Phần một: Liên hệ
CHƯƠNG I
Thông điệp từ Hướng dẫn
NOSTRADAMUS.
Thậm chí đến tên của ông ấy còn mang theo hơi hướm bí ẩn. Thật sự
thì, ông ấy là ai? Nhà tiên tri vĩ đại nhất từng sống trên đời này?
hay là một tên bất tài bịp bợm khét tiếng? Ông ấy đã có thể thật
sự nhìn thấy trước tương lai hay ông ta chỉ cố tình viết theo dạng
thức không tài nào hiểu được để khiến người ta rối rắm và tiếp tục
đoán mò mãi? Có lẽ ông ấy đã là tất cả những điều này, nhưng chắc
chắn một điều, ông ấy là tác giả của những câu đố bí ẩn vĩ đại
nhất từng sống trên đời. Để giữ được cho người ta hứng thú và cố
gắng giải câu đố của ông ấy tận hơn bốn trăm năm thì không phải là
một nhiệm vụ dễ dàng. Nhưng có lẽ nếu ông ấy không viết dưới dạng
những câu đố, thì công trình của ông ấy đã không thể tồn tại nổi.
Nếu ông ấy viết những lời tiên tri của mình bằng ngôn ngữ đơn giản,
không cách nào lầm lẫn, ông ấy hẳn đã bị tuyên cáo là một kẻ điên rồ
đồng lõa với Quỷ dữ, và sẽ bị đem thiêu trên giàn hỏa cùng với
những tiên tri của mình. Nếu ông ấy thực sự đã là một nhà tiên tri
vĩ đại, ông ấy hẳn đã cố tình làm cho công trình của mình trở nên
tối nghĩa, để bản chất tọc mạch của người đời sẽ tiếp tục nỗ lực
giải mã cho ra những ý tứ của ông ấy cho đến khi một sự kiện xảy ra
rồi qua đi. Sự nhận thức muộn màng thật tuyệt diệu. Những người
giải mã công trình của ông ấy thường chỉ có thể nhìn ra ông ấy đã
cố tiên đoán về điều gì sau khi sự kiện đã xảy ra rồi.
Nostradamus
sống ở Pháp trong những năm 1500s. Ông ấy viết những lời tiên tri của
mình dưới dạng từng đoạn tứ tuyệt (bốn câu), vốn là những bài thơ
bốn dòng. Có gần một nghìn bài tất cả. Mỗi đoạn thơ bốn câu theo lý
là được gắn liền với một sự kiện cụ thể, nhưng chúng được làm cho
khó (giải nghĩa) hơn bởi vì cách ông ấy chèn tiếng Latin và những
từ tối nghĩa khác vào tiếng Pháp Cổ của thời đại ông ấy. Ông ấy
cũng đã thích dùng các phép tượng trưng, phép đảo chữ cái, và từ
đồng âm khác nghĩa. Một phép đảo chữ cái là một từ mà trở thành
một từ khác bằng cách thay đổi thứ tự của những chữ cái và thậm
chí là thêm vào hoặc bỏ đi các chữ cái. Nó khá phổ biến với những
người hâm mộ câu đố chữ và người ta đã đồng ý với nhau rằng
Nostradamus đã dùng phép đảo chữ một cách rộng rãi trong những tiên
đoán của ông, đặc biệt là khi đề cập đến tên riêng.
Cũng có những chuyên gia cho rằng nhiều bài thơ bốn câu của ông ta thật vô nghĩa và không cách gì lý giải được. Họ nói rằng mọi sự tương đồng với các sự kiện đã xảy ra chỉ đơn thuần là những sự trùng hợp không hơn. Họ cho rằng người đàn ông này chỉ đơn thuần là đang chơi một trò chơi khăm khổng lồ, thứ mà đã liên tiếp gây hoang mang cho con người trong suốt những năm nay, và rằng Nostradamus hẳn là đang hưởng thụ một trận cười chế giễu, rằng ông ấy nào giờ đã thành công trong việc lừa phỉnh người ta trong suốt một thời gian dài như vậy. Nhà tiên tri hay kẻ bịp bợm, ông ấy đã tiếp tục làm dấy lên sự hứng thú và sẽ tiếp tục làm được điều này khi nào loài người còn yêu thích một sự thử thách và một điều bí ẩn.
Khi cuộc phiêu
lưu của tôi bắt đầu, hiểu biết của tôi về người đàn ông này cũng chỉ như
mọi người khác thôi. Bởi vì tôi đã có hứng thú với các hiện tượng
tâm linh được nhiều năm rồi, tôi đã đọc về ông ấy và tôi đã xem chương
trình TV, Người Thấy Được Ngày Mai (The Man Who Saw Tomorrow), được dẫn
chính bởi Orson Wells. Nostradamus đã là một bác sĩ chính thống và
là một người bí ẩn ở thời đại của ông ấy bởi vì khả năng đưa ra
những phương thuốc mà không một bác sĩ nào khác có thể bắt đầu
thực hiện được. Tôi đã chưa bao giờ nghiên cứu về những bài thơ bốn
câu của ông ấy. Ai mà muốn chứ? Chúng thật phức tạp. Từ những điều
giới hạn mà tôi biết về ông ấy, tôi đã có khuynh hướng nghĩ rằng ông
ấy là người đã đi trước thời đại của mình và rất có thể đã nhìn
thấy trước những sự kiện ở tương lai. Tôi tin rằng ông ấy không thể
hiểu được những gì ông ấy đã nhìn thấy và vì vậy mới dùng đến phép
tượng trưng, thứ mà cũng được dùng trong Kinh Thánh (đặc biệt là
trong những linh ảnh (khải tượng) tiên tri trong phần Khải Huyền) để miêu
tả những khải tượng của ông ấy.
Mặc dù tôi đã
luôn hâm mộ người đàn ông này, tôi chưa bao giờ trong những giấc mơ
hoang đường nhất của mình, lại có thể nghĩ đến việc gặp ông ấy hay làm
việc như một công cụ diễn giải những lời tiên tri bí ẩn của ông. Là
một người làm công tác hồi quy, tôi đã có được những cuộc phiêu lưu
đầy hứng khởi qua thời gian và không gian, thông qua việc thôi miên,
bằng cách sống lại lịch sử lần nữa qua nhiều tiền kiếp của những
đối tượng nghiên cứu của tôi. Nhưng ý tưởng làm việc cùng Nostradamus
hay thậm chí là tìm ra bất cứ thứ gì về ông ấy đã chưa bao giờ xuất
hiện trong tâm trí tôi dù chỉ một lần.
