Chương 2: Trị Liệu Tiền Kiếp Bình Thường
Con người không biết sức mạnh tâm trí của mình có thể tự chữa bệnh. Kỹ thuật của tôi cho phép truy cập vào phần tâm trí có khả năng tìm ra nguyên nhân vấn đề của họ. Tiềm thức hiểu rất rõ những triệu chứng vật lý mà nó dùng để truyền tải thông điệp của mình. Nếu có nhiều người biết về điều này, họ sẽ lắng nghe kỹ hơn những gì mà cơ thểđang cố nói vớihọ.
Từ hàng ngàn phiên làm việc, tôi thường xác định được một khuôn mẫu hoặc một chuỗi các triệu chứng chỉ ra khả năng mà những vấn đề sức khỏe của con người có thể xuất phát từ các sự việc hiện hành trong kiếp sống hiện tại. Ví dụ, nếu ai đó nói với tôi họ bị đau lưng hoặc đau vai dai dẳng, tôi sẽ hỏi họ có phải đang mang một gánh nặngtrong cuộc sống của mình hay không. Tất nhiên, họ trả lời họ thực sự cảm thấy như vậy bởi cuộc sống gia đình, môi trường làm việc… và cảm thấy mình đang chịu rất nhiều áp lực —— những loại tình trạng này biểu hiện như là sự khó chịu ở vùng lưng hoặc vai.
Những đau đớn ở cổ tay và bàn tay có thể có nghĩa là họ đang nắm giữ một thứ gì đó trong cuộc sống mà họ cần phải bỏ đi. Tôi đã phát hiện đau ở hông chân và ngón chân có nghĩa là họ đang ở trong một tình huống mà có thể đi theo một hướng khác trong cuộc đời của họ. Nó thường bao gồm một số quyết định quan trọng mà sẽ thay đổi hoàn toàn cuộc sống của họ. Nó thể hiện sự khó chịu trong phần đó của cơ thể vì tiềm thức nói với họ rằng họ sợ bước ra, để đi bước tiếp theo, nên đau đớn là giữ họ lại theo cách vật lý. Các vấn đề dạ dày đôi khi là do người ta không thể “tiêu hóa” cái gì đó xảy ra trong cuộc sống của họ. Ung thư, đặc biệt là trong ruột —— giữ lấy những thứ bên trong cho đến khi gây ra căng thẳng và bắt đầu xâm thực các cơ quan vì nó không được xả ra. Động kinh có thể là khôngcó khả năng để xử lý hoặc đối phó với một mức năng lượng cao hiện diện trong cơ thể.
Tôi từng gặp những ca bị nghẹt thở khi ăn một số loại thực phẩm nhất định, hoặc khi uống một số dược phẩm nhất định. Trong những trường hợp đó, tiềm thức cho biết họ không cần uống thuốc vì chúng đang gây ra nhiều rắc rối cho cơ thể. Phản xạ gây nghẹt thở và khó chịu là một hình thức từ chối, để giữ đương sự tránh khỏi các loại thực phẩmhoặc thuốc có tính gây nghiện. Tiềm thức đôi khi có thể rất kịch liệt và kiểm soát.
Mặc dù một số câu trả lời có thể tìm thấy trong hoàn cảnh kiếp sống hiện tại, nhưng phần lớn công việc của tôi tập trung vào các kiếp sống khác. Tôi sẽ trình bày một số cahồi quy tiền kiếp “bình thường” để chứng tỏ sự hữu dụng của chúng trong việc giải quyết các vấn đề mà đối tượng đang trải qua trong cuộc sống hiện tại. Phần còn lại của cuốn sách sẽ tập trung vào các ca hồi quy bất thường hoặc khác loại, và làm thế nào đối tượngcũng được giúp đỡ bằngcách khám phá những điều này.
Cần phải nhớ rằng những lời giải thích ở đây không thể áp dụng y khuôn cho tất cả mọi trường hợp, hoặc bị xem như nguyên nhân duy nhất gây ra ốm đau hoặc khó chịu.Không thể quy chụp rằng: thừa cân luôn luôn là bởi cái này, hay đau nửa đầu luôn luôn là bởi cái kia. Những lời giải thích cũng đa dạng như con người, và tiềm thức có thể rất thông minh. Nhà thôi miên phải linh hoạt và dùng bản năng của mình để đặt câu hỏi đúng. Đáp án và giải pháp áp dụng cho người này có thể không phải là câu trả lời cho người tiếp theo.
Một ví dụ về việc tiền kiếp ảnh hưởng đến hiện tại bằng cách tạo ra các vấn đề sức khỏe: nhiều trường hợp viêm khớp bắt nguồn từ việc bị tra tấn trên giá hoặc bằng các dụng cụ tra tấn tương tự trong nhà ngục ở thời trung cổ. Con người có một lịch sử làm những điều khủng khiếp đối với đồng loại, và điều này đôi khi ghi vào trong ký ức cơ thể.
* * *
Tôi đã có một lời giải thích thú vị cho u xơ tử cung. Người phụ nữ này đã phá thai nhiều lần. Cô ấy có lý do chính đáng bởi vì lúc đó cô đã có mấy đứa con, cũng có một thời gian rất khó khăn để cố gắng làm việc và hỗ trợ chúng. Cô ấy cảm thấy trong hoàn cảnh đó mình không thể có thêm gánh nặng bằng việc có thêm con. Cô ấy nói các vụ phá thai không khiến mình vướng bận và cô đã chấp nhận điều đó, nhưng tiềm thức và cơ thể của cô thì khác. Cô ấy bắt đầu có vấn đề với u xơ tử cung. Trong phiên làm việc, tiềm thức của cô cho biết cô cảm thấy tội lỗi hơn là cô nhận thấy, và các khối u xơ lànhững đứa trẻ không được sinh ra. Khi cô ấy thật sự chấp nhận điều đó thì các khối u bắt đầu teolại, rồi biến mấtmà không cần phẫu thuật.
Các bệnh về tình dục: mụn rộp/cắt bỏ tử cung /u nang buồng trứng/các vấn đề về tuyến tiền liệt… đã bắt nguồn từ hành vi tình dục sai trái hoặc ngược đãi tình dục khácgiới trong những kiếp khác. Đây cũng có thể là một phương pháp tránh khỏi người khác giới trong kiếp sống này, hoặc bị tự quy định là hình phạt. Một phụ nữ bị lạc nội mạc tử cung, các vấn đề với hệ cơ quan sinh dục nữ đã ảnh hưởng đến lưng cô. Cô chưa từng có con mặc dù đã kết hôn 19 năm. Bác sĩ muốn phẫu thuật tháo buồng trứng và ống dẫn của cô để làm sạch vấn đề sinh dục. Những kiếp trước của cô ấy cho thấy: các vấn đề về cơ quan sinh dục nữ đôi khi bắt nguồn từ một khuôn mẫu của nhiều kiếp sống làm giáo sĩ hoặc nữ tu phải sống độc thân. Điều này đã gây ra sự đè nén (áp chế) cảm xúc và hoạt động sinh dục.
Thề nguyền trong kiếp sống khác là rất có sức mạnh. Đặc biệt lời thề nguyệnđói nghèo thường mang đến và gây ra những vấn đề về tiền bạc trong cuộc sống hiện tại. Những điều này phải được thừa nhận là cần thiết trong kiếp trước, nhưng giờ đây chúng khôngcòn phù hợp và có thể được từ bỏ.
