Vũ Trụ Xoắn : Quyển 1 - Chương 10

 

Chương 10 



Nơi được gọi là “Nhà”





Khi tham gia liệu pháp thôi miên hồi quy, nhiều đối tượng nghiên cứu của tôi đã bất ngờ đi một nơi nào khác thay vì đi về tiền kiếp. Chắc chắn đó không phải là Trái Đất, nhưng về mặt cảm xúc thì mỗi người trong số họ đều gọi nơi này là “nhà” của mình. Thông thường khi các đối tượng cố gắng mô tả nơi này thì nó giống như một môi trường tiềm ẩn nguy cơ, nhưng những cảm xúc mạnh mẽ của họ thì không thể chối cãi khi họ được nhìn thấy nó lần nữa. Điều này xảy ra lần đầu tiên với Phil trong Keepers of the Garden (Người giữ vườn) khi anh ấy nhìn thấy Hành tinh Ba ngọn tháp. Tràn ngập cảm xúc. Điều này lại xảy ra với Clara trong Chương 5 khi cô ấy nhìn thấy một hành tinh tương tự như các cấu trúc hình chóp. Cô ấy cũng biểu hiện những phản ứng xúc động mạnh. Nếu chúng ta phủ nhận sự tồn tại của luân hồi thì điều này rất khó giải thích. Nếu như một người chỉ sống một cuộc đời trên Trái Đất, thì đây được coi là ngôi nhà duy nhất mà họ từng biết đến. Tại sao họ lại có những cảm xúc mạnh mẽ với một hành tinh xa lạ hoang vắng, như chưa từng được khám phá? Khi nhìn thấy hành tinh đó, có một cảm giác nhớ nhà mạnh mẽ và mong muốn được ở lại đó thay vì quay về ngôi nhà hiện tại ở Trái Đất.

 

Tôi gọi những người này là “Star-Children” (Con của các vì sao) mặc dù tôi biết đây là một khái niệm rất rộng. Họ coi hành tinh này là một môi trường ngoài hành tinh. Họ không muốn ở đây. Họ là những người hiền lành và không hiểu tại sao mọi người có thể nhẫn tâm với nhau như vậy; làm thế nào thế giới này trở nên bạo lực như vậy. Họ khao khát được về “nhà”, mặc dù họ không thực sự biết “nhà” ở đâu. Trong hầu hết các trường hợp này, khi họ xuất thần, họ nói rằng họ đang trải nghiệm cuộc sống đầu tiên trên Trái Đất, hoặc chỉ mới sống một vài lần. Mỗi đứa con này nói rằng họ tình nguyện đến đây và trải nghiệm cuộc sống này với hy vọng rằng nguồn lực sống chưa từng biết đến bạo lực của họ sẽ có tác động tích cực đến Trái Đất. Đó được gọi là truyền hoặc thay máu. Họ tình nguyện nhưng không biết rõ điều này trong nhận thức, và vì vậy họ không hạnh phúc khi ở đây. Nhiều người trong số họ cố gắng tự tử để thoát khỏi những tình huống mà họ xem là không thể chịu đựng được.

 

Từ khi sách của tôi được dịch ra nhiều thứ tiếng, tôi đã nhận được thư từ nhiều người trên khắp thế giới cũng trải nghiệm những cảm giác tương tự. Họ đã nghĩ rằng họ là những người duy nhất trên thế giới có những cảm giác như vậy và thực sự cảm thấy cô đơn, bởi vì những cảm giác này không có ý nghĩa gì với những người trong gia đình hay bạn bè của họ. Họ cảm thấy thật sự giác ngộ khi được đọc những cuốn sách của tôi và khám phá ra rằng họ không hề đơn độc và thực sự có rất nhiều người khác đang trải qua tình trạng tương tự.

 

Kể từ khi tôi bắt đầu làm việc với Phil vào cuối những năm 1980, tôi đã tìm ra rất nhiều Đứa con của các vì sao trên khắp thế giới. Nhiều người trong số họ đang trải qua những cảm giác giống như Phil. Những người khác thì dường như đã điều chỉnh được và đang có cuộc sống khá hạnh phúc. Những người sau này trẻ hơn, nên có thể các quyền lực đang hỗ trợ họ tốt hơn trong việc điều chỉnh. Tuy nhiên, trong mỗi trường hợp này, tiềm thức của họ cho biết lý do chính khiến họ ở đây là để hoạt động như một đường dẫn năng lượng cần thiết cho quá trình tiến hóa của Trái Đất trong thời điểm này. Nhiều người đã nói với tôi rằng chúng ta đang trải qua những thay đổi đáng kể khi Trái Đất thay đổi độ rung và chuẩn bị nâng cao nhận thức cho người dân trên hành tinh đến một chiều không gian cao hơn. Năng lượng của những đứa con của các vì sao là cần thiết để giúp ổn định quá trình chuyển đổi này.

 

Trong một phiên làm việc, một người đàn ông nói rằng anh ta đã hoàn thành việc trả nợ tất cả nghiệp chướng của mình, và không cần phải ở đây, nhưng anh ta đang là một phần của nhóm do Nguồn gửi đến. Những người khác là người thu thập thông tin, mặc dù họ không hề biết khi tỉnh táo. Một ví dụ về điều này là một gái điếm ở Luân Đôn năm 2000 đã kể về cuộc đời và tuổi thơ đau thương của cô. Cô chắc chắn không muốn sống trong thể xác này và đã cố gắng tự tử để rời đi. Nhưng cô nói rằng cô đã được cử đến đây để thu thập thông tin về các hành vi của con người. Còn cách nào tốt hơn để làm việc này hơn là trở thành một gái điếm? Một khách hàng nữ khác cũng đang cố gắng tự tử theo cách chậm rãi hơn. Cơ thể cô ấy đang dần giết chết cô ấy vì các cơ quan nội tạng đang có một vấn đề nghiêm trọng. Trong trạng thái xuất thần, cô ấy mô tả rằng đây không phải là nhà, và đi đến “ngôi nhà” mà cô ấy nhận thức ra: một thế giới tuyệt đẹp nơi cô được bơi lội trong sự mãn nguyện mà không cần lo lắng điều gì. Khi cô được gửi đến thế giới này để trú ngụ trong một cơ thể, cô đã nổi loạn và chống lại nó, và cố gắng phá hủy cơ thể trong nỗ lực tuyệt vọng để được trở về nhà.

 

Phần lớn những điều này không có ý nghĩa với tôi trong những ngày đầu nghiên cứu. Sau dần, tôi nhận được nhiều thông tin phức tạp hơn về các chiều không gian và thực tại khác, nó bắt đầu liên quan đến nhau theo một logic kỳ lạ. Khi tôi có thêm nhiều thông tin, tôi gặp nhiều kiểu linh hồn hơn, thường là trong những trường hợp bất thường.

 

Tôi gặp hai trường hợp đã chứng kiến sự hủy diệt của một hành tinh. Năm 1999 ở Singapore, tôi gặp trường hợp một người phụ nữ Trung Quốc sống trong cảm giác buồn bã suốt cuộc đời cô ấy. Cha mẹ cô nói rằng cô không bao giờ cười từ lúc còn nhỏ. Cô cũng có cảm giác nặng nề ở vùng ngực gần như là đau nhức. Trong phiên thôi miên, cô nhìn thấy hành tinh quê hương của mình đang nổ tung. Cú sốc này khiến cho vùng ngực của cô bị đau, và nỗi buồn đó là nỗi buồn khi cô nhận ra rằng mình không bao giờ có thể trở về “nhà”, và tất cả những người mà cô biết đều đã biến mất.

 

Trường hợp này có nhiều giá trị hơn vì tài liệu về UFO và những điều huyền bí không có ở Singapore. Tôi là một trong những tác giả đầu tiên đến chia sẻ tại một trung tâm siêu hình mới mở ở đây. Chính phủ kiểm soát gắt gao các tài liệu được viết ra hoặc diễn thuyết. Năm 1999 là năm đầu tiên cho phép được nói chuyện về những chủ đề này. Mặc dù vậy, tôi được người chủ của trung tâm cho phép để tôi có thể chia sẻ về tất cả các cuốn sách khác của tôi nhưng không phải về UFO. Tuy nhiên, tôi đã mang theo những cuốn sách về UFO của mình, và chúng được mua hết, nên tôi đã cố gắng đưa thêm thông tin vào đất nước này. Một khách hàng nữ chưa từng tiếp xúc với những bài viết như vậy đã bị sốc trong phiên họp vì cho rằng đó là những lời giải thích kỳ lạ nhất mà cô ấy có thể nghĩ tới.

 

Ở Memphis, năm 2000, tôi gặp một trường hợp khác có hậu quả nghiêm trọng tương tự. Một phụ nữ sống lại một cuộc sống của một người đàn ông nơi cô đáp xuống một hành tinh với một con tàu nhỏ. Khi bước ra ngoài, cô giật mình nhận ra rằng cát và bụi đã bị nung nóng bằng một sức nóng đáng kinh ngạc, biến chúng thành một chất giống như thủy tinh. Cô nhận xét rằng cần phải có một nguồn nhiệt cực lớn để làm được điều này. Khi cô ấy nhìn thấy đống đổ nát của một thành phố, cô đã khóc rất nhiều. Tất cả những gì còn lại là những lớp ngoài của các tòa nhà bị cháy khủng khiếp. Không có dấu hiệu sự sống ở bất cứ đâu, và cô biết tất cả mọi người đã bị thiêu rụi hoàn toàn đến nỗi không còn cả xương của họ. Mọi người đã hoàn toàn bị thiêu cháy. Đây là nhà của cô ấy (anh ấy) và anh ta đã rất muốn tìm được gia đình và bạn bè, nhưng không còn ai.

 

Cô ấy đã bị cảm xúc bao trùm và phải mất một thời gian để nguôi đi và trở nên khách quan. Anh ta đã đi xung quanh để tìm kiếm sự sống nhưng chỉ có sự tàn phá hoàn toàn ở mọi nơi. Thảm thực vât duy nhất còn lại là những cây cọ có lá nhọn. Rồi anh ta nhớ ra rằng anh ta đã từng chứng kiến nguyên nhân của sự hủy diệt. Từ một cái tàu lớn hơn, anh ta đã thấy một vụ nổ khổng lồ bốc lên từ bề mặt với những đám mây xám khổng lồ cuồn cuộn. Rõ ràng đó là nguyên nhân nhưng anh không biết tại sao nó lại xảy ra. Anh quyết định xuống xem và phát hiện ra sự tàn phá khủng khiếp ở hành tinh quê hương anh. Trong lúc tuyệt vọng, anh chỉ muốn thoát khỏi nó, và quay trở lại chiếc tàu lớn ở bầu không khí cao hơn.

 

Anh hoàn toàn quẫn trí và khóc khi lên đến chiếc tàu lớn. Anh đã quên mất làm thế nào để đi vào con tàu (có thể là do trạng thái cảm xúc của anh). Cuối cùng khi thư giãn một lúc, anh thấy mình đã ở bên trong. Đó là cách mà anh phải làm, dùng trí óc để vào được con tàu. Hoàn toàn kiệt sức và chấn động về cảm xúc, anh đi đến góc của mình và nằm xuống một thứ giống như một cái ghế bên cửa sổ. Anh chỉ muốn đi ngủ và thoát khỏi cảnh tượng đáng sợ kia.

 

Chúng tôi không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo vì anh ấy chìm vào giấc ngủ và hoàn toàn quên đi. Sau đó chúng tôi tìm hiểu các chủ đề khác liên quan đến các vấn đề của anh ấy. Những trường hợp này cho ta thấy sự hủy diệt hoàn toàn của một hành tinh đã xảy ra nhiều lần trong một lịch sử vô cùng dài của vũ trụ, và điều này có thể mang lại một cảm giác buồn tột độ, cảm giác không thuộc về, hoặc khao khát được về “nhà” nhưng không biết “nhà” ở đâu. Khoảng thời gian thích nghi với một thế giới mới thường rất khó khăn và nó vẫn ẩn trong những lưu trữ của tiềm thức.

 

Dan là một chàng trai người Úc, anh liên tục gửi thư cho tôi khi tôi ở các quốc gia khác nhau, hỏi thăm lịch hành trình của tôi để anh có thể gặp tôi ở Mỹ. Anh đang đi trekking ở Nam Mỹ và sắp đến Mỹ vào tháng 6 năm 2000. Tôi đã cố ngăn cản ý định đến Mỹ của anh chỉ vì để gặp tôi, nhưng các lá thư của anh vẫn tiếp tục dai dẳng. Anh ta dự định đến Los Angeles và thuê một chiếc xe để lái đến Chicago, ở đó vào thời điểm tôi đang phát biểu tại hội nghị của các nhà cảm xạ học - Dowser’s Conference. Anh ta nói nếu anh bị lỡ lần này anh sẽ theo tôi đến Arkansas. Vì vậy tôi đã đồng ý để làm việc với anh ấy và đặt một phiên làm việc vào thời điểm mà anh đã lên kế hoạch. Tôi không khuyến khích việc này nhưng anh ta quyết tâm cao nên tôi cho là một ngoại lệ, khi anh ấy phải di chuyển xa như vậy.

 

Anh ta ở một nhà nghỉ gần Trung tâm Hội nghị, và sáng hôm sau anh ta đến hơi muộn vì tắc đường nên chúng tôi bắt đầu muộn. Mãi sau này chúng tôi mới nhận ra điều này ảnh hưởng như thế nào. Người tổ chức hội nghị cho phép chúng tôi sử dụng phòng riêng của anh ta chuyên sử dụng cho các buổi họp riêng, vì chúng tôi (cùng với những người khác) đang ở một khu nhà riêng cách địa điểm hội nghị khá xa. Tôi đã lên lịch cho hai phiên làm việc và Dan là người duy nhất trong ngày hôm đó, vì đó cũng là ngày cuối cùng của hội nghị.

 

Trước khi vào phiên thôi miên, anh ấy kể với tôi rằng anh đến từ Úc, nhưng anh đã có một công việc tuyệt vời với vai trò thiết kế đồ họa cho một công ty lớn ở Luân Đôn. Công việc khởi đầu khá thuận lợi nhưng sau một thời gian, áp lực về lịch trình công việc, cuộc sống ở thành phố lớn, v.v…bắt đầu ảnh hưởng nặng nề đến anh. Sức khỏe của anh ấy bị ảnh hưởng. Thay vì quay trở lại Úc, anh nghỉ việc và bắt đầu đi du lịch. Và vì anh là một nhân viên có giá trị, sếp của anh ấy đã cho anh nghỉ việc và bảo anh có thể quay trở lại làm việc bất cứ khi nào anh sẵn sàng. Đó là lý do vì sao anh đi đến Nam Mỹ đầu tiên và xách ba lô đi khắp đất nước. Bạn gái anh đã đi cùng anh trong một phần của hành trình, nhưng điều kiện sống khắc nghiệt của việc du lịch ài ngày khiến cô ấy không còn hứng thú và cuối cùng cô đã rời khỏi anh ở Argentina. Anh tiếp tục phần còn lại của cuộc phiêu lưu và cuối cùng đã đến Mỹ. Anh tính toán số tiền của mình một cách cẩn thận và quyết định sẽ trở về nhà ở Úc sau khi rời Mỹ. Chúng tôi đã khám phá nhiều điều trong phiên làm việc này.

 

Thông thường theo thói quen, tôi sẽ đưa đối tượng xuống từ một đám mây và tìm chính họ trong một tiền kiếp thích hợp để tìm hiểu nguyên nhân về các vấn đề của họ. Nhưng thay vì đến một cuộc sống ở Trái Đất, Dan lại nhận thấy mình đang đi đến một nơi khác.

 

Dan: Tôi đã rời khỏi đám mây, nhưng tôi không đi xuống. Tôi thấy một vầng sáng lớn có hình bóng. Và cái cách những chùm sáng đi qua cái bóng, những vụn ánh sáng, khiến tôi không thể nhìn thấy bất kỳ chi tiết nào.

 

D: Nhưng anh có thể lơ lửng trong không gian nếu đó là nơi anh muốn đến.

 

Dan: Tôi đang tưởng tượng ra ô cửa này trong không gian. Nên có lẽ tôi sẽ đi qua đó. Tôi cảm thấy như đang bơi ngược dòng thủy triều để đến gần nó. Gần như tâm trí tôi không cho phép tôi đi qua đó. Hoặc tôi không biết phải làm thế nào.

 

Tôi đưa ra các gợi ý nhắc anh ấy rằng anh ấy được an toàn và được bảo vệ để có thể tìm hiểu bất cứ điều gì anh ấy muốn trong sự an toàn.

 

Dan: Tôi không chắc tôi đã đi qua nó hay chưa, nhưng bây giờ tôi có thể nhìn thấy một hành tinh xanh khổng lồ, khổng lồ, rất lớn. Nó gần như là bị che khuất, trong bóng tối, nên tôi chỉ có thể thấy một phần ngoài rìa của nó. Nó rất là xa. Có những ngôi sao tuyệt đẹp phía sau, và một Mặt trời sáng ở phía xa bên trái. Và đó là một cái bóng. Tôi có thể thấy phần rìa của hành tinh, nó có màu xanh lục tuyệt đẹp, như ngọc lục bảo. Tôi thấy một kết cấu. Nó không trơn tru; nó trông gập ghềnh như một mặt trăng trong khoa học viễn tưởng. Tôi đang bay trên sa mạc giữa một số cấu trúc không có vai trò gì khác ngoài đóng vai trò như một cánh cổng, như một điểm đánh dấu.