Chuyến phiêu
lưu bắt đầu với nhầm lẫn vô hại và đơn giản. Tôi theo lệ thường tham
gia buổi gặp gỡ của những người có hứng thú với hiện tượng tâm linh
và những chủ đề về siêu hình. Tôi đi tới những buổi này mỗi tháng
và tôi cảm thấy việc ở xung quanh những người có tâm hồn đồng điệu
với mình nạp lại năng lượng cho tôi. Lúc nào cũng thật tốt khi được
ở với những người mà có sở thích tương tự như mình. Tự do ngôn luận
về những chủ đề lạ thường mà không phải e sợ việc buộc tội lẫn
nhau thật là tuyệt diệu.
Tại một trong
những buổi gặp mặt này, năm 1985, lần đầu tiên tôi đã gặp Elena, một
người phụ nữ tóc đen vô cùng thu hút trong độ tuổi bốn mươi. Tôi vẫn
nhớ đêm đầu tiên cô ấy và con gái của cô ấy bước vào phòng trông như
hai con cừu lạc. Nhóm này đã tham gia vào việc nghiên cứu tài liệu về
thần Seth, thứ mà có thể trở nên khá phức tạp. Elena đã ngồi yên
lặng với đôi mắt mở to lắng nghe tất cả những điều được trình bày
và rõ ràng chẳng hề hiểu gì cả. Cô ấy nói sau đó rằng cô ấy đã đến
chỉ vì tò mò và đã cảm thấy như cô ấy đã bước từ lớp mẫu giáo
thẳng vào trường cao đẳng. Cô ấy không thể hiểu thậm chí là những
từ chuyên môn về siêu hình đơn giản nhất mà chúng tôi đã dùng. Nhưng
thay vì nản lòng, cô ấy vẫn tiếp tục tham dự. Cô ấy thích sự thân
thiện và cởi mở của những người khác và muốn học về những thứ
này.
Thời gian này,
tất cả những gì tôi biết về cô là cố ấy giúp quản lý một nhà
hàng gần khu phố nghỉ dưỡng, và là một họa sĩ chân dung vào thời
gian rảnh rỗi của mình. Sau đó tôi biết được rằng cô ấy là mẹ của
mười đứa trẻ, phần đông đã lớn và tự lập. Cô ấy đã kết hôn sớm
đến nỗi cô ấy đã không thể học hết trung học phổ thông. Một trong
những người con gái của cô ấy bị câm điếc và Elena phải học ngôn ngữ
cử chỉ để có thể giao tiếp với con bé.
Elena đã được
nuôi dạy thành một tín đồ Thiên Chúa giáo, nhưng về sau cô đã không
cảm thấy rằng tôn giáo có thể cho câu trả lời cô ấy đang tìm kiếm.
Lúc đó, cô ấy bắt đầu dò tìm giáo lý của những giáo phái Tin Lành
khác, tìm kiếm một thứ mà có cảm giác thoải mái đối với cô ấy. Cô
ấy nói rằng Mặc Môn giáo (Mormonism) là gần nhất với những gì mà cô
ấy tin rằng sẽ xảy ra đối với một người sau cái chết của họ. Cô ấy
đã phiêu bạt và sống ở nhiều nơi, cô ấy và gia đình mình chỉ mới
chuyển đến khu vực của chúng tôi từ Alaska. Cô ấy sở hữu một sự ấm
áp duyên dáng và tính cách đáng yêu. Elena làm việc vất vả nhiều
giờ tại nhà hàng và chăm sóc cho gia đình của mình, và cô ấy thường
trông có vẻ như rất mệt khi cô ấy tham gia buổi gặp mặt. Tôi tin rằng
sự hứng thú của cô ấy là chân thực, vì nếu không thì cô ấy hẳn sẽ
về thẳng nhà để nghỉ ngơi rồi. Cô ấy cũng có một sự tò mò đầy
hăng hái và đã không cảm thấy xấu hổ khi cô ấy hỏi quá nhiều câu
hỏi, cố gắng hiểu mối quan tâm mới tìm ra này, về các hiện tượng tâm
linh. Cả nhóm đã khích lệ cô ấy và muốn giúp cô ấy học.
Trong thời gian
đó, chúng tôi đã biết rằng mặc dù Elena đã không hề quen với những
thuật ngữ chuyên môn của bộ môn tâm linh, nhưng thực ra cô ấy không xa lạ
gì với nó. Vào những năm 60s, cô ấy đã từng trải nghiệm cận tử -
NDE (Near Death Experience) rồi. Cô ấy đã từng mang thai ngoài tử cung
và phần vòi buồng trứng bị vỡ đã len vào trong phần ruột của cô
ấy, với xuất huyết nội.
Cô ấy miêu tả
kinh nghiệm đó, “Tôi nhớ mình đi vào trong phòng mổ, và tôi đã nghĩ,
‘Ôi, Chúa ơi, tôi vẫn còn tỉnh táo!’ Tôi có thể nghe thấy giọng nói
của những bác sĩ và y tá ở hai bên cạnh tôi. Sau đó tôi cảm thấy
một cơn đau khủng khiếp, và tôi thấy mình như nổi lên trên những giọng
nóI (ý là thấy mình bay lên trên mọi người trong phòng). Tôi nghe thấy mọi
thứ xảy ra nhưng tôi đã không cảm thấy tệ nữa. Sau đó từ một khoảng
cách, tôi nhìn thấy dòng ánh sáng trắng này và tôi đã bắt đầu đi
về phía nó. Vào lúc đó, nó giống như là có một bàn tay khổng lồ
vươn ra và kéo tôi lại cơ thể của mình. Nó là thứ cảm xúc tồi tệ
nhất, ý tôi là, nỗi đau của việc bị kéo ngược trở về. Và càng đau
đớn hơn khi tôi tiến gần về cơ thể của mình.”
