Swaruu Transcripts 1770 - 😭🛡️🌍💭HỒI ỨC QUÁ KHỨ: Đằng sau nhiệm vụ: Swaruu de Erra – Sức khỏe (PHẦN 2)

 

Swaruu Transcripts 1770


HỒI ỨC QUÁ KHỨ: Đằng sau nhiệm vụ: Swaruu de Erra – Sức khỏe (PHẦN 2)

 

09-09-2025




Xin chào các bạn. Đây là Gosia Cosmic Agency. Chúng ta tiếp tục với phần hai. Đây sẽ là phần khá dài và có nhiều cuộc trò chuyện, nên các bạn theo dõi nhé.

 

Video này liên quan nhiều đến sức khỏe của Swaruu, cách cô ấy đối diện với vấn đề đó và cả sự cam kết của cô ấy đối với việc viết lách và công việc này như các bạn có thể thấy. Và các bạn cũng thấy điều đó trong video trước, khi Alenym đến cùng Li’lay’la và họ đã giúp đỡ, họ nhờ tôi giúp bảo vệ Swaruu. Ở đó các bạn có thể thấy mức độ quan tâm và tình yêu họ dành cho Swaruu.

 

Thật tuyệt khi nhìn thấy, họ chăm sóc lẫn nhau trên con tàu, và với Swaruu thì họ quý cô ấy lắm. Cô ấy như một ngôi sao trẻ sáng, và các bạn sẽ còn thấy điều này trong những cuộc trò chuyện hôm nay, họ luôn muốn bảo vệ cô ấy, và điều đó bao gồm cả chúng ta vì như các bạn đã thấy trong cuộc trò chuyện trước, chúng ta luôn có mặt để giúp, bảo vệ và hỗ trợ vì người của cô ấy luôn là ưu tiên, sức khỏe của cô ấy là ưu tiên.

 

Dù sao thì tôi không muốn dài dòng, bây giờ vào cuộc trò chuyện. Đây là cuộc trò chuyện với Rashell. Rashell có mặt từ đầu, và để tôi trích nguyên lời cô ấy mô tả bản thân bằng chính lời cô ấy: “Tôi chính thức đại diện cho Taygeta ở đây như thành viên Hội đồng Cao cấp của Taygeta và cũng là đại diện của Taygeta trước Liên đoàn. Một dạng đại sứ theo thuật ngữ loài người. Đại sứ giữa chủng tộc và nền văn minh Taygeta với các chủng tộc khác hiện diện ở đây. Cũng là đại sứ giữa Taygeta và Trái Đất.”

 

Dù sao, Rashell đã vắng mặt rất rất lâu rồi. Nên chuyện này không phải về cô ấy. Tôi chỉ đưa cuộc trò chuyện này vào vì đây là lần đầu tiên chúng tôi thực sự biết mức độ nghiêm trọng, mức độ tệ hại của sức khỏe của Swaruu.

 

Thưởng thức nhé.

 

-------

 

Tháng 10, 2018

 

Rashell: Tình hình là như sau. Mặc dù chúng tôi không nghĩ đây là một cuộc tấn công có chủ đích, nhưng từ một góc nhìn nào đó thì nó có. Tuy nhiên chúng tôi sẽ không đi sâu vào chuyện đó vì không có dữ liệu nào khác ngoài những gì hai bên, bạn và chúng tôi, có thể thấy. Tôi sẽ chỉ tập trung vào các sự kiện y tế trước mắt. Swaruu bị đột quỵ ở một trong hai mắt rồi sau đó gặp suy tim khá nặng. Điều này là do huyết áp luôn ở mức cao một cách liên tục. Tuổi trẻ của cô ấy che giấu vấn đề đó. Nhưng điều đó gây hiểu lầm.

 

Tôi biết cô ấy cố gắng nói rằng chúng tôi giống các bạn vì cô ấy muốn xóa bỏ khác biệt và sự chia cắt. Nhưng sự thật là hệ sinh lý của cô ấy không hoạt động như của các bạn. Cảm xúc của cô ấy biểu hiện ra cơ thể ngay lập tức. Cô ấy bị bắn phá liên tục bởi năng lượng tần số rất thấp. Năng lượng đó chủ yếu là tinh thần, thứ mà cô ấy trải nghiệm hàng ngày và trong nhiều giờ mỗi ngày. Áp lực và chỉ trích liên tục giữ cô ấy ở một tần số rất thấp, không phù hợp với tần số tự nhiên của cô ấy. Điều đó đã khiến cô ấy bệnh. Cô ấy đi lại được nhưng vẫn ở với người Andromedan trong cơ sở y tế của họ. Họ đã ngăn chặn một cơn đau tim lớn. Trong vài giờ tới, cô ấy sẽ được chuyển lên con tàu này nơi cô ấy sẽ nhận được chăm sóc y tế thích hợp. Chúng tôi có đội ngũ y tế lớn trên tàu.

 

Robert: Các anh sẽ đưa cô ấy tới Temmer chứ?

 

Rashell: Tôi không thể đưa Swaruu đi nếu cô ấy không muốn. Tùy cô ấy quyết định. Tôi chỉ hỗ trợ thôi.

 

Gosia: Tôi không biết cô ấy muốn gì vào thời điểm này. Nhưng tôi hy vọng điều cô ấy muốn sẽ có lợi nhiều hơn cho sức khỏe của cô ấy. Sức khỏe của cô ấy là ưu tiên. Và một câu hỏi: luôn có nhiều bình luận tích cực ngoài kia... họ không cân bằng mọi thứ lại sao? Rất nhiều người ủng hộ Swaruu.

 

Rashell: Tôi chưa nói chuyện chi tiết hay một mình với Swaruu. Nhưng những gì tôi có thể nói là không phải lúc nào cũng có sự cân bằng năng lượng. Thực tế là Swaruu không thể không tập trung vào tiêu cực bởi vì cô ấy diễn giải nó như là thất bại của chính mình. Vì trong xã hội của chúng tôi, thái độ tiêu cực như vậy đơn giản là không tồn tại.

 

Gosia: Tội nghiệp quá. Chúng tôi luôn cố an ủi cô ấy về chuyện này, nhưng cô ấy không nghe... dù tôi có cố thế nào. Ở đây chúng tôi đã quen bị chỉ trích rồi.

 

Robert: Đó là các cuộc tấn công Ma trận và trò đùa được trả tiền bởi ai đó. Chúng tôi cũng bị nhiều cuộc tấn công, nhưng chúng tôi bỏ ngoài tai.

 

Rashell: Họ giải thích với tôi là mỗi lần cô ấy nhận thấy một cuộc tấn công nhắm vào mình, cô ấy sẽ bị, tôi không có từ tiếng Tây Ban Nha ở đây, “một đợt tăng huyết áp” làm quá tải hệ thống của cô ấy càng ngày càng nhiều.

 

Gosia: Một sự tăng huyết áp nhanh và đột ngột. Ở đây cũng có chuyện đó, nhưng không đến mức này, và ở đây chúng tôi không biểu hiện nó nhanh như vậy.

 

Rashell: Ở đó, người ta quen bị chỉ trích. Ở đây, hiện tượng đó không xảy ra. Cô ấy tiếp nhận nó, thậm chí ở mức tiềm thức, như là thất bại của bản thân. Senetre, trưởng y tế trên tàu Toleka nơi Swaruu ở, không phát hiện gì bất thường vì Swaruu rất bướng và phủ nhận mọi vấn đề. Việc điều trị y tế cho cô ấy khó lắm. Nhưng huyết áp và các vấn đề tim mạch là những cảm xúc bị kìm nén. Rõ ràng Swaruu bỏ mọi thứ quá mức. Cô ấy sẽ lên tàu trong vài giờ tới. Cô ấy sẽ có thể nói chuyện với các bạn.

 

Gosia: Ôi thật sao? Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không nói chuyện được với cô ấy trong một thời gian dài. Tôi nghĩ cô ấy cảm thấy có lỗi vì bị tổn thương đến vậy. Cô ấy luôn nói, “Tôi lẽ ra phải biết hơn!” Nên cô ấy cố gắng kìm nén ảnh hưởng mà điều đó gây ra cho mình.

 

Robert: Tôi nghĩ đúng như vậy, Gosia. Cô ấy không bao giờ nói với tôi là cô ấy bị ảnh hưởng nhiều đến thế.

 

Rashell: Đúng vậy. Việc đó đánh mạnh vào lòng tự trọng của cô ấy, vì cô ấy có hình ảnh về bản thân là rất mạnh mẽ và kiên cường trong khi thực tế cô ấy chỉ là một cô bé nhỏ.

 

Cô ấy cũng nói với tôi là cô ấy tích tụ quá nhiều mối liên hệ, có nghĩa là cô ấy không thể truyền tải thông điệp của mình vì cô ấy dành toàn bộ thời gian trực tuyến với người này người kia, trả lời nhiều vấn đề cùng lúc.

 

Gosia: Vâng, cô ấy luôn than phiền về chuyện đó. Chúng tôi cố giúp cô ấy nhưng cô ấy luôn tự quyết định nói chuyện với nhiều người hơn.

 

Rashell: Vậy là cô ấy rơi vào cái bẫy của chính mình. Tâm trí và tinh thần của cô ấy rất mạnh, nhưng thân thể nhỏ bé của cô ấy không theo kịp. Cô ấy không nghỉ ngơi và rồi một cách logic đã tới điểm giới hạn.

 

Robert: Tất nhiên, rõ ràng rồi. Chúng tôi bảo cô ấy nghỉ suốt cả tuần khi ở Anh, nhưng cô ấy không nghỉ. Cô ấy làm việc càng ngày càng nhiều.

 

Rashell: Mắt cô ấy bị đột quỵ. Có thể là tim hoặc não, nhưng là mắt. Dù vậy, Swaruu vẫn tiếp tục làm việc với nhịp độ đó gần một tháng trước khi ngã quỵ. Cô ấy rất cứng đầu.

 

Gosia: Vậy Rashell, chúng ta nên làm gì?

 

Rashell: Tôi nghĩ để Swaruu tự quyết định. Nhưng tôi không thấy lựa chọn nào khác ngoài việc tái cấu trúc cách chúng ta làm việc, đặc biệt với Swaruu vì cô ấy tự hành hạ mình. Cô ấy không thể tiếp xúc với quá nhiều người, và cô ấy chỉ tự đổ lỗi vì không làm được hết nên càng đặt nhiều áp lực lên bản thân.

 

Gosia: Vâng, Rashell, tất nhiên! Nếu cần, cô ấy nên cắt cả liên lạc với chúng tôi. Liên hệ của chúng tôi không quan trọng hơn những thứ khác của cô ấy. Có lẽ chúng tôi có thể giúp bằng cách khác.

 

Rashell: Tôi biết có những người tốt ngoài kia. Không còn nghi ngờ gì. Chỉ là mọi thứ đặt lên một người duy nhất, Swaruu, người mà mặc dù cô ấy nghĩ mình thế nào thì cũng không thể tiếp xúc với quá nhiều người đồng thời mà không gây hậu quả nghiêm trọng cho sức khỏe.

 

Gosia: Tôi luôn nói điều này với cô ấy, Rashell. Cô ấy không nghe, như bạn biết. Khi chúng tôi đến Anh, cô ấy phải nghỉ ngơi, đó là kế hoạch. Cô ấy nói sẽ nghỉ. Rốt cuộc cô ấy lại làm nhiều hơn. Cô ấy livestream trên Telegram với nhiều người cùng lúc để trả lời câu hỏi.

 

Rashell: Buổi livestream đó chỉ làm cho sức khỏe cô ấy tệ hơn. Tôi hiểu các bạn là người chủ chốt trong công việc và liên hệ. Tôi không nghĩ cắt đứt quan hệ với các bạn là ý hay. Tôi chưa thể bình luận về những người khác nữa.

 

Robert: Cô gái bướng bỉnh và dữ dội.

 

Gosia: Thật đáng kinh ngạc. Tôi phần nào hiểu cô ấy về chuyện này. Tôi cũng có cảm giác lãng phí thời gian nếu không làm video, v.v., nhưng tôi cố dành thời gian nghỉ ngơi nữa. Quan trọng lắm! Và tôi đã nói chuyện này với cô ấy nhiều lần rồi.

 

Robert: Rashell, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể để mọi thứ trở về bình thường và để Swaruu hồi phục.

 

Rashell: Với khối lượng công việc cô ấy tự áp đặt như vậy, Swaruu có thể chết, và đây không phải là chuyện đùa. Đó là sự thật. Cái động lực đó đang giết cô ấy. Tôi dùng chữ đó vì đó là sự thật. Cô ấy có thể bị một cơn đau tim.

 

Gosia: Vậy thôi, chúng ta ngưng toàn bộ liên lạc về phương diện công việc đi.

 

Rashell: Chỉ là chuyện tái cấu trúc mọi thứ thôi.

 

Gosia: Được. Ý tưởng tái cấu trúc theo cách của bạn là gì?

 

Rashell: Cô ấy cần thời gian cho bản thân, để khỏi bệnh.

 

Robert: Hãy để cô ấy nghỉ ngơi bao lâu tùy thích...

 

Rashell: Tôi phải đi ngay vì lý do kỹ thuật. Nếu các bạn muốn, tôi có thể kết nối lại sau hai tiếng nữa.

 

Gosia: Đừng lo, Rashell, chúng tôi rất biết ơn thời gian và việc bạn giải thích mọi thứ. Nếu bạn muốn thì làm đi! Chúng tôi có mặt.

 

Rashell: Tôi sẽ đăng nhập lại sau hai tiếng nữa.

 

---

 

Rashell: Xin chào. Swaruu vẫn chưa lên tàu. Các bác sĩ ở Andromeda khăng khăng cô ấy nên ở đó lâu hơn chút, ít nhất cho tới ngày mai. Vì ở đó có thiên nhiên, còn ở đây mọi thứ đều nhân tạo.

 

Chuyện xảy ra là nghiêm trọng. Tôi biết người ta không liên kết từ đau tim với những cô gái gầy 17 tuổi. Nhưng ở đây mọi chuyện khác một chút. Người ta nói rằng đàn ông Taygeta được chuẩn bị tốt hơn cho loại áp lực đó nhờ tinh thần cạnh tranh của phái mạnh. Và Swaruu có những yếu tố làm nặng thêm.

 

Gosia: Cô ấy sẽ vào Med Pod y tế chứ? Theo tôi hiểu thì ra khỏi đó sẽ khỏe hẳn, đúng không?

 

Rashell: Vấn đề là cảm xúc. Med Pod y tế sẽ phục hồi cơ thể, nhưng nếu cô ấy tiếp tục lối sống như cũ thì chuyện sẽ lại xảy ra. Cô ấy phải thay đổi cách làm việc. Cô ấy có yếu tố làm trầm trọng thêm. Tôi đã biết cô ấy rất rõ từ khi cô ấy bắt đầu học với tôi và luôn giấu mình sau mái tóc mái dài đến tận mắt.

