Vũ Trụ Xoắn : Quyển 1 - Chương 5

 

CHƯƠNG 5 


HÀNH TINH LƯU TRỮ TRI THỨC 





Một phần của phiên này đã được kể trong Những Người Giám Hộ (The Custodians). Khi bắt đầu nghiên cứu các trường hợp bắt cóc với một đối tượng bị lấy mất một đoạn thời gian, họ phát hiện ra mình ở trên một con tàu tương tác với người ngoài Trái Đất. Khi công việc của tôi tiến triển, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Tôi đã tìm thấy nhiều trường hợp thay vì bị bắt vào một con tàu, họ lại rơi vào những tình huống ở thế giới khác. Một ví dụ đã được kể trong Chương 4. Tôi đã đi đến kết luận là chúng ta không thể đưa ra giả định về bất cứ điều gì trong loại nghiên cứu này. Mỗi khi tôi nghĩ rằng một hình mẫu giả định đã được thiết lập, tôi lại tìm thấy các trường hợp khác với mô hình đó và dẫn đến một hướng khác. Những điều này mở rộng tầm hiểu biết của tôi về thế giới vô định mà tôi đã đang nghiên cứu. Tôi đã đưa phần đầu tiên của trường hợp này vào cuốn Những Người Giám Hộ (The Custodians) để minh họa cho một tình huống kịch tính về đánh cắp thời gian, nhưng phần còn lại của nó không tuân theo quy chuẩn đó nên tôi quyết định để dành cho cuốn này và kể toàn bộ câu chuyện. 

 

Suốt năm 1997, Clara đã viết thư và gọi điện nhiều lần để đề nghị tôi đến làm việc. Việc này xảy ra nhiều đến nỗi tôi không còn có thể làm việc với các đối tượng mới trừ khi tôi có buổi diễn thuyết ở thành phố nơi họ sống, và chỉ khi tôi có thời gian. Tôi không thể làm việc với tất cả mọi người mà giữ được năng lượng cho chính mình. Trong thời gian đầu nghiên cứu, tôi thường lái xe đường dài để gặp gỡ mọi người và cố gắng giúp đỡ bất cứ ai có nhu cầu, nhưng sau đó mọi thứ đã thay đổi. Có quá nhiều người muốn được thực hiện các phiên thôi miên nên tôi đã không còn thực hiện việc đó ở nhà mình hoặc trong ngày mà tôi có bài diễn thuyết. Tôi thấy năng lượng của mình bị chia cắt nếu tôi làm việc quá nhiều trong các chuyến công tác. Tôi chỉ tiến hành các buổi thôi miên vào những ngày có ít kế hoạch. Thông thường tôi nói với mọi người rằng tôi sẽ đưa mọi người vào danh sách chờ, và lần tới khi tôi tới thành phố của họ, chúng tôi có thể sắp xếp một cuộc hẹn.

 

Clara biết tôi sẽ đến Hollywood vào tháng Năm năm 1997 để tham dự hội nghị, cô ấy đã gọi cho tôi và đề nghị một cuộc hẹn. Cô sống gần San Francisco nhưng cô sẵn sàng lái xe đến Hollywood. Trong hoàn cảnh đó, tôi thấy không thể từ chối cô ấy, đặc biệt là cô ấy sẵn sàng chấp nhận các thử thách đó.

 

Hội nghị đó hóa ra lại là một thảm họa. Nguyên nhân chính là sự thiếu công khai và lập kế hoạch. Mặc dù các diễn giả đều có mặt nhưng không có người tham gia. Một vài bài diễn thuyết đã bị hủy vì không có khán giả. Đó là sự kiện tồi tệ nhất mà tôi đã từng tham gia, nhưng kết quả là tôi lại có nhiều thời gian hơn. Phil (bạn tôi và là đối tượng nghiên cứu trong Keepers of the Garden) hiện đang sống ở đó. Anh ấy đã biến chuyến công tác thành một chuyến tham quan và cho tôi đi thăm Hollywood, nơi tôi từng mơ đến thăm từ khi còn là một thiếu nữ mơ mộng trong một rạp chiếu phim tối tăm. Tôi chưa từng có thời gian để thực sự đến thăm nó trước đây, vì tôi luôn bị tắc trong khách sạn của mình hoặc ở hội nghị. Sau khi tham dự hội nghị tôi luôn phải ra thẳng sân bay. Chúng tôi quyết định giải quyết tốt nhất tình huống thảm họa này và tôi thực sự thích thú khi được thăm những điểm quyến rũ của thị trấn.

 

Khi Clara đến tôi cảm thấy rất thoải mái và có nhiều thời gian với cô. Cô đến phòng khách sạn. Phil sẽ đến muộn hơn và đợi ở sảnh cho đến khi chúng tôi xong việc để chúng tôi có thể cùng đi ăn tối.

 

Clara là một phụ nữ tóc vàng hấp dẫn ở độ tuổi bốn mươi năng động, thông minh và có sức khỏe tốt. Trong các cuộc nói chuyện trước đó, tôi đã cố gắng xác định vấn đề hoặc lý do cô ấy muốn có phiên thôi miên, cô nói rằng điều chính khiến cô ấy bận tâm là một tình huống bị đánh cắp thời gian xảy ra vài năm trước đó. Cô ấy thỉnh thoảng đến Hawaii dự các hội nghị liên quan đến công việc của mình. Vào dịp này cô đã lái xe trên đảo Maui. Trời gần chạng vạng nhưng vẫn còn sáng, cô đang đi tìm một khách sạn mà cô đã từng ở. Nó nằm trên bãi biển và cô ấy muốn ăn tối ở đó để ngắm cảnh biển. Khi đang lái xe tìm kiếm khách sạn, cô nhận ra cô đã đi quá lối vào và quyết định lái xe xuống đường một chút để tìm chỗ quay đầu và quay trở lại. Phía này của hòn đảo có sự phát triển tươi tốt của những cây cọ che bóng cho con đường hai làn xe. Có rất ít các ngôi nhà và họ ngồi ở phía sau con đường khuất khỏi tầm nhìn. Cuối cùng cô cũng thấy chỗ quay đầu xe dù cô thầm để ý là cô chưa từng thấy nó trước đây. Khi bước vào, cô thấy mình đang ở trong một khu nhà nhỏ với những ngôi nhà lắp ghép. Họ đang ngồi giữa những cây cọ trong khung cảnh rất dễ chịu. Điều kỳ lạ duy nhất là Clara không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy cộng đồng này trên con đường đó trước đây. Cô lái xe ra đường và quay lại --và đó là điều cuối cùng cô ấy còn nhớ.

 

Ngay sau đó, cô thấy mình ở phía bên kia của hòn đảo, lái xe xuống đường cao tốc bốn làn xe đông đúc. Lúc này trời tối đen như mực và cô không hề biết mình đã đến đó bằng cách nào.

 

Một năm sau, khi cô quay lại Maui để tham dự một hội nghị khác, vì tò mò, cô đã lái xe xuống cùng một con đường để tìm lại con đường mà cô đã từng quay đầu, bởi sự việc kỳ lạ đã luôn ở trong tâm trí cô. Cô đã lái xe khắp các khu vực, và mặc dù cô đã tìm thấy khách sạn một lần nữa, nhưng cô không bao giờ tìm thấy khu nhà theo kiểu lắp ghép. Điều này khiến cho cô bối rối và đó là điều thúc đẩy cô muốn có một buổi thôi miên. Cô muốn tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra vào đêm hôm đó và làm thế nào cô đến được phía bên kia của hòn đảo một cách bí ẩn mà không hề nhớ mình đã lái xe đến đó như thế nào.

 

Cô ấy tỏ ra là một chủ thể xuất sắc. Tôi không gặp khó khăn gì khi đưa cô ấy vào trạng thái hôn mê sâu ngay lập tức. Cô ấy nhớ ngày xảy ra vụ việc và tôi đưa cô ấy về tháng Ba năm 1994 khi cô ấy ở đảo Maui ở Hawaii. Cô thấy mình đang đứng trước khách sạn Maui Sun, chuẩn bị bước qua cửa kính. Cô ấy vừa đến tham dự một hội thảo thường niên và kết hợp với thư giãn sau công việc. Cô ngưỡng mộ những màu sắc rực rỡ của những bông hoa xung quanh khách sạn. Sau khi cô ấy nhận phòng, tôi chuyển cô ấy đến thời điểm mà cô ấy lái xe đến một khách sạn khác để ăn tối.

