Chương 2
Bài học bắt đầu
Sau buổi học đầu tiên, chúng tôi nghỉ vài giờ để ăn trưa, nghỉ ngơi và đi xung quanh. Chúng tôi trở lại làm việc vào khoảng 2 giờ chiều. Tôi dùng từ khóa để thôi miên Linda và đưa cô ấy trở lại tiền kiếp. Tôi đã hoàn thành câu chuyện về Bartholomew, và bây giờ tôi bắt đầu tiến hành thu thập thông tin. Sự tò mò của tôi chắc chắn đã được khơi dậy và tôi muốn khám phá những kiến thức mà Bartholomew đáng lẽ phải truyền lại cho người kế nhiệm của mình. Tôi đưa anh ta trở lại câu chuyện đó.
D: Tôi muốn tìm thấy Bartholomew một lần nữa khi anh ở trong căn phòng lạ lùng đó, và đang đi đâu đó. Tôi sẽ đếm đến ba và chúng ta sẽ ở đó. 1, 2, 3, chúng ta lại quay lại cảnh đó. Anh vừa rời khỏi giường và thấy mình ở nơi lạ lùng này với những thứ trôi quan bên ngoài. Anh đang làm gì và anh nhìn thấy gì? Kể cho tôi nghe đi.
L: Chỉ có một mình tôi ở đây (Gần như kinh ngạc). Tôi đang ngồi trên ghế nhìn ra vũ trụ, nhìn những vì sao và các hành tinh đi qua. Tôi bị đánh thức và yêu cầu đi chuyến này. Và khi tôi đồng ý tôi đã được bảo rằng tôi phải mặc trang phục này. Rồi một chùm ánh sáng bao lấy tôi, và điều tiếp theo tôi biết là tôi đang ngồi trên ghế này một mình.
D: Không phải anh nói anh đã già đi sao?
L: Đúng, tôi rất già. Hiện tại, tôi đã gần 60 tuổi. Tôi rất, rất già.
D: Anh vẫn đang tìm kiếm người kế nhiệm của mình?
L: Vâng, đúng rồi. Tôi cảm thấy mình đã thất bại trong cuộc sống này. Tôi đã cố gắng tin tưởng, biết rằng ai đó sẽ đưa cho tôi mảnh ghép cuối cùng vào thời điểm thích hợp. Nhưng khi tôi già đi, tôi bắt đầu nghi ngờ và tôi bắt đầu lo sợ.
D: Anh đã bao giờ tìm thấy ai đó trong suốt hành trình ở Trái Đất mà anh cảm thấy anh có thể tin tưởng với những thông tin đó chưa?
L: Không, không ai cả. Tôi nghĩ có lẽ văn hóa Phương Đông có nhiều sự thấu hiểu, cởi mở và dễ tiếp thu hơn. Nhưng họ cũng bị có các truyền thống và hệ thống niềm tin của riêng họ. Tôi đã rất thất vọng. Đó là khi tôi bắt đầu mất niềm tin. Chỉ đến đêm nay tôi mới được bảo đây sẽ là hành trình cuối cùng của tôi. Và tôi sẽ được trao mảnh ghép cuối cùng để kết thúc cuộc tìm kiếm của tôi.
D: Mảnh cuối cùng là gì?
L: Mảnh cuối cùng đó là chia sẻ kiến thức này với một người gần giống tôi, người cởi mở với những ý tưởng mà họ không thể hiểu được. Một người có thể kiểm chứng những điều này mà không sợ hãi, không có thành kiến, không thiên vị. Chỉ cần chấp nhận sự thật, và kiểm tra chúng một cách cẩn thận. Chỉ để chia sẻ những gì ta biết, và tôi chỉ cần có thế.
D: Họ có đang đưa anh đến với người kế nhiệm của mình không?
L: Họ đưa tôi đến một nơi mới. Họ gọi nó là “thuộc địa”. Đó là một nơi thử nghiệm mới, nơi họ đang hy vọng sự thật thuần khiết sẽ tràn ngập, và không bị bóp méo dưới bất kỳ hình thức nào. Những người ở đây có trái tim và tâm trí tinh khiết. Tôi sẽ là người thầy của họ. Tôi sẽ truyền đạt cho họ những kiến thức tôi đã tích lũy trong nhiều năm qua. Họ sẽ là người giữ kiến thức này. Vì họ rất thanh khiết, họ sẽ không sử dụng với mục đích khác hoặc giữ lấy hoặc biến chúng thành bất cứ thứ gì khác, hình dạng hay hình thức khác. Họ sẽ là những người giữ các kiến thức về vũ trụ.
D: Đây có phải là nơi có người kế nhiệm của anh?
L: Đúng vậy. Sau đó, đến thời điểm thích hợp, anh ta có thể được gửi đi để khai sáng hành tinh Trái Đất. Cho đến lúc đó anh ta sẽ ở lại nơi này với những người khác và chờ đợi. Những người khác cũng có nơi của họ để nhận thông điệp này ở những thời gian thích hợp.
D: Tại sao anh không truyền đạt nó cho ai đó trên Trái Đất. Chẳng phải anh đã luôn nghĩ anh sẽ làm điều đó sao?
L: Bởi vì không thể tìm thấy một trái tim thuần khiết nào có thể giữ những thông tin này mà không bị bóp mép hay lạm dụng nó ở Trái Đất. Tại thời điểm này, sự phát triển của Trái Đất không cho thấy nhân loại đã sẵn sàng. Họ sẽ học được rất nhiều, rất nhiều bài học trước khi họ có thể sử dụng bất kỳ thứ gì trong các kiến thức này để phát triển loài người. Thông tin sẽ bị bóp méo, sử dụng sai mục đích và cuối cùng phá hủy toàn bộ Trái Đất.
D: Vì vậy, theo cách này, cuối cùng kiến thức này sẽ được đưa trở lại Trái Đất.
L: Chính xác. Người kế nhiệm này sẽ sống tại đây trong khu vực “thuộc địa”. Nơi này không có thời gian hay không gian. Họ sẽ không già đi hay thay đổi gì cả. Nó là một nơi để lưu giữ. Và tôi sẽ rời chỗ này khi công việc của tôi hoàn thành và đến nơi của tôi để nghỉ ngơi. Tôi sẽ không ở lại đây, và tôi sẽ cũng không trở lại Trái Đất trong một thời gian dài.
D: Nếu anh nghĩ anh đã già, vậy khi anh đến nơi đó, có sự khác biệt gì không?
L: Không. Nhưng tôi không thể ở lại thuộc địa này. Linh hồn tôi khác biệt so với những người trên hành tinh này. Nó không tương thích cho một cuộc sống dài vô định. Tôi sẽ không thấy cảm thấy thoải mái khi ở đây. Tôi rất muốn được đến nơi an nghỉ của tôi khi sứ mệnh hoàn thành. Tôi cần phải nghỉ ngơi một thời gian. Tôi cần phải ở với tất cả.
D: Anh định nói là anh sẽ trở lại Trái Đất với cơ thể này sau khi anh hoàn thành việc truyền đạt thông điệp và kiến thức cho những người kia?
L: Không, tôi sẽ không trở lại Trái Đất trong nhiều, nhiều thế hệ tới. Tôi sẽ đi đến “Tất Cả” để nghỉ ngơi. Tôi sẽ quay lại rất lâu trong một hình hài khác.
Trong câu nói, có vẻ như anh ta đề cập đến việc tâm hồn anh ta sẽ được nghỉ ngơi một thời gian dài trước khi tái sinh trong một cơ thể khác. Điều này đã từng được mô tả trong cuốn sách của tôi “Between Death and Life” (Giữa sự sống và cái chết). Vấn đề duy nhất tôi hiểu điều này là anh ta không đề cập đến cái chết. Anh ấy vẫn ở bên trong cơ thể vật lý, mà chúng ta đều biết rằng khi chết mình không thể đem theo cơ thể của mình được.
D: Tôi đang cố để hiểu điều anh nói. Anh vẫn đang ở trong cơ thể vật lý của anh đúng không? Cơ thể đó đang ở bên trong căn phòng và ngồi trên cái ghế.
L: Vâng, trong cơ thể của tôi. Tôi chưa từng hỏi điều gì đã xảy ra với nó. Tôi nghĩ tôi nên hỏi. Nhưng có vẻ không quan trọng lắm.
