Những Người Trông Nom Trái Đất - Chương 10

 

CHƯƠNG 10 

HÀNH TINH NĂNG LƯỢNG





Việc làm của tôi với Phil tiến triển khá tốt và mỗi phiên thôi miên gặt hái được nhiều bất ngờ. Tôi chưa bao giờ làm việc với một đối tượng có lối làm việc giống như Phil. Công việc của tôi có được kết quả tốt nhất là khi các đối tượng ở trạng thái mộng du. Những đối tượng này hoàn toàn biến đổi bản thân họ qua nhân vật của kiếp trước nhưng sau khi tỉnh dậy họ không nhớ gì cả. Tâm thức của họ hoàn toàn bị ức chế, họ hoàn toàn đắm mình trong không gian và nhân cách của tiền kiếp, và cuộc sống hiện tại của họ lúc này không tồn tại. Công việc của tôi với Phil không giống như những người bình thường bởi vì anh có thể kiểm soát tâm thức của mình. Anh có thể trả lời lời các câu hỏi trong trạng thái mộng du nhưng không hoàn toàn rơi vào trạng thái thôi miên sâu. Anh vẫn có thể giữ sự liên kết giữa cuộc sống hiện tại với những hình ảnh mà ý thức của anh đang thể nghiệm, và có thể so sánh và suy luận các thông tin anh thâu nhận được. Sau khi tỉnh lại, anh có thể nhớ rất nhiều về những gì đã diễn ra trong lúc thôi miên, trong khi những người khác khi ở trạng thái mộng du hầu như không nhớ gì cả. Loại thôi miên này giống như trạng thái những người vô hình truyền đạt thông điệp qua một người trung gian (người dịch: chắc giống lên đồng). Tôi đã nghe nói về trường hợp này nhưng đây là lần đầu tiên tôi có kinh nghiệm về nó.


Tôi hỏi Phil anh cảm thấy như thế nào trong khi được thôi miên: "Bạn có cảm thấy như bạn đang bị đẩy sang một bên và chỉ đơn thuần đứng bên ngoài quan sát mọi thứ mà không có quyền kiểm soát những gì bạn đang nói hay không?"


"Không," anh trả lời sau khi cân nhắc câu hỏi và cố gắng nghĩ làm sao để giải thích. "Điều đó không chính xác. Tôi không phải là bị đẩy sang một bên mà là được mở rộng ra, là nhận thức của tôi được mở rộng ra, nhưng tôi vẫn ở vị trí trung tâm. Tôi điều chỉnh bản thân rất chặt chẽ với những hình ảnh được truyền tải cho tôi, và sau đó tôi giải thích những hình ảnh này ra ngôn ngữ của thế gian. Tôi nhận thấy rằng cách nói chuyện của tôi khi đó khác với lúc bình. Nó giống như là tôi không cần phải dừng lại và suy nghĩ mà chỉ đơn giảng nói ra những gì đã có sẵn. Tất cả hình ảnh đều ở trước mắt, tôi chỉ cần giải thích những gì tôi thấy. Điều này dễ dàng hơn nhiều so với phát biểu trước đám đông, bởi vì bạn không cần phải dừng lại và suy nghĩ phải dùng từ ngữ gì, bạn không cần phải suy nghĩ ra những khái niệm mà bạn muốn nói. Những gì bạn cần làm là tìm những từ thích hợp để diễn tả. Nó là một việc làm rất tự nhiên. Trước đó tôi không tin rằng tôi có thể làm việc này, nhưng có một cái gì đó hổ trợ trong quá trình tôi làm việc. Và trước mỗi sự việc diễn ra, tôi chỉ cần dựa vào kinh nghiệm sống của tôi và giải thích những gì tôi thấy bằng từ vựng tiếng Anh quen thuộc."


D: Tôi tin rằng nó phức tạp hơn mọi người nghĩ. Bạn có bao giờ cảm thấy rằng điều này chỉ đến từ trí tưởng tượng của bạn không?

P: Ban đầu, tôi tự hỏi rất nhiều về điều đó bởi vì tôi có một trí tưởng tượng rất sinh động. Tôi đã tự đặt câu hỏi có phải đây là một sự tưởng tượng hay một giấc mơ không, hay một cái gì đó mà tôi đã tự tạo ra để đáp ứng mong muốn tìm hiểu của bạn. Nhưng nếu đúng là như vậy thì tại sao tôi phải tạo ra những cảnh quang mà tôi không cảm thấy thoải mái và không muốn khám phá? Tôi thậm chí chưa bao giờ nghĩ đến những cảnh quang như vậy. Tôi thắc mắc nó từ đâu mà đến. Tôi nghĩ nếu tôi muốn truyền đạt lại các thông tin cho bạn một cách không trung thực, hoặc thêm thắt vào câu chuyện thì có lẻ sẽ không khó. Nhưng vì một số lý do nào đó tôi không thể làm điều này. Nó như thể là tôi bị bắt buộc phải giải thích càng chính xác càng tốt những gì tôi nhìn thấy. Ngay cả khi tôi muốn tôi cũng không thể thay đổi nó hay thêm thắt vào đó sự tưởng tượng của tôi. Vì vậy điều này không thể xảy ra. Dường như có một sự khác biệt rất nhỏ giữa sự thật và sự tưởng tượng. Rất khó để nhận biết được các hình ảnh bạn thấy được là do tưởng tượng hay là thật, nhưng qua tập luyện bạn có thể phân biệt được rõ ràng. Tôi không thể mô tả nó bằng từ ngữ thế gian. Nó chỉ là... khi ai đó trải nghiệm qua điều này, sau nhiều lần suy nghiệm, bạn sẽ có thể cảm giác được sự khác biệt rất tinh tế rất giữa cả hai. Nó liên quan đến sự... buông xả. Tôi không biết cách nào khác để mô tả về nó… Nó giống như là sự tin tưởng và không cố gắng để hợp lý hóa bất cứ điều gì, chỉ cần chấp nhận những gì tôi nhìn thấy, và để cho nó xảy ra tự nhiên mà không cần cố gắng giải thích duy lý hoặc biện minh gì cả. Chỉ cần tin tưởng và để mọi việc xảy ra một cách tự nhiên.