 

C: Tôi chưa từng ăn tối ở đó bao giờ. Tôi chỉ đi ngang qua. Nó nằm ngay trên mặt nước trong khi khách sạn tôi ở nằm trên đồi cao một chút. Và tôi thực sự muốn trải nghiệm trong các khách sạn với các cửa sổ đều mở và nghe tiếng nước chảy trên bãi biển. Tôi đã muốn đến đó từ lâu nhưng chưa từng làm được.

 

D: Bây giờ là mấy giờ rồi?

C: Chỉ vừa chạng vạng. Tôi không biết đồng hồ chỉ mấy giờ rồi nhưng trời càng lúc càng tối. Thật khó để nhìn thấy vì không có đèn đường. Và tôi đang đi qua Astland. Đây là một nơi rất lớn và tôi nhớ đường đó. Có nhiều cây. Và đường có vẻ như …à không, không bí ẩn, nhưng tôi có nhớ nó. (Nghiêm trọng) Tôi không thể thấy nó. Và tôi đang đi xa hơn, tìm chỗ để quay đầu và trở lại, vì tôi thực sự muốn ăn tối ở khách sạn đó.

 

Trong phần này đôi khi cô ấy đang nói chuyện với chính mình khi lái xe và sau đó trả lời các câu hỏi của tôi.

C: Tôi đang lái xe. Và tôi tìm thấy chỗ này…Được rồi. Và tôi thấy chỗ này. Đó là một bí mật. Vâng, có lẽ đây là nơi phù hợp để quay đầu. Hừm. Tôi chưa từng thấy nơi này trước đây. (Bối rối) Hừm. Chỗ này có những cây cọ và hoa tuyệt đẹp, và một hàng rào, nhưng tôi có thể nhìn xuyên qua. Và có đủ thứ…(khó mô tả) nhà lắp ghép, hoặc nhà di động rất lạ mắt. Được rồi, đây là một nơi tuyệt đẹp.

 

D: Và cô có tìm được chỗ quay đầu chưa?

C: Rồi. Đó là một lối nhỏ, tôi đang quay đầu xe. (Nhẹ nhàng) Và tôi thấy những ánh sáng rực rỡ. (Tạm ngừng, rồi bối rối) Nó giống như là …ánh sáng chói lóa.

D: Chúng ở đâu?

C: (Hơi thở trở nên nhanh hơn) Họ đang từ trên trời xuống. Và giống như một cái phễu ánh sáng. Một cái phễu, đầu to hướng xuống tôi. Nó giống như…từ mặt trời, như ta nhìn qua tán cây và thấy ánh sáng này, ánh sáng rực rỡ. Và tôi cảm nhận được rất nhiều năng lượng từ ánh sáng này. (Thở sâu).

 

D:  Đó có phải là một ngọn đèn không?

C: Nó giống như tia sáng. Luồng ánh sáng.

 

Có thể thấy rõ qua giọng nói và hơi thở của cô ấy rằng cô đang cảm thấy thứ gì đó bất thường và khó chịu.

D: Cô có đang lái xe không?

C: Không! Tôi chỉ có một mình. Chỉ là mình.

D: Ý cô là sao?

C: (Hoài nghi) Tôi cảm thấy như tôi là một phần của ánh sáng.

 

D: Cô vẫn ở trong xe chứ?

C: Không. Tôi cảm thấy như đang bay lên. Và là một phần của ánh sáng. (Thở sâu) Tôi là ánh sáng. Giống như một thứ gì đó vượt ra khỏi thời gian và ánh sáng. Giống như tôi đang di chuyển. Tôi đang đi đâu đó, nhưng tôi không biết tôi đang đi đâu. Và không sao đâu. (Cô ấy chắc chắn đã bị cuốn vào cảm giác đó). Cảm giác bồng bềnh. Của việc di chuyển. Thông qua các màu sắc, thông qua thời gina, không gian, thông qua …(Thở sâu). Thật dễ chịu.

 

D: Đó là tất cả những gì cô nhìn thấy, màu sắc?

C: (Chần chừ) Màu sắc, và ánh sáng vàng. Và nó rất yên bình. (Cô ấy thở ra một cách rất thoải mái). Cảm giác như tôi là tất cả, và tất cả là tôi. Mọi thứ ở đó. Mọi thứ ở đây. Và vậy đó.

D: Cô có cảm giác đang di chuyển hoặc đi đâu đó không?

C: Có. Đang đi lên. Tăng dần. Đi lên một nơi khác và một thời gian khác.

D: Hãy xem cô đang đi đâu.

C: (Do dự). Giống như tôi vừa mới đáp xuống. Giống như một nơi mà …(Thở dài) Thật khó để mô tả.

 

Cô ấy gặp khó khăn trong việc tìm từ ngữ để mô tả xung quanh nhưng cô ấy dường như đã đáp xuống một nơi rất bằng phẳng, nơi có vài ngọn tháp. “Giống như các tòa nhà. Màu xám như đá granite. Lấp lánh, nhưng hơi xám. Lấp lánh như đá granite.”

D: Cô có muốn đi tới đó không?

C: Có, nhưng tôi cảm thấy một sự miễn cưỡng. Việc này thật là tuyệt. (Cô ấy trở nên xúc động và bắt đầu khóc.) Được ở đây! Giống như …(Cô ấy khóc to lên.)

 

Thật khó hiểu tại sao cô ấy lại xúc động như vậy khi nhìn thấy cảnh đó.

C: Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại điều này. (Cô nức nở và khóc.)

D: Ý cô là sao.

C: Giống như tôi đang về nhà. (Cô ấy khóc rất to.)

D: Và đây là nơi cô đã từng biết?

C: (Nức nở) Vâng. Tôi biết. Nhưng rất xa về mặt thời gian. Và tôi không chắc tôi có thể về đây nữa không. (Nức nở) Cảm giác thật tuyệt.

 

Khi tôi cố gắng trấn an cô ấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc người tôi. Nó giống như déjà vu (cảm giác đã từng ở đây). Giống như cùng một khung cảnh và một trải nghiệm cảm xúc mà Phil đã có khi anh bất ngờ đến hành tinh Ba Ngọn Núi (the Planet of the Three Spires). Là nơi mà anh gọi là “nhà” và anh biết mình đã đi xa từ lâu, và tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại. Điều này đã được kể trong Những Người Trông Nom Trái Đất (Keepers of the Garden). Có phải Clara đã đến cùng một nơi giống thế?

 

D: Cô có gặp ai không?

C: (Khụt khịt) Không, tôi không thấy ai cả. Tôi chỉ đến…(Cô ấy đang cố thu mình lại).

D: Ý cô là ngạc nhiên. Ngoài mong đợi.

C: Tôi rất ngạc nhiên. Tôi…tôi không nghĩ mình sẽ lại đến đây. Nó có vẻ quá đột ngột. Giống như tôi đã đi một chặng dài. Và qua một thời gian dài. (Cô ấy vẫn còn xúc động). Để về lại nơi đây. (Khóc).

D: Giống như một nơi đặc biệt. (Tôi biết tôi phải giúp cô ấy vượt qua cảm xúc để có thể tiếp tục câu chuyện). Kể tôi nghe chuyện xảy ra.

C: Tôi đang tìm, và giống như là tôi đến với ánh sáng này để đến nơi này. Và…(Ngừng) tôi thấy mọi người.

 

D: Mọi người ở đâu?

C: (Bình tĩnh lại). Đó là một nhóm người và họ đang đi xung quanh các tòa nhà.

D: Họ có thấy cô không?

C: Có. Và tôi trông rất lạ với họ. (Lại thổn thức).

D: Tại sao cô lại trông rất lạ với họ?

C: Vì tôi không có màu xám như họ. Tôi sáng. Tôi là ánh sáng. Và họ tò mò. Nhưng tôi cũng tò mò. Để xem điều này là như thế nào.

 

D: Họ trông như thế nào?

C: Họ có đầu màu nâu, và…(Cử động tay) Đầu họ trông như thế này.

C: (Tôi cố gắng giải mã cử động tay của cô ấy). Ý cô là hình thuôn?

C: Loại thuôn dài. Và cằm của họ gần như cụp xuống. Và gần giống như tất cả đều là đầu và không có nhiều phần cho cơ thể. Ta chỉ thấy cái đầu.

D: Cô có thấy bất cứ đặc điểm nào trên mặt không?