 

D: Chúng có phải là một phần của một bức tường không?

 

Dan: Không. Nó có hai cột. Không khác gì Đài tưởng niệm Washington nhưng có màu cát, và đứng cạnh nhau. Giống như một ô cửa, nhưng không có dây buộc hay cánh cửa nào cả. Chỉ như những điểm làm dấu.

 

Đây lại là một hành tinh có cấu trúc hình chóp với các đặc trưng nổi bật của nó.

 

D: Anh đang bay qua cánh cửa đó?

 

Dan: Hoặc phía trên nó, như một con đại bàng. Khi tôi nhìn vào nó tôi có một cảm giác khao khát nếu bà muốn nghĩ vậy. Hai cái trụ nằm trên một mặt phẳng, như một sa mạc. Và một biển ngọc lục bảo bên phải từ vị trí của tôi. Có một vịnh nhỏ ở phía xa. Đó không giống như biển. Nó giống như sa mạc vừa dừng lại. Và rồi xa hơn một chút vào đất liền có những tảng đá giống như một tảng đá nhô ra ngoài đại dương. Và nó rất là to.

 

D: Anh có phải đi qua cánh cổng, những cái cột, để đến đó không?

 

Dan: Không, nó chỉ giống như một biển chỉ dẫn. Ta ở đây. Đây là - để tôi tìm từ tốt hơn - đây là nhà tôi.

 

D: Anh nói anh có cảm giác khao khát khi anh nhìn vào hai cái trụ?

 

Dan: Vâng. (Xúc động) Gặp lại nơi này khiến tôi nhớ lại cảm giác hoàn toàn thoải mái. Tôi đang cố gắng tìm hiểu thêm, nhưng giống như tôi đã chụp lại một bức ảnh trong ký ức, và tôi giữ lấy nó một cách thân thiết.

 

Điều này chắc chắn mang lại cho tôi một cảm giác déjà vu (kỳ lạ), bởi vì đây là cảm xúc giống như Phil và Clara mô tả. Về mặt logic, không có gì về nơi này có thể truyền cảm hứng cho cảm giác đó. Tuy nhiên, từ lâu tôi đã học được rằng logic không liên quan gì đến cảm xúc này. Các cảm xúc thay thế cho logic.

 

Dan: Và tôi biết rằng tôi không có cơ thể ở đây. Tôi đang cố gắng nhìn vào chính mình, và tôi biết là tôi chỉ là bản chất. Tôi cảm thấy hầu như tôi là một hành tinh. Tôi ở nơi này, nếu bà muốn nghĩ vậy. Và đây, đại dương cũng giống như đại dương của chúng ta, nhưng nó hoàn toàn có màu ngọc lục bảo. Và sa mạc cũng giống như sa mạc của chúng ta, nhưng chúng không quen thuộc với con người này. Nó khác lắm, nhưng quen thuộc. Và tôi có cảm giác như một con đại bàng, nhìn vào mọi thứ. Tôi có thể nhìn xa lắm.

 

D: Có thành phố nào không hay chỉ toàn đất?

 

Dan: Nếu tôi nhìn vào trong sa mạc thì dường như không có ai cả. Không tòa nhà, chỉ sa mạc. Và nếu phải nói một cách trung thực thì những gì mà tôi cảm nhận là các trụ này gần giống như một chạc ba cung cấp năng lượng. Và bản thể của tôi biết cái chạc ba này, giai điệu này, độ rung này. Và nó mang tôi trở lại mỗi lần tôi cần ở đây, vì giống như một tiêu điểm, giống như một viên pha lê. Ở đây rất thoải mái.

 

D: Thật là tốt. Nhưng anh có cảm nhận được bất kỳ sinh vật nào như anh ở nơi này không?

 

Dan: Tôi cảm thấy mình không đơn độc. Tôi cảm thấy ổn định hơn, thoải mái hơn. Giống như tôi rất hạnh phúc khi được ở đó. Tôi cảm thấy như tôi là tất cả mọi thứ khác. Tôi không thể không cảm thấy cảm xúc đó bên trong nơi tôi được chào đón. Tôi chỉ là vậy. Thật khó để giải thích.

 

D: Nhưng anh cảm thấy như năng lượng thuần túy và không có cơ thể?

 

Dan: Vâng, bởi vì tôi không thể liên quan tới bất cứ thứ gì. Tôi là tất cả mọi thứ, như nó đã từng như vậy. Sự tĩnh lặng của đá, sức nóng của sa mạc, gợn sóng của đại dương. Tất cả đều thoải mái và dễ chịu.

 

D: Anh đang làm gì ở đó?

 

Dan: Chỉ tồn tại thôi. Nhưng có lẽ đó là vì tôi chỉ tập trung vào một phần, vì việc này rất thoải mái. Nếu phải nói rằng có một mục đích, tôi không thể nói cái nào, vì chỉ là để ở đó. (Ngừng). Có một điều với những cái trụ này là tôi cảm thấy chúng giúp tôi di chuyển. Giả sử nếu tôi muốn đến đây, tôi có thể sử dụng những cái trụ này để đưa tôi trở lại vì tôi hiểu chúng rất rõ. Đó chỉ là một ví dụ. Tôi không nói đó là những gì tôi đã làm.

 

D: Ý anh là di chuyển từ bất cứ nơi nào mà anh đang ở?

 

Dan: Đến bất cứ nơi nào tôi muốn. Bất cứ nơi nào. Nó giống như đèn trước hiên nhà. Những cái trụ này giống như ánh sáng chúng ta để cho người giao pizza. Bà biết đấy, để chỉ rằng đây là nơi bà ở.

 

D: Để xác định một địa điểm. Nhưng chúng giúp anh di chuyển đến những nơi khác như thế nào?

 

Dan: Tôi không nghĩ rằng chúng thực sự giúp tôi di chuyển như vậy. Đó chỉ là cách để quay trở về. Bây giờ tôi đang có những hình ảnh đẹp về ánh sáng. Chỉ ánh sáng. Tôi đang có một hình ảnh khác ngay lúc này, nên tôi đã rời khỏi đó. Từ vị trí của bên thứ ba tôi có thể thấy điều gì đó đang xảy ra, và tôi nghĩ đó có thể chỉ là ảo giác về cách nó hoạt động. Nhưng nó thuộc kiểu như loại sứa vì nó có hình dạng quả cầu. Có những cái gân hay xúc tu nhỏ xíu khiến tôi dính chặt vào chỗ đó. Nhưng không đính vào. Chỉ giống như khi các anh chàng đi trong các ổ gà trên biển hoặc vào các hang động, họ cần một sợi dây để dẫn họ trở lại mặt nước. Là như vậy đó.

 

D: Đó là một hình ảnh minh họa. Anh không có một cơ thể nhưng anh đang kết nối với nơi đó. Nhưng dường như anh phải rời khỏi nơi đó lúc này hay lúc khác. Hãy rời khỏi khung cảnh đó, và tôi muốn anh đi đến thời điểm mà anh rời khỏi nơi mà anh gọi là nhà.

 

Dan: Theo bản năng, tôi chỉ cần một sự thay đổi. Đó là những gì đến đầu tiên. Chỉ là thời điểm. Tôi không biết tại sao.

 

D: Đó không phải là một sự cố hay cái gì đó đã diễn ra?

 

Dan: Bà đã bao giờ rút khăn giấy bằng máy hút bụi chưa? (Rồi) Đó là loại cảm xúc mà tôi đang có. Giống như nhìn nó “vút” đi. Nhìn nó biến mất qua một cái ống, và cảm thấy năng lượng của tôi chỉ “vút” đi. Nên tôi không chắc đó có phải là một sự lựa chọn có nhận thức không. Giờ tôi gần như muốn khóc vì đau. Toàn bộ việc này gây đau đớn. Sự chia cắt.

 

D: Điều đó là tốt, bởi vì khi ta có một cảm xúc, ta biết rằng ta đang đạt được một điều gì đó quan trọng. Nhưng anh nói nó giống như là bị hút hết năng lượng. Ý anh là hút ra khỏi hành tinh đó?

 

Dan: Vâng, nếu tôi phải mô tả những gì tôi đang thấy, tôi sẽ nói rằng tôi đang bận nhìn vào những cái cột đẹp đẽ và biển đẹp đẽ, và rồi đột nhiên tôi không còn ở đó. Tôi không thể cảm thấy tôi đã chọn điều đó. Và tôi đang nhìn thấy những thứ như các thiên hà, và những cảnh đẹp tuyệt vời mà tôi luôn chăm chú xem trong sách. Và chỉ nhìn chằm chằm, và băn khoăn, tự hỏi.

 

D: Chúng thật đẹp.

 

Dan: Đúng vậy. Chúng quá đẹp. Khi tôi cố nghĩ khi tôi rời khỏi nhà của mình, tôi nhìn thấy những thứ đó. Và tôi biết đây là một khung cảnh đúng, vì nó giống như một ký ức. Cứ như thể tôi giống như một chiếc máy bay đang lao tới, hay một con đại bàng, bởi vì không có âm thanh nào. Nhưng tôi có thể thấy những cái trụ đó, và tôi cảm thấy thực sự tốt. Và nói, “Tôi lại về đây”. Tuyệt vời. Và rồi tôi chỉ chờ cho đến lần tiếp theo tôi lại về đây. Nhưng khi tôi nói về việc bị hút năng lượng? Tôi không thấy thoải mái. Tôi không chắc nó sẽ đưa tôi đến đâu. Tôi có thể cảm thấy nó bây giờ. Tôi nhận thấy tôi sẽ không trở lại.

 

D: Nhưng chúng ta biết chúng ở đó, và anh có thể đến thăm bất cứ khi nào anh muốn với tâm trí của anh.

 

Dan: Vâng, nhưng cũng không giúp ích gì. (Khụt khịt mũi)

 

D: Anh nói đó là cảm giác của năng lượng và anh bị hút năng lượng. Và lần này anh biết anh sẽ không quay trở lại. Hãy theo dõi cảm giác đó.

 

Sau đó Dan cố gắng để chuyển sang thứ khác. Anh ấy thực sự không muốn rời khỏi nơi này một lần nữa sau khi xa cách nó quá lâu. Cuối cùng sau khi tôi đưa ra các hướng dẫn, anh ấy thư giãn và thấy mình có một cuộc đời khác thường. Anh cho rằng đó là ở Ai Cập vì có những tòa nhà hình kim tự tháp trong một thành phố sầm uất. Đây có thể là một nền văn minh lâu đời hơn nhiều. Anh sống trong một tòa nhà kiểu kim tự tháp khổng lồ với nhiều phòng lớn, những đường dốc và đường hầm dưới lòng đất. Anh rất cô đơn và buồn chán khi sống một mình trong nơi rộng lớn này, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ hoặc ngưỡng cửa quan sát hoạt động của mọi người. Mặc dù không phải là một tù nhân nhưng anh thấy bị tách biệt và bị mắc kẹt trong thế giới này. Tôi đưa anh về thời điểm trước đó để xem công việc của anh ta là gì. Anh ta là một cố vấn cho một người và anh cảm thấy buồn chán vì người đó không thường xuyên ở đó. Thời gian còn lại anh không có gì để làm. Anh cảm thấy anh làm việc với các năng lượng vũ trụ, và sử dụng những cử chỉ để tập trung suy nghĩ.

 

Dan: Ông ta không thường xuyên ở đây. Tôi đang nhìn thấy một quả cầu ánh sáng lớn. Tôi thấy nó di chuyển trong không gian. Và tôi thấy chúng tôi giao tiếp trực tiếp. Tôi không biết chúng tôi đang nói gì. Tôi thậm chí không biết tại sao chúng tôi đang nói điều đó. Ngoại trừ việc có thể là đang cho lời khuyên hoặc tôi đang bảo ông ta chuyện gì đang xảy ra, giống như thông báo tin tức.

 

D: Của Trái Đất, hay của hành tinh nơi anh đang ở?

 

Dan: Nơi này. Đây không phải là Trái Đất. Tôi khá là chắc. Mọi thứ ở đây quá lớn. Chúng ta có những thứ to lớn ở Trái Đất nhưng ở đây mọi thứ còn lớn hơn nhiều. Tôi đang bảo ông ta về chuyện gì đang xảy ra, và có lẽ chúng tôi nên giải quyết nó như thế nào. Nhưng tôi vẫn có cảm giác không trọn vẹn bao trùm lên tất cả. Thành thật mà nói, nó giống như là những việc tôi làm không thực sự có ý nghĩa, nó rất buồn chán.

 

D: Nhưng ánh sáng từ quả cầu ánh sáng lớn có thỉnh thoảng đi vào trong căn phòng không?

 

Dan: Có, tôi nghĩ ông ta có khả năng. Và bây giờ tôi đang có các hình ảnh của một người rất khỏe mạnh. To lớn và mạnh mẽ. Nếu nhìn lại bản thân tôi, tôi sẽ nói rằng tôi cao ở mức trung bình còn ông ấy rất to lớn. Tôi nghĩ ông ta quan trọng hơn tôi rất nhiều. Tôi nghĩ ông ấy quản lý khu vực này.

 

D: Nhưng khi ông ấy ở đó, ông ấy trông giống anh?

 

Dan: Đúng, nhưng to lớn hơn. Tôi không nghĩ rằng tôi được bất kỳ ai yêu mến. Tôi không nghĩ anh ấy đối xử với tôi quá tôn trọng. Kiểu như một người hầu. Không lịch sự. Tôi cảm thấy rất cô đơn. Và tôi cũng có cảm giác giống như khi tôi ở Trái Đất. Chỉ là tôi muốn thoát ra. Tôi muốn kết thúc mọi thứ. Tôi cảm thấy thực sự bị mắc kẹt, tôi nghĩ vậy, nhưng không bị cầm tù. Tôi phải nói rõ điều đó. Tôi cảm nhận được rằng tôi thoải mái. Vị trí của tôi khá tốt. Nhưng tôi giống như một người giúp việc cho người này. Tôi nói với ông ấy các thứ và nếu mọi người muốn gặp ông ấy, họ phải thông qua tôi. Và tôi bảo họ khi nào được gặp ông ấy. Và chỉ buồn chán như vậy.

 

Đột nhiên có ai đó gõ vào cửa phòng khách sạn. Tôi đã đặt bảng “Không làm phiền” trên cánh cửa và đã quá trễ nếu người giúp việc muốn đến. Nhưng tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, nên tôi đề nghị Dan dừng lại một chút, để mọi tiếng động không làm phiền anh ấy. Và tôi ra xem đó là ai. Đó là giám đốc của Hội nghị và vợ anh ta. Họ mang theo một con dolly và muốn vào phòng lấy hành lý. Họ phải trả phòng nếu không sẽ bị tính phí thêm một ngày nữa. Tôi đã không nghĩ đến việc này khi lên lịch cho buổi làm việc, vì vậy tôi đã gặp tình huống khó xử này. Tôi hỏi họ liệu có thể quay lại sau khoảng mười lăm phút nữa hay không để tôi đưa Dan ra khỏi trạng thái thôi miên. Tôi thực sự không thích điều này vì chúng tôi chưa có cơ hội để giải quyết bất kỳ vấn đề nào của anh ấy. Tuy nhiên tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đưa anh ấy trở lại. Hai vợ chồng rời đi và họ sẽ quay trở lại rất nhanh.

 

Tôi chỉ dẫn để Dan quay trở lại với cơ thể của anh ấy và đưa anh ấy đến ngày hiện tại. Tôi thực sự không thích phải làm việc trong điều kiện gấp gáp vì biết rằng sẽ không đạt kết quả tốt nhất. Tôi cảm thấy tốt hơn là đưa anh ấy trở lại hơn là cố gắng vội vàng và không làm hiệu quả công việc, vì vậy tôi đã đưa ra những chỉ dẫn để giúp anh ấy, để anh ấy có thể học cách sống với những cảm xúc của con người. Tuy nhiên tôi biết mình cần thêm thời gain để đưa ra những đề xuất hiệu quả hơn, nhất là khi tôi chưa xác định được nguyên nhân gây ra vấn đề của anh ấy. Tôi cảm thấy đã làm Dan thất vọng. Nếu chúng tôi có thời gian như tôi thường phân bổ, tôi biết chúng tôi có thể tìm ra câu trả lời.

 

Tôi đánh thức Dan vừa đúng lúc vì vợ chồng họ trở lại và gõ cửa. Anh ấy cũng không hài lòng, giống như tôi, vì anh ấy cũng cảm thấy mình chưa tìm ra câu trả lời và chưa hoàn thành phiên làm việc. Chúng tôi đi xuống cầu thang đến bàn tại hội nghị nơi con gái tôi Nancy đang bán sách của tôi. Chúng tôi biết rằng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải sắp xếp một phiên thay thế để hoàn thành những vấn đề còn dang dở. Tôi cảm thấy mình mắc nợ anh ấy, và cũng biết rằng tôi không thể tính phí anh ấy thêm một buổi nữa vì tôi cảm thấy có trách nhiệm với tình huống xảy ra này. Vì vậy tôi đồng ý để anh ấy đến gặp tôi tại nhà ở Arkansan, điều mà tôi chưa từng cho phép người lạ nào.

