Chương 4: Từ Người Quan Sát Trở Thành NgườiTrần
Paula là thân chủ được chọn làm mẫu trên lớp thôi miên ở Arkansas. Vì người làm mẫu ở vào tình trạng bị mọi người quan sát, nên tôi trước giờ không thể dự đoán quá trình thôi miên sẽ phát triển thế nào. Thân chủ có thể sẽ hồi hộp, cảm thấy mất tự nhiên, sau đó ảnh hưởng đến kết quả. Công việc của tôi trước giờ đều xác nhận chỉ cần thả lỏng thì họ sẽ không cảm thấy mình hoàn toàn không có chút riêng tư, sau đó thì giúp họ tiến vào trạng thái nhập thần. Ngày cuối cùng của khóa học, phần lớn các học sinh đã quen thuộc lẫn nhau, cho nên tôi luôn chọn làm mẫu vào ngày cuối cùng để họ không cảm thấy mình phải tiến hành trước một đám người lạ. Tôi tôn trọng cảm giác yếu đuối của họ, cũng khâm phục bọn họ chấp nhận cơ hội này, vì không ai biết kết quả sẽ thế nào, mỗi lần làm mẫu luôn là một lần mạo hiểm. Nhưng không biết sao tình huống luôn luôn tốt đẹp. Tôi nghĩ là vì có “bọn họ” phụ trách,khống chế nguy cơ rủi ro.
Paula không kịp chờ tôi hoàn thành hướng dẫn, lúc tôi yêu cầu cô ấy tìm một nơi mỹ lệ hòa bình, cô ấy đã tới một kiếp sống khác. Chẳng qua cô ấy mới miêu tả khúc đầu, tôi đã biết đó không phải khung cảnh mỹ lệ điển hình. Cô thấy một đại dương, trên bờ cát có một kiến trúc mái vòm pha lê được cô ấy gọi là “nhà”. Lúc cô ấy muốn đi vào, kiến trúc vòm tròn mở ra, lộ ra vách tường trong suốt vừa nhìn là rõ. Tôi hỏi trong kiến trúc có gì. “Toàn bộ đều ở trung tâm, những vòng tròn lồng vào nhau. Mọi thứ đi ra từ trung tâm, từ bên ngoài mái vòm xoắn ốc thẳng đến trung tâm chỗ tôi đang ngồi. Xuyên qua trung tâm của mái vòm là trung tâm củamọi thứ. Đây là nơi năng lượng đến.”
Dolores: Năng lượng tập trung ở trung tâm căn phòng?(Phải) Năng lượng là tới từđâu?
Paula: Bên trong! Nó chính là tạo ra nănglượng. Nó là vậtsống.
Cô ấy nói mình ở đó một mình. Lúc tôi hỏi về thân thể, cô nói khôngthấy được thân thể. Cô nhận thức bản thân là ánh sáng.
Cơ thể ánh sáng cũng không cần tiêu thụ cái gì, cho nên cô ấy nói mình chỉ tồn tại ở đó. Không có thực thểkhác xung quanh.
Dolores: Khi bạn tạo ra năng lượng này, bạn sẽ làm gì với nó? Paula: Tôi đi khắp nơi. Tôi có thể đi khắp hành tinh này.
Dolores: Vậy là bạn không bị hạn chế ở nơi này. (Đúng) Bạn có ra khỏi mái vòm pha lê không?
Paula: Có, tôi có thể. Tôi đi lại xung quanh nó. Tôi hình như chính là ở đó.
Dolores: Bạn cóhạnh phúc khi ở đó không?
Paula: Tôi rất cô đơn. Ở đây không có người khác.
Paula không nhớ được ban đầu làm thế nào đi tới nơi này, nhưng cô ấy biết mìnhđã ở đó rất lâu. “Tôi đã tạo ra nó.”
Dolores: Làm thế nào bạn có năng lực tạo ra nó?
Paula: Tôi không nhớ. Tôi khôngthấy bất cứ thứ gì.
Tình huống có vẻ không có gì thay đổi, nên tôi quyết định chuyển cô ấy đi. Dù ở nơi này hình như không có thời gian, nhưng tôi hướng dẫn cô ấy đi tới, xem cô ấy có lúc nào không ở đó một mình không. Khi tôi bảo cô ấy di chuyển, cô ấy cũng không thấy gì. Trống không. Thế là tôi để côấy đi đến lúc cô ấy không ở đó nữa. Tôi hỏi cô ấy nhìn thấy cái gì, cô ấy bắt đầu miêu tả một cảnh tượng hỗn loạn. “Đánh chiến... Chiến tranh... Ngựa và kiếm, còn đánh chiến rất nhiều.” Cô ấy không phải một phần tử trong đó, cô chỉ đứng một bên quan sát cuộc chiến. “Ngựa... Rất nhiều người cưỡi ngựa... Đánh chiến... Chiến tranh... Giáo và kiếm, đánh chiến đáng sợ. Tôi đang quan sát.”
