Swaruu Transcripts 1741
Tôi đã gặp Kỹ sư NASA, người nói rằng ông
ấy không đến từ Trái Đất
23-07-2025
Patrick
James:
Hầu hết các chòm sao rồi cũng mờ dần thành phông nền, nhưng chòm sao Thất Nữ (Pleiades) thì không. Chắc bạn đã từng thấy nó
rồi, bảy ngôi sao tụ lại sát nhau, hoàn hảo, bí ẩn. Khi còn nhỏ, tôi thường ngước
nhìn trong sự kinh ngạc và tự hỏi: cuộc sống sẽ thế nào nếu có bảy mặt trời? Và
cảm giác đó, sự thôi thúc hướng về chòm sao Thất Nữ ấy, không chỉ của riêng
tôi, nó đã tồn tại từ thuở xa xưa.
Xuyên qua các lục
địa và nền văn hóa hàng ngàn năm, con người đều ngước nhìn cùng một cụm sao nhỏ
ấy và nói cùng một điều kỳ lạ: “Chúng ta đến từ đó.”
Ở Hawaii, năm mới
không bắt đầu bằng pháo hoa, mà bắt đầu khi Thất Nữ quay lại bầu trời. Họ có một
bài ca tên Kumulipo, dài 2.000 câu, không phải huyền
thoại, không phải ẩn dụ, mà là sự kể lại nguồn gốc của họ, theo truyền thống,
xuất phát trực tiếp từ Thất Nữ.
Nửa vòng trái đất
xa hơn, người Thổ dân Úc cũng có một câu chuyện cổ xưa và kỳ lạ chẳng kém. Bảy
chị em, những người phụ nữ từ những vì sao, đã đến đây, tạo hình sông ngòi, khắc
nên núi non, rồi khi đến lúc, họ chạy trốn, bay lên trời, bị một thợ săn từ
chòm Orion đuổi theo.
Cùng một câu
chuyện, nhưng ở một châu lục khác. Và khi bạn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, nó lại
xuất hiện lần nữa. Người Hopi ở Tây Nam Hoa Kỳ nói
rằng tổ tiên họ không chỉ sống sót sau thảm họa cuối cùng, mà còn trốn thoát,
được dẫn vào những hang động ngầm bởi các sinh vật sao, họ gọi là kachina, đến bằng “chiếc khiên bay” và cũng đến từ Thất
Nữ.
Người Cherokee ở
Tennessee còn đi xa hơn nữa. Họ nói rằng mình không chỉ được viếng thăm, mà còn
được tạo ra. Những sinh vật từ Thất Nữ đến đây bằng cách cưỡi trên một làn sóng
âm thanh đến một địa điểm linh thiêng, một xoáy năng lượng, một cánh cửa giữa
các thế giới. Và từ đó, người Cherokee được sinh ra. Không phải để kể lại câu
chuyện, mà để canh giữ nó.
Những câu chuyện
này không hề phai nhạt. Chúng vang vọng qua núi non, đại dương, và cả những đế
chế đã không còn tồn tại. Tất cả những nền văn hóa ấy đều nói cùng một điều:
Chúng ta đến từ Thất Nữ. Thế nên, câu hỏi đặt ra là: chuyện gì xảy ra khi ở thời
hiện đại, có ai đó cũng nói như vậy? Điều đó dẫn ta đến với Billy Meier.
Billy, một nông
dân chỉ còn một tay ở Thụy Sĩ, sống một cuộc đời giản dị trong một thị trấn hẻo
lánh, cho đến năm 1975, khi vài bức ảnh trong bộ sưu tập cá nhân của ông bị rò
rỉ. Đó là ảnh những đĩa bay, ban ngày, rõ nét, cận cảnh đáng kinh ngạc. Và khác
với hầu hết các trường hợp “người liên lạc với người ngoài hành tinh”, chuyện
này không liên quan đến bắt cóc hay chấn thương tâm lý.
Những sinh vật
trên các con tàu này muốn Billy chụp ảnh. Họ còn “tạo dáng” cho ông. Cuộc gặp đầu
tiên xảy ra khi ông đột nhiên có một thôi thúc không thể giải thích được: cầm
máy ảnh, nhảy lên chiếc xe máy, và chạy vào rừng. Ông không biết chính xác mình
sẽ đi đâu, nhưng trong đầu cứ hiện lên một khoảng trống giữa rừng mà ông chưa từng
đến. Thế là ông đi theo hình ảnh đó.
Khi cuối cùng đến
được khoảng trống ấy, đúng như trong tâm trí ông, Billy nghe thấy một âm thanh
kim loại trầm thấp. Ông ngước lên, và thấy một đĩa kim loại lớn, bóng loáng phản
chiếu bầu trời như gương, lơ lửng giữa không trung. Ông đặt chân máy xuống.
Chụp được vài tấm,
con tàu bắt đầu hạ xuống.
Ba chân hạ ra,
và con tàu đáp xuống thảm cỏ. Vài giây sau, một người phụ nữ bước ra. Trông cô
gần như con người, tóc vàng, mắt xanh, dáng vẻ Bắc Âu. Cô nói tên mình là Semjase,
đến từ hành tinh Erra, quay quanh một ngôi sao tên Taygeta trong hệ thống sao
mà chúng ta gọi là Thất Nữ.
Cô nói rằng mình
liên lạc với Billy vì chủng tộc cô đã chọn ông để chụp ảnh tàu của họ và truyền
đi các thông điệp, những lời cảnh báo về chiến tranh hạt nhân, môi trường đang
chết dần, và cách các chính phủ thế giới đang che giấu sự thật, không phải để bảo
vệ chúng ta, mà để vũ khí hóa nó.
Cô nói: “Nếu
loài người muốn gia nhập với các nền văn minh ngoài kia, chúng ta phải vượt qua
cách đối xử tệ bạc với nhau ở đây.”
Trước khi rời
đi, cô hứa với Billy một điều: sẽ còn quay lại.
Và trong ba năm
tiếp theo, cô không chỉ quay lại một hay hai lần, mà hàng trăm lần. Đôi khi là
những con tàu khác nhau, đôi khi là nhiều tàu cùng lúc, luôn “tạo dáng” để
Billy chụp những bức ảnh rõ nhất, như thể đang giúp ông xây dựng một bộ sưu tập
bằng chứng không thể chối cãi.
Ngay cả Bob
Lazar, người tố cáo bí mật Khu vực 51, cũng xác nhận rằng ảnh của Billy Meier
trông gần như y hệt mẫu “sport model” mà ông từng làm việc.
“Ban đầu, tôi cũng bỏ qua chuyện Billy Meier,
nhưng điều khiến tôi chú ý là một trong những con tàu trong ảnh trông giống
kinh ngạc với thứ tôi từng làm việc cùng. Điều đó khiến tôi tin rằng chuyện đó
thực sự đã xảy ra.”
Điều kỳ lạ là
Billy Meier chưa bao giờ định để những bức ảnh này lộ ra ngoài. Chúng bị rò rỉ.
Thực tế, sự chú ý là điều ông ít mong muốn nhất, nhưng vì những chuyến viếng
thăm diễn ra quá thường xuyên, ông không thể giấu bí mật nữa. Người dân trong
thị trấn cũng bắt đầu thấy những con tàu này lao vun vút trên bầu trời giữa ban
ngày.
Trong một bức ảnh,
bạn còn có thể thấy một chiếc máy bay quân sự Thụy Sĩ ở phía xa, được cho là chụp
ngay sau khi chiếc đĩa bay của người Pleiadian bay vòng quanh nó. Trong một đoạn
video ngắn mà Billy quay, bạn thậm chí thấy một chiếc xe hơi đang chạy dưới con
tàu ấy. Khi tin tức lan ra rằng Billy Meier không chỉ chụp ảnh mà còn tiếp xúc
trực tiếp với các phi công, mọi người bắt đầu theo dõi ông, hy vọng được chứng
kiến một trong những cuộc gặp này.
Và họ đã tìm thấy
dấu vết hạ cánh, những vòng xoáy kỳ lạ in xuống cỏ, đúng chỗ Billy nói con tàu
đáp xuống. Những hoa văn này đến nay vẫn ảnh hưởng đến cách cỏ mọc.
Nhưng vì Billy
không muốn sự chú ý, ông tặng ảnh cho bất cứ ai xin. Đó là lúc chúng lọt vào
tay báo chí châu Âu, và cơn bão bắt đầu.
Người lạ bắt đầu xuất hiện ở trang trại của ông bất kể ngày đêm. Có người tò mò, có người thù địch. Ảnh và phim gốc của ông bị đánh cắp. Ngay cả gia đình ông cũng bị quấy rối.
Và chính vào thời
điểm đó, Wendell Stevens, trung tá không quân đã nghỉ hưu, nghe về câu chuyện
này, thấy những bức ảnh từ Thụy Sĩ, và quyết định đích thân đến gặp Billy Meier
vì ông vốn đang ở Mỹ nghiên cứu các trường hợp liên lạc với người ngoài hành
tinh.
Chỉ cần một cuối
tuần. Chỉ một cuối tuần đã đủ để ông tin rằng ảnh của Billy Meier là thật. Thế
là ông quyết định gọi thêm những cánh tay đắc lực.
Hai người bạn của
Wendell sống ở Phoenix, bang Arizona, là Lee và Britt Elders. Họ không phải những
người mê UFO.
Họ là các chuyên
gia an ninh, chuyên về gián điệp công nghiệp và chống theo dõi. Họ khá hoài
nghi. Họ cho rằng chuyến đi này nghe như tốn thời gian, nhưng Wendell vẫn nhất
quyết. Thế là họ đến thăm Billy, với ý nghĩ sẽ vạch trần toàn bộ câu chuyện chỉ
trong vài ngày.
Rồi họ thấy những
bức ảnh. Thế là họ yêu cầu Billy đưa tới tất cả các địa điểm đã chụp ảnh, và
khi tới nơi, họ thấy dấu vết hạ cánh. Họ trò chuyện với dân địa phương cũng từng
thấy con tàu, thậm chí còn thử tái tạo ảnh bằng các mô hình nhỏ treo trên dây.
Nhưng dù cố thế nào, kết quả vẫn không giống ảnh gốc. Mô hình nhỏ thì gần như
không thể làm được với chỉ một tay, đặc biệt là những ảnh có nhiều con tàu. Họ
còn cho Billy Meier trải qua nhiều lần kiểm tra máy phát hiện nói dối, ông đều
vượt qua dễ dàng.
Được Billy cho phép,
cặp vợ chồng Elders mang một số ảnh về Phoenix để phân tích bằng các công cụ tốt
nhất họ có thể tiếp cận.
Vào thời điểm
đó, họ mang một vài tấm ảnh đến cho bạn mình là Jimmy Delitoso, chủ phòng thí
nghiệm phân tích ảnh Village Labs ở Tempe. Village Labs có máy tính và phần mềm
tiên tiến trước thời đại nhiều năm, ở cấp quân sự.
Jimmy số hóa ảnh,
phóng to, tăng độ rõ, và phát hiện ra điều khiến ông sững sờ: các con tàu trong
ảnh không phải ảnh ghép. Chúng được in trực tiếp trên phim gốc, có đổ bóng, phản
chiếu ánh sáng, thể hiện chiều sâu. Một số phần của con tàu còn nét hơn phần
khác. Nói cách khác, không hề qua xử lý hậu kỳ, đây là những vật thể thật trong
không gian 3 chiều, quá lớn để là mô hình nhỏ treo bằng dây.
Nhưng rồi mọi
chuyện rẽ sang hướng tối tăm đối với Billy. Ngay sau khi Village Labs phân
tích, hai người đàn ông mặc vest đen xuất hiện tại trang trại của Billy ở Thụy
Sĩ và tìm cách bắt cóc con gái ông. Billy nổ súng và họ bỏ chạy. Sau đó, một
phát đạn bắn ngang qua đầu ông chỉ cách vài phân.
Có những người
muốn câu chuyện này bị chôn vùi, nhưng nó vẫn lan ra. Với một số người, đây là
trò lừa đảo lớn nhất từng có; với người khác, đây là vụ tiếp xúc quan trọng nhất
trong lịch sử. Nhưng bất kể bạn tin điều gì, chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra,
điều đã thay đổi cuộc đời Billy mãi mãi. Ông chưa bao giờ yêu cầu chuyện này xảy
đến, nhưng bằng cách nào đó, nó vẫn tìm đến ông. Và thật lạ, đó lại chính là
nơi câu chuyện của tôi bắt đầu.
Mọi thứ bắt đầu
chỉ từ một cái tên: Dale Harder. Tôi đang xem một buổi thuyết trình UFO cũ trên
mạng, một trong những buổi nói chuyện cuối cùng của Paul Hellyer, cựu Bộ trưởng
Quốc phòng Canada, và ông ấy nói ra những điều mà bạn khó ngờ một quan chức
chính phủ lại nói công khai: Liên đoàn Thiên hà, tổng thống gặp gỡ người ngoài
hành tinh. Nhưng gần cuối bài nói, ông ấy nhắc điều khiến tôi bật dậy: đại loại
như “Nếu muốn nghe điều gì thật sự đáng kinh ngạc, hãy tìm hiểu Dale Harder của
Honeywell Aerospace.”
Điều đó khiến
tôi chú ý, vì cha tôi, một trung tá quân đội đã nghỉ hưu, cũng từng là phi công
trực thăng ở Việt Nam, đã làm việc tại Honeywell Aerospace suốt phần lớn cuộc đời
tôi. Tôi nhớ có những lần sau giờ học, tôi đến văn phòng ông, phải đi qua nhiều
lớp an ninh mới gặp được ông. Honeywell là một công ty lớn, nhưng tôi tự hỏi liệu
người này có thể đã biết cha mình không. Tiếc là cha tôi đã mất vì ung thư.
Tôi vẫn nhớ ông.
Nên tôi ghi lại cái tên đó, một ý tưởng tiềm năng trong danh sách video tương
lai: Dale Harder, Honeywell Aerospace.
Rồi tôi quên mất.