 

Swaruu lớn lên cô đơn, nên cô ấy rất ảnh hưởng khi bị từ chối vì điều cô ấy muốn là làm hài lòng mọi người. Cô ấy cần cảm thấy được yêu thương. Nhưng mong đợi đó không thực tế. Tuy vậy, cô ấy vẫn có nó. Swaruu làm vừa lòng người khác để cảm thấy được yêu thương, nhưng cô ấy bỏ quên bản thân. Cô ấy thú nhận với tôi rằng cô ấy từng trò chuyện với ba người trên ba tài khoản cùng lúc chỉ để đáp ứng kỳ vọng của mọi người. Dù bản thân việc này không sai, nhưng sống như vậy thì không thể không chịu hậu quả.

 

Robert: Làm sao chúng tôi giúp được, Rashell?

 

Gosia: Nếu cô ấy muốn quay lại, tôi khuyên cô ấy làm những gì cô ấy thích, và cô ấy luôn thích viết. Như vậy cô ấy có thể viết bài để chia sẻ với mọi người. Bài viết tiếp cận được nhiều người cùng lúc. Phải tiếp cận quần chúng, chứ không tán gẫu từng cá nhân. Và chúng tôi, như tôi đã nói, cũng đề nghị cô ấy dành ít thời gian với chúng tôi hơn, hoặc thậm chí không liên lạc.

 

Rashell: Gợi ý của các bạn hay đó.

 

Gosia: Cô ấy cũng có thể nghỉ hẳn, dưỡng sức.

 

Robert: Không đọc bình luận. Phớt lờ những gì họ nói xấu về cô ấy.

 

Gosia: Và viết từ xa. Trong bình yên.

 

Rashell: Tôi chỉ có thể đề nghị. Hoặc cô ấy có thể nói chuyện với vài người trong một nhóm như chúng ta đang làm bây giờ. Đừng dành hai tiếng cho mỗi người. Hoặc có thể làm như vậy với những người khác, còn với hai bạn vì hai bạn có quan hệ gần gũi hơn với cô ấy, có thể có một cơ chế tương tác trực tiếp khác.

 

Gosia: Ừ, dù tôi cũng đề nghị cô ấy rút lui hoàn toàn một thời gian, tái kết nối với thiên nhiên, rồi viết từ đó.

 

Robert: Đúng, đó là điều tốt nhất, ngắt kết nối bao lâu cô ấy cần.

 

Rashell: Swaruu không được xem YouTube, chuyện đó bắt buộc. Vấn đề là cô ấy rất bướng. Cô ấy không cho Senetre, bác sĩ, tiếp cận nên tình trạng mới nặng hơn.

 

Robert: Cô ấy phải bỏ cái đó. Nó có hại cho sức khỏe. Cô ấy mới 17 tuổi thôi.

 

Gosia: Mặt khác, tôi biết nếu cô ấy không làm gì… cô ấy cũng sẽ thấy tệ. Cô ấy muốn cảm thấy mình đang giúp được người khác. Nên ý tôi chỉ là viết tại nhà. Như vậy cô ấy sẽ cảm thấy trọn vẹn, chia sẻ kiến thức, nhưng không phải trực tuyến hay nhìn mọi thứ.

 

Robert: Tốt hơn là cô ấy nên quên chuyện này đi. Cô ấy đã gieo một hạt giống trong chúng tôi. Giờ là trách nhiệm chúng tôi tiếp tục truyền tải thông điệp của cô ấy.

 

Gosia: Cô ấy còn thích làm gì khác trong cuộc sống riêng tư? Vì tôi thấy mình trong cô ấy. Nếu ai bảo tôi quên công việc đi ra biển chơi, tôi cũng không làm. Tôi cảm thấy sứ mệnh mình là giúp đỡ. Nên… chúng ta phải tìm sự cân bằng.

 

Robert: Cô ấy thích leo núi và đi cùng Suzy.

 

Rashell: Tôi hiểu, Gosia. Cô ấy không có cuộc sống riêng tư. Cô ấy thậm chí không biết xử lý những lời tán tỉnh. Cô ấy sống cô lập, cả lối suy nghĩ của cô ấy khác phần lớn mọi người.

 

Robert: Vấn đề là cô ấy muốn tiếp tục tất cả chuyện này. Làm sao chúng ta ngăn cô ấy không tiếp tục công việc này?

 

Gosia: Các bạn có thể giao cho cô ấy một nhiệm vụ khiến cô ấy thấy hữu ích nhưng không căng thẳng.

 

Robert: Vấn đề tôi thấy là làm sao gỡ hết mớ suy nghĩ này ra khỏi đầu cô ấy.

 

Rashell: Là chuyện tần số. Cô ấy không thể sống trong 3D mà không bệnh. Nhìn vào những thứ 3D.

 

Gosia: Tôi hiểu, Rashell, nhưng làm sao chúng ta nói với cô ấy được?

 

Rashell: Tôi e là cô ấy, như tôi nói, cô ấy rất bướng.

 

Gosia: Rashell, nếu chúng tôi cắt liên lạc với cô ấy, cô ấy sẽ thấy tệ và buồn. Nhưng bạn nghĩ liệu có tốt hơn không?

 

Rashell: Tôi không biết.

 

Robert: Gosia, chúng ta sẽ phải cắt liên lạc với cô ấy, dù điều đó làm chúng ta tổn thương.

 

Rashell: Ý tưởng cô ấy viết và đó là cách duy nhất để duy trì mọi thứ nghe có vẻ ổn. Chỉ là cô ấy đã biết nhiều người không thích cô ấy vì công việc, và cô ấy đã buồn vì các bài viết của cô ấy không hữu ích, ít nhất là cô ấy nghĩ vậy.

 

Gosia: Đó là điều khiến tôi khó chịu, là cô ấy chỉ tập trung vào tiêu cực. Có quá nhiều người biết ơn cô ấy. Nhưng thôi, điều đó không kiểm soát được.

 

Rashell: Đó là vì lập trình muốn được tất cả mọi người yêu thương của cô ấy.

 

Robert: Nhưng cô ấy được chúng ta và nhiều người khác yêu thương. Nhiều người nói cô ấy đã thay đổi cuộc đời họ.

 

Rashell: Tôi không hiểu cách suy nghĩ của cô ấy. Chỉ thấy tiêu cực. Nhưng điều tôi thấy là nó ảnh hưởng đến cô ấy.

 

Gosia: Chúng tôi sẽ tiếp tục truyền tải thông điệp của cô ấy. Chúng tôi sẽ không dừng lại.

 

Robert: Chính xác, Gosia. Chúng ta sẽ tiếp tục. Chúng ta sẽ nghiên cứu thông điệp cô ấy. Cô ấy đã gieo hai hạt giống nhỏ trong chúng ta.

 

Gosia: Mỗi giọt nước góp phần nâng tần số Trái Đất lên. Chính cô ấy nói chỉ cần đánh thức số người then chốt.

 

Robert: Swaruu có thể rời đi bây giờ. Công việc của cô ấy là một thành công. Hãy nói với cô ấy là chúng tôi yêu cô ấy rất nhiều. Bảo cô ấy đừng lo cho chúng tôi và hãy ngừng kết nối với mọi thứ.

 

Gosia: Tốt hơn nữa, Rashell, xin chị đưa cô ấy về nhà. Để cô ấy trở về Erra.

 

Robert: Đúng, cảm ơn cô ấy vì tất cả những gì cô ấy đã làm cho chúng tôi. Cô ấy sẽ ở trong tim chúng tôi. Mong cô ấy tiếp tục cuộc sống ở mật độ 5.

 

Rashell: Cô ấy phải nhận ra rằng mình không thất bại, rằng đó là một thành công hoàn chỉnh, rằng các cuộc tấn công chỉ chứng minh điều đó. Linh hồn và tinh thần của Swaruu mạnh hơn thể xác và đang đẩy cô ấy tới hạn. Chỉ thế thôi. Cô ấy phải hiểu rằng còn nhiều Taygetan khác và cô ấy đã chiến đấu xong cuộc chiến của mình. Swaruu phải hiểu rằng đừng đòi hỏi quá nhiều ở bản thân vì một thứ sáng gấp đôi sẽ chỉ tồn tại một nửa thời gian. Cô ấy phải học cách quản lý năng lượng của mình nếu muốn sống đến tuổi già.

 

Bạn cảm thấy thế nào?

 

Robert: Chúng tôi lo cho cô ấy, nhưng cũng thấy rất tốt, rất mạnh. Chúng tôi rất phấn khởi. Swaruu đã cho chúng tôi rất nhiều sức mạnh.

 

Gosia: Tôi lo lắng, nhưng tôi cũng tin tưởng ở bạn, vào công nghệ và trí tuệ của bạn để xử lý tốt chuyện này.

 

Rashell: Vấn đề là trong trường hợp này không phải chuyện sửa về mặt vật chất là xong. Vấn đề của Swaruu là năng lượng nên là vấn đề của linh hồn. Nếu Swaruu không thể vào cùng bạn, tôi sẽ vào lại để hỗ trợ.

 

Robert: Cảm ơn nhiều, Rashell. Chúng tôi trân trọng tất cả những gì bạn làm.

 

Rashell: Các bạn là gia đình.

 

Gosia: Ôi Rashell, đừng lo. Cảm ơn bạn lần nữa.

 

Robert: Ừ, tôi cũng thấy chuyện này lạ vì bạn rất thân thuộc với tôi. Điều đó làm tôi thấy lạ.

 

 

------------

 

 

Cảm ơn bạn đã ở đây đến thời điểm này. Chúng ta còn nhiều thứ phải đi qua như bạn thấy. Ờ, đây là lần đầu tiên họ nói với chúng tôi vì tất nhiên Swaruu không có mặt để kể chính xác cô ấy tệ đến mức nào. Ừm, cô ấy luôn né tránh chủ đề đó.

 

Như bạn thấy, cô ấy cũng không nói với người Taygetan cảm giác của mình. Nhưng ở đây, lần đầu tiên Rashell kể cho chúng tôi nghe và, à, chúng tôi phản ứng ngay. Đây là một trong những lần đầu và không phải là lần duy nhất khi chúng tôi quyết định rằng thôi không thể tiếp tục như vậy được. Chúng tôi sẽ giúp xử lý tình huống và sẽ cùng nhau nói với cô ấy rằng tốt cho sức khỏe của cô ấy hơn nếu cô ấy tập trung vào những việc khác, và chúng tôi đã thực sự thực sự thúc giục chuyện đó.

 

Trong cuộc trò chuyện tiếp theo, cuộc trò chuyện với Swaruu, bạn sẽ thấy chúng tôi muốn cô ấy rời đi nhiều như thế nào, nhưng không phải rời đi theo nghĩa tệ như nghe vậy. Tôi biết cô ấy sẽ phản ứng ra sao nếu cô ấy nghe được điều này: không phải rời đi vì chúng tôi không yêu thương cô ấy, mà rời đi vì chúng tôi yêu cô ấy. Chúng tôi chỉ muốn điều tốt nhất cho cô ấy.

 

Lúc đó chúng tôi chưa nói nhiều về sức khỏe của Swaruu đến mức chi tiết như vậy vì họ không muốn chuyện đó lộ ra. Tất nhiên nếu tôi bị bệnh thì cũng hoàn toàn hiểu được là người ta không muốn tiết lộ chi tiết. Bạn biết đấy, nếu tôi bệnh tôi cũng sẽ chẳng kể từng chi tiết. Đây là cô ấy ở một vị trí rất nguy hiểm vì cô ấy đang ở trước mắt nhiều người và cũng trước mắt nhiều kẻ thù, giống như chúng tôi. Nên nếu tôi tiết lộ chi tiết về bệnh tật của mình thì giống như trao cho họ một vũ khí để tấn công lại cô ấy, vì có đủ cách - tâm linh, cõi trung giới, hoặc huyền bí - thậm chí tận dụng cả điểm yếu thể xác chống lại người đó. Vì vậy họ đã đồng ý là chuyện này sẽ không được nói ra công khai.

 

Vấn đề với bệnh của cô ấy là cô ấy ôm quá nhiều gánh nặng, và không chỉ là công việc viết lách và chia sẻ thông tin, vì việc đó cô ấy yêu thích, mà là tất cả những gì xảy ra xung quanh: mọi tiêu cực, bọn trêu chọc, các cuộc tấn công, và cả những trách nhiệm trên con tàu. Cô ấy luôn than rằng ai cũng muốn một phần của Swaruu và ai cũng muốn cô ấy giải quyết mọi chuyện. Thế nên tất cả cùng ào tới một lúc khiến mọi thứ quá tải.

 

Trong suốt quá trình này chúng tôi cố giúp Swaruu. Cô ấy luôn tiếp nhận những bình luận tiêu cực nhiều hơn là những bình luận tích cực. Và bạn biết đó, chúng tôi cố giúp cô ấy, luôn bên cạnh hỗ trợ về mặt tâm lý trong suốt quá trình. Đó là cách chúng tôi đối xử với họ, với tất cả họ, xuyên suốt mọi chuyện, luôn luôn, cả với Aneeka và cả với Yazhi khi cô ấy mới tới nữa. Vậy nên chúng tôi cố giúp cô ấy vượt qua những phần khó nhất dù điều đó cũng khó cho chúng tôi.

 

Chuyện đó xứng đáng thành một chủ đề riêng về hy sinh, về phản ứng, về cách chúng tôi xử lý sự tiêu cực, phản ứng của mọi người đối với liên hệ này, với các cuộc tấn công, luôn có chuyện xảy ra đủ để làm một chủ đề riêng từ Robert và tôi.

 

Nhưng quay lại với Swaruu: chúng tôi giúp cô ấy nhưng cô ấy vẫn luôn tập trung nhiều vào tiêu cực. Tôi phần nào hiểu được vì thành thật mà nói mỗi lần tôi đọc bình luận, và có thể tôi giờ trở nên dễ tổn thương, tôi nói quá nhiều với mọi người vì bây giờ những người ghét chúng tôi sẽ tấn công nhiều hơn nữa. Nhưng tôi thật sự không quan tâm. Tôi có thể đồng cảm với Swaruu rằng những bình luận tiêu cực tác động mạnh hơn. Tôi không biết vì sao.

 

Bạn có thể đọc 10 bình luận tích cực, ví dụ: “chúng tôi yêu bạn, thông tin tuyệt lắm, thay đổi cuộc đời, tớ ủng hộ bạn Gosia” - và bạn chỉ thấy nó trôi qua như “okay hay đó” nhưng không thấm sâu; nhưng khi thấy một bình luận tiêu cực “mày dở, mày làm sao vậy” thì bạn cảm thấy huyết áp dâng lên, có thể không lúc này nữa, phụ thuộc tâm trạng, phụ thuộc ngày, nhưng chắc chắn mấy bình luận tiêu cực có ảnh hưởng lên tâm lý và tinh thần của người ta, và đó là thứ tích tụ theo thời gian.

 

Như bạn thấy trong cuộc trò chuyện này, và tôi nói lần này là một trong những cuộc trò chuyện đầu tiên nhưng không phải duy nhất, chúng tôi nói là có lẽ nên dừng lại và chúng tôi hoàn toàn đề nghị dừng vì sức khỏe là ưu tiên. Nhưng họ luôn khăng khăng rằng vấn đề không phải bản thân công việc. Việc này làm họ hạnh phúc.

