CHƯƠNG 4
TÌM KIẾM MỤC
ĐÍCH SỐNG CỦA RIÊNG TÔI
Đường tắt tuyệt
vời
Trước đây trong hành trình của mình, khi tôi bắt đầu quan sát những người yêu bản thân mình, tôi phải thừa nhận rằng sự ghen tị thường lấn át tôi. Tôi thấy mình ngồi trước mặt họ với vẻ mặt cau có. Khi bạn ghét bản thân và ghét cuộc sống của mình và bạn gặp những cá nhân mắt sáng, vui vẻ vì được sống và vui vẻ vì được là chính mình, điều đầu tiên bạn muốn làm là giết họ. Nghe có vẻ hơi khắc nghiệt, nhưng bạn biết ý tôi mà.
Tôi bực bội vì họ chỉ đưa ra quyết định theo ý thích theo những gì khiến họ cảm thấy tốt nhất, như thể điều đó dễ dàng vậy. Nhưng rồi tôi nghĩ: Có lẽ điều đó dễ dàng vậy thôi. Có lẽ những người còn lại trong chúng ta đang đi theo cách khó khăn. Tôi nghĩ rằng, tại thời điểm đó, tôi đã đi con đường dài để cảm thấy tốt. Thay vào đó, những người yêu bản thân mình này đã đi đường tắt. Tôi đã theo đuổi hạnh phúc, nhưng họ lại chọn hạnh phúc.
Tôi không biết điều gì sẽ khiến tôi hạnh phúc, và tôi cũng không biết mục đích của mình là gì. Nhưng giờ tôi đã biết sự thật: Không thể đưa ra lựa chọn sai lầm trên con đường đi đến hạnh phúc và trên con đường tìm kiếm mục đích của bạn vì đó không chỉ là một điều. Trở nên hạnh phúc và tìm tấy mục đích của bạn là về mọi quyết định bạn đưa ra và mọi thứ bạn chọn làm. Để giải thích ý tôi muốn nói ở đây, tôi sẽ sử dụng một vài ví dụ từ chính cuộc sống của tôi.
Khi còn trẻ, tôi quyết định trở thành người mẫu chuyên nghiệp. Thoạt nhìn, đó là một quyết định hoàn toàn vô lý. Tôi là một người suy nghĩ sâu sắc và là một cô nàng nghịch ngợm. Tôi cực kỳ hướng nội và dành phần lớn thời gian rảnh để viết.
Theo thời gian, tôi có thể thấy rằng việc tôi làm trong ngành đó thậm chí còn vô lý hơn. Tôi ghét nó.
Đó là một ngành nghề tàn nhẫn, nông cạn và tồi tệ. Cố gắng hòa nhập vào thế giới người mẫu cũng giống như cố nhét một cái chốt vuông vào một cái lỗ tròn. Nhưng giờ tôi biết rằng không có sai lầm nào cả, vì vậy bước đi này, mặc dù không phù hợp, vẫn có giá trị với tôi theo nhiều cách. Nhưng chắc chắn đó không phải là tiếng gọi của cuộc đời tôi.
Lựa chọn giữa đại học và Điều trị tủy
răng
Vì vậy, vào năm 2006, khi vẫn đang tìm kiếm con đường của mình, tôi quyết định đi học đại học và đã quyết định chọn chuyên ngành triết học. Xuất thân từ một gia đình có trình độ học vấn cao, tôi tin rằng nếu mình có bằng cấp, tôi sẽ có được nhiều uy tín và sự tôn trọng hơn... nhưng chỉ có một vấn đề. Tôi ghét việc học trên lớp. Tôi sẽ ngồi trong khán phòng tối và lắng nghe các bài giảng, cảm thấy như thể tôi thà đi điều trị tủy răng còn hơn. Thật kinh khủng.
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của những sinh viên triết học khác, tự hỏi liệu những người duy nhất quan tâm đến triết học có giống tôi không—trầm cảm, thụ động muốn tự tử và cố gắng tuyệt vọng để tìm kiếm một ý nghĩa nào đó trong cuộc sống. Sau tháng đầu tiên, tôi nhận ra rằng sẽ chẳng có điều gì tốt đẹp từ tấm bằng triết học. Sau khi tốt nghiệp, sẽ chẳng có ai trả tiền để chúng tôi ngồi trong phòng và suy nghĩ.