Một năm sau, khi lục lại ghi chú cũ để tìm cảm hứng, tôi thấy cái tên đó lần nữa.
Lần này, vì tò mò, tôi quyết định tra thử. Biết đâu ông ta còn chẳng sống nữa.
Vài lượt tìm kiếm sau, tôi phát hiện ông từng xuất hiện trên chương trình Coast
to Coast AM với George Noory hai lần trong mười năm qua.
Hóa ra, trước
khi làm việc tại Honeywell Aerospace, Dale còn là kỹ sư cho NASA. Giờ thì tôi
càng tò mò: ông này biết những gì? Tôi tìm thấy website của ông, vẫn hoạt động,
nhưng khá lỗi thời.
Có vẻ Dale hiện
nay sống bằng việc chế tạo hệ thống loa cao cấp. Vẫn chưa rõ ông dính líu thế
nào đến UFO, tôi quyết định gửi email:
“Chào Dale,
Tôi
rất muốn phỏng vấn anh cho kênh YouTube của mình. Cha tôi cũng từng làm việc
cho bộ phận hàng không vũ trụ của Honeywell những năm 90, nên tôi tò mò liệu anh
có biết ông ấy không.”
Ông trả lời ngay
trong ngày:
“Chào Patrick,
Cảm
ơn lời mời. Tôi nghĩ mình có thể dành chút thời gian trò chuyện. Hãy cho tôi biết
bạn muốn thực hiện thế nào.
Thân
mến,
Dale
từ Erra, Pleiadian Taygetan.”
Tôi nhìn dòng ký
tên đó. Đọc lại hai lần cho chắc. Dale từ Erra, Pleiadian Taygetan. Trời ạ,
mình vừa dính vào cái gì đây?
Tôi hỏi ông có
thể phỏng vấn trực tiếp không. Dale đáp rằng ông sống ở Cleveland, bang Ohio,
và rất sẵn lòng, đặt tôi trước ngã rẽ: mình có thật sự muốn đến Ohio gặp một
người tự nhận là Pleiadian? Nhưng mặt khác, ông từng làm ở NASA… Nên tôi chần
chừ. Không trả lời, mong ông quên luôn.
Bốn ngày sau,
Dale email lại:
“Chào
Patrick, xin lỗi làm phiền. Chỉ muốn hỏi tình hình thế nào. Cảm ơn.
Dale
từ Erra, Taygetan Pleiadian.”
Vẫn tìm cách
thoái thác, tôi hỏi liệu ông có sẵn sàng đến Arizona cho buổi phỏng vấn trực tiếp
không.
Ông trả lời:
“Chào
Patrick, cảm ơn cơ hội này. Tôi đã nhiều thập kỷ chưa đến Phoenix, thật ra cũng
muốn quay lại. Nhưng tiếc là giờ đi lại với tôi rất khó khăn, đôi chân không
còn như xưa. Tốt nhất là bạn đến đây. Nếu bạn đến và thời tiết thuận lợi, tôi
có thể gọi vài chiếc UFO hoặc tàu gia đình đến. Có thể sẽ thú vị đấy. Hãy trò
chuyện thêm. Tôi sẽ cố gọi cho bạn, thời gian nào tiện nhất?
Cảm
ơn,
Dale
từ Erra.”
Gọi UFO đến ư?
Ông không đùa chứ. Và thế là Dale đã thu hút trọn sự chú ý của tôi.
Chúng tôi gọi điện
cho nhau. Ngạc nhiên là Dale nói chuyện mạch lạc, sâu sắc, không giống hình
dung về một “Pleiadian tự xưng”. Nghe như một người từng làm kỹ thuật, khiến
tôi tin ông vừa đủ để hào hứng với ý tưởng sang Ohio.
Tôi gọi cho
Chris, một người bạn quay phim nghiệp dư, nói có một ý tưởng “điên rồ”, và cậu ấy
đồng ý ngay. Để phòng nếu thực sự thấy thứ gì đó, tôi mang theo hai chiếc máy ảnh
phim dùng một lần, đơn giản, cơ học, ít khả năng sai sót. Không bộ lọc, chỉ có
ánh sáng in trên phim.
Chúng tôi lên đường
đến Ohio. Khách sạn chỉ cách nhà Dale một dặm, nên ông gần như là “tài xế” cho
chúng tôi cuối tuần đó. Sáng hôm sau, khi ông đến đón để sắp xếp buổi phỏng vấn,
điều đầu tiên tôi để ý là xe ông cũ kỹ, bảng đồng hồ hầu như không hoạt động.
Nhưng cách ông nói chuyện, bình thản, chậm rãi, như thể chẳng có gì kỳ lạ.
Chris còn để ý ở ghế sau có một bìa đen in logo NASA, kiểu tài liệu bạn mong thấy
trong cặp của ai đó, nhưng Dale không hề nhắc tới.
Đến nhà ông, tôi
không biết nên trông đợi điều gì. Tôi từng phỏng vấn nhiều người, kể cả những
người có tuyên bố “trên trời”. Nhưng Dale thì không nao núng, và quan trọng
hơn, ông chưa từng phá vỡ “nhân vật” của mình, dù chỉ một lần.
Tôi bước vào với
tâm thế hoài nghi nhưng cởi mở. Vì dù ông nói gì, nếu trong cuối tuần đó ông thực
sự làm được điều đã hứa về UFO, tôi sẽ bị thuyết phục. Tôi không câu view, cũng
không săn “bằng chứng xác nhận”. Có lẽ tôi đang tìm kiếm sự khép lại về cha
mình, hay về những câu chuyện ám ảnh tôi nhiều năm. Dù sao thì, chúng tôi đã ở
đó, và những gì xảy ra tiếp theo không có gì là bình thường cả.
-------------------------
Patrick
James:
Dale, chào mừng đến với kênh của tôi. Cảm ơn đã mời chúng tôi đến nhà anh ở
Cleveland, Ohio. Tôi rất mong chờ buổi trò chuyện này vì anh từng làm ở
Honeywell, nhưng trước đó, nghe nói anh còn làm ở NASA?
Dale
Harder:
Đúng vậy. Trước hết, cảm ơn Patrick đã mời tôi lên chương trình. Thật vinh dự
được nói chuyện và kể cho bạn về những điều tôi biết và làm. Tôi làm ở NASA từ
năm 1980 đến 1992, sau đó là bảy năm ở Honeywell Aerospace.
Patrick
James:
Vậy là anh là kỹ sư ở NASA và Honeywell?
Dale
Harder:
Tôi muốn làm rõ, vì nhiều người hiểu chưa đúng. Tôi là kỹ sư, nhưng ban đầu tôi
không được thuê để làm kỹ sư cho NASA. Tôi được tuyển vào vị trí kỹ thuật viên,
rồi chuyển sang các vị trí quản lý cấp thấp và trung cấp. Tôi được đào tạo để
làm việc trên tàu con thoi và lái máy bay, cùng nhiều thứ khác. Tôi di chuyển
nhiều, nhưng chủ yếu làm ở NASA Lewis (sau này thành NASA Glenn). Rồi sau đó
tôi sang Honeywell Aerospace.
Patrick
James:
Điều đó dẫn anh đến công việc hiện tại là làm laser, loa?
Dale
Harder:
Không. Thật ra, tôi đã có những kỹ năng đó từ trước. Tôi bắt đầu với laser từ rất
sớm, khoảng sáu tuổi đã chế tạo các loại laser và thiết bị công nghệ.
(Khi máy quay bắt đầu chạy, Chris có vẻ háo hức
muốn thấy UFO đến mức chưa đầy 30 giây vào buổi phỏng vấn đã cầm máy quay ra
ngoài quay bầu trời.)
Dale
Harder:
Và đó là mối tình đầu của tôi.
(Rồi đến tôi, mà nói thiệt là, cũng hơi bị
phân tâm một chút.)
Patrick
James:
Tôi hiểu. Tôi tò mò là… à, tôi vừa quên mất mình định nói gì. Chris, anh đang
làm gì vậy?
Chris: Chỉ
đang quay cảnh bầu trời thôi.
Dale
Harder:
Ồ, Chris, coi chừng cái dây đó nha. Tôi… ừm… sợ là
anh sẽ vấp phải cái đầu dây đang chìa ra đó.
(Thế là thay vì bắt đầu lại từ đầu, bọn tôi
quyết định tiếp tục từ chỗ đã dừng. Nhưng trước khi bắt đầu quay lại, Dale nói
một câu khá thú vị.)
Dale
Harder:
Đừng ngại hỏi tôi là ai, tôi là cái gì và tất cả những thứ đó.
Patrick
James:
Tôi đang nghĩ mình sẽ bắt đầu dẫn dắt câu chuyện theo hướng đó.
Dale
Harder:
Ừ, không vấn đề gì.
(Dale hiểu. Và tôi nghĩ, một cách vô thức,
tôi nghĩ điều tôi thực sự muốn làm là tìm hiểu sơ bộ, đọc được cảm nhận về con
người ông ấy trước khi thật sự đi sâu vào cái “hang thỏ” Pleiadian này.)
Patrick
James:
Chúng ta sẽ nói rất nhiều về những điều mà anh chia sẻ và cả lý do vì sao tôi
có mặt ở đây hôm nay. Nhưng ngay cả trước khi đi vào chuyện đó, tôi thật sự rất
bất ngờ và thích thú khi anh kể rằng, từ khi còn rất nhỏ, anh đã tự chế tạo
laser, năm 5 tuổi đã thắng các cuộc thi khoa học.
Dale
Harder:
Ừ, tôi bắt đầu rất sớm, khiến ba mẹ tôi vô cùng ngạc nhiên khi tôi còn rất rất
nhỏ.
Ngày đó, tôi thường
chạy vòng vòng trong nhà kể cho họ nghe đủ thứ chuyện, và họ chỉ xoa đầu tôi rồi
nói: “Được rồi Dale, hay lắm, con đi chơi đi.” Họ đã cố gắng hết sức để hiểu và
ủng hộ tôi, nhưng thật sự họ không biết tôi là gì và tôi đang nói về cái gì. Họ
chỉ biết, “Trời, thằng bé này kỳ lạ ghê.” Và mọi chuyện cứ thế diễn ra. Nhưng
khoảng 6 tuổi, tôi đã tự chế tạo chiếc laser hồng ngọc đầu tiên của mình.
Tôi tự mài một
viên hồng ngọc, mang nó đến câu lạc bộ mài đá, mài thành hình trụ giống điếu
thuốc, đánh bóng hai đầu, rồi tôi chế tạo một ống đèn flash bằng bơm chân
không, ống thủy tinh, đủ loại đồ “điên rồ” khác và một bộ nguồn công suất cao.
Tôi ráp tất cả vào bên trong lõi giấy vệ sinh. Đến giờ tôi vẫn còn giữ nó, và
nó vẫn hoạt động, đủ mạnh để khắc một vết nhỏ trên lưỡi dao cạo. Chúng tôi gọi
nó là “nửa Gillette” hay “nửa joule”. Sau đó, trước khi lên 9 tuổi, tôi chế tạo
chiếc laser khí đầu tiên, một laser helium-neon.
Cả hai lần, tôi
đều mang những thứ đó tham gia hội chợ khoa học ở trường và đoạt giải cao nhất.
Vì vậy, suốt cuộc đời, tôi bị cuốn hút bởi laser, chỉ đơn giản vì tôi yêu ánh
sáng. Có một điều gì đó thật đặc biệt khi nhìn vào chùm tia, không phải nhìn trực
diện mà nhìn từ bên hông, và thấy nó phát ra từ laser… cảm giác đó thật mê hoặc.
(Ngoài máy quay, Dale kể rằng ông sinh năm
1955. Điều này không thực sự gây ấn tượng với chúng tôi cho đến sau này khi tôi
tìm hiểu về thời điểm laser được phát minh, năm 1960. Nghĩa là, nếu Dale chế tạo
chiếc laser hồng ngọc đầu tiên năm 6 tuổi bằng lõi giấy vệ sinh, thì đó là chỉ
một năm sau khi laser ra đời, biến ông thành thần đồng thực sự… hoặc kẻ bịa
chuyện. Nhưng mỗi khi tôi nghi ngờ, tôi lại nhớ Dale từng là kỹ sư của NASA và
Honeywell Aerospace, cũng là lý do duy nhất tôi biết đến tên ông. Và điều ông sắp
kể tiếp khiến việc bác bỏ trở nên khó hơn rất nhiều.)
Patrick
James:
Vậy thì tôi rất tò mò. Một trong những điều mà nhiều người biết đến ở anh là…
tùy anh muốn diễn tả thế nào, vì tôi cảm thấy nếu tôi diễn tả thì sẽ không
chính xác. Nhưng về cơ bản, anh có một sự kết nối với hệ sao Pleiades. Anh có
nghĩ đó là nguyên nhân dẫn đến niềm đam mê với laser hay thậm chí là trí tuệ nổi
bật của anh từ khi còn nhỏ không?
Dale
Harder:
Đúng. Tôi nghĩ đó là một phần quan trọng. Nói thẳng ra, tôi đang đến thăm Trái
Đất.
Hiểu chứ? Tôi là
một dạng gọi là “avatar”. Tôi là người Pleiadian thuộc ngôi sao Taygeta, và rõ
ràng hành tinh của tôi quay quanh ngôi sao Taygeta trong chòm sao Pleiades. Khi
trở thành một avatar, tôi là thành viên của một nhóm tiên phong, đến đây vào đầu
những năm 1950 để giúp nhân loại hiểu chính mình và vượt qua những giai đoạn
khó khăn nhất, giống như những gì chúng ta đang trải qua bây giờ. Tóm lại, tôi
là một sinh vật ngoài hành tinh. Tôi đến đây để thăm, trong hình hài vật chất của
con người. Tôi được sinh ra trong một cơ thể vật chất như mọi người để có thể ở
lại và làm việc. Người của tôi, khi ở dạng nguyên bản, trông giống như con người,
nhưng tần số rung động của họ cao hơn rất nhiều so với ở đây.
