CHƯƠNG 9
Ý ĐỊNH TỰ SÁT CỦA PHIL
Sau phiên thôi miên về dấu ấn, tôi rất rối rắm. Tôi đã được cho biết rất nhiều kiến thức khác thường và đã cố gắng hấp thụ và tiêu hóa. Tôi sẽ phải đánh giá lại toàn bộ đường lối suy nghĩ của tôi và nghiên cứu xem thông tin mới mẻ này có phù hợp với các thông tin tôi thu thập được từ hàng trăm người khác hay không. Đó là một cú sốc, khi nền tản niềm tin của mình bị lung lay. Nhưng tôi nghĩ chúng ta phải linh hoạt, bởi vì chúng ta thật sự không biết hết tất cả. Chúng ta phải cảm thấy may mắn ngay cả khi chỉ hiểu được phần ngọn của sự thật. Nếu tôi chỉ bám vào các lý thuyết mà tôi cảm thấy thoải mái thì tôi sẽ trở thành một người có thành kiến như nhiều tín đồ tôn giáo, nhất định cho rằng con đường của họ là duy nhất. Duy trì tâm trí cởi mở thật cực kỳ khó khăn nhưng đó là cách duy nhất để tìm kiếm kiến thức tối thượng nhất.
Phil cũng ngồi trầm mặc rất sâu bởi vì anh đang nhớ lại nhiều điều anh đã nói trong phiên thôi miên. Sau vài phút trầm mặc, Phil nói: "Bạn biết không, tôi nghĩ đây là lần đầu tiên tôi bắt đầu hiểu những gì đã xảy ra trong cuộc đời tôi. Tôi chưa thấu hiểu tất cả nhưng có rất nhiều thứ tôi bắt đầu cảm thấy có ý nghĩa. Đó là lời giải thích tôi chưa bao giờ nghĩ tới”.
Tôi nói với Phil điều quan trọng nhất là anh có thể học được một cái gì đó sau một phiên thôi miên, cho dù điều đó có vẻ kỳ lạ đối với người khác. Thôi miên để trở về tiền kiếp là một việc thuộc về riêng tư cá nhân. Tuy nhiên, Phil quyết định tâm sự với tôi và cho tôi biết một số trải nghiệm kỳ lạ của mình mà ít người biết đến. Những trải nghiệm mà bây giờ mới có lời giải thích hợp lý.
Khi tôi làm việc với một người trong một khoảng thời gian dài, mối quan hệ cá nhân giữa chúng tôi sẽ tự nhiên phát triển, nếu không, chúng tôi sẽ không thể truy cập vào tiềm thức. Tôi thường trở thành hình ảnh một "bà mẹ giải tội", một người biết lắng nghe, một “cái hố” để họ giải tỏa. Tôi không bao giờ tọc mạch hoặc đặt câu hỏi về cuộc sống riêng tư của họ. Tôi cũng không bao giờ đánh giá họ. Bất cứ chuyện gì xảy ra bên ngoài việc làm giữa chúng tôi thì nó không phải là chuyện tôi nên quan tâm. Có lẽ vì vậy mà niềm tin và mối quan hệ giữa chúng tôi dần dần được phát triển và vững chắc hơn. Sau một thời gian làm việc với nhau họ thường tâm sự với tôi, chủ yếu là vì họ biết nó sẽ không đi xa hơn nếu không nói ra, và nó thường giúp giải thích mọi thứ khó hiểu trong các đề tài mà chúng tôi gặp phải.
