Vũ Trụ Xoắn : Quyển 2 - Chương 16

 

Chương 16: Tìm Kiếm Một Trí Giả

 



Đây là một phiên khác tôi đã làm ở Clearwater, Florida, trong khi phát biểu tại một hội chợ vào tháng 10 năm 2002. Nó cũng có mối liên hệ với trí giả, nhưng là một loạikhác.

 

Khi thân chủ Nancy ra khỏi đám mây, cô thấy mình đang đứng chân trần trên sỏi sắc nhọn, những khối đá nát nhỏ. Điều này khiến cô không thoải mái, nhưng cô trở nên xuống tinh thần hơn khi thấy mình đang đứng trên vách đá.

 

Cô ấy thấy mình là một người nam trẻ tóc nâu ngắn mặc áo khoác đệm dày và quần làm từ vật liệu thô. “Tôi rất gần một vách đá. Tôi cảm thấy như tôi muốn đi lùi ra khỏi mép vực. Tôi đang được bảo là không được quay lại. Ai đó đang ở đằng sau tôi. Và tôi muốn chạy.” Cô nói với một tiếng thở dài. “Tôi muốn chạy ra xa. Tại sao họ lại làm như vậy?”Câu trả lời một sự khải ngộ.“Họ đang cố làm tôi sợ hãi.”

 

Tôi hỏi cô ấy có muốn quay lại và xem đó là ai không. “Có hơn một người. Tôi cảm thấy nếu đến gần bờ vực hơn thì tôi sẽ trượt và ngã. Họ đang cho tôi đứng đây để dạy tôi một bài học. Nhưng tôi không biết bài học đó gì. Họ những người rất nhỏ với tóc sáng gần như trắng. Tôi to hơn họ nhiều, ít nhất là một feet hoặc cao hơn. Và màu của tôi cũng khác, tôi tối và họ rất sáng. Họ khác tôi. Tôi không thuộc về họ. Tôi không phải là một phần của họ. Tôi cảm thấy như tôi đi qua làng của họ. Họ sợ tôi. Tôi không biết mình ở đâu, và tôi tìm thấy nơi này. Lúc đầu, tôi nghĩ họ là trẻ con. Họ không có vũ khí,nhưng bằng cách nào đó họ bắt tôi ở đây.”

 

D: Làng của họ như thế nào?

 

N: Hmmm. Tôi thấy họ thể ẩn tàng. Tôi không biết làm thế nào để nói điều này.

 

Họ có thể biến mất. Họ có thể ẩn nhà cửa, tòa nhà của họ vào thiên nhiên, vào môi trường. Và khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy họ, đó giống như một ngôi làng của trẻ con. Họcó nhà mái cỏ, giống những cái chòi nho nhỏ, nhưng đó không thật. Đó chỉ là một sự ngụy trang mà họ đã sử dụng. Nhà của họ không thực sự trông như thế. Giống như họ đã bịp tôi. Nó rất rối rắm.

 

D: Đó là những bạn nhìn thấy khi bước vàolàng?

 

N: Vâng. Tôi nhìn thấy những chòi mái cỏ nhỏ. Và nó trông giống như chòi chơi trẻ con. Nhưng thực sự nhà cửa của họ đang ẩn tàng. Tôi biết họ ngụy trang chúng. Họ ẩn giấu chúng ở sườn đồi. Thật buồn cười, nhưng tôi không biết chúng thực sự trông như thế nào. Nhưng tôi biết rằng chúng được ẩn giấu.

 

D: Bạn đã đi một chặng đường dài để đến đó?

 

N: Đi lên trên núi.

 

D: Đó chỗ nhà của bạn?

 

N: Không, đó là nơi tôi đang băng qua. Nó rất, rất cao. Tôi chỉ làm hành trình. (Thở dài) Tôi muốn đi đến hướng đông. Đó là hành trình của tôi. Tôi nghe những câu chuyện về một người đàn ông phép thuật tôi muốn nhìn thấy. Xa xa, lên núi. Rất cao. Người có phép thuật. Thánh nhân. Những câu chuyện về người đàn ông này. Tôi muốn tìm ông ta.

 

D: Đây có vẻ một hành trìnhdài.

 

N: Rất dài. Tôi nghĩ có thể mất một năm hoặc hơn để đến đó. Tôi có hành trang, nhưngnhững người này đã lấy chúng.

 

D: Bạn có một gia đình ở nơi bạn rời đi?

 

 N: Tôi cảm thấy như tôi một mình.

 

D: Vậy, bạn được tự do đi lữ hành nếu bạn muốn? (Vâng) Bạn có đi xa hơn sau khi băngqua ngôi làng nhỏ này không?

 

N: Ồ, vâng, xa hơn nữa. Tôi đã đi con đường này lâu rồi. Tôi đi quanh một khúc rẽ, tôi không thực sự chú ý. Nó thật đẹp. Và rồi tôi nhìn thấy những cái chòi này, tôi nghecó những người bên trong. Tôi nghĩ họ là trẻ con đang chơi đùa. Nhưng tôi sợ họ. Tôi nhìn xuống bên trong, và tôi sợ họ. Cảm giác như một nơi mà không ai đến. Đây là nơi ẩn tàng. Đây là một nơi rất bí mậtđối với họ.

 

D: vậy, bạn sợ hãi bạn vốn không nên ở đó.

 

N: Vâng. Và tôi không thể giao tiếp với họ bằng giọng nói. Họ không hiểu những gì tôi nói. Tôi cố gắng nói với họ rằng tôi sẽ không làm tổn thương họ, nhưng họ khônghiểu.

 

D: Bạn nói họ lấy đồ dự trữ của bạn?

 

N: Vâng. Tôi có mấy cái túi đeo. (Tay chuyển động cho thấy một cái gì đó trên vai của anh ta.) Đeo qua người tôi. Và nước. Còn một cái túi của —— tôi không biết phải gọi nó là gì —— Một số thức ăn... đồ khô trong túi kia, thỉnh thoảng tôi cũng có thể lấy lương thực khác trong chuyếnđi của mình. Những nơi tôi sẽ dừng lại mọi người chia

sẻ cho tôi. Nhưng đây là một nơi khác. Những người này bất đồng. Họ rất, rất nhợt nhạt nhỏ, da rất sáng. Tóc rất, gần như màu trắng.

 

D: Các đặc điểm của họ khác không?

 

N: Vâng, đúng vậy. Tất cả họ đều có cùng đặc trưng. Mắt họ màu khác, không phải lam, không phải lục, nhưng cả hai. Hầunhư màu ngọc lam, màu lam-lục. Nhưng đặc điểm của họ rất tinh tế. Mũi mảnh nhỏ. Cằm rất nhỏ. Các đặc điểm rất tinh xảo. Và sắc  nét.

 

D: Họ nhìn giống nam nữ không?

