Chương 7: Tri Thức Cổ Đại
Phiên làm việc này được tiến hành vào tháng 5 năm 2002 tại một nông trại bên ngoài Bozeman, bang Montana, khi tôi đang ở trong một nhà khách. Tôi tới Bozeman để thựchiện một số cuộcnói chuyện, nhưng lýdo chính mà tôi đến đó là gặp Leila Sherman, người phụ nữ 100 tuổi đã chụp tấm ảnh Jesus mà tôi sử dụng cho trang bìa của Jesus and Essenes. Tôi biết đây có thể là cơ hội duy nhất để gặp bà ấy. Một phụ nữ đã làm việc với Leila trong sản xuất và quảng bá hình ảnh. Leila nói với tôi bà ấy nghĩ mình đã sẵn sàng để chết, nhưng từ khi họ kết hợp trong trang web www.christpicture.com và kế hoạch quảng bá, thật vui khi bà ấy nói bà nghĩ mình sẽ ở lại khoảng 100 năm nữa. Leila sống trong một nhà dưỡng lão, nhưng vẫn rất năng động và có thể chăm sóc bản thân mình. Bà nói mình là người lớn tuổi nhất trong nhà, cũng là người duy nhất khôngcần sự trợ giúp.
Lorraine bay từ bang khác đến Bozeman cùng lúc. Cô là một nhà trị liệu đã làm việc với các bác sĩ và bệnh viện để giới thiệu và kết hợp phương pháp chữa bệnh tự nhiên với phương pháp truyền thống. Ở thành phố lớn nơi cô sống, cô đang làm việc với năm bệnh viện và bắt đầu bằng việc dạy y tá. Cô ấy rất thông minh và nghĩ rằng điều này sẽphát triển thành một cái gì đó rất quan trọng.
Trong phiên làm việc, khi ra khỏi đám mây, cô thấy mình là một cô bé 14 hoặc 15 tuổi với mái tóc dài màu nâu đỏ, trong một khung cảnh yên bình mà tôi nghĩ có lẽ là một thị trấn ven biển. Thoạt nhìn là vậy, nhưng tôi đã tìm ra sự khác biệt khi chúng tôi tiến triển. Cô mô tả nhà của mình trên vịnh —— rất lớn với những cổng vòm nhìn ra mặt biển cả hai phía. Cô ấy muốn sống một cuộc sống bình thường ở đó với cha mẹ và anh em của mình, nhưng một nhóm quyền lực trên đảo đã có những kế hoạch khác cho cô ấy. Họ đã khám phá ra cô ấy khác người và muốn sử dụng khả năng của cô. Cô ấy phải đếnsống trong một ngôi đền lớn trên ngọn đồi phía trên thị trấn.
L: Tôi có một thiên phú. Tôi có thể nhìn thấy.
D: Bạn có thể thấy gì?
L: (Thì thầm) Tương lai. (Tạm dừng) Tôi có thể nhìn thấy tương lai. Họ muốn dạy tôi làm thế nào để điều hướng nó.
D: Dù có thiên phú, nhưng bạn không biết làm thế nào kiểm soát nó. Đó có phải là ý của bạn không?
L: Không! Họ muốn kiểm soát nó —— thông qua tôi. (Một tiếng thì thầm) Mệnh lệnh. Những người đàn ông điều hành mọi thứ. Biển. Người dân. Tôi sẽ sống trong ngôi đền lớn trên đồi và làm như họ bảo.
D: Những người đàn ông trong đền đang kiểm soát mọi thứ?
L: (Hiếu kỳ) Vâng. Họ sẽ kiểm soát tôi. Tôi muốn ở với gia đình. Tôi muốn đi thuyền trên đại dương. Anh em của tôi có thể làm những gì họ muốn. Tôi muốn hát. Tôi không được phép hát. Có những thứ xảy ra khitôi tạo ra những âm thanh.
D: Tôi không thấy hát có gì là sai trái.Điều gì xảy ra khi bạn tạo ra âm thanh?
L: Bất cứ điều gì tôi muốn! —— Những người đàn ông trên đồi sợtôi.
Tôi đảm bảo rằng cô ấy có thể nói với tôi về điều đó, bởi vì tôi không phải là mối đe dọa đối với cô ấy. “Bạn đã tạo ra những loại âm thanh gì?” Lorraine khẽ chu môi như đang làm ra một âm thanh oooh. “Bạn đang chuyển động miệng mình, nhưng tôi không nghe thấy bấtcứ cái gì.”
L: Bạn không nghe thấy âm thanh? Nó giống như gió. Đó là âm thanh của gió.
Sau đó, cô bắt đầu tạo ra một giai điệu ma quái, chói tai, kéo dài. Nó dần dần, nhưng liên tục, từ Oooooooooooooooooh (tone trung) Oooooooooooooooooh (tone cao) Ooooooooooooh (tone cao hơn, sau đó cao đến mức không nghe được) rồi xuống lại Ooooooooooooooooooooh (tone trung). Sau đó khi Lorraine nghe băng, cô nói mình không thể làm ra được âm thanh đó. Đặc biệt là phần dần dần lên cao cho đến khi quá cao không nghe được.
Cô giải thích âm thanh đã làm ra, “Nó mở cửa ra.” Tôi không hiểu ý cô ấy. Cửa vật lý? “Bạn có thể đi qua những cánh cửa đó. Họ không thể nhìn thấy chúng.” Vậy nên, nó rõ ràng không phải vật lý. Cô đang đề cập đến cái gì đó rõ ràng ở trong thế giới vô hình.
L: Chúng là những cánh cửa mạ vàng với cạnh khảm nạm đá quý, ánh sáng trắng và ánh sáng màu ở trung tâm. Chúng không – thực – sự là những cánh cửa – vật – lý. Đólà những lỗ thông, cổng.
D: Bạn thấy chúng ở đâu?
L: Trước mặt tôi. Trong không gian.
D: Khi bạnở ngoài?
L: Không, tôi ở chỗ nào chúng ở chỗ nấy. Chúng ở trong không gian. Âm thanh tạo ra các cánh cửa và mở cửara. Khi chúngmở ra, tôi có thể đi vàocánh cửa.
D: Và không ai khác có thể nhìn thấy những cánh cửa này. Lần đầu tiên bạn biết mìnhcó thể làm điều đó là khi nào?
L: Khi tôi năm tuổi. Gia đình tôi, chú tôi. Tôi nói với họ những thứ mà tôi có thể nhìn thấy xuyên qua cánh cửa. Họ nghĩ tôi đang bịa ra những câu chuyện —— và tôi thật buồn cười.
D: Bạn đã nhìn thấy gì xuyên qua cánh cửa?
L: (thì thầm) Tôi nhìn thấy tương lai.
D: Làm thế nào bạn biết đó là tương lai?
L: Tôi kể những câu chuyện cho họ nghe, rồi chúng sẽ xảy ra. Họ bắt đầu tin khi tôi lên tám. Những người đàn ông trên đồi đưa tôi đi. Họ bắt đầu kiểm tra tôi. Tôi đã được đưa vào căn phòng mà họ khiến tôi thực hiện. Họ sẽ viết những điều tôi nói với họ, rồi họ bắt đầu đào tạo tôi để thay đổi những gì mà tôi nhìn thấy. Họ muốn tôi thay đổi nó để giúp họ. Để chuyển hướng nó. Khiến những chuyện tốt xảy đến với họ, và tống chuyện xấu sangcho người khác.
D: Vậy bạn đã nhìn thấy những thứ tiêu cực?
L: Tôi có thể nhìn thấy mọi thứ. Tôi biết những gì đang đến. Có ba cửa sổ bên trong cánh cửa. Tôi có thể xem nó có thể thế nào. Ba con đường khác nhau mà có khả năng xảy ra.
D: Vậy tương lai không chỉ là một con đường.
L: (Thì thầm: Không)Tôi có thể thay đổi nó. Tống nó sang chỗ khác. Dịch chuyển nó. Làm cho nó khác đi.
D: Được phép làm vậy?
L: Nó giống như vận may. Vận tốt đến, vận xấu phải đi đâu đó khác. Họ không nhìn thấy điều đó. Họ nghĩ mình có thể lấy và giữ tất cả vận tốt. Họ lấy nó cho bản thân vàkiểm soát mọi người. Chúng tôi sống trên một hòn đảo lớn, rất nhiều vũng vịnh. Tôi nhìn thấy nó từ đám mây khi tôi đang xuống. Nó thật đẹp. Họ có kiến trúc cao trên đỉnhđồi, họ cai trị tất cả những người bên dưới.
Tôi nghĩ nó nghe như một loại tôn giáo có tổ chức.
L: Không có nhà thờ. Nó chưa phải là tôn giáo. Đó là sức mạnh. Đó là đền thờ. Đó là nơi của tất cả sinh mệnh.
Rõ ràng chúng tôi đã đi xa hơn vào trong thời gian, trước cả khởi đầu của tôn giáo có tổ chức —— Nhưng điều đó cũng không quan trọng, sức mạnh và lòng tham đã hiện diện từ khi con người bắt đầu sống trên Trái Đất. Có vẻ như đã có một cuộc chiến liên tục giữa các lực lượng tốt xấu.
D: Họ muốnkiểm soát mọi người trên đảo bằng cách thay đổi những gì bạn thấy?
L: Họ làm vậy. Tất cả tâm trí có sức mạnh sống trong đền thờ. Tôi phải sống trong đền.Tôi phải rời khỏi gia đìnhmình.
D: Gia đình bạn cảm thấy thế nào về điều đó?
L: Họ đã trở nên thịnh vượng nhờ những gì tôi đã làm. Tôi cho họ may mắn. Bạn nghĩ nó và nó sẽ xảy ra, rồi bạn dẫn nó vào, cho nó theo hướng đó và tống cái kia đến một nơi khác. Đó chỉ là một sự điều hướng. Nếu tôi đến sống ở đó, họ sẽ có toàn quyền kiểm soát tất cả sức mạnh. Tôi sẽ cho họ thấy làm nhưthế nào.
D: Bạn có nghĩ bạn có thể cho họ thấy cách làm điều đó?
L: Không. (Cô ấy bắt đầu tạo ra âm thanh ooooh một lần nữa) Tất cả những gì tôi đang làm là mở cửa sổ. Cổng mở ra bằng âm thanh, sau đó tôi có thể thấy nhiều hơn xuyên qua cửa nếu tôi nhìn. Âm thanh mang theo sóng, sóng đẩy cửa sổ mở ra, và tôi có thể nhìn vào những gì sẽ xảy ra.
D: Nhưng bạn nói bạn nên dạy họ làm cách điều đó?
L: Vâng, họ nghĩ họ có thể học nó. (cười thầm) Tôi không biết nó đến từ đâu.
D: Làm sao bạn có thể cho họ thấy phương pháp làm điều gì đó nếu bạn không nắm rõ làm thế nào bạn làm được điều đó?
L: Tôi phải cho họ thông tin. Họ bắt tôi làm điều đó, nếu không gia đình tôi sẽ đau khổ.
D: Tôi hiểu. Nhưng họ là đàn ông, họ không thể tạo ra âm thanh theo cách giống bạn.