D: Được rồi, chúng ta hãy chuyển đến thời điểm mà khi cỗ máy này, hoặc bất cứ thứ gì mà anh đang ngồi bên trong, đi đến đích. Anh nói rằng anh đang đi đến khu thuộc địa. Hãy chuyển đến thời điểm đó khi anh đã đến đích. Anh hãy nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra.
L: Đó là một nơi rất sáng, và tôi đang ngồi trên ghế của mình lơ lửng trên cái nơi sáng sủa này. Đột nhiên, một thứ ánh sáng chói lòa bao trùm cơ thể tôi. Nó bắt đầu từ đầu này của căn phòng. Nó có dạng hình trụ, và tôi ngồi ở trung tâm. Bỗng chốc tôi ở với những linh hồn khác. Tôi không còn ở trong căn phòng đó nữa. Thứ ánh sáng đó đưa tôi vào. Họ đều rất, rất vui khi gặp tôi. Họ trông giống những sinh vật ánh sáng, mỗi người một khác nhưng trông giống nhau. Họ là những sinh vật rất sáng.
D: Họ không có đặc điểm vật lý?
L: Họ có, nhưng họ rất sáng. Khi tôi cố nhìn vào mặt họ, tôi bị lóa. Nó giống như nhìn vào Mặt Trời. Tôi có thể thấy họ cười. Chắc chắn họ có miệng. Tôi cảm thấy họ đang mỉm cười với tôi. Ánh sáng bao phủ toàn cơ thể họ, đến mức tôi không thể nhận ra được hình dạng của họ.
D: Anh vẫn đang ở trong cơ thể vật lý của anh? (Tạm dừng, có thể anh ấy không chắc lắm). Cảm giác đó như thế nào?
L: Tôi có cảm giác rất nhẹ, rất nhẹ, giống như tôi đang trôi nổi. Giống như không có trọng lượng, không có nguồn lực nào. Tôi chỉ nổi tự do. Tôi không nghĩ rằng tôi đang ở trong cơ thể nào đó. Tôi nghĩ tôi chỉ là tôi thôi.
D: Anh có nghĩ rằng những sinh vật khác là vật chất?
L: (Tạm dừng) Có thể. Nhưng tôi nghĩ họ là một dạng năng lượng thuần khiết. Tôi thấy họ, nhưng tôi không nghĩ họ có cơ thể con người.
Câu này được nói với một cảm giác tò mò, ngạc nhiên, như thể anh ta đang cố gắng hiểu điều gì đó kỳ lạ và khác biệt mà anh ta chưa từng nghĩ đến.
L: Tôi nghĩ tôi đã đến một mặt khác của sự tồn tại. Bắt đầu bằng một chuyến đi vật lý, nhưng tôi nghĩ rằng tôi đã đi từ một máy bay vật chất và bước vào một nơi mà tôi không biết. Tuy nhiên, tôi cảm thấy tôi có thể rời khỏi đây nếu tôi muốn, bất cứ lúc nào và trở về căn phòng đó.
D: Anh có nghĩ rằng anh có thể tìm thấy cơ thể của mình trong căn phòng đó không? (Có) Anh nói anh sẽ truyền đạt kiến thức của mình với những sinh vật này. Có đúng không? (Có) Lần trước tôi từng hỏi liệu anh có thể chia sẻ kiến thức với tôi không. Và anh nói anh sẽ phải xin phép. Anh nghĩ sao?
Tôi cảm thấy kỳ vọng, hy vọng tôi sẽ được phép tiếp nhận kiến thức này. Tôi tò mò rất mong muốn điều này xảy ra, nhưng tất cả sẽ phụ thuộc vào các nguồn lực bên ngoài, thứ nguồn lực mà tôi không có hiểu biết.
L: Tôi đã hỏi bạn tôi, và anh ấy nói bà có thể nghe các bài giảng của tôi.
Tôi cảm thấy rất hứng khởi.
D: Thật là tuyệt vời nếu tôi được phép làm điều đó.
L: Anh ấy nói sẽ có lúc bà không thể nghe thấy một số điều nhất định, nhưng hầu hết các kiến thức sẽ được chia sẻ với bà.
D: Tại sao tôi không thể nghe thấy một số điều?
L: Bởi vì có vài điều cần thiết phải có trước khi một kế hoạch được thực hiện cho Trái Đất. Và những điều giới hạn đó phải được giữ cho đến khi kế hoạch được thực hiện. Và một khi kế hoạch được thực hiện, bà sẽ được cung cấp các thông tin còn lại.
D: Vậy nếu tôi tham gia các bài giảng, tôi sẽ có thể truyền đạt lại kiến thức?
L: Đúng vậy. Bà được trao cơ hội này bởi vì bà cũng là một trong số ít người sẽ không bóp méo thông tin. Bà có trái tim thuần khiết và sẽ không sử dụng kiến thức này cho chính mình.
Hơi thở của Linda trở nên gấp gáp. Cô ấy có dấu hiện không thoải mái.
D: Tôi thấy đó là những yêu cầu quan trọng.
L: Đúng. Không ai có thể làm điều này. Chỉ có rất, rất ít.
Trong vài câu hỏi cuối, tôi nhận thấy hơi thở của cô ấy không đều, nhanh hơn và hơi mệt. Điều này khiến cho âm thanh cô ấy nói không rõ ràng.
L: Không khí ở đây đang có sự điều chỉnh. Nó đè nặng trên ngực tôi. (Cô ấy vẫn thở mạnh). Tôi sẽ mất vài ngày để điều chỉnh.
Tôi đưa ra một đề nghị để xua đi sự khó chịu về thể chất. Tôi luôn quan tâm đến sự thoải mái của đối tượng.
D: Cơ thể vật lý mà tôi đang nói chuyện sẽ có thể điều chỉnh mà không gặp vấn đề gì, ngay cả khi thực thể đang nói chuyện với tôi gặp vấn đề. Anh hiểu không?
L: (Hơi thở của cô ấy đã trở lại bình thường). Tôi hiểu.
D: Tốt. Anh sẽ bắt đầu bài giảng của anh?
L: Sớm thôi. Bây giờ đang là thời gian chào mừng. Thời gian vui chơi. Thời gian được ở bên nhau.
D: Họ mong chờ anh chứ?
L: Có, họ đã chờ đợi tôi, và họ rất, rất hạnh phúc. Họ đang cổ vũ tôi. Họ đang ôm tôi. Họ rất vui mừng cho tôi.
D: Nghe có vẻ là một nơi tốt đẹp, một môi trường tốt đẹp.
L: Ồ, rất tốt. Trời rất ấm.
D: Chúng ta có thể chuyển đến thời điểm khi anh bắt đầu lớp học và tôi có thể lắng nghe không? Anh có kế hoạch hay yêu cầu nào trong lớp học không?
L: Tôi không quan tâm lắm. Tôi đã từng có một kế hoạch, nhưng tôi đã quên vì quá lâu. Bây giờ tôi quyết định bắt đầu với các câu hỏi từ bạn bè của tôi. Và sau đó tôi sẽ trả lời câu hỏi của họ. Tôi cảm thấy đây có lẽ là cách tốt nhất vào lúc này.
D: Tôi đồng ý. Nhưng bởi vì tôi không thể nghe những câu hỏi của họ, anh có thể nhắc lại không? (Được) Anh đang ở thời điểm bắt đầu? (Đúng) Được rồi. Vậy anh có thể bắt đầu đúng với tiến độ của anh.
L: Tôi đang chỉ vào …. Artness (Đánh vần. Có lẽ: Ardness) đã hỏi tôi, (chậm rãi như lắng nghe và sau đó lặp lại). “Điều gì đã xảy ra trên Trái đất khiến mọi người co cụm vào hệ thống niềm tin của họ?” Nhiều, rất nhiều thời gian trước đây khi mọi người đến Trái đất có kiến thức rộng lớn về vũ trụ. Có những người khác đã sống trên Trái đất, những người không hiểu biết như những người vừa mới đến. Và những người mới đến nhận thấy được quyền lực của họ. Đó là điều mà họ chưa từng trải qua cho đến thời điểm này. Và họ thích cảm giác đó. Họ có một niềm hứng thú mà họ chưa từng được biết. Vì vậy, họ quyết định giữ kiến thức cho riêng mình và không chia sẻ nó, cứ như kiến thức là để cho việc đó vậy. Và họ xem những người không hiểu biết là nô lệ. Họ nói với những người kia những điều không đúng, để khiến họ sợ hãi và phục vụ họ. Họ được coi là những vị thần. Họ trở thành những vị thần. Những người ban đầu, những người bình thường ở đây đầu tiên, nghĩ rằng họ là những vị thần, vì họ có thể làm những điều khác thường. Đó không phải là điều cần phải xảy ra. Và khi họ có tất cả sức mạnh và lòng tham, họ không muốn rời đi. Họ muốn ở lại. Và họ đã làm thế. Khi họ đi qua kiếp này, những câu chuyện về những vị thần và sức mạnh vĩ đại của họ được lưu truyền. Và nỗi sợ hãi bắt đầu nắm quyền. Con người sợ rằng nếu họ không làm như các vị thần đã bảo, họ sẽ bị tiêu diệt. Đó là một thời kỳ đen tối cho hành tinh Trái Đất.