D: Tôi dường như chỉ thấy họ rất thông minh. Và nó rất…

 

Cô ấy thấy rất khó để giải thích, nhưng ít nhất cô ấy không khóc nức nở nữa.

D: Họ có mặc gì không hoặc cô có thể thấy không?

D: Họ mặc một thứ giống như bộ body suit. Cùng một màu, xám, sáng.

D: Và cô nói nhóm người này nhìn thấy cô phát sáng?

C: Tôi chỉ là ánh sáng. Và họ dường như tò mò về ánh sáng của tôi. Họ đang ở rất gần. Cố chạm vào tôi. Và tôi hơi ngại. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra. Họ cố chạm vào tôi.

D: Cô có thấy tay của họ không?

C: Có. Chúng hơi khẳng khiu, chỉ là …ồ, các ngón tay. Tôi nhìn thấy ba, và rồi có một ngón tay nhỏ. Gần như không có gì, chỉ như một mẩu. Và họ muốn chạm vào tôi.

 

D: Họ có thể chạm vào ánh sáng?

C: Vâng. Chỉ có cảm giác đáng yêu.

D: Cô đã sợ.

C: Vâng. Và khi họ đến gần hơn thì nó…(Nét mặt và âm thanh của cô ấy tỏ ra một trải nghiệm thú vị). Họ rất tò mò.

D: Nhưng giờ nó không làm phiền cô nữa.

C: Không. Ổn rồi.

 

D: Họ có hiểu cô là gì không?

C: Họ dường như biết tôi là gì và tôi là ai. Và chúng tôi cùng nhau đi đến tòa nhà phía trước. Họ nói rằng tôi là một trong số họ. Nhưng tôi đã rời nơi này để đi điều tra và thu thập thông tin. Và tôi đã phải ra đi như một ánh sáng theo thời gian. Và giờ tôi đã thu thập thông tin, tôi đã trở lại để mang thông tin về vùng đất này. 

 

D: Cô đã đi bao lâu?

C: Rất là lâu rồi. Rất, rất, rất là lâu.

D: Nhưng họ vẫn nhận ra cô?

C: Phải mất một lúc. Họ nói họ rất tò mò. Họ không chắc rằng đó là tôi, người được cử đi thu thập thông tin. Giờ họ nhận ra. Họ biết rằng tôi là người đã được cử đi.

D: Có nhiều người được cử đi để làm việc này không?

C: Cứ khoảng một hoặc hai thiên niên kỷ.

D: Tại sao họ muốn cô đi thu thập thông tin?

C: Để tìm kiếm kiến thức không có ở nơi này, để lưu giữ kiến thức. Để nó không bị mất.

 

D: Ý cô là kiến thức không thuộc phần lịch sử của họ?

C: Vâng. Lịch sử và kiến thức của một thời gian và không gian khác.

D: Tại sao họ lại quan tâm đến việc tìm kiếm kiến thức không thuộc lịch sử của họ?

C: Vì họ nghe đến nơi này, nơi khác và họ muốn học kiến thức đó. Để nó không bị biến mất.

D: Vậy họ muốn cô đi tìm những thông tin mới mà họ không có?

C: Thông tin mới từ các nơi khác mà họ không biết. Để họ có thể tập hợp lại.

 

D: Họ không có cách nào khác để tìm thông tin sao?

C: Từ thời gian mà những sinh vật này đưa ra lựa chọn. Và họ chọn đi đến các thiên hà khác, các địa điểm và thời gian khác trong không gian, để biết thông tin về thời gian và không gian và nơi chốn. Và mang nó về lại nơi này. Để học. Để phát triển. Để mở rộng. Vì khi thời gian và không gian học cách để mở rộng và phát triển, nó sẽ tách ra. Nó trở thành một thời gian và không gian khác.

 

D: Ý cô là họ chỉ mở rộng thông qua kiến thức?

C: Thông qua kiến thức.

D: Họ có cách nào di chuyển đến các nơi khác để mở rộng kiến thức không?

C: Họ đi trên các chùm ánh sáng. Các chùm ánh sáng đôi khi có dạng hình tròn hoặc thuôn dài. Nhìn từ một chiều chúng giống như có màu bạc và dài. Và từ hướng khác thì trông như hình tròn. Và giống như một đĩa bạc. Và nó lướt đi qua không khí.

D: Nó thể rắn đúng không?

C: Đúng, đúng.

 

D: Vì cô đã nói chúng giống như các chùm sáng.

C: Đúng vậy. Nó có thể rắn, hoặc có thể là năng lượng thuần túy. Bất cứ cái gì thích hợp với nơi đến. Nó có thể là năng lượng thuần túy, hoặc một đĩa bạc, để đến nơi cần đến.

 

 

D: Họ không dùng loại “thiết bị” này để thu thập kiến thức được sao?

C: Họ có. Nhưng một sinh vật được chọn để đi, và một sinh vật được chọn để đi, để trải nghiệm

D: Ý cô là nếu họ đi với thiết bị này thì không trải nghiệm được?

C: Không. Sinh vật ra đi và nó có thể là cái đĩa bay, hoặc phương tiện, hoặc có thể chỉ là thực thể. Sinh vật có thể là phương tiện hoặc phương tiện có thể là thực thể.

D: Vậy nó không cần phải là một hình dạng vật chất? (Không) Nhưng ta đang thấy họ ở dạng vật chất.

C: Họ đang trở thành dạng vật chất để tôi có thể nhận ra họ như họ vào thời điểm tôi rời đi.

 

D: Rồi kể từ khi cô đi, họ không cần hình dạng vật chất nữa đúng không?

C: Họ không cần hình dạng vật chất, nhưng họ trở thành hình dạng vật chất để tôi có thể nhận ra họ đã tiến bộ kể từ khi tôi đi, đến một nơi mà họ có thể là năng lượng thuần túy. Vì vậy tôi sẽ nhận ra họ như tôi đã từng tại thời điểm tôi rời đi. Rồi tôi sẽ là một sinh vật giống họ.

 

D: Và từ khi cô ra đi họ đã thay đổi đến mức mà họ không cần cơ thể nữa.

C: Nếu họ chọn. Nếu họ chọn là năng lượng thuần túy thì họ có thể là năng lượng thuần túy. Hoặc nếu họ chọn cơ thể thì sẽ là cái đĩa bay hay phương tiện.

D: Nhưng họ vẫn cần cái gì đó để di chuyển.

C: Không cần thiết. Tôi trở lại bằng ánh sáng như năng lượng thuần túy từ thời gian và không gian khác. Họ cho tôi thấy các đối tượng để tôi nhớ lại tầng bình lưu này, cái…không có bầu khí quyển. Nó chỉ là …

D: Chiều không gian này, hay thế giới mà họ đang sống?

C: Vâng. Thế giới mà họ đang sống, để tôi sẽ nhận ra rằng chúng tôi đã từng sử dụng đĩa bay. Chúng tôi có thể vẫn sẽ dùng đĩa bay nếu cần để di chuyển đến thế giới khác. Chúng tôi có thể dùng đĩa bay hoặc chúng tôi có thể chỉ sử dụng năng lượng thuần túy. Nó là để tôi nhớ lại quãng thời gian đã qua khi tôi rời đi.

 

D: Nhưng cách tốt nhất để có được kiến thức là có một người như cô ra đi và hấp thu chúng. Từ đó có phù hợp không?

C: Đó là một từ phù hợp. Hấp thu kiến thức, vâng.

D: Và giờ cô đã trở lại để chia sẻ với họ. Nhưng cô không trở lại để ở?

D: Điều đó sẽ được xác định vào một thời điểm khác, tôi ở lại hay tôi đi đến một thế giới khác để thu thập thêm thông tin hoặc kiến thức.

D: Được rồi. Nhưng cô nói họ đang mang cô đi đâu đó.

C: Chúng tôi đi vào căn phòng có hình tròn. Chúng tôi ngồi ở một cái bàn tròn. Giống như một hội đồng các sinh vật. Và ở đó tôi chia sẻ thông tin đã thu thập từ những thế giới khác mà tôi đã đến.

 

D: Cô chia sẻ thông tin với họ như thế nào?

