Teal Swan Transcripts 118
Teal Swan trả lời các câu hỏi về cảm xúc
và tình cảm
06-04-2014
Teal
Swan:
Hãy thử nghĩ rằng chúng ta đang có "tình cảm", trong khi thực chất điều
chúng ta đang trải nghiệm lại là "cảm xúc".
Alan
Steinfeld:
Chúng ta đang cảm nhận cảm xúc của vở kịch nhân loại. Vậy nên, thực ra chúng ta
đang trải nghiệm một vở kịch, và điều mà cô gọi là "tình cảm" chính
là sự vượt thoát khỏi vở kịch ấy. Tôi thấy là như vậy.
Hãy kết nối với
một cuộc gọi từ Isabelle trên đường dây số 1, nếu cô ấy vẫn còn ở đó.
Isabelle:
Vâng, tôi đang ở đây.
Alan
Steinfeld:
Chào cô. Cô có câu hỏi nào cho Teal hay bình luận gì không?
Isabelle: Vâng,
tôi có. Tôi có chứ.
Teal
Swan:
Chào bạn.
Isabelle:
Chào bạn. Trời ơi, tôi rất phấn khích khi được nói chuyện với bạn qua điện thoại.
Tôi đã theo dõi các video của bạn, và câu hỏi của tôi là: Tôi sinh ra trong đạo
Công giáo, nhưng tôi lại cảm thấy bản thân thiên về tâm linh nhiều hơn. Gần đây
tôi hay mơ thấy mình giảng dạy về Công giáo hay tôn giáo. Vì thế tôi khá bối rối,
muốn biết liệu bạn có thể nói cụ thể hơn một chút về vai trò của Chúa Jesus và
Đức Mẹ Maria trong thế giới này không? Tại sao họ lại quyết định đến và chết
theo cách như thế? Bạn có thể nói rõ hơn cho tôi được không?
Alan
Steinfeld:
Vâng, tôi cũng rất tò mò về điều đó.
Teal
Swan:
Suy nghĩ luôn luôn ở trong trạng thái tiến hóa, và bạn có thể nhìn nhận tôn
giáo như một sự tiến hóa của tư tưởng. Dù đó là tư tưởng mang tính tâm linh,
thì nó vẫn là một tiến trình phát triển của ý nghĩ. Vào thời điểm mà Chúa Jesus
quyết định đầu thai, thế giới đang trong tình trạng cực kỳ thiếu tự do cá nhân
và bạo lực tràn lan.
Vì vậy, điều mà
tập thể con người đang phát ra vào vũ trụ là một lời cầu xin cho những tư tưởng
mới, thông tin mới. Con người khao khát có được một sự dẫn dắt mới. Nó giống
như khởi đầu của một cuộc cách mạng lớn. Và lời cầu nguyện ấy đã được đáp lại bằng
sự xuất hiện của một sinh mệnh mang sẵn ý định đó ngay từ trước khi tái sinh. Kết
quả là, không chỉ bản thân Ngài ấy trải qua một hành trình thú vị, mà ông còn học
tập suốt một thời gian dài với cả người theo Ấn Độ giáo và Phật giáo.
Vì thế, những
giáo lý của Ngài là một sự tổng hòa lớn giữa các tôn giáo phương Đông, vốn đã tồn
tại hàng ngàn năm trước đó, và những điều Ngài tiếp xúc, đặc biệt là huyền học
Do Thái ở thời điểm đó. Những gì bạn thấy chính là một nhà tiên tri có khả năng
hòa trộn nhiều luồng tư tưởng khác nhau để tạo ra một bức tranh mới về tâm linh
trong thời đại đó. Dĩ nhiên, rất nhiều điều Ngài ấy truyền giảng, tôi xin mạo
muội nói thẳng, đã bị xuyên tạc bởi những người đi theo Ngài nhưng lại không đạt
được rung động cao như Ngài. Họ đã pha trộn khá nhiều yếu tố văn hóa đương thời
vào những lời dạy đó.
Alan
Steinfeld:
Nhưng họ đã tạo ra một tôn giáo mà tôi cho rằng Chúa Jesus chưa bao giờ có ý định
xây dựng.
Teal
Swan:
Hoàn toàn không. Hoàn toàn không.
Alan
Steinfeld:
Nhưng cũng có điều gì đó đặc biệt về Chúa Jesus, nếu những gì người ta nói là
đúng, rằng sự chịu khổ và vượt thoát khỏi khổ đau của Ngài ấy, cũng giống như
điều cô vừa nói về khổ đau trong cõi nhân gian. Nhưng, Chúa Jesus trong câu
chuyện của Ngài, khi vượt qua và hồi sinh thể xác,
đã chỉ ra điều gì là khả thi để vượt lên khỏi cõi người.
Teal
Swan:
Và đó là một thông điệp sống còn đối với con người vào thời điểm đó, và nó cũng
là một thông điệp mà con người đã cộng hưởng trong suốt hàng ngàn năm, như bạn
thấy đấy.
Alan
Steinfeld:
Vâng. Cảm ơn Isabelle.
Isabelle: Cảm
ơn bạn.
Alan
Steinfeld:
Vì câu hỏi đó. Cảm ơn cô. Và, Teal, tôi nghĩ... cảm nhận của tôi là đã đến lúc
vượt thoát khỏi những tôn giáo cũ, bởi chúng đã cản trở tâm linh thực sự.
Teal
Swan:
Ồ, chính xác. Và đó là điều tôi đang nói đến khi nhắc về sự tiến hóa. Vấn đề của
loài người là chúng ta không sẵn lòng buông bỏ những thứ cũ khi có điều tốt hơn
đang xuất hiện. Thường thì chúng ta mất khá nhiều thời gian để chuyển đổi. Vậy
nên, vấn đề ở đây là, những lời dạy của Chúa Jesus hoàn toàn phù hợp vào thời
điểm đó, đó là điều mà mọi người cần. Nhưng giờ đây, chúng ta vẫn cứ bám lấy những
gì mà giáo lý đó đã bị biến thành, trong khi tư duy đã tiến xa hơn nhiều.
Con người bây giờ
đã có khả năng tự hiện thực hóa, nhìn thấy Thượng Đế trong chính bản thân mình.
Và việc chúng ta cứ tiếp tục níu giữ những tôn giáo mà ngày xưa từng là một bước
tiến vượt trội, nhưng giờ thì không còn nữa, nghĩa là chúng ta đang tự kìm hãm
mình. Chúng ta đang ngăn cản mình khỏi sự tiến hóa ấy.
Alan
Steinfeld:
Một số người thì đúng là như vậy, nhưng tôi nghĩ những người như cô, và rất nhiều
người tôi gặp gần đây, đang hình thành một cái nhìn mới về bản chất thiêng
liêng bên trong. Tôi nghĩ rằng đang có điều gì đó mới mẻ đang diễn ra, và như
thường lệ, cái cũ luôn cần thời gian để tan biến. Chúng ta đang trong một cuộc
chuyển mình lớn. Tôi có một câu hỏi khác, theo hướng khác, đó là về những trạng
thái trong mơ. Vậy thì, khi chúng ta đang mơ, thực chất chúng ta đang trải nghiệm
những thực tại đa chiều, đúng không? Đó có phải là quan điểm của cô không?
Teal
Swan:
À, vâng. Khi bạn đang mơ, bạn chỉ để lại một lượng năng lượng vừa đủ để duy trì
cơ thể, để nó có thể thở và vận hành một số chức năng cơ bản, những chức năng
mang tính tự động. Còn ý thức của bạn thì rút lui hoàn toàn trở về thực tại chiều
không gian thứ mười hai, nơi bạn quay về với năng lượng Nguồn.
