MỤC IV – TRÍ GIẢ
Đây là một trong những buổi tôi làm trong tuần đặc biệt trải qua ở Laughlin, Nevada, tại Hội nghị UFO ngay sau cuộc tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2001. Trong mười hai phiên tuần đó, có mười phiên chứa thông tin mà tôi có thể sử dụng hoặc bao gồm các tin nhắn cá nhân cho tôi. Virginia đã có mặt trong các cuộc gặp gỡ của Người Trải Nghiệm mà tôi và Barbara Lamb tiến hành mỗi sáng trong suốt hội thảo. Đây là những phiên dành cho những người nghĩ rằng họ đã có trải nghiệm UFO/bắt cóc… vì vậy họ có thể chia sẻ chúng với những người đồng cảm khác. Trong phiên làm việc, Virginia chủ yếu tập trung vào những trải nghiệm UFO đáng ngờ của mình. Tuy nhiên, nó đã đi theo một hướng khác. Cô ấy là một người phụ nữ dễ nhìn, chắc chắn không nhìn ra tuổi của cô (đầu 50). Cô là y tá đăng ký trong một bệnh viện lớn nhiều năm.
Khi Virginia ra khỏi đám mây, cô thấy mình trong một môi trường khô cằn, ảm đạm. Không thảm thực vật, chỉ có màu be trải dài hàng dặm về phía ngọn đồi nâu ở phía xa.Một nơi hoang vắng. Cô ấy không thích nơi này vì nó quá khô cằn. “Tôi thích màu xanh, tôi thích cây cọ, nhưng ở đây không có.”
V: Đó là tất cả những gì tôi có thể thấy. Cách một khoảngtôi bắt đầu thấy một số người. Một dòng người dài. Và vài con lạc đà. Người ta chủ yếu là dắt lạc đà có chở đồ. Và đôi khi có thể có người trên lạc đà. Nhưng chủ yếu là người đi bộ, những con lạc đà chở đầy báu vật, sản phẩm, hàng hóa, sản vật của họ. Họ đang đưa chúng bán vào thị trường. Để trao đổi những thứ khác. Tôi thấy họ chỉ đi ngang qua cách tôi một khoảng. Họ đang di chuyển từ phải sang trái, chỉ đi theo tuyến đường mòn này, nhưng họ đi tắtmột chút. Tôi không thấy ai khác ngoài những người này, khá hoang vắng. Người ta phải đóng gói tốt, mang theo một số thực phẩm, và biết nguồn nước ở đâu. Con người chính là đi trên một con đường vừa dài vừa nóng.
Tôi yêu cầu cô ấy miêu tả chính mình. Cô ấy là một phụ nữ da đen tóc đen dài, không phải màu sắc hiện tại của cô ấy. “Tôi có một đôi sandal da đơn giản. Tôi nghĩ tôi đã tựlàm ra nó. Cắt ra từ da thú, rồi lắp nó lên bàn chân mình. Tôi mặc áo chùng rộng thùng thình. Trắng, nhưng không trắng tinh. Rộng thùng thình vì rất nóng. Và nó thoáng mát, đó là vật liệu dệt gia đình. Nó phù hợp với mục đích —— bao trùm cơ thể tôi, và cho phép thông gió. Và đó là điều mà chúng tôi có thể làm cho chính mình.”
Khi tôi hỏi cô ấy già hay trẻ, cô ấy nói, “Tôi khá già trong văn hóa của mình. Tôi gần ba mươi lăm. Cơ thể cảm thấy khỏe mạnh, nhưng mệt mỏi. Có rất nhiều công việc lao động. Và nó gây sức ép trên cơ thể của tôi. Tôi mệt. Tôi làm việc quá vất vả, có quá nhiều trách nhiệm, không đủ thời gian để nghỉ và chơi. Mọi thứ trong cuộc đời tôi là một cuộcđấu tranh để sinh tồn.”
D: Bạn có sống ở đó không?
V: Nơi chúng tôi sống, một phần là hang động và một phần là cấu trúc được xây dựng xung quanh lối vào của hang động. Bên trong, chúng tôi có thể thoát khỏi cái nóng. Đôi khi vào ban đêm khi trời mát hơn, chúng tôi có thể ra ngoài. Chúng tôi có một cấu trúc nhiều gió được xây dựng bên ngoài hang động, nơi chúng tôi có một số dụng cụ và đồ vật của mình.
D: Có nhiều người các bạn ở đó không?
V: Không nhiều như trước đây. Tan tác. Không còn gia đình nào. Chúng tôi luôn luôn sợ. Có những băng cướp đi qua, chúng tôi luôn sợ rằng mình sẽ bị tấncông lần nữa. Nhiều người đã bị giết, một số phụ nữ bị bạo hành. (xúc động) Đôi khi con của họ bịcướp mất.
D: Họ cướp lấy trẻ con?
V: (khóc) Họ làm vậy! Họ tăng nhân khẩu của họ theo cách này. Họ muốn phát triển cộng đồng của họ, và giảm nhân khẩu chúng tôi. Vì vậy, họ ghét chúng tôi. (Khóc) Tôi không biết tại sao! Tôi phải làm cô ấy thoát khỏi cảm xúc, như vậy cô ấy có thể nói chuyện với tôi mà không khóc.
D: Nhưng trong cộng đồng này, tất cả các bạn sống trong những hang động khác nhau với các cấu trúc ở phía trước?
V: (thút thít) Đó là tất cả những gì chúng tôi biết. Tôi biết có những người sống theo những lối sống và phương pháp khác, nhưng những người chúng tôi sống thế này. (thổn thức)
D: Có bao nhiêu người trong gia đình bạn?