D: Những sinh vật này đã nói với họ điều gì khiến họ sợ hãi, và họ bị bắt làm nô lệ?
L: Họ nói rằng họ có thể điều khiển gió và ánh sáng, Mặt trời, mặt trăng, mưa. Họ điều khiển nó và nếu mọi người không tuân theo quy tắc của họ, sẽ bị tiêu diệt. Người dân sẽ không có nước, không có mặt trời. Họ biết họ cần Mặt trời và nước, và gió, mưa. Họ phải có những thứ này để tồn tại. Và các vị thần đã kiểm soát tất cả những điều này, vì vậy họ phải tuân theo nếu không họ sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức. Họ không hề biết rằng bản thể của họ, linh hồn của họ, sẽ sống mãi mãi. Họ chỉ có thể thấy ở đây và lúc này. Mục đích ban đầu của những sinh vật ánh sáng đến với Trái đất là để truyền đạt thông tin, để nỗi sợ hãi có thể được xóa bỏ và mọi người có thể hiểu được.
D: Có phải những sinh vật này thực hiện những điều phi thường để làm cho mọi người tin rằng họ là những vị thần?
L: Đúng vậy. Tất cả là một mưu kế. Họ đã làm điều đó với ánh sáng và ma thuật, nhưng mọi người nghĩ rằng họ là những vị thần. Tôi muốn nói rằng đây là một ví dụ hoàn hảo về bản chất con người, về cuộc chiến không ngừng bên trong để chống lại nỗi sợ hãi và tự phục vụ. Để phục vụ bản thân. Quyền lực.
D: Nhưng những sinh vật đến Trái Đất là những người gây ra vấn đề.
L: Đúng. Họ đã không làm những gì họ được bảo. Họ thất bại bởi vì họ đến để phục vụ cho chính họ chứ không phải cho nhân loại.
D: Anh nói đây là một ví dụ về con người, nhưng vấn đề không phải do con người gây ra.
L: Họ được gửi đến để nâng cấp các sinh vật trên Trái đất đến sự tồn tại cao hơn. Họ được gửi đến để chỉ dạy cho những người ở đây, chứ không biến họ thành nô lệ. Họ thất bại trong nhiệm vụ này. Đúng ra họ phải làm cho con người hiểu ra và sống ở cấp độ cao hơn. Giờ thì họ bị mắc kẹt.
D: Ý anh là gì, họ bị mắc kẹt?
L: Họ tham gia vào quyền lực và mất đi thứ ánh sáng được ban cho con người trên Trái đất. Trái Đất là một nơi để trải nghiệm những điều mới. Và những người đến đây với hy vọng nâng cấp những người đang sống ở đây, đã bị mắc kẹt và bị đưa xuống một trật tự thấp hơn thay vì ngược lại.
D: Nói cách khác, điều đó đã được tích hợp vào loài người? (Đúng) Đó có phải là tất cả những gì anh muốn trả lời cho câu hỏi? (Đúng vậy) Anh có muốn nhận một câu hỏi khác từ mọi người không?
L: Chúng tôi đang kết nối lại bối cảnh lịch sử ở đây, để tất cả mọi người có thể hiểu những gì đã phát triển qua nhiều thời đại. Tôi nghĩ rằng đây có lẽ là cách tốt nhất để giải thích. Để chúng ta thấy được những gì đã xảy ra trong quá khứ và sau đó phát triển từ đây. Câu hỏi là. “Tại sao không gửi đi nhiều người hơn để giúp đỡ những người bị mắc kẹt? Tại sao không gửi ai đi để mang những người đang lạm dụng lòng tin về?” Lý do là: tại thời điểm đó, chúng tôi sợ nếu gửi nhiều người hơn thì họ cũng sẽ rơi vào tình trạng đó. Vì vậy, quyết định được đưa ra là chúng tôi sẽ đợi cho đến khi thế hệ này trôi qua, và sau đó gửi một nhóm mới với hy vọng xoay chuyển tình thế. Vì vậy, đó là những điều đã xảy ra. Những người đầu tiên đến Trái đất là từ hành tinh Tyrantus (Đánh vần: Ty-rant-tus). Nó rất giống với vùng từ trường của Trái Đất. Vì vậy, không khó để những người này hòa nhập vào cuộc sống ở đó. Họ sẽ không bị coi là kỳ quặc. Chúng trông rất giống người Trái đất. Thật không may, họ đã thất bại.
D: Đó là những người ham muốn quyền lực?
L: Đúng vậy. Họ đến trước. Một số đã nhân giống với người Trái đất. Làn sóng thứ hai được gửi đến từ (cô ấy gặp khó khăn với tên gọi) Iranius (Đánh vần: Iran-i-us). Những người này khác. Họ không giống con người, và do đó họ đã cải trang. Họ đến như động vật.
D: Động vật?
L: Đúng vậy. Và công việc của họ là làm việc rất lặng lẽ với những sinh vật được chọn để xoay chuyển tình hình. Có một số người được chọn đã nhận được hướng dẫn từ những sinh vật này, như họ đã nghĩ. Đó là một cấp độ khác, các hướng dẫn từ những sinh vật này đã dược truyền cho họ trong giấc mơ của họ. Họ được hướng dẫn với các khái niệm về tình yêu, sự bất tử và sự hòa hợp giữa các loài. Nhiệm vụ này được thực hiện rất lặng lẽ và tinh tế. Thật không may, nhiệm vụ này cũng thất bại, vì chỉ một số ít người có thể tiếp nhận hệ thống tư tưởng mới này. Và họ đã bị người dân khinh mệt. Họ, vì sợ mọi người nói chung, sợ phải chịu đựng những gì được trao cho họ. Và tất nhiên, những người nắm quyền lực sẽ không chấp nhận, vì họ có thể mất quyền lực. Vì vậy, vào thời điểm này, con người đã chìm xuống mức thấp nhất, và đó là tình huống rất đáng thất vọng.
D: Những sinh vật này đến dưới hình dạng động vật để họ không bị chú ý?
L: Đúng vậy, bởi vì họ không trông giống như con người.
D: Họ thực sự trông như thế nào?
L: Họ rất nhỏ, có đầu tròn lớn và thân hình nhỏ bé khô héo. Họ có tay và chân, nhưng rất dẻo. Họ không thích tay và chân của con người. Họ nghĩ rằng họ sẽ bị chú ý, con người sẽ sợ hãi và đem họ đến chỗ chết.
D: Vậy họ có khả năng biến mình thành động vật?
L: Chính xác. Họ có khả năng biến thành trông như động vật. Họ cải trang. Họ bước vào thời điểm đó.
D: Và bằng cách đó, họ có thể tác động một cách tinh tế đến mọi người thông qua giấc mơ của họ.
L: Thông qua giấc mơ của họ. Đúng vậy. Với hy vọng rằng nếu họ có thể tác động đến mọi người đủ thì tình hình có thể được thay đổi rất nhanh. Nhưng rõ ràng là nó quá tinh tế, quá chậm chạp, và nó cũng thất bại.
Khi tôi đang nghiên cứu các truyền thuyết của người da đỏ cho cuốn sách Legend of Starcrash, tôi đã tìm thấy nhiều câu chuyện về động vật xuất hiện cùng thời với con người trong những thời khắc đầu tiên để truyền đạt kiến thức. Điều này rất giống với một phần văn hóa của người da đỏ (Châu Mỹ). Các nền văn hóa khác trên khắp thế giới cũng có những truyền thuyết tương tự. Thật thú vị khi biết rằng trong thời hiện đại UFO/người người ngoài hành tinh thường xuất hiện dưới dạng động vật như một lớp ngụy trang hoặc bộ nhớ hình ảnh để con người không sợ hãi.
D: Anh có nhận được thêm câu hỏi nào không?
