Convoluted Universe: Book One
Vũ Trụ Xoắn : Quyển 1
By
Dolores Cannon
Chương 1
Linda và Bartholomew xuất hiện
Lời giới thiệu
Tôi rất khuyến khích bạn đọc Những Người Bảo Hộ (The Custodians) trước khi tiếp cận quyển này, vì đây là phần tiếp theo của quyển đó. Những Người Bảo Hộ ghi chép lại toàn bộ công việc của tôi về các vụ UFO/bắt cóc từ năm 1986, bao gồm cả các nghiên cứu của tôi từ cấp độ đơn giản đến phức tạp. Tôi phát hiện ra rằng các vụ bắt cóc hoặc chứng kiến chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Khi nghiên cứu sâu hơn, tôi có được các thông tin phức tạp hơn. Khi Những Người Bảo Hộ được biên soạn, tôi nhận ra lượng thông tin sẽ là quá lớn để dẫn từ các vụ UFO đến lĩnh vực Siêu hình. Đó là lúc tôi quyết định giữ lại một số thông tin để đưa vào quyển tiếp theo trong bối cảnh các thông tin phức tạp hơn. Kết quả, quyển Vũ Trụ Xoắn 1 ra đời.
Tôi đang giả định rằng (mà có thể không chính xác), vào thời điểm người đọc đạt đến điểm này trong tác phẩm của tôi, họ sẽ cảm thấy quen thuộc với hình ảnh tôi là một người nghiên cứu về sự huyền bí thông qua sử dụng thuật thôi miên. Tôi bắt đầu sử dụng thuật thôi miên từ những năm 1960 với các phương pháp cũ. Sau khi có gia đình, tôi trở lại với công việc này vào năm 1979. Sau đó, tôi muốn nghiên cứu sâu hơn về thuật hồi quy tiền kiếp để trị liệu, vì vậy tôi đã nghiên cứu các phương pháp cảm ứng mới và nhanh hơn, sử dụng hình ảnh và hình ảnh hóa. Qua nhiều năm nghiên cứu và trị liệu, tôi đã phát triển được kỹ thuật của riêng mình, chỉ sử dụng thuật thôi miên. Đây là phương pháp mà tôi có thể khai thác được vô số thông tin bằng cách giao tiếp trực tiếp với Siêu Thức (subconscious mind).
Bằng phương pháp này, các thực thể khác thường sẽ tận dụng trạng thái thôi miên sâu của đối tượng nghiên cứu để giao tiếp. Điều này vẫn đang tiếp tục sau hơn 20 năm, khiến lượng thông tin mà tôi thu thập được vô cùng khổng lồ. Tôi sẽ sử dụng các thông tin này để đưa vào các cuốn sách sắp tới. Tôi đã được báo rằng tôi vượt qua các bài kiểm tra và sẽ được phép hỏi bất cứ câu hỏi nào tôi muốn. Đó là vì tôi đã luôn trung thực với các ghi chép, không sửa đổi nó. Vì tôi xem bản thân là một người ghi chép lại, một nhà nghiên cứu tâm lý, và nghiên cứu các kiến thức “bị đánh mất”. Do đó, công việc nghiên cứu này là không có hồi kết.
Bạn đọc sẽ để ý các nghiên cứu của tôi rằng các thực thể khác sử dụng từ vựng có trong Siêu Thức của chủ thể, để cung cấp các phép loại suy trong nỗ lực giải thích những điều không thể giải thích theo cách mà con người có thể hiểu được. Vì vậy họ thường sử dụng những từ không chuẩn tiếng Anh. Họ sẽ tạo ra các từ gần với các danh từ và động từ mà họ có thể tìm thấy trong Siêu Thức của chủ thể. Dù gì đi nữa, đó là cách mà họ đã làm và nó hiệu quả, chúng ta có thể hiểu được những gì họ đang cố gắng truyền đạt.
Dolores Cannon
99,9999% những gì ảnh hưởng đến thực tế của chúng ta sẽ không thể bị phát hiện bởi các giác quan của chúng ta. Con người phải học cách nghĩ cho chính mình, thay vì làm theo một cách mù quáng những gì mình đã được dạy.
- Buckminster Fuller
Con đường duy nhất để khám phá ra các giới hạn của cái có thể là hãy liều lĩnh tiến vào cái không thể.
- Arthur C. Clarke
Chương 1
Linda và Bartholomew xuất hiện
Ban đầu tôi định đưa câu chuyện của Linda vào Những Người Bảo Hộ, nhưng cuốn sách đó đã phát triển đến mức tôi phải bỏ phần này ra. Cơ duyên của cuộc gặp gỡ và làm việc với Linda có nhiều âm bội (overstones) kỳ lạ và bất thường. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tại buổi diễn thuyết đầu tiên của tôi ở Little Rock, Arkansas, vào mùa hè năm 1989. Cuốn đầu tiên của Cuộc trò chuyện với Nostradamus đã được in, và tôi bắt đầu các chương trình quảng bá cho cuốn sách với các buổi hội thảo và ký tặng sách. Sau bài nói của tôi, Linda là một trong các khán giả đã mua một cuốn sách và đứng xếp hàng để xin chữ ký.
Khi tôi ký vào cuốn sách của cô ấy, cô ấy đưa cho tôi danh thiếp và nói nếu tôi muốn trao đổi sâu hơn thì cô ấy sẽ đến gặp tôi. Cô ấy có vẻ ý thức được và không nói gì nhiều vào lúc đó. Tôi cũng nhận được danh thiếp hoặc tên và thông tin liên lạc của các khán giả khác trên các mảnh giấy. Một vài người nói rằng họ đã từng gặp UFO. Tôi đều ghi lại trên danh thiếp hoặc mẩu giấy của họ và thề sẽ tìm đến họ đầu tiên vì lúc đó tôi đang nghiên cứu UFO với Lou Farish ở Arkansas. Nhưng tôi đã sớm nhận ra rằng tôi không có đủ thời gian để gặp tất cả bọn họ.
Trước đây, tôi luôn cố gắng tiếp cận bất kỳ ai mong muốn tham gia giải pháp thôi miên hồi quy tiền kiếp, vì tôi không biết nó quan trọng với họ như thế nào. Sau khi xuất bản cuốn sách đầu tiên, các phát súng bắt đầu, và tôi sớm nhận ra, mọi thứ sẽ không còn đơn giản được nữa. Cuộc sống của tôi sẽ không bao giờ trở lại với nhịp độ bình thường như trước. Tôi không còn đủ thời gian để gặp và nói chuyện với tất cả mọi người, chứ đừng nói là thấy nuối tiếc cho họ. Tôi đã nghĩ rằng họ đa phần chỉ tò mò về những trải nghiệm hơn là đi tìm câu trả lời cho các vấn đề trong cuộc sống của họ. Khi cất danh thiếp và các mẩu liên lạc vào trong ví, tôi đã thực sự nghĩ sẽ sớm liên hệ họ để thực hiện nghiên cứu. Danh thiếp của Linda cũng ở trong số này. Và tôi đã nhanh chóng bị cuốn vào những sự kiện, còn Linda thì không phải là một trường hợp độc lập, mà chỉ như một khuôn mặt mờ ảo trong đám đông của rất nhiều người.
Vài tháng sau tôi trở lại Little Rock trong các buổi nói chuyện khác, và có buổi làm việc đầu tiên với Janice. Tôi đã đặc biệt sắp xếp để gặp cô ấy vì cô ấy nghĩ rằng mình có trải nghiệm với UFO, và tôi sớm phát hiện ra rằng trường hợp của cô ấy cần được nghiên cứu thêm. Tôi đã sắp xếp làm việc với cô ấy mỗi lần lái xe 4 giờ để tới Little Rock (Câu chuyện về những điều tuyệt vời mà chúng tôi phát hiện được ghi lại trong Những Người Bảo Hộ, và phần thứ hai của cuốn sách này).
Tình cờ, tôi phát hiện ra rằng Linda là bạn của Janice và cô ấy nói rằng Linda rất thất vọng vì tôi chưa bao giờ liên lạc với cô ấy. Tôi đã giải thích tình huống cho Janice: rằng tôi quá tải với các lời đề nghị được gửi đến qua điện thoại và thư. Vì vậy tôi phải lựa chọn rất kỹ những người mà tôi muốn nghiên cứu. Janice nói rằng Linda rất muốn gặp tôi, khiến tôi phải cố gắng miễn cưỡng sắp xếp một cuộc hẹn trong chuyến đi tiếp theo tới Little Rock vào mùa đông năm 1989. Tôi miễn cưỡng vì tôi biết mình sẽ rất bận rộn. Tôi đã lên lịch nhiều buổi làm việc cho bài nói chuyện, và với kinh nghiệm đã có, tôi biết sẽ có nhiều người muốn thức cả đêm để tới. Mặc dù quá lo lắng với lịch làm việc quá tải với quá nhiều người chỉ liên hệ vì sự tò mò, tôi tôn trọng Janice và đã đồng ý gặp Linda. Lúc đó, tôi chắc chắn không mong đợi gì từ cuộc gặp này, chắc chắn không phải là một mối quan hệ kéo dài.
Mỗi lần đến Little Rock, tôi ở nhà Patsy, bạn tôi, và cô ấy cho phép tôi thiết lập các buổi trị liệu tại đây. Sự riêng tư luôn được đảm bảo vì Patsy ra ngoài làm việc. Khi Linda đến, chúng tôi ngồi trong phòng khách của Patsy và nói chuyện. Cô ấy là một người phụ nữ hấp dẫn, có lẽ tầm 40 tuổi. Trang phục chỉnh tề, mái tóc hấp dẫn, dường như cô không phải là kiểu người (nếu có một kiểu như vậy) muốn tìm hiểu về hồi quy kiếp trước. Cô là doanh nhân, có cửa hàng thú cưng riêng. Con cái đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng. Cô nói năng nhẹ nhàng, không phải kiểu người theo đuổi những giấc mơ nhàn rỗi hay mơ mộng, cô sống một cuộc sống đầy bận rộn.