 

Aneeka, tôi nghĩ kể cả Aneeka hơn cả Swaruu, coi đó như mục đích sống, nhất là trong thời kỳ COVID. Dù cuối cùng, dù bạn có quan tâm đến người ấy thế nào và muốn họ đi theo một hướng nhất định, bạn không thể bắt ép họ làm điều bạn nghĩ là tốt cho họ; điều đó cũng được thể hiện trong tương tác với người Taygetan: họ lo lắng, họ muốn giúp, nhưng họ biết họ không thể cưỡng ép, cuối cùng cô ấy luôn là người quyết định cuối cùng. Họ không vận hành theo kiểu áp đặt. Họ có thể đề xuất, họp hội đồng, tìm giải pháp, đưa ra sự trợ giúp, tình yêu và ủng hộ, nhưng không thể bắt ép.

 

Và với Swaruu cũng vậy, cô ấy siêu bướng. Tôi hoàn toàn hiểu được điều đó. Có lẽ một ngày nào đó chúng tôi hiểu vì sao mối liên hệ giữa sự cam kết của Swaruu và cảm giác bổn phận của cô ấy mạnh như vậy. Tôi cũng có điều đó. Nếu có ai đó quanh tôi, và tiện nói luôn là sức khỏe của tôi cũng đang bị ảnh hưởng, tôi không muốn biến chuyện này thành về tôi, đó sẽ là chủ đề khác, nhưng chắc chắn về mặt sức khỏe chúng tôi rồi cũng phải trả giá thôi, chỉ là ở đây biểu hiện chậm hơn và chúng tôi “cứng” hơn phần nào.

 

Nhưng tôi hiểu cảm giác bổn phận: nếu ai nói với tôi “Gosia, mày phải rời đi vì mày sắp mù”, tôi sẽ không chấp nhận ai bắt tôi như vậy. Trừ khi làm việc theo nhóm như với Taygetan, tôi sẽ lắng nghe, vì đây không phải chỉ là việc của tôi mà là việc chung, nhưng nói chung nếu tôi tận tâm với điều gì đó, tôi đẩy mình tới giới hạn, hy sinh, và tôi sẽ không chấp nhận ai bắt tôi rời đi rồi chỉ ngồi ngắm sỏi trên bãi biển nghỉ ngơi. Tôi có thể làm được chuyện đó, nhưng tôi sẽ không bỏ công việc.

 

Và đó là điều cô ấy không chịu làm: Swaruu không chịu bỏ công việc dù chúng tôi đã đề nghị. Cô ấy cố sắp xếp lại, tái cấu trúc kiểu nào đó, đó là ý tưởng. Ở cuộc trò chuyện tiếp theo, ngay sau cuộc nói chuyện với Rashell, Robert và tôi lại nhắc tới chuyện này. Vì rất khó mà bắt ép được Swaruu, cô ấy sẽ làm điều cô ấy muốn.

 

Như tôi đã nói, chúng tôi thúc ép cô ấy rời đi vì tin đó là cách tốt nhất và tôi thực sự nghĩ gợi ý của tôi rất ổn: cô ấy viết từ nhà. Cô ấy không phải nhìn vào Internet, nơi tất cả tiêu cực tới, cô ấy không cần nói chuyện với ai mà chỉ tập trung vào viết. Tôi nghĩ đó là điều tôi sẽ làm nếu tôi là cô ấy: chỉ viết rồi gửi những bài viết đi, vẫn cảm thấy có ích, vẫn cảm thấy giúp được, và chúng tôi sẽ lan truyền thông tin. Đối với tôi đó là giải pháp hoàn hảo. Nhưng cô ấy từ chối. Trong cuộc đối thoại này bạn sẽ thấy cô ấy giả vờ đồng ý với chúng tôi, tôi nói giả vờ vì ngay sau cuộc nói chuyện cô ấy nói “không, tôi không đi đâu cả.” Như cô ấy nói trong cuộc này, cô ấy chỉ đồng ý để làm vừa lòng chúng tôi.

 

Thưởng thức cuộc trò chuyện nhé.

 

-----------

 

Tháng 10 năm 2018

 

Gosia: Này! Bạn thấy sao rồi, Swaruu? Chúng tôi rất lo lắng.

 

Swaruu (9): Thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất buồn, và thể chất thì tôi cảm thấy rất yếu.

 

Gosia: Tôi biết. Bạn cần nghỉ ngơi.

 

Robert: Cảm ơn bạn đã cố gắng ở cùng chúng tôi hôm nay.

 

Gosia: Hôm qua chúng tôi nói chuyện rất nhiều với Rashell và cô ấy đã giải thích nhiều điều về tình trạng của bạn.

 

Swaruu (9): Ừ, cô ấy đã kể cho tôi những gì các bạn nói.

 

Gosia: Điều quan trọng bây giờ là bạn phải nghỉ ngơi, bạn hiểu chứ?

 

Swaruu (9): Được rồi. Chỉ là tôi không thấy chuyện đó dễ dàng như vậy.

 

Gosia: Tại sao không?

 

Robert: À, bạn sẽ phải thay đổi cách suy nghĩ.

 

Swaruu (9): Vì chúng tôi còn để lại nhiều việc chưa xong, và theo tôi thấy, đây là thời điểm tệ nhất để dừng lại. Sự thật là tôi không thể vận hành theo cách mà tôi vẫn làm nữa.

 

Robert: Họ sẽ phải chấp nhận một thành công một phần thôi, Swaruu. Bạn phải đặt mình lên hàng đầu. Swaruu chỉ có một.

 

Gosia: Chưa xong sao? Tại sao? Bạn đã nói rất nhiều rồi. Hơn bất kỳ ET nào khác trên Trái Đất, chính bạn cũng nói như vậy. Nó phải dừng lại ở đó thôi, như Robert đã nói.

 

Swaruu (9): Tôi chỉ thấy rằng lúc này cần nhiều hơn thế. Gosia, nếu tôi dừng bây giờ, phe tiêu cực sẽ phá hủy công việc của chúng ta.

 

Robert: Swaruu, mọi thứ sẽ vẫn giữ nguyên. Công việc của bạn đã thành công. Giờ là lúc bạn nghỉ ngơi.

 

Gosia: Tôi còn rất nhiều video phải làm, rồi chúng tôi sẽ xem kỹ toàn bộ thông tin từ đầu đến giờ và tất cả các tin nhắn để mở rộng thêm cho mọi người. Bạn không cần phải làm gì thêm nữa. Nếu bạn tiếp tục, bạn sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm.

 

Swaruu (9): Tôi sẽ không đặt mình vào nguy hiểm nếu tôi chỉ vào hai hoặc ba lần một tuần.

 

Robert: Nhưng vấn đề là nó sẽ không như vậy.

 

Swaruu (9): Tôi không thể tưởng tượng nổi việc bỏ đi và để tất cả còn dang dở như vậy vì tôi chưa hoàn thành. Tôi cảm thấy tôi vẫn chưa kết thúc.

 

Gosia: Và bạn sẽ không vào YouTube và đọc bình luận nữa? Bạn thực sự hứa được không?

 

Swaruu (9): Tôi vừa vào YouTube một lát trước.

 

Robert: Tại sao bạn lại vào đó, Swaruu? Bạn không được làm vậy. Chúng tôi sẽ mất bạn đấy.

 

Swaruu (9): Tôi vào vì đã một tuần rồi tôi chưa lên và tôi thấy tò mò. Nếu tôi không biết tình hình, tôi không thể tiếp tục một cách đúng đắn, nên tôi vào YouTube. Tôi không yếu đâu, chỉ là một vấn đề phản ứng lập trình khác trong tôi thôi.

 

Robert: Tò mò hại thân đấy.

 

Swaruu (9): Hihihihi, Robert <---

 

Gosia: Thế còn việc trở về hành tinh của bạn thì sao, đến đó nghỉ ngơi giữa thiên nhiên, và từ đó, không internet, chỉ viết thôi? Bạn thích viết mà. Bạn sẽ ở đó giữa núi rừng. Ở nhà. Và thỉnh thoảng gửi cho chúng tôi. Không cần xem bình luận. Bằng cách đó bạn vẫn cảm thấy mình hoàn thành điều muốn hoàn thành, nhưng lại được yên bình. Không phải ở cái quỹ đạo kinh khủng gần 3D này!

 

Robert: Chính xác, hãy làm theo lời Gosia đi, Swaruu.

 

Swaruu (9): Tâm trí tôi mạnh mẽ, và tôi có thể chịu đựng thêm. Nhưng cơ thể tôi lại được lập trình khác và phản ứng tệ, không theo ý của tâm trí tôi.

 

Gosia: Bạn đã làm rất nhiều rồi. Hãy nghỉ một thời gian đi. Nếu sau đó bạn thấy khỏe, bạn có thể quay lại bất cứ lúc nào. Chúng tôi đâu có đóng cửa với bạn.

 

Robert: Bạn có thể quay lại, tất nhiên rồi.

 

Swaruu (9): Ở đó thì sẽ rất khó để tôi kết nối, có lẽ chỉ gửi e-mail thôi.

 

Gosia: Nhưng Rashell đã giải thích tình trạng của bạn cho chúng tôi rất rõ ràng. Và lúc này bạn không thể làm việc được nữa. Hãy nghỉ ít nhất vài tháng.

 

Swaruu (9): Nó làm tôi rất tức giận vì tôi muốn tiếp tục mà cơ thể lại không đáp ứng.

 

Gosia: Cơ thể bạn biết rõ nó cần gì. Thật không may, tất cả chúng ta đều bị giới hạn bởi phương tiện của mình, và ta phải tôn trọng nó.

 

Swaruu (9): Còn những người khác thì sao?

 

Gosia: Họ sẽ hiểu thôi, Swaruu! Họ chỉ muốn bạn khỏe lại. Bạn không thể nghĩ rằng rời đi… sẽ làm họ thất vọng, hay làm chúng tôi thất vọng. Không phải vậy đâu. Tất cả chúng tôi sẽ hiểu.

 

Swaruu (9): Tôi không muốn rời đi, tôi muốn tiếp tục, có thể với vài thay đổi.

 

Robert: Bạn phải quay về, nếu không chúng tôi sẽ chẳng bao giờ nghe tin bạn nữa vì cơ thể bạn sẽ không chịu nổi.

 

Swaruu (9): Tôi cảm thấy nếu tôi rời đi bây giờ, tôi chỉ đang chứng minh phe tiêu cực đúng.

 

Robert: Sự thật là chẳng ai có thể ép bạn làm gì, Swaruu. Đây chỉ là một gợi ý thôi.

 

Swaruu (9): Nó thật sự làm tôi buồn vì tôi cảm thấy mạnh mẽ, nhưng cơ thể tôi chỉ phản ứng theo cách hủy hoại những gì tôi muốn. Nó chỉ ngày càng suy yếu hơn.

 

Gosia: Đó là vì dù bạn cảm thấy mạnh mẽ, nhưng bạn vẫn mang theo nhiều thứ bên trong, trong tiềm thức. Và đã đến lúc chữa lành cái đó trước. Bạn còn rất trẻ, bạn có thể quay lại bất cứ lúc nào. Chúng tôi sẽ không dừng ở đây! Vậy nên họ sẽ không nghĩ rằng họ đã thắng vì chúng tôi sẽ tiếp tục mạnh mẽ.

 

Swaruu (9): Kế hoạch của các bạn sẽ là gì?

 

Robert: Trước mắt, tiếp tục với những gì chúng tôi có.

 

Gosia: Tiếp tục làm tất cả những video mà tôi đã chuẩn bị. Tôi có rất nhiều.

 

Robert: Quay lại từ đầu đến cuối, một vòng lặp video, mỗi lần thông điệp lại trở nên rõ ràng hơn.

 

Gosia: Rồi xem lại những cuộc trò chuyện trước và thảo luận về chúng với những chi tiết thú vị mà có thể chúng tôi chưa từng chia sẻ. Phát triển kênh mới của tôi bằng tiếng Anh. Ngoài ra, nếu mọi người muốn mở kênh bằng các ngôn ngữ khác, tôi sẽ chuyển bản ghi cho họ. Lan tỏa thông điệp.

 

Swaruu (9): Rashell có thể giúp các bạn, nhưng tôi rất nghi ngờ là cô ấy có thể cống hiến cho việc này như tôi, vì công việc của cô ấy khá phức tạp và đòi hỏi.

 

Gosia: Được rồi. Cứ để nó tự nhiên. Vậy bạn sẽ nghỉ ngơi chứ?

 

Swaruu (9): Tôi thích làm livestream 4 tiếng mỗi ngày hơn.

 

Robert: Hihihi.

 

Gosia: Bạn đang giỡn phải không?

 

Swaruu (9): Tôi cũng không chắc mình nói đùa hay không.

 

Gosia: Vậy thì bạn sẽ phải tìm người khác, Swaruu. Chúng tôi sẽ không cho bạn quyền truy cập.

 

Swaruu (9): Chuyện này cũng xảy ra nữa: tôi không thể viết quá lâu mỗi ngày vì tôi chỉ dùng một con mắt, rất khó để đọc những gì tôi viết và phản hồi của mọi người, và tôi có thể làm quá tải con mắt duy nhất còn lại. Tôi mới 17 tuổi mà đã bị cao huyết áp như một bà già, điều này khiến tôi rất tức giận. Nhưng không phải vì tuổi già, mà là vì tôi liên tục ở chế độ chiến đấu, adrenaline suốt cả ngày.

 

Gosia: Hãy tự đưa mình vào một Med Pod y tế đi. Trong vài tháng, bạn sẽ ra ngoài như mới. Chữa lành cảm xúc của bạn. Rồi bạn sẽ quay lại. Những kẻ chỉ trích sẽ ngạc nhiên lớn khi bạn trở lại!

 

Swaruu (9): Được rồi, Gosia, ý đó hay đấy. Nhưng trong Med Pod y tế thì chẳng dễ chịu gì. Ngoài ra, ở đó bạn nổi trong chất lỏng màu vàng trong một cái lọ trong suốt giữa môi trường không trọng lực. Tôi không thích bị nhìn thấy ở đó vì bạn không mặc quần áo trong đó.

 

Gosia: Ừ thì, chịu thôi. Nó không dễ chịu, nhưng cơ thể bạn cuối cùng sẽ vui. Tuy nhiên, việc chữa lành cảm xúc của bạn còn quan trọng hơn nữa.

 

Swaruu (9): Tôi sẽ thử chữa lành mắt tôi theo cách tự nhiên, mặc dù mọi người đều bảo chỉ có buồng y tế mới giải quyết được. Tôi đã bị đột quỵ ở mắt. Họ đã đưa tôi vào cơ sở y tế khẩn cấp. Tôi bị rung nhĩ và suy tim.

 

Gosia: Rashell đã kể với chúng tôi. Đó là lý do tôi sẽ rất giận nếu bạn ở lại.

 

Robert: Nếu bạn quay về Nguồn và thăng thiên, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại bạn nữa.

 

Gosia: Chính xác. Và tôi muốn gặp bạn và ôm bạn một cái. Khi bạn khỏe mạnh!