V: Tôi có một người chồng, tôi có hai con. Tôi đã từng có một đứa nữa... (buồn) không còn ở với chúng tôi nữa. (Thổn thức) Những người đó qua đây, họ chỉ nhặt thằng bé lên, và bắt nó đi.
D: Đó là lý do bạn cảm thấy rất xúc động, vì bạn đã mất đi một trong số những người con của mình.
V: (khóc) Tôi không biết những gì đã xảy ra với nó. Nhưng tôi nghe nói rằng họ chỉ tăng số dân của riêng họ. (thút thít) Họ muốn tăng...Tôi muốn nói “đàn của họ”.
D: Nhưng nếutheo cách đó thì họ sẽ không làm đau thằng bé.
V: Vâng. (thút thít) Tôi đã nghe điều đó, tôi hy vọng đó là đúng. (thổn thức) Nhưng tôi nhớ nó. Và tôi muốn biết rằng nó ổn, và không quá sợ hãi.
D: Nhưng bạn còn những đứa con khác.
V: Vâng. Tôi có một con trai và một con gái nhỏ. (thổn thức) Nhưng tôi luôn sợ rằng việc đó sẽ xảy ra lần nữa. Thật khó khăn. Cuộc sống khó khăn. Cuộc sống là khó khăn, và đôi khi tôi tự hỏi tại sao nó vất vả như vậy. (thổn thức) Tại sao chúng tôi không thể hạnh phúc và tự do. Tôi có thể nhớ được tự do. Tôi không biết tại sao tôi nhớ được tự do, nhưng nó nên tốt hơn thế này.
D: Có khó tìm thức ăn ở đó không?
V: Có. Có những nơi có nước, có sung và chà là. Chúng tôi có thể thực hiện các chuyến đi. Chúng tôi thu thập thức ăn và mang về. Nhưng đi ra ngoài thật đáng sợ. Có những người mà chúng tôi buôn bán cùng, để chúng tôi có thể có phương tiện làm bánh mì. (thút thít)Nhưng thật khó khăn. Chúng tôi phải cẩn thận.
D: Tại sao bạn không sống trong một thị trấn; trong một thành thị? Có an toàn hơn không?
V: Chúng tôi không biết cuộc sống đó. Nó quá xa xôi. Chúng tôi không phải là người thành thị. Đây là nơi chốn mà chúng tôi biết. Chúng tôi đã nghe về những khu định cưlớn hơn khác. Nhưng chúng tôi cũng đã nghe về những điều xấu xảy ra ở đó. Vì vậy, chúng tôi không cố gắng để điđến bất kỳ khu định cư nào lớnhơn.
D: Nếu bạn đi đâu đó như vậy, có lẽ bạn sẽ an toàn hơn, bởi vì sẽ có nhiều người hơn.
V: Có thể. Có lẽ. Nhưng đây là nơi tôi chôn nhau cắt rốn.
D: Bạn có thú nuôi không?
V: Một vài người trong chúng tôi có lừa chung. Một số người có lạc đà. Nhưng không nhiềungười trong chúng tôi có mấy con đó.
D: Tôi nghĩ nuôi động vật sẽ giúp bạn dễ dàng lữ hành và thu thập thức ăn hơn.
V: Vâng, chúng tôi đi đến những nơi có thể trao đổi hàng hóa. Tôi dệt chăn và giỏ, có thể đổi chúng để lấy thức ăn. Chúng tôi trao đổi, và có tuyến buôn hàng này, nơi mọi người đi đến chúng tôi. Nó không quá xa khu trại chúng tôi, nơi chúng tôi sống. Đôi khi chúngtôi có thể nhận được hàng hóa từ họ.
Đây có thể là dòng người dài mà cô ấy đã nhìn thấy vào đầu phiên —— Đoàn lữ hành đangđi theo tuyến buôn hàng.
D: Vậy bạn có thể sinh tồn.
V: Chúng tôi sinh tồn. Nhưng thật khó khăn.
D: Việc dệt chiếmhầu hết thời gian của bạn?
V: Tôi dệt, và cố gắng làm chăn đẹp. Sử dụng màu nhuộm có thể tìm thấy. Tôi có thể lấy len. Một số người có dê, tôi có thể làm chăn. Và khi có được thuốc nhuộm thích hợpđể lên màu chủ đề của mình, tôi cố đưa một số mẫu thiết kế vào. Tôi có thể đặt mẫu thiết kế trong đó khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn. Và hy vọng sẽ làm cho người khác cảm thấy hạnh phúc hơn. Tôi cảm thấy như tôi cần tạo ra vẻđẹp. Nó quan trọng.
D: Chồng bạn làm gì cho nhóm nhỏ củabạn?
V: Anh ta chăm sóc dê, đưa chúng đến những nơi có thể tìm thấy một ít nước, và đôi khi chúng có thể ăn cỏ xanh xung quanh các khu vực có nước. Anh ta đưa chúng đi cả ngày. Đôi khi hơn một ngày với chúng. Và chúng tôi có thể lấy sữa từ chúng. Chúng tôi có thể ăn ít con trong đó. Điều đó muốn giết tôi! Thật đau đớn khi phải ăn thịt thú của mình! Tôi không thích ăn chúng, nhưng chúng tôi phải sinh tồn. Chúng tôi phải nuôi dưỡng bản thân. Động vật là bạn của tôi.
D: Đây có nghĩa là bạn ở một mình rất nhiều, phải không?
V: Vâng. Có những người khác không quá xa trong khu vực này. Và tôi không cảm thấy cô đơn. Nhưng anh ấy đã đi rất nhiều, tôi dệt và suy nghĩ.Và đó là điều tốt.
D: Và bạn có con để chăm sóc.
V: Vâng,chúng là một niềm vui.
D: Có vẻ như bạn không thực sự hạnh phúc ở đó.
