Swaruu Transcripts 1701
CHUYẾN ĐI ĐẾN HÀNH TINH SERPO: MỌI CHUYỆN
ĐÃ XẢY RA – PHỎNG VẤN ROBERT TRÊN KÊNH VERDAD OCULTA
24-05-2025
Nacho: Xin
chào tất cả mọi người và chào mừng các bạn quay trở lại kênh Verdad Oculta. Dự
án SERPO, cuốn sách màu vàng, các EB và EB-1… một chủ đề thật sự thú vị. Như mọi
khi, hôm nay tôi mời Robert tham gia. Robert, bạn thế nào rồi?
Robert: Rất
hân hạnh được có mặt ở đây cùng bạn và cộng đồng của bạn. Cảm ơn bạn rất nhiều
vì đã mời tôi, và chúng ta hãy xem điều gì sẽ hé lộ từ cuộc trò chuyện hôm nay.
Nacho: Như
đã nói, Robert, bạn là người vừa được yêu quý vừa bị ghét bỏ, bạn biết điều đó
mà, đúng không?
Robert:
Vâng, vâng, tôi biết chứ.
Nacho: Các
bạn thân mến, nếu các bạn thích những cuộc trò chuyện như thế này với Robert,
hôm nay chúng ta sẽ nói về Dự án SERPO, một chủ đề đầy cuốn hút. Có rất nhiều
thông tin, tin tôi đi, và chúng ta sẽ lần lượt bóc tách và hiểu rõ nó. Nếu các
bạn thích những buổi trò chuyện này, hãy chia sẻ video, để lại bình luận,
Robert cũng đọc các bình luậnnhư tôi vậy, chúng tôi đều đang lắng nghe các bạn.
Và bây giờ chúng ta bắt đầu nhé.
Nhưng Robert
này, điều đầu tiên, dạo gần đây trong giới UFO học đã xuất hiện thêm nhiều kênh
mới nói về chủ đề này, dự án Serpo, cuốn sách vàng. Nhưng bạn và tôi đã ở trong
lĩnh vực này nhiều năm rồi, và chúng ta phải thực sự tri ân công việc của một
người Mexico, Antonio Cisneros.
Một người làm điều
tra thực địa. Bạn có biết Antonio không?
Robert: À,
tôi đã từng liên lạc với ông ấy, nhưng chưa có cơ hội cộng tác gì. Tôi chỉ liên
hệ để phỏng vấn ông ấy, nhưng cuối cùng thì không thực hiện được.
Nacho:
Nhưng bạn đã xem công việc của ông ấy rồi đúng không?
Robert: Rất
nhiều, rất nhiều. Ông ấy có một kênh riêng, nếu bạn tìm “Antonio Cisneros”, ông
ấy có một kênh YouTube nhưng đã bị xoá nhiều lần. Về chủ đề Serpo, tôi đã vào
kênh của ông ấy để tìm thông tin, nhưng rất nhiều video đã bị xoá. Tôi còn nhớ
có một video ông ấy kể về việc họ ở trong con tàu và cảm thấy rất tồi tệ khi trở
về, tôi đã tìm lại video đó mà không thấy nữa. Tức là bị xoá hết sạch. Khó tin
thật.
Nacho: Tôi
đã liên hệ với Antonio, ông là nhà điều tra thực địa, đã có mặt ở khắp mọi nơi,
leo núi, đến tận nơi, bất chấp mọi rủi ro. Tôi viết thư cho ông ấy vì một đội
truyền hình muốn mời ông tham gia, vì tôi nghĩ ông là một nhân vật then chốt
trong giới UFO học, nhưng ông ấy từng bị đánh phá nhiều lần. Một số kênh còn
nói thẳng là bị gỡ video vì lý do bản quyền. Nhưng Antonio là người xử lý các
thông tin rất nhạy cảm. Hiện ông ấy đang bệnh, ông bảo tôi là không thể tham gia
vì sức khoẻ yếu, không tiện chia sẻ chi tiết, tôi chỉ biết là ông ấy đang ở bệnh
viện. Tôi không rõ tình trạng hiện tại của ông ấy ra sao, nhưng tôi cầu chúc những
điều tốt nhất cho ông ấy. Tôi nghĩ mọi người ở đây cũng có thể cầu nguyện cho
ông. Đây không phải là một trận cảm cúm thông thường đâu, ông ấy thực sự bị bệnh
nặng.
Antonio Cisneros
là người tiên phong trong việc tiết lộ thông tin từ những “người trong cuộc”, tức
là những người từng làm việc trong các dự án bí mật và chính thức tiết lộ những
gì họ biết.
Robert:
Đúng vậy.
Nacho: Và
rõ ràng ông ấy đã đào sâu vào chủ đề này, dự án SERPO mà hôm nay chúng ta sẽ
khám phá. Antonio là một trong những người đầu tiên nói về nó. Ngay cả tôi, khi
mới bắt đầu, cũng đã xem video của ông ấy.
Robert: Vâng,
đúng vậy.
Nacho: Tuyệt
vời. Nếu bạn muốn, chúng ta có thể bắt đầu với một vài ý chính về Dự án SERPO.
Tôi có ghi lại một số mốc thời gian, kể cả liên quan đến các đời tổng thống.
Nhưng thôi, mời bạn nói trước đi, Robert.
Robert: Được
rồi. Theo những gì chúng ta biết, Dự án Serpo bắt đầu từ vụ rơi đĩa bay ở
Roswell, tôi nhớ là vào năm 1947 đúng không? Họ đã thu giữ được, không biết gọi
là sinh vật ngoài hành tinh hay không, nhưng họ tìm thấy một sinh vật còn sống,
gọi là EB-1. Họ giữ sinh vật này sống tới năm 1952. Trong thời gian đó, sinh vật
này trao đổi công nghệ, để đổi lấy công nghệ giúp sửa chữa một thiết bị liên lạc,
vì nó không thể liên lạc được với chủng tộc của mình.
Và từ đó, mọi
chuyện bắt đầu. Khi đã kết nối được với chủng tộc của EB-1, họ bắt đầu chiêu mộ
12 người. Cách tuyển chọn những người này cũng rất lạ. Họ ưu tiên trẻ mồ côi.
Nghe kỳ không? Ưu tiên trẻ mồ côi.
Sau đó là những
người không có sự ràng buộc, không có gia đình. Trong số rất nhiều người tình
nguyện, họ chọn ra những người có đến 4 bằng đại học, và có xuất thân từ quân đội,
không phân biệt là hải quân, không quân hay lục quân. Miễn là quân nhân.
Từ đó, họ thành
lập một đội ngũ đặc biệt, trải qua hàng loạt bài kiểm tra nghiêm ngặt. Và điều
đặc biệt là họ phải ký cam kết giữ bí mật, và mọi thông tin cá nhân của họ trên
Trái Đất đều bị xoá sạch. Bạn nghĩ sao về chuyện đó?
Nacho: Các
bạn thấy chưa, câu chuyện hấp dẫn như phim. Robert…
Robert: À,
tôi chỉ nói là họ xoá hết hồ sơ thôi. Đúng là tôi nói hơi nhanh…
Nacho: Bạn
nhảy từ phút đầu đến phút cuối luôn rồi đó.
Robert:
Không, không phải đâu. Có tới 3.000 trang tài liệu cơ mà. Trong video của
Antonio Cisneros, video đầu tiên ông ấy giới thiệu về “cuốn sách vàng”, còn những
video tiếp theo đã bị xoá hết rồi. Và tất cả những chuyện này khiến tôi nhớ đến
bộ phim “Close Encounters of the Third Kind” (Cuộc gặp gỡ cấp ba).
Tức là trong điện
ảnh, bạn có thấy không, họ không giấu diếm sự thật. Bộ phim đó, chắc bạn còn
chưa ra đời lúc nó ra mắt nhỉ?
Nacho: Các
bạn thân mến, tôi phải đưa mọi thứ trở lại trật tự trong podcast với Robert
đây.
Robert là một
người tuyệt vời, nhưng chúng ta cần đặt bối cảnh rõ ràng cho mọi người. Trước hết,
nguồn gốc thông tin. Tất cả những thông tin này được công khai lần đầu vào năm
2005. Ai đó đã rò rỉ thông tin.
Và câu hỏi đầu
tiên chúng ta cần đặt ra là: Tại sao năm
2005, bỗng nhiên có một người rò rỉ một khối lượng lớn thông tin như vậy về một
dự án tuyệt mật?
Robert, bạn
nghĩ chuyện đó có bình thường không? Tất cả những tiết lộ đó là ngẫu nhiên, hay
có một mục đích nào đó phía sau?
Robert: Câu
hỏi hay đấy, Nacho. Nhìn xem, hãy nhớ lại, Corey Goode cũng làm điều tương tự.
Anh ta bắt đầu
nói chuyện trên các diễn đàn, trên Project Camelot. Có nghĩa là, luôn có những
người hé lộ thông tin như thế. Nhưng rồi chúng ta sẽ đào sâu xem ai là người đã
tung ra tất cả những thông tin đó.
Nacho: Đó,
đoạn đó tôi thích đấy. Vậy nếu bạn thấy ổn, ta bắt đầu từ điều mà ai cũng biết,
đúng không? Vụ việc ở Roswell, AFTEC - “Roswell Air Force Training and Education Center”
(Trung tâm Huấn luyện và Giáo dục Không
quân Roswell).
Đã có nhiều vật
thể rơi xuống. Ít nhất thì đó là điều mà chúng ta tin là như vậy, đúng không? Câu
hỏi lớn nhất trong số hàng triệu câu hỏi mà chúng ta có là: Được rồi, năm 1947,
làm sao ta có thể bắn hạ UFO? Giờ thì chúng ta hiểu rằng có các cuộc thử nghiệm
quân sự, cụ thể là các vụ thử bom nguyên tử. Tôi sẽ đọc cho các bạn nghe một phần
ngữ cảnh lịch sử để giúp hiểu được tại sao một thứ gì đó có thể bị rơi xuống,
được chứ?