Đôi khi đương sự xuyên đời ở trong một giới tính, hiện tại đột ngột thấy mình ở trong một cơ thể không phải giới tính đó. Họ phát triển bệnh tật và các vấn đề như một cách để từ chối cơ thể, đặc biệt là các bộ phận cơ thể liên quan đến hormon. Tôi phát giác đây cũng là một lời giải thích cho đồng tính luyến ái. Đương sự xuyên đời ở giới tính này, hiện tại khó cóthể điều chỉnh cuộc sống trong giới tính kia.
* * *
Tôi có nhiều đối tượng bị đau nửa đầu, và thường có thể truy nguyên về tiền kiếp mà phải đối phó với chấn thương đầu. Tổn thương đầu gây nên do con người, vũ khí hoặcđộng vật thườngđược mang theo để nhắc nhởđương sự kiếp này không lặp lại một sai lầm mà có thể đã gây ra cái chết của họ trong kiếp khác. Một trường hợp là một phụ nữ trở lại kiếp làm một người đàn ông trẻ tuổi bị bắn vào đầu trong cuộc nội chiến Hoa Kỳ.
Một trường hợp khác ở Anh, một phụ nữ bị đau đầu dữ dội suốt cả đời cô, bắt đầu từ mũi và kéo thẳng lên trán và trên đầu. Không loại thuốc nào có thể làm dịu đi. Chúngtôi khám phá nguyên nhân là do bị trúng một kiếm chính xác vào đầu trong cuộc chiến nào đó ở Châu Âu trong lịch sử. Hiểu biết nguyên nhân là đủ để loại bỏ vấn đề về thể chất.
Cũng có một trường hợp đau nửa đầu đi theo hướng khác. Nữ thân chủ là một đại lý du lịch nên có thể đi khắp nơi trên thế giới. Chứng đau đầu của cô phát sinh sau khi rời Indonesia trở về nhà. Đó là một kỳ nghỉ rất đẹp và thư giãn, cô ấy cảm thấy ở đó như ở nhà, vì vậy cô ấy không thể liên hệ các cơn đau đầu với kỳ nghỉ, vì không có chấn thương hay khó chịu gì từng xảy ra ở đó. Trong quá trình hồi quy, cô đã trải qua một cuộc đời mỹ mãn ở nơi đó với một gia đình tuyệt vời và một người đàn ông rất yêu cô. Tiềm thức của cô giải thích khicô quay trở lại nơi đó,nó đã kích hoạt ký ức về cuộc sống tuyệt mỹ này, và cô buồn khi lại phải rời bỏ nó. Điều này gây ra đau đầu. Cô mong muốn trở lại cái nơi mà cô đã vô cùng hạnh phúc. Công việc của tôi là thuyết phục nhân cáchđó rằng ngay cả khi cô ấytrở về sống ở đó, thì tất cả cũng đã thương hải tang điền —— người đi cảnh mất. Cô ấy sẽ không thể lấy lại cuộc đời đó, nên cô ấy sẽ phải tìm thấy hạnh phúc ở trong hiện tại, có lẽ cũng với người kia bởi vì chúng ta có khuynh hướng trở lại với những người yêu thương của mình. Một khi đã hiểu được điều này, chứng nhức đầu liền biến mấtngay sau đó và cũng không trở lại.
* * *
Cũng có nhiều lời giải thích cho việc thừa cân. Một số khá dễ đoán: chết đói trong một kiếp sống khác, hoặc là nguyên nhân khiến người khác chết đói. Đôi khi cân nặng là sự bảo vệ. Người ta độn quanh bản thân để bảo vệ mình khỏi cái gì đó (thực tế hoặc cảm nhận) trong cuộc sống hiện tại, hoặc giống như một nỗ lực làm mình không thu hút để tránh bị tổn thương. Công việc của tôi là cố gắng tìm ra cái mà họ đang tự bảo vệ mình khỏi nó… Đương sự bình thường sẽ là người cuối cùng nhận ra nguyên nhân, tuy thế nó tạo ra một cảm giác hoàn hảo khi được giải thích dưới trạng thái nhập thần. Sau đó thân chủ có thể phục hồi.
Tôi cũng có những lời giải thích bất ngờ cho việc thừa cân. Một phụ nữ trở lại cuộc đời mà cô là một tộc trưởng ở Scotland. Công việc có rất nhiều yêu cầu và cô ấy cảm thấy có rất nhiều trách nhiệm. Khi người đàn ông trong kiếp đó qua đời, ông ta vẫn cảmthấy điều này, và bỏ lại một đầu dây mối nhợ quan trọng khi cô nói (sau khi chết), “Tôi sẽ không bao giờ thoát khỏi trọng trách này.” —— Những ngôn từ rất quan trọng mà tiềm thức đã nghiêm túc thực thi và áp dụng cho cuộcsống hiện tại.
Một trường hợp bất thường đã được mô tả trong Legacy From the Stars, một phụ nữ nhìn thấy mình là ngườingoài hành tinh rơi xuống Trái Đất bởi một tai nạn và được người bản địa chăm sóc. Anh ta có nhiều khả năng bất thường nên khá thu hút sự chú ý. Một là trọng lực trên Trái Đất bất đồng khiến anh ta thình lình lơ lửng lên trên. Điều này đã kích hoạt mong muốn giữ cho mình khôngbị lơ lửng và tránh thu hút sự chú ý trong cuộc sống hiện tại bằng cách tăng thêm trọng lượng, mặc dù nó nghe không hợplý chút nào.
Một lời giải thích khác thường cho việc thừa cân xuất hiện khi thân chủ Rick muốn được giúp đỡ về vấn đề cân nặng của mình —— anh ta đã dùng hết các phương pháp mà không hiệu quả, đặc biệt là ăn kiêng mà chỉ chọn ăn những thứ xác định. Trong quá trình hồi quy, anh ta liền đến một kiếp sống trong một số nền văn hóa cổ xưa. Các công trình kiến trúc có vẻ không giống bất cứ cái gì tôi đã biết hoặc đọc về lịch sử. Một số mô tả nhắc tôi nhớ đến người Aztec, đặc biệt là những gì các nhà khảo cổ đã phát hiện ra.Có một khoảng sân hình chữ nhật bao quanh bởi các cấu trúc kỳ lạ được dùng để đứng xem tương tự như các băng ghế đơn giản. Mỗi cộng đồng cử một vận động viên tham gia một trò chơi. Rick là một vận động viên đã được đào tạo để thi đấu. Trò chơi này rất quan trọng vì nó quyết định người cai trị liên minh cộng đồng trong cả một mùa. Nhiệm kỳ cai trị là một mùa, và điều này quyết định bởi vận động viên đã thắng được trò chơi. Rick mặc đồng phục kỳ lạ, khuôn mặt cũng được tô vẽ những vệt màu.Nội dung trò chơi nghe có vẻ giống như bóng rổ. Họ chạy vòng quanh sân với một quả bóng và phải ném nó qua một vòng đáđược đặt bên hông sân. Đây là lý do tại sao tôi nghĩ đến những người Aztec, bởi vì các nhà khảo cổ học cho biết họ đã khai quật được một sân bóng ở Mexico, nơi người Aztec cũng chơi một trò tương tự, nhưng họ cho rằng cách chơi của nó là quăng một cái đầu người xuyên qua vòng đá. Nếu đây là cùng một địa điểm, vậy là trò chơi đã trở nên suy đồi thành sử dụng đầu người hay các nhà khảo cổ đã không chính xác?