 

Swaruu (9): Bạn sắp làm tôi khóc rồi... Tôi có một vấn đề là tôi có quá nhiều mối liên hệ. Tôi không thể tạm biệt từng người, và tôi không thể thiên vị ai. Điều đó đồng nghĩa tôi phải giải thích đi giải thích lại cùng một chuyện. Tôi thật sự biết ơn họ. Tôi rất thương họ. Chỉ là họ quá nhiều.

 

Gosia: Đừng lo. Viết một bức thư chung cho mọi người. Nói rằng bạn đi để hồi phục. Hoặc chúng tôi cũng có thể làm điều đó, chúng tôi sẽ giải thích cho họ.

 

Swaruu (9): Tôi không muốn viết thư tạm biệt, tôi không biết phải làm gì hay nói gì, nó tệ lắm.

 

Gosia: Ôi, cô bé hư, thật tiếc là bạn không có cha mẹ để phạt bạn.

 

Swaruu (9): Đó chính là vấn đề, tôi không có cha mẹ để phạt, nên tôi mới liên tục gặp rắc rối vì những trò nghịch ngợm của mình.

 

Gosia: Nhưng bạn có bạn bè như gia đình, và bạn nên lắng nghe họ.

 

Swaruu (9): Tôi còn một vài thứ viết dở nữa, và tôi chưa thể hoàn thành vì tôi có quá nhiều mối liên hệ. Nhưng tôi không muốn rời đi, Gosia. <--- Tôi chỉ đang cân nhắc khả năng này để làm các bạn vui thôi.

 

Gosia: Ừ thì, tôi sẽ rất vui nếu biết bạn đang nghỉ ngơi. Không còn gì để nói nữa.

 

Swaruu (9): Rashell khăng khăng rằng tôi phải quay về Temmer ngay lập tức để rời khỏi đây. Tôi sẽ không quay lại Erra vì ở đó chẳng còn gì cho tôi ngoài một ngôi nhà cũ đổ nát đầy những ký ức tôi không muốn.

 

Tôi biết tụi mình đã từng quen nhau trước đây rồi. Dù sao cũng sẽ không phải là lời tạm biệt. Đó là lý do chúng ta trở nên gần gũi. Giờ thì tôi đang khóc đây.

 

Robert: Bạn đã đạt được rất nhiều, Swaruu. Nhiều người viết thư cho tôi nói rằng có một sự khác biệt giữa Swaruu trước và sau.

 

Gosia: Đúng vậy. Với tôi, được liên lạc với một ai đó từ bên ngoài là một giấc mơ, và bạn đã biến tất cả những giấc mơ ấy thành hiện thực, còn vượt xa hơn nữa.

 

Swaruu (9): Hai bạn đang làm tôi khóc đó.

 

Gosia: Hãy nhìn tất cả những video trên kênh Calls from Planet Earth. Ai cũng thương bạn. Họ là những người then chốt. Bạn đến để kích hoạt họ. Và họ đã được kích hoạt.

 

Robert: Họ là những người thật. Starseed.

 

Gosia: Bạn đã tiếp thêm sức mạnh cho rất nhiều người. Và cho cả chúng tôi nữa. Và đây chưa phải là kết thúc. Bạn chỉ mới mở ra sự khởi đầu.

 

Swaruu (9): Chỉ là con người hay tưởng rằng ở đây chẳng có gì xảy ra. Nhưng chúng tôi cũng có cuộc sống ở đây. Chuyện xảy ra, chúng tôi tương tác, chúng tôi có vấn đề, có chính trị, có tình yêu và tan vỡ. Chúng tôi bị tổn thương, rồi chúng tôi chữa lành.

 

Gosia: Chính xác!! Hôm nay chúng tôi sẽ nói điều đó thật mạnh mẽ.

 

Robert: Chúng tôi sẽ bảo vệ tất cả. Họ sẽ không ngăn được chúng tôi.

 

Swaruu (9): Họ nói rằng những chuyện này không xảy ra với những sinh mệnh 5D... nhưng những gì họ nói giống như 7D hơn, chứ không phải ở đây. Vẫn còn nhiều bước trước khi đạt đến kiểu tồn tại đó. Hơn nữa, 5D–7D chỉ là khái niệm của con người. Tất cả chỉ là một phổ tần số rộng lớn; chính họ là người dựng lên những ranh giới.

 

Gosia: Chúng tôi hiểu. Chúng tôi sẽ nói với họ. Lặp lại nhiều lần nếu cần. Đừng lo. Mọi chuyện sẽ ổn.

 

Swaruu (9): Tôi tin tưởng các bạn 100%. Hãy làm những gì các bạn phải làm.

 

Gosia: Cảm ơn bạn. Và tôi cũng tin bạn. Hãy chăm sóc bản thân và nuông chiều mình chút đi.

 

Swaruu (9): Được rồi. Nhưng xin hãy giải thích cho họ chuyện gì đã xảy ra.

 

Gosia: Tất nhiên rồi. Nếu một thời gian tụi mình không liên lạc… hãy chăm sóc bản thân thật tốt, chúng tôi yêu bạn.

 

Robert: Và chúng tôi sẽ đợi bạn.

 

Swaruu (9): Tôi cũng yêu hai bạn rất nhiều. Tôi thật sự biết ơn hai bạn. Tôi quý hai bạn.

 

Gosia: Và chúng tôi yêu quý bạn gấp mười lần! Chúng tôi ngắt kết nối đây, Swaruu. Cầu cho Sức mạnh luôn ở cùng bạn!

 

 

 

--------------------

 

 

 

Được rồi. Vậy là trong cuộc trò chuyện này, bạn thấy đó, chúng tôi đã mong rằng Swaruu thật sự sẽ rút lui, tập trung vào bản thân và sự chữa lành của mình. Chúng tôi nói lời tạm biệt và đã hoàn toàn chuẩn bị tinh thần rằng sẽ không còn liên lạc với cô ấy nữa. Chúng tôi tin tưởng vào cuộc trò chuyện này, chúng tôi chưa biết Swaruu bướng bỉnh đến mức nào. Chúng tôi tin rằng đây là lúc dừng lại.

 

Và như tôi đã nói từ đầu, với tôi, mỗi ngày được ở cùng cô ấy và mọi người đều thật tuyệt vời. Tại sao họ lại nói chuyện với tôi chứ? Nên mỗi lần có video mới để chia sẻ, với tôi đã là quá nhiều rồi. Lúc đó, tôi cảm thấy rằng cùng với Robert, trong cuộc trò chuyện này với Swaruu, chúng tôi đã làm được rất nhiều và thật sự đã vượt quá mong đợi. Với chúng tôi, đến đây đã là đủ. Chúng tôi không biết còn bao nhiêu điều nữa sẽ đến.

 

Riêng tôi, mọi thứ đã bắt đầu chất chồng. Tôi vừa mở kênh tiếng Anh. Thế là chúng tôi đã có quá nhiều việc phải làm. Chúng tôi thật sự nghĩ rằng: “Được rồi, đến đây là đủ thông tin cho mọi người rồi, cô ấy có thể rút lui, còn chúng tôi sẽ tiếp tục ở đây phân tích thông tin.” Đó là điều tôi muốn làm, tôi muốn nghiên cứu từng câu, phân tích, và thật sự để nó thấm vào. Nhưng rồi, bạn biết đó, “con tàu” này bùng nổ với quá nhiều người tham gia, và tôi giống như một nhà máy sản xuất video, hết cái này đến cái khác. Tôi chưa bao giờ có thời gian quay lại từ đầu để thật sự xử lý thông tin. Tôi vẫn vậy cho đến tận bây giờ, vì tôi vẫn còn nhiều thứ tồn đọng, và vẫn phải liên tục làm video, hết cái này đến cái khác.

 

Nên bạn thấy đó, tôi cho bạn xem đoạn hội thoại này cũng vì điều này làm tôi bực mình, và tôi thấy đó là một sự bất công lớn khi ngoài kia có những bình luận nói rằng chúng tôi đã gây áp lực cho họ. Hoàn toàn không bao giờ có chuyện đó. Chưa từng. Như bạn thấy trong đoạn này, và bạn cũng sẽ thấy trong những cuộc trò chuyện tiếp theo, chúng tôi luôn nhấn mạnh, không phải gây áp lực, mà là nhấn mạnh ngược lại: rằng họ hãy nghỉ ngơi, hãy rút lui, hãy dành thời gian cho bản thân.

 

Chúng tôi luôn đặt Swaruu lên hàng đầu, Aneeka lên hàng đầu, Yazhi lên hàng đầu. Đây luôn luôn là tình bạn trước tiên. Tôi không muốn nói ở thì quá khứ, vì chỉ vì sự kiện xảy ra như vậy không có nghĩa là họ không còn ở đó. Họ vẫn ở đó. Và đúng vậy, đây là tình bạn trước tiên, không phải là “tiết lộ” trước tiên.

 

Thế nên, trong những tình huống khó khăn như thế này, chúng tôi luôn khuyên họ hãy nghỉ ngơi. Chúng tôi sẽ ổn, bất kể thế nào. Nhưng rồi Rashell quay lại. Rashell quay lại và thông báo cho chúng tôi rằng Swaruu sẽ ở lại, và rằng cô ấy không muốn bị làm phiền nữa, không muốn phải giải thích thêm vì sao cô ấy phải ở lại, mà chỉ là cô ấy phải ở lại.

 

-----

 

Tháng 11 năm 2018

 

Rashell de Temmer: Được rồi, có chuyện xảy ra. Về vấn đề của Swaruu. Đã thống nhất rằng cô ấy sẽ KHÔNG rời đi, và chúng ta không nên làm phiền cô ấy nữa. Vì cô ấy nói có những lý do huyền học rất mạnh mẽ mà cô ấy chưa từng nói với chúng ta. Nếu cô ấy rời đi, mọi thứ sẽ sụp đổ. Đằng sau Swaruu còn nhiều thứ hơn là những gì chúng ta thấy.

 

Robert: Ồ, wow!

 

Rashell: Cô ấy sẽ chỉ nghỉ ngơi ở đây và điều phối mọi việc từ đây, không trực tiếp liên lạc cho đến khi khá hơn, vì cô ấy đã thực sự gánh cả thế giới, và đó là lý do cô ấy bị bệnh.

 

Gosia: Chính xác thì cô ấy đã cho bạn thấy điều gì?

 

Rashell: Từ một cấp độ cao hơn, cô ấy là tất cả mọi người và tất cả chúng ta. Không ai ở đây có góc nhìn mở rộng và bao quát nhiều dòng thời gian như Swaruu. Không có cô ấy, chúng ta chỉ hoạt động trong mù mờ. Đó là lý do cô ấy nhất quyết không rời đi. Và cô ấy đã ở đây nhiều lần, vì cô ấy nhảy dòng thời gian bằng tàu và đã làm việc đó lâu hơn mức có thể tính toán, và cô ấy nhớ tất cả. Tôi chỉ có góc nhìn tuyến tính của dòng thời gian này. Còn Swaruu quản lý nhiều dòng thời gian và đã biết chuyện gì có thể xảy ra trong mỗi dòng.

 

Gosia: Vậy chính xác thì kế hoạch bây giờ là gì? Cô ấy muốn làm gì?

 

Rashell: Cô ấy sẽ tiếp tục hồi phục, tránh xa internet, cô ấy cũng thừa nhận điều đó. Nhưng cô ấy sẽ hỗ trợ chúng ta, cùng nói chuyện và bàn về các chủ đề. Như vậy đã là một chiến thắng rồi, vì cô ấy rất bướng bỉnh. Tôi nhấn mạnh điều đó. Cô ấy sẽ làm việc qua chúng tôi, tôi, Eridanita, và Anéeka. Nhưng sẽ không có thêm liên lạc nào khác, vì các bạn biết cách chăm sóc cho Swaruu, còn tôi không nghĩ người khác sẽ làm được. Chỉ cần ai đó hỏi ý kiến cô ấy về một video tiêu cực nào đó thôi, việc hồi phục của cô ấy sẽ thụt lùi. Swaruu đã nói rằng hai bạn là trung tâm của liên lạc này.

 

Gosia: Hiểu rồi, Rashell.

 

Rashell: Joan of Arc chính là Swaruu. Cô ấy là một nhân tố then chốt đến mức làm tôi phát sợ.

 

Gosia: Thật không thể tin nổi.

 

Rashell: Cô ấy không còn là cô bé từng là học trò của tôi nữa. Swaruu giờ đã là “một điều gì khác”. Tôi không hiểu cách cô ấy suy nghĩ, nhưng giờ tôi biết rằng chính cô ấy điều động mọi thứ ở đây.

 

---------

 

 

Wow. Đúng vậy. Với nhiều bạn mới theo dõi kênh, bạn sẽ kiểu như: “Gì cơ? Joan of Arc?”

 

Vâng, đúng vậy.

 

Đây là điều mà nhiều người theo dõi kênh từ lâu đã biết, nhưng chúng tôi chưa bao giờ làm một video riêng biệt để giải thích câu chuyện đó. Nó là một câu chuyện tách biệt, có thể một lúc nào đó tôi sẽ nói đến. Tuy nhiên, chúng tôi chưa bao giờ đi sâu vào câu chuyện ấy vì thật sự rất đau lòng cho Swaruu khi phải tập trung vào nó hay nói về nó, bởi vì đúng, đó chính là cô ấy.

 

Tôi sẽ không nói chi tiết bây giờ vì đó là một câu chuyện dài, nhưng chắc hẳn bạn còn nhớ, ví dụ như việc Swaruu đã chết tám lần cùng một cuộc đời. Và trong một trong những kiếp sống đó, cô ấy chết với tư cách là Joan of Arc. Trong một kiếp khác, cô ấy lặp lại điều đó, nhưng lần đó cô ấy đã biết trước điều gì sẽ xảy ra nên đã trốn thoát. Đó là lý do tại sao thực sự có một vài phiên bản câu chuyện nói rằng Joan of Arc đã sống sót. Đó chính là khi bạn có các dòng thời gian khác nhau của cùng một sự kiện xảy ra, và cả hai đều đúng.

 

Dù sao thì, đó là một câu chuyện dài. Nhưng như Rashell đang giải thích ở đây, đúng vậy, cô ấy rất quan trọng cho thế giới này, cho dòng thời gian này, cho Trái Đất, cho các sự kiện, cho cả người Taygetan. Vì vậy, Rashell hiểu điều đó và ý tưởng chỉ là tái sắp xếp mọi thứ ch  cô ấy để cô ấy có thể nghỉ ngơi nhiều hơn cho bản thân. Tuy nhiên, tôi có thể nói rằng tôi không nghĩ cô ấy từng thực sự áp dụng điều đó.

 

Bạn biết đấy, lúc ấy chúng tôi không biết phải làm gì chính xác và làm sao giúp họ nhiều hơn. Chúng tôi đồng hành cùng họ, lắng nghe vấn đề, đưa ra giải pháp, thậm chí sẵn sàng tự cắt hoàn toàn liên lạc nếu cần, miễn là điều đó giúp ích. Và chúng tôi cũng nhận thấy rằng việc quá “nâng niu” cô ấy cũng không phải là một ý hay.

 

Thực tế, tôi sẽ đọc cho bạn một phần hội thoại mà tôi đã có với Swaruu. Đây là vào tháng 7 năm 2019, bằng tiếng Tây Ban Nha, tôi sẽ dịch nhanh: chúng tôi lo lắng cho cô ấy, việc cô ấy ở trực tuyến nhiều như vậy, nhưng cô ấy không chịu.