Dolores: Bạn có cảm giác gì?
Paula: Không thể chịu đựng được. Tôi nhìn hết vào trong mắt. Tôi muốn làm người quan sát vì tôi không muốn bị tổn thương. Tôi không ngăn được nó. (Cô ấy bắt đầu khóc) Thật quá nhiều khốn khổ!
Cô cảm thấy mình bất lực, liên tục rơi nước mắt. Tôi trấn an cô, nói với cô không có vấn đề gì khi sầu não. Tôi hướng dẫn cô ấy tiến tới xem có chuyện gì xảy ra. Lần đầu tiên cô ấy tìm thấy thân thể vật lý của mình trong buổi này. “Tôi đangbước đi... Nóng... Rất nóng... Sa mạc.”
Dolores: Tại sao bạn lại tiến vào thân thể?
Paula: Để học. Tôi không thể cứ mãi làm một người quan sát.
Dolores: Có người nào bảo bạn hãy thay đổi không?
Paula: Là lựa chọn của tôi. Tôi phải học... Cho nên bây giờ tôi đi trong sa mạc. Tôichỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy mình ở thật lâu trong sa mạc. Cô ấy một lần nữa cảm thấy mình không có nhà, chỉ đang tìm một chỗ nghỉ ngơi, cô ấy đã sức cùng lực kiệt. “Tôi đi thật lâu... Tôi nghĩ tôi sắp chết. Tôi nghĩ tôi không đi đến được, tôi rất mệt và yếu.”
Tôi rút ngắn thời gian cô ấy trải qua giai đoạn này, hỏi. “Bạn đã tìm được chỗ nghỉngơi chưa?” Cô ấy thấy mình đang ở trong thành thị, đi trên đường phố người tới kẻ lui. Cô ấy thấy mình là nam giới, anh ta bị bắt lúc đi trên đường, họđặt anh ta lên ngựa. Anh ấy biết mình gặp rắc rối. “Tôi là phần tử phản loạn —— Họ đặt tôi lên lưng ngựa, họ muốn đem tôi đi, họ rất gấp rút. Hình như tôi lại phải tiến vào sa mạc. Chúng tôi sắp ra khỏi thành phố, chúng tôi sắp đi khỏi... không trở lại nữa. Ông ta dẫn tôi đến cồn cát —— Tôi mất đi ý thức. Ông ta đánh vào đầu tôi.”
Dolores: Chuyện gì xảy ra sau khi bạn bị dẫn vào sa mạc? (Ngưng) Nếu muốn, bạn có thể lấy góc độ của người quan sát để nhìn.
Paula: Tôi hình như không thấy gì hết cả. Tôi nghĩ có lẽ tôi đã chết. Tôi nghĩ tôi đã chết lúc bị đánh vào đầu. Thân thể tôi đã chết trên lưng ngựa. Tôi không thấygì hết cả.
Dolores: Tại sao ông ta muốn mang bạn ra khỏi đó?
Paula: Ông ta không muốn tôi ở đó.
Cô không tìm thấy nhiều đáp án hơn, nhưng tôi biết cô ấy đã rời thân thể, chúng tôi có thể hiểu được toàn bộ. “Chúng ta có thể tìm được đáp án cho những thứ đó, bởi vì những chuyện xảy ra rồi thì đều chỉ là quá khứ. Bạn đã ở bên lề của nó.”
Paula: Tôi rất phấn khởi vì đã ra khỏi thân thể.
Dolores: Nhưng bạn nói bạn tiến vào thân thể là để học tập. Bạn có cho rằng mìnhđã học được gì đó không?
Paula: Thật ngắn ngủi! Mọi thứ ở chỗ đó đều thật ngắn ngủi. Khi tôi là người quansát thì nó dài hơn, thế này thì lại quá ngắn.
Dolores: Bạn hiện tại muốnlàm gì?
Paula: Tôi muốn nghỉ ngơi. Thật thương tổn!
Tôi biết làm mẫu ở lớp học không có nhiều thời gian để thăm dò, nên tôi bảo cô ấy rời khỏi khung cảnh kia, triệu hồi Siêu thức. Tôi hỏi nó tại sao lại để Paulanhìn thấy hai kiếp này. “Kiếp thứ nhất cô ấy là năng lượng và là người quan sát. Chính là lúc cô ấyở tại vật kiến trúc có mái vòm pha lê và tạo ra năng lượng.”