Nhưng khi bạn
quay trở lại chiều không gian này, bạn phải đi xuyên qua tất cả những tầng thực
tại chiều không gian đó để trở lại với cơ thể mình. Và chỉ trong tích tắc khi bạn
đang trở về cơ thể, bạn sẽ đi ngang qua nhiều thực tại đa chiều, đặc biệt là những
thực tại mang tính biểu tượng, như chiều không gian thứ năm, thứ sáu... Và đó
chính là nơi giấc mơ của bạn diễn ra. Khi bạn đi qua những chiều không gian ấy,
bạn đang tương tác với các hình thái tư tưởng của chính mình, với tiến trình tư
duy mang tính biểu tượng của riêng bạn.
Ví dụ, giả sử
trong đời sống tỉnh thức của tôi, tôi có một vấn đề vì tôi không muốn chạm tới
những tổn thương thời thơ ấu, và việc tiến lại gần những ký ức đó khiến tôi có
cảm giác như thể đang tiến vào một vùng tối tăm khủng khiếp.
Thì rất có thể, ở
tầng thứ sáu, tôi đang tương tác với một hình ảnh mang tính biểu tượng của trạng
thái cảm xúc đó. Giả sử đó là hình ảnh một con cá voi. Với tôi, nó là như vậy.
Vậy nên tôi sẽ đi qua một hình ảnh mà tâm trí tôi đã dịch ra thành biểu tượng gần
nhất với cảm xúc đó, cụ thể là hình ảnh tôi đang bơi giữa đại dương sâu thẳm
cùng với một con cá voi. Đáng sợ đến phát khiếp, đúng không?
Thế rồi khi tôi
quay lại cơ thể vật chất của mình, não bộ vật chất sẽ dịch biểu tượng ấy thành
điều gì đó dễ hiểu, và tại đó, tôi bắt đầu gán cho nó một dòng thời gian: như
là tôi đã ở đâu đó với người này... Vậy nên, giấc mơ thực chất là quá trình
chúng ta đang tương tác với những tư tưởng đã hình thành ở chiều không gian thứ
sáu, thường là như vậy.
Alan
Steinfeld:
Vâng. Nhưng tôi rất thích điều cô nói, bởi vì khi mơ, ta thật sự đang trở về
chiều không gian thứ mười hai, trở về với Nguồn. Và tôi thấy rằng mỗi khi tôi
cho phép bản thân được ngủ, dù chỉ là một giấc chợp mắt ngắn, tôi cảm thấy được
hồi phục hoàn toàn nhờ vào việc trở về với Nguồn.
Teal
Swan:
Chính xác.
Alan
Steinfeld:
Vậy nên, có điều gì đó trong nhu cầu quay trở lại những cõi giới ấy, để hồi
sinh, làm mới lại bản thân trong chiều không gian này.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Và bạn sẽ để ý thấy rằng, khi tần số rung động của một người càng
cao, họ càng ít cần đến giấc ngủ, bởi vì họ có thể “dẫn kênh”. Đó chính là bản
chất của tất cả chúng ta.
Chúng ta là những
kênh dẫn cho ý thức phi vật chất ở chiều không gian thứ mười hai. Vậy nên, khi
chúng ta có thể duy trì sự liên kết một cách trọn vẹn, thì không còn cần phải
rút lui để tìm kiếm sự liên kết đó nữa. Và đó chính là điều chúng ta làm khi ngủ,
ta đang điều chỉnh lại sự liên kết.
Alan
Steinfeld:
Tuyệt vời. Được rồi, tôi có một cuộc gọi khác từ Kim. Được, hãy nối máy với
Kim. Kim? Xin chào? Kim? Cô có nghe thấy không?
Kim: Tôi
rất thích các video của bạn. Ồ, các anh nghe thấy tôi chứ?
Alan
Steinfeld:
Có, nghe rõ.
Teal
Swan:
Xin chào!
Alan
Steinfeld:
Vâng, bạn hãy nói đi.
Kim: Tôi
rất, rất thích video của bạn. Tôi có một câu hỏi. Gần đây, tôi đang gặp rắc rối
với chuyện liên quan đến anh trai tôi… ừm, làm sao để diễn đạt câu hỏi này nhỉ?
Tôi đoán là tôi
sẽ kể một ví dụ gần đây nhất. Có một bữa tiệc sinh nhật vào tháng Ba do mẹ tôi
tổ chức tại một nhà hàng. Anh trai tôi đến cùng vợ và hai đứa con nhỏ. Chúng
tôi không thường xuyên gặp họ. Tất cả chúng tôi đều yêu quý lũ trẻ, và rất hiếm
khi được gặp các cháu.
Ngay khi chúng
tôi đến nơi, phải chờ một chút, và tôi nhận ra là vợ anh ấy không muốn ở lại,
cô ấy muốn đi về. Và rồi cuối cùng, họ rời đi trước cả khi chúng tôi kịp ngồi
xuống ăn hay làm gì cả. Chúng tôi đã có bánh kem, có quà cáp, và kiểu hành xử
này thật ra cũng không lạ gì với anh tôi. Tôi không hiểu vì sao tôi lại liên tục
"hấp dẫn" những tình huống như vậy. Tức là, dường như tôi đang tạo ra
nó.
Alan
Steinfeld:
Vậy câu hỏi của cô là: đây có phải là điều mà cô đang tạo ra không?
Kim:
Đúng vậy. Ý tôi là, khi chúng ta có những tương tác kỳ lạ với các thành viên
trong gia đình hoặc những người khác... Làm sao để biết được là ta đang tạo ra
điều đó, hay là do họ tạo ra và ta chỉ đang phản ứng lại một cách tiêu cực? Câu
hỏi của tôi có hợp lý không?
Teal
Swan:
Mọi trải nghiệm mà bạn có cùng người khác đều là sự đồng sáng tạo. Vậy nên, bạn
là người tương hợp với tình huống đó, có thể là vì lý do giống nhau, hoặc vì lý
do khác biệt. Điều bạn cần xem xét là cảm giác mà tình huống ấy mang lại cho bạn.
Và rồi bạn phải
lần ngược lại, tìm về điểm khởi đầu nơi bạn đã tiếp nhận những mô thức tư duy
hoặc cảm xúc đó, bởi vì tình huống hiện tại chỉ là biểu hiện mới nhất của một tần
số rung động rất cũ. Vậy nên, bạn sẽ nói thế nào, khi anh bạn hành xử như vậy,
điều đó khiến bạn cảm thấy thế nào?
Kim: Rằng
anh ấy không quan tâm đến tôi và gia đình tôi, không trân trọng tôi.
Teal
Swan:
Vậy thì cảm giác đó bắt đầu từ khi nào? Nếu bạn lần ngược lại, tạm bỏ yếu tố
"anh trai" qua một bên, và truy về tận gốc cảm giác "không ai
quan tâm đến tôi hoặc cảm xúc của tôi", thì điều đó bắt nguồn từ đâu?
Kim: Nó
bắt nguồn từ đâu à? Ồ, tôi không biết nữa. Tôi cảm thấy như nó bắt đầu từ anh
trai tôi, nhưng chắc chắn là phải sớm hơn thế.
Teal
Swan:
Vâng, đó chính là điều quan trọng nhất cần tìm ra, bởi vì bạn luôn luôn cần
quay lại thời điểm khởi phát trong cuộc đời này, nơi mà mô thức tư duy đó bắt đầu.
Vì đó sẽ là dấu hiệu cho bạn. Tôi có thể đảm bảo rằng tần số rung động này
không bắt đầu từ anh bạn đâu. Những gì đang diễn ra hiện tại chỉ là hệ quả, là
bạn đang sống trong nhận thức hậu biểu hiện.
Alan
Steinfeld:
Vậy khi bạn quay ngược trở lại quá khứ và nhận ra rằng, được rồi, chuyện này bắt
đầu từ khi tôi ba tuổi và cha tôi rời đi hay gì đó, thì Teal, bạn làm gì với điều
đó?
Kim:
Đúng vậy.
Teal
Swan:
Trước hết, chỉ cần nhận thức được điều đó thôi cũng đã làm thay đổi tần số rung
động rồi. Vấn đề thực sự ở đây là chúng ta đang ở trong một tần số rung động nhất
định, và chính nó đang tạo ra những biểu hiện gây đau đớn cho chúng ta. Ngay cả
việc nhận ra mô thức đó, bạn đã thay đổi điểm thu hút rung động của mình rồi,
nên một sự thay đổi trong mối quan hệ là điều tất yếu. Có thể thay vì anh ấy lại
biến mất, lần này sẽ là một cuộc cãi vã. Thấy không? Đó thực ra là một bước tiến
về mặt rung động đấy.