V: Rất nhiều công việc. Bằng cách nào đó tôi biết có nhiều điều để sống hơn là chỉ đấu tranh để sinh tồn và chăm sóc gia đình mình. Tôi yêu gia đình mình, tôi muốn chămsóc họ, nhưng có một phần của tôi biết rằng đây không phải là tất cả. Đây không phải là tất cả. Đôi khi tôi ước mong đến những nơi khác, và trở nên tự do hơn. Phải có cái gì đó khác. Và bằng cách nào đó tôi biết mình nhớ —— tôi không biết tôi nhớ như thế nào, hay tôi nhớ cái gì —— nhưng tôi nhớ nó không phải là theo cái cách này. (thổn thức) Và những kí ức vẫn đang ám ảnh. Nó làm tôi suy nghĩ về cuộc sống này khó khăn như thế nào. Và tôi biết cái gì đó về cuộc sống mà không phải là khó khăn như vậy. Nhưng nó cũng giúp tôi, để nhắc nhở tôi rằng có những thứ đang đến, mà sẽ theo cách này một lần nữa.
D: Thật hoang mang khibiết điều đó mà không tài nào nhớđược nó.
V: Đúng vậy. Tôi biết, nhưng tôi không biết tại sao tôi biết. Dường như không ai khác biết.
D: Họ không có những kí ức này?
V: Họ dường như không có. (Khóc) Tại sao họ không biết? (Cô ấy đã sắp khóc bây giờ) Đôi khi họ nghĩ rằng tôi điên. Họ nghĩ đầu óc tôi trục trặc. (thút thít) Trong khi tất cả những gì họ nghĩ đến là làm bánh mì hoặc kiếm ăn, thì tôi nghĩ về mọi thứ. Tôi không biết tại sao tôi nghĩ về mọi thứ, nhưng tôi nghĩ về những thứ khác, và tôi không biết làm sao tôi biết. (thút thít) Mọi thứ đều khác biệt. Họ hòa bình, và tôi hạnh phúc. Và tôi không phải làm việc quá vất vả. (thổn thức) Đây nghe rất giống một số người trong thế giới hiện đại của chúng ta. Họ có những ký ức về những cuộc sống và những sự tồn tại khác. Họ không biết những thứ này xuất phát từ đâu, bởi chúng không có cơ sở trong thực tế hiện tại của họ, đặc biệt là cách họ đã được nhà thờ tuyên truyền. Điều này có thể rất hoang mang, vì thế thật dễ thấy nólà xa lạ thế nào đối với một phụ nữ sống ở giữa hư vô, với giáo dục ít ỏi mập mờ, không tiếp xúc được với những cách nghĩ khác. Cô ấy dường như có ký ức mơ hồ về những kiếp sống khác mà không có lời giải thích hợp lý. Đó chỉ gia thêm sự bất hạnh và cảm giác tách biệt khỏi nhóm. Nỗi thất vọng của việc cố gắng để phù hợp và bị hiểu lầm dường như là vô tận. Dường như biết là vô biên và đã tồn tại từ khi có những con người biết suy nghĩ trên TráiĐất này. Nó cũng giải thích phần nào nỗi khát khao “về nhà”.
D: Càng khó khăn hơnkhi bạn có những ký ức đó.
V: (Thút thít) Thật khó. Thật khó để mọi người nghĩ tôi không phải là người đầu óc có vấn đề.
D: Nhưng bạn biết bạn không có vấn đề.
V: (Xúc động) Đôi khi tôi tự hỏi tôi có phải thật sự có vấn đề hay không.
D: Bạn chỉ là khác biệt một chút, tất cả chỉ như vậy. Bạn nhớ những điều họ không nhớ.Nhưng nó ổn. Bạn có thể nói chuyện với tôi. Tôi hiểu.
Tôi đưa cô ấy tiến tới một ngày quan trọng. Trong một cuộc sống mà ngày nào cũng như ngày nấy, rất khó để thân chủ tìm thấy bất cứ thứ gì quan trọng. Bởi vì cuộc sống của họ quá bình phàm, những gì họ cho là quan trọng thường sẽ không quan trọng đối với chúng ta.
D: Đó là một ngày quan trọng. Bạn đang làm gì bây giờ? Bạn thấy gì?
Cảm xúc hiện diện nãy giờ đã biến mất. Giọng nói cô ấy trở lại bình thường, thậm chí là bình phàm.
V: Ồ, tôi bắt đầu ngày của mình, giống như tất cả những người khác. Thức dậy chuẩn bị cho một ngày, và cho bữa ăn gia đìnhmình. Tuy nhiên,đây là một ngày đáng nhớ.
Hôm nay tôi sẽ gặp ai đó, ngườisẽ thay đổi cuộc đời tôi.
D: Làm thế nào bạn biết điều này?