 

Tôi bảo Dan gọi cho tôi khi anh ấy đến, và chúng tôi sẽ đưa anh ấy lên núi đến nhà tôi. Tôi rất thận trọng trong việc mời bất kỳ độc giả hoặc người hâm mộ nào của tôi đến nơi tôi sống, vì như vậy tôi sẽ không còn sự riêng tư nào. Nhưng tôi tin vào bản năng của mình rằng anh ấy là một người tốt bụng, và đã đi nửa vòng Trái Đất để gặp tôi. Anh đã từng ở những nhà nghỉ rẻ tiền hơn khách sạn nhưng chúng tôi không tìm ra những chỗ như vậy ở Huntsville.

 

Dan ở lại Chicago vài ngày để thăm thú, rồi lái xe xuống Arkansas. Anh ta đến vào một ngày tồi tệ nhất có thể. Vào đêm trước chúng tôi có một trong những trận mưa như trút nước ở Ozark khiến cho nước ở các con lạch dâng cao và biến thành những con sông hung hãn. Anh ta gọi điện từ thị trấn và nói rằng anh ta đã qua đêm trong lều trên bờ hồ Beaver. Trong đêm, cơn bão trở nên dữ dội, anh ta thức dậy khi nước dâng lên trong lều. Anh phát hiện ra dường như cái lều không có khả năng chống thấm. Anh mua một chiếc lều khác và lái xe đến thị trấn Huntsville nhỏ của chúng tôi.

 

Khi anh ấy gọi, tôi thực sự quên rằng anh ấy sẽ đến sớm. Lúc đó chúng tôi lo lắng về thời tiết nhiều hơn. Tôi bảo anh rằng nước ở con lạch đã lên cao và con đường chính đến nhà chúng tôi không thể đi qua được. Phải mất một thời gian mới có người xuống thị trấn dẫn anh ta về nhà tôi trên núi theo con đường phía sau lưng. Đó là cách duy nhất để đến được nhà tôi khi con lạch đầy nước, và mất thêm một giờ nữa để tới nơi. Anh ấy nói sẽ đợi ở cửa hàng tạp hóa nhỏ cho đến khi có người xuống. Lúc đầu anh ta định hỏi đường để tự đi lên nhà chúng tôi nhưng tôi không nghĩ đó là ý hay. Làm sao có thể chỉ đường cho một người lạ chưa từng biết khu vực này. Cuối cùng anh ta phải đợi ở đó hơn hai giờ trước khi chúng tôi tìm được đến với anh. Trên đường trở về nhà, Nancy đã lái xe của tôi còn tôi lái xe của anh ta để tôi có thể chỉ cho anh các điểm thăm thú trên đường đi. Khu vực này rất biệt lập, tự nhiên và hoang sơ, nhưng tôi thích sự riêng tư vì bình thường tôi đã phải dành rất nhiều thời gian để di chuyển và diễn thuyết ở các thành phố lớn, liên tục bị bao quanh bởi đám đông. Khi ở nhà, tôi thích sự biệt lập.

 

Tôi quyết định để anh ta ở trong phòng ngủ còn trống của chúng tôi, nhưng anh ta nhất quyết dựng lều trong sân. Anh thực sự hy vọng trời sẽ mưa một lần nữa để anh có thể kiểm chứng xem cái lều của anh có chống thấm nước hay không. Tôi mời anh ấy bữa tối và phải đến tối muộn chúng tôi mới có thể bắt đầu phiên làm việc. Anh ấy cảm thấy thoải mái và rất dễ dàng đi vào trạng thái xuất thần. Lần này tôi biết chúng tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để khám phá các vấn đề của anh ấy và không có khả năng bị quấy rầy. Tôi hy vọng anh ấy sẽ trở lại khung cảnh cũ, và anh ấy đến được ngay lập tức.

 

Dan: Tôi đang nhìn vào cửa của căn buồng của tôi. Không có thứ gì trang trí ở trên tường. Rất giản dị. Các bức tường chắc chắn là bằng đá. Một lần nữa tôi có thể thực sự cảm nhận bàn chân mình chạm vào nó. Rất mát, và thật tuyệt. Có thứ gì đó như đèn lồng. Tôi nghĩ chúng tạo ra ánh sáng chứ không phải lửa. Một thứ gì đó liên quan đến hóa học. Giống như một đốm sáng nhỏ đáng yêu. Mắt tôi không thấy khó chịu khi nhìn vào.

 

D: Nó khác biệt, nhưng không giống như ngọn lửa?

 

Dan: Không, chắc chắn không phải lửa. Tôi đang nhìn vào nó ngay lúc này. Và nó giống như…Tôi muốn nói là ánh sáng huỳnh quang, nhưng không phải. Nó được làm mềm đi. Đó là một cái ống dài bằng vàng với một dạng tinh thể phát sáng ở trên. Theo như tôi hiểu, chúng là một loại chất hóa học tạo ra ánh sáng. Tôi không nghĩ rằng nó có nhiều năng lượng và không có hệ thống dây nhợ gì xung quanh. --Vâng, đây là chỗ của tôi. Cùng một cửa sổ, và không có gì cản trở tầm nhìn của tôi, ngoại trừ có một kim tự tháp ở bên phải khi tôi nhìn ra ngoài. Có một kim tự tháp bên trái, nhỏ hơn. Và một kim tự tháp bên cạnh cái bên trái, nhỏ hơn nữa.

 

D: Vậy có ba cái?

 

Dan: Có bốn cái kể cả cái của tôi. Cái bên cạnh to hơn cái của tôi rất nhiều. Và cái của tôi kết nối với cái lớn nhất đó và hai cái còn lại. Và tôi phải xuống khỏi căn buồng để đi đến chúng. Chúng được kết nối với nhau bằng một loạt các đường hầm với những chiếc đèn lồng treo dọc như những hành lang. Tôi phải đi xuống bằng cách nào đó. Tôi đang cố gắng hình dung điều đó xảy ra như thế nào. Tôi nghĩ là những cái trục, nhưng tôi không thấy cái cầu thang nào.

 

D: Nhưng chúng sẽ đưa anh xuống hầm.

 

Dan: Vâng. Toàn bộ nơi này có sự tính toán.

 

D: Có sự tính  toán. Ý anh là gì?

 

Dan: Không nhất thiết phải sống trong đó. Chúng giống như những thành trì tập trung…một điểm tập trung năng lượng. Và tôi nhớ rằng cái người lớn hơn mà chúng ta đã từng đề cập này, di chuyển cùng năng lượng, nếu bà muốn hiểu như vậy. Ông ta có khả năng trở thành năng lượng. Tôi vừa bước ra khỏi căn buồn của mình đi vào một mặt phẳng, và nó giống như một cái thang máy. Tôi có thể thấy đèn nhấp nháy. Cái này đi xuống dưới rất nhanh.

 

D: Anh nói anh đang cung cấp thông tin cho người này.

 

Dan: Vâng, đó là công việc của tôi. Bây giờ nó đã rõ ràng hơn. Tôi là người liên lạc giữa những người xem ông ấy như một vị thần --và tôi biết ông ấy không phải là một vị thần. Tôi biết ông ta cũng là một phần của vũ trụ giống như bất kỳ ai trong chúng ta. Có lẽ chỉ là tôi đã quên mất cách làm như thế nào giống như ông ấy đang làm. Đôi khi tôi nhìn thấy quả cầu ánh sáng lớn này. Và mọi người - tôi không muốn nói là những người “bình thường” --nhưng về cơ bản là những người không chia sẻ bí mật nếu bà muốn hiểu như vậy. Họ tôn thờ ông ta, rất nhiều. Họ nghĩ ông ta là một vị thần. Và tôi biết không phải. Nhưng tôi không thể làm gì, vì tôi đã quên mất một số bí mật. Và ông ta không định nói cho tôi biết. Đó là thứ sức mạnh đang diễn ra. Tôi thậm chí có thể thấy những cuộc tranh cãi hiện đang nổ ra trước mắt tôi. Tôi bảo rằng điều đó không đúng và ông ấy không quan tâm.

 

D: Ý anh là không đúng khi họ tôn thờ ông ta?

 

Dan: Vâng, vì tất cả mọi thứ trong vũ trụ đều bình đẳng. Nhưng vì ông ta có thể làm những điều mà họ không thể nên một cách tự nhiên họ coi ông ta là một vị thần. Và tôi vẫn phải báo tin cho ông ta. Tôi chỉ biết rằng tôi muốn thoát khỏi tình cảnh này một lần nữa. Cảm giác rất tệ. Tôi nghĩ đến việc bỏ trốn nhiều lần nhưng không dám và sợ hãi. Và không có nơi nào để đi nữa, tôi nghĩ vậy.

 

D: Anh sẽ đi đâu?

 

Dan: Đó là vấn đề. Tôi không biết tôi sẽ đi đâu. Tôi khá chắc rằng tôi là người duy nhất biết về việc ông ta không nên được tôn thờ như cách ông ấy đang được tôn thờ. Và những bí mật mà ông ta có được nên chia sẻ cho những người khác như là một cách nâng cao tinh thần chứ không phải được sử dụng để chứng minh “tôi giỏi hơn”. Tôi đoán là ông ta sử dụng mọi người để thu hút năng lượng. Tôi không chắc đó là cách đúng để làm, nhưng nó giống như một sự ích kỷ. “Nhìn này. Nhìn xem tôi có thể làm gì. Tôi là thế đấy. Vì vậy tôi giỏi hơn.” Tôi đang cố gắng làm việc với suy nghĩ rằng ông ấy đến từ một nơi khác. Và tôi nghĩ đó là một không gian khác hơn là một nơi chốn khác. Hơn nữa ông ta đã phát triển ý tưởng về vũ trụ này…không biết làm thế nào để diễn tả. Hay chỉ cần nói rằng có một năng lượng vũ trụ. Và khi ta ở trong dòng sông năng lượng đó, mọi thứ có thể được hoàn thành, hoặc không hoàn thành, hoặc hoàn thành rất kém. Và ông ta làm việc đó rất tệ, vì ông ta chỉ nhảy vào dòng sông năng lượng. Nó cho ông ta sức mạnh này, mà khi nhìn vào chúng ta phải thốt lên rằng: “Ồ, chà, thật tuyệt vời. Chắc phải là một vị thần thì ông mới có thể làm những điều đó.” Và thay vì sử dụng sức mạnh có được từ sự tự nhận thức --Hơn thế nữa. Là đang biết và đang tồn tại. --Thay vì làm điều đó và khiêm tốn với thứ năng lượng đó, ông ta hoàn toàn tự cao tự đại. Và tôi ở đây, biết rằng tôi có sức mạnh tương tự như vậy, hoặc ít nhất cũng là cùng đến từ một nơi như vậy. Một ký ức mờ nhạt về một sự tồn tại khác, hoặc chỉ là hiểu về sức mạnh mà vũ trụ nắm giữ, và sự nhận thức, nếu bà muốn hiểu vậy. Và nói với ông ta rằng đây không phải là điều tốt. Và ông ấy làm tôi thất vọng. Ông ta thích nó. Giống như điều đó không liên quan gì đến tôi. “Vậy anh định làm gì với nó” kiểu như vậy. Tính tự phụ.

 

D: Nhưng anh nói ông ta không phải lúc nào cũng ở đó. Ông ta đi đi về về.

 

Dan: Ông ta không nhất thiết phải luôn ở đây. Ông ta đi bất cứ nơi đâu mình muốn. Không có gì. Khi ta hiểu nguyên lý của vũ trụ, không có gì thực sự ngăn cản được việc ta đi đâu vào lúc nào. Đó là bản chất của vấn đề và năng lượng. Và như chúng ta hiểu, không có gì khác với những thứ đó.

 

D: Trừ khi ta tự đặt ra giới hạn cho nó.

 

Dan: Chà, chúng ta có thể giới hạn vật chất thành một dạng, nhưng không có sự khác biệt giữa vật chất và năng lượng. Khi ta hiểu rằng ý thức là yếu tố ngăn cách giữa bất kỳ loại hình thức nào, thì khi ý thức đó đạt đến một không gian nơi mà nó có thể kiểm soát được hình dạng đó, thì chẳng còn sự khác biệt gì trong hình dạng. Không còn. Nó chỉ là một tập hợp của năng lượng được đặt vào trong vật chất.

 

D: Anh nói khi nào ta có thể kiểm soát hay khi ta không thể kiểm soát?

 

Dan: Khi ta có thể. Khi ta hiểu nó.

 

D: Khi ta hiểu ta có thể kiểm soát năng lượng?

 

Dan: (Thở dài) Chà, tôi đang nói “kiểm soát” nhưng không đúng từ đó, vì đó chỉ là từ để chúng ta hiểu. Nhưng điều quan trọng hơn là ta là năng lượng. Ta là năng lượng nên ta có thể là năng lượng. Hình dạng của vật chất chỉ là năng lượng vật chất. Thời gian là năng lượng. Chúng ta là năng lượng. Ý thức là năng lượng. Và ta có thể hướng nó đến một hình dạng. Khi ta đặt nó vào một nguồn thuần túy, nguồn của ý thức, ta có thể chuyển hướng nó đi bất cứ đâu. Không nhất thiết phải ở một vị trí cùng lúc. Nó có thể là bất cứ thứ gì. Nếu ta muốn có thể tồn tại trong một thời gian dài mà không bỏ lỡ một phần của thời gian. Điều tôi đang thấy trước mắt là một ý tưởng về một sợi dây bị kéo căng. (Chuyển động của bàn tay). Và ta giữ một đầu dây với các ngón tay hướng lên trên để phần đó không bị ảnh hưởng bởi quá trình kéo và vẫn giữ hình dạng bình thường. Rồi ta kéo một đầu để nó mỏng dần mà đầu kia không bị ảnh hưởng. Rồi nó trông giống như một sợi dây cao su. Nhưng phần còn lại giống như một miếng cao su mỏng kéo dài. Vậy những gì tôi muốn nói là chúng ta liên tục làm việc này thông qua ý thức. Và ta có thể --“đẩy? kéo? thao túng?” Nhưng ta có thể thao túng nó bằng cách nói, “Chà, tôi ở trong phần này của sợi dây. Tôi ở trong này của sợi dây. Tôi có thể ở đây trong một thiên niên kỷ. Tôi có thể ở trong phần này một phần của giây”. Nhưng vẫn không có gì khác biệt cho sợi dây này, nó vẫn là một phần của cùng một vấn đề vật chất. Chỉ bị biến dạng, tách rời, vỡ vụn ra.

 

D: Phức tạp quá. Có nghĩa là trong hình dạng đó nó không cần phải có một cơ thể?

 

Dan: Nó trở lại với ý tưởng rằng tôi có thể tồn tại như một ngọn cỏ, là một phần của năng lượng đó, đồng thời là một sinh vật tràn đầy năng lượng của ánh sáng thuần khiết trong các không gian thời gian khác nhau. Điều phân biệt được hai năng lượng là bản thể có ý thức của tôi.

 

D: Điều này quay lại với ý tưởng về việc không có bất cứ thời gian nào và mọi thứ đều xảy ra đồng thời?

 

Dan: Thời gian chỉ là một năng lượng đang quay vòng. Đó là vấn đề xung đột của vật chất. Theo như những gì mà cơ thể này hiểu được thì đây là điều cảm thấy đúng đắn nhất, rằng đó là sự di chuyển thực tế của vật chất, vật chất vật lý. Nên vì vậy không thực sự có thời gian, nhưng nó tồn tại ở bình diện nhân quả - tôi thậm chí không hiểu nó nghĩa là gì - nhưng nó tồn tại một cách nhân quả. Vì vậy, nếu có vấn đề, sẽ có thời gian. Nếu có năng lượng, sẽ có thời gian. Nếu có ý thức, không có thời gian, vì chúng ta đang tạo ra thế giới vật chất của mình từ ý thức.

 

D: Từ ý thức. Vậy nếu không có ý thức thì không có thời gian? Có phải ý anh là vậy?

 

Dan: Không. Có ý thức, không có thời gian. Thời gian và vật liệu. Điều tôi đang thấy trước mắt là một quả cầu khí lớn đang quay tròn. Tôi không chắc hoàn toàn tại sao nó lại liên quan lúc này nhưng toàn thân tôi đang run rẩy như một chiếc lá.

 

Điều này chắc hẳn xảy ra bên trong vì cơ thể anh ta lúc đó không có dấu hiệu gì, chỉ đang rất thoải mái.

