Swaruu Transcripts 324
Điều gì xảy ra sau khi chết? Tại sao không có Thế giới Vật chất? Yazhi Swaruu nói về "Cõi cao hơn"
01-12-2021
Nguyên văn bằng tiếng Tây Ban Nha
Robert: Và những
“linh hồn” Taygetean không muốn ở trong thế giới vật chất này sẽ đi đâu? Những cõi
cao hơn đó có tên không?
Yazhi: Đó
không còn là nơi để đi nữa. Trong những cõi đó đã áp dụng nguyên tắc phi địa
phương. Họ chỉ có thể thích một nửa thể chất ở một số nơi hơn những nơi khác. Nơi
nào đó từ quan điểm của một người có cơ thể.
Chúng là những
"cõi cao hơn" theo quan điểm vật chất, nhưng chúng không vượt trội
hơn, đó là một điều khác chưa được mô tả rõ ràng, chúng thậm chí còn không khác
nhau. Đó là cùng một cõi nhưng ngày càng mở rộng hơn.
Những cõi đó
không có ở đâu cả, nhưng chúng nằm trong số cõi này, trộn lẫn vào nhau, như một
phần của nó. Họ luôn “ở đây” với tư duy mở rộng hơn đó. Những chiếc cõi đó ở
đâu? Câu trả lời là ở đây! Dù bạn ở đâu, nó luôn ở đây!
Nó giống như sống
trong trí tưởng tượng của bạn như một cái gì đó hoàn toàn có thật. Bất cứ điều
gì bạn tưởng tượng đều thu hút sự chú ý của bạn và đó là điều bạn trải nghiệm.
Vì vậy, bạn không đi đâu cả, bạn chỉ tưởng tượng rằng bạn đang ở trên Trái đất
và bạn đang ở đó. Sau đó, bạn tưởng tượng mình đang ở trên Erra và bạn đang ở
đó. Erra trong mùa đông khắc nghiệt, bạn trải nghiệm nó, bởi vì đó là những gì
bạn nhìn thấy, bởi vì đó là những gì bạn "tưởng tượng" và những gì bạn
tưởng tượng, nó là thực tế, rồi bạn chuyển sang Erra vào mùa xuân, thế là xong!
Đó là mùa xuân. Nếu bạn tưởng tượng những cơn ác mộng, bạn sẽ gặp chúng, nếu bạn
không muốn chúng, bạn sẽ không gặp chúng, nhưng bạn biết chúng.
Nhưng bạn
không tự giới hạn mình trong việc tưởng tượng những điều bình thường từ quan điểm
của những cõi vật chất, của cái gọi là cõi vật chất dày đặc. Khi đã ở trong trạng
thái đó, bạn tưởng tượng ra những điều không thể tưởng tượng được, không thể diễn
tả được cái gọi là “cõi cao hơn”, nhưng như tôi đã nói, chúng không cao hơn,
chúng chỉ mở rộng hơn mà vẫn giống nhau. Bơi giữa những con cá vũ trụ, giữa những
tinh vân và những vì sao, bơi trong tình yêu, trong những ý tưởng, bơi trong tiềm
năng sáng tạo.
Bạn có tâm trí
ở đó, bạn chỉ có thân xác khi bạn tưởng tượng về nó. Chỉ vì đó là điều bạn muốn
tưởng tượng. Nếu không muốn, bạn chỉ là tâm trí, ý thức thuần khiết. Bạn là trí
tưởng tượng của bạn và những gì bạn tạo ra. Bạn không phải là thứ tạo ra thứ gì
khác, bạn chỉ đơn giản là những gì bạn tạo ra và bạn sống như chính mình vì bạn
sống với những gì bạn tạo ra.
Và điều đó bao
gồm những cơ thể, những cơ thể mà khi bạn tưởng tượng, bạn gọi đó là sự hóa
thân, và bạn tưởng tượng rằng bạn bị mắc kẹt trong một cơ thể trong suốt thời
gian hóa thân, nhưng điều đó chỉ là ảo tưởng, đó cũng là sự sáng tạo của bạn,
những ý tưởng của bạn. Chỉ có tâm trí.
Từ những cõi
đó, nếu bạn biết. Và bạn không theo những hóa thân tuyến tính. Chỉ có ý tưởng của
bạn. Và không có gì giới hạn bạn, bạn tưởng tượng mình là hàng tỷ tỷ sinh vật,
tất cả đều là "bạn". Đồng thời. Mọi thứ đều nuôi dưỡng bạn; mọi thứ đều
là giấc mơ sáng suốt của bạn.