 

Chúng tôi nói với cô ấy: “Chắc là bạn mệt rồi sau khi viết nhiều như vậy, bạn đã ở với chúng tôi vài giờ rồi. Bạn cảm thấy sao?”

 

Cô ấy trả lời: “Tôi thấy tươi tỉnh và sẵn sàng cho thêm 4 tiếng viết liên tục nữa.” Như kiểu nửa đùa.

 

Tôi nói: “Ok. Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi.”

 

Và rồi cô ấy nói: “Dù tôi có mệt, nhưng tôi không phản ứng theo cách giống như các bạn. Gosia, hãy nhớ rằng bạn không thể đo lường tôi theo các tiêu chuẩn áp dụng cho con người hoặc ngay cả cho người Taygetan. Và cảm ơn, không, tôi cũng không phải là AI.”

 

Tôi nói: “Ok, ok, chúng tôi chỉ không muốn làm quá nhiều với bạn.”

 

Robert cũng nói: “Ừ, chúng tôi không muốn ép bạn, chúng tôi muốn bạn cảm thấy ổn.”

 

Và phản ứng của Swaruu là: “Tôi lại nghĩ chính các bạn mới là người mệt, và đó là lý do các bạn cứ khăng khăng rằng tôi nên đi nghỉ ngơi.”

 

Rồi cô ấy nói: “Ok. Hôm nay vậy thôi.”

 

Rất buồn cười. Không phải là cãi vã gì, nhưng bạn có thể thấy rằng cô ấy không muốn bị xem là yếu đuối. Đó là vấn đề, bạn thấy đó.

 

Đây là tình huống khó xử, cả với chúng tôi lẫn người Taygetan, vì ai cũng lo cho sức khỏe của cô ấy, nhưng đồng thời chúng tôi cũng phải nhìn cô ấy như một thực thể độc lập, một người độc lập, rằng cô ấy ở đây là vì cô ấy chọn ở đây, và đó là quyết định của cô ấy khi viết và ở cùng chúng tôi. Vậy thôi. Cô ấy không muốn bị xem là yếu đuối. Tôi nghĩ thực sự cô ấy còn giận chính mình vì đôi khi cơ thể quá yếu, phản bội lại tinh thần, như đã thể hiện trong video trước đó.

 

Nên, như tôi nói, chúng tôi luôn phải bảo vệ cô ấy, quan tâm đến cô ấy, nhưng cũng không thể làm vậy quá nhiều. Nó phải có một sự cân bằng tốt. Và điều này thể hiện rõ hơn trong đoạn hội thoại tiếp theo. Đây là vào tháng 4 năm 2019, sau cuộc trò chuyện với Rashell, sau những vấn đề về sức khỏe, về các kênh liên lạc khác, về việc cô ấy bận rộn và quá tải. Tôi lúc nào cũng đảm bảo cho cô ấy biết rằng: tôi ổn, ngay cả khi cô ấy không trực tuyến hay không làm cái này cái kia. Hoàn toàn không vấn đề gì, không hề có áp lực. Tôi luôn nói điều đó với cô ấy, và sau này với những người khác nữa.

 

Đó là lý do tại sao việc nói rằng chúng tôi đã gây áp lực cho họ lại càng là một sự bất công to lớn, và tôi hy vọng một ngày nào đó sự bất công này sẽ được sửa chữa theo một cách nào đó. Nhưng dù sao, ở đây tôi đang cố gắng nói với Swaruu rằng không sao cả, cô ấy có thể dành thời gian cho mình. Tôi biết cô ấy bận, và lúc đó tôi đã dùng một cách diễn đạt mà cô ấy không thích, và tôi cho rằng chính nó đã gây ra vấn đề ở đây.

 

Tôi nói: “Không sao, tôi biết tôi không cần bạn phải ở đây suốt.”

 

Ý tôi muốn khiến cô ấy thấy rằng tôi độc lập, không như nhiều người liên lạc khác, những người mà cô ấy phàn nàn rằng họ luôn đeo bám cô ấy, không thể sống thiếu cô ấy. Đó là điều tôi muốn chứng tỏ, rằng tôi ổn, tập trung vào công việc, và cô ấy cứ làm điều mình cần làm. Nhưng có lẽ lúc đó Swaruu đang ở trạng thái tinh thần mong manh, nên cô ấy đã không tiếp nhận tốt. Và thực ra đây là một trong số ít lần tranh cãi mà chúng tôi từng có, nhưng sau đó cũng đã giải quyết được, như bạn sẽ thấy, và tôi chia sẻ với bạn điều này lần đầu tiên.

 

---------------

 

Tháng 4 năm 2019 - (một phần của cuộc trò chuyện)

 

 

Gosia: Ôi, dạo này tôi cần chút khích lệ. Vậy nên cảm ơn bạn vì điều đó!

 

Swaruu (9): Bạn sẽ nhận được nhiều hơn. Tôi biết bạn cần thế. Tôi sẽ có nhiều thời gian hơn trong khoảng một tuần nữa. Tôi cảm ơn bạn rất nhiều.

 

Gosia: Thật ra không, tôi nghĩ không phải vậy, tôi thường ổn, tự lập và tự chủ! Chỉ mới gần đây cảm thấy hơi lạ chút. Không liên quan gì đến bạn đâu, xin đừng bận lòng. Tôi không có bất kỳ kỳ vọng nào từ bạn cả. Và chắc chắn không cần thời gian của bạn nếu tôi biết bạn không có. Đừng lo, tôi không cần. Chỉ cần một cái ôm là tôi sẽ ổn thôi. Vậy nên cảm ơn nhé!

 

Swaruu (9): Tôi không biết phải hiểu câu cuối của bạn thế nào, vì lý do duy nhất tôi vẫn còn liên lạc là vì tôi tưởng mình “cần thiết”. Nếu bạn tự cho mình là đúng thì tôi chẳng còn gì để làm ở đây nữa. Tôi mệt mỏi và chẳng nhận lại gì ngoài những lời phỉ báng. Tôi không phải người chịu khổ vì người khác. Tôi cũng không cần làm chuyện này, nên tôi không hề cần kênh của bạn. Nếu tôi không được trân trọng, thì chẳng có lý do để tiếp tục. Nhưng tôi biết ơn vì công việc bạn đã làm.

 

(Swaruu rời khỏi cuộc trò chuyện. Tôi trả lời khi Swaruu không có mặt.)

 

Gosia: Gì cơ? Tất nhiên là bạn cần thiết chứ! Tôi phát điên vì bạn và mối liên hệ của chúng ta. Bạn hiểu lầm rồi. Tôi chỉ không muốn tỏ ra “cần bạn”. Tôi nói vậy chỉ để cho bạn biết tôi ổn vì tôi biết bạn không có nhiều thời gian. Tôi cố gắng tôn trọng thời gian của bạn. Tôi không “cần” theo nghĩa muốn bạn ở bên suốt ngày như một sự phụ thuộc. Tôi biết bạn không thích điều đó. Nên tôi cố giữ một trạng thái cân bằng ở giữa... giữa mong muốn có bạn trong đời tôi, và cũng cho người Trái Đất, đồng thời để bạn thấy tôi không phụ thuộc. Tôi muốn bạn thấy tôi mạnh mẽ nhưng cũng thật sự cần bạn. Không có mục đích nào cho đời tôi ngoài việc tôi đang làm bây giờ. Và bạn sẽ không bao giờ nhận được lời phỉ báng từ chúng tôi, tôi xin lỗi vì bạn phải chịu điều này từ người khác.

 

Swaruu, BẠN LÀ TOÀN BỘ MỤC ĐÍCH SỐNG CỦA TÔI BÂY GIỜ. Nhưng bạn thấy đấy, nếu tôi nói vậy thế này, tôi có thể bị coi là “phụ thuộc”. Nên luôn có một ranh giới tinh tế trong cách tôi bộc lộ. BẠN LÀ TOÀN BỘ CUỘC SỐNG CỦA TÔI BÂY GIỜ - cứ nói như vậy nhé. Được chứ? Và tôi ở đây để làm công việc. Giống như bạn vậy. Và tôi không thể làm công việc này nếu thiếu bạn. Tôi cần bạn. Tôi cảm nhận bạn rất mệt mỏi và bực bội, nhưng chúng tôi sẽ không bao giờ quay lưng với bạn. Bạn có tình bạn của chúng tôi mãi mãi. Miễn là bạn muốn giữ nó.

 

(Swaruu trả lời ngày hôm sau)

 

Swaruu (9): Giờ thì tôi hiểu rồi. Những người khác có thể khó xử lý đối với tôi vì số lượng họ quá đông. Nhưng không phải bạn, cũng không phải Robert. Tôi không xếp bạn vào “nhóm” đó vì tôi xem hai bạn như gia đình. Hai người không phải gánh nặng.

 

Tất cả những gì tôi muốn với những gì tôi đã nói trước bình luận của bạn là để nói rằng tôi sẽ trở lại và sẵn sàng làm việc một cách hiệu quả, chứ không phải theo kiểu “ai biết khi nào...” mà chúng ta đã làm, chủ yếu vì tôi chưa tìm được lịch trình rõ ràng. Nên tôi nghĩ bạn sẽ mừng khi nghe điều đó. Rồi tôi nghĩ bạn không còn hứng thú nữa. Rốt cuộc, tôi khá quen với phản ứng đó, tất nhiên không phải từ bạn. Tôi chỉ muốn giúp. Xin lỗi vì tôi đã bị hiểu lầm bởi lời nói của bạn.

 

(Gosia trả lời sau đó)

 

Gosia: Cảm ơn vì đã viết lại! Tôi đã lo cho tin nhắn cuối của bạn. Máy tính tôi bật suốt đêm. Bạn cũng như gia đình đối với tôi. Không có nhiều người quanh đây mà cả hai chúng ta có thể tin cậy. Và tôi rất vui vì bạn nói bạn sẽ trở lại làm việc nhiều hơn, và ý tôi chỉ đơn giản là: đừng lo nếu bây giờ còn thường xuyên như trước, vì tôi tôn trọng việc bạn không có nhiều thời gian và không muốn tỏ ra đòi hỏi. Vậy đó là tất cả ý tôi muốn nói. Có lẽ tôi chọn từ không khéo, tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn các bạn thấy tôi mạnh mẽ, bởi vì nếu có lúc bạn thực sự phải lặng im lại một lần nữa, tôi muốn bạn thấy tôi sẽ tiếp tục, mà không phát điên trong quá trình đó.

 

Tôi rất mừng khi bạn nói bạn sẽ có nhiều thời gian hơn, tất nhiên, nhưng rồi tôi lại nghĩ có lẽ bạn nói vậy vì bạn thấy tôi muốn thế, và tôi đơn giản không muốn tăng thêm gánh nặng cho bạn. Tôi muốn bạn biết bạn cứ từ từ, bạn có vấn đề trên tàu của bạn, và rằng tôi sẽ ở đây.

 

Tôi cảm nhận cả bạn và tôi đang trải qua một thời gian cảm xúc và cả hai nhạy cảm về cách chúng ta được nhìn nhận lẫn nhau... và tôi xin lỗi vì bạn phải xử lý quá nhiều điều ở bên kia. Quá nhiều cho một cô gái trẻ, dù là người ngoài hành tinh hay không. Tôi khâm phục lòng dũng cảm của bạn.

 

Tôi hy vọng rất nhiều rằng những gì chúng ta làm đóng góp vào việc giúp nhân loại và rằng tôi không phạm nhiều sai lầm trong quá trình. Công việc này với bạn và người Taygeta là toàn bộ cuộc sống tôi bây giờ, mục đích sống của tôi, và tôi hy vọng bạn không thất vọng, và nếu có gì cần cải thiện, xin hãy nói cho tôi biết! Không phải là áp đặt đâu, làm ơn! Tôi cần góc nhìn của bạn từ trên kia vì tôi đang ở trong trạng thái ‘coma’ (ngâm mình) và không luôn nhìn thấy từ góc nhìn cao hơn dù tôi cố.

 

Ồ, và tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ mất hứng thú! Không có chuyện quay đầu lại cho tôi. Đây chính là tôi. Tôi không thể mất hứng thú với chính bản thân mình. Vậy nên đừng bao giờ lo. Hãy biết rằng bạn được trân quý và yêu thương và sẽ mãi như vậy cho đến tận thế.

 

 

Ngày Hôm Sau

 

Swaruu (9): Xin chào, có online không?

 

Gosia: Xin chào! Có!

 

Swaruu (9): Cảm ơn bạn về tất cả những điều ở trên. Tôi thấy rằng bạn và Robert đã ở bên cạnh tôi, bên cạnh chúng tôi, suốt thời gian qua, trong nhiều khía cạnh, một cách trung thành. Dù vì lý do nào đó tôi không thích từ “trung thành”. Nó nghe gượng gạo. Có một điều tôi nghĩ bạn luôn nên nhớ, mặc dù chúng tôi có thể nói chuyện như con người, dùng tiếng lóng này nọ (nhất là Anéeka), nhưng chúng tôi không nghĩ giống con người. Chúng tôi hiểu mọi thứ theo nghĩa đen <--- Và chúng tôi là những sinh thể rất giàu cảm xúc, còn hơn cả con người nhiều. Điều này gây ra vấn đề ở nhiều cấp độ. Và dễ khiến bạn nghĩ rằng chúng tôi nói cùng một ngôn ngữ, nhưng thực ra không phải vậy. Nó chỉ có vẻ như thế thôi. Nhiều từ, nếu không muốn nói là tất cả, đều không mang nghĩa giống nhau.

 

Tụi mình đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau rồi. Tôi hiểu bây giờ bạn muốn nói gì, và đúng như bạn đã nói, đó là một lựa chọn từ ngữ tệ, vì nó có thể được hiểu là: “Tôi không cần gì từ bạn, đi đi hoặc biến khỏi đây đi.”

 

Gosia: Vâng, tôi biết, và tôi xin lỗi vì điều đó. Tôi đoán tôi cũng hơi tổn thương vì bạn hiểu lầm tôi, và đến giờ bạn phải hiểu rõ tôi rồi chứ, rằng tôi sẽ không bao giờ nghĩ rằng tôi không cần bạn. Điều đó là không thể nào! Nhất là khi tôi ám ảnh với bạn, với công việc của tôi và với sự liên lạc này đến mức nào. Nhưng rồi, dù tôi cảm thấy buồn về chuyện đó, tôi cũng ngay lập tức cảm nhận được những gì bạn cảm thấy, và cách bạn phải tiếp nhận nó.

 

Swaruu (9): Tôi xin lỗi vì đã hiểu theo cách đó!

 

Gosia: Bạn muốn cảm thấy mình được cần đến và được trân trọng, còn tôi nói: “Ê, không sao đâu, tôi ổn ở đây” thì nghe như: “Cứ đi nếu bạn muốn, tôi không quan tâm.” Và đó hoàn toàn không phải là điều tôi muốn nói. Và đừng xin lỗi. Bạn có quyền tiếp nhận mọi thứ theo cách của bạn, bạn là một sinh thể đầy cảm xúc với thế giới và cảm nhận riêng. Tất cả chỉ là vấn đề làm rõ thôi.