Các cuộc thử
nghiệm hạt nhân ở đảo san hô Bikini là một loạt các vụ nổ, chính xác là 23 vụ nổ
hạt nhân do Hoa Kỳ thực hiện từ năm 1946 đến 1958, ở 7 địa điểm thử nghiệm khác
nhau ngay trên rạn san hô, trên biển, trên không và dưới nước. Hãy tưởng tượng
xem, Thái Bình Dương bị chia đôi. Nhưng đó không phải là New Mexico, nơi xảy ra
vụ Roswell, đúng không? Đó là một ẩn số lớn.
Tuy nhiên, nếu
ta tiếp tục truy ngược lại, năm 1946, Hoa Kỳ đã tiến hành Chiến dịch
Crossroads, với hai vụ thử hạt nhân ở đảo san hô Bikini tại Thái Bình Dương như
tôi đã nói. Nhưng trước đó, vào năm 1945, đã có vụ thử nghiệm Trinity, vụ nổ hạt
nhân đầu tiên, và đúng là nó diễn ra ở New Mexico, chính xác là ở sa mạc
Alamogordo, gần Los Álamos, gần White Sands, một khu vực thử nghiệm quân sự được
quân đội, không quân và hải quân Hoa Kỳ sử dụng.
Từ đó, chúng ta
bắt đầu hiểu rằng: đúng là lúc đó họ đã "pằng pằng" với các vụ nổ như
thế. Và điều đó có thể gây nhiễu loạn với các xung điện từ, với các vụ nổ đó,
không chỉ là âm thanh, mà còn là năng lượng mà nó phát ra, có thể ảnh hưởng đến
các loại phương tiện đang hoạt động. Và tôi nói "các loại phương tiện"
vì tôi và Robert từng phân tích một điểm rất thú vị: tôi không nghĩ thời đó con
người đã đủ khả năng để bắn hạ mọi loại UFO hay công nghệ của mọi giống loài.
Chỉ một số mà thôi, đúng không? Như bạn từng nói với tôi, loại xung điện từ đó,
bạn nghĩ nó có thể vô hiệu hóa loại công nghệ nào?
Robert: Ừm,
những gì các xung điện từ này làm, khi nhắm vào UFO, là làm mù các cảm biến của
chúng. Tức là hệ thống điều khiển, bảng điều khiển của họ bị làm mù, họ không
còn khả năng tính toán được lực hấp dẫn ở khu vực đó nữa. Những vũ khí này là
vũ khí vô hướng, có thể "quét sạch" mọi thứ, kể cả những thứ không thể
nhìn thấy, thậm chí là các mật độ năng lượng. Ví dụ như nếu chúng ta đang ở mật
độ thứ ba, thì loại vũ khí này có thể quét sạch luôn mật độ thứ ba, thứ tư, thứ
năm, tất cả mọi thứ ở đó, dù mắt thường không thấy, vẫn có thể bị bắn rơi. Và
điều tương tự cũng xảy ra với các vụ nổ.
Nacho: Vâng,
tôi thấy thú vị lắm. Như vậy là ta có được chút ngữ cảnh về các cuộc thử nghiệm
quân sự và về khả năng có thể bắn hạ một thứ gì đó. Và bây giờ có người sẽ hỏi:
“Ừ thì, Nacho, nghe hợp lý đấy”. Nhưng chúng ta cần chú ý đến Herald Malgreen,
người từng là cố vấn cho 4 đời tổng thống. Vì chúng ta sẽ nói đến chính xác các
mốc thời gian đó, tôi đã chuẩn bị kỹ. Ông ấy từng nói rất rõ rằng các vụ thử
nghiệm này được thiết kế để phục vụ cho mục đích đó.
Người đàn ông
này đã thực hiện một podcast với Jesse Mitchells, người cũng quan tâm đến xác ướp
Nazca và quả cầu Buga, người này từng đến Mexico, để các bạn biết đấy, là một
trong những kênh lớn nhất ở Mỹ và đã phỏng vấn ông Herald trước khi ông ấy qua
đời. Và trước lúc chết, ông ấy đã tiết lộ sự thật. Có thể là nửa thật nửa giả,
một kiểu “phục vụ cuối cùng” trước khi rời cõi đời, nhưng ông ấy đã quá già rồi
và nói thẳng: “Chúng tôi đã thu hồi được sinh vật ngoài hành tinh, tôi đã xem
các đoạn băng ghi hình, và chúng tôi đã bắn hạ UFO”.
Tôi nghĩ đây là một
chi tiết rất mạnh mẽ để hiểu được quy mô của Dự án Serpo. Không phải chỉ ném ra
các con số vô nghĩa, mà là hiểu sâu sắc bối cảnh, đâu là khoa học viễn tưởng,
đâu là sự thật, đâu là thông tin đến từ cơ quan tình báo.
Và tôi nhắc lại:
sự thật nằm ở đâu? Cái đó chỉ có các bạn mới cảm nhận được, ở trong tim, được
chứ? Nên, trong bối cảnh đó, ta hiểu rằng, vâng, chúng ta đang ở năm 1946. Từ
đó, như Robert nói, có sự kết nối, có thu giữ được một thi thể, một EB-1. Nó có
nghĩa là gì?
Thực thể ngoài
hành tinh. Từ đó, hãy tưởng tượng, họ đem sinh vật đó đi. Và giờ, Robert sẽ giải
thích kỹ cho chúng ta: đã có kiểu giao tiếp nào giữa họ và sinh vật đó?
Robert:
Chính xác. Thường thì, theo như tôi biết, theo những gì các người Taygetan nói
với tôi, trên các tàu vũ trụ luôn có người nói được ngôn ngữ của nền văn minh
mà họ đến. Luôn có ít nhất một, hoặc hai người biết.
Trên con tàu rơi
ở Roswell, tôi tin là có 6 thành viên. 5 người không qua khỏi, và họ cứu được 1
người. Người đó sau này, khi có thể nói chuyện, cho biết rằng ông ấy giống như
một thợ máy.
Tức là lúc đầu
chúng ta không biết gì hết, không biết ông ta là ai, làm gì, nhưng ông ấy bắt đầu
giao tiếp theo kiểu như... hát. Một giọng nói rất lạ. Tuy nhiên, sinh vật này
có khả năng thần giao cách cảm.
Và họ học ngôn
ngữ rất nhanh nhờ khả năng thần giao cách cảm đó. Chúng ta có thể hình dung thế
này, Nacho, người thông minh nhất thế giới hiện nay là một người Tây Ban Nha,
và anh ấy có thể ghi nhớ cả tài liệu tiếng Đức, và sau đó thuyết trình 2 tiếng
đồng hồ chỉ từ việc đọc. Trí nhớ và khả năng tiếp thu phi thường. Giờ thì hãy
tưởng tượng người ngoài hành tinh còn hơn thế nữa.
Nacho: Vâng,
tôi thích ví dụ đó, và tôi cũng muốn chia sẻ thêm rằng chúng ta sẽ phân biệt rõ
EB-1, là những sinh vật rất giống Grey, nhưng không hoàn toàn là Grey. Ta sẽ
tìm hiểu sâu hơn, và còn nói về chỉ số IQ trung bình của các sinh vật EB đến từ
hành tinh Serpo, con số đó là 165, đúng không Robert?
Ví dụ như thợ
máy kia, giờ thì chúng ta sẽ hiểu họ có vai trò gì, một số là thợ máy, số khác
là nhà khoa học. IQ trung bình của họ là 165, rõ ràng là cao hơn rất nhiều so với
con người.
Robert: Ừ,
đúng rồi. Họ có chế độ ăn uống tốt, trí óc sáng suốt. Vấn đề là... à, tôi bị
phân tâm một chút. Quay lại câu chuyện chính, Nacho, khi con tàu bị bắn rơi, hầu
hết mọi thứ bên trong bị phá hủy, kể cả thiết bị liên lạc với chủng loài của họ.
Và sinh vật đó,
dần dần, học được cách nói chuyện. Theo tôi nhớ, vụ tai nạn là vào năm 1947…
Nacho: …và
ông ấy qua đời vào năm 1952, nếu tôi nhớ không nhầm.
Robert:
Đúng rồi, 1952. Nhưng trước khi qua đời, ông ấy đã nói chuyện được và liên lạc
được với chủng loài của mình. Tuy nhiên, những thông điệp mà ông ấy nhận được
chỉ dành riêng cho ông, kiểu như khi nào họ sẽ đến đón ông. Nhưng rồi, đến lúc
họ tới thì ông đã qua đời rồi. Đó là câu chuyện.
Nacho: Tôi
muốn lồng ghép thêm một chút ngữ cảnh, thưa các bạn, trước khi nói đến năm
1952, ta vẫn còn đang ở giai đoạn 1946–47, thời điểm diễn ra vụ Roswell. Tôi muốn
chia sẻ với Robert một điều: sau khi có cuộc tiếp xúc như vậy, hãy tưởng tượng,
sinh vật ngoài hành tinh đã có mặt ở đây, và chúng ta phát triển giao tiếp, kể
cả bằng thần giao cách cảm. Đó chính là lúc các dự án PSI, năng lực tâm linh, bắt
đầu được nghiên cứu và phát triển.
Cách giao tiếp của
sinh vật đó là kiểu phát âm có vẻ giống như hát, như Robert nói. Nhưng cuối
cùng, họ thiết lập được giao tiếp. Và điều gì xảy ra? Quân đội Hoa Kỳ muốn gì?
Công nghệ?