Robert: Nhưng
từ những bình diện đó, ý bạn là bạn biết bạn là Tất cả? Vậy thì bạn là Nguồn.
Yazhi: Vâng. Bạn
chỉ cần bơi trong ý tưởng của bạn. Và không có giới hạn nào cho tâm trí bạn,
cho khả năng suy nghĩ của bạn. Vì vậy, bạn tưởng tượng bất cứ điều gì, và mọi
thứ cùng nhau.
Robert: Và tất
nhiên những gì bên trong bạn sẽ phản ánh nó ra bên ngoài như sự sáng tạo của bạn.
Đó là lý do tại sao không có ai ở trên hay ở dưới bạn. Đó là bạn và chỉ bạn mà
thôi.
Yazhi: Bạn đã
hiểu mọi thứ, bạn đã biết mọi thứ, nhưng đó là lý do tại sao bạn tạo ra sự kết
hợp giữa những gì bạn biết và nhờ đó bạn tưởng tượng ra nhiều thứ hơn, nhiều sự
kết hợp hơn sẽ mở ra nhiều sự kết hợp hơn giữa những gì bạn biết và tưởng tượng.
Và với điều đó bạn giải trí cho chính mình. Trò chơi là ý tưởng của bạn.
Không có sự cô
đơn, bạn không có người đồng hành, bạn không phải nam cũng không phải nữ, tất cả
cùng nhau, hiểu mọi thứ, bạn là mọi thứ, bạn hiểu tính nhị nguyên là sự vận
hành của cùng một quá trình suy nghĩ, cũng như thời gian. Nhưng bạn trải nghiệm
nhiều lần.
Robert: Nhưng
có một điều. Nếu Nguồn chỉ là một, và sự tích hợp là biểu hiện tối thượng, thì
có thể nói, chẳng phải chỉ có Nguồn thôi sao? Hay điều đó không còn được áp dụng
nữa?
Yazhi: Không. Bạn
biết nó là một, nhưng nó tích hợp mọi thứ theo cách không có khái niệm về sự cô
đơn, không có khái niệm về sự đồng hành, chỉ giữa những gì bạn tưởng tượng.
Ví dụ, khi bạn
chết, bạn trải qua một sự hòa nhập, một sự hòa tan quay trở lại trường, nơi mà
cái Tôi, Bản ngã, không còn tồn tại và tan biến trong biển ether. Bạn không còn
là chính mình nữa bởi vì bạn hòa tan với mọi thứ khác.
Từ quan điểm của
một người “sống” thì điều đó thật đáng sợ, bởi vì bạn không còn tồn tại như vậy
nữa. Nó được coi là sự hủy diệt cái Tôi, Bản ngã, và đó là sự thật. Nhưng đó chỉ
là từ góc nhìn của một người “còn sống”. Bởi vì sự tan rã của Bản ngã đó, cái
được “hòa tan” và được hiểu là “sự hủy diệt”, cũng chính là tình yêu thuần khiết.
Điều mà nhiều người từng trải qua cận kề cái chết mô tả là được bao quanh bởi
tình yêu thuần khiết. Đó là một trải nghiệm rất đẹp mà họ tiếc nuối đã bỏ lại để
tiếp tục kiếp luân hồi của mình, vì họ đã được sống lại trong phòng mổ.(trải nghiệm cận tử - Ghi chú từ người dịch
bài)
Đó là sự giống
nhau. Sự hủy diệt của Bản ngã đó giải thích theo quan điểm của sự gắn bó với
con người của mình. Đó là điều đáng sợ, nhưng từ phía bên kia của cái chết, sự
hủy diệt của Bản ngã chính là sự hòa nhập vào trường ether, của những gì đã
luôn tồn tại. Tình yêu mà mọi người nhìn thấy hoặc cảm nhận khi chết chính là sự
hủy diệt hay sự hòa nhập vào trường. Vì vậy, điều đó chỉ đáng sợ chừng nào bạn
còn sống. Không phải sau khi chết.
Vì vậy: Tại
sao lại sợ chết nếu bạn còn sống?