L: Câu hỏi là “Tại sao không có thêm người Iraniusans được gửi đến Trái Đất? Vì họ là một chủng tộc có trí tuệ rất cao, họ có thể vượt qua tất cả những người trên Trái đất vào thời điểm đó.” Và câu trả lời cho điều đó, bạn của tôi, là: vũ lực không bao giờ có tác dụng. Đó không phải là một giải pháp khả thi. Những người trên Trái đất phải tiếp cận và nhận thức thông qua sự lựa chọn của chính họ. Vũ lực đã được sử dụng quá thường xuyên như một giải pháp cho nhiều vấn đề. Điều này không bao giờ hiệu quả.
D: Đó là một câu trả lời tốt. Câu hỏi tiếp theo là gì?
L: “Thời gian xuống cấp tạm thời này kéo dài bao lâu trước khi phải gửi đi nhiều người hơn.” Nó kéo dài trong mười ngàn năm. Quyết định đã được đưa ra là cho phép Trái đất tự phát triển một chút và có thể tự mình nhận ra thứ gì đó. Mọi thứ đã không thay đổi trong một thời gian dài. Con người lớn lên, nhưng lớn lên trong bóng tối. Có rất ít ánh sáng trong trái tim họ.
D: Mọi người đang làm gì tối tăm sao?
L: Họ rất sơ khai. Và không có nhiều sự yêu thương. Có quá nhiều chết chóc, nhiều thù hận, nhiều cuộc đấu tranh quyền lực, kéo dài trong nhiều thế kỷ, nhiều thời đại. Bóng tối tràn ngập trong một thời gian rất dài.
D: Anh có câu hỏi nào khác không?
L: Có. Câu hỏi là, “Trái đất có thay đổi gì trong thời gian này.” Có nhiều thay đổi trên bề mặt. Có nhiều người được đưa đi từ hành tinh này với mong đợi sẽ áp dụng được năng lượng nhẹ hơn.
D: Những kiểu thay đổi nào đã diễn ra trên Trái đất trong thời gian đó?
L: Đó là lũ lụt. Nước, nước ở mọi nơi. Những lục địa đã tách nhau ra. Có những lúc nắng nóng dữ dội. Nóng đến nỗi những người ở đây không sống được. Một số người đi đến những nơi khác để trốn, họ đã thoát và bắt đầu cuộc sống mới ở thuộc địa mới, đang cầu nguyện để được hướng dẫn và cung cấp kiến thức.
D: Điều gì khiến các lục địa rời xa nhau? Và tại sao có quá nhiều nước?
L: Bên dưới bề mặt Trái đất có những thứ gọi là “lưới” giúp giữ Trái đất lại với nhau. Và khi tất cả những điều trên xảy ra, những thứ trên bề mặt Trái đất sẽ thay đổi vị trí của chúng và khiến các lục địa tách ra. Nước đến từ băng do sức nóng làm tan chảy. Khi những lục địa này tách ra, nhiều người sẽ biến mất. Con người, thực vật, động vật đều biến mất. Sau đó là thời kỳ giảm nhiệt sau cái nóng dữ dội này. Khi nó nguội đi nhiều thảm thực vật mới bắt đầu xuất hiện. Sự sống mới bắt đầu phát triển, và có hy vọng lớn để Trái đất được đưa vào ánh sáng. Họ nghĩ bây giờ họ đã học được rằng tình yêu và sự chấp nhận của cộng đồng sẽ vực dậy. Và nó đã hiệu quả trong một thời gian, nhưng không lâu lắm. Con người mệt mỏi với lối sống hòa bình, và lại tìm kiếm một cái gì đó thú vị và khác biệt. Và cuối cùng nó cũng sẽ xảy ra.
D: Anh nghĩ bản chất của con người là không hài lòng khi mọi thứ đang diễn ra tốt đẹp?
L: Đúng vậy. Và đó là những gì đã hy vọng sẽ được thay đổi. Nhưng nó đã không xảy ra.
D: Họ đã làm gì khi họ muốn thứ gì đó thú vị?
L: Ban đầu họ chơi trò chơi, và sau đó trò chơi trở thành bài kiểm tra sức mạnh và ý chí. Và điều này dẫn đến điều khác, và họ đã trở lại với đấu trường quyền lực. “Tôi quan trọng. Tôi mạnh mẽ hơn. Tôi tốt hơn.” Rất khó để loài người hiểu và học bài học. Họ tiếp tục rơi vào cùng một cái bẫy khác được đặt cho họ.
D: Anh có nghĩ rằng đó là vì máu của những người đến đây hòa vào con người? Đó là do tính chất của nơi họ đến, hay đây là bản chất con người?
L: Đó là bản chất con người được phóng đại thông qua sự đan xen của các nền văn hóa. Những người từ vùng đất khác, những nơi khác. Họ đến và tìm cách làm cho thế giới tốt đẹp hơn, nhưng đã bị hòa nhập. Vì vậy, những gì họ nói là họ chọn để phá hủy và làm cho mọi thứ tốt hơn thực ra lại bị phóng đại lên từ chính họ ở Trái đất.
D: Vì vậy, gen của họ đã khiến các đặc điểm này mạnh lên? Đó có phải là cách để nói?
L: Đúng vậy. Và họ được cử đi để tạo ra một cái gì đó khác biệt cho hành tinh. Đó là lý do tại sao phải mất một thời gian dài trước khi gửi ai khác đi, vì sợ chuyện xảy ra một lần nữa.
D: Được rồi. Tôi nghĩ rằng chúng ta đã có đủ thời gian cho các câu hỏi. Nhưng tôi muốn trở lại sớm và hỏi thêm.
L: Được. Tôi sẽ ở đây.
D: Và chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện từ điểm này.
L: Chúng ta chỉ mới bắt đầu.
D: Chúng ta phải bắt đầu từ điểm nào đó. Tôi có rất nhiều, rất nhiều câu hỏi.
Sau đó, tôi mang Linda trở lại. Cô ấy muốn nói với tôi về một hình ảnh vẫn còn trong tâm trí của cô ấy. Tôi bật máy ghi âm lại cho cô ấy mô tả.
D: Anh nói rằng anh có thể nhìn thấy bên trong của thế giới?
L: Cứ như thể nó rỗng tuếch, và có những thứ giữ nó lại với nhau. Tôi không biết chúng là gì. Chúng đang di chuyển bên trong, Và giống như rất nhiều thứ đang đi lên. (Chuyển động tay). Đi như thế này, lên và xuống. Ở giữa Trái đất, trông giống như một quả bóng rỗng. Và những thứ này ở hai bên của quả bóng đang di chuyển lên xuống. Tôi không biết chúng là gì. Những thứ giữ chúng lại với nhau. Những người đến vào lần thứ hai có đầu tròn to, và họ bằng bạc. Họ có cơ thể, nhưng họ có những phần mở rộng ra khỏi cánh tay và ở giữa và chân.
D: Phần mở rộng?
L: Bà đã bao giờ nhìn thấy những bức tượng và hình vẽ từ các nền văn hóa phía Đông của một số vị thần chưa? Họ có khuôn mặt và cơ thể người, và cánh tay đưa ra các hướng khác nhau?
D: Tôi đã thấy một số có nhiều cánh tay này.
L: Vâng, đúng rồi. Nhưng những người này rất nhỏ, và có cái đầu to tròn. Tôi không nhớ khuôn mặt. Họ không có tóc. Những cánh tay và chân xuất hiện ở những nơi khác nhau.
D: Vậy đây là những phần thật, tay và chân thật.
L: Đúng vậy. Họ là những người nhỏ bé. Toàn bộ thực thể của họ sáng bóng. Tôi không biết họ mặc quần áo hay đó chính là cơ thể họ. Toàn cơ thể họ có màu bạc, một màu kim loại bao trùm.
D: Và họ biết rằng họ không thể hiện bản thân theo cách đó với mọi người, vì họ trông rất khác biệt. Trông quá đáng sợ. (Phải) Ý anh là họ có thể đi vào một con vật hoặc làm cho chúng xuất hiện như một con vật?
L: Tôi hiểu rằng họ đã xuống và đi vào con vật bằng cách nào đó. Đi vào đầu của chúng hoặc, tuy nhiên họ đã làm, tôi không biết. Họ đã làm điều đó để họ có thể ở gần con người.
D: Tôi đã nghĩ nếu một con vật bắt đầu nói chuyện với con người, dù ở thời nào, điều đó cũng làm họ giật mình. Nhưng không phải cách đó.