D: Vâng, tôi nghĩ rằng nếu bạn tưởng tượng, bạn sẽ có thể kiểm soát và uốn nắn nó thành những gì bạn muốn nhìn thấy chớ không gặp phải những cảnh đau buồn.


Từ mô tả của Phil cho ta thấy rõ rằng những hình ảnh đã không đến từ trí tưởng tượng của anh mà là từ một nơi nào khác, một nơi nào đó mà anh không kiểm soát được. Anh cũng nói rằng khi được cho thấy hình ảnh của thế giới khác, nó có rất nhiều chi tiết trong đó, hơn là những gì anh nói cho tôi biết. Anh cảm thấy anh chỉ có thể trả lời câu hỏi của tôi theo nghĩa đen. Anh thường tự nguyện muốn cho tôi biết tất cả các thông tin anh đã thấy, nhưng nếu tôi không hỏi các câu hỏi liên quan đến các thông tin đó thì nó sẽ không có dịp được nói ra vv. Điều này cũng cho thấy rằng anh không dùng trí tưởng tượng của mình hoặc thêu dệt thêm mọi thứ. Và nó cũng chứng minh với tôi rằng toàn bộ quá trình thôi miên đều phải dựa vào người đặt câu hỏi. Câu hỏi phải đúng thì mới có được một câu trả lời đúng, và vì vậy câu hỏi rất là quan trọng. Trong các trường hợp thôi miên trở về tiền kiếp, câu hỏi là một nghệ thuật.


Tôi cũng nghĩ đến một trong những lý do mà Phil khác với những đối tượng thôi miên khác là có lẽ bởi vì anh là một loại năng lượng (linh hồn) khác, một loại năng lượng từ các ngôi sao và chiều không gian khác, chủ yếu là không phải của trái đất này. Có lẽ đây là một trong những lý do anh không cho phép tâm thức của mình tách rời hoàn toàn.


Sau mỗi buổi thôi miên, năng lượng của Phil trở nên mạnh mẽ hơn và nhiều ký ức được đánh thức. Cả 2 chúng tôi đều rất ngạc nhiên. Trực giác của Phil cũng trở nên nhạy cảm hơn trong đời sống hàng ngày của anh. Bằng cách nào đó, chúng tôi đã có thể làm việc rất hợp nhau và nhận được những thông tin quý giá của những thế giới khác, và một lần nữa, một cái gì đó bất thường lại xảy ra.


Bạn tôi, Harriet, một nhà thôi miên từng làm việc với tôi nhiều lần trước đây đã có mặt trong phiên thôi miên lần này. Tôi đã để ý và nhận ra rằng năng lượng của Harriet đã bổ sung “một cái gì đó” cho sự khiếm khuyết của đối tượng. Những hiện tượng kỳ lạ và tốt đẹp luôn luôn xảy ra mỗi khi cô tham dự các phiên thôi miên của tôi. Cô ấy giống như một cục pin, cung cấp thêm năng lượng cho cả tôi và các đối tượng thôi miên.


Khi phiên thôi miên bắt đầu, sự bổ sung "cái gì đó" của Harriet đã giúp cho phiên thôi miên diễn ra vô cùng tốt. Có lẽ hơi quá tốt cho nên đã thúc đẩy Phil mạnh mẽ vượt tới một cảnh giới vô cùng xúc động. Khi cửa thang máy mở ra, Phil thấy ba ngọn tháp. Anh mô tả chúng: “Cao, mặt ngoài lán, và nhọn. 3 ngọn tháp đứng cạnh nhau, được sắp xếp từ thấp đến cao, cao nhất là ngọn tháp nằm bên phải.” (Xem hình vẽ)


Tôi không lập tức nhận ra được ý nghĩa quan trọng trong lời nói của Phil trong khi anh mô tả nó cho đến khi tôi chú ý đến những giọt nước mắt của Phil bắt đầu lăn xuống. Phil chưa bao giờ thể hiện bất kỳ cảm xúc nào trong những buổi thôi miên trước đây. Sự việc này chắc chắn là dấu hiệu của một cái gì đó vô cùng quan trọng đã xuất hiện. Nhưng, có cái gì liên quan đến ba ngọn tháp mà có thể gây cho Phil phản ứng xúc động như thế? Giọng nói tiếp theo cua Phil mang theo sự run rẩy bởi cảm xúc hạnh phúc tràn đầy: "Đây là nhà! Đây là nhà của tôi!"


Lời nói của Phil làm cho tôi lạnh rung. Điều này chắc chắn rất quan trọng với anh. Tôi yêu cầu anh mô tả quang cảnh đó, hy vọng anh có thể trả lời tôi mặc dù cảm xúc của anh đang tràn ngập trong tim.