Khi tôi tự hỏi, Tại sao tôi lại muốn có sự tín nhiệm và sự tôn trọng?, câu trả lời tôi nhận được là sẽ thật tuyệt khi có được sự tín nhiệm và sự tôn trọng. Đột nhiên tôi không hiểu nổi bản thân mình. Tôi đang ngồi ở trường đại học, đau khổ và ghét từng phút giây vì muốn cảm thấy tốt? Nói cách khác, tôi cảm thấy tệ vì nghĩ rằng cảm thấy tệ bây giờ sẽ khiến tôi cuối cùng cảm thấy tốt? Thật là lẫn lộn.
Phải công nhận, vì tôi là sinh viên triết học, tôi thường biết cách làm cho những câu đố tinh thần này trở nên hợp lý. Nhưng dù bạn có xoay chuyển thế nào thì câu đố này cũng không hợp lý. Thay vì đủ can đảm để đi thẳng đến điều khiến tôi cảm thấy tốt, tôi lại cố gắng cảm thấy tốt theo cách vòng vo. Vì vậy, tôi tự hỏi, Một người yêu bản thân mình sẽ làm gì?
Tôi biết câu trả lời ngay lập tức. Tôi sẽ làm những gì khiến tôi cảm thấy tốt ngay tại đây và ngay bây giờ. Điều gì khiến tôi cảm thấy tốt? Các môn thể thao mùa đông. Tôi thích cảm giác tự do nảy sinh khi lướt trên bề mặt băng không ma sát với tiếng vỗ tay của đôi giày trượt tốc độ đường dài của tôi. Một năm trước, sau khi lọt vào Đội trượt tuyết Telemark của Hoa Kỳ nhưng không tìm được nhà tài trợ nào hỗ trợ sự nghiệp trượt tuyết của mình, tôi đã chính thức đổi ván trượt của mình lấy giày trượt tốc độ. Tôi nghĩ mình sẽ trở thành một vận động viên trượt băng tốc độ đường dài chuyên nghiệp.
Tôi nghĩ rằng trở thành bất kỳ vận động viên thể thao mùa đông nào cũng tốt hơn là không trở thành một vận động viên nào cả, nhưng tôi không phải là vận động viên trượt băng tốc độ giỏi nhất thế giới. Tôi không bắt đầu trượt băng tốc độ từ năm ba tuổi và tôi không bắt đầu trượt băng tốc độ sau cả cuộc đời đua xe trượt băng như hầu hết những người trượt băng tốc độ chuyên nghiệp khác. Tôi có tiềm năng và thế thôi. Nhưng tôi vẫn yêu từng phút giây của nó.
Tìm kiếm một lối tắt khác để hạnh phúc
Khi tôi tự hỏi, Một người yêu bản thân mình sẽ làm gì?, câu trả lời là, Hãy bỏ học và cống hiến hết mình cho môn trượt băng tốc độ, và đừng bao giờ ngoảnh lại. Vì vậy, tôi đã làm vậy.
Tôi đã đi tắt đến hạnh phúc và bắt đầu sống cuộc đời mình theo câu hỏi, Một người yêu bản thân mình sẽ làm gì? Đó là lúc tôi bắt đầu thực sự tận hưởng cuộc sống của mình. Tôi đã theo đuổi đam mê của mình và nó thật tuyệt.
Nhưng không lâu sau đó, tôi lại thấy mình ở thời điểm phải đưa ra quyết định. Tôi đã tự đưa mình vào thời kỳ mãn kinh sớm với lịch trình tập luyện khắc nghiệt và những tổn thương về thể chất đối với các cơ quan sinh sản của tôi trong thời thơ ấu khiến cơ hội có con của tôi trở nên rất mong manh. Tôi đã có một cuộc nói chuyện thẳng thắn với hai bác sĩ phụ khoa, cả hai đều đồng ý rằng nếu tôi tiếp tục tập luyện với tốc độ đó, tôi có thể sẽ không bao giờ có con.