C: Chúng tôi đang ngồi xuống quanh…giống như một dạng vật chất. (Cô gặp khó khăn trong việc giải thích, nhưng cô ấy đã mỉm cười). Chúng tôi có thể chia sẻ thông tin ở cấp độ ngoại cảm, hoặc chúng tôi có thể nói bằng lời. Các mẩu suy nghĩ…sự giao tiếp bằng suy nghĩ của chúng tôi đôi khi bị gián đoạn bởi một người nào đó trong nhóm lên tiếng và nói điều gì đó…(cười) hài hước. Một sự hài hước giữa các hành tinh ở đó.

 

D: Cô nói họ thấy gì đó hài hước trong câu chuyện của cô?

C: Vâng. Và họ nói gì đó mà tôi thấy hài hước. Điều đó được trao đổi bằng thính giác. Và cứ như thể tôi đang cung cấp các thông tin vào một ngân hàng máy tính. Nó truyền thông tin thu thập và bài học vào một ngân hàng máy tính, vào hệ thống của họ.

 

Điều này cũng xảy ra với Bonnie khi các sinh vật đưa xe của cô từ xa lộ vào một con tàu lớn. Với sự trợ giúp của một thiết bị mà họ đặt trên đầu cô, họ nhân bản và chuyển ký ức của cô vào một loại máy tính. Điều này được kể trong Những Người Giám Hộ (The Custodians).

D: Cô có thấy hệ thống đó không? Nó có trong phòng không?

C: Không. Nó ở trong não của họ, trong tâm trí và bản thể của họ.

 

D: Vậy thông tin đang được truyền từ tâm trí của cô đến tâm trí của họ. (Vâng) Thông tin của tất cả các thế giới mà cô đã từng đến. (Vâng). Tất cả các kiếp mà cô đã từng sống, hay chỉ từ các thế giới?

C: Chỉ từ các thế giới.

D: Vậy cô không thực sự sống trên tất cả các thế giới mà cô đang chia sẻ với họ?

C: Có những thời điểm khác mà tôi đã từng đến các thế giới khác. Nhưng lần này tôi chỉ đến một thế giới để thu thập thông tin và kiến thức về văn hóa, về thế giới đó, và về hệ thống đó. Và mang chúng về. Đây có vẻ là một nơi lưu trữ thông tin từ khắp các thế giới khác. Rồi mang về nơi này. Giống như một nơi khổng lồ nơi lưu trữ tất cả các kiến thức từ khắp các vũ trụ, tất cả các thiên hà, tất cả các nơi từng tồn tại. Giống như một thư viện khổng lồ từ mọi thời đại và mọi không gian.

 

C: Ai có thể truy cập vào những thông tin này?

C: Ai cũng có thể. Mọi người ở mọi thiên hà, nếu họ biết cách để tiếp cận. Đó là một trung tâm tài nguyên. Mọi người đều có thể tiếp cận. Chỉ cần có chìa khóa để tiếp cận.

 

D: Và cô là một phần của nó bằng cách truyền thông tin cô đã tìm ra. Nhưng nếu cô chỉ đến một thế giới như cô nói để thu thập thông tin, thì đó là thế giới nào?

C: Đó là Trái Đất.

D: Cô có phải sống trên Trái Đất để thu thập thông tin? (Có) Và cô đã đi rất lâu rồi. (Vâng) Cô chắc phải có rất nhiều thông tin để chia sẻ.

C: (Thở dài) Nhiều hơn những gì tôi nghĩ tôi có thể.

 

D: Nhưng có vẻ như nó được truyền đi rất nhanh.

C: Vâng. Nó nhanh hơn tốc độ của ánh sáng. Bởi vì mặc dù đã mất rất nhiều thời gian và cả cuộc đời để thu thập thông tin, tại trung tâm tài nguyên này hoặc nơi tôi đang ở hiện tại, nó có thể được truyền đi rất nhanh. Nó được truyền đi. Nó có thể chảy qua hệ thống của tôi đến nơi mà nó cần đến trong một thời gian và không gian rất nhanh, vì mọi thứ đều có ở đây. Mọi thứ đang diễn ra bây giờ.

 

D: Và thông tin được an toàn ở đó vì nó được lưu trữ với những sinh vật?

C: Với những sinh vật, và bên trong mọi thứ tồn tại ở đây. Trong các viên đá, các tòa nhà, mọi thứ hấp thụ các thông tin. Giống như là mọi thứ là một ngân hàng máy tính. Mọi thứ hấp thụ kiến thức. Mọi thứ trở thành kiến thức. Mọi thứ trở thành mọi thứ mà tôi mang về.

 

Khi Phil đến Hành tinh Ba ngọn tháp (the Planet of the Three Spires) anh ta cũng nói rằng tất cả kiến thức được hấp thụ ở đó và nó được lưu trữ trong hành tinh. Thông tin này đã có trong Những Người Trông Nom Trái Đất (Keepers of the Garden).

D: Nếu một người như tôi muốn tìm thông tin, làm thế nào tôi có thể tiếp cận?

C: Cần một chìa khóa đặc biệt. Một chìa khóa để đi vào bên trong bà, vì đi vào bên trong bà là chìa khóa đến kiến thức đó, và đây là nơi mà mọi kiến thức được lưu trữ. Và bất cứ ai, bất cứ sinh vật nào từ thời gian hoặc không gian nào có thể tiếp cận theo mong muốn của riêng họ.

 

D: Ý cô là họ phải có mong muốn tiếp cận kiến thức đó?

C: Vâng, và kiến thức đến nhờ tình yêu. Bà không phải đi đến nơi mà tôi đang ở, nơi ở của những sinh vật này. Chỉ cần hỏi thông tin và nó sẽ được cung cấp.

 

D: Có vẻ cô đang thực hiện một nhiệm vụ rất quan trọng.

C: Đó là mục đích của tôi. Là mục đích tôi ra đời và thực hiện.

D: Và cô ở đó với những sinh vật năng lượng này rất lâu?

C: Luôn luôn.

 

Thật là kinh ngạc. Nếu cô ấy ở đó, vậy cơ thể của Clara mà tôi đang nói chuyện và đang nằm trên giường ở Hollywood này thì sao? Một phần cô ấy có thể ở lại đó và một phần ở đây cùng lúc. Tôi luôn lo lắng về việc gây ra bất cứ tổn hại nào đến đối tượng, và đây là một câu trả lời kỳ lạ.

D: Ý tôi là cô chỉ ở đó cho đến khi họ thu thập được hết kiến thức?

C: Không. Tôi sẽ ở đây cho đến khi tôi nhận nhiệm vụ khác đến một nơi khác hoặc một thời gian khác. Có thể là thu thập thông tin từ một thế giới khác như Trái Đất, một nơi khác.

 

D: Nhưng tôi đang nghĩ đến cơ thể mà tôi đang nói chuyện cùng ở Trái Đất ngay lúc này. Cơ thể của Clara. Liệu năng lượng mà tôi đang nói chuyện này có quay trở lại với cơ thể không? Hay nó bị tách rời? Tôi đang cố hiểu chuyện gì xảy ra.

C: Nó là một và giống nhau.

D: Nhưng cô nói là năng lượng có thể ở lại đó cho đến khi có nhiệm vụ khác?

C: Chính xác.

D: Nhưng nó là một phần của cơ thể này trên Trái Đất?

C: Chính xác.

D: Làm thế nào nó có thể ở cùng hai nơi một lúc? Tôi có thể hiểu điều đó không?

C: (Thở dài) Bà không hiểu.

 

D: Có cách nào giúp chúng tôi hiểu không?

C: (Có chủ đích) Cô ấy được gửi đến trong một cơ thể và để thu thập thông tin. Tôi là một phần của cô ấy, người đã thu thập thông tin và bây giờ đang mang trở lại trung tâm tri thức này. Trung tâm tài nguyên này. Thư viện này. Cô ấy rất khó hiểu về việc cô ấy có thể ở đó để thu thập thông tin và tôi có thể ở đây để chia sẻ thông tin, hoặc mang thông tin về. Và có một thời gian mà ở đó - với cô ấy -- phân chia năng lượng. Không biết cô ấy đang ở nơi này hay nơi khác.

D: Điều này có xảy ra với những người khác không?

C: Có. Có những người khác trải qua cuộc sống tương tự.

D: Cảm giác sống hai nơi cùng một lúc.

C: Đúng, đúng. Vì có nhiều sinh vật được gửi đến. Họ có trách nhiệm và công việc to lớn để thu thập tất cả thông tin đó.

D: Tôi nghĩ gần như là không thể.