 

N: Tôi thấy những người trẻ là con của họ ở với họ. Có những cặp đôi người lớn. Các gia đình! Họ là gia đình. Nhưng cha mẹ trông rất giống nhau.

 

D: Vậy thật khó để phân biệt giới tính? (Vâng ) Có phải bạn đã cố giữ họ không lấy hành trang của mình?

 

N: Không, tôi chỉ đứng đó. Tôi cảm thấy rất yên tĩnh. Rất yên. Và họ chỉ bước tới rồi lấy chúng khỏi tôi. Tại sao họ lấy giày của tôi? (Cô ấy bối rối vì phản ứng của mình) Tôi chỉ là để cho họ làm điều đó. Tôi chỉ đứng đó. Thật kỳ quặc. Tôi đứng yên. Sau đó họ đưa tôi lên con đường đá này. Làm chân tôi đau. (nhăn nhó) Làm đau chân tôi. (Một khải ngộ:) Ồ! Địa điểm của họ là một bí mật. Không ai nên biết rằng họ ở đó. Và tôi tìm thấy họ. Họ không muốn làm tổn thương tôi, nhưng họ không thể để tôi đi. Họ sợ tôi sẽ mang người khác đến, hoặc nói về họ. Tôi sẽ không nói. Tôi đã cố gắng nói với họ rằngtôi sẽ không nói gì cả. (Thở dài) Tôi muốn thoát khỏi vách đá đó. Họ đang đứng phía sau tôi, nhưng họ đang cách xa ra. Họ không chạm đến tôi, và không có vũ khí, nhưng những suy nghĩ của họ đang đẩy tôi đến bờ vực. (nghiêm khắc) Và tôi đang kháng cự họ. Tôi sẽ không làm điều đó! Tôi sẽ không để họ làm điều đó. (Xác định) Tôi sẽ quay lại. Tôi biết tôi có thể. Tôi sẽ quay lại rất khó khăn. Và tôi sẽ bảo họ dừng lại. Dừng lại! (thở mạnh, và cô ấy giơ tay lên với lòng bàn tay hướng ra ngoài) Tôi bảo họ dừng lại. (thở phào lớn) Họ đang dừng lại! bây giờ tôi đang rất vững vàng với họ. Tôi sẽ không để họ làm điều này! Tôi đã nghĩ nếu tôi thuận theo những gì họ muốn tôi làm, họsẽ thấy rằng tôi không làm hại họ. Nhưng bây giờ tôi thấy rằng tôi phải nói với họ để dừng lại. Họ sẽ không bảo tôi làm điều này. Và bây giờ một trong số họ đang mang trả hành trang và giày của tôi. Họ trả cho tôi để tôi có thể đi trên con đường của mình. Họrất buồn. Họ đang xin lỗi. Họ không nói với tôi, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác của họ. Tôi cảm thấy rằng họ xin lỗi.

 

D: Bạn thể giao tiếp vớihọ để cho họ biếtbạn sẽ không tiết lộ?

 

N: Vâng. Khi quay lại và bảo họ dừng lại, tôi tức giận. Và tôi cảm thấy mạnh mẽ. Tôi nói với họ rằng tôi sẽ không làm tổn thương họ. Tôi sẽ không nói với bất cứ ai. Nhưng họ sẽ không làm tôi bước ra khỏi vách đá. Điều đó sai. họ cảm thấy rất buồn.

 

D: Có lẽ đây là cáchduy nhất họ nghĩ thể tự bảo vệ mình.

 

N: Họ rất sợ hãi. Và bây giờ tôi rời đi. Đi lên đồi. (thở lớn) Họ đang theo dõi tôi. Họ đang bắt đầu rời đi. Tôi dừng lại ở đỉnh đồi, và họ đang đi xuống. Ồ! Nhưng tôi ổn, tôi an toàn, tôi trở lại con đường. Nhưng rất hiếu kỳ, bởi vì tôi biết họ không thuộc về nơiđây. Họ khác biệt. Tôi cảm thấy như họ khôngthuộc về nơi đây trong thời gian này.

 

D: Thời gian này?

 

N: Vâng. Họ không thuộc về thời gian này. (Cố nghĩ làm thế nào để giải thích) Tôi cảm thấy họ đến từ một thời gian khác. Xa trong tương lai! Rất xa trong tương lai. họ chỉ vừa ở đó. Nhưng tôi cảm thấy họ đã ở đó trong một thời gian dài. Nhưng họ nghĩ họ an toàn ở nơi này. Không aicó thể tìm thấy họ ở đó.

 

D: Tại sao bạn cảm thấy họ là từtương lai?

 

N: Tôi không biết. Tôi chỉ biết họ là từ xa trong tương lai. Rằng họ không phải từ

nơi của tôi, thời gian này. Họ không phải là từ đây. Họ nghĩ rằng họ đã tìm thấy một nơi ẩn náu an toàn.

 

D: Tôi tự hỏi họ đang trốn khỏi cái gì?

 

N: Tôi không biết.

 

D: Nhưng sao thì bạn cũng đã vùng lênvới họ.

 

N: Vâng, tôi ổn. (Một tiếng thở dài nhẹ nhàng.)Tôi vui khi được tiếp tục lên đường.

 

Tôi mong muốn được gặp người đặcbiệt kia. tôi biết tôi sẽ gặp người này. Sau đó tôi chuyển Nancy sang một ngày quan trọng:

 

N: (Mỉm cười) Tôi đây. Tôi rất phấn khích. Tôi đã gặp nhiều người trên hành trình. Vàtôi luôn nghe được những câu chuyện về người này. Tôi cảm thấy tôi già hơn.

 

D: Nhưng bạn chưa bao giờ gặp ai lạ lẫm như những người nhỏ bé đó.

 

N: Vâng. (Cười) Chỉ lần đó.

 

D: Ngườikia sống thành thị không?

 

N: Ông ấy ở trên đỉnh núi, nhưng mọi người ở đây đều biết ông ấy. Ông ta là một thánhnhân. tôi đang trong một khu chợ nào đó.

 

D: Bạn biết tên của thành phố này không?Bạn nghe ai nói không?

 

N: Cảm giác này giống như ở dãy Himalaya. Có một cái tên mà họ gọi, nhưng thành phố này ở độ cao thấp hơn. (Tôi có thể thấy cô ta đang cố gắng tìm cái tên) Tôi không nghĩ đó là cái tên mà họ gọi, nhưng tôi muốn nói Katmandu, chỉ là tôi nghĩ đó là một cái tên hiện đại. Tôi không nghĩ họ gọi nó như thế bây giờ, trong thời đại của tôi. Có nhiều ngọn núi cao. thànhphố này chỗ cao,nhưng nó ở dưới chỗ của ông ta.

