Swaruu Transcripts 325
Không có Thế giới Vật chất - Phần 2 - Thế giới Người chết và Thế giới Người sống - Yazhi Swaruu
09-12-2021
Nguyên văn bằng tiếng Tây Ban Nha
Yazhi: Khi tôi
nói theo cách tuyệt đối, nêu quan điểm của mình như thể đó là sự thật tuyệt đối
hoặc chắc chắn, tôi đang đề cập đến cách tôi nhìn mọi thứ từ quan điểm cụ thể
và từ kinh nghiệm của tôi. Đó là một hình thức diễn đạt bằng ngôn ngữ chứ không
phải là sự áp đặt từ phía tôi để bạn tin vào những gì tôi nói chứ không phải
quan điểm hay cách nhìn của người khác. Tôi trình bày mọi thứ theo quan điểm của
mình dựa trên tất cả những gì tôi đã học được, trải nghiệm và mọi thứ liên tục
xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi chỉ chia sẻ
nó với tất cả các bạn như một tài liệu tham khảo để các bạn có thêm thông tin
hoặc như một động lực để suy nghĩ trong quá trình hình thành vũ trụ học cá nhân
và cụ thể của mình.
Một ví dụ về
điều này là khi tôi tuyên bố rằng mọi sinh vật có ý thức, ở bất kỳ cấp độ nào,
đều được tạo thành từ những ý thức có mức độ tiến hóa nhận thức và ý thức thấp
hơn, và từ đó hình thành nên những sinh vật phức tạp hơn. Điều đó có nghĩa là,
có một phạm vi ý thức đi từ rất đơn giản đến tuyệt đối, Nguồn Nguyên thủy, hay
bất cứ tên gọi nào mà bạn muốn gọi nó.
Đây cũng là một
cách giải thích hạn chế về một điều gì đó đơn giản là không thể giải thích được
vì bất kỳ lý thuyết hoặc tuyên bố thực nghiệm nào mà chúng ta phát triển từ
quan điểm tiến hóa của tâm trí, dù ở cấp độ nào, sẽ không đạt được vì theo quan
điểm của cái Tuyệt đối, không điều gì mà chúng tôi nói sẽ đại diện cho thực tế
khách quan về cách thức hoạt động của Cái Tuyệt đối. Nó đơn giản là không thể đạt
được từ cấp độ tâm trí và ý thức của chúng ta.
Như đã nói,
tôi mô tả nó cho bạn như một phạm vi ý thức của tâm trí đi từ ít đến gần như
không có gì, theo một sự tích lũy cho đến khi đạt đến tổng thể, Nguồn Nguyên thủy.
Vì đây một lần nữa sẽ là một lời giải thích về nhận thức theo quan điểm không tổng
thể, vì từ quan điểm của Cái tuyệt đối, của Nguồn, chỉ có và chỉ có thể là một
khối duy nhất không thể mô tả được, bao gồm mọi thứ, và ý tôi là mọi thứ theo
nghĩa tuyệt đối của từ MỌI THỨ. Vì bất kỳ điểm nào ở giữa hoặc bất kỳ khái niệm
nào cố gắng mô tả nó, chẳng hạn như ý thức trước đây của tôi đi từ mức thấp nhất
đến chính Nguồn, vẫn là một khái niệm hoặc một ý tưởng được chứa đựng trong biển
ý tưởng đang tồn tại và hình thành nên TẤT CẢ.
Tất cả những
gì tồn tại, đã tồn tại và sẽ tồn tại đều được chứa đựng trong một khối duy nhất,
không có thời gian cụ thể và không có địa phương. Chúng là những ý tưởng trong
một tâm trí vĩ đại. Với điều này làm cơ sở, rõ ràng là tất cả mọi thứ đều được
kết nối với nhau, và hơn thế nữa là tất cả tâm trí của các sinh vật biết suy
nghĩ. Một lần nữa, chỉ có những ý tưởng chứa đựng trong cái Toàn thể.
Mở rộng khái
niệm sau, một khái niệm cổ điển cho rằng sinh học là sự sống, và năng lượng và
khoáng chất chỉ hình thành nên sinh vật sống như những cấu trúc hoặc là thành
phần cần thiết cho sự hình thành của sinh vật sống, vẫn là một cách giải thích
đơn giản hơn, đó là mọi thứ được cảm nhận từ điểm chú ý trong thế giới vật chất
của một người có nguồn gốc Lyrian ở mật độ thấp như 3D hoặc 5D (được đặt tên
sai và chỉ được đề cập dưới dạng tham chiếu thô thiển), mọi thứ hiện hữu, mọi
thứ có thể nhìn thấy được, dù là năng lượng thuần khiết, dù là hạt cát, hạt
nhân của nguyên tử, electron, bất cứ thứ gì bạn có thể nghĩ tới, mọi thứ đều là
một thực thể, mọi thứ đều là suy nghĩ, và mọi thứ đều là “ai đó” có trí tuệ và
ý thức. Như tôi đã giải thích, những sinh vật đơn giản hình thành nên những
sinh vật phức tạp hơn. Luôn luôn.
Khái niệm Thời
đại Mới nói rằng tất cả chúng ta đều được kết nối với nhau và tất cả chúng ta đều
là một, điều này là sự thiếu sót trong sự đơn giản cực độ và mờ nhạt so với thực
tế của nó.
Tất cả chúng
sinh, dù là sinh vật sống hoặc không, tất cả đều tồn tại, một lần nữa với ý
nghĩa mở rộng nhất của từ MỌI THỨ, là những bộ phận hoặc phần tử của ý thức
không chỉ hình thành nên những gì theo quan điểm này hay quan điểm khác là một
thực thể phức tạp hơn, mà bản thân chúng là Toàn thể và cũng là Nguồn. Từ một hạt
cát, hoặc một electron, cho đến toàn bộ thiên hà, hoặc hơn thế nữa, và tôi khẳng
định điều đó, chúng là những mảnh ảnh ba chiều của Nguồn chứa tất cả các thuộc
tính của Nguồn. Và đây một lần nữa vẫn là một cách giải thích khác cho những điều
không thể giải thích được.
