Ba Làn Sóng Tình Nguyện Viên và Trái Đất Mới - Chương 5

 

Chương 5: Người BảoVệ




Richard là một người lớn tuổi, đã nghỉ hưu sau một công việc chuyên ngành thành công. Ông ấy sinh năm 1948, có thể phân loại là người của làn sóng thứ nhất. Richard tự nhận là một người độc hành và không có gia đình. Ông ấy không có vấn đề gì, dường như cũng thỏa mãn với cuộc sống của mình. Vì phần lớn công việc của tôi là xử lý các vấn đề mang tính hủy hoại và những ốm đau nghiêm trọng, nên gặp một thân chủ an vui tương phản như vậy, cảm giác thật sự rất mới mẻ. Tất nhiên ông ấy vẫn có “câu hỏi muôn thuở” kia: mục đích cuộc đời ông ấy gì? Phải làm sao để thực hiện nó?

 

Lúc xuống từ đám mây, Richard trông thấy hai hình ảnh hoặc cảnh tượng ghép lại với nhau, ông ấy lưỡng lự không biết nên chuyên tâm vào cái nào. Một bên là khủng long xanh lục cổ rất dài bình lặng đứng dưới tàng cây ăn lá; bên kia thì là một cái kim tự tháp. “Hình ảnh một bên là khủng long ăn lá cây, bên kia là kim tự tháp ở trên mặt cát. Tôi ngồi đây đồng thời nhìn cả hai bên. Hình ảnh hết sức rõ ràng.”

 

Ông ấy quyết định chuyên tâm vào kim tự tháp, thế là đi về phía đó. Kim tự tháp rất lớn, đỉnh thẳng nhọn. một chỗ khiến thú vị và bất thường—— nơi cao nhất một quả cầu sáng rực. sáng như mặt trời, chiếu rọi bốn phương tám hướng. Tương tự hải đăng —— ngoại trừ ánh sáng không xoay vần, tĩnh tại phát ra ánh sáng màu trắng phớt vàng rạng ngời.

 

Tôi để ông ấy nhận thức thân thể mình. Richard phát hiện mình là một chàng trai trẻ, mang giày sandal da thuộc và mặc một thứ tương tự như áo Toga ngắn chấm đầu gối (Toga là một loại trang phục truyền thống của La Mã). Điều bất thường chính là ông ấy phát hiện mình có một mái tóc xám rất dài —— không hợp lý đối với một người trẻ. Anh ta sống một mình trong ngôi nhà đá rất nhỏ gần kim tự tháp. Tôi hỏi anh ta kim tự tháp liên quan hay không.

 

Richard: Vì lý do gì đó, ánh sáng kim tự tháp sẽ bảo vệ an toàn cho tôi. Ánh sáng chiếu xuống từ đỉnh kim tự tháp, nó đang trông nom mọi thứ. Nơi được nó chiếu đến đều rất an toàn. Đó là cảm giác của tôi. Tôi làm công việc của mình rất vui vẻ. Tôi đang hát và ngâm nga.

 

Dolores: sao bạn nói ánh sáng đang trông nom mọi thứ?

 

Richard: Tôi nghĩ tôi biết điều đó. Tôi biết dù mặt trời đã lặn thì ánh sáng vẫn ở đó. Nó không phải mặt trời. Chỗ đó là một mặt trời trên bầu trời, nhưng kim tự tháp ở đó và trông nom toàn bộ khu vực... Không chỉ trông nom tôi. Ánh sáng đi ra trong chỉ thị của chúng tôi. Tôi rất an toàn. Tuyệt đối an toàn. Vâng, tôi không cảm thấy bất cứ phiền não nào. Tôi rất hạnh phúc, cuộc sống của tôi rất hạnh phúc, hoặc nên nói là phấn chấn, đúng vậy.

 

Tôi hỏi ông ta có đi vào kim tự tháp không, có thấy cửa vào kim tự tháp không. “Có, mặt bên có cầu thang có thể đi lên. Tôi lên, phía dưới quả cầu ánh sáng có một cánh cửa.” Khi ông ta tiến vào phòng trong tăm tối, trong đó trống không,chỉ một viên tinh thể hồng lóng lánh lửng chính giữa phòng. Ông ta dùng một tay cầm viên tinh thể đặt trên lòng bàn tay. “Ánh sáng lóng lánh vờn quanh tay tôi... Nếu tôi nắm các ngón tay lại, ánh sáng sẽ tràn ratừ kẽ tay tôi.