Họ có thể ứng dụng
được không? Tất nhiên rồi. Họ vừa trải qua Thế chiến thứ hai. Và vào năm
1946–47, diễn ra Chiến dịch Highjump. Tên kỹ thuật thì nghe rất phức tạp, nhưng
ta đang nói về cuộc thám hiểm của đô đốc Byrd đến Nam Cực
(Richard Evelyn Byrd).
Câu hỏi đặt ra
là: tại sao đúng vào thời điểm đó lại có một cuộc thám hiểm lớn đến Nam Cực, với
13 tàu, 4.700 người và nhiều máy bay? Theo Antonio Cisneros, người mà chúng ta
vẫn thường dẫn chứng, điều này có liên hệ đến công nghệ và thông tin do chủng
loài kia cung cấp. Thông tin đó liên quan chặt chẽ đến Cuốn sách Vàng và lịch sử
của chúng ta. Chúng ta sẽ bàn sâu hơn về nó, thậm chí có thể liên kết với quả cầu
năng lượng, nhưng chưa phải bây giờ.
Vấn đề là, người
Mỹ bắt đầu hiểu cách thế giới vận hành, và đó là lúc đô đốc Byrd tiến về Nam Cực,
và những chuyện xảy ra ở đó có liên hệ với nước Đức Quốc xã bị lưu vong tại khu
vực đó, điều mà bạn và tôi, Robert, từng bàn đến trong những chương trình trước
rồi đúng không?
Nhưng điều kỳ lạ
là: mọi thứ đều diễn ra trong năm đó. Một năm cực kỳ quan trọng, thưa các bạn.
Robert:
Đúng vậy, điều thú vị ở chỗ này, Nacho, là những sinh vật ngoài hành tinh xám
mà chúng ta đã bắn hạ được, chúng không biết nói dối, không thể nói dối. Và đó
chính là vấn đề. Họ có thể khai thác được tất cả thông tin mình muốn từ họ, vì
họ không có khả năng nói dối.
Nhưng khác với người
Đức, người Đức không thương lượng với Grey này, mà là với loài khác. Đó mới là
vấn đề.
Nacho:
Đúng! Anh nói đúng chỗ đó luôn.
Robert:
Chúng là hai giống loài hoàn toàn khác nhau, đúng không? Theo những gì tôi biết,
Nacho, thì về sinh học, sinh vật ngoài hành tinh ở Roswell không giống chúng
ta, chúng ta là động vật có vú, còn chúng là thực vật.
Sinh vật ngoài
hành tinh ở Roswell là thực vật. Khi tàu rơi xuống, việc đầu tiên họ làm là gọi
một nhà thực vật học. Vì họ nhận ra sinh vật đó có tính chất giống cây, dù hình
dáng nhìn như người. Thậm chí khi chúng phát ra âm thanh, đó là tiếng ngân nga
như hát. Nhưng như chúng ta sẽ thấy về sau, có một nữ sinh vật ngoài hành tinh
và một bác sĩ đã nói tiếng Anh rất chuẩn, gần như không có giọng địa phương, vì
họ biết ngôn ngữ đó.
Nacho:
Chính xác. Rất hay. Anh đã phân biệt rõ ràng điều đó. Và chúng ta có thể bắt đầu
nối sang chủ đề về hành tinh Serpo – tức Zeta Reticuli. Ví dụ như họ đã sống
bao lâu ở hành tinh đó? Có xung đột nào không giữa các sinh vật Grey mà chúng
ta hay gọi là “xám quái gỡ” với giống EBEs, dù trông giống nhau nhưng không phải
là một. Và tôi rất thích ý kiến của anh về cách mà chúng được “nuôi dưỡng”, bởi
vì trong hơn 3000 tài liệu cũng như từ Cisneros, không rõ ràng lắm, nhưng có nhắc
rằng họ làm việc với di truyền học.
Họ đưa ra cho
chúng ta một thực tại, một kế hoạch có vẻ minh bạch, nhưng thật ra họ can thiệp
vào gen. Có một khái niệm chuyên ngành rất thú vị ở đây. Họ không biết giải
thích cho con người quá trình mà họ dùng để “tạo ra”, tức là họ xây dựng vật thể.
Có thể nói là nuôi dưỡng sinh học. Tôi không rõ từ chuyên ngành là gì – “Nẩy mầm”
chăng? Anh nghĩ sao?
Robert: Ờ,
đúng rồi, Nacho. Chúng ta không có từ chuyên ngành tương đương để diễn tả những
gì họ làm. Chúng ta thiếu từ vựng kỹ thuật để mô tả công nghệ của họ. Nhưng điều
thú vị nữa là, Nacho, vì họ là sinh vật thực vật, nên họ cũng bắt cóc cả thực vật.
Chỉ là một chi tiết bên lề thôi.
Nacho: Kể
cả động vật, đúng vậy, đúng vậy. Tất cả mọi thứ luôn.
Robert:
Đúng rồi, đúng rồi.
Nacho: Giờ
tôi sẽ chia sẻ một phần của cuộc hội thoại này, các bạn nhé. Tôi sẽ đọc cho các
bạn nghe một chút về EB-1. Trong những cuộc trao đổi đầu tiên này, tức lúc ấy
đang là năm 1947, EB-1 không nói bằng từ ngữ, mà giao tiếp bằng tông giọng. Một
kiểu giao tiếp gần như là hòa âm, được mô tả là tiếng hát cao vút. Phải sau rất
nhiều lần cố gắng, con người mới thiết lập được giao tiếp thực sự.
Thực thể này khẳng
định hai điều: một, nó là kỹ sư cơ khí, như Robert đã nói – và hai, nó không phải
là cá thể đầu tiên của chủng loài mình đến Trái Đất. Tức là đã có rất nhiều đến
đây trước đó. Hành trình đến Trái Đất là một tuyến rất phổ biến – vì chủng loài
của họ đã ghé thăm Trái Đất từ hàng ngàn năm trước.
Tại thời điểm
đó, các nhà khoa học đặt tên cho giống loài này là EBEs (Entities Biológicas
Extraterrestres (Các thực thể sinh học
ngoài Trái Đất)), và gọi cá thể đó là EB-1.
EB-1 nói rằng
trong đống đổ nát thu được từ tai nạn, có một thiết bị liên lạc cực kỳ quý giá.
Và cuối cùng,
hai bên, con người và EB-1, đạt được thỏa thuận. Sinh vật đó cung cấp công nghệ
và tri thức, đổi lại là sự hỗ trợ để sửa thiết bị liên lạc và kết nối lại với
chủng loài của mình.
EB-1 đã nhiều lần
cố gắng liên lạc với hành tinh quê hương, nhưng đều thất bại.
Các báo cáo gọi
hành tinh bí ẩn đó là Serpo, nằm trong chòm sao Zeta Reticuli, cách Trái Đất
khoảng 40 năm ánh sáng, chính xác là 39,5 năm ánh sáng.
Đây là một hệ
sao đôi với hai mặt trời, chứ không phải hệ Mặt Trời đơn như chúng ta. Cả hai mặt
trời đều có vẻ giống với Mặt Trời của chúng ta, nên khả năng có sự sống là khá
cao.
Từ đó, tôi nghĩ
chúng ta cần lưu ý rằng thông tin này, dù được công bố vào năm 2005, nhưng phần
lớn nội dung đã có từ những năm 1950. Chúng ta sẽ nói đến Majestic 12 (hoặc
Majestic Twelve). Và đặc biệt là Betty và Barney Hill, năm 1961.
Hai người này
cũng có trải nghiệm bị tiếp xúc và thao túng bởi các thực thể ngoài hành tinh,
nhưng điểm đặc biệt là họ được cho thấy hành tinh gốc của các sinh vật đó qua
thiết bị công nghệ cao. Nhắc lại: vào năm 1961, khi một họa sĩ đã vẽ lại bản đồ
mà Betty thấy, và nó trùng khớp hoàn hảo với Zeta Reticuli.
Đây là điều “kỳ
diệu”: Làm sao hai người vào năm 1961 lại biết đến Zeta Reticuli, khi mà thời
đó chưa phổ biến bản đồ thiên văn học? Vậy câu hỏi lớn là: họ nhìn thấy tương lai?
Không, tức là Zeta Reticuli đã được phát hiện và ghi nhận, nhưng không phổ biến
cho công chúng. Chỉ có trong một số sách chuyên ngành.
Và đó chính là
điểm kỳ lạ, người bình thường không có quyền truy cập thông tin này, nhưng lại
“nhìn thấy” nó. Đó là điểm tương đồng và sự liên kết mạnh mẽ.
Tôi nghĩ Zeta
Reticuli được phát hiện từ những năm 1800 thì phải. Nói vậy để mọi người có bối
cảnh. Giờ quay lại, Robert, chúng ta đã ở năm 1952.
Cuối cùng thì họ
kết nối thành công thiết bị liên lạc, kích hoạt được nguồn năng lượng của con
tàu.
Hãy chú ý chi tiết:
điều này đã cho phép phát triển một kênh liên lạc ổn định. Có tổng cộng 6 tin
nhắn được gửi thành công. Các phản hồi nhận được chỉ có EB-1 là hiểu được trọn
vẹn, như Robert đã nói, và chỉ dịch lại được một phần cho con người. Tức là,
chúng ta chỉ biết một nửa nội dung. Và chưa có tin nhắn nào nói về chương trình
trao đổi, tức là chưa bước vào Dự án Serpo đâu nhé.
Robert: Chỉ
vậy thôi.
Nacho: Vậy
thì cuối cùng, họ đã thống nhất được, đúng không? Ngày gặp mặt giữa người Trái
Đất và các EBE, tôi nghĩ là rơi vào khoảng năm 1954, lát nữa tôi sẽ nói kỹ hơn,
nhưng năm 1952 thì EB chết, hoặc ít nhất đó là điều họ nói với chúng ta.
Robert:
Chính xác.