Không có thế
giới vật chất và thế giới linh hồn, không có chiều không gian khác, không có
dòng thời gian thay thế, không có vũ trụ song song, không có mật độ. Tất cả
chúng đều là những khái niệm và ý tưởng đang cố gắng giải thích điều gì đó quá
lớn lao mà những cấp độ ý thức hiện hữu thấp hơn không thể hiểu được, vì đây
cũng là một khái niệm khác. Một ý tưởng khác. Vì như tôi đã nói ở trên, tất cả
những gì có và có thể có, đã là Toàn thể rồi.
Mọi thứ đều tồn
tại, và tất cả chúng ta nói chung, đều là những ý tưởng. Chúng ta gắn bó với một
tập hợp các khái niệm xác định ranh giới của chúng
ta, những khái niệm xác định ranh giới này sau đó không tồn tại. Sự gắn bó với
khái niệm về mọi thứ mà mỗi người xem đó là những gì định nghĩa anh ấy hoặc cô ấy,
mọi thứ mà anh ấy hoặc cô ấy xem là một phần của con người họ, bao gồm cả phần
ý thức và phần vô thức, bao gồm cả những gì chúng ta phủ nhận là chính mình, tạo
thành " Cái Tôi" và sự gắn bó với " Cái Tôi" có thể được định
nghĩa là Bản ngã. Và chúng chẳng qua là sự gắn bó với những ý tưởng, khái niệm
và niềm tin mà mọi người đều có. Với tư cách là một linh hồn, không có trách
nhiệm tôn giáo, vì linh hồn không phải là "thứ gì đó"... nó chỉ được
hình thành bởi một nhóm ý tưởng bên trong bộ óc vĩ đại dưới dạng một hằng số, một
nút được hình thành bởi các sóng dừng với một sóng hài cụ thể giúp chúng liên kết
với nhau, tạo thành thứ có thể gọi là một "người", một cá thể cụ thể.
Mỗi cá nhân, mỗi
“người”, khi gắn bó với những ý tưởng này, chắc chắn sẽ tạo ra một bộ lọc tinh
thần mà trong đó họ sẽ không thể nhìn hoặc giải thích môi trường của mình ngoại
trừ qua lăng kính của những gắn bó và ý tưởng của họ. Họ từ chối mọi thứ không
phù hợp với quan niệm cụ thể của họ về con người của họ. Thế giới bên ngoài của
một người chỉ phản ánh con người thật của họ. Bản thân con người, không phản
ánh từ bên trong con người mình để tạo ra một thế giới hay môi trường bên ngoài
như Thời Đại Mới cố gắng giải thích, mà thế giới bên ngoài trong nhận thức của
mỗi người, chính là con người họ, không có ranh giới như thể mình đang sống ở một
nơi nào đó, là một cái gì đó nhỏ hơn chứa đựng ở nơi đó hoặc trong môi trường nào
đó.
Bản thân con
người chính là môi trường của họ, và môi trường của họ chính là con người họ, đến
lượt nó được xác định qua lăng kính của những gì họ bác bỏ và những gì họ đưa
vào định nghĩa về “cái tôi” của chính mình, điều này sẽ hình thành sự gắn bó với
những ý tưởng được gọi là Bản ngã.
Từ đây, tôi cố
gắng giải thích cho bạn tại sao không có và không thể có "Thế giới vật chất"
và "Thế giới tinh thần", cũng không thể có Thời gian, Không gian hay
Khoảng cách. Tất cả đều là những ý tưởng và sự gắn bó với các khái niệm, chứa đựng
trong định nghĩa cá nhân của những người có “Cái tôi” và Bản ngã.
Bản thân cơ thể
chỉ là sự biểu hiện của một nhóm ý tưởng, và nó là thứ hình thành nên ảo tưởng
về một thế giới bên ngoài, rằng ý thức con người LÀ thế giới bên ngoài của họ.
Khái niệm cho
rằng mỗi cá nhân hình thành nên thế giới của riêng mình theo một cách cụ thể và
được thêm vào những suy nghĩ của tập thể, chia sẻ với nhau các ý tưởng của họ ở
mức độ lớn hơn hoặc thấp hơn, tạo thành một thế giới "bên ngoài"
chung, điều này không hoàn toàn không có giá trị, thực sự là một nỗ lực nữa để giải
thích rằng, ý thức của mỗi con người là tất cả những gì được chứa đựng và bị giới
hạn một cách ảo tưởng bởi một lăng kính hay “vật chứa cơ thể” về các thế giới,
được gọi sự gắn bó với những gì xác định sự tồn tại và cá tính của chính họ, một
nhóm ý tưởng hình thành nên Bản ngã và Cái Tôi của họ, cũng như sự gắn bó sâu sắc
của họ với chúng. Đó là những gì giới hạn hoặc tạo ra ảo tưởng về việc bị giới
hạn, rằng có những quy luật phổ quát, vật chất hoặc vật lý là “không thể phá vỡ”.
Chúng chỉ là những ý tưởng và sự gắn bó với những khái niệm như vậy mà thôi!
Chuyển sang khái
niệm Thời gian, nó không bao giờ có thể là một hằng số, cũng không bao giờ có
thể là một cái gì đó tách rời khỏi tâm trí. Nó đơn giản là quá trình tiến hóa
mà qua đó tư duy phát triển. Nó là kết quả của cuộc đối thoại nội tâm của một
tâm trí. Nó sẽ luôn mang tính tương đối, nó sẽ luôn có tính chất dễ uốn nắn. Thời
gian là bạn và những ý tưởng của bạn, bạn xử lý chúng ở đâu và như thế nào. Sự
gắn bó của bạn với những điều có thể và không thể đạt được là những sự gắn bó với
Cái tôi và Bản ngã của bạn, và bạn không loại bỏ chúng vì sợ mất đi danh tính,
vì sợ mất đi những gì xác định nên con người bạn. Và đó là điều ngăn cản sự mở
rộng tinh thần của bạn.