L: (thì thầm) Không thể. Tôi năm đó học được cách không nói sự thật với họ. Tôi sẽ khiến họ làm đúng cách. Tôi đang học từ chú của tôi về phương pháp kiểm soát sức mạnh của họ. Nhưng tôi phải giả vờ tôi không muốn biết, sau đó họ dạy tôi nhiều nhiều thêm nữa. Chẳng bao lâu tôi sẽ có tất cả kiến thức của họ. Mỗi nhóm có thiên phú riêngở những lĩnh vực khác nhau, họ biết nhữngđiều khác nhau về cách kiểm soát tâm trí người dân. Và họ đang dạy tôi mỗi thiên phú —— Tôi phải làm gì đó. Họ đang làm điều đó vì một lý do sai lầm. Họ sẽ hủy diệt chúng tôi. Họ lấy hết năng lượng tích cực và đổ tất cả năng lượng tiêu cực vào một cái hố. Và nó sẽ sớm trở nên rất lớn... rồi nó sẽ phun trào.
D: Nó phải đi đâu đó, ý bạn là vậy?
L: Vâng,họ không thấy điều đó! Mọi người nghĩ mình có thể chỉ nhận được điều tốt. Tôi không biết liệu tôi có thể kịp có tất cả kiến thức của họ không.
D: Bạn thấy điều gì sẽ xảy ra? Cô do dự, rồi bắtđầu khóc.
L: Mọi thứ đều rã ra và rơi vào đại dương.
D: Bạn có cố nói với họ không?
L: Vâng. Họnói điều đó tùy thuộcvào tôi. Tống đi và thay đổi nó. Tôi có thể làm
được —— nếu họ sử dụng sức mạnh của mình đúng cách. Nhưng không, và họ tiếp tục bỏ thêm nhiều cái xấu vào hố. Và nó đang tăng trưởng, họ trở nên ngày càng không biết suy nghĩ và bất cẩn. Tôi sợ tôi phải kiểm soát họ. Ngay khi tôi biết tất cả những thiên phú của họ, tôi có thể đoạt lấy sức mạnh của họ, và điều hướng nó trở lại cho
người dân.
D: Đó là kế hoạch của bạn? (Vâng) Bạn đã đến sống với họ trongngôi đền lớn?
L: Vâng. Nó thật đẹp, có nhiều cầu thang và cột, còn cổng vòm nhìn xuống mặt biển. Cũng có nhiều loài chim đầy màu sắc và âm nhạc tuyệt vời. Nó rất đẹp. Tôi có một conbáo đen. (Tôi rất ngạc nhiên) Tên nó là Sasha, là thú cưng của tôi. Nó nghe được những suy nghĩ của tôi và luôn ở cạnh tôi.
D: Tôi nghĩ một con báo sẽ nguy hiểm.
L: (Cười thầm) Nó có thể như vậy. Nhưng nó không chọn như vậy.
D: Những người khác cũng nuôi động vật làmthú cưng?
L: Vâng, nhiều người trong số họ. Động vật ở khắp mọi nơi. Chúng sống hòa hợp ở nơi rộng lớn này. Có những hành lang lớn và nhiều căn phòng đẹp ở đây. Tôi nói chuyện với mọi người hàng ngày. Tôi nói dối những người này. Tôi nói với họ những gì đám đàn ông muốn tôi nói.
D: Bạn nói dối điều gì?
L: Nguy cơ của cuộc sống với rất nhiều, với quá nhiều quà tặng. Không ai bị bệnh nữa.Chúng tôi đã học được cách chữa trị. Tôi bâygiờ khoảng 25.
D: Làm thế nào bạn chữa trị?
L: Chúng tôi không chữa trị nữa.
D: Lúc trước bạn đã làm điều đó như thế nào?
Cô lại mộtlần nữa làm ra âm thanh Ooooh.
D: Nói cho tôi biết bạn đang làm gì.
L: Tôi đang xoay trần nhà để sắp xếp ánh sáng.D: (Tôi không hiểu) Ánh sáng gì?
L: Chúng ta ở bên trong ánh sáng. Nó bị gãy, và phải được sắp xếp lại để thông dòng.Mọi người đều đượcdạy những âm điệu để tái căn chỉnh ánh sáng của họ.
D: Bạn nói bạn đang xoay trần nhà. Ýcủa bạn là gì?
L: Tôi sử dụng màu sắc và âm điệu thông qua ánh sáng để tái căn chỉnh chúng. Trên trần nhà có một mô hình của hệ mặt trời. Màu sắc và âm điệu phải phù hợp. Các màu sắc nằm trong những tấm sáng trên trần nhà. Chúng giống như những vụ nổ ánh sáng ngắn trong các màu khác nhau. Nó dường như là một mảnh thủy tinh rắn, nhưng nó là những tia sáng lắt nhắt của màu sắc. Một số loại ống kết nối chúng. Ánh sáng trông rất đặc rắn, nhưng chúng là những tia sáng nhỏ lóe bên trong các tấm khác nhau. Tạo ra tấm bảng. Mô hình hệ mặt trời thay đổi đối với mỗi người đi dưới ánh sáng. Nó được đọc bằng ánh sáng trong cổ tay bạn, nó được hiển thị trên một mô hình trên trần nhà. Sau đó, ánh sáng sắp xếp và đi xuống qua đáy hộp sọ bạn, vào trong cơ thể và tái căn chỉnh lại ánh sáng của bạn.
D: Vậy đó là một loại máy móc nào đó? (Vâng.) Vậy, mô hình hoàng đạo thay đổi cho từngcá nhân.
L: Đó là biểu đồ của họ. Tôi từng làm điều đó một cách cá nhân cho những người này.Cuối cùng tôi dạy họ sử dụng các âm điệu.Chúng tôi khôngcòn bệnh nữa.
D: Có gì khác trên trần nhà không, hay chỉ có những mô hình, tấm bảng và ánh sáng?
L: Có một vật thể lớn nằm chính giữa điều hướng các chùm. Đó là một loạt các vật thể nhìn giống tinh thể được đặt ở những phân đoạn không gian nhất định, ánh sáng gãy đi xuyên qua nó khi nó quay rất nhanh. Rất, rất nhanh. Bạn không thấy nó chuyển động.Bạn chỉ phải biết là nó đang chuyển động.Nó bắn ra những mảnh ánh sáng xuyên qua thủy tinh, các con số đang nhấp vào và nó kéo ánh sáng từ các bảng màu (Nói với một âm điệu khám phá). Nó nảy dội qua tất cả các lớp tinh thể nhỏ cho đến khi đạt đến các con số làm ra mô hình cá nhân của người kia; sau đó nó bắn vào đáy hộp sọ xuống các điểm của cơ thể. Những điểm nhỏ trong cơ thể tương ứng với mỗi ánh sáng, trở lại qua luân xa 1 và đi qua luân xa 7.
D: Và quá trình này chữa trị người đó?
L: Nó sắp xếp ánh sáng cá nhân của họ!
D: Mọi người đều có mô hình riêng của họ? (Vâng!) Và cái này tìm ra mô hình để ánh sángcó thể kích hoạt nó và chữa trị người đó?
L: Vâng, chúng tôi biết cách sắp xếp ánh sáng. Khi ánh sáng xuyên qua, thông tin về bệnh tật trong các cơ thể kia sẽ biến mất. Miễn là ánh sáng của họ vẫn được căn chỉnh,cơ thể sẽ không già đi.
D: Và phải có những âm điệu nhất định kích hoạt quá trình này. (Vâng.) Những người đàn ông có biết cách làm việc này không?
L: Không. Tôi gặp rắc rối khi làm điều đó. Có những người bị nhiều cáo buộc về cái họ phải được chữa trị. Chỉ những người giàu mới có thể được chữa trị. Họ rất tức giậnvới tôi vì tôi đã dạy những người khác cách tự chữa trị cho mình. Nhưng điều đó không quan trọng. Cách sống của chúng tôi sắp sửa kếtthúc.
D: Đó là nhữnggì bạn thấy?
L: Vâng. Tất cả những vận xấu đang tăng trưởng với quy mô và tỷ lệ mà sẽ bùng nổ.
Và họ không quan tâm; họ không tin tôi. Thay đổi nó là trách nhiệm của tôi. Tống những vận xấu đến đâu đó khác. Họđã chọn một chỗ. Đó là một vùng đất có nhiều người sinh sống, nhưng không phải là người giàu. Dù những người đó hỗ trợ hệ thốngcủa chúng tôi, nhưng họ nghĩ mình không cần những người đó nữa. Ngư dân, nông dân —— những người đã từng hỗ trợ vùng đất. Nhưng miễn là có tôi điều hướng vận may, thì họ không cần những người đó nữa!
D: Vậy họ sẽ dùng gì làm thức ăn?
L: Họ không cần nó nữa.
D: Họ không cần phải ăn?
L: Khônggiống như chúng ta.
D: Vậy những người kia khôngcần thiết nữa?
L: Họ nghĩ thế. Điều đó không đúng, bởi vì mỗi người là độc nhất mà quan trọng. Cái họ không biết chính là nó sẽ quét sạch tất cả. Không chỉ những người đó, mà là tất cả chúng tôi, bởi vì nóquá lớn, quá mạnh mẽ.
D: Bạn đã học được tất cả tri thức của họ?
L: Vâng, nhưng tôi chưa có đủ. Tôi không tin sẽ có đủ thời gian. Tôi cần phải đi trọn vòng tròn trong tất cả các tri thức để kiểm soát họ. Để có thể thay đổi những gì chúng tôi đang làm và chấp nhận vận xấu, xả nó ra từng chút tại mỗi thời điểm để giảm áp lực mà nó đang đè xuống, như thế nó mới không phun trào. Họ nghĩ tôi có thể tống nó đi và hủy diệt những người khác ở xa, như vậy nó sẽ biến mất. Nhưng điều họ không nhận ra là —— nó quálớn, nó có thể tiêu diệt toàn bộ chúng tôi.
D: Vậy, chuyện gì xảy ra?
L: (Ngừnglâu) Tôi để nó hủy diệt chúngtôi.
D: Bạn đã xả nó ra từng chút vào mỗithời điểm?
L: Không, đó là điều tôi muốn làm, nhưng tôi không được cho phép. Không ai chịu sống cùng vận xấu. Xả nó ra từng chút tại mỗi thời điểm có nghĩa là mọi người sẽ sống với lụi bại, đói khát, bệnh tật và sự bất hòa. Tôi không nói với họ là nó đang đến. Tôi để nó bùng nổ. (buồn thảm) Và nó đã hủy diệt mọi thứ. Tất cả đều tan rã. Có một âm thanh rung chuyển trầm và rất dài dưới đất. Mọi thứ bắt đầu sụp đổ xung quanh chúng rồi. Chúng tôi lăn vào trong biển.
D: Toàn bộ hòn đảo?
L: (Thì thầm) Tất cả mọi thứ.
D: Bạn thấy gì khi điều này xảy ra?
L: (Thì thầm) Đáng sợ... kinh sợ! Mọi thứ đều bị phá hủy. Không còn gì tồn tại. Giống như động đất và bom nguyên tử cùng một lúc. Chính là một sức mạnh to lớn. Đỏ, đen và tối từ lòng đất.Phun trào và nuốt hết, để mọi thứtrở lại.