Khi cô ấy tỉnh
dậy và có thể giao tiếp được, cô ấy khiến vị bác sĩ giật mình khi
nói, “Ông biết đấy, thật chẳng hay ho gì khi một ý tá khi nói rằng,
‘Tôi không nghĩ cô ấy có thể qua khỏi.’ Và đây, tôi đã hoàn toàn tỉnh
táo rồi.”
Người bác sĩ
đã bối rối hỏi cô ấy làm thế nào mà cô ấy biết được điều đó. Có
ai đó đã kể với cô ấy rằng người y tá đã nói điều đó ư? Elena trả
lời dứt khoát rằng cô ấy đã nghe thấy người y tá nói điều đó trong
phòng phẫu thuật. Vị bác sĩ lắc đầu và nói, “Không có cách nào cô
có thể nghe được, cô đã hoàn toàn hôn mê rồi. Cô thậm chí còn không
ý thức được khi chúng tôi mang cô vào phòng cấp cứu.”
Cô ấy đã thực
sự cận kề cái chết bởi vì chồng cô ấy kể lại rằng bác sĩ đã nói
ông ấy không nghĩ cô ấy có thể qua khỏi. Trải nghiệm này hẳn đã làm
rung chuyển hệ thống niềm tin của vị bác sĩ bởi vì ông ấy đã bị
kích động và cố gắng bác bỏ câu chuyện của Elena trong suốt nhiều
ngày liền. Ông ấy thậm chí đã đem người y tá tới và đối chất với
cô ấy. Ông ấy cố gắng thuyết phục cô ấy rằng đó thật sự là bất
khả khi cô ấy nghe thấy những gì cô ấy đã xác nhận. Nhưng Elena đã
không bị lay động gì. Cô ấy không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng không
ai có thể thuyết phục cô ấy rằng nó chưa từng xảy ra.
Mọi người trong
bệnh viện đã vô cùng kinh ngạc trước tốc độ phục hồi của cô ấy,
nhưng họ tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ có khả năng mang thai lần
nữa. Tin đó không hề làm Elena nhụt chí. Cô ấy và chồng mình nộp đơn
xin một đứa con nuôi bị điếc khác, để nuôi dưỡng cùng với đứa con
gái ruột tật nguyền của cô ấy. Trước khi đơn được phê chuẩn, cô ấy
nhận ra rằng điều kỳ diệu của chính bản thân mình đã xảy ra. Cô ấy
đã mang thai với đứa con thứ mười, cũng là đứa con út của cô ấy.
NDEs – Trải
nghiệm cận tử đã không hề trở thành kiến thức phổ biến cho đến
những năm 1970s khi Tiến sĩ Elisabeth Kubler-Ross và Tiến sĩ Raymond
Moody tiến hành nghiên cứu sâu về hiện tượng này và viết quyển sách
Cuộc sống phía sau cuộc sống - Life After Life. Trong suốt thời gian
đó, Elena đã đọc về một số trong những trường hợp này trên báo tin
vắn khổ nhỏ. Cô ấy đã rất phấn khích khi nhận ra rằng trường hợp
của cô ấy không phải là duy nhất. Cô ấy còn nhớ mình vẫy tờ báo và
hét lên với gia đình mình, “Nhìn này, điều này đã thực sự xảy ra
với cả những người khác.” Cô ấy đã không còn cần xác nhận gì trong
suốt những năm đó, nhưng sự thật rằng những người khác cũng trải
nghiệm sự kiện kỳ lạ này đã mở ra cánh cửa đến với những khả năng
của hiện tượng tâm linh.
Vào lúc này,
đã có nhiều người trong nhóm muốn trải nghiệm thôi miên hồi quy, và
tôi đã lên nhiều lịch hẹn. Tôi đã luôn cảm thấy một đối tượng nghiên
cứu tốt có thể sẽ đến từ nhóm này nhưng cho đến lúc này, họ chỉ
trải nghiệm những trạng thái thôi miên bình thường, theo kiểu “chuẩn mực”
mà thôi. Sự quan tâm đến thuyết siêu hình của nhóm người này đã không
làm tăng thêm những sự kỳ lạ hay thay đổi những hình mẫu tôi đã quan
sát được quá nhiều lần trong quá khứ.
Tôi chưa bao
giờ biết rằng tôi đang tìm kiếm điều gì cho tới khi tôi tìm thấy nó.
Tôi đang làm việc với một số đối tượng nghiên cứu và nhận được khá
nhiều thông tin nhưng tôi luôn luôn chú ý tìm kiếm một đối tượng để
thôi miên khác. Đây là đối tượng có ích nhất đối với nghiên cứu của
tôi bởi vì khả năng đi vào trạng thái hôn mê rất sâu của họ, đến nỗi
họ có thể chuyển đổi hoàn toàn bản chất con người mình thành một
người khác. Họ rất khó để tìm được, nhưng tôi tin điều này hoàn
toàn có thể xảy ra, bởi vì tôi làm việc với rất nhiều người. Tôi
đã không hề biết rằng người mà sẽ nổi lên từ trong nhóm và nhấn
chìm tôi một cách nhanh chóng vào chuyến phiêu lưu mới này lại chính
là con người chín chắn, trầm ổn và đầy nhiệt huyết kia – Elena.
Tôi biết rằng
câu chuyện tôi sắp kể đây về sự kết hợp của tôi với Nostradamus sẽ
nghe có vẻ như quá hoang đường đến nỗi nhiều người hay hoài nghi sẽ
nói rằng đây hoàn toàn là bịa đặt. Nhưng tôi biết rằng vừa làm một người
vợ, một người mẹ và người làm công ăn lương thì sẽ vô cùng bận bịu, không
có lý gì Elena đã cố gắng tạo ra một trò lừa gạt công phu đến vậy.
Cuộc gặp với nhóm người này đã trở thành một trong những thứ giải
khuây hiếm hoi trong lịch trình bận rộn của cô ấy, nhưng gia đình cô
ấy có vẻ như luôn được ưu tiên.