Nacho: Và
kể từ ngày đó, mọi liên lạc với Serpo đều chấm dứt cho đến ba năm sau. Tuy vậy,
các nhà khoa học vẫn tiếp tục cố gắng thiết lập một mối quan hệ hòa bình. Cuộc
họp đầu tiên, tức là tiếp xúc chính thức lần đầu tiên, đã được thực hiện hoàn
toàn bí mật, tránh xa con mắt công chúng, tại bãi thử tên lửa White Sands.
White Sands, tôi đã nói với các bạn rồi, đúng không?
Chính là nơi mà
họ đã thử vũ khí hạt nhân White Sands, New Mexico, ngày 24 tháng 4 năm 1964.
Chính là năm 1964, các phi thuyền đến. Anh nói tiếp đi, Robert.
Robert:
Vâng, đúng rồi. Mục tiêu của họ là đến để thu hồi xác của những người đã chết.
Họ đến để thu hồi
xác. Và nhân tiện, họ thực hiện luôn cuộc trao đổi với 12 người tình nguyện được
chọn để đi đến hành tinh của họ, để tìm hiểu cuộc sống, cách sống và những gì tồn
tại ở đó. Tôi phải nói rằng, khi những người đến từ SERPO xuất hiện, họ mang
theo rất nhiều thứ, trong đó có nữ bác sĩ, người đã trao “cuốn sách vàng”, và
công nghệ tiên tiến, nghĩa là, họ mang công nghệ đến cho loài người.
Họ trao cho nhân
loại những tiến bộ công nghệ mới nhất, để nhân loại có thể sử dụng và hưởng lợi.
Nhưng rồi chuyện gì xảy ra? Tất cả bị che giấu. Nếu như tất cả những điều này
là thật, và tôi tin một phần là thật, thì rõ ràng có một nỗ lực kiểm soát câu
chuyện, nhưng về cơ bản, đây chính là điều đã xảy ra trong cái gọi là giai đoạn
thứ ba, lúc họ đáp xuống, diễn ra liên lạc và trao đổi quà tặng. Họ trao tặng
cho nhân loại, như một chi tiết thú vị, rồi sau đó rời đi.
Nacho: Đó
chính là vấn đề. Tôi cũng muốn nhấn mạnh bối cảnh chính trị, vì có thể nhiều
người sẽ nói: “Nacho, anh đang nói lung tung” – nhưng không. Chúng ta đang nói
về giai đoạn từ năm 1947 đến 1964, là lúc “bữa tiệc” bắt đầu.
Chúng ta biết rằng
Harry Truman là tổng thống Hoa Kỳ từ 1945 đến 1953, tức là ông có liên quan đến
các vụ bắn hạ, v.v. Sau đó là Dwight Eisenhower, từ 1953 đến 1961, và chúng ta
biết rồi, có những ảnh hưởng, liên hệ với JFK (John F. Kennedy), người mất năm
1963, nhưng bắt đầu nhiệm kỳ năm 1961, cũng có liên quan đến việc này. Rồi sau
đó là Lyndon Johnson, từ 1963 đến 1969, và đây chính là giai đoạn “bữa tiệc bắt
đầu”.
Điều thú vị là,
những gì mà JFK đã khởi xướng, dự án Serpo, có thể đã được lên kế hoạch từ trước.
Khi ông bị ám sát, Johnson tiếp quản. Có thể ông không tin hoàn toàn, nhưng vẫn
tiếp tục chương trình.
Vì vậy, xét về mặt
lịch sử và chính trị, có thể thấy rằng ít nhất đã có 4 tổng thống Mỹ liên quan
đến tình huống này. Tức là, nước Mỹ không hề “mù mờ” trong chuyện phục hồi UFO
hay công nghệ. Rồi sau đó, mọi thứ tiến triển đến Dự án SCP. Tôi nghĩ bối cảnh
lịch sử đã đủ rõ để hiểu tình hình rồi, đúng không?
Robert, nếu anh
muốn thì ta đi tiếp nhé, về cơ bản là hai con tàu đến, và họ tiến hành tiếp
xúc, trong đó xuất hiện EB-2, đúng không?
Robert:
Đúng vậy, nhưng có một điều rất quan trọng, Nacho. Anh có xem video của Antonio
Cisneros không, cái video nói về cuốn sách vàng? Ông ấy nói rằng trong giai đoạn
đó, chúng ta đã ba lần suýt công bố toàn bộ thông tin về hiện tượng UFO cho
công chúng.
Nhưng Vatican đã
ngăn lại. Họ nói rằng công chúng chưa sẵn sàng, vì điều này sẽ gây khủng hoảng
tôn giáo, hoặc gì đó tương tự, nói chung là họ không cho phép. Vatican ba lần
ngăn chặn thông tin được công bố. Vậy nên, tiếp theo nhé, hoặc anh muốn nói
thêm gì không, Nacho?
Nacho:
Không, tôi nghĩ điều anh nói cực kỳ quan trọng, vì sẽ có người hỏi: “Ủa,
Vatican liên quan gì ở đây?” Thì mình có thể lùi về tận năm 1933, nhưng cốt lõi
của vấn đề là, khi ta đi đến Serpo và quan sát hành tinh đó, họ có một dạng tôn
giáo, tạm gọi vậy.
Cuối cùng thì, cả
họ lẫn chúng ta đều là những “vật chứa” vật lý, đúng không Robert? Cái mà chúng
ta từng nói, bên trong là linh hồn.
Và linh hồn đó
thì được tái sinh. Vậy thì đối với một tôn giáo dạy rằng không có luân hồi, rằng
sau khi chết chỉ có một “nơi nào đó”, thì thông tin này phá vỡ hoàn toàn nền tảng.
Và chính vì thế mà họ chen vào, kiểm soát.
Nhưng tôi tin rằng
tất cả những gì liên quan đến luân hồi, linh hồn, sự tiến hóa nội tâm, không
phá hủy, mà cải thiện và bổ sung cho những gì tôn giáo đang dạy.
Cho nên, đó là
lý do, mọi người nhé. Chúng ta đang nói đến những thực thể có cảm xúc như chúng
ta, thậm chí tiến hóa hơn, hoặc cũng như chúng ta, đúng không?
Robert:
Đúng rồi.
Nacho: Xét
về khía cạnh tâm linh, mọi người nhé.
Robert:
Vâng, chính xác, như người ta nói, chúng ta là những chiếc bình chứa linh hồn.
Thân xác này là
công cụ để chúng ta trải nghiệm thế giới vật chất. Đây là một bộ lọc. Ngoài
hành tinh cũng vậy, họ có thân xác riêng để trải nghiệm thực tại của họ. Và họ
nói rằng cái chết là một dịp đáng vui mừng, là niềm hân hoan, đại khái vậy,
theo như video đã nói.
Điều tôi thấy
hơi khó hiểu là: ngoài Trái Đất không có “tấm màn quên lãng” như ở đây. Tức là,
khi anh chết, ví dụ anh là kiến trúc sư, anh có thể tái sinh trong một gia đình
khác nhưng vẫn nhớ mình là kiến trúc sư, và tiếp tục sống theo mục đích đó. Vì
anh còn nhớ. Trong khi ở Trái Đất thì chúng ta bị mất trí nhớ, do chênh lệch tần
số rung động. Nhưng thôi, đó là một chủ đề khác. Rất thú vị, phải không?
Nacho: Thật
lòng mà nói thì... Anh nói tiếp đi.
Robert:
Không, chỉ muốn nói thêm là, về sau chúng ta sẽ thấy cách họ đối xử với người
chết. Ví dụ như một trong số 12 người trong chuyến đi đó đã chết, và họ không
giấu giếm, mà công khai nói rằng đã lấy thi thể và làm một “thực thể mới” từ
người đó. Cái này tôi sẽ nói rõ hơn sau.
Nacho:
Chính xác. Đúng, chúng ta không đi xa quá chủ đề bây giờ. Nhưng thật sự tôi tin
rằng có quá nhiều thông tin đến từ nhiều phía.
Robert:
Vâng, đúng vậy.
Nacho: Và
không nguồn nào có đầy đủ mọi thứ. Chúng ta phải thu thập từ nhiều nơi, rồi kết
hợp lại để hiểu phần nào bức tranh lớn. Rõ ràng là có ẩn ý phía sau, cả về loài
EBE, mục đích, chương trình hành động, kế hoạch, nếu bạn muốn gọi như vậy. Vậy
hãy tưởng tượng đi, hai phi thuyền đến, ủy ban con người đã sẵn sàng, gồm quân
đội cấp cao, và cuối cùng họ thu hồi thi thể, đó là điều họ đến để làm.
Rồi chúng ta nhận
được quà tặng. EB-2 bước xuống, trong trường hợp này gọi là EB-2, dù Cisneros
sau này nói EB-2 có thể là một loài khác, nhưng căn bản EB-2 ở đây là một người
phụ nữ, nói tiếng Anh lưu loát. Tức là đã được chuẩn bị trước để thực hiện việc
trao đổi.
Và điều này cho
thấy rằng chúng ta không nên thần thánh hóa người ngoài hành tinh, như thể họ
vượt trội hoàn toàn. Họ tiến bộ hơn không? - Có. Nhưng chúng ta cũng đâu có “đi
chân đất” đâu, các bạn. Vậy nên, đừng thần thánh hóa họ chỉ vì họ có thể bay lượn
với công nghệ phản trọng lực. Tôi tin rằng chúng ta cũng có công nghệ đó.
Giờ tưởng tượng
cảnh tượng đó, chúng ta đã ở năm 1965. Đó là lúc 12 người, như anh nói, con số
rất thú vị: từ Majestic Twelve đến 12 người, gọi là phi hành gia cũng được, hoặc
12 sứ giả, 12 tông đồ, v.v. – đúng thật, họ lên 2 chiếc phi thuyền, mang theo
vũ khí, lương thực, và đủ mọi thứ có thể tưởng tượng được.