V: Vâng, tôi chưa biết, nhưng chính là ngày này. Nhìn lại từ quan điểm “ở đây”, đây là ngày mà tôi đi ra ngoài để gặp một người rất bất thường thuộc đoàn lữ hành buôn bán. Tôi đem vài cái chăn và giỏ ra theo. Có một người trên con đường này đi theo đoàn lữ hành. Ông ấy chỉ đi cùng họ trong một thời gian. Có lẽ ông ta cần đến cùng nơi mà họ đang đến, nhưng ông ta không phải thương nhân. Ông ấy là một người đàn ông lớn tuổi. (Nghiêm túc) Nhưng ông ấy là người biết về những thứ khác. Đoàn lữ hành dừng lại một lúc. Đó là khi tôi biết tôi có thể đưa sản phẩm tôi làm cho họ. Họ ở lại qua đêm. Và người đàn ông này đã đi cùng họ. Ông ấy là một người khác biệt. Một người của sự nhẹ nhàng,sức mạnh và học tập. Và rất, rất khiêm tốn. Khônggiống một số người trên tuyến đường này —— những người nghĩ rằng bạn chẳng là gì cả, còn tất cả họ thì đều quan trọng và ai cũng biết điều này. Người đàn ông này đã nói chuyện với tôi. Ông ta nói chuyện với tôi như thể tôi cũng quan trọng. Ông ấy nhìn tôi, gọi tôi là“Đứa trẻ của ta.” Ông ấy đã nói với tôi về những thứ khác, những nơi khác, thậm chí những thời đại khác. Ông ấy có thể nhìn vào tôi và biết tất cả về tôi. Tôi thậm chí không cần phải nói với ông ta. Ông ấy cảm nhận được nỗi đau và sự hoang mang của tôi đối với cuộc sống. Và cuộc sống tiếp diễn như thế nào. Tôi thường hỏi bản thân: “Chúng ta đang làm gì ở đây? Có phải đây là tất cả hay không? Tại sao lại không có những thứ khác trong cuộc đời của tôi mà tôi có thể nhớ là đã có trước đây?” Và tôi khao khát nước. Tôi nghe rằng cónước, nhiều nước ở những nơi khác. Tôi chưa bao giờ thấy nó.
Tôi muốn ở nơi có nhiều nước. Nó sẽ làm cho cuộc sống của tôi dễ dàng hơn nhiều. Và ông ấy nói về nước. (Khóc) Và ông ấy nói về nước của sự sống.Ông ấy nói về nước như thể ông ấy không thực sự nói về nước. (thút thít) Ông ấy nói về những điều khác mà có thể khiến tôi tự do. Đó là về tôi là ai ở bên trong. Ông ấy nói với tôi rằng nếu tôi có thể nhớ đủ chăm chỉ, thì… một phần của tôi có thể đi các nơi mà không cần mang cơ thể theo. Cơ thể này không thực sự là tôi. Tôi có thể đi nơi khác mà không phải lo lắng về việc không giàu có và không có nhiều cơ hội. Và tôi có thể là tôi ngay nơi tôi ở này. Và tôi có thể tiếp cận với những cõi giới khác, thậm chí những thời đại khác. Và tôi có thể thăm bạn bè của mình, những người tôi đã biết ở những thời gian khác và những nơi chốn khác. Và ông ấy nói về thiên thần.(Êm đềm) Đôi khi tôi đãnhìn thấy các thứ, nhưng tôi không nói. Tôi thậm chí không nói với chồng. Nhưng tôi thấy những người đến, và họ được làm ra từ ánh sáng, họ nói chuyện với tôi. Nhưng sau đó tôi tự hỏi có phải tôi điên không. Và ông ta nói với tôi rằng đây là những người, những sinh mệnh vĩ đại yêu tôi. Và họ cũng nhớ tôi. Họ đến và thăm tôi. Và tôi có thể đi với họ, thậm chí không phải lữ hành bằng bất cứ cách nào. Nhưng tôi nghĩ tôi phải làm vậy. Tôi có thể đi với họ, và tôi có thể thăm người. Và tôi thậm chí có thể ăn tất cả những gì tôi muốn. Tôi có thể cảm thấy như tôi đang ăn tất cả những gì tôi muốn. Tôi đoán nó sẽ không phải là thực. Nhưng tôi có thể thưởng thụ cảm giác đạt đượctất cả những gì tôi muốn, bao gồm cả rất nhiều sự học tập bên trong bản thân mình. Bởi vì tôi muốn biết thêm nhiều thứ. (Cô ấy trở nên cảm xúc trở lại.) Và tôi không thể biết nhiều thứ ở đây. Không có ai để dạy tôi. Nhưng ông ấy bảo tôi có thể. (Khóc) Và thật khó để tôi tin. Tôi muốn tin điều đó. Tôi muốn biết nhiều hơn. Tôi cảm thấy như tôi biết nhiều hơn, nhưng tôi chưa. Thật khó để giải thích. Nhưng ông ấy nói với tôi rằng tôi có thể đi đến các nơi. Và nếu tôi có thể cùng với những sinh mệnh vĩ đại mà tôi thấy, những sinh mệnh mà tôi không nói đến. Họ là ánh sáng. Họ giống như được làm từ một ánh nến hay cái gìđó.
D: Họ đếnvới bạn khi bạn ở một mình?
V: Họ đến với tôi vào ban đêm khi mọi người đang ngủ. Đôi khi tôi nhìn thấy họ, đôi khi họ nói chuyện với tôi. Tôi không bao giờ cố gắng nói chuyện với họ, bởi vì tôi không muốn đánh thức bất cứ ai. Nhưng tôi lắng nghe họ. Sau đó, tôi nghĩ có lẽ tôi sẽ ra khỏitâm trí của mình. Tôi muốn nghe họ, nhưng...đôi khi tôi chỉ khôngmuốn họ rời đi.
D: Nhưng người đàn ông kia hiểu những điều này?
V: Ông ấy hiểu những điều này, và ông ấy hiểu tôi. Ông ấy hiểu nỗi nhớ của tôi, và hiểu được sự chán nản của tôi. Ông ta biết rằng tôi muốn biết, ông ta nói với tôi rằng tôi có thể đi đến những nơi kia. Tôi có thể đi đến những nơi của học tập. Và tôi có thể làm điều đó bằng cách trở thành người tôi là, và ở nơi tôi ở. Đây là điều thú vị đối với tôi.
D: Đó là nhữngý tưởng rất lạ, phải không?
V: Là những ý tưởng lạ lùng. Không ai nói về những điều này.
D: Bạn có biết người đàn ông này là ai không?
V: Ông ấy nói với tôi về một người mà ông ta đã gắn kết từ lâu. Và cả hai đều rất già.