Khi cô ấy nhìn
thấy những người khác đăng ký lịch hẹn cho những buổi hồi quy (tiền
kiếp), cô ấy đã hỏi liệu cô ấy cũng có thể thử không. Động cơ của
cô ấy xuất phát hoàn toàn từ tò mò, cô ấy đã chỉ muốn xem xem được
thôi miên là sẽ cảm thấy như thế nào mà thôi. Cho tới khi cô ấy tham
gia vào nhóm, những thứ cô ấy đã đọc hoàn toàn chỉ bao gồm tiểu
thuyết kinh dị, kiểu như của Stephen King. Cô ấy bây giờ đã băn khoăn khi
nghiên cứu về hiện tượng tâm linh nhưng lại biết rất ít về sự luân
hồi chuyển kiếp. Cô ấy nói rằng cô ấy chưa bao giờ từng nghĩ rằng
trước đây mình đã từng sống qua nhiều kiếp sống rồi.
Trong buổi đầu
tiên của cô ấy, tôi đã rất ngạc nhiên vì cô ấy dễ dàng đi vào trạng
thái được thôi miên sâu. Cô ấy đã hoàn toàn phá tan cái lý thuyết
rằng các thân chủ được nghiên cứu sẽ chọn cách an toàn và chỉ thuật lại
một cuộc đời mà họ thấy quen thuộc với mình. Cô ấy bước vào một
cảnh với cảnh quan xung quanh quá kỳ lạ đến nỗi tôi đã không biết cô
ấy đang ở đâu cả. Tôi thường có thể xác định địa phương nào thông qua
việc hỏi về những tòa nhà, trang phục, điều kiện sống, và mọi thứ
xung quanh, nhưng những tòa nhà là loại mà tôi đã chưa từng nghe qua bao
giờ. Cô ấy mô tả cuộc đời của một người lái buôn trên một vùng đất
xa lạ, nơi mà xác của những nhà sư đã chết được xếp theo những bức
tường của một ngôi đền Phật giáo. Người đàn ông này đã chết khi một
cây cầu treo rơi xuống một khe núi. Lát sau khi cô ấy tỉnh lại, cô ấy
đã vẽ một bản phác họa những tòa nhà bởi vì cảnh vật đầu tiên
này đã là tất cả những gì cô ấy nhớ từ toàn bộ buổi hồi quy (tiền
kiếp). Chúng trông có vẻ như thuộc về phương Đông nhưng không chỉ ra
được là Nhật hay Trung Quốc.
Elena đã chứng
minh trong suốt buổi đầu tiên này mình là một đối tượng được thôi
miên xuất sắc, vì vậy tôi đã giao ước với cô ấy bằng một từ khóa để
loại bỏ đi sự dẫn dắt (vào trạng thái thôi miên sâu) rườm rà tốn thời
gian nếu chúng tôi làm việc với nhau lần nữa. Tôi đã có những từ
khóa hiệu quả khá thành công, thậm chí là lâu dài đến tận một năm sau
khi chúng được xác lập. Tiềm thức chấp nhận chúng dễ dàng như thể
chúng mới được nêu ra ngày hôm qua.
Cho tới buổi
đầu tiên, Elena đã không hề có kinh nghiệm với loại trạng thái được
thôi miên nào, và cô ấy đã rất phấn khích về kết quả của buổi hồi
quy.
Bởi vì tôi
luôn tìm kiếm những người có thể được thôi miên sâu, tôi đã muốn làm
việc với cô ấy ngoài những người khác mà tôi đã và đang thu thập
thông tin từ họ. Cô ấy sẵn lòng nếu cô ấy có thể sắp xếp nó vào
lịch trình bận rộn của cô ấy. Trong những tháng tiếp theo, điều này
lại trở thành vấn đề lớn nhất. Bởi vì gia đình cô ấy là rất quan
trọng với cô ấy, cô ấy thường hủy những buổi hẹn ngay sát giờ bởi
vì những thứ xảy ra trong cuộc sống riêng của mình. Điều này nhấn
mạnh sự thật rằng nhóm nghiên cứu về thuyết siêu hình và thôi miên hồi
quy không phải là một phần bắt buộc, đam mê nồng nhiệt trong cuộc
sống của cô ấy. Mặt khác, chúng gần như là phần phụ thôi. Cô ấy đã
cảm thấy cô ấy tìm ra một hệ thống niềm tin mới, quan trọng nhưng nó
không phải là ưu tiên hàng đầu trong cuộc sống của cô ấy. Gia đình cô
ấy và công việc của cô ấy đã ngốn hầu hết thời gian của cô.
Vào buổi hẹn
thứ hai, tôi đến nhà hàng của cô ấy gần giờ đóng cửa. Bởi vì cô ấy
không lái xe, nên tôi định đưa cô về nhà sau khi xong việc cho một buổi
hồi quy trước khi chồng và con của cô ấy về và yêu cầu sự chú ý của
cô. Nhà hàng vẫn rất đông người. Cô ấy giải thích rằng sự tăng đột
ngột của lượng khách du lịch có nghĩa là họ phải tiếp tục mở cửa
thêm khoảng một giờ đồng hồ nữa và đến giờ đó thì sẽ là quá muộn
cho một buổi hồi quy. Bởi vì tôi chưa bao giờ chịu thua trong việc tìm
người để hồi quy, tôi đã định rời đi và gọi những người khác trong
danh sách chờ đến.
Nhưng cô ấy
dứt khoát nắm cánh tay tôi lại và dẫn tôi đến một quầy “Vui lòng đợi
ở đây một chút thôi” cô ấy năn nỉ. “Vài thứ rất kỳ lạ đã xảy ra.
Tôi phải nói về nó. Chỉ là chờ tới khi tôi cho vài trong số những
người này được phục vụ đã.” Biểu cảm trên gương mặt cô ấy và giọng
nói của cô ấy có vẻ quá nghiêm túc đến nỗi tôi đã liền đồng ý. Suốt
khoảng nửa tiếng đồng hồ, tôi ngồi khuấy nước Coke và ngắm nhìn xung
quanh trong khi cô ấy bận bịu hối hả trước sau từ nhà bếp, thỉnh
thoảng lại nháy với tôi một nụ cười để cam đoan với tôi rằng điều
đó là quan trọng.
Cuối cùng
cũng có một khoảng nghỉ tạm thờI, cô ấy vội vã lau tay vào tạp dề
của mình và ngồi xuống đối diện tôi. Nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay
của mình, cô ấy đã nói với sự hứng khởi to lớn, “Tôi rất vui vì bà
đã đợi. Tôi không thể giữ điều này lâu hơn được nữa. Tôi đã có một
trải nghiệm quá lạ lùng. Không điều gì như nó từng xảy ra trước đây
trong cuộc đời tôi.”