Tôi phải đối mặt với một quyết định nghiêm túc. Có nên sinh con hay theo đuổi ước mơ Olympic của mình? Khi còn là thiếu niên, tôi đã mất tổng cộng bốn đứa con, một cặp song sinh và hai lần mang thai khác, vì những vụ phá thai cưỡng bức do chính kẻ ngược đãi tôi thực hiện. Tôi cảm thấy một nhu cầu sâu sắc trong mình muốn biết cảm giác thực sự được bế đứa con của mình thay vì mất nó sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy một phần nào đó trong tôi sẽ không trọn vẹn nếu tôi không bao giờ trải nghiệm được điều đó dù chỉ một lần.
Vào thời điểm đó, tôi cũng mới cưới nên tôi và chồng đã cùng nhau quyết định rằng việc có con là quan trọng hơn đối với cả hai chúng tôi. Tuy nhiên, việc thụ thai vẫn rất khó khăn. Tôi đã phải làm việc với một chuyên gia về vô sinh, nhưng chúng tôi đã có một bé trai khỏe mạnh.
Khi con trai tôi chào đời, tôi phải đối mặt với một quyết định khác: Tôi muốn sống một cuộc sống riêng tư, yên tĩnh và vẫn là một bà mẹ nội trợ, hay tôi muốn công khai về quá khứ của mình và giúp những người khác cải thiện cuộc sống của họ bằng cách chia sẻ những gì tôi biết và những gì tôi đã học được cho thế giới?
Bạn đã biết câu trả lời của tôi cho câu hỏi đó rồi.
Nhưng đây là phần tuyệt vời nhất của tất cả những điều này: Tôi không thể không bật cười khi nghĩ về cách mọi thứ kết hợp lại với nhau. Khi làm người mẫu, tôi đã học cách thể hiện bản thân theo cách hướng ngoại. Tôi đã trở nên thoải mái với máy ảnh và đám đông. Bây giờ, hầu hết cuộc sống của tôi đều dành cho máy ảnh và đám đông.
Khi chơi thể thao chuyên nghiệp, tôi nhận ra rằng mình không thể xuất sắc nếu không đối mặt với những con quỷ bên trong và bắt đầu chữa lành chúng. Tôi đã được phục hồi và trao quyền thông qua thể thao. Tôi phải sống một cuộc sống lành mạnh để thành công. Kết quả là, tôi ngày càng giỏi hơn. Tôi trở nên khỏe mạnh hơn. Tôi đã học được cách đối phó với áp lực. Tôi đã đủ can đảm để bước ra trước công chúng. Đó là sự chuẩn bị hoàn hảo cho sự nghiệp của tôi ngày hôm nay.
Việc có con trai khiến tôi phát huy năng khiếu ngoại cảm, đây chính là nền tảng cho nghề nghiệp của tôi. Và tuyệt vời nhất là, nhiều năm trước, khi học lớp triết học, tôi đã bỏ học sau khi nhận ra rằng sẽ chẳng có ai trả tiền cho những người tốt nghiệp bằng triết học để ngồi trong phòng và suy nghĩ. Nhưng giờ đây, khi tôi đã đi theo con đường trực tiếp đến hạnh phúc và sống theo cách mà một người yêu bản thân mình sẽ làm, mọi người thực sự trả tiền để tôi suy nghĩ!
Dẫn dắt người khác đến với tình yêu bản
thân
Tôi bắt đầu từ từ tiếp nhận khách hàng—hay đúng hơn là khách hàng bắt đầu tìm đến tôi. Tôi ngạc nhiên khi những điều tôi biết về vũ trụ này và những con người trong đó, những điều tôi coi là hiển nhiên, lại không được đại đa số mọi người biết đến. Tôi thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi những điều tôi biết có khả năng thực sự giúp ích cho mọi người. Sau một năm tiếp xúc với khách hàng, tôi nhận ra rằng tôi thực sự yêu thích cuộc sống làm việc hướng đến mục tiêu chữa lành này. Tình yêu lớn nhất của tôi xuất phát từ điều mà tôi luôn coi là nỗi căm ghét lớn nhất của mình.