 

Dan: Khái niệm này rất khó để chuyển tiếp. Chúng ta chỉ có thể giới hạn trong trí tưởng tượng của mình, vì nó không có bất kỳ giới hạn nào. Vì vậy chúng ta chỉ có thể tưởng tượng, do đó hạn chế các khái niệm cho nó, để cố nắm bắt nó. Là như vậy. Không có thời gian như vậy. Nên chúng ta có thể tồn tại tự do - từ này đúng nhất, từ duy nhất có thể - là: chúng ta tồn tại tự do. Bây giờ hãy thử và hiện thực hóa một ý nghĩa có ý thức - chỉ ý thức. Không còn từ nào khác. “Suy nghĩ” là sai vì suy nghĩ cũng là năng lượng. Nhưng ý thức, bản thân nó lại giống như vũ trụ tồn tại - chà, dù sao thì vũ trụ của chúng ta - được định nghĩa trước khi nó xảy ra.

 

D: Trước khi nó xảy ra.

 

Dan: Tốt nhất là chuyện xảy ra. Đó là những lời tự do nhất mà tôi có thể nói. Ý thức xác định nó sẽ xảy ra.

 

D: Để nó xảy ra. Nhưng ý thức là năng lượng mà anh đang nói đến. Ý anh là vậy phải không?

 

Dan: Ý thức xác định năng lượng, nếu bà muốn hiểu như vậy.

 

D: Nhưng điều này không có nghĩa là ý thức vậy lý. Nó giống như một ý thức năng lượng?

 

Dan: Suy nghĩ là năng lượng. Nhưng ai đã suy nghĩ? Tôi hỏi câu hỏi đó bởi vì tôi đang cố gắng minh họa một điểm. Đúng ra chúng ta phải nói, “Chà, suy nghĩ là năng lượng. Nhưng ai nghĩ ra ý nghĩ đó?” Và tôi đang cố gắng gợi ý rằng cơ thể này tin hoặc đang cảm nhận, rằng ý thức chính là người nghĩ ra ý nghĩ đó. Chính ý thức là động lực của mọi sự sáng tạo nhưng chúng ta biết. Cho dù đó là siêu hình, tinh thần, năng lượng, vật chất, vật liệu. Tất cả những thứ này đều bắt nguồn từ ý thức. Những thứ này tồn tại là nhờ ý thức để học hay ý thức để tồn tại. Giống như lật một đồng xu. Ta không thể có một mặt của đồng xu mà thiếu mặt kia. Vì vậy bây giờ tôi đang được cho xem quả cầu khí quay lại để tạo ra một lực. Lực đó trở nên đặc quánh, và trở thành thứ mà ta hiểu, hoặc ít nhất là những gì/hiểu được - vì ý thức tỉnh táo của tôi đang hét vào mặt tôi bây giờ và tôi đang cố gắng phớt lờ nó nhưng điều đó rất khó. - Tôi có thể thấy nó đang quay. Tôi có thể thấy nó tạo ra. Để có được điều đó, nó phải tồn tại một khoảng thời gian. Giai đoạn? Nó phải tồn tại. Vì vậy chúng ta nắm bắt một khai niệm của thời gian vì chúng ta bị giới hạn? (Anh ấy không chắc từ đó là đúng).

 

D: Hợp lý đấy. Chúng ta bị giới hạn trong cơ thể vật lý khi ở trên Trái Đất, trong chiều không gian này hoặc bất cứ thứ gì.

 

Dan: Không nhất thiết phải có mặc dù…nhưng vâng, tôi đoán là vậy.

 

D: Chúng ta bị giới hạn, nhưng ở trạng thái khác thì không?

 

Dan: Trạng thái ý thức, không giới hạn. Gần giống như - để tìm một từ tốt hơn - một nhóm chơi. Điều này nghe có vẻ tầm thường, tôi biết, nhưng chúng ta luôn hoàn hảo. Tuy nhiên chúng ta có các bài học. Ý thức tạo ra sự phát triển? Tôi nghĩ “phát triển” là thứ sắp xảy ra --trừ khi tôi muốn nói là “biểu hiện” - nhưng tôi nghĩ đâu đó giữa hai từ này là đúng. Ý thức bắt nguồn từ đâu đó giữa ý tưởng về sự phát triển và biểu hiện, bằng cách vui tươi, sáng tạo, tràn đầy năng lượng. Và để tự hiểu điều đó chúng ta tạo ra các thứ khác, khác với những thứ vốn có. Bây giờ tôi đang được đưa thẳng trở lại hành tinh nơi tôi bị hút năng lượng như một tờ giấy ăn. Và tôi đang phải tạo ra nhiều thứ hơn để phát triển. Để trở nên sáng tạo hơn tôi đã tồn tại ở đó --Chúa mới biết là bao lâu --tôi chỉ muốn nói từ “thiên niên kỷ”.

 

D: Anh đang tồn tại ở đó trong cùng dạng năng lượng với người đó? Hay điều đó sẽ hợp lý?

 

Dan: Tôi có cảm giác, với điều mà chúng ta đang nói đến, một người quá tự cao -đó là nơi chúng tay quay trở lại bây giờ - ông ta gần ở trạng thái hoàn toàn bản chất, nhưng vẫn là một cá nhân giống như tôi và bà. Thay vì tồn tại hoàn toàn như tôi đã từng tồn tại trên hành tinh đó với hiệu ứng bị hút. Tôi có thể cảm nhận một cá tính riêng về bản thân mình, nhưng cũng có nhiều năng lượng hơn. Nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Nhưng tôi đang cố gắng xác định người này cho bà.

 

D: Nhưng đôi khi ông ấy ở trong một cơ thể đúng không?

 

Dan: Đúng, ông ấy hoàn toàn có thể. Giống như ma thuật.

 

D: Nhưng khi anh ở hành tinh khác, khi anh cảm thấy là một phần của mọi thứ, anh có giống với năng lượng của ông ấy bây giờ không, hay tiến bộ hơn?

 

Dan: Tôi sẽ nói là: đơn giản hơn. Không có trí tuệ. Không có sự phán xét về bất cứ thứ gì. Giống như tôi là một đứa trẻ sơ sinh. Không phức tạp hơn thế. Tôi thậm chí còn không hiểu ý tưởng về cảnh giới vật chất, chẳng hạn như một cơ thể vật chất.

 

D: Đó là điều mà anh chưa bao giờ trải nghiệm?

 

Dan: Chưa bao giờ. Nhưng cái này, tôi nghĩ ông ta đã tiến bộ đến giai đoạn này, từ hình dạng con người, loài người, cho đến ý tưởng về cấp độ linh hồn tràn đầy năng lượng. Và ông ta vẫn còn phát triển.

 

D: Vậy ông ta không ở thời diểm như anh.

 

Dan: Tôi nghĩ đó là hai thứ khác nhau. Tôi nghĩ có một ý tưởng về dạng sống đơn giản nhất có thể tưởng tượng được, rất ngây thơ và hay thay đổi, vui tươi, nhẹ nhàng.

 

Có vẻ như anh ấy đang mô tả một năng lượng cấp nguyên tố. Đó có phải là những gì anh có trên hành tinh đó? Chỉ là dạng năng lượng cơ bản nhất?

 

Dan: Cái đầu tiên tồn tại chỉ tồn tại theo dạng đó. Ở đó. Còn cái còn lại, sinh vật này đã tiến triển một chặng đường dài trong quá trình tiến hóa vật lý của ông ta, đến mức ông ấy bắt đầu thực sự lạc lối trong những sức mạnh mà vũ trụ ý thức đã cung cấp. Và ông ấy nhận thức được rằng ông ấy có thể sử dụng chúng. Có những sinh vật khác như vậy.

 

D: Đó là lý do tại sao ông ấy trở nên tự cao tự đại.

 

Dan: Tôi nghĩ đó là những gì đã xảy ra.

 

D: Họ có nhiều quyền lực và họ thích sử dụng chúng, và họ thích được tôn thờ.

 

Dan: Chắc chắn! Tôi cũng vậy. Tôi muốn sự tán dương và hát và thể hiện, nếu tôi có thể bồng bềnh hoặc phát sáng.

 

D: Tại sao anh phải rời sự tồn tại ở hành tinh khác nếu nó quá đơn giản và không phức tạp?

 

Dan: Tôi nghĩ nó liên quan đến sự phát triển. Chúng tôi có một ý tưởng về mục tiêu, để tồn tại ở những dạng này, nơi năng lượng thuần túy là tất cả những gì chúng ta đang có. Và chúng ta có thể trở nên kỳ diệu và vinh quang. Nhưng để ý thức phát triển theo cách sáng tạo thì chúng ta phải tạo ra. Để tôi minh họa điều đó bằng cách hỏi, “Tôi đã đang tạo ra cái gì ngoại trừ những trải nghiệm?” Không có tình yêu. Không có cuộc phiêu lưu. Có một chút băn khoăn, vì tôi có thể cảm nhận được rằng tôi sẽ đi và thấy các thế giới khác, và trải nghiệm môi trường của họ một thời gian ngắn. Nhưng tôi khao khát được trở lại vùng an toàn của mình, vì đó là như vậy.

 

D: Đó là lý do tại sao nơi đó luôn giống như là nhà.

 

Dan: Luôn luôn. Bây giờ tôi bắt đầu cảm nhận từ một quan điểm khách quan hơn, thay vì cảm giác mà tôi thấy lần trước. Tôi bắt đầu cảm thấy rằng tôi đã ở đó rất lâu. Tôi không thể thực sự nêu ra một con số. Quá dài. Đó là vấn đề, tôi nghĩ, nó quá dài. Có thể tôi đã được trao cơ hội để ra đi theo ý mình. Và tôi giống như là, “Ồ, tôi không thực sự muốn đi.” Rồi đột nhiên, tôi nghĩ quyết định đã được tạo ra cho tôi. Tôi được bảo rằng tôi sẽ rất khó để quên.

 

D: Đó là lý do tại sao anh có cảm giác không thuộc về nó, và muốn về nhà, vì anh vẫn có ký ức đó. (Vâng). Và khi anh ở bên ông ta, anh có ký ức rằng anh có thể làm tốt hơn những gì ông ta đang làm.

 

Dan: Cũng gần đúng. Nhưng tôi không biết làm thế nào để thực hiện hóa thân vật lý. Ông ta có mọi ý tưởng. Ông ta có thể đến như gió và tạo hình dạng. Chỉ một phút trước ông ta không ở đó, nhưng trong giây tiếp theo ông ta ở đó. Và tôi đã chứng kiến điều đó. Tôi có thể thấy sự thay đổi của ánh sáng và cơ thể được cấu tạo từ ánh sáng đó. Và ông ta bước tiếp từ đó. Không giống như một cánh cửa. Tôi không nghĩ vậy. Có điều gì đó liên tục nói: các kim tự tháp chỉ vừa dựng lên thẳng tắp. Có thể sự sắp xếp các kim tự tháp đó và thứ tự của chúng có liên quan. Đó là: lớn, nhỏ hơn một chút, nhỏ hơn một chút nữa, nhỏ hơn một chút nữa, theo một hình bán nguyệt. Có thể điều đó giúp ông ta có ý tưởng về nơi ông ta sẽ đến. Tôi không thực sự biết điều đó. Nhưng tôi chỉ vừa có ý tưởng. 

 

D: Về cách sắp xếp chúng?

 

Dan: Vâng, các kim tự tháp đã giúp.

 

D: Anh nói nó giống như một điểm tập trung năng lượng? Để ông ta có thể sử dụng nó theo cách nào đó?

 

Dan: Tôi nghĩ vậy. Ông ta sẽ luôn hiện thực hóa trong kim tự tháp của ông ấy, không bao giờ trong chỗ của tôi. Không bao giờ trong những cái khác.

 

D: Cái nào là của ông ta?

 

Dan: Cái lớn nhất. Và mọi người sẽ ngưỡng mộ ông ấy, và điều đó làm tôi phát ốm.

 

D: Vậy bất cứ khi nào ông ta xuất hiện thì giống như vị thần trở về. (Đúng) Và anh phải tôn thờ ông ấy như cách mà mọi người đang làm.

 

Dan: Vâng, ông ta có một ý tưởng mà tôi biết. Và tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi khuyên ông ấy, vì tôi có một số quyền năng. Và tôi đoán khi ta đạt đến cấp độ như ông ấy, ta có thể thấy hào quang giống như những thứ khác. Và ta có thể đọc ý nghĩ mọi người, và vì vậy dễ kiểm soát họ hơn. Và rất dễ để lạm dụng điều đó. Thay vì tôn vinh đặc điểm của một người trong hành trình của họ, ta tận dụng điều đó.

 

Trong một thời gian, thực thể khác không đến. Không có lời giải thích nào và Dan phải ngồi đợi, buồn chán và không biết phải làm gì tiếp theo. Mọi người bắt đầu quay sang xin anh ta lời khuyên, nhưng anh ta không có.

 

Dan: Tôi bối rối. Ông ta đã rời đi và họ bắt đầu tìm kiếm tôi cho vị thần này. Tôi nói, “Chà, hãy tự làm đi”. Họ không thích ý tưởng đó. Nên về cơ bản tôi đã bỏ trốn. Tôi đang ở trong kim tự tháp lớn này, và tôi đang trốn tránh tất cả những người này, biết rằng không ai có thể tìm thấy tôi. Họ sẽ không biết làm thế nào để xâm nhập vào khu phức hợp này trừ khi họ được dẫn vào. Họ cần một vị thần. Và tôi không muốn trở thành một kẻ đạo đức giả. Sau nhiều năm nói với ông ta rằng không nên như vậy, tôi không muốn trở thành ông ta, mặc dù tôi không có quyền lực như ông ta, và tôi đang trở nên già đi. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy rằng tôi đang không làm gì để giúp đỡ họ. Và điều đó làm tôi khó chịu. Tôi đang ở trong vòng luẩn quẩn không biết phải làm gì. Họ muốn vị thần này. Và tôi đang ở trong một hệ thống tập trung năng lượng của những kim tự tháp này. Tôi tưởng tượng những điều có thể giúp, có thể khuếch đại. Cái cảm giác mà tôi đang có dường như đang hét vào tai tôi. “Ông ở đâu? Khi nào ông mới chịu giúp chúng tôi? Hãy làm cho “bất cứ điều gì xảy ra”. Tôi muốn nói “mưa” nhưng tôi không chắc.

 

D: Họ tìm ông ấy để giúp giải quyết mọi vấn đề của họ.

 

Dan: Vâng. Và có lẽ ông ta ở giai đoạn có thể làm điều đó. Tôi nhớ lại ông ta đã đứng đó và tạo ra những điều kỳ diệu. Cô đơn là từ đầu tiên hiện ra trong tâm trí tôi.

 

D: Nghĩa là gì?

 

Dan: Chà, tôi hoàn toàn đơn độc. Sau khi ông ta rời đi không còn ai cả. (Thở dài). Có ý kiến rằng tôi không thực sự tận dụng tối đa điều này.

 

Rõ ràng là chuyện này chẳng đi đến đâu. Không có thông tin gì mới. Vì vậy tôi đưa Dan đến ngày cuối của cuộc đời anh ấy trong cuộc đời đó.

 

D: Anh đang làm gì và anh đang thấy gì lúc này?

 

Dan: Tôi đang nằm trên giường, chết một mình. Và các bí mật ra đi với tôi. Không có cách nào để mọi người có thể sử dụng những gì tôi có trong những kim tự tháp này, vì tôi đã không chỉ cho họ điều gì cả. Hoặc tôi đã không dạy ai cả. Chỉ có mỗi mình tôi. Và vậy thôi. Mắt tôi đang nhắm lại.

 

D: Chuyện gì xảy ra khi anh chết?

 

Dan: Tôi chỉ già đi. Tôi có cảm giác hối tiếc và cô đơn, và toàn là nỗi buồn. Tôi đang nhìn vào mặt của mình lúc này, có một vài giọt nước mắt trong mắt tôi, đôi mắt khép lại. Và tôi trông như không biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi có thể đã làm tốt hơn.

 

D: Ý anh hoàn toàn buồn bã là như thế nào?

 

Dan: Giống như toàn bộ điều này là một sự lãng phí. Giống như toàn bộ con người của ta đang nói, “Ông đúng ra đã làm tốt hơn”, hoặc “Tôi ước gì mọi thứ không diễn ra như vậy”. Và ta có nỗi buồn đó tràn ngập bên trong. Và đó là những gì tôi có thể thấy trong mắt tôi khi nhìn chúng nhắm lại.

 

Sau đó tôi đưa anh ta đi qua trải nghiệm cái chết và để anh ta nhìn lại toàn bộ cuộc đời, và xem bài học là gì.

 

Dan: Là làm gì đó. Là tận dụng tối đa mọi tình huống ta đã tạo ra. Mọi người sẽ trở thành những gì họ sẽ trở thành. Và ta trở thành người như thế nào là do chính ta. Vì vậy ta chịu trách nhiệm cho chính mình, hoặc ta không bao giờ có thể làm bất cứ điều gì. Và điều đó không mang ta đi đâu cả. Điều tồi tệ hơn là không làm được bất cứ điều gì khi ta biết ta có thể. Tôi nghĩ điều đó khá phù hợp với cuộc sống của tôi lúc này. Mọi người phải làm những gì họ phải làm. Và ta có thể bị đánh bại, hoặc không bao giờ làm được gì cả. Nếu ta định xem xét từng sai sót nhỏ nhất của mình, ta vẫn có thể góp chút gì đó có ích. Và sẽ tệ hơn nếu ta thậm chí không làm bất cứ điều gì và không cố gắng.