Cô ấy giải
thích rằng việc bất ngờ xảy ra khoảng vài đêm trước, khi cô ấy định
đi ngủ. Cô ấy đã biết cô ấy vẫn còn thức khi cô ấy cảm nhận được
hình dáng của một người đàn ông đứng cạnh bên giường của cô. Một
tình huống mà thông thường hẳn đã gây ra kinh hãi, nhưng thay vào đó,
cô ấy lại cảm thấy một sự bình tĩnh trầm lặng. Nhân vật này xác
định anh ta là Andy, người hướng dẫn của cô.
“Bà phải
hiểu,” cô ấy nói, “rằng không có thứ nào như vậy từng xảy ra với tôi
trước đây. Tôi thậm chí còn không biết “người hướng dẫn” là gì và
tôi chắc chắn không biết bất kỳ ai tên Andy.”
Tôi kiên nhẫn
giải thích rằng từ công việc của mình, tôi đã tìm ra rằng mỗi người
đều có một “người hướng dẫn” và thỉnh thoảng nhiều hơn một người
được ấn định cho họ trước khi họ được sinh ra. Những người này thỉnh
thoảng được gọi là những “thiên thần hộ mệnh” (guardian angels), và
mục đích của họ là để giúp chúng ta trên chuyến hành trình cuộc
đời của chúng ta. Cô ấy có thể chấp nhận điều đó bởi vì nó là
một lời giải thích hợp lý, đặc biệt là khi nó phù hợp với nền giáo
dục Cơ đốc giáo của cô ấy. Nhưng điều khiến cô ấy thậm chí còn bối
rối nhiều hơn là những gì anh ta đã nói với cô.
“Anh ta nói
rằng chuyện tôi tiếp tục làm việc với bà là tối quan trọng. Sau đó
anh ta đưa tôi một thông điệp dành cho bà.” Cho tôi? Điều đó hoàn toàn
là một sự ngạc nhiên. “Nó thật không thể hiểu nổi với tôi, nhưng anh
ta nói rằng bà sẽ hiểu. Anh ta nói rằng những quyển sách của bà
phải được xuất bản, rằng bà không được từ bỏ. Anh ta còn nói rằng
có những người “ở trên” đang lo lắng rằng bà có thể sẽ mất hết hy
vọng và nhụt chí. Họ muốn bà biết rằng những quyển sách là vô
cùng quan trọng.”
Đây là một
trải nghiệm kỳ lạ bởi vì tôi đã không hề biết rõ Elena vào thời
gian đó, và tôi đã không hề thảo luận gì về việc viết lách của tôi
với cô. Cô ấy cũng không hề biết gì về những quyển sách của tôi, nội
dung chúng về những điều gì hay những vấn đề tôi đã đang gặp, để có
thể mang chúng đến tay những nhà xuất bản. Cô ấy cũng không hề biết
về những sự việc nản lòng gần đây, thứ mà đã khiến tôi tuyệt vọng
về việc liệu có nên đem chúng xuất bản. Tôi đã biết rằng tôi sẽ
không từ bỏ, nhưng tại thời điểm đó tôi đã cảm thấy quá đơn độc và
đã hy vọng có ít nhất một dấu hiệu nhỏ nhoi của sự khích lệ rằng
công trình của tôi sẽ không trở thành lãng phí. Có lẽ đây chính là
dấu hiệu đó. Nó hẳn phải là đúng bởi vì Elena đã chỉ truyền đạt
một thông điệp cô ấy không hề hiểu được. Đó chính là điều khiến cô
ấy bối rối, bởi vì cô ấy đã không thực sự biết được ý nghĩa của
thông điệp nhưng cảm thấy thôi thúc để chuyển lời lại với tôi. Nếu
đây là ai khác, cô ấy hẳn đã do dự về việc có nên nói với họ hay
không, vì sợ bị nhạo báng.
Cô ấy thở dài
một hơi nhẹ nhõm khi tôi bảo cô ấy tôi đã hiểu. “Tôi nhận ra rằng
những quyển sách là quan trọng và tôi muốn chúng được xuất bản,
nhưng tôi không phải là vấn đề. Vấn đề là tìm một nhà xuất bản và
tôi có vẻ như đang bế tắc với chuyện này.”
Cô ấy không có
câu trả lời cho điều đó bởi vì giải pháp không phải là một phần
của thông điệp. Nó chỉ có ý nghĩa về hy vọng và khích lệ. Đây là
trải nghiệm đầu tiên của tôi với những thứ đại loại như vậy. Có lẽ
buổi thôi miên đầu tiên đã mở ra sự thức tỉnh tâm linh của cô ấy
nhiều hơn những gì chúng tôi nghĩ. Cô ấy nói rằng cô ấy nghiêm túc
muốn mở rộng những khả năng về tâm linh của mình và đã thực hành
thiền định, điều mà cô ấy đã chưa bao giờ làm trước đây. Có lẽ cô
ấy đã có một khả năng tiếp thu tự nhiên, thứ mà bắt đầu biểu hiện
rõ hơn. Bất kỳ thứ gì gây ra trải nghiệm lạ lùng này, tôi đã rất
mừng rằng nó đã không khiến cô ấy sợ hãi. Nếu như điều đó xảy ra,
cô ấy hẳn là sẽ có thể khép lại mọi cuộc dạo chơi đến thế giới
của những điều chưa biết và chuyến phiêu lưu của chúng tôi chắc hẳn
đã không bao giờ thành hiện thực.
Khoảng vài
tuần trước khi Elena cuối cùng cũng tìm được thời gian trong lịch
trình bận rộn của cô ấy, cho một buổi thôi miên hồi quy. Buổi thôi miên
được tổ chức tại nhà của cô ấy với sự hiện diện của một trong số
các cô con gái của cô. Tôi đã dùng từ khóa và quan sát trong khi cô ấy
nhanh chóng và dễ dàng tiến vào trạng thái thôi miên sâu. Sau đó tôi
dẫn cô ấy đi tới một cuộc đời quan trọng đối với cô. Tôi thường làm
điều này khi đối tượng không có mong muốn cụ thể nào để tìm ra
nguồn cơn của những nỗi sợ, vấn đề, hay những mối quan hệ nhân quả
với những người khác trong cuộc đời họ. Thay vì chờ cho điều gì đó
đến một cách ngẫu nhiên, tôi dẫn dắt để họ mở ra một một cuộc đời
mà có tầm quan trọng liên quan đến cuộc đời họ hiện đang sống này.