 

Tôi chưa từng thấy viên tinh thể này, nhưng tôi biết không có nguy hiểm khi cầm lấy nó.” Tôi muốn biết viên tinh thể này có công dụng gì, ông ta bỗng nhiên lĩnh ngộ, chỉ cần cầm tinh thể hỏi, nó sẽ trả lời.

 

Dolores: Thật thú vị! Bạn nghĩ tinh thể liên quan tới ánh sáng hoànhtráng trên đỉnh kim tự tháp không?

 

Richard: Chắc chắn có liên quan. Đúng vậy, chúng đồng điệu với nhau theo một cách nào đó. Giống như có một sợi dây bạc hay thứ vô hình nào đó kết nối chúng với nhau.

 

Dolores: Tốt, chúng ta hỏi nó về kim tự tháp này đi! Có lẽ nó hiểu nơi này rất rõ.

 

Thế là tôi hỏi ra vài thắc mắc, xin tinh thể giải đáp. Richard thuật lại mỗi câu hỏi của tôi, cũng nói ra đáp án mà ông ta nghe được. Nhiều lần câu trả lời không nghĩa đối với ông ấy.Tôi tóm gọn đáp án như sau.

 

Richard: Kim tự tháp được xây dựng bởi Những NgườiCổ Đại từ thế giới khác. Hào quang lóng lánh trên đỉnh mang mục đích bảo vệ. Bảo vệ mọi thứ. Nếu không có sự bảo vệ của nó, vài thứ đến từ không gian sẽ tiến vào tạo thành thương tổn đối với hành tinh này. Tôi không biết là những thứ gì. Chúng tôi cần bảo vệ. Nó chỉ nói: “Tôi bảo vệ nơi này khỏi những nơi khác”. Những Người Cổ Đại đặt ánh sáng trên đỉnh kim tự tháp. Họ tớiđây xây dựng kim tự tháp này, sau đó lên một loại tàu vũ trụ rời đi.” Kim tự tháp này là một khối rắn đặc —— ngoại trừ căn phòng nhỏ có viên tinh thể hồng lơ lửng phát ra hào quang và quả cầu lớn trên đỉnh. Ánh sáng chiếu rọi như hải đăng, nhưng không xoay vần. Nó chính là phát ánh sáng đến bốn phương tám hướng. Không nhất định là ánh sáng mắt thường thấy được. Giống như năng lượng phóng ra xung quanh. Có một cái kim tự tháp khác cũng giống vậy, nhưng nó ở rất xa, rất xa, có đá và cát giữa hai kim tự tháp. Không còn gì khác nữa.

 

Dolores: Kim tự tháp là ởtrên Trái Đất sao?

 

Richard: Mới đầu tôi nghĩ vậy, nhưng bây giờ thì không. Vì bầu trời phớt tím, không giống bầu trời tôi thường thấy. Hiện tại tôi biết tôi là người giám hộ nơi này. Tôi là một phần của nơi này. Giống như chúng tôi là một với nhau. Tôi giữ cho vận hành, bất kể cái gì. Tôicoi giữ nó, bảo đảm vận hành tốt, nhưng tôi không thấy được bất cứ dụng cụ điều khiển hay gì khác. Tôi đoán phải giao tiếp với nó bằng tâm linh.Đúng vậy.

 

Dolores: Bạn rất vui vẻ đó?

 

Richard: Hết sức vui vẻ, đúng vậy. Thân thể tôi cảm thấy trẻ trung,nhưng tôi có cảm giác mình đã ở đây rất lâu rồi... Mâu thuẫn, nhưng hình như là vậy. Tôi hạnh phúc khi một mình ở đây.