Vì vậy, đến đây
và ở lại trong môi trường có tần số rung động thấp sẽ gây hại và giết chết họ,
hoặc chúng tôi. Thế nên tôi đã bước vào thứ gọi là “buồng nhập thể” (Med Pod),
sau đó được chuyển sang cơ thể người để có thể ở đây lâu dài. Đó là cách và lý
do tôi đến đây. Và khi đến, tôi nhớ tất cả mọi thứ, nơi tôi đến, tôi là ai, tôi
là gì, mọi kiến thức tôi có bây giờ thì lúc đó, khi còn là một đứa trẻ sơ sinh,
tôi đã có rồi.
Điểm khác biệt
duy nhất là tôi phải trưởng thành để trải nghiệm và áp dụng những kiến thức đó.
Tức là khi lớn lên, mỗi lần học hay trải qua điều gì đó, tôi lại nhận ra: “À,
thì ra đó là ý nghĩa của nó”, “À, đó chính là cái đó”. Cuộc đời tôi là quá
trình tái hòa nhập và học cách sử dụng trí tuệ, kiến thức đó một cách khôn
ngoan.
Patrick
James:
Vậy người mẹ sinh anh ra là cách thực sự mà anh được sinh ra sao? Bà ấy cũng là
người Pleiadian thuộc Taygeta?
Dale
Harder:
Không.
Đó là một người
đàn ông và một người phụ nữ có một mối quan hệ chóng vánh, rồi không tiếp tục nữa.
Vào thời điểm đó, đầu những năm 1950, xã hội không chấp nhận việc một phụ nữ trẻ
sinh con một mình. Nên bà buộc phải cho tôi đi, và tôi được đưa vào hệ thống từ
thiện Công giáo, bị bỏ lại trước cửa, và phần còn lại là lịch sử.
Patrick
James:
Vậy cha mẹ nuôi của anh đều nằm trong kế hoạch từ trước?
Dale
Harder:
Đúng, hầu hết là vậy. Mọi thứ đều được sắp xếp trước.
Patrick
James:
Nghĩa là đã có kế hoạch để anh được những người đó nhận nuôi?
Dale
Harder:
Đúng. Chúng tôi phải trải qua huấn luyện nghiêm ngặt trên tàu: học ngôn ngữ,
phong tục, văn hóa… mọi thứ ở đây đều khác hoàn toàn. Và với tôi, điểm đáng nhớ
nhất là: sau khi đã sẵn sàng, tôi ở trên tàu, chuẩn bị xuống, thì phút cuối tôi
đổi ý. Tôi nói: “Không, tôi không muốn đi!”.
Họ nói: “Bạn phải
đi!”. Họ cố đẩy tôi ra khỏi cửa, còn tôi thì cứ chống cự: “Không, tôi không muốn!”.
Cuối cùng thì tôi vẫn đi, nhưng đó là khoảnh khắc rất lớn đối với tôi vì tôi đã
đổi ý ngay trước khi bắt đầu.
Patrick
James:
Vậy là anh nhớ mọi thứ, kể cả trước khi đến đây?
Dale
Harder:
Tất cả.
Patrick
James:
Ngay từ khi còn là một em bé?
Dale
Harder:
Ngay từ khoảnh khắc tôi sinh ra, tôi đã nhớ hết. Điều duy nhất tôi chọn không
nhớ là việc tôi có vợ hay con hay không, vì nếu nhớ và cảm thấy tiếc nuối, điều
đó sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ. Tôi để lại những ký ức đó, nhưng mọi kiến thức kỹ
thuật, kiến thức chung, mọi điều trong đời sống thường nhật, tôi đều mang theo.
(Tới đây, tôi vẫn chưa chắc mình tin hay
không. Dale có vẻ điềm tĩnh, sắc sảo. Nhưng rồi ông nói một điều tôi chưa sẵn
sàng tiếp nhận: rằng ông không chỉ tin mình có kết nối với Pleiades, mà thực ra
ông đến đây với đầy đủ ký ức về bản thân, một người Pleiadian, với ý thức được
truyền xuống từ con tàu mẹ, nơi cơ thể thật của ông đang ở, còn ông hiện tại chỉ
đang ở trong một “avatar” hình người. Lúc đó, tôi im lặng vì không biết nên phản
ứng thế nào. Nhưng trong đầu tôi vẫn hiện lên một câu hỏi: Nếu điều đó là thật,
thì khi Dale chết sẽ ra sao?)
Patrick
James:
Nếu anh là một avatar, sau khi chết ở đây, anh sẽ quay lại cuộc sống ở bên kia?
Dale
Harder:
Kế hoạch ban đầu của tôi không phải vậy. Ban đầu, khi đến đây, tôi dự định sẽ
được đưa về lại sau khoảng 40 năm. Khi hết thời hạn, họ nói: “Bạn có thể về nhà
nếu muốn”, và sẽ đưa tôi về trong hình dạng thể xác. Nhưng tôi đã mắc một sai lầm
quan trọng: tôi yêu Trái Đất, yêu loài người, và muốn ở lại để giúp đỡ. Họ đồng
ý, nhưng cảnh báo rằng cuối đời tôi sẽ bi bệnh rất nặng.
Kế hoạch ban đầu
là được đưa về, không phải chết ở đây. Nhưng sau đó có một “lệnh cấm” trên Trái
Đất, khiến mọi ET đang ở đây không thể rời đi. Liên đoàn đã ra lệnh: “Không ai
được rời đi, không ai được liên lạc gì hết”.
Tôi thì thật sự
không muốn chết ở đây, dù là một starseed hay là một avatar. Và trong trường hợp
của tôi, điều này khá đặc biệt vì hầu hết các starseed không biết rõ bản thân
mình là ai và là gì như tôi biết. Nhưng với tôi, tôi đến đây trong trạng thái
hoàn toàn nhận thức, và tôi luôn muốn trở về nhà, đó là thỏa thuận của chúng
tôi. Vậy nên bây giờ tôi hơi khó chịu, vì nếu tôi buộc phải chết ở đây, thì thực
thể mang tên Dale này sẽ chấm dứt tồn tại, và tôi sẽ chỉ đơn giản tỉnh dậy
trong buồng nhập vai của mình và trở lại là con người trước kia.
Tên tôi là Elle
Pata, tôi từng phục vụ trên nhiều con tàu, nhưng con tàu gần đây nhất là Toleka,
và nó vẫn đang ở quỹ đạo. Thật ra, nó vừa rời đi cách đây vài tuần, nhưng hiện
tại vẫn còn bốn con tàu khác đang ở quỹ đạo.
Patrick
James:
Tại sao nó rời đi?
Dale
Harder:
Thực ra là nó phải về nhà. Nó cần bảo trì. Nó đã ở quỹ đạo quanh đây, lúc có
lúc không, từ năm 1952.
Patrick
James:
Chuyến đi đó có tức thời không? Ý là nó giống như…
Dale
Harder:
Không. Lần này, khi họ về nhà, mất khoảng ba ngày.
Patrick
James:
Ồ, hiểu rồi.
Dale
Harder:
Họ đi rất chậm và được hộ tống bởi một con tàu khác tên là Vigilant Eagle, thuộc
loại tàu chiến chủ lực.
Patrick
James:
Đó là tàu vũ trụ thật sự à?
Dale
Harder:
Đúng vậy. Tôi đang nói về một con tàu lớn. Toleka dài khoảng 1,5 dặm (tầm 2,4
km), rộng khoảng 77 yard (tầm 70 mét). Nó có bốn động cơ chính vận hành bằng
năng lượng tự do và các Merkabah pha lê, khó giải thích, nhưng về cơ bản là một
hệ thống hình xuyến. Dù sao thì, đúng vậy, Toleka đã về nhà và nó cần bảo trì rất
nhiều.
Patrick
James:
Và cơ thể thật của anh đang ở trên con tàu đó?
Dale
Harder:
Đã ở trên con tàu đó. Đúng vậy.
Patrick
James:
Các chính phủ trên Trái Đất hợp tác ở mức nào với việc những con tàu này đi đến
và rời đi? Vì anh nói là có một con đã ở quỹ đạo từ thập niên 50. Ý tôi là, liệu
chính phủ có biết không?
Dale
Harder:
Ồ, họ biết. Họ không thích, nhưng họ biết.
(Điều
kỳ lạ là đây không phải lần đầu tôi nghe một câu chuyện tương tự về tàu mẹ
trong quỹ đạo Trái Đất hay một “Liên đoàn thiên hà” làm việc với chính phủ các
nước và che giấu công chúng. Cựu Bộ trưởng Quốc phòng Canada, Paul Hellyer, và
cựu giám đốc chương trình không gian Israel, Chaim Eshed, từng nói những điều
tương tự, thậm chí Eshed còn nói Trump cũng được thông báo. Và mặc cho tất cả
những gì Dale đã kể cho tôi về con tàu mẹ, về lần giải cứu thất bại, về việc
Liên đoàn Thiên hà chặn đường trở về của ông ấy, vẫn còn một câu hỏi bỏ ngỏ: Nếu
ông bị kẹt ở đây, vậy ngay từ đầu tại sao ông lại đến đây?)
Patrick
James:
Vậy nhiệm vụ của anh ở đây là gì?
Dale
Harder:
Thành thật mà nói, tôi hơi thất vọng về bản thân. Tôi muốn trở thành một Nikola
Tesla thứ hai. Tesla là thần tượng của tôi, tôi có nhiều tài liệu của ông ấy.
Tôi muốn đóng góp cho nhân loại bằng công nghệ hay y học, đặc biệt là với
laser, để thay đổi thế giới theo hướng tốt đẹp hơn. Nhưng điều đó chưa bao giờ
xảy ra.
Mục đích của tôi
là cho mọi người biết tôi là ai, tôi đến từ đâu, tại sao gia đình tôi và hàng
trăm chủng tộc ngoài hành tinh khác lại ở đây, trong đó có khoảng 82 chủng tộc hiện
diện trên Trái Đất ngay lúc này.
Patrick
James:
Vậy chuyện này giống như là đi học đại học vài năm à?
Dale
Harder:
Ừ. Gần như vậy.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Ý tôi là, toàn bộ mục đích của chuyện này là như tôi đã nói, tôi định sẽ trở về
nhà. Giờ thì tôi đã hoàn toàn tỉnh thức, tôi hoàn toàn nhận thức, tôi có ý thức.
Tôi biết tôi là ai và tôi là gì.
Tôi không thấy
thoải mái với việc phải chết ở đây và không thể tiếp tục tồn tại như con người
hiện tại của mình. Tôi thích bản thân tôi bây giờ. Thành thật mà nói, tôi có thể
nói là tôi thích tôi. Tôi muốn tiếp tục sống như tôi, và... nếu ở bên kia có một
“con cá voi” thức tỉnh, thì cũng ổn thôi. Sẽ có hai chúng tôi. Giống như sinh
đôi vậy.
Patrick
James:
Anh có giữ lại ký ức của mình không?
Dale
Harder:
Nếu tôi sống tiếp thì có. Còn nếu không, thì anh ta sẽ tỉnh dậy và về cơ bản sẽ
kiểu như: “Cảm ơn vì kỳ nghỉ, cảm ơn vì ký ức, tạm biệt nhé.” Tôi không muốn trở
lại theo cách đó.
Tôi muốn tiếp tục
là con người của hiện tại. Và đây chính là điều khiến tôi khó chịu, bởi vì Liên
đoàn đã can thiệp và nói: “Không ai sẽ được rút đi cả. Tất cả sẽ phải chết ở
đây.” Hết chuyện. Và tôi kiểu, “Cái gì? Đó đâu phải là thỏa thuận của tôi.”
Nhưng rồi còn nhiều yếu tố phức tạp khác liên quan tới chuyện đó.
Patrick
James:
Và theo họ, một khi anh chết ở đây, thì anh chỉ trở lại vị trí ban đầu?
Dale
Harder:
Đúng vậy. Là biến mất. Thế nên tôi nói: “Không. Tôi sẽ không để chuyện đó xảy
ra. Chúng ta đã thỏa thuận, và giờ các người định để tôi mục rữa hoặc chết ở
đây sao?”
(Sau khi nghe Dale kể về nhiệm vụ của mình
khi ở đây, nhưng cũng về tất cả những điều ông cảm thấy mình chưa làm được, tôi
vẫn còn quá nhiều câu hỏi.)
Patrick
James:
Vì tôi biết tôi sẽ hỏi anh gì khi chúng ta vào trong nhà, nên tôi nghĩ đây là
thời điểm hoàn hảo để vào trong.
Dale
Harder:
Ừ, ừ.
(Không may là lúc đó trời bắt đầu mưa. Tôi
cũng cảm nhận vài hạt mưa, thế là tất cả những gì chúng tôi vừa dựng lên, đèn, chân
máy, ba chiếc camera, đều phải thu dọn và lắp lại trong phòng khách nhà Dale để
tiếp tục cuộc trò chuyện.)
Dale
Harder:
Vâng. Mẹ Trái Đất đang trút xuống rồi.
(Nhưng trong đầu tôi cứ nhớ đến mấy từ quan
trọng trong email ban đầu của Dale: “nếu thời tiết thuận lợi.” Cảm giác như bầu
trời đang khép lại với chúng tôi, như toàn bộ lý do khiến chúng tôi đến đây
đang dần tan biến. Vì thế, tôi nghĩ rằng một khi vào trong, nếu đây thực sự là
cơ hội cuối cùng, tôi cần phải đào sâu hơn.)
Patrick
James:
Về người Pleiadian ấy, mọi người nói về họ, luôn có hình minh họa hay mô tả.
Tôi nghe rằng họ trông như những sinh thể ánh sáng. Tôi nghe rằng họ giống con
người. Vậy người Pleiadian trông như thế nào?
Dale
Harder:
Đây là chủ đề khiến tôi cực kỳ bực bội. Ý tôi là, mọi người nhìn tôi và nói:
“Làm sao anh có thể là người ngoài hành tinh hay Pleiadian được? Anh thừa cân,
to con, cơ thể anh đang yếu dần, đủ thứ... Anh chắc chắn không phải người ngoài
hành tinh.” Tôi hiểu, vì đầu óc họ đánh lừa họ, họ khó chấp nhận thông tin
khác. Người Pleiadian, chủng tộc của tôi, người Taygetan, tất cả đều giống con
người.