D: Tất cả cân bằng lại? (Vâng.) Bạn đang ở đâu khi quan sát chuyện này?
L: Tôi đang đứng giữa một cây cột dưới mái vòm và nhìn mọi chuyện xảy ra. Nó trông giống như đất mở ra nuốt chửng mọi thứ, và ợ trở lại. Có mây đen trên trời vàlửa. Tất cả nghệ thuật và vẻ đẹp đã biếnmất. Tôi cũng vậy.
Cô bắt đầu thở hổn hển. Tôi gợi ý rằng cô có thể nhìn như một người quan sát nếu cô ấy muốn, như vậy cô ấy sẽ không cảm thấy những cảm giácthể xác.
L: (Thì thầm) Nước. Tôi chết đuối. Từ chỗ cao thuận lợi của chúng tôi, chúng tôi là những người cuối cùng ra đi (thìthầm). Chúng tôi nhìn họ chếthết.
D: Vậy bạn đang nhìn từ phía trên sau khi bạn ra khỏi cơ thể?
L: (Mạnh và rõ ràng) Vâng!
D: Bạn thấy gì từ điểm nhìn đó?
L: Các thứ rơi vào biển.Xác chết và động vật nổi trong nước. Gia đình tôi ở với tôi. Họ đều ở với tôi!
D: Bạn cảm thấy thế nào về những gì đã xảy ra khi bạn nhìn nó từ cõi đó?
L: Cho phép lòng tham kiểm soát sức mạnh là một sai lầm nghiêm trọng. Đó là sự tham lam khủng khiếp. Có mộtthang chia của sự vật: động vật, cây cối, cây cỏ, con người. Và bằng cách nào đó, mặt tiêu cực của các lực lượng đã chiếm ưu thế vượt quamặt tích cực.
D: Nhưng đó không phải lỗi của bạn. Bạn không phải cảm thấy có trách nhiệm với bất cứ điều gì.
L: Tôi cảm thấy buồn vì tôi đã thất bại.
D: Bạn đã cố gắnglàm điều đúng.
L: Vâng. Biển đã lắng xuống. Bây giờ thì bình lặng. Bầu trời hồng đã trở lại. Không có gì mãi mãi; chỉ nước.
D: Điều gì đã xảy ra cuốicùng?
L: Chúng tôi trở lại một vùng đất sa mạc.
D: Đất cuối cùng đã xuất hiện trở lại?
L: (Tò mò) Vâng. Nước rút đi. Ở đây rất đẹp.
D: Tại sao bạn quyết định trở lại một nơi là sa mạc?
L: Để bắt đầu lại. Chúng tôi phải làm đúng!
D: Bạn vẫn có những sức mạnh như vậy?
L: Không! Chúng tôi là người đơn thuần. Nó an toàn hơn. Phải mất thời gian... nhiều, nhiều thế hệ. Và sự hiểu biết đến theo thời gian. Chúng tôi sẽ xây dựng lại cấp độ đó, nhưng lần này chúng tôi sẽ thực hiện đúng cách. Và những người đàn ông sẽ không cai trị!Không có lòng tham.
D: Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ có thể mang về những tri thức và sức mạnh mình từng có lúc đó?
L: Nó đang tới. Chúng ta sẽ có nó.
D: Nhưng, con người làcon người, bạn nghĩ lần này họ sẽ có thể khống chế hoặc
điều hướng nó đúng cách? (Vâng) Bạn nghĩ họ đã sẵn sàng cho nó? (Vâng) Nhưng bạn biết trên thế giới luôn cónhững kẻ tham lam muốn kiểm soát mọi thứ.
L: Họ bị phát giác. Họ không tiếp xúc với sức mạnh. Họ sẽ không có thói quen. Những người canh giữ sức mạnh sẽ không để họ kiểm soát chúng nữa.
D: Ai là người canh giữ sức mạnh?
L: Phụ nữ. Họ đang dẫn dắt thế giới bằng tình yêu.
D: Ý bạn là lần này những người đàn ông sẽ không tham gia?
L: Không,họ có tham gia. Họ mất nhiều thời gian hơn để đến vớinó.
D: Phụ nữ sẽ là người quyết định sử dụng sức mạnh như thế nào. Bạn có nghĩ trong thời đại này nó sẽ được sửdụng đúng cách?
L: Trong nhiều, nhiềunăm. Hàng trăm năm.
D: Là toàn bộ thế giới hay chỉ một phần nhất định?
L: Toàn thế giới.
D: Sẽ xảy ra nhanh hay phải mất thời gian để thay đổi thế giới?
L: Phải mất thời gian.
D: Bạn phải bắt đầu ở đâu đó, đúng không?
L: Vâng. Đốivới tri thức đã bị dùngsai đó.
Sau đó tôi xin phép nói chuyện với tiềm thức để có thể tìm ra lý do Lorraine nhìn thấy cuộc đời này.
D: Tại sao bạn chọn cuộc đời đó cho cô ấy thấy lúc này? Bạn đang cố gắng nói gì với cô ấy?
L: Những suy nghĩ của cô ấy ổn. Con đường cũ đang rời đi và con đường mới đang đến. Nó sẽ không giốngnhư vậy nữa. Cô ấy phải chuẩnbị cho sự đơn độc.
D: Ý của bạn là gì?
L: Đó là trong năng lượng nữ tính mà vai diễn của cô ấy được đóng.
D: Nhưng cô ấy đã kết hôn.
L: (Dừng) Cuộc sống có một lộ trình khác cho cô ấy. Chúng tôi không thể nói thêm về điềuđó vào lúc này.
Đây là một cách tôi biết khi trao đổi với tiềm thức. Nó có thể rất khách quan mà khôngcảm xúc, cũng có thể rất thẳngthừng, đôi khi thậm chí là tàn nhẫn.
Nhiều lần khi Lorraine thư giãn hoặc thiền định, cô đã nhìn thấy căn phòng nơi cô đã trị liệu, với các dấu hiệu hoàng đạo và tinh thể trên trần nhà. Tiềm thức đồng ý, chính là căn phòng kia.
D: Cô ấy cảm thấy mình có khả năng trị liệu này, nhưng cô ấy không thể đạt được nó.
L: Cô ấy đang mang nó trở lại. Nó luôn giống nhau. Từ cái bắt đầu ở khởi đầu sẽ đượchoàn thành.
D: Cô ấy đã cố gắng sử dụng nó đúng cách. Chuyện đã xảy ra không phải lỗi của cô ấy, đúng không?
L: Không có lỗi. Không có gì hối tiếc. Sức mạnh đã được đóng lại một thời gian, cho đến khi mọi người hiểu được sự cân bằng của sức mạnh.
D: Hình nhưcô ấy hầu như nên dạy phụ nữ, nhưng đa số bác sĩ là nam giới.
L: Nhiều phụ nữ đang trở thành y sĩ. Bạn sẽ thấy trong tương lai, rất ít đàn ông sẽ làm y sĩ. Trị liệu đến qua nữ giới. Năng lượng tích cực. Đó là nơi trị liệu bắt đầu; đó là nơi cuộc sống bắt đầu.
D: Họ đánh giá thấp sức mạnh của năng lượng nữ tính, phải không?
L: Họ mãi luôn kiểm soát nó.
D: Tôi nghĩ phần lớn vì họ sợ nó.
L: Umm, họ nên là vậy. Chúng tôi mang cô ấy đến với bạn để cô ấy có thể tìm thấy vài câu trả lời. Chúng tôi hy vọng cô ấy sẽ lấy cái mà cô ấy nhìn thấy hôm nay và có thểsử dụng nó.
Ca này trình bày thông tin về sự hủy diệt Trái Đất trong quá khứ xa xôi. Tôi đã được cho biết rất rất nhiều lần, các nền văn minh Trái Đất nổi lên vươn đến sự phát triển đáng kể chỉ để hoàn toàn biến mất. Điều này đã xảy ra rất lâu trước khi con người “hiện đại” lên sân khấu. Có một đoạn lịch sử rất lớn mà chúng ta không biết gì về nó. Đó là một phần côngviệc của tôi: lấy lại tri thức đãmất.
* * *
Trong một ca khác, thân chủ đã mô tả một nhóm tương tự của những người phát triển cao sống trong một nền văn minh xa xưa. Rita, một nhà sản xuất truyền hình, đã thấy mình trong một đại sảnh lớn với các cây cột, trần nhà là một mái vòm cao 60 feet, các bức tường được làm bằng mã não hoặc thạch cao tuyết hoa hoàng kim tuyệt đẹp, sàn nhà nhìn như cũng được làm bằng thạch cao tuyết hoa trong thiết kế hình học với một lớp bạc mỏng ngăn cách chúng, một bậc tam cấp bao la có ba bốn bậc thang rộng dẫn lên một khu vực trung tâm cao nằm phía dưới mái vòm. Đây là nơi cô và mười mộtngười nữ khác làm việc.
R: Căn phòng tròn này là một nơi rất đặc biệt mà chúng tôi tụ hợp để làm một số công việc nhất định. Cấu trúc mái vòm ở trung tâm tòa nhà này là cho một mục đích tràn đầy năng lượng. Chính ở đây, chúng tôi thỉnh nguyện năng lượng với ý định nhằm mục đích điều chỉnh các trường năng lượng.
Họ mặc đầm thùng thình với dây buộc quanh eo. Nó gợi cho cô nhớ về những bức vẽ của các loại nữ thần cổ điển. Quần áo là những gam màu phấn. Tuổi cô đã ở đầu 30, mái tóc đỏsẫm và da nhợt nhạt.
R: Không có người nam nào được phép ở trong tòa nhà này. Chỉ những phụ nữ làm việc này. Chúng tôi không phải là nhóm phụ nữ duy nhất làm việc này. Có một nhóm phụ nữ lớn tuổi làm việc với một loại năng lượng khác. Tất cả những gì tôi biết là có những phụ nữ lớn tuổi làm việc này, và chúng tôi là những người nữ trẻ hơn. Có một phụ nữ lớn tuổi trong nhóm chúng tôi. Chúng tôi phải tiếp quản công việc để lượt của họ không phải làm việc quá sức. Khi các loại năng lượng khác nhau là cần thiết với những phương pháp cũ về hiểu biết của họ, sau đó họ đi vào cho điều đó. Điều đó rất cụ thể đối với dòng dõi của họ và phương pháp hiểu biết của họ. Chúng tôi là thế hệ trẻ hơn hay thế hệ kế tiếp. Vì vậy, họ đào tạo chúng tôi, và bây giờ chúng tôi đủ tuổi và đủ kinh nghiệm, chúngtôi vẫn có một người khôn ngoan tóc trắnglàm việc cùng mình.
Chúng tôi có thể dạy những người trẻ hơn. Các tri thức không được mất đi.