L: Không. Nó được thực hiện thông qua tâm trí bằng cách nào đó, hoặc thông qua giấc mơ của họ. Nhưng lý do họ đi vào những con vật này là để họ có thể ở bên con người khi tiếp xúc gần gũi. Tôi đoán những người này phải có thú cưng, vì tôi thấy những người này đang ngủ và những con vật này nằm gần họ.
D: Anh có thể thấy những người đầu tiên trông như thế nào? Những người đã bị biến thành nô lệ?
L: Tôi thấy họ dưới hình dạng một con người. Họ tăm tối. Tôi không biết liệu đó là bối cảnh mà họ thuộc phe bóng tối hay thấp kém hơn về trí thông minh hay sự phát triển hay thứ gì đó, nhưng tôi thấy họ trong bóng tối. Và những sinh vật đầu tiên bước xuống trông rất giống con người, nhưng chúng có làn da sáng. Bà biết đấy, trong nền tảng tôn giáo của chúng tôi, chúng tôi đã dạy rằng Adam và Eva đến và truyền bá cho tất cả những người khác trên Trái đất. Và từ những gì tôi nhận được, nó rất khác. Có rất nhiều người trên Trái đất. Nhưng khi tôi hình dung về những con người đen tối này họ đang mò mẫm trên mặt đất. Và một lần nữa tôi không biết có phải là một loại từ đồng nghĩa giữa những sinh vật ánh sáng và những sinh vật bóng tối hay không. Nhưng nó rất rõ ràng rằng có những sinh vật ánh sáng ở trên đây và những khối tối tăm lờ mờ ở đây.
D: Tất nhiên họ đã rất sợ hãi những người này. Tôi tự hỏi nếu họ là những người đầu tiên được gặp những người này, vậy lý do tại sao họ lại dễ dàng trở thành nô lệ.
L: Trong giới hạn những điều được nói, tôi cho rằng họ có rất ít kiến thức. Và những người đã ở đây trước đó đã soi sáng cho họ và đưa họ đến tầm cao hơn. Như vậy tôi cho rằng họ rất cổ lỗ.
D: Chắc là có rất nhiều nỗi sợ hãi và đáng sợ khác, và họ đã tận dụng chúng. Cho dù họ trở thành là con người, trong hình hài con người hay thứ gì, họ cũng không đạt đến mức thực hiện được một chuỗi quyền lực khi con người quỳ dưới chân họ. Điều đó chỉ ra rằng những sinh vật tiến bộ cũng có thể thất bại.
L: Họ không phải những sinh vật hoàn hảo, nhưng họ hiểu biết, và tôi đoán đó là lý do tại sao họ đến, để truyền đạt kiến thức của mình. Họ trông giống con người và rất vương giả. Thân hình cao lớn và trông họ khá tự tin. Và tôi nhớ từng nói rằng các vị thần được tạo ra từ những sinh vật này.
D: Anh biết lý do tại sao họ làm vậy.
L: Và những sinh vật ánh sáng trên hành tinh mà họ đang truyền đạt. Họ rất sáng, sáng trắng. Giống như một đốm màu. Màu của ánh sáng. Nó khiến tôi nhớ đến hình dạng của phim hoạt hình Casper the Ghost (Con ma Casper). Ngoại trừ việc đó là ánh sáng cực mạnh, và họ rất yên bình, rất hạnh phúc, yêu thương. Họ chỉ thích chia sẻ tình yêu.
Linda bày tỏ sự nóng lòng rằng chúng tôi sẽ không có được nhiều thông tin một cách nhanh chóng. Cô đã nghĩ chắc sẽ chỉ mất một vài phiên. Tôi cho cô ấy biết có quá nhiều thông tin để thu nhận trong một tiếng rưỡi. Và vì cô nói chậm, chúng tôi cũng sẽ cần nhiều thời gian hơn. Tôi thì đã quen với việc nghiên cứu kéo dài (trong một số trường hợp kéo dài đến vài tháng) để giải mã thông tin và sắp xếp theo thứ tự, tất nhiên là Linda thì chưa quen với việc này. Việc của tôi là kiên nhẫn và cố gắng sắp xếp chúng thành dòng sự kiện.
Chúng tôi dừng lại buổi thôi miên để ăn bữa tối, nghỉ ngơi và nói chuyện với Patsy. Sau đó làm việc lần cuối khi trời tối. Tôi không lo lắng đến việc kết thúc muộn vì tôi không biết khi nào có thể trở lại Little Rock. Chúng tôi muốn cố gắng có nhiều lần thôi miên nhiều nhất có thể cho một ngày làm việc. Tôi nghĩ tôi và cô ấy có thể ngủ muộn vào ngày hôm sau.
Từ khóa đưa Linda vào trạng thái hôn mê sâu một lần nữa và chúng tôi trở lại cảnh tương tự mà chúng tôi đã rời đi vài giờ trước đó. Bartholomew tiếp tục nói chuyện như thể chưa có sự gián đoạn này.
L: Tôi đang đứng trên một cái bục giảng trước mặt học sinh của mình. Và lúc này, tôi đang đặt câu hỏi.
D: Trước khi tôi đặt câu hỏi một lần nữa, tôi muốn làm rõ điều anh đã nói trước đó. Những người đầu tiên trên Trái đất khi những người khác đến ấy, anh có biết họ đến từ đâu không?
L: Họ đã ở đây. Họ là người Trái đất.
D: Anh đã từng nói với tôi họ trông như thế nào chưa?
L: Tôi đoán họ là con người giống tôi. Tôi chưa bao giờ hỏi.
D: Được rồi. Tôi muốn chúng ta chuyển đến thời gian mà anh đề cập đến thảm họa và các lục địa của Trái đất tách rời nhau, và mọi người di chuyển đến nơi an toàn. Chúng ta đang nói chuyện đó khi tôi phải đi. Anh có muốn nhận thêm một số câu hỏi từ học trò của anh bây giờ không?
L: Có. Học trò của tôi muốn biết tại sao những người này không hài lòng với hoàn cảnh của họ? Tại sao họ phá vỡ nền hòa bình mà họ đã có trong nhiều năm? Câu trả lời cho câu hỏi này cũng khiến tôi bối rối. Tôi được bảo rằng họ muốn trải nghiệm một tầng cảm giác có tính bản chất cao hơn. Họ đã mệt mỏi với sự yên ả. Họ muốn có sự hứng khởi trong cuộc sống. Và khi các trò chơi trở thành chiến tranh, nó thực sự giúp họ đạt được điều đó. Trái tim họ trở nên tối tăm, và có nhiều chết chóc, nhiều tổn thương. Đó là điều họ mong muốn trải nghiệm.
D: Họ đã mệt mỏi với hòa bình. Ý anh là họ buồn chán?
L: Không hẳn là buồn chán đến mức đấy, mà vì họ không có nhiều cảm nhận. Họ cảm thấy các hành vi bạo lực sẽ làm thăng hoa những cảm xúc họ đang tìm kiếm. Họ được trải nghiệm những cảm xúc mà họ muốn. Họ không nhận ra rằng khi họ cho phép những cảm xúc này chi phối họ, họ đang đánh mất ánh sáng trong mình. Cảm giác đó không mất đi mà nó trở nên rất, rất đen tối. Và chuyện đó xảy ra chỉ vì họ muốn trải nghiệm sự hưng phấn của trạng thái cảm xúc và tổn thương.
D: Anh có từng đề cập rằng những sinh vật ngoài không gian quyết định để họ tự lo, và để họ cố gắng tự mình giải quyết mọi việc?
L: Đúng vậy. Lúc đó không có nhiều người như vậy trên hành tinh, và họ không phải là mối nguy cho bất cứ ai. Vì vậy, quyết định đã được đưa ra là để họ sống với tài sản của họ. Dù cho họ có thể phát triển hoặc bị hủy diệt. Sau đó, hành tinh này có thể được trao cho những người muốn sống một cuộc sống tốt đẹp.
D: Có phải người ngoài không gian đang theo dõi con người suốt thời gian qua?
L: Đúng vậy. Họ chỉ biết lắc đầu kinh ngạc trước nghệ thuật mờ ám, luôn tự hỏi tại sao.
D: Họ đang theo dõi từ đâu? Chuyện này sẽ xả ra trong một thời gian rất là dài.
L: Khái niệm thời gian của họ khác nhiều so với thời gian của chúng ta. Họ có thể điều chỉnh nó thông qua các dự đoán về tâm lý, đôi khi họ đến thăm hành tinh này bằng một loại vật chất. Điều này không thường xuyên xảy ra bởi vì nó không an toàn. Mọi người ở đây thời gian này rất tồi tệ và họ đã giết những người khác trong tích tắc. Quá nhiều sự giết chóc đã xảy ra.