Khi cô ấy nghe về buổi nói chuyện đầu tiên của tôi, cô ấy cảm thấy chắc chắn phải đến nghe, mặc dù cô ấy không thực sự có hứng thú với Nostradamus. Cô nói rằng cô đã cảm thấy một luồng không khí rất hào hứng trong buổi nói chuyện dù không thể hiểu nguyên nhân tại sao. Khi ngồi dưới ghế khán giả tối hôm ấy, cô nói với chồng rằng cô cảm thấy một sự thôi thúc kỳ lạ không thể kiềm lại được và cô ấy phải đến nói chuyện với tôi. Tuy vậy, cô ấy đã quá ngại để tiếp cận tôi, nên trong lúc đứng xếp hàng chờ xin chữ ký, cô đã luôn tranh luận với chính mình về việc nên nói gì với tôi. Cô không biết nó sẽ đi tới đâu. Chồng cô động viên cô, rằng nếu cô đã cảm thấy điều gì đó rất thôi thúc, cô nên nói ra với tôi. Nhưng đến lúc gặp tôi, cô chỉ đưa danh thiếp và nói muốn được trao đổi với tôi. Tất nhiên, lúc đó cô ấy không biết tôi đã nghe những lời như vậy từ không biết bao nhiêu người. Cuộc trao đổi của chúng tôi đã kết thúc nhanh chóng và khi cô ấy rời khỏi khán phòng, tôi bỏ danh thiếp của cô và những người khác trong ví, và quên luôn việc này cho đến khi định mệnh mang chúng tôi đến với nhau trong phòng khách nhà Patsy.
Khi tôi hỏi Linda về lý do cô ấy muốn được thôi miên hồi quy, cô ấy không thể trả lời. Cô không có nhu cầu tìm kiếm câu trả lời cho bất kỳ vấn đề nào hay tò mò về kiếp trước, mà là một sự thôi thúc không ngừng nghỉ về thứ gì đó cô ấy phải đưa cho tôi nhưng cô ấy hoàn toàn không thể biết được đó là gì. Cô mơ hồ nghĩ rằng có thể là thứ gì đó liên quan đến Nostradamus vì tôi quan tâm đến anh ấy. Thời điểm đó tôi đã làm việc với nhiều người để hoàn thành dự án và có thêm hai quyển của Trò chuyện với nhà tiên tri Nostradamus vì vậy tôi thực sự không nghĩ là tôi cần thêm một người mới, nhất là trong trường hợp này cô ấy cách tôi tận bốn giờ lái xe. Cô ấy cũng không hề biết gì về các dự án khác mà tôi đang thực hiện, vì vậy cô ấy hoàn toàn không tìm thấy mối liên hệ nào với việc cô ấy đang ngồi đây.
Tôi thở dài, nghĩ rằng hồi quy có thể sẽ chỉ tiến tới một kiếp trước đơn giản, trần tục không có gì quan trọng, ngoài việc giúp cô ấy. Tôi đã thực hiện nhiều lần việc này mấy ngày vừa rồi, và tôi thực sự không có tâm trạng để làm thêm một lần nữa. Tôi mới bị đau họng, và năng lượng đã giảm sút nhiều sau chuyến đi. Mặc dù rất mệt, tôi biết rằng tôi phải làm việc này cho cô ấy. Khi chúng tôi bắt đầu, tôi hoàn toàn không mong đợi gì, chẳng mấy chốc tôi đã trở nên ngạc nhiên và sau đó là hoàn toàn kinh ngạc. Đó thực sự là cảm giác vượt quá mong đợi khi khám phá ra cả một sân khấu được phô bày bởi các thế lực nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi.
Tôi đã sử dụng phương pháp cảm ứng thôi miên bình thường để đưa Linda vào kiếp trước. Khi cô ấy bước vào, giọng cô ấy rất thoải mái và nhỏ nhẹ, rất khó nghe. Kinh nghiệm cho tôi biết giọng cô ấy sẽ to hơn khi chúng tôi nói chuyện. Cô ấy nhìn thấy những chiếc lá trên mặt đất và biết mình đang ở trong một khu rừng, nhưng thật ngạc nhiên khi biết mình đang ở trong cơ thể một người đàn ông. Cô ấy đi đôi bốt cao đến đầu gối với áo sơ mi tay dài. Cô là một chàng trai trẻ tuổi đôi mươi với mái tóc dài lượn sóng màu nâu với râu và ria mép. Đôi mắt màu xanh trong suốt. Anh đang bận chặt gỗ trong khu rừng gần nhà và việc này có vẻ làm khó cho Linda. “Tôi đang có cảm giác là tôi không thực sự phải làm việc này và những người khác sẽ làm cho tôi. Nhưng tôi lại thích làm vì tôi đơn độc và tôi thích cái cảm giác hứng khởi khi được làm việc.”
Tôi đề nghị cô ấy nhìn quanh nơi cô đang sống. “Đó là một lâu đài, với một cây cầu và cờ bay trên các bức tường. Cha tôi là vua."
D: Thành ra, cô thực sự không cần phải chặt gỗ, nhỉ?
L: Không, nhưng nó rất vui. Nó khiến tôi thấy thoải mái. (Yên lặng) Mọi người nghĩ tôi điên.
D: Tại sao họ nghĩ vậy?
L: Bởi vì tôi thích làm việc nên tôi không thích cuộc sống hoàng gia. Thật là tuyệt vời. Khi chúng ta làm việc với đôi tay của mình, chúng ta cảm thấy một cảm giác hoàn thành công việc mà không có gì khác có thể mang lại cho bạn.
Tên anh ta là Bartholomew và anh ta sống trong lâu đài cùng với gia đình, và nhiều người khác, kể cả người hầu. "Đó là một cộng đồng khá lớn. Tất cả họ đều sống trong thành."
D: Ít nhất anh không cảm thấy cô đơn nữa phải không?
L: Ồ, vâng. Họ không quan tâm đến tôi. Họ không biết tôi muốn học gì. Họ đâu có quan tâm đến kiến thức. Tôi thấy hạnh phúc theo cách riêng của tôi.
Tình hình ở chỗ anh ta không ổn. Có mối nguy, và họ đang phải ở gần những bức tường của lâu đài.
L: Nông dân muốn nổi loạn. Họ bị đối xử không tốt, nên nếu tôi muốn ra ngoài thì phải có người hộ tống.
D: Cha anh nghĩ gì về điều này?
L: Đó là lỗi của ông ấy. Ông ta không tốt. Ông ta không muốn giúp họ. Ông ta chỉ sử dụng họ để làm lợi cho ông thôi.
D: Anh nói là anh quan tâm đến kiến thức. Có loại kiến thức nào mà anh thực sự hứng thú không?
L: Vâng. Tôi thích nghiên cứu các ngôi sao. Vũ trụ. Và đó là lý do tại sao mọi người nghĩ tôi điên.
Tất nhiên. Lúc đó tôi đã nghĩ rằng anh ta đang nói về thiên văn học hay chiêm tinh học.
D: Vào thời của anh, mọi người nhận thức về các ngôi sao như thế nào?
L: Như chỉ là những mảnh nhỏ của mặt trăng.
D: Không có ai thích nghiên cứu các ngôi sao hay sao?
L: Có một người. Ông ấy là bạn tôi.
D: Ông ấy có phải là người giúp anh học không?
L: Vâng. Ông ấy biết. Ông ấy không đến từ nơi này. Nhưng ông ấy rất già, và ông ấy sẽ sớm rời xa tôi.
D: Nhưng có lẽ ông ấy có thể truyền đạt kiến thức của mình.
L: Vâng, đó là những gì ông ấy đang làm. Và đó là một trách nhiệm rất lớn mà tôi phải thực hiện khi ông ấy ra đi. Rồi sẽ đến lượt tôi. Tôi phải học và truyền đạt nó để nó không bị mất đi. Nó không được mất đi.
D: Loại kiến thức gì về các ngôi sao vậy?
L: Đó là kiến thức về vũ trụ. Tất cả các sáng tạo của Chúa, không chỉ Trái đất này. Mà là của rất, rất nhiều, rất nhiều vũ trụ và các ngôi sao ở rất xa mà con người chúng ta thậm chí không thể hình dung được. Bạn tôi đã đến nhiều nơi, và ông ta đã đến đây để tặng tôi kiến thức này với hy vọng rằng tôi sẽ trao nó cho những người ở tương lai để họ không phải sợ hãi.
D: Anh nói ông bạn già của anh đến từ một nơi khác?
L: Vâng, ông ấy đến từ Pleiades.
D: Thật sao?
Bây giờ thì tôi đã thực sự chú tâm. Đây không phải là một buổi hồi quy đơn giản.
D: Đó là đâu?
Tôi biết đó là một chòm sao, nhưng tôi muốn nghe anh ấy nói.
L: Đó là ... trong Dải Ngân hà. Rất xa.
D: Anh không thấy điều đó là bất khả thi?
L: Không. Ông ta đến đây theo một chùm sáng ... (khó hiểu) rất khó để tôi có thể hiểu được.
D: Tôi nghĩ sẽ hiểu được thôi. Anh có thấy khó tin vào lần đầu tiên gặp người đàn ông này?
L: Không. Tôi đã biết họ là như vậy. Có nhiều thứ được tạo ra mà con người chúng ta không hiểu. Chúng ta chỉ có thể cảm thấy họ, trong trái tim của chúng ta.
D: Người đàn ông này trông như thế nào?
L: Ông ấy rất già. Ông ta còng xuống, mái tóc trắng và mặc áo choàng. Một ông già rất đơn giản.
D: Ông ấy sống ở đâu?
L: Tôi không biết. Ông ấy chỉ đến, bất cứ khi nào, ông ấy tìm đến tôi.
D: Làm sao ông ta làm được điều đó?
L: Tôi không biết. Lúc đầu, tôi nghĩ ông ấy có ma thuật, nhưng tôi không nghĩ điều đó đúng. Tôi nghĩ rằng ông ấy có sức mạnh mà tôi không hiểu được vào lúc này, bởi vì trí tuệ của tôi chưa đủ tiến bộ để tôi hiểu.
D: Vào thời của anh, mọi người quan niệm về phép thuật như thế nào?
L: Đó cũng là một cách sống. Có những pháp sư, nhưng đều là giả. Cha tôi đặt niềm tin lớn vào những người này. Nhưng họ không phải.
D: Có vẻ như ông ấy sẽ quan tâm đến bạn của anh.
L: Không, bởi vì tôi không thể nói với họ về người đàn ông này. Sự tồn tại của ông ta sẽ bị đe dọa.
D: Anh học với người đàn ông này lâu chưa?
L: Tôi đã học được năm năm rồi. Tôi đã ... hai mươi tuổi.