P: Tôi đang nhìn các tòa tháp từ xa, chúng nằm một mình trên một bãi đất trống. Các tòa tháp này là một tượng đài... của nền văn minh nơi này.

Giọng nói của Phil không giống như bình thường. Đó là giọng nói của một người được trở về nhà sau một hành trình xa nhà rất lâu... rất lâu. Tôi hy vọng xoa dịu những cảm xúc của anh để anh có thể giải thích cho tôi biết tại sao nơi này ảnh hưởng anh nhiều như thế.


D: Đây là một tượng đài?


P: (Giọng anh run lên và anh gặp khó khăn khi mở miệng.) Đây không chỉ là một tượng đài; nó là một loại ăng-ten, là trung điểm liên lạc của hành tinh này với các hành tinh khác. Đây cũng là trung điểm liên lạc với tôi, nơi tôi sẽ liên lạc với hành tinh này.


Tôi vẫn không thể hiểu được những gì anh đang cố gắng giải thích. Tại sao ba ngọn tháp rất quan trọng?


P: Đây là nhà của tôi! Đây là nơi tôi ...


Giọng nói của anh trở nên nghẹn ngào, anh òa khóc! Rõ ràng là đang trải qua một cái gì đó rất quan trọng. Sau khi anh thức dậy, anh nói anh đã cảm thấy như bị một cơn sốt mạnh mẽ của tình yêu và sự khao khát về nơi này tràn ngập trong tim anh. Không nghi ngờ gì anh đã trở về nhà, và từ “nhà” này chưa bao giờ có một ý nghĩa đẹp đẽ như vậy. Anh biết đó là nhà thực sự của mình và rằng tiềm thức của anh đã nhớ nhung nó rất tha thiết. Bây giờ thì anh biết lý do tại sao anh đã luôn luôn cảm thấy không thuộc về nơi này (trái đất). Trái đất không phải là ngôi nhà thực sự của anh, hành tinh kỳ lạ này với ba ngọn tháp mới là nhà. Bước đột phá này của anh thật lớn.









D: Bạn có muốn nói về nơi đó hay không? Hay bạn muốn rời khỏi đây?

P: Tôi muốn được ở đây, chỉ là thật khó khăn khi nói về nó.

Tôi luôn luôn cho đối tượng lựa chọn khi họ gặp phải cảnh đau thương. Nếu họ cảm thấy khó chịu hoặc không thoải mái bởi những gì họ đang nhìn thấy, tôi cho phép họ rời khỏi nơi đó cho đến khi họ cảm thấy họ có thể đối mặt với nó một cách thoải mái. Cũng giống như lần đầu tiên Phil đã gặp phải cảnh đau buồn ở thế giới khác.

D: Nếu nó làm bạn không thoải mái, bạn không cần phải nhìn vào nó. Bạn có nghĩ rằng bạn có thể học hỏi một cái gì đó từ nơi này không?

P: (Rất cảm xúc) Tôi đã trở về quê hương!

D: Nếu bạn chỉ muốn làm một người quan sát những hình ảnh nơi đó từ bên ngoài thì bạn có thể làm như vậy.


Anh phản đối mạnh mẽ:"Không, tôi muốn cảm giác nó!". Đây là phản ứng khác thường của Phil. Anh luôn luôn rất hiếm khi biểu hiện cảm xúc của mình một cách công khai. Anh thường có xu hướng che đậy cảm xúc và thậm chí sẽ không cho phép người thân trong gia đình thấy được cảm xúc của anh. Đây là hành vi kỳ lạ, và tôi đã quyết định tiến hành thận trọng nhưng vẫn cho phép anh thể nghiệm nó bởi vì dường như nó rất quan trọng đối với anh. Nhưng nếu có xảy ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy anh không thể điều khiển cảm xúc bởi nơi xa lạ này thì tôi sẽ ngay lập tức kéo anh ra khỏi hoàn cảnh này.


D: Nếu bạn muốn nói về nó, vậy thì rất tốt. Phải có một lý do gì đó làm cho bạn rất xúc động?

P: Tôi sẽ giải thích cho bạn biết ý nghĩa nơi này đối với tôi. Đây là...


Giọng nói của anh lại nghẹn ngào 1 lần nữa. Tôi an ủi anh. Anh bắt đầu thở nặng nề như thể đang cố gắng giữ lại cảm xúc bên trong và không khóc một cách công khai nữa. Tôi nói với anh rằng nói ra mọi thứ và cố gắng hiểu chúng sẽ tốt cho anh.


P: (Vẫn còn thổn thức) Tôi sẽ ổn thôi.


Tôi cố gắng dời sự chú ý của anh để giúp anh giảm bớt cảm xúc. D: Anh có hạnh phúc ở thế giới này không? Nó là một nơi đặc biệt?


P: Có! (Thổn thức) Tôi đã nhớ nơi này vô cùng mãnh liệt trong một thời gian dài... một thời gian dài xa cách. Nhưng đó là vì tốt cho... tất cả. Điều này đối với tôi rất quan trọng... Nơi đây là nhà tôi! Một hành tinh... là nơi tôi ... tôi là một phần của nơi đó!

D: Tôi nghĩ rằng tất cả chúng ta đôi khi cảm thấy cô đơn. Chúng ta đều có những nơi như thế để chúng ta nhớ. Đây có phải là cùng một hành tinh mà chúng ta đã nói đến lúc trước hay không?

P: Chúng ta chưa bao giờ đi đến nơi này trước đây. Đây là… nhà.. của tôi!