Rick là một vận động viên rất giỏi và đã chiến thắng liên tục. Điều này có nghĩa là phe của anh ta được chọn làm người lãnh đạo trong rất rất nhiều mùa. Anh ta không thích làm việc quá vất vả, cũng thường muốn các nhà lãnh đạo hãy thay thế mình. Anh ta không được kết hôn, bị hạn chế trong một chế độ ăn kiêng nghiêm ngặt được thiết kế để giữ cho anh ta ít mỡ và có cơ thịt tốt. Anh thườngghen tị với người khác vì họ được phép giao tiếp và ăn bất cứ thứ gì họ muốn. Chế độ ăn uống của anh bao gồm thịt rùa, một số loại rễ trắng, rất nhiều nước, và một chất lỏng đắng màu trắng được chiết xuất từ một số cây mọng nước. Anh ta phải uống dịch lỏng mỗi buổi sáng và tối. Nó thường khiến anh buồn ngủ, nhưng là cần thiết vì nó giữ cơ bắp của anh ở trong trạng thái phù hợp. Anh ta ghét mùi vị đó và không bao giờ quen được với nó. Cuối cùng anhta trở nên mệt mỏi khi thi đấu, cũng cố gắng tìm cách thoát khỏi nó. Mọi người yêu quý anh, nhưng sau một thời gian họ trở nên nhàm chán vì anh ấy chiến thắng liên tục. Các cộng đồng khác cũng không thích vì họ khôngcó cơ hội cai trị. Anh ta quyết định sẽ thua, nhưng không thể thua quá rõ ràng. Khi anh ta bắt đầu thua, người ta đã quyết định thay thế anh. Sau đó anh được phép sống một cuộc sống bình thường, bao gồm ăn bất cứ thứ gì anh muốn. Anh quyết định đi và sống với cộng đồng đối lập, bởi họ rất hạnh phúc vì cuối cùng cũng có cơ hội để cai trị. Ở đó anh thấy rằng vận động viên của họ không phải ăn kiêng nghiêm ngặt, mà chỉ ăn thực phẩm bình thường. Anh ấy hạnh phúc khi ở đó, nhưng anh ấy không sống được lâu. Khi hấp hối, anh ấy cảm thấy như thể bên trong mình đang bốc cháy. Thầy thuốc nói đó là hậu quả của chất lỏng trắng mà anh buộc phải uống trong suốt những năm qua. Nó đã làmhỏng cơ thể anh ấy.
Khi chúng tôi nói chuyện với tiềm thức, liên hệ giữa cuộc sống đó và vấn đề cân nặng đã được rõ ràng. Tiềm thức cho biết đồ uống đó là một loại thuốc, mê dược đã khiến tim anh đập nhanh hơn và sự tiêu hóa hoặc chuyển hóa của cơ thể được đẩy nhanh để tạo ra cơ bắp tốt và tốc độ nhanh hơn. Nó cuối cùng đã ăn thủng hoặc làm loét ruột, vàgiết chết anh ta. Khi tôi hỏi về việc giúp anh ta giải quyết vấn đề cân nặng của mình, tiềm thức cho biết điều đó không hề đơn giản. Có rất nhiều yếu tố liên quan đến tất cả các xáo trộn. Bởi vì chính quyền (người cai trị) ép buộc anh làm điều gì đó mà khôngphải là điều anh ta hứng thú nhất, nên anh đã học được cách nghi ngờ và không tin tưởng những người có thẩm quyền (chính phủ, nhà thờ, bác sĩ…). Ăn cũng liên quan đến niềm vui và hoạt động xã hội. Rất khó để phân tách tất cả các thành phần này, và anh ta có sức khoẻ tốt đến mức tiềm thức nghĩ không cần đề cập tới. Rõ ràng Rick không được tốt ở chế độ ăn uống bị hạn chế —— nơi mà anh ta chỉ có thể ăn một số thực phẩm nhất định. Điều này ghi vào ký ức một cuộc sống khác. Bây giờ anh thích nấu ăn và ăn nhiều loại thức ăn. Đây là một lý do khác thường cho việc thừa cân, và không dễ giúp đỡ.
Khi Rick thức dậy, anh không nhớ được gì nhưng muốn uống nước vì trong miệng hơi đắng. Anh nói nó nhắc anh nhớ đến lúc còn là một đứa trẻ và vào rừng khám phá với bạn của mình. Họ tìm thấy một số cây mọng nước và nhai chúng (Thật ngạc nhiên là anh ta đã không làm hại bản thân bởi nhiều cây trong rừng là có độc). Nó có vị đắng. Tôi nói với anh ta về chất lỏng màu trắng mà anh ấy đã uống trong nhiều năm ở kiếp sống kia. Anh đã mang mùi vị này đi theo. Anh ấy ổn sau khi uống một ít nước đóng chai.
* * *
Tôi đã phát hiện nhiều trường hợp hen suyễn là do tiền kiếp, đương sự thường bị làm cho chết ngạt, hoặc cái chết có liên quan đến phổi hoặc hô hấp, chẳng hạn vì môi trường (bụi, cát...). Một trường hợp quan trọng xuất hiện khá sớm trong công việc của tôi. Một bác sĩ đến gặp tôi bị suyễn trong nhiều năm. Ông đang sử dụng ống xịt, nhưngbiết như vậy là phụ thuộc nên muốn thoátkhỏi nó. Ông biết đủ về siêu nhiên và siêu hình để nghĩ rằng câu trả lời có thể ở trong tiền kiếp. Ông đã trở lại cuộc đời làm một người bản xứ sống trong rừng già ở Châu Phi. Đó là trong thời gian người Pháp khai thác amiăng dưới lòng đất. Họ bắt thổ dân đưa vào hầm mỏ làm việc như nô lệ. Anh ta là một trong số những ngườibị bắt đưa xuống đất, tiếp xúc thường xuyên với amiăng trong quá trình khai thác đã tạo ra các triệu chứng thể chất ở người bản địa, chẳng hạn như chảy máu từ phổi qua miệng. Điều này sẽ tạo ra các vấn đề về hô hấp cuối cùng giết chết họ. Khi điều này xảy ra, các thợ mỏ người Pháp sẽ đưa xác nạn nhân vào rừng và bắt một người bản xứ khác thế vào. Người đàn ông bắt đầu có những triệu chứng quen thuộc và biết mình sẽ chết vì bị kích ứng phổi. Trong nền văn hóa đó, có thể tự tử khi bạn đang ở trong tình trạng không thể chịu nổi, vì vậy anh ta đâm một cái cọc vào vùng vai phải và chết.
Khi tôi liên hệ với tiềm thức, lời giải thích là ký ức kiếp sống đó đã được mang theo, vấn đề hô hấp sẽ trở lại dưới dạng các cơn hen suyễn trong những lúc căng thẳng. Giờ đây bác sĩ đã hiểu vấn đề xuấtphát từ đâu, có thể lấy nó đi. Khi tỉnh dậy, ông nói, “Tôi luôn luôn tự hỏi tại sao đôi khi tôi lại đau vùng ngực.” Ông ấy đã chạm đúng vị trí cọc gỗ đâm vào. Vị bác sĩ này sau đó trở thành bạn tốt của tôi, khoảng bốn năm năm sau buổi đó, tôi có hỏi thăm về bệnh hen suyễn của ông. Ông mỉm cười nói, “Ồ, đúng rồi! Tôi đã từng bị hen suyễn, phải không?”
