Teal Swan Transcripts 321
Đó có phải là quyết định của bạn hay
không? - Tự do trong các mối quan hệ
27-01-2018
Chúng ta ai cũng
muốn ở bên những người cư xử trưởng thành trong các mối quan hệ. Nhưng khả năng
thực sự hành xử như một người trưởng thành trong mối quan hệ lại phụ thuộc vào
khả năng chúng ta có thể tự chịu trách nhiệm cho chính mình và cho những người
trong cuộc sống của mình.
Cái bản ngã, như
sở thích cá nhân, sự chán ghét cá nhân, mong muốn cá nhân, nhu cầu cá nhân, cảm
xúc cá nhân, về cơ bản chính là sự thật của bạn ở bất kỳ thời điểm nào. Giờ
đây, nhiều người trong chúng ta lớn lên trong những gia đình nơi mà chúng ta
không được phép có ranh giới riêng. Sở thích cá nhân của chúng ta không quan trọng,
nhu cầu cá nhân cũng không quan trọng, sự chán ghét cũng không quan trọng,
chúng ta không được phép có chúng. Bởi vì những người sống chung với chúng ta
coi ranh giới của ta như là xung đột với sở thích, nhu cầu, mong muốn, niềm tin
cá nhân của họ. Vì thế, mỗi khi chúng ta khẳng định ranh giới của mình thì sẽ bị
bất đồng, bị xa lánh, bị trừng phạt.
Chúng ta lại vô
cùng cần sự gần gũi với cha mẹ để tồn tại. Sự sống còn của chúng ta phụ thuộc
vào điều đó. Và như vậy, chỉ còn một cách duy nhất để giảm bớt xung đột, để
tránh hậu quả, đó là từ bỏ ranh giới của mình để thuận theo họ. Chúng ta đã làm
những điều này không phải bởi vì đó là một quyết định đến từ ý chí tự do của
mình. Chúng ta làm vậy bởi vì không muốn gặp rắc rối. Thật tuyệt nếu mô thức
này dừng lại ở thời thơ ấu, nhưng nó không dừng lại. Chúng ta bước vào cuộc sống
trưởng thành với cùng thái độ ấy: làm mọi thứ không phải do ý chí tự do có ý thức,
mà chỉ để tránh gặp rắc rối.
Mô thức làm mọi
việc chỉ để không gặp rắc rối này khiến cho trong đời sống trưởng thành, các mối
quan hệ của chúng ta tái hiện thành kiểu quan hệ giữa một đứa trẻ và một phụ
huynh trừng phạt. Dù đó là tình bạn, tình yêu, quan hệ công việc hay bất kỳ dạng
quan hệ nào khác thì chúng ta cũng sẽ cảm thấy khổ sở, oán giận và bị kiểm
soát.
Điều đầu tiên bạn
cần chấp nhận là ý chí tự do thực sự là một tuyệt đối trong sự hiện hữu của bạn.
Bạn đã có nó ngay cả trước khi bạn nhập thể vào thực tại không-thời gian mà
chúng ta gọi là Trái Đất vật chất 3D. Bởi vì ý chí tự do là tuyệt đối trong sự
tồn tại của bạn, bạn phải chấp nhận rằng ngay cả khi còn nhỏ, bạn cũng đã chọn
cách thuận theo. Nó không hề giống như một sự lựa chọn. Nhưng thực chất, khi
còn nhỏ, những hậu quả mà bạn phải đối mặt là quá lớn, vì thế bạn chọn thuận
theo. Bạn, với tư cách là một đứa trẻ, thực sự đã dùng ý chí tự do của mình để
quyết định chống lại chính mình trong tình huống này. Và chính vì vậy, nó không
hề giống như một quyết định là của bạn, mà giống như bạn bị ép buộc. Nó giống như
ai đó đặt bạn vào tình thế chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Và đúng là họ đã
đặt bạn vào tình thế đó. Nhưng trên lý thuyết, bạn vẫn có thể chọn không thuận
theo. Bạn có thể chọn chịu đựng hậu quả. Không ai trong chúng ta kỳ vọng một đứa
trẻ sẽ làm điều đó. Chính từ bản năng sinh tồn mà chúng chọn từ bỏ bản thân để
hợp nhất với cha mẹ. Nhưng chúng ta phải nhìn thấy rằng đó thực chất là một sự
lựa chọn mà chúng đưa ra bằng ý chí tự do. Chúng ta cần thấy rằng đó là một lựa
chọn mà chúng thực hiện để chúng ta hiểu được ý nghĩa của việc thực sự chịu
trách nhiệm về quyết định mà chúng đưa ra.
