Chương 14
Nghiên cứu các nhà nghiên cứu
Có vẻ như khi người ngoài hành tinh tìm ra cách thức giao tiếp với tôi thông qua các đối tượng thôi miên của tôi (hoặc có thể ngược lại, và tôi đã phát hiện ra phương pháp này), họ đã cố gắng cung cấp thật nhiều thông tin cho tôi. Dòng chảy thông tin và sự liên lạc vẫn diễn ra, và nhiều phần phức tạp hơn sẽ được đưa vào cuốn “Vũ trụ xoắn”.
Trường hợp này cho thấy ngay cả những nhà nghiên cứu và nhà thôi miên UFO cũng không phải là ngoại lệ. Họ có thể có những trải nghiệm mà họ không nhận thức được. Tôi không nghĩ điều này đã xảy ra với tôi, nhưng tôi không đảm bảo là không có khả năng xảy ra. Tuy nhiên, tôi thích phương pháp nghiên cứu của mình hơn. Theo đó, tôi có thể vẫn là người quan sát, người báo cáo khách quan và không phải trải qua những cảm xúc phức tạp liên quan đến sự tham gia chủ động.
Có một nhà thôi miên muốn giấu tên, vì cô ấy có một hoạt động thực hành tích cực và không muốn thông tin này được tiết lộ sớm. Cô cũng đang có kế hoạch viết một cuốn sách của riêng mình về những thông tin mà cô đã khám phá ra. Đến thời điểm thích hợp cô ấy sẽ tiết lộ thông tin và mối liên hệ giữa chúng tôi sẽ được công chúng biết đến. Vì vậy, tôi sẽ gọi cô ấy là Bonnie. Tôi đã quen biết cô ấy được vài năm và chúng tôi đã có những trao đổi về vấn đề chuyên môn cũng như các bài giảng. Vào tháng 6 năm 1997, cả hai chúng tôi đều là diễn giả tại một hội nghị diễn ra tại một trường Đại học ở Wyoming. Sau khi hội nghị kết thúc, chúng tôi tổ chức phiên thôi miên này trong ký túc xá nơi chúng tôi đang ở. Cả hai chúng tôi đều vô cùng mệt mỏi và tôi sẽ rời đi vào sáng hôm sau, nhưng chúng tôi muốn tận dụng cơ hội hiếm có để dành thời gian cho nhau và tham gia phiên thôi miên. Có hai người đàn ông đã đề nghị Bonnie cho họ cùng tham gia. Một người sẽ phụ trách máy ghi âm của Bonnie còn tôi thì lo cho cái máy của mình.
Trước phiên thôi miên, cô ấy kể cho chúng tôi nghe về một sự việc kỳ lạ xảy ra một tháng trước đó vào tháng 5 năm 1997. Cô ấy có cảm giác khó chịu mơ hồ rằng chuyện đó đã xảy ra nhiều lần rồi, và cô ấy biết thông qua thôi miên có thể khám phá ra nhiều điều. Cô đã tham dự một buổi tiệc với một số nhà nghiên cứu UFO tại một nhà hàng ở phía bắc Santa Barbara ở California. Buổi tiệc rất thú vị vì vậy cô ấy đã không rời đi cho đến gần nửa đêm. Cô biết chính xác thời gian mình rời khỏi nhà hàng vì cô ước tính sẽ mất khoảng hai tiếng rưỡi để lái xe về nhà.
Cô ấy nói, "Lúc đó là 11 giờ 35 phút khi tôi ra khỏi bãi đậu xe của nhà hàng và đi lên đường cao tốc hướng về phía nam. Đó là Quốc lộ 101 dọc theo bờ biển Thái Bình Dương. Hôm đó trời tối đen. Đôi khi tôi rất thích ở trong không gian toàn màu đen, và đêm nay thật êm ái và thoải mái. Tôi rất vui khi được lái xe về nhà một mình, để tôi có thể nghĩ về buổi tối tuyệt vời với sự tham gia của tất cả các nghiên cứu viên khác. Giống như tôi đang thiền, suy nghĩ tự do, tự mình lái xe trong màn đêm đen kịt hôm ấy. Trời đen đến mức tôi không thể nhìn thấy đâu là bờ bên phải của mình và đại dương bắt đầu từ đâu. Những năm trước, khi tôi lái xe đường cao tốc đó vào ban đêm, tôi sẽ nhìn thấy phản chiếu của giàn khoan dầu hoặc những chiếc thuyền. Ta có thể biết được đâu là biển, hoặc mặt trăng có thể ở ngoài kia và phản chiếu trên mặt nước. Nhưng đây là một trong những đêm không có sao, và bầu trời đen đến mức ta không thể phân biệt được sự khác biệt giữa đất liền và đại dương. Một lúc sau tôi nhớ mình đã nhìn thấy một tấm biển nhỏ đề tên 'Seacliff. Tôi không nhớ được rằng có một thị trấn với cái tên đó trên đường cao tốc này, bởi vì tôi đang chạy dọc theo một dải bờ biển dài không có thị trấn hay bất kỳ ánh đèn nào. Tôi đã lái xe được một khoảng khá xa thì nhận ra không có bất cứ đèn pha và đèn hậu nào khác ở hai bên đường cao tốc. Đã có lúc tôi ngờ rằng mình là chiếc xe duy nhất trên đường. Nhưng tất cả đều ổn, vì tôi vẫn thấy rất thoải mái. Có lẽ đó là lý do tại sao những sự kiện tiếp theo rất bất ngờ, nhưng tôi không có cảm giác sợ hãi".
Bonnie đang lái xe qua đoạn đường dài trống trải này thì cô ấy giật mình bởi một tia sáng có hình vòng tròn lớn chiếu thẳng xuống bờ biển. Nó có màu trắng pha màu xanh lục và chỉ kéo dài trong một giây. Và sau đó không có gì xảy ra, không có âm thanh nào phát ra. Đó không phải là pháo hoa hay pháo sáng. Cô ấy chỉ nghĩ rằng chuyện đó thật kỳ quặc và tiếp tục lái xe. Những ngọn đồi lớn ở phía bên trái đường cao tốc trong khu vực này của Cao tốc 101. Và khi cô lái xe qua đoạn đường không có người ở này, cô nhận thấy một ánh sáng vô cùng rực rỡ phát ra từ phía sau những ngọn đồi. Nó bao phủ một khu vực rộng lớn, có một vòng cung tròn không chuyển động. Nó rất sáng và có màu sắc giống với với đèn flash: màu trắng pha chút xanh lục. Cô không nghĩ đó có thể là cùng một loại đèn vì cô chưa lái xa đến vậy. Chúng là hai loại ánh sáng riêng biệt. Ánh sáng phía sau những ngọn đồi bao phủ một khoảng cách xa và cô ấy phải mất vài phút để đi qua nó. Cô ấy tìm hiểu để thử xem cái gì đang tạo ra ánh sáng đó, nhưng bất ngờ có chuyện gì đó khác thu hút sự chú ý của cô về phía con đường cao tốc. Có một cái gì đó đậu trên lề cùng phía với chỗ cô đậu xe. Nó trông giống như phần sau của một chiếc xe tải cỡ lớn, một chiếc xe đầu kéo hoặc xe bán tải lớn. Nhưng không có bất cứ cái đèn pha hay đèn phản chiếu nào để những người lái xe đang đi tới có thể nhận ra. Đó không phải là đường tránh, mà một phần trên đường cao tốc. Vẫn còn nhiều khoảng trống để vượt qua nó, nhưng đó là một tình huống nguy hiểm, vì đèn pha xe hơi không giúp cô ấy nhận ra nó cho đến khi cô ấy ở rất gần nó. Nó chỉ đột nhiên ở đó bên đường. Khi đến gần nó, cô thấy một số người (có thể là bốn hoặc năm người) đang đi vòng ra phía sau xe tải và lên xa lộ. Một lần nữa đây là một tình huống nguy hiểm, bởi vì họ có thể đã bị va chạm.
" Đó là những chi tiết gây ấn tượng mạnh với tôi, bởi vì tất cả diễn ra quá nhanh. Tôi đang lái xe với tốc độ 110 km/h hoặc nhanh hơn, bởi vì chỉ có mình tôi ở trên đường. Điều làm tôi chú ý là phương tiện này có một số ánh sáng ảo chiếu lên từ mặt đường, giống như một chiếc đèn pin đã được đặt trên đường, và đang chiếu sáng ở phía sau xe. Và ngay khi tôi chuẩn bị vượt qua nó, tôi nhìn thấy dòng chữ lớn màu đen ở đầu phía sau vật thể. Ấn tượng của tôi là dòng chữ, bằng các chữ cái vuông vắn cỡ lớn màu đen: 'Xe Cấp cứu.' Và tôi nghĩ, điều đó thật kỳ lạ. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chiếc xe cấp cứu nào như vậy. Giống như việc nhìn một chiếc xe tải và bảo đó là xe cứu hỏa vậy. Tôi nhớ đó là một chiếc xe tải khá dài. Dù sao, tôi nghĩ chuỗi sự kiện thật kỳ quặc: ánh sáng ở bờ biển, ánh sáng phía sau những ngọn đồi, chiếc xe tải lớn này, xe cấp cứu, người đi bộ qua lại, nhưng không có những ánh đèn. Và suy nghĩ thoáng qua đầu tôi rằng có lẽ chiếc xe tải này vừa đến, và có thể họ sắp bật đèn lên, và có lẽ nó liên quan đến ánh sáng phía sau những ngọn đồi. Nó chắc chắn không phải là một vụ cháy, nhưng có lẽ chiếc xe tải này đang nghiên cứu sự việc đó. Nhưng tất cả những điều này chỉ là ấn tượng của tôi, bởi vì nó xảy ra quá nhanh. Đây chỉ là những điều kỳ quặc, và tôi cảm thấy hoàn toàn thoải mái, không sợ hãi hay bất cứ điều gì.
"Và rồi, sau một hoặc hai giây, điều kỳ lạ nhất đã xảy ra. Tôi không biết liệu mình đã lái xe vượt qua chiếc xe tải đó chưa hay vẫn còn ở trong khu vực của chiếc xe tải đó. Nhưng đột nhiên ngay trước mắt tôi, toàn bộ khu vực kính chắn gió của chiếc xe của tôi hoàn toàn bị chói sáng bởi thứ ánh sáng rực rỡ nhất. Tôi không thấy mình đang đến gần một ngọn đèn hay bất kỳ ánh sáng nào. Như thể một công tắc đã được bật lên, và đột nhiên toàn bộ không gian rực sáng. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy qua ô kính chắn gió là ánh sáng chói lọi choáng ngợp. Đó có lẽ là ánh sáng rực rỡ nhất mà tôi từng thấy, nhưng nó cũng rất đẹp, có màu trắng vàng. Trông rất kỳ lạ, hơn thế nữa, ở giữa luồng ánh sáng trông như có một dải của một thứ gì đó. Tôi có thể thấy điều này chỉ trong một phần giây trước khi xe của tôi chạm vào nó. Nó không màu hoặc là có màu trắng, và nó ở trong luồng ánh sáng. Trông giống như một dải ruy băng hoặc có thể là một dải băng keo căng ngang qua kính chắn gió và hơi nghiêng một góc, nghiêng xuống phía bên trái của tôi. Ấn tượng đầu tiên mà tôi nghĩ đến có thể là một sợi dây, nhưng nó rộng hơn thế, giống như một cuộn băng. Thật là kỳ lạ, nhất là trong đêm đen tối mịt mù này. Mọi thứ phía trước đen kịt, và rồi đột nhiên kính chắn gió tràn ngập ánh sáng chói lóa, và thứ ánh sáng này kéo dài ra, rõ ràng là tôi sắp va phải. Và nó tạo ra một tiếng kêu kinh hãi! Gần giống như một tiếng nứt, một âm thanh đứt gãy do va đập. Nó dường như vang vọng khắp nơi xung quanh tôi và xuyên qua tôi. Tôi đã rất sửng sốt. Và tôi nghĩ, 'Cái quái gì vậy?' Và rồi, ngay sau cú va chạm tôi nhận thấy có một vết nứt lớn trên kính chắn gió của tôi. Một vết nứt hình mạng nhện lớn ở phía vô lăng tay lái, với các tua lớn dài lan đến một nửa kính chắn gió. Sau đó dường như tôi đã đi ra khỏi ánh sáng đó, và tiếp tục lái xe cùng với ánh sáng đèn pha. Vết nứt không thực sự cản tầm nhìn của tôi, nhưng tôi có thể thấy rằng không có bất kỳ lỗ hổng nào trên đó giống như một viên đạn hay một tảng đá va vào. Nhưng ngay cả khi có một thứ gì đó như thế, tại sao lại có thứ ánh sáng rực rỡ đó? Vì vậy, tôi thực sự choáng váng.
"Tôi tiếp tục lái xe, mặc dù tôi muốn giảm tốc độ, tấp vào lề đường và đề nghị những người đàn ông qua đường quay lại xe tải đó xem họ có nhìn thấy gì không. Nhưng điều mà tôi gọi là 'giọng nói trong đầu’ đang vang vọng kịch liệt trong đầu tôi, "Không! Đi khỏi đây! Tiếp tục đi! Đừng dừng lại! Đừng quay lại! Biến khỏi đây! Tiếp tục! Tiếp tục đi về nhà!" Và vì vậy tôi tiếp tục đi về nhà trong hai tiếng nữa với sự lo lắng suốt trên đường đi là liệu kính chắn gió có thể vỡ hay không. Tôi về nhà sau hơn hai giờ sáng một chút, đó đúng là khoảng thời gian về nhà như thường lệ, đặc biệt là khi không có xe cộ. "
Tất nhiên trong tâm trí Bonnie tràn đầy những câu hỏi chưa có lời giải khi cô về đến nhà. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi về nhà đúng giờ, nhưng cô không thể giải thích được ánh sáng kinh ngạc đó, và dải băng ánh sáng trên xa lộ đã làm nứt kính chắn gió của cô. Cô đã nghĩ đến việc tấp vào đường cao tốc và tìm một chiếc điện thoại công cộng để gọi cho đội tuần tra đường cao tốc, nhưng đã quá khuya, cô là phụ nữ và chỉ có một mình nên cô tiếp tục lái xe cho đến khi về đến nhà. Chồng cô nói anh rất vui vì cô không dừng lại. Đôi khi người ta tạo tình huống giả để có thể gài bẫy người khác và cướp bóc hoặc trộm xe, vì vậy khôn ngoan nhất là không dừng lại. Ít nhất thì bất cứ cái gì đã làm nứt kính chắn gió đã không gây ra tai nạn.
Tôi đồng ý với Bonnie rằng đây không phải là một sự cố bình thường. Có quá nhiều điều bất thường. Tôi biết rằng trong trạng thái thôi miên, chúng ta có thể nhận được nhiều thông tin chi tiết hơn những gì trí óc tỉnh táo có thể cung cấp. Bonnie là một đối tượng xuất sắc và tiến vào trạng thái thôi miên sâu ngay lập tức. Đôi khi một đồng nghiệp thôi miên có thể có những phản kháng, bởi vì họ nhận thức được quy trình và đang cố gắng phân tích kỹ thuật một cách có ý thức. Nhưng tôi không có vấn đề gì với Bonnie. Cô ấy cảm thấy tự tin với tôi và cảm thấy thoải mái, và rồi chúng tôi quay lại ngay hiện trường vào đêm đó vào tháng 5 năm 1997. Vấn đề duy nhất là cô ấy đã cung cấp quá nhiều thông tin chi tiết. Cô nhớ tên của tất cả mọi người có mặt trong bữa tối, họ ngồi vào bàn ở đâu, họ đang ăn gì và họ đang thảo luận về điều gì. Tôi biết mình sẽ phải chuyển phân cảnh này sang phần mà chúng tôi muốn khám phá. Cô ấy xem qua rất nhiều chi tiết khi rời khỏi nhà hàng, khi lên xe, để ý thời gian chính xác và lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Đây luôn là một dấu hiệu tốt. Một đối tượng đang hồi tưởng lại một sự việc có thật sẽ cung cấp nhiều chi tiết hơn so với yêu cầu (thường nhiều hơn đáng kể so với mức cần thiết), và thông thường sẽ tình nguyện cung cấp các thông tin dường như không liên quan. Đây có vẻ là phương pháp tiềm thức cực kỳ chính xác. Vì vậy, tôi biết chúng tôi đã có một khởi đầu tốt.
Cô ấy đang hồi tưởng lại cảnh tượng cô lái xe hướng về phía nam trên đường cao tốc 101.
D: Vậy, khi cô đang lái xe, đó chỉ là một chuyến xe bình thường đúng không?
B: Chà, bình thường, ngoại trừ tôi ngạc nhiên là không có bất cứ chiếc xe nào khác phía trước hoặc phía sau tôi. Và có vẻ kỳ lạ là cũng không có chiếc nào ở làn đường khác.
D: Giao thông ở đó có bình thường không?
B: Chà, tôi thường không lái xe về nhà muộn thế này từ Santa Barbara. Nhưng tôi nghĩ vào khoảng nửa đêm thứ Sáu sẽ có một số ít xe cộ lưu thông. Nhưng cũng thật tuyệt khi tôi không bị ánh sáng đèn pha chiếu thẳng vào mắt mình từ dòng xe cộ đang tiến tới.
Bonnie chú ý đến màn đêm đen kịt và cô ấy không có khả năng phân biệt đất liền với đại dương. Sau đó cô lái xe qua tấm biển nhỏ "Seacliff." Ngay sau đó cô nhìn thấy tia sáng lớn của một vòng tròn ánh sáng hoàn hảo bên bờ biển. Xa hơn một chút, cô nhìn thấy vầng sáng lớn của một ngọn đèn chiếu sáng sau dãy núi cheo leo bên trái cô. Ánh sáng bao phủ một khoảng trời khá xa, vì cô phải mất một lúc để lái xe qua tầm với của nó. Hiện tại, cô ấy đang hồi tưởng lại những tình tiết giống như những gì cô ấy đã kể lại lúc tỉnh táo, ngoại trừ việc cô ấy đang tiếp tục cung cấp thông tin về cuộc họp ở nhà hàng và kế hoạch của cô ấy cho cuối tuần tới.