D: Vì sao những sinh vật không gian này lại quan tâm? Tại sao họ không bỏ đi và quên Trái Đất đi?
L: Không, bởi vì họ đã có một kế hoạch định hướng cho Trái Đất. Đây là hành tinh đẹp nhất trong vũ trụ này. Nó được thiết kế thử nghiệm theo hình thái đẹp như vậy. Thật không may, nó chưa bao giờ được phát triển theo cách mà nó được thiết kế, theo hướng trải nghiệm về cảm xúc và thú vui vật chất. Những thứ mà nhiều nơi khác không có. Nó được thiết kế để dành cho những người đến đây để trải nghiệm rồi rời đi. Mọi người sẽ đến đây vào kỳ nghỉ để trải nghiệm Trái đất, những thú vui mà nó mang lại. Những thú vui mà những sinh vật này thường không trải nghiệm được.
D: Ý bạn là, họ đến đây như một kỳ nghỉ trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn?
L: Đấy là trước khi con người sinh sống trên Trái đất này. Sau đó, một số trong số họ đã ở lại để hưởng các thú vui vật chất này, và họ bị lún sâu vào trong đó, họ không thể rời đi. Họ muốn ở lại để trải nghiệm nó lâu hơn. Ở lại càng lâu càng khiến họ khó có thể rời đi được. Họ quên mất khả năng rời đi. Vì vậy, họ đã ở đây đến khi làn sóng những người đầu tiên được gửi đến. Và những người mà đúng ra được gửi đến để giúp những người sa lầy trong các thú vui vật chất ở Trái Đất lấy lại linh hồn ánh sáng của họ, cũng bị cuốn vào luôn.
D: Họ có nhiệm vụ giúp những người này trở lại những gì họ đã quên, nhưng nó không hiệu quả.
L: Không, bởi vì họ cũng bị chôn vùi luôn. Vì vậy, họ cũng ở lại và hòa với những người trước đó.
D: Anh nói rằng đây là một phần của kế hoạch định hướng. Anh có thể cho tôi biết bất cứ điều gì về kế hoạch này không?
L: Kế hoạch ban đầu là một kế hoạch đẹp. Kế hoạch sẽ cho phép các linh hồn đến Trái đất để ngắm nhìn vẻ đẹp, tận hưởng những điều ấy tại Trái đất, như một phần thưởng cho những việc họ đã làm ở các thế giới khác. Nó như là một kỳ nghỉ ngắn, một trải nghiệm thú vị, và sau đó rời đi và trở về nơi của họ.
D: Đó là kế hoạch định hướng?
L: Chính xác. Nó giống như một phần thưởng khi làm tốt công việc.
D: Có vẻ như mọi thứ đã bị thay đổi, phải không?
L: Đúng vậy. Thật đáng tiếc.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe thấy điều này. Trong nhiều lần hồi quy tiền kiếp với các đối tượng khác, Trái đất cũng được nhắc đến như một điểm nghỉ mát, một nơi nghỉ dưỡng, nơi chúng sinh từ nhiều thế giới và kích thước khác nhau đến đây trong thời gian trước khi thế giới bị ô nhiễm bởi con người. Điều này được cho là trước khi các linh hồn bị mê hoặc trong thế giới vật chất của Trái đất.
D: Có ai có câu hỏi khác không?
L: Khi lũ lụt đến, và các lục địa tách rời nhau. Anh ta muốn biết liệu đó là một sự thay đổi đột ngột hay đó là một điều đang dần dần xảy ra. Trong một số trường hợp, nó rất đột ngột. Nhưng sự nóng lên của hành tinh thì diễn ra một cách từ từ. Đột ngột là khi lũ lụt bắt đầu. Nó phá hủy rất nhiều và rất nhanh. Thực tế không có nơi nào trên hành tinh mà không bị ảnh hưởng. Hầu hết cư dân đã bị cuốn trôi và mất tích. Chỉ có rất ít người sống sót. Người ta đã hy vọng rằng thảm họa này sẽ khiến họ nhìn thấy lỗi lầm mà họ đã gây ra và họ có thể biết ơn vì sự bình yên được lặp lại. Nhưng rồi họ sẽ lại sớm mệt mỏi với hòa bình.
Tôi tự hỏi đó có phải những truyền thuyết lũ lụt xảy ra trong tất cả các nền văn hóa trên thế giới. Nhưng đây có thể là một thời xa xưa và nguyên thủy trong lịch sử Trái đất. Rõ ràng Trái đất đã thay đổi nhiều lần và lũ lụt nghiêm trọng không phải là hiếm trong lịch sử của chúng ta. Lũ lụt trong Kinh Thánh và các trận lụt khác có thể đã xảy ra trong thời gian sau này. Có vẻ thực sự không có gì mới so với lịch sử của thế giới, nhưng là sự lặp lại của một loạt các sự kiện. Một số sự kiện đã được ghi lại trong các ghi chép cổ xưa, và một số có lẽ đã xảy ra trước khi chúng ta biết cách lưu trữ thông tin.
D: Có câu hỏi nào khác không? Chúng ta đang đi theo dòng lịch sử rất tốt.
L: "Tại sao những người bị bỏ lại không rời khỏi hành tinh nếu họ được giác ngộ đủ để được cứu?" Câu trả lời là họ không giác ngộ. Họ vẫn là những sinh vật Trái đất và họ không muốn rời đi. Họ không biết đến sự tồn tại bên ngoài cuộc sống thường ngày của họ. Vì vậy, họ không biết được thực tế rằng có một sự lựa chọn để có thể rời đi. Và có lẽ họ cũng không muốn như vậy. Câu hỏi: "Ông có nghĩ rằng nếu họ rời đi, họ có thể lại làm hại những nơi mà họ đến?" Đó là một khả năng, bởi vì họ không có mục đích thuần khiết như người khác. Nếu họ đến một hành tinh khác dễ bị ảnh hưởng bởi lối suy nghĩ đó, họ có thể sẽ làm hại nơi đó. Nhưng mà họ có số lượng ít nên tôi không chắc sẽ có khả năng này. Câu hỏi: “Khi nào chúng ta quyết định gửi nhiều sinh vật ánh sáng hơn?” Phải đến nhiều năm sau mới có, khi Trái đất lại được một con tàu ghé thăm. Có rất nhiều người trên con tàu này, và họ đến, không phải để ở lại, mà là để chỉ dẫn cho những người đang ở đây. Họ không được phép hòa nhập với người Trái đất. Họ chỉ dạy người Trái đất để kích thích quá trình suy nghĩ của họ phát triển thêm một chút về phía ánh sáng. Câu hỏi: .…
D: Nhưng, lần này những người đến thăm đó trông như thế nào? Anh nói họ có nhiều người lắm.
L: Rất nhiều. Họ trông giống con người ở một vài điểm. Điều này giúp họ dễ hòa nhập. Họ rất, rất cao và có đôi chân ngộ nghĩnh.
D: Đôi chân ngộ nghĩnh? Ý anh là gì?
L: Họ không có tay và chân như chúng ta. Tay chân họ được giấu đi để không bị chú ý. Họ đi giày và găng tay mọi lúc, để không làm ai sợ hãi. Đôi mắt của họ rất to và tối. Và họ chỉ có lỗ trên mặt thay vì lỗ mũi. Họ có một cái miệng nhưng họ đã không dùng theo cách giống như con người. Họ không nói một ngôn ngữ hoặc ăn thức ăn của Trái đất, họ cũng không uống chất lỏng.
D: Vậy họ dùng gì để tồn tại?
L: Họ có một cơ chế hoàn toàn khác với khái niệm của con người. Nó là một hệ thống năng lượng của ánh sáng, được thúc đẩy, tăng cường, hồi sinh thông qua một loạt ánh sáng.
D: Ý anh là họ sử dụng ánh sáng để tồn tại?
L: Đúng vậy. Họ sẽ chết nếu không có ánh sáng. Họ mang theo đèn của họ trên tàu, và thỉnh thoảng sẽ phải nghỉ ngơi trong buồng để được hồi sinh. Họ chỉ cần một khoảng thời gian ngắn trong những căn buồn nhỏ nhưng cần thiết để phục hồi sức khỏe trong chuyến đi.