Phil kể về những năm trưởng thành, và người bạn thân nhất của anh là người anh sinh đôi, Paul. Phil có nghe nói rằng những cặp song sinh giống hệt nhau thường có sự liên kết về tâm linh, nhưng anh không bao giờ cảm thấy có bất cứ điều gì khác thường hơn so với các người anh em khác. Họ thường cạnh tranh để giành sự quan tâm của cha mình, và anh trai Paul thường giỏi hơn anh về điều này. Cặp song sinh có những sở thích hoàn toàn khác nhau. Paul năng động, thích thể thao và tất cả các loại hoạt động ngoài trời như săn bắn và đánh bắt cá, giống như sở thích của cha mình. Phil thì hoàn toàn ngược lại, sống nội tâm hơn và quan tâm đến sách, thích đọc sách và các hoạt động về tinh thần. Điều này có thể là lý do cho cảm giác lạc lỏng. Phil chỉ biết rằng anh luôn luôn có một cảm giác mơ hồ rằng anh không thuộc về nơi này, rằng anh khác mọi người, và cảm thấy có cái gì đó không đúng. Anh không nhớ có bất kỳ sự kiện đặc biệt gì xảy ra trong thời thơ ấu đã làm cho anh có cảm giác như bây giờ. Cảm giác này luôn luôn tồn tại. Nó trở nên quen thuộc và không làm cho anh cảm thấy phiền hà. Anh chỉ biết nó hiện hữu nhưng cũng không cố gắng tìm hiểu sâu về nó. Phil nói đó là cảm giác không gần gủi với thế giới này nhưng nó cũng không gây cho anh bất kỳ khó khăn gì. Anh sợ những cảm giác xúc động và không thể mở lòng biểu hiện những cảm xúc của mình với mọi người. Có nhiều thứ làm anh khó hiểu, đặc biệt là hành vi của con người. Anh không thể hiểu tại sao người ta cư xử như thế này hay thế kia, tại sao họ nói chuyện như vậy, và lý do tại sao họ có thể làm tổn thương nhau mà không có cảm giác gì. Trải qua thời gian đi học, anh đã nhiều lần cố gắng để giống như mọi người, cố gắng hành động như những người khác, và hành xử theo cách mọi người làm. Nhưng bên trong anh biết đó chỉ là giả vờ, chỉ là bề mặt. Anh không thể giống như họ, có cố gắng hơn nữa thì chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn. Càng ngày anh càng trở nên bối rối hơn. Anh quen bạn gái nhưng không cho phép họ đến quá gần vì anh sợ vướng vào cảm xúc. Quan hệ tình cảm của anh lúc nào cũng rất hời hợt. Tôi nghĩ Phil sợ bị tổn thương nếu anh ta nghiêm túc.
Sau khi tốt nghiệp trung học, Phil chuyển tới thành phố Kansas một thời gian và sau đó tham gia Hải quân, chủ yếu là muốn thể nghiệm cuộc sống tự lập. Anh thích cuộc sống khác biệt này. Những cảm giác mơ hồ được lắng xuống và không làm phiền anh trong khoảng thời gian này. Cảm giác nhớ nhà rất mạnh mẽ và anh luôn luôn trở về nhà, nơi anh đã lớn lên. Anh luôn luôn có một cảm giác bị cô lập mỗi khi anh rời xa nhà một thời gian quá dài.
Đỉnh điểm của cuộc đời Phil là khi anh 22 tuổi và chuyển đến California để sống với chị gái của mình (sau khi xuất ngũ). Vào thời gian đó anh bắt đầu trải nghiệm những giấc mơ kỳ lạ, và thể nghiệm nhiều lần linh hồn xuất ra ngoài cơ thể. Anh đã đọc sách tìm hiểu về những hiện tượng này nhưng chưa bao giờ thảo luận với bất cứ một ai. Phil tin tưởng nếu lúc đó có một người để anh chia sẽ những điều này, một người có thể cho anh biết rằng những thể nghiệm này là bình thường và nhiều người khác cũng có những thể nghiệm tương tự, thì mọi thứ có thể đã khác..
Lần xuất hồn đầu tiên của Phi đã xảy ra một cách tự nhiên vào một buổi chiều khi anh đang ngủ trưa. Có một lực lạ lùng kéo anh ra khỏi cơ thể của mình và anh thấy mình nổi lền bền trên giường của mình. Sau đó anh trôi qua khỏi trần nhà và xuyên qua các căn hộ ở lầu trên. Phil giải thích rằng những thể nghiệm đó có một kết cấu rất kỳ lạ, cảm giác giống như đang trong nước có cát và cát đang bị khuấy lên. Sau đó không hiểu sao anh thấy mình là một người phụ nữ, đang niệm một cái gì đó. Anh nói: "Người phụ nữ giống như đang đọc một kinh cầu nguyện hay một quyển lịch sử, là lịch sử của linh hồn tôi. Và tôi chỉ nhớ một điều mà người phụ nữ đó nói: "Bạn là một cái gì đó lớn hơn ở một vũ trụ khác."" Thể nghiệm này không đáng sợ gì cả, là một thể nghiệm rất dễ chịu.