 

Khi cô ấy đề cập đến dãy Himalaya, tôi lập tức nghĩ đến Tây Tạng. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nhìn vào bách khoa toàn thư và nhận thấy Katmandu là một thành phố ở Nepal. Nó nằm trên một cao nguyên 4000 feet trên mực nước biển và được bao quanh bởi các ngọn núi rất cao. Dãy Himalaya có những ngọn núi cao nhất thế giới tạo thành biên giới phía bắc của Nepal và Trung Quốc. Tôi không biết dãy Himalaya mở rộng đến mức nào. Tôi không tin Nancy cũng có thông tin này. Sẽ rất tự nhiên nếu cô ấy nói mìnhđang ở Tây Tạng khi nghĩ đến dãy Himalaya. Rõ ràng ký ức là có thật, bởi vì nó không phù hợp với những mà tâm trí chúngta có thể tưởng tượng ra. Những người nhỏ lạ thường dường như không phù hợp, nhưng tất cả những điều này sẽ được giải thích trước khi phiên kết thúc.

 

D: Ông ta ở chỗ cao hơn nhiều mọi người đều biết về người này?

 

N: Vâng, đây là một người đặc biệt mà tôi cảm thấy mình có thể học hỏi. (dừng lâu) Tôi phải nghỉ ngơi ở đây và làm sạch mình. Tôi phải tắm rửa. Tôi đã đi đường một thời gian dài. Tôi cảm thấy như tôi cần nghỉ ngơi một chút, cũng để thích nghi với độ cao. Và tôi cần phải thay quần áo. Bây giờ tôi không đủ ấm. Tôi cần mặc thêm quần áo, vì rất cao và lạnh.

 

Tôi quyết định chuyển cô ấy đến khi lên núi gặp ông ta. D: Họ đã nói với bạn nơi ôngta đang ở?

 

N: Tôi biết ông ta ở đâu. Tôi có thể cảm thấy gần như là ông ta kéo tôi tới đó... kêu gọi tôi. Ông ấy biết tôi đang đến, và chỉ đạo cho tôi. Tôi có thể cảm thấy ông ấy kéo tôi lên cao hơn. đây rất dốc. Rất lạnh. Tôi lạnh.

Cô run rẩy, giọng cũng run lên. Tôi hướng dẫn để cô ấy không có bất kỳ sự khó chịu nào.

 

D: đó cũng tuyết?

 

N: Không, chỉ là dốc đứng. Không phải vào mùa đông. Nhưng rất nhiều gió. Tôi đi lên trên một bậc của đất. Có một hang động, ông ta ở bên trong. Tối và tĩnh. Có những ngọn nến trong đó. Tôi dừng lại một lát. Mắt của tôi đang thích nghi ánh sáng. Và ông ấy đây.

 

D: Bạn thể nhìn thấy ông ta không? (Cô gật đầu) Ông ta trông như thế nào?

 

N: (thở to) Ông ấy hình dạng của một người đàn ông, nhưng ông ấy là năng

lượng. Ông ấy không thực sự đặc rắn. (Đột nhiên cười) Ông ấy nói với tôi rằng ông ta là hiện thân của nhiều thánh nhân. Ông ấy đang cho tôi thấy, đầu tiên, một thánh nhân trong bộ quần áo tả tơi, giống như một chiếc áo chùng cùng mái tóc nâu dài bẩn và một bộ râu màu tối dài. Rồi đột nhiên, ông trở nên thanh sạch và thuần khiết. Và ông ấy là rất nhiều. Ông ấy không chỉ là một người. Ông ấy là nhiều linh hồn. Ông ấy là một phứchợp.... (Cô ấy gặp khó khăn trong việc tìm kiếm từ.)

 

D: Một tổ hợp?

 

N: Vâng! Của tất cả họ. Và ông ấy rất rực sáng. Ông ấy xuất hiện như một ánh sáng rực rỡ, nhưng cũng là hình dáng của một người đàn ông. Ông ấy là cả hai. Ông ta có thể chuyển đổi từ con người sang hình dáng của một người, và sau đó đột nhiên chỉ là ánh sáng rực rỡ này. Gần như ánh sáng nhòa.

 

D: Đây phải do ông ấy thể sống một nơi kỳ lạ, bởi ông ấy không đặc rắn?

 

N: Vâng. Ông ta thích nghi với bất cứ nơi nào, bất kể môi trường nào mình ở. Nó không ảnh hưởng đến ông ta.

 

D: Nếu những người khác đến và gặp ông ta, liệu họ có nhìn thấy ông ta theo cách đó không?

 

N: Chỉ có một vài người đến với ông ta. Mọi người biết rằng ông ta ở đó, nhưng chỉ một vài người đã thực hiện cuộc hành trình đến với ông ta. (Tạm dừng) Đó là một lờikêu gọi. Ông ấy gọi bạn.

 

D: Tôi tự hỏi nếu có ai đó từ làng đến, họ sẽ nhìn thấy ông ta như một con người, hay như bạn đang nhìn thấy ông ta?

 

N: Họ biết họ không thể đi. Bạn phải được kêu gọi. Họ biết ông ta ở đó, nhưng ông ta chỉ gọi một vài người. Ông ta có thểđồng thời tồn tại ở những nơi khác.

 

D: Nhưng bạn phải đi đến đó. (Vâng)Bạn không thể tìm thấy ôngta ở đâu đó khác?

 

N: Không thể, tôi phải đến đó. Đó là nơi ông ta muốn tôi đến. Cuộc hành trình là rất quan trọng. Ông ấy phải biếtrằng tôi tin. Ông ấy phải biết rằng tôi xứng đáng Ông ấy phải biết rằng lời kêu gọi tôi cảm thấy bên trong đã đủ mạnh.

 

D: Bởi một cách khác, ông ấy có thể đã xuất hiện với bạn bất cứ nơi đâu. (Ồ, vâng.) Nhưng ông ấy phải biết bạn có quyết tâm lên đường thật xa để tìm ông ấy. (Vâng) Tại sao bạn cảm thấy quyết tâm này?

 

N: Tôi chỉ cảm thấy rằng mình phải ở đó. Tôi bị kéo và hút đến. Tôi cảm thấy như có một cái gì đó tôi phải học từ ông ấy. Và tôi không thể không đi. Tôi phải đi. Và tôi sẽ đi. Tôi không quan tâm mất bao lâu để đến đó. Tôisẽ gặp ông ấy.

 

D: Nhưng trong cuộc sống bình thường khi mà bạn bắt đầu, bạn có phải là một thánh nhân không, hay chỉ là một người bình thường?

 

N: Đã qua lâu lắm rồi. Tôi là một người học việc. Tôi không thích công việc đó. Tôi đã làm việc bởi vì... được rồi, bạn phải làm cái gì đó. Tôi đã làm việc bằngđôi tay của mình. Một thợ xây, tôi nghĩ. Tôi sẽ xây dựng các thứ, nhưng tôi chỉ học cách để làm những thứ khác nhau. Tôi còn trẻ.

 

D: Nhưng sau đó bạn cảm thấy sự thôi thúc tìm đến người đàn ông này, mặc dù nó khôngcó ý nghĩa?