Một khái niệm tương tự đã từng được báo cáo trong Legacy From the Stars (Di sản từ các vì sao) về nơi mà các sinh vật được đặt nằm trong một cái bộng để tắm ánh sáng. Đây cũng là nguồn lực duy nhất của họ, và họ nói rằng ánh sáng này được lấy từ Nguồn (the Source).
D: Có phải tất cả những sinh vật này đã đến cùng một nơi trên Trái đất?
L: Không. Có những …tàu không gian? (như thể đây là một từ lạ) - các tàu không gian rời tàu chính và đi đến các khu vực khác nhau, nơi có con người. Họ giữ liên lạc với tàu chính theo định kỳ nhằm gửi các ghi chú về hành trình của họ.
Những điều này được nói như thể anh ta đang lặp lại thông tin ghi nhớ hoặc nghe từ đâu đó. Giống như những thông tin mới lạ và không quen thuộc. Sự lặp lại của sự thật.
L: Một số tàu đã thành công. Một số thì thất bại hoàn toàn. Tuy nhiên, hầu hết họ đều thành công. Họ đã dạy rất nhiều điều cho Trái đất. Những điều này sẽ giúp họ tăng cường năng lực của mình. Các triết lý sẽ cải thiện linh hồn và thể chất của họ, hy vọng sẽ gieo được các đốm sáng vào trong họ để phát triển.
D: Họ đã dạy những gì để giúp đỡ con người trong cuộc sống vật chất?
L: Họ chia sẻ các kiến thức làm nông nghiệp mà họ biết: thời gian trồng trọt, thời gian thu hoạch, cách trồng cây. Trước đây người ta đi săn và giết chóc rất nhiều. Sứ mệnh của họ là chuyển sự quan tâm đến giết chóc sang các hướng tích cực hơn, nhưng trồng trọt và thu hoạch, tìm các nguồn thực phẩm và năng lượng khác. Việc này cũng sẽ giúp con người ở yên một chỗ thay vì sống cuộc đời du mục. Họ sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ và phát triển năng lực tư duy. Những sinh vật này cũng dạy họ cách để sử dụng động vật thay vì giết chúng, dạy con người trở nên tử tế hơn với người khác, và sống một cuộc sống thấu hiểu hơn. Nhưng không may là họ lại nhìn những người thầy này như các vị thánh. Nhưng lần này những người thầy vẫn là thầy và không bị cuốn vào sự cám dỗ trên Trái Đất. Mục đích của họ là đến để dạy. Và khi họ hoàn thành sứ mệnh của mình, tất cả sẽ rời đi cùng nhau. Trải nghiệm lần này được coi là một thành công lớn. Người dân Trái đất được ban cho một cuộc sống tốt hơn và một lý do để phát triển. Họ đã được chỉ bảo và đã có một sự tồn tại ổn định hơn bất kỳ điều gì họ đã biết trong một thời gian dài. Và một cơ hội để sử dụng trí óc của họ theo cách mà họ chưa từng nghĩ đến trước đây.
D: Những điều này thật là tốt.
L: Vâng. Đó là một nhiệm vụ tốt, và nhiều người đã vui mừng và hân hoan trong một thời gian dài sau khi hoàn thành.
D: Nhưng anh nói rằng một số người thầy đã đi đến những nơi mà chỉ hoàn toàn thất bại.
L: Đúng, bởi vì con người ở đã chìm đắm trong những thú vui nhân gian của họ. Họ không thể và cũng không chấp nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào, vì vậy những người thầy để họ tự phát triển hoặc suy tàn. Nhiều người đã chết. Vì họ không muốn nghe, họ đã lạc lối.
D: Chủng tộc nào đã chết vì điều này? Có phải các chủng tộc không còn tồn tại trên Trái đất?
L: Vào thời này các sinh vật Trái đất đều giống nhau. Sẽ mất một thời gian trước khi có sự khác biệt về màu da và ngoại hình. Lúc này tất cả đều giống nhau, và không có nhiều người.
D: Anh có muốn tiếp tục với câu hỏi khác?
L: Câu hỏi: "Khi nào Trái đất có sự thay đổi về màu da và ngôn ngữ?" Điều này đã xảy ra sau đó khi Trái đất phát triển. Nó diễn ra khi có các hạt giống từ những nơi khác đến. Mọi người đến từ khắp nơi trong vũ trụ. Một số người ở lại và kết giao với người Trái Đất. Một quá trình dày đã diễn ra trước khi nó phát triển thành những thứ mà chúng ta biết ngày nay. Trong đời tôi, tôi đã mất thời gian rất lâu để biết rằng có những màu da khác bên cạnh màu da của tôi. Khi đi khắp thế giới, tôi chỉ mới thấy hai màu khác, nhưng tôi được bảo là sẽ có nhiều màu da hơn thế. Tôi đã đi đến phía đông, chủng tộc da vàng, và tôi đã thấy chủng tộc da nâu. Tôi được bảo là còn có một chủng tộc da đỏ, và tôi không thể hình dung được họ sẽ trông như thế nào. Tôi còn được bảo là có da đen, tôi có thể hình dung ra. Và tôi cũng được bảo là còn màu da khác mà tôi chưa từng thấy. Nó giống da tôi nhưng khác, vì trắng hơn, tôi chưa từng gặp.
D: Anh có được bảo về chủng tộc màu da nào đã không còn tồn tại trên Trái đất? (Không) Nhưng những màu da này được tạo ra do những sinh vật đến từ thế giới khác?
L: Đúng. Đó là một sự tiến hóa rất chậm.
D: Tôi đã luôn nghĩ rằng sự khác biệt màu da là do một số nguyên nhân từ khí hậu nóng và lạnh. Đó không phải là yếu tố duy nhất nhỉ?
L: Không. Những yếu tố này có thể ảnh hưởng sau đó, nhưng trước đó nó được tạo ra bởi sự hòa nhập của nhiều người. Chúng ta đã từng giống nhau. Không có sự khác biệt. Và sau đó, chúng ta bắt đầu kết hôn với những sinh vật từ thế giới khác, và từ đó những thay đổi bắt đầu.
D: Chúng ta đã từng giống nhau như thế nào?
L: Chúng ta giống nhau là có làn da màu nâu. Đó là màu sắc. Đó là một màu nâu ấm.
D: Chúng ta có tóc không?
L: Không. Chúng ta không có tóc.
D: Có phải đó là điều đã được tạo nên từ sự pha trộn?
L: Đúng vậy. Chúng ta pha trộn với những người từ các hành tinh khác, và với một số loài động vật. Chúng ta muốn có sức mạnh của những con vật này và nghĩ rằng chúng ta có thể có được bằng cách hòa nhập với chúng. Đó là một ý tưởng rất tệ, bởi vì sự phối hợp này đã tạo ra nhiều sinh vật trông kỳ lạ. Và nó cũng đã ảnh hưởng đến ngôn ngữ và khả năng suy nghĩ của chúng ta. Vì vậy, việc này đã phải dừng lại, bởi vì nó rất, rất tệ.
D: Nó khiến cho con người đi lùi thay vì tiến hóa?
L: Đúng rồi. Họ có tính thú nhiều hơn tính người. Và chúng ta đã đi lùi quá nhiều. Vì vậy, việc giao phối với động vật đã bị cấm.
D: Có động vật nào được lai tạo với nhiều loài khác không?
L: Có. Những con rất khỏe và to thường được chọn, vì chúng có sức mạnh và tầm vóc.
D: Nhưng anh nói nó đã tạo ra một số sinh vật trông rất kỳ lạ.
L: Đúng vậy.
D: Những đặc điểm đó có được truyền lại không? Họ đã không chết hết, phải không?
L: Không. Một số đặc điểm mạnh được truyền lại.
D: Nhưng chúng không phải là đặc điểm trội?
L: Không. Ngoại trừ việc nó đã giúp cải thiện ngoại hình cao hơn so với trước đây cho người Trái đất. Họ có tầm vóc nhỏ, và việc này đã giúp thay đổi kích thước. Và họ cũng có thêm sức mạnh thể chất mà họ không có trước đây.
D: Nhưng cũng có đủ mặt tiêu cực khiến việc này bị cấm.
L: Đúng, điều đó không tốt, bởi vì những đứa con đầu tiên này chẳng quan tâm gì đến gia đình hay cuộc sống của chúng. Chúng chỉ quan tâm đến sự tồn tại vật chất, tồn tại tuyệt đối.
D: Đó là điều những người ngoài không gian không muốn.
