Từ Khi Chết Đến Đầu Thai - Chương 4

 

Chương 4 


Trường học





Tôi đã đi vào cõi linh hồn thú vị nhiều lần. Đó là nơi chứa đựng nỗi sợ hãi lớn nhất của con người, và cũng là nơi đặt ra những câu hỏi muôn thuở, “Tôi sẽ đi đâu sau khi chết?” Mọi người đều tự hỏi điều gì sẽ xảy ra với họ, liệu họ có bị lãng quên hoàn toàn, hay nhân cách của họ sẽ tiếp tục. Ngay cả những người hữu thần nhất cũng còn ẩn chứa những bất ổn bên trong họ. Tôi không có mọi câu trả lời, nhưng tôi tin tôi có thể giúp họ thông qua những thông tin mà tôi đã nhận được trong quá trình nghiên cứu hồi quy của mình. Ngay cả những người mắc chứng mộng du hồi quy cũng không thể nói cho ta biết những gì mà họ không biết. Nhưng khi ta nhận được nhiều tường thuật giống nhau từ nhiều người khác nhau, ta phải thấy rằng nó có giá trị gì đó. Có thể điều đó đúng bởi vì đa số đều muốn tin rằng thế giới bên kia là một nơi yên bình và mãn nguyện.

 

Cá nhân tôi thấy ý tưởng ở trong lòng đất đợi cho đến Ngày phục sinh hoặc Ngày Phán xét là hoàn toàn phản cảm. Ngoài ra, ý tưởng bay lơ lửng trên mây chơi đàn hạc vĩnh viễn không phải là những gì tôi nghĩ về Thiên đường. Tôi nghĩ rằng những thứ này sẽ nhanh chóng bị nhàm chán. Có lẽ tôi thấy khái niệm về trường học hấp dẫn hơn bởi vì tôi có sự tò mò vô tận và nhu cầu tìm kiếm kiến thức không ngừng nghỉ.

 

Dù thế nào đi nữa, tôi nghĩ điều này mang lại cho chúng ta những tường thuật tốt nhất có thể và có thể, chỉ có thể, là những câu trả lời cho một số câu hỏi ám ảnh mà tất cả chúng ta đều đang gặp phải.

Nhiều lần khi tôi giúp các đối tượng khác nhau hồi quy về kiếp trước, họ không trở về một cuộc đời nào cả. Các câu trả lời của họ tiết lộ rằng họ đang ở giữa, giữa các cõi linh hồn hoặc các giới và ở những nơi khác nhau. Phổ biến nhất trong số này là trường học. Tôi đã đề nghị họ mô tả nơi này.

 

S: Đó là ngôi trường của kiến thức. Tôi nhìn thấy hội trường. Nó có những cái cột cao, và đều có màu trắng. Ánh sáng thực - mô tả sao nhỉ? Ánh sáng đến từ bên trong và bên ngoài, từ mọi thứ và chỉ có ánh sáng.

D: Ý cô là giống như ánh sáng mặt trời?

S: Không phải sáng như vậy, nhưng …kéo dài hơn. Rất yên bình, rất thoải mái, rất bình tĩnh. Đó là một nơi rất đẹp để ở.

D: Ngôi trường kiến thức này ở đâu?

S: Chỉ ở đây. Nó ở một rung động khác so với những rung động tồn tại trên Trái Đất. Nó nằm trên một cõi tồn tại riêng biệt.

 

D: Nó không kết nối với Trái Đất?

S: Chúng tôi học về những gì chúng tôi đã làm, và theo cách đó nó có một liên hệ với Trái Đất nhưng chỉ có vậy thôi.

D: Cô nói nó giống như một hội trường lớn. Tất cả các lớp học đều tổ chức trong hội trường đó?

S: Không, có các phòng học. Tôi đoán đây là kiểu như một lối đi chính. Ta có thể thấy bất cứ thứ gì ta muốn thấy ở đây. Chỉ cần hình dung ra thì nó sẽ xuất hiện. Ta có thể làm cho nó tốt đẹp hơn hoặc tệ đi nếu ta muốn. Nếu ta đang đối mặt với lương tâm cắn rứt và muốn làm cho mình đau khổ, ta cũng có thể làm điều đó. Ta có thể làm cho môi trường xung quanh trông giống như những gì ta muốn hoặc theo cách mà ta đã hình dung về nó. Ở một số cõi giới, bao gồm cả nơi mà tôi đang ở bây giờ, giống như đang ở trên một cõi cao hơn của Trái Đất, nên địa hình ở đây trông tương tự, nhưng có mức năng lượng tốt hơn. Ý tôi là, có những ngọn đồi, ngọn núi và các thung lũng, nhưng có thể không được định vị chính xác như những ngọn đồi đó trên Trái Đất. Có cây xanh và mọi thứ, nhưng màu sắc đậm hơn và tinh khiết hơn. Người ta cũng có thể có các tòa nhà và những thứ như vậy ở đây, nhưng thông thường các cấu trúc của năng lượng bị ảnh hưởng theo cách để tạo ra được một hình ảnh nhất định.

 

D: Những người khác ở đó có nhìn thấy những thứ giống như cô không?

S: Có, những ngọn núi và cây xanh là đặc điểm chung của cõi này và mọi người đều nhìn thấy. Đó là Trái Đất, nhưng ở một mức năng lượng khác. Mặt đất vững chắc, các ngọn đồi cũng vững chắc, cây cối và muôn thú thực sự tồn tại; chúng đều có thực ở đây. Giống như một cõi hóa thân mà tôi sẽ lại đến lần nữa. Nhưng vì các quy luật năng lượng khác nhau mà mọi thứ khác có thể được hình dung ra với những cấu trúc nhân tạo khác nhau.

 

D: Mọi người đều phải hình dung ra hay những thứ này lúc nào cũng ở đó?

S: Nó luôn ở đó. Vấn đề chỉ là nhận thức của các cá nhân về việc ta có nhận ra được nó hay không thôi.

D: Ý cô là có những người có thể đến đó và không nhìn thấy những thứ mà cô đang nhìn thấy?

S: Không, tôi đang nói về những người ở cõi hóa thân. Họ sẽ không nhận thức được điều đó bởi vì họ đang nhận thức mọi thứ ở cấp độ thấp hơn hoặc một cõi giới thấp hơn.

 

D: Nơi này có giống với nơi mà mọi người thường gọi là “Thiên đường” không?

S: Không. Có lẽ đó là nơi mà mọi người gọi là “thiên đường”. Tôi đang phân biệt giữa thiên đường và vườn địa đàng bởi vì vườn địa đàng (paradise) có nghĩa là một Trái Đất hoàn hảo. Đôi khi là ở trần gian, nhưng không có sự hủy diệt và phá hủy tồn tại ở cõi hóa thân. Và thiên đường (heaven) là một cõi cao hơn mà những linh hồn tự nhận thức được, mặc dù không thể mô tả một bức tranh rõ ràng về thiên đường với vốn từ vựng và khái niệm thiếu thốn trong cõi hóa thân. Thiên đường (heaven) liên tưởng đến một tầng cao hơn nơi mọi thứ đều là năng lượng. Và vườn địa đàng (paradise) thì liên tưởng đến một nơi gọi là cõi “thấp hơn” này, nơi vẫn giống như Trái Đất vì ta vẫn đang ở một cõi cao hơn Trái Đất.

 

D: Vậy bất cứ khi nào ai đó nói về việc lên Thiên Đường (Heaven), họ sẽ lên một cõi cao hơn nơi không có những…hình ảnh, có thể nói vậy. Ở đó mọi thứ là năng lượng hay có những cảnh tượng xung quanh?

S: Chà, chủ yếu là năng lượng và sử dụng năng lượng. Nhưng khi mọi người nói về cái chết và đi lên thiên đường (heaven), thì những gì họ thực sự sẽ làm là đi đến vườn địa đàng (paradies) bởi vì mọi thứ phải được thực hiện theo thứ tự và mọi thứ phải được nhận thức và thấu hiểu theo thứ tự. Ta phải chuẩn bị cho những cấp độ cao hơn để có thể hòa nhập một cách công bằng hơn.

 

D: Nhưng ở nơi được biết là thiên đường, nó sẽ trống rỗng hay là có những cảnh tượng, các công trình, hay thứ gì khác?

S: Không, không có các tòa nhà. Nhận thức của ta rất khác và ta có thể nhìn thấy những năng lượng. Nó sẽ giống như những màn trình diễn tuyệt vời của cực quang. Ta sẽ là năng lượng của chính mình và ta có thể sử dụng năng lượng để đạt được những điều khác nhau và gây ra những điều khác nhau. Khi ta ở trên các cõi cao hơn được gọi là thiên đường, ta có thể nhìn xuống những cõi giới thấp hơn rất dễ dàng và nhìn thấy các cõi vật chất và xem chuyện gì đang xảy ra ở đó. Không có vấn đề gì khi ta nhìn thấy mọi thứ: vấn đề chỉ là ta đang ở cấp độ nào cũng như ta thấy được những gì. Nhưng sẽ không có những thứ xung quanh bởi vì không có đường chân trời.

 

D: Nhưng cô nói là mọi người sẽ không đi đến được đó ngay.

S: Đúng rồi. Thông thường, khi một người chết đi, sẽ có một giai đoạn chuyển tiếp để người ta có thể thích nghi với sự thật là người ta không còn ở trên cõi hóa thân nữa. Khi một người thích nghi được với thực tế đó thì người ta có quyền tự do di chuyển giữa các cõi giới mà người ta có thể tiếp cận được, tùy theo cấp độ tinh thần của họ.

 

D: Có ai khác ở đó với cô tại ngôi trường không?