Điều đặc biệt
là, họ lên một dạng tàu bay hình đĩa, cảm thấy say tàu, mệt mỏi, hoảng loạn, và
di chuyển trong khoảng 40 phút. Một số bị bất tỉnh. Và sau đó, họ tới một con
tàu khổng lồ.
Khi nói “khổng lồ”,
Robert nói rằng trên đầu chúng ta có những con tàu dài cả cây số. Theo báo cáo,
những “phi hành gia” đó, gồm cả ngôn ngữ học, bác sĩ, v.v. – kiểu như trong
phim vậy.
Anh muốn bổ sung
gì không, Robert?
Robert:
Đúng rồi, điều khiến tôi hoài nghi về câu chuyện này, nhưng đồng thời cũng khiến
tôi thấy nó thật sự là thật, là khi họ vào trong con tàu, họ có cảm giác về thời
gian hoàn toàn khác biệt. Thời gian không còn như bình thường nữa, họ không biết
mình đã ở trên tàu bao lâu rồi, 10 ngày hay 3 giờ, họ hoàn toàn không rõ, bởi
vì có một khoảnh khắc họ bị ngất xỉu. Họ ngất, và rồi người phụ nữ đó, EB2, xuất
hiện với tiếng Anh hoàn hảo và nói với họ rằng chuyện đó là bình thường, rằng
đó là một dạng “bệnh không gian”, rằng con người không chuẩn bị đủ để chịu đựng
nên mới bị mất cảm nhận về thời gian.
Và có một người
trong số họ, sau đó được phép đi dạo quanh vài khu vực, nhìn qua một tấm kính
và thấy bên ngoài toàn là màu đen, chỉ có vài đường sáng, như thể con tàu đang ở
trong một không gian trung gian, tôi không biết gọi là gì, một lỗ sâu chẳng hạn,
hay ở đâu đó khác lạ.
Chỉ biết rằng họ
ở trong những buồng nhỏ, như trong bong bóng cách ly hoàn toàn với thế giới bên
ngoài. Một điều thú vị là trong con tàu không có ghế như của chúng ta, mà chỉ
có băng ghế dài để ngồi. Ngoài ra, còn có một người trong số họ chết, nhưng mọi
người vẫn tiếp tục hành trình như bình thường.
Nacho: Đó
là vấn đề đấy. Hãy tưởng tượng, khi họ lên tàu, hãy gọi đó là tàu Nutrita, thì
cuộc hành trình tới Serpo bắt đầu. Chúng ta đang nói đến khoảng cách 39,5 năm
ánh sáng, một con số khổng lồ. Trong chuyến đi đó, cả 12 người đều ổn, ngủ nghỉ
như bình thường. Robert, bạn còn nhớ họ mất bao lâu để đến được Serpo không?
Robert: Tôi
nghĩ là họ mất khoảng 272 ngày. Và khoảng cách là 39 năm ánh sáng, tôi không chắc
con số chính xác, có thể là 59, nhưng tôi nhớ là 39.
Nacho: Tôi
chưa tính ra con số cụ thể.
Robert: 39
năm ánh sáng, đúng rồi. Và họ đi mất 272 ngày. Điều đó có nghĩa là họ di chuyển
nhanh gấp khoảng 52 lần tốc độ ánh sáng. Nếu so với việc mất 39 năm để đi hết
39 năm ánh sáng, thì họ đã làm được điều đó trong chưa đầy 1 năm. Vậy nên tốc độ
của họ là khoảng 52 lần ánh sáng.
Nacho:
Vâng. Tôi có hai giả thuyết. Giả sử toàn bộ câu chuyện này là thật, thì công
nghệ của họ rất nhanh, nhưng không phải là dịch chuyển tức thời, cũng không phải
là dùng lỗ sâu, không phải là công nghệ gấp khúc không-thời gian như ta tưởng
tượng. Đó là một công nghệ có phần... thô sơ hơn so với những gì chúng ta thường
nghĩ người ngoài hành tinh có thể có.
Câu hỏi đặt ra
là: Có thể nào họ chỉ muốn cho chúng ta thấy một phần công nghệ của họ? Có thể
nào đây không phải là toàn bộ năng lực thật sự của họ? Nếu bạn là một chủng
loài muốn "giả vờ" tương tác với một giống loài khác, trong trường hợp
này là loài người, thì bạn sẽ cho họ thấy tất cả công nghệ của mình? Hay chỉ là
phần mà bạn muốn cho họ thấy? Việc “hi sinh” thời gian để thực hiện một chuyến
đi 272 ngày, có lẽ đó là một phần của màn trình diễn. Cứ để nó lơ lửng ở đó.
Robert: Tôi
cũng nghĩ như vậy, Nacho. Tôi nghĩ họ rất thông minh. Nếu đúng như những gì người
Taygetan nói với tôi, thì chủng loài này là “những người làm vườn”, là những kẻ
thực hiện các vụ bắt cóc con người. Thật ra chính là họ trong trường hợp mà bạn
đã nhắc đến trước đó, người đã nhìn thấy bản đồ sao, chính là chủng loài đó.
Nacho: Những
người bắt cóc.
Robert:
Chính xác. Những người làm vườn, họ là những kẻ thực hiện bắt cóc. Vậy nên tôi
nghĩ chuyến đi dài như vậy là để “đồng bộ tần số”. Và trong con tàu của họ, có
thứ gọi là “bảng thời gian” – đó là một dạng thời gian nhân tạo, khiến cho hành
trình có cảm giác như dài hơn, dù có thể là tức thời. Họ muốn khiến ta tin rằng
họ mất 273 ngày, trong khi có thể họ đi và về chỉ trong chớp mắt.
Nacho:
Đúng rồi, đúng rồi, hoàn toàn đồng ý.
Robert: Dù
họ không nói dối, nhưng không có nghĩa là họ ngây thơ. Họ có công nghệ rất cao.
Và trong con tàu, họ còn làm điều kỳ lạ: nếu 12 người đó mang theo 90.500 pound
hàng hóa, khoảng gần 40 tấn thiết bị cho 5 năm sinh sống, thì thật ra họ được
cung cấp đồ ăn của người ngoài hành tinh, chủ yếu là thực phẩm thực vật và một
loại thức uống có vị táo.
Nacho: Vị
táo, đúng rồi, và thức ăn giống như giấy vậy.
Robert:
Đúng vậy, giống như ăn giấy, kiểu trái cây.
Nacho: Bên
phía họ, rõ ràng là có ý định để con người sống cùng họ, đó chính là Dự án
Serpo. Một điểm mà bạn nhắc tới rất quan trọng: trong chuyến đi dài 272 hay 274
ngày đó, có một người lính, trong số 12 người, đã chết. Trong số này, chúng ta
biết được 5 cái tên mã. Người số 102 được gọi là “Skipper”. Hai bác sĩ số 700
và 754 được gọi là “Doc 1” và “Doc 2”. Hai phi công số 225 và 308 có biệt danh
“Sky King” và “Flash Gordon”.
Một người chết.
Và rồi những người còn lại hỏi, “Ủa, tôi thấy các đồng đội của mình, nhưng chỉ
có 11 người. Người thứ 12 đâu rồi?” Và người ngoài hành tinh kiểu như giả vờ
không biết gì cả. “Ờ, anh ta không đi đâu cả.”
Ngay lập tức,
binh lính rút súng ra, hành động như con người. Và EB2 xuất hiện, nói với người
lính số 2: “Dừng lại.” Và nói lịch sự rằng người đó đã chết.
Khi con người hỏi:
“Vậy xác đâu?”, thì họ mới leo lên cấp chỉ huy của EBE. Cuối cùng họ trả lời rằng,
người đó đã chết, và việc nghiên cứu cơ thể người rất quan trọng đối với họ. Họ
đã... dùng những phần cơ thể của người đó để tạo ra một dạng “sinh vật sáng tạo”.
Nghe thật điên rồ, nhưng đúng là như vậy.
Họ không dối
trá, nhưng hành xử theo một logic rất khác. Họ xem cơ thể vật chất không còn
giá trị, nên cắt xén, lấy mẫu, làm đủ trò. Và cuối cùng hầu như không còn lại
gì từ người lính đó.
Robert:
Đúng vậy. Tôi tưởng tượng những người còn lại chắc nghĩ, “Mình đang ở cái chỗ
quái quỷ nào đây?” Nhưng họ là những người cực kỳ được huấn luyện. Họ bị nhốt 5
ngày dưới lòng đất, trong các phòng tối chỉ rộng 5 feet, chỉ có nước để sống
sót. Đây là những lính đặc nhiệm siêu tinh nhuệ. Họ biết rất rõ khả năng sẽ
không quay trở về.
Những thực thể
này quả là... kỳ quái.
Họ cũng yêu cầu
lấy mẫu máu. Có 2 người từ chối, vì cảm thấy họ đã trao đi quá nhiều rồi, đến cả
máu. Người ngoài hành tinh nói rằng họ muốn mẫu máu để nếu ai bị bệnh, thì có
thể chế tạo thuốc chữa. À, tôi nhớ rồi: khoảng cách là 39 năm ánh sáng, và họ
đi hết trong 270 ngày, nghĩa là họ bay với tốc độ 52,77 lần ánh sáng, một chuyến
bay siêu ánh sáng, ít nhất là theo lời họ.
Nacho: Tôi
rất thích điều bạn vừa nói, Robert, bởi vì nó có lý. Tức là, dựa trên EB-1 ban
đầu, rõ ràng là họ đã đến đây nhiều lần, nghĩa là họ đã quen với loài người rồi,
đúng không?
Hàng nghìn năm.