Phil đã xuất hồn nhiều lần sau đó, hầu hết là những chuyến trở về nhà nhìn người anh hay bạn bè của mình. Giấc mơ của Phil ngày càng trở thành rất thực, sống động hơn, và trở nên mạnh mẽ hơn: "Dường như tôi không thể giao tiếp với mọi người ở đây tốt bằng ở chỗ đó. Ngôn ngữ nơi đây (trái đất) không đủ để bày tỏ mọi điều, vả lại tôi vốn không phải là một người có nhiều biểu cảm. Và khi tôi trở lại với thế gian này, tôi luôn cảm thấy vô cùng bị hạn chế và bị mất đi sự kết nối với mọi người xung quanh. Ý của tôi là ở nơi đó rất trọn vẹn, những ý nghĩ được cảm nhận một cách trọn vẹn. Bạn biết không, ý nghĩ bao gồm tất cả các sắc thái và tất cả mọi thứ gắn liền với nó. Và ở đây, ngôn ngữ chỉ thể hiện được một phần nhỏ của toàn bộ ý nghĩ. Có một giấc mơ tôi đã được nhìn thấy những điều như sau, trong mơ tôi đã nhận thức được thế giới này thậm chí không phải màu đen và trắng mà là màu xám, nó giống như quá cạn so với độ sâu của thế giới hiện thực ở thế giới bên kia. Tôi cảm thấy rất thất vọng về thế giới này, và tôi không muốn ở lại đây. Tôi bắt đầu tìm đọc rất nhiều sách vở về những điều này, càng hiểu về nó tôi càng mong muốn rời khỏi nơi đây."
Ý nghĩ tự sát hoàn toàn không phải là mới bắt đầu sau này. Nó đã xuất hiện trong suy nghĩ của Phil nhiều lần trong suốt cuộc đời, nhưng những lúc đó nó chỉ thoáng qua trong đầu của anh. Nhưng bây giờ sự trầm cảm đến thường xuyên hơn và kéo dài lâu hơn. Phil mô tả nó như: "Chỉ là một loại cảm giác ám ảnh mơ hồ. Cảm giác cuộc đời này thú vị nhưng cũng rất cực khổ và có nhiều thất vọng. Nhưng ở nơi đó tôi không cảm thấy như vậy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy nơi đây là nhà của tôi." Thay vào đó anh bắt đầu cảm thấy một nổi khát khao, một nổi nhớ “nhà” lạ lùng, nhớ thế giới mà anh đã được nhìn thoáng qua. Bởi vì những cảm giác “nhớ“ này có vẻ như không hợp lý, Phil càng rối rắm và trầm cảm.
Phil quyết định trở về nhà cha mẹ một chuyến để lấy chiếc xe mô tô của anh. Khoảng thời gian này cuộc sống của Phil rất ổn định. Anh chia phòng ở với chị gái của anh, anh có một việc làm tốt, là một chức giám đốc trông coi một nhóm nhân viên khác. Anh không thiếu bất kỳ tiện nghi vật chất nào trong đời sống. Nhưng dường như nó vẫn không đủ.
Phil nghĩ chuyến trở về nhà sẽ giúp anh cảm thấy đỡ hơn nhưng chứng trầm cảm vẫn còn đó. Người anh sinh đôi quyết định đi theo Phil để giúp đỡ anh mang chiếc xe mô tô về California. Không ai trong gia đình nhận ra sự khác thường ở Phil, bởi vì từ trước đến nay anh vẫn luôn ít nói và tánh tình bất thường. Nhưng khi Phil thu thập thêm đồ đạc để mang theo, anh phát hiện một cái ống tiêm thuốc mà lúc trước gia đình dùng để tiêm thuốc cho thú nuôi trong nhà. Anh nhặt lên và bỏ nó vào trong hành lý của mình, suy nghĩ rằng có lẽ một ngày nào đó anh sẽ cần đến nó. Điều này chứng tỏ một phần trong con người của Phil đang tìm kiếm một phương pháp tự tử và chuẩn bị con đường đó mà thậm chí ý thức của anh cũng không phát hiện việc anh đang làm.