Chúng tôi cao
hơn anh và còn cao hơn nữa. Một số trung bình khoảng 2,1–2,3 mét. Điều khiến
tôi khó chịu là ai cũng bảo đã từng nói chuyện với Pleiadian này, Pleiadian kia, và mỗi người lại kể một câu chuyện
khác. Tôi thì nói, “Tôi không nghĩ vậy.” Thứ nhất, chúng tôi không dùng phương
pháp dẫn kênh nữa. Ngày xưa, từ rất lâu rồi, chúng tôi từng làm vậy, nhưng thấy
nó không đáng tin.
Lý do là vì dù
người dẫn kênh có tâm trí cởi mở và ý định tốt, cố gắng hết sức để giúp, thì
nhiều người lại vô thức pha thêm màu sắc cá nhân, khiến thông tin bị sai lệch.
Về việc nhận ra
Pleiadian, chúng tôi có thể đi giữa loài người bất kỳ lúc nào, dù là dưới dạng
avatar như tôi (chẳng có gì nổi bật) hay dưới hình dạng thật, khi đó họ chỉ cao
hơn, luôn cuốn hút và hấp dẫn, dù là nam hay nữ. Nhưng chúng tôi tuyệt đối
không phải hình tượng “tóc vàng, da trắng, hiền lành” mà mọi người hay vẽ ra.
Patrick
James:
Vậy họ giống như người Bắc Âu à?
Dale
Harder:
Chúng tôi không phải người Bắc Âu. Không liên quan gì tới người Bắc Âu.
Patrick
James:
Người Bắc Âu có thật không? Đó có phải là một chủng tộc thật không?
Dale
Harder:
Đó chỉ là cái tên người ta đặt cho họ. Họ là nhóm khác, nhưng không phải chúng
tôi.
Patrick
James:
Hiểu rồi.
Dale
Harder:
Được rồi. Nhưng dù sao đi nữa, điều này thật sự làm tôi bực mình vô cùng, vì có
quá nhiều người có xu hướng nhìn vào tất cả những người ngoài hành tinh này và
nói rằng “Đó là lý do tại sao chúng tôi đang nói chuyện với người Pleiadian,
chúng tôi đang nói chuyện với người Taygetan, chúng tôi đang nói chuyện với người
này, chúng tôi đang nói chuyện với người kia.”
Chà, tôi có thể
nói với bạn rằng không có nhiều người thật sự nói chuyện với ai cả. Và tôi chắc
chắn biết nếu họ đang nói chuyện với một người trong nhóm của tôi, vì trên hành
tinh này chỉ có hai người nữa trongt chúng tôi. Và người cộng sự kia của tôi,
hay bạn đồng hành, là một phụ nữ đang sống ở Phần Lan.
(Khi Dale nói với tôi rằng trên Trái Đất chỉ
có một avatar khác giống hệt như ông ấy, tôi thật sự không biết phải nghĩ sao,
vì làm sao tôi có thể kiểm chứng được điều đó? Và nếu đúng, liệu đây có thể là
bằng chứng tiềm năng cho thấy những tuyên bố của ông ấy là sự thật không? Nhưng
tôi có thể nói với bạn rằng, sau khi tôi tìm hiểu về chuyện đó sau này, mọi thứ
bắt đầu trở nên hơi kỳ lạ.)
(Video quay về Gosia)
Gosia: Xin
chào mọi người. Chúc mọi người trên khắp thế giới một ngày tốt lành.
Tên cô ấy là
Gosia, một phụ nữ sống ở Phần Lan. Cô ấy điều hành một kênh YouTube có tên
Cosmic Agency, nơi cô đăng tải những bản cập nhật cực kỳ chi tiết, được cho là
đến trực tiếp từ “nữ hoàng” của họ trên con tàu mẹ Pleiadian đang bay quanh quỹ
đạo Trái Đất.
Một câu mà tôi
thậm chí không thể nói thành tiếng mà không phải tự hỏi về sự tỉnh táo của
chính mình. Ấy vậy mà kênh của cô ấy lại có hơn 100.000 lượt đăng ký, và mỗi
video cô đăng đều nhận được lượng tương tác đáng kinh ngạc. Hàng ngàn người
trong phần bình luận đối xử với những thông điệp này không phải như hư cấu, mà
như sự thật. Rồi tôi tìm thấy một video bị chôn khá sâu trong danh sách video của
cô ấy. Đó là một vlog ghi lại chuyến đi của cô sang Mỹ để gặp Dale Harder lần đầu
tiên.
“Gosia: Hội nghị sẽ bắt đầu vào thứ Bảy. Dale sẽ đến
vào tối thứ Bảy.”
(Cô ấy không chỉ đơn thuần là háo hức. Cô ấy
rạng rỡ hẳn lên.)
“Gosia: Dale sắp tới rồi. Dale sắp tới rồi.
Tôi vừa từ quầy lễ tân về. Anh ấy đang tới.”
(Không giống như ai đó đang gặp một vị guru
hay một người mình thầm mến, mà giống như anh chị em ruột gặp lại người thân đã
thất lạc từ lâu.)
“Dale
Harder: Chào.
Gosia: Chào.
Dale Harder: Tôi tới rồi.
Gosia: Tôi đang quay video.
Dale Harder: Chào.
Gosia: Gọi hết mấy đứa nhỏ lại đây.”
(Theo lời Dale, cả hai đã nói chuyện gần như
mỗi ngày khi mới liên lạc với nhau, vì cô ấy về cơ bản chính là đường dây liên
lạc trực tiếp của ông với con tàu mẹ. Và thông qua kết nối đó, Dale nói rằng cuối
cùng ông đã có được sự xác nhận. Mọi điều ông cảm nhận trong lòng từ khi còn nhỏ,
cuối cùng đã được khẳng định là thật.)
Dale
Harder:
Và thông qua những nỗ lực của cô ấy cùng việc liên lạc với phi hành đoàn và với
Swaruu, họ thực sự, vào một thời điểm nào đó, đã tổ chức một cuộc họp của
Taygeta và Hội đồng, và quyết định đưa tôi tham gia vào việc này, đồng thời xác
nhận rõ ràng cho tôi biết tôi là ai và tôi là gì. Thế nên tất cả những gì tôi
biết và cảm nhận suốt cả đời mình đều đã được trao lại cho tôi. Và tôi phải nói
với bạn, đó có lẽ là trải nghiệm khó tin nhất trong đời tôi.
(Và điều điên rồ nhất là, cả Gosia và Dale đến
nay vẫn tin và khẳng định rằng họ là hai avatar Pleiadian Taygetan duy nhất
trên Trái Đất lúc này. Thế nên, tất nhiên tôi phải hỏi: tại sao lại chỉ có hai
người?)
Patrick
James:
Ông nói là chỉ có hai người Pleiadian giống như ông ở đây trên Trái Đất, đúng
không?
Dale
Harder:
Theo như tôi biết, đúng vậy. Mặc dù bây giờ có thể đã có người thứ ba.
Patrick
James:
Mục đích của việc người Pleiadian quan tâm đến việc hiện diện trên Trái Đất hoặc
bay quanh quỹ đạo là gì? Vì nếu nhìn từ bên ngoài, tại sao lại chỉ có hai hoặc
ba avatar?
Dale
Harder:
Chúng tôi nhận ra rằng có quá nhiều người thì sẽ gây cản trở. Vào những thời điểm
và trường hợp nhất định, người của tôi sẽ rời khỏi con tàu, họ sẽ điều chỉnh bản
thân. Họ sẽ đeo một loại thắt lưng tần số hoặc dùng một phương pháp nào đó để
có thể sống ở đây trên Trái Đất. Mục đích của họ là giám sát, trông chừng và
giúp đỡ.
Vậy nên bạn nhận
được tất cả những thông tin này, nhưng từng phút từng giây mỗi ngày chúng ta đều
bị cản trở bởi cái gì? - Chiến tranh hạt nhân, rằng Putin sẽ làm thế này, rồi
ai đó sẽ làm thế kia… - Tất cả là để khiến nhân loại bị ngập chìm trong những
thứ này, để họ không thể tỉnh thức hay suy nghĩ về những gì chúng ta đang nói
ngay lúc này. Cho nên tôi ở đây để nói cho mọi người biết những gì tôi biết, những
gì họ biết, và lan truyền thông tin rằng bạn không phải là những gì bạn nghĩ. Bạn
đang bị lừa. Bạn đang bị kiểm soát. Hãy tỉnh lại đi.
Patrick
James:
Tôi đoán lý do tôi hỏi là vì, ngay cả khi chúng ta đang bị lừa, tại sao một nền
văn minh cách đây 400 năm ánh sáng lại quan tâm?
Dale
Harder:
Chủng tộc của tôi, với ngoại hình rất giống con người, thì bạn và tất cả mọi
người ở đây đều có một phần gene Pleiadian của chúng tôi, một phần di truyền của
chúng tôi, chúng ta như là họ hàng vậy.
Patrick
James:
Tại sao lại như vậy?
Dale
Harder:
Ờ thì, đó là vì đã có sự pha trộn giữa gene Pleiadian và các gene khác. Đã có rất
nhiều thí nghiệm, nếu bạn muốn gọi vậy, lên loài Homo sapiens. Nhưng đó cũng là
một lý do tại sao bạn không thể tìm thấy mắt xích còn thiếu giữa khỉ và người.
Không có mắt xích còn thiếu. Nó không tồn tại trên hành tinh này.
Con người, không
có mắt xích còn thiếu để mà tìm. Nhưng vấn đề cốt lõi là, con người ở đây được
nuôi dưỡng để tin rằng họ tách biệt khỏi mọi thứ, nhưng thực tế không phải vậy,
họ được kết nối chặt chẽ hết mức có thể, và còn hơn cả những gì họ tưởng tượng.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Được rồi. Cho nên, cho đến khi chúng ta chấp nhận việc thấu hiểu lẫn nhau và chấm
dứt mọi tư duy mang tính quân sự và chiến tranh, bắt đầu dồn năng lượng vào sức
khỏe, hạnh phúc và giúp đỡ lẫn nhau như một chủng tộc, và ý tôi là một chủng tộc
toàn cầu, thì mọi thứ sẽ không thay đổi.
Patrick
James:
Vậy ý anh là người Pleiadian đã giúp tạo ra con người thông qua việc can thiệp
di truyền?
Dale
Harder:
Đúng vậy.
Patrick
James:
Có sự hợp tác với bất kỳ chủng tộc ET nào khác không, hay chỉ riêng người
Pleiadian?
Dale
Harder:
Có khoảng một tá loại gene khác nhau tồn tại trong loài người. Điều đó có nghĩa
là có khoảng một tá chủng tộc đã can thiệp hoặc cùng hợp tác với nhau để tạo
nên tổng thể loài người.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Đúng vậy. Và đó cũng là một phần lý do tại sao nhân loại vẫn còn mang bản tính
động vật, nếu bạn muốn nói vậy.
Patrick
James:
Đó có phải là lý do chính khiến người Pleiadian quan tâm đến Trái Đất không?
Quay lại câu hỏi ban đầu ấy.
Dale
Harder:
Không phải là lý do chính. Lý do của họ là vì họ muốn giúp con người tiến hóa,
vượt qua giai đoạn này, để nhận ra tiềm năng của mình như một loài. Và khi
chúng ta học được cách yêu thương, quan tâm và tôn trọng lẫn nhau, lúc đó chúng
ta mới có quyền bước vào vũ trụ. Nhưng trước thời điểm đó, con người chưa sẵn
sàng. Nếu bạn không thể yêu thương và tôn trọng nhau, mà suốt ngày chỉ cãi vã,
đánh nhau, chiến tranh liên miên, và con người đã ở trong chiến tranh hàng trăm
năm rồi, thậm chí họ còn chẳng biết mình đang đánh nhau vì cái gì nữa.
Cho đến khi bạn
loại bỏ được tất cả những điều đó và nhận ra rằng một mạng sống con người là thứ
quý giá nhất trên hành tinh này, thì bạn thật sự chưa có quyền, và cũng không
nên, mạo hiểm tiến ra không gian. Bởi vì điều đầu tiên bạn sẽ làm là tìm cách
chinh phục những thế giới khác và biến người ta thành nô lệ, bởi tư duy mang bản
tính động vật ấy vẫn chưa được giải quyết.
(Những tuyên bố của Dale không chỉ kỳ lạ, mà
còn khiến người ta bất an. Vì nếu chỉ cần một phần những gì ông ấy nói là sự thật,
điều đó có nghĩa là tất cả những gì chúng ta biết về lịch sử loài người đều chỉ
là một lời dối trá. Nhưng điều khiến tôi trăn trở nhất là, vào thời điểm này,
chúng tôi vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào cho bất cứ điều gì. Chúng tôi thực
sự chỉ có lời nói và độ tin cậy của ông ấy để dựa vào. Thế nên tôi quyết định đổi
hướng, và hỏi ông ấy về Liên đoàn Thiên hà, vì ông vừa mới nói với tôi rằng họ
là một phần nguyên nhân khiến nhân loại bị che giấu sự thật về sự sống ngoài vũ
trụ.)
Dale
Harder:
Khi nói đến ý tưởng về Liên đoàn, họ luôn được mô tả là “người tốt”. Tôi có thể
nói với bạn rằng Liên đoàn không nhất thiết là “người tốt”. Họ chịu trách nhiệm
rất lớn cho tình trạng hiện tại của Trái Đất. Họ đang kiểm soát nó. Họ là những
người chịu trách nhiệm không cho nhân loại biết sự thật về mọi thứ.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Và gia đình tôi, những người Pleiadian từ Taygeta, và tất cả những nhóm khác, Urmah
và hàng trăm chủng tộc khác, tất cả họ đều là thành viên của Liên đoàn. Nhưng
chúng tôi không nhất thiết phải tuân theo hoặc thích tất cả các quy tắc của
Liên đoàn, và đó chính là tình trạng hiện tại.
