Chương 12
JANICE gặp người cha thật sự
Sau khi ăn tối và nghỉ ngơi trong vài giờ, chúng tôi bước vào phiên làm việc cuối cùng vào khoảng 7:30 hay 8 giờ tối. Chúng tôi đã chuẩn bị sẵn một danh sách các câu hỏi mà chúng tôi sẽ có thể hỏi, nhưng cuối cùng lại không dùng tới. Tôi dùng từ khóa để đưa ra các hướng dẫn. Janice ngay lập tức thấy mình đang ở một nơi rất đẹp nhưng xa lạ. Cô ấy đang ngồi trong một căn phòng lớn giống như một khán phòng với những bậc thang dọc theo những bức tường cong. Những bức tường có màu xanh lá cây nhạt và những lối đi được trang trí bằng màu xanh lá cây, xanh da trời hoặc màu hồng đào. Đó là một nơi yên bình tuyệt đẹp, nhưng không có ai ở đó cả. Những bậc thang đó dẫn xuống một khu vực trũng giữa phòng. Rồi cô ấy giật mình khi thấy phía dưới cùng của căn phòng mở ra và một thứ gì đó giống như chiếc bàn trồi lên từ sàn của căn phòng. Khi chuyện đó xảy ra, cô ấy cảm thấy thôi thúc được đi xuống cầu thang để xem phần đó của căn phòng. Vẫn không thấy ai khác ở đó, nhưng lúc này âm nhạc tuyệt vời tràn ngập căn phòng. Cô ấy không thấy bất cứ dụng cụ nào đang tạo ra nhạc. Giống như thứ gì đó mà cô ấy chưa từng nghe qua trước đây.
Đôi khi đối tượng có thể quá đắm chìm trong việc mô tả môi trường xung quanh đến nỗi buổi làm việc diễn ra quá chậm rãi. Nhiệm vụ của nhà thôi miên là chuyển cảnh tới trước. Tôi cố gắng làm việc này bằng cách chuyển Janice đến đoạn có người khác bước vào. Cô ấy đang tận hưởng khung cảnh yên bình đó với nhạc và không có vẻ gì là vội cả. Dường như cô ấy đang đợi một điều gì đó hoặc một ai đó.
J: Đàng kia có một cánh cửa, và có vẻ như tôi đang đợi. (Thở sâu) Ôi chao! Có mấy người đang bước vào. (Hình như cô ấy đang nói chuyện với những người khác) Và bạn cũng thế.
D: Gì cơ?
J: Có ai đó nói, “Chào mừng, và bình an sẽ ở cùng cô.” Và tôi đã nói, “Và bạn cũng thế.” Anh ấy đang di chuyển rồi.
D: Có nhiều người đến không?
J: Có, một số người ở phía trước. Và tôi không thấy sợ hay gì cả. Chỉ là tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Có những người ở cấp độ đó mà tôi mới gặp lần đầu. Giống như tôi đang ở trong một khán phòng, hoặc một nhà hát có ban công. Và họ đi vòng qua đó, và một vài người đứng đây với tôi. Dường như họ đang nói chuyện với nhau. Tôi không hiểu lắm.
D: Họ trông như thế nào?
J: Họ là những người khác nhau. Ý tôi là, có người giống như … (Cảm giác do dự hơi khó chịu) Giống như những người kỳ lạ đó. Và có những người khác mặc áo choàng, và …(Cô ấy có vẻ hơi bực bội.) Tôi không sợ nhưng họ đang nói chuyện với nhau và tôi không hiểu.
D: Họ đều ở các dạng khác nhau sao?
J: Vâng, có nhiều dạng khác nhau. Có một anh chàng thấp ở tầng thứ hai đàng kia. Có một người đàn ông mặc áo choàng chỗ này. Nhưng họ trông tốt bụng. Họ đang nói chuyện gì đó. Tôi không ở trong phòng này. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
D: Có phải chỉ có một dạng giống cô không? (Vâng) Cô nhận thức về bản thân mình như thế nào?
J: Tôi chỉ là tôi. Tôi chỉ ở đây. Tôi khỉ đang chờ xem họ bảo tôi làm gì.
D: Tôi đã tự hỏi liệu cô có đang ở trong một thể vật lý không?
J: Tôi có thể nhìn thấy chính mình. Tôi có thể thấy tôi.
D: Giống cái cách khi cô nhìn cô trong cơ thể vật lý?
J: (Tạm ngừng) Tôi không chắc hoàn toàn như vậy. Nhưng tôi biết đây là tôi. -- Tôi muốn biết tôi ở đây để làm gì.
D: Cô có thể hỏi họ trong đầu được không?
J: Tôi sẽ cố. (Ngừng một lúc) Họ sẽ hỏi tôi một số câu hỏi.
D: Ồ, họ sẽ hỏi cô một số câu hỏi. Thú vị đây. Chúng ta sẽ làm mọi thứ họ muốn. Cô cảm thấy thế nào khi trả lời các câu hỏi của họ?
J: Cũng được ạ. Họ dường như đang đợi ai đó đến. (Ngừng) Tôi mong họ sẽ làm điều đó.
D: Cô có thể tiến lên phía trước một chút. Thay vì ở đây chờ đợi, ta có thể tăng tốc thời gian tới lúc mà người đó bước vào. (Ngừng) Người đó đã đến chưa?
J: Chưa. (Ngừng một vài dây.) Ông ấy đang đến. Ông ấy rất tuyệt. Ông ấy đang chạm vào đầu tôi. Cảm giác rất tuyệt.
D: Đó có phải là người mà cô đã từng gặp không? (Cô ấy gật đầu) Đó là ai?
J: Là người đang ông từng đến thăm khi tôi còn nhỏ.
D: Người từng đến thăm khi cô còn là một cô bé ư?
Janice bắt đầu khóc. Cô ấy thổn thức một cách xúc động, “Vâng.”
D: Tại sao cô lại khóc? Cô khó chịu gì sao?
J: Không. Tôi rất vui khi gặp ông ấy. Giống như khi bà gặp cha bà vậy.
Tôi cố gắng đề nghị cô ấy vượt qua cảm xúc của mình, nhưng cô ấy bắt đầu khóc to lên. Giống như đó là một cuộc hội ngộ đầy cảm xúc.
D: Cô nói rằng ông ấy từng đến thăm khi cô còn nhỏ?
Tôi phải cố gắng nói chuyện với cô ấy để ngăn cô ấy khóc.
J: Vâng, ông ấy chăm sóc cho tôi. Ông ấy…(Cô ấy lại khóc lóc)…giống như cha tôi.
D: Cô có cảm giác đó dành cho ông ấy?
J: Vâng, ông ấy là cha tôi.
D: Là cha ruột của cô ư? (Vâng) Làm sao cô biết được điều đó?
J: Bởi vì tôi biết cảm giác của tôi về ông ấy. Bà có biết ông ấy gọi tôi là gì không?
D: Là gì?
J: (Xúc động) Con gái.
D: Cô có nghĩ rằng ông ấy là người cha ruột thực sự của cô không? (Có) Và không phải là người đàn ông ở trong nhà khi cô lớn lên, người được gọi là cha của cô?
J: Không, không phải ông ấy. Đó là hai người khác nhau.
D: Được rồi. Có phải ông ấy sẽ hỏi cô một vài câu hỏi?
J: Vâng. Ông ấy đến và hỏi tôi một số câu hỏi.
D: Tôi không thể nghe được. Cô có thể lặp lại câu hỏi cho tôi trước khi cô trả lời được chứ?
J: (Vẫn tiếp tục khóc.) Nếu ông ấy cho phép.
D: Hỏi ông ấy xem có được không.
Sự thay đổi này diễn ra đột ngột như một công tắc. Cô ấy đã khóc lóc và khó có thể trả lời câu hỏi trong mớ cảm xúc ấy. Bỗng nhiên sự thay đổi diễn ra ngay lập tức khi có một giọng nói khác phát ra. Không còn sự xúc động, không còn nước mắt, và giọng nói chắc chắn là của đàn ông. Trước đây sinh mệnh đàn ông nói chuyện với tôi thông qua Janice là một ông già với giọng điệu độc đoán, giọng nam lần này cũng có vẻ già dặn nhưng có giọng điệu vương giả tinh tế hơn một chút.
J: Các câu hỏi có thể được lặp lại nếu được đặt đúng cách.
D: Được thôi. Tôi không thể nghe được cho đến khi cô ấy kể cho tôi về các câu hỏi. Và tôi chỉ có cô ấy.
J: Tôi cũng vậy.
D: Cô ấy đã rất xúc động khi gặp lại ông.