Tôi nhớ một sáng thứ Hai nọ, khi tôi đang ngồi xếp bằng trên sàn phòng ngủ, chuẩn bị cho khách hàng đầu tiên trong ngày. Một trong những điều may mắn lẫn lộn khi bước vào cuộc sống này theo cách của tôi là phải nỗ lực nhiều hơn để hiện diện về mặt thể xác trong cơ thể với toàn bộ ý thức của mình. Tôi ở cõi trung giới ngay lập tức và đôi khi là vô tình. Lúc đầu tôi không thể kiểm soát được nó và đôi khi sẽ trở nên vô thức và ngã quỵ, nhưng kể từ đó tôi đã phát triển được kỹ năng duy trì sự hiện diện và hiện thân theo sự lựa chọn. "Cõi trung giới " là chuyển ý thức một cách có ý thức hoặc vô thức từ nhận thức về vật chất sang nhận thức về phi vật chất, không bị giới hạn bởi khoảng cách và thời gian.
Mối liên hệ cởi mở và có ý thức của tôi với bản ngã cao hơn của mình không bị mất đi trong thời thơ ấu, và tôi có mối liên hệ hoặc khả năng giao tiếp với bản ngã cao hơn của mình mọi lúc, ngay cả khi tôi chọn cách phớt lờ nó. Vì vậy, tôi không mất ký ức về những gì đã có trước khi tôi đến với cuộc sống này cũng như những gì sẽ có sau khi chết.
Vì vậy, tôi đã đến với cuộc sống này với những chân lý phổ quát khách quan, và một trong những lợi ích của món quà này là tôi có thể truy cập vào hồ sơ Akashic. Hồ sơ Akashic là tổng thể thông tin về tất cả những gì đã từng và đang tồn tại, được mã hóa trong cõi tồn tại phi vật chất, còn được gọi là Tâm trí của Thượng đế. Đây là một tập hợp thông tin không giới hạn có thể được truy cập từ trạng thái ý thức giống như nguồn, chẳng hạn như khi một người đang thiền định, hoặc đang lên kế hoạch cho chuyến phiêu lưu, hoặc đang bị thôi miên.
Điều này có nghĩa là tùy thuộc vào trạng thái của tôi, tôi có nhận thức chính xác về các kiếp trước. Đây là một dạng nhận thức hồi tưởng. Khi tôi gặp mọi người, khá thường xuyên những hình ảnh lóe lên từ cuộc sống và thời thơ ấu của họ và thậm chí cả các kiếp trước tràn vào nhận thức của tôi, điều này có thể đóng vai trò là một công cụ hoặc một trở ngại khi tôi cố gắng tập trung vào họ ở đây trên Trái Đất này, đang đứng trước mặt tôi. Để vượt qua điều này, tôi phải có ý thức tự kết nối bản thân trước khi gặp gỡ từng người một, đặc biệt là khi tất cả sự tập trung có ý thức của tôi đều cần ở đây và bây giờ.
Vì vậy, vào sáng thứ Hai đặt biệt này, tôi vừa hoàn thành quá trình kết nối bản thân, thì chuông cửa reo đúng 11:00. Bên kia cánh cửa là Linda, một người phụ nữ 43 tuổi, mặc dù đã lớn tuổi nhưng vẫn có chiêu cao bằng một học sinh trung học cơ sở. Chiếc xe bán tải rỉ sét của cô đỗ bên ngoài ngôi nhà, và nó vẫn còn bốc khói. Tóc cô rụng, và bên dưới thân hình gầy gò trông mỏng manh như một cành liễu, có một nỗi buồn thường trực được bảo vệ bởi một phong thái phóng túng, nam tính.
Khám phá nguồn gốc của sự đổ lỗi và ghét
bản thân
Khi cô ấy bước qua cánh cửa, tôi bị ngập trong hình ảnh cô ấy khi còn là một đứa trẻ nằm trong nôi và khóc mà không có ai bế lên. Tôi thấy hình ảnh cô ấy ngồi trên cầu thang gỗ trong nhà, cảm thấy như mình không thuộc về nơi này, mẹ cô ấy trách mắng cô ấy vì không dọn đồ chơi. Tôi thấy sự thiếu thốn về mặt cảm xúc trong thời thơ ấu của cô ấy, và tôi cũng thấy hình ảnh cha cô ấy đến giường cô ấy vào ban đêm khi cô ấy còn là một thiếu niên để gạ gẫm cô ấy quan hệ tình dục. Như thường lệ, sau khi rèn luyện bản thân để làm điều đó, tôi lấy thông tin và không phản ứng lại, gạt nó sang một bên để tôi có thể quan sát các hệ thống năng lượng khác nhau và cơ thể của cô ấy và cho phép cô ấy mở lòng với tôi.