* * *
Nhiều nỗi sợ và ám ảnh có thể dễ dàng truy nguyên từ cách mà một người đã chết trong tiền kiếp. Nhìn từ quan điểm này, chứng sợ độ cao, sợ bóng tối, sợ nơi chật hẹp, sợ khoảng trống thật sự rất dễ hiểu. Một trong những trường hợp đó (trong số hàng trăm người tôi đã từng làm việc cùng) là một phụ nữ bị chứng sợ giam cầm, cô có một nỗi sợ khi tay hoặc chân bị buộc và luôn thức dậy vào mỗi giờ trong đêm. Cô đã có một sự cố Deja vu khi đến thăm Địa điểm Lịch sử Quốc gia ở Fort Smith, Arkansas, nơi có bảo tàng và tòa án cũ. Đây là nơi mà Thẩm phán Parker —— “thẩm phán treo cổ” nổi tiếng đã tổ chức những phiên xử của ông từ năm 1875 đến năm 1897. Người ta đã bảo quản nhà tù và phục dựng giá treo cổ. Cô biết mình đã ở đó, và đó là một trải nghiệm khủng khiếp. Chuyến đi là một trải nghiệm kinh dị đối với cô ấy.
Trong phiên làm việc, cô đã trở lại cuộc đời là một người lính Liên minh bị bắt cùng với một số người khác. Họ bị nhồi nhét vào một căn phòng u tối với những cửa sổ nhỏ. Nỗi sợ khi tay chân bị buộc bắt nguồn từ việc bị xích vào tường bằng dây xích. Không có khả năng ngủ trọn đêm vì không thể ngủ được bao nhiêu trong tình huống như vậy, đồng thời cũng sợ những gì sắp sửa xảy đến. Trong vài ngày kế tiếp, toàn bộ họ đã bị treo cổ.
Ca này chỉ là một ví dụ về việc trải nghiệm Deja vu có thể là lời nhắc nhở vô thức cho một tiền kiếp —— cũng giống như niềm đam mê với các thời kỳ và nền văn hoá (quốc gia) xác định.
* * *
Một thân chủ khác là y tá chuyên nghiệp, có bằng thạc sỹ về tâm lý học. Cô đã làm việc khá lâu với một nhà trị liệu để cố tìm ra đáp án cho vấn đề của mình, nhưng đã không thành công với nó. Kết luậnduy nhất họ có thể đưa ra là có một chuyện đã xảy ra trong thời thơ ấu mà cô ấy không nhớ được —— Đó vẫn chưa giải đáp vấn đề của cô. Cô ấy gặp vấn đề với đứa con cả của mình. Khi mang thai cậu ta, cô ấy vẫn chưa lấychồng, và muốn phá thai. Cha đứa trẻ cuối cùng muốn kết hôn cùng cô, cũng nóichuyện với cô để giữ lại em bé. Nhưngtừ khi đứa trẻ chào đời, cô cảm thấy bị nó uy hiếp và đe dọa. Cô nghĩ có lẽ cậu ta đã gần như nhận ra cô từng cố bỏ cậu ta. Mặc dù bây giờ cậu ta đã là một người lớn, nhưng vẫn có vấn đề.
Trong suốt phiên làm việc, cô đến thẳng một cảnh mà cô là một người đàn ông đang cực kỳ tức giận. Hai tay cô bóp lấy cổ họng của ai đó và làm người kia nghẹt thở. Khi chúng tôi có thể nhìn thấy người đó là ai, cô ấy nói đó là con trai mình trong cuộc đời này. Đương sự đã phát hiện anh ta dang díu với vợ mình, và sắp giết chết anh ấy. Người vợ —— cô ấy đột nhiên bật cười —— là bà mẹ có mối quan hệ rất xấu với cô ấy trong kiếp này. Cô đã giết chết người đàn ông mà kiếp này là con trai của mình. Các nhà chức trách đã đến đưa cô ấy (anh ấy) vào một nhà tù khủng khiếp đầy gián chuột và không có cửa sổ. Rất dơ bẩn, rất ảm đạm. Cuối cùng anh ta chết tại chỗ đó. Con traiđã trở lại trong cuộc đời này để họ có thể xử lý nghiệp tiêu cực, nhưng cậu ta đã trở lại với một sự oán giận đối với cô. Không có gì ngạc nhiên khi cô cảm thấy bị đe dọa và uy hiếp bởi cậu bé này.
Trong cuộc sống hiện tại, cô không bao giờ có thể lý giải sự ghê tởm tuyệt đối của mình đối với những người nghiện rượu. Mùi rượu, cách họ nói chuyện và cách họ hành động, thực sự đẩy lui cô ấy. Khi chúng tôi hỏi về điều đó, cô ấy khẳng định mình đã liên hệ rượu với cảnh cô ấy đang bóp chết người khác. Có lẽ cả hai đều đã uống rượu, điều này làm gia tăng cơn giận. Bấtkể là gì, nó đã dẫn đến hậu quả khủng khiếp. Vì vậy, kiếp này cô phải trở lại với tất cả những người có liên quan để cố gắng xử lý nghiệp tiêu cực. Bằng cách nhận ra và nhìn thấy điều này thực sự thuộc về một kiếp khác, cô ấy cóthể tha thứ cho bản thân và tất cả những người tham gia. Chúng ta có thể để nó lại trong quá khứ,và điều này sẽ giải quyết toàn bộ vấn đề.
Trong công việc, tôi đã tìm thấy vô vàn cách để trả nghiệp. Nhưng cách ít được kỳ vọng nhất để hoàn trả một vụ giết người là trở lại và để nạn nhân giết mình —— Điều này không giải quyết được gì cả, nó chỉ giữ bánh xe nghiệp quả quay tiếp và chỉ sinh ra nhiều nghiệp hơn. Tôi được cho biết cách tốt nhất để một kẻ giết người trả nợ cho tội ác của mình là “phương pháp mềm” —— thông qua tình yêu. Ví dụ, người là kẻ giết người sẽ được đưa vào vị trí mà họ phải chăm sóc cho nạn nhân của mình. Họ có thể phải cống hiến toàn bộ cuộc đời mình để chăm sóc cho người đó: một người cha mẹ ăn bám, một đứa con tàn tật… Họ sẽ không được phép có cuộc sống riêng của mình. Đây là một cách trả nợ khôn ngoan hơn hơnlà “một mạng đổi một mạng”.
Nhà tâm lý học của cô nói rằng ông không phản đối việc cô muốn thử liệu pháp tiền kiếp, chẳng qua ông không tin vào điều đó. Thế nhưng, có qua một triệu năm nữa thì cô cũng không thể tìm ra nguyên nhân của những vấn đề này bằng liệu pháp chính quy truyền thống. Tôi ước có thể đậu lên tường để xem ông ta sẽ nói gì khi nghe cô ấy bảomình không cần điều trị thêm nữa. Cô ấy đã tìm ra đáp án trong hình thức trị liệu này.
* * *
Một trườnghợp khác ở New Orleans,là một phụ nữ trẻ thừa cân và rất muốn có con.
Cô ấy từng dùng thuốc giúp thụ thai và không có hiệu quả. Cô đã có một khoảng thời gian khủng khiếp với kinh nguyệt của mình, cũng bị ra máu trong nhiều tháng liền liên tiếp. Giải pháp duy nhất là dùng thuốc tránh thai cố gắng điều chỉnh lại kinh nguyệt, hất đổ mục đích nỗ lực thụ thai. Cô cũng cố gắng giảm cân. Trong quá trình hồi quy tôi hỏi về khả năng có con. Tiềm thức nói trong kiếp sống gần nhất, cô là mẹ nuôi và đã có đến mười một đứa con nuôi. Ngay khi một đứa rời nhà, một đứa khác sẽ lập tức đến.