Nếu trong kịch bản
vừa rồi, một đứa trẻ thật sự ý thức rằng mình đã chọn từ bỏ ranh giới cá nhân để
thuận theo vì hậu quả là quá sức chịu đựng, thì chúng sẽ không cảm thấy giống
như bị kiểm soát. Chúng sẽ không cảm thấy như ý chí tự do của mình bị tước đoạt,
và sự oán giận cũng sẽ không hình thành, bởi vì chúng đã sở hữu quyết định ấy
như của riêng mình. Chúng ta thấy mô thức này xuất hiện trong đời sống trưởng
thành của mình rất nhiều, khi một người cảm thấy như mình bị ép buộc phải đưa
ra quyết định chỉ vì không muốn đối diện với hậu quả, hoặc muốn tránh xung đột,
hay bất kỳ lý do nào khác. Nhưng thay vì đưa ra quyết định bằng ý chí tự do có
ý thức và thực sự sở hữu nó, họ lại cảm thấy như bị ép buộc. Và vì vậy, hậu quả
là họ cảm thấy bị kiểm soát và đầy oán giận. Điều này dẫn tới vô vàn hành vi vô
thức có thể phá hỏng mối quan hệ.
Ví dụ, một người
vợ khẳng định rằng cô cần chồng ở bên nhiều hơn. Cô bày tỏ sự bất an về việc cuộc
hôn nhân có thể không bền vì anh quá xa cách. Khi xong giờ làm, anh muốn đi uống
với đồng nghiệp, nhưng lại vội vàng về nhà sau khi nói với bạn bè rằng không đi
được vì “cục nợ”, tất nhiên ám chỉ vợ mình. Anh làm vậy chỉ để tránh hậu quả.
Anh không hề làm vậy vì thật sự coi hạnh phúc của vợ là một phần lợi ích của
mình, và sở hữu quyết định đó như quyết định đúng đắn nhất cho anh. Anh cũng
không coi đó là một quyết định phục vụ cho chính mình. Anh cũng chưa bao giờ thực
sự cân nhắc xem liệu mình có thật sự muốn phản đối chuyện phải luôn có mặt ở
nhà hay không. Vì vậy, khi về nhà, anh khó chịu, hành xử như thể không muốn ở
đó và làm những việc nhỏ nhặt như cố tình mất nhiều thời gian thay quần áo hay
xem điện thoại, như một hành động nổi loạn chống lại “kẻ áp bức”, tức là vợ
anh. Nhưng trên thực tế, cô không hề là kẻ áp bức. Anh đã gán hình ảnh người mẹ
của mình lên vợ.
Đây là một ví dụ
khác. Người bạn A khuyên bạn B đầu tư một ít tiền vào một thứ mà A quan tâm lúc
đó. B không muốn nói “không” vì không muốn có mâu thuẫn trong mối quan hệ, nên
vì muốn giữ hòa khí mà đồng ý và quyết định đầu tư. Khoản đầu tư đó thất bại.
Giờ thì B nổi giận với A, cảm thấy bị lừa, cảm thấy A phải chịu trách nhiệm. Thực
chất ở đây là B chưa thực sự nhận thức được quyết định mình đưa ra, cũng chưa nhận
thức được rủi ro liên quan đến khoản đầu tư đó. A thì dĩ nhiên thấy rất khó hiểu.
A nghĩ rằng việc đầu tư nghĩa là B phải chấp nhận rủi ro rồi. Vậy nên dù mất tiền
thì cũng không phải lỗi của A.
Có vô số ví dụ
khác cho mô thức này, nhưng tất cả đều quy về một điều: Chúng ta phải học cách
cảm nhận ý chí tự do của mình trong các mối quan hệ, trong các quyết định,
trong từng bước đi trong cuộc sống. Nếu ta đưa ra một quyết định, chúng ta phải
là người chịu trách nhiệm cho quyết định đó, phải chọn rằng quyết định đó phù hợp
với ranh giới của mình, tức là với cái tôi cá nhân của mình.
Không ai thực sự
có thể tước đi ý chí tự do của bạn. Quyết định ấy phải phù hợp với ranh giới của
bạn, nghĩa là phù hợp với cảm nhận cá nhân về cái tôi của bạn. Không ai thực sự
có thể lấy đi ý chí tự do của bạn. Điều đó là không thể. Điều mà người khác có
thể làm, và thường hay làm, là đặt bạn vào tình huống mà lựa chọn duy nhất để tự
bảo vệ chính mình lại chính là lựa chọn mà họ muốn bạn thực hiện. Nhưng bạn vẫn
có thể chọn gánh chịu hậu quả. Điều này có nghĩa là bạn không thể mất đi ý chí
tự do. Nếu bạn đang gặp khó khăn với mô thức này trong đời sống của mình, thì gần
như chắc chắn rằng bạn cũng gặp khó khăn với kiểu quan hệ mang tính “trao đổi –
giao dịch”.