J: Điều này có thể hiểu được. Vì tôi cũng đã rất xúc động khi gặp lại cô ấy.
D: Tôi thắc mắc là ông cũng có cảm xúc sao.
J: Chúng tôi có các cảm xúc giống như bà vậy. Đặc biệt là với một người thân.
D: Thật là tốt. Vậy ông sẽ dành câu hỏi nào cho cô ấy?
J: Một số câu hỏi là nội bộ, và sẽ không được nói to lên với bà. Chúng tôi đang ở trong một giai đoạn phát triển quan trọng của Janice -- như bà đã biết vai trò của cô ấy -- sự phát triển trong công việc. Đây là một giai đoạn quan trọng của chúng tôi. Nhiều người ở đây đang học hỏi từ cô ấy. Nên một số câu hỏi sẽ là khá trần trụi.
D: Vậy việc này sẽ diễn ra ở hai cấp độ?
J: Chính xác, chúng tôi đã tập hợp các đại diện cho vụ việc này -- giống như những gì bà có thể nghĩ là -- một cuộc họp. Có những thời điểm trong cuộc đời của Janice, cuộc đời trên Trái đất, cô ấy cần trải nghiệm điều mà chúng tôi gọi là “sự hiệp thông.” Sự hiệp thông là sự tương tác với các nguồn lực của cô ấy. Vì vậy đây không chỉ đơn thuần là sự hỏi và đáp như bà thường nghĩ về việc đặt câu hỏi và trả lời, mà sẽ là sự trao đổi năng lượng và củng cố những gì mà cô ấy cần.
D: Vậy nếu ta thực hiện việc này ở hai cấp độ, sẽ có những câu hỏi mà ông hỏi cô ấy trong yên lặng, và những câu hỏi mà tôi có thể được nghe. Điều đó có ổn không?
J: Sẽ ổn thôi. Tôi không chắc chuyện này sẽ diễn ra như thế nào, vì đây là lần đầu tiên chúng tôi thực hiện mà có sự tham gia của một người khác. Chúng tôi xem việc này là quan trọng, nếu không bà đã không được liên hệ theo cách này vì đây vốn không phải là một quy trình bình thường.
D: Tôi trân trọng điều đó. Nếu tôi có thể giúp trả lời các câu hỏi, tôi sẽ rất vui để làm điều đó trong kiến thức hạn hẹp của mình.
J: Đôi khi một cá nhân chỉ cần được củng cố sức mạnh.
D: Ông có thể bắt đầu các câu hỏi.
J: Bà cần hiểu rằng các câu trả lời sẽ không nhất thiết là dành cho bà, hơn là những người khác ở đây.
D: Được rồi. Tôi quan tâm đến những gì họ quan tâm.
J: Họ quan tâm đến việc sữa sô cô la có vị như thế nào?
D: (Tôi cảm thấy thích thú vì câu hỏi này trông khá kỳ lạ) Vị của sữa sô cô la như thế nào ư? Câu hỏi này thú vị đấy.
J: Với câu trả lời của cô ấy một số người có thể trải nghiệm điều này -- Cô ấy đang trả lời họ.
D: Tôi có thể nghe cô ấy đang nói không, chúng ta có thể làm được như vậy không?
J: Tôi không nghĩ ta có thể làm theo cách đó. Có một cuộc trao đổi đang diễn ra giữa cô ấy và các thành viên khác ở đây. Một cuộc trao đổi thông tin, và đó là một phần của nhiệm vụ của cô ấy. Và một phần nhiệm vụ của cô ấy trong cuộc đời của cô ấy. Tôi đã ở bên cô ấy trong suốt cuộc đời, và trở nên quen thuộc theo cách đó, như người cha. Tôi không thể ở lại trong một thời gian dài hoặc không thể đến gặp cô ấy thường xuyên. Nó gây ra những phản ứng cảm xúc mà bà vừa thấy, khi cô ấy phải xa cách với tôi. Đó là một trải nghiệm rất xúc động với Janice.
D: Mẹ cô ấy có tham gia vào trải nghiệm sinh nở không?
J: Sự ra đời của cô ấy hơi khác so với quá trình thụ thai thông thường.
D: Theo cách nào?
J: Tôi không được phép nói với bà điều đó.
D: Tôi tôn trọng điều này. Nhưng tôi đang nghĩ nếu cô ấy có người cha ruột là ông, vậy chắc việc đó phải được thực hiện theo một cách khác. Nên tôi đã hỏi.
J: Nó đã được thực hiện theo một cách khác trong quá trình thực hiện giao cấu.
D: Với ông hay với người cha mà cô ấy gọi là cha?
J: Với người mà cô ấy gọi là cha.
D: Nó có thể được thực hiện theo cách đó sao?
J: Có thể nói vậy, nó có thể diễn ra vào một thời điểm.
D: Tôi nghĩ nó phải được thực hiện trong điều kiện phòng thí nghiệm.
J: Không hẳn.
D: Người của ông có nhiều tài năng mà tôi không biết. Vậy ông đã ở bên cô ấy trong một thời gian khi cô ấy lớn lên? (Vâng) Và cô ấy vẫn biết điều này trong tiềm thức?
J: Vâng, cô ấy luôn biết điều đó. Nhưng nó không nằm trong ý thức hàng ngày của cô ấy. Có những thời điểm mà cô ấy trải nghiệm những cảm xúc nhiều như bà vừa chứng kiến, nhưng không phải là vì người cha trên Trái Đất của cô ấy. Mà đó là vì những lần viếng thăm của tôi và cô ấy tương tác với tôi. Những cảm xúc này đã trở nên quá đau thương nên tôi không còn đến thăm thường xuyên nữa.
Những trải nghiệm thời thơ ấu với một người cha “thật sự” cũng xảy ra với Fran trong Chương 5.
D: Vâng, điều này sẽ có thể gây nhầm lẫn, đặc biệt với một đứa trẻ.
J: Nó hơi khó hiểu, nhưng khiến cô ấy cảm thấy cô đơn và có khao khát được về nhà hơn.
D: Vậy nghĩa là ông không đến thăm thường xuyên thì tốt hơn?
J: Vâng, tôi đã đến vào những thời điểm quan trọng trong cuộc đời cô ấy.
D: Bằng cách đó ông đã hỗ trợ cô ấy.
J: Chính xác.
D: Chà, vậy khi cô ấy giải thích sữa sô cô la có vị như thế nào, họ có nhận ra được vị hay mùi và những thứ khác không? (Có) Vậy là họ có thể trải nghiệm bằng cách đó.
J: Đó là sự thật.
D: Tốt quá. Họ còn có những câu hỏi khác chứ?
J: Họ có nhiều câu hỏi. Có những thứ mà họ không thể hiểu. Và họ sẽ hỏi lại cùng câu hỏi đó, mong nhận được một câu trả lời khác.
D: Hoặc nhận được câu trả lời mà họ có thể hiểu được. (Đúng rồi) Các câu hỏi khác là gì vậy?
J: Chúng tôi sẽ giải thích cho bà hiểu cái cách mà những người tập trung ở đây cảm nhận được về hành tinh Trái Đất của bà. Họ không hiểu được bạo lực. Vì vậy các câu hỏi của họ dành cho cô ấy sẽ liên quan đến việc cố gắng hiểu về bạo lực. Đây là một phần trong quá trình trưởng thành của họ, và cũng là một trải nghiệm giáo dục, nếu bà hiểu về quá trình tiến hóa của họ. Môi trường của họ, và những nhiệm vụ mà họ đã thực hiện trên hành tinh của bà, những thứ mà họ tiếp xúc, đã khiến cho họ vô cùng bối rối. Sự bối rối đó là: họ không thể hiểu được bạo lực. Họ không hiểu được nỗi đau. Làm thế nào mà con người có thể tiếp tục trong chu kỳ như vậy?
D: Tôi nghĩ quan trọng là phải nói cho họ biết rằng nhiều người cũng không hiểu chuyện này.
J: Tôi biết điều này. Nhưng nghe những câu trả lời từ một sinh mệnh đa chiều sẽ hữu ích hơn là tôi hay ai đó giảng cho họ.
D: Họ cũng nên nghe điều đó từ ai đó đã từng trải qua điều này.
J: Một cách đa chiều.
D: Họ không gặp bất kỳ bạo lực nào ở nơi của họ sao? (Không) Họ có từng gặp không? (Không) Tôi đã nghĩ họ có thể từng gặp phải trong quá khứ và đã phát triển lên trên mức đó.
J: Điều này chưa từng xảy ra. Họ thậm chí không biết từ đó, xem nó được gọi là gì, để có thể hiểu được.