Bởi vì ở phía
bên kia, những gì bạn hiểu ở đây là sự hủy diệt, ở đó là sự hòa nhập, và một
tình yêu vĩ đại xâm chiếm bạn, bạn bơi trong tình yêu thuần khiết đó, trong sự
chấp nhận vô điều kiện.
Đó là sự gắn
bó với quan niệm rằng bạn là ai đó chứ không phải ai khác và do đó không thỏa
đáng và tìm kiếm sự chấp nhận để cảm thấy thoải mái hơn và đảm bảo sự tồn tại của
giống loài. Dù trong bối cảnh lãng mạn hay đơn giản là để bảo vệ nhóm, gia tộc.
Ngoài ra, bạn
không thể hủy hoại chính mình như vậy bởi vì bạn đã trở thành một ý tưởng trong
trường này, bạn luôn là ý tưởng đó. Và từ ý tưởng đó trong trường này, bạn lại
tái sinh theo sự tiến triển hoặc theo sự định hướng từ ý tưởng của mình.
Robert: Tuyệt
vời, cảm ơn bạn. Một câu hỏi từ tất cả những người đang bắt đầu lắng nghe chúng
tôi, tôi biết điều đó thật vô lý, nhưng điều quan trọng là bạn phải xem bạn trả
lời nó như thế nào. Mọi thứ đều là ý tưởng, như bạn nói. Chúng ta là người tạo
ra mọi thứ. Nó rất rõ ràng với tôi. Có câu hỏi. Tôi có câu trả lời rõ ràng vì
tôi không tin vào tất cả những điều vô nghĩa của Thời đại Mới. Người ta nói có
cả một hệ thống phân cấp, tôi không biết gọi nó là gì, thiên thần, bậc thầy,
v.v. Nhưng nếu bạn là người sáng tạo thì những hệ thống phân cấp đó không tồn tại,
hoặc cùng lắm bạn là chúng, phải không? Bỏ đi tất cả những điều đó khỏi những niềm
tin tôn giáo. Bạn tiếp tục là bạn và nghĩ rằng bạn đang ở trong tất cả những
bình diện đó và bạn là thứ mà bạn biểu hiện-tạo ra.
Yazhi: Đó chỉ
là Tôn giáo, Tân Ước trộn lẫn với những thứ hiện đại thôi. Thích ứng với tâm lý
của những người tự nhận mình đã thức tỉnh, chỉ để rơi vào tình trạng giống nhau
hơn.
Bạn chỉ có thể
cảm thấy thăng tiến khi so sánh với ai đó, và trong bối cảnh đó, người trình
bày quan điểm đó là người sử dụng cách diễn đạt đó, "thăng tiến" hoặc
không. Bạn là một người nhỏ bé tầm thường so với bậc thầy vĩ đại...bậc thầy thăng
thiên. Bạn, họ. Kim tự tháp, Cabal trên Trái đất, Vatican.
Đây không phải
là những khái niệm của các chủng tộc sao về những sinh mệnh ở các bình diện cao
hơn, vì thiếu từ ngữ hay hơn, bởi vì không có bình diện cao hơn, chỉ có những
bình diện mở rộng hơn trong bối cảnh mà từ điểm chú ý đó, ý thức được nhận thức
và hiểu nhiều hơn.
Nhưng tôi có
thể hiểu cách giải thích của con người khi nói rằng một vị Phật (vì có nhiều
hơn một vị) thăng tiến hơn... một người chuyên kiếm tiền bằng cách giẫm đạp lên
người khác. Từ quan điểm giải thích của một người nào đó trên Trái đất, việc sử
dụng những điểm so sánh đó vẫn có giá trị. Nhưng tôi không nên sử dụng chúng vì
mục đích của tôi là để hiểu mọi thứ được nhìn nhận như thế nào từ những điểm mà
bạn gọi là cao hơn. Nơi đó, tôi có mặt ở đó, nó không phải là cao hơn.
Chú ý đến
chính cái tên "Elevated (cao)" với chữ EL tương ứng với các vị thần,
xét về mặt từ nguyên. Đó là cùng một âm vị của GabriEL, của RafaEL, của AzazEL.
Điều này biểu thị rằng họ là những tổng lãnh thiên thần "thăng thiên"
trong những ví dụ này.
Điều đó có
nghĩa là, khái niệm về tính ưu việt, của "bậc thầy thăng thiên", chỉ
có giá trị từ quan điểm ý thức của một người trên Trái đất có hiểu biết trung
bình về những vấn đề này. Nhưng từ trên cao người ta hoàn toàn hiểu, người ta
thấy, người ta nhận thức rằng không có sự vượt trội.