Đây là một ví dụ
để tôi giải thích rõ hơn. Trong các mối quan hệ, bạn liên tục từ bỏ chính mình,
liên tục thuận theo, liên tục làm ngược lại ý chí tự do của mình và dần dần
hình thành sự oán giận, với mong đợi rằng người kia rồi cũng sẽ làm điều tương
tự khi điều đó thực sự quan trọng đối với bạn. Và khi họ không làm, bạn sẽ tức
giận dữ dội. Theo cách này, kiểu thuận theo và từ bỏ ranh giới cá nhân trong
các mối quan hệ của bạn thực chất là một dạng giao dịch: bạn hy sinh để đổi lấy
việc họ cũng sẽ hy sinh khi bạn cần. Nhưng đây không phải là một thỏa thuận mà
họ đã đồng ý, nó chỉ là một “sợi dây vô hình”.Vì lý do này, sau khi xem video
này, tôi khuyến khích bạn hãy xem video khác của tôi có tựa đề “Cắt Đứt Những Sợi
Dây Vô Hình” (Teal Swan Transcripts 304).
Bất cứ khi nào bạn
làm điều gì, bạn phải tự hỏi bản thân câu hỏi sau: “Tại sao tôi lại làm điều
này? Tôi có đang làm điều này chỉ để tránh rắc rối hay tránh hậu quả không?” Nếu
câu trả lời là có, thì bạn đang đứng ở ngã ba đường. Hoặc bạn thay đổi cách
nhìn về tình huống để có thể thật sự sở hữu quyết định đi theo điều gì đó như
là quyết định của chính bạn, một quyết định mà bạn tin là phục vụ lợi ích tốt
nhất cho bản thân. Hoặc bạn quyết định rằng mình sẽ kiên định lập trường, rằng
trong hoàn cảnh này bạn không thể coi quyết định ấy là quyết định của chính
mình, rằng nó không phù hợp với lợi ích của bạn, và vì thế bạn sẽ bước vào một
“xung đột nhu cầu” với người kia.
Nhưng bạn phải
làm điều này theo cách sau: Bước vào xung đột nhu cầu với việc coi người kia là
một phần của chính mình. Như vậy, đây không còn là một trò chơi được-mất, không
phải “tôi chống lại bạn”. Mà là: “Tôi cần xem bạn như một phần của tôi, và bạn
cũng xem tôi như một phần của bạn. Khi coi lợi ích của bạn là một phần lợi ích
của tôi, vậy thì giờ đây chúng ta có thể tìm ra điều gì để cả hai cùng thắng?”.
Trong những trường
hợp hiếm hoi, sự không tương thích thật sự xuất hiện, khi không có cách nào để
dung hòa lợi ích tốt nhất của một người với lợi ích tốt nhất của người kia. Đây
là trường hợp hiếm hoi. Nếu rơi vào tình huống như vậy, thì một sự thay đổi
trong mối quan hệ là điều tất yếu. Hoặc dạng quan hệ phải thay đổi, hoặc mối
quan hệ kết thúc.
Nhưng tôi cam
đoan với bạn rằng, phần lớn các trường hợp khi bạn bước vào xung đột nhu cầu,
điều này sẽ không xảy ra. Thay vì để lộ ra sự bất tương thích, bạn sẽ tìm được
cách tạo ra một giải pháp thứ ba, một giải pháp thực sự làm cả hai người đều
hài lòng. Trở thành một người trưởng thành trong các mối quan hệ, trước tiên và
quan trọng nhất, chính là biết sở hữu ý chí tự do của mình và thực hành nó.
Chúng ta phải
dùng ý chí tự do để sở hữu quyết định bao gồm một ai đó như một phần của chính
mình, và từ đó, xem lợi ích của họ là một phần thực sự trong lợi ích của mình.
Chính tại điểm này, chúng ta trở thành người có trách nhiệm không chỉ cho bản
thân, mà còn cho cả những người mà mình yêu thương. Khi làm điều này, chúng ta
không làm vì cảm thấy bị ép buộc, mà làm bởi vì chúng ta thật sự muốn làm như vậy.
Chúc bạn một tuần
tốt lành.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=bnqahfO_Z78
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.