D: Anh nghĩ gì khi ông ấy đến với anh lần đầu tiên?
L: Tôi đã nghĩ, "Tại sao lại là tôi? Tôi cần yên ổn. Tôi không cần điều này." (Hồi tưởng) Tôi đang ngồi trong rừng dưới gốc cây, chiêm nghiệm về cuộc đời mình. Và khi tôi mở mắt ra, ông ta đứng ngay trước mặt tôi. Tôi hỏi ông ta là ai. Ông ta nói: "Tôi đã đến từ một nơi rất xa để chỉ cho cậu những điều cậu không thể hình dung được." Vì vậy, tôi nói với ông ta, "Tại sao ông nghĩ rằng tôi muốn học những điều này?" Và ông ấy nói với tôi, "Bởi vì nó đã được định sẵn. Và vì vậy, cậu sẽ học được."
D: Như thể anh không có sự lựa chọn nào khác.
L: Đó là những gì tôi nói với ông ấy. "Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì mà tôi thích." Và ông ấy nói với tôi, "Vâng, và cậu sẽ thích học thôi."
D: Ông ấy có vẻ là một người đàn ông thú vị. (Cô ta cười thầm). Ông ấy mất bao lâu để thuyết phục anh?
L: Không. Tôi đã biết mọi chuyện sẽ như vậy.
D: Mặc dù vậy vẫn lạ quá. Ông ta đã đến được năm năm nay, dù cho anh đi đâu?
L: Vâng. Ông ta đến mỗi ngày. Ông ấy không cho tôi nghỉ ngơi, bởi vì có quá nhiều thứ tôi phải biết. Ông ta bảo tôi phải tìm một thần đồng khi ông ta ra đi, người trẻ hơn tôi rất nhiều. Bằng cách đó, kiến thức này sẽ sống. Tôi không thể viết nó ra được.
D: Tại sao không?
L: Vì nếu tôi viết nó ra, nguy cơ bị hủy đi là rất lớn. Nó phải là dạng kiến thức sống truyền từ đời này qua đời khác. Và chỉ được lựa chọn một người để truyền đạt kiến thức này. Tôi cảm thấy rất biết ơn và may mắn được chọn.
D: Thật là một trách nhiệm lớn lao.
L: Và cũng là một vinh hạnh lớn lao, trong thâm tâm tôi đã cảm thấy sức nặng của vinh dự này.
D: Vậy là anh phải nhớ những gì ông ta truyền đạt mà không được viết ra?
L: Không, tôi không thể viết nó ra. Nó sẽ được lưu trữ trong tâm trí tôi, và khi tôi tìm thấy thần đồng kế nhiệm mình, nó sẽ được gợi lại như là ma thuật vậy. Nó sẽ đến trong một trình tự nhất định, và người kế nhiệm sẽ hiểu chính xác những kiến thức mà anh ta cần có. Và sau đó anh ta sẽ ghi nhớ như cách tôi đang làm. Không được phép viết ra.
D: Anh không nghĩ sẽ có rủi ro khi quên đi một vài thứ?
L: Không. Trí tuệ rất rộng lớn. Con người không hiểu hết trí tuệ.
D: Cũng có rủi ro khi truyền từ đời này sang đời khác có thể khiến thông tin bị sai lệch chứ?
L: Không, vì có thứ gì đó sẽ giữ nó nguyên vẹn trong tâm trí.
D: Tôi đang nghĩ cách mà mọi người có thể thay đổi thông tin qua nhiều giai đoạn của thời gian.
L: Nhưng nó được lưu trữ ở một nơi rất đặc biệt, và chỉ được đưa ra vào một thời điểm thích hợp. Tôi không thể nói với ai về điều này. Tôi chỉ có thể nói vào thời điểm thích hợp, và một phần trí tuệ sẽ được khai thác thông tin.
D: Nhưng nói với tôi những điều này vẫn ổn mà? (Vâng) Vì tôi không mang lại mối nguy nào cho anh cả.
L: Đúng vậy.
D: Ông ta chỉ đến đây đặc biệt để gặp anh hay ông ta đang sống trên Trái Đất?
L: Ông ta chỉ đến để gặp tôi. Tôi không nghĩ những người khác cũng được gặp ông ta. Những người khác nghe thấy tôi nói chuyện với ông ta, và đó là lý do vì sao họ nói tôi điên. Họ không thấy ông ta.
D: Ồ vậy thì thật là khó hiểu nhỉ?
L: Vâng, nhưng không sao. Tôi biết tôi không điên. Chỗ tôi rất cô lập. Không có nhiều người trong khu vực này. Chúng tôi sống rất xa các vương quốc khác.
D: Anh có từng được dạy về một tín ngưỡng tôn giáo nào không?
L: Chúng tôi chỉ tin vào … ma thuật. Lửa. Thần lửa rất quyền lực.
D: Đó có phải là từ các pháp sư không? (Vâng) Và đó có phải là lý do vì sao cha anh tin vào những thứ đó?
L: Vâng. Ông ta rất dễ bị lừa.
D: Vậy thông tin này không thể thuyết phục ông ta nhỉ?
L: Không. Ông ta không hiểu gì về những thông tin này. Ông ấy sẽ không công nhận nó. Tôi sẽ phải đi thật xa.
D: Thầy anh bảo anh như vậy sao?
L: Vâng. Khi quá trình dạy dỗ tôi hoàn thành tôi sẽ phải đi rất xa để tìm thần đồng kế nhiệm và trao lại các kiến thức này. Tôi sẽ không bao giờ quay lại khu rừng này nữa. Vì vậy tôi đang cố tận hưởng đây.
D: Anh không thể tìm thấy người phù hợp ở đây sao? (Không) Anh cảm thấy việc đi xa sẽ như thế nào?
L: Buồn lắm.
D: Anh có thừa kế ngai vàng không?
L: Không, tôi là con út. Nếu tôi là người thừa kế tôi đã không được chọn để trao sứ mệnh này.
D: Anh sẽ có các nhiệm vụ khác.
L: Vâng. Và vì tôi không mang trách nhiệm đó nên tôi có thể đi.
D: Tôi rất quan tâm đến các kiến thức mà anh đã được trao. Nhưng hãy rời khỏi cảnh này và tôi muốn anh chuyển đến một ngày quan trọng, cái ngày mà anh cho rằng có chuyện quan trọng sẽ xảy ra.
Những điều khám phá ra ở trên đã đủ lạ để chiếm ngữ toàn bộ sự chú ý của tôi, nhưng vẫn chưa đủ cho những điều sắp xảy ra.
D: (Một khoảng chờ dài) Cái gì vậy? Anh thấy cái gì?
L: (Nhấn giọng) Tôi đang ở trong vũ trụ. Tôi đang trong một chuyến tham quan.
D: Nó xảy ra như thế nào?
L: Tôi đã được yêu cầu thực hiện nhiệm vụ này, để có thể đưa ra các ý kiến cho những người khác ở một nơi xa. Tôi đang di chuyển rất nhanh, nhưng nó trông không giống như vậy. Cứ như thể là tôi đang không di chuyển vậy.
D: Anh di chuyển bằng cách nào?
L: Tôi đang ở trong một … kén nhộng
D: Là cái gì?
L: Một tàu con thoi.
D: Nó có to không?
L: Không. Nó chỉ như một căn phòng nhỏ hình bầu dục. Không, một phần nhỏ hình bầu dục của ánh sáng. Và không có ai ở đây trừ tôi. Tôi không…Tôi đang không lái nó. Nó tự di chuyển.
D: Anh có đang ngồi bên trong không?
L: Tôi đang đứng đây, và tôi có thể ngồi nếu tôi muốn.
D: Vậy nó có đủ lớn để anh đứng lên không?
L: Có. Nó có một cửa sổ. Đang mở, nhưng tôi không thể đưa tay ra ngoài.
D: Tại sao?
L: Vì nó được bao phủ bởi thứ gì đó không cho tôi đi ra ngoài. Nhưng tôi có thể nhìn thấy những thứ xung quanh.
Chuyện này đã từng xảy ra nhiều lần khi tôi thôi miên những người hồi quy về thời Trung Cổ. Họ không biết về gương kính, vì nó không phổ biến vào thời đó. Khi những thông tin như thế này được lặp đi lặp lại, chúng có giá trị vì đối tượng không hề biết những gì người khác đã từng chia sẻ. Đây là những điều tôi đã rút kinh nghiệm.
D: Anh đang nhìn thấy cái gì từ chỗ cửa sổ đó?
L: Tôi thấy không gian xung quanh rất tối. Rất là tối, đen như mực, và rất yên bình. Và đôi khi tôi thấy một số thứ trôi qua. Không có nhiều màu sắc, như Trái Đất. Rất đen và xám. Không có màu sắc gì nhiều.
D: Anh thấy thứ gì trôi qua?
L: Tôi thấy những hình dạng…đôi khi như là đá đen.
D: Làm sao mà anh vào được cái chỗ nhỏ tí này?
L: Tôi đang ngủ rồi bị đánh thức, và được hỏi có muốn đi không. Và tôi nói, “tất nhiên rồi”. Và rồi tôi ngủ lại. Và rồi tôi thấy rằng tôi ở trong căn phòng này. Tôi không biết làm sao mà tôi vào được đây. Tôi chỉ biết là tôi đồng ý đi và rồi tôi ở đây.
D: Có phải ông bạn của anh hỏi anh không?
L: Không. Người này nói có biết bạn của tôi, nhưng ông ta lại đến từ nơi khác trong vũ trụ. Không phải Pleiades. Mà ở phía khác của Pleiades. Ông ta từ hành tinh gọi là (Đánh vần:My-con) Micon. Micon? Tôi chưa từng nghe đến nơi này.
D: Người này trông như thế nào?
L: Ông ta nhỏ, rất nhỏ. Không có tóc. Với một cái đầu rất to và tròn.
D: Anh có nhìn thấy khuôn mặt ông ta không?
L: Tôi không nhớ là ông ta có mặt hay không. Tôi chỉ nhớ đầu ông ta rất là to và tròn. Và người ông ta thì rất là nhỏ. Và lúc đó tôi đã thắc mắc là làm sao ông ta giữ thăng bằng được với cái đầu to như thế.
D: Tất nhiên, trời thì tối, và không nhìn rõ cơ thể ông ta. Có phải không?