D: Họ có trải nghiệm nỗi đau không?
J: Họ trải nghiệm nỗi đau khi họ chứng kiến ai đó giết một sinh mệnh loài người khác. Họ không thể…nó nằm ngoài phạm vi của các quan điểm của họ, để có thể nhìn và biết điều gì đang diễn ra trong trạng thái sống của sinh mệnh. Bởi vì họ không thể làm điều đó với đồng loại của họ, họ không thể hiểu tại sao con người lại làm điều đó với con người. Tôi không có cách nào giải thích và giúp họ chấp nhận nó, vì họ nhận ra tôi cũng chưa từng trải qua hay cũng không nhất thiết phải sống trong môi trường dó.
D: Nhưng điều này thậm chí còn khó khăn hơn cho những người sống trong môi trường đó. Họ có biết nỗi đau có cảm giác như thế nào không?
J: Không phải theo nghĩa đó.
D: Tôi tự hỏi liệu cơ thể của họ có thể cảm nhận được điều đó không.
J: Họ có thể hiểu được trên một khái niệm tinh thần, chứ không phải về mặt thể chất.
D: Họ có từng tự làm đau mình chưa?
J: Về mặt thể chất thì không. Mọi thứ chỉ diễn ra ở trạng thái tinh thần.
D: Vậy sẽ khó cho họ hiểu được cảm giác đau với cơ thể là như thế nào. Và cảm giác đau khổ nữa.
J: Vâng. Họ cũng không cảm nhận được điều đó. Điều đó không diễn ra ở nơi của họ.
D: Vậy ông có nghĩ Trái Đất là một nơi độc nhất theo cách đó không?
J: Không. Trái Đất chỉ phát triển hơn ở các kiểu hoạt động đó.
D: Tôi rất ghét khi nghĩ rằng chúng tôi là giống loài duy nhất ở dưới đáy của sự phát triển như vậy, nếu tôi có thể dùng thuật ngữ này. Vậy là có những hành tinh khác cũng có những trải nghiệm bạo lực?
J: Vâng, có những hành tinh khác trải qua bạo lực.
D: Nhưng những người đại diện ở cuộc họp này chưa từng trải nghiệm điều đó?
J: Không phải giữa các thiên hà.
D: Cô ấy có thành công khi cố gắng giải thích điều này cho họ không?
J: Cô ấy phải giao tiếp rất nhiều. Chúng tôi đã vượt qua điều đó rồi.
D: Tôi tưởng tượng rằng họ tiếp nhận những thứ mà cô ấy đã chứng kiến và trải nghiệm trong tâm trí cô ấy.
J: Đúng vậy. Họ có thể hồi tưởng lại những trải nghiệm cụ thể mà cô ấy đã từng tham gia. Họ bắt đầu hiểu về mặt cảm xúc và cảm quan được những gì đang diễn ra ở cấp độ vật lý, bởi vì họ có thể trải nghiệm một cách vật lý. Chỉ là vấn đề khi ta phải trải nghiệm thông qua một người khác.
D: Vậy họ phải cảm nhận nó bằng chính tâm trí của cô ấy.
J: Và những cảm giác của cô ấy nữa.
D: Và họ hồi tưởng lại theo cách đó.
J: Vâng. Không phải tất cả mọi người đang tụ tập tại đây bây giờ mới hiểu điều đó. Có những người khác giống như tôi đã hoàn toàn hiểu những phạm vi cảm xúc của con người cũng như thể chất.
D: Vậy đây là việc giáo dục cho những ai chưa từng trải qua điều đó.
J: Vâng. Để họ có thể tiếp tục công việc trong dự án mà họ đang đảm nhận. Đây giống như một trường học.
D: Đây là những câu hỏi thú vị. Tôi đang nhận được nhiều hiểu biết từ cách mà ông cảm thấy. -- Chủ đề tiếp theo mà họ quan tâm là gì?
J: Họ đang nói về bom nguyên tử.
D: Ooooh, đây là một chủ đề lớn đấy. Họ đang hỏi gì về chủ đề này?
J: Họ muốn biết liệu cô ấy có hiểu tại sao người ta sử dụng bom nguyên tử với nhau.
D: Có những lập luận ủng hộ và phản đối trong nền văn minh của chúng tôi. Họ có thể hiểu rằng đây không phải là thứ mà tất cả mọi người trên Trái Đất đều cùng thực hiện không?
J: Họ có hiểu rằng không phải tất cả mọi người trên Trái Đất đều tham gia vào việc này. Tuy nhiên, họ cảm thấy bối rối bởi vì thực tế trên hành tinh của họ, mỗi người trong số họ đều phải chịu trách nhiệm với mọi việc. Họ có trách nhiệm khi không tham gia hoặc cho phép một thứ gì đó xảy ra. Họ cảm thấy mỗi người trong chúng ta đều có trách nhiệm như nhau. Họ đang thấy khó khăn khi không thể hiểu được tại sao Janice không thể làm gì để thay đổi được điều đó. Họ biết là cô ấy có khả năng ảnh hưởng đến các khía cạnh khác nhau trong bầu không khí. Nên họ đang hỏi cô ấy tại sao cô ấy lại để chuyện đó xảy ra như vậy. Họ không hiểu được tại sao cô ấy không phải là tổng thể của những gì cần thiết để tiêu diệt điều đó.
D: Không. Cô ấy chỉ như một đốm nhỏ mà thôi.
J: Nhưng họ chưa hiểu được điều đó.
D: Và khi chuyện đó xảy ra, cô ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, hoặc có khi còn chưa được sinh ra?
J: Chưa được sinh ra. Đó là một phần của lý do cô ấy được sinh ra đời. Janice thực sự được sinh ra (phát âm rất thật) khi chiến tranh đã kết thúc. Do đó, năng lượng mà cô ấy mang đến cho hành tinh đã giúp cân bằng những năm sau cuộc chiến đó. Đã có lúc…Chà, chuyện này không cần thảo luận lúc này. Tôi sẽ nói với bà một phần mục đích cô ấy được sinh ra trên hành tinh này, liên quan với năng lượng hoạt động của hành tinh.
D: Có lẽ họ có thể hiểu rằng cô ấy không thể ảnh hưởng được đến việc thả bom, bởi vì cô ấy không sống ở đây vào thời điểm đó trên hành tinh của chúng tôi.
J: Chính xác. Không phải vấn đề nằm ở chỗ cô ấy có liên quan gì đến việc thả bom. Vấn đề là quả bom ấy vẫn tồn tại, và cô ấy ở đó.
D: Tôi hiểu. Và họ nghĩ rằng quả bom đó không nên tồn tại. (Vâng) Họ có biết rằng một số năng lượng nguyên tử đã được sử dụng cho mục đích tốt không?
J: Có. Đó là một phần của vấn đề mà họ đang cần hiểu. Rằng nó có thể được sử dụng cho mục đích xấu. Hoặc nó có thể tồn tại trong tình trạng có thể sẵn sàng bị sử dụng cho mục đích xấu.
D: Đây là những câu hỏi khó. Tôi hy vọng cô ấy đang giúp họ theo một cách nào đó. Cô ấy đã trả lời câu hỏi đó chưa?
J: Hiện không có thêm thông tin nào được đưa ra cho câu hỏi đó. Hiện đang có một sự tương tác diễn ra giữa họ.
D: Họ đang thảo luận sao?
J: Vâng. (Giọng nói trầm xuống.) Chà, Janice, tôi muốn nói rằng, con gái, ta rất tự hào về con. (Giọng lớn hơn) Khi họ đang thảo luận, tôi có thể thảo luận với cô ấy, bởi vì chúng tôi tham gia thì sẽ tốn thời gian. Và chúng tôi sẽ có cơ hội nói chuyện sau. Tôi đã mong muốn bà trải nghiệm cuộc họp này để bà sẽ hiểu được một phần chức năng của cô ấy.
D: Đây là một câu hỏi mà cô ấy đã hỏi. Cô ấy muốn biết công việc của cô ấy là gì.
J: Cô ấy có nhiều hơn một loại công việc.
D: Cô ấy đã thắc mắc rằng cô ấy đang làm việc gì khi cô ấy đang ở trong trạng thái năng lượng này. Cô ấy cảm thấy như thể cô ấy đang làm việc và có thể với các năng lượng khác hoặc thứ gì đó khác.
J: Đó là một dự án hoàn toàn khác với cái này.
D: Cô ấy muốn biết: khi cô ấy đang làm dự án này ở trạng thái năng lượng này, những năng lượng khác mà cô ấy cảm thấy xung quanh, có ai mà cô ấy biết đang ở trong dạng vật chất không?