Mỗi khi anh nói đến chữ nhà anh trở nên xúc động. Cảm xúc của anh rất mạnh.


D: Hành tinh này có phải ở chiều không gian thứ 3 hay không? (Phil: phải) Nó có nằm trong cùng một vùng với các hành tinh mà chúng ta đã nói qua hay không?

P: Ở gần đó.

D: Bạn hãy mô tả về nó, như vậy bạn có thể bớt xúc cảm.

P: Nó giống như Trái đất. Như tôi đã nói trước đây, tôi đã chọn Trái Đất vì nó giống như hành tinh nhà của tôi. Tôi cũng có thể đi đến một hành tinh khác nếu như tôi muốn, nhưng tôi chọn Trái Đất.

D: Đúng vậy. Bạn sẽ muốn ở trong môi trường mà bạn khá quen thuộc.

P: Khu vực mà tôi đang nhìn thấy là một đồng bằng, một vùng đất bằng phẳng màu xanh lá cây với ba ngọn tháp đứng sừng sửng. Chúng hình vuông, có bốn mặt và có đỉnh nhọn. Tôi không chắc chắn nó làm từ vật liệu gì. Nó có màu trắng ngà. Xung quanh các tòa tháp này không có gì khác. Chúng đứng lẻ loi nơi này.

D: Bạn nói rằng nó là một ăng-ten, nhưng nó cũng là một tượng đài? Bạn có biết đài này dùng để tưởng niệm cái gì không?

P: Nó tượng trưng cho ba lần tiến hóa. Mỗi tiến hóa sau cao hơn lần tiến hóa trước đó. Sẽ có một tòa tháp thứ tư được dựng thêm trong tương lai sau khi họ tiến hóa thêm một bước nữa. Vì vậy, đó là tượng đài tưởng niệm sự tiến hoa của chúng sinh nơi này.

D: Họ có biết khi nào họ đạt đến điểm tiến hóa mới và cần xây dựng một tượng đài hay không?

P: Họ biết được. Trực giác của họ biết.

D: Anh có thể miêu tả những người sống ở đây không?

P: Những chúng sinh ở nơi đây không phải ở chiều không gian thứ 3. Những linh hồn ở đây không có cơ thể bao bọc. Nơi đây là hành tinh năng lượng. Bản thân hành tinh thuộc về chiều không gian thứ 3, nhưng chúng sinh trên hành tinh đều ở dạng năng lượng. Đây là một loại năng lượng liên kết, tức là năng lượng được sử dụng để tạo ra môi trường mà chúng sinh nơi đây muốn hoặc cần để duy trì mục đích của họ. Đây là một hình thức sáng tạo.


Điều này nghe có vẻ khác với thành phố ở chiều không gian thứ tư mà Phil mô tả trước đây, bởi vì ở đó, hành tinh và tất cả mọi thứ trên hành tinh đó đều ở chiều không gian thứ 4. D: Tôi không nghĩ rằng điều này có thể xảy ra ở chiều không gian thứ ba.

P: Hành tinh ở chiều không gian thứ 3. Chúng sinh sống trên hành tinh ở dạng linh hồn, và họ sử dụng các nguồn năng lượng trên hành tinh sáng tạo bất cứ những gì họ muốn để phục vụ cho mục đích của họ.

D: Vậy cơ thể của họ không ở thể vật chất?

P: Đúng vậy. Không có kết cấu cơ thể như ở chiều không gian thứ 3. Linh hồn nơi đây là một loại năng lượng phức tạp, và có nhiều hình dạng khác nhau. Mỗi hình dạng phản ánh một nhiệm vụ hoặc một công việc mà linh hồn cần hoàn thành. Nó là một “bộ đồng phục” cho công việc đang được tiến hành.

D: Tôi đang cố gắng để hiểu. Tôi nghĩ rằng nếu một người ở dạng năng lượng thuần khiết, họ sẽ không cần thiết có một cơ thể hoặc một hình dạng gì đó.

P: Bạn đã hiểu lầm rồi. Có một thứ gọi là năng lượng cơ thể. Các linh hồn nơi đây có thể điều chỉnh năng lượng xung quanh mình để tạo thành một cơ thể năng lượng, nhưng không phải giống như một cơ thể vật lý. Các cơ thể năng lượng sẽ hoàn toàn không có tính chất vật lý hay chiều không gian vật chất. Nó là năng lượng tinh khiết. Năng lượng bao quanh các linh hồn là một lá chắn hoặc một cơ thể năng lượng của linh hồn đó, mà linh hồn cũng là năng lượng. Bạn có hiểu rõ không? (người dịch: theo mình hiểu thì linh hồn là năng lượng tinh vi hơn, không có hình dáng. Còn cơ thể năng lượng ở hành tinh này thì thô hơn một chút và có thể tạo ra hình dạng này nọ)

Một lần nữa tôi lại bị cuốn vào dòng suy nghĩ phức tạp và quá tải cho tâm trí của tôi. Tôi không thể hiểu được nó, vì vậy tôi đã chọn thay đổi chủ đề.

D: Vậy thì dân số nơi đó sẽ cố định chứ?

P: Dân số luôn thay đổi vì có người đến và có người rời đi. Cũng có nhiều những người ghé thăm hành tinh này. Bạn so sánh nó với trường hợp của người tị nạn trên Trái Đất. Có những người rời một quốc gia và tị nạn ở quốc gia khác. Vì vậy dân số luôn luôn thay đổi.