Kim:
Nhưng điều kỳ lạ là, tôi cố gắng giữ tâm thế tích cực, cố gắng tha thứ và nghĩ
tốt, nhưng ở đâu đó trong tâm trí, tôi vẫn có nỗi sợ rằng anh ấy sẽ lại rời bỏ
chúng tôi, rằng quá khứ sẽ lặp lại. Và tôi tự hỏi liệu có phải chính suy nghĩ sợ
hãi đó đang khiến chuyện đó lặp lại thật không?
Teal
Swan:
Đúng vậy. Những gì bạn đang trải nghiệm chính là điều chúng tôi gọi là "lăn
quả cầu tuyết rung động". Tức là ban đầu, cái ý nghĩ rằng bạn không được
quan tâm, không được trân trọng đã có sẵn từ trước, và sự việc này chỉ là một
biểu hiện của nó.
Nhưng giờ đây, bạn
đang “kỳ vọng” điều đó xảy ra, nên bạn lại tiếp thêm năng lượng cho nó. Đó
chính là kiểu "lăn quả cầu tuyết". Vì thế, trước hết bạn cần nhận thức
được nó bắt đầu từ đâu. Rồi bạn cần ý thức được rằng mình đang lặp lại mô thức
đó. Và rồi, lần tới khi bạn ở gần anh ấy và cảm thấy những cảm xúc tiêu cực nổi
lên, đừng cố chuyển sang tích cực. Bạn đang cố vượt qua nó quá nhanh, và thực
chất là bạn đang kháng cự lại cảm xúc tiêu cực. Hãy để bản thân chìm vào những
cảm xúc đó và xem điều gì xảy ra.
Alan
Steinfeld:
Những cảm xúc tiêu cực đó với cô ấy là gì?
Kim: Xin
lỗi vì nói hơi lâu, nhưng... khi tôi rơi vào những cảm xúc tiêu cực ấy và có mặt
bọn trẻ, ý tôi là con của anh trai tôi, thì đó là điều khiến tôi lo lắng. Vì nếu
không có bọn trẻ ở đó, có lẽ tôi đã dám lên tiếng. Nhưng tôi sợ gây chuyện trước
mặt lũ trẻ. Vậy thì phải xử lý tình huống như thế nào?
Teal
Swan:
Nhìn xem, tôi là kiểu người sẽ nói với bạn rằng: “ngăn một đứa trẻ tiếp cận với
sự nhận thức không bao giờ là một ý hay”. Chúng ta có xu hướng muốn bảo vệ trẻ
con khỏi mọi thứ, trong khi thật ra, chúng có khả năng sống hòa hợp với thế giới
này hơn cả chúng ta. Chúng không đến đây với định kiến sẵn có về việc mọi thứ
“nên” như thế nào, chính chúng ta mới là người dạy chúng điều đó. Vậy nên, nếu
chúng ta dạy trẻ rằng phải phớt lờ cảm xúc của mình, thì đó mới là điều nguy hiểm
thực sự.
Alan
Steinfeld:
Quá hay.
Kim:
Vâng… Và điều tôi lo là, khi tôi lên tiếng, tôi sợ mình sẽ đẩy anh trai ra xa
hơn, vì trước đây, mỗi lần tôi nói ra, dường như mối quan hệ giữa chúng tôi lại
xa cách hơn. Hay đó chỉ là một mô thức niềm tin khác?
Teal
Swan:
Đúng, đó là một mô thức niềm tin. Nhưng bạn cũng cần tự hỏi mình rằng: “Liệu mối
quan hệ này có xứng đáng để bạn phải chối bỏ chính bản thân mình không?”
Kim: Được…
Không sao.
Alan
Steinfeld:
Hay quá. Cảm ơn rất nhiều. Cảm ơn. Theo một cách nào đó, đây chỉ là một quá
trình tâm lý, nhưng tất nhiên, con người cần điều đó, vì chúng ta cần xử lý những
cảm xúc bên trong mình. Và tôi nghĩ điều này đã giúp ích cho người phụ nữ ấy, giúp
cô ấy hiểu nguồn gốc cảm xúc của mình. Tôi đoán đó cũng là điều mà phần lớn
công việc của cô hướng đến, một cách tiếp cận rất thực tế để hiểu rõ vị trí và
vai trò của cảm xúc.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Chúng tôi xem cảm xúc và tình cảm như một phần mở rộng của tâm linh.
Vậy nên, không có sự tách biệt nào giữa cái gọi là tâm linh, tâm lý hay thể chất
cả. Công việc của tôi bao gồm tất cả những cấp độ này.
Alan
Steinfeld:
Vâng, và tôi nghĩ điều đó thật tuyệt. Có vẻ như có rất nhiều phụ nữ trẻ rất ngưỡng
mộ những gì cô đang làm, và cô đang trở thành hình mẫu cho họ, điều đó thật sự
tuyệt vời. Tôi nghĩ như vậy là rất tốt, bởi vì cô đã phát triển được nhận thức,
ngôn ngữ và sự thấu hiểu. Cô có biết mình đang kết nối với bao nhiêu người trên
toàn thế giới không?
Teal
Swan:
Hmmm... Hàng triệu người.
Alan
Steinfeld:
Hàng triệu người? Thật sao?
Teal
Swan:
Vâng.
Alan
Steinfeld:
Tuyệt vời. Tôi thấy điều đó rất đáng quý.
Bởi vì với mức độ
nhận thức mà cô mang theo khi đến thế giới này, cô đang giúp những người khác
đánh thức nhận thức đó trong chính họ, như người phụ nữ lúc nãy, đang vật lộn với
những vấn đề gia đình rất căn bản. Nhưng bởi vì nó xuất phát từ một mức độ tâm
linh, nên nó cũng đang đánh thức những cõi giới cao hơn. Vậy, khi cô làm việc với
một người như thế, theo kiểu tâm lý, thì làm sao để cô đưa yếu tố tâm linh vào
một vấn đề đơn giản như vậy?
Teal
Swan:
Đó chính là điểm khác biệt giữa tôi và nhiều người khác, nơi họ đặt ra giới hạn,
thì tôi không đặt giới hạn. Với tôi, những gì chúng ta vừa làm chính là một quá
trình tâm linh.
Alan
Steinfeld:
Theo cách nào? Làm sao điều đó đưa cô ấy trở về với Nguồn? Hãy nói rõ cho tôi,
dẫn tôi đi qua quá trình đó.
Teal
Swan:
Suy nghĩ quyết định rung động của bạn, và rung động là một vấn đề thuộc cấp độ
tâm linh. Đó chính là khi bạn kết nối với năng lượng của điều gì đó.
Vì vậy, suy nghĩ
của bạn quyết định bạn đang giữ tần số rung động nào. Mà đó lại là một điều
mang tính tâm linh. Rung động của bạn sẽ quyết định thực tại mà bạn đang trải
nghiệm. Và, suy nghĩ của bạn cũng chính là thứ cho phép năng lượng ý thức vũ trụ,
là chính bạn, đi vào cơ thể bạn. Nếu bạn không cho phép điều đó, bạn sẽ bắt đầu
bệnh tật.
Vì vậy, chỉ cần
cải thiện cách chúng ta suy nghĩ, chúng ta đang cho phép năng lượng từ Nguồn,
phần linh hồn phi vật chất của ta, tuôn chảy qua cơ thể, và lúc đó ta đang sống
trong trạng thái ngày càng thể hiện được bản thể đích thực. Ta sống trong trạng
thái của sự thật nguyên sơ nhất của chính mình.