 

Tôi để ông ta tiến đến một ngày quan trọng nào đó. “Có một con tàu vũ trụ hình điếu xì gà lượn vòng phía trên kim tự tháp, nó rất thân thiện, là một phần của kim tự tháp, nhưng điều này không quan trọng. sẽ thả vật xuống, tôi rất phấn khởi khi nó đến, nhưng đây không phải chuyện gì quan trọng —— chỉ là tôi không thường xuyên thấy. lượn vòng trên trời rồi thả đồ xuống. Không cần đáp xuống, làm vật tư lơ lửng hạ xuống đặt chúng trên đất. Nói chung, tôi vui vẻ ở đây một mình, nó sẽ đến đưa cho tôi vật tư, hỏi về điều tôi đang làm, chỉnhư thế. Không kịch tính cho lắm.”

 

Dolores: Bạn không cần lên tàu tiếp xúc với nó?

 

Richard: Không, tôi không thấy mình tiếp xúc với bất cứ ai trên tàu.

 

Dolores: Vậy đây là một ngày quan trọng vì nó ngắt ngang công việc thường ngày?

 

Richard: Không sai. Chẳng qua tôi cũng không buồn khi thấy nó đi. Tôi vui khi thấy nó đến, nhưng khi nó rời khỏi tôi vẫn thấy vui. Tôi là một người hạnh phúc trong kiếp sống này! (ngạc nhiên) Tôi khoẻ mạnh, tôi cười và hớn hở, tôi rất vui. Tôi hưởng thụ điều đó.

 

Mấy lần tôi làm ông ấy đi đến cảnh tượng khác, nhưng lần nào cũng vậy. Mọi thứ dường như không có gì thay đổi.

“Đó là nơi vô cùng vui vẻ, tôi không cần người khác chút nào, nghe có vẻ rất quáilạ, nhưng tôi cũng không cần bất kỳ ai cả.”

 

Nghe có vẻ mỗi ngày đều như nhau, nhưng anh ta hài lòng với tình trạng cô độc của mình như vậy, tôi nghĩ chúng tôi không thể học được gì thêm nữa, cho nên đẩy anh ta đi tới ngày cuối cùng của kiếp đó, hỏi xảy ra chuyện gì.

 

Richard: Bỗng có một chùm sáng cực đại từ trên trời giáng xuống, thoáng cái mang tôi lên theo. Tôi được đưa đến nơi khác như vậy. Tôi đi. Nó đột ngột xuất hiện từ bầu trời, không phải đến từ tàu trụ, là đến từ bầu trời. Dùrất bất thình lình, nhưng tôi có chuẩn bị tâm lý. Đây không phải chuyện bất ngờ. Vì hai tay tôi vươn ra, tôi thấy nó, chùm sáng của nó xuống, tôi liền được đón đi. Tôi đi, tôi không biết sẽ đi đâu. Hãy xem thử.

 

Dolores: mang thân thể vật không?

 

Richard: Bạn biết sao? Không có. Bởi vì bạn nói đến, tôi phát hiện thân thể vật lý bị bỏ lại nằm trên mặt đất.

 

Dolores: Thân thể có chỗ nào không ổn không?

 

Richard: Chắc chắn là già bởi vì rất nhăn nheo. Chắc chắn đã sống rất lâu.

 

Dolores: Hãy xembạn được đưa đến đâu.

 

Richard: Tôi trong một căn phòng với hội đồng trưởng lão.

 

Ông ta đã đến thế giới tinh thần, xuất hiện trước mặt hội đồng, tiếp nhận đánh giá cuộc đời. Có một cuốn sách khác của tôi miêu tả tường đầy đủ hơn về cuộc sống sau cái chết.

 

Richard: Những người này ngồi, tôi đứng trước mặt họ. Tôi không nhận mặt họ được, họ đang hỏi tôi. “Tốt, bạn có vui thích không?” Tôi nói: “Vâng, rất vui.” “Bạn làm rất tốt.” còn “Đây là lúc bạn được nghỉ ngơi.” Họ đều mỉm cười với tôi nói. “Bạn sẽ làm một lần nữa... Lần tới chẳng hạn.”

 

Dolores: Bạn cảm giác với điều này?

 

Richard: Trên mặt tôi cười thật lớn. Tôi vẫn vui vẻ như mọi khi. Chàng trai, thật ngốc khi tôi luôn luôn vui vẻ. (cười) Chúng tôi là bạn bè... Chúng tôi là những người bạn già. Tôi đang nói chuyện và thật tốt khi nhìn thấy họ. Không biết tại sao tôi mặc áo choàng màu đỏ sậm. Thật thú vị! Tôi hiện tại mặc áo choàng màu đỏ sáng, toàn bộ họ thì mặc áo choàng trắng. Tôi không biết đó có ý nghĩa gì.