 

N: Vâng, tôi biết tôi phải tìm ông ấy. Tôi không giống mọi người khác. Tôi luôn luôn cảm thấy giống như tôi không thực sự thuộc về nơi đó. Tôi cảm thấy khác biệt. Người dân rất nghèo và bẩn. Và họ chỉ biết làm việc mọi lúc. Họ tử tế với tôi, nhưng tôi cũng không nghĩ là tôi cũng thuộc về nơi đó. Tôi nghĩ tôi chỉ dừng ở đó một thời gian thôi, bởi vì tôi không biết phải đi đâu. Tôi biết tôi phải tìm người đàn ông này, và biết phươnghướng để đi theo. Tôi biết nếu tôi tiếp tục trên con đường của mình đến với ông ta, ông ta sẽ cung cấp cho tôi tất cả những nhu yếu phẩm. Rằng ông ta sẽ cho tôi thức ăn và nước. Nhưng tôi phải tiếp tục con đường của mình. Tôi có thể dừng lại bất cứ lúc nào nếu tôi muốn, nhưng tôi không muốn.

 

D: Bây giờ khi đã tìm thấy ông ta, bạn sẽ làm gì?

 

 N: Ông ấy có những thứ để dạy tôi.

 

D: Bạn sẽ lại với ông ta?

 

N: Vâng. Trong một thời gian ngắn. Cho đến thời điểm thích hợp. Và tôi là người duy nhất ở đây. Đó chỉ là hai chúng tôi. Không còn ai khác.

 

D: Không học trò khác.

 

N: Không có. Chỉ có tôi, ông ấy kêu gọi tôi. Từ rất xa, rất xa.

 

D: Ông ấy dạy bạn cái gì?

 

N: (ngừng lâu) Tôi trở thành một trong những đứa trẻ của ông ấy. Và bằng cách đó, tôi thể chia sẻ với người khác những lời dạy của ông ta. Những lời dạy của nhiều người đều đến từ Nhất Thể. Và tôi bắt đầu hiểu, nhưng vẫn còn nhiều thứ để tôi hiểu.Tôi cần một ít thời gian ở với ông ta để hiểu đầy đủ. Ông ta nhiều điều để dạy tôi.

 

Tôi cảm thấy đây có thể mất một thời gian, vì vậy tôi một lần nữa chuyển cô ấy tiến tới trong thời gian. “Bạn đó bao lâu?”

 

N: (thở dài) Mùa đông trôi qua, và bây giờ là mùa xuân. Tôi đã ở đây một thời gian. (Cười) Và tôi có râu trên mặt. (Tôi cười) Tóc trên đầu tôi dài hơn. Và tôi cảm thấy già hơn. Tôi vẫn còn trẻ trung, nhưngtôi cảm thấy già hơn. Đã đến lúc tôi phải đi.

 

D: Ông ta đã dạy cái cho bạn?

 

N: (thì thầm) Rất nhiều. Ông ấy nói với tôi, khi tôi cần thông tin, nó sẽ ở đó. Nhưng ông ấy đã gửi tôi lên con đường của mình với tri thức của sự thật, của sự giản đơn, của những lời dạy từ Christ, những lời dạy về sự thật của nhiều người. Của Phật. Những lời dạy của nhiều người trong họ, tất cả đều là một. Tất cả đều có những chân tướng giống nhau.

 

D: Tất cả nhữngtrí giả?

 

N: Vâng. Christ không phải là người duy nhất. Jesus không phải là người duy nhất, nhiềungười. những phụ nữ cũng năng lượng Christnày.

 

D: Năng lực kiến thức.

 

N: Vâng, bây giờ lúc tôi phải đi, chia sẻ sự thật.

 

D: Bạn có bao giờ hỏi ông ta đến từ đâu, và ông ấy là gì không? Bạn nói rằng ông ấy khôngphải là con người. Ông ấy không đặc rắn.

 

N: Ồ, tôi biết. Bạn không cần phải hỏi. Ông ấy là năng lượng Christ. Ông ta là năng lượng Thượng Đế hiển hiện những nơi khác nhau trên khắp hành tinh này.

 

D: Làm thế nào ông ta dạy cho bạn?

 

N: Tôi ngủ rất lâu, và đó là cách nó xảy ra. Trong khi tôi đang ngủ, vâng. D: Bạn ít nhiềuhấp thụ cái này. Nói vậy được không?

 

N: Vâng, đó là nó. Hấp thụ. Và bây giờ tôi phải đi. Tôi rất vui mừng. Tôi rất hạnh phúc.

 

D: Bạn không lưu luyến khi rời khỏi ông ấy?

 

N: Bởi tôi biết ông ấy luôn ở bên tôi.

 

D: Bạn không bao giờ mất đi ông ta sau đó.

 

N: (Một phản ứng rất cảm xúc:) Không bao giờ! Ông ấy là một phần của tôi.

 

D: Bởi ông tađã đặt kiến thức thông tin này bên trong bạn.

 

N: Vâng. Và có một niềm vui lớn. (Cô ấy xúc cảm và gần như khóc) Tôi rất cẩn thận đi xuống đồi. Nhìn dưới chân, vì có rất nhiều đá, và rất dốc. Khi đến làng, tôi được tất cả mọi người chào đón. rất nhiều hoa, âm nhạc nhảy múa. Một lễ kỷ niệm.

 

D: Mừng bạn quay trở lại?

 

N: Vâng. (mỉm cười) Rất rất vui vẻ. Có âm nhạc và màu sắc đẹp đẽ. Còn một bữa tiệc. Tôi ở lại một thời gian. Tôi được cho quần áo và lương thực, tôi rất vinh dự, bây giờ tôi phải ra đi. Tôi không biết mình phải đi đâu. (cười thầm) Tôi phải lang bạc và gặp gỡ mọi người. Tôi cảm thấy tôi đang hướng về phía nam.

 

D: Rời xa nhữngngọn núi?

 

N: Vâng. Về phía nam. Tôi không biết chính xác tôi sẽ làm gì. Nhưng tôi biết tôi phải làm theo lời dạy của ông ấy. Và nói với mọi người.

 

D: Chia sẻ những gì ông ấy đã dạy cho bạn? (Vâng) Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ ổn thỏa?

 

N: Vâng, tôi biết tôi sẽ ổn thỏa. Tôi chẳng sợ điều gì. Tôi sẽ được chăm sóc. Không sợ hãi.

 

Tôi đưa cô ấy đến một ngày quan trọng khác, bởi cuộc hành trình có thể mất rất nhiềuthời gian.

 

N: Đó là ngày tôi ra đi. Tôi rất già. Có nhiều đám cưới và nhiều lời chúc. Và nhiều người mà tôi đã yêu, và nhiều người tôi đã đánh động. Tôi cảm thấy tốt về cuộc sống của mình. Và tôi có rất rất nhiều đứa trẻ. Và nhiều đứa cháu. Nhiều người thân yêu xung quanh tôi. Và tôi đã sẵn sàng để đi.