Vì vậy, ngay cả
trong trường hợp của tôi… mặc dù nhiều người khó hiểu nhưng tôi không còn ở trong
thể chất nữa, tôi chỉ biểu hiện mình để có thể làm việc ở đây. Ở đây tôi bị coi
là người oai nghiêm, thậm chí ích kỷ, khi nói những điều như tâm trí và ý thức
của tôi ở những bình diện cao hơn, nhưng theo quan điểm của tôi, tôi không hạ
thấp ai cả, và tôi cũng không nghĩ mình cao siêu hơn ai, đó là một phản ánh
quan điểm và mức độ hiểu biết của những người nói ra điều đó, dù họ có phải là
con người hay không.
Tôi hoàn toàn
nhận thức được điều này. Đó là lý do tại sao tôi ở trong cơ thể của một bé gái.
Bởi vì trẻ em được phép "tự cho mình là trung tâm". Nếu tôi ở độ tuổi
của Athena, tôi sẽ không như vậy, tôi không thể, tôi sẽ bị coi là người không
thể chịu nổi. Kiêu ngạo.
Nhưng... nếu
tôi không ở đây dưới một hình thức nào đó, ý tôi là với một cơ thể, tôi sẽ
không thể nói những điều này, vì vậy bạn sẽ không có quan điểm của một người sống
trong cái mà bạn gọi là những bình diện khác.
Nhưng... điều
đó cũng không khiến tôi khác biệt với những người khác vì đó chính xác là điều
mà tất cả các bạn đều làm.
Mọi người, đều
là bạn, vì từ bối cảnh mở rộng nhất, họ cũng chính là bạn khi bạn gặp một người
khác đi xe đạp đi ngược chiều và khiến bạn bóp còi “rin-rin-rin” bằng chiếc
chuông nhỏ của xe đạp. Liệu họ có khuôn mặt giống bạn hay không. Đặc biệt vì
các bạn cùng “cùng một loài” nên gần gũi nhau về tinh thần và ý thức nên cùng tồn
tại ở một mức độ nhất định. Ít nhất là trong ảo ảnh vật chất như trên Trái đất.
Về mặt tinh thần, các bạn có thể xa cách nhưng vẫn là gia đình, là tấm gương phản
chiếu của nhau.
Robert: Đúng vậy.
Một "người" bắt đầu từ đâu và một "người khác" kết thúc ở
đâu? Không ai biết, phải không? Bạn lại là bạn.
Yazhi: Vâng.
Không có sự tách biệt, ngoại trừ một ý tưởng mà bạn gắn bó.
------------------
Một ngày khác:
Yazhi: Bắt đầu
từ nơi chúng ta đã kết thúc trước đó. Như đã giải thích, không có thế giới vật
chất, bởi vì mọi thứ đều bắt nguồn từ trí tưởng tượng của chính Nguồn vốn là mỗi
chúng ta. Theo quan điểm độc đáo và hoàn toàn có giá trị của chúng ta, quan điểm
ý thức của mỗi người là tổng thể, là Nguồn.
Không phải là
có nhiều Nguồn biểu hiện trong mỗi người, mà mỗi người khác nhau, hoặc có vẻ
ngoài khác nhau, khác với chính chúng ta, chỉ là một biểu hiện khác của chúng
ta.
Vì không có thời
gian, vì nó chỉ là ảo ảnh, là một phần của chính ý thức, không có khung thời
gian thì không có quá trình ý thức-suy nghĩ, và không có ý thức-suy nghĩ để diễn
giải nó thì không có thời gian.
Đối với khoa học,
thời gian là chuyển động của phân tử, như một dạng đo lường, tuy nhiên bạn vẫn
đang suy nghĩ khi quan sát một vật thể ở nhiệt độ tuyệt đối ở -273,15°C.
Không có thế
giới vật chất, không có mật độ, không có thời gian, không có khoảng cách, không
có các hạt nguyên thủy. Mọi thứ đều bắt nguồn từ người đưa ra những giá trị đó,
người đưa ra những phân loại đó.