Alan
Steinfeld:
Vậy người phụ nữ vừa gọi điện khi nãy có một vấn đề với gia đình, cô ấy cảm thấy,
theo tôi hiểu, là cô ấy cảm thấy xa cách với anh trai mình, nhưng lại không dám
lên tiếng. Vậy lời khuyên của cô là cô ấy nên nói ra, để giải thoát bản thân khỏi
những mô thức cảm xúc đang không ngừng tạo hiệu ứng “lăn cầu tuyết” phải không?
Teal
Swan:
Đúng vậy. Việc đó có giá trị hơn rất nhiều so với việc bạn sống cả đời chỉ để cố
nhận được một phản ứng nhất định từ người khác. Đó chính là điều ngược lại với
tự do. Là điều ngược lại với việc sống đúng với bản thể thật của mình. Và tôi
không nghĩ bất kỳ mối quan hệ nào xứng đáng để bạn phải hy sinh chính mình như
vậy.
Alan
Steinfeld:
Vậy nếu cô ấy bày tỏ bản thân thật của mình, ít nhất là bày tỏ cảm xúc thật,
thì điều gì sẽ mở ra với cô ấy ở cấp độ tâm linh, phi vật chất?
Teal
Swan:
Cô ấy sẽ tìm thấy những người trân trọng con người thật của cô ấy, thay vì trân
trọng cái hình ảnh mà cô ấy cố gắng giả vờ để được chấp nhận.
Alan
Steinfeld:
Và nếu điều đó đồng nghĩa với việc phải cắt đứt với một người thân không trân
trọng cô ấy thì sao?
Teal
Swan:
Chúng ta đang giữ một niềm tin sai lệch rằng, chỉ vì ai đó là người thân thì họ
phải được giữ lại, rằng gia đình là điều gì đó khiến người ta không cần phải trở
thành một người tốt.
Alan
Steinfeld:
Vâng, và điều đó khiến người ta chấp nhận bị tổn thương. Chỉ vì họ là gia đình,
người ta cho rằng bị đối xử tệ cũng là điều “có thể chấp nhận được”.
Teal
Swan:
Chính xác. Đó là một mô thức tập thể của nhân loại. Nhưng trong cái nhìn của vũ
trụ, gia đình không được nhìn nhận như vậy.
Gia đình không hề
“cao trọng” hơn ai cả. Đó chỉ là một kiểu quan điểm, một cách nhìn nhận cuộc sống.
Việc bạn ở gần một số người trong cùng một nhà đơn giản là để bạn có một góc
nhìn khác về cuộc sống. Chỉ vì lý do đó mà bạn đầu thai vào một gia đình nào
đó. Nhưng trên thực tế, bạn gần gũi với rất nhiều linh hồn, ở mức độ linh hồn,
hơn là với những người bạn từng gặp trong đời này.
Chúng tôi gọi đó
là “gia đình linh hồn”. Gia đình linh hồn sẽ cộng hưởng với sự thật trong con
người bạn. Họ không cần bạn phải trở thành một kiểu người nào đó để vừa mắt hay
để làm hài lòng người khác.
Alan
Steinfeld:
Tôi nghĩ đó là một khái niệm rất đáng để mọi người hiểu. Bởi vì có quá nhiều tổn
thương, quá nhiều đau khổ đã xảy ra chỉ vì người ta bị ràng buộc vào cái gọi là
“gia đình”. Họ bị mắc kẹt. Và tôi nghĩ điều cô đang mang đến, và điều khiến mọi
người có hy vọng, chính là khả năng vượt thoát khỏi những bi kịch gia đình, khỏi
sự ràng buộc và trách nhiệm với một cấu trúc có thể không hề nâng đỡ họ. Có thể
có, nhưng cũng có thể không nâng đỡ được bản thể thật của họ.
Teal
Swan:
Vâng. Và còn hơn thế nữa, đây là điều tôi yêu thích nhất. Khi bạn dám làm điều
đó, bạn thật ra cũng đang giải phóng chính những thành viên trong gia đình
mình.
Bởi vì khi họ đứng
đó, đòi hỏi bạn phải cư xử thế này thế kia để họ cảm thấy dễ chịu, họ đang ở
trong trạng thái bất lực.
Trạng thái bất lực
là: “Tôi đang phụ thuộc vào cách bạn hành xử và những gì bạn làm để cảm thấy ổn.”
Đó là một trạng thái rất đau khổ. Vậy nên, khi bạn không chiều theo nhu cầu đó,
không làm theo cách họ muốn để khiến họ cảm thấy tốt hơn, thì điều đó có thể sẽ
giải phóng họ khỏi vòng lặp khổ đau đó.
Alan
Steinfeld:
Và đó cũng là điều mà cô đã từng phải làm trong đời sống cá nhân. Cô có một câu
chuyện cụ thể nào muốn chia sẻ, về việc mình đã đứng lên, đã nói lên tiếng nói
của bản thân, thay vì im lặng và chịu đựng không?
Teal
Swan:
Vâng, tôi rất sẵn lòng chia sẻ. Chỉ là tôi đang cố nhớ một ví dụ thật hoàn hảo
cho trường hợp này. Nhưng... tôi nghĩ mình đã phải làm điều đó khi công khai
toàn bộ câu chuyện thời thơ ấu của mình. Trong khi đó, tôi lại bị bao quanh bởi
một gia đình, những người chỉ muốn mọi chuyện bị giấu kín dưới tấm thảm. Bởi vì
điều đó có nghĩa là đang “phơi chuyện bẩn thỉu của cả nhà”.
Alan
Steinfeld:
Ý cô là những vụ lạm dụng?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Alan
Steinfeld:
Có bao gồm cả lạm dụng tình dục không?
Teal
Swan:
Có. Rất nghiêm trọng. Lạm dụng tình dục, nghi thức, cảm xúc, tinh thần, tất cả.
Cho nên...
Tôi đã đến một
thời điểm, khi tôi thoát ra khỏi nơi đó, và có rất nhiều người muốn tôi giữ bí
mật, bao gồm cả những kẻ đã gây ra chuyện đó. Nhưng thực tế là, một phần của việc
giải phóng bản thân chính là phải giải phóng câu chuyện đó.
Và để thực sự
tôn trọng bản thân mình, tôi đã phải “phá vỡ” mọi mối quan hệ tôi từng có trong
đời. Và rồi, tôi nhận ra điều chính là những gì tôi đang dạy mọi người ngày
nay. Khi bạn làm vậy, những con người đúng đắn, những người sẵn sàng đón nhận
trọn vẹn con người bạn, sẽ bắt đầu bước vào cuộc sống của bạn, trong khi những
người cần bạn phải trở thành một phiên bản nào đó để làm họ cảm thấy dễ chịu thì
họ sẽ rời đi.
Và giờ đây, tôi
có một gia đình, không phải gia đình huyết thống, nhưng gần gũi đến mức tôi có
được sự an toàn mà tôi từng khao khát. Không chỉ là cảm giác an toàn, mà còn là
sự công nhận con người thật của tôi. Nhưng trước hết, tôi đã phải cho chính
mình sự tự do để được là chính mình.
Alan
Steinfeld:
Vậy khi cô tự giải phóng mình... Vâng, cảm ơn cô vì điều đó. Nhưng khi cô giải
phóng bản thân, cô có cảm thấy và có thể cảm nhận được là mình cũng đã giải
thoát cho gia đình ruột thịt của mình không? Cô có thể chia sẻ cách mà họ được
giải thoát như thế nào không?
Teal
Swan:
Ồ, đây là một điều khá thú vị đã xảy ra. Khi tôi rơi vào nỗi đau quá sâu và khi
quyết định công khai của tôi khiến họ đau khổ, họ thực sự đã quay sang đạo Phật.
Và lựa chọn đó lại hoàn toàn phù hợp với họ.
Tôi nghĩ họ cần
một cấu trúc tâm linh rõ ràng hơn là chỉ đơn thuần đi tìm con đường tâm linh
riêng. Nhưng trong khuôn khổ đó, tôi đã chứng kiến họ nở hoa. Vì họ không thể
níu giữ tôi, họ đau khổ đến mức cần tìm câu trả lời. Họ bắt đầu đi tìm những
câu trả lời ấy. Và tôi đã chứng kiến bố mẹ mình thay đổi, trở thành những con
người đầy từ bi mà tôi chưa từng thấy trong thời thơ ấu.