B: Nó giống như một vầng hào quang ánh sáng xuất phát từ một vật gì đó. Và tôi không thấy vật đó là gì bởi vì nó bị những ngọn đồi che khuất. Nhưng vòng cung của vầng hào quang ánh sáng này giống như đỉnh của một đường cong hoặc hình tròn lớn hoàn hảo. Có nhiều cách để gọi tên nó. Bà biết đấy, một số chùm sáng được khuếch tán và phát sáng ở các cạnh, và dần dần mờ đi trong bóng tối. Nhưng đối với trường hợp này thì không. Nó giống một cái gờ của luồng ánh sáng này. Nó quá lớn và quá sáng, và tôi không thể nhìn thấy nó từ đâu đến. Nó lóe sáng. Điều đó thật thú vị, bởi vì có ánh sáng lóe lên ở phía bên phải, và bây giờ có luồng ánh sáng lớn này chiếu ở phía bên trái. Nó có thể là gì? Không có thị trấn ở đó hay bất cứ thứ gì khác. Tôi cũng đang lái xe với một tốc độ rất nhanh, nhưng nó quá lớn nên tôi phải mất một lúc để vượt qua nó. Và nhân tiện, nó không chuyển động. Nó chỉ nằm yên ở đó. Và bây giờ, ở phía bên phải. Tôi đang thấy vật thể to lớn này. Nó trông giống như phần sau của một chiếc xe tải rất cao. Vì vậy, tôi đang nghĩ đến có thể là một chiếc xe tải kéo hoặc ... Ý tôi là, nó sẽ phải là một chiếc xe thực sự lớn để có chiều cao như vậy. Tôi không nhìn thấy hai bên hay phía trước, bởi vì tôi đang tiếp cận từ phía sau. Và tôi nghĩ thật kỳ lạ khi tôi đã không nhìn thấy sự hiện diện của nó cho đến khi tôi tới gần. Và tôi tự hỏi tại sao nó lại ở đó. Tôi cho rằng nó có thể có liên quan với thứ ánh sáng kỳ lạ ở đằng kia, bên kia xa lộ, qua những ngọn đồi phía bên trái. Có một loại ánh sáng nào đó lóe lên từ phía dưới. Chắc là từ một thứ gì đó trên đường cao tốc, tôi đoán vậy. Đó là một loại ánh sáng dịu nhẹ. Và tôi đang nhìn thấy bóng của một số người đang đi bộ. Và tôi không chắc ....
D: Cô có lo lắng cô có thể tông phải họ không?
B: Chà, tôi thấy có đủ không gian. Tôi tự hỏi liệu chúng ta có thể đóng băng một lúc không ....
D: Tôi đang định đề nghị rằng, hãy đóng băng cảnh này để chúng ta có thể kiểm tra nó.
B: Bởi vì tôi đang phóng xe quá nhanh. Chuyện đó xảy ra chớp nhoáng.
D: Cô có thể làm chậm toàn bộ cảnh tượng xuống từng khung hình.
B: Tôi cần phải làm điều đó.
D: Đúng rồi. Khi tiến gần tới mặt sau, cô có thể thấy nó rất rõ ràng và cô có thể mô tả nó. Bởi vì khi cô làm chậm khung hình, cô có thể thấy mọi thứ rất chi tiết. Hãy cho tôi biết những gì cô nhìn thấy.
B: Chà, những người này rất cao. Họ cũng rất gầy và có đôi chân dài. Tất cả đều đang chuyển động. Một số người đang đi qua phía sau của vật thể này, cái xe tải này. Tất cả bọn họ đang đi theo các hướng khác nhau. Một số người đang đi về phía trước xe tải ngay bên lề đường cao tốc. Một hoặc hai người đang đi vòng quanh góc đường hướng về phía sau từ một bên. Bọn họ đi đứng vội vã nhưng rất nhẹ nhàng.
D: Cô có thể diễn tả bất cứ chi tiết nào khác về bọn họ được không?
B: Bọn họ có chiều cao khác nhau. (Cô ấy có dấu hiệu khó chịu). Họ có cái đầu to. (Trở nên khó chịu thật sự).
D: Hãy nhớ rằng cô có thể nhìn nhận chuyện đó một cách khách quan nếu cô muốn, với tư cách là một người tường thuật.
B: (Gần như nức nở). Chà, họ không hẳn là con người.
D: Tại sao cô lại nói như vậy?
B: Bởi vì họ gầy hơn nhiều so với người bình thường. Và bọn họ có những chiếc cổ dài, và những cái đầu to. Nếu họ là người, họ là những người trông rất kỳ lạ. Tôi đã nghĩ họ là người, đoàn người đàn ông đi bộ hay gì đó.
D. Tại sao chuyện này khiến cô bận lòng?
B: Chà, đó chỉ là một bất ngờ. Tôi không ngờ. (Vẫn còn khó chịu). Đó không phải là điều xấu. Nhưng đó là một điều bất ngờ.
D: Đương nhiên. Vì làm chậm từng khung hình nên cô có thể thấy được điều đó, cô có thể tìm hiểu thêm những chi tiết về đối tượng ở bên đường không? Cô có thể thấy sự việc rõ ràng ngay bây giờ. (Dấu hiệu trên khuôn mặt của cô ấy cho thấy điều gì đó). Cô nhìn thấy gì?
B: Tôi thấy những chữ cái lớn ở trên đó. Tôi nghĩ chúng có nghĩa là, "Xe cấp cứu". Nhưng nó giống như một cái biển hiệu, tôi nghĩ vậy. Nó giống như ... (Tạm dừng khi cô ấy quan sát nó). Tôi muốn nói đó là "hình tam giác", nhưng không chính xác. Như các phần của hình tam giác, các hình dạng góc cạnh. Giống như nếu ta ghép chúng lại với nhau theo một cách nào đó, chúng sẽ tạo thành hình tam giác, nhưng chúng sẽ không tạo thành hình tam giác. Tôi không nghĩ đó là các kí tự chữ cái giống như chúng ta đang có. Và các các góc cạnh bây giờ không sắc nét nữa.
D: Cô có thể vẽ nó không?
B: Tôi có thể vẽ được phần nào đó. Tôi vẫn đang lái xe với tốc độ nhanh, rất nhanh.
D: Tôi muốn cô lưu lại những ký tự đó, những chữ cái đó, trong tâm trí của cô, để cô sẽ có thể vẽ lại sau. Cô có thể làm điều đó cho tôi không? (Cô ấy lầm bầm điều gì đó). Chỉ cần ghi nhớ nó trông như thế nào.
B: Và phần sáng nhất của luồng ánh sáng ở dưới đó. Tôi nghĩ rằng nó được phát ra từ phương tiện trên đường cao tốc, nhưng không phải. Bà biết đó là gì không? Đó là một cái gì đó phát ra từ dưới gầm của vật thể to lớn kia. Không phải là có thứ gì đó chiếu vào nó như tôi nghĩ. Tôi không suy nghĩ mà tôi cho là như vậy. Và ở chỗ mà đúng ra nên có một cạnh sắc, hoặc là một góc, giữa mặt bên và mặt sau, thì ở đây là một đường cong.
D: Nhưng cô đang lướt qua nó. Hãy cho tôi biết điều gì sẽ xảy ra, bởi vì cô có thể nhận biết được ngay bây giờ. Cô có thể quan sát tất cả các chi tiết.
B: Đột nhiên có một luồng sáng chói lòa trước kính chắn gió của tôi.
D: Đó là gì vậy?
B: (Ngạc nhiên). Tôi không biết!
D: Cô biết mà.
B: Nó thật chói chang. Nó cực kỳ sáng và chói đến mức khiến người ta phải giật mình. Ý tôi là, tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Tôi không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì xuyên qua nó, ngoại trừ tôi nhìn thấy bên trong đó.
D: Nhưng tâm trí của cô biết nó là gì. Tin tôi đi. Nó từ đâu tới?
B: Bằng cách nào đó, nó đến từ bọn họ.
D: Những người này ư?
B: Vâng. Và vật có màu bạc đó với ánh sáng tỏa ra từ bên dưới nó, từ phía sau. Đó thậm chí không phải là những luồng ánh sáng cùng màu sắc, nhưng nó có liên quan gì đó với họ. Tôi biết họ đang làm điều đó.
D: Sau đó điều gì xảy ra?
B: Và sau đó tôi ... thật buồn cười, tôi đã nghĩ rằng tôi chỉ tiếp tục lái xe đi. Nhưng không phải vậy. Ý tôi là, tôi đang lái xe, nhưng tôi ... tôi đang lái xe lên trên. Hướng lên trời. Thật là kỳ lạ. (Không thể tin được). Tôi vẫn đang giữ vững tay lái, và tôi đang lái xe lên trời. Và tôi vẫn hoàn toàn ở trong luồng ánh sáng này. Tôi nghĩ rằng luồng ánh sáng đó chỉ kéo dài một giây, nhưng tôi vẫn ở trong đó. Bây giờ luồng sáng bao trùm cả trong lẫn ngoài chiếc xe hơi của tôi. Đó thực sự là một thứ ánh sáng tuyệt tuyệt đẹp.
D: Cô hãy quan sát xem nó đến từ đâu?
B: Không. Tôi không lái xe về phía trước, mà là đi lên, như thể trên một đoạn đường lớn hoặc một ngọn đồi. Đi lên, hướng lên trên.
D: Giống như ở một góc độ nào đó?
B: Chà. Nhưng tôi cũng cảm thấy mình không ở trên đường nữa, bởi vì con đường không dẫn lên trên đó. Và cũng có cảm giác nhẹ nhàng, không tốn sức lực. Tôi nghĩ rằng động cơ ô tô thậm chí không hoạt động, nhưng tôi vẫn giữ vững tay lái.
D: Cô có nghe thấy tiếng động cơ không?
B: Không, tôi không nghe thấy gì cả. Bây giờ thay vì tiến về phía trước, nó giống như đang lơ lửng lên trên. Nhưng tôi cảm thấy được bảo vệ, bởi vì tôi đang ở trong một bong bóng hình bầu dục lớn với thứ ánh sáng rực rỡ và tươi sáng. Tôi không thể nhìn thấy nơi ánh sáng dừng lại. Tôi chỉ biết rằng tôi đang ở trong đó.
Tôi bị phân tâm rất nhiều vì những tiếng ồn ào ở bên ngoài. Chúng tôi ở trong ký túc xá tại khuôn viên trường đại học. Trước đó đã có nhiều xe buýt chở những người trẻ tuổi đến tham dự một giải đấu quần vợt. Trông giống như những đứa trẻ trung học. Bây giờ trời đang tối dần, bọn chúng dường như đang tụ tập trên con phố bên dưới cửa sổ. Nhiều tiếng hò reo, la hét và cười đùa. Tôi đã cố gắng phớt lờ. Tôi hy vọng điều đó sẽ không ảnh hưởng đến phiên thôi miên. Nhưng thông thường đối tượng tập trung vào những gì họ đang nhìn thấy đến nỗi ngay cả những tiếng ồn lớn cũng không làm họ sao nhãng. Tôi đứng dậy và đóng cửa sổ lại, mặc dù việc đó khiến căn phòng trở nên nóng nực.
B: Ánh sáng này thực sự rất đẹp. Và nó bao trùm xung quanh xe của tôi, và nó thậm chí xuyên qua chiếc xe. Giống như tôi đang ngồi trong bong bóng ánh sáng chói lọi này. Tôi không nghe thấy gì cả, nhưng mọi thứ vẫn ổn. Tôi vẫn đang bám vào tay lái. Cảm giác thật tốt. ... Được rồi, bây giờ cứ như thể tôi và chiếc xe của tôi đã gặp phải chuyện gì đó. Có cảm giác như chiếc xe đang được đặt lên một thứ gì đó, chẳng hạn như sàn nhà hay mặt đất hoặc một thứ gì đó. Và ánh sáng đó bắt đầu mờ dần.
D: Cô có thể biết cô đang ở đâu không?
B: Đó là một căn phòng rất rộng lớn. Xung quanh tôi là một căn phòng hình tròn với những hành lang và cửa ra vào. Và cũng có rất nhiều ánh sáng, nhưng không sáng bằng ánh sáng ban nãy.
D: Cô cảm thấy thế nào vào lúc này?
B: Ồ, ổn mà. Đó là một điều bất ngờ. (Tạm dừng) Nhưng bây giờ có cả một bầy-- Tôi muốn nói "con người", nhưng bọn họ không thực sự là người. Họ ở xung quanh xe. Thật hài hước. Họ hẳn là đang ở trên mui xe nhìn vào. Và họ ở xung quanh cửa sổ xe hơi. Tôi quay lại và nhìn ra phía sau, và họ cũng ở đó. (Cô ấy thấy điều này thật thú vị).
D: Bọn họ trông như thế nào?
B: (Cười mỉm) Ồ, bọn họ trông rất đẹp, nhưng chắc chắn họ không phải là con người. Họ có đôi mắt to ướt át và cái đầu hói. Ý tôi là, họ không có ý đe dọa gì cả. Họ tò mò, có vẻ trẻ con và thân thiện. Và họ chỉ nhìn vào, và nghiêng đầu để nhìn rõ hơn.
D: Nhìn vào cái xe hơi hay nhìn vào cô?
B: Tôi nghĩ là cả hai. Tôi nghĩ chủ yếu là nhìn vào tôi, có cảm giác như vậy. Và sau đó bọn họ mở cả hai cánh cửa vì một lý do nào đó. Và điều đó thật kỳ lạ, bởi vì tôi đã khóa cửa rồi. Tôi luôn khóa hết cửa khi lái xe trong đêm. Họ chỉ đơn giản là mở chúng ra. Hai người trong số họ ... (Cười lớn) hai người trong số bọn họ đang ngồi trên ghế phụ phía bên phải của tôi. Cái ví của tôi ở trên đó, và tôi có ít kẹo để ăn đề phòng khi buồn ngủ. Rồi họ đẩy chúng đi. Và người thứ hai giống như đang huých cái hông của anh ta vào người thứ nhất ngồi vào ghế. Giống như những đứa trẻ nhỏ, đại loại vậy. (The thé, bắt chước giọng trẻ con): "Tôi phải để cô ấy vào đó trước." Và có ba hoặc bốn người cạnh cánh cửa xe. Bọn họ với tay vào, và họ ... thật kỳ lạ, bởi vì tôi đã thắt dây an toàn và cửa thì được khóa. Nhưng điều đó dường như không khiến họ bận tâm. Tôi không biết có người nào đó vươn tay qua và tháo dây an toàn của tôi, nhưng họ đang kéo tôi ra bằng cánh tay trái. Và sau đó họ tóm lấy tôi ... không tóm lấy tôi, mà chạm vào cánh tay phải của tôi, và đóng cửa lại. Bây giờ có một số ở hai bên tôi, và một hoặc hai ngay sau lưng tôi. Và họ dường như chân không chạm đất.
D: Chà, cô có thể thấy bàn tay của họ trông như thế nào, khi họ chạm vào cánh tay của cô không ?
B: Vâng. Họ có những ngón tay thật gầy guộc. Những người này thuộc loại ... (Tạm dừng khi cô ấy quan sát bọn họ) Tôi muốn nói "màu xanh dương", nhưng nhạt hơn nhiều. Màu xám pha lẫn xanh dương nhạt thì đúng hơn. Và họ có đôi mắt rất đẹp. Chúng rất to, ướt át và cũng có màu xanh nhạt. Xanh đen.
D: Bọn họ có bao nhiêu ngón tay?
B: Chà, người mà đã chạm tay lên cánh tay của tôi, tôi có thể nhìn thấy chỉ có ba ngón tay và sau đó có một thứ buồn cười đang cố gắng quấn quanh cánh tay của tôi. Nó không thực sự giống một ngón tay cái, nhưng nó gần như đóng vai trò là một ngón tay cái.
D: Vậy thì, họ có ba ngón tay và một ngón rất ngộ nghĩnh.
B: Vâng, và chúng rất mỏng. Tôi đoán chúng ta sẽ ví von theo kiểu gầy trơ xương.
D: Họ đưa cô đi đâu?
B: Chà, họ đang dẫn tôi đi. Tôi đã nói lúc nãy là tôi đi trên không. Nhưng không thực sự như vậy. Tôi thậm chí không bước đi như thông thường. Ý tôi là, có vẻ như ban đầu là như vậy, nhưng sau đó không cần phải làm thế nữa. Bởi vì chúng tôi có vẻ đang lướt đi. Cảm giác thật nhẹ nhàng, không tốn sức lực. Họ nhẹ nhàng và tôi cũng nhẹ nhàng. Và thỉnh thoảng (Cười lớn) Tôi bỏ một chân xuống, bà biết đấy, như thể nhảy chân sáo. Và điều đó làm chúng tôi chậm lại. Điều đó gây ra sự cản trở. Vì vậy, họ đưa tôi băng qua cái thứ rất lớn này ... Tôi nghĩ nó thực sự giống hình bầu dục hơn là hình tròn. Tôi dường như là con người duy nhất và cái xe của tôi cũng có một không hai ở đây. Ôi chúa ơi, trần của nó rất cao. Nó thực sự không chứa cái gì bên trong ngoại trừ các cánh cửa. Chúng tôi đang băng qua một đầu của hình bầu dục, trong trạng thái lơ lửng. Không hẳn là lơ lửng trong không khí. Tôi nghĩ chúng tôi ở khá sát sàn nhà. Và tôi muốn nhìn xung quanh và để ý chiếc xe của mình để xem có chuyện gì xảy ra với nó không. Nhưng tôi có cảm giác họ đang thực sự ở trong chiếc xe để khám phá nó.