J: Những năng lượng mà cô ấy đang có hiện tại không có ai mà cô ấy biết trong dạng vật chất. Nhưng có những thời điểm khác trong các dự án khác, có những năng lượng mà cô ấy biết, và một số năng lượng cô ấy sẽ biết.
D: Cô ấy cảm thấy có một sự quen thuộc, nhưng cô ấy chỉ biết có vậy thôi.
J: Có.
D: Ông có thể cho cô ấy biết bất cứ điều gì về những dự án khác không, hay điều này không được phép?
J: Tôi có thể nói điều đó. Đây là một phần lý do tại sao tôi lại đến. Khi cô ấy không hiểu một số thứ, tôi giúp cô ấy hiểu. Đó là những gì mà một người cha sẽ làm, theo nghĩa của từ này. Nên ở những thời điểm khác nhau trong quá trình phát triển của cô ấy, tôi đã đến để giúp cô ấy hiểu những khái niệm phức tạp. Hoặc để hiểu những điều khiến cho cô ấy gặp khó khăn liên quan đến công việc mà cô ấy đảm nhận. Đó là trách nhiệm của tôi.
D: Cô ấy đã muốn biết về công việc mà cô ấy đang làm, mà cô ấy không ý thức được.
J: Cô ấy có một số kiến thức về việc này, và nhận thức được rằng trong trạng thái năng lượng của cô ấy có một sự kìm hãm, có thể nói vậy. Một cảm giác nắm giữ một điều gì đó, giúp đỡ một cái gì đó, chữa lành một thứ gì đó. Bằng cách nắm giữ một thứ gì đó, việc chữa lành sẽ diễn ra. Đó là một điều diễn ra từ từ. Tôi có thể nói với bà rằng việc nắm giữ là có tần suất.
D: Mục đích của việc này là gì?
J: Việc giữ tần suất giúp cân bằng các điều kiện khí quyển bên ngoài hành tinh, ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ đang diễn ra, trên hành tinh Trái Đất. Đó là phần tôi có thể nói cho bà về việc đang diễn ra. Bây giờ, những gì bà phải hiểu là một tình huống rất phức tạp. Nhưng tôi có thể nói rằng có những người khác cũng tham gia cùng cô ấy trong dự án, và họ…(Ngừng một lúc) Chà, đó là một việc tuyệt vời. Bởi vì …
Ông ấy do dự. Là vì ông ấy không được nói với tôi những điều này hay là vì ông ấy đang quyết định xem ông ấy sẽ tiết lộ với tôi chừng nào?
Tôi để ý thấy cuốn băng sắp hết nên tranh thủ lúc ông ấy đang do dự, tôi lật cuốn băng lại và tiếp tục.
D: Nhưng ông nói rằng đây là một việc tuyệt vời?
J: Đó là một dịch vụ tuyệt vời cho loài người, vì nó giúp giữ hành tinh của bà không bị tự hủy diệt.
D: Tôi nghĩ về tần suất và tần số vô tuyến. Nó có khác không? (Có) Và chúng ảnh hưởng đến Trái Đất của chúng tôi như thế nào?
J: Chúng đang ảnh hưởng đến Trái Đất của bà. Và một số người sẽ nói rằng chúng tôi trong dự án này gây ra nhiều trận động đất, núi lửa hoạt động, và những cấp độ hoạt động khí hậu khác nhau đang diễn ra trên hành tinh của bà. Họ muốn đổ lỗi cho chúng tôi. Tuy nhiên, thật ra là ngược lại. Nếu chúng tôi không tham gia vào dự án này, các thảm họa sẽ còn tồi tệ hơn nữa. Và sự hủy diệt sẽ đến với Trái Đất nhanh hơn rất nhiều.
D: Vậy nghĩa là ông đang giúp đỡ Trái Đất?
J: Những gì chúng tôi đang nói là chúng tôi đang muốn giúp duy trì sự cân bằng ở bất kỳ thời điểm nào mà thế giới cần sự cân bằng. Một sự cân bằng năng lượng trong dòng chảy khi các sự kiện này đang diễn ra. Có thể có nhiều trận động đất tồi tệ hơn diễn ra ở nhiều địa điểm khác nhau nếu chúng tôi không tham gia vào những công việc trong dự án này. Nên có lẽ bà có thể xem đây là một dự án bảo trì. Có nghĩa là nó làm giảm bớt mức độ nghiêm trọng của các thảm họa về mặt khí hậu.
D: Không có cách nào khiến cho việc này hoàn toàn không xảy ra sao?
J: Chúng tôi có thể giữ cho nó hoàn toàn không xảy ra, nhưng có một thời điểm chúng tôi không thể giữ được, vào lúc này, liên quan tới các thảm họa.
D: Vì những thảm họa phải xảy ra với hành tinh? (Vâng) Và các ông không thể can thiệp vào vận mệnh cuối cùng?
J: Vào thời điểm này.
D: Vậy ông chỉ được phép làm những việc nhất định.
J: Chính xác.
D: Có ai hoặc thứ gì xác lập ra các quy định không?
J: Quy tắc là phổ quát. Những quy tắc này đã được biết đến, như bà biết đấy, hàng thế kỷ, trong suốt thời gian qua, trong suốt thời gian đã qua. Những quy tắc đã được viết ra, luôn được viết ra. Không thay đổi.
D: Một vài quy tắc là gì?
J: Có một luật về không can thiệp. Bây giờ, nhiều nhà chính trị gia của bà hoạt động dựa trên khuôn khổ luật pháp do họ tạo ra. Chúng tôi cũng làm việc trong khuôn khổ tương tự. Tuy nhiên, hãy nhớ đến mặt tri giác, sự can thiệp không nhất thiết có ý nghĩa tương tự với chúng tôi và với bà.
D: Nói cách khác, ông có thể bẻ cong các quy tắc một chút, ở nơi mà các ông có thể giúp đỡ.
J: Chúng tôi có thể giúp. Chúng tôi có thể hỗ trợ. Chúng tôi có thể hướng dẫn. Chúng tôi có thể truyền đạt.
D: Nhưng ông không thể thực hiện hành động can thiệp trực tiếp. (Cô ấy thở dài.) Tôi đang cố gắng phân biệt.
J: Trong một số trường hợp nhất định, chúng tôi có thể và thực hiện tương tác trực tiếp tại thời điểm mà bà có thể mô tả như là một sự can thiệp. Nếu việc đó có liên quan đến một trong số chúng tôi, thì chúng tôi chắc chắn sẽ can thiệp, bởi gì sự can thiệp đó không phải theo nghĩa của từ này.
D: Không. Tôi nghĩ đó là sự bảo vệ.
J: Chính xác, nhưng được coi là sự can thiệp.
D: Có khi nào các ông can thiệp vào lịch sử hoặc những sự thay đổi của Trái Đất không?
J: Không. Trừ khi chúng tôi được chỉ định bởi nguồn.
D: Đó là điều tôi đã tự hỏi, có một nhân vật trung tâm hoặc một bộ phận nào đó khởi sự của tất cả những quy tắc này?
J: Có một nguồn.
D: Ông mô tả nguồn này như thế nào?
J: Năng lượng không giới hạn ở trạng thái tinh khiết nhất.
D: Ông có thể nhìn thấy nó không?
J: Chúng tôi có thể trải nghiệm nó. Như cách bà thực hiện trong những thời điểm cụ thể trong cuộc đời của bà.
D: Đây có lẽ là cái mà chúng tôi gọi là “Chúa” trong một thuật ngữ rất là hạn chế.
J: Giống nhau. Chỉ là chúng ta sử dụng các thuật ngữ khác nhau.
D: Ông nói rằng một quy tắc là không can thiệp. Còn các quy tắc khác thì sao?
J: Chúng tôi không thực hiện các hành vi bạo lực. Chúng tôi không tham gia vào sự tiêu cực trên hành tinh của bà, hoặc trở nên như vậy. Có một quy tắc là bất cứ thứ gì liên quan tới sự tiêu cực đều sẽ bị hủy bỏ với sự đối lập của tiêu cực. Từ bên trong, chúng tôi không thể gửi đi điều đó. Không thể.
D: Nếu các quy tắc được đặt ra và đến từ nguồn, họ gửi đến cho các ông bằng cách nào? Làm thế nào để ông biết đến các quy tắc đó?
J: Cũng giống như cách mà bà biết về chúng thôi: thông qua lịch sử.
D: Tôi cho rằng trong đầu tôi có một hình ảnh về việc viết ra các quy tắc hoặc kể cho mọi người về các quy tắc.