L: Không. Vì ông ta…bằng bạc. Sáng! Màu bạc, và ông ta rất sáng.
D: (Ngạc nhiên) Ý anh là ông ta phát sáng?
L: Vâng. Đó là lý do tôi không thể thấy mặt ông ta, vì nó sáng loáng. Và tôi thì đang buồn ngủ, và tôi không thể thấy được. (Linda nhìn xuống). Tôi đang mang một cái đai to. (Tay mân mê) Một cái đai to quanh eo. Nó rất là dày và ấm, và nó cũng bằng bạc, với nhiều ngăn phía trước, giống như túi. Tôi tự hỏi là tại sao tôi đeo cái đai này, và để đựng cái gì. Không phải bằng da. Rất là mềm, không cứng. Không giống với thứ gì mà tôi từng biết. (Tay lại mân mê, như thể đang muốn kiểm tra). Không có điểm đầu, không có khóa. Và tôi không nhớ đã mang vào như thế nào. Nó khiến tôi lo lắng một chút.
D: Có gì trong các túi kia không?
L: Có cảm giác là không có gì cả, nhưng mà không có chỗ mở, nên tôi không nhìn thấy. (Cái đai có vẻ làm anh ấy thấy phiền) Tôi đoán tôi sẽ được giải thích sớm vì sao tôi phải đeo cái đai này.
Giọng nói ở phần này có vẻ già dặn hơn và có một sự khác biệt khá rõ chứ không giống như giọng thường ngày của Linda.
D: Nó không gây ra phiền phức gì đâu, chỉ là sự tò mò thôi.
L: Vâng. Nhưng mà cảm giác rất lạ. Tôi cảm giác như bao tử của tôi mở rộng ra thêm bên dưới cái đai.
D: Nhưng nó không phải là một cảm giác khó chịu.
L: Không. Nó rất nhẹ, rất nhẹ.
D: Anh có đang mặc quần áo thường ngày của anh bên dưới cái đai không?
L: Không, không, không. Tôi phải bỏ lại hết quần áo ở phòng tôi. Tôi đang mặc…(Anh ta có vẻ đang tìm hiểu). Nó cũng sáng bóng. Tôi không biết những thứ này là gì. Bộ đồ rất là nhẹ, và nó bọc lấy cả người tôi. Tôi mang giày. Chúng không phải ủng, mà là giày. Và chúng dính liền với nhau, hòa làm một. Tôi bị bọc bên trong bộ đồ. Tôi còn không có một cái mũ.
D: Có thứ gì trên tường không hay căn phòng trống trơn?
L: Để tôi xem. (Một khoảng dừng rất lâu) Có một cái cửa sổ lớn.
D: Cái cửa sổ này có khác cái ban đầu không?
L: Có đấy. Tôi thắc mắc tôi đang đi đâu đây.
Đến lúc anh ấy thắc mắc thì câu trả lời cũng bắt đầu đến. Họ có vẻ đang đến từ nơi nào đó, vì anh ta đang lặp lại những điều mà anh ta đang nghe. Những thông tin rất mới với anh ta.
L: Họ nói với tôi rằng chuyến đi sẽ không lâu. Tôi đang đi thăm một nơi mà mọi người đến để khởi đầu một cuộc sống mới. Và lý do tôi đang đi đến đó …(Ngạc nhiên) là để tìm người kế nhiệm! (Vẻ thích thú) Tôi đang đi tìm người kế nhiệm. Tôi đã tìm người này rất là lâu.
D: Anh không thể tìm thấy trên Trái Đất?
L: Không! Tôi đã tìm kiếm khắp nơi, và tôi đã rất là già rồi. Và tôi đang sợ là tôi không còn đủ thời gian. (Thích thú và hài lòng). Đó là nơi tôi đang đi. Tôi đang đi đến một nơi mới để tìm người kế nhiệm.
Tôi bỗng nảy ra một ý. Đây hẳn là một cơ hội quá tốt.
D: Anh có thể sẵn sàng chia sẻ những kiến thức mà anh được dạy, không chỉ với người kế nhiệm, mà với tôi không?
L: Tôi phải hỏi trước đã. Tôi không thể làm thế nếu không hỏi.
Tôi kiểm tra băng ghi âm và thấy rằng chúng tôi đã hết thời gian.
D: Được rồi. Tôi sẽ trở lại vào một thời điểm khác và nói chuyện với anh, anh có thể dành thời gian để hỏi và xin phép chứ?
L: Vâng, tôi sẽ hỏi.
D: Có lẽ anh nên chia sẻ kiến thức với hai người kế nhiệm, vì tôi cũng rất tò mò.
L: (Thích thú) Ồ, điều đó thật là tuyệt! (Gần như là lắc lư). Ồ, vậy sẽ là gấp đôi. Điều đó chẳng phải rất tuyệt sao?
D: Vậy tôi sẽ rất vui nếu anh hỏi xin phép và tôi sẽ trở lại và chúng ta cùng trao đổi.
L: Rất thú vị. Tôi đã rất lo là kiến thức này sẽ biến mất. Và tôi thấy rất vui vì tôi có thể tìm thấy người kế nhiệm. Nhưng tôi cũng thấy rất phiền nếu kiến thức này mất khỏi Trái Đất. Và sẽ thật là xấu hổ vì dù người dân vẫn còn rất lạc hậu và không quan tâm đến chuyện này, nhưng kiến thức này vẫn nên được lưu truyền.
D: Tôi đồng ý. Tôi sẽ hỏi anh khi nào được tiếp tục trong hành trình này. (Vâng).
Tôi sẽ không can thiệp vào hành trình của Bartholomew. Và tôi muốn một phần của bạn mà tôi đang nói chuyện cùng rời khỏi khung cảnh đó, và trở lại thực tại.
Tôi dùng một từ khóa để đưa Linda về thực tại. Lúc này tôi mới thấy thực sự hối tiếc vì đã sử dụng một cuốn băng 60 phút cho hành trình này. Vì tôi đã không thể nào biết được các thông tin thú vị này sẽ xuất hiện. Tôi đã nghĩ rằng sẽ chỉ là một lần hồi quy về một kiếp trước buồn tẻ, trần tục. Thông thường tôi có thể đi qua một kiếp trong một phiên 60 phút, vì sẽ không có gì quá phức tạp trong một cuộc đời đơn giản. Khi anh ta bắt đầu nói về vị khách kỳ lạ và kiến thức mà anh ấy được trao, tôi biết rằng tôi sẽ không thể hoàn thành câu chuyện này trong một phiên được, vì vậy tôi đã không cố quá. Tôi biết rằng dây sẽ là một dự án mới, mất nhiều tuần để thực hiện nếu tôi được phép truy cập vào lượng thông tin bí ẩn này. Rõ ràng tôi đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu mới, mặc dù cuộc trò chuyện trước đó của tôi và Linda không cho thấy dấu hiệu nào về những điều giá trị này trong Siêu Thức của Linda.
Khi tỉnh dậy, Linda có vẻ bối rối và vẫn còn hơi lảo đảo. Cô nhấn mạnh: "Tôi có một tin nhắn cho bà. Tôi nhớ điều đó. Và tôi cảm thấy phải làm việc này. Nó thực sự quan trọng. Tôi không biết tin nhắn đó là gì. Tôi chỉ biết rằng có rất nhiều kiến thức mà chúng ta không biết, đã bị lấy mất, vì chính những lạc hậu và nỗi sợ hãi của chúng ta. Và bây giờ là lúc để lấy về. Và vì một số lý do, bà được chọn và tôi được chọn để đưa nó trở lại hành tinh này. Và đây là một trách nhiệm rất lớn. Tôi cảm thấy điều đó. Nó đè nặng lên tâm hồn tôi. Đó là tất cả những gì tôi nhớ."
Rõ ràng là cô ấy không thể cảm thấy gì vì cô ấy đã ở quá sâu trong trạng thái thôi miên đến nỗi cô ấy không thể nhớ bất cứ thông tin gì trao đổi trong phiên vừa qua.
Bây giờ mối quan tâm của tôi đổ dồn vào việc theo đuổi câu chuyện này. Đối với tôi câu chuyện này giống như mở một chiếc hộp Pandora. Tôi yêu sự bí ẩn. Và khi ai đó nói rằng họ sẽ nói cho tôi nghe những kiến thức đã bị thất lạc mà tôi cần biết, điều đó quá hấp dẫn để tôi có thể bỏ qua.
Vấn đề duy nhất là khoảng cách mà tôi sẽ phải đi để đến làm việc với cô ấy. Tôi quyết định đến Little Rock ít nhất một lần một tháng và cố gắng làm việc với cả Linda và Janice vào cùng một ngày cuối tuần.
***
Hiện giờ tôi đã có hai dự án riêng biệt cần phải nghiên cứu với Janice và Linda. Để làm việc với họ, tôi cảm thấy mình sẽ phải thực hiện một chuyến đi đặc biệt tới Little Rock vào tháng 1 năm 1990, và chỉ tập trung vào các phiên thôi miên hồi quy. Tôi dự định dành toàn bộ chuyến đi để nghiên cứu các tài liệu đến từ hai người phụ nữ này. Đúng ra mọi chuyện sẽ dễ dàng vì tôi không có kế hoạch cho buổi nói chuyện nào khác. Và bạn bè tôi nói rằng họ sẽ giữ kín việc tôi đến để tránh xa các khách hàng khác. Nhưng mọi chuyện đã không theo kế hoạch. Một người quen của họ phát hiện ra tôi đang đến và muốn hồi quy. Tôi đã đặt lịch cho tối thứ Sáu, mặc dù tôi đã mệt mỏi sau chuyến đi dài. Vì chỉ như vậy tôi có thể dành trọn vẹn cuối tuần cho hai người phụ nữ.
Lúc đầu, tôi nghĩ đến việc thực hiện xen kẽ các phiên, nhưng sau đó tôi nhận thấy sẽ dễ dàng hơn để dõi theo từng câu chuyện nếu tôi tập trung vào một chủ đề tại một thời điểm. Ngoài ra, nếu chúng tôi thực hiện xen kẽ, điều đó có nghĩa là một người sẽ phải đợi trong khi tôi tiến hành một phiên với người kia. Chúng tôi quyết định làm việc với mỗi người vào những ngày riêng biệt. Tôi cố gắng có ba buổi với Linda vào thứ bảy và ba buổi với Janice vào Chủ nhật. Đây là lần đầu tiên tôi thử cách này và không biết nó sẽ ảnh hưởng đến họ như thế nào. Tôi đoán họ sẽ bị mệt, nhưng không mệt như tôi, bởi vì họ sẽ luôn trong trạng thái ngủ cả ngày. Đó là một thử nghiệm và chúng tôi không biết nó sẽ hoạt động như thế nào. Nhưng nếu chúng tôi làm tốt, tôi có thể hoàn thành công việc cả tháng chỉ trong một ngày.