D: (Cười khúc khích) Cũng giống như những đứa trẻ. Họ tò mò muốn quan sát chiếc xe.
B: Vâng. Và tôi đang tự hỏi họ sẽ nghĩ gì về giấy gói kẹo, ví của tôi, sổ ghi chép và các cuộn băng của tôi. Có băng ghi âm ở trong đó.
D: Chà, họ có thể không bận tâm gì cả đến đồ vật của cô.
B: Vâng, tôi không nghĩ họ sẽ muốn có chúng. Tôi chỉ băn khoăn. "Không biết họ nghĩ gì." Đặc biệt là những đoạn băng liên quan đến UFO. (Cười mỉm) Và tôi đang tự hỏi liệu họ có muốn biết những gì chứa trong những cuộn băng không. Nhưng dù sao, chúng tôi đang tiến đến một cánh cửa, và chúng tôi sẽ đi vào một căn phòng khác. Và ở giữa căn phòng có một chiếc ghế có tay vịn. Nó có chỗ tựa đầu và chỗ để chân, giống như một ....Chà, bọn họ đang đặt tôi vào cái ghế đó, và nó giống như một cái ghế tựa, nhưng nó không có phần để kê chân. Nhưng nó có một chân ghế chéo, và tôi đặt chân lên đó. Nó có những nếp gấp và những đường gờ ở trên đó, vì vậy chân của tôi không trượt ra, bởi vì nó nằm trên một đường nghiêng. Và họ đặt cánh tay của tôi trên tay vịn của cái ghế này. Nghĩ mà xem, nó gợi cho tôi điều gì nào? Kiểu như ghế nha sĩ. Và gần như giống một chiếc ghế trong tiệm làm đẹp, với những chỗ để tay có miếng mút đệm. Và họ đặt tay tôi ở đó, cổ tay tôi buông thõng. Theo một cách nào đó, đây giống như một tiệm làm đẹp, bởi vì bà có biết rằng trong tiệm làm đẹp có loại thiết bị sấy tóc sưởi ấm này không? (Có) Bọn họ đang đặt một cái gì đó trên đầu tôi từ phía sau, đó là một phần của cái ghế này. Nó có thể điều chỉnh được, và nó vừa vặn với cái đầu của tôi. Có một số người đứng hai bên và điều chỉnh cái ghế. Và đây là căn phòng nhỏ hơn, nó không tròn.
D: Cô nghĩ họ đang làm gì?
B: (Băn khoăn) Tôi không biết. Nếu bọn họ trông không dễ gần, tôi nghĩ tôi sẽ thực sự sợ hãi. Nhưng tôi không sợ hãi.
D: Cô có thể quan sát nó vừa với đầu của cô như thế nào không?
B: Không, vì họ đặt nó vào từ phía sau. Khi tôi đến gần chiếc ghế, tôi nhận thấy nó gần giống như một thứ có hình thù giống tổ ong, và nó nhỏ hơn máy sấy ở tiệm làm tóc. Dù sao thì, tôi đang ở đây, và tôi đang ngồi thẳng lưng trên cái ghế này. Bọn họ ấn cái đó vào khá chắc chắn, và bọn họ dường như đang điều chỉnh cái đó trên thái dương của tôi. Tôi hy vọng họ sẽ không làm cho nó quá chặt, bởi vì chỗ đó khá mềm. Cái đó không chĩa thẳng xuống mặt tôi, nó chỉ ở trên đầu tôi. Bây giờ, họ đã sắp đặt xong. Và những người ở bên cạnh đang nhìn tôi. (Cười lớn) Họ thực sự rất dễ thương. Ý tôi là, họ vẫn nhìn tôi với vẻ tò mò. Và họ đang nhìn vào mặt và đầu tôi, và khu vực thái dương. Họ đang chạm vào tôi bằng những ngón tay xương xẩu nhỏ bé của mình và gật đầu. Và tôi chỉ ngạc nhiên là tôi không hề sợ hãi. Tôi tò mò, và họ cũng vậy. Và tôi đang nghĩ, "Chà! Tôi thực sự ở đây. Tôi thực sự đang có trải nghiệm này. Những sinh vật này thực sự ở đây, đang làm mọi việc ở đây với tôi." Bọn họ đang bắt đầu làm một cái gì đó ngay bây giờ. Tôi không nghe thấy âm thanh thực sự nào cả, nhưng tôi cảm thấy một tiếng ậm ừ trong đầu mà không thực sự nghe bằng tai. Tôi đoán điều đó có nghĩa là tôi cảm thấy được sự rung động, nhưng rất nhẹ. Nó đến ngay từ trong đầu của tôi từ mọi hướng. Và dường như bọn họ đang nói với tôi "chỉ cần thư giãn cổ của bạn." Và thư giãn với cái thứ vòng quanh cái đầu của tôi.
D: Bọn họ đưa ra chỉ dẫn bằng cách nói chuyện với cô ư?
B: Không. Tôi chỉ biết đó là suy nghĩ của họ, bởi vì những suy nghĩ đó không phải của tôi. Nhưng dù sao thì tôi cũng sẽ làm việc này, nên tôi cũng muốn thư giãn đầu và cổ của mình. Và có một giá đỡ cổ ở đó. Nó hơi khó để kê vào, nhưng ít nhất có một cái gì đó để dựa vào. Nó có mút đệm trên đó giống như tay vịn của ghế.
D: Và sau đó điều gì xảy ra?
B: Tôi chỉ ngồi đó băn khoăn về cái ghế. Tất cả bọn họ đang ở đây, và những người khác đang đến. Đột nhiên căn phòng nhỏ này có rất nhiều người. Bọn họ cũng có chiều cao khác nhau, giống như đang đứng gần nhau trên một đường thẳng.
D: Bọn họ trông có giống nhau không?
B: Không, có một người cao hơn. Người này có vẻ là “nam”. Anh ta có một cái đầu xương xẩu nhìn rất trắng và đôi mắt khác lạ.
D: Họ có gì khác biệt?
B: Chà, họ thực sự rất là cao to. Bọn họ lớn hơn nhiều so với những người khác và có hình dạng khác. Nhưng bà biết đấy, tất cả những người này dường như đều có đôi mắt biết nói. Và tôi cảm thấy rất thích thú, như một sự tôn vinh. Ý tôi là, cảm giác còn hơn cả sự tò mò. Giống như họ đang chăm chú quan tâm đến những gì đang xảy ra, và tôi cũng cảm giác bằng lòng. Ý tôi là, họ không di chuyển xung quanh với sự phấn khích hay vỗ tay hoặc làm gì đó. Nhưng tôi có cho rằng họ thực sự hạnh phúc khi tìm thấy đúng người. (Cười) Là tôi. Bởi vì tôi có rất nhiều thông tin mà họ muốn. Và có vẻ như họ chưa tìm thấy người như vậy trước đây, nghĩa là tôi. Tôi cảm thấy mình là một người mới, giống như một đối tượng mới nên họ đặc biệt quan tâm. Vì vậy, tôi chỉ việc ngồi đây. Và tất cả bọn họ đang quan sát, và những người mới lại đến. Không ai đi ra ngoài, vì vậy chỉ một lúc sau, không gian nhỏ bé này khá đông đúc với những người khác nhau. Một số người trong số họ thậm chí còn vượt qua nhau. (Cười lớn) Như hai đứa nhỏ ở trong xe hơi.
D: Cô nói rằng cô cảm nhận được sự rung động này. (Vâng) Rung động ở đâu?
B: Trong đầu tôi. Nó giống như một tiếng vo ve, nhưng không thể nói rằng tôi nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Có một cái gì đó, giống như một dòng điện, nhưng nó không gây hại gì cả. Trên thực tế, rất nhẹ nhàng. Tôi cảm thấy rất thư thả.
D: Nhưng cô không biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?
B: Không. Tôi chỉ biết là bọn họ rất quan tâm. Có vẻ như họ có thể muốn biết những gì chứa trong não của tôi.
D: Cô có thể gặng hỏi bất cứ ai trong số bọn họ không?
B: Vâng, được thôi. Tôi không thể cử động miệng của mình, nhưng tôi đoán tôi có thể nghĩ đến điều đó được.
D: Vậy nói với bọn họ rằng cô rất tò mò.
B: Chà, có hai hoặc ba hàng … sinh vật này (Cười lớn) ở xung quanh. Nhưng tôi đang hỏi cái người cao hơn đó, người đứng ở hàng thứ ba trước mặt tôi. Một người cao lớn với đôi mắt to và cái đầu trắng xương xẩu. Và thật thú vị khi tôi thích anh ta. Ý tôi là, thông thường nếu tôi nhìn thấy thứ gì đó như vậy, tôi chắc chắn sẽ rùng mình. Nhưng anh ta có vẻ hiền lành, vì vậy tôi có thể nhìn thẳng vào anh ta. Nhưng thực sự rất khó để nhìn vào cả hai mắt của anh ta, bởi vì đôi mắt của anh ta mở rộng, tôi không thể nhìn thẳng vào đó được. Vì vậy, tôi phải nhìn vào một trong hai mắt. Hai mắt của tôi gần nhau hơn rất nhiều. (Cười thầm) Nhưng tôi vẫn có thể nhìn vào mắt bên này rồi sau đó nhìn vào mắt bên kia của anh ta. Và rồi, tôi đang hỏi, "Anh đang làm gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra ở đây?" Và anh ta cười rạng rỡ đáp lại, "Cô là kho báu của chúng tôi." (Bonnie trở nên xúc động và bắt đầu khóc.) "Chúng tôi cần học hỏi từ cô, giống như cô học hỏi từ chúng tôi. Và bây giờ chúng ta đang gặp mặt trực tiếp." (Bây giờ cô ấy đã òa khóc.) "Và chúng tôi có thể biết được những thông tin cô có được về chúng tôi." (Tiếng khóc của cô ấy khiến tôi không nghe rõ lời) "Và điều đó thật tốt." (Cô ấy nức nở) Cảm thấy thật vinh dự ... và hạnh phúc. Đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
D: Vậy đó không phải là những giọt nước mắt của sự đau khổ hay thất bại?
B: Ồ, không! (Khóc) Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự trong suốt chặng đường vừa qua.
D: Thật tốt cho cô. (Tôi đã cố gắng hướng dẫn cô ấy trở về trạng thái khách quan, để cô ấy có thể ngăn chặn cảm xúc.) Và bọn họ đang học hỏi từ cô như thế nào?
B: (Lấy lại bình tĩnh cho cô ấy). Anh ta nói, chúng tôi đang tải thông tin từ tâm trí của cô. Và lúc này cô biết điều đó có nghĩa là gì, Bonnie. Điều này tốt cho cô! Cô đang học máy tính của mình và bây giờ cô đã hiểu điều này. Chúng tôi chỉ lấy tất cả những gì cô biết từ tất cả những người bạn đã làm việc cùng, những người đã có các tập phim -- thú vị là họ gọi đó là "các tập phim" -- về những người như chúng tôi. Và chúng tôi muốn biết những người này trải qua tương tác của chúng tôi với họ như thế nào. Chúng tôi muốn biết chúng tôi ảnh hưởng đến họ như thế nào, họ trải nghiệm điều đó ra sao và điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với họ. Và cô biết tất cả những điều đó, Bonnie, từ nhiều người. Và cô đã thấy họ thay đổi. Cô đã thấy họ từ nỗi sợ hãi và tổn thương khủng khiếp, như cách người Trái đất như cô hay nói, đến sự chấp nhận và yên bình. Và trong nhiều trường hợp muốn tìm hiểu chúng tôi nhiều hơn. Giống như cô cũng đã muốn biết chúng tôi. Như cô đã có một số kiến thức về chúng tôi. Và bây giờ cô có thể. Vì vậy, trải nghiệm này là dành cho cô. Cô đã từng làm việc với chúng tôi trước đây. Cô chỉ không nghĩ như vậy. Và tôi thì đang nghĩ, "Vâng, tôi đã từng gặp những người có màu xanh nhạt này trước đây, khi quay trở lại vào năm 1742."
D: (Thật là một bất ngờ) 1742 ư? Rất lâu rồi.
B: Đó là khi tôi còn là lính gác lâu đài ở xứ Wales. Họ nhặt xác tôi lên và đưa tôi ra ngoài không gian đến nơi mà những người thật đẹp có màu xanh bạc với đôi mắt long lanh và tỏa ra nét thiện ý, chào đón tôi. Thật tuyệt.
D: Vậy cô đã biết họ lâu chưa?
B: Một thời gian dài. Và tôi đã trải nghiệm việc trở thành một phần trong tâm trí nhóm của họ, điều này thực sự rất khác biệt.
D: Nhưng cô đã biết họ kể từ thời điểm đó?
B: Tôi không biết điều đó.
D: Vậy là bọn họ đã biết cô là ai. Được rồi. Nhưng cô đang trên con tàu, trải nghiệm quá trình tải thông tin này. Điều gì xảy ra sau đó?
B: Điều này thậm chí diễn ra không lâu lắm, có lẽ chỉ trong vòng vài phút. Khó mà diễn tả được. Và họ khiến tôi sững sờ. Bà biết không, vòng trong cùng của những sinh linh này là những vòng màu xanh bạc tuyệt đẹp. Tất cả đều giống nhau. Và bọn họ toát lên vẻ dịu dàng đáng yêu và sự quan tâm, tò mò. Một người cao ở phía sau cũng đang toát ra một ý chí thực sự thiện lành. Anh ta là người đang nói chuyện với tôi.
D: Chà, chuyện gì đã xảy ra khi họ kết thúc việc này?
B: Cảm giác có tiếng vo ve trong đầu không còn nữa. Và bây giờ họ đang tập trung ở khu vực xung quanh hai bên nơi thái dương của tôi, đang mở ra thứ gì đó. Tôi không biết đó có phải là một cái bản lề không. Và họ đang tháo bộ máy này ra khỏi đầu tôi. Tôi vẫn ngồi ở vị trí cũ, đầu thẳng đứng. Và người cao to nói, "Cảm ơn cô. Chúng tôi đánh giá cao thông tin của cô. Và chúng tôi đánh giá cao công việc cô đang làm với những người mà chúng tôi kết nối. Chúng tôi rất tôn trọng cô và cô chắc chắn sẽ ổn thôi. Chúng tôi không lấy ký ức của cô đi. Tất cả chúng đều hoàn toàn nguyên vẹn. Và chúng tôi rất vui khi cô chia sẻ bất cứ điều gì cô muốn với mọi người trên Trái đất. Bởi vì điều quan trọng là họ trở nên rất quen với ý tưởng rằng tất cả chúng tôi đều tồn tại. Và rằng chúng tôi tiếp xúc với rất nhiều người trong số các bạn. "
Tôi đã quá mải mê đến mức quên kiểm tra máy ghi âm của mình. Máy ghi âm của Bonnie đã tắt, và điều đó khiến tôi phải nhìn vào máy của tôi. Đã gần đến cuối cuốn băng. Vì vậy, trong khi người đàn ông thay cuốn băng của cô ấy, tôi lấy cuốn băng của tôi ra, đặt một cái mới vào và tiếp tục.
D: Bọn họ đang cho phép chúng ta có được thông tin này?
B: Anh ta đang nói, "Làm đi! Sử dụng bất cứ cơ hội nào cô có thể để chia sẻ. Bất cứ nhóm nào cô tham gia, bất cứ cá nhân nào cô gặp, bất cứ người nào cô tâm sự. Và cô phải bắt đầu để cho gia đình riêng cô quen với điều này”
D: Anh ta sẽ nói gì khi mà ai đó nghĩ rằng đánh cắp thông tin cá nhân của họ là sai trái?
B: Anh ta nói trong sự sắp xếp của vũ trụ, điều đó là không sai trái và một ngày nào đó, mặc dù chúng tôi -- nghĩa là họ. Đây là những điều anh ta đang nói. -- Mặc dù chúng tôi là những người đang tìm hiểu về cô nhiều hơn tại thời điểm này, nhưng trước sau gì cô cũng là con người, là người Trái đất, sẽ đến lượt cô, tìm hiểu thêm về chúng tôi. Và nhiều người trong chúng tôi muốn cô là những người trên Trái đất để tìm hiểu thêm về chúng tôi. Có một số thì không, nhưng chúng tôi thì muốn, vì chúng tôi đang làm việc vì lợi ích chung. Chúng tôi thực sự đang làm việc rất chăm chỉ thông qua nhiều cá nhân trên Trái đất để tiếp tục cải thiện chất lượng cuộc sống trên Trái đất. Và điều cực kỳ quan trọng là những người khác phải biết điều đó. Cần có một sự cân bằng và bù đắp quy mô lớn đối với các kiểu thảm họa thường hiện diện ở xã hội loài người. Còn cô, Bonnie, vốn dĩ trong cuộc sống, cô luôn luôn tìm kiếm sự cân bằng và thấu hiểu. Đó là lý do tại sao cô là một trong những người mà chúng tôi đang làm việc cùng. Chúng tôi thậm chí đôi khi cử người đến để cô làm việc cùng. Họ dường như không phải tới vì cô, bởi vì họ nói rằng họ đã nghe cô nói chuyện, hoặc họ được giới thiệu bởi ai đó mà cô quen biết. Nhưng chúng tôi thường là những người gây ấn tượng với họ và dẫn dắt họ đến nơi họ sẽ nghe cô diễn thuyết và tìm hiểu xem họ có thể tiếp cận cô ở đâu. Và họ sẽ đến và làm việc với cô, bởi vì cô là một trong những người mở ra con đường dẫn họ tới sự cân bằng, đem đến những điều tốt đẹp mà nhiều người trong số họ đang cố gắng hết sức để đạt được. Chúng tôi lo lắng khi thấy rất nhiều điều xảy ra giữa những con người trên Trái đất. Và chúng tôi rất muộn phiền khi họ có tư duy bảo thủ không cởi mở. Vì vậy, khi chúng tôi tìm thấy cô và những người khác giống như cô, cô không biết rằng chúng tôi quý trọng các bạn đến dường nào. Chúng tôi quý trọng việc cô tìm hiểu, điều tra, nghiên cứu, và luôn sẵn sàng đón nhận tất cả các manh mối khác. Và cô chia sẻ điều đó với những người khác. Công việc cô đang làm với những người khác để giúp họ trong cuộc sống này cởi mở và chấp nhận những tương tác với chúng tôi, có ảnh hưởng lớn hơn nhiều đến tâm hồn của họ so với những gì cô nhận thấy. Đó là một điều vượt xa cả kiếp sống này, vì mỗi người trong số đó bắt đầu tích hợp nó và chấp nhận rằng họ đang tương tác với chúng tôi. Vì vậy, điều này có ảnh hưởng lâu dài hơn, hoặc ảnh hưởng sâu rộng hơn những gì cô có thể nhận biết tại thời điểm này.