Thông thường, những sự hiểu biết sâu sắc đáng kinh ngạc được khám
phá ra bằng cách này.
Khi tôi đếm
xong, Elena nhận ra cô ấy là một người đàn ông đang nhìn vào một bức
tường bằng đá phiến to, bao quanh một thành phố lớn. Sau đó, cô ấy đi
xuống một con đường trong thành phố. Thông qua biểu cảm trên gương mặt
cô, tôi có thể nói rằng cô ấy đang bị xáo trộn bởi một thứ gì đó.
Tôi đã hỏi liệu có điều gì đang làm phiền cô ấy không và cô ấy đã
trả lời, “Tôi phải đến gặp thầy.” Khi tôi hỏi thêm nhiều thông tin hơn,
cô ấy trở nên khó chịu hơn nữa và chần chừ về việc nói ra. Một cuộc
tranh đấu âm thầm nhưng có vẻ như đang rất dữ dội bên trong cô ấy. Biết
được đây không phải là thứ mà cô ấy có thể nói ra, nhưng lại rất
muốn chia sẻ với tôi. Có những sự ngưng trệ kéo dài. Câu trả lời
của cô ấy ngắn và được phủ lên bằng một cảm giác nghi ngờ không dễ
dàng gì, như thể là cô ấy đã không chắc chắn được liệu cô ấy có nên
nói về điều này hay là không.
Tôi cố gắng
cam đoan với cô ấy. Tôi đã từng gặp trường hợp này trước đây rồi. Nó
thường xảy ra khi có liên quan đến vài loại bí mật. Hoặc là người đó
thuộc về một tổ chức riêng tư hoặc bí ẩn nào đấy, họ có dính dáng
đến thứ gì đó bí mật hoặc nó là vài thứ họ đơn giản không thể
nói ra. Khá thường xuyên, như trong tác phẩm của tôi với vị thầy
người Essene trong quyển sách của tôi “Jesus và những người Essene”
(Jesus and the Essenes), và tác phẩm của tôi về những linh mục người
Druids cổ, họ đã bị bắt thề phải giữ bí mật và không thể tiết lộ
những điều này với ai, và thường chịu nỗi đau của cái chết. Bất kể
là họ muốn trả lời những câu hỏi của tôi đến bao nhiêu, trong trường
hợp như thế này, tôi đang yêu cầu họ đi ngược lại với những nguyên tắc
đạo đức cơ bản của cuộc đời tiền kiếp đó. Thường thì tôi có thể
dẫn dụ họ bằng việc hỏi một cách khéo léo hay là cố để tạo cảm
giác tin tưởng. Nhưng đã có những lúc không thứ gì có thể xuyên qua
được loại vỏ bọc này. Tôi nghi ngờ đây có phải là trường hợp như
vậy không bởi chuyển động mắt của Elena, biểu cảm gương mặt, và
những câu trả lời ngập ngừng.
Khi tôi hỏi về
người thầy, tất cả những gì cô ấy nói là ông ấy là một người rất
nổi tiếng, phải dạy trong bí mật. Giọng của cô ấy cho tôi biết rằng
cô ấy cho rằng tiết lộ bấy nhiêu đây đã là một sự phản bội. Tôi đã
cố để trấn an cô ấy rằng tôi hiểu những lý do của cô ấy để phải
cẩn thận và cố lấy nhiều thông tin hơn. Có một sự dừng lại rất lâu
khi tôi hỏi liệu ông ấy có gặp nguy hiểm nếu cô ấy kể về ông ấy hay
không. Cô ấy đã cố để quyết định có nên trả lời hay là không. Quá
trình này vô cùng nhàm chán tẻ nhạt đối với tôi. Mặc dù cô ấy hoàn
toàn trong một trạng thái thôi miên, câu trả lời của cô ấy đã đến một
cách chậm rãi với sự cảnh giác, đo lường cẩn thận. Giọng cô ấy đã
rất nhẹ và thư giãn. Điều này khiến những gì xảy ra tiếp theo thậm
chí còn khó đoán hơn trước.
Có một khoảng
dừng sau câu hỏi cuối của tôi, sau đó một giọng nói tự tin, oang oang
bất thình lình vọt ra gọi tên tôi. “Dolores! Đây là Andy. Tôi là người
hướng dẫn của Elena. Cô ấy chưa sẵn sàng cho điều này đâu!” Tôi đã vô
cùng hoảng hồn đến nỗi tôi suýt chút nữa là đánh rơi micro.
Nói tôi ngạc
nhiên là đã nói giảm đi rồi đấy. Tôi đã quá quen với những điều khó
lường trước khi tôi làm việc, nhưng điều này đã khiến tôi hoàn toàn
ngạc nhiên đến mức bối rối. Tôi đã nhớ Elena từng nói rằng bóng
người xuất hiện cạnh giường của cô ấy để truyền lại thông điệp cho
tôi đã tự xưng bản thân anh ta là Andy. Cho dù ở đây tôi đang giao thiệp
với người hướng dẫn, thần hộ mệnh, hay với tiềm thức của cô ấy,
tông giọng đó đã vô cùng quyền lực tới nỗi tôi nghĩ rằng tốt hơn là
mình không tranh luận với “nó”. Tính cách này đang nói với một tốc
độ bình thường và vô cùng tự tin. Thậm chí nếu đấy là tiềm thức
của cô ấy, “nó” đã rất quan tâm tới lợI ích của cô ấy, vì vậy tôi
chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì được gây ra từ việc trò chuyện
với “nó”. Tôi chắc chắn rằng nếu Elena chưa sẵn sàng, thì chúng tôi
có thể dừng lại một cách dễ dàng, thậm chí cho dù tôi chưa thấy
bất kỳ thứ gì trong những thứ chúng tôi đang thảo luận là vấn đề
cả.
Anh ta tiếp
tục, “Cô ấy đang bối rối. Và trong khi cuộc đời với Nostradamus này
đã xảy đến với cô ấy, cô ấy chưa sẵn sàng để nhìn lại nó lắm đâu.”