Có cái gì đó ở California làm cho Phil cảm thấy bị cô lập và không câu thông được với môi trường xung quanh. Ngay cả khi Phil đứng giữa đám đông, anh vẫn cảm giác cô đơn. Sau khi trở về California, chứng trầm cảm của Phil càng trầm trọng hơn cho tới khi anh hoàn toàn bị nó thu phục và bao vây. Ngay cả khi có người chị và anh trai ở bên cạnh cũng không làm cho Phil cảm thấy tốt hơn. Cảm giác lạc lõng, có cái đó không đúng, càng ngày càng tồi tệ hơn. Phil cho biết: "Cảm giác này lúc nào cũng tồn tại liên tục, nhưng lúc trước không tệ đến nổi tôi không thể chịu đựng. Tôi vốn là một người thất thường, nhưng đặc biệt nhất khi ở California vào lúc này tôi cảm thấy tâm trạng của tôi thất thường và u sầu một cách mãnh liệt . cảm thấy tôi sống như vậy đã quá đủ, tôi sẵn sàng buông tha cho cuộc sống nơi đây.”
Phil trở lại làm việc nhưng anh cảm thấy rất mệt mỏi và chán chường. Anh không thể làm việc, anh không muốn làm gì cả. Anh lấy cớ bệnh và xin phép về nhà. Thân thể không có vấn đề gì, chỉ có cảm xúc và tinh thần rất sa sút.
Về đến nhà, kế hoạch đã được hình thành trong tâm trí của Phil bắt đầu lộ diện. Anh tìm thấy kim tiêm và sau khi lục lọi xung quanh trong bếp, anh tìm thấy một chai rựu whiskey gạo nguyên chất với nồng độ cồn rất cao. Anh dùng ống chích hút đầy một ống rựu whiskey, bỏ vào túi áo.
Phil cưỡi lên xe gắn máy của mình với tâm trí đầy ấp những kế hoạch. Anh nói: "Tôi đã nghe nói nhiều người tự sát bằng cách rất phô trương như nhảy xuống một tòa nhà trước mặt một đám đông lớn, nhưng tôi lại không muốn bất cứ ai xung quanh. Tôi nghĩ rằng điều này rất riêng tư, và vì vậy tôi láy xe đi tìm kiếm một chỗ thật vắng vẻ để thực hiện. Tôi rất nghiêm túc về nó. Tôi đã nhất quyết rằng cuộc đời này đã quá đủ. Tôi thật sự sống quá mệt mỏi... rất mệt mỏi, chỉ có vậy".
Phil thực sự không biết mình đang đi đâu, cho đến khi anh chạy đến một con đường mòn ngoằn ngèo dẫn xuống một bãi biển. Bãi biển có hàng rào bảo vệ và chỉ có một lối vào nhỏ đủ để chiếc xe mô tô của anh lách qua. Lối vào nhỏ hẹp dẫn đến một khu nhà nhỏ bị bỏ hoang, biệt lập bên một cái vịnh. Nhiều năm trước có lẽ nơi đây là một khu nghỉ mát mùa hè, nhưng bây giờ nó chỉ còn 12 cái lều nhỏ củ kỷ và đổ nát. Ba mặt của vịnh được bao bọc bởi những dốc cao, và mặt còn lại đối diện một bãi biển đầy cát trắng rất sạch sẽ. Nơi này hoàn hảo, hoàn toàn tách biệt với bên ngoài, không có người nào khác ở đây. Anh sẽ ở đây một mình suy nghĩ về mục đích của mình.