Không gian,
khoảng cách, đều dựa trên Thời gian, bởi vì không có sự đo lường thì không có
khoảng cách. Nó phụ thuộc vào thời gian, vì vậy chúng là những ý tưởng. Tương tự
đối với năng lượng và vật chất, những cách giải thích viển vông... Chúng chỉ là
những ý tưởng được nhìn qua lăng kính của những ý tưởng khác và xác định chúng
là một thứ gì đó chứ không phải thứ gì khác. Và để giải thích điều này, cơ thể
là một ví dụ điển hình, bởi vì có cơ thể thì có vật chất, có cảm giác nóng hay
lạnh thì có năng lượng, và nếu tôi sinh ra, sống và chết đi thì có Thời gian. Một
lần nữa, các khái niệm và chấp trước lại chứa đựng thêm nhiều khái niệm và chấp
trước hơn.
Vì vậy, không
có sự sống, không có cái chết, không có thời gian, không có khoảng cách và
không có không gian.
Mọi thứ đều được
duy trì dưới dạng những ý tưởng chảy trong một tâm trí vĩ đại, đó là bạn, là tổng
thể, là mỗi người chúng ta, kể cả những hạt cát. Tất cả chúng ta đều là một
theo quan điểm mở rộng nhất, một, Nguồn. Mỗi người mà trong nhận thức của bạn
là "người khác" chỉ ở đó, bởi vì bạn có ý tưởng rằng họ ở đó bằng
cách sử dụng và thông qua sự gắn bó với các khái niệm về Cái tôi và Bản ngã của
bạn mà bạn không buông bỏ ngay cả khi bạn muốn buông bỏ. Vì vậy, mọi thứ, con
người, khoáng chất, năng lượng, thực vật hay động vật mà bạn gặp đều là bạn,
luôn ở trong hiện tại vĩnh cửu. Vượt qua thời gian và không gian.
Không có cái
chết. Không có sự sống. Chỉ có nhiều khái niệm và chấp trước hơn với chúng.
Bây giờ chúng
ta hãy nói từ quan điểm quan sát khách quan của một người phân tích những người
nói rằng họ còn sống. Từ tập hợp các chấp trước xác định họ, với Cái tôi và Bản
ngã của họ, việc thấy rằng có sự sống và có cái chết là hoàn toàn có giá trị.
Bây giờ tôi không nói từ quan điểm mở rộng hơn, mà chỉ từ quan điểm khách quan
của nhóm giới hạn ý thức hệ được gọi là nhập thể.
Tất nhiên là
có sự sống và cái chết như những trải nghiệm, thật đau đớn khi mất đi những người
thân yêu và thật là xúc phạm khi nói rằng không có cái chết trong trường hợp đó.
Nhưng còn nhiều điều hơn thế nữa.
Nhóm ý tưởng
duy trì khái niệm nhận thức về sự sống phù hợp với sự gắn bó với những quy luật
xác định rằng thứ gì đó, “nó” đã giết chết họ. Nhưng những gì hình thành nên bạn
vẫn ở đó, tâm trí, ý tưởng và thậm chí cả Cái tôi và Bản ngã của bạn.
Giống như bạn
đã hình thành nên khái niệm dường như bên ngoài về thế giới vật chất, bạn cũng
sẽ hình thành nên thế giới linh hồn, thế giới bên kia, thế giới của người chết,
thế giới giữa những kiếp sống hay bất cứ cái tên nào bạn muốn gọi. Thế giới của
bạn, dù là "vật chất" hay không, đều được hình thành bởi những ý tưởng
và sự gắn bó của bạn với chúng.
Đó là lý do tại
sao tôi khẳng định rằng bạn chính là cách sống của bạn, và đó là thế giới của bạn,
bao gồm cả những gì bạn từ chối, không chỉ những gì bạn thích và yêu, mà còn
bao gồm việc bạn chấp nhận “nó”, con người hay sự vật trong bạn bởi vì nó giúp
bạn xác định bạn là ai, xác định Cái tôi và Bản ngã của bạn.
Khi bạn
"chết", bạn để lại một nhóm ý tưởng hình thành nên thế giới vật chất
của bạn... và theo cách tương tự, bạn sẽ hình thành thế giới bên kia của mình.
Tôi nhấn mạnh, không phải như một cái gì đó bên ngoài bạn, mà như những gì bạn
đã có. Thế giới của bạn, môi trường của bạn, được hình thành bởi bạn bởi vì đó
là bạn.
Bất cứ điều gì
bạn có, bất cứ điều gì bạn nghĩ, những giá trị, những ràng buộc, những quan niệm,
đạo đức và tâm linh của bạn, đó chính là bạn. Và bạn “mang nó theo” khi bạn chết.
Hình thành những thực tại khác, thế giới linh hồn của bạn, thế giới bên kia của
bạn.
Đó là lý do tại
sao có một thế giới “của người chết” là bản sao của Thế giới Vật chất. Cùng những
con phố, những con người, cùng một “bản đồ”, bởi vì chúng là sự gắn bó của những
người đã chết, đã bỏ lại những quan niệm về thế giới vật chất, hình thành nên một
thế giới phản chiếu, thông qua nghệ thuật của chính suy nghĩ của mình, từ chính bản thân họ, không cho phép họ vượt qua để hình thành những thực
tại mở rộng hơn khác, họ trở nên "gắn bó" với việc hình thành một thế
giới gần giống như "Vật chất thực" nhưng theo cách chủ yếu là suy đồi
và u ám.
Tương tự như vậy,
những thế giới tươi đẹp và hòa bình sẽ được hình thành, tràn đầy hòa bình và vẻ
đẹp. Và mọi biến thể ở giữa. Và đây cũng là một nhóm ý tưởng khác mà tôi nhấn mạnh
rằng tôi đang chia sẻ với bạn mà không có ý định áp đặt bất cứ điều gì.
Hãy quên đi những
khái niệm cơ bản như Nghiệp, nhân quả và những thứ tương tự. Chúng dùng để giải
thích mọi việc từ cấp độ này hay cấp độ khác của ý thức-tư duy. Bạn chỉ cần biết
rằng môi trường của bạn chính là bạn, và điều giới hạn bạn là những ý tưởng và
sự gắn bó của bạn với chúng, những thứ hình thành nên Cái tôi, Bản ngã của bạn.