J: Gì cơ?
D: Chuyện gì đã xảy ra?
J: Câu hỏi của bà là gì?
D: Ông đã giật mình. Tôi tự hỏi là có chuyện gì đang xảy ra ở đó?
J: Vâng. Tôi đang xem điều gì xảy ra ở đây.
D: Tôi không muốn kéo ông khỏi những chuyện đang xảy ra ở đó.
J: Họ đang rời đi.
D: Họ không còn muốn hỏi điều gì nữa sao?
J: Họ đã hỏi những câu hỏi của mình.
D: Có câu hỏi nào khác của họ mà tôi có thể biết không? (Không) Những câu hỏi khác cho cô ấy? (Vâng) Được rồi. Tôi đang nói là, trong tâm trí của tôi, tôi đang cảm nhận được điều gì đó giống như một người đàn ông hoặc một nhân vật đang viết ra các quy tắc hay nói với ai đó về các quy tắc. (Phản ứng của cô ấy cho thấy có chuyện gì đó đang xảy ra.) Có chuyện gì vậy?
J: Yên lặng! (Ngừng một lúc lâu.)
D: Mọi người đang làm gì vậy?
J: Chúng tôi đang nói chuyện.
D: Được rồi. Cô ấy có nhớ những gì ông nói không?
J: Sau này cô ấy sẽ nhớ. Có thể là ngày mai.
D: Đó là một lợi ích khi tôi lưu trữ lại mọi thứ trong cái hộp đen này, để cô ấy có thể nghe lại trong trạng thái tỉnh thức.
J: Vâng đây là cách mà mọi chuyện diễn ra, quan trọng là cô ấy học được theo một cách khác khi cô ấy trong trạng thái tỉnh thức. Từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành, đây là cách chúng tôi giao tiếp. Cô ấy không quen thuộc với giọng nói của tôi.
D: Vậy cô ấy sẽ nhớ những gì ông đã nói.
J: Vâng, nhưng sẽ không nhớ mọi thứ cùng một lúc. Bởi vì, như cách bà nói, giao tiếp với tôi là một trải nghiệm đầy cảm xúc và đau thương. Đó là lý do tại sao cuộc giao tiếp diễn ra theo cách này. Những gì cô ấy có thể nghe tôi nói và phát đi phát lại trên một cuốn băng sẽ chỉ khiến cho những cảm xúc đó thêm củng cố.
D: Tôi có thể hiểu điều đó. Tôi hỏi thêm vài câu hỏi nữa có được không?
J: Tôi muốn nói với bà trong cái hộp của bà rằng --cho Janice. Những lần mà con cảm nhận được ta đang ở với con, là đúng đấy. Quan trọng là con biết khi con cảm nhận được sự hiện diện của ta, ta thực sự ở đó với con. Ta đã muốn điều này và đồng hành với con trong những ngày con đi sắp tới.
D: Nếu cô ấy cần sự giúp đỡ, liệu cô ấy có thể gọi cho ông không?
J: Có. Thật là khó cho tất cả chúng ta. Chúng tôi cũng trải nghiệm về tình yêu dành cho con cái giống như bà.
D: Đây là điều mà loài người không hiểu. Họ nghĩ người ngoài hành tinh không có bất kỳ cảm xúc nào. Tôi nghĩ quan trọng là họ cần biết các ông cũng có cảm xúc.
J: Có chứ, chúng tôi có cùng một loại cảm xúc ở thiên hà của chúng tôi, đặc biệt là dành cho gia đình, giống như loài của bà. Đó là một trong những lý do chúng tôi ở đây. Để giúp những người khác hiểu được những cảm xúc đó, khi họ tương tác với chính chúng tôi.
D: Những người khác không có những cảm xúc này?
J: Một số thì có, một số thì không. Trong thời gian tới sẽ có nhiều thử thách, giống như Kinh Thánh của bà có nói, và Những thử thách. Và thật là khó cho tôi để biết được những người của tôi có trải nghiệm hoặc chứng kiến những thứ đang diễn ra được hay không. Cô ấy đã bị ảnh hưởng bởi những thay đổi trên Trái Đất. Tôi sẽ nói với bà rằng tại thời điểm hiện tại cô ấy không thể nghe thấy tôi. Nghe thấy những gì tôi đang nói và giọng của tôi sẽ là quá sức với cô ấy.
D: Nhưng cô ấy sẽ nghe thấy khi cô ấy nghe lại đoạn băng ghi âm.
J: (Xúc động) Vâng. Và…
D: Điều đó sẽ giúp cô ấy. (Có vẻ chuyện này đang làm phiền lòng sinh mệnh này, nên tôi nghĩ chúng tôi nên chấm dứt chủ đề đó.) Tôi có thể hỏi ông điều này không? Cô ấy muốn biết rằng …(Cô ấy ra hiệu về cảm xúc gì đó.) Không sao đâu, không sao. Tôi rất trân trọng những cảm xúc mà ông đang chia sẻ với tôi. Tôi cảm thấy rất vinh dự rằng ông cho tôi tham gia.
J: Thật sự là rất khó.
D: Có lẽ ông nên tiếp tục giao tiếp với cô ấy tối nay khi cô ấy đang ngủ. Ông có thể làm điều đó chứ?
J: Ồ tôi làm vậy khá thường xuyên.
D: Cô ấy đã có một câu hỏi. Có vẻ như cô ấy có những cảm giác ốm yếu trước khi một thảm họa xảy ra.
J: Chính xác. Đó là một lý do khác khiến tôi phải đến. Tôi biết những gì cô ấy đã trải qua. Và chuyện phải xảy ra như vậy vì nó đã thẩm thấu bên trong cô ấy, và chuyện này xảy ra vì nhiều lý do khác nhau. Một là để cho cô ấy cảm nhận được những gì sắp xảy ra, để cô ấy có thể tự bảo vệ mình. Tiếp theo là, đây là một phần của dự án và công việc mà cô ấy đang làm, là để hạ năng lượng của cô ấy xuống cùng mức với những người sẽ đến, để hành động cùng với những năng lượng đến từ cùng một nguồn, trở thành một tấm chăn bảo vệ hành tinh này. Và từ trạng thái năng lượng của sinh mệnh đó, năng lượng sẽ được chuyển hóa qua các đường ley khác nhau trên khắp địa cầu. Một khi năng lượng đó đã hoàn toàn liên kết với hành tinh ở trạng thái năng lượng, khi năng lượng trở lại trạng thái vật lý, nó sẽ không bị ngắt kết nối. Vậy nên sinh mệnh này sẽ bị ảnh hưởng về mặt thể chất bởi những sự kiện xảy ra đó.
D: Cô ấy nói rằng tùy vào sự kiện mà cô ấy có cảm giác khác nhau, ví dụ một trận động đất hay một thảm họa chung giống như một vụ rơi máy bay.
J: Chính xác.
D: Liệu cô ấy có thể phân biệt được các sự kiện đó không?
J: Cô ấy đã hoàn toàn có thể nói ra một số sự khác biệt. Bà phải hiểu rằng đó là một phần của cô ấy -- thiếu một phần tốt hơn -- trường học. Việc đi học cũng như tham gia vào một dự án cùng lúc. Cô ấy đang học cách để bảo vệ con người của chính cô ấy, nhưng cùng lúc cô ấy cũng đang tham gia vào một dự án để giúp hành tinh này mỗi lúc cô ấy thức dậy, ăn, ngủ, thở trên đó.
D: Nhưng cô ấy thực sự không thể làm gì để ngăn chặn những thảm họa này, bởi vì lúc cô ấy cảm nhận thấy thì nó đã đang xảy ra rồi.
J: Không. Không phải là cô ấy cảm nhận được vào lúc nó đang xảy ra. Mà là trước khi xảy ra, trong lúc đang xảy ra và ngay cả sau khi nó xảy ra rồi.
D: Nhưng như vậy cô ấy không thể làm được gì để cảnh báo bất kỳ ai.
J: Vấn đề không phải là để cảnh báo.
D: Cô ấy cũng không thể làm gì để ngăn chặn nó.
J: Đó là một vấn đề của năng lượng. Không phải vấn đề của việc ngăn chặn. Vấn đề là làm giảm bớt sự ảnh hưởng, bởi vì cô ấy là sợi dây kết nối, bởi vì cô ấy là người nhận, và bởi vì những dòng chảy năng lượng truyền qua cô ấy. Những gì xảy ra là hành tinh bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi năng lượng đó. Bởi vì sẽ không phải là vấn đề nếu cô ấy ở trong trạng thái năng lượng đó tại thời điểm đó hay không.