Phil uể oải khám phá những chiếc lều vắng vẻ, tản bộ dọc bãi biển, và hưởng thụ ánh sáng mặt trời. Nhưng sự quấy rối trong đầu óc anh cũng không chịu nằm im. Nó lại nổi lên và tâm trí của anh trở lại với kế hoạch của mình. Anh nói với tôi một cách kiên quyết: "Tôi lấy ống tiêm ra, ngồi xuống trên cát, nhìn chằm chằm vào mũi kim và nghĩ về nó một lúc. Tôi muốn chắc chắn đó là điều tôi muốn làm. Tôi không muốn mình bị áp lực và không muốn mình quyết định sai lầm. Tôi nghĩ đây là một địa điểm tốt và tôi có một công cụ tốt để làm việc này ngay bây giờ, nếu để lỡ tôi sẽ không bao giờ có một cơ hội tốt hơn. Và tôi đã rất quyết tâm thực hiện nó. "
Một số người nói rằng tiêm cồn vào tĩnh mạch không đủ để chết. Những người khác thì nói rằng nó phụ thuộc vào nồng độ của rượu, tùy vào số lượng rựu và trọng lượng của cơ thể. Phil không nghĩ đến việc rựu này có thể giết chết được anh hay không. Điều duy nhất mà anh nghĩ đến là muốn kết liễu đời mình. Phil đã chọn một vị trí biệt lập vắng vẻ, vắng đến nổi có lẽ không một ai sẽ phát hiện được cơ thể của anh trong một thời gian dài. Thực tế là không có ai xung quanh để có thể ngăn cản anh làm việc đó. Chỉ có duy nhất một cách để ngăn cản anh ta lấy mạng của mình là một cái gì đó không liên quan đến con người.
Phil nói: "Tôi đưa kim vào tĩnh mạch trên cánh tay của tôi ... và ngón tay cái của tôi đặt trên pít tông." Anh dừng lại khi nhớ lại sự kiện này: "Nhưng đột nhiên tôi thấy khuôn mặt của người anh trai sinh đôi của tôi và tôi lập tức nghĩ đến Paul, và điều đó đã ngăn tôi lại. Tôi nghĩ rằng tôi đã xem xét tất cả mọi mặt, phân nặng nhẹ tất cả mọi thứ, so sánh giữa những ưu và khuyết điểm.. nhưng khi nghĩ đến Paul, tôi tự hỏi tôi có thực sự muốn rời khỏi anh hay không? Tôi có nên đối xử với Paul như thế hay không? Anh sẽ nghĩ thế nào về tôi? Và anh sẽ cảm giác ra sao nếu tôi rời bỏ anh? Và như vậy... tôi kéo kim ra. Tôi nhìn ống tiêm và cảm thấy vô cùng xấu hổ và ghê tởm. Tôi cảm thấy như mình đã phản bội bản thân mình khi quyết định làm ra những chuyện này... Và tôi đã ném tất cả dụng cụ ra ngoài đại dương."
Phil cảm thấy sạch sẽ, nhẹ nhõm, như là tái sinh. Nhưng chuyện này không kết thúc tại đây. Khi Phil trở về căn hộ của chị gái mình, anh phát hiện ra một chuyện đã diễn ra cách đó vài dặm trên cùng một bãi biển vào chính xác cùng thời điểm mà anh đã quyết định tự sát. Anh trai của Phil lúc đó đang đi lặn dưới biển và đã gặp một cơn sóng dữ. Paul đã bị kéo xuống dưới biển và gần như chết đuối. Sau đó do một phép lạ mà Paul không thể giải thích, anh đã được đẩy ra khỏi con sóng và cuối cùng sụp đổ trên bãi biển và kiệt sức. Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Phil không nghĩ như vậy. Anh nói: "Tôi thực sự cảm thấy rằng nếu tôi nhất quyết ra đi thì Paul cũng sẽ bị chết đuối. Nhưng tôi cũng không biết. Nó có thể là điều ngược lại; có lẽ tôi đã đặt bản thân mình trong một tình huống sẵn sàng cho trường hợp anh tôi bị chết đuối. Chúng tôi rất gần gủi, là anh em sinh đôi, nhưng chúng tôi chưa bao giờ thực sự kết nối với nhau về mặt tinh thần. Nhưng sự kiện xảy ra cho thấy chúng tôi cùng đi đến ranh giới cuối cùng và quay trở lại cùng một lúc."