 

D: Bạn đã thể dạy được kiến thức?

 

N: Vâng. Nó chỉ đến khi nó đã sẵn sàng. Khi tôi nói và kể, và khi tôi chia sẻ những câu chuyện.

 

D: Và bạn không bao giờ hỏi, bởi vì bạn biết câu trả lời ở đó. (Vâng) Vào ngày bạn ra đi, cái gì khiến thể ngừng hoạt động?

 

N: Đã đến lúc. Tôi chỉ già yếu mệt mỏi. ông ta gọi tôi. Ông ta gọi tôi lần nữa.

 

Đã đến lúc để tôi nghỉ ngơi. Ông ấy nói rằng tôi đã phụng sự ông ấy tốt, nhưng bây giờ đã đến lúc cho phần thưởng của tôi. Và tôi rất hạnh phúc. (Thở dài hài lòng) Và bình an, tôi biết tôi sẽ sớm ra đi.

 

D: Vậy chúng ta hãy đến thời điểm khi điều đó xảy ra. Khi bạn thực hiện việc ra đi, những gì xảy ra vào thời điểm đó?

 

N: (thở dài) Tôi chỉ... Tôi chỉ đi. (cười thầm) Tôi đã đi. Tôi cảm thấy chuyển động, và nhìn thấy ánh sáng. Tôi chỉ ở đó và sau đó tôi đã đi. (Cười) Rất dễ dàng.

 

D: ai với bạn không?

 

N: Tôi cảm thấy được vài người trong số những người đã đến. Nhưng tôi thực sự không cần sự giúp đỡ của họ, bởi vì tôi đã được cho biết cách làm điều này trước đây.Họ ở đó nếu tôi cần họ, nhưng tôi chỉ cần trượt ra.

 

D: Nhưng bạn đã nói ông ấy kêu gọi bạn vì phần thưởng của bạn. Phần thưởng của bạn gì?

 

N: Tôi đã thoát khỏi cơ thể cũ. Nó đã mệt mỏi, tôi đã rất già. Và tôi cảm thấy tôi vẫn là con người đó. Nhưng bây giờ tôi không có cơ thể nặng nềmệt mỏi đó.

 

D: Từ điểm thuận lợi này, bạn có thể nhìn lại toàn bộ cuộc đời. Có vẻ như đó là một cuộcsống rất đáng giá.

 

N: Vâng, rất đáng.

 

D: Bạn đã làm rất nhiều điều tốt. Khi bạn nhìn vào nó, bạn học được bài học gì trong cuộc đời đó?

 

N: Tôi đã có nhiều bài học trong cuộc đời đó. Tôi đã có bài học về đức tin, và niềm tin vào bản thân mình. Và chiều kích của tinh thần. Tôi phải học rằng tôi không phải lúc nào cũng được dễ dàng chấp nhận. Tôi đã phải học rằng tôi phải sử dụng sức mạnh với sự dịu dàng của mình. Đó không phải chỉ là cái này hay cái kia. Nhưng đó là sự kết hợp của việc sử dụng sức mạnh quyền năng của bạn với sự dịu dàng tình yêu.

 

D: Đó nhữngthứ quan trọng,phải không?

 

N: Vâng. rất nhiều linh hồn được đánh động trong cuộc đời đó.

 

Sau đó tôi yêu cầu thực thể ở yên chỗ mình đang ở và mang nhân cách của Nancy trở lại cơ thể. Sau khi cô ấy được định hướng, tôi đã yêu cầu nói chuyện với tiềm thức để tìm hiểuthêm thông tin về phiên làm việc kỳlạ này.

 

D: Tại sao bạn chọn cuộc đời đó cho Nancy thấy?

 

N: (thở dài) Cô ấy cần phải nhớ liên kết mạnh mẽ của mình với năng lượng Christ. Và cũng để mang về sức mạnh cô ấy có. Đó là sức mạnh để làm cho mọi thứ xảy ra.

 

Nhưng cũng cảm thấy tình yêu và sự thật. Để nhắc nhở cô ấy vẫn sử dụng những phẩm chất này trong cuộc đời bây giờ. Cô ấy gặp nhiều khó khăn với việc này. Cô ấy có nhữngthách thức lớn trong cuộc đời này. Cô ấy bây giờ có một cuộc sống mà mặc dù hoàn cảnh khác nhau, thời gian khác nhau, nhưngvẫn phải đối mặtvới những thách thức

tương tự. Gặp người ta chia sẻ sự thật với họ. kết hợp sức mạnh trí tuệ đó.

 

D: Sinh mệnh mà cô ấy gọi là năng lượng Christ, xuất hiện như một người đàn ông tronghang động. Đó là gì?Đó không giống con người.

 

N: Đó là sự khôn ngoan phổ quát. Đó là sức mạnh phổ quát. Đó là tri thức vũ trụ. Đó là yếu tố kích hoạt một phần của mỗi chúng ta, nhắc nhở chúng ta... (Nhẹ nhàng, thì thầm:) Không đúng.

 

D: Những từ này không đúng?

 

N: Vâng. Đó là chất xúc tác. Chất xúc tác để nhắc nhở cô ấy về những gì cô ấy cần làm.

 

D: Vậy nó giống như một hiện thân của tất cả kiến thức? (Vâng) Và nó đã được truyền qua cho tiền thân của cô ấy trong suốt cuộc đời đó. (Vâng) Lúc đầu, cô ấy đã đến ngôi làng với những sinh mệnh nhỏ kỳ lạ.Họ ai?

 

N: (cười to) Đó là một bài kiểm tra đã được đặt trên con đường của tôi. Để xem tôi sẽ xử lý nhiều thứ như thế nào. Xoay xở với những người không giống tôi. Xoay xở với sức mạnh của riêng tôi. Đó là một thử thách của đức tin và sức mạnh của chính tôi. Đó là một bài kiểm tra xem tôi bao nhiêu năng lượng yêu thương. Tôi sẽ sử dụng sức mạnh của mình như thế nào. Liệu tôi có cố làm tổn thương họ không, hay tôi sẽ rời họ trong hòa bình? Nhiều bài kiểm tra.

 

D: Và bạn sẽ gặp nhiều người khác nhau. (Vâng) Họ có phải là những sinh mệnh vật không?

 

N: Vâng, nhưng họ không phải từ thời gian đó. Họ đến từ một chiều kích khác. Họ tình nguyện đến để làm ra cảnh này, nhưnghọ không phải là từ thời điểm đó.

 

D: Anh ấy nói sự xuất hiện của những cái chòi giống như ảo ảnh.

 

N: Vâng. Nhưng họ không phải là thời điểm đó. Họ đến từ một chiều khác. Và họ tình nguyện, bởi vì họ biết rằng tôi phải được trợ giúp trên đường đi. Vâng, họ ở đó để giúptôi.