Chúng tôi ngồi trong phòng trị liệu của tôi, và Linda bắt đầu bằng cách thông báo với tôi rằng cô ấy không biết tại sao mình lại ở đây. Cô ấy không tin vào tất cả những thứ tâm linh kỳ lạ này, nhưng cô ấy đã được chẩn đoán mắc MS* và nó ảnh hưởng đến công việc của cô ấy đến mức cô ấy cảm thấy tuyệt vọng đến mức phải thử.
* Bệnh Đa Xơ Cứng (MS) được đặc trưng bởi mất các mảng myelin ở não và
tủy sống. Các triệu chứng thường gặp gồm những bất thường về vận nhãn, dị cảm,
yếu cơ, co cứng, rối loạn tiểu tiện và rối loạn nhận thức nhẹ. (Ghi chú từ người
dịch bài)
Tôi bắt đầu bằng cách hỏi cô ấy đang gặp vấn đề gì, và cô ấy giải thích rằng cô ấy là một công nhân xây dựng nên cô ấy phải đứng bên lề đường mỗi ngày. Cô ấy sẽ bị chóng mặt và sau đó chân cô ấy bắt đầu ngứa ran và tê liệt; nếu cô ấy không ngồi xuống, cô ấy sẽ ngã gục và không thể đi lại trong phần còn lại của ngày mà không có sự hỗ trợ của gậy.
Lúc này, Linda hỏi tôi rằng tôi có định chữa bệnh bằng năng lượng không vì cô ấy nghe nói rằng tôi có thể làm điều đó. Tôi nói với cô ấy rằng có thể sau này, nhưng tôi không thích điều trị các triệu chứng của bệnh—tôi muốn điều trị nguyên nhân. Cô ấy có vẻ không thoải mái. Tôi hỏi cô ấy rằng cô ấy có thực sự muốn đi sâu vào bên trong mình để tìm ra vấn đề không. Cô ấy gật đầu giống như một người nào đó trước khi họ chuẩn bị nhảy bungee.
Tôi yêu cầu cô ấy giả vờ rằng cô ấy sống trong một thế giới mà các điều kiện vật chất là do những vấn đề khó khăn về mặt cảm xúc và tinh thần mà mọi người đang phải đối mặt. Sau đó, tôi hỏi cô ấy, "Bạn đang phải đối mặt với điều gì về mặt tinh thần hoặc cảm xúc khó khăn nào vào thời điểm bạn bắt đầu cảm thấy các triệu chứng của MS xuất hiện?" Tôi muốn xem cô ấy có ý thức được tác động của quá khứ đối với tình trạng cảm xúc của mình không.
Cô ấy trả lời, "Chà, tôi có cảm giác rằng mình sắp chết. Giống như cơ thể tôi không hấp thụ bất kỳ thức ăn nào nữa. Tôi ngày càng gầy hơn và tôi không biết tại sao."
Tôi nhẹ nhàng hỏi cô ấy, "Bạn có muốn sống không?" Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt sốc và im lặng trong vài phút, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, cho đến khi cuối cùng cô ấy bắt đầu khóc.
"Không," cô ấy than vãn. Tôi quỳ xuống bên cạnh ghế của cô ấy, ôm cô ấy trong khi cảm xúc trào ra khỏi cô ấy trong những tiếng nức nở lớn. Khi cô ấy bắt đầu lại, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy rất cô đơn, nhưng cô ấy không thể gần gũi với bất kỳ ai và cô ấy thậm chí đã từng nghĩ mình là người đồng tính nữ trong một thời gian vì cô ấy rất sợ đàn ông.
Tôi hỏi cô ấy, "Bạn có biết tại sao bạn lại cảm thấy như vậy về đàn ông không, Linda?" "Ồ, cha tôi từng ngủ với tôi khi mẹ tôi mang thai."
Tôi nói với cô ấy, "Đủ rồi, ngay tại đó." Linda lại bắt đầu khóc và giải thích rằng đó là lần duy nhất mà cha mẹ cô ấy chấp thuận và cô ấy cảm thấy rất tội lỗi vì cô ấy thực sự muốn cảm thấy như vậy. Cha cô ấy sẽ ngủ với cô ấy và sau đó nói với cô ấy rằng vì cô ấy rất xinh đẹp, nên ông ấy không thể ngủ trên giường của mình. Ông ấy nói với cô ấy rằng cô ấy là người ông yêu thích nhất, và đó là bí mật nhỏ của họ.