Ý tôi là, họ thực
sự đã mở lòng. Tôi đang nhìn thấy họ có thái độ mới, nhất là về sự thật, kiểu
như: “Có thể đúng, có thể không.” Thật tuyệt vời khi thấy họ bước vào hành
trình phát triển tâm linh của riêng mình. Tôi thấy họ dám mạo hiểm, trong khi hầu
hết bạn bè họ đều muốn ổn định, chuẩn bị nghỉ hưu. Họ thì bán hết mọi thứ và
chuyển đến một tu viện.
Với tôi, đó là một
bước đi đáng kinh ngạc đối với người ở độ tuổi của họ hiện tại. Điều đó mang lại
cho tôi rất nhiều hy vọng, vì tôi yêu việc con người dám chấp nhận rủi ro, bất
kể họ bao nhiêu tuổi, và không để tuổi tác ngăn cản họ trải nghiệm điều gì đó
hoàn toàn mới. Bởi vì chúng ta không bao giờ được miễn trừ khỏi sự mở rộng, dù
ta 6 tuổi hay 80 tuổi.
Alan
Steinfeld:
Nhưng họ chắc hẳn đã phải đau khổ rất nhiều mới trở nên bạo hành như vậy. Ý tôi
là, làm điều đó với một người thì...
Teal
Swan:
Ồ, không phải bố mẹ tôi làm chuyện đó. Đó mới là vấn đề. Đó là một người ngoài
gia đình, và điều đó khiến mọi thứ còn đau lòng hơn đối với họ, vì họ phải chịu
tiếng là những bậc cha mẹ tồi khi đã tin tưởng một người hoàn toàn không đáng
tin.
Alan
Steinfeld:
À, tôi hiểu rồi. Mà người đó chắc hẳn cũng đang đau khổ.
Teal
Swan:
Ồ, cực kỳ đau khổ. Thực tế, đó là một trong những lý do chính khiến tôi muốn xuất
hiện trước công chúng, vì tôi có một thông điệp mà mọi người cần nghe, rằng:
“Này, tôi đã ngồi hàng ghế đầu trong chuyện này rồi đấy, các bạn. Tôi đã tận mắt
chứng kiến điều gì xảy ra khi một người trở thành kẻ tâm thần.”
Và tôi có thể
nói rằng điều đó không xuất phát từ một người chỉ đơn thuần có vấn đề về gene
hay sinh học. Đó là một người đã trải qua những khổ đau tột độ, và sự đau khổ
sinh ra thêm đau khổ. Nó tự lan truyền.
Tôi không muốn
thấy nỗi đau cứ tiếp tục như thế. Và cái gọi là công lý trên hành tinh này chẳng
phải là giải pháp gì cả. Nó không phải công lý. Nó chỉ đơn thuần là chồng thêm
khổ đau lên nỗi khổ đã tồn tại từ đầu.
Alan
Steinfeld:
Phải rồi. Vậy nếu một người như vậy bị bắt và tống vào tù, thì đó cũng chỉ là sự
tiếp diễn của khổ đau. Nhưng làm thế nào để chữa lành cho một người như vậy?
Hay liệu có thể chữa lành cho một kẻ tâm thần không? Tôi nghĩ mọi thứ đều có thể.
Teal
Swan:
Tất nhiên rồi, đó sẽ là một tác phẩm lớn của đời tôi. Tôi không có câu trả lời
ngay lúc này. Nhưng đó là sự thật phổ quát: mọi thứ đã được làm ra thì đều có
thể được hoàn tác. Vì vậy, tôi sẽ không bao giờ nói rằng điều đó là bất khả
thi. Thực tế, tôi nghĩ mục tiêu thực sự của rất nhiều cuộc đời chúng ta là chứng
minh rằng điều đó là có thể.
Và tôi rất bực
mình khi đọc những bài báo nói rằng không thể phục hồi nhân cách của một người
bị rối loạn nhân cách xã hội. Liệu việc tin vào điều đó có mang lại lợi ích gì
cho chúng ta không?
Alan
Steinfeld:
Không. Không hề. Vì sâu thẳm bên trong họ vẫn kết nối với Nguồn như tất cả
chúng ta thôi.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Alan
Steinfeld:
Họ chỉ đang mắc kẹt quá sâu trong ảo tưởng dày đặc của riêng họ, và họ đã tin
vào sự giới hạn đó, có vẻ như vậy.
Được rồi. Chúng
ta có nên nhận thêm một cuộc gọi không? Cô còn thời gian không?
Teal
Swan:
Tôi còn khoảng ba... khoảng ba phút thôi.
Alan
Steinfeld:
À, cô còn ba phút à? Vậy ta chỉ... Dina là người gọi trước. Vậy hãy nhận cuộc gọi
từ Dina. Chúng ta có thể kéo dài thêm chút, nhưng tôi không rõ thời gian của cô
như thế nào.
Ừm, tôi nghĩ ta
có thể nói bao lâu cũng được.
Được rồi. Dina,
Dina đang kết nối phải không?
Dina:
Chào Teal!
Teal
Swan:
Chào bạn.
Alan
Steinfeld:
Vâng, bạn có câu hỏi nào không?
Dina: Tôi
rất hào hứng. Có chứ. Teal, bạn có thể giúp tôi hiểu điều gì trong tôi đang ngăn
cản tôi thu hút được một mối quan hệ yêu thương trong cuộc sống không?
Teal
Swan:
Ồ, có chứ. Bạn đang mang một tần số rất nặng nề của niềm tin rằng mình không xứng
đáng có được tình yêu. Một tần số rất nặng. Thậm chí điều đó còn thể hiện trong
cách bạn nói.
Alan
Steinfeld:
Làm sao để thay đổi điều đó?
Teal
Swan:
Đây rồi. Quay trở lại nguồn gốc. Tại sao tôi lại không xứng đáng có tình yêu?
Đó là câu hỏi then chốt.
Vì điều thú vị
là: bạn đang có tình yêu. Bạn có rất nhiều tình yêu. Chỉ là bạn đang quá tập
trung vào sự thiếu thốn của nó, quá tin rằng mình chỉ xứng đáng với sự thiếu thốn
đó, nên bạn đã đóng cửa với sự hiện diện của tình yêu trong cuộc đời mình.
Alan
Steinfeld:
Điều đó có hợp lý không, Dina?
Dina: Có.
Vậy tôi phải làm gì để thay đổi điều đó?
Teal
Swan:
Bạn cần phải nhìn thẳng vào niềm tin về sự xứng đáng.
Này, cho tôi hỏi
chút, bạn đã từng xem video nào tôi làm về chủ đề "xứng đáng" chưa?
Tôi nhớ là mình đã làm một video về điều đó cách đây không lâu.
Dina: Tôi
có xem rồi. Tôi cũng đã xem video bạn nói về “con cá mập”, và bạn nói rằng “Tôi
cần tránh xa con cá mập, tôi cần…” và bạn tập trung vào điều đó. Tôi đang cố
nâng cao tần số rung động của mình và tập trung từ một trạng thái không phải là
thiếu thốn, mà là từ niềm vui, để thu hút điều đó. Nhưng tôi không biết điều gì
trong vô thức đang khiến tôi tự ngăn mình lại. Tôi có làm các khẳng định tích cực...
Teal
Swan:
Được rồi. Đây là một câu hỏi hay. Một điều tốt để bạn tự hỏi là: "Điều gì
tồi tệ sẽ xảy ra nếu tôi thực sự có được một mối quan hệ yêu thương?"
Alan
Steinfeld:
Đó là một câu hỏi hay đấy.
Teal
Swan:
Và tôi không muốn bạn trả lời kiểu như: "Ồ, sẽ chẳng có gì tồi tệ cả."
Bởi vì thực tế
là, một phần trong bạn tin rằng “sẽ có điều gì đó rất tồi tệ xảy ra”. Nếu không
thì bạn đã không tạo ra hiện thực như bây giờ.