Buổi đầu tiên của tôi với Linda là bắt đầu vào sáng thứ bảy. Khi cô ấy đến trong loạt phiên này, tôi thấy rằng phần dưới cánh tay phải của cô ấy đang bó bột. Cô bị gãy tay khi ngã trên băng trước Giáng sinh. Tôi hơi lo rằng nó sẽ làm phân tâm trong công việc của chúng tôi bởi vì nó sẽ rất không thoải mái. Tôi nghĩ cô ấy sẽ không được nghỉ ngơi và điều này có thể cản trở việc đi vào một trạng thái thôi miên sâu. Nhưng cô ấy đặt một cái gối ngang bụng và đặt tay lên đó.
Trước khi tìm kiếm các thông tin mà Bartholomew có nhiệm vụ truyền đạt cho tôi, tôi muốn tìm hiểu thêm về lý lịch của anh ấy. Nếu tôi có ý định viết một cuốn sách sau này, sẽ rất cần thiết phải hiểu rõ về các giai đoạn. Tôi sẽ phải khám phá xem những gì đã xảy ra trong cuộc sống của anh ấy giữa cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi và hành trình của anh ấy trong tàu vũ trụ để đi tìm người kế nhiệm. Đây là thứ tự đầu tiên của việc này. Tôi dùng một từ khóa với Linda và nó hoạt động ngay lập tức. Cánh tay của cô dường như không gây ra bất kỳ vấn đề gì. Cô ấy đã bỏ qua nó khi bước vào trạng thái thôi miên sâu. Sau đó tôi đưacô ấy trở lại thời của Bartholomew và hỏi cô ấy đang làm gì.
L: (Cô ấy bắt đầu chậm rãi và nhẹ nhàng trở lại.) Tôi đang ở trong căn cứ. Trong các bức tường của thành phố. Giống như là một khu chợ. Có nhiều hoạt động, nhiều thứ đang diễn ra ngày hôm nay. Người mang hàng đến để bán. Những người đang làm việc gì đó. Thợ rèn đang ở kia. Trẻ em chạy. Chó, thú. Hôm nay rất bận. Tôi ở đây vì là lễ kỷ niệm mùa thu. Đó là lý do tại sao có rất nhiều hoạt động. Lúc này là thời gian sau khi thu hoạch và mọi người đang ăn mừng. Và cũng để cảm ơn các vị thần vì những ân huệ mà họ đã ban cho trong vụ mùa. Lễ kỷ niệm này sẽ kéo dài trong ba ngày và ba đêm, kết thúc là một lễ kỷ niệm lớn vào đêm cuối cùng.
D: Mọi người đang thờ vị thần nào vậy?
L: Nhiều lắm. Thần của các thành tố. Thần của đất. Thần mặt trời và mặt trăng, và gió và mưa.
D: Trong vương quốc của anh có cái gì gọi là “nhà thờ” không? (Ngừng, chắc là anh ta không hiểu). Giống nhà thờ Công giáo?
L: Họ đến đây nhiều lần để truyền giáo ở vùng nông thôn nhưng không được chấp nhận. Họ đã bị ném đá và giờ họ không đến nữa.
D: Mọi người không thích họ vì thay đổi niềm tin của mọi người hay sao?
L: Không, vì họ gọi chúng tôi là ngoại đạo và đối xử tệ với chúng tôi, nhưng thể chúng tôi không đủ tốt.
D: Người của anh vẫn thờ cúng những giáo phái cổ, đúng không?
L: Đúng
D: Anh đã hỏi thầy anh chưa? (Ngừng) Anh có hiểu ý tôi không?
L: Tôi vừa nói chuyện với ai đó, nhưng ông ta không nói rằng ông ta là thầy tôi.
Rõ ràng là chúng tôi đã bước vào cuộc sống của anh ấy trước cuộc trò chuyện đầu tiên của chúng tôi.
L: Ông ấy là một ông già. Ông ấy không đến từ nơi này. Ông ấy đến thăm tôi vào lúc tôi đang ở trong khu rừng. Ông ấy đi tới khi tôi đang ngồi chiêm nghiệm dưới một gốc cây. Và ông ấy bước đến. Ông ấy mang theo ba lô và túi trên lưng, nên tôi nghĩ ông ấy đang đi đâu đó. Và chúng tôi vừa mới nói chuyện.
D: Ông ấy nói ông ấy đến từ đâu?
L: Ông ấy không nói. Ông ấy chỉ nói rằng ông ấy đến từ mội nơi rất xa, nơi mà tôi không biết. Ông ấy hỏi tôi đang nghĩ về việc gì. Và tôi nói tôi chỉ đang chiêm nghiệm về cuộc sống của mình. Chúng tôi nói về chuyện này chuyện kia, và về việc làm thế nào mà mọi người không hiểu.
D: Đó có phải là cảm giác của anh, rằng mọi người không hiểu anh?
L: Vâng. Cứ như là mọi người có một cuộc sống hoàn toàn khác vậy. Họ không sống cuộc đời mà tôi mong muốn được sống.
D: Và người đàn ông đó cũng có cùng cảm giác với anh?
L: Ồ, vâng. Ông ta nói đã đến lúc. Và mọi người không nhận ra.
D: Thật tốt khi anh tìm thấy người nào đó có thể trò chuyện cùng.
L: Vâng, và tôi rất tiếc khi để ông ta đi. Nhưng ông ta nói ông ta có thể trở lại sớm. Và chúng tôi có thể nói chuyện tiếp.
D: Thật là tốt. Ông ta có nói cho anh biết tên không?
L: Có. Tên ông ta rất lạ. Tên ông ta là … Christopher. Tôi chưa từng nghe tên này trước đó. Tôi thậm chí còn thấy cái tên này rất kỳ.
D: Ý anh là tên này rất lạ trong vương quốc của anh?
L: Tôi chưa từng nghe đến cái tên này trước đó. Đó là một ông già, và trong khi cái tên đó thì giống như tên của một thanh niên rất trẻ. Nhưng nó cho tôi một cảm giác rất bình yên.
D: Hiện giờ anh đang rất thích thú trong lễ hội, đúng không?
L: Ồ, vâng. Ở đây có rất nhiều thực phẩm tươi và nhiều loại đồ gốm được làm từ những người nông dân. Và hát hò và nhảy nhót.
D: Thật là một ngày vui vẻ. Chúng ta sẽ rời khỏi khung cảnh này. Tôi muốn anh đi đến thời gian chúng ta già hơn. Anh đang làm gì lúc này? Anh nhìn thấy gì?
L: Tôi đang ở một thành phố rất xa nhà tôi. Với nhiều đường sá bằng đá. Rất là bẩn…nhiều ăn xin. Khung cảnh buồn tẻ. Tôi không thích ở đây.
D: Thành phố này có tên chứ?
L: Tôi đã lên một con thuyền để đến đây. Nó là một vương quốc ở nước Anh, và tên thành phố là Liverpool. Chỗ này rất tệ.
D: Anh đang làm gì ở đó?
L: Tôi phải đi thật xa để xem mọi người sống như thế nào trên hành tinh này. Để thấy họ khác nhau như thế nào. Đôi khi tôi ở một nơi một thời gian dài, và đôi khi tôi rời đi rất nhanh. Tôi có thể rời thành phố này vào ngày mai. Thật là buồn. Nó khiến tôi buồn bã khi thấy con người có thể tệ đến mức nào. Họ cư xử rất tệ với người khác.
D: Nhưng anh cũng bảo là anh đã từng đến nhiều thành phố và nhiều vương quốc khác?
L: Ồ, vâng, nhiều lắm. Trong vòng 10 năm qua, tôi đã đi từ nơi này đến nơi khác.
D: Những vương quốc mà anh đã đến là gì?
L: Tôi đã đến Gaul, và thăm Rome. Tôi cũng đến nhiều thành phố nữa. Tôi xuống phía Đông. Đa số mọi người chưa từng đến đó.
D: Phía Đông là chỗ nào?
L: Ồ, đó là một vương quốc lớn. Và triết lý sống của họ rất khác chúng ta. Họ có màu da khác, và họ thực hành thứ gọi là “thiền”. Bằng cách đó họ kết nối với (chắc là khó)…kiến thức bên trong họ. Họ rất thông minh.
D: Khi anh đi đến những thành phố khác, anh đi bằng cách nào?
L: Tôi đi bộ.
D: Hẳn là một hành trình rất xa?
L: Ồ, vâng. Đôi khi tôi phải đi thuyền. Nhưng thường thì tôi đi bộ.
D: Làm sao anh biết anh phải đi đâu?
L: Ồ, tôi chỉ đi bất cứ nơi nào tôi cảm thấy cần phải đi. Theo cách đó, tôi cứ đi.
D: Anh có bao giờ lo lắng về tiền bạc hay thức ăn?
L: Đôi khi. Thường thì tôi gặp mọi người trên đường, và họ đối đãi tôi rất tử tế. Họ chăm sóc tôi, và cho đến giờ thì tôi không phải lo lắng gì. Tôi đã được chăm sóc tốt.
D: Vậy anh có biết tên của vương quốc mà anh xuất phát không? Nơi mà anh sống khi anh còn trẻ?
L: Mọi người thường gọi nó với nhiều tên khác nhau. Một số người gọi là …(hơi khó khăn) Seeton (đánh vần). (Ngừng một lúc) Tôi không nhớ nữa. Hình như không có cái tên nào như thế. Đó là một vương quốc tự trị, và không có ai đi ra từ nơi đó cả.
D: Vậy việc anh rời đi chắc hẳn là không bình thường?
L: Vâng. Chưa có ai rời khỏi đó.
D: Anh chắc hẳn là rất can đảm để ra đi.
L: Tôi thực sự không muốn đi, nhưng tôi được bảo rằng tôi phải đi. Tôi được bảo rằng tôi sẽ thấy cuộc sống ở rất nhiều nơi khác nhau. Nhưng đừng lo, tôi sẽ được chăm sóc chu đáo trên hành trình. Tôi không đơn độc.