Ông ấy nói với tôi về thời gian ở một đất nước khác, nơi họ phải chạy trốn. Và họ đã ở trong đất nước của tôi rất nhiều năm, nhưng thời gian của họ đang dần đi đến kết thúc ở cuộc sống này. Ông ấy nói với tôi về những cuộc đời khác. Và đừng sợ. Người đàn ông mà ông ta nói đến là một người vĩ đại của hòa bình và tình yêu. Đấy là bạn của ông ta, và người bảo vệ cho ông ta rất rất rất nhiều năm. Họ đang mệt mỏi, và muốn trở về nơi họ xuất xứ. Tôi luôn biết tôi đến từ một nơi khác. Và ông ấy nói với tôi rằng khi kết thúc cuộc sống này, chúng ta sẽ trở lại đó. Thật tuyệt vời, và thật tuyệt mỹ. Và ông ta sắp làm việc này. Ông ta và bậc thầy (master) của mình —— ông ta gọi người đó như vậy —— sẽ làm việc này rất sớm thôi. Họ sẽ được ở với bạn bè của mình từ nơi khác trước khi họ bước vào cuộc đời này. Nhưng ông đã học được nhiều điều. Người đàn ông này biết nhiều điều, và ông đã chia sẻ nhiều kinh nghiệm với người mà ông gọi là “bậc thầy”.
Đây nghe không giống Jesus vì người đàn ông này quá già. Tôi băn khoăn liệu cô ấy có thể sống trong Đất Thánh, và đây có thể là một trong những tông đồ đi và dạy ngườikhác hay không.
D: Quốc gia nơi bạn sinh sống, bạn có nghe được tên của nó không?
V: Tên của nó nghe giống một con sông mà tôi biết. Tôi nghe mọi người nói về một con sông lớn. Nó được gọi là sông Indus. Đó là đất nước xung quanh sông. Chúng tôi không có têncho nó ở đây.
D: Có phảingười đàn ông này đã nói mình đến từ đâu?
V: Ông ấy đã đi xa hơn về phía tây, ghé thăm nơi ông đã từng sống. Ông ấy có những mối liên hệ quan trọng với những người mà ông ta cần phải nhìn lại ở đó. Ông ấy muốn giữ liên lạc với họ. Nó khá xa, nhưng những tuyến buôn hàng đi qua đường này, ông đi với họ để an toàn.
D: À, đây là một ngày quan trọng khi bạn gặp người đàn ông này, và tìm ra ai đó hiểuđược bạn.
V: Ông ấy đã đi tiếp. Nhưng ông ấy đã cho tôi một món quà mà không thể bị lấy khỏi tôi. (thổn thức) Ông ấy giúp tôi hiểu. Và nói với tôi cách để cho phép nhiều hơn, vàkhông phản kháng nó. Và để tìm cách học tập và thăm viếng những nơi khác. Làm thế nào để đồng thời làm điều đó và sống cuộc sống của tôi ở đây. Tôi có thể chăm sóc gia đình của mình. Tôi có thể là một người vợ tốt, một người mẹ tốt. Và tôi có thể dệt những chiếc giỏ và chăn. Và tôi cũng có thể được tự do đi đến những nơi khác, biết những thứ khác.Và để nuôi dưỡng mình theo cách đó.
D: Điều đó rất quan trọng. Ông ta đã ban cho bạn một món quà tuyệt vời. Sau đó tôi đã đưa cô trở lại một ngày quan trọng khác trong cuộc đời.
V: Tôi (thở dài) chuẩn bị rời khỏi cuộc đời này. Cơ thể yếu, và tôi già. Tôi bắt đầu nhìn thấy viễn ảnh. Tôi đã viếng thăm nhiều nơi kể từ khi tôi gặp người đàn ông đó.Người đàn ông của Judea kia, ông ấy nói với tôi.
D: Đó là nơi ông ấy nói mình đã đến từ đó?
V: Ông ấy đến từ Judea. Tôi không biết về Judea. Và tôi hạnh phúc hơn nhiều khi cuộc đời kết thúc, bởi vì ông ấy đã dạy tôi mọi thứ. Ông ấy dạy tôi làm thế nào để được tự do nơi tôi ở. Ông ấy nói với tôi về việc rời cơ thể vĩnh viễn, trong cái mà chúng ta gọi là “cái chết”. Ông ta bảo tôi đừng sợ. Và tôi cũng đã học được từ những người khác sau đó nữa, tôi đã có liên lạc. Những sinh mệnh vĩ đại không bao giờ chết. Và tôi biết rằng tôi chỉ ở đây một chút thôi. Tôi có những thứ khác để làm, những nơi khác để ở, và những người khác để tương tác cùng. Rồi tôi rời khỏi cơ thể này, và tôi không sợ hãi.
D: Vậy cơ thể không có gì trục trặc? Nó chỉ hao mòn.
V: Chỉ hao mòn. Và tôi đã kết thúc thời gian ở đây. Gia đình tôi —— những người bị bỏ lại, buồn. Tôi bảo họ đừng buồn. Tuy nhiên, họ không sao hiểu tôi được. Họ không bao giờ hiểu. Họ vui mừng vì tôi đã hạnh phúc hơn trong những năm về sau. Nhưng họ khôngbiết tại sao lại thế. Và tôi bảo họ đừng buồn khi tôi ra đi. Họ cũng không hiểu
điều đó. Tôi đã cố gắng dạy cho người khác. Họ đã không chấp nhận nó tốt cho lắm.
D: Nhưng bạn luôn là một người khác biệt.