Đặc biệt là những
phần mà bạn không thích có trong môi trường của mình, bởi vì đó là những phần
mà bạn không thích có ở bạn. Đó là lý do tại sao bạn đừng bao giờ sợ phải đối mặt
với nỗi sợ hãi và những điều bạn không thích ở bản thân. Bởi vì bạn chỉ chôn
vùi nó trong vô thức, vô thức vật chất và vô thức linh hồn-tinh thần, những thứ
hình thành nên con người bạn trong cuộc sống chứ không phải cái gọi là linh hồn
của bạn.
Bạn là Tất cả,
bạn hình thành Mọi thứ. Điều duy nhất giới hạn bạn là ý tưởng và sự gắn bó của
bạn với chúng.
Không có mật độ
"nhão" biểu hiện "chậm". Đó là lời bào chữa và sự gắn bó của
bạn với chúng. Mọi thứ đều là một khối, Nguồn. Đó là bạn. Cho dù bạn có thấy kết
quả làm bạn thất vọng hay không, cho dù bạn có từ chối thế giới của mình hay
không, bởi vì nó không phù hợp với những ý tưởng của bạn về con người bạn, Cái
tôi và Bản ngã của bạn, dù bạn có thích hay không thì đó cũng là bạn. Bạn chỉ
có thể đối mặt với nó mà không sợ hãi. Đối mặt với chính mình mới là điều quan
trọng. Luôn luôn như vậy. Đó chính là vấn đề. Sự gắn bó của bạn với Cái tôi và
Bản ngã của bạn, nguồn gốc của mọi vấn đề của bạn.
Tiến lên cao
hơn, tôi mô tả nhiều thứ từ nhiều quan điểm mà nhiều khi không chỉ có vẻ mâu
thuẫn mà còn trái ngược nhau. Điều này là do bản thân của sự tồn tại bao gồm những
mâu thuẫn trong đó, về mặt khái niệm, mọi thứ đều có giá trị, hơn nữa theo quan
điểm của Cái tuyệt đối, nơi mọi thứ đều là sự tích hợp, do đó nó tích hợp cái hợp
lệ và cái không hợp lệ, cái sai với cái đúng, vì chúng cuối cùng chỉ trở thành
những ý tưởng trong tâm trí cố gắng phân loại chúng theo mặt này hay mặt kia của
tính hai mặt, sử dụng các giá trị và ý tưởng bị giới hạn bởi sự giới hạn ý thức
của người quan sát, do đó được xác định bởi sự gắn bó của họ với những gì định
nghĩa họ là một Cái tôi, một Bản ngã, đồng thời còn định nghĩa họ nhiều hơn nữa
từ những gì mà người quan sát đã bác bỏ như là những định nghĩa về chính mình.
Ở đây với toàn
bộ ý định, tôi mô tả và sử dụng Cái tôi và Bản ngã như những biểu hiện trong
tính hai mặt của cùng một người. Hiện diện trong tất cả ngoại trừ Nguồn vì nó
là Tất cả.
Từ vị trí này,
bây giờ tôi mô tả cho bạn lý do tại sao đối với tôi, theo quan điểm cụ thể của
tôi, không có mật độ hay dòng thời gian, không có vũ trụ song song, cũng không
có bất cứ thứ gì được xác định là một trường hiện sinh, dù được chia sẻ hay
không.
Trước đây, những
người đồng cấp của tôi, những phiên bản khác của tôi, bạn bè tôi và những người
khác, đã mô tả, trong số hàng ngàn lý thuyết khác, rằng Vũ trụ được tạo thành từ
mật độ hiện sinh, từ đơn giản đến phức tạp. Đầu tiên, họ liệt kê chúng ở dạng
1D, 2D, 3D, v.v. cho đến khi chúng đạt đến 12D hoặc vô cùng.
Sau đó, nó được
mô tả như một gradient tăng từ mức thấp có thể là 1D, khoáng sản, đến bất kỳ mật
độ cao nào, thường là 9D hoặc 12D, như trong một biểu đồ tăng từ đơn giản đến
phức tạp, giống như thước dây trong đó điểm chú ý của mỗi người là ý thức, sẽ
quyết định họ sẽ nhận thức thế giới hiện sinh của mình từ đâu đến đâu. Điều gì
có thật, điều gì có thể và không thể.
Mặc dù những
khái niệm này vẫn có giá trị theo quan điểm giải thích, nhưng như một sự khởi đầu
hiểu biết, đã đến lúc tiến tới những mô tả phù hợp hơn với những gì cá nhân tôi
coi là quan điểm của mình, mà tôi chia sẻ với bạn theo cách giải thích mà không
có bất kỳ mong muốn nào áp đặt bất cứ điều gì.
Mỗi người có ý
thức không phải là một đơn vị, mà là kết quả của sự tổng hợp hoặc hợp nhất của
những ý thức đơn giản hơn, có chung những nhận thức tương tự nhau, nhưng không
bao giờ giống nhau. Tôi định nghĩa những ý thức đơn giản hơn từ quan điểm so
sánh với những gì chúng được hình thành, khi chúng kết hợp với nhau, với một ý
thức có phạm vi hiểu biết và nhận thức mở rộng hơn. Vì vậy, không ai là một con
người, không ai là linh hồn, nhưng tất cả chúng ta đều là một tập hợp tổng hợp
của những ý thức khác tạo nên chúng ta và không ngừng nuôi dưỡng ý thức của
chúng ta trong một dòng chảy vô tận của lực hấp dẫn, của dòng ý thức và kết hợp
với nhau thành các nút mà chúng ta gọi là con người.
Những ý thức
đơn giản sẽ hình thành các nút kết hợp với nhau, từ đó sẽ hình thành những nút
phức tạp hơn. Ví dụ hoàn hảo về điều này là các tế bào trong cơ thể, chúng có
vòng đời riêng, nhận thức riêng, bao gồm các tế bào của cơ quan nội tạng, hệ thống
sinh sản và bộ não trong màng tế bào. Chúng kết hợp với nhau bằng sự tương
thích của các thuộc tính một cách có tổ chức, để tạo thành một sinh vật phức tạp
hơn được gọi là cơ thể, dù là con người hay không.