S: Có khoảng 50 người ở trong…lớp của tôi. Có những người khác ở đây, nhưng chúng tôi không làm gì nhiều với họ. Họ đang giải quyết các vấn đề khác. Họ có các bài học khác nhau để học, và họ phải chấp nhận các bài học đó bên trong họ. Tôi chỉ xem xét rằng tôi đang đợi. Tôi biết tôi sẽ quay lại. Tôi học ở đây và tôi có thể xem xét và đánh giá những điều đã xảy ra khi ở trên Trái Đất vì tôi không bị cản trở bởi những ảnh hưởng trên trần gian.

D: Khi cô học, cô tự học hay phải có sự giúp đỡ của người khác?

S: Không. Tôi nhận được sự giúp đỡ nếu tôi cần. Nếu tôi tìm kiếm hoặc nếu tôi đặt câu hỏi, mọi người sẽ đến và ở đó.

D: Ai đang dạy cô?

 

S: Các thầy. Mỗi lớp có nhiều thầy. Họ dạy chúng tôi cách tự học.

D: Mọi người trông như thế nào? Ý tôi là họ có mặc quần áo không?

S: Ở đây họ mặc áo choàng, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Về cơ bản, cách mà ta nhìn thấy ở đây là các chất ở các dạng khác nhau. Đôi khi ta sẽ nhìn thấy một người nào đó có hình dạng cơ thể và họ sẽ mặc quần áo nhưng trông họ sẽ khá là trắng và trong suốt. Hoặc đôi khi nếu họ muốn trông rắn chắc hơn thì họ sẽ như vậy. Và bất kỳ loại quần áo nào họ muốn thể hiện, họ sẽ làm cho nó hiện ra như hình ảnh mà họ phản chiếu vào thời điểm cụ thể đó.

D: Vậy tất cả bọn họ đều không giống nhau.

 

S: Không. Và thậm chí một người cụ thể sẽ không nhất thiết phải trông giống nhau từ lúc này sang lúc khác. Nó tùy vào những gì họ muốn thể hiện. Nhưng vào thời điểm này, nơi này, họ mặc áo choàng.

D: Cô đang học gì ở ngôi trường đó?

S: Tôi đang nghiên cứu kinh nghiệm sống và những ảnh hưởng. Tôi học rất lâu và rất chăm để học và hiểu. Tôi gom hết các kinh nghiệm của mình lại với nhau và biên tập để xem xét sự tồn tại của tôi. Tôi tự hỏi mình: Những điều này đã ảnh hưởng như thế nào đến tôi? Tôi đã xử lý chúng như thế nào? Ở đây rất bình yên và tĩnh lặng nên tôi có nhiều thời gian cho bản thân - tôi nghĩ và tôi giải quyết những việc này một mình. Đôi khi tôi quay lại những trải nghiệm của mình và cố gắng để hiểu nó. Bà thấy đấy, trong cuộc sống, tôi nghiêng về phía các phán đoán của mình để khiến nó phù hợp với bất cứ lý do gì - thường là để khiến cho tôi cảm thấy có lý với hành động của mình. Và ở đây, tôi có thể phân tích xem xét tình huống một lần nữa để có cái nhìn chân thực hơn về những gì đã thực sự xảy ra. Tôi cố gắng hiểu tại sao tôi lại hành động và phản ứng như vậy để không lặp lại những lỗi lầm trước đây. Chúng tôi tích lũy được kiến thức tuyệt vời ở đây về các bài học phải học, các nghiệp chướng cần phải giải quyết. Chúng tôi học được nhiều điều về cách cư xử với bản chất con người và về những vấn đề mà tôi phải đối mặt. Ngoài ra những vấn đề mà tôi sẽ phải đối mặt và những quyết định mà tôi phải quyết sẽ được thực hiện thông qua việc này. Và qua việc này, tôi sẽ học cách để phát triển và trưởng thành.

 

D: Cô sẽ đối mặt với những vấn đề này ở đó chứ?

S: Không, lần tái sinh tới của tôi. Tôi đang chuẩn bị để tái sinh một lần nữa.

D: Họ có cho cô biết cô sẽ phải đối mặt với những vấn đề gì không?

S: Một số cái, nhưng không nhiều. Chúng tôi chỉ đang xem xét những gì tôi nên quyết định và nói về những công việc mà tôi muốn xử lý và những vấn đề mà tôi muốn giải quyết.

D: Ý cô là cô đang cố gắng tìm ra những vấn đề mà cô muốn xử lý hay đã có những vấn đề mà cô phải xử lý?

S: Một số vấn đề ta phải xử lý. Nhưng hiện tại thì đó thực sự là một tình huống để học hỏi.

 

D: Cô có nghĩ rằng sẽ có nhiều vấn đề mà cô phải đối mặt lần tới không?

S: Tùy vào những gì mà ta gọi là vấn đề. Nhiều vấn đề chỉ là các quyết định và cách mà tôi sẽ xử lý với tôi và các mối quan hệ với những người khác. Khi ta trải qua một điều gì đó trên Trái Đất, có thể là tốt, có thể là xấu, quan trọng là thái độ của ta, cái cách mà ta chấp nhận nó. Làm thế nào để ta xử lý những lần bị thất bại? Cái cách mà ta đối mặt với những chiến thắng như thế nào? Cách mà ta xử lý những tình huống và đối phó với những vấn đề? Ta chấp nhận sự thất bại như thế nào? Ta có hòa nhã không? Bà biết đấy, các tình huống trong cuộc sống. Tất cả những thứ này tổng hợp về ta và ta là ai. Và sự tự lừa dối bản thân, một vấn đề lớn. Mọi người không thể trung thực và không thể nhìn vào mọi thứ. Họ viện đủ lý do tại sao họ làm mọi việc và biện minh và vặn vẹo nó cho đến khi không còn chút sự thật nào.

 

D: Có bài học cụ thể nào mà cô đang gặp khó khăn không?

S: Tôi phải học cách để lên tiếng cho chính bản thân mình. Tôi phải học để trở nên khắt khe hơn và không để mọi người thao túng mình quá nhiều. Một phần vấn đề của tôi là tôi đã ở đây quá lâu và luôn nhận thức được rằng đó không phải là một vấn đề lớn, rằng tôi thường do dự trong các tình huống. Tôi đã để mọi người thao túng mình vì nó không thực sự tạo ra nhiều sự khác biệt với tôi. Vì vậy, tôi phải trở nên quyết đoán hơn và học cách đưa ra quyết định. Tôi không thực sự thích làm điều này.

D: Cô có tạo ra những tình huống để có thể giải quyết vấn đề đó không? Hoặc có kế hoạch xa cho việc đó?

S: Tôi nghĩ ta tạo ra quá nhiều tình huống. Bất cứ điều gì trong tâm trí cứ thỉnh thoảng lại xuất hiện. Linh hồn của ta biết thứ gì ta cần học và nó tạo ra những tình huống mà ta không thực sự nhận thức được điều gì đang xảy ra. Nhưng tất cả mọi thứ xảy ra đều có lý do. Khi tôi ở đó trên Trái Đất, tôi không thực sự biết, tôi sẽ không thực sự quyết định. Tôi sẽ chỉ nghĩ rằng chúng đang xảy ra một cách tình cờ. Nhưng tất cả mọi thứ đều đã được nghĩ và lên kế hoạch cho các mục đích.

 

D: Có ai giúp cô lập các kế hoạch đó không?

S: Có, đôi khi tôi để cho những người khác ở đây giúp tôi. Có một người phụ nữ đã giúp tôi rất nhiều. Cô ấy chăm sóc tôi. Đôi khi, ngay cả trong một cuộc đời, tôi dường như nhận thức rõ về sự tồn tại của cô ấy, ví dụ, khi tôi đang lớn từ một đứa trẻ. Đôi khi tôi tham gia rất sâu vào mọi thứ và tôi không nhận ra được sự hiện diện của cô ấy. Ở đây, đôi khi cô ấy chỉ cho tôi thấy những hành động nhất định sẽ ảnh hưởng đến tôi như thế nào trong một cuộc đời. Cô ấy chiếu lên như ở trên màn hình chiếu phim trên tường. Và cô ấy sẽ nói nhưng thứ như, “Đây là điều sẽ xảy ra nếu cô làm điều này; và đây là vấn đề mà cô sẽ phải đối mặt.” Bà biết đấy, cô ấy sẽ thích những điều mà tôi không hề hay biết. Trong cuộc sống, có những khó khăn khi tôi biết có điều gì đó không ổn nhưng không thể thấy được. Đôi khi cô ấy tạo ra những thứ mà tôi cần phải biết. 

 

D: Cô có biết cô sẽ ở đây bao lâu không?

S: Không lâu đâu. Tôi biết tôi cần phải tiếp tục. Tôi muốn học tất cả những gì tôi có thể. Tôi cố gắng tiếp tục tất cả việc học của tôi nhiều nhất có thể. Đôi khi tôi nghĩ rằng tôi đã có khá nhiều thứ và rồi luôn có những thứ khác xuất hiện, những điều mà tôi chưa từng nghĩ đến. (Vẻ suy nghĩ). Bà không bao giờ hoàn toàn hiểu được những điều này, tôi đoán là vậy. Nhưng bà có thể hoàn thiện nó, và thử. Giống như đặt một thứ gì đó vào lò để tinh luyện nó.

D: Cô có thích trải nghiệm Trái Đất không?

S: Chà, mặc dù tôi nghĩ mình không thể học thêm được gì, mỗi lần tôi lại học thêm được điều gì đó. Tôi có khuynh hướng nổi loạn. Tôi biết tôi vẫn chưa vượt qua được; vẫn chưa, mặc dù tôi thích nghĩ rằng tôi đã vượt qua được.

 

D: Cô có bị bắt buộc phải quay trở lại Trái Đất và tái sinh trong một cơ thể hay cô sẽ có quyền được chọn?