C: Vâng, vâng. Nên có rất nhiều sinh vật. Có những sinh vật khác đang đi đến các thế giới khác cùng lúc mà tôi đang ở đây và Clara đang ở trong hình dạng đó. Tôi hy vọng cô ấy thu thập thêm thông tin ở dạng vật chất để truyền đến một phần của cô ấy, là tôi, và đưa thông tin về đây.

 

Điều này đã vượt quá sự hiểu biết của tôi, và cần nghiên cứu thêm. Tôi nghĩ tôi nên quay lại với trải nghiệm mà chúng tôi đã nghiên cứu từ đầu.

D: Cô có đang ở vị trí để giải thích chuyện gì xảy ra khi cô đang lái xe trên đường ở Hawaii, khi sự chuyển giao này diễn ra? Cơ thể vật chất của cô ấy vẫn đang ở trong xe vào thời điểm đó? (Không trả lời) Chúng tôi đang xem lại thời điểm đó, khi cô ấy lái xe trên đường và đi ngang công viên đó.

C: Cô ấy được gửi đến đó tại thời điểm và địa điểm đó. Vì đó là nơi hiện thực hóa cho cô ấy để đi đến nơi này, để một phần của cô ấy là tôi có thể rời đi và mang thông tin về trung tâm tài nguyên này. Và khi nó không phù hợp với thời điểm mà thông tin được truyền lại ở đây, cô ấy sẽ quay lại một địa điểm cụ thể. Vậy là cô ấy được đưa đến một nơi mà cơ thể vật chất của cô ấy biết đến trên đường cao tốc này, Pelanoni (đánh vần). Nơi mà cô ấy biết, chiếc xe vẫn ở đó, và cô ấy sẽ biết cách đi đến nơi cần đến, khi phần tôi rời khỏi cơ thể vật lý của cô ấy.

 

D: Và sự chuyển giao phải diễn ra ở một nơi nào đó ở Hawaii thời điểm đó?

C: Không cần thiết. Nó chỉ là một địa điểm mà cô cảm thấy thoải mái trong cơ thể. Và nơi được tạo ra cho cô ấy, là nơi có vẻ đẹp tuyệt vời dành cho cô ấy. Và là nơi mà cô ấy hoàn toàn thư giãn, để sự chuyển giao phần tôi của cô ấy có thể rời khỏi cơ thể cô ấy và đến nơi chuyển thông tin.

 

D: Vậy chiếc xe và cơ thể vật lý của cô ấy trong xe được đưa đến một đường cao tốc khác ở phía khác của hòn đảo?

C: Chính xác. Nó chỉ đơn giản là một sự phi vật chất hóa và sau đó hiện thực hóa trở lại ở một nơi khác.

D: Có phổ biến khi di chuyển ô tô và người từ nơi này đến nơi khác?

C: Ồ, có. Ồ, có.

 

D: Nó xảy ra thường xuyên?

C: Rất thường xuyên, rất thường xuyên.

D: Khi nó xảy ra, cơ thể vật chất được phi vật chất hóa và tái vật chất hóa? (Vâng) Và không gây hại cho cơ thể.

C: Không gây hại. Nó trở thành năng lượng thuần túy.

D: Và cô ấy và phương tiện được chuyển từ nơi này đến nơi khác.

C: Chính xác.

 

D: Vậy khi cô ấy tỉnh lại, cô ấy đang ở một nơi khác trên đảo. Và đang lái xe. (Đúng) Và cô ấy không còn nhớ gì về những gì đã xảy ra.

C: Đúng vậy.

 

D: Đây có phải là lần duy nhất xảy ra trong cuộc đời của cô ấy với tư cách là Clara?

C: Nó đã xảy ra nhiều lần. Nhưng lần này cô ấy đang ở một địa điểm và thời gian trong cuộc đời mà cô ấy sẵn sàng cởi mở để tìm hiểu, để thấy chuyện xảy ra, và nó xảy ra như thế nào. Các lần khác không phải là thời điểm mà cô ấy sẵn sàng để hiểu, hoặc vào thời điểm trưởng thành trong cuộc sống vật chất trên Trái Đất mà cô ấy có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

D: Có lẽ nó không đáng chú ý đến nỗi khiến cô ấy nhớ về nó.

C: Chính xác.

D: Vậy đây là thời điểm mà một điều gì đó bất thường xảy ra và khiến cô ấy nhớ lại.

C: Chính xác.

D: Cô ấy biết chuyện này bây giờ thì có ổn cho cô ấy không?

C: Có. Cô ấy nên biết thông tin. Cô ấy đã khao khát được biết thông tin. Cô ấy sẽ hiểu nó. Đó là một lợi ích đáng mừng cho cô ấy.

D: Điều này rất quan trọng. Sẽ ổn nếu tôi đến vào lúc khác và nói chuyện với phần này của cô ấy?

C: Ồ, vâng. Chúng tôi thích giao tiếp. Đó là công việc của chúng tôi, giao tiếp.

 

D: Vì những người khác đã từng bảo tôi rằng nếu tôi muốn thông tin thì tôi có thể truy cập vào bất cứ thứ gì tôi cần để biết.

C: Đúng rồi. Bà có một tài năng đặc biệt và một món quà đặc biệt. Để thu thập thông tin đã được giữ kín, đã bị dập tắt, đã được che giấu trong nhiều năm. Và đã đến lúc, và chúng tôi đang tạo ra sự giao tiếp này thông qua các phương tiện cho bà, để bà biết và bà nhận thức rằng bà đang làm một công việc tuyệt vời. Và vào thời điểm thích hợp trên hành tinh Trái Đất, bà sẽ chia sẻ thông tin theo cách mà bà được chọn để làm. Và để cho phép các kiến thức này đến thông qua các nguồn này, để những người khác đều biết rằng mọi người đều có thể đi sâu hơn vào bên trong để tìm hiểu thêm về bản thân họ. Và quá khứ và tương lai, và tất cả những gì đang xảy ra trong tất cả các vũ trụ. Nên, vâng, bà có thể truy cập vào tất cả các thông tin ở trung tâm tài nguyên. Và chúng tôi biết bà. Tôi sẽ yêu cầu những thực thể hoặc bộ phận khác hoặc bất cứ thứ gì để họ thoát ra khỏi cơ thể Clara, và tôi cho rằng nhân cách của Clara đã được trở lại hoàn toàn với cơ thể cô ấy. Sự giải thoát hoặc thay đổi luôn được chú ý, vì đối tượng hít thở sâu vào thời điểm này. 

 

Tôi hướng cô ấy đến thời hiện tại, và mang cô ấy trở lại.

Sau khi Clara thức tỉnh hoàn toàn, tôi gọi xuống lễ tân để mời Phil lên lầu. Tôi nghĩ cần thiết để hai người họ gặp nhau, vì trải nghiệm của hai người giống nhau. Phil đã rất bối rối khi tôi giới thiệu anh ấy với Clara, vì anh ấy biết rằng tôi rất thận trọng trong việc tiết lộ danh tính của các đối tượng nghiên cứu, để bảo vệ quyền riêng tư của họ. Nhưng khi tôi giải thích chuyện vừa xảy ra, cả hai đều trở nên rất xúc động. Như thể hai linh hồn đã được gặp nhau và ngay lập tức nhận ra mối liên hệ của họ. Họ nói chuyện và mô tả những ký ức tương tự về hành tinh kỳ lạ này với những ngọn tháp. Đó là một cảnh rất xúc động và phi tự nhiên về mặt logic, vì tất cả chúng tôi đều biết họ đã trở về “nhà” trong một khoảng thời gian ngắn, và cảm xúc đang tràn ngập. Sẽ có những phần khác trong cuốn sách này với các đối tượng nhận thấy “nhà” của họ là một nơi phi tự nhiên ở rất xa Trái Đất (Chương 10).

 

Trong vài năm gần đây, 2000 và 2001, tôi đã tìm thấy những trường hợp khác xuất hiện ở hai nơi cùng một lúc, hoặc kể chuyện từ các góc độ khác nhau. Một trường hợp là một phụ nữ, thay vì đi về tiền kiếp, đã đi đến cõi linh hồn nơi cô ấy đang tham dự một cuộc họp của các giáo viên, hướng dẫn viên và các thầy. Cô nói phần này của cô ấy luôn ở đó, và một phần công việc của nó là giám sát quá trình cô ấy trên Trái Đất và cố gắng đưa ra lời khuyên trong tiềm thức.