D: Thật là đáng sợ khi ra đi đến một nơi chưa được biết trước và không quen biết ai.
L: Đầu tiên thì là thế. Tôi sợ chết khiếp.
D: Ai bảo anh phải đi?
L: Ông thầy của tôi. Ông ấy bảo tôi rằng việc nhìn thấy cuộc sống trông như thế nào ngoài kia là vô cùng quan trọng. Vương quốc của tôi bị cô lập đến nỗi tôi không thể hiểu được những người khác trông như thế nào, hàng triệu năm, nếu tôi không đi ra để khám phá.
D: Vậy anh đã thấy được gì về con người?
L: Tôi đã học được rất nhiều thứ về văn hóa của con người. Và họ khác nhau như thế nào, vì họ ở những nơi khác nhau và cách sống của họ cũng khác nhau. Họ làm thế nào phụ thuộc vào việc họ nhìn thấy cuộc sống thế nào. Tại sao một số người sống tốt, một số thì xấu. Một số người rất ngu dốt và không quan tâm gì xa hơn cái mũi của họ.
D: Và mọi người nói nhiều ngôn ngữ khác nhau, đúng không?
L: Vâng.
D: Vậy anh có gặp khó khăn khi nói chuyện với họ không?
L: Không. Ông bạn tôi đã dạy tôi nhiều thứ. Một trong những thứ đó là hãy tập trung vào điểm giữa trán của người ta, điều đó có thể giúp giao tiếp mà không cần lời. Đó là sự kết nối từ tâm trí. Nó không giống như một cuộc hội thoại, nhưng có thể trao đổi thông tin.
D: Vậy những người mà ông gặp có cần phải tập trung không?
L: Không. Đầu tiên họ thường ngạc nhiên. Họ sẽ bắt chuyện với tôi, và khi tôi nhìn chằm chằm vào họ, tôi khiến họ bình tĩnh lại và chúng tôi bắt đầu giao tiếp. Và sau khi sự giao tiếp này kết thúc, họ lại tiếp tục giống như lúc bắt đầu. Lạ nhỉ.
D: Họ có nhớ gì sau đó không?
L: Không. Giống như một khoảng thời gian bị mất đi. Và họ còn không biết gì về nó.
D: Có lý do gì không?
L: Có. Họ có thể rất sợ nếu họ biết và có thể giết tôi vì họ sợ. Họ có thể nghĩ rằng tôi là quỷ.
D: Kiểu giao tiếp này dễ dàng hơn cho anh nhỉ?
L: Ồ, vâng, rất nhiều. Tôi có thể nói chuyện với họ. Việc này rất là tốt. Tôi nói chuyện với nông dân. Tôi nói chuyện với các quý ngài. Tôi nói chuyện với các vị vua. Tôi nói chuyện với các điền chủ. Tôi nói chuyện với thương nhân. Nó giúp tôi học được nhiều lắm.
D: Anh đã từng gặp những người quan trọng như các vị vua?
L: Vâng, khi di chuyển, tôi đôi khi gặp các vị vua, đôi khi chỉ gặp các quý ngài. Tôi đã gặp linh mục, linh mục cấp cao. Triết lý của họ luôn khiến tôi thích thú. Nhưng họ luôn rất ngay thẳng. Đôi khi tôi thấy rất buồn cười. Tôi không nói với họ điều này.
D: Họ có nghĩ triết lý của họ là duy nhất?
L: Vâng, vâng, và đó là lý do tại sao tôi thấy thú vị.
D: Có một lần khi tôi nói chuyện với anh, anh nói anh đang tìm kiếm ai đó. Có phải không?
L: Vâng, tôi đang tìm một chàng trai trẻ để tôi có thể dạy những gì tôi được truyền đạt trước khi tôi phải ra đi, để anh ta có thể tiếp quản công việc của tôi. Và tôi vẫn chưa tìm thấy anh ta.
D: Sao anh biết đó là anh ta nếu anh tìm thấy?
L: Tôi sẽ biết ngay. Sẽ có một dấu hiệu gì đó báo cho tôi, và tôi sẽ biết.
D: Anh có biết dấu hiệu đó là gì không?
L: Không, nhưng tôi đã được bảo rằng khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện, tôi sẽ nhận ra dấu hiệu.
D: Đó có phải là lý do khiến anh ra đi? Anh không nghĩ rằng anh có thể tìm thấy anh ta trong vương quốc của anh?
L: Vâng, nhưng khi tôi đi như thế này, tôi đang học được nhiều điều. Và tôi có thể chỉ cho chàng trai trẻ đó những gì tôi đã học được.
D: Tôi chắc là anh đã nhìn thấy nhiều điều tuyệt vời lắm nhỉ?
L: Vâng. Và tôi cũng thấy nhiều điều tệ hại. Nhưng đó là cuộc sống. Có cả điều tốt và xấu cùng nhau.
D: Và chúng ta không thể đưa ra bất kỳ phán quyết nào.
L: Không. Điều đó không mang lại gì cả. Tôi không thể làm gì để cải thiện thực trạng đó. Nó là sự tích tụ của các thông tin diễn ra trong thời điểm đó.
D: Vâng, không ích gì khi cố gắng giúp mọi người. Vì có quá nhiều người.
L: Họ sẽ không lắng nghe. Họ không sẵn sàng để thay đổi chút gì trong quan điểm của họ vào thời điểm đó.
D: Tôi cho rằng anh giống như một người chứng kiến? (Vâng). Gia đình anh nghĩ gì khi anh quyết định ra đi?
L: Họ buồn lắm. Dù sao thì họ đã luôn nghĩ tôi điên. Nên việc này cũng giống vậy thôi.
D: Anh không bao giờ giống như họ.
L: Đúng rồi. Nên họ để tôi đi. Đôi khi tôi cũng nhớ họ.
D: Tôi nghĩ đôi khi anh cũng cô đơn lắm.
L: Vâng. Mặc dù họ không biết những điều mà tôi biết, thì gia đình vẫn là một nơi rất thoải mái.
D: Vâng, tôi có thể hiểu. Nhưng bây giờ anh đã ở thành phố Liverpool?
L: Vâng. Tôi sẽ rời thành phố vào ngày mai. Tôi có thể sẽ đi Tây Ban Nha.
D: Anh có phải đi thuyền nữa không? (Vâng, vâng.) Anh có từng nghĩ đến việc đi bằng cách khác, băng qua đại dương?
L: Tôi đã từng nói về điều này. Tuy nhiên, lúc đó tôi không nghĩ sẽ có một tuyến đường. Đại dương ngoài kia rất rộng, và tôi chưa sẵn sàng làm điều đó lúc này.
D: Ý anh là mọi người chưa đi hướng đó?
L: Có nhiều người nói về việc này. Có một người tên là Columbo, người mà nói rằng Trái Đất là hình bầu dục, và mọi người cười vào mặt anh ấy.
D: Anh đã từng gặp người đàn ông tên là Columbo?
L: Không, tôi chưa gặp anh ta. Tôi chỉ nghe về anh ta từ những người ở thị trấn. Họ đang kể về anh ta và cười. Lúc đó tôi nghĩ, buồn biết bao. Nên tôi chỉ đứng đó và nghe họ nói chuyện một lúc. Và lúc đó tôi nghĩ tôi có thể giúp anh ta một chút, nhưng tôi lại được bảo là không. Nhưng mà anh ta đúng đấy. Anh ta không biết anh ta đúng đến thế nào đâu.
D: Vậy tại sao anh biết?
L: Tôi được nói những thứ này từ người bạn của tôi. Tôi có thể giúp anh ta, Columbo, trong hành trình của anh ấy. Nhưng tôi được bảo phải giữ yên lặng.
D: Ông thầy của anh nói về cái gì ngoài kia?
L: Ông ta cho tôi xem các bức tranh. Không phải được vẽ. Mà là thứ ông ta gọi là “các bức ảnh”. Tôi không hiểu đó là gì. Nó là một bức tranh nhưng không giống bất cứ thứ gì tôi đã từng thấy. Nó không được vẽ hay sơn. Nó rất đẹp. Và ông ta cho tôi thấy những thứ không thể tin được về Trái Đất, mà tôi chưa từng tưởng tượng ra.
D: Anh kể cho tôi với được không?
L: Nó như thể là từ trên bầu trời đêm, nhìn xuống, xuống, rất xa. Và nó rất là đẹp. Ta có thể thấy hình dạng của Trái Đất và những nơi trong đại dương mà tôi còn chưa từng biết đến. Bà biết đấy, con người ở thời đại này chỉ nghĩ đến sự tồn tại của nơi họ sống. Họ không thèm quan tâm đến có nơi khác hay không. Mà có rất nhiều nơi không ai biết đến, hoặc có thể từng nghĩ đến. Có nhiều nơi còn lớn hơn cả nơi chúng ta đang sống bây giờ. Nhiều đất rộng hơn, với các khu rừng và đồi núi. Những nơi không thể tin được. Một số nơi có người ở, một số nơi không có người, chỉ có đất. (Những câu này được nói bằng giọng đăm chiêu, gần như là u sầu).
D: Người ta trông như thế nào ở những nơi đó?
L: Tôi chưa đến hết các nơi. Tôi chỉ mới đến một phần rất nhỏ vì đi bộ đến những nơi đó là không thể. Tôi đã được bảo rằng một ngày nào đó tôi có thể đến thăm nhiều nơi xa hơn nữa.
D: Anh nói anh được xem các bức tranh.
L: Vâng, nhưng không phải về con người, mà chỉ về Trái Đất và đất từ một khoảng cách rất xa. Tôi rất muốn xem mọi người đang sống ở đó. Tôi tò mò không biết họ có giống chúng ta không.
D: Anh có nghĩ nơi đó là nơi mà Columbo sẽ đến?
L: Anh ta nói anh ta sẽ đi về phía đông. Tôi không nghĩ là anh ta biết về những nơi này. Anh ta không hề biết là chúng có tồn tại.
D: Và ông bạn anh không muốn anh nói cho anh ta biết?
L: Không. Ông ta nói việc đó sẽ rất tệ. Thậm chí anh ta chưa chắc đã tin tôi.