Vậy nên, câu hỏi
là: "Nếu tôi có một mối quan hệ yêu thương trong đời, điều gì sẽ tồi tệ đến
mức tôi lại đang vô thức tránh né điều đó?"
Dina:
Tôi... tôi không biết nữa, Teal. Điều gì sẽ tồi tệ nhỉ?
Alan
Steinfeld:
Điều tồi tệ nhất có thể là gì?
Dina: Là
bạn có thể bị tổn thương, tan nát trái tim.
Teal
Swan:
Ồ, đó nghe như một lý do rất hợp lý để không có mối quan hệ.
Thấy chưa, đây
chính là điều quan trọng mà bạn vừa chạm tới. Bởi vì đôi khi chúng ta sợ mất
mát đến mức không muốn bắt đầu bất kỳ điều gì ngay từ đầu.
Và đó chính là
điều mà chúng ta cần nhận thức trong cuộc sống. Hầu hết mọi thứ trong quá trình
chữa lành tâm linh đều bắt đầu bằng sự truy xét gốc rễ. Vì chỉ cần đặt câu hỏi
thôi, ta đã thay đổi được ý thức, và nhờ đó là cả điểm thu hút năng lượng của
mình.
Vậy thì: Từ đâu
mà chúng ta trở nên sợ mất mát đến như vậy?
Alan
Steinfeld:
Vâng. Đó là một câu hỏi hay.
Dina: Có
thể là từ những trải nghiệm, đúng không?
Teal
Swan:
Đúng rồi. Nhưng là trải nghiệm nào cụ thể?
Bạn không cần phải
cố gắng tìm kiếm đâu, bởi vì ngay khi tôi hỏi câu đó, câu trả lời đã bật lên
trong bạn một cách gần như vô thức rồi, như thể muốn nôn ra vậy. Bạn chỉ cần nhận
ra rằng tiềm thức của bạn vừa phản ứng ngay lập tức như thế.
Dina: Ừ,
điều đó thật sự rất thú vị.
Alan
Steinfeld:
Tuyệt vời.
Dina: Tôi
đã trải qua một cuộc ly hôn, và... có phải nỗi sợ đó bắt nguồn từ cảm giác mất
mát và đau lòng khi ấy không?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Dina: Vậy
nỗi sợ đó đang chặn tôi lại, không cho tôi mở lòng với tình yêu mới?
Teal
Swan:
Đúng thế. Và tôi thực sự rất đồng cảm. Khi bạn đã từng trải qua một điều gì đó
đau đớn đến thế, bạn sẽ cảm thấy kiểu như: "Tôi không thể – thật sự không
thể – chịu đựng thêm một lần như thế nữa."
Thế nên, bạn
đang ở trong trạng thái mâu thuẫn nội tâm. Một mặt bạn cầu mong có được tình
yêu, một mặt khác lại đang vô thức cầu mong điều ngược lại. Và kết quả là bạn
đang ở trong một cuộc kéo co, nơi vũ trụ phản hồi lại rung động mạnh mẽ nhất của
bạn, mà rung động đó chính là: "An toàn là khi tôi ở một mình." – Và
bạn đã quyết định như thế rồi.
Dina: Vậy
làm sao tôi có thể thay đổi điều đó, Teal?
Teal
Swan:
Trước tiên, bạn cần tự hỏi mình: "Tôi có thật sự muốn thay đổi điều đó
không?"
Vì đây là câu hỏi
bạn cần ngồi với nó lâu hơn một chút, để não bộ bạn có thể thực sự tiếp nhận ý
tưởng rằng đây là điều bạn thật sự muốn, thay vì chỉ đơn giản là: "Tôi nên
muốn điều đó."
Alan
Steinfeld:
Có thể là cô ấy cần sẵn sàng với khả năng sẽ lại đau lòng. Giống như khi bạn
ngã ngựa và phải quyết định liệu mình có dám leo lên lại hay không, bạn phải chấp
nhận rủi ro.
Teal
Swan:
Đúng rồi. Bạn phải buông bỏ sự kháng cự với khả năng ấy, mà điều đó có nghĩa là
bạn cần tìm ra cách để “chấp nhận” việc điều đó có thể xảy ra lần nữa. Khi bạn
không còn quá sợ điều đó, thì sự kháng cự tan biến, và bạn sẽ cởi mở hơn để đón
nhận tình yêu.
Nhưng nó cũng giống
như những gì tôi từng nói: Chúng ta phải đưa ra quyết định sống hay chết, và việc
bạn đang đi lại trên hành tinh này không có nghĩa là bạn đã thật sự cam kết với
cuộc sống. Đúng không?
Việc bạn nói rằng
bạn muốn một mối quan hệ mới không đồng nghĩa với việc đó là sự thật sâu bên
trong. Bạn phải thật sự cam kết với điều đó, không chỉ dừng lại ở mức "tôi
nghĩ mình nên muốn điều đó".
Alan Steinfeld: Mhmm. Cảm ơn Dina. Tôi trân trọng
câu hỏi đó.
Dina: Cảm
ơn anh.
Alan
Steinfeld:
Vậy... có lẽ chúng ta sẽ nhận thêm một cuộc gọi nữa, rồi sẽ kết thúc nhé. Được
không? Ashley vẫn còn trên đường dây số 2 chứ? Ashley?
Ashley:
Chào anh.
Alan
Steinfeld:
Bạn có một câu hỏi ngắn gọn chứ? Không cần kể lể nhiều, chỉ cần hỏi thôi.
Ashley: Tôi
chỉ muốn biết làm thế nào để tôi có thể đến gần hơn với linh hồn song sinh của mình.
Alan
Steinfeld:
Ồ, đó là người bạn đã biết hay là người bạn muốn biết?
Ashley: Là
người tôi đã biết rồi.
Alan
Steinfeld:
Là người bạn đã biết. Được rồi.
Teal
Swan:
Khoan, từ vừa rồi là gì? Đến gần với ai cơ?
Alan
Steinfeld:
Twin flame. Linh hồn song sinh của cô ấy.
Teal
Swan:
À, được rồi. Câu này siêu dễ. Sẵn sàng chưa? Nếu bạn muốn đến gần linh hồn song
sinh của mình, điều bạn cần làm là hoàn toàn chấp nhận chính mình. Ý tôi là sự
chấp nhận bản thân một cách triệt để.
Bởi vì linh hồn
song sinh của bạn, về bản chất, là một phiên bản khác của bạn. Là sự tương đồng
gần gũi nhất với bạn. Và sự tương đồng đó, chính là bạn, và nó chỉ có thể phù hợp
với bạn khi bạn ở trong trạng thái hoàn toàn chấp nhận chính mình.
Vậy nên, cách để
đạt đến trạng thái chấp nhận bản thân, theo tôi thấy hiệu quả nhất, là bắt đầu
vào buổi sáng, vì rõ ràng buổi sáng là thời điểm bạn thiết lập tần số rung động
cho cả ngày. Bạn bắt đầu buổi sáng bằng cách chọn một điều mà bạn không chấp nhận
ở bản thân mình, rồi tìm cách chấp nhận nó.
Ví dụ nhé, giả sử
tôi nhận ra rằng tôi là một người... thôi nào, hãy nói cho tôi nghe một điều gì
đó về bạn mà bạn nghĩ là điểm tiêu cực ở bản thân.
Ashley: Chắc
là mái tóc của tôi.
Teal
Swan:
Mái tóc làm sao?
Ashley: Tôi
đã uốn tóc vì tôi từng nhuộm, nhưng tóc tôi vốn đã mỏng sẵn rồi.
Teal
Swan:
Ồ, tôi thích đó. Đây là ví dụ hay đấy. Tốt lắm. Bạn không chỉ nên làm điều này
với những thứ thuộc về hình thể. Bạn cũng cần làm điều này với những điều phi vật
chất nữa.