 

Swaruu (9): Từ bạn, hoặc nói chung, tôi nghĩ, tôi có cần sự ghi nhận, vì ở đây cũng khá nhiều việc. Hơn nữa, chúng tôi liên tục bị công kích rằng không tồn tại, điều đó ảnh hưởng đến chúng tôi, bạn cũng biết mà. Cuối cùng, tôi cũng chỉ là một cô bé thôi!

 

Nhưng phần hay nhất là luôn nói chuyện. Ngay cả lúc chúng tôi cần rời đi cũng là vì thiếu sự chia sẻ về những gì đang diễn ra.

 

Gosia: Đúng vậy, tôi đã lo khi bạn biến mất! Tôi khóc suốt đêm và không ngủ được. Tôi để máy tính mở cả đêm, nhưng rồi cuối cùng cũng ngủ thiếp đi. Tôi thấy tin nhắn của bạn lúc 8 giờ sáng.

 

Swaruu (9): Tôi rất tiếc về chuyện đó, tôi không thể vào đây để trả lời, nên mới mất nhiều thời gian.

 

Gosia: Tôi luôn tôn trọng nếu bạn quyết định biến mất. Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không buồn và chờ đợi, chỉ là tôi sẽ luôn tôn trọng bất kỳ quyết định nào bạn đưa ra. Bạn luôn biết rõ nhất điều gì tiện lợi nhất cho mình. Chúng tôi đâu có ở trên đó.

 

Hôm nay bạn cảm thấy thế nào? Tôi thấy nhẹ nhõm hơn nhiều khi đã nói chuyện xong. Cảm ơn bạn!

 

Swaruu (9): Tôi ổn và bình yên, nhưng phía trước là một “ngày” dài. Tôi cũng cảm ơn bạn.

 

Gosia: Hôm nay anh có việc gì?

 

Swaruu (9): Tôi phải đi bảo trì các tàu chiến nhỏ, rồi quay lại Toleka để họp trực tiếp với Nai’Shara và Alenym, sau đó ăn, rồi sẽ vào CIC theo dõi tình hình thế giới.

 

Gosia: Ồ, một ngày bận rộn ha. Nai’Shara và Alenym thế nào rồi?

 

Swaruu (9): Họ đều ổn, dù Alenym thì đang rất lo lắng. Cô ấy không thấy mình phù hợp với vị trí hiện tại, nhưng đó không phải lựa chọn mà cô ấy có thể đưa ra. Cô ấy cảm thấy chưa sẵn sàng cho vai trò này. Bây giờ cô ấy không thể quay lại Temmer. Cuộc sống của cô ấy đang bị đe dọa, mối nguy phải bị loại bỏ trước đã. Cho đến lúc đó, cô ấy không thể rời con tàu này. Cô ấy là một công chúa bị mắc kẹt trong lâu đài titan của mình – con tàu.

 

Ngoài ra, chúng tôi phải nói về vài vấn đề khác buộc chúng tôi tiếp tục theo cách hiện tại, chúng tôi cần giảm liên lạc. Chúng tôi không muốn bị làm phiền thêm nữa. Nhất là tôi.

 

Gosia: Tôi biết mà, Swaruu. Hoàn toàn hiểu, đừng lo. Bạn không có nghĩa vụ gì với bất kỳ ai trong chúng tôi hết. Chúng tôi luôn nhấn mạnh điều đó.

 

Swaruu (9): Cảm ơn bạn, nhưng không phải ai cũng nhìn theo cách đó! Nhiều người cảm thấy mình có quyền được liên lạc. Hoặc muốn chúng tôi cứu cá voi hay chữa bệnh cho anh trai họ. Những chuyện nằm ngoài khả năng hoặc quyền kiểm soát của chúng tôi.

 

Gosia: Thật điên rồ, tôi chưa bao giờ hiểu nổi điều đó! Nhưng bạn thấy đó… chính điều này đưa tụi mình quay lại sự hiểu lầm trước đó. Tôi biết bạn không thích cảm giác bị đè nặng bởi những người muốn quá nhiều sự chú ý. Nên tôi mới muốn tôn trọng việc bạn không có nhiều thời gian. Nhưng tôi rất cần bạn.

 

Swaruu (9): Ừ, nhưng bạn thuộc một dạng khác. Bạn chỉ đơn giản là một trong chúng tôi, chỉ là ở dưới đó thôi!

 

Gosia: Ôi, tuyệt quá! Thật vui khi nghe bạn nói vậy! Rằng tôi là một trong các bạn. Với tôi điều đó thật kỳ diệu! Có lẽ tôi không nhớ, nhưng tôi cảm nhận được! Tôi thấy mình giống các bạn đến lạ, ở rất nhiều khía cạnh. Tôi rất tự hào.

 

Swaruu (9): Đừng nhắc nữa! Nhưng chào mừng bạn.

 

Gosia: Ừ. Các bạn thật tuyệt. Người Taygetan ngầu bá cháy! Bạn biết ý nghĩa câu đó chứ?

 

Swaruu (9): Cảm ơn bạn rất nhiều, bạn thật sự đã làm ngày của tôi trở nên tuyệt vời với câu nói đó. Vâng, tôi hiểu! Và bạn cũng vậy đó! <--- Tôi rất thích lời nhận xét của bạn. Cảm ơn bạn nhiều. Nó thật sự có ý nghĩa với tôi, rất nhiều!

 

-----

 

Bạn thấy đó, ừm, tôi nhớ lại cảm giác lần đầu tiên khi cô ấy giận. Tôi không biết mình làm gì sai, vì thực lòng tôi chỉ muốn cho cô ấy thấy rằng tôi tôn trọng thời gian của cô ấy. Đó là ý định của tôi. Lúc nào cũng là vậy, rằng tôi tôn trọng thời gian của cô ấy. Tôi nghĩ cô ấy sẽ thấy nhẹ nhõm hơn khi biết rằng tôi ổn, và cô ấy có thể đến bất cứ khi nào muốn. Nhưng lúc đó thì ngược lại, cô ấy lại muốn cảm thấy được cần đến, muốn được cần, và cô ấy không tiếp nhận tốt. Nhưng rồi chúng tôi đã giải quyết được, mọi chuyện ổn cả.

 

Nhưng như tôi đã nói, như bạn thấy đó, bạn phải bảo vệ cô ấy, chăm sóc cô ấy, nhưng đồng thời khiến cô ấy cảm thấy công việc của cô ấy quan trọng. Cô ấy muốn cảm nhận điều đó. Nên chúng tôi ủng hộ và hào hứng với công việc của cô ấy. Chúng tôi cũng thể hiện điều đó với cô ấy, vì đó chính là điều cô ấy mong muốn. Đây luôn là một sự gắn kết lẫn nhau, công việc lẫn nhau, nhiệt huyết lẫn nhau. Một dạng cam kết kỳ lạ nào đó mà tôi nghĩ là từ ngoài thế giới vật chất này, và nó tiếp tục sau này với Anéeka, y hệt như vậy, rồi về sau là Yazhi, đặc biệt là Yazhi.

 

Bây giờ bạn sẽ thấy cuộc trò chuyện với nhóm Hashmalim. Đây là chuyện rất thú vị. Nó diễn ra vào tháng 10 năm 2019. Tôi không nhớ chi tiết chính xác, tại sao họ lại vội vã rời khỏi Taygeta, tôi nghĩ họ đang làm gì đó ở đó, rồi họ quay lại gấp vì không có liên lạc với Swaruu. Tôi nghĩ lúc đó Swaruu đang ở đây, một mình. Cũng là lúc Yazhi mới đến. Tôi nhớ có hai người, rồi xảy ra chuyện gì đó, tôi nghĩ Yazhi bị thương và tự vào Med Pod  y tế. Nhưng ở đây là về Swaruu.

 

Cô ấy cũng bị thương, cũng tự vào Med Pod y tế, khóa mình trong con tàu. Có thể tôi nhầm vài chi tiết, tôi sẽ phải xem lại các đoạn trò chuyện xung quanh tình huống đó. Nhưng trong cuộc trò chuyện này, bạn sẽ thấy nhóm Hashmalim vội vã quay lại vì mất liên lạc với Swaruu. Có chuyện gì đó đang xảy ra. Họ không biết. Và họ đến đây để điều tra. Họ cũng trò chuyện với chúng tôi để biết tình hình. Và như bạn thấy, họ cực kỳ bảo vệ Swaruu. Thật ra thì lúc nào cũng vậy, với tất cả mọi người. Cô ấy như một ngôi sao sáng chói đối với họ, đối với tất cả chúng tôi. Luôn luôn là vậy. Hãy thưởng thức đoạn trò chuyện.

 

-----

 

Tháng 10 năm 2019

 

Khila: Xin chào Robert. Xin chào Gosia. Tôi sẽ trình bày tình hình. Chúng tôi là hai đơn vị Hashmalim được trang bị đầy đủ. Bốn tàu chiến. Tôi là chỉ huy (CO- commanding officer). Và các bạn đã biết tôi rồi. Người phó chỉ huy của tôi là Zach. Nếu tôi không có mặt, hãy liên hệ với anh ấy.

 

Chúng tôi là Lực lượng Đặc biệt của Taygeta. Được biết đến là đơn vị tinh nhuệ. Chúng tôi đến đây vào thứ Bảy sau khi mất liên lạc với Swaruu khoảng năm hoặc sáu ngày trước. Chúng tôi đến trước con tàu lớn hơn với tất cả những người mà các bạn đã biết và một số người mới. Mục đích của chúng tôi là xem chuyện gì đang xảy ra với cô ấy. Để bảo vệ, quan sát và hiểu tình hình, và hành động khi cần thiết.

 

Gosia: Cảm ơn vì đã hành động nhanh chóng, Khila. Và vì đã đến đây.

 

Khila: Chúng tôi biết các bạn đã rất bảo vệ Swaruu, và chúng tôi trân trọng điều đó. Nhưng với chúng tôi, không cần thiết. Chúng tôi đã đến và thấy hết tất cả những gì có thể từ phía đối lập và tình huống. Chúng tôi đã tràn ngập internet bằng sự hiện diện của mình. Nếu các bạn phát hiện thêm bất cứ điều gì chống lại Swaruu, hãy nói với chúng tôi. Chúng tôi không gặp vấn đề khi thấy những chuyện đó cũng không bị tổn thương.

 

Robert: Ừ, cảm ơn Khila và cả đội.

 

Gosia: Tôi mừng là nó không ảnh hưởng đến các bạn! Nó cũng không ảnh hưởng nhiều đến chúng tôi.

 

Khila: Điều quan trọng ở đây là nó đã ảnh hưởng đến cô ấy. Cô ấy đang rất yếu và tự nhốt mình trong tàu. Ngay cả một đội phá dỡ cũng không thể tiếp cận được.

 

Robert: Chúng tôi có thể làm gì cho Swaruu và cho các bạn?

 

Khila: Chúng tôi chỉ có thể chờ, vì tất cả nằm trong sự kiểm soát của cô ấy, không phải của chúng tôi. Cô ấy đã lập trình thời gian trị liệu của mình. Chúng tôi không biết bao lâu.

 

Zach: Cô ấy đã nói gì với các bạn trước khi vào Med Pod y tế?

 

Robert: Cô ấy nói rằng có thể nhờ Med Pod y tế mà những căn bệnh sẽ biến mất. Cô ấy mất nhiều năng lượng. Cô ấy đã nói điều đó vài lần.

 

Gosia: Cô ấy than đau. Và rằng không ngủ ngon vì đau.

 

Khila: Đó là do sự cộng dồn của sự bất hòa tần số.

 

Gosia: Vấn đề là… vẫn luôn là vấn đề cũ. Chúng tôi đã biết cô ấy gần hai năm rồi. Và cô ấy chưa bao giờ áp dụng các chiến lược hiệu quả.

 

Khila: Lúc này, những gì chúng tôi thấy là khi Swaruu tỉnh lại, cô ấy sẽ không thể tiếp tục như trước được nữa.

 

Gosia: Tôi nghĩ cô ấy nên nghỉ hẳn. Đây không phải lần đầu. Hãy quên chuyện “công bố thông tin” đi.

 

Robert: Cô ấy phải trở về Taygeta. Cô ấy đã gieo mầm ở Trái Đất rồi.

 

Gosia: Ít nhất là một thời gian. Nhưng… có lẽ cô ấy sẽ KHÔNG MUỐN! Vẫn là câu chuyện cũ.

 

Khila: Vấn đề là không ai khác có kiến thức như cô ấy. Ngay cả với chúng tôi, cô ấy cũng là một nhà tiên tri. Đủ quan trọng để gửi một đội Đặc nhiệm đến xem chuyện gì xảy ra với cô ấy và xung quanh cô ấy.

 

Gosia: Đúng, nhưng cô ấy đã trao cho Trái Đất tinh túy của những thông điệp rồi.

 

Khila: Nếu cô ấy rời đi, các bạn sẽ làm gì?

 

Robert: Chúng tôi hả? Chúng tôi sẽ tiếp tục phổ biến và nghiên cứu tất cả tài liệu này.

 

Gosia: Đừng lo cho chúng tôi. Tôi sẽ tiếp tục dịch toàn bộ tài liệu sang tiếng Anh; tôi vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Chúng tôi có việc phải làm. Nói vậy không có nghĩa là tôi sẽ không buồn khi lấy đi trí tuệ của Swaruu khỏi nhân loại Trái Đất, vì tôi biết nó đang giúp rất nhiều người, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xin các bạn hãy đưa cô ấy đi.

 

Khila: Vấn đề là cô ấy không thể chịu nổi năng lượng đến với mình, ngay cả khi không vào mạng xã hội. Tôi nói là nên chuyển trách nhiệm cho người khác. Để di sản không bị dừng lại. Tầm ảnh hưởng từ sự hiện diện của cô ấy thật ấn tượng.

 

Zach: Hãy hỏi ý cô ấy trước.

 

Gosia: Nhưng các bạn cũng nên biết… tất cả chuyện này là tùy ở các bạn, nếu các bạn quan tâm, nếu các bạn thấy có giá trị trong những gì chúng tôi làm. Nó phải là một ai đó thực sự muốn giúp Trái Đất bằng kiến thức của mình. Chúng tôi không muốn ép ai cả. Và chúng tôi cũng sẽ không cảm thấy tệ nếu không ai muốn tiếp tục.

 

Robert: Mọi thứ liên quan đến Swaruu đều nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta.

 

Zach: Cô ấy sẽ muốn giữ liên lạc với bạn. Hãy để cô ấy làm vậy, nhưng theo một cách khác.

 

Gabriel: Cô ấy sẽ lại rơi vào cái bẫy giống như trước thôi, Zach. Không thể nào bảo cô ấy đừng lên YouTube được.

 

Raguel: Chúng ta không thể đi ngược lại ý chí của cô ấy.

 

Gosia: Chúng ta sẽ không để cô ấy rơi vào cái bẫy giống như trước nữa đâu, Gabe. Chúng ta sẽ không nói quá nhiều về chuyện thế gian. Tôi không biết, chỉ là một ý tưởng thôi. Và, thật ra thì, cô ấy vẫn còn là một đứa trẻ, đúng không? Bộ mấy bạn không có quy định kiểu “kiểm soát của phụ huynh” hay gì đó sao? haha!