D: Đúng mà. Anh ta phải tự tìm ra thôi, giống như anh đang làm. Vào thời của anh, mọi người tin vào thứ gì ở ngoài kia?
L: Người ta tin rằng nếu ta đi đủ xa trên một chiếc tàu, có nhiều thứ quỷ ám sẽ chiếm ngữ ta và ta sẽ biến mất mãi mãi.
D: Mọi người vào thời của anh có tin vào việc có ai đó sống ở ngoài kia không?
L: Không, họ không tin thứ gì khác ngoài thứ họ nhìn thấy.
D: Khi ông bạn anh cho anh xem các bức tranh của Trái Đất, nó có hình thù gì?
L: Nó giống như là hình tròn, và có nhiều nước. (Hào hứng). Và bà biết không? Tôi nghĩ Trái Đất quay vòng quanh và vòng quanh và vòng quanh.
D: Nó có diễn ra như vậy không?
L: Có, nhưng rất chậm. Có nước và đất, những mảnh đất rất bự. Có nước ở khắp nơi.
D: Mọi người vào thời của anh có tin điều đó không?
L: Họ không biết tôi đã nhìn thấy những thứ này. Họ nghĩ Trái Đất chỉ là nơi họ đang ở. Và không có gì khác. Phần lớn mọi người luôn sợ hãi, và họ sống với thứ họ biết. Họ không mạo hiểm quá xa so với nơi mà họ sống.
D: Vậy chắc là anh đã rất dũng cảm để làm những điều này.
L: Tôi đã rất tin tưởng vào những sự chỉ dẫn. Lúc đầu cũng rất là khó khăn. Nhưng sau vài năm, mọi thứ trở nên dễ dàng hơn.
D: Chắc anh cũng sợ lắm. Anh cũng không biết ngoài kia có gì.
L: Tôi đã rất sợ hãi. Khi tôi khám phá ra là tôi sẽ không bị ai hại cả và còn được chăm sóc tốt, thì mọi thứ trở nên dễ dàng.
D: Anh vẫn gặp ông thầy của anh chứ?
L: Vâng, thỉnh thoảng ông ta sẽ đến và nói chuyện với tôi. Ông ta cho tôi thấy nhiều thứ đẹp đẽ. Ông ta nói cho tôi biết những gì tôi cần phải biết. Ông ta chỉ cho tôi về Trái Đất. Và về những chuyện xảy ra nhiều năm sau này. Cái cách mà con người sẽ tiến hóa trong cách sống và lối suy nghĩ của họ. Về việc đô thị hóa sẽ thay đổi nhiều như thế nào. Thú vị lắm. Đôi khi không dễ để nghĩ về những điều này thực sự sẽ diễn ra như thế nào.
D: Những thứ không thể tin được mà ông ta nói là sẽ xảy ra là gì?
L: (Hứng thú) Ông ta bảo tôi một lần, và tôi thấy khó có thể tin được, rằng sẽ có xe để bay lên bầu trời. Điều đó thật ngớ ngẩn nhỉ?
D: Ồ, nghe lạ thật đấy?
L: Và con người sẽ đi quanh Trái Đất. Và họ sẽ biết hết tất cả các nơi mà chúng ta chưa từng biết lúc này.
D: Thật kỳ diệu khi nghĩ đến việc con người có thể bay.
L: Rất là thú vị. Tôi không thể …(thở dài) trí óc tôi không thể hiểu những điều như vậy. Tôi hỏi ông ta ngựa có thể có cánh không. Và ông ta trả lời rằng sẽ không còn ngựa nữa. Bà có tưởng tượng được không?
D: Không. Tôi không thể tưởng tượng nó sẽ diễn ra thế nào.
L: Tôi cũng không. Sẽ có rất nhiều điều kỳ diệu. Ông ta nói sẽ có máy móc để làm thay việc của mười người. Và ta chỉ cần nhấn một cái nút là nó sẽ làm việc.
D: Vậy sẽ tiết kiệm được nhiều công sức lắm nhỉ?
L: Tất nhiên. Ông ta nói con người sẽ liên lạc với nhau tốt hơn bây giờ. Họ sẽ có những thứ để nói chuyện từ nơi này đến nơi khác, và ta có thể nghe từ hàng nhiều dặm xa. Ông ta nói việc đó sẽ mở cánh cửa giao tiếp cho cả thế giới, để chúng ta có thể nói chuyện với người khác. Và không còn ai ngu dốt nữa.
D: Đó chẳng phải toàn chuyện tốt sao?
L: Vâng. Sẽ thật là tốt nếu các nỗi sợ có thể được dẹp bỏ. Và con người có thể tử tế với nhau.
D: Anh có nghĩ khi con người có thứ đó họ sẽ nói chuyện với nhau không?
L: Vâng. Và họ sẽ không còn sợ hãi nữa. Bà thấy đấy, hiện giờ con người trông rất cô lập. Họ chỉ sống trong gia đình họ giữa những thành phố. Và họ luôn sợ hãi với bất cứ thứ gì nằm ngoài những thứ xung quanh họ. Và vì nỗi sợ này họ không giao tiếp tốt. Họ có thể học nhiều hơn từ người khác nếu họ mở lòng. Sự ngu dốt sẽ được cải thiện.
D: Vậy anh nghĩ câu trả lời nằm ở chỗ học cách giao tiếp?
L: Chắc chắn rồi. Thiếu thông tin rất là tệ, vì nó khiến cho nỗi sợ bao trùm, và không nhìn thấy sự thật. Mọi thứ bị bao trùm bởi bóng tối.
D: Vậy ông ta bảo anh những điều để giúp cho mọi người nói chuyện với nhau hay nói về nhau?
L: Vâng. Và họ cũng sẽ lắng nghe nữa. Đó là những cỗ máy nhỏ. Tôi không biết nó trông như thế nào. Ông ta bảo tôi chúng là những chiếc máy nhỏ.
D: Và sẽ thật tốt vì sau đó mọi người có thể giao tiếp với nhau.
L: Vâng. Bà thấy đấy, họ có thể đưa ra ý tưởng về mọi việc, và mọi người có thể đưa ra ý tưởng. Và có thể ý tưởng tốt nhất sẽ được dùng.
D: Rất là tốt. Ông ta có nói với anh những thứ mà anh khó có thể tin được không?
L: Có, nhiều lắm. Ông ta nói có những trái đất khác trong vũ trụ. Mọi người ở đó tiến bộ hơn nhiều so với chúng ta. Họ có nhiều kiến thức hơn. Nhưng chúng ta đang phát triển và đến khi chúng ta có các máy móc để giúp chúng ta học hỏi nhiều hơn, những người ở nơi đó có thể đến thăm chúng ta, và trao đổi ý tưởng.
D: Ồ thật là tốt!
L: Tôi nghĩ nó sẽ rất tuyệt vời.
D: Thật khó để hình dung có những người khác sống ở các trái đất khác đúng không?
L: Đúng, rất là khó tin, dù tôi đã luôn biết điều này rồi. Có nhiều lý do khiến cho tôi có thể dễ hiểu hơn, khi nghĩ về những nơi khác trên Trái Đất mà tôi chưa biết đến. Tôi không biết tại sao tôi đã từng gặp khó khăn về điều đó.
D: Vậy anh có thấy dễ hiểu hơn về những người ở thế giới khác không?
L: Vâng, tôi có thể hiểu việc đó nhiều hơn hẳn so với hiểu về các nơi khác trên Trái Đất, và về việc Trái Đất không chỉ có ở đây.
D: Nhưng nó rất khó hiểu đối với mọi người trong thời của anh để nghĩ về những thế giới khác nhỉ?
L: Ồ, vâng, họ hình dung toàn là xấu xa và tồi tê, và họ rất sợ khi nghĩ về những thứ đó. Chính nỗi sợ hãi khiến họ không thể nghĩ thêm. Bất cứ điều gì khiến họ không hiểu, họ sẽ cho rằng nó tồi tệ và xấu xa, và họ tìm cách để loại bỏ bằng cách giết hoặc đốt. Họ quá sợ hãi.
D: Khi anh đến Rome, có phải ở đó có nhà thờ Công giáo?
L: Vâng, có rất nhiều nhà thờ đẹp ở đó. Họ có nhiều linh mục dạy về tôn giáo đó cho vùng nông thôn. Họ cũng đang chìm trong sợ hãi.
D: Anh có nghĩ vậy không?
L: Ồ, vâng, có chứ. Họ cố kiểm soát nông dân trong triết lý tôn giáo của họ. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc cho nỗi sợ của họ mà thôi.
D: Tại sao tôn giáo lại phải sợ?
L: Tôi không biết. Chúa của họ chắc không tốt lắm. Vì nếu ông ấy tốt, tại sao họ phải sợ?
D: Ý anh là chính các linh mục sợ?
L: Vâng, họ có hệ thống này. Giống như một vương quốc. Cũng như các hệ thống cũ, chỉ khác tên, để kiểm soát nông dân. Một hệ thống của những người cao cấp hơn chống lại chính những người nhỏ bé. Họ tin rằng chỉ có Thiên Chúa của họ, còn lại tất cả những người khác là xấu xa. Rằng chỉ có một cách để trở nên tốt đẹp hơn, và đó là cách mà họ đang dạy nông dân. Và nếu ta không đi theo sự hướng dẫn của họ, ta sẽ bị nguyền rủa mãi mãi. Điều này không đúng. Có rất nhiều con đường. Đây là một từ mà tôi đã học được, bà có biết không? Từ “con đường”. Đó chẳng phải là một từ lạ quá sao?
D: Đó là một từ lạ. Anh nghĩ nó có nghĩa gì?
L: Con đường có nghĩa là một đường mòn hoặc lối đi. Tôi thấy đó là một từ rất thú vị. Con đường.
D: Vâng. Nhưng ý anh là họ nghĩ tôn giáo của họ là con đường duy nhất là sai?