Tôi có thể nói rằng
bất kỳ đặc điểm nào thuộc về bạn, bạn nên tìm cách chấp nhận chúng. Cả những đặc
điểm bên trong nữa. Ví dụ, giả sử tôi là người quá hung hăng, thì bạn cần học
cách chấp nhận sự hung hăng đó. Nếu tôi là người hay giận dữ, bạn cần học cách
chấp nhận cơn giận đó.
Vậy nên, bắt đầu
với mái tóc đi.
Ashley: Tôi
cũng hay có vấn đề với cơn giận của mình nữa.
Teal
Swan:
Tốt, rất tốt. Được rồi, vậy ta hãy bắt đầu với điều đó. Bởi vì chuyện mái tóc
thì chắc bạn sẽ dễ tìm cách chấp nhận hơn. Vậy nên ta hãy bắt đầu với cơn giận.
Tôi cần tìm cách
chấp nhận hoàn toàn cơn giận mà bạn cảm thấy. Bạn viết ra rằng: "Tôi là một
người hay giận dữ." Bởi vì bạn đã quyết định rằng bạn là người như vậy rồi.
Điều đó có nghĩa
là bạn đã thừa nhận điều đó là một phần trong bạn. Ngay khi bạn đã thừa nhận điều
gì đó là một phần của bản thân, thì bạn không thể cố gắng “cải thiện” điều đó
mà không biến chính mình thành kẻ thù. Nghe có vẻ lạ, đúng không?
Nó đặt bạn vào
thế đối đầu với chính mình. Và điều đó khiến bạn không còn là sự phù hợp với linh
hồn song sinh nữa. Nên bạn cần phải tìm cách chấp nhận cơn giận ấy. Bạn viết ra
giấy, rồi ép bản thân phải viết ra nguyên một trang giấy. Tức là bạn cần tập
trung lâu vào điều này để kích hoạt tần số rung động mạnh mẽ của sự chấp nhận
trong bạn, tìm ra những cách nhìn khác về sự giận dữ khiến bạn cảm thấy tốt hơn
về việc mình là người hay tức giận.
Ví dụ như: “Khi
tôi giận, tôi cho phép bản thân được cảm nhận theo cách mà tôi đang cảm nhận.”
Đó là điều tích cực. “Khi tôi giận, tôi cũng cho phép người khác được giận.” Bởi
vì nhiều khi bạn sẽ nhận thấy có hiệu ứng “bùng phát”, bạn nổi giận, rồi điều
đó khiến người khác cũng nổi giận. Nhưng thực ra, những cảm xúc đó vốn đã nằm sẵn
trong họ rồi.
Họ chỉ đơn giản
là đang giải phóng nó ra mà thôi. Được rồi, nếu tôi là một người hay giận, điều
đó có nghĩa là tôi dễ dàng thoát khỏi cảm giác bất lực. Bạn sẽ nhận thấy rằng
khi người ta rơi vào trạng thái bất lực, và nếu họ không chấp nhận cơn giận của
mình, hoặc không dễ để nổi giận, họ sẽ mắc kẹt trong những tầng rung động rất
thấp. Nhưng khi ai đó có thể nổi giận, họ có thể vượt qua cảm giác bất lực.
Bởi vì tất cả những
điều tồi tệ nhất trong rung động xảy ra với chúng ta là khi ta ở trong trạng
thái bất lực đó.
Alan
Steinfeld:
Ừm, vậy là đủ tốt cho lúc này rồi. Ý tôi là, nếu mọi người muốn tiếp tục thì...
vâng, cứ tiếp tục đi.
Teal
Swan:
Vâng. Đây là một ví dụ rất hay. Chúng ta đã có ba ví dụ rồi. Nhưng điều bạn cần
làm là viết ra một trang giấy đầy đủ.
Bạn đang yêu cầu
bản thân phải suy nghĩ vượt khỏi khuôn khổ thông thường, viết ra nguyên một
trang sẽ khiến bạn cảm thấy tốt hơn về việc mình là người hay giận dữ. Và điều
thật sự quan trọng là bạn phải chú ý đến cảm xúc của mình, vì cảm giác đó sẽ biểu
hiện rõ ràng trong lồng ngực. Bạn sẽ bắt đầu cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm,
cho đến khi bạn không còn cảm thấy tệ về việc mình là người hay giận nữa. Điều
đó có nghĩa là bạn đã bước sâu hơn vào trạng thái chấp nhận điều đó. Và càng
làm điều này, bạn sẽ càng tiến gần hơn đến linh hồn song sinh của mình, và linh
hồn song sinh ấy cũng tiến gần về phía bạn.
Và khi bạn đạt đến
một mức độ nhất định... tất nhiên sẽ còn nhiều sự mở rộng nữa với linh hồn song
sinh, nhưng bạn chỉ có thể thực sự “hòa làm một” với họ khi bạn đạt đến một mức
rung động nhất định, ít nhất là bạn cảm thấy ổn với chính con người mình. Tôi
thề với bạn, đây là con đường nhanh nhất để bạn đến được với linh hồn song sinh
của mình.
Alan
Steinfeld:
Cảm ơn Ashley đã cởi mở và chia sẻ điều đó. Tôi thật sự trân trọng. Cảm ơn bạn.
Vậy nếu mọi người
muốn liên hệ với cô thì sao? Ý tôi là, cô có hàng
ngàn người trên khắp thế giới muốn trò chuyện với cô. Cách tốt nhất để tiếp cận
cô là gì?
Teal
Swan:
Tôi nghĩ cách tốt nhất là theo dõi các nội dung của tôi, hoặc đến tham dự các
buổi hội thảo. Vì tôi thật sự cố gắng để có thể gặp gỡ, trò chuyện một – một với
mọi người ở đó.
Và tất nhiên, bạn
cũng có cơ hội được lên sân khấu để tôi giúp bạn xử lý các vấn đề, điều này thực
sự rất thú vị. Tôi tổ chức các hội thảo đồng bộ hóa. Nếu bạn vào trang web của
tôi, www.tealswan.com, toàn bộ các sự kiện và hoạt động trong năm đều được đăng
ở đó. Tôi cũng có video hằng tuần phát vào mỗi thứ Bảy trên YouTube, đó là loạt
video “Ask Teal”, nơi mọi người gửi câu hỏi và tôi sẽ trả lời dưới dạng video.
Alan
Steinfeld:
Và cô còn có trang spiritualcatalyst.com nữa. Đó có phải là... giống nhau
không? Vì tôi nhớ là...
Teal
Swan:
Chúng tôi vừa chuyển hướng nó, vì tealswan.com thì dễ nhớ hơn, và hiện giờ
chúng tôi cũng đang làm nhiều chiến dịch xây dựng thương hiệu. Về cơ bản, nếu bạn
vào spiritualcatalyst.com thì nó sẽ tự động chuyển sang tealswan.com thôi.
Alan
Steinfeld:
À à, tôi hiểu rồi. Có một câu hỏi mà tôi thật sự muốn hỏi cô là: cô rất giỏi
trong việc kết nối cảm xúc và thực tế, vậy cô lấy nguồn tri thức và trí tuệ đó
từ đâu? Làm sao cô tiếp cận được điều đó?
Teal
Swan:
Tôi cảm thấy nó đến từ việc quan sát các mô thức.
Tôi nghĩ điều
này hơi khó để diễn đạt, nhưng khi tôi ngồi đối diện với một người, khả năng
quan sát khía cạnh đa chiều của họ cho phép tôi nhìn thấy suy nghĩ của họ bằng
hình ảnh. Tôi thật sự đang quan sát các mô thức trong trường năng lượng của họ.
Và khi ai đó nghĩ điều gì đó, tôi nhìn thấy nó. Khi tôi nói điều gì đó, tôi
cũng quan sát được phản ứng cảm xúc của họ.
Và vì vậy, nó trở
nên rất dễ dàng với tôi, giống như chơi cờ vậy, để biết nên nói gì để tạo ra một
phản ứng nhất định. Điều này vô cùng hữu ích khi làm công việc “bóng tối”.