Sau khi tôi giải thích với cô ấy rằng phản ứng của cô ấy khi muốn tình cảm của ông ấy, mặc dù sợ hãi, là một phản ứng hoàn toàn bình thường đối với chấn thương tình dục, tôi hỏi cô ấy cảm thấy thế nào về bản thân mình.
"Tôi ổn", cô ấy trả lời.
"Bạn có muốn biết tôi nghĩ gì không?" Tôi hỏi. “Tôi nghĩ là bạn ghét bản thân mình và ước gì mình chưa bao giờ được sinh ra.” Linda lại bắt đầu nức nở.
“Đúng, bạn nói đúng,” cô thừa nhận. Như thường thấy ở rất nhiều nạn nhân bị lạm dụng, sự đổ lỗi được nội tâm hóa, và sự tự ghét bản thân trở thành bản chất thứ hai.
Bệnh tật xâm chiếm như thế nào
Trong giờ tiếp theo, tôi đã thông báo cho Linda về mọi nhận thức của tôi về cô ấy và tiếp tục nói với cô ấy rằng cô ấy đã đúng khi cảm thấy mình sắp chết. Tôi giải thích rằng khi một người thực sự không muốn sống vì cuộc sống của họ quá khó khăn, cơ thể cô ấy bắt đầu suy sụp. Đó là một dạng tự tử thụ động. Trên hết, MS, cơ thể cô ấy đang từ từ chết đói.
Tôi tiếp tục giải thích rằng MS là căn bệnh của những người cố gắng trở thành tất cả mọi thứ đối với tất cả mọi người vì họ tin rằng đó là cách duy nhất để được yêu thương. Căng thẳng và áp lực quá lớn, và vì họ không muốn nhờ giúp đỡ, cơ thể họ cuối cùng sẽ suy sụp, buộc họ phải cắt giảm và nhờ người khác giúp đỡ. Tôi nói với cô ấy rằng đó là thông điệp để người khác chịu trách nhiệm về cuộc sống của họ và để cô ấy tập trung vào bản thân và chỉ mình cô ấy.
Vấn đề của Linda là tình yêu bản thân. Cô ấy không có tình yêu. Và vì cô ấy không có tình yêu, cô ấy cũng không thể chấp nhận tình yêu từ người khác. Ở cấp độ năng lượng, sống mà không có tình yêu cũng giống như cơ thể cố gắng sống mà không có nước. Chúng tôi đã cùng nhau thiết kế một chương trình dễ quản lý với các hoạt động hàng ngày xoay quanh cốt lõi của tình yêu bản thân. Có thể vì cô ấy đã sẵn sàng hoặc có thể vì cô ấy tuyệt vọng, Linda đã gặp tôi hai tuần một lần trong sáu tháng. Cô ấy đã áp dụng mọi quy trình mà tôi đã nêu trong cuốn sách này. Cô ấy đã học cách đưa ra mọi quyết định dựa trên tình yêu bản thân. Và chỉ một năm sau, cô ấy đã trở thành một người khác. Toàn bộ cuộc sống của cô ấy đã thay đổi.
Tác động mạnh mẽ của tình yêu bản thân
Một tuần sau chuyến thăm đầu tiên của chúng tôi, Linda đã gọi điện để thông báo với tôi rằng cô ấy đã xem lại tủ quần áo của mình và nhận ra rằng cô ấy chỉ mặc những màu đen và nâu. Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã ngồi xuống sàn phòng ngủ với một bức tranh in bảng màu. Cô ấy tự hỏi, Một người yêu bản thân mình sẽ làm gì? trong khi nhìn vào bảng màu và ngay lập tức bị thu hút bởi màu hồng nhạt.