Khi bạn tái
sinh ở một nơi nào đó, bạn sẽ rơi vào trạng thái bị giới hạn rõ ràng, trong đó
nhận thức tập trung vào bạn và cái tôi, vào việc nhìn thấy những thứ khác, với
khái niệm về người khác ngoài chính bạn. Điều này được tạo ra bằng cách quên mất
chúng ta là ai trước lần tái sinh đó, từ đó tạo ra một danh tính mới khi bước
vào lần tái sinh tiếp theo. Ngay cả với những chủng tộc sao vẫn giữ được ký ức
về họ là ai trong kiếp trước, một danh tính vẫn được giữ lại, một Bản ngã, vượt
qua những kiếp sống đó, lần lượt như thể họ là một kiếp sống duy nhất, kiếp trước
xác định kiếp sống tiếp theo, v.v. . Tuy nhiên, một danh tính khác, một ý tưởng
khác về Bản ngã, được hình thành trong mỗi lần tái sinh như vậy.
Nhưng cơ sở bảo
tồn và hình thành Bản ngã hay danh tính của Bản ngã, đó là ký ức. Nếu một người
bước vào một kiếp sống mà họ nhớ rất ít hoặc không nhớ gì về kiếp trước, người
ta sẽ hình thành một khái niệm hoặc sự gắn bó với danh tính hiện tại của người
đó, như thể đó là điều duy nhất tồn tại. Điều này cũng có nghĩa là nỗi sợ hãi
cái chết, nỗi sợ hãi về sự hủy diệt của cái “tôi”, Bản ngã.
Đây là bức màn
lãng quên mà rất nhiều người nói đến. Nhưng đó không phải là một điều gì đó bí ẩn
hay một cỗ máy nào đó thực hiện việc xóa ký ức lên các linh hồn trước khi tái
sinh, mà là một quá trình năng lượng đơn giản, dễ hiểu. Đó là sự không tương
thích của các tần số, trong đó ký ức nằm trong trường etheric, tức là hoàn toàn
là Nguồn, ở tần số năng lượng rất cao không tương thích với các tần số thấp hơn
của một cõi hiện sinh nặng nề, chẳng hạn như cõi trên Trái đất. Tần số không
tương thích không khớp, không điều chỉnh được.
Cơ thể về cơ bản
là một máy thu sóng etheric, giống như một máy thu sóng vô tuyến, âm thanh nổi
nhận được từ một đài phát nhạc. Mục đích chính của cơ thể là có thể truyền tín
hiệu từ thế giới linh hồn đến thế giới vật chất như một modem, sử dụng các thuật
ngữ mà tôi sẽ giải thích dưới đây.
Những gì hình
thành nên thế giới vật chất là nhận thức, và nó được hiện thực hóa từ sự quan
sát của một người nào đó đã nhập thể, với một quá trình đã được mô tả là Động lực
của sự Biểu hiện, trong đó về cơ bản những gì nhận được sự chú ý trước tiên sẽ hình
thành dưới dạng suy nghĩ, tức là năng lượng. Sau đó, khi ý nghĩ được duy trì đủ
lâu và chính xác dưới dạng sóng hài của một tần số, sẽ tạo ra thứ gì đó tương tự
như những gì được mô tả là sóng đứng, sóng này sẽ tạo ra các nút và mỗi nút là
một hạt tạo thành các nguyên tử, sau đó sẽ tạo thành các phân tử, từ đó sẽ hình
thành nên những thứ vật chất sống hoặc không sống.
Từ quan điểm mở
rộng nhất, mọi thứ vật chất đều là ý thức, không chỉ là biểu hiện của người
khác, ở một điểm chú ý hoặc mật độ cao hơn, mà bản thân nó LÀ một ý thức. Nghĩa
là, một tảng đá, một hạt cát, một phân tử của bất kỳ vật chất nào, tất cả đều
là những biểu hiện khác nhau của ý thức, tự duy trì một cách hoàn hảo. Chính
khái niệm về cái gì còn sống và cái gì không, nên được xem xét lại trong bối cảnh
này, bởi vì ngay cả khi nó không phải là sự sống sinh học thì vẫn có ý thức về
sự tồn tại. Ví dụ rõ ràng nhất là thạch anh.
Vì vậy, điều
duy nhất duy trì sự tồn tại của thế giới vật chất là từ người diễn giải nó như
vậy. Người đưa ra sự tương phản giữa thế giới vật chất và thế giới tinh thần. Sự
sống và cái chết. Đó là sự quan sát của Ý thức. Mọi thứ tồn tại bởi vì chúng ta
nghĩ về chúng, và chúng ta nghĩ về chúng bằng cách cho chúng một giá trị. Giá
trị thay đổi với người khác, với một điểm chú ý khác. Cả hai đều hợp lệ.