 

Dolores: Hỏi bọn họ đó nghĩa gì?

 

Richard: Câu trả lời đầu tiên tôi có là: “Bạn đã hoàn thành cấp độ đó, bạn sắp tiếnđến một cấp độ khác.” Bất kể nó có nghĩa là gì.

 

Dolores: Bạn phải nghỉ ngơi bao lâu mới có thể làm điều đó một lần nữa? Richard: Thông tin đến đầu tiên 20 năm; bất kể “năm” là cái gì.

 

Dolores: Hỏi bọn họ, khi bạn quay lại làm điều đó một lần nữa, chính là cuộc đời được biết đến như Richard này hay cuộc đời nàotrước đó?

 

Richard: Không, chính là đời này. Chính là cuộc đời hiện tại. Dolores: Có phải đây là lần đầu tiên Richard đến Trái Đất? Richard:Họ nói, đúng... đúng,chính như vậy.

 

Dolores: Bạn trước đó chưa từng tới Trái Đất?

 

Richard: Chắc chắn là không... Không có.

 

Dolores: Đến hành tinh này chẳng phải sẽ khiến ông ta bị sốc văn hóa sao?

Richard: Họ nói sẽ không. Vì “bạn biết làm thế nào một mình xử năng lượng” . sao tôi sắp đến đó? “Bạn đó để bảo vệ. Người chung quanh bạn không biết nhưng họ sẽ được bảo vệ. Bất luận bạn đi đến đâu, người chungquanh bạn đều sẽ được bảovệ theo một cách nào đó.”

 

Dolores: Giống như chuyện bạn đã làm một đời ở kim tự tháp kia? Mọi thứ đều được bảo vệ.

 

Richard: Ồ! (công nhận)... Có lẽ vậy... “Bạn mang theo sự hiện diện của trị liệu. Bạn chỉ cần đi lại chung quanh, bất luận bạn ở chỗ nào, người ở đấy sẽ có được vài thứ tốt lành từ đó. Ý thức của họ không biết, nhưng tiềm thức biết. Họ sẽ cảm thấy chút đó.” —— Richard sẽ rất an toàn. Ông ấy sẽ bảo vệ mọi người, nhưng không phải theo cách mà bình thường mọi người biết. Cách mà các bạn đều không biết. Đến để bảo vệ con người... chỉ bằng cách ở đây. Sự hiện diện sẽ bảo vệ con người theo cách mà họ không hiểu được. Ông ấy cũng sẽ không nhận thấy mình đang làm chuyện này.

 

Dolores: Năng lượng của Trái Đất rất khác biệt, phải không?

 

Richard: “Đúng, nhưng bạn sẽ xây dựng ra vài thứ mà bạn hiện vẫn chưa biết ở vùng quê. Bạn sẽ biết sau này. Hiện giờ chưa phải lúc bạn nên biết. Nó sẽ rất hoành tráng, không nhất thiết phải to lớn, nhưng sẽ bảo vệ để giúp hành tinh này. sẽ giúp bảo vệ sức mạnh của những loại năng lượng nào đó, vài loại năng lượng cao hơn. Dù năng lượng của hành tinh này không nhất định sẽ tốt,nhưng bạn sẽ không gặp vấn đề. Bạn có thể ứng phó. Đó không phải thứ bạn không ứng phó được.”

 

Dolores: Cho nên ông ấy có thể sống trong những năng lượng đó của Trái Đất không tích lũy nghiệp?

 

Richard: Hoàn toàn chính xác! “Đúng, bạn sẽ ở trên Trái Đất mà không có nghiệp.” Wow! Thật thú vị!

 

Dolores: Nếu hiện giờ chưa phải lúc, chúng ta sẽ không nói với ông ấy, nhưng đó chính là mục đích của Richard sao?