D: Vậy thì tôi có được phép tiếp tục làm việc với Bonnie vào một lúc khác không?
B: Ồ, hoàn toàn được. Chúng tôi rất vui vì cô ấy nhận thức được điều này.
D: Sau này, nếu tôi làm việc với cô ấy, chúng tôi sẽ được phép có thêm thông tin chứ?
B: Ồ, vâng. Chúng tôi sẽ rất vui lòng. Chúng tôi đang để cho trải nghiệm này trở nên dễ dàng với cô ấy. Chúng tôi lấy làm biết ơn việc cô ấy đang trên đường về nhà. Và từ góc nhìn Trái đất của cô ấy, đó là một đêm muộn, và hôm đó trời tối đen như mực, và cô ấy có nhiều việc phải làm. Tôi muốn bà biết rằng khi chúng tôi, như bà có thể nói, đưa họ lên và dẫn họ đi trải nghiệm, chúng tôi đã chọn rất tốt thời điểm trong cuộc sống của họ để chúng tôi làm điều này. Chúng tôi không đưa họ đi khi họ bị ốm. Chúng tôi không đưa họ đi nếu họ sắp phải phẫu thuật. Chúng tôi không đưa họ đi nếu họ đang trải qua một cuộc khủng hoảng hôn nhân. Hoặc nếu họ đã mất một người nào đó rất gần gũi với họ thông qua điều mà bà gọi là "cái chết". Chúng tôi chọn thời điểm khi họ không ở trong trường hợp đòi hỏi quá mức hoặc quan trọng về thời gian, sự chú ý hoặc cảm xúc của họ. Đó là một trong những lý do khiến chúng tôi có xu hướng làm việc thường xuyên với con người khi họ đang ngủ. Để không làm gián đoạn ngày làm việc cũng như cuộc sống gia đình của họ. Chúng tôi thường gặp họ và đưa họ đi khi họ có thời gian giải trí. Một người bạn của bà, Bonnie, thường xuyên được đưa đi cắm trại. Anh ấy không biết gì cả. Và đó là điều nên xảy ra, bởi vì anh ấy không bị căng thẳng, và anh ấy sẽ không phải đề phòng vào ngày hôm sau. Vì vậy, chúng tôi rất thận trọng. Và với cô, cô còn một khoảng thời gian rất bận rộn ở phía trước. Nhưng đây là một cái cửa sổ thời gian đáng yêu, lái xe về nhà vào ban đêm, khuya khoắt. Và vâng, ngày mai cô sẽ có một ngày bận rộn, và chúng tôi sẽ không để lại cho cô bất cứ tác động nào đến cơ thể. Chúng tôi sẽ nhẹ nhàng đặt cô xuống và cô sẽ tiếp tục con đường của mình. Và hầu như không biết rằng bất cứ điều gì đã xảy ra, cho đến khi cô sẵn sàng để đón nhận sự thật.
D: Cho tôi hỏi vật thể bên đường là gì vậy?
B: Ồ! cái đó, là một trong những phương tiện trinh sát nhỏ của chúng tôi. Chúng tôi chỉ đơn giản biến đổi nó trông giống như một thứ gì đó quen thuộc với người Trái đất, giống như một chiếc xe tải lớn. Và đó là một trong số chúng tôi mà cô ấy nhìn thấy khi đi vòng quanh nó.
D: Ánh sáng rực rỡ đằng sau những ngọn đồi là gì?
B: Đó là một trong những con tàu khác của chúng tôi. Trên thực tế, có khá nhiều hạm đội của chúng tôi ở đây đêm nay. Và một trong số họ đã khuất sau ngọn đồi. Có một số người sống ở những sườn đồi xa xôi. Rất rất xa về hướng chỉ toàn những ngọn đồi và thung lũng. Thỉnh thoảng có một con đường đất và một ngôi nhà. Và một số trong số đó là người của chúng tôi. Đôi khi người Trái đất tự hỏi tại sao mọi người tiếp tục sống ở những vùng hẻo lánh, nếu họ đang có những trải nghiệm này.
D:Anh muốn nói rằng người sống trong ngôi nhà là người của anh ư? (Vâng) Họ đang sống trên Trái đất, ý anh là như vậy hả?
B: Tôi đang đề cập đến những người mà chúng tôi đến thăm và đưa họ đi với chúng tôi.
D: Tôi hiểu rồi. Tôi cứ tưởng anh nói đó là những người như anh.
B: Không. Chúng tôi không sống trên Trái đất.
D: Nói cách khác, những người mà anh làm việc cùng ở những nơi biệt lập.
B: Vâng. Phía sau những ngọn đồi nơi Bonnie đang lái xe, có một trong những con tàu của chúng tôi. Và một số trong số chúng phát ra một lượng ánh sáng mạnh. Và con tàu đặc biệt đó đã đến thăm một người nào đó trong một ngôi nhà. Đó là một loạt các ngôi nhà nông thôn biệt lập không thể nhìn thấy từ đường cao tốc.
D: Vậy thì đó không phải là con tàu mà cô ấy đang có mặt hiện tại
B: Không, không, không. Đó là một cái khác. Và, thực tế là, có một cái khác, theo quan điểm của cô ấy, ở dưới bờ biển. Những gì cô ấy nhìn thấy như một tia sáng hình tròn đột ngột bừng sáng mà không có bất cứ âm thanh nào, chỉ đơn giản là con tàu đó đột ngột xuất hiện ngay trong chiều không gian của cô ấy. Nó chỉ xuất hiện một khoảnh khắc, và một khi nó đến được chiều không gian thứ ba đó, thì nó sẽ biến mất. Đó chỉ có thể là điểm va chạm gây ra tia chớp.
D: Sự va chạm của các chiều không gian, ý anh là như vậy ư?
B: Vâng. Sự va chạm của con tàu đến từ một chiều không gian khác vào không gian thứ ba của thực tại. Nó thường sẽ tạo ra một tia sáng. Chúng tôi làm điều này rất nhiều vào ban ngày, nhưng con người không nhìn thấy các tia chớp, bởi vì bầu trời là ánh sáng theo quan điểm của Trái đất.
D: Vậy một khi chúng đi vào chiều không gian thì ánh sáng tắt dần.
B: Vâng. Nó điều chỉnh ngay lập tức để trở thành …Tôi biết người Trái Đất khó có thể hiểu được, nhưng nó trở nên đậm đặc hơn. Con tàu, và những thử trên con tàu. Và rồi họ nhanh chóng đi vào và gần như ngay lập tức điều chỉnh để ở trong chiều không gian thứ ba đó, một cách kỳ lạ là chiều không gian thứ ba thường không được nhìn thấy. Họ có thể nhìn thấy nhưng họ thường không nhìn. Bà chắc sẽ ngạc nhiên lắm khi biết số lượng các con tàu của chúng tôi bay xung quanh mà không ai nhìn thấy.
D: (Cười) Tôi sẽ không ngạc nhiên khi biết điều đó hoàn toàn có thể.
B: Và có một điều khác nữa. Khi chúng tôi đưa cô ấy quay trở lại con đường, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa cô ấy trở lại đúng nơi mà chúng tôi đã đưa cô ấy đi. Việc này cũng dễ vì thường thì con tàu của chúng tôi vẫn ở đúng chỗ đó. Đôi khi chúng tôi không đưa về được một cách chính xác. Nhưng khi chúng tôi làm vậy cô ấy cũng sẽ phải trở về mật độ của chiều không gian thứ ba đó.
D: Trong khi ở trên con tàu thì cô ấy ở mật độ khác ư?
B: Ngay tại đây trên chiếc ghế này, cô ấy không ở dạng đặc như khi ở Trái Đất với mật độ của chiều thứ ba.
D: Vậy anh phải điều chỉnh mật độ cái xe khi đưa nó trở lại luôn.
B: Vâng. Cùng với thực tế là ngay lúc cô ấy quay lại thì sẽ có một tia sáng lóe lên. Và nó sẽ khiến cô ấy rất ngạc nhiên.
D: Đó có phải là vì hai chiều không gian tương tác nhau?
B: Vâng, bởi vì cô ấy đang quay trở lại từ mật độ nhẹ hơn đến mật độ thứ ba dày đặc hơn. Giống như có một tia sáng rọi xuống bờ biển. Cũng sẽ có một tia sáng ngay trên đường cao tốc. Và cô ấy sẽ thấy. Cô ấy ở trong xe. Chúng tôi sẽ đưa cô ấy trở lại xe ngay đây, và sẽ hạ cô ấy xuống. Cô ấy sẽ không biết bất cứ điều gì cả. Rồi đột nhiên có ánh sáng này. Và cô ấy quay trở lại con đường, tiếp tục lái xe với động cơ.
D: Nhưng khi trải nghiệm đầu tiên này bắt đầu, cô ấy đã nhìn thấy ánh sáng ngang qua kính chắn gió.
B: Đúng rồi. Đó là lúc cô ấy bắt đầu, ngay tại đó và ngay lúc đó để đi vào chiều không gian của chúng tôi, tất nhiên với sự hỗ trợ của chúng tôi.
D: Vậy nó cũng tạo ra tia sáng?
B: Đúng rồi. Nên khi người Trái Đất, phương tiện trên Trái Đất, động vật Trái Đất --với dạng vật chất đó, các dạng sống của Trái Đất -- rời khỏi chiều không gian thứ ba và đi vào chiều không gian với mật độ rung động cao hơn, nhẹ hơn của chúng tôi -- ở đó có các dạng vật chất nhưng không phải dạng “rắn” -- mặc dù các bạn chưa từng có. Nếu có thể, tại thời điểm đó, và thường là, ánh sáng sẽ lóe lên. Nào, một lần nữa, vào ban ngày thì hầu hết mọi người không nhìn thấy, hoặc nếu vào ban đêm khi họ đang ngủ, thì họ không nhìn thấy. Hoặc họ có thể cảm thấy một chùm ánh sáng mà không có gì nhấp nháy. Nhưng đôi khi nó xảy ra rất nhanh, giống như với cô ấy, chỉ có thấy một tia chớp lớn. Nào, nhiều khi chúng tôi làm cách khác, khi có ai đó đang lái xe trên đường. Chúng tôi sẽ bao trùm họ bằng ánh sáng và làm cho động cơ ô tô của họ dừng lại. Động cơ dừng, đèn tắt. Chúng tôi sẽ cố gắng đảm bảo họ bước ra đi ra phía trước hoặc sang bên đường. Chúng tôi biết chuyện gì có thể xảy ra ở đó. Có thể sẽ bất lợi. Nhưng quá trình đó sẽ chậm hơn và người ngồi trong xe biết rằng động cơ vẫn đang chạy. Nên không có sự chuyển đổi đột ngột đi vào chiều không gian của chúng tôi. Bà hiểu tôi nói gì không? Ánh sáng sẽ chiếu khắp ô tô, động cơ dừng lại, người đó bước ra đường. Chúng tôi xuất hiện, đưa họ ra khỏi cửa xe, hoặc mở cửa, giống như chúng tôi làm với cô ấy. Và thông thường chúng tôi sẽ đưa họ lên bằng một chùm ánh sáng. Và trong trường hợp đó thì không có ánh chớp. Bà thấy đó, đó là một quá trình dần dần.
D: Vậy việc này có thể thực hiện theo hai cách khác nhau? (Vâng, vâng.) Được rồi. Chúng ta sắp hết thời gian ở đây.
B: Tôi hiểu.
D: Vậy tôi muốn hỏi thêm một vài câu hỏi nữa. Cô ấy nói rằng cô ấy nhìn thấy thứ gì đó giống như một dải sáng bên trong chùm ánh sáng rực rỡ. Đó là gì vậy?
B: Đó là một trong những hiệu ứng laser của chúng tôi. Một chùm tia rất mỏng. Và thực sự thì nó đến từ cái xe của chúng tôi trên đường. Thật ra cái xe vẫn ở đó. Nó không hẳn ở trên con đường. Nó ở phía trên con đường. Chúng tôi thực sự không bao giờ đặt các con tàu ngay trên mặt đất.
D: Tại sao?
B: Các con tàu của chúng tôi sẽ bị gây hại, bởi vì các hiệu ứng năng lượng tỏa ra xung quanh con tàu, và tất nhiên cả bên dưới con tàu. Trên toàn bộ bề mặt có một hiệu ứng bức xạ năng lượng giúp đẩy con tàu và giúp nó bay. Nếu chúng tôi đặt nó gần mặt đất thì phần bức xạ này sẽ bị gián đoạn. Nên nó phải có khoảng cách hoặc đôi khi phải có các chân. Trong trường hợp này thì nó lơ lửng. Nhưng thật ra nó khá gần mặt đất nên cô ấy nghĩ như vậy.
D: Anh đang nói về hiệu ứng laser đó là gì?
B: Đó chỉ là thứ chúng tôi có trên con tàu nhỏ đó. Thật ra chúng tôi có trên tất cả các con tàu. Nó rất mạnh và xuyên suốt. Đó là một chùm sáng. Chất lượng nhất định, tần số ánh sáng nhất định có tính xác định -- Tôi sẽ không nói là “vật lý, mang tính vật lý” -- nhưng nó có một sức mạnh. Nó rất đặc và tập trung vào tần số trong chùm tia của nó. Thực sự đó là một chùm tia hẹp. Ngày nay bà đã có một số hiệu ứng này giống như khi bà giảng bài mà dùng slides. Bà có một cây bút chỉ slides. Và bà nhấn một cái nút nhỏ, rồi trên màn hình sẽ thấy một cái chấm màu đỏ. Chà, thật ra thì giữa cái chấm đỏ và cây bút sẽ có một chùm tia, một tần số nhất định. Với mắt người thì nó rất hẹp, thường không nhìn thấy được. Với mắt chúng tôi, lúc nào chúng tôi cũng thấy được.Chúng tôi nhìn thấy được các tần số khác nhau. Nên chùm tia nhỏ ánh sáng này được bắn ra để thu hút sự chú ý của cô ấy. Và để cho cô ấy biết, đặc biệt sau này, rằng có điều gì đó bất thường đã xảy ra. Nhưng chúng tôi không muốn làm bất cứ điều gì thực sự khiến cho cô ấy sợ hãi hoặc bị tổn thương vào tối nay, bởi vì chúng tôi trân trọng việc cô ấy đã phải lái xe đường dài để về nhà. Và cô ấy có những trách nhiệm nhất định vào cuối tuần đó, cần được nghỉ ngơi để thực hiện.
D: Cô ấy nói rằng tấm chắn gió bị nứt. Cái gì đã gây ra?
B: Là do chùm ánh sáng đó.
D: Chùm ánh sáng đó đã đập vào kính chắn gió?
B: Vâng. Nó quá mạnh.
D: Đó có phải cố ý không?
B: Có. Và lý do tại sao nó gây ra ở cái góc đó, là vì ánh sáng đến từ trên cao chỗ con tàu. Bà có nhớ tôi nói con tàu đang lơ lửng. Nó không ở dưới mặt đất, khi cô ấy đang lái xe. Nên nó hơi chếch xuống từ trên cao và đi ngang qua kính chắn gió. Chúng tôi biết nó sẽ gây ra hai thứ. Chúng tôi biết nó sẽ tạo ra tác động và để lại dấu ấn trên kính chắn gió của cô ấy. Chúng tôi cũng biết rằng mật độ đó không đến nỗi có thể khiến cô ấy loạng choạng và gặp tai nạn.
D: Chùm tia va vào kính chắn gió trước khi cô ấy được đưa lên con tàu hay sau khi cô ấy được đặt xuống?
B: Không. Trên thực tế chúng tôi thậm chí còn chưa làm điều đó. Những gì đã xảy ra trước đó là ánh sáng chói chang, và thực sự dải ánh sáng đã được nhìn thấy. Chúng tôi có những cách khá tuyệt vời theo quan điểm của bà, tôi nghĩ vậy. (Cười) Nhưng chúng tôi đã cho cô ấy thấy ánh sáng. Và rồi cô ấy lái xe lên đó -- cô ấy đã nói đúng -- đi lên một góc. Rồi chúng tôi đưa cô ấy đi quãng đường còn lại lên trên con tàu ở trên cao, và cái nhỏ hơn đặt lại bên đường. Và khi chúng tôi đưa cô ấy trở lại, như tôi đã nói, chúng tôi sẽ cố gắng đưa cô ấy trở lại gần chính xác với nơi mà chúng tôi đã đưa cô ấy đi. Và nếu có thể, chúng tôi sẽ đưa cô ấy xuống vào chính xác thời điểm mà cô ấy nhìn thấy những gì cô ấy đã nghĩ là một dải ánh sáng gì đó chói lọi. Sau đó chúng tôi sẽ để cô ấy tiếp tục trải nghiệm. Cô ấy sẽ bị tác động bởi chùm laser, và nó sẽ ảnh hưởng đến kính chắn gió của cô ấy. Nên tại thời điểm này, chuyện đó vẫn chưa xảy ra. Nhưng thời gian là tương đối, gần như nó đã xảy ra, bởi vì nó sẽ xảy ra.