Khi họ đã tập hợp hết, cô mô tả nghi lễ hoặc nghi thức mà họ đã sử dụng để bắt đầu công việc năng lượng. “Nó rất yên tĩnh. Tiền bối thiết lập tone, theo nghĩa đen. Đó làmột âm điệu. Tôi không biết nguồn gốc của nó, bà ấy đang kêu gọi nó hoặc tạo ra tone trong phòng.Và giai điệu vận động theo kiểu tròn, theo chiều kim đồng hồ. Bà ấy gọi âm điệu và nó thiết lập tần số rung động trong phòng cho công việc mà chúng tôi sẽ làm. Sau đó chúng tôi phải chuẩn bị trường hào quang riêng của mình. Chúng tôi đi vào trong trường hào quang của mình và tạo ra mộtquả trứng xanh lam xung quanh mỗi người để bảo vệ chúng tôi. Nhưng đó không chỉ là sự bảo vệ. Trứng xanh lam mang chúng tôi vào trong một nơi mà chúng tôi có thể nghe và nhìn rõ hơn. Nó gần giống như một nơi vừa truyền tải vừa tiếp nhận. Là một quả trứng xanh lam, chúng tôi nhận lẫn truyền từ trường năng lượng đặc biệt bao quanh mỗi người chúngtôi.”
Họ gặp nhau để làm việc về một vấn đề đặc biệt nghiêm trọng. “Một cái gì đó đang ảnh hưởng đến thảm thực vật bên ngoài trong khu vực, và dường như có vấn đề với Mặt Trời. Những gì tôi nhận được là một cái gì đó liên quan với các điểm Mặt Trời, tia lửa Mặt Trời, một cái gì đó có tính chất này. Thời điểm này trên Trái Đất, chúng tôi đang gặp vấn đề với một số sự can thiệp, một số mức độ bức xạ từ Mặt Trời đang ảnh hưởng đến thực vật và sinh mệnh ở đây. Nó làm nhiễu loạn các trường năng lượng của một số cá nhân và cây cỏ, chúng không phản ứng tốt với nó. Nó rất dữ dội, chúng tôi đang cố gắng sửa đúng đầu ra. Chúng tôi có thể cảm nhận nó trong những khuôn mẫu rungđộng xung quanh chúng tôi.”
Tôi nghĩ Mặt Trời sẽ là một vật thể lớn để làm việc vì nó có nhiều sức mạnh. “Không phải cho chúng tôi. Chúng tôi không thể thay đổi bản thân Mặt Trời, nhưng chúng tôi cóthể cải thiện cường độ của các hiệu ứng mà sự dị thường của Mặt Trời gây ra cho một số người. Bởi vì nó đang rang khô, tổn thương và làm hư hại một số trường cảm xúc của con người. Khí quyển dường như đang mỏng đi, vì mỗi lần Mặt Trời có những sự kiện bất thường, chúng tôi phải chịu ảnh hưởng của nó. Việc này rất đáng chú ý và gây khó chịu cho tất cả các sinh vật ở đây; cá và nước cũng vậy, nước bị nóng.”
Sau đó, cô tiếp tục theo nghi lễ. “Tất cả chúng tôi cùng nhau cầu nguyện và nói chuyện với những sinh mệnh điều đình và làm việc giữa chúng tôi và Mặt Trời, yêu cầucác hiệu ứng được cải thiện. Yêu cầu và thỉnh nguyện một lớp bảo vệ mà về cơ bản giống như một cái bong bóng bảo vệ để che chở chúng tôi khỏi một số hiệu ứng ở đây mà chúng tôi tạo ra.”
Tất nhiên, tôi muốn biết thêm về những sinh mệnh mà họ đã liên lạc. “Họ là những sinh mệnh vĩ đại như chư thiên của tự nhiên và tinh thần của Mặt Trời, và mọi thứ hoạt động ở giữa hai lĩnh vực đó. Có một thứ bậc của những sinh mệnh thiên thần và chư thiên hoạt động giữa Mặt Trời và chúng ta như những tác nhân trong một phương thức hợp tác. Điều này cho phép đồng hóa năng lượng của Mặt Trời để sử dụng và hấp thụ đồng thời được đưa vào hành tinh đúng cách. Cái gì đó đã thay đổi. Điều này rất quan trọng. Tôi không biết chúng tôi có thể tiếp tục được họ hỗ trợ theo cách này nữa hay không. Chúng tôi đang ở trong bước ngoặt. Tôi cảm thấy rất buồn, toàn bộ cơ thể tôi đang run rẩy. Chúng tôi luôn có thể kêu gọi những sinh mệnh giúp mình, và họ sẽ làm nếu có thể. Nhưng bây giờ họ không thể làm được. Đây là thời kỳ rất khốc liệt.”
Tất cả mười hai người nữ đứng trong một vòng tròn để kêu gọi sự bảo vệ. “Chúng tôi đi vào trứng xanh lam, bằng không chúng tôi không thể hoạt động. Đó là một rào bảo vệ giữa các yếu tố xảy ra ở tầng thứ rung động ở đây để mười hai người chúng tôi có thể hoạt động. Điều này sẽ duy trì trong một thời gian dài. Chúng tôi có thể đứng trong một thời gian dài. Chúng tôi không cảm thấy cơ thể mình. Chúng tôi không nhận thức cơ thể mình. Chúng tôi xin sự cho phép của những sinh mệnh chư thiên để được giúp đỡ, và cho phép hai bên phóng năng lượng của chúng tôi ra, vào trong cái sẽ trở thành một loại bong bóng bảo vệ để cách ly chúng tôi một lần nữa. Chúng tôi đã hết thời gian. Chúng tôi đã nhiều lần được cấp phép để xoay chuyển một số phận đã định, một loại sự kiện mang tính nhật thực. Nhật thực là một từ nổi bật ở đây. Đây là nhật thực của một sự kiện và tôi không biết nó có ý nghĩa gì. Một thời gian có tính nhật thực, bất kể điều đó có ý nghĩa gì. Bây giờ chúng tôi phải đối mặt với thời gian khi chúng tôi không biết họ có để chúng tôi tiếp tục triệu hồi sự bảo vệ của sinh mệnh không, bởi nỗi sợ hãi của những người đang ở trên hành tinh lúc này. Vì mọi thứ ngay bây giờ đang thay đổi đột ngột và nhanh chóng. Tất cả mọi thứ ở đây đang bị ảnh hưởng, chúng tôi biết mình chỉ có thể đứng đây và yêu cầu, chúng tôi chấp nhận bất kỳ điều gì sẽ xảy đến. Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể làm. Chúng tôi đã rất nhạy cảm trong việc giữ cái này trong thời gian trước đây. Chúng tôi đã làm việc với những năng lượng này trước đây, đây không phải là lần đầu tiên. Họ đã làm việc với chúng tôi từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng tôi ở trên một đoạn thời gian rất khác ở đây, các thế hệ là những đoạn thời gianrất dài. Và trong khóa của vài thế hệ gần đây, chúng tôi đã thỉnh nguyện cùng một sự bảo vệ này. Nó đã hoạt động trong quá khứ, nhưng chúng tôi hiểu rằng điều này đang đi đến hồi kết. Chúng tôi phải làm những gì có thể.”
Mặc dù đã nỗ lực hết sức, nhưng họ đã thất bại. Cô đưa ra một tuyên bố kỳ lạ mà tôi không hiểu. Cô ấy nói, “Chúng tôi không thể tiếp tục theo cách này nữa. Chúng tôi bây giờ đi ngủ. Không có phương sách nào khác sau chuyện này. Tất cả chúng tôi phải ngủ trong một thời gian dài.” Tôi hỏi để có thêm giải thích. Có phải có nghĩa là họ đã chết và rời cơ thể vật lý?
Phần nào là vậy, nhưng còn nhiều hơn. “Nó có nghĩa là sau khi cơ thể không thể chịu đựng được tác động của bức xạ này nữa, cơ thể chúng tôi sẽ chết đi, và chúng tôi sẽphải rời khỏi cơ thể. Tôi giống những người khác. Tôi cũng sợ. Những phương pháp như chúng tôi biết nó sắp bị thiêu cháy bởi một số lực lượng mà dường như là một phần của Mặt Trời. Đó sẽ bị thiêu cháy và chúng tôi sẽ không còn tồn tại nữa, như chúng tôi đãbiết vào thời điểm này. Đây sẽ là sự kết thúc của một kỷ nguyên. Sẽ mất một thời gian dài trước khi chúng tôi có thể quay trở lại và tiếp tục hoạt động. Chúng tôi phải trải qua một thời kỳ ngủ say mà chúng tôi phải để cho những thứ khác xảy ra, dường như trở lạimột điểm để bắt đầu lại nơi chúng tôi từng ở và xây dựng lại thời kỳ vàng son này.
Chúng tôi sẽ ngủ một thời gian. Nó có nghĩa là tri thức ý thức của chúng tôi sẽ không phải là cái ngày hôm nay. Nó không phải là những gì nó đã là trước chúng tôi và các thếhệ trước. Nó sẽ đi ngủ và đóng lại, trong khi chúng tôi đi qua chu kỳ tối hơn này. Nó có thể trở lại thức tỉnh khi thời điểm đã đến, và sẽ có lại những thời đại và địa điểm như thế này theo một cách mới. Với những sinh mệnh tính nữ kia đến một lần nữa để thỉnh nguyện tất cả các lực lượng, và tất cả các sinh mệnh chư thiên của Mặt Trời, khí quyển, Địa cầu và vũ trụ, tất cả đến với nhau để làm việc trở lại. Để trở lại thời hoàng kim như thạch cao tuyết hoa với cái mà chúng tôi được bao quanh. Chúng ta sẽ cùng nhau hòa nhập vào một ngày mới theo một cách mới. Báo hiệu việc tỉnh giấc một lần nữa. Chúng tôi rất buồn. Các tri thức sẽ ngủ cho đến khi... gần như nó đã được lập trình trước trong chúng tôi rằng sẽ có một thời điểm, giống như Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, chúng tôi sẽ thức dậy trở lại, và nó sẽ rất đẹp mộtlần nữa.”
Rõ ràng lời cô ấy có nghĩa là tri thức và khả năng sử dụng của con người sẽ bị đóng lại trong một thời gian dài, cho đến thời điểm thích hợp để những khả năng và tài năng này được đưa lên Trái Đất một lần nữa. Tôi được cho biết đây là những gì đã xảy ra sau việc lạm dụng các khả năng ở Atlantis. Nó giống như nổ cầu chì, và tâm trí con người sẽ không thể hồi sinh nó cho đến khi thời điểm đã đến. Nhân loại phải bị đóng lại. Tôi cũng được cho biết họ nghĩ chúng ta lúc này đã đạt đến thời điểm thức tỉnh, và những khả năng này đang bắt đầu nở rộ ở nhiều người. Tôi biết nó đang xảy ra với những ngườiđến với tôi cho các phiên làm việc. Một mục đích của phiên làm việc đó là để cho họ biết rằng họ có những khả năng này, và họ có thể có chúng ngay bây giờ.