 

Sau đó tôi làm việc với Dan và tiềm thức của anh ấy để tìm ra nguồn gốc của các vấn đề của anh ấy và cách để giải quyết chúng. Phần còn lại của phiên thôi miên rất thành công. Tôi biết rằng tất cả những gì chúng tôi cần là có đủ thời gian để hoàn thành phiên làm việc, điều này đã bị phá vỡ ở Chicago.

 

Tiếp theo tôi đưa Dan trở lại hoàn toàn với ý thức. Sau một lúc nói chuyện, Dan đi ra lều của mình, và ngủ một giấc cho đến sáng. Sau bữa sáng anh ta rời đi để khám phá và thăm thú thêm New Mexico và Arizona đất nước của người da đỏ trước khi quay trở lại Los Angeles để trả chiếc xe, và quay trở về Úc.

 

Vài tuần sau, anh ấy gửi email cho tôi nói rằng buổi thôi miên đã thành công và đã giúp tạo ra những thay đổi đáng kể trong cuộc đời anh ấy. Bây giờ anh ấy không sợ hãi bất cứ điều gì ở tương lai nữa. Thông qua cuộc gặp gỡ kỳ lạ của chúng tôi, anh ấy cũng cung cấp cho tôi một thông tin thú vị về nơi mà anh ấy coi là “nhà”.

 

Khi tìm kiếm các hồ sơ để xác định các trường hợp cần đưa vào cuốn sách này, tôi tìm thấy một trường hợp được thực hiện vào năm 1990. Thời điểm đó tôi chưa nhận thấy sự liên quan, nhưng bây giờ tôi thấy nó là một mảnh ghép khác của những Đứa con của các vì sao. Phần lớn các mảnh ghép của tôi phải đợi nhiều năm mới tìm được vị trí phù hợp.

 

Robert là một anh chàng trẻ đẹp trai, có vẻ ở khoảng cuối ba mươi hoặc đầu bốn mươi tuổi. Anh ta là một cựu binh Việt Nam, người đã gặp nhiều vấn đề liên quan đến chiến tranh. Từ khi trở về, anh ấy không còn giữ được công việc và bị tàn tật. Anh dành nhiều thời gian trong Bệnh Viện Cựu binh, nơi các bác sĩ phát hiện ra rằng các vấn đề về thể chất của anh (chủ yếu là dạ dày và ruột, và thần kinh) gây ra bởi các vấn đề về tâm lý (hoặc tâm thần). Họ đã cố gắng tìm kiếm các dấu vết để xem có sự cố cụ thể nào xảy ra ở Việt Nam đã gây ra vấn đề này hay không. Họ đã không thành công vì anh ta từ chối nói chuyện về bất cứ thứ gì đã xảy ra trong chiến tranh. Họ cũng đã thử thôi miên và không thành công. Chỉ có một giải pháp là cho anh ta dùng ma túy.

 

Bạn gái anh ta cảnh báo tôi rằng có thể tôi sẽ gặp những trở ngại tương tự vì anh ấy kiên định từ chối tiếp cận chủ đề Việt Nam. Tôi nói với anh ấy rằng điều đó sẽ ổn thôi vì chúng tôi thậm chí không cần phải khám phá chủ đề đó. Chúng tôi sẽ xem xét tiền kiếp của anh ấy và xem liệu có manh mối nào ở đó không.  Tôi tin rằng điều này đã giúp anh ấy cảm thấy thoải mái, vì anh ấy không xem tôi là một mối đe dọa. Dù sao thì lời giải thích đó cũng không bao giờ khiến các bác sĩ ở Bệnh viện Cựu binh hiểu. Vì vậy, tiềm thức của anh ấy đã khôn ngoan bảo vệ anh bằng cách không để câu chuyện này được tiết lộ cho những người không thích hợp. Anh ta có thể đã bị đẩy vào một bệnh viện tâm thần nào đó. Có lẽ đây là lý do tại sao tiềm thức anh ấy cho phép anh ấy nói điều đó với tôi, vì anh ấy an toàn. Dù lý do là gì, dù đã được các bác sĩ điều trị và chữa trị nhiều năm, đây là lần đầu tiên lời giải thích này (hoặc bấy kỳ lời giải thích nào) được đưa ra cho các vấn đề liên quan đến chiến tranh của anh ấy.

 

Tôi đến nhà Robert nơi anh ấy đang sống cùng bạn gái và hai cậu con trai của cô. Anh ấy có một phần riêng của mình trong ngôi nhà, giống như một căn hộ nhỏ, nơi anh ấy có thể ở một mình nếu muốn. Đây là nơi chúng tôi tiến hành phiên làm việc. Sau khi đi vào trạng thái xuất thần, anh ta bước vào một cảnh tượng kỳ lạ không giống như ở trần gian. Phải mất khá nhiều câu hỏi để cố gắng xác định anh ta đang ở đâu. Tôi thấy rõ ràng rằng anh ta đã không đi vào một tiền kiếp trong quá khứ, là quá trình bình thường cho lần hồi quy đầu tiên. Anh ta dường như đã bỏ qua những trải nghiệm trong quá khứ và đang ở một nơi giống như cõi linh hồn, nơi linh hồn đi giữa cuộc đời. Nó đặc biệt giống như khu vực có các trường học. Có thể tiềm thức của anh ấy nghĩ rằng câu trả lời sẽ dễ dàng đến từ nơi này hơn là khám phá một tiền kiếp cụ thể.

 

Anh ta thấy mình đang ở một nơi rộng lớn với những bức tường trắng cao, và các sắc độ ánh sáng đến từ một nguồn không xác định. Anh ta thấy mình mặc một chiếc áo choàng trắng có vẻ như là một bộ phận của anh ta hơn là quần áo.

 

R: Cơ thể tôi không cần được bảo vệ bởi quần áo.

 

D: Tại sao?

 

R: Cơ thể là một khối.

 

D: Có phải là cơ thể vật chất không?

 

R: Không, không hẳn. Nó hoạt động như một cơ thể vật lý, nhưng hoàn toàn không phải là một cơ thể vật lý.

 

D: Anh có thể giải thích ý này được không?

 

R: Tôi có năng lượng bên trong. Tôi có thể cảm thấy hơi ấm của năng lượng này. Tôi có thể thấy cánh tay mình. Tôi cảm thấy mình có thể đi qua mọi thứ. Nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Chỉ khi tôi cần thôi.

 

D: Anh nghĩ cấu trúc này ở đâu?

 

R: Nó phải là một ngôi nhà của một số thứ gì đó. Hoặc một sự giao tiếp. Hoặc một khán phòng.

 

D: Ý anh một sự giao tiếp là gì?

 

R: Tôi đang đợi để đi đến một nhà ga. Tôi được cho rằng phải lấy thông tin ở đó, trước khi tôi đi…

 

D: Anh đang đi đâu?

 

R: Tôi không phải là người quyết định việc đó.

 

Anh ta có cảm giác rằng anh phải đợi ai đó đến và bảo anh nơi phải đi, hoặc đưa anh đi. Anh ta thấy có nhiều hành lang, và không chắc nên đi đường nào nếu không có người chỉ đường. Mặc dù điều đó không thực sự quan trọng, “Bởi vì tôi sẽ ở đây hoặc tôi sẽ ở đó. Nó thực sự không quan trọng tôi sẽ ở đâu.” Có một sự không chắc chắn rằng nếu anh ta tự đi, anh ta có thể vi phạm một số quy tắc. Cuối cùng anh quyết định tự đi xuống một trong những hành lang uống lượn. sau đó anh thấy mình đang ở trong một khu đất trống rộng lớn.

 

R: Tôi đang đứng trước một cái gì đó. Tôi nhìn thấy mọi người nhưng họ trông không giống tôi. Có lẽ bây giờ họ trông giống tôi. Họ đang ngồi ở phía trên, vì vậy họ không thể nhìn ra xung quanh toàn bộ khu này, tất cả các hành lang. Họ có hào quang. Có hào quang màu vàng, màu xanh, và màu xanh lục. Và màu trắng. Một người ở trong góc có hào quang màu trắng thực sự.

 

D: Họ có mặc quần áo không?

 

R: Không. Cũng giống như tôi. Họ không cần quần áo. Giống như thể họ đang có một quầy thông tin, và họ đang ngồi phía trên mọi người, nên họ có thể quan sát và xem ai đang đến và ai sẽ đi. Và ta cũng có thể thấy họ. Giống như một khu vực lễ tân. Tôi đang hỏi tôi phải làm gì. (Tạm dừng). Họ nói, “Đừng lo lắng. Anh sẽ đi khi thời điểm cần thiết buộc anh phải đi. Anh sẽ trở lại trường học.”

 

D: Anh có hiểu ý họ là gì không?

 

R: Tôi cảm thấy như mọi người đang được đào tạo, đến trường để họ thêm về tình yêu là gì, cuộc sống là gì, Chúa là gì. Nhưng khái niệm về Chúa của tôi và của họ khác nhau.

 

D: Ý anh là sao?

 

R: Chúa ở khắp mọi nơi.

 

D: Còn khái niệm của họ là gì?

 

R: Chúng tôi là Chúa. Nhưng chúng tôi phải thờ phụng Chúa. Chúng tôi không cầu nguyện cho Chúa.

 

D: Anh có thể hỏi anh ta một số câu hỏi không?

 

R: Tôi sẽ thử.

 

D: Hỏi anh ta xem nơi này là nơi nào.

 

R: Nó ở một chiều không gian khác. Không nhất thiết nó phải ở đâu. Nó ở trong hệ mặt trời của chúng ta,  nhưng hệ mặt trời không phải là thứ mà chúng ta xác định. Thiên hà của chúng ta có các hệ mặt trời khác nhau. Và nơi này chỉ là một nhà ga, một khu vực thông tin, cho tất cả các thế giới khác nhau trong một vũ trụ cụ thể của chúng ta.

 

D: Họ là vật lý?

 

R: Họ không thực sự vật lý, giống như tôi không phải vật lý.

 

D: Họ có thể nói cho anh biết anh sẽ đến trường ở đâu không?

 

R: Họ đang tìm hiểu xem nền tảng của tôi là gì, và tôi sẽ mang lại lợi ích như thế nào cho toàn vũ trụ. Và làm thế nào tôi có thể đi tiếp. Họ muốn biết liệu nền tảng khoa học của tôi trên Trái Đất có phải là nền tảng mà tôi thực sự muốn có. Hay đó là bản chất tâm linh của tôi mà tôi thực sự muốn hướng tới trong cuộc sống của mình. Nền tảng về sinh học và y học của tôi rất thú vị với tôi nhưng sẽ thú vị hơn để giúp mọi người về mặt tinh thần trong việc phục hồi bản thân.

 

D: Anh đã có kinh nghiệm về sinh học và y học trong công việc của mình chưa?

 

R: Trên Trái Đất tôi có bằng thạc sĩ về điều dưỡng và sinh học. Nhưng tôi càng học tôi càng biết ít hơn. Có quá nhiều thứ để học. Chúng ta không thể hiểu hết các khái niệm đã mở ra cho chúng ta trên Trái Đất, vì chúng ta bị giới hạn và chưa trưởng thành. --Tôi chỉ đứng đây. Tôi cảm thấy hơi ngu ngốc. Giống như đang chờ để đi vệ sinh.

 

D: (Cười thầm). Vâng, nhưng họ sẽ đưa anh trở lại Trái Đất khi đã tìm ra nền tảng của anh?

 

R: Không, tôi sẽ tiếp tục. Đến một thế giới khác. Có nhiều thế giới khác nhau. Có hàng trăm và hàng trăm và hàng ngàn thế giới để ta có thể đi.

 

D: Anh cảm giác về điều đó như thế nào?

 

R: À, tôi sẽ kết bạn ở bất cứ nơi nào tôi đến. Sẽ rất tuyệt nếu biết rằng tôi sẽ đi cùng với bạn bè, nhưng dù sao chúng ta cũng đang đi chung một con đường. Và có thể tôi chỉ đi tiếp và kết bạn một lần nữa.

 

D: Vậy còn những kiếp sống khác thì sao?

 

R: Tôi đã sống nhiều cuộc đời khác. Tôi đã luôn làm trong lĩnh vực khoa học, y học và siêu hình.

 

D: Vậy có rất nhiều kiến thức rút ra phải không?

 

R: Vâng. Tôi cảm thấy mình rất thông minh. Và đó là lý do tại sao họ không biết phải đặt tôi vào đâu. Vì trí thông minh của tôi không phù hợp với những gì tôi đã làm trên Trái Đất. Tôi đã phải luôn kiềm chế bản thân.

 

D: Ý anh là anh có rất nhiều tiềm năng mà anh đã không thể dùng chúng? (Vâng) Và họ muốn đưa anh đến nơi mà anh có thể sử dụng chúng.

 

R: Vâng. Để tôi có thể hạnh phúc.

 

D: Anh nghĩ rằng anh sẽ hạnh phúc nếu được sử dụng hết khả năng của mình? (Vâng) Anh không thể làm điều đó khi đang sống trên Trái Đất?

 

R: Tôi không biết phải đi hướng nào, ngoại trừ con đường tôi đang đi.

 

D: Nếu anh có nhiều tiềm năng, thật tiếc khi phải lãng phí chúng nhỉ?

 

R: Nó không bao giờ lãng phí. Kiến thức không bao giờ lãng phí. Đó là một niềm vui của kiến thức và giáo dục. Nó luôn ở đó. Đó là sự thật của sự thật.

 

D: Anh sẽ không bao giờ mất nó. Anh có thể luôn luôn sử dụng khi cần. Anh có đến nơi này trước đây chưa?

 

R: Tôi có thể đã đến một vài nơi trong khu vực này. Tôi chưa bao giờ đến khu vực cụ thể này.

 

D: Anh đã đến đó khi nào?

 

R: Sau khi ta chết.

 

D: Đó là những gì tôi đã nghĩ. Nhưng họ không chắc tiếp theo họ muốn anh làm gì?

 

R: Tôi cần sử dụng toàn bộ kiến thức mà tôi đã tích lũy được để giúp đỡ những người chưa từng có cơ hội như vậy. Tôi đã rất may mắn.

 

D: Anh đã luôn sống trên Trái Đất trong cuộc sống vật lý?

 

R: Không. Trái Đất chỉ là một thế giới rất nhỏ. Thật là một thử thách khi sống trên Trái Đất.

 

D: Có thể đó là lý do tại sao mọi người được đưa đến đây.

 

R: Mọi người đều cần một thử thách, và Trái Đất là một trong các thử thách. Có vẻ như chúng ta luôn có thể đối phó với thử thách này. Nhưng sau khi chúng tôi ở đây, chúng tôi rất thất vọng, vì các thử thách lớn hơn những gì chúng tôi thực sự cảm thấy. Nhìn xuống Trái Đất…đó là một hành tinh nhỏ bé, nhưng chứa đựng nhiều hỗn loạn đến nỗi một người không thể thực sự thay đổi được nó.

 

D: Một người đôi khi có thể tạo nên điều kỳ diệu. Anh không thể biết được cho đến khi anh thử. Anh có cảm thấy như thể anh đã sống ở một nơi khác hơn là Trái Đất chưa?

 

R: Tôi đã khám phá Trái Đất khá nhiều lần nhưng lần tới tôi sẽ không quay trở lại Trái Đất. Tôi sẽ đi đến một nơi khác.

 

D: Còn những nơi anh đã sống trước đây. Có nơi nào anh thích không?

 

R: Tôi luôn thích nước. Nước và cây cối. Trên thế giới này có những cái khác…nó không giống những cái cây giống nhau. Những cái cây này đều giống cây linh sam. Và nước có màu xanh lam vì có oxy và hydro.

 

D: Người ta sống trên đó trông như thế nào?

 

R: Họ trông giống tôi lúc này.

 

D: Ý anh là loại năng lượng đó?

 

R: Vâng. Có những thứ vật chất. Những con thú. Nhưng không có gì làm hại tôi như trên Trái Đất. 

 

D: Tại sao anh không ở trong vật chất và anh sẽ cứng cáp hơn trong thế giới đó?

 

R: Vì chúng tôi không có bất kỳ loại chất thải nào, chúng tôi không ăn. Chúng tôi chỉ nhận năng lượng. Điều này giữ cho cơ thể không bị đông đặc.

 

D: Và đó là một trong những nơi yêu thích của anh?

 

R: Vâng. Vì ta chỉ có thể vừa ngồi vừa ngửi thấy hương thơm của cây và nước. Thật là yên bình.

 

D: Nhưng anh làm được gì khi sống ở đó?

 

R: Vâng. Giúp đỡ mọi người.

 

D: Thế giới đó có những thử thách không?

 

R: Mọi thế giới đều có các thử thách. Một số thử thách không nhất thiết phải có bản chất xấu xa như ở Trái Đất. Các thế giới khác có thử thách để ta biết điều gì là đúng và điều gì là sai. Ta có những con đường khác nhau để đi. Nhưng ta phải chắc chắn tình yêu của Chúa ở trong ta, và ta chọn con đường đó. Vì mọi thời điểm ta chọn đường đi sẽ củng cố lòng tốt của ta mà ta có ở bên trong.