D: Có những người khác đến Trái Đất để hành động trong dạng năng lượng theo cách này không?
J: Có. Có những người ở trên khắp hành tinh của bà đã hành động theo cách này.
D: Họ cũng không nhận thức được những việc họ đang làm, một cách có ý thức, giống như Janice?
J: Giống như Janice, họ nhận thức được, và có một số kiến thức một cách có ý thức. Chỉ là chưa đến lúc để họ biết được toàn bộ dự án. Cũng giống như khi bà đặt câu hỏi mà không muốn khiến cho câu trả lời của đối tượng nghiên cứu của bà bị ảnh hưởng. Chúng tôi cũng không cho phép họ biết toàn bộ thông tin để kết quả không bị ảnh hưởng, hoặc không để có sự can thiệp của cá nhân con người vào dự án. Đôi khi các trạng thái cảm xúc của con người làm ảnh hưởng dự án và không đạt được kết quả.
D: Các sinh mệnh khác đã đến để giúp đỡ thì họ là năng lượng Trái Đất hay từ nơi khác?
J: Họ đến từ một nơi khác.
D: Tôi cũng đang làm việc với một người đàn ông trẻ mà tôi nghĩ là giống như vậy.
Tôi đang nghĩ về Phil, nhân vật của tôi trong cuốn Những người giữ Vườn.
J: Vâng, đúng rồi.
D: Anh ta cũng bị ảnh hưởng rất nhiều bởi những gì anh ấy đã nhìn thấy trên Trái Đất. Anh ấy đã gặp khó khăn.
J: Đối với họ những điều đó đều rất đau thương, về mặt thể chất và tinh thần. Mọi tế bào đều bị ảnh hưởng. Khi những cá nhân này hạ xuống trạng thái tế bào, phân tử, giống như mọi nguyên tử đều ảnh hưởng bởi những sự kiện này. Vậy nên khi họ trải nghiệm và trở lại trạng thái của con người, mọi nguyên tử trong cơ thể họ sẽ cùng trải nghiệm những sự kiện này ở mức độ nhạy cảm cao hơn sự phát triển bình thường của con người. Và họ bị ảnh hưởng nặng nề, một số người còn không thể ra khỏi giường.
D: Anh ấy đã từng cố tự tử.
J: Nhiều người cũng vậy.
D: Bởi vì anh ấy không thể hiểu được. Anh ấy không muốn ở đây.
J: Janice đã trải qua những tổn thương giống như vậy, bởi vì cô ấy không thể hiểu tại sao điều đó xảy ra. Bởi vì cô ấy có một ký ức linh hồn về sự tồn tại khác.
D: Anh ấy cũng nói về điều đó. Rằng đây không phải là nhà của anh ấy.
J: Đây không phải là nhà. Là nhà theo ý nghĩa chân thật nhất cua từ này. Họ thất vọng là vì họ biết một ngôi nhà là phải như thế nào. Cảm giác đó là cảm giác thất vọng.
D: Với tôi thì những linh hồn này có vẻ chưa từng sống trên Trái Đất trước đây.
J: Một số họ đã sống trên Trái Đất trước đây rồi, và nhiều người thì chưa.
D: Và họ đã tình nguyện tham gia vào dự án này.
J: Chính xác. Nhưng bà phải hiểu rằng không phải tất cả các năng lượng đều giống nhau, dù họ đang cùng tham gia vào dự án. Không phải tất cả là một và cùng một năng lượng, hoặc thậm chí là từ cùng một nguồn năng lượng.
D: Khi tôi bắt đầu làm việc với Janice lần đầu tiên, tôi đã được kể rằng với các sinh mệnh không gian thì có một sự tiêu cực. Tôi đã nghĩ rằng họ đều giống như ông. Tôi tự hỏi làm sao lại có thể có mặt tiêu cực đó. Tôi đoán là tất cả các ông đã tiến hóa đến một trạng thái hoàn hảo.
J: Chà, không phải tất cả mọi người đều đã tiến hóa đến trạng thái của tôi. Cũng giống như không phải tất cả loài người đều tiến hóa đến mức như bà. Vậy nên bà phải hiểu rằng có những năng lượng khác nhau ở những sinh vật không gian, cũng như có những năng lượng khác nhau trong cuộc sống của bà.
D: Tôi tò mò về mặt tiêu cực này. Tôi đã muốn có thêm thông tin về họ mà không ảnh hưởng đến cô ấy theo bất cứ cách nào. Họ có phi thuyền và vận hành giống như ông không?
J: Tôi không thể thảo luận về điều này với bà thông qua cô ấy. Tôi sẽ không để cô ấy làm vậy. Có lẽ vào một lúc nào đó sau này, một thời điểm khác, không phải lúc này. Lúc này chúng ta cần tương tác giống như thế này. Những cuộc đoàn tụ gia đình sẽ được thực hiện vào một số thời điểm, giống như người Trái Đất hay làm.
D: Còn các thành viên khác trong gia đình Janice thì sao? Tôi nghĩ cô ấy cũng có anh em.
J: Có. Họ đều rất đặc biệt. Họ giống như cô ấy vậy. Họ không biết về điều này.
D: Ông có phải cha của họ không? (Có) Nhưng họ không nhạy cảm bằng, đúng không?
J: Họ nhạy cảm theo một cách khác.
D: Ông có gia đình ở nơi nào khác không?
J: Tôi có một gia đình ở nơi khác.
D: Tôi cảm giác rằng ông có rất nhiều con cái.
J: Vâng.
D: Ở Trái Đất và ở nơi khác nữa. (Vâng) Người cha được chọn là cho một lý do nào đó, về mặt sinh học hay là gì? (Ngừng) Ông hiểu câu hỏi của tôi chứ?
J: Không. Tôi không chắc là tôi hiểu ý bà.
D: Ví dụ, ông được xem là cha của nhiều đứa trẻ trên Trái Đất bởi vì ông đặc biệt theo một cách nào đó, hay có những đặc điểm đặc biệt?
J: Vâng, tôi thực sự có những điểm đặc biệt mà bà thấy ở Janice. Bà thấy đấy, không phải tất cả con cái của chúng ta -- giống như con cái của bà -- sinh ra đều giống nhau. Khi đến Trái Đất, họ có những lựa chọn khác nhau.
D: Về bản chất thì tất cả đều trở lại linh hồn. (Vâng) Cô ấy có những đặc điểm nào của ông?
J: Chúng tôi có một mục tiêu trong sáng. Chúng tôi có một sự tận tâm, trung thực, thẳng thắn. Và chúng tôi có một cảm nhận thuần khiết về tình yêu, và hiểu được tình yêu vô điều kiện là như thế nào.
D: Đó đều là những đặc tính tuyệt vời. Vậy không phải tất cả những người con của ông đều có những đặc điểm này?
J: Họ có chứ. Chỉ là những đặc điểm này đang bị ẩn đi hoặc bị họ từ chối.
D: Tôi có thể hiểu tại sao ông chỉ tự hào về cô ấy.
J: Tôi rất tự hào.
D: Nhưng ông có thể nói cho tôi biết ông đến từ đâu không? Nhà của ông ở đâu?
J: Tôi chỉ có thể nói với bà rằng nó ở bên ngoài thiên hà của bà.
D: Điều này luôn rất khó hiểu với chúng tôi.
J: Chắc chắn rồi.
D: Đó có phải là một hành tinh vật chất không?
J: Đó là một hành tinh vật chất.
D: Ông có thường quay lại đó không?
J: Có. Tôi đến từ đó.
D: Vừa xong sao? (Vâng) Tôi là một người vợ của một hải quân, ở đây chúng tôi gọi như vậy. Chồng tôi xa nhà nhiều năm, và đôi khi tôi đi cùng ông ấy. Tôi đoán là tôi đang hình dung ông cũng được giao công việc trên con tàu đó, nếu như ông đang ở trên một con tàu.
J: Không quan trọng là tôi đang ở trên con tàu gì.
D: Tôi nghĩ ông có thể được giao nhiệm vụ và đi xa nhà nhiều năm.
J: Không nhất thiết phải như vậy, bởi vì các chiều không gian và việc du hành xuyên thiên hà không phụ thuộc theo thời gian hàng năm giống như bà nghĩ.
D: Vậy ông di chuyển bằng cách nào?
J: Tôi di chuyển bằng ý nghĩ.
D: Tôi đã nghe một số câu trả lời như vậy, nhưng tôi luôn tìm kiếm sự xác minh. Nghề của ông là gì ở nơi ông đang sống?
J: Tôi là người quản lý hành tinh.