Từ điểm nhìn ngoài-thân-thể, tôi biết cô ấy có thể nhìn thấy mọi chuyện đã xảy ra, vì vậy tôi yêu cầu cô ấy nói cho tôi biết cô ấy có thể nhìn thấy gì. “Nó rang khô tất cả mọi thứ! Mọi thứ! Các dạng sống không thể sống sót qua bức xạ. Chúng tôi bị sấy khô bằng bức xạ, nhưng nó tràn ngập với ánh sáng và năng lượng vàng kim. Tôi không hiểu gì về điều này. Tất cả đã biến mất.” Tôi hỏi về tòa nhà. “Tôi nghĩ nó không còn thích hợp nữa. Tất cả mọi thứ phải sống bên trong tần số đó, trong chiều kích đó, tất cả những thứ tinh tế trên nền tảng cân bằng điện từ thích hợp, mức độ bức xạ thích hợp, nhiệt độ và độ ẩm thích hợp. Vì tất cả sự sống là nhạy cảm với mọi thứ trong phạm vi sống như chúng ta biết, bao gồm cả thực vật và động vật, bây giờ không còn. Nó đang kết thúc.”
Sau đó cô mô tả sau khi mọi thứ đã lắng xuống. Rõ ràng đó không phải là kết thúc của nhân loại, vì cô ấy nhìn thấy một số người sống sót. “Trời rất tối. Mọi người đã trở lại. Chỉ là một nơi khác. Đó là một vị trí địa lý khác. Nó tối hơn nhiều. Khối lục địa dường như là cái được gọi là Trung Đông, có thể ở châu Phi. Dường như tương tự, ngoại trừ có nhiều khối đất giữa Trung Đông và Châu Phi.”
Tôi muốn biết thêm thông tin về nguyên nhân gây ra thảm hoạ. “Họ đang thử nghiệm và chơi đùa. Họ đang dùng năng lượng, vì chúng tôi đã đi xa dọc theo chiều dài tri thứcvề năng lượng, ánh sáng và sức mạnh tinh thể/silicone. Chúng tôi đã khai thác nó quá nhiều, việc này rõ ràng đã đẩy nó đến giới hạn. Tôi đã không làm việc trong khu vực đó. Đó không phải công việc của tôi. Tôi đã ở trong khu vực mái vòm này, bởi vì tôi là phụnữ và đó là những gì tôi đã làm. Nhưng còn những người khác, những người đàn ông, ở bên ngoài và được phép làm việc với năng lượng. Cũng có một số phụ nữ được phép làm việc với nó, họ đã làm việc cùng những thiết bị tạo phát, tinh thể và những thứ như thế. Tôi có thể nhìn thấy họ bây giờ. Họ thực sự đang tăng cường nó, nhưng họ đang tạo ra một số vấn đề thực sự mà chúng tôi không thể đảo ngược. Và nó không hoạt động tốt với những ảnh hưởng của bức xạ Mặt Trời đang tương tác với những gì họ tạo ra. Nó có một hiệu ứng rất tàn phá. Không có cách nào để ngăn chặn nó. Họ đã tạo ra nó. Họ đã vượt quá. Bởi vì họ tạo nên sự xáo trộn cân bằng bức xạ khổnglồ ở đây. Họ đã làm nó khiến chúng tôi hoàn toàn dễ bị tổn thương và triệt để không có rào khí quyển bảo vệ chúng tôi khỏi Mặt Trời và bức xạ của nó. Và bằng cách nào đó có liên quan với những gì họ đang làm. Họ đã hủy diệt, họ làm bốc hơi các rào bảo vệ của chúng tôi, bởi chúng tôi không hoàn toàn chịu sự tác động của Mặt Trời. Chúng tôi ở quá gần nó. Tất cả các loại yếu tố tinh vi lạ thường đã được áp dụng để bảo vệ chúng tôi, và chúng đã bị phá hủy. Họ đang chơi đùa với nguồn năng lượng. Bây giờ chúng tôi trở lại vào bóng tối. Bây giờ chúng tôi phải tìm kiếm những điều trên một lần nữa.”
Tôi hỏi, “Khu vực của bạn là vùng duy nhất trên Trái Đất xảy ra chuyện đó, hay còn nhữngnơi khác trên thế giới?”
R: Đó là mảnh đất và khu vực đã bị rang khô. Tuy nhiên, có những vấn đề lớn ở nơi khác. Tôi thậm chí không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Có sự sống. Nó mong manh ảm đạm, ở khu vực Trung Đông này trải dài sang Châu Phi. Có một số thảm thực vật, nhưng không nhiều. Không có nhiều thứ phức tạp. Nó đã từng xanh tốt. Tôi chỉ nhìn thấy nơi tôi đã ở trước đây. Không có gì ở đó. Kết thúc rồi. Nhưng cũng có những hiệu ứng môi trường đã ảnh hưởng đến các khu vực khác. Nó không chỉ mang tính địa phương, phải mất một thời gian dài cho sự sống —— theo một nghĩa nào đó —— thực sự tái gầy dựng chính nó, bởi vì các khu vực khác dường như bị ảnh hưởng. Và những gì còn lại thì không đẹp đẽ dễ chịu. Chúng không phải là những nơi đáng mong muốn nhất, nhưng chúng tôi phải đến đó, không có nhiều lá cây và nó không hấp dẫn. Nó khô.
Tôi tự hỏi có phải đó chính là nguyên nhân gây ra sa mạc, cái lớn nhất trên thế giới, hình thành trong khu vực đó không. “Nó rất có thể, bởi vì không có nhiều thực vật canhtân. Khi tôi nhìn nó trong tương lai, có rất nhiều năng lượng tối đen. Khô hạn rất nhiều, những gì chúng ta thấy ở vùng sa mạc. Đá dốc lỏm chỏm, màu nâu sa mạc. Không có nhiều lácây, ngoài những mảnh lắt nhắt ở đây và ởđó. Không có gì giống như chúng tôi biết. Chúng tôi từng có cây trồng và cây cối đẹp đẽ, cùng một phương thức gieo trồng ưu nhã, từng có năng lượng để nâng cao chúng theo cách hoàn toàn mỹ lệ, độc đáo và sạch sẽ. Mọi thứ phát triển gấp mười lần so với thời hiện đại và không có hóa chất. Chỉ bởi chúng tôi biết cách sử dụng tốt năng lượng để phát triển cây trồng và cho năng suất dồi dào mà không bao giờ khiến bất cứ thứ gì suy giảm hay suy nhược. Vàbây giờ tôi thậm chí còn không biết chúng tôi phải làm sao để sống trên mảnh đất có vẻ tệ hại này.”
D: Bạn nói bạn phải ngủ một thời gian.
R: Vâng, và sức mạnh đó đã không thức dậy. Tri thức đó đã không thức dậy. Tất cả những gì thức dậy chỉ là những thân thể và tâm trí nguyên thủy của chúng tôi; người sống sót. Linh hồn được che chắn khỏi chính chúng tôi. Chúng tôi không thực sự biết linh hồn là gì nữa.
D: Vậy là bạn bắt đầu lại trong một cuộc đời nguyênthủy hơn?
R: Không nguyên thủy như người hang động. Chúng tôi là con người, nhân loại mà chúng ta biết hiện tại. Nhưng nguyên thủy khi trong đó chỉ là một loại tồn tại tuyệt vọng đói khát. Không có tặng vật. Không còn sự dồi dào nữa. Các tri thức đã rời đi, thực phẩm và cây trồng cũng thế. Bạn thậm chí không thấy động vật nào xung quanh đây nữa. Một vài thứ nhỏ bò dưới đất. Chỉ có chúng mới có thể thực sự sống sót qua môi trường khắc nghiệt ở đây. Đó là tất cả. Chúng tôi thậm chí còn ăn những thứ đó —— Một trong những hiểu biết cuối cùng của tôi là chúng tôi từng có rất nhiều vẻ đẹp ở đây, và rất nhiều sự giúp đỡ từng được trao cho. Và rất nhiều cổng giao tiếp từ rất nhiều chiều kích và cõi giới —— chúng đã làm ra một cuộc sống đẹp đẽ, đầy sinh khí, dồi dào và xanh tốt như vậy cho chúng tôi. Nhưng chúng tôi không tôn trọng điều đó. Chúng tôikhông tôn trọng tất cả các cấp độ phức tạp của trí tuệ để làm cho nơi này hoạt động như một thực thể toàn diện. Có rất nhiều người trong chúng tôi không tôn trọng điều đó, bởi vì họ bị ám ảnh bởi việc tăng cường lên. Càng nhiều sức mạnhcàng tốt và không bao giờ là đủ; họ đã lấy những nguồn xác thực của tinh thể, silicone —— tất cả mọi thứ và các lực lượng nguyên tố. Họ đã tăng cường nó lên rất nhiều và nghĩ rằng nhiều thì sẽ tốt hơn. Tôi không rõ tại sao họ lại nghĩ như vậy, vì tôi không tham gia vào lĩnh vực năng lượng, trong sản xuất năng lượng như họ. Ngay cả từ góc nhìn của tôi, tôi vẫn không hiểu thông những gì họ nghĩ họ đang làm. Chúng tôi đã có tất cả mọithứ.
Chúng tôi không cần thêm bất kỳ điều gì nữa. Tôi thậm chí không hiểu tại sao họ nghĩ chúng tôi cần thêm sức mạnh. Phải có một cái gì đó mà họ đã cố gắng để hoàn thành, đạt được hoặc ghi nhớ. Tôi không biết.
D: Bạn có nghĩ rằng có một bài học ở đó không?
R: Nhiều hơn không có nghĩa là tốt hơn. Lạm dụng năng lượng, lạm dụng sức mạnh, chống lại toàn bộ trật tự chư thiên, thiên thần, tự nhiên đã được tạo ra một cách tuyệt vời cho chúng tôi. Chống lại tất cả những điều đó bằng cách loại bỏ nó như thể nó không có ý nghĩa, bởi vì sức mạnh là quyền lực. Đối với một số ít người, sức mạnh thô và các thí nghiệm của họ dường như quan trọng hơn là tôn vinh những gì đã có ở đây để bảo vệ chúng tôi. Bởi vì họ không hiểu có một sức mạnh lớn hơn bất cứ cái gì họ có thể tưởng tượng mà có thể rang khô chúng tôi. Dường như chúng ta hiện tại đang làm một số chuyện tương tự. Lịch sử đang lặp lại chính nó. Nhưng đã có nhiều tổn thương cho tất cả các linh hồn và sinh mệnh đã sống ở đó. Nhiều tổn thương, nỗi buồn lớn lao. Sốc cực mạnh, nỗi buồn và chính sự tối tăm cùng tổn thương tràn xuống những linh hồn đó. Lúc đó chúng tôi đã có tất cả và chúng tôi đã đồng ý ở đó vào thời điểm đó.
Một số là người coi giữ ghi chép. Một số chỉ đơn giản giữ ghi chép cho thời điểm chúng ta thức dậy. Những người khác đã được cho phép ở đó để tích cực thúc đẩy sự kiện, đó không phải là điều thông minh và khôn ngoan nhất để làm. Nhưng nó đã được thực hiện và tất cả mọi người đóng vai của mình chính xác như họ đã đồng ý đến để làm. Tôi không hiểu tại sao nó phải theo con đường này. Phải có vài loại quá trình mà chúng ta cần phải đi qua. Tôi không hiểu tại sao nó lại phải đi theo đường đó, nhưng nó đã làm vậy. Vì vậy,bây giờ đó là cần thiết cho quá trình tiếp theo.