D: Những người ngoài đến hành tinh của bạn có phải cùng một loại người giống như các bạn hay không?

P: Ý của bạn là họ có cùng cấp bậc năng lượng hay không? Họ sẽ cùng cấp bậc, nhưng họ từ các khu vực khác. Họ là khách.

D: Điều này có gây ảnh hưởng cho đời sống của bạn hay không?

P: Đôi khi có chút vấn đề vì cách làm việc của họ khác với chúng tôi. Nhưng đó cũng là cơ hội cho chúng tôi học hỏi kinh nghiệm, cho nên xảy ra những chuyện như vậy cũng có mặt tốt, mặc dù nó có thể gây cho chúng tôi một chút khó chịu. Từ "người lạ" không được dùng trên hành tinh này. Theo nhận định của mỗi người ở đây là bất cứ ai mà bạn gặp đều là anh em của bạn. Tuy chúng tôi không quen thuộc với nhau, không có cùng một nguồn gốc, nhưng không có thù oán với nhau.


Đây là ý tưởng đằng sau tình yêu vô điều kiện. Bạn có thể không biết họ nhưng bạn thương yêu họ.


D: Khi người ngoài đến hành tinh này, họ cũng không cần một cơ thể (vật chất) hay sao?

P: Vâng, đúng vậy.


Khái niệm rất khó để tôi nắm bắt. Tôi rất hài lòng khi Harriet đặt câu hỏi như sau.

H: Làm sao bạn thấy được mọi người xung quanh? (ý nói cơ thể chỉ là năng lượng thì làm sao nhìn ra)

P: Nếu bạn hay bất cứ ai trong phòng này có trực giác cao và đang bị bịt mắt, thì trực giác của bạn sẽ làm việc hết công suất. Ở một cấp độ tâm linh trong vũ trụ có một sự nhận thức về sự hiện diện của các nguồn năng lượng khác. Cho dù bạn không hiện diện trong hình hài vật chất, bạn cũng sẽ được nhận ra bạn là ai. Chúng tôi cảm nhận nhau qua cá tính. Khái niệm này hơi khó giải thích, bởi vì tất cả các khái niệm phải được dựa trên tài liệu vật lý mà chúng ta quen thuộc thì mới dễ hiểu hơn. Rất khó nói về một khái niệm tinh thần trên cơ sở vật lý. Nó không phải là một hình ảnh vật lý mà là một sự hiểu biết pha trộn với sự nhận thức.

H: Tôi thắc mắc bạn có nhìn thấy nhau giống như chúng tôi trên Trái Đất hay không?

P: Nó nhiều hơn là ‘nhìn thấy’. Đó là sự kết hợp của các loại - là sự hiện diện của năng lượng và chia sẻ các nguồn năng lượng mà không chỉ đơn thuần là quan sát.

H: Vậy, hành tinh này là nhà của bạn trong một thời gian dài rồi sao?

P: Vâng, tôi đã đó một thời gian dài vô tận. Khi tôi nói “thời gian dài” thì lời này cũng không chính xác vì nơi đây không có khái niệm về thời gian. Nói chính xác hơn là tôi trên hành tinh đó hầu hết thời gian của tôi, làm việc với nền văn minh của nó. Tôi đã làm việc ở đó trong nhiều hình thức khác nhau, bằng nhiều cách khác nhau, và trên nhiều cấp độ tinh thần khác nhau.

D: Tôi rất muốn biết tính chất của hành tinh này. Bạn có các thành phố ở đây không?

P: Không có. Nếu bạn đứng trên hành tinh này, bạn sẽ không thấy thành phố, nhà cửa, không có gì cả, nhưng có thực vật tự nhiên như cỏ và một lượng nhỏ cây cối và bụi rậm. Bạn cũng sẽ không thấy những chúng sinh đang sống trên hành tinh này. Bạn phải biết, tất cả ở đây đều ở dạng năng lượng. Đây không phải là một nền văn minh vật chất, đây là một nền văn minh năng lượng. Chỉ có bản thân hành tinh này là ở chiều không gian thứ ba, bạn có thể hốt lên được một nắm đất trên hành tinh này. Những ngọn tháp là thể vật chất. Chúng ở chiều không gian thứ ba và được làm bằng vật liệu từ hành tinh. Tuy nhiên, nền văn minh đang sống trên hành tinh là vô hình đối với mắt phàm. Bạn sẽ đi xuyên qua nền văn minh mà bạn không biết. Bạn sẽ đứng ở giữa một nền văn minh mà không bao giờ biết điều đó. Cũng như trên Trái Đất chúng ta đang có một nền văn minh vô hình ở xung quanh chúng ta ngay vào lúc này, trong căn phòng này, nhưng chúng ta không nhận thức được điều đó.

H: Những ngọn tháp có mục đích nào khác không, ngoài việc là một tượng đài?

P: Như tôi đã nói trước đây, chúng cũng có tác dụng là ăng-ten, tương tự như ảnh hưởng của các kim tự tháp trên Trái Đất. Bời vì cấp độ năng lượng ở trên hành tinh này cao hơn ở Trái Đất nhiều nên hình dạng của 3 ngọn tháp khác với kim tự tháp. Tôi không biết bạn có hiểu được không, hình dạng điện tử của các ăng-ten sẽ tùy thuộc vào tần số của làn sóng vũ trụ mà nó truyền tải hoặc nhận được. Tần số cao hơn thì ăng-ten ngắn hơn. Nói chung, 3 ngọn tháp này hoàn toàn giống như các kim tự tháp trên trái đất. Chúng đặc biệt được dùng cho việc giao tiếp giữa các hành tinh. Và như chúng ta đã nói trước đó, mục đích thứ 2 của chúng là để tưởng nhớ đến sự tiến hóa của ba nền văn minh trước đó. Nó là niềm hãnh diện cho sự phấn đấu hay nỗ lực của nền văn minh. Cũng giống như các tòa nhà chọc trời ở trên Trái Đất là niềm hãnh diện của sự phát triển của khoa học kỹ thuật của nhân loại trên Trái Đất vậy. Ý tưởng là giống nhau.