Nó có nghĩa là
tôi biết cần phải nói gì để đưa ai đó vào trạng thái nhận thức. Tôi biết phải
nói gì để giúp ai đó cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Alan
Steinfeld:
Vâng. Nhưng cô biết phải nói gì là bởi vì bạn cũng từng trải qua những trải
nghiệm đó. Cô có thể nhìn thấy, cảm nhận và có lòng trắc ẩn, vì cô cũng đã ở đó
rồi, theo một cách nào đó.
Teal
Swan:
Ồ, tất nhiên rồi. Tôi đã từng ở đó. Tôi đã đi qua quy trình đó với chính mình
quá nhiều lần rồi, thật sự là rất nhiều.
Alan
Steinfeld:
Vậy đó là trong kiếp sống này, hay cô đang nhớ lại những kiếp sống khác?
Teal
Swan:
Tôi nhớ tất cả các kiếp sống, nhưng chắc chắn tôi đã thực hiện phần lớn công việc
đối diện bóng tối trong kiếp sống này.
Alan
Steinfeld:
Vậy chính nhờ công việc chữa lành sâu sắc đó mà cô có thể giúp được rất nhiều
phụ nữ trẻ vẫn đang vật lộn với phần bóng tối của họ.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Alan
Steinfeld:
Thật sự rất tuyệt vời. Tôi cảm nhận được cách cô đang trò chuyện với mọi người ở
nhiều cấp độ khác nhau, và tất cả đều là những cách nâng đỡ tinh thần, theo
đúng cách mà họ cần. Vậy, cô có muốn chia sẻ đôi lời cuối cùng không?
Teal
Swan:
Tôi chỉ muốn nói rằng cuộc sống là để được hạnh phúc. Thật sự là như vậy. Và nếu
bạn không ở trong trạng thái hạnh phúc thì cũng không có gì là sai trái cả,
nhưng chúng ta đang vội vã chạy theo những ý nghĩa mà thực ra không hề tồn tại,
và điều đó đang gây ra rất nhiều khổ đau. Vậy nên, điều quan trọng nhất trong
cuộc đời bạn là bạn phải cảm thấy tốt, cảm thấy ổn.
Vậy nên, lời cuối
cùng mà tôi muốn gửi đến mọi người là: Hãy nhớ rằng, bạn có quyền bẩm sinh để đạt
được điều mình mong muốn. Bạn có quyền được hạnh phúc trên hành tinh này. Nếu bạn
đủ dũng cảm để lắng nghe cảm xúc của mình và làm điều mà bạn biết trong tim là
đúng với mình, thì cuộc sống của bạn sẽ trở nên tốt đẹp.
Alan
Steinfeld:
Và việc đi sâu vào những cảm xúc mà cô đang có, kể cả khi chúng không phải là cảm
xúc tích cực, thì đôi khi, lối thoát lại chính là con đường đi vào bên trong.
Teal
Swan:
Ồ, vâng. Chắc chắn là như vậy.
Alan
Steinfeld:
Và… thêm một điều nữa, vì cô vừa nhắc đến điều đó, tôi muốn mở rộng góc nhìn một
chút. Theo cô, chúng ta, với tư cách là một hành tinh, đang đi về đâu? Cô hình
dung tương lai của một nhân loại đã thức tỉnh tâm linh như thế nào?
Teal
Swan:
Ồ, thật huy hoàng. Chúng ta đã nói về "thế giới lý tưởng" rất lâu rồi,
và mỗi người đều có một hình dung khác nhau về điều đó. Nhưng khi bạn có một cộng
đồng con người đã kết nối lại với bản thể vĩnh hằng của họ, với ý thức tập thể,
với nhau, thì bạn có một thực tại không còn mâu thuẫn, không còn chiến tranh.
Hãy thử tưởng tượng bạn đang sống trong một kiểu thực tại như thế.
Và không chỉ với
một loài người, mà là sự đồng hành và hòa hợp với nhiều chủng loài khác, tất cả
những giống loài đang cùng tồn tại với chúng ta trên hành tinh này. Đó thực sự
là một “Shangri-La”, một miền cực lạc, và chúng ta đang tiến về phía đó.
Alan
Steinfeld:
Vậy cô sẽ nói điều đó như thế nào với những người phụ nữ mà chúng ta vừa trò
chuyện tối nay, những người vẫn đang, cũng như tất cả chúng ta, vật lộn với bản
ngã, với ham muốn, và con người cá nhân của mình? Làm sao cô kết nối được tầm
nhìn lớn lao đó với trải nghiệm cá nhân hiện tại của họ?
Teal
Swan:
Tôi sẽ không cố gắng làm điều đó.
Alan
Steinfeld:
Ồ, vậy sao?
Teal
Swan:
Vì… tôi biết nghe có vẻ buồn cười, nhưng tôi sẽ không làm vậy. Bởi vì điều tôi
đang nói đến tạo ra một khoảng cách rung động quá lớn so với nơi mà nhiều người
đang có, và điều đó thực ra khiến họ cảm thấy tệ hơn. Tôi làm công việc giúp
con người thu hẹp khoảng cách rung động, từ chính nơi họ đang ở.
Với rất nhiều
người, khi họ đang ở trong trạng thái bất lực hay đau buồn, nếu bạn nói với họ
rằng cuộc sống sắp trở nên tuyệt vời ra sao, điều duy nhất họ cảm nhận được là
sự thiếu vắng của điều đó trong trải nghiệm hiện tại của họ.
Alan
Steinfeld:
Vậy nên họ cần phải vượt qua giai đoạn đó, để rồi mới có thể nhìn thấy rằng, thật
sự, chúng ta hoàn toàn có thể sống trong một thế giới lý tưởng đó. Rằng điều đó
là có thật, và đang dần được hình thành. Nhưng mỗi người đều có quá trình riêng
để đi đến đó, vì đó là giao điểm của tất cả các dòng thời gian cá nhân, và dường
như chính điều đó đã tạo nên cái “đa vũ trụ” của trải nghiệm loài người.
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Alan
Steinfeld:
Theo một nghĩa nào đó, tôi thật sự rất trân trọng góc nhìn của cô và tất cả những
điều cô đang chia sẻ. Có lẽ một lúc nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau và thực hiện một
buổi phỏng vấn truyền hình.
Teal
Swan:
Tôi sẽ rất thích điều đó. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã mời tôi tham gia chương
trình.
Alan
Steinfeld:
Vâng. Cô có bao giờ đến New York không?
Teal
Swan:
Không, trừ khi tôi có lý do để đến đó.
Alan
Steinfeld:
Ồ, có thể một lúc nào đó cô sẽ đến. Vậy cô đang sống ở đâu?
Teal
Swan:
Hiện tại tôi đang ở Park City, bang Utah.
Alan
Steinfeld:
À, được rồi. Có thể tôi sẽ gặp cô ở đó. Cảm cô bạn rất nhiều. Thật sự cảm ơn vì
góc nhìn đa chiều của cô và vì cô vẫn giữ được sự hiện diện trong thực tại, làm
việc thông qua các vấn đề cảm xúc, điều gắn kết con người với linh hồn của họ.
Teal
Swan:
Cảm ơn anh.
Alan
Steinfeld:
Vâng. Trang web của cô là TealSwan.com phải không?
Teal
Swan:
Vâng, đúng rồi. Cảm ơn anh, Alan.
Alan
Steinfeld:
Đây thật sự là một buổi trò chuyện rất tuyệt vời.
Teal
Swan:
Cảm ơn anh.
Alan
Steinfeld:
Tôi là Alan Steinfeld của chương trình New Realities. Nếu bạn có thêm câu hỏi
nào cho Teal, hãy truy cập trang web của cô ấy.
Tôi chắc chắn rằng
trên đó sẽ có cách để liên hệ với cô ấy hoặc tham gia một trong các sự kiện đã
được liệt kê trên trang web của Teal Swan. Còn nếu bạn muốn liên hệ với tôi,
hãy truy cập newrealities.com, hoặc gửi email cho tôi tại newrealities@earthlink.net.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=ubj8xbuhvVo
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.