Cô ấy thú nhận với tôi rằng cô ấy luôn nghĩ rằng mình ghét màu hồng. Nhưng thực ra, cô ấy đã liên tưởng màu hồng với những cô gái nữ tính và cô ấy biết rằng những cô gái nữ tính rất dễ bị tổn thương. Cô ấy không muốn bị tổn thương, vì vậy cô ấy đã từ chối màu hồng. Bởi vì cô ấy không bao giờ muốn cảm thấy dễ bị tổn thương nữa, cô ấy cũng từ chối đàn ông và từ chối mọi khía cạnh nữ tính của chính mình. Cô ấy từ chối chính tính cách của mình, và cô ấy thậm chí còn chọn một công việc mà cô ấy coi là nam tính.
Hai tuần sau lần đầu tiên chúng tôi đến thăm, Linda thú nhận với tôi rằng cô ấy đã phát hiện ra rằng cô ấy luôn ghét công việc của mình, đứng dưới ánh nắng mặt trời nóng nực và khói bụi trên vỉa hè, bị tài xế hét vào mặt. Vì vậy, cô ấy đã nghỉ việc. Cô ấy quyết định rằng niềm đam mê thực sự của mình là cây xanh.
Ba tuần sau lần đầu tiên chúng tôi đến thăm, cô ấy đến nhà tôi và bắt đầu khóc ngay khi tôi mở cửa. Cô ấy nói, "Đây là điều khó khăn nhất mà tôi từng làm trong đời. Tôi đã phải thay đổi mọi thứ - ý tôi là mọi thứ - và tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi thậm chí không biết mình là ai." Đó là một phản ứng bình thường. Lúc đầu, thật tuyệt khi cuối cùng cũng tôn trọng bản thân sau nhiều năm tự bỏ bê bản thân. Nhưng sau đó, tôn trọng bản thân có nghĩa là đẩy mình vào một thế giới không chắc chắn và vứt bỏ gần như mọi thứ mà bạn nghĩ mình muốn, đánh đổi chúng để có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Bắt đầu lại không hề dễ dàng. Có thể là cực hình. Nhưng như Linda đã phát hiện ra, nỗi đau khi viết lại cuộc đời mình dưới danh nghĩa yêu bản thân sẽ không bao giờ so sánh được với việc sống nửa cuộc đời tách biệt khỏi bản ngã thực sự của mình. Trong suốt năm đầu tiên chúng tôi làm việc cùng nhau, Linda chuyển đến California để sống gần biển. Cô ấy đã vay tiền để mua một mảnh đất nhỏ, nơi cô ấy sống trong một căn lều có tường bao quanh. Cô ấy bắt đầu trồng thảo dược và cuối cùng mở một cửa hàng trực tuyến nơi cô ấy bán các sản phẩm chăm sóc cơ thể tự nhiên của mình.
Hai năm sau, một chuỗi cửa hàng thực phẩm tốt cho sức khỏe bắt đầu bán sản phẩm của cô ấy và vì đủ khả năng chi trả, cô ấy đã mua một trang trại nhỏ. Tóc cô ấy bắt đầu mọc lại và sau khi cô ấy quyết định áp dụng chế độ ăn uống phù hợp với mình, cô ấy bắt đầu tăng cân. Cô ấy bắt đầu hẹn hò với một người đàn ông thường đến trang trại của cô ấy để mua thảo mộc tươi cho nhà hàng địa phương nhỏ của anh ấy. Họ đã kết hôn và mặc dù Linda nghi ngờ khả năng thụ thai, họ gần đây đã sinh đứa con đầu lòng. Và khiến các bác sĩ của cô ấy ngạc nhiên là cô ấy không có một triệu chứng MS nào trong hơn một năm.
Trường hợp của Linda chỉ là một ví dụ về những gì có thể xảy ra khi bạn bắt đầu yêu bản thân đủ để quan tâm đến cảm xúc của mình, và quan tâm đến cảm xúc của mình đủ để đưa ra những lựa chọn đúng đắn cho cuộc sống của mình. Linda đã không thay đổi cuộc sống của mình vì người khác đã làm điều gì đó để chữa lành cho cô ấy. Cô ấy đã không tìm thấy một phương thuốc kỳ diệu. Cô ấy đã thay đổi cuộc sống của mình vì cô ấy đủ can đảm để bắt đầu cho phép bản thân có được những gì cô ấy luôn nghĩ rằng mình phải được người khác trao tặng. Cô ấy đủ can đảm để mạo hiểm mọi thứ vì học cách yêu bản thân mình.
Theo dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.