S: Không, vì không có. Nếu là tìm cơ thể thích hợp nhất, thì có, vì đó có thể là điều tốt nhất. Tuy nhiên, không có quy tắc nào nói rằng một người phải hóa thân, vì không ai nói rằng một người sẽ chọn đầu thai mãi mãi. Điều đó tùy vào lực sống liên quan. Tôi có thể ở đây và học hỏi hoặc tôi có thể quay trở lại. Tôi có thể sẽ quay trở lại. Tôi nhìn vào sự bình yên và tôi nghĩ rằng tôi đã sẵn sàng cho những thử thách.

D: Cô có quyết định gì khi quay trở lại không?

 

S: Khi tôi tìm được một người mà tôi cảm thấy sẽ phù hợp với nhu cầu của tôi, thì tôi sẽ có sự lựa chọn. Ta sống cuộc đời với những người khác. Ta xây dựng các mối quan hệ và cảm xúc. Ta cởi mở, ta cảm nhận, và cuộc sống của họ sẽ ảnh hưởng đến ta.

D: Đó là tất cả đã được lên kế hoạch từ trước?

S: Đó là bởi vì có rất nhiều người muốn quay trở lại mà lại có quá ít cơ thể.

 

D: Cô có tự mình đưa ra tất cả các quyết định này hay không?

S: Không, chúng tôi là những người ít quyết định. Những giáo viên và những bậc thầy giúp chúng tôi quyết định những quyết định quan trọng và các diễn biến chính.

D: Có vẻ như phức tạp.

S: Vâng, nhưng nó hiệu quả. Sẽ quá phức tạp nếu ta phải tự mình tìm ra. Hơn nữa, sự thật là mọi người đều muốn làm cho mọi thứ cực kỳ dễ dàng cho chính họ và không gặp các vấn đề gì. Ta sẽ không phát triển được theo cách đó.

 

D: Cô có thể chọn được kiểu người mà cô muốn trở thành không?

S: Có một số tính cách. Ta là tổng tất cả mọi thứ ta đã từng làm. Ta là một người. Ta có thể bị những người xung quanh ảnh hưởng trong thời thơ ấu của mình một chút nhưng chỉ là các yếu tố thêm vào. Nó không thực sự thay đổi được ta. Ta là chính ta, những gì ta đã làm, những gì ta đã nói, những gì ta đã nghĩ, cách mà ta đã sống và xử lý mọi tình huống. Ta là tổng hòa của tất cả những thứ này.

 

D: Còn ý chí tự do thì sao?

S: Một phần là…mỗi linh hồn có một tính cách. Do đó, có ý chí tự do trong thực tế là chúng ta biết người ta sẽ quyết định như thế nào trong bất kỳ tình huống nhất định nào, bởi vì họ là người đó. Dựa trên những gì họ đã làm trong kiếp trước, tính cách rất dễ đoán. Họ có thể ngăn một số điều nhất định chỉ bằng cách thay đổi hoặc đi ngược lại tính cách, nhưng sẽ là bất thường nếu người ta thay đổi điều đó một cách mạnh mẽ.

 

D: Tôi nghĩ ý cô là những thứ này đã được thiết lập và đó là cách mà chúng phải diễn ra như vậy. Rằng ta không có gì để nói đến.

S: Ta sẽ không học được gì trừ khi ta phải đưa ra quyết định của chính mình. Ta phải xử lý những sai lầm của chính mình.

D: Vậy thì thuyết tiền định của chúng ta có đúng không?

S: Trong chừng mực mà tiền định ta thấy là của riêng ta, và không được xác định bởi một số Thiên chúa trên trười, những người đã nói là, “Bạn sẽ làm điều này và sẽ làm điều đó. Và bạn và bạn và bạn phải làm những việc khác”. Cơ duyên mà ta có thể nhìn thấy về tương lai của mình hoàn toàn là do ta tự lựa chọn con đường mình sẽ đi. Có thể sẽ liên quan khi nói rằng “ta” mà ta nói đến ở đây có phạm vi rộng hơn nhiều so với những gì mà bản thân ta có thể tiếp cận. Trong mỗi chúng ta có một phần lớn hơn nhiều so với những gì ta nhận thức được. Mỗi người trong chúng ta đều là những phần nhỏ của tảng băng trôi và chính tảng băng này sẽ quyết định số phận của chúng ta. Đó là lý do tại sao thật dễ dàng để nói về những trải nghiệm mà ta có thể gọi là “khó chịu” với một vị thần nào đó, một vị thần không nhìn thấy được ở trên trời. Ai đó nói, “Bạn sẽ rên rỉ, than vãn, nghiến răng nghiến lợi, trong khi người bên cạnh thì cưỡi ngựa lộng lẫy và sống một cuộc đời xa hoa”. Đó không phải là trường hợp. Đó chỉ là cách mà mỗi chúng ta đang nói từ góc nhìn hạn chế của chính mình.

 

D: Vậy không phải tất cả đều là “nhân duyên”?

S: Chỉ ở một mức độ nhất định. Đó là nhân duyên ở chỗ, như tôi nói, ta biết về tính cách đó và cuối cùng rồi thì người đó sẽ đi đến quyết định đó. Tính cách về cơ bản thì vẫn vậy. Nó chỉ thay đổi khi ta trưởng thành lên.

D: Vậy ta có một ý tưởng về kiểu tình huống sẽ hoạt động. Một số người nói rằng ta không có bất kỳ sự lựa chọn nào về mọi thứ.

S: Đó chỉ là cách nói của mọi người, “Vì chúng tôi không có bất kỳ lựa chọn nào về vấn đề này nên tại sao tôi lại phải lo lắng về những gì đang xảy ra, bởi vì nó sẽ xảy ra”. Và đó chỉ là cách của một người rất lười biếng và không muốn phát triển.

 

D: Vậy thì rõ ràng là họ có rất nhiều điều để nói. Cô có nghĩ rằng việc ta sẽ gặp và sẽ kết giao với ai là những gì đã được lên kế hoạch trước hay không?

S: Một mức độ nào đó, bởi vì ta có những mỗi ràng buộc trước đây với hầu hết những người mà ta sẽ gặp trong suốt cuộc đời. Ta sẽ có những điều cần phải giải quyết giữa hai hoặc nhiều cá nhân. Đôi khi ta đến với nhau trong một bộ ba, đôi khi ta đến với nhau trong một nhóm, và có những điều ta phải làm với những người này. Đôi khi ta được sinh ra trong nhóm đó khiến cho mọi thứ dễ dàng hơn. Điều này cũng giải thích tại sao một số cha mẹ và con cái không thể chịu đựng được nhau vì họ đã từng ghét nhau trước đó. Họ quyết định rằng họ muốn cố gắng giải quyết ít nhất một điều gì đó giữa họ nhưng họ không xử lý tốt.

D: Nhưng một khi ta quay trở lại trong cơ thể, ta sẽ không thể nhớ những điều này.

S: Điều đó đúng ở mức độ lớn hơn. Nhưng luôn có những cách khai thác vào ý thức của họ. Chỉ cần thời gian và cách nghiên cứu.

 

D: Nhiều người hỏi tôi tại sao chúng ta không nhớ về tiền kiếp của mình. Họ nghĩ rằng sẽ dễ hơn nếu chúng ta nhận thức được về những mối liên hệ nhân quả này.

S: Không có đâu, mà nó sẽ khiến cho mọi thứ trở nên quá phức tạp. Ta có thể tưởng tượng, sẽ khó khăn như thế nào để sống cuộc sống hàng ngày khi mà ta có quá nhiều ký ức của vô số kiếp trước liên tục bắn phá? Ta sẽ không bao giờ có thể tập trung vào những bài học mà ta phải học trong suốt cuộc đời này. Đôi khi, khi còn là một đứa trẻ, ta nhớ lại những mối quan hệ trong quá khứ, vì vẫn còn rất gần gũi với nó. Nhưng rồi những ký ức mà ta có được trong những năm tháng sau đó, sẽ chôn vùi những ký ức này và ta sẽ quên đi, mặc dù chúng vẫn ở đó trong tiềm thức của ta. Kết quả là, khi ta có một cảm giác, ta nên làm điều này thay vì điều khác, và ta làm theo cảm giác đó, nghĩa là nói chung thì tiềm thức của ta đang nhắc nhở ta một cách tinh tế về một khía cạnh nào đó của nghiệp chướng.

 

D: Về thứ gì đó mà ta đã không làm đúng trước đây.

S: Vâng. Đó là lý do tại sao, về nghiệp chướng nói chung, ta đã được phép phát triển kỹ thuật thôi miên này, và các kỹ thuật y học khác như một cách để tìm hiểu về các nghiệp trong quá khứ để những người liên quan có thể tiến bộ nhanh chóng hơn. Điều đó có liên quan một phần đến việc bước vào Thời đại Bảo bình.

D: Đó là một số lối tắt nhỏ. - Nhưng đó là suy nghĩ của nhiều người, rằng họ có thể tự mình ghi nhớ những điều này. Họ nghĩ rằng nó sẽ giúp giải quyết các vấn đề của họ.

S: Họ đang kỳ vọng quá nhiều. Thông thường mọi chuyện không xảy ra theo cách đó. 

 

D: Có vẻ như sẽ dễ dàng hơn nếu ta nhớ lại những vấn đề mà ta đã gặp với những người này.

S: Nhưng mọi chuyện sẽ khó khăn hơn vì ta sẽ mang theo những định kiến của quá khứ về tương lai cùng với những hồi tưởng. Đó là những gì chúng tôi đang cố gắng để tránh. Trong một số trường hợp, việc này hữu ích. Một số người có thể xử lý tốt hơn so với những người khác một chút. Nhưng trong hầu hết các trường hợp thì nó không hiệu quả. Nếu ta vẫn còn tức giận vì những cảm xúc trong quá khứ, tất cả những gì ta có chỉ là sự tức giận mà không có nhiều lý trí. Và vì vậy không phải lúc nào cũng hữu ích.

D: Nhưng người ta nói, “Nếu tôi nhớ lại những gì đã xảy ra với tôi trước đây, tôi có thể hiểu và xử lý tốt hơn.”