D: Được rồi. Chà, như tôi đã nói, chúng ta đang bị hạn chế về thời gian trong không gian của chúng tôi ở đây. (Vâng) Tôi thực sự muốn cảm ơn anh đã trao đổi với tôi.
B: Tôi rất vui. Nhiều người trong chúng tôi đã liên lạc với bà, Dolores.
D: (Cười lớn) Tôi đã không biết là cùng một nhóm hay không.
B: Chà, bà làm việc với nhiều nhóm. Nhưng tôi là một trong các nhóm đó, chúng tôi là một trong số nhóm đó. Nên tôi đã quen thuộc với bà rồi.
D: Vậy thì bạn biết tôi luôn tò mò.
D: Vậy chắc anh biết là tôi luôn tò mò.
B: Ồ, và những gì bà đang làm thật là tuyệt vời. Chúng tôi rất vui. Chúng tôi không thể nào hài lòng hơn.
D: Vậy chắc sẽ được nếu tôi tiếp tục làm việc với…
B: (Bị gián đoạn) Tất nhiên rồi! Và để chia sẻ. Chúng tôi ngưỡng mộ những bài viết của bà và chúng tôi ngưỡng mộ những bài giảng của bà. Và chúng tôi ngưỡng mộ những chuyến đi của bà. Thật quá tuyệt vời. Bà có một phẩm chất tuyệt vời để trở thành một con người tốt và đồng loại loài người của bà chấp nhận bà. Và họ tin tưởng bà. Họ cởi mở đón nhận những gì bà nói. Bà là một người xuất sắc hơn nhiều so với một người chỉ quanh quẩn ở nhà. Nhưng đó là những gì mọi người ấn tượng về bà. Một người mẹ tốt mà họ có thể tin tưởng. Và đó là điều cực kỳ quan trọng với những người trên Trái Đất lúc này. Rằng người ta lắng nghe những người đáng tin cậy.
D: Vậy tôi được phép liên hệ với anh thông qua Bonnie và chúng tôi có thể có thêm thông tin?
B: Tất nhiên rồi. Cứ làm đi. Chúng tôi rất vui. Và tôi cũng muốn nói thêm trước khi chúng ta kết thúc rằng, những đứa trẻ xung quanh cô ấy chính là những người đã thực sự làm việc với cô ấy từ rất lâu, lâu, lâu trong một kiếp sống khác.
D: Vì họ đã sống lâu hơn.
B: Vâng, chúng ta đều sống miễn là chúng ta muốn sống, hay cần phải sống, để làm những việc mà chúng ta đang làm. Chỉ đơn giản vậy thôi. Và cảm ơn bà đã tạo điều kiện cho trải nghiệm này. Cảm ơn bà đã giúp Bonnie.
D: Và anh cũng biết rằng tôi bảo vệ cô ấy và tôi luôn đảm bảo lợi ích của cô ấy.
B: Tôi chắc chắn bà làm như vậy. Và cô ấy cũng chắc chắn như vậy.
D: Vậy liệu tôi có thể yêu cầu anh rời khỏi cô ấy? (Vâng) Và để các nhân cách và ý thức của cô ấy quay trở lại…
B: (Gián đoạn) Tuy nhiên chúng tôi cần trả cô ấy trở lại. Và sẽ không mất nhiều thời gian.
Tôi đã quên mất rằng chúng tôi đã vượt ra khỏi trình tự thời gian của họ, nhưng những người cao hơn đó thì không quên. Có vẻ như chúng tôi phải hoàn thành lịch trình của anh ta trước khi Bonnie có thể trở lại với đầy đủ nhận thức và thực tại của chúng tôi.
B: Những người nhỏ đang đưa cô ấy trở lại cái xe. Và những đứa trẻ tò mò đang lùi ra. Và họ đang mở đáy của con tàu. Cô ấy đã được hạ xuống bằng ánh sáng. Và nhân tiện là lúc này không có ai trên đường. Chúng tôi đã tác động đến bất kỳ ai có ý định đi về hướng Bắc hoặc Nam trên đường 101 vào thời điểm cụ thể này - để họ không lái qua đây. Nên bà sẽ ngạc nhiên khi thấy có những người đang tấp vào lề đường mặc dù chỉ để nhìn ra ngoài khơi xa hay để chợp mắt một chút. Có nhiều người ngoài kia đang đi theo hướng Bắc hoặc Nam chợt dừng lại để nghỉ một chút. Chỉ một chút thôi. Chỉ để ngủ một chút. Chúng tôi làm điều này bởi vì chúng tôi không muốn họ nhìn thấy toàn bộ những hiệu ứng ánh sáng này.
D: Tôi chắc là vì điều này không dành cho họ.
B: Rồi chúng tôi sẽ đưa cô ấy trở lại đường. Cô ấy đang lái xe rồi. Cô ấy đang xuống đường. Ối! Có một vết nứt! Là tia laser. Ngay đúng lúc! Hoàn hảo tuyệt đối. Chúng tôi rất tự hào về sự việc này. (Tôi cười) Và cô ấy đã đang lái xe rồi. Cô ấy định dừng lại. Nhưng chúng tôi đang nói thông qua cô ấy -- không phải là dạng giọng nói lớn của tâm hồn cô ấy -- mà chúng tôi đang nhắn nhủ cô ấy, “Đi tiếp đi! Đừng dừng lại! Đi tiếp đi! Ra khỏi chỗ này đi! Về nhà đi!” Và đó là những gì mà cô ấy đang làm theo. Chúng tôi đã đưa cô ấy trở lại con đường vì chúng tôi phải thông đường cao tốc trở lại.
D: Tốt quá. Và giờ thì cô ấy đã biết hết. Và cô ấy biết điều đó là hoàn toàn ổn.
B: Vâng, thật tuyệt vời.
D: Được rồi. Giờ cô ấy đang trong xe để đi về nhà. Và anh sẽ rời khỏi cô ấy với những tình yêu thương và sự biết ơn. (Vâng) Và tôi sẽ gặp lại anh vào lúc nào đó.
B: Cảm ơn bà rất nhiều.
Sau đó tôi đưa ra các chỉ dẫn để tích hợp ý thức và nhân cách của Bonnie trở lại cơ thể của cô ấy, và các chỉ dẫn để định hướng cô ấy trở lại khung thời gian này. Sau đó cô ấy tỉnh lại, và bắt đầu hỏi các câu hỏi về phiên thôi miên.
Bonnie vẽ các biểu tượng trên mặt sau của cái “xe tải.”
Một trong hai người đàn ông đang quan sát phiên làm việc nói rằng anh ta rất ngạc nhiên về cái cách mà sinh linh này nói chuyện với tôi trôi chảy như vậy. Bonnie cho biết đây cũng là điều xảy ra khi cô ấy làm việc với các đối tượng của mình. Có vẻ như cô ấy đang sử dụng cùng một loại kỹ thuật để vượt qua trạng thái cảm xúc của tâm trí có ý thức đến nơi có thông tin thực.
Bonnie có rất nhiều câu hỏi nhưng tôi biết chúng tôi không có thời gian. Tôi phải thức dậy lúc 3 giờ sáng để bắt chuyến xe buýt về lại Denver cho kịp chuyến bay (mất bốn giờ lái xe). Và Bonnie cùng hai người đàn ông phải lái xe quay trở lại Colorado, mất 2 giờ rưỡi lái xe. Một trong hai người đàn ông nói rằng anh ta sẽ lái xe vì tôi biết Bonnie quá mệt sau một phiên làm việc sâu như vậy. Sau đó Bonnie kể rằng họ đã bật lại đoạn băng để nghe trong lúc lái xe, và cô ấy đã khá ngạc nhiên trước những thông tin nhận được.
Vài tháng sau, vào tháng 9 năm 1997, tôi phải thực hiện một loạt bài giảng ở California, và tôi ở Los Angeles chỉ một ngày. Bonnie đã đến khách sạn của tôi để thực hiện một phiên khác. Cô ấy đã chuẩn bị một danh sách các câu hỏi mà cô ấy mong muốn nếu chúng tôi có thể gặp được cùng sinh linh lần trước.
Tôi đã dùng từ khóa cho cô ấy và cô ấy ngay lập tức rơi vào trạng thái xuất thần. Tôi đưa cô ấy trở lại lúc ở trên con tàu, và một lần nữa cô ấy thấy mình đang được bao quanh bởi những sinh linh dễ thương, trẻ con.
B: Tôi đang ngồi trên cái ghế. Và tất cả những đứa trẻ này đang bao quanh tôi. Chúng vẫn rất tò mò. Và tranh giành vị trí, lấn nhau. Chúng chỉ nhìn vào tôi, thật sự rất ngọt ngào. Tôi không thấy phiền. Chúng có vẻ quan tâm rất sống động. Nó thật sự rất thú vị khi có nhiều người tò mò đến mình như vậy.
D: Có lẽ họ không thường xuyên nhìn thấy những người giống như cô.
B: Tôi không biết. Tôi chưa từng thấy họ. Chắc chắn là vậy. Bà biết đấy, tôi muốn dừng lại một chút và quan sát kỹ hơn những cái đầu nhỏ màu xám xanh này.
D: Ý cô là cô muốn quan sát họ rõ hơn? (Vâng) (Có một khoảng dừng để cô ấy quan sát họ). Họ có trông khác nhau không hay tất cả đều giống nhau?
B: Chà, tất cả những người nhỏ hơn này trông giống nhau. Nhưng lần này tôi muốn chú ý đến da của họ với nhiều chi tiết hơn. Trước đây tôi có ấn tượng rằng da của họ rất mịn. Nhưng nó có một hạt mịn…kiểu kết cấu hơi gồ ghề, giống như những vết sưng nhỏ trên da của họ. Và khi tôi dùng từ “gồ ghề” thì nó có nghĩa là những vết này rất nhỏ và rất tinh vi, gần giống như …thứ gần gũi nhất mà tôi có thể ví dụ là những cái mụn của chúng ta. Có lẽ nó tròn hơn thế một chút. Và có gì đó với đôi mắt của họ. Giống như có một đường gờ trên mắt của họ. Bà biết mắt của con người như thế nào rồi đấy, chúng ta có một mí mắt, nhưng nó thụt vào trong phần tròn của mắt. (Vâng) Chà, đại loại là như vậy, ngoại trừ việc tôi không thấy bất kỳ mí mắt nào khép lại, hoặc bất kỳ lông mi nào. Tôi đang nhìn vào một người ở rất gần tôi, bên phải tôi. (Cô ấy có vẻ gặp khó khăn khi giải thích những gì mình đang nhìn thấy.) Nó không phẳng, có một thứ gì đó xung quanh mắt. Một vết lõm trên cả hai mắt. Và gần giống như lông mày nhưng không có lông.
D: Ý cô là một đường gồ. Có phải vậy không?
B: Hình dạng như kiểu một đường cong vòng trên mắt. Rất là khó diễn tả, nhưng tôi có thể nhìn thấy. Và thậm chí có một chút gợn như xương gò má, rất mỏng. Và có cảm giác là có một cái mũi nhỏ, nhưng không nhô ra ngoài như của chúng ta.
D: Nó có lỗ mũi ở đó không?
B: Chà, tôi đoán bà sẽ gọi là lỗ mũi. Nhưng chúng không tròn. Chúng hơi thuôn dài, lên và xuống, theo chiều thẳng đứng.
D: Họ có miệng không?
B: Không. Chỉ có một thứ rất nhỏ, rất nhẹ…Tôi không thực sự nhìn thấy môi đâu cả. Tôi đang cố gắng để thử đo lường. Miệng có vẻ rộng hơn 2-3 centimet (1 inch). Có thể hơn một chút, 3-4 centimet.
D: Vậy thì nhỏ. Cô có thấy tai không?
B: Không, không có gì dính vào. Nhưng có vẻ như có -- tôi đang tự hỏi ta gọi đó là gì -- khi nhìn vào từ phía trước mặt, ta có thấy một vết sưng hoặc mẩu nhỏ bảo vệ lỗ tai. Có một thứ gì đó giống như vậy, nhưng không có phần ngoài. Đằng sau đó có thể có một cái lỗ nhưng rất là nhỏ. Tôi thực sự không thể nhìn thấy phần mở ra như khi nhìn vào lỗ tai hay thứ gì tương tự. Có cái gì đó ở đó nhưng rất nhỏ.
D: Cô có thấy tay họ không?
B: Có. Tay của họ khá khác biệt so với ta. Chúng rất mỏng. Nếu ta nhìn vào mu bàn tay, nó rất là hẹp nếu so với tay của chúng ta, và không có nhiều ngón. Họ chỉ có ba ngón, và tôi nghĩ có cái gì đó tương tự như ngón cái. Nhưng nó không thẳng hàng như những ngón khác. Không giống như vị trí đó, mà có vẻ như nó chuyển động sang một bên.
D: Họ có mặc quần áo không?
B: Điều này thì thật sự rất khó để nói, bởi vì họ cùng một màu. Tôi đang cố gắng xem họ có khác biệt nào về kết cấu không. Tôi nghĩ có thể có một bộ quần áo nào đó, mặc dù tôi không thật sự thấy. Thật là lạ. Nhưng dường như nó mượt mà hơn trên phần cơ thể.
Bonnie đang làm một công việc đặc biệt như một phóng viên quan sát. Trong nhiều trường hợp khác mà tôi đã nghiên cứu, nhân vật thường bị ấn tượng bởi những sinh vật trông kỳ lạ và họ không muốn nhìn vào chúng lâu. Trong một số trường hợp, tiềm thức của họ chỉ cho phép họ nhìn thấy một hình ảnh mù mờ hoặc (như trường hợp trong Legacy From the Stars) chỉ nhìn thấy từ phía sau. Bonnie cũng có trí tò mò như tôi và cô ấy đề nghị quay chậm lại để cô ấy có thể nghiên cứu và xem xét thật chi tiết các sinh vật này. Bằng cách đó, cô ấy không hề tỏ ra sợ hãi mà hoàn toàn là tò mò một cách khoa học. Và với cách quan sát hoàn toàn khách quan này thì nhiều thông tin hơn có thể được khám phá.
D: Sinh linh kia có ở đó không? Người mà lần trước đã trả lời các câu hỏi của chúng ta.
B: Có, anh ấy đang đứng bên cạnh những người trước mặt tôi. Anh ấy gần như thẳng chỗ tôi, hơi chếch qua bên trái một chút.
D: Chúng ta có thể hỏi anh ta lần nữa không?
B: Vâng. (Nhẹ nhàng, không nhắm vào tôi). Tôi muốn nói chuyện thêm với anh và đặt một số câu hỏi. Tôi cần để anh ấy đi đến hoàn toàn tập trung. Anh ấy đang nói, “Làm rõ thêm. Làm rõ thêm.”
D: Cô có biết ý anh ta là gì không?
B: Vâng. Để tôi nhìn anh ta. (Thở dài) Có lẽ tôi có thể mô tả anh ấy và rồi tôi có thể nhìn anh ấy rõ hơn.
D: Anh ấy không phiền đúng không?
B: Không. Được rồi. Anh ấy rất là cao, và rất là gầy. Anh ấy rất là, rất trắng.
D: Da của anh ấy có khác màu không?
B: Có, anh ấy rất khác so với những người nhỏ, bởi vì những người kia thì có màu xanh xám đậm hơn còn anh ấy là trắng tinh. Không phải trắng giống như da trắng của chúng ta mà là trắng giống như giấy trắng.
D: Vậy thì trắng lắm nhỉ. Mặt anh ấy có khác không?
B: Ồ, có. Anh ấy không có một cái đầu tròn như họ mà là một cái đầu và mặt dài hơn, mỏng hơn. Nó có vẻ tròn trên đầu chứ không phải tròn hoàn toàn. Và tôi không thấy cái lỗ tai nào. Nó gần như là hình cái hộp sọ, theo ý nghĩa là vì tôi không thấy bất cứ thứ gì giống như da.
Mô tả của cô ấy nghe có vẻ khác biệt đến mức nếu là bình thường thì sẽ trông rất đáng sợ khi ta nhìn thấy một sinh vật như thế này. Nhưng thật ngạc nhiên là Bonnie mô tả mà không hề sợ hãi, chỉ có cảm giác thoải mái khi ở bên anh ta. Điều này có vẻ mâu thuẫn với cảm xúc của con người chúng ta, nhưng có vẻ đó cũng là cảm nhận của cô ấy với những sinh linh nhỏ hơn: cảm giác gần như là tình yêu và sự tương thích. Trong phiên đầu, cô ấy nghĩ rằng cô ấy nên sợ hãi khi họ đưa cô ấy vào phòng, gắn thiết bị lên, nhưng cô ấy ngạc nhiên khi cô ấy không cảm thấy sợ. Nỗi sợ hãi duy nhất là khi cô ấy lần đầu tiên nhận ra những sinh linh xung quanh chiếc “xe tải” kia không phải là con người. Nỗi sợ này đã hoàn toàn phai đi khi cô bước vào trong con tàu, và cảm thấy thích thú với những phẩm chất trẻ con của những người nhỏ. Cô ấy tỏ ra khá thoải mái trước sự hiện diện của sinh linh có vẻ ngoài kỳ lạ mà cô ấy đang miêu tả một cách rất bình tĩnh này. Cô ấy đang nghiên cứu các sinh vật này với một góc nhìn khách quan của khoa học.
D: Giống như hộp sọ, ý cô là da rất căng sát vào đầu?
B: Rất là sát. Tôi đoán là phải có thứ gì đó bao phủ cái sọ. Được rồi, nào, mắt anh ấy rất, rất là to. Chúng tương xứng với khuôn mặt của anh ấy hơn so với đôi mắt hơi xám của những người nhỏ.