 

D: Làm thế nào Nancy có thể hiểu được kiến thức này và sử dụng nó trong cuộc đời hiệntại?

 

N: Cô ấysợ bị cự tuyệt,bị chế giễu, khác biệt.

 

D: Đó là những nỗi sợ hãi bình thường của con người mà?

 

N: Vâng. Không có gì xảy ra với người đàn ông trong cuộc đời đó. Anh ta đã được chấp nhận. Đó là lý do tại sao nó được hiển thị cho cô ấy thấy. Như vậy, cô ấy có thể thấy rằng có thể sử dụng kiến thức này mà không bị từ chối hoặc chế nhạo. Cô ấy sẽ có thể sử dụng những khả năng bị lãng quên này. Sẽ có những người không hiểu. Nhưng có lẽ cô ấy không phải làm việc với những người đó, hoặc cô ấy không phải chia sẻ nhiều như cô có thể.

 

Đây một ca nữa người đó đã tích lũy được nhiều kiến thứctrong tiền kiếp.

 

Người ta cho rằng nó bị mất đi; ra đi với nhân cách đã chết. Nhưng từ kinh nghiệm, tôi biết rằng điều này là không đúng. Bất cứ thứ gì đã từng được học trong kiếp khác, bất kỳ tài năng nào… đều không bao giờ mất đi. Nó được lưu trữ trong tiềm thức, cũng cóthể được hồi sinh đưa ra để sử dụng trong cuộc đời hiện tại nếu thích hợp.

 

Trong những năm gần đây, tôi đã phát hiện nhiều ca mà khả năng tâm linh tuyệt vời và kiến thức chữa bệnh đang được phép đưa ra tâm trí ý thức. Bởi vì chúng sẽ cần thiếttrong thời gian chúng tađang hướng tới.

 

* * *

 

Tôi nghĩ sẽ thích hợp khi đề cập đến một ca kỳ lạ mà cũng xuất hiện sự thay đổi thời gian. Thân chủ này xuất hiện trong một thành phố lớn hiện đại, nhưng khắp nơi anh tanhìn thấy đều không có người hoặc dấu hiệu của sự sống. Mọi thứ vẫn còn nguyên và yên tĩnh; chỉ có các tòa nhà môi trường xung quanh. Tôi chuyển anh ta đến nhiều nơi trong thành phố, nhưng mọi thứ dường như bỏ hoang. Anh nói không có gì có vẻ quen thuộc, gần như thể anhlà một người quan sát rất bối rối. Anh ta dường như đã ra khỏi thời gian và không gian, như thể bị rơi vào một môi trường xa lạ mà anh khôngthuộc về. Anh ấy và tôi đều rất bối rối, vì rất khó để biết phải tiếp tục thế nào. Cuối cùng, tôi yêu cầu anh ta chuyển đến một nơi mà anh cảm thấy thoải mái. Sau đó anh ta thấy mình ở giữa rừng, sống một cuộc sống rất nguyên thủy và một mình trong hang động. Ở đây anh cảm thấy như ở nhà, chỉ có con chó của mình. Phần còn lại của phiên là về một cuộc sống bình phàm rất đơn giản, tuy chưa bao giờ gặp một ai khác, nhưng anh cảm thấy hài lòng.

 

Sau cái chết của anh, tôi đã liên hệ với tiềm thức của anh ta. Tôi muốn biết về hoàn cảnh bất thường đầu phiên. Tại sao lại có sự tương phản lạ kỳ như vậy? Tiềm thức nói rằng anh đã đến đúng chỗ, nhưng sai thời điểm. Trong thời gian anh sống trong rừng, không có thành phố nào ở đó, nhưng tương lai sẽ có một thành phố lớn được xây dựng trên cùng địa điểm. Vì vậy anh đã nhìn thấy thành phố và nó bị bỏ hoang, bởi vì thànhphố không tồn tại trong thời gian của anh ta. Không có gì đáng ngạc nhiên khi anh ta bối rối và không thể tìm thấy bất cứ điều gì quen thuộc với mình. Anh hài lòng khi chúng tôi trong khu rừng đã tồn tại trước thành phố. Như thể quá khứ tương lai được hợp nhất như những lớp phủ đồng thời ở cùng vị trí, với một miếng gỗ dán mỏng phân chia chiều kích.

 

 

* * *

 

Tôi vốn nghĩ cuốn sách này đã hoàn thành và đang chuẩn bị cho in, nhưng thông tin tiếp tục đến trong các buổi trị liệu của tôi. Gia đình luôn bảo tôi giữ lại và cho nó vào quyển 3 của loạt sách này. Vì thông tin không ngừng lại, nên tôi dự định sẽ có một cuốn 3 nữa. Tuy nhiên, những phần tiếp tục tới dường như muốn được đưa vào cuốn sách này, vậy tôi đoán điều này sẽ tiếp tụccho đến khi cuốn sách cuối cùng đi in.

 

Vào tháng 11 năm 2004 tại văn phòng riêng ở Arkansas, tôi đã có một buổi liên quan đến việc tìm kiếm những trí giả này. Điều này xảy ra một cách tình cờ, và giống như “Rip Van Winkle” kinh điển.

 

Gail đi đến một tiền kiếp mà cô ấy là một người nam trẻ sống với một nhóm người bán nguyên thủy ở vùng núi cao. Họ sống trong những ngôi nhà được làm từ cành cây và da thú, hoặc trong những hang động. Anh ta sống trong túp lều với một bà lão họ hàng. Công việc của anh là vào rừng lên đồi thu thập quả mọng và hạt dẻ chia sẻ với những người khác.

 

Có một chỗ thu thập tìm kiếm ở trên những ngọn núi cao vây quanh khu định cư của họ, nơi anh tìm thấy trên một mỏm đá vài khối đá nhỏ lạ kỳ có khắc hình ảnh động vậtvà con người. Anh không biết chúng đến từ đâu vì những thứ như vậy là ngoại lai đối với văn hóa của anh. Nghĩ chúng đẹp và có lẽ mang theo may mắn, anh đặt chúng vào túi và luôn luôn mang theo chúng. Khi anh cho những người khác xem chúng, nó chỉ gây ra sự sợ hãi và nghi ngờ, bởi vì họ chưa bao giờ thấy bất kỳ cái gì giống vậy. Người dân của anh chỉ đục dụng cụ hữu ích ra từ gỗ, chưa bao giờđục ra từ đá.