 

Richard: Mục đích đầu tiên là có trải nghiệm hành tinh Trái Đất và sống cùng người ở đó, nhưng mục đích chính là xây dựng thứ gì đó sau này. Đó mới là mục đích chủ yếu của ông ấy, xây dựng một chỉ dẫn và giúp đỡ hành tinh này —— “Bạn một mình. Hưởng thụ sống một mình. Hưởng thụ thời gian đơn độc này.”

 

Dolores: Đây do phần lớn cuộc đời Richard sống một mình sao?

 

Richard: Đúng vậy, vì rất nhiều kiếp ông ấy sống một mình. Ông ấy thích như vậy. Ông ấy quen với điều đó —— cần có những người khác làm chuyện ông ấy đang làm. Nhưng vẫn chưa đến lúc thế giới này cho tất cả chúng ra làm chuyện của mình... cho chúng ta rong rủi thư giãn... chỉ hưởng thụ rong rủi thư giãn, rấtgiống sự chăm sóc của một hành tinh khác. Chơi đùa... Hưởng thụ chính bản thân bạn —— Sẽ có vài loại mạng lưới cho lợi ích nhân loại. Ông ấy nói rất nhiều người vẫn sẽ kẹt trong vết xe cũ của họ. Ông ấy nói: “Bạn hiện tại đã cách biệt phía trên. Bạn biết vì bạn thấy được điều họ không hiểu, nhưng bạn không thể lo lắng cho họ. Bạn có mục đích cao hơn, về sau sẽ được công bố.”

 

Richard nghi vấn với giấc mộng UFO xuất hiện lặp đi lặp lại đời này của mình. “Họ” muốn cho ông ấy thấy tất cả gốc rễ của mình. Ông ấy không đến từ Trái Đất. Chúng tôi cần người như ông ấy để giúp đỡ hành tinh này. Đây là một nơi rất khốn khó, nhưng cũng nền tảng khảo nghiệm của rất nhiều thứ. đây tần số thấp hơn, nhưng đó là những gì các bạn làm ra cho nó. Bạn biết. Chúng tôi không cần phải nói với bạn. Bạn ở phía trên nó. Chúng tôi cần bạn ở đây lúc này vì lý do về sau bạn sẽ biết —— trong năm năm ông ấy sẽ biết lý do mình ở đây và chuyện mình phải làm. Thời điểm đó nhiều thứ sẽ thay đổi (ca thôi miên này tiến hành vào tháng 12 năm 2009)

 

Tôi hỏi về năm 2012. “2012... Mọi người tốn quá nhiều thời gian lo âu về nó. Họ cần đặt sự chú ý vào cuộc sống của mình. Họ nói với tôi họ cần “thanh lọc” bản thân. Bởi rung động đang tăng lên, tình hình sẽ trở nên tệ hơn, những người không nâng cao rung động.... sẽ tương đối vất vả, bởi vậy sẽ có càng ngày càng nhiều người “rút đi”. Họ không biết phải xử lý năng lượng này như thế nào. Chưa hẳn 2012. Đó chỉ làmột thời hạn, nhưng chắc chắn sẽ đến.

 

Chỉ là có người đưa thời hạn này ra, và nó xảy ra quanh cao điểm của ngày này.”

 

Dolores: Nhân loại biết chuyện xảy ra không?

 

Richard: Biết,chúng tôi hiện tại không thể nói với bạn, nhưng lúc sự việc xảy ra, mỗi người đều biết ràng.

 

Dolores: Có người nói cho tôi biết, một số sẽ bị bỏ lại. Họ không thể thích ứng với năng lượng kia?

 

Richard: Đúng, rất nhiều người sẽ bị bỏ lại. Nhưng điều đó không sao hết cả.

 

Dolores: Richard sẽ làm việc cùng Trái Đất mới?

 

Richard: Đúng vậy.

 

Dolores: Tôi cũng ở lại chỗ này làm việc với Trái Đất mới sao?

 

Richard: Đúng vậy.

 

Dolores: Rất nhiều người hỏi tôi một vấn đề: “Ngườita sẽ biến mất sao?”