Cô ấy cảm thấy rất tốt với sự tiếp nối của đám con, cũng rất thích chúng, nhưng trong cuộc đời này họ cho cô ấy nghỉ ngơi. Họ nói không cần phải lo lắng, cô ấy sẽ có một đứa trẻ. Cơ thể cô đã được điều chỉnh và bắt đầu trở lại bình thường. Sự thừa cân là một thử thách mà cô phải trải qua, đặc biệt là khi còn trẻ và trưởng thành, để xem liệu cô có thể gánh chịu trêu đùa và nhữngnhận xét khắc nghiệt từ người lớn hay không.
Bây giờ cô đã vượt qua bài kiểm tra và đã được phép để giảm cân. Cho đến lúc có thể có con, cơ thể cô sẽ ở trong tình trạng tốt. Và dĩ nhiên, đứa trẻ sẽ đến vào thời điểmnên đến.
Cuộc đời cô cũng quá nhạy cảm với những giai đoạn trầm cảm, cảm thấy cô đơn và trống vắng. Cô ấy rốt cuộc suy sụp không thể ngưng khóc. Từ những ghi chép của cô, cô nói, “Tôi cảm thấy bên trong thật trống rỗng. Tôi thường cảm thấy cuộc sống mà tôi làm chủ là bình bình và nhạt nhẽo. Đôi khi tôi cảm thấy như tôi đang nghỉ ngơi. Những lúc khác tôi lại sợ chỉ là bình yên trước khi bão đến. Ở đó luôn luôn có nỗi buồn. Làm sao xác định nó, và tôi phải làm gì để thay đổi nó đây? Nỗi buồn là một phần của tôi kể từ khi tôi còn nhỏ, tám hay chín tuổi.” Tiềm thức đã đưa ra một bình luận rất thú vị. Nó nói cô đáng lẽ ra là song sinh. Một thực thể khác đã thỏa thuận để cùng cô đi vào cuộc sống này, nhưng tới phút cuối nó đã đổi ý và quyết định không muốn đến lúc này. Vì vậy, “cơ thể” kia đã không phát triển, và cô ấy là người duy nhất được sinh ra. Trong cảcuộc đời, cô vô thức cảm thấy rằng phần kia —— người song sinh không còn ở đó —— đã để lại cô đơn độc và bị bỏ rơi. Có một cảm giác buồn bã, cái gì đó đã mất đi, cùng với sự chán nản. Lý do là: cô ấy đã mất đi một thực thể khác đáng lẽ sẽ đi cùng cô trong cuộc đời này. Tôi chưa từng nói ra, nhưng tôi vẫn tự hỏi đứa trẻ mà cô ấy sẽ có trong tương lai đó, có lẽ nào chính là thực thể kia —— cuối cùng cũng quyết định nhập thể.
Khi chúng tôi nói với mẹ cô ấy về điều này, bà nói đó thực sự là một cú sốc, bởi vì bà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào. Các bác sĩ chưa hề nói với bà về khả năng có thai đôi. Thân chủ của tôi sinh năm 1972. Tôi không biết có phải họ đang tìm kiếm cái được gọi là “song sinh ma” hay “song sinh biến mất” hay không —— đó là một hiện tượng lạ hiện nay. Sau đó khi chúng tôi ăn tối cùng nhau, mẹ cô nói có một bác sĩ lạ đã được thay vào lúc cô được sinh ra. Có lẽvị bác sĩ quen kia có thể nói với bà xem có bất kỳ dấu hiệu gì của một đứa trẻ nữa hay không. Nhưng tôi cho rằng chúng ta sẽ không bao giờbiết.
Tôi đã khám phá những trường hợp vô sinh khác do chết non. Một nỗ lực của tiềm thức để giữ cho việc đó không xảy ra lần nữa. Đôi khi logic mà tiềm thức sử dụng thật lạ lùng.
* * *
Một ca hồi quy diễn ra tại San Jose, California, tháng 5 năm 2000. Một người phụ nữ tràn ngập nỗi buồn suốt cả cuộc đời, chẳng hạn như trầm cảm. Cuộc đời cô có một khuôn mẫu tái lặp của việc bị bỏ rơi, bị từ chối, cảm giác không xứng đáng, đứa trẻ bị vứt bỏ, và sợ “cái gì đó”? Cô đã bị bỏ rơi khi còn nhỏ và lớn lên trong trại trẻ mồ côi, có những rắc rối với nam giới, hôn nhân, công việc, luôn cảm thấy mình không đáng giá và không thể đạt được bất cứ điều gì. Cô ấy cũng bị chứng đau nửa đầu, điều mà tôi bắt đầu nghĩ là cáchcô ấy tự trừng phạt mình. Một người rất đáng buồn và đáng thương.
Chúng tôi đi đến một cuộc đời quan trọng đã giải thích tình cảnh của cô ấy. Cô thấy mình ôm đứa trẻ một tuổi chạy xuyên qua các con đường của một thành phố. Tất cả mọi người điên cuồngmà chạy, la hét vì bị nhiều binh lính cưỡi ngựa đuổi đánh —— Rõ ràng đang xảy ra một cuộc xâm lược. Lo sợ cho tính mạng của mình, cô cố gắng tìm nơiẩn náu. Em bé khóc, cô ấy sợ nó sẽ gây chú ý và họ sẽ tìm thấy cô. Vì vậy, cô đặt nó xuống bên cạnh một bức tường và chạy đi nấp bên trong tòa nhà. Cô nghĩ, chắc chắn không ai có thể làm hại một đứa trẻ, nhưng khi thấy binh lính leo xuống đường và giết đứa trẻ, cô đã bị nỗi đau ức chế đến mức thậm chí không để tâm khi họ tìm ra và cưỡng hiếp cô rồi giết chết. Cô đổ lỗi cho mình về cái chết của đứa trẻ, nghĩ rằng cô đáng lẽ nên giữ nó ở với mình. Dù thế nào thì cả hai người đều chết, nhưng cô không để tâm chuyện đó. Cô chỉ đổ lỗi cho bản thân vì đã bỏ lại đứa trẻ. Cô đã bị quẫn trí ngay cả ở cõi tinh thần.
Cô mang theo nỗi đau và sự dằn vặt đi đến cuộc đời này, cũng tái lặp khuôn mẫu trừng phạt. Tôi hỏi cô có thể tha thứ cho những binh lính đã giết chết con cô không? Côấy nói, vâng, cô ấy có thể, bởi vì họ chỉ đang thực hiện tính “người” của họ. Nhưng cô ấy không bao giờ có thể tha thứ cho mình vìđã bỏ rơi em bé. Sau khi đàmphán khá nhiều với tiềm thức, cuối cùng tôi đã làm cô ấy tha thứ cho mình. Nó rất khó khăn, nhưng là một sự cứu rỗi khi cô đã có thể làm điều đó. Khi cô ấy tỉnh dậy, chúng tôi thảo luận về chuyện này, tôi nói rằng cô ấy đã hành hạ bản thân mình xuyên suốt quá nhiều kiếp, và đã đến lúc để cho nó trôi đi. Bên cạnh đó, nếu đưa cô ấy trở lại kiếp sống trướcđó nữa, tôi sẵn sàng đánh cược chúng ta sẽ khám phá ra cô ấy đang trả nghiệp cho những việc làm tương tự như binh lính. Gieo nhân nào gặt quả nấy. Cô ấy cảm thấy một sự giúp đỡ lớn lao sau buổi làm việc. Cảm giác không xứng đáng biến mất và được thaythế bởi một trong những sự hy vọng và mong đợi. Tôi cảm thấy cô ấy đã có một bước ngoặt trong cuộc đời mình. Đã đến lúc phải thôi tự trừng phạt và bắt đầu sống.