 

Anh ấy muốn trở lại khu vực kia để xem có thể tìm thấy nhiều hơn không. Vì đã tìm thấy chúng trên ngọn núi cao nhất, anh cũng muốn leo lên đỉnh —— chuyện trước giờ chưa ai trong làng từng làm. Tôi dồn thời gian để xem những xảy ra khi anh ta quyết định leo lên núi. Dọc đường anh tìm thấy nhiều đá hơn, nhưng chúng không cùng loạivới những viên có chạm khắc. Chúng màu xanh, trắng và lấp lánh. (Có lẽ là một số loại tinh thể thạch anh.) Tôi rút thời gian lại để xem liệu anh ấy có thể đi đến đỉnh được không. Anh ấy nói, “Tôi gần như đã lên đỉnh núi. Đã có một thời gian khó khăn. Khó thở. Đó là một chặng đường dài. Tôi tìm thấy một hang động ở bên. Tôi mệt mỏi... cơ thể của tôi. Mặt trời cao bên ngoài nên nóng. Đây có vẻ là một nơi tốt để nghỉ ngơi, và mát mẻ.”

 

Khi bước vào hang động, anh ngạc nhiên khi thấy có một người ở đó. Một sinh mệnh đang khắc lên những tảng đá lớn hơn bằng một khối đá khác mà toét ra tia lửa khi ôngta dùng nó. Khi tôi hỏi người đàn ông đó trông như thế nào, anh nói, “Không giống tôi. Da ông ấy sáng bóng. Ông ấy có đôi mắt to, đầu dốc và nhọn.” Thật khó để nhìn thấy ông ấy rõ ràng vì ông ta rất sáng. “Ông ta sáng bóng, có thể là quần áo của ông ấy sáng bóng, nhưng dường như không có sự tách biệt giữa quần áo và da của ông ấy, vì vậy tôi không biết.” Vì ông ấy không sợ sự có mặt của anh, anh quyết định ở lại để coi ông ấy một lúc thay vì tiếp tục leo lên đỉnh núi. Có một số loại giao tiếp tinh thần đang xảy ra. “Ông ấy lắc đầu như thể tôi vốn hiểu. Tôi không nghĩ rằng ông ta sống đó, nhưng ông ta ở đó. Tôi tin rằng khi đục khắc, các tia lửa sáng lóa giữ cho ông ta ấm áp, bởi vì ở đây bây giờấm áp.”

 

Anh cảm thấy mình đã ngủ thiếp đi, bởi vì khi mở mắt ra, sinh mệnh đã biến mất, và hang động lạnh lẽo. “Tôi chắc chắn đã ở đây một thời gian dài, bởi vì có rất nhiều thứđược viết hoặc khắc ở đó. Giống như các biểu tượng.” Đây không phải là chạm khắc về con người và động vật, mà là những thiết kế hay biểu tượng. “Đó là hình dạng với ba mặt. Và chúng ở các góc độ khác nhau. Một số trong chúng được nối đỉnh vào nhau để có nhiều mặt hơn. Phải là một thông điệp gì đó đến nó.” Chúng nằm trên những tảng đá dính vào hang động, vì vậy chúng không thể bị di chuyển. “Ông ấy đã đi và ở đó rấtlạnh, vì vậy tôi nghĩ tôi sẽ ra ngoài và đi lên đỉnh núi.”

 

Khi ra khỏi hang, anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi. Núi bây giờ có băng và tuyết trên đó, anh ta không thể tiếp tục lên đỉnh. Khi cố gắng tìm ra con đường trở lại, anh phát hiện điều gì đó khiến anh ta kinh ngạc. Anh nhìn thấy một thứ màu đỏ xuất hiện ở phía bên kia của ngọn núi. “Nó màu đỏ và đang di chuyển, có những đám mây xanh xám xuất hiện trong đó. Có những tảng đá và những thứ khác đang trôi xuống phía bên kia của ngọn núi.” Đó là điều anh chưa bao giờ thấy. Bỏ qua sự an toàn của chính mình, anh muốn tiến gần hơn. “Không quan trọng. Tôi muốn thấy nó. Tôi đang leo qua băng, tuyết và đá, và tôi đến một nơi mà tôi có thể nhìn xuống phía bên kia của ngọn núi. Nó gây ra tiếng ồn và... di chuyển... nó màu đen màu đỏ và nóng... Nó làm tan băng và tuyết. Nó tạo ra những đám mây của chính nó. Đẹp. Mặt đất đang rung chuyển. Có lẽ đó là nơi mà người đàn ông đến từ đó. Có lẽ ông ta sống ở đó.” Với tôi, có vẻ anh ta đang chứng kiến một vụ phun trào núi lửa nhỏ, nhưng anh ta chưa bao giờ thấy bất cứ cái gì giống như thế, và chỉ có thể mô tả nó bằng từ vựng hạn chế và kinh nghiệm của mình.

 

Rồi anh gặp khó khăn khi quyết định quay trở lại núi. “Có lẽ tôi leo lên quá xa. Tôi không biết làm thế nào xuống được. Tôi không thể tìm ra đường tôi đã leo lên. rất dốc trơn. đi rồi! đã chảy xuống phía bên kia của ngọn núi. Tôi sẽ phải đi đường khác.” Khi cố gắng đi xuống, anh trượt và ngã nhiều lần khiến đầu, lưng và chân bị đau. “Tôi đi một quãng đường dài trước khi tìm thấy một con đường đi xuống không có băng giá và rét run. Khi tôi đi lên đường không có băng. Cuối cùng tôi cũng quay về nơi có cây cối lại.”

 

Sau khi tìm thấy một dòng suối để uống nước, anh ta tìm kiếm một cái gì đó quen thuộc để có thể trở về nhà mình. Nhưng không có gì giống cả. Sau khi đi bộ rất lâu, anh nhìn thấy những hang động và một số người. “Họ không giống. Đó không phải là những người mà tôi biết. Các túp lều ở đó, nhưng trông cũ hơn, như cần sửa chữa. Họ không biết tôi. Tôi đang tìm kiếm bà lão, tôi hỏi ai đó. Bà ấy đã ra đi một thời gian dài. Họ không nhận ra tôi. Tôi nhìn không giống trước. Tôi… già. Tóc tôi hoa râm, và rất dài. Họ không nhớ tôi. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi chắc chắn đã đi một thời gian rất dài. Không có vẻ là một thời gian rất lâu, nhưng mọi thứ bây giờ khác lắm. Tuy nhiên, đó là cùng một chỗ.” Mặc dù chắc chắn ngạc nhiên khi nhìn thấy người lạ lúng túng này đi vào làng, nhưng họ cho phép anh ta lại.

 

Khi tôi đưa anh ta đến một ngày quan trọng, anh ta đang ngồi trong một hang động với những người xung quanh mình. Anh cho họ thấy những viên đá trong túi và kể họ nghe câu chuyện về người đàn ông với các biểu tượng trong hang động. “Một số người trong họ tức giận. Họ không nghĩ đó là sự thật. Họ không biết ý nghĩa của nó. Nó kháclạ. Họ nghĩ tôi là một lão già điên, rằng tôi đã lên núi quá lâu, đầu của tôi bị đụng. Họ nghĩ tôi dọa con nít sợ. Nhưng tôi bắt đầu cố hiểu, và tôi chỉ cần nói về nó với họ. Nó giống như phép thuật họ nghĩ rằng đó điều đáng sợ. Mộtsố người muốn lắng nghe.”