Gia đình tôi đang
đấu tranh với Liên đoàn mỗi ngày. Chúng tôi đã quá chán việc họ kiểm soát tình
hình trên Trái Đất và biến con người thành những con khỉ. Chúng tôi muốn mọi
người biết sự thật, và khi được biết sự thật, chúng tôi tin rằng mọi người sẽ
chọn điều đúng chứ không phải điều sai. Nhưng rồi lại quay lại câu chuyện:
“Chúng tôi muốn bằng chứng, chúng tôi muốn bằng chứng” - ai cũng muốn nhìn thấy
tàu vũ trụ.
Ai cũng muốn bắt
tay với người ngoài hành tinh và đủ thứ chuyện khác. Tôi nói, “Ngay cả khi bằng
chứng đập thẳng vào mặt, bạn cũng không nhận ra đâu.”
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Tôi đang ngồi ngay đây mà. Chính là tôi.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Và rồi họ nói, “Chúng tôi muốn bằng chứng. Anh chỉ đang lừa bọn tôi thôi. Anh
nói nhảm. Anh hoang tưởng.”
Patrick
James:
Vậy tôi có vài câu hỏi dựa trên điều đó. Khi anh lần đầu kết nối với em gái, à
không, anh nói là đồng sự của anh, thì cô ấy ở quốc gia nào?
Dale
Harder:
Ồ, ý bạn là cộng sự của tôi à?
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Cô ấy hiện đang ở Phần Lan.
Patrick
James:
Ừ. Giả sử anh gặp một người khác tuyên bố là Pleiadian, tôi đoán là trong đầu
anh sẽ có một danh sách kiểm tra để xác minh xem họ có nói thật hay không?
Dale
Harder:
Tất nhiên là có.
Patrick
James:
Và điều này thú vị ở chỗ: với người bình thường nói chuyện với anh, họ sẽ hỏi
“bằng chứng đâu?” Nhưng khi anh nói chuyện với một người khác là Pleiadian, anh
sẽ tìm kiếm bằng chứng gì?
Dale
Harder:
Không phải là bằng chứng theo kiểu “đây là giấy tờ của tôi”, mà là sự kết nối ở
mức độ bên trong, một sự biết từ nội tâm, nếu bạn muốn gọi vậy. Có kết nối tâm
linh, có kết nối thần giao cách cảm. Những thứ như vậy tôi có thể cảm nhận và
biết được. Tôi không hoàn hảo, tôi cũng mắc sai lầm, và họ cũng thế.
(Lúc này, Dale nói đúng, anh không cho chúng
tôi xem tài liệu, cũng không đưa ra ảnh chụp. Tất cả những gì chúng tôi có là
chính anh và câu chuyện rất đặc biệt của anh.
Nhưng
sau tất cả những gì anh kể, tôi biết mình không thể rời đi mà không thử tìm hiểu
thêm. Thời gian của chúng tôi với anh sắp hết. Mây đen vẫn chưa tan hẳn, và vẫn
còn một điều chúng tôi chưa thử. Vì thế tôi đổi chủ đề. Tôi hỏi: nếu những con tàu đó thực sự tồn tại
ngoài kia, thì liệu chỉ dựa vào hình dáng thôi, chúng tôi có thể nhận ra đó là
tàu của Pleiadian không? Vì nếu câu trả lời là “có” thì với buổi quan sát bầu
trời sắp tới, có lẽ vẫn còn hy vọng cho chúng tôi vào tối hôm đó.)
Patrick
James:
Nếu tôi thấy UFO, liệu tôi có thể nhận ra ngay qua hình dáng rằng đó là tàu
Pleiadian không? Họ có dùng dạng “đĩa bay” không?
Dale
Harder:
Ừ, ngày xưa thì còn có thể. Hồi chúng tôi liên lạc với Billy Meier, chúng tôi từng
dùng loại đĩa bay cổ điển.
Patrick
James:
Vậy chuyện của Billy Meier là thật?
Dale
Harder:
Ồ, hoàn toàn thật khi nó xảy ra. Nhưng sau đó họ đã can thiệp và bóp méo nó đến
mức biến nó thành thứ không thật nữa. FBI và nhiều cơ quan “ba chữ” khác đã
nhúng tay vào, thậm chí họ còn tiếp cận cả vợ của ông ấy. Rồi có cả Billy Horn,
được gọi là “đại diện” của ông ấy ở Mỹ, nhưng họ không nói sự thật về tất cả mọi
thứ. Không phải những gì chúng tôi đã làm, hay những gì chúng tôi đã cho họ thấy.
Gia đình chúng tôi đã chia sẻ thông tin, đưa cho họ các bộ phận của tàu, âm
thanh ghi lại, băng cassette, vô số hình ảnh… và cuối cùng ông ấy lại đem cho
đi hết, vì ông chỉ muốn mọi người biết. Nhưng rồi tất cả bị biến thành trò cười.
Thế là thí nghiệm đó thất bại đối với chúng tôi.
Patrick
James:
Tại sao mọi người lại nghĩ Billy Meier là kẻ lừa đảo?
Dale
Harder:
Vì ông ấy đã bị biến thành một trò lừa đảo. Bạn có thể biến gần như bất cứ thứ
gì thành trò lừa đảo.
Patrick
James:
Cụ thể thì điều gì khiến mọi người cho là đó là trò bịp? Tôi không biết nhiều về
câu chuyện này.
Dale
Harder:
Billy Meier chỉ có một tay.
Patrick
James:
Đúng.
Dale
Harder:
Ông ấy là một người thợ dán giấy dán tường chỉ với một tay, trong khi gió thổi
mạnh, vậy mà lại chụp được tất cả những bức ảnh tuyệt đẹp về các con tàu vũ trụ
đến nhà, với đủ kích cỡ, hình dạng.
Patrick
James:
Và tất cả đều là của Pleiadian?
Dale
Harder:
Đúng, tất cả đều là của Pleiadian, chính nhóm chúng tôi đã liên lạc với ông ấy.
Ông ấy đã truyền đạt đúng thông tin như chúng tôi đưa. Rồi những người khác nhảy
vào, ăn cắp ảnh, lập ra cái gọi là “Trung tâm Ngôi sao Semjase” và bắt mọi người
trả rất nhiều tiền để trở thành thành viên và xem thông tin của Meier. Họ biến
ông ấy thành một “nhà tiên tri” hay “thánh nhân” gì đó, và tất cả đổ vỡ, trở
nên vô nghĩa. Đó là tình trạng hiện tại.
Patrick
James:
Ông ấy mất rồi à?
Dale
Harder:
Không. Theo tôi biết thì ông ấy vẫn còn sống.
Patrick
James:
Ồ, thú vị thật.
Dale
Harder:
Tôi từng liên lạc với ông ấy.
Patrick
James:
Vậy ông ấy tuyên bố đã gặp Pleiadian, lên tàu của họ, và chụp ảnh chúng?
Dale
Harder:
Đúng.
Patrick
James:
Và tất cả những bức ảnh đó, ít nhất là khi tôi nhìn, tôi thấy, “Wow, đó là một
bức ảnh rất khó làm giả.” Chúng trông thật.
Dale
Harder:
Chúng hoàn toàn thật. Và đó là thời điểm mà bạn chưa có máy ảnh kỹ thuật số.
Patrick
James:
Đúng.
Dale
Harder:
Khi đó bạn không thể ghép hình, chồng lớp, hay dùng Photoshop. Chỉ có máy ảnh với
cuộn phim, và bạn bấm chụp.
Patrick
James:
Và chúng tôi hy vọng sẽ làm điều đó cuối tuần này nếu thời tiết thuận lợi.
Dale
Harder:
Chắc chắn rồi.
Patrick
James:
Chúng tôi còn mang theo máy ảnh loại cơ, không chạy điện, phòng trường hợp cần
thiết.
Dale
Harder:
Ừ, mà ngay cả thế thì cũng không vấn đề gì. Mọi người vẫn chụp được tàu bằng điện
thoại suốt mà.
Patrick
James:
Chúng tôi ở đây đến mai thôi. Nếu thời tiết cho phép, có thể chúng ta sẽ gọi một
con tàu xuất hiện.
Dale
Harder:
Vâng.
(Khi kết thúc buổi phỏng vấn, chúng tôi đã có
hơn ba tiếng ghi âm. Và dù Dale đã thuyết phục được chúng tôi, chúng tôi vẫn
chưa có bằng chứng thực sự nào. Thế là tôi lấy máy ảnh dùng một lần, còn Chris
cầm máy quay cầm tay còn chút pin. Dale đặt vài ghế ngoài sân, chỗ quen thuộc của
anh, và bắt đầu buổi “quan sát bầu trời”. Đây chính là khoảnh khắc chúng tôi
mong đợi.)
Dale
Harder:
Tôi sẽ gọi anh chị em của mình như mọi khi. Thường thì tôi làm việc này một
cách yên lặng.
(Ông bắt đầu bằng một bài cầu nguyện vì thiếu
từ hay hơn để diễn tả.)
Dale
Harder:
Anh chị em của tôi, là tôi, Dale, đang ở trạm trên Trái Đất như các bạn biết.
Tôi lại kêu gọi các bạn tối nay, cùng vài người bạn, xin hãy xuất hiện.
(Ông lần lượt gọi tên những chủng tộc ngoài
hành tinh mà ông cho là thiện chí: Yayel, Sasani, Arcturian, Sirian, Vagan,
Andromeda, Engan, Blue Avian, Valyrian….Ông nói: “Chúng tôi chờ các bạn. Xin
hãy đến và nói chuyện với chúng tôi nếu có thể.” Và rồi chúng tôi chờ. Sau khoảng
một tiếng, mọi thứ vẫn bình thường.)
Patrick
James:
Chris, cậu thấy gì không?
Chris: Chưa
thấy gì. Có thể máy quay thấy thứ mà mắt tôi không thấy.
(Điều khác biệt là Dale bắt đầu cởi mở với
chúng tôi hơn cả trong buổi phỏng vấn. Một trong những câu chuyện khiến tôi chú
ý nhất là khi tôi hỏi anh liệu đã từng gặp “ET xấu” khi thực hiện nghi thức này
chưa.)
Patrick
James:
Có người nói với tôi rằng một số người áp dụng phương pháp của Steven Greer, và
vô tình mời gọi các thực thể tiêu cực.
Dale
Harder:
Điều đó có thể xảy ra, và tôi đã từng mắc phải. Lần bị bắt cóc đầu tiên của tôi
là bởi một thực thể tiêu cực, và tôi hối hận về điều đó mỗi ngày. Lúc đó tôi
còn quá trẻ và ngu ngốc để hiểu mình đang cầu gì, và họ đã lợi dụng.
Patrick
James:
Chuyện gì đã xảy ra?
Dale
Harder:
Tôi bị một chủng tộc tiêu cực bắt cóc. Tôi bị buộc phải gặp một người phụ nữ
khác, cô ấy từ California đến tìm tôi. Tôi chưa từng gặp hay biết cô ấy trước
đó. Cô ấy xuất hiện, đưa tôi đến một căn hộ ở nơi hẻo lánh. Và đúng như dự
đoán, một con tàu xuất hiện, và cả hai chúng tôi bị đưa lên tàu. Hậu quả là…
Patrick
James:
Anh nghĩ là nó ở trên Trái Đất?
Dale
Harder:
Không, tôi không nghĩ vậy.
Patrick
James:
Và tất cả xảy ra trong bao lâu?
Dale
Harder:
Nó xảy ra đúng vào ngày hạ chí năm 1986.
Patrick
James:
Wow.
Dale
Harder:
Ở Công viên Thung lũng Cuyahoga.
(Và ngay khi tôi nghĩ câu chuyện trước đã kỳ
lạ lắm rồi, thì câu tiếp theo khiến tôi chết lặng.)
Patrick
James:
Vậy thỉnh thoảng anh lại ra đây, ngồi ban đêm và chỉ để ngắm mấy thứ đó?
Dale
Harder:
Tôi ra đây bất cứ đêm nào trời quang đãng đủ để quan sát.
Patrick
James:
Ồ.
Dale
Harder:
Và tôi lưu lại báo cáo của tất cả những lần nhìn thấy. Ngày, giờ, khí hậu, thời
điểm.
Patrick
James:
Anh có kiểu như một cuốn sổ nhật ký không?
Dale
Harder:
Ồ, chắc chắn rồi.
Patrick
James:
Hay đấy.
Dale
Harder:
Tôi còn ghi chép kỹ hơn cả…
Patrick
James:
Chúng tôi có thể xem nó không?
Dale
Harder:
À, tôi phải tìm lại một số bản ghi.
Patrick
James:
Có thể là ngày mai?
Dale
Harder:
Ừ, tôi sẽ xem có thể làm gì.
(Và chỉ một câu hỏi đơn giản về việc ghi chép
lại đã dẫn Dale vào một tràng than phiền về lý do tại sao ông cực kỳ ghét MUFON.)
Dale
Harder:
Tôi luôn cố gắng ghi lại các lần quan sát của mình rõ ràng và chính xác như bất
cứ thứ gì tôi từng làm cho MUFON.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
MUFON, tôi không thể chịu nổi nữa rồi.
Patrick
James:
Vì sao vậy?
Dale
Harder:
Một lũ khốn.
Patrick
James:
Vậy à?
(Hóa ra, vài năm trước, Dale từng cố báo cáo
một cuộc chạm trán kỳ lạ mà ông trải qua, một cuộc chạm trán kèm theo bằng chứng
vật lý, nhưng MUFON lại không coi trọng câu chuyện của ông.)