* * *
Ca hồi quy tiếp theo đây liên quan đến một phụ nữ khá trẻ tuổi đến từ Tiệp Khắc, đang sống ở Luân Đôn. Cô đã nghiên cứu siêu hình học trong nhiều năm tại trường Caođẳng Nghiên cứu Tâm linh, nhưng chưa có bằng cấp nào. Cô ấy đã biết thông tin, nhưng luôn luôn quyết định không tham gia các kỳ thi cuối cùng hoặc viết các bài luận cuối cùng... Mối quan tâm chính của cô là bệnh chàm trên toàn thân thể. Cô ấy mắc bệnh này khi mới ba tháng tuổi. Mọi nỗlực của bác sĩ đều không có hiệu quả gì nhiều.
Khi còn nhỏ, cô đã nằm viện vài tháng liền để cố tìm ra cái gì đó có hiệu quả. Cô đã được dùng steroid, nhưng lại có tác dụng phụ. Cô từng thử thuốc đông y và có chút thuyên giảm, nhưng cũng gây nhiễm trùng dạ dày. Cô ấy hiện đang dùng một loại kem giữ cho bệnh không quá tệ hại trên khuôn mặt của mình. Trong những giai đoạn tồi tệ nhất, toàn bộ cơ thể ngứa lên và bỏng rát. Cô ấy muốn được giúp làm dịu căn bệnh này, mặc dù phần lớn cuộc đời cô ấy mắc bệnh và nó chắc chắn đã là một phần của cô ấy. Cô cảm thấy nếu nó được gỡ bỏ thì một phần của cô cũng bị lấy theo. Nó sẽ phải được thay thế bằng cái gì đó.
Ngay khi bước vào trạng thái nhập thần sâu, cô nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ và nhận ra mình đang nhìn vào lửa. Ngọn lửa ở ngay dưới chân và lan rộng lên người cô. Cô ấy trở nên buồn bã, vì vậy tôi chuyển cô ấy đến chỗ mà cô ấy có thể quan sát khách quan. Cô ấy thấy mình (như một người đàn ông) và những người khác bị ràng trói trên cọc trong một cánh đồng gần khu rừng và bị thiêu cháy. Chúng tôi quay trở lại phần đầu câu chuyện, cô ấy thấy mình và một số người nam khác sống trong một trang viên hoặc tư gia rộng lớn và được ngộ đạo. Họ sống lặng lẽ, học tập và viết trong những cuốn sách lớn, không làm phiền bất cứ ai. Tuy nhiên, các quan chức địa phương cho rằng họ rất nguy hiểm và làm việc với ma quỷ. Các quan chức đã được thúc đẩy bởi cộng đồng tôn giáo —— những người cũng xem họ là một mối nguy hiểm. Một đêm họ bị đánh thức bởi những con chó và đám đàn ông đột nhập vào nhà. Bị chó và đám đàn ông truy đuổi, anh ta cùng một số người khác chạy qua rừng rồi bị bắt. Họ bị đưa tớimột nơi trong thành phố, bị tra tấn khủng khiếp, cố ép họ tiết lộ nơi giấu sách. Trong quá trình tra tấn, trên khuôn mặt anh đã bị rất nhiều thương tổn, đặc biệt là hàm và mắt (đã khiến người phụ nữ gặp khó khăn trong cuộc đời này). Cuối cùng, khi không thể có thêm thông tin nào, những kẻ ngộ đạo bị đưa tới một căn phòng lớn để làm một phiêntòa giả. Lúc đó, anh ta cực kỳ đau đớn và hoàn toàn mất phương hướng, nên không thể tham gia vào phiên tòa hay trả lời bất cứ cáo buộc nào. Anh chỉ ngồi đó trong trạng thái lờ đờ nghe mọi thứ diễn ra xung quanh mình như thể đang trong mơ. Cũng không ảnh hưởng gì, vì đó chỉ là một phiên tòa giả, một loại hình thức thôi. Sau đó, họ bị đưa ra cánh đồng gần rừng và thiêu trên cọc. Anh ta và những người khác đã không làm gì sai, họ chỉ sở hữu kiến thức bí mật mà họ đang cố gắng bảo vệ. Cô ấy nói vài cuốn sách đã được giấu ở nơi mà những người ngày đó sẽ không bao giờ tìm thấy.
Chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần trong lịch sử. Luôn có những nhóm ngộ đạo cố gắng giữ gìn tri thức, cũng luôn có những nhóm khác cố gắng giành lấy tri thức đó để sử dụng cho mục đích của mình. Đây là lý do đích thực của cái gọi là “các cuộc săn phù thủy” xuyên suốt trong Tòa án dị giáo. Giáo hội đã cố gắng loại bỏ những người có tri thức bí mật mà mình đã không thành công lấy được. Bây giờ chúng ta biết rằng không có gì mất đi. Các tri thức đã được giấu ở nơi an toàn nhất trong tất cả: tiềm thức con người.
Tiềm thức thừa nhận việc thấy lửa lan lên người là nguyên nhân của bệnh chàm, ngứa rát là biểu tượng cho cái chết đó. Dễ dàng thấy lý do cô ấy không thể hoàn thànhcác khóa học siêu hình trong kiếp sống hiện tại của mình. Cô ấy vô thức sợ rằng điều tương tự sẽ xảy ra nếu cô ấy có được tri thức, nhưng điều này cũng không ngăn cản cô ấy tìm kiếm và nghiên cứu nó. Tôi đã phải thuyết phục tiềm thức rằng chuyện bị thiêu trên cột sẽ không xảy ra lần nữa, bởi vì cô ấy đang sống trong một thời đại hoàn toàn khác. Bệnh chàm cũng có thể được gỡ bỏ vì nguyên nhân đã được nhìn nhận, và nókhông còn cần thiết nữa.
Tôi nhớ cô từng tuyên bố nếu bệnh chàm được lấy đi thì phải thay thế nó bằng cái gì đó khác. Cô đã được cho thấy một kiếp sống ở Hà Lan, để cô thấy rằng tại một thời điểm cô ấy đã sở hữu một cơ thể mạnh khỏe. Cô ấy thực sự thích cơ thể đó, tiềm thức nói cô ấy có thể thay thế bệnhchàm bằng hình ảnh cơ thể khỏe mạnh của cô gái Hà Lan kia. Điều này khiến cô rất hạnh phúc và cô ấy đồng ý cho phép nó xảy ra.
* * *
Một nữ thân chủ bị đau lưng dưới do vấn đề đĩa đệm, bác sĩ muốn phẫu thuật. Cô đã sống lại tiền kiếp như một ngườilính da đen ở Hàn Quốc, những quả bom phát nổ khắp nơi, anh ta bị dính đằng sau, và nó ném anh ta vào một cái rãnh đầy nước. Bị liệt, anh ta không thể ra được và chết đuối. Anh đã trở lại quá sớm và mang theo ký ức ở lưng. Điều này cũng giải thích nỗi sợ của cô về không gian kín và không thoáng khí (thỉnh thoảngcũng viêm phế quản).