Paula: Kiếp đó rất đơn giản.
Dolores: Đó không phải nhân loại phải không? (Không phải) Tại sao bạn muốn cô ấy biết về cuộc đời đó?
Paula: Để kết nối với sự nhất thể. Đó là khởi đầu của cô ấy.
Dolores: Nhưng đời đó cô ấy rất cô đơn.
Paula: Đúng. Rất bình lặng. Chúng tôi muốn cô ấy nhớ cô ấy là một thể với vạn vật. Chúng tôi muốn cô ấy nhớ bạn không bao giờ cô độc.
Dolores: Vì sao nó quan trọng đến mức phải cho cô ấy biết?
Paula: Đơn giản... Đơn giản. Bởi vì tất cả chúng ta đều giống như nhau. Cô ấy cho rằng mình rất đặc biệt. Tất cả chúng ta đều giống như nhau, tất cả chúng ta đều đặc biệt. Nhưng đôi lúc cô ấy lại quên mất.
Dolores: Cô ấy đã trải qua những khoảng thời gian rất tệ trong cuộc đời này phải không? (Ohhh,đúng rồi!) Nhưng cô ấy đã gắng gượng vượt qua.
Paula: Đúng vậy.
Dolores: Tại sao cô ấy lại gặp phải những chuyện đó?
Paula: Cô ấy muốn đến đó. Mỗi kiếp đều được cô ấy lựa chọn để học. Mỗi người đều như vậy.
Dolores: Dù cho đó là một kiếp sống khốn khổ?
Paula: Đúng vậy, đó chỉ là ảo ảnh.
Dolores: Sau đó bạn lại để cô ấy thấy kiếp sống sa mạc. Lúc đó cô ấy ở trong thân thể nhân loại, vì saobạn muốn làm như thế?
Paula: Để cô ấy biết cuộc đời có thể bi thảm tới độ nào. Đói khát, lẻ loi, nóng bức...mọi thứ. Tất cả cựchạn lớn nhất mà thân thể có thể chịu đựng.
Dolores: Tại sao bạn muốn cô ấy biết điều này?
Paula: Như thế cô ấy có thể thấy mình hiện tại tốt lành đến nhường nào.
Dolores: Nhưng hồi nhỏ cô ấy bị ngược đãi, phải không?
Paula: Phải...Nhưng không tệ đến mức mà cô ấy nghĩ.
Dolores: Sau đó cô ấy lại có một cuộc hôn nhân bất hạnh. (Vâng) Cô ấy học đượcgì từ chuyện đó?
Paula: Khiêm nhường và nhẫn nại.
Tiếp đó chúng tôi chú ý vào tình trạng khó chịu của thân thể Paula. Siêu thức bắt đầu hàn gắn và chữa trị, nó nói nó đang dùng ánh sáng lỏng. “Nó đến từ Nguồn”. Sau eo của cô ấy không tốt lắm, ở đó từng phải phẫu thuật.
Paula: Đúng vậy, cô ấy bị tắt nghẽn.
Dolores: Nguyên nhân là gì?
Paula: Cảm giác tội lỗi. Cảm giác tội lỗi đến từ kiếp sống khác. Những thứ đó đều không quan trọng. Đừng giữ khư khư quá khứ,nó đã trôi qua rồi.
Họ tiếp đó chữa trị cột sống cho Paula, sử dụng càng nhiều ánh sáng lỏng hơn. “Nó rất đẹp!” Đó cũng tiêu trừ cảm giác tội lỗi của cô ấy. “Cô ấy phải buôngbỏ. Hãy để nó trôi qua.” Sau đó họ điềuhòa thận gan và tụy mộtít. Siêu thức nóinguyên nhân của vấnđề là do sự lo âu. Tôi hỏi. “Cô ấy lo âu cái gì?”
Paula: Tôi không biết. Cô ấy thật khờ khạo —— thân thể nhân loại chính là điềukỳ diệu. Bạn sẽ không muốn tổn thương nó.
Thông điệp cuối buổi: Tin cậy và tin tưởng vào bản thân cô ấy.
Có rất nhiều tình nguyện viên xuyên đời làm người quan sát xuyên suốt vũ trụ. Còn gì tự nhiên hơn chuyện họ hiện tại tiếp tục làm người quan sát ở thời khắc quan trọng này trong lịch sử Trái Đất?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.