Và giờ họ lại muốn lấy máu của những người này mà lại không hiểu về di truyền học
của chúng ta? Đó là một điểm rất đáng chú ý. Họ muốn máu để làm gì? Họ có nói
ra không? Hay thật ra chỉ là để nghiên cứu cơ thể từng cá nhân, để có thể chăm
sóc họ tốt hơn, vì họ sẽ đến một thế giới khác có thể có những hiểm họa?
Chúng ta để đó
đi, tôi không muốn nói rằng họ là kẻ xấu, nhưng họ có chương trình riêng và họ
làm theo ý mình, đúng không? Còn gì thêm không, Robert?
Robert: Vâng,
đúng là khiến người ta phải suy nghĩ, bởi vì, Alberto từng nói, “Bọn này có một
chương trình đen tối”. À không, không phải chương trình đen tối, mà là có một mặt
tối trong chủng tộc này. Họ có một mặt tối.
Mà thôi, rồi cuối
cùng chúng ta cũng đến hành tinh Serpo, hoặc chưa. Tất cả những điều đó xảy
ra... Trong video của Antonio Cisneros, ông ấy kể rất nhiều điều, nhưng tôi
không nhớ hết, hình như video đó cũng bị xóa mất rồi. Nếu ông ấy đang nghe được,
xin hãy đăng lại, vì video đó rất thú vị.
Thế là họ đến
hành tinh Serpo, tôi nhớ rằng họ có thể thở được không khí ở đó một cách bình
thường, không khí phù hợp. Hành tinh này rất khô cằn, và cư dân ở đó sống kiểu
như trong mấy cái lều, giống như khu ổ chuột vậy. Mặc dù họ có công nghệ tiên
tiến, nhưng nhà của họ giống như được làm bằng bê tông mềm, những khối cấu trúc
trông như hầm trú ẩn, màu trắng, sờ vào có cảm giác khác lạ, và họ sống theo từng
nhóm nhỏ. Điều khiến tôi bất ngờ là họ đeo một loại thắt lưng, không có tiền,
nhưng có vẻ như chiếc thắt lưng đó dùng để trao đổi hoặc thanh toán gì đó. Cái
đó thì tôi không hiểu rõ.
Nacho: Ừ,
đúng rồi, tôi chỉ muốn bổ sung là họ sống tập trung ở vùng xích đạo, nhưng
trong suốt những năm sau đó, khi nhóm người Trái Đất sống ở Serpo, họ có khám phá
hành tinh, đi thám hiểm, thậm chí có lúc sử dụng vũ khí một vài lần thôi.
Robert:
Đúng vậy.
Nacho: Và
họ sống trong những căn lều, nhưng đừng hình dung đó là túp lều tranh, mà là cấu
trúc bê tông đặc biệt, tuy thô sơ theo tiêu chuẩn của chúng ta, nhưng không phải
là kiểu thành phố hiện đại như chúng ta nghĩ. Tôi nghĩ đây là một điểm quan trọng:
có công nghệ tiên tiến, có tàu bay siêu tốc, nhưng không có nghĩa họ áp dụng
công nghệ giống như chúng ta.
Cisneros từng
nói rất rõ: loài người đã áp dụng công nghệ ngược rất tốt, đến mức tôi tin là
đã có giao thương với họ rồi. Bởi vì chúng ta là bậc thầy. Anh đưa tôi một cái
tàu, tôi sẽ gắn cho nó thang máy, vũ khí, lá chắn các kiểu. Con người là nghệ
sĩ. Và nhớ lại điều rất quan trọng mà Phil Schneider từng nói: chúng ta đang sống
trong một xã hội kỹ trị, một năm của chúng ta bằng 44 năm công nghệ. Hãy nhân
lên mà xem.
Từ năm 1947 đến
2025, nhân với 44, tức là công nghệ của chúng ta có thể đã phát triển tương
đương 3.000 năm. Nghe có vẻ điên rồ, đúng không? Nhưng hãy coi chừng, hãy thật
cẩn trọng với thứ mà chúng ta đang nắm giữ.
Robert:
Nhưng Nacho à, chuyện đó có lý do đấy. Tại sao chúng ta lại sáng tạo đến vậy?
Bởi vì khi họ
ăn, mỗi ngày cũng là những món giống nhau với vài thay đổi nhỏ thôi. Nhưng có
lý do khiến chúng ta sáng tạo như vậy, Nacho à. Lý do là: trong những "vỏ
bọc sinh học" hay “thùng chứa” mà chúng ta gọi là cơ thể này, có rất nhiều
chủng loài khác nhau. Bạn có thể là một chủng khác, tôi là một chủng khác.
Chúng ta đến đây sống trải nghiệm dưới hình hài con người.
Cho nên mỗi người
đều mang theo một phần tri thức từ kiếp trước. Khi sinh ra, chúng ta không hoàn
toàn trống rỗng, mà tiềm thức đã có đầy những ký ức từ các kiếp sống khác nhau,
và tất cả chúng ta đều góp phần ảnh hưởng đến xã hội này theo nhiều cách khác
nhau.
Nacho: Đó
là một điểm cực kỳ quan trọng. Trong dự án SERPO, có nói rõ rằng loài người là
sinh vật sáng tạo, còn họ thì không. Chúng ta là sinh vật sáng tạo, kể cả về mặt
cấu trúc não bộ nữa.
Não bộ chúng ta
phát triển rất mạnh về khả năng sáng tạo. Các loài khác, dù có chỉ số IQ cao, họ
đo IQ của cư dân Serpo và xác định phần lớn đạt 165, một con số khủng khiếp,
nhưng chúng ta sáng tạo trong rất nhiều lĩnh vực. Tôi từng nói hàng nghìn lần rồi:
hãy tưởng tượng một sinh vật ngoài hành tinh có cánh, có lớp da đặc biệt… còn
con người thì chơi dù lượn, leo Everest. Đó là nghệ thuật. Đó là sáng tạo.
Robert:
Chính xác, chính xác.
Nacho: Và
không chỉ là thiết kế, kiến trúc hay gì đó. Hãy nhìn ẩm thực của chúng ta.
Robert: Mọi
thứ luôn.
Nacho: Thể
thao, dù bạn thích hay không. Âm nhạc. Chúng ta là nghệ sĩ. Và tôi nghĩ điều
này cần được ghi nhớ.
Robert:
Nhưng còn điều thú vị, Nacho, xin lỗi, là họ không có tivi, không có radio. Họ
không có phương tiện giải trí như chúng ta. Nhưng điều quan trọng là ở chỗ:
tivi ở đây dùng để điều hướng tư duy, điều khiển nhận thức.
Nacho: Vì
chúng ta là nghệ sĩ, ngay cả trong việc thao túng. Dù sao thì, giờ đây chúng ta
có kênh truyền hình Mausand, nơi có gì đó thật sự đáng xem. Biết đâu ở Serpo, họ
cũng đang bắt được sóng Mausand và không bị nhồi sọ bởi mớ tuyên truyền như
chúng ta từng bị. Nên, giải trí và mọi thứ, điện ảnh là nghệ thuật, âm nhạc là
nghệ thuật, cả tuyên truyền cũng là nghệ thuật. Chúng ta làm mọi thứ bằng nghệ
thuật.
Robert: Đúng
là nghệ thuật.
Nacho: Vậy
cơ bản là họ quan sát thấy rằng ở cực Bắc và cực Nam của Serpo có băng tuyết.
Điều này liên kết với những gì chúng ta từng nói trong các chương trình trước về
cấu trúc hình xuyến, các khả năng về hang động, lối vào bên trong… không có
thông tin chi tiết, nhưng có vẻ tương đồng.
Họ sống cùng
nhau, quan sát các phương pháp sinh hoạt, loài động vật, tôi sẽ bổ sung một vài
chi tiết, nhưng đại khái là đội đã ở đó…
Và rồi họ thấy một
sinh vật đang… lơ lửng. Đúng vậy, một thứ gì đó đang bay lơ lửng. Hãy tưởng tượng
bạn đang ở với nhóm của mình, và bỗng thấy một thứ bay lơ lửng, trông giống như
bọ ngựa. Một sinh vật giống loài mantis đang bay lơ lửng ở đó. Và họ hỏi, “Cái
đó là gì vậy?”
Và cư dân Serpo
trả lời: “À không, nó là một vị khách khác giống như các bạn”. Tức là, loài
mantis cũng đang ở đó. Theo tôi, đây là thông tin rất đáng chú ý, có nhiều nền
văn minh đang giao thoa.
Có gì muốn thêm
không, Robert?
Robert: Rất
thú vị là khi họ hỏi EB-2, người phụ nữ, rằng cái đó là gì, cô ấy đưa họ đến một
màn hình và chỉ: “Chúng sống trên hành tinh này, hành tinh kia”. Rồi cô ấy chỉ:
“Đây là Trái Đất của các bạn”. Và họ nói: “Ồ, vậy là gần”.
Và tôi nói cho bạn
biết điều mà người Taygetan từng nói với tôi: trong hệ mặt trời này có 13 hành
tinh, và ở một trong số đó sống một chủng loài, chính là loài mantis. Tôi có
nói điều đó trong video của mình, tức là chúng đến từ hệ mặt trời này. Dĩ
nhiên, chúng cũng sống ở nơi khác, nhưng hệ mặt trời của chúng ta có loài này.
Hãy tưởng tượng cảnh một con mantis ăn trưa trong phòng ăn, ăn cùng con người.
Và điều thú vị là nó hoàn toàn phớt lờ con người.
Biết sao không?
Bởi vì nó chắc chắn đã từng thấy nhiều người Trái Đất rồi. Nó cứ thế đi qua, chẳng
buồn quan tâm.
Nacho: Thật
là thú vị. Và thế là chúng ta đang ở Serpo, nơi có hai mặt trời, không có đêm
như chúng ta biết, nhưng có một giai đoạn được gọi là “thời gian nghỉ ngơi”. Về
ăn uống…
Robert: Xin
lỗi, có một điều rất kỳ lạ: họ có những tháp pha lê phản chiếu ánh sáng mặt trời
xuống mặt đất, tạo ra một tín hiệu nào đó, rồi dân ở đây sẽ thay đổi hoạt động.