Tương tự như vậy
với ý thức, vì ở trên hoặc trước đây tôi đã giải thích rằng không có thế giới vật
chất mà chỉ có một tập hợp những chấp trước vào những ý tưởng, được duy trì như
những quy luật đã áp đặt với nhận thức rằng có vật chất. Vì mọi thứ ngay từ đầu
đã luôn là một ý tưởng.
Vì vậy, mỗi điểm
chú ý-ý thức của mỗi người được hình thành bởi những ý thức đơn giản hơn, và những
ý thức đơn giản hơn này được hình thành bởi những ý thức đơn giản hơn nữa, và
tương tự như vậy đi lên, hình thành những sinh vật phức tạp hơn cho đến khi đạt
đến Nguồn.
Vì vậy, mỗi
người có ý thức đối với tôi là cả một vũ trụ, và đối với người đó là toàn bộ vũ
trụ, dòng thời gian của riêng họ và nhận thức hoàn toàn hợp lệ của họ về mọi thứ
tồn tại và mọi thứ có thể và không thể.
Mặt khác, tôi
coi Thời gian là kết quả trực tiếp của quá trình nhận thức của mỗi cá nhân và
phụ thuộc vào trình độ tư duy cũng như sự mở rộng cá nhân của người đó. Và nhận
thức của họ về khoảng cách và tốc độ sẽ phụ thuộc vào nhận thức về thời gian của
họ và mọi thứ khác xác định nó. Vì tốc độ và khoảng cách phụ thuộc vào Thời
gian và Thời gian phụ thuộc vào nhận thức.
Tôi thấy các
điểm chú ý của ý thức không tồn tại ở mật độ hay chiều kích, không phải ở sự
phân chia của thước dây, mà ở trong một chuỗi bong bóng chứa đựng những giới hạn
từ nhận thức-ý thức của họ. Các bong bóng được hình thành bởi các bong bóng
khác, nuôi dưỡng lẫn nhau, trong một dòng ý thức liên tục bên trong biển, đó là
Ether, thứ mà bản thân nó được hình thành bởi họ.
Bong bóng của
riêng họ, đơn lẻ và không thể lặp lại, chứa đựng mọi thứ xác định họ là ai đó,
những gì họ muốn xem là những gì định nghĩa họ và những gì họ từ chối cũng là
những gì định nghĩa họ.
Biển bong bóng
ý thức, đơn lẻ, chạm vào nhau, một số phần được chia sẻ và những phần này là những
thỏa thuận về nhận thức giữa mọi người hoặc các nhóm người.
Với mô tả này,
tôi đang cố gắng định hình cho một thứ gì đó không thể diễn tả bằng lời, vì rõ
ràng bất kỳ mô tả nào mà tôi hoặc bất kỳ ai khác cố gắng đưa ra sẽ không giống
với bản chất thực sự của nó. Đó thậm chí không phải là cách tôi nhìn nhận mọi
thứ. Tôi chỉ đang cố gắng mô tả những khái niệm tinh thần mà tôi có bằng một điều
gì đó hữu hình để có thể được chia sẻ.
Tôi gọi
"bong bong*" là vật chứa thứ gì đó bên trong mà bản thân nó có ranh
giới, màng của bong bóng nói trên. Bên trong như một quả cầu, tôi thấy nó chứa
đựng mọi thứ mà một người có, để xác định họ là một ai đó nói riêng. Như tôi đã
nói trước đây, những gì một người chấp nhận và yêu thích cũng như những gì họ từ
chối đều được xác định trong Cái tôi (mặt tích cực) và Bản ngã (mặt tiêu cực)
trong một điểm chú ý của ý thức cá nhân.
* Bong bóng : thế giới, quan điểm riêng của một cá
nhân. (Ghi chú từ người dịch bài)
Trong trường hợp
này, bong bong cá nhân này sẽ chạm vào bong bong của người khác và sẽ chia sẻ
nhận thức với những bong bong cá nhân khác đó, vốn là lĩnh vực chung để chia sẻ.
Và nó không được
đặt trên bất kỳ thang đo mật độ nào, như tôi thấy tất cả mọi người, ở mức độ
này hay mức độ khác, tùy thuộc vào lăng kính mà người ta nhìn qua, nó tồn tại
trong mọi mật độ có thể có, với mọi Phạm vi Trí tuệ, Tư duy và mọi khả năng có
thể có, tất cả cùng một lúc. Nơi không có bong bóng nào khác ngoài nhiều khái
niệm, như một nỗ lực tạo hình dạng cho một thứ gì đó vô hình và không thể xác định
được, vì những nỗ lực tốt nhất của chúng ta sẽ luôn thất bại, một nỗ lực nhằm
giải thích cái vô hạn, cái thoát khỏi mọi khái niệm có thể có của tư duy.
Nhưng cuối
cùng, mọi thứ chỉ là một khối Ý thức duy nhất, được định nghĩa như là nhiều cá
nhân khi họ gắn bó với chuỗi ý tưởng này hoặc chuỗi ý tưởng khác, và chính những
ý tưởng đã giới hạn con người và những gì hình thành nên họ như vậy. Ý tưởng rằng
họ có một giới hạn, rằng họ có bắt đầu và kết thúc ở đâu đó.
Tất cả những
gì có thể tồn tại chỉ là ý thức, còn lại chỉ là hư ảo. Chỉ các chấp trước của
các cá nhân được tạo bởi cùng một Tâm trí vũ trụ đó.
Vì vậy, không
thể có cái chết theo quan điểm của một người nào đó, vì đây chỉ là cách giải
quyết một chuỗi các ý tưởng xác định thế nào là tái sinh. Cái chết chỉ có thể tồn
tại trong tâm trí của người sống.
Bạn, tôi và tất
cả những người khác chỉ là Egregor* được hình thành bởi sự gắn bó với ý tưởng của
chúng ta.
* Egregore là một khái niệm huyền bí đại diện cho một
thực thể phi vật chất phát sinh từ suy nghĩ tập thể của một nhóm người riêng biệt.
Một Egregor giống như một thực thể.