V: Vâng. Con cái tôi nghĩ có lẽ tôi có thể đúng, bởi vì họ yêu và tôn trọng tôi. Tuy nhiên, họ bị những người khác ảnh hưởng nhiều hơn là tôi, rất tiếc phải nói vậy. Nhưng tôi sẽ đi. Tôi không cảm thấy không vui về việc rời đi. Tôi biết rằng tôi có thể trông nom gia đình tôi, con tôi, và họ có những cuộc sống riêng của họ bây giờ. Nhưng tôi có thể theo dõi họ theocái cách mà những sinh mệnh này, tôi biết,đã quan sát tôi.
Tôi chuyển cô ấy đến thời điểm cô ấy rời bỏ thân thể mình (chết), và yêu cầu cô ấy nói với tôi đó là như thế nào.
V: Nó rất, rất, rất an bình.Tôi đang thấy những người bạn thiên thần của tôi. Họ đang giơ tay ra với tôi, tôi cảm thấy nhẹ hơn, nhẹ hơn và nhẹ hơn, cuối cùng tôi chỉ trôi qua họ. Và tôi đang ở trong nơi tuyệt vời của an bình và tình yêu. An bình và tình yêu, ánh sáng và tự do. Và đó chính là một cảm giác tuyệt vời khi trở lại nơi tôi thuộc về, nơi mà tôi cảm thấy tôi chỉ mới vừarời khỏi. Giống như chỉ mộtphút. Cuộc đời tôi dường như quá dài và khó khăn, nhưng bây giờ có vẻ như nó chỉ là một phút.
D: Khi nhìn vào cuộc sống mình vừa rời đi, bạn có thể nhìn thấy tất cả những điều đó từ một góc độ khác. Mục đích của cuộc đời đó là gì?
V: Tôi đã học cách hợp nhập cõi giới này với cõi trần. Sự tồn tại bình phàm thế tục. Tôi đã học cách kết hợp hiểu biết của mình về những cõi giới cao hơn vào thế giới mỗingày làm việc suốt của tôi. Đây là một vấn đề mà tôi vẫn chưa làm chủ được. Tôi đã học được rất nhiều trong cuộc đời đó. Và tất cả những đau đớn mà tôi phải trải qua là để biết rằng nó có thể được thực hiện. Và nó có thể được hợp nhập thành công.
D: Dù bạn đã gặp sự đối lập và chế giễu.
V: Sẽ luôn có sự đối lập trong cuộc sống trần thế. Khi người ta đưa vào ký ức và kiến thức về các cõi giới thượng thiên, khi người ta nhớ đến sự tồn tại trước đó và biết có những thứ khác, không chỉ ngừng lại ở những thứ trước mặt mình. Sẽ luôn có những người chỉ ở cấp độ đó.Và họ sẽ đả kích những người gợiý những điều đó. Vì vậy, điều này cũng để giúp tôi trong những kiếp sống tương lai. Bởi vì bất cứ cuộc đời nào tôi đi vào, nó sẽ là một cuộc đời mà có sức đề kháng.
D: Nhưng có được những kí ức này không làm bạn vất vả hơn khi ở trong thế giới vật lý sao?
V: Có vẻ như tôi sẽ luôn có những kí ức này. Tôi được cho biết tôi không phải là người quên hoàn toàn. Đây là giúp chuẩn bị cho tôi để có thể hợp nhập cái này, bởi vì tôi đã chọn trên một tầng thứ cao hơn để không hoàn toàn quên mất. Để không hoàn toàn ở đằng sau tấm màn che. Tôi chọn điều này. Và bằng cách chọn điều này, tôi cũng phải học cách hợp nhập nó.
D: Nhưng có những kíức này sẽ không làm cuộc sống của bạn khó khăn hơn à?
V: Đó là một cuộc đời khó khăn. Nhưng từ tầm nhìn cao hơn của mình, tôi chọn lựa có những khó khăn trong kiếp sống vật lý mà sẽ giúp tôi phát triển tâm linh. Cuộc sốngcủa tôi dễ hay không không quan trọng. Điều quan trọng là tôi tăng trưởngđược bao nhiêu. Và đây là lộ trình mà tôi đã chọn để làm điều đó. Không phải chỉ đi vào cuộc đời hoàn toàn mù câm của bức tranh lớn hơn và quên đi những gì tôi đã đến để làm —— Điều đó không quan trọng. Tôi bước vào cuộc đời với những ký ức về điều mà tôi phải học. Đôi khi phải mất một thời gian để tập hợp nó lại, để nhớ đó là gì, và làm thế nào để lan truyền làm việc đó. Nhưng đây là con đường mà tôi đã chọn từ tham vấn với các trưởng lão.
D: Vâng, nhưng nó gâyvất vả hơn.
V: Nó vất vả hơn, nhưng tôi đã chọn lộ trình mà tinh thần sẽ đi qua khó khăn này.
D: Vì vậy, bạn sẽluôn luôn ít quên trong tất cả các cuộc sống của mình.
V: Vâng. Tôi sẽ biết các thứ, tôi sẽ nhớ các thứ. Và nó sẽ giúp nhắc nhở tôi rằng tôi là ai, và những gì tôi đã bước vào cuộc đời để làm. Tôi cảm thấy nếu tôi có những kinh nghiệm khó khăn này, tôi sẽ đạt được nhiều hơn là đi vào hết cuộc đời này đến cuộc đời kia mà quên đi những gì tôi đã đến để làm và làm thế nào để làm điều đó. Vì vậy, tôi đi vào với một phần trí nhớ. Chỉ đủ để thúc đẩy tôi, và để biết rằng có những điều để học và những việc để làm. Để biết rằng là có nhiều hơn. Tôi đã rất, rất sợ khả năng đi vào một cuộc đời với tất cả những tầm nhìn vĩ đại về những điều tôi sẽ làm, và lạc mất cùng quên đi những gì tôi đã đến để làm —— đó sẽ là lãng phí thời gian và cơ hội. Và có lẽ làm tổn thương người khác và cản đường họ. Tôi chọn có thêm sự giác ngộ cho điều này. Mặc dù rất khó để tôi hợp nhập. Nhưng tôi có những người bạn đến sống cùng tôi, chúng tôi đã có một giao ước giúp nhau nhớ. Và tôi đã làm điều này với sinh mệnh tuyệt vời mà tôi gặp trên lộ trình. Trước khi bước vào kiếp sống, anh ấy và tôi đều biếtnhững gì chúng tôi sẽ làm với nhau. Đó là một lời hứa nghiệp quả. Và tôi đã thiếtlập điều này với những người khác trong những kiếp khác. Tôi sẽ biết đủ để đặt câu hỏi, và những người khác sẽ giúp tôi tìm ra câu trả lời.