 

S: Điều đó không phải lúc nào cũng đúng. Bởi vì nếu bây giờ họ đã đủ trưởng thành để giải quyết những bất bình đó, tôi sẽ nói rằng, họ có lẽ đã đủ trưởng thành để xử lý những việc đó theo những cam kết trước đó. Nhưng nếu họ đang gặp vấn đề với việc giải quyết nó lúc này, trên sự tiên tưởng, như đã từng - chỉ cần chấp nhận - thì họ không thể chấp nhận vấn đề trước đây để giải quyết nó.

D: Vậy thì tốt hơn là một số người không nên nhớ.

S: Vâng, nói chung là vậy. Cũng có những ngoại lệ.

D: Một số người, dù sao thì, tính cách của họ cũng chưa đủ cao để hiểu những điều này.

S: Đúng.

D: Vậy cô có biết nghiệp là gì không?

 

(Một định nghĩa chung về nghiệp là: luật phổ quát về cân bằng, của nhân và quả, nơi mọi thứ tốt và xấu đều phải được hoàn trả hoặc cân bằng.)

S: Tôi nghĩ bản thân từ này…những người khác nhau đều đã thêm vào những ý nghĩ của riêng họ. Thật khó để nói, nhưng theo nghĩa của một từ rất chung thì nó có nghĩa là yêu thương. Ví dụ, ta biết là nếu ta giết người, thì ta phải đối mặt với nó một lần nữa. Ví dụ, giả sử ta giết người vì tiền. Sau đó, ta phải đối mặt với điều tương tự một lần nữa cho đến khi ta có thể vượt qua. Các tình huống thường xoay chuyển và ta có thể bị ru ngủ vì tiền.

 

D: Ồ, một sự đảo ngược hoàn toàn.

S: Vâng, hoặc ta có thể mất đi một cuộc sống thú vị nơi mọi thứ đều dễ chịu và tốt đẹp. Ta làm nó ngắn đi. Vì vậy ta phải trải nghiệm việc mất mát một thứ gì đó. Mọi thứ đều hiện hữu.

D: Tôi đã nghe nói nhiều về các cách khác để trả lại. Không phải là mạng đổi mạng.

S: Không, nếu nói ta tạo ra một sự bất công lớn với một người. Ta làm điều gì đó sai trái với họ. Sau đó, ta có thể phải quay lại trong một cuộc sống khác và phục vụ họ. Có thể ta phải chăm sóc, phục vụ họ và là người bảo vệ họ để bù đắp cho những sai lầm mà ta có thể đã phạm phải trước đây. Vì vậy, đôi khi đó là sự cống hiến của một cuộc đời. Từ bỏ bản thân vì người khác. Những gì ta làm luôn được chứng minh theo một cách nào đó.

 

D: Còn cô thì sao? Cô là một tâm hồn trẻ hay già? Nói cách khác, cô đã đi loanh quanh trong một khoảng thời gian ngắn hay dài?

S: Tất cả các linh hồn đều ở cùng một mức độ. Một số người trong chúng ta, đã chọn các lý do cá nhân cho riêng mình, để hóa kiếp vào các cơ thể thường xuyên hơn những người khác. Đó là nơi họ nhận được thuật ngữ là “tâm hồn già hay trẻ”. Một số linh hồn còn trẻ về kinh nghiệm trần thế. Tôi nhận thấy rằng tôi thích làm những gì có thể theo cách hữu hình để giúp đỡ không chỉ bản thân mà còn những người khác nữa. Vì vậy, tôi đã có xu hướng tiếp tục quay lại nhiều lần.

D: Vậy một linh hồn trẻ sẽ là một linh hồn chưa có nhiều kinh nghiệm về Trái Đất?

S: Vâng, hoặc chỉ mới có trải nghiệm ở các cõi khác, vì Trái Đất không phải là cõi duy nhất của nhận thức.

 

D: Cô nói rằng cô sẽ đến trường; rằng cô đã học những bài học ở đó. Chà, nếu ta có thể học được những bài học khi đang ở trong thế giới linh hồn, thì tại sao lại cần phải hóa kiếp vào các cơ thể?

S: Điều này rất là cần vì thực tế là - giống như khi ta đọc một cuốn sách. Khi ta đã đọc một cuốn sách, kiến thức trong đầu mình, nhưng ta chưa sử dụng được nó. Và nếu ta không sử dụng kiến thức này thì nó không có giá trị gì cả. Ta không thể thay đổi bản thân nếu không trải nghiệm một lý do để thay đổi. Nó mạnh mẽ hơn, cá nhân hơn nếu ta là người đang trải nghiệm hoặc sống với những vấn đề đó. Khi ta chỉ mới đọc về thứ gì đó thì ta không có cảm giác này. Ta có thể tìm hiểu tất cả về cách làm một điều gì đó bằng cách đọc sách, nhưng trừ khi ta trải nghiệm “thực hành”, thì nó sẽ không giúp ta tốt lên chút nào cả.

 

D: Người ta nói rằng rất khó để trải nghiệm Trái Đất trong cơ thể người. Cách này rất khó để rút ra bài học. Cô có nghĩ vậy không?

S: Đó là một cách khó để học, nhưng lâu dài. Nếu ta có thể học được một bài học qua tất cả những khó khăn mà ta trải qua, thì bài học đó sẽ ở lại lâu. Tôi nghĩ chúng ta có thể sử dụng một phép so sánh với một khóa học đại học về hóa học. Ta có thể học cách để thực hiện thí nghiệm qua việc đọc sách nhưng cho đến khi thực sự trộn các hóa chất và tự mình làm theo hướng dẫn để xem kết quả thì mới thật sự học được bài học. Qua việc thực hành, ta hiểu về quy trình và các kết quả một cách đầy đủ hơn. Nhiều người có bằng đại học nhưng chỉ có kiến thức trong sách vở mà họ không thể áp dụng được cho cuộc sống. Đây là lúc phải trải nghiệm “sự thực hành”. Ví dụ này cũng có thể được áp dụng cho cơ khí và các nghề tương tự khác, gồm cả việc học trong sách và xử lý vật liệu trên thực tế.

 

D: Cô có biết cô đã sống qua bao nhiêu kiếp không?

S: Tôi không biết. Có thể là một trăm, hoặc hơn. Tôi không nhớ nữa rồi.

D: Có khó để theo dõi không?

S: Có, sau khoảng năm mươi lần đầu.

Tôi có thể thấy điều này diễn ra như thế nào bởi vì tôi đã làm việc với một người phụ nữ khoảng một năm trời, với khoảng 26 cuộc đời, và họ đã bắt đầu lẫn lộn, tôi đã bắt đầu khó phân biệt họ với nhau. Tôi có thể thấy các cuộc đời đã ảnh hưởng đến nhau như thế nào và tất cả họ là các phần của một tính cách tích hợp, giống như những mảnh ghép.

 

D: Họ có lưu trữ hồ sơ ở đâu không?

S: Có, nhưng không quan trọng. Chỉ những trải nghiệm mới quan trọng.

D: Cô đã bao giờ nghe đến hồ sơ Akashic chưa?

S: Có, những lưu trữ của cuộc đời. Có những sinh mệnh là người bảo vệ những hồ sơ này và họ được phép đọc chúng. Một số người đã nghiên cứu và thực hành hàng năm trời có thể tiếp cận những hồ sơ này. Nhưng chỉ có số ít hoặc không ai trong số những người đã hóa kiếp mà tôi biết, có thể toàn quyền truy cập vào những hồ sơ này.

 

Một linh hồn khác thì thấy những hồ sơ này dễ tiếp cận hơn nhiều.

D: Cô có từng nghe đến những hồ sơ Akashic? (Cô ấy ngập ngừng). Có thể cô gọi là thứ gì khác. Cô có nghĩ có một nơi lưu trữ đâu đó để ghi lại toàn bộ những cuộc đời mà cô đã sống?

S: Ồ có. Tôi đoán là nếu tôi phải gọi nó là thứ gì thì tôi sẽ gọi đó là Cuốn sách của Sự sống - ghi lại những gì ta đã làm. Nó ở trên giá đằng kia. Nó rất to. 

D: Đó có phải chỉ là bản ghi của cô hay của tất cả mọi người?

 

S: Chà, mọi người có thể xem và tham khảo nó. Ta lật các trang ra, và nếu là tôi đang xem nó thì nó sẽ phản ánh những gì mà tôi tìm kiếm. Nếu một người khác nhìn vào nó, thì nó sẽ phản ánh những gì họ tìm kiếm. Đó là một cuốn sách như kiểu ma thuật. 

D: Tôi đã tự hỏi làm cách nào hồ sơ của mọi người có thể nằm trong một cuốn sách. Nó phải là một cuốn sách lớn.

S: Bà nghĩ bà muốn tìm gì thì nó sẽ hiện ra thứ đó, chỉ vậy thôi.

 

Một linh hồn khác cố gắng giải thích các hồ sơ Akashic ở mức độ cá nhân hơn.

S: Đúng với những niềm tin của bà, có những hồ sơ Akashic mà ta có thể truy cập để tìm kiếm thông tin cá nhân. Khái niệm về hồ sơ Akashic này có lẽ không được hiểu một cách đầy đủ. Chúng tôi muốn xác định rõ điều này ngay bây giờ. Có lẽ ta có thể sử dụng một phép so sánh, với hộp gửi đồ an toàn trong ngân hàng. Các hộp cá nhân này tự lưu trữ đồ đạc cá nhân quan trọng của ta. Khái niệm ngân hàng bản thân nó là một cái kho lưu trữ; tuy nhiên, mỗi hộp riêng lẻ chỉ chứa những thứ liên quan đến chính ta. Và vì vậy ta có thể thấy những gì mà ta đang lưu trữ, thực tế là hộp an toàn cho năng lượng của mình. Chỉ đơn giản là chúng ta có thể đi đến cái kho đó hoặc cái hộp cụ thể đó để tìm kiếm các thông tin của mình. Tuy nhiên, bản thân ta, lại chính là cách để tiếp cận thông tin này.