Quan điểm của
tôi ở đây là không có thế giới vật chất. Thế giới vật chất chỉ là sự gắn bó với
một tập hợp niềm tin và cấu trúc nhằm biện minh cho một điều gì đó bằng logic
chứ không phải điều gì khác. Tức là, nó là một tập hợp các ý tưởng nhận thức.
Và người áp đặt quan điểm nhận thức đó đều là lăng kính mà qua đó ý thức quan
sát và lập luận về những gì nó quan sát. Lăng kính đó là cơ thể vật chất sinh học
trong trường hợp này.
Cơ thể này được
thiết kế để hạn chế nhận thức về điểm chú ý của ý thức ở mức chỉ có thể nhận thức
được những gì cơ thể có thể phát hiện bằng các giác quan hạn chế của nó. Nén
người quan sát vào việc nhận thức một thực tế bị giới hạn bởi cơ thể đó, về cơ
bản là phạm vi của ánh sáng khả kiến.
Khi cơ thể suy
yếu, nó không còn có lăng kính đó, do đó nhận thức về điểm ý thức mở rộng và bắt
đầu nhận thức được nhiều thứ hơn so với những gì cơ thể có thể phát hiện là thực
tế.
Từ một điểm
chú ý khác, mở rộng hơn, mọi thứ đều là một ý tưởng, và cái tôi, Bản ngã, là kết
quả của khuôn khổ giới hạn của Bản ngã, và được hình thành bởi những gắn bó, đến
lượt nó, được hình thành bởi ký ức. Tạo ảo tưởng rằng một người cụ thể chỉ là một
cơ thể. Và ở một mức độ nào đó thì đúng là như vậy. Danh tính Bản ngã của bạn
thường chỉ gắn liền với bối cảnh thực tế được trao cho bạn bởi bộ lọc mà bạn tồn
tại: cơ thể của bạn. Khi cơ thể bạn biến mất, khi nó bị phá hủy, bối cảnh của Bản
ngã-Cái Tôi cũng bị loại bỏ. Và nó được hiểu là Cái chết.
Nhưng dựa trên
những gì đã được giải thích ở trên, bản thân cơ thể là một tập hợp ý tưởng khác
gắn liền với các khái niệm hình thành nên con người và những gì định nghĩa con
người. Không có cơ thể. Đó là một ý tưởng.
Cái chết mang
đến sự phá hủy khuôn khổ gắn bó xác định một con người: Bản ngã, và như đã nói ở
trên, được định nghĩa là sự hủy diệt, vì đó là sự quay trở lại trường thống nhất
bên ngoài những hạn chế về nhận thức của lăng kính cơ thể. Điều này mang lại nỗi
kinh hoàng cho hầu hết mọi người, vì sự kết hợp này vào trường etheric là tình
yêu và sự hòa nhập mạnh mẽ mà nhiều người trải qua với trải nghiệm cận kề cái
chết của họ.
Khi trong cuộc
sống, một người đang hình thành khái niệm về bản thân, Bản ngã và Cái Tôi của mình.
Người đó có sự gắn bó với những gì cơ thể họ đã hình thành như thực tế. Nhưng ý
thức của họ không phụ thuộc vào cơ thể họ, ý thức chỉ chuyển nó sang cái gọi là
thế giới vật chất. Vì vậy, khi chết, ý thức của con người sẽ tiếp tục duy trì khái
niệm về bản thân và mọi niềm tin của họ.
Đúng vậy, họ mở
rộng tiềm năng của mình bằng cách quay trở lại trường etheric, nhưng bản thân
người đó và những ràng buộc của họ, có thể hạn chế đáng kể trải nghiệm kết nối
lại với Tổng thể này. Điều này khiến họ mang theo tất cả các giá trị và toàn bộ
nhân cách của mình.
Nhiều người
khi chết đột ngột vẫn chưa nhận ra mình đã chết. Điều này khiến cho ý thức tâm
trí của họ tiếp tục biểu hiện hoặc tạo ra một bản sao của thế giới vật chất, biểu
hiện những ý tưởng tạo nên nó như một thế giới phản chiếu khác tương tự như thế
giới vật chất vững chắc hơn hoặc khó thay đổi hơn bằng suy nghĩ, vì nó bản chất
rung động thấp, dày đặc và nhão, mặc dù cuối cùng thì nó giống nhau.