D: Vậy bất kỳ cuộc sống nào mà bạn đi vào, luôn có ai đó ở đấy.
V: Sẽ có. Tôi không bao giờ cô đơn. Tôi có rất nhiều, nhiều, nhiều bạn bè thông qua những người quen và tổ chức trong quá khứ. Tất cả chúng tôi đều biết về nguy cơ của việc lạc mất trong bùn sình. Và chúng tôi có một cơ chế an toàn.
D: Bạn có ý gì khi nói cơ chế an toàn?
V: Có lẽ tôi nghĩ rằng khi tôi đi vào một cuộc đời mà tôi sẽ quên. Và tôi có những người bạn yêu thương đi vào cuộc đời với tôi, hoặc tôi sẽ gặp ai đó trong suốt quãng đời của tôi. Và chúng tôi đã hứa hẹn rằng chúng tôi sẽ nhắc nhở nhau về chúng tôi là ai. Và chắc chắn không phải tất cả chúng tôi đều quên hết mọi thứ. Vì vậy, nếu ai đó nhớ một điều, và người khác nhớ những điều khác, chúng tôi sẽ giúp đỡ lẫn nhau.
Thậm chí chúng tôi còn có những cái mà chúng ta gọi là “mã”. Nếu người ta chỉ nhớ một cụm từ hoặc một câu, nó sẽ kích hoạt những thứ khác mở ra những mảng ký ức và tri thức.
D: Vậy các bạn sẽ biết cách xác định lẫn nhau?
V: Chúng tôi sẽ làm việc này cho nhau. Nó không phải là một mã ý thức. Nhưng có những điều mà ai đó có thể nói rằng chúng tôi đã thiết lập trước. Giống như khi bạn nóiđiều này, nó sẽ tải xuống toàn bộ hộp thông tin này cho tôi khi tôi đã sẵn sàng. Và chúng tôi sẽ gặp nhau khi tôi đã sẵn sàng, hoặc khi bạn đã sẵn sàng. Và chúng tôi làm điều đó cho nhau. Nó giống như một mạng an toàn nhỏ để đi vào một cuộc sống đáng sợ mà chúng tôi sợ mình sẽ quên.
D: Và bạn sẽ luôn ở với những người này trong những cuộc đời khác nhau. Đúng không?
V: Đúng vậy. Nó tốn của tôi, cái bạn sẽ gọi là “thời gian”, sau một đời, để nghỉ ngơi và suy nghĩ về tất cả mọithứ mà tôi đã học được. Và những điều tôi không học được.
D: Để đồng hóa, vâng.
V: Đồng hóa là một từ tốt. Phải mất một thời gian để làm điều đó, và sau đó tôi được tự do để làm những gì tôi chọn. Tôi có thể chọn nhiều lộ trình. Một trong số đó là đi vào cuộc đời khác. Và tôi đã chọn quay trở lại những cuộc đời khá là thường xuyên, với một khoảng thời gian rút ra giữa các cuộc đời để học tiếp lên cao hơn và làm việc với người khác. Đôi khi, tôi chỉ dành thời gian làm việc với những người khác trên cảnh giới TráiĐất. Ghé thăm vàtruyền cảm hứng cho họ. Tôi vẫn có những tri kỷ của mình trong những cuộc đời —— tôi gọi họ như vậy. Và tôi cũng dành thời gian với họ trong cả thời- gian-mơ. Tôi thì thầm những điều với họ, tôi ảnh hưởng họ, tôi quan sát họ. Có những lúc tôi tiếp tục ghé thăm các khu vực học tập khác; đôi khi chỉ cần thư giãn; luôn luôn sẽ có một thời gian khi tôi tham khảo ý kiến với những người mà tôi gọi là “các bậc trưởnglão”.
Sau đó tôi chuyển Virginia tiến tới, để thực thể khác kia lại trong quá khứ, như vậy tôi có thể hỏi những câu hỏi về cuộc sống hiện tại của cô ấy. Tiềm thức đã gặp khó khăn khi rời khỏi nhâncách khác trong quá khứ.
V: Virginia hiện thời tương đương một phụ nữ ở đất nước khô cằn mà hiện nay là Ấn Độ. Như thể cô ấy bây giờ là người đó. Và đây là một sự so sánh mà tôi muốn cô ấy hiểu. Cô ấy, giống như người đó, ở một mức độ nào đó. Và người ngoại quốc mà đã đi qua vùng của cô ấy —— không phải từ vùng của cô ấy, hãy nhớ —— nhưng chỉ đi qua và dừng chân một thời gian ngắn, ghé nhanh một nơi, và tìm hiểu người dân một chút. Có những người khác như người lữ hành đã đi qua đó và mang lại thêm sự giác ngộ chocô. Và cho cô ấy thấy làm thế nào tìm kiếm bên trong để tìm thấy tự do của mình, và để nhớ cô ấy là ai.
D: Đó là lý do tiềm thức đã chọn cho cô ấy nhìn thấy cuộc sống này hôm nay?