 

D: Những cái hộp an toàn này chứa tất cả hồ sơ về tương lai và quá khứ?

S: Chúng chỉ chứa những thứ phù hợp với ta tại thời điểm này thôi. Tất nhiên, có những lĩnh vực câu hỏi sẽ không thích hợp để ta nhận thông tin từ đó, và vì vậy ta sẽ không thể tìm thấy những gì thuộc loại đó trong cái hộp của mình.

D: Thông tin được gửi vào trong các hộp như thế nào? Đó là do cuộc đời mà ta đang sống, suy nghĩ của ta, hay là gì?

S: Tất cả những gì mà ta trải nghiệm, từng trải nghiệm đơn lẻ liên quan đến cuộc đời của ta, được tự động đưa vào khi ta trải nghiệm. Đơn giản như một cuốn băng đang được tạo nên cho cuộc đời của ta và sau đó ta có thể tham khảo bất cứ lúc nào.

 

D: Người khác có thể truy cập vào cuốn băng của ta không?

S: Tất nhiên là có, như bà đang làm qua công việc của bà.

D: Đó có phải là thứ mà ta gọi là một tình huống cuộc đời song song?

S: Thực sự có thể tham khảo chéo các hồ sơ Akashic của người khác đồng thời và cũng nhận được những ấn tượng về những trải nghiệm của một cá nhân khác. Điều này không phải là hiếm như ta nghĩ. Một phản ứng nhấn mạnh là một ảnh hưởng chính xác của cơ chế này.

 

D: Nói cách khác, khi chúng ta đang khám phá những gì có vẻ là trải ngiệm trong quá khứ, thì có thể là ta đang nghiên cứu hồ sơ Akashic của một người khác?

S: Hoặc có lẽ, là của chính bà.

D: Có cách nào để chúng ta xác định sự khác biệt không?

S: Có cần phải biết không? Thực tế là nó đang được phát lại, nhờ thực tế là nó đang được gửi đến cho bà, chứng tỏ rằng nó có liên quan. Vì vậy, ta không cần phải phân biệt xem hồ sơ lưu trữ đó thuộc về ai. Thực tế là hồ sơ đó đang được phát lại như một dấu hiệu cho thấy việc phát lại này thích hợp cho bà tại thời điểm cụ thể này.

 

Tôi cũng đã được kể rằng có một số điều không thích hợp để biết, và những câu hỏi đó sẽ không được trả lời. Một số thông tin là thuốc độc thay vì là thuốc chữa bệnh và tốt hơn hết là không nên cho chúng tôi biết về một vài việc - một hình thức kiểm duyệt để bảo vệ chính chúng tôi.

D: Có lý thuyết cho rằng tất cả cuộc đời của một người được ghi nhận dưới dạng năng lượng. Ta sử dụng một phép so sánh tương tự giống như cái máy ghi âm. Nhưng có ý kiến cho rằng mọi vật, ngay cả suy nghĩ và hành động và mọi thứ đều sinh ra năng lượng, và năng lượng này vẫn còn nguyên vẹn. Đây có phải là một phép so sánh tốt với cái hộp an toàn không?

S: Chính xác. Cũng có thể xóa đi nếu cần. Có lẽ là để loại bỏ một số phần cụ thể, các trải nghiệm không phục vụ cho mục đích hữu ích, ví dụ, Lò thiêu người của Auschwitz, về việc đốt người Do Thái.

 

D: Chúng ta có thể làm điều này một cách ý thức nếu ta quyết tâm không?

S: Bà cũng không thể nói được vì bà chỉ là một phần rất nhỏ trong toàn bộ con người của bà. Chính bản thân bà, toàn bộ, cùng những người giữ thông tin, có thể đưa ra quyết định đó được. Việc này không được thực hiện ở mức độ nhận thức. Vì bà không có quyền truy cập vào những thông tin có thể đưa ra quyết định về việc liệu bất kỳ phân đoạn trải nghiệm cụ thể nào phù hợp để xóa. Quyết định này liên quan đến những người lưu giữ hồ sơ cùng với những thể thức hoặc cấp độ cao hơn của nhận thức của bà.

 

D: Cô đã đề cập đến việc xóa các sự kiện như Lò thiêu người của Auschwitz. Những sự kiện này bị xóa vì tính tiêu cực hay sao?

S: Chúng tôi sẽ nói rằng, với những người đã từng trải nghiệm Lò thiêu, phần lớn đây không phải là những trải nghiệm được kỳ vọng. Nên để bảo vệ nghiệp của họ, nghĩa là, để điều này không gây ra những vấn đề trong kiếp sau của họ, trải nghiệm này có thể bị xóa bỏ. Đến nỗi tiềm thức của họ không thể tiếp cận với bi kịch của một sự kiện như vậy, vì nó sẽ thực sự gây ra các vấn đề trong kiếp sau.

D: Đây có phải là một phần của quá trình khi mà họ đi về nơi an nghỉ không?

S: Đúng. Đó là một quá trình chữa lành mà những trải nghiệm đau thương này bị vô hiệu hóa bởi năng lượng chữa lành.

 

D: Vậy cô có thể giải thích quy trình đó hoạt động như thế nào liên quan đến những người là thủ phạm của những tội ác đó?

S: Hồ sơ nghiệp chướng của họ sẽ phản ánh hình phạt thích hợp cho bất kỳ hành động tàn bạo nào được thực hiện. Vì vậy, khi lưu trữ những hành động tàn bạo này, người ta cũng cho rằng đó là những sự đền tội thích hợp, như thuật ngữ của toongiaso. Việc hoàn trả sẽ hiển nhiên là phải hoàn trả. Và vì vậy trong quá trình chuẩn bị cho lần hóa kiếp kế tiếp, bằng cách đánh giá xem cái nào cần được chữa lành, sẽ có những trải nghiệm chữa lành được đưa ra.

 

D: Tôi đã tự hỏi về việc trả nghiệp. Toàn bộ hành động có được hoàn trả lại trước khi ta tái sinh không?

S: Có lẽ nó là những kiểu tuyên bố riêng lẻ. Nghĩa là, có lẽ toàn bộ sự việc sẽ được xem xét. Trong khi đó, với những người khác, thì có thể chỉ có một phần tóm tắt ngắn gọn được phản ánh. Hoàn toàn phụ thuộc vào các cá nhân cụ thể, các mục tiêu cụ thể đang được lên kế hoạch cho cuộc đời sắp tới. Không thể đưa ra một khái niệm chung để bao hàm tất cả các khả năng được.

D: Cô có bao giờ phải nhìn lại tất cả các cuộc đời, hay cô chỉ cần quan tâm tới một số những cái cần kíp?

S: Ta đối phó với những cái không thật sự cần thiết phải ngay lập tức nhưng những cái mà ta cảm thấy đã đủ lâu để đối phó với một nghiệp cụ thể. Khi một người chết đi, những suy nghĩ tiếp theo của họ, có thể không chỉ để giải quyết một nghiệp chướng đặc biệt nào phát sinh trong cuộc đời cuối cùng, mà có thể là để giải quyết một nghiệp chướng ở những kiếp sau và kiếp trước đó, nếu ta cảm thấy ta có khả năng đối mặt với những gì đã từng xảy ra.

 

D: Ý cô là ta không giữ một cái thẻ, trong tất cả các cuộc đời mà ta đã sống, có thể nói như vậy, và quay lại?

S: Không, không giữ cùng một lúc. Các bản ghi chép vẫn ở đó. Để giải quyết cùng một lúc các nghiệp chướng thì là quá nhiều.

D: Vậy ta không xem lại toàn bộ cùng lúc và nói, “Giờ tôi cần làm cái này và cái này để sửa chữa nghiệp chướng từ các kiếp trở lại.”

S: Thường thì các nghiệp đã được giải quyết nếu chúng tồn tại lâu như vậy.

 

D: Cô có nhớ cuộc đời đầu tiên của cô không?

S: Nếu các bài học đã được thực hiện thì tôi thường có xu hướng quên đi.

D: Tôi luôn nghĩ rằng ta thường nhớ những thứ ta làm lần đầu tiên hơn những thứ khác.

S: Không nhất thiết là điều này luôn đúng.

 

D: Có quy tắc hoặc quy định nào rằng ta phải sống bao nhiêu cuộc đời không?

S: Một số người có thể hoàn thành nghiệp của họ trong một cuộc đời nếu họ sống một cuộc đời rất gương mẫu, và mọi việc kết thúc ở đó. Những người khác thì phải tiếp tục lặp đi lặp lại trong nhiều cuộc đời để tìm ra những điều mà họ đã mang lại cho bản thân và học những gì họ cần học. Một số người với rất ít kinh nghiệm có lẽ vì họ chỉ mới vừa quyết định sẽ thử hóa kiếp trên Trái Đất. Còn những người khác đã ở đây từ đầu đang tìm hiểu xem những gì họ cần làm. Những người khác, mà có lẽ, đã bắt đầu từ đầu với những người khác nhưng trải qua một thời gian nghỉ ngơi giữa các kiếp sống hoặc học hỏi thông qua các phương tiện khác, có thể đã chỉ sống qua một vài kiếp.

 

D: Cô đã bắt đầu hóa kiếp ngay sau đó?

S: Trong một khoảng thời gian rất ngắn, nghĩa là một khoảng thời gian dài từ đó đến nay. Tôi đã nghe nói có nhiều thông tin cần được học hỏi và thu thập. Nếu bất cứ thông tin gì mà tôi kể ở đây có thể giúp giải quyết nghiệp chướng mà tôi gánh chịu khi làm những việc chống lại những người khác. 

Tôi đã làm việc với người phụ nữ này trong một năm và đi qua gần 30 cuộc đời và tôi cảm thấy mình chỉ mới đào bới trên bề mặt.