Sau đó tôi đã gọi tiềm thức ra để hỏi lý do cuộc đời này được chọn cho Rita thấy. Đây có thể liên quan gì đến cuộc sống hiện tại của cô?
Nó nói, “Đây là nơi trái tim bị tổn thương. Đây là nơi mà toàn bộ linh hồn đã bị tổn thương.Mọi thứ đều tổn thương đối với nhiều người. Đây là nơi chúng ta té ngã. Nó đã gây sốc cho tất cả các tầng thứ. Mỗi một cấp độ. Một sự công kích vào linh hồn. Ở tầngthứ astral, mọi cấp độ của sinh mệnh đều bị sốc. Không thể được phép nhớ lại, bởi vì khi biết về quá khứ —— cực độ đau khổ khi đối mặt với sự cằn cỗi của tương lai —— sẽ gây ra trầm cảm trầm trọng. Những ngày đen tối hơn phía trước. Không có lý do gì đểnhớ lại điều đó bởi vì sẽ là một thời gian dài trở lại. Trung tâm trái tim Rita đã được bảo vệ quá lâu, và sự bảo vệ tương tự giờ đây không còn thích hợp nữa. Cô ấy có thể lấy về những ký ức. Đây là khoảng thời gian rất quan trọng đối với tất cả mọi người. Thật thúvị khi thấy rằng chúng ta lại một lần nữa học cách phát triển mọi thứ, và làm mọi thứ trở nên phongphú. Động vật, thực vật và mọi thứ nẩynở. Và chúng ta đang hủy diệt nó một lần nữa.Điều này không thể dung thứ.”
Khoa học đã thoát dây cương trong thời gian đó, và các nhà khoa học đang chơi đùa để kiểm soát thời tiết và khí quyển. “Rõ ràng họ đã làm một cái gì đó khiến chúng tôitrở nên cực kỳ dễ bị tổn thương ở cấp độ điện từ. Chúng tôi trở nên rất dễ tổn thương trước những ảnh hưởng của Mặt Trời và những dị thường của nó. Họ chịu trách nhiệm về điều này. Bằng cách nào đó có một lớp rào mỏng bảo vệ khỏi Mặt Trời. Và Mặt Trời đang làm điều nó có thể làm nếu Trái Đất không được ngăn cách đúng cách.”
Nhóm của cô biết rằng vận dụng tiêu cực tự nhiên chỉ có nghĩa là thảm họa. Họ đã cố gắng sử dụng năng lượng tích cực để chống lại nó, nhưng thất bại. Việc lạm dụng năng lượng đã thành công xé toạc một lỗ lớn trong tầng ozone. Sức mạnh trực tiếp của Mặt Trời đã đi qua và đốt cháy một số điểm nhất định của Trái Đất. Hàng triệu người đã mấtmạng và khí hậu thayđổi. Các sa mạc lớn hình thành ở nơi sức mạnh trực tiếp đổ xuống, sự sống và sinh sôi không bao giờ trở lại những khu vực đó. Điều này nghe có vẻ quen thuộc một cách đáng sợ với thời kỳ của riêng chúng ta. Bao nhiêu lần lịch sử phải lặp lại chính nó trước khi nhân loại rốt cuộc cũng hiểu ra thông điệp? Trái Đất là một sinh mệnh sống, và sẽ nổi dậy nếu quá nhiều thiệt hại bị gây ra. Và nó có sức mạnh để chống lại nếu phàm nhân nhỏ yếu nghĩ họ có sức mạnh để cố cai trị nó.
* * *
Một ví dụ khác về một nền văn minh đã bị phá hủy trong thời cổ đại: Carol là một nhà tâm linh tài hoa làm việc với cảnh sát, cũng như với những người đang tìm kiếm thông tin bị mất từ các di tích lịch sử trên khắp thế giới.
Chúng tôi là bạn bè trong nhiều năm, phiên làm việc này xảy ra khi tôi đến thăm cô ấy tại nhà riêng ở Little Rock, Arkansas. Chúng tôi tìm kiếm thông tin có thể hỗ trợ việc điều tra của cô ấy ở Ai Cập. Như thường lệ, tôi bắt đầu bằng việc tiềm thức đưa đương sự trở về tiền kiếp thích hợp nhất có thể giải thích những gì đang xảy ra trong cuộc sống của họ bây giờ. Carol đi rất nhanh, bởi vì thân là một nhà tâm linh, cô đã quen vớitrạng thái nhập thần; cộng với việc cô ấy biết và tin tưởng tôi.
Cô ấy rời khỏi đám mây trong một môi trường lạ lẫm và gặp khó khăn khi miêu tả những gì cô ấy đang nhìn thấy. “Chúng là những ngôi nhà, nhưng chúng được xếp chồng lên nhau.” Chúng được làm bằng đất sét với những màu hường phấn khác nhau. “Tôi không có gì để so sánh nó. Chúng so le. Nhiều, nhiều ngôi nhà riêng biệt với các lỗ mở, so le cái này trên đầu kia. Giốngnhư một ngôi nhà núi hoặc đồi.”Chúng không được xây trong một ngọn núi, mà được dựng lên như một ngọn núi hay vách đá. “Một số nhô ra nhiều hơn những cái khác. Một số lõm, một số thì không. Một số trong đó là lõm xuống làm lối đi bộ. Chúng rất lạ. Có những tòa nhà bên trái tôi không có trong khối miền núi này. Chúng cũng rất lạ. Mái nhà nghiêng nghiêng. Phẳng, góc kỳ cục. Không có nhiềuthảm thực vật. Chỉ có thành phố lớn của những tòa nhà kỳ lạ.”
Tôi yêu cầu mô tả về bản thân, cô ấy thấy mình là một cô bé khoảng mười bốn tuổi với mái tóc đỏ và da rất sáng. Cô mặc một lớp vải dạng đầm suông không tay lỏng lẻo buộc với dây thắt lưng. Điều đáng chú ý nhất là cô có một khối đá màu đỏ trên dây chuyềnquanh cổ. Giọngcô trở nên trẻ con khi nhân cách đó dần tiếp quản.
C: Một cái vòng cổ. (Cô ấy chụp lấy từ này như thể đó không phải là thứ cô ấy sẽ nghĩđến) Với một viên đá màu đỏ.
D: Nghe có vẻ đẹp.
C: Mỹ miều, không. Một công cụ. Đó là tự nhiên. Nó rất dài. Nó không hoàn hảo. Đó là một công cụ để sử dụng... (Cô ấy gặp khó khăn với ngôn ngữ và việc tìm ra từ thíchhợp, cô ấy nói một cách nguyên sơ, thường sử dụng một từ thay vì một câu) Trái tim. Được sử dụng cho trái tim. Mở. Giữ trái tim mở.
D: Bạn có biết cách sử dụng nó làmchuyện đó không?
C: Tôi luôn biết. Mỗi người trong chúng tôi biết mình nên sử dụng những viên đá này theo cách nào. Mỗi người trong chúng tôi đều có.
D: Có những hòn đá khác nhau cho những thứ khác nhau không? (Có) Mỗi người trongcác bạn đều có đá khác nhau?
C: Mỗi người trong chúng tôi, vâng. Của tôi là màu đỏ. Để giữ trái tim mở ra và tràn ngập sự nhất thể.
D: Bạn nói có những người khác nữa. Đó là nhóm của bạn?
C: Vâng. Và chúng tôi luôn làm việc này.
D: Ngay cả khi là một đứa trẻ?
C: Luôn luôn.
D: Có ai dạy bạn cách sử dụng nó không?
C: (Bối rối) Dạy?
D: Cho bạn thấy cách làm?
C: Umm. Nhiều lắm.
D: Nhiều người đã cho bạn thấy...
C: (Gián đoạn) Người, không. Không phải người. Người không biết. Người không hiểu.
D: Ý bạn là người bình thường không hiểu làm thế nàođể làm điều đó?
C: Không hiểu, chúng tôi giúp họ.
Có mười hai thiếu niên thiếu nữ trong nhóm của cô, tất cả đều cùng độ tuổi. Câu trả lời củacô được đưa ra theo cách đơn giản nhất, hầu như là trẻ con.
D: Nhưng bạn nói bạn luôn biết làm thế nào để làm điều này. Và ai đó khác đã cho bạn thấy cách để làm?
C: (Bối rối.) Ummm. Tôi cần cái tên cho điều này.
D: À, có lẽ không phải một cái tên, mà chỉ là một sự miêu tả. Bạn nói họ không phải là những người bình thường?
C: Họ không phải con người. (Cô ấy gặp khó khăn khi tìm từ mô tả họ) Họ rất đẹp.
D: Họ trông như thế nào?
C: Lung linh, mỹ lệ. Họ là của Nguồn. Nhất thể. Họ làm tôi nhớ tôi là ai. Nhưng không phải là mọi lúc.
D: Tại sao không phải mọi lúc?
C: Không an toàn.
D: Tại sao không an toàn?
C: Khó. Quá nhiều sự chú ý.
D: Từ người dân trong thành phố?
C: Không. Lực lượng bóng tối. Chúng tôi an toàn. Chúng tôi được bảo vệ. (Từ này được nói như thể đó là một từ lạ lẫm.) Nhưng nếu chúngtôi mang quá nhiều sự chú ý —— vì chúng tôi vẫn còn nhỏ —— điều đó có thể gây nguy hiểm cho thể xác của chúngtôi.
D: Vậy bạn không phải lo lắng về những người trong thành phố?
C: Ummm, không. Họ đang ở độ tuổi hiểu biết và cởi mở. Không phải tất cả. Nhưng phầnlớn. Họ còn trẻ trong sự khôn ngoan của họ.
D: Bạn có một gia đình ở đó không?
C: Gia đình. Có.
D: Gia đình của bạn có biết những gì bạn được dạy hay không?
C: Họ không có sự lựa chọn. Họ là gia đình của chúng tôi. Họ là thể vật lý, và chúng tôi yêu họ. Nhưng họ không hiểu đầy đủ.
D: Bạn nói họ khôngcó sự lựa chọn. Ý bạn là gì?
C: (Cô ấy gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ ngữ) Bắt buộc? (Bối rối) Tôi chưa có kiến thức đầy đủ. Họ phải cho phép chúng tôi làm những gì chúng tôi cần làm. Họ không thể ngăn cản chúng tôi, và cũng không thực sự muốn làm vậy. Nhưng họ hiểu rằng chúng tôi là khác biệt. Và do đó, họ không thử xen vào con đường của chúng tôi.Nhưng họ không hiểu tại sao họ bắt buộc phải cho phép chúng tôi làm những gì chúng tôi cần làm. Họ không biết tại sao. Họbị bắt buộc.
Đây cũng tương tự những ca trong chương trước, những người sinh ra trong gia đình bình thường mà không thể lý giải khả năng đặc biệt của họ. Trong những trường hợpkhác, trẻ em được đưa đến đền thờ để nuôi dạy, bởi vì cha mẹ không hiểu họ. Trong ca này, họ được phép phát triển và thực hành khả năng của mình mà không có sự can thiệp của cha mẹ.