Trùng hợp ngẫu nhiên sao? Ai biết được? Có một giả thuyết cho rằng ở những cặp song sinh giống hệt nhau, mỗi người mang một phần của cùng một linh hồn. Qua việc làm thôi miên của tôi, tôi được biết rằng trước khi linh hồn đầu thai vào thế giới này, họ thực hiện một hợp đồng với những người khác, đặc biệt là với những người sẽ trở thành người thân trong một gia đình. Họ có thể cùng đồng ý với nhau thời gian mỗi người sống là bao lâu, tùy theo mong muốn của mỗi cá nhân. Đối với Phil, nhất định là có một cái gì đó ảnh hưởng anh, làm cho anh đổi ý và muốn chấm dứt kiếp sống này sớm hơn.
Một thể nghiệm kỳ lạ xảy ra ngay đêm đó. Khi Phil đi ngủ, anh đã xuất hồn rất mạnh mẽ ra ngoài cơ thể. Phil nói: 'Tôi bay lên khỏi giường, nhìn thấy bản thân mình, và sau đó bay xuyên qua bầu trời và thậm chí ra khỏi trái đất. Tôi nhớ tôi đã quay đầu lại và nhìn thấy trái đất phía sau tôi càng ngày càng nhỏ. Và sau đó tôi không nhớ nữa. Nhưng sau khi tôi thức dậy tôi có thể nhớ tôi đã xuất hồn ra khỏi cơ thể và biết rằng tôi đã đi đâu đó. Nó giống như tôi đã đưa toàn vẹn ý thức của tôi đến một nơi khác. Không biết chuyện gì đã xả ra trong đêm đó, nhưng lúc đó tôi đã biết tôi phải ở lại thế gian này. Tôi không nhớ những gì đã xảy ra ở nơi tôi đã đến, nhưng tôi biết rằng bây giờ không phải là lúc ra đi. Khi thời gian của tôi đến, tự nhiên tôi sẽ đi. Tôi không biết tôi có nhiệm vụ hay mục tiêu gì trong kiếp sống này, chỉ biết rằng tôi phải ở đây và tiếp tục làm những gì tôi đang làm. Không nghi ngờ gì, khi chúng ta biết đến những thế giới khác thì nó sẽ làm cuộc sống chúng ta thêm phong phú và giúp ta giải quyết các vấn đề của cuộc sống tốt hơn, nhưng đồng thời chúng ta cũng nhận thức sâu sắc được những thiếu sót trong cuộc sống này. Những thiếu sót này sẽ ép chúng ta phải ráng ngoi lên và buộc chúng ta trở nên có trách nhiệm hơn. Bởi vì tôi đã quyết định đến thế giới này, tôi phải chấp nhận tất cả những thiếu sót của cuộc sống. Vì vậy, tôi rất vui mừng vì cho đến bây giờ tôi đã làm được những gì mà tôi đã làm."
Tôi nghĩ rằng Phil đã nhấn mạnh được điểm quan trọng. Có nhiều người khác có lẽ cũng có những cảm xúc giống như Phil. Anh nói rằng anh không bao giờ nghi ngờ rằng anh khác với bất cứ ai. Anh chỉ cảm thấy khó chịu trong suốt phần lớn cuộc đời mình. Biết được anh là một người ngoài hành tinh là một điều rất ngạc nhiên, nhưng cũng không phải quá sốc, bởi vì nó đã giúp Phil giải thích về kiếp sống của mình và cuối cùng anh có thể hiểu lý do tại sao anh đã sống ở đây vào lúc này.
Nếu dấu ấn thực sự được sử dụng, vậy thì có lẽ nó đã không thể hiện được hết hiệu quả. Chắc hẳn có nhiều người khác đã tự tử mà không thể truy ra được nguyên nhân đau buồn gì mà đơn giản chỉ là vì những cảm xúc mơ hồ, không thuộc về thế giới này. Giống như Phil, họ không thể hiểu được những cảm xúc họ đang chịu đựng và cũng không dễ dàng diễn tả nó cho một người nào khác để họ hiểu. Điều này có thể phổ biến hơn chúng ta nghĩ.
Những buổi thôi miên này đã mang đầy bất ngờ cho tôi, nhưng đối với Phil, anh đã đạt được cái nhìn sâu sắc từ nó và đó là một sự giúp đỡ rất lớn. Điều này mới là quan trọng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.