 

Khi cuốn sách này được chuyển đi in, tôi tìm thấy một trường hợp tương tự khác năm 2001. Không rõ ai đang phụ trách chương trình này từ phía bên kia nhưng họ đã quyết định đến lúc công bố thông tin này. Một người phụ nữ tìm về tiền kiếp là một người đàn ông ở vùng xa xôi của Hy Lạp. Anh ta không sống ở nơi đó nhưng đang quan sát và lắng nghe. Tôi đưa cô ấy về trước đó để xem cô ấy đến từ đâu và cô ấy thấy mình đang ở trên một hành tinh tăm tối. Tất cả đều xám xịt với vài tòa nhà và không có cây cối. Dường như chủ yếu ở dưới lòng đất. Cô thấy mình trong một cơ thể kỳ lạ. Cô mô tả nó giống như một thân cá, nhưng có vẻ giống thằn lằn hơn với cái miệng lớn, mắt lớn, cái đầu có hình dạng khác thường với một vết sưng ở lưng và đuôi. Cô nói cô là một người quan sát và được gửi đến Trái Đất vào những khoảng thời gian khác nhau trong lịch sử. Vào những thời điểm đó cô ấy mang hình hài như hiện tại, và là một người quan sát và tích lũy thông tin. Khi tôi muốn đưa cô ấy đến ngày cuối cùng của cuộc đời, cô nói rằng không có ngày cuối. Tính cách hiện tại của cô vẫn là người quan sát. Đó là công việc của cô ấy.

 

Đã có nhiều cuộc nói chuyện về “người thay hình đổi dạng”. Nếu chúng là thật, tôi nghĩ chúng là những sinh vật có thể tồn tại ở nhiều dạng phù hợp. (Ngoài ra các sinh vật năng lượng có thể tạo ra bất kỳ hình dáng hoặc cơ thể nào họ muốn). Tôi kết luận là những người thay đổi này sẽ không ở vị trí quyền lực hoặc ra quyết định (như đã được đề xuất), vì họ là những người quan sát, tích lũy và báo cáo. Tương tự như Bartholomew, vì vậy nó diễn ra từ đầu thời gian.

 

Vì vậy có vẻ như phần này của chúng ta đang sống trên Trái Đất chỉ là một mảnh nhỏ của một chúng ta lớn hơn nhiều. Rằng chúng ta là nhiều chứ không phải là một, hoặc đúng hơn là các mảnh của một tổng thể phức tạp hơn. Chúng ta chỉ có thể tập trung vào mảnh ghép mà chúng ta coi là tổng thể của chúng ta. Đó là một điều tốt vì nếu chúng ta nhận thức được sự phức tạp của nó, chúng ta sẽ không thể hoạt động trong thế giới hay thực tại này. Chúng ta chỉ được phép xem mặt nổi của một bức tranh lớn. Chỉ bây giờ chúng ta mới được phép xem phía sau tấm màn.

 

Clara muốn có một phiên khác khi cô ấy biết tôi sẽ trở lại California. Tôi phải trở lại vào tuần sau để diễn thuyết tại Hội chợ Triển lãm Whole Life ở Pasadena. Lần này Clara bay đến từ San Francisco thay vì lái xe, và chúng tôi có thể có một buổi. Tôi muốn đặc biệt tập trung vào các câu hỏi liên quan đến bí ấn của Trái Đất, vì chúng tôi đã được bảo rằng chúng tôi có thể truy cập vào bất kỳ thông tin nào chúng tôi muốn. Tôi không nói với Clara những điều tôi muốn khám phá. Tất nhiên trong quá khứ tôi đã thấy rằng những người bảo vệ kiến thức thường không cung cấp bất cứ thứ gì ta yêu cầu. Tôi đã học cách để không hối thúc nó, và nhận những gì có thể. Tôi luôn có rất nhiều câu hỏi, và tôi luôn có thể chuyển sang chủ đề khác.

 

Trong phần này tôi đã hỏi về nhiều chủ đề chưa được giải thích, và các câu trả lời sẽ có trong phần Các bí ẩn của Trái Đất. Tôi đã bị từ chối thông tin về các Kim tự tháp vì chưa đến đúng thời điểm, nhưng tôi đã có các thông tin khác phù hợp với chủ đề này.

 

D: Lý do tôi hỏi về Kim tự tháp là vì cô kể về hành tinh của những ngọn tháp, các hành tinh khác, tất cả chúng, các tảng đá, tất cả các phần của hành tinh, đã trở thành một nơi lưu trữ. (Vâng) Và Trái Đất không có trường hợp đó?

C: Mọi thứ trên Trái Đất đều có kiến thức. Tất cả đều nằm trong tâm trí con người, nếu con người mở rộng tầm nhìn. Con người hay nhân loại trên Trái Đất, trong sự phát triển của trí óc hiện nay, thì phải có một nơi hữu hình mà họ có thể chạm vào và cảm nhận, chẳng hạn như thư viện. Đó là nơi chứa kiến thức. Được lưu trữ. Ta có thể đến đó. Vì vậy hẳn là hiển nhiên là tất cả kiến thức của con người, mọi tạo vật, tất cả kiến thức về Trái Đất và vũ trụ, sẽ có một kho lưu trữ trên Trái Đất. Và đó là trong Kim tự tháp. Nếu con người có thể mở mang đầu óc hết cỡ, ta sẽ biết rằng tất cả kiến thức đều nằm trong chính bản thân ta.

 

D: Vâng, đúng vậy. Tôi đã nhận ra trong nghiên cứu của tôi, rằng ta có thể tiếp cận kiến thức bằng phương pháp này. (Đúng). Nhưng những người có ý thức không bao giờ nhận ra điều đó. Chỉ khi con người ở trạng thái thôi miên và làm việc trong tiềm thức.

C: Thật sự là vậy. Và đó là lý do tại sao bà được lựa chọn để chỉ cho con người, cho nhân loại trên Trái Đất thấy rằng đây là một cách mở rộng tâm trí, để biết những kiến thức trong tâm trí. Chúng ta có thể tìm ra bằng cách khai thác kiến thức đó. Và với các phương pháp của bà, bà có thể chứng minh. Có những con người không tin vào điều này nhưng khi ta bắt đầu cho phép thông tin chảy qua ta theo cách mà bà có thể làm, thì họ sẽ chấp nhận. Và cuối cùng theo thời gian, ngày càng có nhiều người chấp nhận điều này như một cách để tiếp cận kiến thức bên trọng. Và có lẽ trong thời gian tương lai - hy vọng là tương lai gần - con người sẽ có thể tiếp cận kiến thức theo cách này ở mức độ có ý thức cao hơn.

 

D: Tôi luôn tin điều đó. Rằng kiến thức không bị phá hủy khi người ta chết qua nhiều thế kỷ. Nó vẫn được lưu trữ trong tiềm thức.

C: Nó được lưu trữ ở cấp độ tế bào của AND. Nên mặc dù một người có thể đổi từ cơ thể vật chất sang năng lượng thuần túy - như tôi - ta sẽ không bao giờ quên.

D: Vậy nó luôn có sẵn khi ta tìm được cách để liên hệ với nó.

C: Vâng. Nó ở bên trong. Thông tin là ở đó.

D: Tôi thường nghi ngờ rằng các kim tự tháp và các di tích ở Peru - nơi mà tôi vừa đến thăm - có tuổi đời từ rất lâu.

 

C: Macchu Picchu?

D: Vâng, tôi đã đến đó. Tôi có thể thấy sự kết hợp của các cấu trúc mà tôi nghĩ là từ nhiều khoảng thời gian khác nhau.

C: Có những khoảng thời gian khác nhau tại Macchu Picchu. Một số mới hơn rất nhiều. Cứ như thể có hai nền văn minh ở đó. Và sự thật là như vậy.

D: Đó là những gì thầy tế nói với chúng tôi. Rằng người Inca đã không xây dựng những di tích chính với những khối khổng lồ.

C: Chính xác. Người Inca đã đến từ sau rất nhiều, nhiều, nhiều năm sau khi những tàn tích nguyên thủy đổ nát - như bà biết hiện nay - nền văn minh, các thành phố, được xây dựng. Chúng được xây dựng sớm hơn rất nhiều với thời đại người Inca. Người Inca sinh sống ở đây sau khi nền văn minh khác đã rời khỏi hành tinh.

 

D: Đó là những gì tôi đã nghĩ. Đó là điều mà thầy tế cũng tin. Rằng người Inca đến và chỉ sử dụng những gì họ tìm thấy.