D: Nền văn minh đầu tiên của hành tinh đó có khác gì với nền văn minh hiện tại hay không?

P: Nền văn minh đầu tiên không phải ở trên hành tinh này. Nó đã bắt đầu ở hình thức không gian ba chiều trên một hành tinh khác, và đã phát triển đến mức không còn cần phải ở dạng vật chất nữa, và như vậy họ được chuyển đến hành tinh này.

D: Vậy, một trong những ngọn tháp này là tượng đài cho lần mà nền văn minh đã phát triển cho đến thời điểm mà họ di cư đến hành tinh đó?

P: Vâng. Trái đất cũng đang tiến triển theo hướng tương tự. Sẽ đến một thời điểm mà các linh hồn của hành tinh này (Trái Đất) sẽ không còn cần đầu thai vào một thân thể vật chất nữa và sẽ cùng nhau chuyển đến một hành tinh khác để tiếp tục phát triển cho đến cấp bậc của Đấng Tạo Hóa. Đây là những gì Trái đất đang trải qua.

D: Tại sao chúng tôi phải di chuyển? Tại sao chúng tôi không thể tiếp tục phát triển trên trái đất?

P: Bạn có muốn ở lại trong phòng học của lớp ba để học lớp 4 hay lớp 6 không? Hay bạn muốn đến một môi trường mới và bắt đầu với một viễn ảnh mới? Nếu bạn bị bỏ trong lớp học cũ, bạn sẽ có xu hướng nghĩ cùng một phạm vi kiến thức. Phạm vi tâm thức rất quan trọng. Giống như chúng ta học lên trung học và sau đó đến đại học, mỗi lần đều thay đổi nơi học. Sự di chuyển đến từng nơi học có ảnh hưởng lớn đến suy nghĩ và thái độ đối với việc học tập.

D: Có phải ý bạn là nếu chúng ta ở trong cùng một môi trường, chúng ta sẽ không phát triển? Chúng ta cần những thách thức của một cái gì đó mới, ví dụ như là một nơi mới, hay một môi trường mới?

P: Môi trường mới rất quan trọng đối với sự phát triển. Nhắc nhở ta sự hạn chế của quá khứ và thúc đẩy ta nhìn về tương lai.

D: Vậy, khi bạn nhớ về quá khứ, nó có làm bạn thấy phiền không?

P: Chắc chắn là không. Chúng tôi không phải ở trong quá khứ. Chúng tôi đang trong tương lai và nhìn lại quá khứ, như vậy không sao. Tuy nhiên khi nhớ về quá khứ, chúng ta không nên sống lại với quá khứ, cũng không nên dừng lại ở đó.

D: Tức là cố gắng học hỏi những điều từ quá khứ và tiếp tục đi về phía trước.

P: Vâng. Sự hội nhập của tôi trên Trái Đất là một kinh nghiệm của tôi, trong đó quá khứ của tôi đang xen với tương lai của tôi.

D: Hành tinh mà chúng ta đã nhìn thấy lúc trước có vẻ rất tiên tiến. Nó không nằm gần hành tinh năng lượng này sao? (nói về thành phố lạ ở chương 4)

P: Đó là hành tinh được tạo ra bởi ý tưởng. Nó thật sự hiện hữu nhưng không hoàn toàn thật. Nó có thể được so sánh như vỏ ngoài của một cái bánh bông lang chớ không phải là toàn bộ cái bánh. Nó được tạo ra có mục đích vào thời điểm đó.

D: (Thông tin này làm cho tôi rối rắm và ngạc nhiên) Nó không phải là thật? Đó chỉ là...

P: Đó là một phần của toàn bộ hình ảnh thật. Sự có mặt của Harriet ở đây rất quan trọng để tôi có thể nhớ lại toàn bộ kiến thức và kinh nghiệm của tôi, bởi vì cô ấy đã cung cấp cho tôi thêm năng lượng cần thiết. Tôi chưa bao giờ trở thành hoàn thiện như bây giờ. Các thông tin chúng ta đã thâu thập được là thật. Những kinh nghiệm cũng là thật. Bởi do bạn mong muốn được biết về nó cho nên bạn được cho thấy, tuy nhiên, những kiến thức được hé mở chỉ là một phần của toàn bộ sự thật, vì hiện tại các bạn chỉ được biết bấy nhiêu đó thôi. Bạn hiểu không?


Tôi không hiểu lắm.


P: Nếu ai kể cho bạn nghe một câu chuyện về họ, nhưng họ chỉ nói một số chi tiết mà họ cảm thấy thoải mái nói ra. Một phần của câu chuyện đó cũng là sự thật, đúng không? Bạn nhận thức, học hỏi, hay cảm nhận câu chuyện đó như thế nào là hoàn toàn do bạn.