Dale
Harder:
Tôi từng có một trải nghiệm bị bắt cóc, họ gắn một hình tam giác trên chân tôi,
và tôi lấy ra một con chip cấy ghép từ chân. Tôi vẫn còn nó trong một cái lọ, với
một ít nước máu bên trong. Ban đầu, tôi để con chip đó khô trong lọ, nó có những
sợi dây nhỏ và thứ gì đó trên đó. Tôi sẽ cho anh xem ảnh trong điện thoại. Sau
khi nó khô, tất cả những sợi đó co lại và biến mất, rồi tôi bỏ nó vào lọ. Sau
đó tôi nghĩ: “Nếu cho chút máu và nước vào thì sao nhỉ?”
Thế là khi tôi tự
cắt, tôi nhỏ một giọt máu vào, và chết tiệt, nó bật lại nguyên hình như cũ.
Patrick
James:
Gì cơ?
Dale
Harder:
Ừ.
Patrick
James:
Hay thật. Anh vẫn giữ chứ?
Dale
Harder:
Tôi có ảnh trong điện thoại.
(Và khi ông đang kể câu chuyện này, ông lấy
ra một chiếc điện thoại Android cũ kỹ, chắc cũng phải hơn chục năm tuổi, rồi bắt
đầu lướt qua những bức ảnh mà rõ ràng ông đã chụp bằng chính nó.)
Dale
Harder:
Nó chưa bao giờ chảy máu. Chưa bao giờ đau. Anh có thấy bức ảnh…
Patrick
James:
Tôi chưa thấy cái chip.
Dale
Harder:
Tôi thức dậy vào buổi sáng, sau khi ngủ được ba tiếng bốn mươi chín phút, và
tôi chưa bao giờ thấy cái đó trước đây.
(Bức ảnh đầu tiên là vết thương giống như bị
bấm lỗ hình tam giác trên chân ông.)
Patrick
James:
Chris, lại phía này, chúng ta xem cái chip với những sợi dây bên trong.
Dale
Harder:
Anh thấy gì? Anh thấy hình tam giác chứ?
Patrick
James:
Vâng.
Dale
Harder:
Nó hoàn hảo. Tôi đo bằng thước panme, chiều dài hai cạnh bằng nhau. Đó là một
tam giác vuông hoàn hảo.
(Rồi ông cho xem ảnh phóng đại dưới kính hiển
vi của mẩu kim loại cấy trong đó.)
Dale
Harder:
Đây là con chip.
Patrick
James:
Cái quái gì đây?
Dale
Harder:
Có những sợi dây nhỏ, như là mọc ra ở đây, ở đây, và ở đây. Có cả ở mặt bên
kia.
Patrick
James:
Thật là kỳ quặc.
(Trong đó có cả những tinh thể đỏ kỳ lạ và
các sợi dây li ti nhô ra.)
Patrick
James:
Ừ, rồi đó là máu anh cho vào à?
Dale
Harder:
Không, không phải máu. Đó chỉ là phần tinh thể màu đỏ thôi. Sau khi thứ này và
các sợi dây khô lại và co rút, khi tôi cho nước và máu vào lại, nó bật nguyên
trạng như cũ.
(Và khi ông kể điều này, tôi gần như không
tin nổi mình đang nghe gì, vì trong buổi phỏng vấn trước đó, ông đã nhiều lần
nói rằng mình không có bằng chứng, mặc cho người ta lúc nào cũng muốn thấy bằng
chứng.)
Dale
Harder:
Đưa tôi bằng chứng. Bằng chứng. Cho tôi bằng chứng. Nếu tôi đưa anh bằng chứng,
anh sẽ nói cho ai? Chẳng ai nghe đâu.
(Vậy mà giờ, lúc 1 giờ sáng, ông lại tung ra
thứ “bom tấn” nhất cả cuối tuần. Ông có hơn cả chục tấm ảnh chụp từ nhiều góc
khác nhau, cả chân ông lẫn vật thể đó. Tôi bèn đánh liều hỏi.)
Patrick
James:
Anh nói về bằng chứng, nhưng tôi nghĩ một cuốn nhật ký và…
Dale
Harder:
Một con chip. Bằng chứng.
(Tôi nài nỉ ông, xin ông sáng hôm sau đón
chúng tôi sớm để có thể quay lại cảnh về con chip này trước khi rời đi.)
Patrick
James:
Anh không mang theo nó, đúng không?
Dale
Harder:
Tôi đang có nó ngay trong túi đây.
Patrick
James:
Không, ý tôi là con chip.
Dale
Harder:
Ồ, nó ở nhà. Nhưng tôi có nó trong túi.
Patrick
James:
Vậy ngày mai, khi chúng tôi đến, anh cho xem vài thứ đó nhé, như cuốn nhật ký,
con chip?
Dale
Harder:
Ừ.
(Ông nói rất thản nhiên. Tầm 3 giờ sáng,
chúng tôi kết thúc buổi trò chuyện để về khách sạn, sạc lại pin máy quay cho buổi
sáng hôm sau.)
(Sáng hôm sau, Dale đón chúng tôi lúc 10 giờ,
đưa về nhà. Và y như lời ông kể, ở đó có một lọ thủy tinh.)
Dale
Harder:
Đây là con chip.
Patrick
James:
Ồ, wow.
(Bên trong là một mẩu kim loại rất nhỏ.)
Patrick
James:
Anh kể lại câu chuyện về con chip này đi.
Dale
Harder:
Ừ, đây là góc chụp khá rõ.
Patrick
James:
Rõ thật.
Dale
Harder:
Nó có cấu trúc như tinh thể. Phần nhọn này lòi ra khỏi chân tôi và cứ chọc vào,
đó là lý do tôi lấy nó ra.
Patrick
James:
Ok. Kể về vết hình tam giác trên chân anh.
Dale
Harder:
Đây là ảnh rõ.
Patrick
James:
Kể lại cách anh phát hiện ra nó. Vậy đây là vết trên chân anh đúng không?
Dale
Harder:
Đúng, đó là hình tam giác.
Patrick
James:
Trông như vết đóng dấu hoàn hảo.
Dale
Harder:
Mỗi cạnh dài 1/4 inch (0.6cm), cạnh huyền dài hơn một chút, nhưng là tam giác
vuông hoàn hảo. Tôi đo bằng thước panme chính xác tới 1/1000 inch, và nó chính
xác tuyệt đối. Sâu 1/8 inch.
Nó không chảy
máu, không đau. Tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, với tôi là ba tiếng bốn mươi
chín phút, mất hoàn toàn ý thức, đầu óc mơ hồ, nhìn xuống chân và thấy nó. Tôi
gọi vợ đến xem, bà ấy hỏi: “Cái quái gì đây?” - thế là mọi chuyện bắt đầu từ
đó. Tôi biết chắc có chuyện xảy ra.
Patrick
James:
Anh có ảnh khác không?
Dale
Harder:
Có chứ. Để xem…
Patrick
James:
Ảnh này hơi mờ.
Dale
Harder:
Rồi, xem cái này rõ hơn không.
Patrick
James:
Thử cái khác xem. Tôi nghĩ tôi thấy vài tấm ở phía này. Đây này. Trong ảnh này
có thể thấy rõ các cạnh sắc của hình tam giác.
Dale
Harder:
Chính xác.
Patrick
James:
Ừ.
Dale
Harder:
Và sâu 1/8 inch, nhưng nó không chảy máu gì cả. Chỉ hơi đỏ xung quanh.
Patrick
James:
Đây là ảnh chụp ngay khi anh mới phát hiện?
Dale
Harder:
Đúng vậy.
Patrick
James:
Anh nói là bình thường anh ngủ không lâu, nhưng đêm đó khi thức dậy thì nhận ra
mình ngủ lâu hơn hẳn?
Dale
Harder:
Ba tiếng bốn mươi chín phút, tôi mất ý thức hoàn toàn.
Patrick
James:
Lúc đó anh cảm nhận được nó hay chỉ nhìn thấy?
Dale
Harder:
Không, tôi mơ màng, nhìn xuống và thấy thứ gì đó trên chân. Tôi định phủi nó đi
thì hóa ra là chính cái thứ này. Tôi lập tức lấy điện thoại chụp lại.
Sau khoảng hai
tuần, chỗ đó mọc một điểm nhọn, lòi ra ở giữa. Tôi dùng dao mổ rạch và lấy con
chip ra. Chúng tôi đem nó đến một người bạn có thiết bị y tế, dùng kính hiển vi
ở bệnh viện đại học để chụp những bức ảnh này. Đó là cách mà mọi thứ diễn ra.
Patrick
James:
Giờ quay lại bức ảnh con chip, kể về các sợi dây anh thấy. Nhưng trước hết, hãy
kể về cách anh lấy nó ra.
Dale
Harder:
Ồ, chỉ dùng dao mổ thôi.
Patrick
James:
Ừ.
Dale
Harder:
Tôi rạch và gắp nó ra bằng nhíp.
Patrick
James:
Làm sao anh biết nó ở đó?
Dale
Harder:
Cái đầu nhọn này cứ chọc vào mỗi khi tôi chạm vào chân. Nó như nổi lên chọc vào
tôi. Tôi nghĩ “Cái quái gì vậy?” rồi quyết định mổ lấy ra.
Patrick
James:
Và hãy kể cho chúng tôi về những sợi dây đó.
Dale
Harder:
Anh thấy ở góc nhỏ bên kia, phía bên phải và hơi nghiêng vào giữa, có những thứ
nhỏ li ti giống như mấy sợi lông, nhô ra. Chúng giống như sợi dây. Tôi không chắc
chắn đó là dây, nhưng tôi chưa từng thấy thứ gì giống vậy. Và đây là góc nhìn
rõ hơn về những sợi dây đó.
Patrick
James:
Và những hình này được chụp bằng kính hiển vi y tế?
Dale
Harder:
Đây là kính hiển vi y tế, đúng vậy. Đây là một trong những loại tốt mà họ dùng ở
những nơi như Bệnh viện Đại học.
Patrick
James:
Và khi anh mới lấy nó ra, anh nhận thấy điều gì về những sợi dây đó? Ý tôi là,
điều quan sát thú vị ấy.
Dale
Harder:
Không nhiều lắm. Hầu như anh chẳng thể thấy chúng. Tôi biết là có gì đó ở đó,
nhưng chúng tôi không nhận ra được mức độ thế nào cho đến khi đặt nó dưới kính
hiển vi. Và rồi, khi gắn máy ảnh vào kính hiển vi thì chúng hiện ra khá rõ
ràng, thậm chí còn rõ hơn nữa.
Patrick
James:
Ờ, anh đã kể cho chúng tôi một câu chuyện về máu.
Dale
Harder:
Ừ.
Patrick
James:
Tại sao chuyện đó lại quan trọng?
Dale
Harder:
Tôi để thứ đó vào đây.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Và chỉ trong vòng một ngày, nó hoàn toàn co lại, khô cứng, biến thành một chấm
trắng nhỏ.
Rồi sau đó tôi
nghĩ, nếu thứ này được “mã hóa” cho cơ thể tôi vì lý do nào đó, thì có lẽ nó sẽ
phản ứng với một giọt máu của tôi. Thế là sau khi tôi vô tình làm đau ngón tay
hoặc kéo một mảnh da xước khiến máu chảy ra, tôi lấy chút máu đó, cho vào nước
cất trong lọ y tế chứa thứ này, và nó liền bung ra, trở lại trạng thái như
trong nước.
Patrick
James:
Chỉ khi anh nhỏ máu mình vào thôi?
Dale
Harder:
Đúng, cho máu vào thì nó phản ứng, còn với nước thì không.
Patrick
James:
Anh có nghĩ điều đó sẽ xảy ra với máu của bất kỳ ai hay chỉ của riêng anh?
Dale
Harder:
Tôi nghĩ chỉ của tôi thôi. Tôi nghĩ nó được “mã hóa” riêng cho tôi, nhưng đó chỉ
là giả thuyết, ý kiến và niềm tin của tôi.
Patrick
James:
Thật điên rồ. Cảm ơn anh đã chia sẻ.
Dale
Harder:
Ừ.
Patrick
James:
Vậy còn mấy tờ giấy này là gì?
Dale
Harder:
Đây là một số báo cáo UFO. Tôi ghi chú nhanh như vậy khi vừa thấy, rồi sau đó
tôi đưa tất cả vào dạng nhật ký. Tôi làm nhật ký dựa trên mẫu báo cáo mà MUFON,
NASA và vài tổ chức khác sử dụng.
Patrick
James:
Và hai tờ này rõ ràng không phải là tất cả mọi chi tiết anh ghi lại?
Dale
Harder:
Không phải mọi chi tiết, đúng vậy.
Patrick
James:
Anh thường giữ hồ sơ chi tiết hơn trong một cuốn sổ nhật ký lớn phải không?
Dale
Harder:
Đúng. Khi nào tôi cảm thấy muốn gõ chúng vào thì tôi sẽ làm.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Ví dụ như đây, tôi sẽ đọc cho anh nghe. Ghi: “Sáng thứ Hai, Chủ nhật.” Thông
thường tôi ra ngoài quan sát từ 2 đến 4 giờ sáng. Đó là lúc tôi “giao tiếp” tốt
nhất, quan sát tốt nhất.
Ngày 19/05/2024,
tôi ra ngoài lúc 2 giờ 30 sáng. Lần nhìn thấy đầu tiên ở hướng Đông Nam, độ cao
khoảng 25°. Thời gian: 02:36–02:37. Một tia lóe dài, khoảng 7 giây, con tàu
sáng rực rồi dần mờ đi và rời khỏi. Không có phản hồi với tia laser.
Lần thứ hai lúc
02:47 ở hướng Đông Bắc, độ cao khoảng 40°. Lại một tia lóe dài, di chuyển về hướng
Bắc Đông Bắc, kéo dài khoảng 5–7 giây với độ sáng rất cao. Lần thứ ba lúc
03:12, hướng Đông Bắc ở độ cao khoảng 45–50°. Lúc đó tôi đang nói “chúc ngủ
ngon” và “cảm ơn vì tất cả những lần liên lạc”. Rồi một tia sáng cực mạnh lóe
lên từ hướng Bắc Đông Bắc, giống như đèn flash của máy ảnh. Tôi cảm thấy một luồng
tê rần khắp cơ thể, như thể cảm nhận được hơi nóng từ tia sáng đó. Tôi tràn ngập
cảm giác yêu thương và hy vọng.