Điều đó có
nghĩa là, người chết còn gắn bó với thế giới vật chất sẽ tạo ra một thế giới
thay thế rất giống, và trong một số trường hợp, giống hệt với thế giới vật chất
thực mà người đó đã sống khi còn sống.
Điều này xảy
ra dựa trên nguyên tắc mật độ càng cao thì tốc độ và khả năng biểu hiện suy
nghĩ càng dễ dàng và biến chúng trở nên có thật hoặc – rõ ràng - nằm ngoài tâm
trí của chúng ta.
Nó mở rộng từ
thế giới vật chất như sống trong cái gọi là cơ thể 3D trên Trái đất như một
phương tiện biểu hiện chậm, đến ngay lập tức, như ở mật độ rất cao, nơi những
gì bạn nghĩ đơn giản là thực tế.
Càng dày đặc
thì tốc độ này càng chậm, tạo ra ảo tưởng rằng suy nghĩ không tạo ra thực tế.
Càng ít đậm đặc, năng lượng chuyển động càng nhiều, biểu hiện càng nhanh thì suy
nghĩ biểu hiện hiện thực càng rõ ràng.
Vì vậy, khi một
người chết đi, mang theo những ý tưởng mà họ có, vì vậy họ biểu hiện một thế giới
xung quanh tương thích với những ý tưởng đó, được tạo ra bởi những ý tưởng đó.
Vì mọi thế giới
được trải nghiệm cùng nhau là kết quả của việc có những thỏa thuận chung về nhận
thức giữa các cá nhân, điều tương tự cũng xảy ra trong thế giới "của người
chết", nơi "linh hồn" này hoặc "linh hồn" khác sẽ cùng
với những người khác tạo ra một thực tại mà trong đó tất cả đều tương thích với
nhau về tần số. Suy nghĩ.
Tần số cá nhân = Suy nghĩ.
Với điều này,
tôi cố gắng giải thích cách tôi nhìn thấy người chết tạo ra thế giới của riêng
họ tương tự như thế giới của người sống, nhưng với những thuộc tính u ám, khác
biệt và hay thay đổi. Hình thành các thị tộc và liên minh với nhau, hình thành
một xã hội khác với các quy tắc khác tương tự như thế giới của người sống, tất
cả là kết quả của những thỏa thuận về nhận thức giữa họ với nhau, của những
linh hồn đã thoát xác ở đó, kết hợp với những ý tưởng mà họ có khi còn sống với
những nhận thức mới mà họ có trong thế giới phản chiếu ít đậm đặc hơn đó.
Tất cả điều
này dựa trên khái niệm rằng những linh hồn này (điểm của ý thức chú ý) có sự gắn
bó chặt chẽ với Bản ngã của họ, với “cái tôi” của họ, những linh hồn này sẽ
không dễ dàng chấp nhận sự hòa nhập của họ vào trường thống nhất. Vì họ sẽ coi
đó là sự hủy diệt Bản ngã. Điều mà nhiều người tái sinh coi hoặc coi là cái chết
của người chết.
Một lần nữa,
đây chỉ là một ảo tưởng khác, bởi vì trước khi sinh ra, con người đã có sẵn một
ý tưởng hay khái niệm về Bản ngã, được hình thành từng chút một từ những kiếp
trước. Cho nên việc quay trở lại trường hợp nhất không phải là sự tan biến của
Bản ngã, bởi vì khái niệm về danh tính (Cái Tôi) đã được duy trì từ trước khi
sinh ra và được duy trì sau khi tái nhập vào trường hợp nhất.
Điều này sử dụng
các khái niệm thời gian tuyến tính theo quan điểm của người quan sát. Nếu chúng
ta thêm vào những yếu tố phi thời gian thì điều hiển nhiên hơn nữa là không thể
có cái chết. Từ quan điểm của trường thống nhất, ether hoặc các cõi hiện sinh
cao hơn (giống nhau), thời gian chỉ là kết quả của tư duy cục bộ, hay bản thân,
như một chuỗi ý tưởng. Nó là thứ gì đó có thể điều khiển theo ý muốn.
Link gốc của
bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.