Ví dụ, ngưng làm việc gì đó và chuyển sang việc khác, tùy theo ánh sáng mặt trời.
Nacho:
Đúng, đó là điều quan trọng để hiểu về quỹ đạo của hành tinh này. Tôi rất thích
điều bạn vừa nói, về giấc ngủ, về phương pháp sinh hoạt của họ. Nói về tâm linh
nhé, vì trong quá trình sống ở đó, một số thành viên trong nhóm cũng chết dần.
Tôi nghĩ chỉ có 5 người quay về. À không, là 7. Không quay về Trái Đất.
Chúng ta sẽ tiếp
tục.
Robert: Có
3 người chết.
Nacho: Về
khía cạnh tâm linh, dường như họ đã thực hiện một nghi thức danh dự dành cho một
con người, bạn nói rõ thêm về phần này đi Robert. Với họ, tâm linh là có thật.
Họ tin rằng có
linh hồn, có việc rời khỏi thể xác, và họ tổ chức nghi lễ rất trang trọng, với
đầy đủ hoa và những nghi thức từ biệt. Hãy tưởng tượng cảnh đó, một lời tạm biệt
như vậy. Và chính lúc đó, con người mới bắt đầu cảm nhận được sự trân trọng
dành cho họ, vì họ được đối xử như chính những người trong nền văn minh đó. Mọi
thứ nằm trong tay bạn.
Robert: Họ
biết rõ rằng họ không chỉ là cơ thể này, họ là bất tử, họ biết điều đó. Và với
họ, cái chết không phải là điều buồn bã, mà là một ngày vui, một điều gì đó hân
hoan. Họ thực sự nói như vậy. Đó là một cách nhìn hoàn toàn khác với chúng ta.
Tôi đặt mình vào
suy nghĩ của những sinh vật này, họ rất rõ ràng rằng cơ thể này chỉ là cái vỏ.
Họ nhìn chúng ta thế nào? Họ nhìn cuộc sống, hiện thực như thế nào? Chắc chắn
là rất khác biệt.
Tức là: đừng lo,
đừng bám víu vào cơ thể này, vì bạn không phải là cơ thể này, đó là điều cốt
lõi. Tôi nghĩ chủng tộc này, dù họ không nói rõ sống bao nhiêu tuổi, tôi vẫn
chưa tìm thấy thông tin đó, nhưng họ không bám víu vào bất cứ thứ gì, không vật
chất. Có một điều đặc biệt là trong nền văn hóa của họ, các nhà khoa học và bác
sĩ dường như chiếm giữ một loại “quyền lực” nào đó, bạn còn nhớ không, Nacho?
Vâng: Ừ. Nếu muốn
thì ta có thể nói về điều đó. Tôi không nhớ rõ đó có phải là người đầu tiên chết
trong chuyến đi hay là người bị ngã trong một chuyến thám hiểm, nhưng có một
người chết, cơ thể bị tàn phá, và các bạn của anh ấy đã chứng kiến. Có thể
chính lúc đó họ đã “can thiệp”, đưa thi thể vào phòng thí nghiệm. Vì người Trái
Đất thường muốn được nhận lại thi thể để từ biệt.
Thế nhưng ta dần
hiểu rằng họ thao túng di truyền, có một sự quan tâm đặc biệt. Có điều gì đó tối
tăm trong chủ đề Serpo. Bởi họ quan sát mọi loại động vật, thậm chí phân loại
và gán nhãn, nhưng chỉ loài người mới được họ coi là “có linh hồn”. Họ rất rõ
ràng trong việc phân biệt giữa “vật chứa linh hồn” và động vật.
Trong hệ thống
xã hội của họ, tất nhiên là có thợ cơ khí, chuyên gia sinh học, kỹ thuật viên,
và điều thú vị là cách họ giáo dục con cái, mà lát nữa ta sẽ nói, là họ xác định
khả năng và tính cách của đứa trẻ để phân công công việc phù hợp. Ví dụ: bạn giỏi
máy móc? Vậy bạn sẽ học lái tàu. Bạn giỏi mổ xẻ? Vậy bạn sẽ thành bác sĩ.
Họ chọn những phẩm
chất tốt nhất của từng cá thể, ở đây là các cá thể EBE, để phân vào công việc
phù hợp. Vì thế, Robert, có người là nhà sinh học, có người là bác sĩ, có người
là kỹ sư, và có người thì tận hưởng cuộc sống.
Robert: Điều
bạn nói liên quan đến chuyện trước đó, rằng chủng loài này không có tính cá
nhân, không có sự sáng tạo giống như con người. Ta cần hiểu cách cấu trúc xã hội
của họ.
Ví dụ, các nền
văn minh Lyrian, những chủng loài có hình dạng con người, là xã hội toàn diện. Ở
đó, trẻ em không được định hướng, mà tự lựa chọn con đường của mình dựa trên ký
ức từ kiếp trước. Không ai có thể định hướng vì linh hồn đứa trẻ đã biết nó muốn
trở thành gì. Nhưng trong xã hội Serpo, tôi thấy có sự can thiệp, vì họ nói rằng
trẻ con được tách khỏi cha mẹ. Họ làm điều đó rồi sau này mới đưa chúng trở lại.
Nacho:
Đúng vậy, đúng vậy. Tôi có đọc thấy như vậy. Trẻ em bị tách khỏi cha mẹ, sau đó
mới được trả lại.
Vậy rõ ràng
không phải gia đình là nơi giáo dục trẻ, mà là một cơ quan chính phủ nào đó.
Như thể họ thực hiện một kiểu “tẩy não” nào đó. Họ có quân đội hoặc lực lượng
an ninh, nhưng không mang theo vũ khí.
Robert:
Nacho, tôi cũng muốn làm rõ một điều: mỗi gia đình chỉ được phép có tối đa 2
con, đó là chi tiết quan trọng. Và nếu, ví dụ, cha là phi công, mẹ là bác sĩ,
thì đứa trẻ sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường gia đình. Cho nên việc tách rời đứa
trẻ và hướng dẫn nó theo ký ức linh hồn, có thể giúp phần nào đánh thức phần
nghệ thuật còn sót lại trong nó. Đây là một so sánh thú vị, tôi không chắc,
nhưng đáng để suy nghĩ.
Có thể họ tách
ra để đứa trẻ không bị ảnh hưởng, để bản chất tốt đẹp nhất của nó được bộc lộ.
Nhưng tôi vẫn nghĩ rằng cuối cùng họ cũng trả lại đứa trẻ cho cha mẹ, vì tình
thương của cha mẹ thì không ai thay thế được. Tôi tin rằng chủng tộc này rất
yêu thương con cái. Họ rất tình cảm. Tình thương từ cha mẹ khác hoàn toàn với sự
chăm sóc của người huấn luyện. Tôi cũng muốn nói rằng hành tinh này chỉ có khoảng
650.000 cư dân.
Nacho: Chi
tiết đó rất quan trọng, tức là Trái Đất đông hơn rất nhiều, mặc dù không phải
ai cũng là con người “thật sự”. Nhưng rõ ràng, Trái Đất đông hơn nhiều. Tôi
cũng muốn nói rằng Cisneros từng kể có một trận chiến giữa các nhóm xám, tức là
các nhóm Grey, có thể là Grey tốt và Grey xấu, và họ đã di cư đến hành tinh
Serpo, vốn không phải là hành tinh gốc của họ. Nền văn minh của họ đã tồn tại
khoảng 10.000 năm. Hãy tưởng tượng nếu loài người có 10.000 năm lịch sử không đứt
đoạn, thì công nghệ và hệ thống định cư của chúng ta sẽ phát triển tới mức nào.
Sau đó Robert,
trong chính quyền của họ có một nhân vật rất đáng sợ đúng không?
Robert:
Đúng vậy, một người rất nổi bật, ngoại hình khác hẳn, giọng nói cũng mạnh mẽ
hơn hẳn. Nhưng trước khi nói về ông ta, tôi muốn nhấn mạnh điều bạn vừa nói về
trận chiến 10.000 năm trước. Nó trùng khớp với các cuộc chiến Tiamat, khoảng
12.500 năm trước, liên quan đến trận đại hồng thủy trên Trái Đất và sự hủy diệt
của Tiamat, mọi thứ đều ăn khớp.
Nacho: Rất
hay, rất hay, vì Cisneros cũng có nhắc đến điều gì đó về sao Thổ, đúng là có
liên kết.
Robert: Ồ,
sẽ rất tuyệt nếu chúng ta làm một buổi phát trực tiếp với Antonio Cisneros, bạn
và tôi.
Nacho: Chắc
chắn rồi. Cisneros có thể đóng góp rất nhiều kiến thức và giúp chúng ta hiểu rõ
thêm về tất cả những điều này.
Rồi, nhóm còn sống
thì còn rất ít, chúng ta đã nói họ làm công việc kỹ thuật, có sự thao túng gen.
Trong podcast sau, nếu các bạn muốn, chúng ta sẽ nói về "Cuốn sách
vàng" và "Cuốn sách đỏ", xin lỗi, cuốn đỏ. Chủng loài này biết rất
nhiều, họ đã ăn uống cùng chúng ta bao lâu? Họ đã làm gì?
Liệu Chúa Jesus
sẽ được đặt ở đâu trong bức tranh này? Công nghệ họ sở hữu là gì? Chúng ta có
thể kết nối với chủ đề về những viên đá ở Ojuelos, tôi biết là chủ đề này khá
“nhạy”, nhưng chúng ta sẽ làm rõ. Cả thiết kế và công nghệ của quả cầu Buga nữa,
chúng ta sẽ để dành tất cả cho chương trình sau. Nhưng hãy tưởng tượng đi,
Robert, giờ thì thời gian đã hết, và những người còn lại bắt đầu quay về Trái Đất,
đúng không? Hãy kể tình hình lúc đó.
