôi. Đây thực sự là một buổi hội thảo tuyệt vời.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=pntcxtTpCY8
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.