 

S: Sẽ không cần thiết phải liên quan ở tất cả các cuộc đời bởi vì có lẽ một số cuộc đời là sự yên nghỉ và không có ý nghĩa gì với bất kỳ ai ngoại trừ sinh mệnh này. Tuy nhiên, có rất nhiều cuộc đời mà nhiều bài học sẽ được rút ra.

D: Tôi đang nghiên cứu từng cái để tìm ra một khuôn mẫu, một lý do khi nghiệp chướng được giải quyết theo các cách khác nhau.

S: Vâng. Nhưng không phải lúc nào cũng mong tìm được câu trả lời từ những gì ta nhận được. Ngay cả ở cấp độ của chúng tôi, chúng tôi chỉ đang nhìn nó từ một quan điểm, và từ quan điểm của chúng tôi, vẫn còn rất nhỏ bé so với cái tổng thể.

 

D: Tôi nhận thấy rằng một số cuộc đời tôi gọi là các cuộc đời đơn giản, các cuộc đời an nhàn.

S: Vâng, những cuộc đời không bị gánh nặng nghiệp chướng, dù tốt hay xấu.

D: Nhiều cuộc đời như vậy không được khỏe mạnh, thông minh. Ít nhiều về mặt thể chất.

S: Nhưng nó quan trọng với sinh mệnh đó và có ý nghĩa với việc làm tròn kết quả cuối cùng.

 

Một cuộc đời an nghỉ có thể được định nghĩa là một cuộc đời tầm thường, mặc dù tôi không nghĩ có cuộc đời nào gọi là thật sự tầm thường. Mỗi cuộc đời đều là một câu chuyện độc đáo của mỗi con người và tất cả đều có những công trạng nhất định. Một cuộc đời an nhàn có thể dài hay ngắn. Đó là một cuộc đời mà sinh mệnh đó sẽ trải qua một cách buồn tẻ, có vẻ như vô nghĩa, không có gì thực sự phi thường xảy ra.

Chúng ta đều biết có những người như thế, những người dường như lướt qua cuộc sống mà không có gì làm phiền đến họ. Họ không tạo ra sóng gió gì. Nghiệp chướng có thể được hoàn trả và giải quyết trong một cuộc đời như vậy; một cách rõ ràng mà không tạo ra nghiệp mới. Tôi tưởng tượng rằng ai cũng cần một cuộc đời như thế này một lần, vì chúng ta không thể liên tục đi từ cuộc đời đau thương này sang cuộc đời đau thương khác mà không sống chậm lại và thư giãn.

 

Một cuộc đời an nhàn là hoàn hảo cho điều này, và do đó, nó có giá trị, mặc dù tính cách đó có vẻ buồn tẻ và nhạt nhẽo. Điều này cũng có thể giúp chúng ta hiểu con người trong những kinh nghiệm của chính chúng ta, những người hiện đang sống theo kiểu này. Chúng ta nên nhận ra rằng, không thể phán xét họ. Chúng ta không biết người đó đang nghỉ ngơi từ cuộc sống nào, hoặc đang chuẩn bị cho cuộc sống nào; những thành tựu của họ có thể đã đạt được trong những cuộc đời khác, và những gì họ sẽ có thể đạt được trong những cuộc đời tiếp theo.

 

D: Có phải đó là ngôi trường duy nhất mà cô có thể học không?

S: Không, có nhiều loại trường khác trong các cõi tồn tại khác. Mọi thứ phải diễn ra và trải nghiệm ở một mức độ nhất định, ít nhất một lần.

D: Cô có đến trường học mỗi khi hoàn thành một cuộc đời không?

S: Không phải lúc nào cũng vậy. Đôi khi tôi chọn nghỉ ngơi.

 

Tôi đã gặp nhiều người ở nơi an nghỉ. Ở đó, họ không muốn nói chuyện. Có vẻ họ rất buồn ngủ và không muốn có thông tin gì, giống như con người lúc bị đánh thức vào nửa đêm. Họ cũng không thể đưa ra mô tả gì, giống như họ không có gì để cung cấp. Đó dường như là một nơi yên lặng, thanh bình để tránh xa mọi thứ và trong một khoảng thời gian (có thể là một năm hoặc hàng trăm năm) không cần phải nghĩ về điều gì, và không có vấn đề gì, cho đến một lúc họ lại sẵn sàng để tham gia vào vòng quay vô tận của cuộc sống.

 

D: Có phải nơi an nghỉ ở một nơi khác với nơi mà cô đang ở?

S: Không, không có sự khác biệt. Một số người đi đến trường và rồi dành một khoảng thời gian nhất định để nghỉ ngơi trước khi họ bắt đầu con đường học tập. Những người khác thì đi đến một nơi chỉ để nghỉ ngơi, một nơi hoàn toàn im lặng và tính chất như hư vô.

D: Đó là nơi mà tôi đang hỏi. Họ có thường đến đó sau một cuộc đời rất đau thương không?

S: Vâng, hoặc khi họ không muốn quên đi và muốn mang theo.

 

Tôi đang nghĩ về câu chuyện của Gretchen trong cuốn Năm cuộc đời được ghi nhớ của tôi. Cô ấy đã cố gắng quay trở lại cuộc đời của cô ấy ở Đức mặc dù điều đó là không thể. Cô ấy liên tục được đưa về nơi an nghỉ cho đến khi mọi ký ức dai dẳng về cuộc đời đó bị xóa sạch. Sau đó cô ấy đã có thể đầu thai và hoạt động bình thường.

 

D: Vâng, tôi đã gặp một người muốn mang ký ứng đó theo. Cô ấy không buông tha và đã được đưa đến một nơi giống như những gì cô đang mô tả. Nhiều linh hồn nói với tôi những điều khác nhau, nhưng họ mô tả về một nơi giống nhau.

S: Tất cả đều có tính sự thật. Chúng ta phải thu thập những điều mà chúng ta nghe thấy và học hỏi được từ mọi thứ, thay vì nhắm mắt bỏ qua những điều mà chúng ta không muốn nghe.

 

D: Có lẽ cô có thể giúp để làm rõ một số điều. Nó có thể rất khó hiểu.

S: Sự nhầm lẫn dẫn đến sự thiếu hiểu biết.

D: Một cuộc đời an nghỉ có phục vụ cùng mục đích như khi ta đi đến nơi an nghỉ không?

S: Ở một mức độ nhỏ hơn. Nơi an nghỉ là nơi xóa bỏ hoàn toàn mọi thứ cho đến thời điểm đó. Và cuộc đời an nghỉ thì chỉ là - có lẽ họ chỉ vừa đi đến từ một cuộc đời căng thẳng và họ cần sự nghỉ ngơi nhưng không nhất thiết phải quên đi tính cách đó bởi vì việc đó rất dễ. Nơi an nghỉ dành cho những người có vấn đề cần quên đi tính cách vốn có hoặc những vấn đề mà họ mắc phải, và tiếp tục khám phá những góc cạnh khác của tính cách đó. Tính cách đó có thể quá mạnh và ảnh hưởng đến những kiếp sau. Đây là kiểu tính cách mà ta cần đi đến nơi an nghỉ để quên.

 

D: Vậy một cuộc đời nghỉ ngơi sẽ phục vụ cho một mục đích khác?

S: Không hoàn toàn khác. Có thể chỉ là một góc cạnh khác của cùng một mục đích.

Khi sống một cuộc đời nghỉ ngơi, không có quá nhiều áp lực lên tính cách đó. Sau một cuộc đời đơn giản, ta có thể bước vào một cuộc sống có nhiều ý nghĩa hơn và một lần nữa tạo ra những nghiệp chướng khó khăn. Tôi nghĩ rằng thật khó để liên tục đi từ cuộc đời căng thẳng này sang cuộc đời căng thẳng khác. Ta có thể cần phải chậm lại một thời gian, và một cuộc đời nghỉ ngơi sẽ giúp cho mục đích này một cách hoàn hảo.

 

D: Tôi đoán tất cả đều có một lý do, đúng không?

S: Mọi thứ đều có lý do của nó.

D: Cô là một người đang ở trường nhưng có vẻ như cô cũng đang dạy tôi. Chúng ta đều có những thứ cần phải phát triển, đúng không?

S: Và tôi vẫn còn một con đường dài để đi. 

Tôi đề nghị cô ấy tiếp tục mô tả những nơi học tập khác nhau.

 

S: Có rất nhiều trường học và nơi an nghỉ tùy theo nhu cầu. Đôi khi ta cần quay lại và nghĩ về những bài học mà ta cần phải học trong cuộc đời đó, và khám phá xem những gì ta đã học được. Đôi khi chính những gì ta muốn học lại khiến ta phải đi học. Đôi khi ta cứ thế đi vào một cuộc đời khác.

D: Có quy tắc hoặc những quy định nào nói về những việc này không?

S: Không nếu như ta được lựa chọn. Ừm, trừ những trường hợp đặc biệt. Nếu ta cảm thấy có quá nhiều thứ phải giải quyết, thì ta phải đến trường và cố gắng giải quyết hoặc sẽ đi đến nơi an nghỉ.

D: Nhưng ta có thể ngay lập tức quay trở lại một cuộc sống khác?

S: Đúng, nếu linh hồn đó mong muốn.

 

D: Tôi nghĩ có lẽ cô đã phải đợi rất nhiều năm hay sao đó.

S: Không phải lúc nào cũng vậy. Tùy vào khả năng của linh hồn cụ thể, để xử lý những thứ mang đến cho họ - những vấn đề mà họ phải đối mặt. Một số linh hồn cần thời gian giữa những lần tồn tại để có thể đối phó với việc đi từ cái này sang cái khác, hoặc chỉ để quên đi.

D: Vậy có nên là quên đi cái trước đó trước khi đến với cái tiếp theo không?