 

D: Và điều đó rất quan trọng. Nhưng anh nói những sinh vật trong phòng này đang cố gắng giúp đỡ anh.

 

R: Vâng. Đây là nhiệm vụ của họ. Việc của họ là giúp đỡ mọi người. Có những màn hình trên kia bên trong khu vực bàn làm việc. Tôi không nên nhìn vào màn hình. Tôi có cảm giác rằng họ đang nhìn thứ gì đó. Nó giống như tôi đang được lập trình. Ký tức của tôi về tất cả những gì tôi đã nghĩ đến và tôi là gì, họ đang xem qua chúng. Họ xóa những phần xấu và để lại những phần tốt. Tôi không thực sự cần nhớ những phần xấu nữa, vì đó là bản chất vật lý.

 

D: Tôi đoán họ biết họ đang làm gì. Giống như một cái máy?

 

R: Thứ gần nhất mà tôi có thể nghĩ là nó giống như một chiếc máy tính. Người đàn ông ở nhà ga đang cố gắng nói điều gì đí, nhưng anh ta không nói rõ lắm. (Tạm dừng). Nó không phải là một chiếc máy tính. Đó là những kiểu suy nghĩ rung động ở một mức sóng dài nhất định mà chỉ họ mới biết. Giống như vân tay.

 

D: Vậy mỗi người có một kiểu suy nghĩ hoặc độ rung riêng của họ?

 

R: Nó được xây dựng giống như một thiết bị đầu cuối của máy tính. Nó đi qua các thế giới khác nhau. Nó đến thế giới đó là trung tâm của vũ trụ chúng ta.

 

D: Nó giống như một ngôi nhà làm trắng. Và họ đang phân tích tài năng của anh và những thứ khác?

 

R: Vâng. Đây là những gì đang xảy ra với tôi. Tôi có thể khá giỏi trong việc nói chuyện với mọi người và an ủi mọi người. Và để thảo luận về triết học hay bản chất tâm linh, tôi có thể sử dụng thông qua khoa học, giáo dục và khao khát tìm hiểu kiến thức về tâm linh của tôi.

 

D: Vậy điều gì sẽ xảy ra?

 

R: Họ sẽ giao cho tôi một nhiệm vụ. Tôi có một thời gian nghỉ ngơi. Tôi phải điều chỉnh.

 

D: Chà, thật tốt khi biết người nào đó đang giúp.

 

R: Luôn có ai đó để giúp. Có người đang giúp tôi lúc này. Họ là những năng lượng khác nhau. Họ ở ngay bên cạnh tôi. Họ có dạng năng lượng khác với tôi. Không hẳn là một năng lượng, nhưng là năng lượng. Họ cảm thấy rất thoải mái. Họ đã ở trên Trái Đất với tôi.

 

D: Những năng lượng này có giống với những năng lượng khác không?

 

R: Không. Những người đang ở bàn làm việc có hình dạng cơ thể hơn. Không trắng. Họ có một màu trông có vẻ đen đen. Có thể là màu mòng két? Màu xanh hơi xanh. Họ khá rắn, nhưng không phải chất rắn. Ta không thể thực sự đưa tay mình qua đó. Nhưng năng lượng khác ở với tôi thì có vẻ là một năng lượng sáng hơn. Đó là vậy. Sáng. Ánh sáng thuần túy. Họ luôn ở với tôi. Họ sẽ trở thành một phần của tôi.

 

D: Anh nghĩ vậy à?

 

R: Vâng. Nhưng tôi vẫn không nói ngôn ngữ của họ. Không có trò chuyện giữa chúng tôi. Chỉ có suy nghĩ.

 

Tại thời điểm này, tôi quyết định đưa anh ấy đi tới trước, đến thời điểm mà anh ấy đã nghỉ ngơi xong và sẵn sàng chấp nhận nhiệm vụ tiếp theo. Anh ấy có thể tăng tốc phần nghỉ ngơi, nhưng vẫn nhận được lợi ích từ nó. Tôi không cần đếm để hướng dẫn anh ta vì anh ta đã ngắt lời trước khi tôi hoàn thành những hướng dẫn.

 

R: (Ngắt lời) Vâng, tôi ở ngay đó, ngay rìa, nhìn ra ngoài không gian. Tôi ở với ai đó. Và tôi phải ở cùng với họ…Tôi không biết cái gì…Tôi bị nhấn chìm trong nó. Tôi sẽ bị nhấn chìm. Okay. Tôi có thể đi bây giờ. Tôi có thể đi. Giống như đôi cánh của thiên thần. Là thiên thần, nhưng không phải thiên thần. Họ khác. Đó là một trật tự. Mọi người có nhiệm vụ của mình. Mọi người có các nhiệm vụ khác nhau để giúp người khác. Và họ luôn cảm thấy có lỗi với những người sống trên Trái Đất. Nhưng họ cũng cảm thấy có phần ghen tỵ, vì họ không trải nghiệm được những cảm giác mà chúng tôi đã trải nghiệm. 

 

D: Những năng lượng ánh sáng này?

 

R: Vâng. Năng lượng ánh sáng. Họ không trải qua những cảm xúc, và khóc và cười, giống như chúng ta đã trải qua. Và nỗi đau. Họ không biết nỗi đau là gì. Có thể tôi cảm thấy rằng tôi tốt hơn họ một chút. Nhưng tôi không có nguồn lực như họ. Tôi được cho là bị nhấn chìm trong nguồn năng lượng này, và lấy đi mà không bị đốt cháy, vì tôi di chuyển quá nhanh. Phải có một chút ma sát. (Có phải nhận thức của anh ấy là vậy? Bởi vì một linh hồn không thể bị tổn thương). Và nó giúp tôi an toàn. Nó giúp họ an toàn.

 

D: Từ quan điểm con người của chúng ta, anh có nghĩ họ đã may mắn khi không phải trải qua các cảm giác. Có vẻ lạ khi nghĩ rằng họ đang ghen tỵ.

 

R: Có lẽ họ từ bi hơn, và đó là những gì tôi đang cảm thấy.

 

D: Và anh đang du hành xuyên không gian hay gì?

 

R: Tôi có thể đi bất cứ lúc nào. Tôi đang đợi bà.

 

D: Đợi tôi? Tại sao?

 

R: Tôi không biết. Tôi chỉ nghĩ như vậy. (Tôi cười). Được rồi. Chúng tôi đã sẵn sàng. Bà có đi không?

 

D: Tôi đoán vậy, nếu anh đã sẵn sàng. Tôi chỉ là một người hướng dẫn để đưa anh vượt qua những điều khác nhau. Chỉ vậy thôi.

 

R: Được rồi. Đi thôi!

 

D: Và  họ đang giữ an toàn cho anh. Nói cho tôi nghe khi anh đang đi thì trông như thế nào.

 

R: Ồ cảm giác như là đầu tôi…Whoaaa! Có cảm giác như rất là nhanh. Chúng tôi đang ở một bãi biển.

 

D: Ồ! Nhanh quá, phải không?

 

R: Vâng. Họ di chuyển rất là nhanh. Và chúng tôi đang ở bãi biển. Và tôi sẽ được dẫn dắt đến những gì tôi phải làm. (Tạm dừng). Tôi không phải là một đứa trẻ. Tôi không có tuổi. Tôi có cảm giác như một người lớn, nhưng không có tuổi. Không thực sự có thời gian. Có thời gian để nghỉ ngơi. Nhưng không phải là thời gian mà chúng ta nghĩ đến.

 

D: Bãi biển đó ở đâu?

 

R: Trên một thế giới. Và có những cái cây khác nhau. Tôi ở chỗ mặt nước vì đó là nơi tôi muốn đến. Tôi muốn bước đi…và có một ngôi nhà ở phía trên. Nó có một cái móng rộng, và nó …không có hình dạng của kim tự tháp, nhưng có các cấp độ khác nhau nhỏ dần lên đỉnh (Chuyển động của bàn tay). Và nó có một đèn hiệu nhỏ ở trên, kiểu một ngôi nhà nhỏ sáng. Ta không cảm thấy như mình đang đi, nhưng ta đang đi. Chỉ cảm thấy như tôi đang đi. Nhưng không thực sự có một làn da rắn với lông ở trên. Nó chỉ…(khó giải thích). Ta có thể nắm lấy.

 

D: Vậy có một số chất. --Nói cho tôi nghe nới ở như thế nào?

 

R: Có các cầu thang đi lên. Ngôi nhà màu xanh, với viền màu vàng. Có các cửa sổ hình ảnh lớn. Các cửa đôi lớn, rất lớn màu vàng. Rất là lớn. Rất là đẹp. Nhiều ánh sáng. Nhìn rất thoải mái. Tôi sẽ thích nơi này. Có những người khác đang nói, “Xin chào!”

 

D: Họ có biết anh không?

 

R: Có. Họ biết tôi. Họ đang chờ tôi. Tôi biết nhiều người trong số họ, nhưng họ không có tên. Tôi chỉ biết rằng tôi đã biết họ trước đây. Và thật vui khi ở cùng những người mà tôi từng biết. Họ cũng chọn cùng một nơi giống tôi.

 

D: Đó có phải là một thế giới vật chất?

 

R: Vâng, khá vật chất.

 

D: Mọi người đều giống anh sao?

 

R: Vâng. Có một vài người ở đàng kia cao hơn. Họ có vẻ khôn ngoan hơn. Họ có thể là cấp trên.

 

D: Họ có cùng một cơ thể năng lượng không có bất kỳ đặc điểm nào?

 

R: Họ không cần phải có các đặc điểm. Tôi không cần có các đặc điểm. Chúng tôi có tai, nhưng không thực sự nói chuyện. Chúng tôi có mắt, và chúng tôi nhìn thấy. Chúng tôi có mùi. Và dường như tôi có rất nhiều các giác quan khác nhau. Nhiều hơn tôi có trên Trái Đất. Sẽ rất tuyệt khi trải nghiệm. Tất cả chúng tôi ở đó để được dạy và dạy lẫn nhau.

 

D: Các loại giác quan nào mà anh không có trên Trái Đất?

 

R: Khó để giải thích lắm. Các mùi…mọi người, mọi thứ đều có một mùi khác nhau. Và nó tương quan với ánh sáng của nó. Nên tôi thực sự không cần phải đi sâu vào nó nhiều. Sự va chạm có cùng mức độ rung tương tự như mùi. Mọi người đều có một hào quang, giống như họ được bọc trong nó.

 

D: Anh phải làm gì ở đây?

 

R: Tôi cần phải học và nói chuyện và học. Với những người khác, chúng tôi thảo luận về các tiền kiếp của chúng tôi. Và chúng tôi được mong đợi sẽ được hướng dẫn cách để Five trên hành tinh này.

 

D: Vậy anh sẽ ở lại hành tinh đó một thời gian?

 

R: Vâng, cho đến khi chúng tôi ít nhiều vượt qua kỳ thi của mình. Những người khác có thể không vượt qua nhanh như tôi có thể. Và tôi có thể không vượt qua nhanh  như họ.

 

D: Vậy không có thời gian định sẵn.

 

R: Không. Không có thời gian.

 

D: Anh có biết anh sẽ làm gì sau khi vượt qua bài kiểm tra không?

 

R: Không, điều đó sẽ được quyết định lúc đó. Tôi thích tìm kiếm kiến thức.

 

Tôi không nghĩ rằng chúng tôi có thể học thêm gì nữa nếu anh ta ở lại nơi này một thời gian. Cũng gần đến lúc kết thúc phiên làm việc, và tôi vẫn chưa xác định được nguyên nhân gây ra các vấn đề thể chất của cuộc đời hiện tại của anh ấy. Nên tôi hỏi anh ấy rời khỏi khung cảnh đó và tôi có thể nói chuyện với tiềm thức của anh ấy, và có lẽ có thêm những câu trả lời rõ ràng hơn.

 

D: Tôi muốn hỏi tiềm thức của anh một số câu hỏi liên quan đến cuộc đời hiện tại của anh trên Trái Đất. Sẽ ổn cho anh chứ?

 

R: Hãy để tôi trở lại Trái Đất.

 

Tôi hướng anh ta trở lại thời điểm hiện tại và chỉ dẫn tiềm thức hiện tại của anh ta quay trở lại hoàn toàn với cơ thể của anh ta. Lúc này anh ta bắt đầu di chuyển xung quanh và tôi không muốn thức anh ta dậy.

 

D: Tôi muốn anh ở trạng thái này, để tôi có thể nói chuyện với tiềm thức của anh và hỏi một số câu hỏi.

 

R: Tôi vẫn còn ký ức về điều đó.

 

D: Ồ nó rất đẹp. Tôi muốn nói chuyện với tiềm thức của Robert, xin vui lòng. Tại sao Robert lại được cho xem những cảnh đó?

 

R: Vì anh ấy có thể nói chuyện với mọi người trên Trái Đất rằng cuộc sống là mãi mãi. Và rằng chúng ta đang cân bằng và sống cuộc sống trên Trái Đất. Chúng ta, trong cơ thể vật chất này, không cần phải tiêu cực. Chúng ta có thể sống tích cực. Và khi chúng ta biết yêu thương và cho đi yêu thương, chúng ta sẽ trải nghiệm được những gì vượt xa thế giới này. Chúng ta cần biết chúng ta là tâm linh, là cân bằng. Từ góc độ khoa học, anh ta biết tại sao bầu trời màu xanh và lá thì xanh. Tại sao giun đi ra đi vào. Anh ta biết mọi bộ phận trên cơ thể, mọi cơ bắp, mọi xương. Nhưng anh ta chưa bao giờ phát triển những gì anh ta nghĩ là bản chất tâm linh của mình. Không phải đức tin tôn giáo, mà là tâm linh. Anh ta biết rằng luôn có cuộc sống sau thế giới này. Không nhất thiết trên thế giới này. Nếu ta trở lại Trái Đất này, ta chọn quay trở lại. Hoặc ít nhiều được yêu cầu quay lại, vì ta chưa hoàn thành và chưa học hỏi kiến thức, những thách thức của thế giới bất tuân này. Ta đang đến trường học. Đó là tất cả những gì chúng ta làm. Khi ta giáo dục trẻ nhỏ, ngay từ đầu chúng ta đã phải học. Chúng ta luôn đi học. Những gì chúng ta bắt đầu khi là một đứa trẻ sơ sinh, và trải qua cuộc đời trưởng thành, chúng ta tiếp tục một cuộc sống khác sau khi ra đời. Chúng ta luôn học hỏi. Và một số người từ chối học hỏi. Giống như những người xưa nói rằng ta có thể đưa con lừa tới máng nước. Ta có thể nhấn mũi và miệng nó vào nước, nhưng ta không bắt nó uống được. Cho đến khi nó phát hiện ra rằng nước sẽ làm dịu cơn khát của nó. 

 

D: Đôi khi mọi người mắc sai lầm tương tự.

 

R: Vâng. Ta có thể húc đầu họ vào tường. Trong trường hợp của Robert, anh ấy đã sống trên nhiều thế giới khác nhiều hơn là trên Trái Đất. Anh ấy đến thế giới này là vì đó là một thử thách, vì anh ấy dễ cảm thấy buồn chán.

 

D: Anh có nghĩ đây là một phần của các vấn đề thể chất mà anh ấy đang gặp phải, vì anh ấy không quen với một cơ thể vật chất.

 

R: Tôi đoán cũng có thể như vậy. Chúa ơi, tôi không muốn nói ở đây. (Cười) Tôi đồng ý, bởi vì tôi không muốn cơ thể này. Nhưng tôi bị mắc kẹt với nó.

 

D: Vâng, cho thời hiện tại. Và anh phải học cách để sống với nó. Nhưng có vẻ như trong các kiếp sống khác, anh không có kiểu thân thể này để lo lắng cho nó.

 

R: Không, anh ta không cảm thấy đau. Đau đúng là địa ngục.

 

D: Anh ấy không biết nó là gì.

 

R: Không, không có nỗi đau ở đó. Ta phải ở trong vật chất để hiểu nỗi đau.

 

D: Có lẽ đây là điều mà anh ấy đến để học.

 

R: Đúng vậy. Và tất cả những người khác cũng phải tìm hiểu về nỗi đau của Robert, vì Robert có thể chịu đựng được nỗi đau. Nhưng anh ấy đang có một khoảng thời gian khó khăn với ma túy. Có một sự phụ thuộc về thể chất của anh ấy vào ma túy. Khi anh ấy hiểu rõ về áp lực của cuộc chiến ở Việt Nam mà cơ thể anh đã trải qua, có thể anh ấy sẽ yêu cầu Bệnh viện để nhập viện một thời gian. Vì anh chàng tội nghiệm này đã dùng ma túy nhiều năm, từ lúc cố gắng chống lại nỗi đau. Và nỗi đau này sẽ không bao giờ rời xa anh ta cho đến khi chết.

 

D: Anh có nghĩ rằng, hay anh có gì để nói về điều đó không?

 

R: Đó là định mệnh của anh ấy. Anh ấy phải cảm nhận nỗi đau, vì anh ấy có thể chịu đựng nỗi đau. Và mọi người phải học hỏi từ anh ấy.