Gabriel: Thôi nào, cô ấy sẽ tìm cách vượt qua mấy cái đó liền. Cô ấy biết rõ mấy thứ đó hơn bất kỳ ai.

 

Gosia: Vậy thì trong trường hợp này, một lựa chọn khác là chỉ cần thuyết phục cô ấy bằng lý lẽ.

 

Robert: Nhưng tôi không hiểu sao Swaruu lại cứ khăng khăng như vậy về tất cả chuyện này.

 

Gosia: Tôi thì hiểu. Vì cùng lý do mà tôi cũng làm điều này. Cô ấy không thuộc về thế giới này. Đó là điều cô ấy làm. Đó là bản chất của cô ấy. Nâng đỡ các thế giới.

 

Robert: Cô ấy cũng có chút bực bội với những quy định của Liên đoàn. Nếu tôi nhớ không nhầm, cô ấy từng xin phép được nói chuyện với chúng ta qua âm thanh, và họ đã từ chối.

 

Gosia: Đúng. Tôi nghĩ cô ấy đã từ chức khỏi vị trí chính thức của họ vì chuyện đó.

 

Salaphaiel: Chúng tôi thấy cô ấy đối đầu với sự phản kháng nhiều hơn là mang tới các chủ đề.

 

Gabriel: Swaruu sẽ rời khỏi trung tâm y tế và muốn tiếp tục như thể chưa có gì xảy ra.

 

Gosia: Cô ấy vốn đã biết mình phải thực hiện thay đổi. Chúng tôi đã có những quy tắc mới rồi.

 

Khila: Chúng ta sẽ tính tiếp khi cô ấy tỉnh dậy. Sẽ có người ở bên bạn nữa.

 

Gosia: Đừng lo, Khila.

 

Robert: Chúng tôi đã không có các bạn bên cạnh suốt bốn tháng. Chúng tôi sẽ ổn thôi.

 

Gosia: Ừ, Robert. Và trước đó, trong trường hợp của tôi là 40 năm, haha.

 

------

 

 

Một lần nữa, như bạn thấy ở đây, đây lại là một tình huống khác khi chúng tôi không biết phải làm gì ngoài việc đề nghị sự hỗ trợ, giúp đỡ, và đồng hành như mọi khi, đồng thời cởi mở với mọi ý tưởng, với bất cứ điều gì. Tuy nhiên, sức khỏe và hạnh phúc của Swaruu luôn là ưu tiên đối với tất cả mọi người ngoại trừ chính cô ấy. Ngoại trừ chính bản thân cô ấy. Và thật không may, đó cũng là điều cuối cùng chúng tôi phải tôn trọng, bởi như bạn thấy trong các cuộc trò chuyện này, không ai có thể áp đặt điều gì lên cô ấy. Chúng tôi thậm chí đã đề nghị cắt liên lạc. Và chúng tôi cũng từng đề nghị điều đó với Aneeka, nhưng họ nói không, vì như vậy sẽ càng khiến họ đau khổ hơn nữa nếu chúng tôi hoàn toàn từ chối ở bên họ. Vì vậy, chúng tôi cũng không thể làm vậy.

 

Nói về Khila, tôi sẽ chia sẻ với bạn một tình huống khác, khá thú vị và cho thấy rằng đôi khi việc thể hiện rằng chúng tôi ổn và rằng chúng tôi tôn trọng không gian của họ cũng là một ranh giới mong manh. Nhớ lại cuộc trò chuyện mà tôi vừa chia sẻ với bạn cùng Swaruu, nơi cô ấy đã không vui khi tôi chỉ muốn cho cô ấy thấy rằng tôi tôn trọng thời gian của cô ấy và tôi ổn. Thì cũng có một lần khác, khi Khila và những người khác cũng không vui khi thấy rằng chúng tôi ổn sau sự biến mất của họ trong 4 tháng. Tôi không có đoạn hội thoại này ở đây, nhưng khi chúng tôi biến mất 4 tháng, lần đầu tiên với Robert, chúng tôi vẫn tiếp tục công việc. Chúng tôi luôn nói rằng bạn phải thuận theo dòng chảy, thích ứng với bất kỳ điều gì có thể xảy ra trong bất kỳ hoàn cảnh nào, không đặt kỳ vọng, và đó chính là điều chúng tôi đã làm. Chúng tôi tiếp tục làm việc, chúng tôi tin tưởng vào tiến trình, như tôi thường nói, tôi tin họ, họ biết họ phải làm gì, tôi cũng biết tôi phải làm gì. Chúng tôi duy trì tần số tích cực, vẫn tiếp tục thực hiện các chương trình với Robert.

 

Rồi Khila nói với chúng tôi: “À nhân tiện, Gosia, vào thời điểm chúng tôi vắng mặt 4 tháng đó, sau này chúng tôi có nghiên cứu phản ứng của các bạn, và có vẻ như chuyện đó không làm các bạn bận tâm lắm. Như thể chúng tôi không cần thiết, như thể các bạn cũng không mấy quan tâm.”

 

Sau đó, tôi đã viết một bức thư. Khi Khila nói vậy, tôi nghĩ trong lòng: “Mấy người này thật sự không hề hiểu. Họ không hiểu chúng tôi đang cố gắng xoay xở ra sao.” Chúng tôi vừa phải giữ thái độ tích cực, chấp nhận và thích ứng với mọi thay đổi liên tục, vừa phải duy trì tần số cho mọi người. Chúng tôi không thể để lộ vẻ chán nản, hay suốt ngày than khóc, vì nếu làm vậy thì lại bị coi là áp lực. Vậy nên chúng tôi buộc phải thể hiện rằng chúng tôi ổn, chúng tôi tách biệt, nhưng đồng thời cũng phải thể hiện rằng họ quan trọng với chúng tôi, rằng chúng tôi thật sự cần họ. Vì vậy tôi đã viết lá thư đó.

 

Tôi sẽ không chia sẻ bức thư này với bạn bây giờ, nó quá dài, vì khi tôi viết, thường thành cả một “cuốn Kinh Thánh”, haha. Nhưng tôi sẽ chia sẻ bức thư đó trên mạng xã hội, rồi bạn sẽ thấy. Tuy nhiên, tôi sẽ cho bạn xem một phản hồi rất ngắn gọn của Hashmalim (họ ít biểu lộ cảm xúc hơn), gửi cho tôi sau khi đọc thư.

 

Anh ấy nói: “Một câu trả lời ngắn gọn cho một bức thư mạnh mẽ và đẹp đẽ đến vậy. Chúng tôi cần được biết. Nếu bạn không chia sẻ, chúng tôi không thể biết. Cảm ơn bạn. Nó đã thay đổi nhiều điều. Tôi sẽ chuyển lại cho những người khác.”

 

Tôi đáp lại: “Cảm ơn bạn. Tôi cũng không chắc về phản ứng của bạn đối với bức thư đó.”

 

Và anh ấy chỉ nói: “Tôi rất thích. Cảm ơn bạn.”

 

Nhưng điều đáng lưu ý là anh ấy đã nói: “Nếu bạn không chia sẻ, chúng tôi không thể biết.”

 

Tất nhiên, với Swaruu thì tôi luôn chia sẻ rằng cô ấy quan trọng, rằng chúng tôi cần cô ấy. Nhưng như tôi đã nói, tôi không thể làm quá, vì như vậy sẽ bị nhìn nhận là bám víu, phụ thuộc, gây áp lực. Tôi không thể làm vậy.

 

Như bạn thấy từ tình huống với Khila, chúng tôi chưa bao giờ gây áp lực hay kiểm soát họ. Chúng tôi luôn cho họ không gian, đôi khi còn quá nhiều, giống như trong trường hợp này.

 

Quay lại với Swaruu, tôi sẽ kết thúc bằng vài bình luận cuối cùng quan trọng. Nếu bạn muốn thấy toàn bộ câu chuyện về Swaruu và những gì thật sự đã xảy ra trong những ngày cuối cùng cô ấy ở với chúng tôi, hãy xem video đó. Ở đây tôi sẽ không kể chi tiết, nhưng cơ bản là cô ấy ngày càng bỏ bê sức khỏe của mình. Mọi người, kể cả chúng tôi, đều bảo cô ấy phải làm gì, giải quyết thế nào, nhưng cô ấy không làm theo, thậm chí còn tự khiến tình hình tệ hơn. Ví dụ, cô ấy từ chối những ly sữa lắc proteinmà Senetre, bác sĩ trên tàu, đã làm cho cô ấy, trong khi cô ấy đang sụt cân. Người ta phát hiện cô ấy đổ chúng xuống bồn rửa. Vì lý do nào đó, cô ấy từ chối ăn. Cuối cùng, cô ấy chỉ uống nước với chanh. Và cô ấy bác bỏ mọi lời khuyên và đề nghị của Senetre về cách giúp bản thân, cách vượt qua chuyện này.

 

Rồi khi Yazhi xuất hiện vào năm 2019, mọi thứ bắt đầu thay đổi kỳ lạ, vì họ bắt đầu hòa nhập tâm trí, có sự hòa quyện thần kỳ, và ý thức dần tập trung vào Yazhi nhiều hơn, trong khi rút khỏi Swaruu. Bạn có thể thấy rõ điều này trong video. Tôi sẽ không đi sâu vào ở đây.

 

Đến đầu năm 2020, chúng tôi được thông báo rằng Swaruu đã biến mất, không còn ở đâu nữa. Sau đó mới được giải thích rằng cô ấy đã chết, nhưng ban đầu không ai hiểu như vậy. Hãy xem video để hiểu rõ hơn, cũng như sự tận tâm của Swaruu với sứ mệnh này. Để hiểu điều đó, bạn phải nhìn lại nhiều kiếp sống trước của cô ấy. Có thể một ngày nào đó, tôi sẽ làm video kể về tất cả những cách khác nhau mà cô ấy đã chết, vì cô ấy đã sống cùng một kiếp tám lần, và đó là lý do chúng tôi gọi cô ấy là Swaruu 9, vì là vòng lặp của cùng một đời sống, chỉ khác ở vài chi tiết, vài lựa chọn, vài kết cục.

 

Cô ấy luôn rất liều lĩnh, dũng cảm, sẵn sàng hy sinh bản thân. Ngay cả trong kiếp sống là Joan of Arc – đó là sự hy sinh tột bậc mà cô ấy đã chấp nhận. Trong những kiếp khác, có khi sự hy sinh mang tính cá nhân hơn, như việc cô ấy leo núi mà không dùng dây, leo rất cao, giống như loài linh dương leo đá. Và tôi nhớ, trong kiếp là Swaruu 4, cô ấy đã ngã và chết như vậy.

 

Một trong những tình huống cũng là khi cô ấy đi sang một dòng thời gian khác bằng con tàu, hoặc sang một vũ trụ khác, hoặc kiểu như đưa con tàu sao của mình vào việc thử nghiệm, nhập các con số để đi… có lẽ là tới “thế giới ngược”, tôi không nhớ chính xác, nhưng đó cũng là một trong những tình huống mà con tàu của cô ấy phát nổ. Cô ấy luôn đẩy bản thân đến giới hạn và thử nghiệm nhiều thứ.

 

Vậy nên, cuối cùng, tôi có thấy vài người bình luận: “Ồ, đó là lỗi của nhân loại.” Lỗi của nhân loại vì cái gì? Không phải lỗi của ai cả. Thực tại không vận hành theo cách đó. Nếu có ai muốn trở thành lính cứu hỏa và rồi hy sinh trong một đám cháy khi đang cứu người, thì đó là con đường họ chọn. Và đó không phải lỗi của ngọn lửa, không phải lỗi của gia đình có nhà bị cháy, không phải lỗi của nhà thầu xây dựng đã xây một căn nhà dở tệ và bị cháy, cũng không phải lỗi của đội cứu hỏa làm việc cùng người đó và truyền cảm hứng cho anh ta làm việc nhóm. Nó hoàn toàn vượt ra ngoài khái niệm “lỗi”.

 

Mỗi người đều có trách nhiệm với cuộc đời của họ. Chúng ta không còn là những đứa trẻ 5 tuổi. Tất cả mọi người ở đây, hoàn toàn tất cả những ai liên quan. Alenym, tất cả Hashmallim cũng đang mạo hiểm tính mạng, những phi công phải lái trong những nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm nhiều lần. Cả chuyến thám hiểm, toàn bộ cuộc thám hiểm của Alenym và của người Taygetan đều nguy hiểm. Vậy nên nếu có gì xảy ra với bất kỳ ai trên con tàu, và đôi khi cũng có chuyện xảy ra, thì ở Taygeta cũng có thể có người đổ lỗi cho chuyến đi: “Tại sao các bạn lại đi, tất cả là lỗi của các bạn vì cô ấy ở đó, vì cô ấy duy trì chuyến đi này.” Điều đó thật vô lý. Nó không hoạt động theo cách đó. Mọi người đều ở đây vì họ muốn ở đây. Hashmallim, Shinonim (phiên bản nữ của Hashmallim) cũng làm công việc đó vì họ muốn. Chúng tôi cũng vậy, Robert và tôi, đều làm điều này vì chúng tôi muốn.

 

Chúng tôi chưa bao giờ bị họ lợi dụng, như một số người có thể gợi ý ngoài kia. Tôi không hề cảm thấy bị lợi dụng, mặc dù trước khi có liên lạc này, tôi đã luôn ngỏ ý với vũ trụ: “Hãy dùng tôi. Hãy dùng tôi bằng cách nào đó. Tôi muốn giúp.” Bạn còn nhớ không?

 

Nhưng tôi không thấy mình bị lợi dụng theo nghĩa xấu, vì tôi đồng thuận với việc được “sử dụng”. Tôi muốn được một sức mạnh cao hơn nào đó sử dụng, một sức mạnh mà thực ra cũng là tôi, một phần cao hơn của tôi, đang vận hành thông qua chuyện này. Và đó luôn là một lực dẫn dắt tất cả chúng tôi trong dự án này. Có một điều gì đó kết nối chúng tôi trên tầng năng lượng vi tế. Và chính điều đó khiến chúng tôi cam kết sâu sắc như vậy.

 

Tôi không biết vì sao tôi lại có cảm giác về một nghĩa vụ đối với chuyện này. Tôi thậm chí không chắc nó có thật sự cần thiết cho con người Trái Đất hay không. Ở một mức độ nào đó, thì có. Nhưng có thể cũng không nhiều như tôi tưởng tượng. Tôi không biết. Nhưng tôi vẫn được dẫn dắt tiến về phía trước. Tôi cần làm điều này, như thể đó là một nghĩa vụ tự áp đặt đến từ một nơi khác, một điều gì đó đang vận hành thông qua tôi. Swaruu cũng vậy, vì cô ấy luôn nói với tôi điều này. Chúng tôi đồng cảm trong cảm giác đó. Robert cũng vậy, và Aneeka nữa, cô ấy cũng cảm thấy thế. Và rồi Yazhi, dĩ nhiên, khi chúng tôi gặp Yazhi, cô ấy nói với chúng tôi rằng cô ấy là nguồn năng lượng làm sống động tất cả mọi người. Rồi chúng tôi bắt đầu nhận ra rằng chúng tôi là một phần của ý thức Yazhi rộng lớn hơn, ở một cấp độ khác. Nhưng cũng không phải lỗi của ý thức đó.