S: Trong nhiều trường hợp thì nên. Nếu không thực sự cần đến những bài học mà ta cần cho những lần tồn tại tiếp theo thì có rất nhiều lý do chính đáng để ta quên. Nếu không, ắt là ta sẽ liên tục cố gắng quay trở lại cuộc sống mà ta đã có trước đó, mà điều này thì không thể.

 

Đây là những gì đã xảy ra với Gretchen ở cuộc đời tại Đức trong cuốn Năm cuộc đời để nhớ. Cô đã mất 200 năm ở nơi an nghỉ để cuối cùng có thể điều hòa lại bản thân để không còn muốn quay lại cuộc đời trước đó mà cô đã rời đi. Cuộc đời đó là một cuộc đời mạnh mẽ, bạo lực đến nỗi để quay lại Trái Đất, nhân cách của cô phải là một sự hoàn toàn thay đổi. Đó là cách duy nhất để cô có thể giải quyết và tiếp tục các bài học trên Trái Đất.

 

D: Có trường hợp nào mà sẽ tốt hơn nếu họ không quên đi không?

S: Trong những trường hợp đó, những điều gì họ cần học từ kiếp trước sẽ có ảnh hưởng trực tiếp đến những gì họ phải trải qua và trải nghiệm trong cuộc đời này.

D: Trong những trường hợp đó, tốt hơn là họ nên ngay lập tức quay trở lại?

S: Đôi khi. Nhưng đôi khi ta phải chuẩn bị cho mình lâu hơn để đối phó với những kiến thức của một cuộc đời tồn tại trước đó.

 

D: Liệu nghiệp có quyết định việc ta phải quay trở lại nhanh hay chậm không?

S: Có. Cũng tùy vào việc ta có đang cố gắng giải quyết một số việc không. Đôi khi ta phải đợi những người khác chưa đi vào các cảnh giới khác nhau. Không phải lúc nào ta cũng được lựa chọn cách mà mình sinh ra. Một số bậc thầy và giáo viên sẽ giúp ta đi đến quyết định cuối cùng này. Hay là người mà nghiệp cần để giải quyết cùng.

 

D: Người kia có phải đồng ý không?

S: Tùy vào hoàn cảnh nhất định. Không phải lúc nào thỏa thuận của họ cũng là cần thiết.

D: Vậy họ có thể tạo ra nghiệp mà không biết?

S: Vâng, không có sự chấp thuận của họ.

 

D: Trong trường hợp đó, có đúng là đó là nghiệp riêng của ta mà ta phải giải quyết không?

S: Vâng, chủ yếu là ta. Có một số nguyên tắc nhất định mà người ta phải tuân theo.

D: Những giáo viên và bậc thầy giúp ta tìm ra tất cả những điều này, liệu quyết định của họ có quan trọng hơn quyết định của ta không?

S: Không phải là quan trọng hơn. Nhiều khi họ đang rà soát nó từ một góc độ khác. Họ rà soát nó từ kinh nghiệm của họ và họ sẽ chia sẻ những trải nghiệm thông thái của họ cho ta. Hầu hết các lần phán đoán của họ là đúng đắn và ta cũng sẽ phải trả lại gì đó để thấy được các phán đoán từ góc nhìn của họ, và từ đó ta sẽ học được.

 

D: Nói cách khác là họ sẽ thấy những gì ta không thấy.

S: Vâng, vì họ đang đứng từ hoàn cảnh của họ, có thể nói như vậy.

D: Điều đó hợp lý; ta thường quá quen thuộc với các câu chuyện của mình để có thể tự mình đánh giá một cách công bằng. Có bao giờ một linh hồn phải quay lại mà nó không muốn không?

S: Có, trong một vài trường hợp, nhưng có thể không, vì nó không muốn. Giải sử rằng cuộc đời cuối cùng mà họ rất là thích là một người đàn ông, và họ được sắp đặt quay trở lại là một người phụ nữ. Nếu được chọn thì họ sẽ chọn lại là một người đàn ông. Vâng, có nhiều chuyện như vậy xảy ra. Tùy vào những tình huống nhất định. Mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều ở phía bên này, nhưng sau đó linh hồn không học được nhiều điều vì những trải nghiệm hàng ngày mang lại cho ta nhiều sự thông thái. Sự thông thái trong việc đối phó với những người có tệ nạn và có vấn đề khiến ta trưởng thành hơn rất nhiều so với những người được tiếp xúc với người cực kỳ thông thái. Một linh hồn có thể phải quay trở lại nếu họ không nhìn ra điều gì đó từ góc độ đúng đắn. Họ sẽ được chỉ cho xem họ phải nhìn nó từ góc độ nào, bằng cách sống qua góc độ đó. Trước khi bất kỳ người nào bước vào cuộc đời, họ quan sát sự cân bằng của nghiệp và quan sát xem nó diễn ra như thế nào. Và họ nhìn thấy những khía cạnh khác nhau khi mà nghiệp của họ được giải quyết một cách tốt nhất trong một tình huống cụ thể và sự cân bằng nghiệp cụ thể. Những bậc thầy tâm linh có thể đưa ra một số gợi ý để giúp họ tìm ra những gì họ muốn đạt được trong cuộc sống này. Nhưng không ai hòan toàn bị đưa vào một hoàn cảnh mà họ ghê tởm. Nó thường được thực hiện bởi sự đồng thuận về mặt quan điểm giữa người đó với các bậc thầy tâm linh của họ. Sẽ không giống như nhiều khía cạnh nói riêng của cuộc đời nhưng hầu như phần lớn các khía cạnh của cuộc đời đó họ có thể xử lý được. Và những thứ mà họ không quá yêu thích được thêm vào như là thử thách tinh thần, để họ hoàn thành và họ nỗ lực. Cái cách họ xử lý tốt những việc mà họ không quan tâm cũng là một trong những cách giúp cho họ giải quyết một số nghiệp chướng của mình. Khi họ trở lại trên cõi linh hồn, họ sẽ thấy rằng họ đã xử lý mọi việc rất tốt, và đó cũng là phản ánh rằng nghiệp của họ được xử lý tốt.

 

D: Tôi đã nghĩ đến một trường hợp riêng lẻ. Cô gái này đã tự tử ở kiếp khác và được yêu cầu phải quay lại kiếp này. Các tình huống và mọi thứ xuất hiện dường như có vẻ đúng nhưng cô ấy lại không thực sự muốn quay lại.

S: Đôi khi điều đó xảy ra khi mà, chẳng hạn, linh hồn đã ở trong bệnh viện tâm linh, và các bậc thầy đã nói, “Chà, đã đến lúc cô phải quay về vì cô không thể ở đây mãi mãi.” Và linh hồn thể hiện sự phản kháng bên ngoài bởi vì về cơ bản thì họ sợ hãi. Nhưng bên trong họ biết rằng họ phải làm điều đó nếu muốn thoát khỏi tình trạng đó, và cải thiện nó. Mặc dù họ sẽ tạo ra ấn tượng là họ không muốn nhưng họ biết là họ vẫn phải làm điều đó. Vì vậy, về khía cạnh đó, họ muốn vượt qua nghiệp chướng này và tiến tới những điều lớn lao hơn, tốt đẹp hơn.

 

D: Nhưng trong trường hợp đó họ được yêu cầu quay trở lại?

S: Chúng tôi sẽ nói là rất khuyến khích, bởi vì họ không thể ở lại bệnh viện tâm linh mãi, và họ phải trở lại. Các linh hồn bị bệnh và bị tổn thương cần sự hướng dẫn mạnh mẽ hơn những linh hồn khỏe mạnh. Ở một mức độ nào đó, họ đã không còn trách nhiệm có thể quyết định được những thứ này. Bây giờ ở bên đầu kia của cái thang, các linh hồn, chẳng hạn như phương tiện này (đối tượng nghiên cứu của tôi) và chính bà phải được giữ lại và nói rằng, “Chờ một chút. Bạn vẫn chưa thể quay lại, bạn còn phải học thêm một số thứ.” Và bà đã mất kiên nhẫn để quay lại và tham gia một lần nữa.

 

D: Ý cô là chúng ta đã quá háo hức. [Cười lớn] Nhưng cô gái mà tôi đang nghĩ tới rất là bất hạnh ở đây trong cuộc đời này. Cô ấy chắc chắn đang làm việc đó không tốt lắm.

S: Chà, phải mất một vài cuộc đời để tìm ra cách giải quyết nó và hạnh phúc trong quá trình này. Miễn là cô ấy không kết thúc cuộc đời này bằng cách tự sát, mọi thứ sẽ có tiến triển ngay tại đó.

 

D: Cô ấy phải trở lại nơi cũ với những người cũ.

S: Chà, không nghi ngờ gì thì những thử thách chính mà cô ấy gặp phải trong cuộc đời này là vì đã không kết thúc nó khi cô ấy tự sát ở kiếp trước nên cô ấy sẽ ở trong tình huống đó một lần nữa với cùng những người giống như vậy. Thử thách chính của cô ấy là phải đối phó với những người đó trong một cuộc đời bình thường không bị kết thúc bất ngờ. Nếu cô ấy thành công thì mọi thứ sẽ hoạt động tốt hơn trong kiếp sau và các cuộc đời tiếp theo. Cuối cùng thì, trong những cuộc đời thành công, có thể cô ấy sẽ chỉ còn phải đối phó với một hoặc hai người trong cùng thời điểm thay vì với tất cả bọn họ. Và cô ấy sẽ học cách để vui vẻ trở lại.

 

D: Tôi đã nghe nói rằng ta là người đưa ra quyết định cuối cùng, và đây là trường hợp mà có người khác ép cô ấy phải trở lại. Tôi đang tự hỏi đây có phải là một sự mâu thuẫn không.

S: Không. Mọi người phải quay lại đều dường như biết được rằng điều này là vì lợi ích của họ. Sau khi có thời gian để nghĩ về việc đó, họ nhận ra rằng họ thực sự cần phải quay lại nếu không sẽ bị mắc kẹt ở một vị trí mãi mãi và sẽ không bao giờ tiến bộ được. Không bao giờ tiến bộ là khái niệm gần nhất với khái niệm Địa ngục của Cơ đốc giáo.