* * *
Trong công việc, tôi phát hiện có nhiều linh hồn xếp hàng chờ một thân thể khuyết tật hơn là những thân thể bình thường. Điều này rất dễ hiểu từ quan điểm tinh thần. Kếhoạch đầu thai trên Trái Đất là trả càng nhiều nghiệp trong một cuộc đời càng tốt, để tránh phải quay trở lại nhiều lần. Nhiều nghiệp có thể được hoàn trả bằng một cơ thể khuyếttật. Linh hồn đang học những bài học tuyệt vời, và cảngười chăm sóc (cha mẹ,…) nữa. Những người này trước khi tiến vào kiếp này đã đồng ý rằng mình sẽ chăm sóc cho cá nhân và giúp họ càng nhiều càng tốt. Mọi thứ trong cuộc đời đều là bài học, mặc dù một số bài học thì khó hơn những bài khác. Thêm nữa, người nhìn thấy người tàn tật sẽ học được những gì? Người quan sát phản ứng như thế nào? Người tàn tật đang dạy cho tất cả mọi người mà họ tiếp xúc cùng. Do đó họ không phải là kẻ đáng thương hay bị xa lánh. Họ được thừa nhận và ngưỡng mộ vì đã chọn một lộ trình khó khăn trong cuộc đời này.
* * *
Những người được nhận làm con nuôi biết điều đó sẽ xảy ra. Tất cả đều đã được lên kế hoạch từ cõi bên kia, là sự an bày được thực hiện giữa bậc sinh thành cũng như bậc dưỡng dục. Các cha mẹ sinh thành đã đồng ý đưa cho các gen thiết kế cơ thể vật lý, và họ học một bài học bằng cách cho đứa trẻ đi. Cha mẹ nuôi đã đồng ý nuôi đứa trẻ trongmôi trường mà nó quyết định là nó muốn, để học những bài học nó khao khát trong cuộc đời này. Tuy nhiên, các kế hoạch không phải luôn luôn bất biến. Luôn có tự do ý chí (không chỉ của đương sự, mà của tất cả mọi người họ tiếp xúc cùng). Tất cả những người tham giađều có thể thay đổikết quả.
* * *
Trường hợp sau đây liên quan đến tình yêu đầu tiên của tôi: khám phá tri thức bị mất hoặcchưa biết. Đó là mộtchút thú vị của lịch sử tính khả năng.
Một người đàn ông ở Anh là giám đốc của một công ty in ấn, đặc biệt giỏi trong đàm phán và kỹ năng con người. Tuy nhiên, ông cảm thấy bị mắc kẹt trong công việc và trách nhiệm của mình, đặc biệt là hôn nhân. Ông đã phát triển một thói xấu là nheo và lác mắt. Điều đó gây phiền nhiễu cho ông, và ông nghĩ nó khiến ông trở nên kỳ quái khinói chuyện với mọi người trong công việc của mình. Ông cố giả vờ rằng đó chỉ là một sự kích ứng mắt. Ông cũng nhạy cảm với ánh sáng. Ông chủ yếu muốn biết có nên thay đổi phương hướng của mình trong cuộc sống hay không —— kiếm một công việc khác, và có lẽ để lại vợ cùng bốn đứa con để theo đuổi cuộc sống với tình nhân của mình. Một phần trong này có thể là kết quả của tuổi tác (ông ở tuổi 40), thời điểm một số người bắt đầu đặt câu hỏi về con đường của mình và nghĩ rằng họ đã “bỏ lỡ thuyền”. Ông có nhiều sở thích nguy hiểm: dù lượn,lặn, leo núi. Ông yêu thích sự phấn khích và nguy hiểm của nhiều trò vui hoàn toàn trái ngược với công việc của mình (cái ông đang thấy là nhàm chán).
Ca hồi quy của ông ta rất lạ, tôi tự hỏi chúng tôi có phải đang tham gia vào một mảng lịch sử Thế chiến II chưa được biết đến hay không. Lúc đầu, ông đi vào một cuộc sống bình phàm làm thợ rèn với một gia đình sống hạnh phúc ở một thị trấn nhỏ đâu đóphía tây nước Mỹ. Không có gì bất thường trong sinh hoạt, tôi bảo ông ấy tiến đến một ngày quan trọng. Khi làm như vậy, ông ta bất ngờ hoảng hốt nói mình nhìn thấy đám mây hình nấm của một vụ nổ bom nguyên tử đang dâng cao lên bầu trời, rồi một ánh sáng chói mắt bao trùm lấy ông. Tất nhiên, tôi nghĩ nó là vụ nổ nguyên tử ở Hiroshima hay Nagasaki, bởi vì đó là những thứ tôi quen thuộc.Nhưng không phải như vậy.
Ông kêu lên: “Nó quá mạnh! Họ nhất định sai lầm rồi! Nó mạnh hơn xa dự tính!” Ông hoàn toàn bị sốc, bắt đầu co người run lắc. Ông ấy không thể nói chuyện với tôi vì đangbị cuốn vào những phản ứng vật lý. Tôi đặt tay lên ông ấy để bình ổn và yêu cầu ông ta tự loại mình ra khỏi hiện trường, xem xét nó từ một vị trí khách quan, như vậy ông có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra. Phải mất mấy phút ông ấy mới làm được điều này, ông đã bị cuốn vào chấn động và co giật mà không thể nói được. Gần như thể ông đã bị cuốn vào một trận sóng xung kích dữ dội. Rốt cuộc khi có thể nói chuyện, ông nói mìnhlà thành viên của một nhóm khoa học gia đang thử nghiệm loại năng lượng này. Chuyện này đã xảy ra ở Đức, và nó khiến tôi hoàn toàn ngạc nhiên. Họ ở trong một vùng núi, có một phòng thí nghiệm trong một hẻm núi giữa hai ngọn núi. Ông nghĩ ông là người Ngathay vì người Đức. Mỗi nhà khoa học chỉ có một phần của phương trình hoặc công thức. Họ phải tập hợp và ghép lại tất cả mới có thể khiến nó vận hành. Không gì có thể được thực hiện riêng biệt vì mỗi người đều không biết những phần còn lại. Ông được chọntham gia vì có kiến thức vật lý và toán học tuyệt vời. Nhóm khoa học gia hiểu các khái niệm trên giấy, và cách nó được cho là sẽ vận hành, nhưng họ chưa từng thử nó. Họ đã tham gia một cuộc chiến tranh và đang cố gắngtìm ra vũ khí mới. Nếu có người bị giết —— điều đó không quan trọng, bởi vì họ đang cố cứu người của mình. Rõ ràng khi vụ nổ xảy ra, họ đang thử nghiệm —— cố ý hoặc do nhầm lẫn. Tuy nhiên, ông đang rất lo lắng về sức mạnh của vụ nổ. Ông đã nghĩ nó sẽ không quá lớn. Ông nghĩ họ đang làm việc trên một thứ mà có thể phá hủy một khu vực rộng lớn, nhưng ông kinh khiếp nhậnra nó sẽ phá hủy cả một thành phố hoặc hơn. Nó mạnh hơn rất nhiều so với cái mà ông ta (và ông đoán rằng những người khác) có thể tưởng tượng ra. Khi ông nhìn xuống khung cảnh từ trên cao, không còn gì nữa cả. Phòng thí nghiệm và mọi thứ đã hoàn toàn bị phá hủy. Chừng nào còn nhìn vụ nổ từ vị trí này, ông ấy vẫn có thể nói chuyện mạch lạc và khách quan. Còn nếu ông ta nói về vụ nổ và bị cuốn về lại hiện trường, ôngta sẽ lại bắt đầu run rẩy và co giật. Vì vậy, tôi phải bình ổn lại cho ông mỗi lúc và đưa ông trở lại điểm an toàn của mình.