L: Tất nhiên rồi. Họ bảo rằng họ rất, rất thần thánh hoặc rất, rất thông minh và đó là cách của họ. Nó khiến cho không cá nhân nào có thể kiểm chứng sự thật này. Họ dạy mọi người rằng ta phải rất hạn chế. Ta phải làm theo chỉ dẫn một cách rõ ràng và chính xác. Và điều này rất tồi tệ. Nó khiến cho con người phải nghĩ cho chính mình. (Thở dài). Nhưng thời đại này là thế. Bà biết đấy, nó diễn ra ở khắp mọi nơi. Không chỉ ở Rome. Không chỉ có tôn giáo này. Nó còn xảy ra với chính trị. Ta không được phép chỉ nghĩ cho mình. Ta được bảo phải nghĩ và làm thứ cần làm. Tôi đã rất ngạc nhiên khi câu chuyện trở nên nhất quán như vậy, một mô hình trên toàn thế giới. Mọi người có thể có phong tục khác nhau, làm mọi thứ hơi khác nhau một chút, nhưng về cơ bản thì giống nhau. Họ đều sợ hãi. Họ có thể có thứ gì đó khác nhau, nhưng về cơ bản mọi người khoác cùng một cái áo choàng. Chiếc áo đó bao trùm lên mọi giải thích về cuộc sống, và họ đồng ý cho nó giữ chân họ. Họ sợ sẽ bị trừng phạt.
D: Họ thà chỉ biết những gì họ biết. Vì họ cảm thấy an toàn với điều đó.
L: Chính xác. Và sẽ không có nguy cơ bị ném đá hoặc treo cổ hoặc đóng thùng.
D: Ý anh là sao, đóng thùng á?
L: Cũng có nhiều kiểu. Rất khủng khiếp. Những cái thùng gỗ. Người ta bị nhét vào những cái thùng gỗ này và để vậy mà không cho ăn cho uống gì cả. Họ sẽ chết ở đó. Rất kinh khủng.
D: Những hình phạt này là dành cho những người không tin điều mà mọi người tin sao?
L: Vâng, hoặc nếu họ thắc mắc. Ồ, có nhiều người xấu xứng đáng với những hình phạt này, họ ăn cướp hoặc giết người hoặc phạm những tội như vậy. Nhưng bị trừng phạt như vậy chỉ vì tin vào một điều khác biệt thì thật sự là một điều bất công tồi tệ, tôi nghĩ vậy. Đâu có ai bị thương nếu ta nghĩ đến thứ khác trong đầu chúng ta đâu. Mọi việc có thể tốt hơn, bà có thấy vậy không?
D: Vậy anh đã nghiệm ra điều gì về sức khỏe của con người khi anh đi khắp nơi?
L: Một số nơi rất tốt và mọi người sống rất lâu, đặc biệt ở những nơi mà mọi người sống và làm việc ngoài trời hoặc trong các trang trại. Còn người sống trong thành phố thì rất là tệ. Như tôi từng kể, các thành phố thường là rất bẩn và nhiều bệnh tật phát sinh. Con người sống không thọ lắm. Nhiều người chết hơn khi sống trong thành phố.
D: Vậy có ai chăm sóc người ta không, gọi là “bác sỹ” ấy?
L: Vâng, nhưng mà họ không làm việc tốt cho lắm. Họ kiểu gì cũng chết. Tôi nghĩ họ cũng không muốn giúp lắm. Họ nghĩ là họ đang giúp đỡ mọi người nhưng thực ra thì không.
D: Chà, anh đã ra đi và anh đã rất may mắn. Anh có bao giờ bị ốm chưa?
L: Vài lần. Không sao cả. Phần lớn mọi người trong thành phố chết vào độ bốn mươi tuổi. Tôi đang năm mươi và đã là khá già. Và thật là tuyệt khi tôi vẫn còn khỏe như vậy. Tóc của tôi bạc trắng hết, nhưng tôi vẫn khỏe lắm.
D: Như vậy đã là già lắm rồi.
L: Rất già, rất già.
D: Nhưng anh vẫn có thể đi bộ đi đây đi đó.
L: Vâng, vâng, tôi vẫn có thể trạng tốt. Tôi không có ngựa. Tôi không muốn phải chăm sóc ai khác ngoài tôi. Dù mọi người đang chăm sóc tôi.
D: Tôi đã nghĩ là nếu anh có ngựa thì anh sẽ đi nhanh hơn.
L: Tôi thích thế này hơn vì sẽ không phải nghĩ đến việc cho ngựa ăn hay về chỗ ngủ. Tôi đi với tốc độ của mình và ở đâu tôi muốn, sau đó rời đi. Thỉnh thoảng tôi có quá giang, nhưng không thường xuyên.
D: Và anh cũng đi thuyền.
L: Cũng cần thiết vì tôi không thể bơi xa như thế. Đi thuyền là cần thiết để đến một nơi khác.
D: Anh đi trên những chuyến thuyền rất lớn đúng không?
L: Thỉnh thoảng. Tôi đã từng đi trên những con tàu lớn với nhiều thủy thủ. Và những lần khác thì đi trên các con thuyền rất nhỏ. Phụ thuộc vào người cho tôi quá giang là ai.
D: Anh không lo lắng về tiền nhỉ?
L: Không, điều đó tuyệt quá đi chứ? Tôi chẳng bao giờ dám nghĩ rằng tôi có thể đi lâu như thế mà không cần tiền. Ngạc nhiên thật.
D: Anh có mang theo quần áo hoặc thứ gì theo người không?
L: Không. Khi nào quần áo của tôi bị rách, sẽ luôn có ai đó đến và cho tôi quần áo mới. Và luôn có ai đó cho tôi ăn. Tôi mang theo một cây gậy lớn bên mình. Giống như một người bạn vậy. Nó giúp tôi đi lên đi xuống các ngọn đồi. Giống như một người bạn.
D: Anh có từng nghĩ là anh sẽ không thể tìm ra chàng trai trẻ mà anh cần để truyền đạt kiến thức không?
L: Tôi đang hơi lo đây vì tôi đã cao tuổi rồi. Trước đây thì tôi không lo lắng lắm. Tôi chỉ có cảm giác rằng tôi sẽ tìm ra anh ta vào thời điểm thích hợp. Nhưng tôi cứ già đi, tôi thấy lo lắng rằng tôi sẽ không kịp tìm thấy anh ta. Bà thấy đấy, tôi có rất nhiều thứ cần nói với anh ta. Với từng ấy thứ, tôi không thể chỉ nói với anh ta trong một ngày hoặc một tuần. Tôi cần nhiều thời gian với anh ấy. Tôi phải ở bên anh ta và dạy anh ta trong khi tôi vẫn còn khỏe. Đây là điều tôi quan tâm nhất tại thời điểm này. Mặc dù tôi đã từng nói là không cần phải lo lắng. Điều đó đã được định sẵn. Cho đến nay mọi thứ đã được định sẵn giống như có người bảo tôi. Vì vậy, có lẽ tôi không nên lo lắng quá. Tôi không cảm thấy mình là một ông già, chỉ khi nào nó khiến tôi chú ý thì tôi mới cảm thấy vậy.
D: Cơ thể anh không cảm thấy già nhỉ.
L: Bên trong thì không. Nhưng nhìn từ ngoài thì tôi rất là già rồi.
D: Nhưng mà anh định đi Tây Ban Nha nữa mà?
L: Vâng, tôi chưa từng đến đó. Và tôi biết rằng nơi đó rất là đẹp. Nên tôi nghĩ là tôi sẽ muốn đến để xem. Tôi đã đến phía đông, và phía tây, nhưng tôi chưa đến phía nam. Có thể tôi sẽ đến đó lần này. Tôi thường được chỉ dẫn vào buổi sáng thức dậy để biết đi đâu, theo hướng nào. Tôi sẽ được bảo đi về hướng đông hoặc đông bắc hoặc bất cứ hướng nào. Tôi được bảo đi đường này và tôi cứ đi.
D: Anh không bao giờ hỏi câu nào sao? (Không) Được rồi. Vậy hãy rời khung cảnh này. Tôi muốn anh chuyển đến thời điểm mà anh đã đến Tây Ban Nha, và nói cho tôi biết anh nghĩ gì về nó nhé. Anh có đi tàu không?
L: Vâng, lần này tôi đã lên một con tàu lớn. Tôi đã gặp thuyền trưởng tại nhà trọ, và anh ta trở nên thân với tôi và cho tôi đi trên tàu của anh ta. Tôi ở trong cabin của anh ấy. Nó đẹp lắm. Đó là một con tàu lớn với nhiều cột buồm.
D: Anh nghĩ gì về Tây Ban Nha?
L: Chưa có nhiều người ở đây. Thời tiết rất ấm. Thật là một sự thay đổi lớn. Nó giúp xương của tôi ấm lên. Thời tiết rất lạnh lẽo ẩm ướt ở Liverpool. Và cơ thể tôi trở nên tốt lên khi có ánh sáng mặt trời. Không khí trong lành, gió thật hoàn hảo. Mọi chuyện tôi đã từng nghe về nó đều là thật.
D: Anh sẽ ở lại đây lâu chứ?
L: Tôi nghĩ có thể lắm. Tôi muốn đến thăm một số người để xem triết lý cuộc sống của họ. Họ có vẻ rất thân thiện. Họ dường như không sợ hãi. Họ rất cởi mở. Không bị ràng buộc bởi các truyền thống. Và họ có vẻ độc lập hơn trong suy nghĩ hơn những người tôi đã gặp.
D: Chắc anh sẽ gặp người kế nhiệm của mình ở đây.
L: Tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ người kế nhiệm của tôi ở một nơi rất xa. Tôi không biết tại sao tôi biết điều đó. Tôi không nghĩ tôi sẽ tìm thấy anh ta. Tôi nghĩ anh ta sẽ tìm tôi. Tôi nghĩ tôi sẽ ở lại Tây Ban Nha một thời gian. Có thể họ sẽ mang anh ta đến cho tôi. Thật là một sự thay đổi mới mẻ. Tôi có thể nghỉ ngơi một thời gian.
D: Nhưng anh có thật sự nghĩ một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy anh ta?
L: Tôi đã được bảo vậy, và không có lý nào tôi không tin vào điều đó.
D: Anh đã dành cả cuộc đời để làm điều này. Miễn là anh tin nó, thì chắc điều đó là sự thật.
L: Vâng. Đó là một bài học rất lớn mà tôi đã học được từ lâu. Bài học về đức tin.
D: Vì vậy nếu nó đã được định sẵn như vậy, anh sẽ tìm được anh ta. (Vâng) Được rồi. Có vẻ như anh sẽ được nghỉ ngơi một thời gian ở một nơi rất đẹp.
Tôi đưa Linda trở lại và để Bartholomew được ở với thế giới của anh ấy, chúng tôi biết sẽ sớm gặp lại anh và tiếp tục câu chuyện của chúng tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.