D: Chúng có cùng màu không?
B: Không. Mắt của chúng thiên về màu xanh đen, hoặc màu đen pha chút xanh đậm. Nhưng mắt của anh ấy có nhiều màu nâu sẫm, gần như đen, nhưng thiên về màu nâu. Và có hình dạng khác. Giống như hình chữ nhật đứng hơn, nhưng tất nhiên cũng có các góc cong. Mắt không nằm ngang trên khuôn mặt như của chúng ta. Chúng dọc lên xuống.
Thật là ngạc nhiên, vì tôi đang cố gắng hình dung về sinh vật mà cô ấy miêu tả.
B: Chúng dài hơn, lên và xuống, thẳng đứng, hơn là rộng. Và chúng hơi rộng ở đầu trên, nhưng chiếm nhiều chỗ của khuôn mặt anh ấy. Nên khi nhìn vào anh ấy thì phần lớn là nhìn thấy đôi mắt này. Tôi đang cố gắng ước lượng chiều dài. (Ngừng) Đôi mắt có thể dài 9-10 centimet (3.5 - 4 inches) và có thể rộng khoảng 7-8 centimet (3 inches).
D: Đó là một đôi mắt to. Vậy những đặc điểm còn lại của anh ấy có giống với những người nhỏ kia không?
B: Chà, toàn bộ hình dáng khuôn mặt khác nhau. Những người nhỏ có đầu to hơn, tròn hơn trên đỉnh đầu và thái dương. Và thon dần xuống một chiếc cằm rất là nhỏ. Nhưng mặt anh ấy có hình dạng lớn hơn ở phần trên và thuôn xuống. Tôi vẫn muốn nói rằng nó giống khuôn mặt của một con ngựa, nếu ta nhìn vào đầu của con ngựa. Nhưng anh ấy không có mũi như của con ngựa, hay cái miệng như thế. Tôi chỉ nói hình dáng thôi.
D: Dài hơn. Miệng và mũi của anh ấy có giống với những người nhỏ không?
B: Không, bởi vì, tôi lại muốn nghĩ về một con ngựa một lần nữa. Toàn bộ khuôn mặt hiện ra một chút cấu trúc ở giữa và phía dưới, nhưng không có sự phân định rõ ràng của cái mũi. Tôi thật sự gặp khó khăn để tìm xem cái miệng ở đâu. Để tôi xem nào. (Ngừng) Vâng, có một cái miệng. Có lẽ nó cụp xuống cằm, hoặc thậm chí ở dưới cằm, vì tôi không thấy nó bắt ngang qua khuôn mặt như những người nhỏ. Anh ấy rất là khác.
D: Vậy còn tay của anh ấy thì sao? Cô có thấy không?
B: Không, tôi không thấy được. Tôi chỉ có thể thấy một cái cổ dài và mảnh, cũng có màu trắng tinh. Và tôi có thể nhìn thấy vai anh ấy.
D: Anh ấy có mặc quần áo không?
B: Anh ấy hoàn toàn trắng tinh. Và tôi nghĩ anh ấy có mặc một bộ quần áo màu trắng nào đó, kiểu như nó khoác lên một bờ vai rất gầy. Tôi đang cố gắng để nhìn cho rõ. (Ngừng) Ngay dưới cổ anh ấy -- giống như có một cái lỗ tròn, nhưng không có cổ áo. Nơi mà ta thường đeo đồ trang sức, một cái vòng cổ hay thứ gì đó. Nhưng tôi chắc chắn nói rằng anh ta có một đôi vai rất, rất hẹp, một cái thân và cánh tay rất, rất gầy. Và tôi không thấy có sự phân biệt nào. Giống như một chiếc áo choàng hoặc thứ gì đó lỏng lẻo hơn chút. Có vẻ không vừa vặn như những người nhỏ bé màu xám.
D: Được rồi, cô có nghĩ là anh ta có thể trả lời câu hỏi của chúng ta bây giờ không?
B: Tôi nghĩ là có.
D: Nói với anh ta rằng chúng ta rất tò mò. Chúng ta muốn biết nhiều thứ.
B: Chúng tôi rất tò mò, và tôi đã nghĩ về anh rất nhiều. Tôi cũng muốn nói rằng mỗi khi tôi nghĩ về anh, tôi đã có cảm giác rằng mọi thứ rất ổn. Thật ra, nếu có gì thì tôi cũng cảm thấy khá là vinh dự. Tôi chưa từng sợ hãi hoặc có cảm giác xấu về anh hay những người nhỏ kia. Và tôi cũng muốn cảm ơn anh bởi vì từ khi đó tôi không bao giờ còn cảm thấy sợ hãi khi lái xe vào đêm khuya một mình nữa. Anh ấy đang nhìn tôi với đôi mắt lớn này. Thật thú vị với đôi mắt của những sinh linh này. Bởi vì tôi không nhìn thấy đồng tử mắt hay thứ gì khác lạ trong mắt, nhưng dường như chúng rất sống động và nhạy bén. Dường như chúng di chuyển nhưng tôi thực sự không thể hiểu cách chúng di chuyển như thế nào. Và mí mắt không chớp, nhưng dường như có thể biểu cảm. Và tôi không thể hiểu như thế nào, nhưng đúng là có.
D: Vậy hãy hỏi anh ta. Đôi mắt của anh ta khác chúng ta như thế nào.
B: Anh ấy đang nói rằng họ có thể nhìn vào mọi thứ hơn so với mắt của chúng ta. Họ nhìn thấy những thứ dưới bề mặt.
D: Theo nghĩa đen ư?
B: Giống như họ đang nhìn vào tôi. Họ đi vào bên trong tôi.
D: Ý cô là giống như chụp X-quang?
B: Vâng, giống như chụp X-quang. Anh ta có thể thấy ngoại hình, nhưng -- quan trọng hơn so với họ -- họ có thể thấy được những suy nghĩ, và các cảm xúc. Họ không phải lúc nào cũng hiểu các cảm xúc, nhưng họ có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra trong các cá nhân chúng ta. Đó là những gì tôi muốn nói khi tôi nói rằng họ có thể nhìn thấy bên dưới bề mặt. Và họ rất tò mò là tại sao mắt chúng ta lại nhỏ như vậy. (Tôi cười to) Tất nhiên, chúng ta thì tò mò là tại sao mắt của họ to như vậy.
D: Và mắt của chúng ta thì không thể nhìn thấy hơn một cấp độ.
B: Không, không. Mắt của họ cũng có thể nhìn thấy bên dưới bề mặt của nhiều thứ, và họ có thể có tầm nhìn rộng hơn chúng ta nhiều. Chẳng hạn như, họ nhìn xuống đoạn đường cao tốc đó. Họ thấy được toàn bộ chiều dài và độ xa gần mà họ cần thấy. Hoặc nếu ta nói là “độ rộng”, tùy vào cách họ nhìn.
D: Ý cô là anh ta nhìn một cách tự do từ chỗ con tàu mà anh ta đang ở, anh ta có thể nhìn thấy toàn bộ độ dài.
B: (Thay đổi đột ngột) Tôi muốn tự nói.
D: Được, mời anh. Có lẽ như thế này thì dễ hơn.
B: Chúng tôi thấy toàn bộ khu vực. Chúng tôi thấy mọi thứ, từ con tàu này. Và chúng tôi nhìn thấy những gì ở ngay bên dưới chúng tôi. Và chúng tôi nhìn thấy toàn bộ lãnh thổ. Chúng tôi nhìn phía trên và phía dưới con đường, và cả hai bên. Chúng tôi nhìn xa ra ngoài đại dương và vào trong đất liền. Và chúng tôi nhìn thấy con đường đi lên phía bắc và đi xuống dọc theo bờ biển. Chúng tôi thấy mọi thứ cùng một lúc.
D: Ý anh là thấy mọi thứ một cách đồng thời?
B: Đúng. Chúng tôi không cần phải di chuyển con mắt như con người. Chúng tôi có thể nhìn một phổ rất rộng. Và không chỉ vậy, mà chúng tôi còn nhìn mọi thứ trong khu vực tầm nhìn đó. Chúng tôi thấy mỗi người trong bất kỳ phương tiện nào trong cả khu vực này, hay ngay cả trên những con tàu đang ở ngoài đại dương kia. Và chúng tôi thấy mọi người trong bất kỳ ngôi nhà nào. Nhìn vào trong mọi tòa nhà, mọi ngôi nhà. Nhìn xa hơn các ngọn đồi mà Bonnie đã nhìn khi cô ấy đang lái xe dọc theo con đường. Chúng tôi nhìn thấy con tàu của chúng tôi đàng kia. Thấy bốn ngôi nhà khác trải dài trên những con đường khác nhau. Chúng tôi nhìn thấy mọi ngọn đồi gồ ghề kia. Và nhìn thấy thành phố Ventura. Thấy thành phố Santa Barbara và Montecito, Carpinteria.
Những đôi mắt to này nhắc tôi liên tưởng đến các loài côn trùng. Ta thật sự không thể biết rõ một đôi mắt của côn trùng có thể nhìn rộng đến chừng nào, bởi vì chúng ta không thể đi vào đầu của chúng. Có giống nhau không nhỉ? Có phải đôi mắt của côn trùng thu thập được nhiều thông tin hơn những gì ta từng biết?
D: Nhận quá nhiều thông tin cùng một lúc như vậy có gây nhầm lẫn không?
B: Không, không. Tôi nghĩ chỉ có con người mới thế thôi.
D: (Chuckle) yes. I'm thinking from the human aspect.
D: (Cười khúc khích) Vâng. Tôi đang nghĩ từ khía cạnh của con người.
B: Không. Chúng tôi luôn làm như thế. Những gì tôi đang nói đến lúc nãy là ba chiều không gian vật lý trên Trái Đất. Nhưng chúng tôi còn thấy nhiều điều nữa. Chúng tôi thấy các chiều không gian khác nữa.
D: Những người nhỏ có thấy không?
B: Ý bà đang hỏi là những sinh linh bé nhỏ có thể làm được như vậy không hả?
D: Vâng, đôi mắt của họ có hoạt động cùng kiểu như vậy không?
B: Họ không nhìn thấy một phổ rộng, nhưng họ chắc chắn nhìn thấy bên trong. Giống như họ đang ở ngay đây và đang nhìn vào Bonnie. Và tôi thì đang nhìn từ phía sau đầu của họ. (Sự chuyển đổi góc nhìn này chắc chắn đã khiến cho Bonnie không còn giao tiếp nữa. Sinh linh này đang nói từ quan điểm của anh ta.) Và họ thấy mọi thứ đang diễn ra trong suy nghĩ và cảm xúc của cô ấy và toàn bộ lịch sử của cô ấy. Và các chức năng sinh học của cô ấy hoạt động. Họ đang nhìn xem đôi mắt của cô ấy hoạt động như thế nào. Đôi mắt của cô ấy đang mở rộng. Và họ xem não của cô ấy hoạt động như thế nào. Tất cả các ống nối nhỏ hoạt động như thế nào. Tất cả các tuyến nhỏ, các nút, và các kết cấu. Họ nhìn vào đường mũi và những sợi lông nhỏ. Và các chất lỏng và các xoang.
D: Đó là lý do tại sao họ quan sát cô ấy kỹ như vậy?
B: Vâng. Họ đang trải qua một khoảng thời gian tuyệt vời. (Tôi cười) Cô ấy biết là họ đang rất tò mò.
D: Nhưng cô ấy không biết rằng họ có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ như vậy.
B: Cô ấy không biết họ có thể nhìn được gì. Họ có thể nhìn vào các ống tai và xem thính giác hoạt động như thế nào. Và họ có thể nhìn thấy ráy tai. Họ nhìn nước bọt và dịch xoang. Ồ, có rất nhiều thứ để xem.
D: Tại sao mắt của anh không có mí để che như chúng tôi?
B: Chúng tôi có các tấm che. Chúng đã được tích hợp rồi. Gần như cách mà các bạn nói là: các tấm màng.
Những mô tả lúc trước nghe giống một con côn trùng nhưng phần này lại khiến tôi nhớ đến đôi mắt của bò sát.
D: Cái đó bảo vệ những đôi mắt thật?
B: Vâng, vâng. Nó có một cái màng bóng. Một cái màng tự tái tạo. Chúng tôi không cần nhắm mắt lại như kiểu con người phải làm. Con người có hệ thống hoàn toàn khác. Và có rất nhiều độ ẩm trên bề mặt của con mắt. Độ ẩm đó thu hút những thứ như bụi bẩn. Nhưng lớp màng của chúng tôi không có bề mặt ẩm thu hút bụi bẩn và các thứ khác. chúng tôi có cách để loại bỏ lớp màng bong ra khi có thứ gì đó dính vào mắt.
D: Tôi cũng đã được nói rằng anh có thể biết các ý định của mọi người khi quan sát họ. Nên không có cách nào để lừa được anh.
B: Vâng. Đó là một phần những gì chúng tôi có thể thấy được. Tôi nghĩ rằng con người có thể nghĩ về điều này theo nghĩa “chúng tôi nhìn thấu những động cơ thực sự”. Chúng tôi nhìn thấy những gì mà chúng tôi gọi là “linh hồn”. Chúng tôi nhìn ra những bản chất, cũng như tất cả các lớp bao bọc, những điều kiện, đến bản chất. Con người là điều kiện tuyệt vời nhất để chúng tôi quan sát vì họ có quá nhiều điều kiện, từ giáo lý, lý thuyết, niềm tin, đều được áp dụng trong suốt cuộc đời họ. Áp dụng tất cả những gì tinh túy nhất khi được sinh ra làm con người. Và vào thời điểm mà một người đạt đến độ tuổi trưởng thành hợp lý, bản chất thuần khiết đó bị bao phủ toàn bộ, hoàn toàn bởi những sự dạy dỗ và niềm tin và giáo lý. Vì vậy rất khó để thậm chí chính người đó có cảm giác rằng anh ta là một linh hồn thuần khiết. Và mọi thứ anh ta có thể biết là những thứ được giảng dạy, và niềm tin và giáo lý và những thứ như vậy được áp dụng lên cái bản chất đó khi đi vào cuộc đời.
D: Tôi đã nghe nói rằng một trong những lý do họ sẽ làm việc với tôi và có lẽ với Bonnie và vì anh biết động lực thực sự của chúng tôi. Có chính xác không?
B: Khi bà nói “họ” là bà đang muốn nói đến ai?
D: Anh, những người mà chúng tôi gọi là “người ngoài hành tinh”. Những người nói chuyện với chúng tôi thông qua các chủ thể mà chúng tôi làm việc cùng.
B: Chà, chúng tôi có biết các động lực của bà là rất tốt, là để giúp đỡ mọi người và mang đến sự thật.
D: Vì tôi đã được nói rằng chúng tôi không thể che giấu động cơ của mình. Rằng các bạn hiểu ý định của chúng tôi còn rõ hơn chính chúng tôi.
B: Vâng. Và không chỉ có thế. Bà và Bonnie rất cam kết mang lại thông tin từ sâu bên trong mỗi con người. Cho dù là để xem xét một kiếp sống trước, hay mang đến những thông tin từ nhiều thế kỷ trước, như cách mà bà làm. Hay, có nên quay trở lại cuộc đời này và tìm những thứ hữu ích cho người đó hay không. Hay, đi vào những tiền kiếp khác để tìm ra nguyên nhân của những khó khăn đang gặp phải. Hay liệu đi vào các trải nghiệm mà người đó đã có với những sinh linh như chúng tôi. Nhưng động lực của bà và Bonnie và những người khác đang làm công việc như bà, là đang cố gắng tìm ra các lớp khác và các chiều không gian khác của những gì đang thực sự xảy ra. Các bạn đang cố gắng đi đến với sự thật. Cố gắng để có được nguồn gốc của sự thật. Và điều này rất tốn công sức. Chúng tôi có thể làm điều đó hầu như ngay lập tức. Nhưng chúng tôi đánh giá cao những gì bà đang làm, bởi vì -- và có thể bà chưa bao giờ nghĩ về điều đó theo cách này trước đây -- nhưng bà đang làm được rất nhiều những thứ mà chúng tôi đang làm. Đó là, nhìn sâu vào bên trong và xem có gì trong đó. Xem thêm vào trong các bản chất và các lớp lang đã được tạo ra trong tiền kiếp và trong kiếp sống hiện tại, phủ lên bản chất thuần khiết.
D: Với chúng tôi thì để làm điều này khó khăn hơn và cần nhiều thời gian hơn.
B: Vâng. Không phải là bà cần nhìn sâu hơn vào người đó, mặc dù bà có những người mà bà gọi là “nhà ngoại cảm”, những người có nhiều khả năng hơn. Mà là bà và Bonnie đã giúp người đó đi vào trạng thái ý thức này để họ có thể thấy những ký ức này hiện lên qua tất cả các lớp phủ.
D: Chà, Bonnie có các câu hỏi muốn hỏi anh. (Vâng) Anh nói rằng họ lấy thông tin từ trí óc cô ấy về những trường hợp mà cô ấy đã làm việc cùng và những người mà cô ấy đã từng giúp đỡ (Vâng) Và các bạn đưa những thứ này vào -- cái gì? -- giống như một cái máy tính? Có phải ví dụ đó là phù hợp không?
B: Vâng, chúng tôi làm việc này bằng tâm trí. Có thể dùng máy tính như một sự mô phỏng nhưng chúng tôi không đưa thông tin vào trong một cái máy.
D: Tôi cần dùng các thuật ngữ của con người để có thể hiểu được.
B: Vâng, vâng. Nó cũng tương tự theo nghĩa là trong cấu trúc của trí óc chúng tôi, chúng tôi có những gì mà bà sẽ gọi là một “cái máy tính”. Nên chúng tôi dùng thông tin này cho chính mình.