Nostradamus? Anh
ta có ý gì? Elena đã từng trải nghiệm một kiếp sống với nhà tâm
linh vĩ đại đó sao?
Một cái liếc
mắt qua con gái của cô ấy cho thấy rằng cô bé thậm chí còn bối rối
hơn là tôi khi nghe những thứ lạ lùng kia thoát ra từ mẹ của cô bé.
Tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là nhún vai. Sau tất cả, tôi
vốn là phải điều khiển được buổi thôi miên thậm chí cho dù tôi không
biết chuyện gì đang diễn ra. Tôi luôn dùng ánh sáng trắng để bảo vệ,
nhưng tôi muốn chắc chắn rằng thực thể này chỉ đang cố gắng giúp đỡ
cô ấy mà thôi.
D: Tôi muốn anh
nhận ra rằng lợi ích của cô ấy là mối quan tâm chính của tôi. Nó rất
quan trọng đối với tôi rằng cô ấy được bảo vệ và chăm sóc.
E: Ồ, vâng! Tôi
biết rồi. Chúng tôi rất hài lòng với cách mà bà đối xử với những
thân chủ của bà. Đây là lý do tại sao chúng tôi thích làm việc với
bà, bà rất có tính bảo vệ. Tôi đã cố làm điều này trước đây. Cô ấy
rất cứng đầu, nhưng cô ấy sẽ… cô ấy sẽ tốt thôi. (Giọng nói nghe như
một người mẹ khiển trách đứa con của mình.)
D: Có thể sau
này, khi cô ấy sẵn sàng cho điều đó, chúng tôi có thể phân tích cuộc
đời tiền kiếp này mà cô ấy đã bắt đầu.
Đã không có
thời gian để tự hỏi cái gì trong số này vì tôi đã được hướng dẫn
để dẫn cô ấy đến một nơi khác cho lần này. Đây là lần đầu tiên một
điều như vậy đã xảy ra với tôi, trong khi thực hiện một buổi hồi quy.
Nhưng khi tôi đồng ý, thực thể này đã rất vui mừng vì tôi đã hợp
tác.
D: Anh có muốn
dẫn cô ấy đến với cảnh nào đó mà cô ấy có thể nhìn vào một cách
thoải mái hay không?
E: Tôi muốn
thà rằng bà làm như vậy đi. Tôi nghĩ một trong những kiếp gần đây hơn
của cô ấy sẽ dễ chịu cho cô ấy hơn. (Dừng). Thế kỷ thứ 16.
Tôi đã đang
chuẩn bị dẫn cô ấy tới kiếp sống đó, nhưng giọng nói ngăn cản tôi.
Rõ ràng anh ta chưa nói chuyện xong với tôi. Lại lần nữa tôi bị giật
mình. Không có thứ nào như vậy là quá trình thường gặp trong những buổi
hồi quy.
E: Cô ấy có
nói với bà tôi đã cảm thấy thế nào phải không? Rằng tôi muốn bà
tiếp tục với những gì bà đang làm. Tất cả chúng tôi đều muốn vậy.
D: Vâng, nhưng
anh hẳn là đã biết được những khó khăn tôi đang phải đối mặt.
E: Đúng, nhưng
chúng sẽ qua thôi. Bà chỉ đang được thử thách mà thôi.
D: Đôi khi tôi
cảm thấy là tôi bị thử thách nhiều quá rồi đấy!
E: Đừng cảm
thấy như vậy và đừng để mình bị nản lòng. Những điều bà đang làm
là rất quan trọng. Bà biết đấy, tất cả chúng tôi đều đang quan sát
và một vài trong chúng tôi bị ức chế bởi vì chúng tôi không thể nói
chuyện.
D: Anh có biết
người hướng dẫn của tôi không?
E: Không. Không
có ai trong chúng tôi là biết về nhau, theo một cách độc lập hay là
cá nhân, bởi vì tất cả chúng tôi đều đang ở những mức độ khác nhau.
Và một vài đang ở một mức độ cao hơn so với tôi. Nhưng chúng tôi…. Bà
phải thứ lỗi cho tôi, tôi thường dùng những từ cô ấy biết. Có vài
thứ mà chúng tôi ý thức được. Nó giống như bà nhận thức được về
không khí nhưng bà không thể nhìn thấy nó. Một mặt bằng chung cho
chúng ta sẽ được tìm thấy thôi. Thậm chí một người hướng dẫn cũng
có thể bị lo âu về việc liệu đấy có phải là một con đường đúng
đắn để chọn hay không. Tất cả mọi người đều đang trên những con đường
đúng đắn cả, chỉ là có một số con đường hơi quanh co hơn mà thôi. Cố
gắng tiếp tục; sẽ rất tốt cho những người có cơ hội đọc được những
quyển sách của bà. Cũng có những thế lực tiêu cực chống lại điều
này. Nó…. Ồ, cách đơn giản nhất để giải thích nó là, tôi gọi họ
là “những đứa trẻ nhỏ”. Họ không muốn nhìn thấy sự tiến bộ đạt
được bởi nhiều người mà không phải trải qua quá nhiều đời kiếp khác
nhau. Và chúng ta đã tới một thời điểm khi mà sự giác ngộ dành cho
tất cả mọi người đều có thể xảy ra. Và điều này đang bị chống lại
hoặc là vùi dập, tôi nên nói là như vậy. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng sự vùi
dập xảy ra giữa những người không am hiểu, nhưng ngay bây giờ điều này
cũng đang xảy ra ở những tầng mức khác nhau. Phản ứng của công chúng
sẽ có hứa hẹn tốt. Bà sẽ lấy được nhận thức từ công chúng rằng
đây là sự thật và cũng có một nhóm nhỏ sẽ thách thức nó và chống
lại nó. Nhưng những gì bà làm là rất quan trọng. Bà không được để
mình bị chệch hướng. Tôi có thể nhận thấy, cũng như là những người
khác, là bà đang trở nên vô cùng nản chí. Và đây là lý do tại sao
nó rất quan trọng để cho bà biết rằng bà phải cố gắng tiếp tục.