Đó là những ghi
chú điển hình. Tôi có hàng trăm, hàng trăm ghi chú kiểu này.
(Dale muốn làm rõ điều này…)
Patrick
James:
Nếu anh muốn nói lại điều đó thêm một lần nữa để chúng tôi ghi nhận…
Dale
Harder:
Tôi chỉ muốn ghi lại rằng vụ bắt cóc mà chúng ta đang xem xét, cùng với cái “vật
cấy” này, không phải là điều tôi đồng ý hay cho phép. Chuyện này xảy ra trái với
ý muốn của tôi.
Chắc chắn đây
không phải là nhóm Pleadian của chúng tôi hay bất kỳ nhóm nào mà tôi biết. Sau
này, em gái tôi, Swaruu, xác nhận rằng họ nghĩ đây là do “những người làm vườn”
thực hiện. Đó là một chủng tộc trông khá giống nhân vật ET trong bộ phim cùng
tên. “Người làm vườn” về cơ bản chăm sóc starseeds (những linh hồn đến từ các hệ
sao khác), cũng như chăm sóc cây cối, động vật… Vì vậy, nó không mang tính ác
ý, nhưng cũng không phải điều tôi chủ động yêu cầu.
(Lúc này, Chris chú ý thấy trên bàn của Dale
có một tập hồ sơ đen của NASA.)
Patrick
James:
Chris, anh nói chúng ta đang xem tập hồ sơ NASA… chính là cái này?
(Đó cũng là tập hồ sơ từng thấy ở ghế sau xe
của Dale vài ngày trước.)
Dale
Harder:
Ừ, đó là tập hồ sơ kỷ niệm 50 năm làm việc của tôi.
(Bên trong có vài bức ảnh bóng loáng về các
thiết bị Dale từng làm: laser, loa, kính thiên văn… Nhưng thứ thu hút sự chú ý
của chúng tôi là một tờ giấy được kẹp ở túi bên.)
Dale
Harder:
Đây không phải để công bố hay gì cả, nên tôi mong các anh đừng ghi hình.
Patrick
James:
Ok.
Dale
Harder:
Chỉ là… tôi sẽ cho các anh xem cho vui. Đây là danh sách tôi ghi ra từ trí nhớ,
những người tôi quen và từng làm việc cùng suốt nhiều năm qua.
(Đó là một danh sách dài: tên tuổi, địa chỉ liên
hệ, những người Dale nói rằng ông đã hợp tác trong cộng đồng UFO vài thập kỷ
qua.)
Patrick
James:
Anh từng gặp Wernher von Braun?
Dale
Harder:
Gặp hai lần.
Patrick
James:
Tôi nhận ra khá nhiều cái tên trong này.
(Ông ấy không muốn chúng tôi quay phim danh
sách, nhưng ông ấy đã tự mình chỉ ra một vài cái tên.)
Dale
Harder:
Một số người tuyệt vời nhất mà tôi từng gặp như Paul Hellyer - Bộ trưởng Quốc
phòng Canada, người từng có trải nghiệm cá nhân với ET. Họ yêu cầu ông ấy không
tiết lộ quá nhiều, nhưng ông được phép kể một phần.
Patrick
James:
Ồ, Haim Eshed, ông ấy là người từ Israel.
Dale
Harder:
Đúng, ông ấy là một trong những người tuyệt vời nhất.
Patrick
James:
Anh gặp ông ấy?
Dale
Harder:
Tôi đã nói chuyện với ông ấy.
(Đó là lúc tôi nhận ra. Lần đầu tiên tôi nghe
đến tên Dale Harder là trong một trong những bài phát biểu cuối cùng của Paul
Hellyer, cựu Bộ trưởng Quốc phòng Canada, người công khai nói về “Liên đoàn
liên hành tinh” trước khi qua đời vài năm trước.)
Chính cái tên và
bài phát biểu ấy đã khởi đầu cho cả hành trình này. Và giờ đây tôi đang ở Ohio,
nhìn thấy tên Paul Hellyer trong danh sách liên lạc của Dale Harder. Danh sách
đó không còn chỉ là một mớ tên gọi. Nó là sợi dây kết nối tất cả mọi thứ.
Sau khi quay lại
cảnh quay về vật cấy trong phòng khách của Dale, chúng tôi còn chút thời gian
trước chuyến bay, nên ra ngoài ngồi ở cạnh nhà Dale, nơi tối qua chúng tôi đã
quan sát bầu trời. Vì còn thời gian, tôi
nhờ Dale hướng dẫn toàn bộ quy trình dùng ý thức để “gọi” tàu vũ trụ.
Dale
Harder:
Tôi sẽ dạy các anh trước tiên cách gọi một con tàu, cách bắt đầu giao tiếp của
riêng mình.
(Ông không chỉ dạy những câu cần nói, mà còn
chia sẻ mẹo để việc này hiệu quả và cách tránh để các ET tiêu cực xuất hiện.)
Dale
Harder:
Tuyệt đối đừng bao giờ để mình mở cửa cho những con tàu có thể hung hăng, hay
những thứ mà các anh không muốn dính vào. Có nhiều “kẻ xấu” cũng như có “người
tốt” ngoài kia.
Video đầy đủ về
bài hướng dẫn này, tôi sẽ đăng trên Patreon tại soweird.com
hoặc đường link trong phần mô tả.
Sau đó, gần như
vô tình, Dale quay lại một câu chuyện từ tối hôm trước, câu chuyện về việc điều
gì xảy ra khi những ET “xấu” ghé thăm ông…
Dale
Harder:
Bạn thường phải cực kỳ cẩn thận với những gì mình mong muốn, bởi vì bạn có thể
sẽ đạt được nó. Ngoài kia có những chủng tộc ET thoái hóa, họ sẽ rất vui vẻ lợi
dụng tình huống, bắt cóc bạn trái ý muốn và tiến hành các thí nghiệm cũng như
những việc chẳng dễ chịu gì.
Hiểu chứ? Vậy
nên bạn phải rất cẩn trọng với những gì mình mong muốn và những gì mình nói ra.
Nhưng vào thời điểm cụ thể năm 1986, có một chút bối cảnh thế này. Tôi thường tới
nhà một người phụ nữ ở Cuyahoga Falls. Chúng tôi họp ở nhà bà ấy mỗi tối thứ
Sáu, và mọi người lái xe đến từ cách đó thậm chí cả trăm dặm.
Tất cả chúng tôi
đều đến và mang theo một món ăn chung, rồi kể chuyện, làm vài bài tập tâm linh.
Một tối nọ, tôi đến nhà bà ấy, và có một người mới xuất hiện, một phụ nữ tóc
vàng rất xinh đẹp mà tôi chưa từng thấy.
Khoảng một giờ
sau khi ngồi đó, cô ấy đến gần tôi và nói: “Tên anh là Dale, đúng không?”
Tôi trả lời:
“Đúng.”
Và cô ấy nói:
“Tôi biết anh.”
Cô ấy bảo mình sống
ở California, bay đến đây chỉ để tham dự buổi gặp mặt này và tìm tôi. Tôi chưa
từng gặp, chẳng quen biết hay thấy cô ấy bao giờ.
Cô ấy nói: “Tôi
đến đây chỉ vì anh.”
Tôi hỏi: “Ý cô
là gì?”
Cô nói: “Anh đã
mong muốn có một trải nghiệm và được thấy tàu (UFO), và thực ra anh cũng mong
muốn rời khỏi hành tinh này.”
Thời điểm đó tôi
đang trải qua vài vấn đề cá nhân khó khăn, và tôi kiểu như nói: “Tôi muốn rời
khỏi cái quả bóng bùn này.”
Cô ấy bảo: “Được
thôi. Tôi đến đây vì anh, và tối nay chúng ta sẽ lên một con tàu.”
Cô ấy đưa tôi rời
buổi họp, lái xe một lúc đến một công viên ở Cuyahoga Valley. Hôm đó là Hạ chí.
Công viên đã đóng cửa, khoảng 10:30 hay 11 giờ. Chúng tôi đỗ xe trước cổng, rồi
đi bộ vào. Khi đi sâu hơn, vẫn có tiếng đêm quen thuộc - tiếng ếch, dế kêu, những
âm thanh tự nhiên khác.
Rồi đến một chỗ,
cô ấy nói: “Đợi đã.”
Chúng tôi đứng
đó, và bỗng nhiên mọi thứ im phăng phắc. Không một âm thanh. Rồi chúng tôi bắt
đầu cảm thấy rất lạ. Da tôi bắt đầu râm ran, rồi có một làn gió nhẹ thổi đến.
Tôi biết có chuyện gì đó sắp xảy ra, và một con tàu đáp xuống.
Con tàu không thể
nhìn rõ toàn bộ, nhưng khi nó mở cửa (hay gì đó), thì thấy rõ. Chúng tôi được
vài sinh vật thấp bé, giống Grey, dẫn vào tàu.
Cô ấy hành xử
như đã quen họ, còn tôi thì nghĩ: “Ôi trời, mình đang vướng vào cái quái gì
đây? Cô này là ai?”
Sau một khoảng
thời gian, dường như chúng tôi đã trải qua một trải nghiệm nào đó trên tàu,
nhưng tôi không thực sự nhớ chuyện gì đã xảy ra. Khi mọi việc kết thúc, chúng
tôi rời tàu. Cảm giác giống như vừa mơ một giấc và tỉnh dậy chẳng nhớ gì. Cô ấy
nói rằng chúng tôi đã được chọn để tạo ra một đứa trẻ, và đứa trẻ đó sẽ được họ
đưa đi vì một mục đích nào đó.
Tôi gần như sốc
hoàn toàn: “Cái gì? Tôi mới gặp cô hôm nay! Cái gì vậy?”
Cô ấy rời đi sau
đó, quay về California. Vài tháng sau, cô ấy liên lạc lại, nói rằng cô ấy đang
mang thai và chúng tôi có một đứa con. Cô ấy nói họ sẽ đến đón đứa bé trong
vòng một tháng. Sau đó, cô ấy gửi cho tôi một bức ảnh đứa trẻ khi nó chào đời.
Rồi họ biến mất. Đó là điều kỳ lạ và đáng sợ nhất mà tôi từng trải qua.
Tôi tự nhủ: “Từ
giờ mình sẽ tuyệt đối cẩn thận với những gì mình nói và mong muốn, vì có thể bạn
sẽ nhận lại thứ hoàn toàn ngoài dự đoán.”
-------
Sự thật là tôi
đã giữ câu chuyện này hàng tháng trời. Ban đầu tôi không chắc có bao giờ kể ra
không, vì thoạt nghe, nhiều điều Dale nói thật “xa vời” như Liên đoàn Thiên hà,
huyết thống chủng tộc sao, những con tàu phản hồi theo ý định con người. Nếu tất
cả những gì bạn biết về UFO chỉ là Roswell hay Khu vực 51, thì thật khó nuốt.
Nhưng sau hàng giờ trò chuyện, chưa bao giờ tôi cảm thấy Dale đang cố thuyết phục
mình tin. Anh ấy không bán câu chuyện, không rao giảng, chỉ đơn giản kể lại câu
chuyện của mình.
Điều này dẫn tôi
đến những bức ảnh. Dù đây là tập 2 của loạt điều tra “So
Weird” (những điều kỳ lạ) tôi đang
làm, nhưng chuyến đi Ohio thực ra là video đầu tiên chúng tôi quay trước “The Phoenix Lights” (tập 1). Chúng tôi dùng hai chiếc
máy ảnh phim dùng một lần để chụp khoảng 50 tấm khắp bang Arizona trong 4–5
chuyến điều tra tiếp theo, ghé những nơi như núi Superstition và thậm chí lãnh
thổ Skinwalker của người Navajo.
Nhưng khi tôi rửa
phim, chỉ 19 tấm được trả lại. Nghĩa là 31 tấm biến mất.
Ai đó có thể nói:
“Có thể cuộn phim bị hỏng, hoặc máy hỏng. Anh không mang qua sân bay hay gì chứ?”
Nhưng lời giải
thích đó không hợp lý, vì khi xếp 19 tấm theo thứ tự thời gian, tôi thấy rõ giữa
hai máy ảnh, các ảnh mất không phải ngẫu nhiên, mà là một khoảng thời gian liền
mạch bị mất.
Điều kỳ lạ là,
giữa hai máy, lẽ ra phải có 50 ảnh. 29 ảnh không được trả lại. Nếu là do sân
bay, bức xạ, hay nam châm, lẽ ra nó phải ảnh hưởng rải rác trên cuộn phim.
Nhưng ở đây…
Gần như thể ai
đó đã chọn lọc và loại bỏ chính xác phần đó khỏi ảnh trả lại cho tôi.
Tôi yêu cầu họ gửi
lại phim âm bản. Ban đầu tôi không nghĩ họ sẽ gửi, nhưng sau khoảng sáu tuần,
chúng tôi nhận được. Khi xem, đúng như dự đoán, toàn bộ ảnh bị mất đều trống
trơn. Chỉ ba tấm từ Ohio còn tồn tại: hai tấm chụp tôi và Dale ngồi bên hông
nhà anh ấy buổi chiều trước khi rời đi, và một tấm chụp bầu trời đêm hôm trước.
Ngoại trừ việc
trong tấm đó, bầu trời… không hề trống. Trong ảnh, có một vật thể trắng mờ,
sáng, khó bỏ qua. Thứ mà tôi thề là không thấy khi chụp. Tôi không biết giải
thích thế nào, nhưng không một tấm nào về “vật cấy” còn sót lại.
Vậy tại sao chỉ
còn ba tấm đó? Là do vật thể trên trời, hay do “vật cấy”, hay thứ gì đó chúng
tôi mang về? Bởi vì ngay tập tiếp theo, một chuyện đã xảy ra, trải nghiệm kinh
dị nhất đời tôi.
Nó diễn ra giữa
đêm ở sa mạc Arizona, núi Superstition, và chúng tôi quay được toàn bộ.