Tôi muốn biết thêm về những viên đá đặc biệt mà cô ấy đeo trên cổ. “Bạn nói những người khác trong nhóm có những viên đá khác nhau. Chúng dành cho các bộ phận kháccủa cơ thể? Giống như của bạn là dành cho trái tim?”
C: Vâng, vâng. Năng lượng. Trung tâm năng lượng.
D: Chúng có những màu sắcgì?
C: Lam là để giúp trao đổi giao tiếp. Với việc nói từ ngữ, dẫn kênh, cung cấp thông tin. (Điều này đã được nói rất đắn đo, như thể những từ đó không quen thuộc và khó phát âm.) Vàng cho sức khỏe. Cân bằng thiêng liêng.
D: Bạn nói có nghĩa là cân bằng giữa tinh thần và thể xác? (Vâng) Còn những loại đá nào khác không?
C: Các loại đá khác, vâng. Lục. Lục là để chữa trị. Lục cũng để duy trì sự cân bằng với năng lượng đất. Và cây cối. Nó giúp giao tiếp với cây trồng.
D: Ồ, bạn có thể giao tiếp với cây trồng?
C: (Nhấn mạnh) Có! Nên chúng dạy chúng tôi.
D: Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cây trồng có thể dạy cho bạn cái gì?
C: Cách sử dụng chúng.
D: Ồ? Làm thế nào bạn có thể sử dụng cây trồng?
C: Theo bất kỳ cách nào mà chúng đã được tạo ra vì điều đó. (Như thể mọi người nên biết điều này) Để giúp con người. Để giúp những cây khác. Để giúp môi trường. Đểgiúp động vật. Đểgiúp tạo ra nhất thể. Chúng có thể làm bất cứ điều gì!
Ngữ điệu cô ấy giống như không tin rằng tôi không biết những điều này. Những điều đó quá rõ ràngvà căn bản đối với cô ấy, nó cũng nên như vậy đối với tôi.
D: Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó theo cách đó. Bạn có sử dụng cây trồng để giúp đỡ mọi người không?
C: Vâng. Chúng tôi được bảo phải làm gì. Chúng biết chúng cần phải được sử dụng như thế nào.
D: Tôi đã nghĩ đến việc lấy lá hay gì đó.
C: Chúng tôi không phải phá hủy cây trồng để sử dụng chúng.
D: Tôi nghĩ đến việc sử dụng cây trồng, hoặc lá, quả hay hoa. Bạn không phải làm điềuđó?
C: Có thể.
D: Làm thế nào bạn sử dụng nó nếu bạn khôngphá hủy cây?
C: (Đơn giản, như thể nói với một đứa trẻ.) Bạn sử dụng ý thức. Rung động và bản chất.Rồi yêu cầu chúng làm những gì chúng làm.
D: À, tôi chưa từng nghĩ chúng có ý thức.
C: Mọi thứ đều có ý thức. Nhưng chúng tôi phải cẩn thận trong cách chúng tôi sử dụngnó, bởi vì nó sẽ mang lại sự chú ý.
D: Những người khác chỉ là không hiểu, đúng không?
C: Đó khôngquan trọng. Một số hiểu.
D: Thành phố mà bạn đang sống này, bạn có phương tiện đi lại trong thành phố không?
C: (Bối rối) Phương tiện đi lại?
D: Làm thế nào bạn đi từ nơi này đến nơi khác?
C: (Tạm dừng, vẫn bối rối.) Vì ai?
D: Vâng, nếu bạn đi từ khu này sang khu khác củathành phố. Bạn sẽ đi như thế nào? Thậm chí là ra bên ngoài thành phố? (Vẫn còn bối rối)Tôi chỉ tò mò về thành phố.
C: Thành phố? Di chuyển? (Vâng) Xe cộ? (Một từ không biết)
D: Vâng. Bạn biết từ đó?
C: Thông qua tâm trí hiện tại.
D: Tâm trí hiện tại. Đó nghĩa là gì?
C: (Bối rối và nản chí tạm dừng.) Dịch. Dịch thông qua tâm trí từ ngữ hiện tại. (Đắn đo) Dịch thời đại này thông qua tâm tríhiện tại.
D: Dịch thời đại này thông qua tâm trí hiện tại. (Tôi không hiểu, nhưng tôi đã theo thuật ngữ của cô ấy) Có xe cộ nào không? Bạn đã sử dụng từ đó.
C: Xe cộ. (gặp khó khăn trong việc giải thích)Xe đơn. Một số xe đôi với chuyển động.
Và chuyểnđộng bình thường.Và như... từ tính?
D: Bạn có thể ngồi trong những chiếc xe này và đi đâu đó?
C: Ngồi xuống, vâng.
D: Chúng đi ngang qua mặt đất? (ngập ngừng) Trên mặt đất?
C: Một loại, vâng.
Cô ấy càng nhập tâm, khó khăn càng tăng lên. Tôi biết cô ấy đang ngày càng nhận lấy nhân cách khác, cũng gặp khó khăn hơn trong việc mô tả sự vật theo nghĩa chúng ta
có thể hiểu. Cô ấy đã hoàn toàn tách khỏi tâm trí của Carol, nhưng cũng cố gắng sử dụngtừ vựng của cô.
C: Tôi không thể.... Cố thử và dịch thông qua tâm trí hiện tại. Điện từ.
D: Bạn chỉcần vào xe, và sau đó bạn làm gì?
C: Đi!
D: Bạn chỉ có thể làm điều đó? (Ừm) Bằng cách sử dụng tâm trí hiện tại.
Tôi không hiểu cô ấy đang đề cập đến tâm trí của Carol. Ý cô ấy là mình đang dịch thôngqua tâm trí của Carol bằng cách sử dụng từ vựng của cô.
C: Không. Dịch thông qua tâm trí hiện tại.
D: (Tôi vẫn không hiểu.) Dịch thông qua tâm trí hiện tại, bạn có thể làm cho các xe di chuyển. Có đúng không? (Cô ấy đã nản lòng: Không) Tôi xin lỗi vì có vấn đề ở đây, bởi vì tôi muốn hiểu.
C: Tôi đang dịch cho bạn những gì ở đây thông qua tâm trí mà là... (Bối rối)
D: Bây giờ tôi hiểu ý của bạn rồi. Bạn đang cố tìm ra từ ngữ. Có đúng không? (Vâng) Và một tâm trí khác, tâm trí của bạn, khôngcó những từ ngữ tương đồng.
Cô ấy nhẹ nhõm khi tôi hiểu. Cuối cùng cô ấy đã có thể thông não tôi.
D: Làm tốt nhất bạn có thể. Đó là tất cả những gì tôi mong đợi. Làm tốt nhất bạn có thể với những từ mà bạn có thể tìm thấy. Các loại xe này được trangbị như thế nào?
C: (Chậm chạp) Xung… điện từ.
D: Bạn có phải cầm lái nó theo một số cách không, hoặc làm thế nào bạn làm nó đi?
C: Suy nghĩ.
D: Nếu có thể làm điều này, tâm trí của bạn phải rất mạnh mẽ. Chỉ cần nghĩ đến nơi bạn muốn nó đi?
C: Xe cộ phục tùng.
D: Nó phục tùng suy nghĩ của bạn. (Vâng) Có phải tất cả mọi người trong thành phố đều có khả năng này?
C: (Lại ngập ngừng) Một số. Một số thì không thể, họ có thể được những người có thể dẫn đi.
D: Tôi hiểu. Những người không biết cách làm điều đó phải được người khác dẫn đi. Vậy nên thành phố này là một nơi ở tốt.
C: Vâng, bây giờ. Thời kỳ đen tối đang đến.
D: Làm thế nào bạn biết thời kỳ đen tối đang đến?
C: (Buồn)Chúng tôi biết. (Hầu như khóc) Chúng tôi biết.
D: Bạn thấy cái gì? (Cô ấy đang khóc) C: Tất cả sẽ mất đi! Không còn nữa!
D: Bạn thấy những gì xảy ra? Cô ấy khóc rất nhiều và rất khó nói chuyện.
C: (Giữa tiếng nức nở) Sẽ có một bóng tối... và một sự chuyển đổi. Chúng tôi không thể làmgì được.
D: Ai gây ra bóng tối? Bạn có thể thấy điều đó không?
C: (Thổn thức) Tôi không biết tất cả. Họ sẽ không thức dậy. Họ sẽ không có mặt... trongquá trình thức tỉnh. Quátrình của nhất thể.
D: Bạn không biết điều gì gây ra bóng tối?
C: Nó sắp tới. (ngập ngừng và lộn xộn) Các lực lượng đen tối? Không phải từ đây.
D: Họ đến từ đâu đó khác?
C: Một phần của nó. Thật kinh khủng. Chúng tôi không thể sống trên đó. Chúng tôi biếtnó sẽ đến. Nhưng chúngtôi sẽ làm những gì có thể trong khi còn có thể. Tôi quyết định đưa cô đi khỏi cảnh đó để xem điều gì sẽ xảy ra. Tôi chỉ thị cô ấy tiến đến một ngày quan trọng và hỏi cô ấy nhìn thấy gì. Cô lập tức ở đó và có vẻ khó chịu. Cô ấy đang rên rỉ.
D: Cái gì đang xảy ra?
C: (Cô ấy không trả lời trong vài giây, nhưng tôi có thể biết có gì đó đang xảy ra từ những biểu cảm trên khuôn mặt cô ấy) Tôi chết rồi. (Đơn giản và trực tiếp, không cảm xúc)
Tôi biết tôi phải chuyển cô tiến tới để tìm hiểu những gì đã xảy ra. Tôi gợi ý rằng cô ấy có thể nhìn ở góc độ một người quan sát nếu cô ấy muốn. Nó có vẻ là một cái gì đó thương tổn, và sẽ dễ dàng hơn nếu cô ấy nhìn từ một điểm nhìn khách quan. Biểu hiện trên khuôn mặt cô ấy cho thấy cảm xúc. Cô ấy hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói với tôi điều cô ấy đang nhìn thấy.
C: Vòng tròn. Tất cả chúng tôi đều ở trong vòng tròn, chúng tôi đang di chuyển trong vòng tròn, và có thứ gì đó ở giữa. (Lúng túng khi cố giải thích chuyện gì đang xảy ra.) Đó là một bút tháp obelisk có một hòn đá nằm trên đỉnh. Chúng tôi đang đi xung quanh nó. Theo... theo chiều kim đồng hồ.
D: Tại sao các bạn tiến hành buổi lễ?
C: Mang ánh sáng. Bóng tối đang đến. Chúng tôi phải làm chuyện này càng lâu càng tốt.
D: Sau đó cái gì sẽ xảy ra?
C: Có những vụ nổ. Có… những vụ nổ của bóng tối, ầm ĩ, cuồn cuộn. La hét! Chúng tôi phải tiếp tục.
D: Những vụ nổ xảy ra ởđâu?
C: Chúng đang đến từ phương tây.
D: Bạn có biết cái gì gây ra vụ nổ không?
C: Tôi không biết. Có... (Chung quy vẫn lộn xộn, cô ấy không thể hình thành từ ngữ cho những gì đang xảy ra) Trái Đất... Chuyển đổi. Cái gì đó bùng nổ, làm ra nhiều vụ nổ. Không biết. Bóng tối. Một bóng tối mà... bạn có thể nhìn thấy nó đang tới. Chúng tôi phải giữ ánh sáng. Cho kết nối, và hy vọng.