L: Không. Sứ mệnh của họ là dạy cho người Trái đất hòa hợp với nhau trong một cuộc sống cởi mở và yêu thương hơn. Và những sinh vật này là những kẻ cô độc. Họ không tương tác với những sinh vật khác trừ khi điều này cần thiết cho sự tồn tại của họ. Thế hệ thứ hai từ những sinh vật này tốt hơn một chút. Ít nhất họ đã tham gia vào một cộng đồng.
D: Những sinh vật ngoài không gian này đến nhiều nơi và tham gia vào, đôi khi tạo ra các chủng mới. Họ có đến với động cơ tốt không?
L: Một số họ thì có. Họ mang theo các kỹ thuật và triết lý với ý định tốt. Một số người đến để khám phá. Họ không đến để dạy hay để giúp, mà chỉ để xem. Không may những người này có thể trở thành người truyền giáo như kiểu của người Trái Đất, và sẽ khó cho họ khi muốn rời đi.
D: Ồ vậy là có nhiều lý do khác nhau khi họ đến. Vậy có phải họ đến vào cùng một thời điểm thì có cùng một lý do không?
L: Thí nghiệm lần đầu với nông nghiệp khá thành công nên những sinh vật đó ở lại. Mọi người cho rằng Trái Đất từ đây sẽ tiến bộ nhanh hơn nếu có thêm các trải nghiệm. Chương trình nhân giống đã bị dừng lại, và có vẻ đây là thời gian thích hợp để đến và hỗ trợ người Trái Đất có một hình thức tồn tại tốt hơn. Một số sinh vật đã đến để thực hiện việc này. Một số khác thì đến vì tò mò. Một số lại đến vì động cơ ích kỷ. Họ đến để chinh phục. Họ là các chiến binh ở nơi của họ. Đó là một hành tinh rất nhỏ và phần lớn sinh vật không hợp tác với những sinh vật này vì họ quá ích kỷ. Và vì vậy họ bị cô lập với người khác. Thành ra họ nghĩ đây là cơ hội để họ phát triển trong vũ trụ. Bà biết đấy, không sinh vật nào được phép đến Trái Đất trong một thời gian dài. Rồi mọi người lại được phép đến Trái Đất vào thời điểm này. Những người đầu tiên đến từ hành tinh Syrus (đánh vần: Sy-rus). Họ là những người thành công rồi rời đi. Và vì họ thành công nên những người khác nghĩ rằng cũng có thể giúp được. Nhưng không phải, có người giúp, có người không.
D: Những người giống chiến binh ấy, tại sao họ không bị cấm đến đây?
L: Tôi nghĩ họ đã đến mà không xin phép. Kiểu như phát sinh ấy.
D: Tôi đã nghĩ là phải có ai đó hoặc một nhóm người phụ trách việc này, và ngăn những người không nên đến chứ. Anh có nghe đến nhóm người nào như vậy không?
L: Vâng. Chuyện đã diễn ra trong một thời gian rất dài. Tuy nhiên, Trái Đất có quá nhiều vấn đề. Họ đã đến đây, không xin phép. Họ vừa đến. Và một khi họ ở đây thì họ sẽ hòa nhập. Và mọi thứ tệ hẳn đi.
D: Tôi hiểu. Tôi tưởng có ai đó sẽ yêu cầu họ phải rời đi.
L: Họ cũng có một số phẩm chất tốt bên cạnh những điều xấu xa. Họ rất thông tuệ. Và họ bị chính trí thông minh đó đẩy đi sai đường. Họ là những người lãnh đạo năng động với nhiều kỹ năng phát triển.
D: Anh có thêm câu hỏi nào từ mọi người không?
L: “Tôi muốn biết tại sao những người trên Trái Đất không được dạy để trở nên tốt hơn về khía cạnh tình yêu và sự rèn luyện tinh thần?”. Câu trả lời là họ có thể được dạy những điều này nếu họ muốn. Nhưng tại thời điểm này họ không mong muốn gì ngoài những thứ họ đang có. Đó là một quy luật vũ trụ. Ta không được xâm phạm một người khác mà không được cho phép. Và những người này hiện đang hài lòng với mọi thứ, họ không muốn có bất kỳ sự thay đổi gì. Tôi rất khó hiểu tại sao một người lại không muốn có cuộc sống tốt đẹp hơn nếu được trao cho. Nhưng đó là cách mọi thứ đang diễn ra.
D: Họ không cho rằng họ bị xâm phạm khi được dạy nông nghiệp và công nghệ chứ?
L: Họ chấp nhận như một món quà. Họ muốn những thứ này cho chính họ. Họ không muốn một triết lý mới. Lúc đó họ chỉ quan tâm đến khía cạnh vật chất mà thôi.
D: Những thứ vật chất giúp cho cuộc sống của họ?
L: Đúng. Họ không quan tâm đến thứ gì khác những gì họ có thể cảm nhận, nhìn thấy hoặc trở thành. Chỉ có thể hy vọng vào việc gieo những đốm sáng để nó phát triển, dù rất chậm, nhưng ít nhất cũng là một khởi đầu. Sẽ cần nhiều thời gian để đánh thức họ.
Tôi cũng đã từng có được những thông tin tương tự từ những người khác. Phần lớn tôi đã chia sẻ trong cuốn Keepers of the Garden (Những Người Trông Nom Trái Đất). Ở những nghiên cứu đầu tiên, tôi đã nghĩ đến khái niệm của việc gieo hạt trên Trái Đất khá hoàn chỉnh. Nhưng khi tôi có được thông tin từ nhiều đối tượng nghiên cứu, tôi luôn nghĩ có thêm bằng chứng sẽ tăng thêm giá trị, bởi vì những người tham gia dự án không hề biết tôi đã từng nhận được các thông tin gì trước đó.
Đã đến lúc tôi kết thúc phiên làm việc. “Tôi có thể đến lần nữa và hỏi nhiều câu hỏi hơn không, và nghe bài giảng của anh? Anh có nhiều điều để dạy tôi, và những người khác.”
L: Vâng, tất nhiên. Đôi khi tôi vẫn thấy khó hiểu về những điều mà tôi biết. Tôi chỉ hy vọng rằng tôi có thể giải thích về chúng cho bà để bà biết sự thật. Thông tin đã bị bóp méo nhiều trong những năm qua, vì vậy chúng ta biết có nhiều thông tin sai lệch. Tôi sẽ rất vui được nói rõ mọi thứ và làm cho bà thấy tiến bộ, với mong đợi rằng ánh sáng sẽ tỏa rực rỡ và mọi người cũng nhìn thấy nó. Bằng cách này, hành tinh của chúng ta sẽ tỏa sáng trở lại và sẽ trở thành một phần của những gì mà nó vốn được định sẵn. Chúng ta cũng sẽ trở thành sinh vật ánh sáng, nếu chúng ta từ chối những thứ không thuộc về ánh sáng. Đó không phải là bản chất hoàn hảo để phát triển từ nơi mà chúng ta đều bắt đầu. Để trở về với nơi định mệnh sẽ là tuyệt vời nhất.
Tôi mang Linda trở lại và Bartholomew một lần nữa lui đi.
Khi chúng tôi kết thúc phiên này thì trời đã rất tối, gần mười giờ và Linda rõ ràng là rất mệt. Đoạn gần cuối, có những khoảng trống dài hơn bình thường lúc cô đang nói, gần như cô đang ngủ thiếp đi. Đôi khi tôi đã phải đánh thức cô ấy bằng cách lặp lại những gì cô ấy nói để cô ấy có thể tiếp tục. Nhưng khi được gõ lại thì thông tin hầu như khớp nhau và đều có ý nghĩa. Cả hai chúng tôi quá mệt mỏi dù sau đó chúng tôi chỉ ngồi và nói chuyện với bạn bè cho đến hơn mười một giờ. Và tôi sẽ có một buổi làm việc dày đặc như vậy ngày hôm sau với Janice. Nhưng ít nhất chúng tôi đã hoàn thành được rất nhiều việc trong vòng một ngày.
Tôi dự định trở lại Little Rock ít nhất một lần mỗi tháng để có thể tiếp tục nghiên cứu các câu chuyện. Nhưng tôi không làm được. Trong suốt mấy tháng sau đó tôi quá bận với việc biên tập và chỉnh sửa lần cuối với các phần tiếp theo trong bộ Trò chuyện với nhà tiên tri Nostradamus (Tập II). Tôi cũng có vài chương trình phát thanh. Tôi không còn thời gian để đi đâu hay làm gì khác. Và đến tận vài tháng sau chúng tôi mới có dịp làm việc tiếp cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.