Như vậy, câu chuyện của Phil về kiếp sống của mình ở thành phố lạ là thật, nhưng còn có nhiều..nhiều chi tiết hơn nằm ở bên dưới bề mặt đó, mà vì một số lý do nào đó Phil không muốn tiết lộ cho tôi biết. Lúc chúng tôi nói về thành phố lạ đó là thời gian đầu khi chúng tôi làm việc với nhau. Lúc đó tiềm thức của Phil chỉ mới hé lộ các thông tin từng chút một, bởi lúc ấy anh chưa hoàn toàn tự kiểm soát chính mình. Nhưng sau đó chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, chưa bao giờ trở lại nơi đó để khám phá ra những gì mà anh đã giữ bí mật.


Tôi quay trở lại đề tài về nền văn minh năng lượng trên một hành tinh ba chiều.


D: Vậy, nền văn minh năng lượng có cần thức ăn hoặc quần áo hay nhà cửa gì không? Hay họ đã phát triển vượt qua khỏi những điều đó?

P: Không hoàn toàn vượt qua cấp bậc đó. Như chúng ta đã thảo luận trước đó, trong nền văn minh này cũng vẫn có những người tiến bộ hơn những người khác. Nền văn minh đó có thể được so sánh là tiên tiến hơn nền văn minh của con người, vào thời điểm này. Trong tất cả các nền văn minh, luôn luôn có những người tiến bộ vượt bật, và có người chậm phát triển. Và những người tiến bộ chậm thường có xu hướng cần những thứ như thức ăn, quần áo, hoặc nơi ở. Vì vậy, không chính xác nếu nói rằng họ không cần ăn, không uống, hoặc không thở bởi vì sự tồn tại của họ là thật. Họ không phải ở không gian ba chiều, nhưng họ thật sự tồn tại.

D: Những chúng sanh còn cần các nhu cầu có nhận thức được các chúng sinh khác không?

P: Chắc chắn là được. Giống như các giáo sư đều nhìn ra được những người không có học vấn, và những người này cũng nhìn ra được những người làm giáo sư.

D: À. Tôi cứ nghĩ rằng họ khác nhau sao đó và họ sẽ không biết sự hiện hữu của nhau.

P: Bản thân các chúng sinh ở đây vốn đã có sự tĩnh thức. Có nhiều linh hồn có sự tĩnh thức cao hơn những chúng sinh nơi này, và chúng sinh nơi này có lẽ không nhận ra được họ. Chúng sinh nơi này có thể biết sự tồn tại của những chúng sinh cấp bậc cao hơn nhưng họ có thể không nhận thức được những chúng sinh ở cấp độ cao hơn này. (người dịch: mình nghĩ cũng giống như chúng ta không nhận thức được sự hiện hữu của chúng sinh vô hình đang sống xung quanh chúng ta vậy.)

D: Thông tin này có một chút phức tạp. Nhưng nếu họ cần thực phẩm hoặc bất cứ những gì khác, họ có thể tạo ra nó bằng tâm trí của mình? Càng phát triển cao họ càng thấy không cần những thứ này nữa?

P: Có thể nói như vậy. Tuy nhiên, mong muốn có thức ăn nước uống không nhất thiết là dấu hiệu của sự tiến hóa cao hay không. Nó có thể đơn giản chỉ là một thú vui, và có thú vui này cũng không có gì sai trái cả. Giải trí này là lành mạnh. Nếu giải trí mà không gây tổn hại đến sự phát triển của một người thì không sao. Nếu ăn thức ăn như là để giải trí mà không phải vì đói thì cứ vui vẻ mà hưởng thụ.

D: Và các chúng sinh nơi đây không phải được sinh ra?

P: Chính xác. Không có sinh hay tử, chỉ có sự phát triển về tâm linh.

D: Nó có phải giống như những gì bạn nói trước đây, nghĩa là chúng sinh tạo ra cơ thể của họ bằng cách cô động các năng lượng và sẽ làm tan rả nó khi họ không cần đến nó nữa?

P: Ở thế giới của không gian bốn chiều thì đúng là như vậy. (ở đây họ chỉ dùng năng lượng để bao bọc cơ thể. Không có đông đặc nó lại)

D: Một số người muốn sống mãi mãi. Vì vậy, tôi không thể hiểu tại sao người ta lại muốn bỏ đi cơ thể của họ mặc dù họ có thể tiếp tục sống trong thân thể đó mãi. Tại sao họ muốn thay đổi, “chết”, và đi đến một nơi khác?

P: Vậy bây giờ bạn có hiểu tại sao không?

D: Tôi nghĩ là tôi hiểu. Như bạn nói, họ sẽ cảm thấy nhàm chán, sẽ không có những thách thức.

P: Vâng, nếu các bài học đã được hoàn tất, vậy thì họ sẽ kết thúc với những kinh nghiệm đã được học hỏi, và tiếp tục học hỏi những kinh nghiệm mới, tìm hiểu những cái mới và các bài học cao đẳng hơn. Nó giống như là leo thang, mỗi bực thang là một cấp bậc phát triển ý thức. Và môi trường xung quanh sẽ là chất xúc tác cho sự phát triển này. Môi trường mới cho những kinh nghiệm mới.


Tôi bắt đầu cảm thấy tôi không còn khả năng nghĩ ra bất kỳ câu hỏi nào nữa. Tôi không quen thuộc với những đề tài như thế này. Tôi cảm thấy đề tài về lịch sử có vẻ như thân thuộc hơn, tôi có thể kiểm chứng nó và có thể kiểm soát, và lên kế hoạch cho những phiên thôi miên tiếp theo. Khoa siêu hình này với những khái niệm xa lạ nằm ngoài phạm vi hiểu biết của tôi. Tôi hoàn toàn không thể đoán được hướng đi của các phiên thôi miên tiếp theo.