 

Có một phụ nữ trẻ lắng nghe và tin tưởng anh. Cô ấy hỏi và muốn đến đó, nhưng cô ấy quá sợ hãi. Cô đã ở bên anh khi anh chết tại một trong những hang động với nhữngviên đá bên cạnh anh. Sau khi chết, tôi yêu cầu anh mô tả từ cõi tinh thần những bài học anh đã học được. “Tôi phải tìm ra cái đó phía bên kia của ngọn núi. Tôi tìm người ở đó mà có kiến thức. Tôi đặt sự hiểu biết lên trên mọi thứ khác.” Anh ta sẵn sàng đi vào cái không biết để tìm ra nó ngay cả khi không ai tin mình. Khi tôi gọi tiềm thức ra để trả lời câu hỏi, nó đã mở rộng vấn đề này. “Một cuộc tìm kiếm kiến thức là điều quan trọng. Đó không phải là câu trả lời cho những gì Gail đang tìm kiếm. Đó chỉ là hành trình. Đó là trải nghiệm. Cô ấy bây giờ phải sử dụng kiến thức. Các kiến thức không phải đâu đó khác. ấy đã có kiến thức đó.”

 

Tôi muốn biết loại kiến thức cô ấy sử dụng, bởi vì một trong những câu hỏi của cô ấy là về mục đích của mình trong cuộc đời này. “Chúng tôi nhìn thấy cái này bằng cách sửdụng ánh sáng của các màu sắc khác nhau, tần số khác nhau, và các tầng thứ rung động để chữa lành thể. Ánh sáng sẽđến với ấy từ những viên đá. Đá màu xanh.

 

Chúng là những cái mà cô ấy sẽ dùng để nói ra chân tướng, và sau đó ánh sáng sẽ đến. Cô ấy sẽ biết con đường để đi theo. Sẽ có hướng dẫn. Nó sẽ là thông tin đến từ ánh sáng. Chúng tôi thấy điều này đến từ những thực tại so le. Cô ấy sẽ cần phải đi vào bên trong, sau đó sẽ có hướng dẫn cách sử dụng ánh sáng và màu sắc. Đây sẽ nhận được thông tin từ một liên hệ trong một thực tại so le.”

 

Tất nhiên, tôi muốn biết về những gì cô ấy nhìn thấy trong hang động trên đỉnh núi. “Sinhmệnh này từ —— như người ta nói ——hệ mặt trời khác (gặp khó khăn với từ này). Nhưng ý thức là cách họ truyền đạt. Không thông qua âm thanh vật lý, và đó cũng là cách mà thông tin mới này sẽ được đưa vào.”

 

Tôi hỏi, “Nếu ông ấy đến từ một nơi khác, vậy ông ấy đang làm gì trong hang động, trongthế giới của chúng tôi?”

 

“Thật khó để mô tả. Nó rất mỏng... nó giống như một bức tường hoặc một tấm màn che chia tách cả hai mặc dù chúng cách xa nhau. Ông ta ở đó với những biểu tượng, đểtruyền thụ nó. Nhưng đó cũng cùng thời gian, nhưng một lần nữa, không phải vậy.

 

Người này, lúc đó, không có ý thức để hiểu điều đó. Kiến thức đã được truyền qua, và vẫn giữ lại nó, cần phải khai thác vào đó, để nói, cần phải trở nên kỷ luật.”

 

Tôi hỏi, “Người đàn ông nói anhta cảm thấy như đã trong hang một thời gian dài.

 

Điều đó đúng không?”

 

“Theo cách đo thời gian của anh ta, vâng. Thực thể kia trở lại thời gian và địa điểm thíchhợp của mình.”

 

“Sao anh ta thể sống được nếu không ăn uống gì?”

 

“Không cần thiết. Cơ thể vật lý của anh đã được năng lượng chăm sóc.” “Anhấy cảm thấy mình đã già đi khi trở xuống núi.”

 

“Theo cách ghi thời gian của anh ta, vâng.”

 

Anh đã được đặt trong trạng thái dừng hình trong khi thời gian trôi qua. Tuy nhiên cơ thể vật của anh vẫn tiếp tụcgià đi. “Những đã xảy ra trongthời gian đó?”

 

“Tâm trí của anh ta mở ra, để nói, những biểu tượng này đã được đặt vào. Mặc dù, anh có lẽ không nhìn thấy nó bằng đôi mắt vật lý của mình. Nhưng nó đã được gieo mầm, vì vậy nó chính là ăn vào ý thức của anh ta. Anh ta không cần nó trong cuộc đời đó. Anh ta thiếu kỹ năng tâm lý. Thông tin đã có ở đó trong nhiều năm, nhưng điều nàyđã áp chế nó. Và bây giờ là lúc nó xuất hiện. Đó là lý do tại sao cô ấy đã được cho thấy cuộc đời này.”

 

Tôi cũng muốn biết về sự kiện đã xảy ra khi anh ấy ra khỏi hang động. “Đó là sức mạnh của Trái Đất. Năng lượng từ Trái Đất có thể được sử dụng trong cuộc đời này. Nórất giống với một ngọn núi lửa, nhưng anh chưa bao giờ thấy cái này trước đây. Anh ấy không hiểu. Trái Đất là một năng lượng sống và có năng lượng riêng của nó. Điều đó đã xảy ra.”

Đây là một ca nữa về những ký ức từ một tiền kiếp đang được hồi sinh để mang kiến thức chữa trị đến cho thời gian này. Tôi đã điều tra nhiều ca UFO/ET, nơi các ký hiệu đã được đặt vào não ở tầng thứ tế bào. Đây là thông tin sẽ được sử dụng trong tương lai khi nó được kích hoạt. Đây cũng là mục đích của Vòng Tròn Lúa Mì, để giải phóng thông tin chứa trong biểu tượng và cấy nó vào tâm trí của bất kỳ ai nhìn thấy biểu tượng trong lúa. Đó là một ngôn ngữ được hiểu hoàn toàn bởi tiềm thức.

 

* * *

Những cuộc gặp gỡ riêng biệt trong quá khứ với các cá nhân có kiến thức và trí tuệ cực độ là khác nhau đối với mỗi người. Nhưng họ chứng minh rằng việc tiếp cận kiến thức đó là khả thi và đã đạt được nhiều lần. Trong mỗi trường hợp đức tin cực độ đã thay đổi cuộc sống của họ. Có bao nhiêu người trong chúng ta đã sống như vậy, và cókiến thức cùng thông tin được chôn trong tiềm thức của mình? Con số này phải là cả quân đoàn, bởi chúng ta phải sống trong mọi loại hình thể tưởng tượng ra của cuộc sống, và trải nghiệm từng loại tình huống trước khi đạt đến sự hoàn hảo và thăng lên cuối cùng.

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.