Tiềm thức của ông cho biết ông đã được phép sống lại cuộc đời này để có thể thấy rằng nếu ông đã sống sót qua một thứ ở mức độ đó, thì không gì có thể làm ông bận lòng. Ông ấy sẽ có thể sống sót qua bất cứ tình huống nào trong cuộc sống. (Mặc dù theo nghĩa đen ông ta đã không sống sót qua được vụ nổ, nhưng linh hồn ông đã thoátkhỏi đó mà không bị tổn thương) Điều này giải thích tật nheo mắt, lác mắt và chán ghét ánh sáng trong cuộc sống hiện tại khi ông ở trong một tình huống căng thẳng. Nó đã cố gắng nhắc nhở rằng ông ta cóthể xử lý bất cứ điều gì.
Đức đã thử nghiệm năng lượng nguyên tử trướchay cùng thời gian với Hoa Kỳ? Có người nói với tôi người Đức đã thử nghiệm với “nước nặng”. Có lẽ đây là lý do họ không thành công. Có thể các nhà khoa học hàng đầu của họ —— những người sở hữu tất cả các phần riêng biệt của tri thức —— đã bỏ mạng trong thử nghiệm chết chóc này và không cách nào họ có thể nhanh chóng khôi phục thử nghiệm tới mức độ nguyên bản đó. Những người đã nghe tôi nói về điều này nói rằng nếu vậy thì phải có người đã chúý tới đám mây và hậu quả. Có thể không. Chúng ta đã thử nghiệm ở White Sands, New Mexico, nhiều năm trước khi Bomb A thật sự bị bỏ xuống Nhật Bản. Họ đã tiến hành thử nghiệmmà có lẽ không biết những gì họ đang nhìn thấy. Hãy nhớ rằng đây là bí mật được bảo vệ cẩn thận nhất của chiến tranh: sự phát triển của bom nguyên tử. Chỉ những người có khả năng biết mới biết về nó cho đến khi quả bom rốt cuộc bị thả xuống Nhật Bản. Có lẽ điều tương tự đã xảy ra ở Đức. Ông ấy chỉ ra rằng phòng thí nghiệm đã được đặt tại một chỗ biệt lập trên núi. Có lẽ (giống như White Sands) chúng nằm cách xa văn minh, thế nên ai có thể biết được về nó? Nếu ai đó nhìn thấy vụ nổ, họ sẽ khôngbiết nó là gì, bởi vì không có gì giống như thế này tồn tại trong liên hệ tương quan của con người. Ngay cả bom bình thường thôi cũng đã đủ khủng khiếp. Đây có lẽ là bí mật kín đáo nhất của Đức. Sau chiến tranh, các nhà khoa học hàng đầu của Đức đã đến Mỹ để làm việc cho chương trình tên lửa của chúng ta. Chúng ta biết họ đã thử nghiệm và phóng tên lửa (V-2) trong Thế Chiến II. Tôi nghĩ hoàn toàn có khả năng là họ cũng đang thử nghiệm năng lượng nguyên tử. Chúng ta chỉ đánh bại được họ bằng nó. Bom nguyên tử của chúng ta ban đầu được dự tính thả xuống Đức, nhưng cuộc chiến kết thúc trước khi nó sẵn sàng, do đó nó đã được thả vào Nhật Bản để xem nó sẽ hoạt động như thế nào. Đây là một thực tế của lịch sử. (Xem cuốn A Soul Remembers Hiroshima của tôi) Tôi nghĩ hoàn toàn có khả năng cả hai nước đang làm việc trong các dự án bí mật và có thể đều nhậnthức được tiến bộcủa nhau.
* * *
Tất cả những ca này đều tìm thấy câu trả lời mà cộng đồng y khoa hợp lý sẽ không bao giờ chấp nhận hay tìm kiếm. Tuy nhiên, chúng có ý nghĩa hoàn hảo thông qua logic của tiềm thức. Họ cũng chỉ ra phương pháp để nhà trị liệu cố gắng thuyết phục thân chủ rằng vấn đề không còn cần thiết nữa. Đó là vấn đề thuộc về một thân thể khác mà đã không còn tồn tại nhiều năm trước đây. Không có cuốn sách nào dạy nhà thôi miên phải làm gì hay nói gì. Có nhiều chuyện xảy ra trong quá trình, chỉ có thể dựa vào “thường thức” để cố gắng xử lý một tình huống bất ngờ. Điều cốt yếu là thân chủ phải luôn luôn được bảo vệ. Chúng ta phải thực hành theo cùng một lời tuyên thệ như các thành viên của ngành y khoa: “An toàn là trên hết!”
Những ca trên đây chỉ là ví dụ ít ỏi trong hàng ngàn trường hợp tôi đã thực hiện điều trị. Tôi đã cố gắng chọn một số để cho thấy có nhiều cách giải thích cho các vấn đề về thể chất cũng như những vấn đề khác của thân chủ, và làm thế nào nó có thể được truy nguyên từ kiếp sống khác. Ngoài ra, điều này chứng tỏ vấn đề có thể được xử lý dễ dàng với sự giúp đỡ vô giá từ tiềm thức của đươngsự. Những người hoài nghi sẽ nói đương sự đã tưởng tượng ra một câu chuyện có thể giải thích về vấn đề sức khỏe. Nếu đúng là như vậy, thì tại sao họ chọn một cái gì đó kỳ quái (và thường kinh khiếp) để đưa ra một lời giải thích? Có rất nhiều cách đơn giản để làm điều đó nếu họ muốn tạo ra một sự tồn tại ảo tưởng. Nếu những trường hợp này được xem xét khách quan, sẽ thấy rằng chúng chắc chắn không biểu hiện các đặc điểm của sự ảo tưởng. Ngay cả khi đó là trí tưởng tượng của họ, thì điều quan trọng là họ đã tìm thấy câu trả lời cho vấn đề của mình. Và với câu trả lời đã đến tự do. Đó là khoản bồi thường lớn nhất của tôi cho những năm làm việc: có thể giúp đỡ người khác.
Tất nhiên, các câu hỏi là một phần thiết yếu của toàn bộ quá trình. Tôi đã nhiều lần nghe “họ” nói phương pháp hỏi rất là quan trọng. Đặt câu hỏi trở thành một nghệ thuật.Nếu câu hỏi không được hỏi chính xác, thì tôi chỉ nhận được một phần thông tin hoặc không có gì quan trọng. Câu hỏi phải được diễn đạt một cách chính xác, đây là những gì tôi học được trong gần ba mươi năm phát triển kỹ thuật của mình. Thực hành là rất quan trọng đối với sự phát triển của bấtkỳ kỹ thuật trị liệu nào.
Khi một người đã chấp nhận sự thật của khái niệm luân hồi thì bước tiếp theo chính là hiểu rằng: Trái Đất không phải ngôi trường duy nhất mà một người có thể lựa chọn tham dự. Tất cả chúng ta đều từng có mặt trên các hành tinh khác, thậm chí cả những chiều kích khác mà có thể không có thân thể vật lý —— có thể là một sinh mệnh năng lượng. Chúng ta không bị giới hạn bởi thế giới vật chất như Trái Đất mà chúng ta biết. Mọi thứ đều có thể. Đây là những gì tôi khám phá trong các chương sau. Những thế giới khác, những thực tại khác, những khả năng khác.
Chương này tập trung vào những trường hợp trị liệu tiền kiếp “bình thường”. Các chương tiếp theo sẽ tập trung vào các trường hợp “dị thường” hoặc bất thường mà thân chủ vẫn nhận được thông tin có giá trị để giải quyết các vấn đề của họ, mặc dù tiềm thức đã đưa họ xuống những lộ tuyến bất thường và không quen thuộc. Dọc đường nó cũng cung cấp thông tin vô giá cho tâm trí tò mò như một phóng viên và nhà nghiên cứu về “tri thức bị mất” hoặc chưa biết của tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.