V: Đây là mục đích của cuộc đời đó. Đó là một sự so sánh. Cô ấy hiện là một phụ nữ đang lao động vất vả. Và cô ấy làm việc chăm chỉ. Cô ấy gặp khó khăn khi hợp nhập sựhiểu biết của mình với thế giới làm việc hàng ngày của cô ấy. Và có những người —— đặc biệt là ở nơi làm việc—— sẽ không nghe gì về chuyện thần bí của cô (Virginialà một y tá trong bệnh viện lớn), điều này thường gây thất vọng. Có những người đến với cô ấy vào ban đêm đã dạy cô ấy những thứ khác. Họ đưa cô ấy đến các cõi giới khác, và cho cô ấy thấy nhiều điều. Đó là cách để cô ấy tăng trưởng vượt lên cuộc đời này. Và cô ấy đồng ý cho điều này, để điều này xảy ra. Đó là để giúp cô ấy nhớ rằng có những điều khác trong cuộc sống hơn là ở đây, bây giờ, và công việc trước mặt bạn lúc này. Có rất nhiều điều xảy ra ở nhiều tầng thứ. Nhưng đối với tầng thứ trực hệ của cô ấy, đó là một thỏa thuận trước khi cô bước vào cuộc đời này, bởi vì cô ấy đã có nhiều thứ để làm trong cuộc đời này. Nhiều nghiệp để kết thúc. Và mục tiêu của cô là giúp mọi người nhớhọ là ai. Và cô ấy sợ rằng cô ấy sẽ quên mình là ai, và sẽ không thể giúp được mình hay bất kỳ ai khác.
Virginia đã từng thiền và mơ, thấy những cái nhìn thoáng qua về một thực thể mà cô gọi là “Heperon”. Cô ấy muốn biết đó có phải một thực thể thực sự không, và nếu có thìanh ta là ai.
V: Heperon là một phần không thể thiếu của sinh mệnh cô ấy. Cô ấy sẽ không bao giờ làm tình nguyện viên cho Trái Đất nếu không biết rằng “tri kỷ” của cô ấy —— tôi sẽgọi anh ta như vậy —— người rất, rất thân yêu từ nhóm hồn của cô ấy trên hành tinh khác, đã ở bên cô ấy. Anh ấy đảm bảo với cô ấy rằng thỏa thuận của họ là cô ấy sẽ bước vào cuộc sống Trái Đất, và anh ấy sẽ canh chừng cô ấy. Anh ấy luôn ở bên cô ấy trên tầng thứ nào đó. Anh ta là, cái mà bạn gọi là sinh mệnh “đa chiều kích”. Anh ta có thể làm nhiều thứ trong nhiều cõi giới, và cũng quan sát Virginia. Và đây là một phầnkhông thể thiếu của cuộc đời cô. Sự tồn tại thật của cô ấy trên Trái Đất là hiểu biết mà Heperon đang quan sát cô từ —— bạn có thể gọi là —— vị trí cao một chút. Anh ấy có thể ở nhiều địa điểm nhiều thời điểm. Anh ta, bạn có thể gọi là, một thiên thần. Anh ấylà một thiên thần đốivới cô ấy.
D: Vậy, anh ấy rất quan trọng trong cuộc đời cô.
V: Sự kết nối đó cực kỳ quan trọng. Đó là ở tâm điểm của sự tồn tại của cô ấy trên TráiĐất.
D: Điều đó rất tốt. Cô ấy có thêm một vài câu hỏi. Cô ấy muốn biết mình có liên hệ gì với Jesus không?
V: Có một sự cố ở Kashmir, nơi cô gặp người thanh niên là Jesus. Cô ấy là một tu sĩ vào thời điểm đó khi Jesus cùng đi với chú Joseph của mình, và học với các người thầy thông thái. Đó là một cuộc gặp gỡ thực sự. Đó là một cuộc gặp gỡ rất, rất đúng. Một ký ức thật sự. Một điều rất sâu sắc. Và ký ức về sự bình lặng của anh ta bằng nhiều cách đã giúp đỡ cô trong cuộc đời này. Chỉ cần chạm vào ký ức linh hồn của tình yêu và bìnhan mà anh ta phát ra, là có được một lực lượng ổn định. Và hiểu biết rằng anh ấy ở đó. Anh ấy ổn định như một tảng đá, anh ấy là tình yêu và sự bình an. Đó là một sự hiểu biết bên trong. Và cũng trong cuộc đời đã được tiết lộ hôm nay trong phiên này. Nó đã đi xa hơn, hóa thân tiếp theo của thực thểnày, Virginia.
D: Sau cái kia ở Kashmir?
V: Sau cái kia. Và người đàn ông này —— điều này rất khó nói, bởi nó không được chấp nhận rộng rãi —— nhưng người đàn ông đã dạy cô ấy từng sống một cuộc sống lâu dài với Jesus.
D: Tôi nghĩ đó không phải là Jesus, bởi vì ông ta già hơn.
V: Ông ta là bạn đồng hành của Jesus. Ông ấy đã mang theo kiến thức, vì vậy Jesus đã hai lần chạm đến cuộc sống của cô ấy.
Tôi kết thúc phiên bằng cách hỏi về những vấn đề vật lý của Virginia. Chúng bị gây ra bởi cô tiếp tục làm việc trong bầu không khí tiêu cực của bệnh viện sau khi đã chúng đã hết hữu ích với cô. Cô nghĩ mình đang giúp đỡ mọi người, nhưng năng lượng hiện diện trong môi trường đó đang làm sức lực của cô cạn kiệt. Đã đến lúc cô ấy tiếp tục công việc của mình. Cô ấy vẫn có thể giúp đỡ mọi người, và làm việc với những người đang hấp hối, nhưng cô ấy phải rời khỏibệnh viện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.