C: Vâng. Họ tìm thấy một nơi rất đẹp. Và họ nói, “Tại sao chúng ta phải tạo ra thứ gì đó khi nó đã được tạo ra cho chúng ta.”

 

D: Và một số công trình họ đã xây có chất lượng kém hơn nhiều

C: Chính xác. Vì họ đã mất nhiều kiến thức mà nền văn minh trước đó đã đạt được.

 

D: Điều gì đã xảy ra với cư dân nguyên thủy? Họ dường như biến mất và rời khỏi thành phố của họ. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra với họ.

C: Họ đã tiến hóa đến cấp độ rung động mà họ không cần đến hình dạng vật chất nữa. Họ đã đạt đến mức tinh khiết để trở thành năng lượng thuần túy. Và, như bà nói, “biến mất” khỏi các yếu tố khối lượng, mật độ của cơ thể con người. Hoặc dạng vật chất, như bà biết. Những thành phố này được xây bởi những người sống sót sau Atlantis và di cư đến Peru. Vì vậy họ đã ở cấp độ tiến hóa cao hơn. Khi họ đến hành tinh này họ đã có mức độ rung cao hơn. Và những người mà sau đó đi ra ngoài và tạo ra các cộng đồng khác, các nền văn minh khác, đã đánh mất một số mức độ rung động cao đó, vì họ tự tách mình ra khỏi tổng thể. Tổng thể là nền văn minh đã có. Như cách nó đã được tạo ra khi nó trở lại từ các vì sao. Và khi họ ra ngoài và tạo các cộng đồng khác và các nền văn minh khác, hoặc như cách bà thường gọi, họ bắt đầu mất đi những rung động cao của mình. Tần số rung động của họ trở nên thấp hơn, và trở nên dày đặc hơn, và dày hơn và dày hơn. Cho đến khi chúng ta có dạng vật chất dày đặc như bà biết ngày nay.

 

D: Những người tiến hóa cao hơn ít nhiều đã nâng tần số rung động của họ lên mức mà họ vừa thay đổi?

C: Họ hoàn toàn thay đổi hình dáng. Họ không còn mật độ dày đặc nữa. Họ trở thành ánh sáng.

D: Họ vẫn tồn tại trên Trái Đất khi họ thay đổi thành ánh sáng?

C: Họ vẫn tồn tại cho đến ngày nay.

D: Vậy sao chúng ta không thể thấy họ?

C: Vì họ đang dao động ở tần số năng lượng cao, đến nỗi chúng không còn cần một hình dạng vật chất nữa, như bà biết đấy. Họ không còn ở dạng có thể thấy được.

 

D: Nhưng họ đang làm gì? Họ vẫn đang sống một cuộc sống?

C: Họ vẫn đang sống một cuộc sống. Đôi khi họ có thể thành một người hướng dẫn linh hồn, như bà biết một hướng dẫn linh hồn là gì. Nếu một sinh vật hoặc một năng lượng xuất hiện với bà, rất có thể đó là một trong những người đã đạt đến tần số rung động mà bà gọi là “một bậc thầy thăng thiên”. Toàn bộ nền văn minh này, như một nhóm, một đơn vị. Và như một đơn vị họ đã tiến hóa đến một nơi mà không còn cần đến hình dạng vật chất nữa.

 

D: Điều gì đã xảy ra với các cơ thể khi họ tiến hóa?

C: Các cơ thể tan ra.

D: Và nơi mà họ đến, có giống như một vùng đất, một thành phố?

C: Vâng. Họ có thể ở bất kỳ thành phố nào. Bất cứ thành phố, nơi chốn nào có thể là nhà của họ. Ngoài ra, có những nơi mà ta gọi là “thành phố etheric”. Các thành phố cũng giống như thành phố của bà, chỉ có điều chúng ở tần số rung động cao hơn mà con người không thể nhìn thấy. Nhưng họ tồn tại.

 

D: Và họ tồn tại ở dạng ánh sáng này.

C: Vâng, ở dạng ánh sáng. Nếu bà có thể nâng cao ý thức của mình đến độ mà bà không còn cần một cơ thể vật chất với mật độ vật chất dày đặc nữa, thì bà sẽ có thể nhìn thấy các thành phố đó. Bà có thể đi vào đi ra và đi hàng ngày, như thể bà đang ở trong cơ thể dày đặc vậy. Nhưng tần số rung động của bà là một suy nghĩ thuần túy, có thể nói vậy. Các suy nghĩ của bà rất trong sáng. Cuộc sống của bà rất trong sáng, tất cả mọi thứ đều tích cực. Và bà đạt đến độ mà độ nhạy cảm và độ rung của bà, mức năng lượng của bà cao đến mức bà không còn cần đến chúng nữa. Và bà đi đến nơi đó, nơi đang tồn tại đó.

 

D: Nhưng ở nơi đó, giống như họ sẽ không chết vì họ là ánh sáng thuần túy.

C: Không, họ không chết. Họ không bao giờ chết. Kể cả hình dạng dày đặc của họ cũng không chết.

D: Tôi biết họ chỉ cần thay đổi hình dạng khác.

C: Vâng. Ta chỉ đơn giản thay đổi sang một tần số rung động khác. Và có khả năng một lúc nào đó ta có thể chạm tới tần số rung động đó. Ta có thể vượt qua. Vì mặc dù ta rời một hình dạng cơ thể dày đặc, như bà biết, ta vẫn có những giai đoạn trưởng thành và phát triển đến các tần số rung động khác. Có nhiều tần số rung động khác nhau.

 

D: Vậy kể cả ở mức độ rung động đó, nếu tất cả họ siêu thoát cùng nhau và cùng lúc, họ có còn nghiệp cần trả không?

C: Khi ta đạt đến mức đó của rung động, nó vượt xa không gian thứ năm, nếu ta nghĩ về các chiều không gian. Ta phải vạch ra tất cả các nghiệp cần vượt qua. Vậy khi ta đạt đến mức độ tần số rung động đó sẽ không còn có nghiệp.

D: Vậy họ có thể ở đó mãi mãi?

C: Lâu chừng nào họ muốn.

D: Kể cả khi họ không chết, họ có thể quyết định tiếp tục và làm gì không?

C: Họ có thể quyết định quay lại hình dạng vật chất. Họ quyết định, “Chà, thật là vui, tại sao không thử lại lần nữa.”

 

D: Nhưng rồi họ lại có thể vướng vào nghiệp.

C: Có thể lắm.

D: Tôi đang cố gắng kết hợp điều này với một số điều khác mà tôi đã từng nghe. Nó khác với cấp độ tinh thần, nơi mọi người trên Trái Đất đến khi họ chết và rời khỏi thể xác. Có phải là một nơi khác với nơi những sinh vật này đang ở?

C: Nó có thể giống nhau. Tùy vào sự phát triển của tinh thần. Nếu đó là một người vừa thực hiện chuyển đổi, họ có thể ở tần số rung động nơi cộng đồng đang ở. Hoặc họ có thể cần nhiều thời gian hơn để đến được nơi đó. Tùy vào trạng thái giác ngộ mà người đó đang ở thời điểm chuyển tiếp.

 

D: Vậy đa số người trên Trái Đất ngày nay, khi họ chết và rời thể xác, họ đang tạo ra các vấn đề trong nghiệp, và họ phải tiếp tục quay lại và rời đi. Vậy rõ ràng những người ở Peru đã đến từ một nơi khác khi họ vượt qua.

C: Vâng. Nhóm người đó là một nền văn minh đã làm điều đó dưới dạng nhóm thay vì dưới dạng các cá nhân.

D: Vậy có lẽ đó là những gì chúng tôi đang cố gắng đạt được, để đạt đến mức độ mà chúng tôi không cần phải tiếp tục quay lại.

C: Đó là mục tiêu cuối cùng.

 

D: Tôi từng nghe mục tiêu cuối cùng là để trở về với Đấng Tạo Hóa, trở về với Chúa Trời.

C: Đó là những gì về nó, đi tới ánh sáng mà cũng là Nguồn, là cái mà bà có thể gọi là Chúa.

D: Vâng, có nhiều tên gọi Ông ấy.

C: Nhiều tên khác nhau. Do cách ta chọn để gọi cho chính mình.

 

D: Vậy những người này, tôi cho là cô sẽ nói, gần như có thể đến được với Đấng Tạo Hóa.