 

D: Điều đó có vẻ hơi tàn nhẫn?

 

R: Không tàn nhẫn chút nào, vì không có thời gian. Khi một người chết vì ung thư vì hút quá nhiều thuốc lá, mọi người quanh anh ta học được một bài học kinh khủng. Và anh ấy cũng vậy. Nhưng mọi người cứ tiếp tục. Thực sự không quan trọng vì nó chỉ là một cái chớp vài giây trong thời gian thực.

 

D: Anh ấy đã có những cuộc sống mà không có một cơ thể vật lý, anh có nghĩ đó là lý do việc tham chiến ở Việt Nam lại trở nên căng thẳng như vậy không?

 

R: Vâng. Nhưng đó là điều anh ấy muốn làm và được yêu cầu phải làm. Anh ấy biết mình sẽ không chết nhưng anh không thực sự biết. Có nhiefu người chết xung quanh anh.

 

D: Và nó khiến anh ta sợ.

 

R: Vâng, nhưng đó là điều khiến anh ấy tiếp tục. Đó là điều khiến anh ấy làm những điều anh ấy đã làm. Thử thách của nỗi sợ. Không có nhiều nơi trong vũ trụ xảy ra chiến tranh. Trái Đất là một trong những nơi duy nhất mà ta có thể trải nghiệm chiến tranh như con người. Nó đã xảy ra với con người cách đây rất lâu, khi cả thế giới vỡ trận.

 

D: Ý anh là sao khi nói về cả thế giới vỡ trận?

 

R: Có những sinh vật khác đã xuống để giúp chúng tôi. Và họ đã cố gắng giao phối, và họ đã cố gắng đùa giỡn với Chúa.

 

D: Và họ là những người gây ra tình huống ngày?

 

R: Vâng. Họ muốn đóng vai quân đội, cao bồi và thổ dân da đỏ. Họ thiết lập một mô hình. Con người về cơ bản là động vật, và không dễ để phá bỏ các khuôn mẫu. Mà phải phát triển vượt ra khỏi khuôn mẫu đó. Giống như một thói quen xấu. Một khi ta bắt đầu cắn móng tay, giống như Robert, rất khó để dừng lại. Hay nói một câu chửi thề nào đó. Thật khó để bỏ qua.

 

D: Vậy ý anh đó là thói quen của con người.

 

R: Vâng, vấn đề của tất cả chúng ta nằm ở đó.

 

D: Là do những sinh vật khác mang đến đây?

 

R: Vâng. Họ không biết chuyện đó. Không thực sự là lỗi của họ. Tôi nghĩ chỉ là…nó đã xảy ra.

 

D: Và giờ nó là mô hình của người Trái Đất.

 

R: Vâng. Mọi thứ đang trở nên tốt hơn. Trái Đất đã thành công trong một số mô hình tiến hóa. Con đực thính đánh nhau. Và đây là một trong những nơi ta có thể trải nghiệm điều này. Có nhiều trải nghiệm trên Trái Đất, như chết đói, chiến tranh. Có những trải nghiệm khác. Trở thành chúa tể trong chính trị. Hay trải nghiệm cảm giác vui vẻ, dễ chịu của cuộc sống gia đình.

 

D: Vâng, có nhiều lựa chọn. Vậy tôi có cảm giác rằng anh ấy đến Việt Nam…

 

R: Đó là ý của tôi.

 

D: Nhưng anh đã không chuẩn bị cho những áp lực ở đó.

 

R: Không, không. Không ai nói với tôi rằng nó tồi tệ như thế nào.

 

D: Nhưng dường như anh đã học được một bài học từ đó. Một bài học có giá trị.

 

R: Vâng, vì tôi biết chiến tranh là như thế nào. Tôi biết chiến đấu là như thế nào. Nên khi tôi đi tiếp đến một thế giới khác, và nếu ai đó trở nên nổi giận và bắt đầu thể hiện một --ta có thể gọi là một gen “lặn” - tôi sẽ biết nó như thế nào. Và tôi có thể giúp họ vượt qua.

 

D: Điều đó rất có giá trị. Nhưng anh có thực sự tin rằng Robert đến với cuộc đời này để trải nghiệm cảm giác khó chịu mà anh ấy đang gặp phải? (Có) Nhưng chẳng phải sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta có thể giúp anh ấy sống với nó?

 

R: Nó sẽ dễ dàng hơn khi thời gian trôi qua.

 

D: Anh có nghĩ rằng nếu anh ấy hiểu nó đến từ đâu và lý do là gì, nó sẽ giúp anh ấy đối mặt với nó dễ dàng hơn?

 

R: Nhưng anh ấy có rất nhiều vấn đề về thể chất.

 

D: Nhưng với tư cách là tiềm thức, anh không thể giúp anh ấy sao?

 

R: Chỉ khi anh ta có thể đi đến tiềm thức, và yêu cầu được hướng dẫn, và yêu cầu được giúp đỡ với chất giảm đau tự nhiên trong cơ thể anh ấy. Anh ấy sẽ nhận lấy nỗi đau để người khác có thể trải nghiệm việc giúp đỡ anh ấy.

 

D: Nhưng vẫn sẽ là tốt hơn nếu chúng ta có thể làm dịu bớt nỗi đau. Chúng ta không muốn làm cho anh ấy khốn khổ để học những bài học này.

 

R: Cuộc sống của Robert không đau khổ. Anh ấy đã chiến thắng nó.

 

D: Anh nghĩ vậy sao? Tôi không biết anh ấy có đồng ý với điều đó không. Nhưng điều quan trọng là, nếu anh ấy muốn giảm bớt sự khó chịu, anh ấy có thể đi vào tiềm thức và yêu cầu các chất giảm đau tự nhiên.

 

R: Vâng, giống như lúc này, anh ấy không còn đau đớn nữa.

 

D: Vâng. Những chất giảm đau đó rất quan trọng. Chúng mạnh hơn bất kỳ loại ma túy nào. Vì chúng là tự nhiên, và chúng được điều khiển bởi tiềm thức.

 

Sau đó tôi đưa ra gợi ý rằng khi anh ấy cần giải tỏa, anh ấy cần thư giãn và yêu cầu tiềm thức giải phóng các chất giảm đau tự nhiên. Tiềm thức cố gắng tranh luận với tôi, “Vâng, nhưng Robert rất nhạy cảm với nỗi đau của người khác.”

 

Tôi có thể hiểu tại sao, vì Robert là một người rất nhạy cảm và giàu lòng trắc ẩn. Sau nhiều cuộc thảo luận, tiềm thức đồng ý làm phần việc của nó, nếu Robert chịu hợp tác. Kết quả cuối cùng luôn phụ thuộc vào con người. Nếu họ không thực sự muốn chữa bệnh cho mình, vì bất cứ lý do gì, thì tôi không thể giúp gì được.

 

Tôi không làm việc với Robert thêm lần nào nữa. Thỉnh thoảng tôi có nghe tin về anh. Anh ta vẫn trải qua những khó khăn và đi ra đi vào bệnh viện cựu binh. Có vẻ như anh thực sự không muốn bỏ đi bài học về nỗi đau dù tiềm thức của anh ấy đã sẵn sàng hợp tác với anh về vấn đề này. Mặc dù vậy tôi muốn nghĩ rằng việc giải phóng endorphin (chất giảm đau) tự nhiên đúng lúc anh ấy cần sẽ giúp được anh ấy, nên anh ấy không bị nghiện ma túy. Ít nhất, anh ấy biết một số lý do tại sao anh ấy đang trải nghiệm việc này trong cuộc đời. Có lẽ tiềm thức của anh ấy đã đúng khi nó nói rằng nỗi đau sẽ không bao giờ rời bỏ anh ấy cho đến khi chết. Và nếu đúng như vậy, tôi hy vọng anh đang học được bài học, và cũng dạy cho những người khác về nỗi đau và cách sống với những người bị đau mãn tính. Nếu đó là lý do, thì nỗi đau này cần được trao huân chương cho những bài học mà nó đã dạy. Đó thực sự là tất cả những gì về việc này, học các bài học, và tiến bộ từ đó. Nếu chúng ta học tốt bài học này, thì chúng ta không phải học lại nó một lần nữa.

 

Một lần nữa, tôi hoàn toàn có thể hiểu tại sao tiềm thức của Robert không cho phép câu chuyện này xuất hiện khi Robert làm việc với các bác sĩ của bệnh viện cựu binh. Có thể nghe chuyện này sẽ khiến họ hiểu hơn và cởi mở hơn để tìm kiếm nguyên nhân của những căng thẳng trong chiến tranh ở những nơi bất thường với những giải thích bất thường.

 

QUAY LẠI CĂN PHÒNG TRẢI THẢM

 

Tôi đã dành cả tháng Ba năm 2000 để giảng bài ở tất cả các thành phố lớn ở Úc. Tôi cố gắng sắp xếp một vài phiên làm việc riêng để hỗ trợ trị liệu những người trong danh sách chờ dài trên cả thế giới. Norma đã viết thư cho tôi sau khi đọc một số cuốn sách của tôi, và chúng tôi đã hẹn gặp nhau khi tôi ở Gold Coast. Cô ấy có nhiều vấn đề cá nhân và thể chất mà cô muốn tìm lời giải thích. Ngoài ra, cô ấy cũng rất thích thú với phần mô tả về thế giới linh hồn nơi mà chúng ta tìm về sau khi rời khỏi cuộc sống này, như đã được kể trong cuốn Between Death and Life (Giữa cái chết và sự sống). Cô ấy muốn tận mắt nhìn thấy những nơi này, đặc biệt là Khu phức hợp Đền thờ Trí Tuệ cùng với Thư viện và Căn phòng trải thảm tuyệt vời của nó. Tôi nói với cô ấy rằng điều này có thể. Tôi sẽ phải đưa cô ấy đi qua một tiền kiếp, và sau đó xem cô ấy đã đi đâu sau khi chết. Đây là quy trình mà tôi thấy hiệu quả nhất nếu chúng ta muốn khám phá khía cạnh tinh thần.

 

Cô ấy nhanh chóng đi vào trạng thái xuất thần và hồi tưởng lại tiền kiếp ở nước Anh thời Victoria, nơi giải thích rất nhiều mối quan hệ nghiệp chướng cá nhân mà cô ấy có liên quan trong kiếp này. Có rất nhiều chi tiết: ngày tháng, những cái tên và các địa điểm ở Luân Đôn, có thể tìm và xác minh. Tôi đã thực hiện nhiều quy trình mà loại chi tiết này không còn làm tôi ngạc nhiên nữa. Điều quan trọng là quá trình trị liệu bắt đầu bằng việc hồi tưởng lại những tổn thương và cảm xúc của cuộc đời. Tôi thường để việc này cho đối tượng xem họ có muốn tìm hiểu và xác minh hay không. Tôi không cần bằng chứng nữa, và không kiểm tra những dữ liệu này nữa trừ khi tôi cần để đưa vào các cuốn sách. Sẽ không bao giờ đủ bằng chứng để có thể thuyết phục được một người đang thực sự hoài nghi, và một người đã tin thì không cần bằng chứng. Tại thời điểm này trong công việc mà tôi đang làm, tôi bị cuốn hút bởi những điều chưa biết, mà dù sao những điều này cũng không thể chứng minh được.

 

Khi tôi đưa cô ấy đến cuối cuộc đời đó, cô ấy đã ra đi một cách thanh thản như một bà già ở tại nhà của cô ấy và được bao quanh bởi gia đình. Khi rời khỏi cơ thể vật lý đó, tôi yêu cầu cô ấy mô tả những gì đang xảy ra.

 

N: Có một ánh sáng. Những hình ảnh về áo choàng và có tình yêu và sự thanh thản. Họ đưa bà ấy đến một nơi rất yên tĩnh và thanh bình. Không có ai xung quanh. Chỉ yên tĩnh và rất mờ ảo.

 

Điều này nghe giống như một nơi mà những người khác mô tả là Nơi An Nghỉ, một kiểu thánh địa nơi các linh hồn có thể nghỉ ngơi một thời gian trước khi đi đến một điểm khác, ở đó hoặc quay trở lại một cơ thể khác trong một kiếp sống mới.

 

D: Nơi mà cô ấy có thể nghỉ ngơi một thời gian?

 

N: (Nhẹ nhàng) Vâng. Nó đẹp lắm.

 

D: Sau đó cô ấy sẽ phải đi đến nơi khác chứ?

 

N: Vâng, đã đến lúc. Bây giờ cô ấy phải đi đến căn phòng của kiến thức.

 

D: Tôi đã nghe nói về những nơi này. Norma muốn có ký ức về chúng trông như thế nào. Cô đang cho cô ấy thấy những gì?

 

N: Có những cái trụ. Và rất nhiều sách. Và một mái vòm…và người ta. Và nó rất là …nặng, dày với kiến thức. Nó to quá. Nó cứ đi mãi. Nó có nhiều phòng nằm ngoài khu vực đá. Và có các lối đi và sách và bàn và người ta.

 

D: Tôi đang nói chuyện với ai đây? Tiềm thức của cô ấy hay là …?

 

N: Nhận thức của Norma, nhưng tôi là cấp cao hơn của cô ấy.

 

D: Tôi gọi đó là tiềm thức. Đó là phần có tất cả các thông tin, đúng không? (Vâng) Đó là phần tôi muốn nói chuyện cùng. Tôi biết một số phần của nơi này. Có phải có một căn phòng được gọi là “căn phòng trải thảm”?

 

N: Ồ, vâng.

 

Chuyện này được mô tả trong Between Death and Life (Giữa cái chết và sự sống) là một tấm thảm của cuộc đời nơi cuộc đời của mỗi người được thể hiện như một sợi chỉ. Cái cách mà nó thêu dệt là cách mô tả sống động về cuộc sống của mọi người ảnh hưởng đến người khác. Chúng ta là một và tất cả chúng ta đều liên kết với nhau.

 

D: Cô ấy tự hỏi xem cô có thể chỉ cho cô ấy căn phòng đó?

 

N: Cô ấy đến đó mọi lúc mà.

 

D: Cô ấy à? (Vâng) Cô ấy không biết phải không?

 

N: Cô ấy biết, nhưng cô ấy không tin.

 

D: Cô có thể cho cô ấy xem căn phòng trông như thế nào không?

 

N: Một căn phòng đầy ánh sáng. Nó không có trần nhà vì tấm thảm rất là cao. Và rất là dài. Đi một đường dài. Không có kết thúc. Và nó đang di chuyển. Nó sống động.

 

D: Ý cô là sao?

 

N: Nó sống động với ánh sáng, và những sợi chỉ là những sinh vật sống. Chúng không phải là …vật liệu. Chúng có cảm giác, và có suy nghĩ, và có màu sắc, và có cuộc đời.

 

D: Các sợi mà tạo nên tấm thảm này à?

 

N: Vâng. Chúng thật sôi động. Một số rất sáng. Và đều có độ dày khác nhau, có năng lượng, thực thể. Năng lượng của riêng chúng. Mỗi sợi đều độc đáo và rất đẹp. Và chúng tạo nên sự chuyển động và sống động này. Những hoa văn đẹp. Nó thay đổi như một bộ phim trên màn hình.

 

D: Vậy nó giống như một sinh vật sống hơn là chỉ là một mảnh của miếng vải.

 

N: Ồ, nó không phải là một tấm vải. Một tấm thảm thậm chí còn là cách nói tránh. Không thể mô tả chút nào về nó cả.

 

D: Đó là điều mà chúng tôi có thể hiểu được với kiến thức hạn chế của chúng tôi. Nhưng nếu các sợi, các sợi chỉ, còn sống, thì chúng đại diện cho điều gì?

 

N: Ồ, chúng rất đẹp. Chúng là con người, là cuộc sống của họ, là linh hồn của họ. Chúng đại diện cho mọi thứ mà chúng ta là.

 

D: Vậy đó là một ví dụ về việc mọi thứ đan xen như thế nào?

 

N: Ồ, vâng. Nó rất, rất là phức tạp. Nhiều hơn những gì chúng ta từng tưởng tượng. Với mọi cuộc sống, mọi sự tồn tại, mọi suy nghĩ, mọi hành động, mọi thứ mà chúng ta là, sẽ là, đã từng là, được thể hiện trong từng sợi chỉ. Và tất cả chúng ta cũng đều là những sợi chỉ.

 

D: Nó chỉ đại diện cho cuộc sống hiện tại, hay sợi chỉ là lịch sử của linh hồn?

 

N: Vâng, và tương lai và…chà, linh hồn. Là nó đó.

 

D: Nhưng nếu nó đã được đan xe, có nghĩa là mọi thứ đã được sắp đặt.

 

N: Ồ, không. Một số phần của sợi chỉ đã được thiết lập, tùy vào hành trình trước của linh hồn vào thời điểm đó, vì một số cuộc sống mà nó chọn dẫn dắt không có ý chí tự do.

 

D: Họ không có? Hay họ không biết là họ có?

 

N: Họ không có ý chí tự do.

 

D: Vậy không phải mọi thực thể đều có ý chí tự do?