Bạn chỉ có thể
sợ chết khi bạn còn sống, sau khi chết bạn sẽ biết tại sao không. Việc sợ chết
khi bạn còn sống là hoàn toàn có cơ sở. Đó là tính nhị nguyên xác định chính cuộc
sống. Không thể có cái này mà không có cái kia. Ngoài ra, là những người đang sống,
chúng ta luôn nhìn thấy, cảm nhận và chịu đựng cái chết xung quanh mình. Thậm
chí còn hơn thế nếu điều đó xảy ra với một người thân yêu.
Nhưng nó chỉ
có giá trị chừng nào bạn còn sống. Và nó chỉ có giá trị khi ở trong một kiếp sống
mà không có ký ức về các kiếp trước, vì cái chết ở đó tượng trưng cho sự tan
rã, sự hủy diệt của Cái tôi” và Bản ngã. Điều này chỉ là ảo tưởng, vì cái đã
hình thành nên Cái tôi và Bản ngã, chỉ những ý tưởng giống nhau và những sự gắn
bó tương tự với họ, vốn đã tồn tại trước cái được gọi là sự nhập thể và cũng sẽ
tiếp tục tồn tại sau đó.
Việc tích lũy
kinh nghiệm là điều không thể tránh khỏi khi chúng ta sống qua các kiếp luân hồi,
nhưng chúng chỉ có thể được trải nghiệm đầy đủ mà không có toàn bộ ký ức về tất
cả những gì chúng ta đã từng có trước đây, bởi vì nếu ký ức là toàn bộ thì
chúng ta sẽ là Nguồn, rằng chúng ta đang đồng thời là tất cả mọi thứ. Điều này
được phản ánh trong ý tưởng về việc có một sự tái sinh giới hạn trong một khung
thời gian với các quy tắc nhất định, về những gì có thể và không thể, được tạo
ra bởi chính chúng ta.
Cái chết là điều
không thể phủ nhận. Sợ hãi cái chết là một sự lựa chọn. Vì nếu còn sống mà
không sợ hãi thì cái chết sẽ mất đi giá trị của nó. Bởi vì không có gì phải sợ
hãi cả. Nhưng cũng bằng sự lựa chọn, người ta có thể tiếp tục sợ chết khi chết.
Nỗi sợ chết được
phản ánh là không muốn có sự tan rã của Cái tôi và Bản ngã, điều này dù thế nào
đi nữa cũng sẽ không xảy ra như tôi đã giải thích. Điều này hình thành sự gắn
bó với ý tưởng hoặc nhu cầu ở trong thế giới của "Người sống", thế giới
tạo ra từ phía các linh hồn, nơi những người đã chết "sống", những thế
giới được biểu hiện từ nhận thức của họ, giới hạn của họ, Cái tôi và Bản ngã của
họ, cũng như sự gắn bó của họ về mọi thứ. (Một lần nữa tôi sử dụng "thế giới
của người sống", "thế giới của người chết", v.v. để diễn đạt - giải
thích và tôi không mâu thuẫn với chính mình).
Vì mọi thế giới,
cõi hiện sinh, đều được hình thành bởi những thỏa thuận giữa các cá nhân khác
nhau, những điểm chú ý của ý thức nhận thức được sự khác biệt của chúng với
nhau, bởi sự gắn bó của chúng với những gì xác định chúng, tôi không thấy hoặc
nhận thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa cõi này hay cõi khác về tính hợp lệ của
chúng. Tôi thấy tất cả đều thực tế như nhau. Ví dụ: thế giới của Người sống và
thế giới của Người chết trong trường hợp này. Chúng đều là những biểu hiện hoặc
những Egregor phức tạp của một tâm trí mà đến lượt chúng lại được hình thành bởi
những tâm trí khác có suy nghĩ và hiểu biết đơn giản hơn.
Nghĩa là, mỗi
thế giới, mật độ, thế giới hoặc cõi hiện sinh, mỗi dòng thời gian, mỗi vũ trụ
song song đều tự nó là một cá nhân.
Những cá nhân
có ý thức đơn giản tạo thành những cái khác phức tạp hơn, và những cái khác phức
tạp hơn này hình thành những cái phức tạp hơn nữa. Mỗi người từ cấp độ của họ
và từ điểm chú ý của họ, sẽ là cả một Vũ trụ. Đây là ý tôi khi nói "bong
bóng" không có sự phân chia, chỉ được hình thành bằng cách thêm những bong
bóng khác.
Nói tóm lại,
điều tôi nhìn thấy và cảm nhận là không có những thế giới riêng biệt, mà là một
Khối hiện sinh duy nhất bị giới hạn một cách ảo tưởng bởi các khái niệm và sự gắn
bó của từng điểm chú ý có ý thức. Điều này có nghĩa là thế giới của Người chết,
thế giới của Người sống và tất cả các thế giới khác chồng lên nhau. Không có
ranh giới nào khác ngoài những ranh giới được tạo ra bởi ý tưởng.
Mỗi cá nhân,
dù họ ở đâu hay “sống”, ở bên thế giới của người sống, hay bên phía người chết,
hay bất cứ thứ gì (chẳng hạn như mật độ, dòng thời gian, vũ trụ song song và những
thứ tương tự), sẽ tự xác định cho mình từ đâu đến, nơi họ có thể nhận thức và
hoạt động.
Với điều này,
tôi muốn giải thích tại sao có những hiện tượng như ma quỷ và các thực thể, dù
tốt hay xấu, và tất cả các loại sự vật, thực thể ký sinh và sinh vật được mô tả
trên Trái đất là thuộc về cõi Trung giới thấp hơn, cũng như thuộc về các cõi hoặc
mật độ cao hơn, theo các định nghĩa phổ biến trên Trái đất.
Tất cả chúng đều
ở đó. Đôi khi do thỏa thuận với những gắn bó về mặt nhận thức mà chúng không được
nhìn thấy, nhưng chính vì những phẩm chất đó, của các "bong bóng" hiện
sinh chồng lên nhau là lý do tại sao một số sinh vật lẽ ra không tồn tại trong
thế giới vật chất, đôi khi có thể được nhìn thấy hoặc có thể tương tác hoặc
chúng có thể thay đổi cái gọi là thế giới vật chất.