D: Ồ, thật là một vinh dự lớn. Có phải đó là lý do tại sao ông được chọn để gieo hạt, nếu từ này là thích hợp?
J: Nếu bà coi đó là một lựa chọn. Điều này hoàn toàn là một cách sống của chúng tôi, vì chúng tôi không nghĩ chúng tôi được chọn.
D: Vậy ông không phải là người duy nhất có các con cháu trên hành tinh của chúng tôi? (Không) Là một người quản lý hành tinh thì trách nhiệm có lớn lắm không?
J: Đó là một trách nhiệm lớn. Nhưng chúng tôi không có những vấn đề giống như hành tinh của bà, nên tôi không phải đối mặt với các hoạt động làm mất nhiều thời gian của những người điều hành giống như trên hành tinh của bà. -- Bà có thể tưởng tượng rằng có một hành tinh mà nơi những bông hoa nở to như ngôi nhà của bà không?
D: Không, tôi thậm chí còn không thể hiểu được điều đó. Có phải ở đó mọi thứ giống như vậy không?
J: Vâng, một phần như vậy. Ở đó mọi thứ rất đẹp.
D: Các ông có các mùa giống như chúng tôi không?
J: Thực ra chúng tôi không có mùa đông như ở đây.
D: Đó thật là một diễm phúc. (Cười)
J: Và chúng tôi không nghĩ đó là những kiểu mùa giống như ở đây. Mà đó là một cách giải trí hơn là giống như cách sống ở đây. Chúng tôi không tham gia vào việc trồng trọt, thu hoạch theo mùa như các bạn, những thứ thường hay gắn với mùa màng ở đây.
D: Vậy các ông có tiêu thụ thức ăn không?
J: Chúng tôi tiêu thụ ánh sáng. Tuy nhiên, bà cần hiểu rằng nếu cần trải nghiệm thức ăn thì chúng tôi có thể trải nghiệm thức ăn.
D: Vậy các ông có một hệ tiêu hóa?
J: Không giống như hệ tiêu hóa mà bà nghĩ.
D: Vậy thông qua các giác quan? (Vâng) Giống như cách mà cô ấy kể cho họ nghe về sữa sô cô la?
J: Vâng, đó là một kiểu.
D: Vậy khi ông ở trên con tàu đó, ông có gặp vấn đề với việc chọn các loại ánh sáng mà ông cần không?
J: Không, bởi vì tôi là ánh sáng.
D: Tôi đã nghĩ có thể phải bổ sung thêm gì đó.
J: Không, không đúng với sự tồn tại của tôi.
D: Chà, ở hành tinh quê nhà của ông, các bạn có phải là sinh vật hữu tính không?
J: Ồ, có chứ.
D: Vậy các ông có hai giới tính giống như chúng tôi không? (Có) Nhưng con cái của các bạn có phát triển như ở đây không, tức là từ một em bé?
J: Chúng không cần phải học cách thắt dây giày.
Ông ấy nói một cách tỉnh bơ nhưng tôi có cảm giác ông ấy đang đùa với tôi. Vì có lẽ họ thậm chí không cần đi giày.
J: Chúng có sẵn các cơ chế trong cuộc sống, vì vậy chúng không cần phải học cách ăn khi đến lúc phải ăn …với đồ bạc, nếu điều đó xảy ra. Và tôi đang không nói về chuyện học ăn. Tôi đang muốn dùng một cách mà bà có thể đối chiếu để hiểu khi tôi dùng từ “có sẵn”. Có nghĩa là chúng không cần ngồi vào bàn và nhất thiết phải ăn gì đó với đống đồ bằng bạc. Nhưng nếu chúng đến hành tinh của bà thì chúng không cần phải học cách để làm điều đó.
D: Giống như mọi thứ đã được tự động. (Đúng) Nhưng chúng có bắt đầu phát triển từ một em bé không? (Có) Và chúng phát triển theo cùng một cách mà chúng tôi phát triển thành một người lớn?
J: Vâng, chúng có phát triển, nhưng theo một tốc độ khác.
D: Người trên hành tinh của ông có trải nghiệm cái chết không? (Có) Vậy chuyện gì xảy ra với cơ thể sau khi chết?
J: Cơ thể đó không chết.
D: Ý ông là cơ thể đó có khả năng sống mãi?
J: Nó có khả năng sống mãi mãi. Chúng tôi có những trạng thái chuyển tiếp nhưng chúng tôi không nghĩ đó là cái chết.
D: Tôi đang so sánh với hành tinh của chúng tôi, cơ thể phát triển, già đi, xấu đi, và nó phải…
J: Chúng tôi cũng có một trạng thái “già đi.”
D: Nhưng có thể nói rằng cơ thể sẽ không chết bởi vì nó chỉ già đi?
J: Nó không già đi.
D: Tôi đoán là tôi luôn nghĩ nếu ai đó không thể chết, thì đó là trạng thái lý tưởng. Đó là cách mà loài người nghĩ.
J: Vâng, loài người nghĩ như vậy. Việc không thể chết không phải là vấn đề. Mà là vấn đề của sự lựa chọn chuyển đổi.
D: Vậy khi ông lựa chọn rằng ông không muốn cơ thể đó nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra?
J: Ta sẽ trở về nguồn.
D: Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cơ thể đó?
J: Cơ thể sẽ được tái hấp thu phân tử.
D: Vậy chuyện này sẽ xảy ra khi ông thấy đã quá mệt mỏi hay như thế nào?
J: Có nhiều lý do khác nhau. (Cô ấy bắt đầu tỏ ra khó chịu).
D: Tôi nghĩ chúng ta sắp hết thời gian. Tôi có thể thấy cô ấy đang bị nóng lên và khó chịu. Tôi muốn nói với ông rằng tôi thực sự cảm thấy rất thú vị khi nói chuyện với ông. Thật là một vinh dự.
J: Cảm ơn bà rất nhiều vì đã đến nói chuyện với tôi. Và tôi đánh giá cao sự kiên nhẫn của bà. Tôi đã không thực sự tập trung hoàn toàn với các câu hỏi của bà. Tôi đã ích kỷ vì tôi chỉ muốn tiếp xúc với Janice và cô ấy cần biết rằng tôi đang ở đây.
D: Được rồi. Tôi cũng cảm thấy ích kỷ vì tôi đã làm phiền ông.
J: Không sao. Quan trọng là cô ấy thấy tôi vẫn tồn tại ở thời điểm này.
D: Chúng ta có thể nói chuyện với nhau vào một lần khác.
J: Chúng ta chắc chắn sẽ nói chuyện với nhau một lần nữa. Tôi cảm ơn bà rất nhiều, và đánh giá cao bà và công việc mà bà đang làm cho con gái tôi.
D: Tôi sẽ luôn chăm sóc cho cô ấy tốt nhất có thể.
J: (Trao quyền) Vâng, chắc chắn bà sẽ làm như vậy!
D: Tôi coi trọng sự bảo vệ khi tôi làm công việc này.
J: Tôi biết. Tôi không có ý nặng lời với bà. Tôi cũng đề cao sự bảo vệ.
Tôi đang chuẩn bị cho Janice trở lại để tôi có thể đánh thức cô ấy thì ông ấy dừng tôi lại.
J: Tôi cần nói chuyện với cô ấy.
D: Ông làm điều đó lúc này hay đợi đến khi cô ấy đi ngủ tối nay?
J: Tôi cần phải làm ngay.
D: Được rồi. Ông cứ làm đi, chúng ta vẫn còn chút thời gian. Ông muốn nói to lên hay nói nội bộ?
J: Tôi sẽ làm theo cả hai cách. -- (Ông ấy nói với vẻ rất dịu dàng) Con gái của ta, con của ta, con biết rằng ta luôn bên con. Ta đã hứa với con rằng con sẽ không bao giờ cô độc. Và con phải luôn biết rằng trong thời gian sắp đến ta sẽ không bao giờ rời xa con. Con có thể thấy ta bất cứ khi nào con muốn. Bất cứ khi nào con cần sức mạnh để hoàn thành sứ mệnh của mình, và bất cứ khi nào con cần nói chuyện với ta, con biết cách để làm. Và con biết nơi để làm. Con đừng quên rằng ta yêu con, rằng ta luôn bên con, và chúng ta luôn là một. Chúng ta là một phần của nhau. Chúng ta không thể ngừng tồn tại. Mặc dù bây giờ chúng ta đang ở những không gian khác nhau, nhưng con biết con có thể đến với ta bất cứ lúc nào. Ta sẽ giúp con. Ta sẽ chăm sóc cho con. Điều quan trọng là con phải nhớ điều này, và đó là lý do tại sao ta đang nói với con lúc này. Trong thời gian sắp đến, sẽ có lúc con quên mất, như gần đây con đã quên mất, rằng ta luôn ở đây vì con. Đây là một lời nhắc nhở. Nhớ đến ta một cách nghiêm túc. Con sẽ cần ta và ta sẽ ở đây. Ta yêu con, tạm biệt Alokeia.