Robert: Thực
ra, không phải tất cả đều quay về. Có 2 người chết, tổng cộng là 3 người chết.
Nhưng tôi nghĩ có 2 người ở lại hành tinh Serpo, họ không muốn trở về Trái Đất.
Điều này rất thú vị, họ không muốn trở về Trái Đất. Những người còn lại thì
quay về, nhưng với danh tính bị xóa hoàn toàn, và từ đó ta không còn biết thêm
gì về họ.
Họ mang về rất
nhiều hình ảnh, nói rằng họ có rất nhiều tư liệu về Serpo. Họ đã lập bản đồ
hành tinh, gặp một con rắn nguy hiểm, và phải dùng vũ khí để chống lại. Họ cũng
nhìn thấy một sinh vật giống loài mèo lớn, hiền lành, không làm gì cả. Còn có
sinh vật trông giống như bò, cũng hiền lành. Nhưng lại xuất hiện một loài giống
như con tê tê, rất hung hãn.
Và vùng phía bắc
của hành tinh, nơi có băng tuyết, không được người bản địa ưa chuộng. Họ phải mặc
một loại trang phục đặc biệt để thích nghi với khí hậu lạnh.
Và cuối cùng, họ
đã trở lại Trái Đất.
Nacho: Tôi
rất thích, rất thích những điểm mà bạn vừa nói. Vâng, đúng vậy, về hình dáng vật
lý thì họ không giống chúng ta, chúng ta cứng cáp hơn, có thể chịu được nhiệt độ
cao hơn, còn họ thì không. Công nghệ, công nghệ là thứ giúp họ. Chúng ta đang
nói về kiểu "Grey cổ điển", những người cao khoảng 1m50.
Có một vài hình ảnh,
chúng tôi sẽ đưa lên bìa video để mọi người có thể hình dung phần nào dáng vẻ của
họ. Về con rắn mà Robert nhắc tới, đúng là theo lời kể của những người còn sống
và quay trở về...
Robert: Hãy
để ý đến người này.
Nacho: Vậy
hãy tưởng tượng cảnh họ trở về Trái Đất, năm người sống sót đã trải qua mọi thứ.
Họ bị xóa hết danh tính, tài khoản ngân hàng, không còn hồ sơ gì cả. Tất cả đều
nằm trong các lệnh của cơ quan bí mật.
Họ bị cách ly suốt
một năm, Robert, một năm trời. Hãy tưởng tượng. Và từ đó, khoảng 3.000 trang
tài liệu, ảnh chụp, đủ thứ được lưu trữ lại.
Và nhờ việc tiết
lộ này mà chúng dần được đưa ra ánh sáng. Robert, bạn nghĩ sao về chuyện này?
Thực sự đây là một sự tiết lộ có kiểm soát, hay là sự đánh lạc hướng? Bạn nghĩ
sao?
Robert: Câu
chuyện ở đây là có vẻ như người đã bắt đầu rò rỉ toàn bộ thông tin này, qua
blog và các nền tảng, đã dùng nhiều tài khoản khác nhau, khoảng 5 hoặc 6 tài
khoản. Và một nhóm hacker đã lần ra danh tính người đứng sau tất cả những tài
khoản đó, chỉ là một người. Người này là một quân nhân. Giờ tôi không nhớ tên,
để xem tôi có ghi chú lại không. Ông ta nổi tiếng là một người chuyên lan truyền
thông tin sai lệch.
Nhưng vấn đề là
những người này thường lấy một sự kiện có thật, rồi làm lệch nó đi một chút, để
nếu sự thật thực sự bị phơi bày, họ vẫn có thể kiểm soát được câu chuyện. Anh
hiểu ý tôi không? Họ tung ra thông tin trước. Sau đó, khi phân tích, người ta
phát hiện đứng sau quân nhân đó còn có một phụ nữ, tôi cũng không nhớ tên, là một
nhà văn chuyên viết truyện khoa học viễn tưởng. Đúng không? Tôi có nhầm không?
Nacho:
Không, không, không. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng vào năm 2005, một loạt email nặc
danh đã được gửi tới một diễn đàn do Víctor Martínez, một cựu quan chức chính
phủ Hoa Kỳ điều hành. Những email đó mô tả chi tiết về cái gọi là Dự án SERPO,
bổ sung cho những gì bạn vừa nói.
Robert:
Đúng rồi.
Nacho: Vậy
đâu là sự thật và đâu là giả?
Robert: Vấn
đề là, Nacho, mọi thứ sau đó liên kết với "Dự án Sách Xanh".
Nacho:
Đúng vậy.
Robert:
Trong Sách Xanh, không đề cập đến Serpo, nhưng thật thú vị khi biết rằng trong
số hơn 12.000 trường hợp được ghi lại trong dự án này, chỉ có khoảng 700 trường
hợp không thể giải thích hoặc không được phân loại. Tất cả các trường hợp còn lại,
theo những người viết ra cuốn sách, đều đã được xử lý theo hướng thông tin
chính thức.
Tức là, họ muốn
kiểm soát câu chuyện. Và thậm chí, có người nói rằng họ sẽ không bao giờ kích
hoạt lại dự án này. Nó kết thúc năm 1968 và họ không coi là cần thiết hay thú vị
để tiếp tục nghiên cứu. Đó chính là cách họ kiểm soát thông tin. Và mọi thứ đều
liên kết rất chặt chẽ với Majestic 12, họ cũng nói đó là giả, dù có rất nhiều
tài liệu chứng minh là thật. Riêng tôi, Aneeka de Temmer, một trong những Taygetan
từng nói chuyện với tôi, đã nói rằng: "Robert, tôi có bản gốc hoặc bản sao
của tài liệu gốc, bản chính thức của Dự án Majestic 12."
Chúng tôi từng định
công bố điều đó, nhưng rồi câu chuyện với Aneeka kết thúc. Nhưng tôi muốn nói rằng
tôi có tài liệu thật. Vậy nên, tôi không thể nói chính xác mọi thứ là thật hay
không, tôi nghĩ có những phần là thật, nhưng tôi không thể khẳng định gì. Cần
thêm thông tin.
Nacho: Tôi
nghĩ rằng công việc của chúng ta trong các podcast này, trong các buổi trò chuyện
như thế này, ngoài việc nhắc lại những công trình tiết lộ của Cisneros, không
phải là nói rõ đâu là thật đâu là giả. Đơn giản chỉ là chia sẻ, để mọi người tự
cảm nhận và phán xét, điều gì khiến họ rung động và điều gì thì không. Chúng ta
không luôn đóng vai người xác định đúng sai. Chúng ta đang làm công việc tiết lộ
và truyền thông.
Cá nhân tôi, nếu
phải đưa ra ý kiến, thì tôi tin rằng toàn bộ câu chuyện này được kiểm soát
thông qua một dự án bắt đầu từ Sách Xanh. Nghĩa là: bất cứ thứ gì rò rỉ lên
Internet không phải là “vô tình”, mà là có chủ ý. Dĩ nhiên là vẫn có những người
dũng cảm, nhưng họ bị sa thải, bị biến thành kẻ ngoài rìa, và luôn sống trong sợ
hãi. Chính những người đó mới đáng tin.
Còn lại, những
thứ lan truyền trên diễn đàn? Có thể có phần thật, nhưng cũng đầy rẫy giả dối,
và đó là cách tốt nhất để đánh lạc hướng: pha trộn sự thật và dối trá. Rằng
chúng ta không đơn độc? Hiển nhiên. Rằng có những hiệp ước không? - Có. Công
nghệ đảo ngược không? - Có.
Du hành nhanh
hơn ánh sáng? - Chắc chắn rồi. Nhưng đến đó là đủ. Còn chuyện họ ăn giấy hay ăn
trái cây thì...
Robert: Rõ
ràng, rõ ràng. Tôi hoàn toàn đồng ý.
Nacho:
Robert, thật sự rất vui khi lại được trò chuyện cùng bạn. Hy vọng chúng ta sẽ
còn nhiều podcast nữa. Nếu bạn chưa biết đến Robert, tôi nghi ngờ điều đó vì
chúng tôi đã làm rất nhiều video cùng nhau, thì kênh của anh ấy là Despejando
Enigmas. Tôi khuyên các bạn nên đăng ký nếu muốn nghe thêm. Không biết bạn có
muốn nói gì thêm không?
Robert: Chỉ
là các bạn có thể theo dõi tôi qua các kênh Despejando Enigmas, Space Academy -
Sector Tierra hoặc Swaruu Oficial, và cả Agencia Cósmica. Thật sự rất vui được
có mặt ở đây.
Nacho: Cảm
ơn bạn. Buổi trò chuyện đã trôi qua rất nhanh.
Nhanh quá. Tôi
còn định nói thêm điều gì đó mà giờ quên mất rồi. À, nếu các bạn muốn chúng tôi
đề cập đến "Sách Vàng", cuốn sách đầu tiên được tặng cho con người,
hãy để lại bình luận nhé.
Nó mang ý nghĩa
gì? Và những người hùng đó đã sống cùng ai? Cisneros thậm chí còn nói rằng có mối
liên hệ giữa họ và người Maya, từ đó có những hình chạm khắc và công nghệ tương
tự. Hãy để lại bình luận nhé.
Cảm ơn bạn nhiều,
Robert.
Robert: Rất
vui. Gửi lời chào thân ái đến toàn bộ cộng đồng. Tôi sẽ đọc hết bình luận.
Nacho: Các
bạn thân mến, tôi xin chào tạm biệt. Tạm biệt, tạm biệt, tạm biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=X_Mk8Y1WyBQ
https://swaruu.org/transcripts
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.