Thực thể sau
đó tiếp tục đưa tôi lời khuyên về nơi nào để gửi bản thảo và các yếu
tố thời gian có liên quan, tất cả những thứ đó thật đáng ngạc nhiên
đều đã xảy ra từ ngày hôm đó. Anh ta cũng khuyên rằng nên phản đối
dứt khoát việc cho phép bất cứ ai muốn cắt bớt đi phần tài liệu về
Chúa Jesus, thứ mà, Elena không hề biết, đã được gợi ý bởi hai công
ty. Anh ta sau đó đưa một thông điệp cho Elena, bảo cô ấy cách thiền
định và trở nên dễ tiếp thu hơn khi anh ta cố giao tiếp và khuyên nhủ
cô ấy. Anh ta nói rằng cuộc đời mà cô ấy đã nhìn thoáng qua vào
đoạn đầu của buổi thôi miên là rất quan trọng và chúng tôi sẽ được
cho nhìn thấy nó sau này. Anh ta sau đó yêu cầu tôi dẫn cô ấy tới năm
1800s lần nữa, nơi mà cô ấy sẽ tìm thấy một kiếp sống cô ấy có thể
xử lý một cách thoải mái hơn.
Sau khi chào
tạm biệt thực thể tuyệt vời này, tôi dẫn cô ấy đến thời đại mà anh
ta đã chỉ ra cụ thể. Cô ấy ngay lập tức đi vào một cuộc đời bình
thường, liên quan đến một phụ nữ kết hôn với một người nông dân trồng
lúa mì chăm chỉ ở Kansas vào những năm 1800s. Sau cái chiều hướng bất
ngờ mà buổi hồi quy này đã rẽ vào, nó thật nhàm chán để lắng nghe
cô ấy nhớ lại kiếp sống đó. Những chi tiết kém quan trọng, nhưng
điều này cho thấy khoảng thời gian điều chỉnh mà tiềm thức của cô
ấy đã trải qua.
Cho dù đó có
thật sự phải là người hướng dẫn của cô ấy hay là tiềm thức của cô,
thực thể đã đến để trò chuyện và đưa ra hướng dẫn, điều đó chỉ gia
cố thêm vào niềm tin của tôi rằng thông thường, trong giai đoạn đầu
tiên của nghiên cứu của tôi với những đối tượng mới, “họ” sẽ không
bao giờ được đưa cho thân chủ một cuộc đời mà thân chủ không thể nào
xử lý được. Đây là lý do tại sao mà thân chủ thường nhớ lại một
kiếp sống tẻ nhạt và tầm thường. Đây luôn là kiểu mà tôi đã tìm
thấy. Điều khiến buổi thôi miên này trở nên vô cùng lạ lùng là việc
trước đó tôi đã chưa bao giờ có sự can thiệp trực tiếp từ bất kỳ
thứ gì, đừng nói là thứ đó lại xác nhận nó là một phần bản chất
riêng rẽ. Đây đã là một trải nghiệm rất kỳ lạ, nhưng tôi phải liên
tục nhắc nhở bản thân mình rằng với loại hình công việc này, sự kỳ
lạ nên được dự đoán trước. Con gái của cô ấy đã kinh ngạc y như tôi
bởi sự xâm nhập bất ngờ bởi người hướng dẫn của Elena. Còn kinh ngạc
hơn khi tôi bảo cô bé đây là lần đầu tiên điều này xảy ra.
Khi tỉnh lại,
Elena đã rất vui mừng với sự hồi quy về người nữ nông dân cho dù tôi
cảm thấy nó rất tẻ nhạt. Cô ấy đã ngạc nhiên khi tôi bảo Andy của cô
ấy đã cắt ngang thôi miên. Cô ấy không hề có chút ký ức gì về nó.
Nhưng cô ấy đã nhớ mình cảm thấy khó chịu trong suốt quãng đầu tiên
của thôi miên.
“Tôi không nhớ
nhiều về những gì đã xảy ra, nhưng tôi đã cảm thấy khó chịu, như
thế tôi đã bằng cách nào đó bị xâm phạm sự riêng tư. Tôi cảm thấy
rất mạnh mẽ rằng đó là một kiếp sống thực sự đã xảy ra. Nó là
thứ gì đó về một người thầy, và những bài giảng của ông ấy đã
rất bí mật vào thời đó. Tôi cảm thấy rất không dễ dàng gì dù là
chỉ nói về nó thôi. Tôi đã trở nên rất xúc động trong lòng, như thể
tôi đang vi phạm một loại quy tắc hay gì đó. Bà có hiểu được ý tôi
không?”
Tôi hỏi cô ấy
liệu cô ấy biết gì về nhà tiên tri ở thể kỷ thứ 16, Nostradamus
không. Cô ấy chưa bao giờ nghe đến tên của ông ấy và thậm chí không
thể phát âm tên của ông.
Có lẽ đây là
lý do người hướng dẫn của cô ấy đã can thiệp, anh ta có thể cảm
nhận được sự rối loạn diễn ra bên trong cô ấy. Tất cả những gì tôi
có thể thấy là cô ấy đã bị làm phiền. Thông thường đối tượng nghiên
cứu – chủ thể có thể trở thành khách thể hoặc nhảy ra khỏi một
cảnh đến một cảnh khác, nếu có thứ gì đó làm phiền họ. Họ cũng
có thể sẽ tự đánh thức mình dậy nếu trải nghiệm trở nên quá khó
chịu. Rõ ràng Elena đã cần sự can thiệp của người hướng dẫn của cô
ấy. Ai mà biết được? Tôi đã không chắc mình nên nghĩ gì về điều
này. Tôi là người cuối cùng biết được chuyện gì thật sự đã xảy ra
hay tại sao nó lại xảy ra. Toàn bộ điều này cũng khiến Elena bối
rối, và tôi biết cô ấy đã ở trong một trạng thái thôi miên đủ sâu đến
nỗi cô ấy đã không có chút điều khiển ý thức nào qua những chuyện
đã xảy ra. Người hướng dẫn của cô ấy cũng đã nói về những thứ mà
Elena đã không có kiến thức gì về chúng. Bất kể là điều gì đã xảy
ra, tôi cảm thấy thoải mái với nó. Sự tò mò của tôi đã được khơi
mào, và tôi nghĩ rằng kiếp sống cô ấy đã nhìn thoáng qua có lẽ rất
đáng để theo đuổi nếu như Andy cho phép điều này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.