Nếu bạn chưa
đăng ký kênh, thì đây là lúc. Còn nếu muốn đào sâu hơn, bạn có thể xem bản phỏng
vấn dài ba tiếng không cắt giữa tôi và Dale, bao gồm toàn bộ buổi quan sát bầu
trời và video Dale hướng dẫn toàn bộ quy trình “gọi UFO”. Tất cả có trên
Patreon của chúng tôi tại soweird.com hoặc link trong mô tả.
Nếu bạn chưa xem
tập 1 - “The Phoenix Lights” - thì nên xem ngay sau đây, vì đó không chỉ là vụ
UFO tập thể nổi tiếng nhất nhưng ít được nhắc đến, mà lần đầu tiên chúng tôi sẽ
giải mã toàn bộ sự kiện ngày 13/03/1997, vụ che giấu của chính phủ, và “Người
đàn ông áo đen” đến Phoenix để xóa mọi bằng chứng. Đây là những điều họ không
muốn bạn biết.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=UKdXppOV1qA
https://swaruu.org/transcripts
---------------
Một Lời Cảnh Báo Trước Khi Đến Núi
Superstition (từ Dale)
Patrick
James:
Ghi hình. Rồi. Anh nghe tôi rõ không?
Dale
Harder:
Tôi nghe bạn. Ổn. Còn tôi thì sao?
Patrick
James:
Tôi nghe anh rất rõ.
Dale
Harder:
Ok.
Patrick
James:
Rồi, tuyệt. Dale, dạo này anh thế nào kể từ lần chúng tôi gặp anh ở Ohio?
Dale
Harder:
Tuyệt lắm, Patrick. Tuyệt vời. Tôi vẫn ổn.
Patrick
James:
Vậy hả? Có tin tức gì mới không? Có UFO nào ghé qua không?
Dale
Harder:
Có, mấy chuyện nhỏ thôi. Bạn biết đấy, vài lần lóe sáng, xuất hiện nhanh rồi biến
mất. Không có gì đặc biệt. Thời tiết ở đây cũng hơi khắc nghiệt. Ban đêm nhiệt
độ xuống khoảng 10 độ C. Thực tế bây giờ cũng vậy. Tối qua tôi có ra ngoài, khá
háo hức vì có vài hiện tượng xảy ra, và bầu trời thì đẹp nhất từ đầu năm tới giờ.
Thật sự rất ấn tượng.
Ý tôi là tôi có
thể thấy ít nhất 60 ngôi sao. Với chỗ chúng tôi thì đó là một điều lớn. Bầu trời
rất đẹp, nhưng thật sự thì không có gì xảy ra, tàu thì không đến. Tôi đã nghĩ
chắc chắn họ sẽ đến, nhưng thôi, đôi khi may mắn, đôi khi thì không.
Patrick
James:
Ừ, tuyệt thật. Cứ thoải mái chụp càng nhiều góc càng tốt nhé. Vậy có vụ UFO nào
đáng để ghi nhật ký không? Vì lần trước anh có cho chúng tôi xem sổ ghi chép
đó.
Dale
Harder:
Không. Không có gì cả, suốt khoảng ba, bốn tuần nay rồi.
Patrick
James:
Rồi. Ngày mai bọn tôi thực ra có một chuyện khá thú vị. Bọn tôi sẽ gặp vài người
từng thấy hiện tượng Phoenix Lights. Trong đó có một người, tôi rất háo hức muốn
gặp. Tôi không biết nhiều về câu chuyện của ông ấy, nhưng nghe nói ông ta từng ở
ngay bên dưới con tàu đó chỉ cách khoảng 9 mét, và có những quả cầu ánh sáng hạ
xuống, trông như những quả cầu lửa. Tôi chưa rõ chi tiết, nhưng ngày mai sẽ tìm
hiểu. Còn thứ Bảy thì tôi hơi lo. Bọn tôi sẽ ra Núi Superstition. |Anh có nghe
nói chỗ đó chưa?
Dale
Harder:
Có, tôi có nghe. Tất nhiên rồi.
Patrick
James:
Anh biết gì về Núi Superstition?
Dale
Harder:
Núi Superstition nổi tiếng nhất chắc là với những người đi săn kho báu. Bạn biết
đó, truyền thuyết kho báu Superstition, và có rất nhiều chuyện kể xung quanh
nó. Nhưng về UFO thì không mấy ai biết, ít nhất theo tôi được biết.
Patrick
James:
Ừ. Một trong những điều tôi nghe nói là ở đó có những sinh vật giống như lùn
hay quỷ lùn gì đó, và nếu gặp thì chúng cực kỳ bạo lực. Anh có từng nghe về mấy
thứ này chưa?
Dale
Harder:
Có, có những sinh vật nhỏ đó, giống như cái mà người Ireland gọi là “Shee”.
Chúng là linh thể, và thổ dân hoặc những người bản địa đều biết về họ. Ở đó vừa
có sự bảo hộ từ họ, vừa có từ người da đỏ, nhằm bảo vệ kho báu vàng và những thứ
khác. Nhiều người đã đi tìm thứ đó, ra ngoài kia, và rồi không quay trở lại.
Cho nên chắc chắn
có những điều đáng lo. Tôi nghĩ nếu bạn có tấm lòng trong sạch, công khai ý định,
và không xâm phạm hay mang mục đích tìm kho báu, thì chắc sẽ ổn. Nhưng vẫn là mạo
hiểm.
Patrick
James:
Những sinh vật đó có phải là một trong nhiều loài có thể gặp ở đó không? Ý tôi
là, chúng là sinh vật ngoài hành tinh hay là lời nguyền của người da đỏ? Vậy rốt
cuộc chúng là gì?
Dale
Harder:
Tôi không thể khẳng định, tôi không phải chuyên gia trong lĩnh vực này. Ý tôi
là, tôi có đọc, có tiếp xúc với thông tin đó suốt nhiều năm, nhưng như tôi đã
nói, chắc chắn là có các linh thể, hay “Shee”, hay nhiều loại thực thể khác
trên khắp thế giới.
Và bạn biết đó,
chúng không phải thứ để đùa giỡn. Chúng có thật. Người ta cũng gọi chúng là
tiên, hay các sinh vật tương tự. Nhiều người nghĩ chúng chỉ là những thứ nhỏ bé
có thể chơi đùa, nhưng thực tế chúng là những sinh thể cực kỳ mạnh mẽ, thuộc về
tự nhiên. Chúng ở đây để bảo vệ Trái Đất, bảo vệ động vật, quyền lợi và nhiều
thứ khác. Cho nên chắc chắn bạn phải thận trọng và dành sự tôn trọng cho chúng.
Patrick
James:
Ừ. Bởi vì khi chúng ta nói về sinh vật ngoài hành tinh thì thường nghĩ đến công
nghệ cao. Còn khi nói đến lời nguyền của người da đỏ thì lại gắn với bùa ngải,
ma thuật. Vậy mấy sinh vật kiểu như quỷ lùn đó, chúng có công nghệ hay chúng
thiên về ma thuật?
Dale
Harder:
Bạn cũng có thể đang nói đến những thứ như Skinwalker chẳng hạn. Bạn biết đó,
loài được nhắc đến trong chương trình và loạt phim về Skinwalker Ranch. Hầu hết
người ta biết đến theo cách đó.
Nhưng thực ra
Skinwalker vốn đã được biết đến rộng rãi ở Utah, trong lưu vực Uinta từ lâu rồi.
Chúng gắn liền với một lời nguyền do một bộ lạc da đỏ đặt lên một bộ lạc khác.
Nhưng bản chất của chúng là tâm linh. Chúng có tính chất tâm linh, hoặc tâm
linh – ngoại cảm, không biết diễn đạt thế nào. Tôi cũng không quan tâm nhiều đến
săn ma hay mấy thứ kiểu đó.
Chúng thuộc loại
thực thể như vậy, là kẻ biến hình. Chúng đến rồi đi. Chúng không dựa vào công
nghệ như hầu hết con người hay ETs. Những thứ của chúng thiên về ma thuật.
Nhưng bạn biết đó, người ta hay nói, bất kỳ công nghệ nào đủ tiên tiến thì đối
với người chưa quen sẽ chẳng khác gì phép thuật. Cũng như bạn đưa điện thoại di
động bây giờ cho ông cố của bạn xem, ông sẽ thấy nó như ma thuật vậy.
Patrick
James:
Ừ, tôi cũng muốn nói thế. Về Skinwalker, đúng một tuần nữa tôi sẽ gặp một kiểm
lâm Navajo, và sẽ đi cùng ông ấy cả ngày. Ông ấy nói sẵn sàng nói về những thứ
đó, nhưng họ thậm chí còn không dám nhắc tên.
Dale
Harder:
Chính xác. Họ thật sự rất cẩn trọng về chuyện đó.
Patrick
James:
Ừ. Nhưng có một điều tôi biết, và tôi nghĩ tôi có nghe được trong chút ít
nghiên cứu mà tôi đã làm, đó là Núi Superstition nằm trên đất của, tôi không chắc
có phải Apache không, nhưng chắc chắn là của một bộ tộc da đỏ khác. Và tôi đoán
là hiện tượng skinwalker không phổ biến ở Núi Superstition, vì nơi đó không thuộc
người Navajo.
Nhưng như vậy,
tôi nghĩ anh chắc cũng có kiến thức nền nhiều hơn tôi, nên tôi muốn hỏi. Tôi và
Chris sẽ ra Núi Superstition. Ban ngày chúng tôi sẽ có một hướng dẫn viên,
nhưng ban đêm chúng tôi sẽ tự mình đi vào rừng lúc hoàng hôn, rồi đi vào vùng
hoang dã vào ban đêm để tự điều tra hiện tượng siêu nhiên. Anh có lời khuyên, cảnh
báo an toàn, điều gì cần lưu ý cho chúng tôi không?
Dale
Harder:
Như tôi đã gợi ý cho bạn lần trước khi chúng ta gặp nhau trong chuyến đi ba
ngày, và tôi đã cho bạn một ít thông tin về cách liên lạc với tàu vũ trụ. Một lần
nữa, hãy dùng lại những kỹ thuật đó, và hãy chắc chắn rằng bạn thật sự tôn trọng,
cẩn trọng, và cực kỳ rõ ràng trong điều bạn yêu cầu. Tuyệt đối không được mở
lòng theo kiểu bất kỳ thứ gì cũng có thể bước vào. Nếu bạn muốn liên lạc với
UFO hoặc những hiện tượng như vậy, hãy chắc rằng bạn chỉ kêu gọi những thực thể
hay ET có bản chất cao cả nhất, đầy tình thương, lòng trắc ẩn, và sẵn sàng giao
tiếp với bạn. Đừng bao giờ cho phép bản thân mở ra cho bất kỳ sinh thể nào, bởi
vì bạn sẽ không biết mình đang gọi ai tới. Một thực thể thoái hóa có thể bước
thẳng vào, kiểm soát bạn, và hậu quả có thể rất tồi tệ. Tôi biết điều đó, vì
tôi đã từng trải qua.
Patrick
James:
Ừ, thú vị thật.
Dale
Harder:
Bạn phải đi với ý định rõ ràng, có mục đích cụ thể trong tâm trí. Nếu bạn muốn
thấy UFO chẳng hạn, thì hãy dùng những kỹ thuật tôi đã dạy hai bạn khi các bạn ở
đây, và hãy đưa ra yêu cầu một cách rõ ràng.
Và hãy chắc chắn
rằng bạn nói thành tiếng: “Tôi được bảo vệ. Tôi là đứa con của vũ trụ. Tôi có
ánh sáng trắng của sự sáng tạo bao quanh mình, và tôi chỉ tiếp nhận những điều
tích cực.” Nếu không làm vậy, bạn có thể mở cửa cho những thứ khác, và chắc chắn
là các bạn không muốn rời khỏi đó với rắc rối, hay tệ hơn là không trở về được.
Patrick
James:
Quá đúng. Tôi nghĩ, ngoài chuyện đó ra thì tất nhiên an toàn vẫn là ưu tiên
hàng đầu, nhưng bây giờ có quá nhiều truyền thuyết về Núi Superstition đến mức
tôi gần như mong đợi những điều bất ngờ. Tôi không biết sẽ gặp gì khi ra đó.
Nhưng tôi cũng hy vọng, ở một khía cạnh khác, rằng chúng tôi sẽ thấy lại hiện
tượng Phoenix Lights. Có thể họ sẽ xuất hiện trở lại vì tôi đang quay video
này.
Dale
Harder:
Tuyệt vời.
Patrick
James:
Sẽ tuyệt lắm. Bạn có biết Phoenix Lights là của chủng tộc ET nào không?
Dale
Harder:
Trong tất cả những lần tôi trò chuyện với anh chị em trên tàu hay ngoài tàu,
tôi chưa bao giờ hỏi điều đó. Ý tôi là, chúng tôi có thảo luận với nhau như thể
đó là một sự kiện thật, và vâng, điều đó đã được xác nhận. Nhưng chúng tôi chưa
bao giờ bàn về việc “đó là ai?”, “chủng tộc nào?”, “chuyện gì đã xảy ra?”, “họ
gặp sự cố gì chăng?”, hay “họ cố tình làm vậy sao?”. Tôi chưa bao giờ hỏi những
câu đó. Giá mà tôi đã hỏi. Tuy nhiên, có thể bạn tôi là Gosia có nhắc đến,
nhưng tôi không nhớ thấy điều đó trong các video của chúng tôi.
Patrick
James:
Thú vị. Dù sao thì cũng thật tuyệt khi được trò chuyện lại với anh. Tôi chắc chắn
sẽ cho anh biết cuối tuần này thế nào. Và hy vọng, hy vọng là sau cuối tuần này,
tôi sẽ báo tin với anh rằng chúng tôi đã trở về an toàn.
Dale
Harder:
Chắc chắn rồi. An toàn là quan trọng nhất.
Patrick
James:
Chính xác. Tuyệt vời.
Link gốc của bài
viết
https://www.patreon.com/posts/warning-before-135887376
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.