D: Cô ấy cũng muốn biết rằng anh sẽ làm gì với những thông tin mà anh sao chép lại từ tâm trí cô ấy?
B: Chúng tôi có các mối liên hệ với rất nhiều sinh mệnh khác. Thuộc loài của chúng tôi hoặc các chủng loài khác quan tâm đến Trái Đất và người Trái Đất. Đôi khi chúng tôi chia sẻ điều này thông qua thần giao cách cảm. Chúng tôi gửi thông tin bằng tâm trí của chúng tôi. Giống như phản chiếu suy nghĩ.
D: Vậy bất cứ ai muốn nhận đều có thể nhận được?
B: Vâng. Dành cho những sinh linh quan tâm đến những thông tin này. Có nhiều, rất nhiều sinh linh quan tâm đến người Trái Đất. Một số loài hiểu rõ hơn về thứ mà bà gọi là “ý thức”. Ý thức! Và họ muốn biết con người đang bị ảnh hưởng như thế nào bởi những chuyến thăm của chúng tôi. Có những loài khác quan tâm đến người Trái Đất, tuy nhiên, không việc người Trái Đất đang bị ảnh hưởng như thế nào bởi những sự tương tác và các chuyến viếng thăm của họ. Giống như một hệ thống phát sóng, ngoại trừ việc chúng tôi không sử dụng dây nhợ và các thiết bị mà các bạn sử dụng trên Trái Đất. Chúng tôi sẽ dùng cách mà các bạn gọi là “ngay lập tức” hoặc “thần giao cách cảm”. Giữa chúng ta có một giai tầng khác nhau, một phương tiện giao tiếp khác nhau. Và nó không phụ thuộc vào bộ máy vật lý. Để dễ hiểu hơn một chút thì, cứ như thể là -- tôi đang cố gắng diễn đạt theo ý nghĩa mà bà có thể hiểu được khi là người Trái Đất.
D: Đó luôn là phần khó.
B: Vâng, bởi vì chúng tôi hoạt động rất khác. Như thể có một mạng lưới vô hình đa chiều và tỏa theo mọi hướng. Tôi vẫn cố gắng nhớ rằng các bạn có xu hướng chủ yếu nghĩ về vật chất. Và nếu các bạn có thể hình dung từ nơi các bạn đang sống trên Trái Đất, tưởng tượng có một lưới ba chiều đầy đủ. Không phải hai chiều như dàn ra trên một thứ gì đó mà tất cả các chiều đều đi theo mọi hướng. Tương tự như khi bà hình dung về điều đó, theo nghĩa là bất kỳ ai trong chúng ta cũng ở giữa lưới đa chiều đang bao trùm này -- tôi đang cố gắng nghĩ về một thứ gì đó có thể minh họa hoặc mô phỏng những gì mà bà đã biết. Được rồi, hãy nhìn vào một cái bóng đèn điện đi, mà không có bóng trên đó. Khi cái đèn được bật lên, trên Trái Đất, nếu không có bóng râm hoặc bức tường hoặc bất cứ thứ gì cản trở, ánh sáng đó sẽ tỏa ra mọi hướng. Đó là lưới và mạng lưới của sự giao tiếp, của suy nghĩ. Gần giống như làn sóng của suy nghĩ vậy, từ một người gửi, ví dụ như cá nhân tôi, tỏa ra theo mọi hướng như nhau. Cả xung quanh và bên dưới. Bất cứ ai ở trong tần số đó, những người có khả năng như vậy, đều có thể tiếp nhận những làn sóng suy nghĩ tương tự. Và những người quan tâm thì sẽ lấy một chút, còn những người không quan tâm thì sẽ không để ý đến nó.
D: Vì những người quan tâm thì đang tìm kiếm.
B: Đúng. Giống như mọi thứ đều đang tỏa sáng ngoài kia. Giống như bà có một cái máy tính trong văn phòng, và có internet và mạng, chứa đầy những thông tin đáng kinh ngạc. Một số người vào văn phòng của họ, bật cái máy tính lên, truy cập vào mạng internet, và lấy được rất nhiều thông tin từ đó. Nhưng có những thứ trên mạng internet, thì họ không truy cập được. Đơn giản là họ không quan tâm. Nên họ, như các bạn sẽ nói, họ không kích chuột vào thông tin đó. Cũng có những người vào văn phòng của họ và không hề bật máy tính lên. Một số người thậm chí còn không có máy tính. Nó giống như tất cả chúng ta vậy.
D: Điều này thì tôi hiểu được.
B: Trong chiều không gian của chúng tôi, có một số thứ sẽ được quan tâm, một số thứ thì không.
D: Rồi. Chà, cô ấy cũng thắc mắc, anh có sống trên con tàu không? Hay anh trở về nhà mỗi lần?
B: Chúng tôi đang ở bây giờ là một con tàu rất to. Và nó ở khá cao so với Trái Đất. Người Trái Đất có vẻ không nhìn thấy được. Chỉ thỉnh thoảng có một người nhìn thấy một trong số những con tàu lớn của chúng tôi và báo cáo lại. Nhưng vì chúng tôi ở trên tầm nhìn này, và chúng tôi có thể nhìn thấy mọi người trong tầm nhìn của chúng tôi, nên chúng tôi sẽ phát hiện ra ai đã nhìn thấy, và thường thì chúng tôi sẽ che lại, để họ không thấy chúng tôi nữa. Hoặc chúng tôi có thể rời đi khỏi khu vực đó. Chúng tôi vẫn cảm thấy rằng người Trái Đất chưa sẵn sàng, với phần lớn mọi người, để có thể thật sự đối mặt với thực tế là chúng tôi và sinh linh ở trên con tàu lớn như vậy đang làm việc. Rất nhiều người trong chúng tôi đang sống -- tôi đang sống -- trên con tàu này. Và những người bạn nhỏ của tôi ở đây, họ cũng sống trên con tàu này.
D: Anh có nơi nào giống như là nhà không?
B: Có, nhưng ở rất xa. Và với chúng tôi thì ở trên con tàu này thú vị hơn rất là nhiều. Giờ đây, những gì mà người Trái Đất thấy khi họ đến đây -- như Bonnie đã đến và đang ở với chúng tôi lúc này -- là một phần rất nhỏ của toàn bộ cơ sở này. Chúng tôi có những khu sinh hoạt và khu làm việc. Đây là một trong những phòng làm việc nhỏ của chúng tôi ngay tại đây. Cô ấy chỉ nhìn thấy hai phần của khu phức hợp rộng lớn này. Và điều đó ổn. Có lẽ sẽ có một số dịp khác để chúng tôi có thể cho cô ấy xem nhiều hơn nếu cô ấy muốn. Nếu cô ấy muốn. Nhưng để có thể ở đây, chúng tôi cũng muốn làm những gì cần làm trong một khoảng thời gian tương đối ngắn. Nên chúng tôi chỉ đưa cô ấy và chiếc xe vào vịnh sau của con tàu. Sau đó chúng tôi hộ tống cô ấy vào căn phòng nhỏ này. Và sẽ đưa cô ấy trở lại ô tô, và trở lại con đường.
D: Nhưng cô ấy tò mò về nơi anh đến. Đó có phải là một nơi nào đó mà chúng tôi có thể xác định được bằng bản đồ sao hoặc chòm sao không?
B: Chúng tôi chắc chắn có nằm trong những gì thể hiện trên bản đồ sao của các bạn. Nhưng chúng tôi đặc biệt, không thuộc những cái tên được biết đến nhiều trên Trái Đất. Chúng ta biết rằng mọi người nói nhiều về Sirius và Lyra và Pleiades và Antares, thiên hà Andromeda, và nhiều nơi nữa. Chúng tôi không có một cái tên mà người Trái Đất có thể sẽ nhận ra. Thật ra chúng tôi thậm chí chưa từng dùng một cái tên nào cho nơi của mình.
D: Đó là điều tôi đã nghĩ. Tôi đã nghe về chuyện đó trước đây.
B: Mọi thứ đều được thực hiện bởi năng lượng và rung động. Đó là, khi chúng tôi du hành -- mà chúng tôi không thường xuyên làm vậy -- đó là một chặng đường dài và nhiều nỗ lực. Chúng tôi có thể tìm ra nhưng không phải như cái cách mà các phi công trên Trái Đất làm. Và những gì mà chúng tôi ghi nhận là về tần số rung động hơn là điều khiển cả tháp người.
D: Tất nhiên. Tôi đang sử dụng thuật ngữ của loài người, nhưng anh có một gia đình mà anh có thể nhớ về và muốn gặp họ không?
B: Nhiều người trong chúng tôi có gia đình ở ngay đây trên con tàu rất lớn này. Nên chúng tôi thường xuyên gặp họ.
D: Vậy họ du hành cùng với anh.
B: Họ có thể trở lại. Không phải ai cũng có gia đình ở đây, nhưng nhiều người có. Gia đình tôi ở đây.
D: Điều này dẫn tôi đến câu hỏi về sự sinh sản. (Cười) Tôi tò mò về điều đó.
B: Chà, sự sinh sản của các giống loài khác nhau thì khác nhau.
D: Còn chủng loài của anh thì sao?
B: Theo quan điểm của người Trái Đất, theo nghĩa chung, thì chúng tôi giống loài côn trùng. Chúng tôi thì không nghĩ về chúng tôi theo cách đó, nhưng chúng tôi biết nhiều người Trái Đất nghĩ như vậy. Nên chúng tôi có thêm một tình huống trứng. Chúng tôi không có kiểu giao cấu mà con người có. Thật ra, người Trái Đất rất tò mò về chúng tôi. Rằng có thể có trạng thái hưng phấn khi quá trình sinh sản xảy ra theo cách diễn ra trực tiếp giữa con cái và con đực không. Nhưng trong trường hợp của chúng tôi, con cái của chúng tôi đẻ trứng. Và chúng tôi thụ tinh vào những quả trứng đó. Và trứng đã ra khỏi cơ thể con cái. Nên rất là khác. Chúng tôi không gần gũi với phụ nữ của chúng tôi theo cách mà người Trái Đất đang làm.
Côn trùng được sinh ra với bộ nhớ được lập trình thông qua ADN của loài. Chúng không cần phải được dạy hoặc huấn luyện từ cha mẹ. Nên tôi nghĩ đó là chủng loài này.
Trong những trường hợp khác ở cuốn sách này, những sinh linh nghe có vẻ giống côn trùng hơn là hình người. Họ nói rằng con cái của họ sinh ra đã biết nhiều thứ. Cha mẹ không gắn bó với trẻ con bởi vì chúng nhanh chóng phát triển thành người trưởng thành và không cần phải dạy dỗ nhiều.
D: Còn những sinh linh nhỏ bé màu xám này thì sao? Họ có cùng giống nhau hay không, hay họ được sinh sản theo cách khác? Hay họ có cần được tạo ra hay không?
B: Có rất nhiều loài sinh vật nhỏ màu xám. Tôi nghĩ người Trái Đất có xu hướng gộp hêt chúng lại cùng một loài. Và thực sự thì có rất nhiều biến thể.
D: Tôi thấy điều đó rất đúng trong công việc của tôi. Có nhiều loài khác nhau.
B: Tôi phải nghĩ về điều này một chút bởi vì tôi cũng làm việc với các loài khác. Những loài sinh linh bé nhỏ đặc biệt đang ở xung quanh Bonnie lúc này không sinh sản như kiểu của con người. Họ không có dương vật và âm đạo.
D: Họ không phải sinh vật có tính dục?
B: Không, họ không quan hệ tình dục như con người để đạt khoái cảm hoặc để sinh sản. Với những sinh linh nhỏ bé này, nó giống như quy trình trong phòng thí nghiệm, lấy tế bào từ những sinh vật này và trộn chúng lại. Nam và nữ có sự khác biệt rất nhỏ. Bà sẽ không thể thấy được sự khác biệt trong cơ thể từ bên ngoài giữa nam và nữ như người Trái Đất. Mà là sự khác biệt về cấu trúc gen. Chúng tôi lấy mẫu từ họ. Thông thường chúng tôi lấy mẫu từ những nơi bảo vệ họ. Giống như những gì các bạn sẽ gọi là lấy mẫu tế bào da. Một trong những nơi phổ biến để lấy tế bào là dưới cánh tay của nam giới.
D:Giống như nách?
B: Vâng, nách. Đó là một khu vực được bảo vệ tốt. Và đôi khi chúng tôi có thể…
D: Tôi phải ngắt lời anh một chút. Tôi cần kiểm tra cái hộp màu đen của tôi. Anh hiểu điều đó đúng không?
Tôi lấy cuộn băng ra và đặt một cái khác vào máy ghi âm.
D: Chúng tôi không có khả năng nhớ tất cả mọi thứ. Chúng tôi cần máy móc hỗ trợ lưu lại những từ ngữ.
B: Ồ, vâng, và đó là những gì tôi định nói. Rằng chúng tôi có, ồ, giống như một sự khoan dung kiên nhẫn dành cho những người bạn trên Trái Đất, những người rất chân thành quan tâm, như cách mà bà muốn ghi lại, ghi nhớ và có thể phát lại. Và gần giống như khi bà là một người trưởng thành hoàn toàn đang nhìn vào một đứa trẻ, và nhận ra rằng chúng cần phải học đếm số bằng đầu ngón tay một thời gian. Các bạn là như vậy so với chúng tôi, nhưng chúng tôi không có ý hạ thấp các bạn. Nó giống như một trò giải trí đáng yêu cùng với một sự khoan dung và chấp nhận. Hoàn toàn ổn.
D: (Cười thầm) Nhưng chúng tôi đang làm điều tương tự, chúng tôi cố gắng truyền thông tin đi. Và chúng tôi muốn làm điều đó theo cách chính xác nhất có thể. Chúng tôi không muốn phụ thuộc vào trí nhớ của chúng tôi.
B: Vâng, tôi đánh giá rất cao điều đó. Trở lại với sự sinh sản. Đôi khi chúng tôi phải lấy các mẫu này -- chúng tôi gọi đó là “vật liệu di truyền” -- từ trên bề mặt da. Tôi đang nói về những sinh linh nhỏ bé màu xám này. Đôi khi chúng tôi lấy mẫu từ giữa các chân. Không phải vì ở đó có lỗ sinh dục, lỗ hở, mà vì ở giữa hai chân là nơi sẽ không bị ảnh hưởng bởi không khí và bụi bẩn, những chất ô nhiễm hay thứ gì khác. Nó được bảo vệ tốt hơn. Chúng tôi có một phòng ở ngay đây trên con tàu của chúng tôi, nơi để thực hiện quá trình sinh sản. Chúng tôi lấy các mảnh từ con đực, và không khác nhiều so với con cái, nhưng vừa đủ. Và lấy mẫu từ những con cái, và trộn chúng lại với nhau. Chúng tôi có những điều kiện phòng thí nghiệm nghiêm ngặt. Và chúng tôi -- tôi cho rằng bà sẽ dùng từ là “giống”, hay “trại giống”, phải không? (Vâng) Và các cơ sở vật chất khác trên Trái Đất, nơi mà các bạn cho sinh sản và nuôi dưỡng một số sinh vật nhất định, một số dạng sống nhất định. Chúng tôi cũng vật. Ngoại trừ việc chúng tôi sẽ lai mẫu con đực với con cái, các hợp chất di truyền, trong những môi trường chất lỏng có kiểm soát, cho đến khi chúng tôi cảm thấy rằng dạng sống đó đã sẵn sàng bước ra khỏi chất lỏng và sống như một sinh linh bình thường.
D: Nhưng điều này có nghĩa là các sinh linh này không thể sinh sản trong điều kiện không có phòng thí nghiệm?
B: Đúng rồi.
D: Nghe có vẻ giống như một số trường hợp mà tôi đã nghe thấy người ngoài hành tinh lấy mẫu từ con người.
B: Vâng, vâng. Mặc dù trong một số trường hợp -- như tôi chắc rằng bà đã biết, và tôi biết rằng Bonnie cũng biết -- họ trộn lẫn vật chất di truyền giữa người nam và người nữ với loài khác, và tạo ra một sinh vật lai. Và có các nhóm khác nhau làm những điều đó theo những cách hơi khác nhau, đôi khi được thực hiện theo một cách rất giống với những gì tôi đã mô tả. Đôi khi với một số nhóm nhất định, họ sẽ, chà, giống như cách mà các bạn gọi là “thụ tinh” cho buồng trứng và trừng từ người phụ nữ. Và rồi cấy trứng đó trở lại tử cung của người phụ nữ trong hai tháng hoặc hơn. Nhiều nhất có lẽ là ba tháng. Và rồi sẽ lấy sinh linh đó hoặc bào thai đó ra và đặt vào môi trường được bảo vệ đặc biệt của chúng tôi trong thời gian còn lại của thai kỳ.
D: Mục đích của việc trộn lẫn di truyền của người với các loại sinh vật khác là gì?
B: Nhóm của chúng tôi, nhóm của tôi, không trực tiếp làm điều đó. Nhưng tôi biết chắc chắn rằng một số nhóm khác làm vậy. Và cũng giống như rất nhiều khía cạnh của những tương tác này giữa những sinh vật khác và con người, có nhiều nhóm khác nhau đang thực hiện nhiều chương trình khác nhau. Và do đó, có những nhóm đến Trái đất để lấy những vật liệu di truyền này và trộn với của họ, để duy trì sự tồn tại của giống loài của họ, bởi vì họ cảm thấy họ đang gặp nguy hiểm nghiêm trọng. Trên thực tế, một số loài thậm chí không còn hành tinh quê hương để sống, và họ đang sống trên các con tàu. Và một trong số họ gửi các sứ giả đến Trái đất để lấy vật liệu di truyền để giữ cho loài của họ tiếp tục phát triển. Một số loài đã tìm ra phương pháp mà tôi đã nói với bà, chẳng hạn như lấy mảnh vật liệu di truyền từ dưới cánh tay hoặc giữa hai chân. Một số loài được tìm thấy đã hoạt động được một thời gian, nhưng không còn khả thi nữa. Và họ cần vật chất di truyền khác với vật chất của họ. Sau khi thực hiện quá trình giao phối trong một khoảng thời gian dài như vậy, họ cần vật liệu di truyền khác từ các loài khác. Và họ đang chọn con người.