 

Ý tôi là, tất cả chúng ta đều chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình, ngay cả khi có một điều gì đó từ bên trên đang thôi thúc ta. Nó không phải lỗi của cái gì khác. Đó không phải cách diễn đạt đúng. Tôi vẫn tin rằng tôi có tự do ý chí. Tôi có không? Tôi không chắc, vì đôi khi tôi cảm thấy mình buộc phải làm điều này. Nhưng tôi tin rằng tôi vẫn có tự do ý chí trong cách tôi quản lý công việc. Ví dụ, tôi sẽ không ngừng làm việc này, nhưng cách tôi quản lý nó, cách tôi phân chia nhiệm vụ, cách tôi chăm sóc bản thân trong quá trình, như tôi có ra ngoài tắm nắng hay không, thì vẫn là do tôi quyết định. Tôi cần thư giãn.

 

Và cũng không phải lỗi của nhân loại. Không phải lỗi của việc liên lạc. Tôi không tin là lỗi của bất kỳ ai. Thậm chí không phải lỗi của Swaruu, vì tôi không phải là kiểu người hay đổ lỗi. Nếu có điều gì xảy ra với tôi, và tôi muốn ghi rõ điều này, nếu có bất cứ điều gì xảy ra với tôi, và điều đó hoàn toàn có thể, tại sao không? Tôi không bất tử, và tôi cũng đang hy sinh rất nhiều sức khỏe của mình cho việc này. Robert cũng vậy. Như tôi đã nói, có thể một ngày nào đó tôi sẽ làm riêng một video về chuyện này. Nhưng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, xin đừng bao giờ đổ lỗi cho bất cứ điều gì liên quan đến công việc này.

 

Giống như Matias, anh ấy thấy tôi viết lách mỗi ngày, làm hại mắt, làm hại dáng ngồi của tôi. Đó là lỗi của ai? Không phải lỗi của anh ấy. Và anh ấy chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đổ lỗi cho người Taygetan: “Tại sao họ cứ bắt em làm việc hoài vậy?” Không, điều đó chưa bao giờ nảy ra trong đầu anh ấy.

 

Và xin đừng bao giờ đổ lỗi cho bất cứ ai liên quan đến dự án này. Nếu có gì xảy ra với tôi, nếu tôi biến mất hay gặp vấn đề sức khỏe nào, thì đó không phải lỗi của người Taygetan, không phải lỗi của Swaruu, chắc chắn không phải lỗi của Yazhi, không phải lỗi của Matias, không phải lỗi của Alenym, cũng không phải lỗi của Cabal, mặc dù thực ra có thể nói đó là lỗi của Cabal, lỗi của tất cả những gì các người đang làm với hành tinh này mà chúng tôi phải chống lại.

 

Nhưng thôi, không, nó cũng không phải lỗi của Cabal. Không phải lỗi của bản thân cao hơn của tôi. Đó có lẽ là thứ gần nhất để đổ lỗi, nhưng cũng không. Thực sự, hoàn toàn không phải lỗi của ai cả, và cũng không phải lỗi của tôi. Đó chỉ là quyết định của tôi.

 

Vậy nên hãy nhớ điều đó, và cũng hãy nhớ rằng Swaruu đã rất yêu nhân loại. Đó là lý do cô ấy làm tất cả chuyện này. Tin tôi đi, tôi biết. Tôi cũng có cùng lòng trắc ẩn và tình cảm dành cho nhân loại. Và cô ấy sẽ không bao giờ muốn bạn tự đổ lỗi về bất cứ điều gì. Không phải lỗi của nhân loại khi cô ấy gánh lấy điều đó cho mình. Cô ấy yêu tất cả các bạn, yêu tất cả chúng ta quá nhiều. Cô ấy biết rõ mình đang làm gì và cô ấy làm điều đó với sự tận tâm và trách nhiệm hoàn toàn.

 

Tôi tin rằng sự hỗ trợ lẫn nhau, sự che chở cho nhau, giúp đỡ, cộng tác là điều rất quan trọng, thiết yếu, và đó là điều chúng tôi luôn có với nhau trong nhóm. Nhưng cuối cùng, điều quan trọng không kém là cho mỗi người được tự do. Tự do để là chính mình, để làm những gì họ muốn. Bạn sẽ không muốn nói với một Hashmallim rằng anh ta đừng là Hashmallim nữa. Tôi cũng sẽ không bao giờ làm điều đó với bạn trai mình, Matias, ví dụ như nếu ngày mai anh ấy quyết định làm cảnh sát, hoặc làm Hashmallim nếu chúng tôi ở trên đó. Tôi sẽ không bao giờ ngăn cản anh ấy theo đuổi ước mơ, ngay cả khi nó nguy hiểm.

 

Vậy nên, cuối cùng, mọi người phải được tự do. Và điều đó cũng bao gồm Swaruu, cô ấy phải được tự do chọn điều cô ấy muốn làm, và điều đó là đúng. Chia sẻ thông tin, chia sẻ tri thức, chia sẻ mọi thứ của cô ấy với thế giới, và còn nhiều thứ khác mà chúng ta thậm chí không biết, mà cô ấy đã đóng góp cho thực tại này.

 

Cảm ơn rất nhiều vì đã theo dõi. Chúng ta sẽ tiếp tục với loạt video tuyệt vời này, nơi tôi sẽ mang đến cho bạn thêm nhiều góc nhìn. Và bây giờ sẽ đến với Aneeka. Tôi nghĩ chỉ một video thôi, nhưng để xem đã. Nếu nó quá dài, tôi sẽ chia ra. Cảm ơn, và hẹn gặp lại mọi người sớm thôi. Tạm biệt tất cả.

 

-----

 

 

Chào các bạn! Trong video trước, Phần 2, tôi có nhắc đến tình huống với Khila, và tôi đã nói rằng tôi sẽ chia sẻ bức thư tôi viết cho anh ấy. Đây chính là nó bên dưới. Xin hãy xem video để hiểu bối cảnh.

 

Gosia:

 

“Khila, tôi chỉ muốn bổ sung thêm cho câu hỏi của bạn về lý do tại sao từ góc nhìn của bạn, “chúng tôi dường như không bị ảnh hưởng” khi bạn biến mất 4 tháng, vì vấn đề này trước đây cũng đã được nhắc đến, và điều đó khiến tôi buồn bởi vì dường như đôi khi các bạn không hiểu được hoàn cảnh mà chúng tôi đang ở dưới này. Đó là lý do tại sao tôi muốn giải thích lại. Và tôi đang khóc khi viết những dòng này, như tôi vẫn thường khóc trong lòng khi cố gắng tỏ ra mạnh mẽ (vì tôi thật sự mạnh mẽ).

 

Ngoài những gì tôi đã nói trong nhóm chat… chúng tôi luôn được nói rằng việc liên lạc này nhìn chung không phải lúc nào cũng tốt cho cuộc sống của con người, cho tâm trí họ, rằng nó có thể phá vỡ thực tại của con người, gây ra sự phụ thuộc, v.v… Chúng tôi cũng luôn được nhắc rằng sự liên lạc này có thể không kéo dài mãi mãi. Vậy nên với tất cả những yếu tố đó, trong suốt 4 tháng ấy, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc phải “lao qua” nó, cố gắng cho bạn thấy rằng chúng tôi vẫn có thể vượt qua, rằng chúng tôi vững vàng và mạnh mẽ, rằng chúng tôi tin tưởng vào tiến trình này, kiên nhẫn chứ không tuyệt vọng, và rằng cuộc sống của chúng tôi vẫn tiếp diễn.

 

Hơn nữa, chúng tôi ở ngay trong tâm điểm công chúng. Chúng tôi không thể để tần số của mình hạ xuống quá thấp, chúng tôi phải tiếp tục trình bày những tài liệu mà chúng tôi vẫn còn và hy vọng điều tốt nhất. Rất nhiều ánh mắt dõi theo chúng tôi. Không hề dễ dàng. Áp lực rất lớn.

 

Còn về cá nhân tôi, sự liên lạc này CÓ Ý NGHĨA HƠN BẠN CÓ THỂ TƯỞNG TƯỢNG. Tôi đã được trao lại bản sắc Taygetan của mình! Tôi luôn biết rằng tôi thuộc về một chủng tộc khác ngoài nơi này, tôi có những cảm xúc và ký ức nhất định, và khi có bạn trong cuộc đời tôi, tất cả ngày càng trở nên có ý nghĩa. Tôi chưa bao giờ, và sẽ không bao giờ muốn mất đi các bạn vì tôi biết tôi thuộc về các bạn.

 

NHƯNG, như chúng tôi luôn được nói, rằng các bạn có thể sẽ không ở đây mãi mãi trong sự liên lạc này, rằng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra, tôi buộc phải chừa cho mình một KHOẢNG CÁCH LÀNH MẠNH về mặt tinh thần để có thể chấp nhận bất kỳ điều gì xảy ra. Tôi vẫn đang ở dưới này trong 3D. Không ở cùng với các bạn. Và tôi cần phải mạnh mẽ, vững tâm để vượt qua cuộc đời này.

 

Nên với tôi, luôn có một sự cân bằng đầy xáo động cần duy trì. Giữa việc tôi cảm thấy mình đã thuộc về các bạn và trở nên QUÁ PHỤ THUỘC VÀO CÁC BẠN, và đồng thời phải giữ sự ĐỘC LẬP nữa, điều này đôi khi thật sự không dễ về mặt cảm xúc, nhưng tôi đang cố gắng hết sức. Nhiều lần tôi khóc một mình, với tất cả những gì đang diễn ra trong đời tôi. Thật sự không dễ chút nào khi không còn hoàn toàn thuộc về thế giới này, mà cũng chưa thể hoàn toàn thuộc về thế giới của các bạn. Tôi không còn gắn bó với thế giới này nữa, nhưng cũng không thể gắn bó quá nhiều với thế giới của các bạn, vì tôi không biết khi nào nó có thể bị lấy đi khỏi tôi. Thật sự tôi không biết.

 

Vì vậy, tôi cố gắng giữ cân bằng, vừa kỳ vọng rất nhiều, vừa không kỳ vọng gì cả. Có lẽ một lúc nào đó tôi sẽ làm một video cá nhân để giải thích cho tất cả các bạn, cả con người và các bạn, về cảm giác thật sự của tôi với tất cả sự liên lạc này, vì đôi khi tôi cảm thấy cả hai phía đều không thật sự hiểu tôi, cũng như không hiểu cảm giác thực sự khi ở giữa.

 

Mọi chuyện còn căng thẳng hơn nhiều so với bất kỳ ai tưởng tượng, nhưng chúng tôi không đem những vấn đề cá nhân này đến với các bạn, vì tôi biết đó không phải công việc của bạn Khila, hay thậm chí của Swaruu, để trở thành nhà tâm lý cho chúng tôi. Chúng tôi cố gắng trở thành chỗ dựa tinh thần cho Swaruu nhiều hơn là ngược lại (dù cô ấy cũng là chỗ dựa cho chúng tôi chỉ đơn giản bằng việc là chính cô ấy). Và ở đó luôn có rất nhiều điều cần xử lý, vì cô ấy kể cho tôi chi tiết hầu hết những cuộc phiêu lưu siêu hình xuyên thời gian, những vấn đề cá nhân, và thêm vào đó là những phản ứng cảm xúc của cô ấy trước các cuộc tấn công của Ma Trận. Vì vậy, tôi càng cần phải mạnh mẽ hơn nữa, dù điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng với tâm trí tuyến tính bị ảnh hưởng 3D của tôi (liên quan đến những cuộc phiêu lưu dòng thời gian).

 

Trong suốt 2 năm đó, tôi đã cố gắng trở thành một người bạn thật sự tốt với cô ấy (như cô ấy cũng đã với tôi) và lắng nghe nhiều cuộc đấu tranh nội tâm của cô ấy, những điều cô ấy nói rằng không thể chia sẻ với phi hành đoàn vì họ cần nhìn thấy cô ấy như một nhà lãnh đạo mạnh mẽ. Vậy nên dường như tất cả mọi người trong vòng tròn này đều cần phải mạnh mẽ vì ai đó khác. Nhưng cuối cùng, tất cả chúng ta đều mang trong mình quá nhiều cảm xúc. Swaruu, tôi, và cả Robert nữa.

 

Vậy nên việc thấy bạn cảm thấy rằng tôi không bị ảnh hưởng bởi khả năng Swaruu biến mất, hay bởi sự biến mất của bạn nói chung, điều đó đã khiến tôi đau lòng. BẠN KHÔNG HỀ BIẾT CÁC BẠN CÓ Ý NGHĨA NHƯ THẾ NÀO ĐỐI VỚI TÔI. Nhưng nếu tôi bắt đầu nói theo cách đó, bạn có thật sự muốn tôi biến thành một người quá phụ thuộc không? Tôi cần phải mạnh mẽ. Điều đó không có nghĩa là tôi không có cảm xúc. Tôi không muốn trở thành một gánh nặng cảm xúc cho bất kỳ ai trong các bạn, đặc biệt là cô ấy. Chúng tôi cần phải mạnh mẽ vì cô ấy, vì những người theo dõi chúng tôi, vì các cuộc tấn công, và vì chính chúng tôi. Có quá nhiều thứ để xử lý, nhưng chúng tôi cần giữ vững cân bằng. Đó là cách duy nhất. Và là những người quân nhân, bạn hẳn phải hiểu điều đó.

 

Xin lỗi vì bức thư dài lê thê này. Nhưng tôi thật sự cần bạn biết thêm một chút về những gì tôi cảm nhận. Nếu tiện, xin hãy chuyển nó cho những người khác. Tôi cũng muốn họ hiểu. Tôi trân trọng tất cả các bạn. Sâu thẳm bên trong, tôi cảm thấy rất cô đơn ở đây. Cảm ơn bạn, Khila.”

 

Khila: Câu trả lời ngắn cho một bức thư đầy sức mạnh và tuyệt đẹp. Thật sự cần phải biết, nếu bạn không chia sẻ thì chúng tôi không thể biết được. Cảm ơn bạn, điều này đã thay đổi rất nhiều. Tôi sẽ chuyển nó cho mọi người.

 

Gosia: Ồ. Cảm ơn bạn! Tôi không chắc về phản ứng của bạn với nó.

 

Khila: Tôi rất thích nó. Tôi cảm ơn bạn!

 

Gosia: Tôi thấy nhẹ nhõm rồi. Cảm ơn bạn.

 

 

 

Link gốc của bài viết

 

https://www.youtube.com/watch?v=TRwDrlR3iFQ

 

https://swaruu.org/transcripts/blast-from-the-past-behind-the-mission-swaruu-of-erra-health-part-2

 

https://youtu.be/_aPA-DLSvQs

 

https://swaruu.org/transcripts/un-viaje-al-pasado-detras-de-la-mision-swaruu-de-erra-salud-parte-2

 

 

 

 

Theo dõi trên Facebook

 

https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/

 

DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG

 

https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html

 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.