Nó chỉ là một
hỗn hợp của các thỏa thuận nhận thức, và từ khía cạnh tái sinh của cơ thể vật
chất, cơ thể, nó đóng vai trò như một bộ lọc để chỉ có sự chú ý cố định trong
việc sống một sự tồn tại với các thỏa thuận xác định nó là "Thế giới của
người sống".
Vì vậy, mỗi
người dù có hóa thân hay không, sẽ có những giới hạn tự đặt ra cho mình, ngăn cản
hoặc cho phép họ nhận thức và hoạt động trong những “cõi” hiện sinh khác.
Vì có rất nhiều
thỏa thuận khác nhau, một số người sẽ có thể tương tác với "phía bên
kia", đồng thời các sinh vật và điểm chú ý ở "phía bên kia" sẽ
có thể tương tác với phía của người "sống". Tất cả tùy thuộc vào những
giới hạn mà mỗi điểm chú ý của cá nhân đã tự áp đặt cho bản thân, bởi sự gắn bó
vào những ý tưởng xác định họ là “ai đó”, thứ xác định Cái thôi và Bản ngã của
họ.
Bạn không nhìn
thấy những thế giới khác ở đó hay ở đây, hay ở bất cứ đâu, là do những thỏa thuận
về nhận thức của bạn, vì những giới hạn tự áp đặt của bạn, nhưng chúng vẫn ở
đó. Không phải vì bạn không thể nhìn thấy chúng mà chúng không tồn tại.
Mọi thứ đều
tương tác với mọi thứ, mọi lúc. TẤT CẢ, toàn bộ Vũ trụ, là Nguồn, một KHỐI thống
nhất.
Đó là lý do tại
sao có ma, thực thể và mọi thứ khác mà nhiều nhiều cho rằng "không nên tồn
tại". Nhưng vẫn có một số người nhận thức được chúng thông qua các thỏa
thuận, và các thỏa thuận là ý tưởng, và ý tưởng là tần số. Đó là lý do tại sao
tần số cá nhân sẽ quyết định điều gì được cảm nhận, điều gì được trải nghiệm.
Đó là lý do tại sao những thỏa thuận của một số người lại trùng hợp với những
điều đẹp đẽ hoặc những thỏa thuận của những người khác lại trùng hợp với những
điều xấu xí, quái vật hay bất cứ thứ gì họ nhìn thấy. Nhưng nó sẽ luôn là tấm
gương phản chiếu trực tiếp hoặc là hệ quả của những suy nghĩ của họ và con người
họ.
Bạn là những
gì bạn nghĩ, bạn luôn là một Egregor do chính bạn tạo ra. Và bạn sẽ luôn thay đổi
trong suy nghĩ của mình, do đó bạn sẽ luôn thay đổi trong những gì bạn nhận thức.
Và bạn có toàn quyền kiểm soát toàn bộ cuộc sống của mình cũng như mọi thứ tồn
tại trong đó: đó chính là tâm trí của bạn.
Mỗi sinh vật,
mỗi điểm chú ý, mỗi thực thể, khoáng vật, thực vật, động vật sẽ có cách giải
thích về Vũ trụ của riêng nó. Nó sẽ có nhận thức riêng, mức độ ý thức riêng, được
hình thành bởi kinh nghiệm của nó, bởi những gì nó đã học được trong suốt quá
trình tồn tại của mình, và điều này được hình thành tùy thuộc vào sự gắn bó với
những ý tưởng mà nó tiếp thu và nhờ đó nó hình thành nên khái niệm về bản thân,
Cái tôi, Bản ngã của mình.
Tuy nhiên, cái
gọi là thế giới vật chất, mỗi chủng tộc diễn giải nó theo cách của riêng họ, lấy
con người làm ví dụ, dựa trên nhận thức và hiểu biết của họ, trước hết dựa trên
5 giác quan hạn chế của họ, sau đó là bằng cách sử dụng lý luận để chuyển sang
khoa học. Điều đó có nghĩa là nó đã kết hợp các yếu tố mà nó thừa nhận là sự thật
hiện có trong thực tế của nó, bằng cách sử dụng lý luận khoa học, một ví dụ về
điều này là sóng vô tuyến.
Nhưng nó vẫn
là một cách giải thích cụ thể đối với loài người, và cũng sẽ có những chủng tộc
khác, những sinh vật khác, sẽ có những khái niệm hoàn toàn khác. Một số sẽ phù
hợp với loài người, số khác thì không.
Đây là cái mà
tôi gọi là "bong bóng" chạm vào nhau, là những điểm có sự thống nhất
về nhận thức và hiểu biết, dù có khoa học hay không. Nhưng chúng chỉ là những
điểm chạm vào nhau, với những thỏa thuận mà chúng chia sẻ ở mức độ này hay mức
độ khác.
Đây là lý do tại
sao tôi khẳng định rằng không có mật độ tồn tại như vậy, không có các dòng thời
gian, không có vũ trụ song song, cũng không có thời gian hay không gian. Tất cả
những điều này chỉ còn là những định nghĩa trong khuôn khổ các thỏa thuận về nhận
thức, để hỗ trợ các lý thuyết và ý tưởng mà một sinh vật hoặc một nhóm sinh vật
đã tạo ra với sự gắn bó mạnh mẽ, bởi vì chúng xác định rõ ràng khái niệm về bản
sắc bản thân của họ.
Những gì họ gọi
là mật độ, chiều kích, dòng thời gian, thời gian, vũ trụ song song, không phải
là thứ gì đó nằm ngoài họ. Bạn không sống trong một chiều không gian, cũng như
không trong mật độ. Đó chỉ là một quá trình cá nhân, một quá trình tiến hóa của
ý thức, mà mỗi sinh vật phải tự hình thành cho chính mình. Cứ như thể bản thân
Bản thể là chính chiều không gian mật độ, không phải là nó sống trong chiều
không gian mật độ, khiến trải nghiệm sống trong một chiều không gian đó như một
ảo ảnh, một lần nữa chỉ được hình thành bởi những ý tưởng của nó và sự gắn bó của
nó với chúng.