D: Vì nó không còn hiệu quả nữa?
B: Vâng, không hoạt động. Không có đủ con cái sống sót. Một điều mà tôi không biết bà có biết không, đó là một số loài đang làm việc với con người trên Trái đất, cũng đã thử làm điều đó với những loài khác mà các bạn gọi là "người ngoài Trái đất". Các loài khác không sống trên Trái đất. Nên trên thực tế, ngay cả vào thời điểm này, rất nhiều thí nghiệm đang diễn ra giữa một số loài đang thực hiện công việc sinh sản này, và, không chỉ người Trái đất, mà còn cả những sinh vật khác từ các địa điểm khác trong vũ trụ. Tất cả trong một nỗ lực - trên thực tế, bà thậm chí sẽ sử dụng từ "tuyệt vọng" - cố gắng duy trì loài của chúng. Bất cứ nơi nào tìm thấy sự sống, cho dù đó là hàng triệu loài trên Trái đất, hay rất nhiều loài khác nhau đang tồn tại ở nơi khác, đó dường như là một đặc điểm chung cơ bản của sự sống mà mỗi loài muốn duy trì. Và, như bà biết từ vương quốc động vật, trên Trái đất, các loài đó sẽ làm những gì chúng phải làm để tồn tại. Nên đây là một phần của hoạt động tiếp cận để tồn tại. Bây giờ cũng có những chương trình khác. Có những loài muốn tạo ra một loài mới có thể hiểu người Trái đất, bằng cách trở thành một phần của loài người Trái đất, và những loài khác đang được trộn di truyền cho những thế hệ con cái này. Những thế hệ con cái này sau đó sẽ có thể hiểu được cả hai loài: Loài người trên Trái đất và các loài khác, và trở thành người ở giữa. Điều đó là rất cần thiết. Và đó là một chương trình rất lớn. Vì vậy, có các chương trình sống còn, và có các chương trình lai tạo hoặc chương trình đại sứ. Một số người trong chúng tôi gọi đó là chương trình đại sứ thân thiện.
D: Vấn đề là một số người cảm thấy điều này là vi phạm, bởi vì họ cảm thấy họ không được hỏi ý kiến.
B: Vâng. Điều họ không nhận ra, và tôi đánh giá cao điều này, đó là họ đang đồng ý. Nhưng thường thì nó không ở mức độ mà họ có thể nhận ra trong lúc họ hoàn toàn tỉnh táo.
D: Tôi hiểu điều đó, bởi vì tôi đã nghe điều này trước đây, nhưng người bình thường không hiểu nó. Bonnie muốn biết, làm thế nào để các bạn chọn những người muốn làm việc cùng? Có một quá trình lựa chọn?
B: Chúng tôi làm điều đó theo nhiều cách khác nhau. Và các nhóm khác làm điều đó theo những cách khác nhau. Vì vậy, thật khó để đưa ra một câu trả lời đơn giản.
D: Đây đều là những câu hỏi rất phức tạp.
B: Vâng, và những câu hỏi rất hay, để các bạn hiểu thêm những điều các bạn muốn biết. Một số người trong chúng tôi làm việc nhiều hơn ở cấp độ linh hồn mà tôi đã đề cập trước đó. Chúng tôi có thể nhìn thấu tâm hồn, bản chất, vượt ra ngoài tất cả các lớp bao phủ và điều kiện của con người Trái đất. Chúng tôi có xu hướng thực sự tìm kiếm điều đó, có xu hướng làm việc với người đó khi người đó đơn giản - mặc dù tôi không nên sử dụng từ "đơn giản", bởi vì tất cả đều thực sự có - một cấp độ linh hồn, một linh hồn bản chất, trước khi người đó hóa thân vào kiếp này. Chúng tôi làm việc với bản chất linh hồn đó trước khi đến với cuộc sống này. Và chúng tôi có một mối quan hệ thần giao cách cảm tuyệt vời với người đó và với những người giúp đỡ của người đó. Chúng tôi có xu hướng gọi những người đó là "người dẫn đường", người hướng dẫn tinh thần, giống như "người trợ giúp". Chúng tôi nói chuyện với người đó. Tất cả đều là thần giao cách cảm, nhưng họ thường có cảm giác nhìn thấy chúng tôi trong trạng thái hiện hữu. Chúng tôi giải thích những gì chúng tôi đang làm và hỏi liệu họ có hợp tác với chúng tôi trong quãng đời mà họ sắp đi không. Chúng tôi chỉ làm việc với những linh hồn nói rằng, có, họ sẽ làm và họ đồng ý. Bây giờ, cũng như với tất cả những thứ khác mà một người quyết định trong trải nghiệm linh hồn trước khi đến một cuộc sống trên Trái đất, họ thường không nhớ mình đang sống cuộc sống đó khi nào. Đó là một trong những điểm khác biệt giữa người Trái đất và một số loài khác, chẳng hạn như chính chúng tôi. Nhưng bởi vì chúng tôi gần gũi hơn với bản chất của chúng tôi và có thể nhìn thấy bản chất của nhau, và có thể nhìn thấy nhau theo cách đó, nên chúng tôi hiểu rõ ràng hơn về mục đích của mình so với rất nhiều người trên Trái đất. Tuy nhiên, một số người Trái đất có ý thức đó.
D: Tôi hiểu, bởi vì tôi đã nghe điều này từ những người khác mà tôi đã làm việc cùng. Nhưng người bình thường không thể nắm bắt được điều này.
B: Điều đó có lẽ đúng với người Trái đất.
D: Chúng tôi đang có những giới hạn về thời gian ở đây, bởi vì tôi không cho phép các đối tượng của mình ở trong trạng thái này quá lâu. Tôi rất bảo vệ người đó. Chúng tôi chỉ có một số câu hỏi nữa mà tôi muốn hỏi.
B: Tôi nghĩ Bonnie vẫn ổn. Cô ấy đã làm rất nhiều công việc hồi quy.
D: Cô ấy muốn biết về bản thân. Cô ấy đã bao giờ bị bất kỳ nhóm nào khác ngoài nhóm của các bạn bắt đi mà có thể không có mục đích cao đẹp? Cô ấy đã bao giờ bị bất kỳ nhóm nào không tích cực bắt đi chưa?
B: Tôi không biết điều đó. Tôi không nghĩ vậy. Lý do chúng tôi bị thu hút bởi cô ấy là vì chúng tôi đã để mắt đến nhiều người trên Trái đất và dựa trên những trải nghiệm của chúng tôi. Chúng tôi biết rằng cô ấy đã làm rất nhiều công việc hồi quy thôi miên, và cô ấy đã rất rất quan tâm đến điều này. Cô ấy đã nói chuyện công khai với nhiều người về những trải nghiệm này. Bà thấy đấy, tôi nghĩ hầu hết mọi người trên Trái đất không nhận ra rằng chúng tôi biết về họ nhiều như thế nào, bởi vì chúng tôi có tầm nhìn, chiều rộng, độ sâu, tuổi thọ và sự hiểu biết ngày càng tăng. Chúng tôi biết về người Trái đất nhiều hơn vô hạn so với người Trái đất biết về chúng tôi, và luôn để mắt đến một số người nhất định.
D: Chà, một trong những câu hỏi khác của cô ấy là, các bạn có lấy thông tin tương tự từ các nhà trị liệu hồi quy khác không?
B: Vâng, vâng, đôi khi chúng tôi có. Và chúng tôi làm điều đó theo nhiều cách khác nhau. Chúng tôi đang cố gắng có được một bức tranh toàn cảnh ở đây về cách chúng tôi và các nhóm khác đang ảnh hưởng đến con người. Từ quan điểm của chúng tôi, chúng tôi muốn cải thiện cách chúng tôi tương tác với con người, với nhóm của chúng tôi, chúng tôi không muốn gây ra đau khổ, tổn hại, sợ hãi và tổn thương. Chúng tôi biết rằng nhiều người Trái đất, những người trải qua những điều này, trở nên rất đau khổ và rất đau thương, và bị ảnh hưởng tiêu cực.
D: Nhưng với tư cách là một con người, điều đó rất bình thường.
B: Vâng. Vì vậy, chúng tôi muốn tất cả những điều này được thực hiện theo cách được nhiều người đón nhận hơn. Chúng tôi muốn mọi người trên Trái đất được hưởng lợi khi biết chúng tôi và liên hệ với chúng tôi. Chúng tôi chắc chắn cảm thấy rằng chúng tôi có lợi khi tiếp xúc với họ. Tuy nhiên, tôi phải nói nhanh rằng trong việc phát sóng những gì chúng tôi tìm thấy, chẳng hạn như từ Bonnie, sẽ có khả năng cho các nhóm ít vị tha hơn từ ngoài không gian sử dụng thông tin này theo cách ích kỷ. Điều cực kỳ quan trọng là, con người nhận ra rằng có những sinh vật khác đến Trái đất và tương tác với mọi người, những người rất ích kỷ và không quan tâm đến những ảnh hưởng đối với con người. Nhưng có nhiều nhóm rất quan tâm đến con người, đến toàn thể nhân loại, và những gì nhân loại đang trải qua về mặt tiêu cực trong bản chất hiếu chiến của họ. Chúng tôi vô cùng lo lắng về lòng tham, sự ích kỷ của họ và về những gì nhân loại đang làm đối với thế giới tươi đẹp trên Trái đất. Vì vậy, có rất nhiều người trong chúng tôi có mối quan tâm lớn, và muốn giúp đỡ càng nhiều càng tốt. Nhưng chúng tôi biết rằng có rất nhiều thành kiến trên Trái đất ngay cả về sự tồn tại của chúng tôi.
D: Vâng, và nhiều người nghĩ rằng nó hoàn toàn tiêu cực. Nhưng tôi chưa bao giờ tin điều đó.
B: Vâng. Và nhiều người thậm chí không tin rằng bất kỳ ai trong chúng ta đều tồn tại.
D: Điều đó cũng đúng.
B: Nó hoàn toàn lố bịch. Vì vậy, chúng tôi thực sự chống lại điều đó. Có một số người trong chúng tôi rất muốn có những cuộc đàm phán và tiếp xúc bình đẳng với mọi người. Và có một vài con người ở đây và ở đó cũng muốn điều đó. Nhưng rất khó, với những người trong chúng tôi, những người cảm thấy như vậy, để hòa nhập với những người Trái đất cũng cảm thấy như vậy. Vì vậy, trải nghiệm này ngay bây giờ rất đáng trân trọng, bởi vì chúng tôi đang trò chuyện rất lịch sự và cởi mở với các bạn với tư cách là một người Trái đất. Và các bạn rất dễ tiếp thu. Và tất cả đều diễn ra rất tốt.
D: Nhưng tôi đã làm điều này trước đây. Đó có lẽ là lý do tại sao tôi cởi mở.
B: Vâng, và Bonnie cũng rất thoải mái với điều này.
D: Vì vậy, chúng tôi không phải là người bình thường ...
B: Chắc chắn không phải là người Trái đất bình thường về mặt này.
D: Cho tôi hỏi, các bạn đã bao giờ lấy thông tin từ tôi chưa? Không phải anh, mà là một số nhóm khác của anh?
B: Vâng, tôi tin rằng một số loài khác của chúng tôi có làm điều đó. Cá nhân tôi thì không. Tôi đã không gặp riêng bà cho đến lần trước chúng ta có trải nghiệm như thế này với Bonnie. Nhưng tôi tin rằng có những người khác có, bởi vì bà biết rất nhiều về điều này. Bà sẽ tiếp tục làm việc với mọi người và chúng tôi đánh giá cao bà vì công việc đó.
D: Tôi luôn nói với họ rằng tôi không muốn nhìn thấy họ. Tôi nghĩ rằng tôi có thể khách quan hơn theo cách này.
B: Vâng. Chà, chúng tôi cố gắng tôn vinh điều đó. Cũng giống như đêm đó chúng tôi đã cố gắng cùng Bonnie làm điều này theo cách mà cô ấy sẽ không phải lo lắng.
D: Và không làm gián đoạn.
B: Không. Chúng tôi đã làm phiền cô ấy đủ với việc cô ấy sẽ phải thay kính chắn gió, và sau đó tự hỏi về trải nghiệm này. Nhưng chúng tôi không làm hại cô ấy theo bất kỳ cách nào.
D: Điều đó rất quan trọng. Ít nhất thì thông tin cô ấy nhận được bây giờ cũng sẽ rất có giá trị đối với cô ấy trong công việc của mình.
B: Vâng. Và tôi cũng muốn nói rằng, chúng tôi biết gần đây đã có một sự kiện rất, rất đau buồn, một lần nữa trên đường, trong chiếc xe của cô ấy, cùng một chiếc xe. Và chúng tôi muốn các bạn biết rằng chúng tôi không liên quan gì đến việc gây ra sự kiện đó, tai nạn đó. Nhưng chúng tôi đã biết sau khi nó xảy ra, đặc biệt là khi cô ấy nằm đó trên đường, trong tâm trí cô ấy kêu gọi bất cứ ai có thể nhận thức được và bất kỳ ai có thể giúp đỡ. Chúng tôi rất tự hào về cô ấy vì đã nghĩ đến chúng tôi và những sinh vật không gian khác biết về cô ấy. Cô ấy đã yêu cầu sự giúp đỡ chữa bệnh và tôi muốn cô ấy biết chúng tôi đang làm những gì có thể để tăng tốc độ chữa bệnh cho cô ấy. Và cô ấy đang làm rất tốt. Cô ấy sẽ vượt qua điều này rất, rất tốt.
Trước phiên làm việc này, Bonnie đã kể cho tôi nghe về một vụ tai nạn ô tô nghiêm trọng mà cô ấy gặp phải vài tuần trước đó. Chiếc xe của cô ấy bị phá hủy, và những người trong những chiếc xe khác [hơn một chiếc xe có liên quan] bị thương nặng. Vết thương của cô ấy chủ yếu là ở lưng, và nó vẫn khiến cô ấy khó chịu. Khi chúng tôi bắt đầu buổi làm việc, cô ấy đã tự hỏi liệu nó có gây mất tập trung và có thể khiến cô ấy không tiếp tục hay không. Cô ấy kê gối xung quanh và dưới lưng để cảm thấy thoải mái hơn. Tất nhiên, tôi biết rằng trạng thái xuất thần sâu sẽ giúp thư giãn các cơ và giúp cô ấy nhẹ nhõm hơn là làm cô ấy mất tập trung.
D: Điều đó rất tốt. Tôi biết cô ấy đánh giá cao sự giúp đỡ của các bạn rất nhiều. Và các bạn rất tốt, và quan tâm đến cô ấy.
B: Vâng. Chà, chúng tôi quan tâm cô ấy vì dù sao chúng tôi cũng có mối quan tâm, nhưng cô ấy cũng quan trọng đối với chúng tôi và chúng tôi muốn cô ấy ổn.
D: Tôi biết cô ấy sẽ cảm ơn các bạn vì sự giúp đỡ của các bạn. Được rồi. Tôi nghĩ cuối cùng thì chúng ta cũng sắp hết thời gian rồi. Chúng tôi luôn bị giới hạn bởi yếu tố thời gian.
B: Tôi hiểu. Yếu tố này rất mạnh trên Trái đất.
D: Nên tôi sẽ yêu cầu anh rời khỏi chúng tôi ngay bây giờ. Và tôi muốn nói chuyện với anh một lần nữa vào lúc khác.
B: Vâng, điều đó ổn. Chúng tôi cũng đánh giá cao cơ hội này. Và cảm ơn. Chúng tôi mong đợi cơ hội tiếp theo.
D: Nên tôi đề nghị anh rút lui và quay trở lại công việc của anh nơi anh đang sống trên con tàu. Và tôi yêu cầu tất cả ý thức và nhân cách của Bonnie một lần nữa quay trở lại cơ thể này.
Sau đó tôi định hướng cho Bonnie và đưa cô ấy về với ý thức hoàn toàn.
Khi tỉnh dậy, cô chỉ nhớ những khoảnh khắc trong phiên thôi miên. Cô ấy nói rằng lưng của cô ấy đã cảm thấy tốt hơn nhiều và không còn làm phiền cô ấy như khi cô ấy mới đến. Chúng tôi biết đó là vì sự thư giãn sâu sắc mà cô ấy vừa trải qua.
Cả tôi và Bonnie đều biết chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc cùng nhau vì những sinh linh này luôn sẵn lòng chia sẻ thông tin với chúng tôi. Nhưng đó, như họ nói, là một câu chuyện khác, một cuốn sách khác. Tôi chỉ đưa vào đây những phần mà tôi nghĩ liên quan đến chủ đề của cuốn sách này. Và để minh họa một lần nữa công việc của tôi đã tiến triển dần dần trong mười hai năm từ đơn giản đến phức tạp. Bây giờ tôi đã mở cửa và thông tin sẽ tiếp tục chảy ra. Tôi chỉ hy vọng nhân loại sẽ cởi mở và điều chỉnh tâm trí của họ để dung nạp những ý tưởng và khái niệm tiên tiến này và tích hợp chúng vào thực tế của họ. Như vậy thế giới của tương lai sẽ được bao gồm. Những nhà tư tưởng tự do, những người có tâm hồn rộng mở, những người thực sự có thể chấp nhận và hiểu những thực tại khác và những không gian khác. Những người có khả năng vứt bỏ những gông cùm khiến họ bị trói buộc vào lối suy nghĩ ba chiều của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.