D: Alokeia. Cảm ơn rất nhiều. Hết thời gian rồi, chúng ta phải rời đi thôi.
Janice cần phải thức dậy để đi về nhà. Tôi đã yêu cầu toàn bộ ý thức và nhân cách quay trở lại với cơ thể của Janice, và những nhân cách khác rời đi để trở lại nơi của chúng.
Tôi đưa ra hướng dẫn để định hướng cô ấy. Khi đưa Janice trở lại tỉnh thức, cô ấy đã chống cự và bắt đầu khóc. Như thể cô ấy không muốn rời khỏi sinh mệnh đó. Tôi đã an ủi cô ấy nhưng vẫn quyết định hướng. “Không, cô phải quay lại. Cô phải quay lại.”
Tôi đã dành thời gian để nói chuyện với cô ấy, an ủi cô ấy trước khi cô ấy tỉnh lại. Tôi đảm bảo với cô ấy rằng chúng tôi có thể quay trở lại tìm sinh mệnh đó bất cứ khi nào cô ấy muốn. Chúng tôi đã tìm ra con đường nên đó không phải là cuộc chia tay vĩnh viễn. Khi cô ấy tỉnh lại cô ấy không nhớ gì cả, và cô ấy đã rất ngạc nhiên khi thấy mình đang khóc.
Sau khi cô ấy tỉnh dậy và ngồi trên giường, tôi quan sát lòng bàn tay của cô ấy. Tôi đã không nhìn thấy khi đang thực hiện phiên thôi miên bởi vì cô ấy nằm yên hoàn toàn và lòng bàn tay úp xuống. Lần này tay cô ấy đổi màu rất đậm, gần như là màu đen. Cô ấy cũng nhận thấy điều này và tự hỏi điều gì đã gây ra. Cô ấy nắn bóp bàn tay. Không có gì gây khó chịu cả nhưng chỉ là sự khó hiểu. Khi cô ấy nắn bóp bàn tay thì màu đen bắt đầu giảm đi và trở lại màu sắc bình thường. Tôi đã ghi điều này vào trong máy ghi âm.
D: Ngón cái và cơ lớn bên dưới ngón cái, và tất cả các ngón tay trên cả hai bàn tay đều có màu xanh đến mức gần như màu tím. Nó trông giống như khi ta nhúng tay vào trong một tờ báo bẩn.
J: Nhưng tôi đã không cầm một tờ báo nào. (Ngoài ra khi cô ấy nắn bóp bàn tay thì không có mực dây ra. Đó chắc chắn là thứ gì đó bên trong, từ bên trong làn da.) Và tôi đã rửa tay khi đi vệ sinh trước khi vào đây.
Tôi nhận xét rằng khi chúng tôi dừng lại để ăn tối, tôi đã nhận thấy một chút đổi màu ở tay cô ấy nhưng giờ thì màu này tối hơn nhiều, gần như là màu đen, và lan rộng hơn. Sau khi cô ấy đứng dậy và bắt đầu di chuyển xung quanh, màu này bắt đầu mờ đi và bàn tay của cô ấy trở lại bình thường. Tôi không nghĩ nguyên nhân là do bàn tay bị thiếu tuần hoàn máu bởi vì thông thường khi ở tình trạng hôn mê sâu thì đối tượng rất ít khi di chuyển bàn tay. Cuối cùng thì vì việc này không để lại sự khó chịu nào nên chúng tôi quyết định chỉ coi đó như một sự tò mò.
Sau này tôi có hỏi Harriet bạn tôi về chuyện này, và cô ấy có cảm giác rằng chuyện này có thể xảy ra bởi năng lượng, có thể là do các sinh mệnh khác nhau nói chuyện thông qua cô ấy. Cô đề xuất lần tới tôi nên nhìn vào lòng bàn chân của cô ấy khi cô ấy thức dậy, và có thể nhìn sau gáy nữa. Đây là những điểm thoát năng lượng. Cô ấy không biết những ý tưởng này đến từ đâu. Chỉ là chúng đến trong đầu cô ấy, và cô ấy không biết liệu có hiệu quả hay không.
Một người khác thì nói rằng da không thể xảy ra chuyện đó nếu người kia chưa chết. Tôi đã đề cập chuyện này với Julia, con gái tôi, là một y tá. Julia nói người đó rõ ràng là chưa biết nhiều về chăm sóc chuyên sâu. Nó đã thấy hiện tượng này ở một số bệnh nhân phẫu thuật tim nhưng chỉ trong một số điều kiện khắc nghiệt. Trong những trường hợp đó, màu da không chỉ đổi màu ở lòng bàn tay mà còn xuất hiện ở những bộ phận khác của cơ thể và phải dùng thuốc mới giảm bớt. Tôi đã tham khảo ý kiến chuyên gia y tế của tôi, người đã giúp tôi với các cuốn sách khác khi tôi có những thắc mắc về y tế. Tiến sĩ Bill biết về công việc của tôi và đã quen với những yêu cầu kỳ lạ của tôi nên khi tôi hỏi thì tôi không cần phải giải thích. Anh ấy đưa cho tôi một số thuật ngữ y tế về nguyên nhân gây ra sự đổi màu: Tắc nghẽn tĩnh mạch trong khi dòng chảy vào động mạch vẫn nguyên vẹn. Theo thuật ngữ của giáo dân: dòng máu chảy ra từ tứ chi (tay và chân) sẽ bị co lại, ức chế, chặn lại để có thể tạo ra được hiện tượng như đã mô tả. Điều này có thể xảy ra khi dùng ga rô buộc lại hoặc thứ gì đó tương tự để làm hạn chế lượng máu lưu thông và trong nhiều điều kiện có thể gây tổn thương dây thần kinh nếu buộc quá lâu. Ngoài ra thì anh ấy không tìm ra khả năng nào khác có thể gây đổi màu da. Nhưng tay của Janice không hề bị co thắc bằng bất cứ cách nào. Cô ấy đặt lòng bàn tay xuống bụng trong suốt phiên làm việc. Anh ấy nói rằng trong điều kiện như vậy thì rõ ràng điều này là không bình thường và chỉ có thể là do thứ gì đó siêu nhiên gây ra mà chúng ta không hiểu được. Rõ ràng điều này không phải là bình thường đối với một người đang khỏe mạnh.
Khi tôi nói chuyện với Janice vài tháng sau đó, cố gắng sắp xếp một phiên làm việc khác, cô ấy đã nói rằng tình trạng đó chưa từng lặp lại. Cô ấy cũng nói rằng cô ấy chưa thể nghe một cuốn băng nào. Mỗi lần cô ấy bắt đầu thì sẽ có thứ gì đó ngăn cô lại. Tôi đã muốn hỏi phản ứng của Janice về những cuốn băng vì nội dung rất xúc động nhưng cô ấy chưa nghe. Nên có lẽ sinh mệnh là cha của cô ấy không cần phải lo lắng quá về phản ứng của cô ấy khi nghe giọng của ông. Lời nhắn đã được đưa vào tiềm thức của Janice đúng như những gì ông ấy muốn.
Hiện tượng bàn tay Janice bị đổi màu có thể là một biến thể của những gì xảy ra với Suzanne ở Chương 7. Đó là lần đầu tiên tôi gặp một người ngoài hành tinh nói chuyện thông qua một trong những trường hợp của tôi, và khi cô ấy thức dậy, cô ấy có những vết đỏ lớn khắp bàn chân và cẳng chân. Năm 1997 khi lần đầu tiên tôi hồi quy Clara (Chương 3) ở Hollywood, cô ấy cũng phát hiện một vết đỏ lớn trên gáy ở chân tóc sau khi có một người ngoài hành tinh nói chuyện thông qua cô ấy. Có thể những biểu hiện vật lý này là do những năng lượng khác nhau tương tác thông qua một cơ thể vật lý. Dù rất đáng ngạc nhiên nhưng có vẻ chúng chỉ xuất hiện tạm thời và không gây ra những ảnh hưởng lâu dài về mặt thể chất.
Khi tôi liên lạc với Janice vào năm 1998 để xin phép sử dụng những thông tin này, cô ấy vẫn chưa nghe cuộn băng. Cô ấy thậm chí còn không nhớ đã để chúng ở đâu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.