 

Richard: Không, họ sẽ không tự nhiên biến mất như vậy. Không phải biến mất với cái cách các bạn thường nghĩ... một lần nữa, bạn hãy chờ và thấy —— dù đôi khi sẽ nản lòng, bạn muốn chuyện xảy ra, nhưng nó không thể xảy ra ngay. Có những chuyện khác cần xảy ra trước. Tôi hiện tại đang hỏi họ: “Sẽ có một loại thảm họa nào đó sao?” Lúc này chúng tôi chỉ có thể nói với bạn đại dương và nước sẽ dâng lên chiếm nhiều chỗ hơn trên hành tinh này. Không liên quan tới hiện tượng ấm lên toàn cầu.

 

Dolores: Không liên quan tới băng tan?

 

Richard: Không, có thể là một thiên thạch lớn rơi xuống làm nước bắn lên hoặcgì đó. Vấn đề hiện tại là nước, đúng vậy.

 

Dolores: Khi đó sẽ rất nhiều người rời đi?

 

Richard: Đúng vậy, đương nhiên là vậy. Con người sẽ chia làm hai nhóm. Một nhóm muốn ở lại đây đối mặt với thay đổi, một nhóm thì muốn rời khỏi và không thể thích ứng với rung động. Đối với người muốn lại, lúc đầu sẽ rất vất vả, nhưng đó chính là điều họ muốn. Họ có thể ứng phó được. Họ sẽ sẵn sàng với nó.

 

Dolores: Vậy lúc đầu sẽ rất khó khăn.

 

Richard: Đó chỉ là vì đại đa số con người đều không chuẩn bị cho nó. Nó sẽ khiếnngười ta bị shock.

 

Dolores: Cho nên công việc của chúng ta là giúp đỡ mọi người hiểu rõ tình hình.

 

Richard: Đúng. Nếu bản thân quá nhiều vấn đề thì không thể giúp cho người khác. Nếu họ không thể làm điều gì đúng đắn cho bản thân mình thì cũng không thể làm gì đúng đắn cho Trái Đất. Họ phải học buông bỏ. Họ bám víu quá nhiều thứ không có ý nghĩa với mình. Họ đang ép bản thân phát điên. Họ không suy nghĩ, không cho phép mình đi suy nghĩ. Họ cần chấp nhận; không ép buộc và hãy lắng nghe. Họ cần thiền nhiều hơn. Tĩnh lặng. Con người cần làm mình yên tĩnh đi rất nhiều. Họ cần một mình và tĩnh lặng. Đã số con người sợ ở một mình. Có rất nhiều người không hiểu. Đó chính là nguyên nhân đưa Trái Đất rớt xuống. Tần số... Nó là hiệu ứng mãnh liệt. Rung động chiều kích cao là một hiệu ứng, nhân loại không muốn di chuyển lên chiều kích cao lại là một hiệu ứng khác, đó sẽ tạo thành biến động. Giống như hai cực đẩy nhau của nam châm.

 

Sau khi Richard tỉnh lại, tôi mở máy ghi âm lên, ghi lại ký ức của ông ấy.

 

Richard: Để tôi giải thích về rung động càng lúc càng nhanh. Điều này sẽ tạo thành một sức mạnh, một loại sức mạnh khác là nếu bạn không đi theo rung động, khiến rung động bản thân cũng tăng nhanh, chính là bị kẹt lại. Tuyệt đại đa số người trên Trái Đất đang từ chối tăng rung động của họ lên, đây có nghĩa là hai sức mạnh này đều trở nên mạnh hơn, nếu không thể ở cùng sẽ biến thành đối lập. Chúng sẽ càng ngày càng tách ra, cuối cùng sẽ tạo thành một vài sựkiện ở trên Trái Đất.

Dolores: Như hai cái nam châm?

 

Richard: Hai cái nam châm, nhưng không phải hút nhau... Dưới tình trạng này, chúng sẽ bài xích nhau nghiêm trọng. Sẽ loại bỏ nhau khiến cho những chuyện tiêu cực xảy ra, công khai hoặc âm thầm.

 

Xem ra ngoại trừ sống ở trên Trái Đất, tình nguyện viên đợt thứ nhất và thứ hai còn có nhiệm vụ khác. Năng lượng của họ có thể dùng vào mục đích khác. Trong những ca này, có vài người tới nơi này là muốn dùng năng lượng của họ bảo vệ tất cả những người tiếp xúc với họ. Dù không ai nhận thức được chuyện đang xảy ra,nhưng sẽ cảm thấy tốt khi biết có họ ở đó.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.