D: Chỉ ở cùng một hoàn cảnh và mắc cùng một sai lầm?

S: Đúng.

 

D: Cô có được phép đi đến những nơi khác hay cô phải ở trường?

S: Đôi khi chúng tôi đến thăm các cõi tồn tại khác để thấy các linh hồn phải đối phó với mọi thứ như thế nào. Ở mỗi cấp độ theo cách riêng của họ đều có các bài học để dạy chúng ta.

D: Khi tôi nói chuyện với các linh hồn khác, đôi khi họ mô tả môi trường xung quanh rất khác nhau.

S: Phần lớn đó là những gì mà cá nhân đó hình dung ra, bởi vì hầu hết các trường học là bất cứ thứ gì do ta hình dung ra từ tập hợp những trải nghiệm mà ta có thể nhìn thấy theo một cách nào đó, trong khi người khác lại có thể thấy nó theo một thứ gì đó hoàn toàn khác và về cơ bản thì nó lại ở cùng một vị trí.

 

D: Tôi nghĩ có lẽ đó là một nơi rộng lớn và có thể có nhiều thứ.

S: Cũng còn nhiều nữa. Có vô số các cõi.

D: Một linh hồn nói với tôi về một chiếc thuyền vàng sẽ đi qua đi lại giữa cõi Trái Đất để chở các linh hồn. Cô đã bao giờ thấy điều gì như vậy chưa?

S: Có thể đó là hình dung của riêng cô ấy về những gì cô ấy nghĩ là nó đã xảy ra. Có một số người nói rằng họ nhìn thấy những bậc thang vàng hoặc một chiếc cầu vàng để họ đi qua. Những người khác thì chỉ nhìn thấy một sảnh lớn ash sáng và họ tiến về phía ánh sáng. Phần lớn trong số đó là những trải nghiệm cá nhân đã giúp tô màu cho những gì họ nghĩ rằng họ nhìn thấy và đó là những gì xảy ra. Bất cứ điều gì ta có thể hình dung ra thì có thể là thật. Vì ta là người làm chủ vận mệnh của đời mình, ngôi nhà của chính mình, cái bình chứa hay cái vỏ bọc hay bất cứ thứ gì khác mà ta muốn nhận thức khái niệm về một linh hồn đang ở trong một cơ thể vật chất. Ta là người làm chủ cơ thể mình và ta là người làm chủ số phận của mình. Ta tạo ra những thứ hiển thị trước mắt ta. Ta là người đồng sáng tạo ở nơi đây. Cái mà ta nhìn thấy trước mắt là do chính ta tạo ra và sáng tạo ra, cho dù trên cõi vật chất hay cõi linh hồn. Tất cả đều tuân thủ theo trách nhiệm này vì tất cả đều là những người đồng sáng tạo ra vận mệnh hiển hiện của chính họ.

 

D: Vậy còn cuộc đời của những người khuyết tật thì thế nào? Họ có phục vụ một mục đích gì không?

S: Ồ có. Đó là một trải nghiệm đáng kinh ngạc. Ta buộc phải thực sự đối mặt với chính mình, ta là ai và ta là cái gì, và nhìn vào bên trong mình chứ không phải về những gì mà mọi người trên thế giới nghĩ về mình. Mọi người dễ có xu hướng nghĩ về họ giống như những gì người khác nghĩ, điều này không phải như vậy. Ta là những thứ khác biệt. Ta là những gì của chính mình, và rồi ta là những gì ta nghĩ về chính mình, và rồi ta là những gì người khác nghĩ về mình, và rồi ta thay đổi. Nhưng khi ta bị khuyết tật, ta được ban cho một thứ gì đó mà ta phải vượt qua. Và một trong những điều mà ta phải học là không bị ảnh hưởng bởi những lời chế giễu. Ta không thể nhận lấy những sự tàn ác của người khác cho cá nhân mình. Đó là thứ mà họ phải tự giải quyết. Họ không hiểu hoặc có thể họ sợ hãi. Những điều mà mọi người không hiểu đôi khi khiến họ sợ hãi. 

 

D: Nhưng những người làm tổn thương người khác họ không nhận ra điều đó.

S: Không, họ chỉ gào khóc lúc đó thôi.

D: Cô có từng sống một cuộc đời bị tật nguyền chưa?

S: (Tạm ngừng một lúc như thể để suy nghĩ) Tôi nghĩ rằng tôi hoàn toàn - không Tôi chưa từng được sinh ra như vậy - nhưng đã bị mất thị giác.

 

D: Cô có nghĩ rằng cô đã học được gì đó từ cuộc đời đó không?

S: Tôi đã học được tính kiên trì. Tôi đã học cách không coi những thứ ta nhìn thấy được là điều hiển nhiên. Để có một sự trân trọng hơn. Tôi đã học được một loại cảm giác và tôi học được…(ngạc nhiên) cách để tin tưởng!

D: Vậy thì rất đáng giá, tôi nghĩ rằng bất cứ điều gì cũng đáng quý nếu ta học được gì đó từ nó. Cô có đồng ý vậy không?

S: Vâng.

 

D: Nếu những người khác cố gắng giúp để chữa lành cho ta và đó là nghiệp gì đó mà ta phải đối phó, thì sự chữa lành có hiệu quả không?

S: Không. Nếu đó là thứ gì đó được lên kế hoạch với mục đích đưa một người đến một thời điểm nhất định thì việc chữa lành sẽ không có kết quả. 

D: Nhưng nếu cố gắng thì có gây hại gì không?

S: Ồ, không. Có một tình yêu nhất định và một phước lành nhất định mà Thượng Đế ban cho những ai biết tận dụng nguồn lực bên trong mình để giúp đỡ người khác. Có một quá trình cống hiến mà họ mong muốn cho đi và đó là phần thưởng của chính họ.

 

Phần tiếp theo là từ một cuộc hồi quy mà một cô gái trẻ đã có cả cuộc đời bị tật không thể nghe và nói. Tôi đã nói chuyện với cô ấy ngay sau khi cô ấy qua đời.

D: Cuộc đời đó có phải là một cuộc đời tồi tệ không?

S: Không, không có thêm nghiệp nào phát sinh cả.

D: Chà cô không thể gánh chịu bất kỳ nghiệp báo nào trong một cuộc đời như vậy phải không?

S: Vâng. Nếu một người đã chiến đấu chống lại nó và chỉ bỏ cuộc, dù ít hay nhiều. Thực tế là nếu ta bị tàn tật và không nỗ lực để hoàn thành bất cứ điều gì, thì ra sẽ gánh thêm nghiệp.

 

D: Ý cô là nếu ai đó bị tật nguyền và họ chỉ “nhượng bộ” hoặc họ chỉ muốn mọi người chăm sóc họ và làm mọi việc cho họ chẳng hạn. Đó có phải là một cách sai để sống một cuộc đời tàn tật?

S: Vâng, và họ đã không cố gắng chút nào. Để có được lợi ích từ một cuộc đời như vậy, ta phải luôn cố gắng vươn tới những tầm cao hơn và không để nó kéo ta xuống.

D: Mặc dù bị tật nguyền nhưng ta phải luôn cố gắng làm tốt hơn nữa. Bằng cách này ta đang trả nghiệp hay nợ? Nhưng nếu ai đó chỉ chịu đựng và không cố gắng làm bất cứ điều gì thì họ đang tạo thêm nghiệp cho cuộc đời tiếp theo. Đúng không?

S: Vâng.

 

D: Nhưng những đứa trẻ bị chậm phát triển thì sao? Đó là một dạng khuyết tật khác đúng không? (Cô ấy cau mày) Cô có biết chậm phát triển nghĩa là gì không?

S: Tôi không chắc tôi hiểu quan điểm của bà.

D: Một số đứa trẻ được sinh ra và không bao giờ thực sự lớn lên trong tâm trí của chúng. Cơ thể lớn lên nhưng tâm trí vẫn như một đứa trẻ. Đó là một dạng khuyết tật khác. Cô có hiểu ý tôi không?

 

S: Vâng. Nhưng một lần nữa, luôn có khả năng để cố gắng làm cho bản thân tốt hơn mỗi lần một chút. Nỗ lực để cố gắng khắc phục mọi khiếm khuyết của bản thân.

D: Cô có nghĩ rằng bất cứ lúc nào đó một người sinh ra với khuyết tật hoặc phát triển một khuyết tật thì là có lý do?

S: Vâng, cho dù là để chuộc lại điều gì đó họ đã làm trong quá khứ hay chỉ để cố gắng tiến xa hơn trên đường đời của họ.

 

D: Vậy một số người sẽ có khuyết tật dù không phải là để trả nợ?

S: Vâng, bởi vì điều này có thể đem về nhiều điều tốt đẹp. Họ có thể học được sự hiểu biết. Họ sẽ không nhanh như người khác để mà phán đoán.

D: Vậy không phải lúc nào cũng là điều xấu mà họ đang cố gắng để hoàn trả.

 

Chúng ta cũng không được quên sự ảnh hưởng của những người khuyết tật lên tất cả những người khác. Những người tiếp xúc hàng ngày với họ đã đạt được những bài học gì? Những người đi ngang qua họ rút ra được những bài học gì? Những cảm xúc gì, tiêu cực hay tích cực, đã được khơi dậy? Và cả những bài học nào đang bị từ chối? Nó nhấn mạnh một lần nữa rằng bất kể chúng ta có muốn hay không, mọi người đều liên tục gây ảnh hưởng hoặc ảnh hưởng đến người khác hàng ngày theo nhiều cách. Những cách chúng ta chấp nhận và xử lý chúng, hoặc cách chúng ta từ chối, phủ nhận chúng cũng đều là những bài học.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.