Một ví dụ ở
trên là chiều kích và mật độ. Chúng song hành với nhau vì mật độ càng cao thì
càng có nhiều chiều được cảm nhận, vì mật độ "cao hơn" sẽ đạt được nhờ
sự tích lũy kiến thức đã được xử lý và kết hợp với sự hiểu biết cao mà họ đã tích
hợp vào khái niệm bản thân mà họ có, điều sẽ xác định bằng những gắn bó về con
người của họ, Cái tôi, Bản ngã của họ, và do đó mở rộng những gì bản thân họ hiểu
và nhận thức, điều này sẽ hình thành cảm giác kiểm soát cuộc sống của họ, điều
này sẽ làm tăng trạng thái "rung động" của họ một cách tự nhiên.
Định nghĩa về
mật độ giữa các mật độ thấp, chậm và nhanh, giống như nó sẽ phụ thuộc vào trạng
thái rung động thấp và cao của nó, chỉ là một trong nhiều cách để giải thích về
Vũ trụ. Nhưng họ sẽ không bao giờ giải thích được nó một cách đầy đủ.
Nó không chỉ
liên quan đến sự rung động hay tốc độ, như cánh quạt chỉ bị mờ vì chúng chuyển
động rất nhanh so với người quan sát, trong khi nếu người quan sát quay với vận
tốc như của cánh quạt, người quan sát sẽ thấy chúng dừng lại, nhưng mọi thứ
khác trong "phòng" sẽ bị mờ. Mô tả từ quan điểm của người quan sát
trong phòng hoặc quan điểm của người quan sát quay cùng vận tốc với cánh quạt. Các
mật độ khác nhau trong đó điểm chú ý của người này hoặc người kia cho phép một
người nhìn và cảm nhận mọi thứ theo cách khác, ngăn cản người ta nhìn rõ ở góc
nhìn khác.
Mặc dù lời giải
thích gây tò mò và giúp hình thành một hình ảnh tinh thần về mật độ, nhưng vẫn
còn lâu mới có thể giải thích được điều gì thực sự xảy ra trong Vũ trụ liên
quan đến chủ đề này. Đó chỉ là một ý tưởng nữa, một công cụ khác cho phép chúng
ta hiểu thêm, nhưng đó không phải là toàn bộ bức tranh. Bởi vì theo quan điểm của
chúng tôi, với ví dụ về căn phòng có chiếc quạt này, chúng tôi hiểu rằng hiện
tượng này không liên quan đến mật độ mà chỉ liên quan đến góc nhìn của chuyển động.
Tuy nhiên, mật
độ có thể được giải thích là sự tích lũy các khái niệm và ý tưởng hình thành
nên các chấp trước xác định Cái Tôi và Bản ngã của chủ thể, Người quan sát, bằng
cách mở rộng hiểu biết đơn giản sẽ cho phép Chủ thể - Người quan sát nhận thức
được nhiều chi tiết hơn, nhiều dữ liệu hơn, điều này làm tăng nhận thức của người
đó về sự mở rộng trên mật độ nói trên. Mật độ càng lớn thì độ phức tạp càng lớn,
do đó các chiều kích khác sẽ được cảm nhận. Nhưng không phải là nơi có nhiều thứ
đã có sẵn được cảm nhận, mà chính Chủ thể - Người quan sát mới là người đã mở rộng
để hình thành một thực tế phức tạp hơn, phong phú hơn về chi tiết.
Đây là lý do tại
sao tôi khẳng định cái gọi là Thế giới Vật chất không tồn tại. Khái niệm Thế giới
Vật chất chắc chắn sẽ hình thành thế giới đối lập với nó: Thế giới Phi Vật chất,
chỉ là một lời giải thích nằm trong nhóm các thỏa thuận mà một hoặc nhiều Điểm
Chú ý của Ý thức gắn bó chặt chẽ, bởi vì nó định nghĩa chúng, sự tự khái niệm của
chúng, bởi vì nó hình thành nên Cái tôi và Bản ngã của họ. Nhưng nó sẽ không
bao gồm các quan điểm khác ngoài quan điểm của họ đối với nhóm tạo ra những ý
tưởng về nhận thức đó.
Ở đây tôi cố gắng
giải thích cho bạn cách các Sinh vật khác có quan điểm, thỏa thuận và nhận thức
bao gồm các loại thực tại hiện sinh khác, không phải họ sống trong chúng mà họ là
chúng. Điều này bao gồm những người qua đời, với sự gắn bó mà họ có trong cuộc
sống của họ, trong "Thế giới Vật chất", những người sẽ có sự chú ý chồng
chéo giữa cái gọi là Thế giới linh hồn, hay cõi trung giới thấp hơn và Thế giới
Vật chất của người sống, tôi sử dụng các thuật ngữ dễ hiểu.
Những kiểu xuất
hiện của những sinh vật, thực thể, ma quái kỳ lạ và tất cả những gì được cho là
tồn tại nhưng không nên tồn tại, tôi hiểu là do tất cả những gì tôi đang cố gắng
mô tả ở đây bây giờ và trong vài ngày qua gây ra.
Chỉ có một Khối
Ý thức Thuần khiết Phổ quát, gọi là Ether, gọi là Nguồn. Mọi thứ khác chứa
trong nó, các mảnh ba chiều, mật độ, chiều không gian, dòng thời gian, vũ trụ
song song, đều đang hoặc chỉ được cảm nhận bởi một Sinh vật hoặc một nhóm Sinh
vật và các điểm chú ý cũng như (các) cấp độ ý thức của họ.
Tất cả những
điều trên là nỗ lực của tôi để giải thích bằng những từ ngữ hạn chế tại sao không
có cái chết, vì đây chỉ là một khái niệm hạn chế trong khuôn khổ các thỏa thuận
chỉ phản ánh Cái tôi và Bản ngã của những người có những quan điểm nhất định, người
sống.
Đó là lý do tại
sao có vô số thế giới vật chất, thực tế, mỗi thế giới là một Điểm chú ý có ý thức.
Đó là lý do tại sao tôi đảm bảo với bạn rằng có một Dòng thời gian, một Vũ trụ
song song, một Mật độ hoặc Chiều kích cho mỗi người trong số các bạn, cho mỗi
sinh vật tồn tại.
Link gốc của
bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.