Và đây là lý do tôi xướng lên câu hỏi tiếp theo: "Mục đích để tiếp tục theo đuổi đề tài này là gì?"


P: Không phải bạn đã được nhận thức rõ hơn về những gì đang xảy ra trong thế giới vô hình sao?

D: Tôi đồng ý. Tôi cần một thời gian để hấp thụ những thông tin này và hiểu nó hơn.

P: Vậy mục đích đã được thực hiện.

D. Vậy có lý do gì để chúng tiếp tục không?

P: Chắc chắn, nếu muốn. Nếu không muốn cũng không sao. Không có luật lệ hay mệnh lệnh hay ép buộc mỗi người phải làm điều này hay điều khác. Hay làm những gì mà bạn muốn hoặc cảm thấy thoải mái. Có rất nhiều thứ để học hỏi, và chúng tôi có rất nhiều thông tin có thể cung cấp cho bạn. Nếu bạn hỏi thì sẽ có câu trả lời, nhưng các câu hỏi phải đến từ bên trong, không thể là những câu hỏi trống rỗng. Chúng tôi hy vọng đề tài có thể tiếp tục.


Sự xuất hiện của Harriet đã vô tình cho phép Phil tác động lên năng lượng của cô và nó hoạt động như một cục pin vô cùng hiệu quả. Có lẽ nếu không có cô ấy thì bước đột phá này sẽ không thể thực hiện được. Mặc dù Harriet thỉnh thoảng cũng tham dự vào các buổi thôi miên khác sau này của Phil, nhưng sự hiện diện của cô đã không còn cần thiết nữa.


Sau khi Phil tỉnh lại, anh ngồi suy nghĩ về cảm xúc kỳ lạ của mình khi nhìn thấy 3 ngọn tháp. Nó không làm cho anh cảm thấy khó chịu sau khi anh đã hoàn toàn lấy lại ý thức, nhưng anh có một cảm giác u sầu kéo dài mãi. Anh đã cố gắng để giải thích những cảm giác của anh: “Nó rất thật. Nhưng vì một lý do gì đó tôi lấy làm tiếc vì đã tác động vào nó. Tôi không biết làm thế nào để mô tả rõ ràng cảm giác này, đó là một cảm giác buồn vui lẫn lộn. Một mặt tôi cảm thấy tiếc vì đã nhớ lại cảm giác đó bởi vì tôi đã quên nó và nỗi đau đã ngưng, cảm giác rất mạnh khi tôi ở nơi đó. Nhưng mặt khác, tôi rất vui mừng vì đã có thể nhớ lại ... Lấy một ví dụ, giả sử bạn có một người mà bạn đã yêu rất thắm thiết, có một mối quan hệ rất gần gũi và yêu thương nhau nhiều năm. Hai người yêu thương rất sâu sắc. Nhưng vì một số tình huống nào đó mà 2 người đã chia tay hay phải xa cách. Sau đó, bạn tiếp tục với cuộc sống bận rộn của bạn và đã hoàn toàn quên người đó. Bạn thậm chí không còn nghĩ về người đó rất nhiều năm. Sau đó, vì một cơ duyên nào đó bạn gặp lại người đó một lần nữa, và lập tức tất cả những cảm xúc lại ào ạt trở lại. Một mặt bạn cảm thấy rất làm tiếc đã nhìn thấy người đó một lần nữa, cùng lúc bạn lại rất vui mừng khi thấy người đó… Dó là cảm giác mà tôi có hiện tại. Tôi cảm thấy buồn vì phải rời xa nơi đó, nhưng bây giờ tôi biết tôi có thể trở lại đó. Đúng hơn là tôi chưa bao giờ thực sự rời khỏi đó, chỉ là quan điểm của tôi đã rời khỏi thôi. Và tôi cảm thấy hạnh phúc khi tôi có thể tìm thấy nó một lần nữa."


Đây là một phiên thôi miên kỳ lạ. Phản ứng của Phil là hoàn toàn bất ngờ. Thông thường khi một người nhìn thấy một cảnh có ba tòa tháp sẽ không có cảm xúc như thế trừ khi nó có mối quan hệ cá nhân rất mạnh mẽ đối với người đó. Mặc dù cảm xúc của Phil hơi phức tạp và không phải là loại cảm xúc mà chúng ta thường thấy, tôi tin rằng Phil thực sự đã tìm lại được nơi anh đã trải qua nhiều "đời". Ý nghĩa của nó đối với Phil dường còn hơn là “nhà”. Có lẽ đây là nơi anh đã vô thức cố gắng để trở về vào ngày anh ở trên bãi biển, khi anh gần như đã kết thúc cuộc sống của mình. Nhưng bây giờ Phil đã nhận ra mình chưa bao giờ thật sự bị mất liên lạc với nó. Anh ấy có thể trở lại nơi đó bất cứ lúc nào anh muốn. Mặc dù cảm giác ban đầu là buồn vui lẫn lộn, nhưng sau đó anh đã bắt đầu tìm được sự bình hòa bên trong. Phil đã bắt đầu hiểu về mình.


Chúng tôi đã mở cửa đến hành tinh năng lượng và chúng tôi sẽ quay trở lại hành tinh này nhiều lần nữa để thu thập thêm nhiều thông tin quan trọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.