C: Rất gần. Rất gần. Bởi vì một nền văn minh đi theo dạng nhóm, và họ đi cùng nhau không có sự tách biệt, như bà nói, với lòng của Chúa. Đó là một thể thống nhất với Chúa, hoặc là một với tất cả, một với mọi thứ hiện hữu. Là tất cả mọi thứ. Vì mục tiêu cuối cùng là hòa làm một với Chúa. Và ta không là một với Chúa khi ta còn thấy có sự tách biệt, vì con người đã cố gắng rất nhiều để tách biệt khỏi Chúa. Mục tiêu cuối cùng của linh hồn là được trở lại với Chúa từ nơi ta đến thuở ban đầu.

 

D: Vâng, điều đó có ý nghĩa với tôi. Có những nền văn minh khác đã thực hiện quá trình chuyển đổi này không?

C: Nhiều nơi đã làm điều đó.

D: Có nơi nào mà chúng ta quen thuộc trong lịch sử không?

C: Không có trong lịch sử mà bà biết.

D: Vậy trước đó?

C: Vâng, trước đó.

 

D: Nghe như thể người dân Atlantis chết một cách thảm khốc. Vì vậy đó là những hoàn cảnh khác nhau khi chúng ta có những thảm họa hàng loạt.

C: (Ngắt lời) Tôi sẽ nói một điều về thảm họa hàng loạt. Nếu đó là một nền văn minh, hoặc là một nhóm người, những linh hồn đó, những sinh vật đó chọn điều đó vào thời điểm đó, như cách để đi đến một cấp độ khác. Hoặc đến một nơi khác nơi họ có thể phát triển theo một cách khác. Đó là sự lựa chọn.

 

D: Như cô thấy, tôi có rất nhiều câu hỏi.

C: Vâng. Bà có nhiều câu hỏi hay. Và đó là lý do tại sao bà được chọn. Và đó là lý do tại sao chúng tôi muốn chia sẻ kiến thức với bà, để nhân loại, như bà biết ngày nay, sẽ có những thông tin và các bí mật đã bị chôn giấu. Chúng tôi muốn nói chuyện với bà nhiều hơn. Clara đang làm giống như những gì bà đang làm nhưng theo một nghĩa khác. Giống như bà sẽ truyền đạt nó cho nhân loại. Cô ấy tiếp xúc vói con người, để thu thập thông tin, và báo cáo cho chúng tôi. Và đó là lý do bà được cử đến nhiều người khác nhau để thu thập thông tin.

 

D: Nhưng thông tin ngày càng phức tạp hơn khi tôi nghiên cứu.

C: Đó là vì bà đang mở nhiều cánh cửa hơn. Và khi bà cho phép mở nhiều cánh cửa hơn, bà bước qua những cánh cửa, rồi các cửa khác mở ra, do đó những thực tại khác và nhiều vật liệu phức tạp khác sẽ được trao cho bà. Sẽ rất vinh dự khi được cùng bà khám phá.

 

D: Tôi sẽ cố để không bao giờ phụ lòng tin của các bạn.

C: Chúng tôi biết điều đó nên chúng tôi mới đến với bà.

Tôi đưa Clara trở lại hiện tại và đưa cô ấy về trạng thái ý thức đầy đủ. Khi tỉnh dậy, cô ấy mô tả cảm xúc của mình trong khi nói chuyện.

C: Tôi có cảm giác như bây giờ. Tôi cảm thấy tôi đang ở thì tương lai, quá khứ, và hiện tại. Giống như mọi thời gian đều đang ở đây.

D: Tất cả đã được kết hợp. Giống như cô bị chia ra?

C: Không, tôi không có cảm giác bị chia ra. Tôi có cảm giác giống như hợp nhất, ở thời tương lai, và ở thời cổ đại, trong quá khứ. Nhiều, nhiều nền văn minh trước. Tôi cảm thấy như thực thể này không biết ranh giới của thời gian. Giống như tất cả thời gian là bây giờ.

D: Chà, cô có thể thấy cách chúng ta lấy thông tin như vậy, vì nó không có bất kỳ ranh giới nào.

 

Một điều bất thường đã xảy ra sau phiên này. Clara trở về phòng khách sạn của cô ấy. Sau vài phút, cô ấy gọi cho tôi và yêu cầu tôi đến phòng của cô ấy. Khi tôi đến đó, cô ấy cho tôi xem gáy của cô ấy. Khi cô đang chải tóc, cô nhìn thấy một vết đỏ ở sau gáy. (Trong phòng tắm khách sạn này có gương ở cả hai bên tường. Vì vậy, Clara có thể nhìn thấy phía sau đầu của cô ấy khi cô ấy chải tóc lên. Cô ấy buộc tóc lên kiểu đuôi ngựa chặt chẽ). Dấu đỏ kéo dài đến tận chân tóc ít nhất là năm centimet (2 inches), và sau đó xuống quá đường chân tóc - đó là nơi cô ấy thấy nó - khoảng hơn một centimet (nửa inch). Vết đỏ, trông giống như một đường sọc. Ở khu vực bên dưới chân tóc, vết này rộng khoảng một đến hai centimets (nửa inch đến ba phần tư inch), nhỏ dần lên phía trên khoảng bốn centimet ở phần rộng nhất của vết đỏ bên trong chân tóc. Tôi lấy máy ảnh chụp một vài bức về vết đỏ. Nhưng nó bắt đầu mờ đi khi tôi cố gắng chụp ảnh. Không có cách nào có thể gây ra bất kỳ sự kích thích nào ở phần này của cơ thể vì cô ấy đã hoàn toàn nằm yên trên một chiếc gối. Cô ấy nói nó không đau hay ngứa hay gì cả, nó chỉ đỏ thôi, và cô ấy tò mò về nó. Điều này có thể xảy ra với những người khác mà tôi đã từng nghiên cứu, những người có các vết lốm đốm xuất hiện trên cơ thể khi làm việc cùng với các loại năng lượng như thế này. Những trường hợp này đã được kể trong Những Người Giám Hộ (The Custodians).

 

Sự tiếp xúc với một hành tinh chứa đựng tất cả kiến thức và luôn tích lũy thêm rất giống với lời kể của các đối tượng khác của tôi, những người được cho rằng họ là người lấy tin. Nhiều người có bộ phận cấy ghép trong cơ thể hoạt động như một máy truyền tin. Mọi thứ họ thấy, họ nghe và cảm nhận sẽ được gửi đến các ngân hàng máy tính đang ghi lại lịch sử của hành tinh Trái Đất chúng ta. Đây là hai dự án riêng biệt hay chúng kết nối với nhau trong tổng thể? Tôi nhận thấy rằng một trong những chức năng chính của tiềm thức hoặc có lẽ là chính linh hồn của chúng ta, là để tích lũy thông tin từ mọi cuộc sống mà ta từng sống. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là để trở về Nguồn, khái niệm của chúng ta về Chúa, về Đấng Tạo Hóa. Khi chúng ta đã hoàn thành tất cả các hành trình và cuộc phiêu lưu qua nhiều cuộc đời khác nhau, chúng ta phải trở về với Đấng Tạo Hóa với những kiến thức mà ta tích lũy được. Sau đó nó được hấp thụ. Theo cách này chúng ta được coi là tế bào trong cơ thể của Chúa.

 

Kiến thức và thông tin dường như là mục đích chính của loài người, và do đó không có gì là đúng hay sai. Chỉ có tích cực và tiêu cực. Chúng ta học các bài học từ đó và nó cho phép chúng ta giải quyết bất kỳ nghiệp nào để có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình và quay trở lại thời điểm mà chúng ta đã đến. Về khía cạnh đó trong phân tích cuối cùng, tất cả những gì chúng ta có là tổng kinh nghiệm và kiến thức của chúng ta.

 

Một ý nghĩ băn khoăn lướt qua tâm trí tôi khi tôi nghe về toàn bộ nền văn minh ở Peru đã vượt qua hàng loạt những tần số rung động cao hơn để họ hiện hữu. Người ta nói rằng điều này cũng từng xảy ra với các nền văn minh khác trong quá khứ. Hiện nay có rất nhiều lời bàn tán về việc Trái Đất ngày nay của chúng ta đang thay đổi tần số rung động và chuyển sang độ rung cao hơn và thay đổi chiều không gian. Một số sẽ ra đi và một số sẽ bị bỏ lại, và những người còn lại sẽ không bao giờ biết chuyện gì đã xảy ra. Có phải điều tương tự đã từng xảy ra với các nền văn minh trong quá khứ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.