D: Sau đó cái gì xảy ra?
C: (thở dài) Kết thúc rồi!
D: Nguyênnhân là gì?
C: Mọi thứ. Nó giống như... (hỗn loạn) những vụ nổ? Nó giống như một cơn sóng khổng lồ. Của nước. (rối trí) Năng lượng. Nước. Nổ. Nhiệt. Tất cả mọi thứ mà đã... (chán nản) có một từ. Mảnh vụn? Những núi mảnhvụn.
D: Ôi, sóng, mảnh vụn. Vậy bạn không thể chạy trốn khỏi thứ như thế, phải không?
C: Chúng tôi phải tiếp tục.
D: Miễn là bạn còn có thể? (Vâng) Sau đó bạn bị tất cả bóng tối và vụ nổ đánh trúng. (Vâng) Đó là lúc bạn rời khỏi cơ thể mình? (Vâng)Tất cả các bạn đã rời khỏi cơ thể cùng một lúc? (Vâng)Đó cũng tốt. Ít nhất bạn khôngcô đơn, đúng không?
C: Vâng, chúng tôi không cô đơn.
D: Khi nhìn xuống từ điểm nhìn đó, bạn thấy cái gì xảy ra?
C: Trái Đất... thay đổi. Thay đổi to lớn của Trái Đất. Sự chuyển đổi!
D: Nó xảy ra ở khắp mọi nơi?
C: (Hỗn loạn, sau đó:) Vâng.To khủng.
D: Nếu chuyện này xảy ra ở mọi nơi, thì phải có nhiều người thiệt mạng.
C: Hàng triệu.
D: Khi nhìn vào nó từ điểm nhìn đó, bạn có thể thấy nhiều hơn bây giờ, bởi vì bạn đã được cởi bỏ khỏi thân thể. Bạn có biết nơi này là đâu không? Nó có tên hoặc bất cứ cái gì mà mọi người dùng để gọi nó không?
C: (thở dài lớn) Không phải cái bạn biết bây giờ.
D: Nhưng có vẻ như nó là một nền văn minh.
C: Nó đã từng là.
D: Rất tiến bộ. Nhóm của bạn đã tiến bộ hơn những người khác, phải không?
C: Vâng.
Nhiều chuyên gia và các nhà khảo cổ phủ nhận khả năng đã tồn tại những nền văn minh cổ xưa như thế. Họ lập luận rằng nếu điều trên là đúng, thì họ sẽ tìm thấy một sốbằng chứng của chúng. Ca này giải thích tại sao việc đó có thể không khả thi. Không chỉ một số bị chôn dưới biển, chúng cũng bị vùi dưới những núi bùn và mảnh vụn, còn dưới những cồn cát không ngừng chuyển dịch trong các sa mạc. Như vậy chắc chắn sẽ khôngcó bất kỳ hiện vật nào được tìm thấy. Điều tương tự cũng sẽ xảy ra nếu nền văn minh hiện tại của chúng ta bị chôn vùi trong thảm họa khổng lồ. Tất cả các công trình và công nghệ tuyệt diệu của chúng ta sẽ đột nhiên biến mất. Và con người trong tương laisẽ không bao giờ biết rằng chúng ta đã tồn tại trong một trạng thái tiên tiến như vậy, ngoại trừ những truyền thuyết có thể được truyền xuống. Vậy nên, tôi bảo những người hoài nghi đừng khẳng định rằng trong quá khứ đã không có những điều kỳ diệu như vậy. Chúng ta có thể nói về tương lai của chính mình.
D: Khi ở trong kiếp sống đó, bạn đã nói về những sinh mệnh mà đã dạy cho bạn mọi thứ. (Vâng) Ở cõi này khi bạn nhìn vào nó, bạn có biết thêm về thân phận của những người đó không?
C: Người hướng dẫn của chúng tôi. Có rất nhiều, nhiều người khác, đã giúp đỡ và hỗ trợ.Đó là những sinh mệnh tinh thần từ… không gian? Chiều kích khác?
D: Tại sao họ lại giúp nhóm của bạn?
C: Chúng tôi không phải là nhóm duy nhất. Còn có những nhóm khác nữa.
D: Nhưng họ không cung cấp thông tin này cho người bình thường.
C: Có thể. Người dân không muốn có thông tin. Chỉ có một số người muốn có. Nhưng rồi những người muốn thông tin đó, lại muốn nó cho bản ngã cá nhân. Đó sẽ là sai trái.
D: Nhưng bây giờ không sao rồi, bởi vì bạn tồn tại qua nó, phải không?
C: Luôn luôn tồn tại. Không thể không tồn tại.
D: Đó là sự thật, bởi vì không ai có thể thực sự giết chết bạn. Bạn không bao giờ chết.
C: Đúng vậy. Nhưng chúng ta có những không gian giới hạn để hoàn thành trong khi ở thể vật lý. Và không bao giờ có đủ thời gian. Sau đó tôi chuyển cô ấy ra khỏi cảnh buồn và đưa nhân cách của Carol vào lại cơ thể, như vậy tôi có thể hỏi chuyện tiềm thức.
D: Tại sao bạn chọn cuộc đời này cho Carol thấy?
C: Nó luôn giống nhau. Chúng tôi luôn luôn trở lại với nhau. Chúng tôi luôn luôn làm việc này trong khung thời gian tương tự khi chúngtôi trở lại với nhau.
D: Ý bạn là nhóm?
C: Vâng. Chúng tôi trở lại một cách riêng biệt, nhưng không ở cùng một khung thời gian.
D: Trong quá khứ, ý bạn là vậy? (Vâng) Nhưng bây giờ tất cả các bạn trở lại với nhau một lần nữa?
C: Nhiều người trong đó đã mất đi. Trong cuộc đời đó. Ở giữa hai cuộc đời. Và trong cuộc đời này.
D: Ý bạn là không phải tất cả họ trởlại với nhau một lần nữa?
C: Nhiều người đã được lấy từ các nhóm khác mà cũng làm công việc tương tự, để manglại sự cân bằng, để công việc có thể được thực hiện.
D: Kiếp sống đó có liên quan gì tới cuộc sống hiện tại của cô ấy?
C: Tri thức. Nhất thể. Các tri thức về ý thức. Tất cả mọi thứ là có thể kết nối, tất cả tri thức có thể được sử dụng và mang lại cho sự thay đổi.
D: Ý của bạn là chúng ta sẽ đi qua một điều giống vậy một lần nữa? (Vâng) Nó nghe có vẻ tương tự trong vài phương diện, phải không? Cô ấy có nên mang tri thức này về với cuộc sống hiện tại của chúng ta không? (Có) Trong suốt cuộc đời đó, cô ấy có nhiều tri thức về đá và cây cối, phải không?
C: Nhiều hơn. Tri thức về hài hòa. Tri thức về tần số. Tri thức về việc lấy thông tin qua các tần số từ bất cứai hay bất cứ thứ gì. Duhành thời gian.
D: Nhóm này có thể làm điều đó bằng tri thức về hài hòa và tần số?
C: Vâng. Bộ não là... (tìm từ) một toàn ảnh.
D: Thiết bị toàn ảnh. Làm thế nào họ có thể du hành thời gian?
C: Những cổng.
D: Và cô ấy biết cách tìm thấy những cổng này? (Vâng) Vậy cô ấy có tri thức này từ kiếpđó?
C: Vâng. Và từ những người khác mà có tầm quan trọngtrong vấn đề này.
Tôi muốn biết Carol có được phép mang tri thức về cuộc đời hiện tại của mình hay không, bởi vì không có gì là bị mất. Nó luôn luôn ở đó chờ đợi trong tiềm thức nếu nóđược khuyến khích để sử dụng một lần nữa. Tiềm thức nói có một vấn đề —— cô ấy có một nỗi sợ sâu sắc, vì cô ấy đã sử dụng kiến thức này trong nhiều kiếp khác và đã có một mối nguy hiểm cực đoan từ một số người. Sự sợ hãi này đã được cấy vào để bảo vệcô, như thế cô sẽ không bị phơi bày gây ra nguy cơ cho thân thể vật lý. Tiềm thức đồng ý bây giờ là thời điểm giải phóng nỗi sợ để cô có thể đưa tri thức đến thời hiện tại của chúng ta. Nó chỉ dẫn tôi rằng có chìa khóa, nhưng tôi là người phải kích hoạt các trình tự để mở khóa. Tôi được bảo là tôi phải gọi ra người gác. Điều này là mới mẻ đối với tôi. Tôi hỏi nó nghĩa là gì.
C: Ngườigác của tri thức bên trong/bên ngoài.
D: Người gác này có thể cho phép nó được giải phóng một cách chậm rãi và an toàn không?
C: Không bắt buộc phải chậm.
D: Nhưng phải an toàn.
C: An toàn.
D: Chúng ta không muốn làm tâm trí cô ấy quá tải. Nó phải được giải phóng theo cách mà cô ấy có thể xử lý được.
C: Vâng, nhưng sự bảo vệ... nỗisợ hãi... implantphải được loại bỏ.
D: Người gác dường như là một nhân vật rất quan trọng. Liệu anh ta có sức mạnh làm việc này, và cho phép thông tin được giảiphóng liều lượng theo cách đó không?
C: Tôi cho phép bạn mở khóa implant bảo vệ nỗi sợ. Tất cả những thứ khác sẽ rơi vào vị trí. Bây giờ tôi mở khóa implantbảo vệ nỗi sợ. Mãi mãi.
D: Và kiến thức sẽ chỉ được sử dụng cho điều tốt. Cho điều tích cực. Đúng không?
C: Chỉ cho điều tốt.
D: Rồi thông tin sẽ bắt đầu quay lại, nó đã bị ẩn giấu trong một thời gian dài. (Thở dài) Và cô ấy sẽ có thể sử dụng nó.
C: Nếu không có bạn, nó không thể xảy ra.
D: Nhưng tôi chỉ là công cụ giúp lấy thông tin mà Carol muốn sử dụng. Tôi cảm ơn bạn đã cho phép điều này xảy ra. Bạn sẽ giải phóng thông tin như thế nào? Nó sẽ được thực hiện trong những giấc mơ, hay trực giác?
C: Kiến thức. Cô ấysẽ biết điều đó. Cô ấy sẽ nhớ.
* * *
Những ví dụ này cho thấy trong quá khứ nhiều người chúng ta đã đạt được tri thức vĩ đại về cách vận dụng sức mạnh tâm trí. Mặc dù chúng ta đã quên mất những khả năng này, nhưng chúng vẫn đang chờ đợi thời điểm phục sinh của chúng. Trong số những người đang sống ngày nay, có rất nhiều người mang theo những ký ức về cách sử dụngtâm trí, và đây dường như là thời điểm để tái kích hoạt và sử dụng chúng cho sự tốt đẹp của hành tinh chúng ta. Đây thực sự là những người đặc biệt. Và công việc của tôi cho thấy họ dư dả hơn nhiều những gì mà bất kỳ ai nghi ngờ. Thời điểm tái thức tỉnh chính là lúc này!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.