 

N: Chính xác. Tùy vào cuộc đời mà nó chọn lựa. Nếu nó chọn một cuộc đời con người, nó có ý chí tự do. Nhưng nếu nó chọn một sự tồn tại khác, ở một số trường hợp nó không có ý chí tự do. Nên vì vậy sợi chỉ thay đổi kết cấu và độ chiếu sáng, màu sắc và độ dày của nó, và sự kết nối của nó với những sợi khác. Rất phức tạp.

 

D: Vậy mọi thứ phụ thuộc vào bài học mà linh hồn học được vào thời điểm đó.

 

N: Chúng tôi sẽ không gọi đó là một “bài học” kiểu như vậy. Chúng tôi sẽ gọi nó là …sự hồi tưởng. Vì linh hồn biết tất cả. Nó biết tất cả. Nó biết mọi thứ về những gì nó cần biết. Chỉ là nó không muốn lúc nào cũng phải nhớ. Và tùy vào cuộc đời mà nó chọn để sống, thỉnh thoảng nó nhớ, thỉnh thoảng nó không nhớ.

 

D: Nếu đó là một cuộc đời của một con người, sẽ rất khó để chúng ta nhớ hết tất cả mọi thứ.

 

N: Đó là một cuộc đời mà linh hồn lựa chọn khi nó muốn nhiều nhất. Nếu không nó sẽ không chọn một cuộc đời con người, vì đó là một sự tồn tại khó lựa chọn, ở nhiều cấp độ. Đó cũng là một cuộc sống rất kích thích để lựa chọn. Rất đầy đủ. Đầy các cảm xúc và cảm giác và các kết cấu và các rung động. Trong nhiều cuộc đời khác mà các linh hồn lựa chọn thường không có nhiều biến động. Không có nhiều kết cấu. Đôi khi không có chiều không gian thứ ba để liên quan. Họ không biết về chiều không gian thứ ba.

 

D: Họ có phải trải qua hết những cuộc đời đó trước khi đến với cuộc sống trên Trái Đất không?

 

N: Không hẳn. Tùy vào sự lựa chọn của linh hồn. Sau đó, tất nhiên, nhiều linh hồn đã chọn nhiều cuộc sống trên Trái Đất, và bị mắc kẹt trên bánh xe của chiều không gian thứ ba. Và họ thậm chí không biết về những tồn tại khác, do đó họ tạo ra nhiều nghiệp hơn, và do đó lại phải quay trở lại Trái Đất. Đối với linh hồn, đó có thể là một điều khó chịu, vì họ hiểu rằng có những cuộc đời khác có thể chọn lựa. Nhưng khi họ bị khóa chặt với bình diện Trái Đất, họ không thể rời đi.

 

D: Họ phải hoàn thành những thứ đó trước.

 

N: Không phải lúc nào tất cả nghiệp đều do lực nghiệp tạo ra. Nhưng phần lớn thời gian, có quá nhiều việc phải làm, nếu không có một cuộc sống khác để sống trên Trái Đất, họ sẽ mất cơ hội có được một cơ thể để quay trở lại. Và họ sẽ bỏ lỡ những kết nối mà họ đã tạo ra. Họ có thể bỏ lỡ cơ hội giao ước với linh hồn tiếp theo mà họ phải kết nối. Họ có xu hướng ở trong những vòng tròn kết nối tương tự. Và những người như Norma, biết rằng họ không cần phải ở đây thường xuyên, thường có xu hướng di chuyển trong những vòng tròn của những linh hồn giống nhau, và hành trình cũng đi ra từ đó.

 

D: Nhưng nếu họ đánh mất cơ hội kết nối, họ sẽ mất rất nhiều thời gian trước khi có cơ hội trở lại. Và nghiệp chướng đó cuối cùng sẽ phải được hoàn trả và giải tỏa. Ý cô là vậy đúng không?

 

N: Vâng. Norma rất ý thức về việc này. Những người bị  mắc kẹt trong chiều không gian thứ ba không thực sự nhận thức được. Họ biết đâu đó trong kiến thức của họ, đặc biệt giữa các cuộc sống, rằng có những cuộc sống khác mà họ có thể dẫn dắt. Nhưng họ biết rằng họ phải ở lại chiều không gian Trái Đất để hoàn thành các món nợ nghiệp. Nếu không họ sẽ bỏ lỡ cơ hội và phải ở trong hình dạng linh hồn một thời gian dài. Họ có thể đi đến sống ở các hành tinh khác, cuộc sống ở chiều không gian khác. Nhưng họ biết rằng điều đó cũng sẽ giới hạn họ vì họ sẽ không kết nối được với những cuộc sống trên Trái Đất mà họ phải hoàn thành. 

 

D: Nhưng ở những kiếp sống khác, nơi họ thậm chí không biết về chiều không gian thứ ba, họ có tạo nghiệp không?

 

N: Ồ, có! (Nhấn mạnh) Ồ, có! Đó là một phần trong hành trình tạo nghiệp của linh hồn.

 

D: Và giải quyết nó.

 

N: Đó là để nâng cao độ rung của linh hồn đó, để mang chúng về với Thần lực.

 

D: Nhưng trong những kiếp khác họ không tạo nghiệp dữ dội như chúng ta làm khi ở trong cơ thể con người sao?

 

N: Có thể dữ dội. Và đôi khi họ có thể bị mắc kẹt ở một cuộc sống ngoài hành tinh.

 

D: Với cùng nguyên nhân? (Ồ, vâng!) Nhưng theo những gì tôi biết, trong một số cuộc sống của người ngoài hành tinh, họ có thể sống bao lâu tùy thích. (Vâng) Vậy họ có nhiều thời gian để giải quyết mọi việc.

 

N: Chúng tôi nói về các dạng sống thấp hơn ngoài hành tinh.

 

D: Cô có thể nói cho tôi về điều đó?

 

N: Có một số người giống như những đàn kiến, theo một nghĩa nào đó. Họ không nhất thiết phải có cơ thể. Họ là năng lượng, nhưng có một tâm trí, có thể nói như vậy.

 

D: Giống như một nhóm?

 

N: Vâng. Và họ di chuyển có thể giống như một đàn chim. Và có thể di chuyển như kiến. Họ kết nối với nhau như một đàn. Họ di chuyển cùng nhau, nhưng là các thực thể đơn lẻ. Và họ không có nghiệp lực phức tạp như hình dáng con người. Nó giống như một nhóm nghiệp hơn, nơi họ đồng ý làm một số việc cùng nhau như một nhóm. Vì vậy, nếu không hoàn thành, nó không được tích hợp và giải thoát.

 

D: Có những người ở dạng sinh vật ngoài hành tinh thấp?

 

N: Họ có thể là người làm việc cho những dạng sống cao hơn. Nhưng trớ trêu là linh hồn của các dạng sống cao hơn đôi khi có thể chọn để trở thành người làm. Có thể nói là di chuyển từ các cấp độ khác nhau. Sẽ là ngụy biện khi nói rằng một linh hồn di chuyển lên cấp độ khác. Không phải vấn đề là từ một dạng sống cao hơn lên một dạng sống cao hơn nữa. Không phải như vậy.

 

D: Chúng tôi có xu hướng nghĩ như vậy.

 

N: Không, nó nhảy và xoắn. Vì đủ loại lý do mà một linh hồn sẽ chọn một hành trình. Đôi khi chỉ để cho vui, để trải nghiệm.

 

D: Để quay lại và trải nghiệm điều gì đó khác ở thời điểm đó.

 

N: Vâng, thêm vào tấm thảm cuộc đời. Thêm vào sự phức tạp của tâm hồn.

 

D: Sự đa dạng.

 

N: Vâng, thêm vào. Cho đi. Lấp đầy. Làm cho linh hồn hoàn thiện hơn. Đó là mảnh ghép khác của câu đố.

 

D: Điều đó có ý nghĩa với tôi. --Norma đang tự hỏi liệu cô ấy có một mối liên hệ với thiên hà hay không.

 

N: Ồ, có! Cô ấy nhận thức được các dạng sống thiên hà mà cô ấy đã từng có, nhưng cô ấy không nhận thức được các chi tiết ở mức độ có ý thức. Cô ấy biết nhiều về bản thân. Và cô ấy đang học được nhiều điều trong cuộc sống này. Trừ khi cô ấy thực sự muốn quay trở lại chiều không gian thứ ba, cô ấy sẽ không cần phải đến đây lần nữa.

 

D: Vậy cố ấy ít nhiều đã hoàn thành công việc của cô ấy ở đây?

 

N: Không bao giờ có bất kỳ một sự hoàn thành nào, vì ta có thể đến và đi tùy ý. Nhưng cô ấy thích được tự do ý chí trong hành trình này.

 

D: Vậy bất cứ lúc nào, một linh hồn có thể quyết định rằng nó không muốn có thêm sự sống trên Trái Đất nữa, và đi tiếp, và thử thứ khác.

 

N: Chỉ khi nó được giải trừ các nghiệp chướng. Vì, như ta đã nói, nó có thể bị mắc kẹt ở bình diện Trái Đất trong nhiều kiếp. Vì, tất nhiên, càng sống nhiều kiếp, ta lại càng bị mắc kẹt ở đây, vì ta tạo thêm nghiệp.

 

D: Vậy tốt hơn là ta nên giải quyết tất cả nếu muốn tiếp tục ở một nơi khác.

 

N: Và nhiều linh hồn nhận thức được điều này. Tất nhiên, không phải ở mức độ có ý thức; đó là lý do tại sao họ nhồi nhét quá nhiều vào một cuộc đời. Nhiều linhh hồn ở đây vào thời điểm tiến hóa của Trái Đất, đã có những cuộc đời bên ngoài Trái Đất. Và nhiều người không hoàn toàn nhận thức một cách tỉnh táo. Mọi người hiện đang ở trên Trái Đất nhiều hơn bao giờ hết, vì họ ở đây cho một lý do: giúp nâng độ rung động của Mẹ Trái Đất.

 

Trong Keepers of the Garden (Những người giữ vườn) Phil đã nói rằng có nhiều linh hồn chưa từng biết đến sự sống trên Trái Đất đã tình nguyện đến để giúp Trái Đất vào thời điểm này trong lịch sử của nó. Họ là những người thay thế hoặc truyền máu mới, những người chưa từng biết đến bạo lực. Bởi vì họ không có yếu tố đó trong lịch sử linh hồn của họ, họ có thể giúp thay đổi độ rung của Trái Đất và nâng nó lên một chiều không gian cao hơn, nơi không có những điều như là bạo lực.

 

D: Đây là những gì tôi đã được kể. Rằng chúng ta đang rời xa sự bạo lực và hướng đến một thời kỳ tiến hóa khác của Trái Đất?

 

N: Ồ, vâng, và Mẹ Trái Đất đã tạo ra điều này.

 

D: Vì cô ấy cũng là một thực thể sống?

 

N: Tất nhiên.

 

D: Nhiều người không thực sự nhận ra.

 

N: Không, và cô ấy phải tương tác với các hành tinh khác của thiên hà này. Và tất nhiên, vượt ra khỏi nó. Nó lớn hơn những gì bà nghĩ.

 

D: Vâng, tôi đã nghe nói rằng căn phòng trải thảm không chỉ tượng trưng cho linh hồn, mà còn phức tạp hơn thế.

 

N: Ồ, vâng. Căn phòng trải thảm chỉ đại diện cho những linh hồn đang làm việc trong vũ trụ này và nhiều vũ trụ khác. Nhưng còn nhiều hơn thế.

 

D: Có những căn phòng trải thảm khác không, ví dụ như, một cái tương tự?

 

N: Nó giống như vậy, nhưng nói vậy là một cách giải thích đơn giản. Từ ngữ không thể diễn tả được. Hình dung, tưởng tượng, vũ trụ, và gửi điều đó vào vô cực. Và bà sẽ có một ý tưởng rằng mỗi ngôi sao đại diện cho một cuộc đời, một linh hồn. Và bà sẽ chỉ chạm vào bề mặt của những điều đó.

 

D: Nhưng các ngôi sao là các bản thể vật chất đúng chứ?

 

N: Vâng, nhưng chúng ta đang sử dụng vũ trụ là ví dụ về số lượng và độ phức tạp của một hành trình của linh hồn. Nếu bà hình dung hoặc tưởng tượng rằng mỗi ngôi sao đại diện cho một linh hồn và hành trình của nó đi đến vô hạn, bà sẽ hiểu chúng ta thực sự rộng lớn thế nào.

 

D: Không thực sự có giới hạn, trừ khi chúng ta tự đặt giới hạn cho mình. Đúng chứ?

 

N: Mỗi cuộc đời được lựa chọn bởi linh hồn đều có giới hạn cho một lý do, một bài học, để giải tỏa hoặc mang gần hơn đến với nguồn, vì đó là mục đích của linh hồn chúng ta.

 

D: Để quay trở về nguồn? (Vâng) Nhưng chúng ta có nhiều việc phải làm trước khi quay trở về đó đúng không?

 

N: Và đó chẳng phải là phiêu lưu sao?

 

D: Vâng. Tất cả những trở ngại trên cuộc hành trình.

N: Norma có nhiều dạng sống như những mô tả đó. Và cô ấy nhận thức được điều này. Cô ấy đã kết nối với những người đó. Điều cô ấy không hiểu là sự vĩ đại của cô ấy. Cô ấy tin rằng chọn hình dạng con người này là tầm thường theo một số cách hiểu. Cô ấy không thực sự tin rằng cô ấy có thể vĩ đại đến thế, biết rằng ở trong hình dạng con người, với những thân phận và những bế tắc của kiếp người mà cô ấy đang sống.

 

D: Chẳng phải điều đó đúng với tất cả chúng ta sao?

 

N: Ồ, vâng. Nhưng nhiều linh hồn thậm chí còn không nhận ra sự vĩ đại của họ, và thậm chí không chạm vào sự thật rằng họ vĩ đại. Tất nhiên, tất cả chúng ta đều như vậy.

 

D: Nhưng về khía cạnh đó, tất cả chúng ta đều quan tâm đến các bình diện khác, các chiều không gian khác. Khi cô nói “sự vĩ đại”, cô định nghĩa nó là gì?

 

N: Tất nhiên, tất cả các linh hồn đều vĩ đại, vì chúng là một phần của nguồn. Nhiều linh hồn không hiểu hoặc biết về sự vĩ đại của chúng, và vì vậy không thể cảm nhận được sự hỗn loạn mà Norma đang cảm thấy. Vì trong ý thức của chúng không có. Sự hỗn loạn mà cô ấy đang cảm nhận là cô ấy nhận thức một cách có ý thức về sự vĩ đại mà cô ấy đang có. Cô ấy không thể giải quyết được một vấn đề là cô ấy đang ở trong cơ thể con người, và phần đó của hành trình là để cô ấy hòa nhập với sự vĩ đại. Sự vĩ đại mà chúng ta đang nói đến là vị trí của cô ấy trong kế hoạch này. Cô ấy là một phần của bức tranh lớn hơn, linh hồn của Norma.

 

Điều này nghe có vẻ quen thuộc. Tiềm thức hoặc nhận thức cao hơn đã nói điều tương tự về nhiều đối tượng khác của tôi. Rõ ràng tất cả chúng ta đều vĩ đại hơn nhiều so với những gì chúng ta nhận định về mình. Nếu chúng ta chỉ có thể nhận ra Đức Chúa Trời trong người khác, thì sẽ không có phán xét, không có thành kiến. Chúng ta sẽ thấy rằng tất cả chúng ta đều là những linh hồn đang trên hành trình tìm ra các giai đoạn nghiệp khác nhau. Tất cả đều đang cố gắng trở về nhà với Thần Nguồn.

 

N: Cô ấy đã có nhiều quyết định quan trọng ảnh hưởng đến nhiều linh hồn.

 

D: Ở những kiếp sống khác.

 

N: Trên cả những kiếp sống khi cô ấy là “Chúng ta là ai”. Cô ấy hiểu rằng cô ấy không cần phải ở dạng sống để đưa ra quyết định. Cô ấy đã có những quyết định khi ở dạng linh hồn cho nhiều linh hồn.

 

Rõ ràng khi chúng ta bước vào sự tồn tại trên Trái Đất, thực tại ở chiều không gian thứ ba, chúng ta tồn tại với bề ngoài như những diễn viên đang đóng nhiều vai khác nhau. Đối với một số người, đó là cuộc phiêu lưu, là trải nghiệm. Với những người khác, đó là sự mắc kẹt trong một ảo tưởng với tất cả các phẩm chất của thực tế. Bất kể chúng ta nhận thức nó như thế nào, thì chúng ta tự động tạo nghiệp chỉ bằng việc sống trong không gian này, và bị mắc kẹt trong thực tại này cho đến khi trả được nợ. Còn rất nhiều điều khác đang diễn ra ở hậu trường mà chúng ta có thể nhận ra được. Nhưng người ta đã nói rằng, “Nếu chúng ta biết câu trả lời, đó không còn là phép thử.” Và vì vậy chúng ta khao khát được quay trở lại nơi mơ hồ mà chúng ta gọi là “nhà”, một cách không ý thức rằng điều này không thể xảy ra cho đến khi chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của mình ở đây.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.