Teal Swan Transcripts 114
Kinh doanh như một thực hành tâm linh
21-03-2014
Teal
Swan:
Nghe thật dễ chịu. Tôi thì đã quen với việc lúc nào cũng bận rộn và hơi “chống
đối” một chút, nên cảm giác này thật tuyệt.
Molly
Miller:
Ồ, buồn cười thật. Tôi cũng vậy. Có lẽ có điều gì đó đang lan tỏa trong không
khí. Nhưng mà nói nghiêm túc nhé, chồng tôi rất yêu mến bạn. Chính anh ấy là
người đã tìm thấy bạn trên YouTube và giới thiệu bạn với tôi. Thế là bạn trở
thành “gương mặt quen thuộc” trong nhà tôi luôn. Bạn thực sự đã giúp tôi rất
nhiều. Rồi tôi còn đến Atlanta để gặp bạn nữa. Nói chung là, bạn thật tuyệt vời.
Cả hai vợ chồng tôi đều là người hâm mộ lớn của bạn.
Teal
Swan:
Tuyệt quá.
Molly
Miller:
Vâng, vậy nên nếu có ai đang xem video này, tôi chỉ muốn nói rằng Teal, giờ là
Teal Swan, trước đây là Teal Scot, là người thầy tâm linh yêu thích nhất của
tôi hiện tại, không chút do dự. Cô ấy có cách diễn đạt rất đặc biệt và mang đến
những thông điệp rất sâu sắc.
Website mới của
bạn là tealswan.com, đúng không? Và tôi cũng đang đọc cuốn sách của bạn, “The
Sculptor in the Sky” (Nhà điêu khắc trên
bầu trời), một cuốn sách tuyệt vời, và tôi không thể chờ để đọc cuốn về
tình yêu bản thân. Vì tôi biết mình cần điều đó trong cuộc sống. Bạn biết đấy?
Vậy nên, tôi đang làm trong lĩnh vực bất động sản và...
Teal
Swan:
Bạn muốn biết một bí mật không?
Molly
Miller:
Có chứ!
Teal
Swan:
Tôi có bằng hành nghề bất động sản đấy.
Molly
Miller:
Thật ư? Bạn mới lấy bằng à?
Teal
Swan:
Không đâu, tôi lấy từ năm 2007 rồi.
Molly
Miller:
Hay thật. Bạn đã từng bán nhà chưa?
Teal
Swan:
Có, hai lần. Rồi tôi nhận ra tôi ghét công việc đó.
Molly
Miller:
Vâng, cảm ơn bạn. Nó thật sự rất khó. Đó là lý do tôi chưa từ bỏ, vì tôi muốn kết
hợp giữa con người thật của mình và công việc. Ai biết được? Có thể tôi sẽ trở
thành người hướng dẫn. Giờ thì tôi đang làm việc đó rồi. Biết đâu chúng ta có
thể thay đổi cách làm việc hiện tại, vì lĩnh vực này mang đậm tính thương mại,
mang màu sắc “bán hàng”, bạn hiểu không?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Molly
Miller:
Vậy nên, điều này thật tuyệt.
Teal
Swan:
Tôi cũng không nghĩ bạn có bằng bất động sản đấy. Tôi nghĩ cái bằng đó rất xứng
đáng chỉ vì số tiền tôi tiết kiệm được khi mua nhà cho chính mình. Tôi thường
nói đùa với mọi người rằng: “Ngành bất động sản chỉ dành cho một kiểu người nhất
định.” Với cả những người không hợp với nó, như tôi, tôi cảm thấy mình hoàn
toàn không biết mình đang làm gì. Thế nên, tôi đã mua được một ngôi nhà rất hợp
lý nhờ những kiến thức học được từ khóa học đó.
Molly
Miller:
Tốt cho bạn quá. Còn tôi thì không... Ý tôi là không phải không muốn, mà là do
không đúng thời điểm. Vậy là bạn tiết kiệm được khá nhiều. Tốt quá. Khi nào bạn
bán chắc cũng lời kha khá. Tuyệt.
Vậy nên, tôi
đang cố gắng mang yếu tố tâm linh nhiều hơn vào công việc, tôi đang cố gắng sống
một cách thống nhất, một dòng chảy duy nhất. Không tách rời. Và đó là câu hỏi đầu
tiên: Làm sao để những người kinh doanh có thể thể hiện trọn vẹn bản thân mình?
Không chỉ riêng các đại lý bất động sản, mà bất kỳ ai làm chủ công việc của
mình, các doanh nhân.
Tôi biết bản
thân mình không thể ngồi sau bàn giấy từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều được.
Tôi đã thử rồi, và cảm giác như muốn... tự tử vậy. Nói thật lòng đấy. Thế nên
câu hỏi là, làm sao chúng ta có thể thể hiện bản thân một cách trọn vẹn, có yếu
tố tâm linh, khi làm kinh doanh? Tôi nghĩ đó là câu hỏi đầu tiên.
Teal
Swan:
Câu trả lời của tôi thì không dễ thực hiện đâu. Để bạn có thể tích hợp tâm linh
của mình vào công việc kinh doanh, hay nói cách khác là hợp nhất bản thân với
công việc, bạn phải ngưng việc uốn mình để chiều lòng khách hàng. Mà đó lại
chính là điều đầu tiên người ta dạy trong kinh doanh: xác định khách hàng và phục
vụ họ.
Vì vậy, để tích
hợp bản thân vào công việc kinh doanh, bạn phải làm ngược hoàn toàn quy trình
đó. Nhưng điều thú vị là, những người thành công nhất trên hành tinh này chính
là những người cho rằng bản thân họ tuyệt vời sẵn rồi, và họ cứ thế mà thể hiện
không chút ngại ngùng. Và nhờ rung động mà họ mang theo, người ta hoàn toàn chấp
nhận điều đó.
Vậy nên tôi
khuyên bạn hãy ngừng cố gắng chiều lòng khách hàng, vì bạn sẽ không bao giờ làm
vừa lòng tất cả mọi người. Và khi làm chủ, bạn sẽ sớm nhận ra điều này. Điều một
người thích, người khác sẽ cực kỳ ghét. Và nếu bạn thay đổi theo ý người kia,
thì người đầu tiên sẽ không thích nữa. Cuối cùng, bạn không còn lựa chọn nào
khác ngoài việc làm theo ý định của chính mình, sống thật với bản thân và tiến
bước trong thế giới này bằng những món quà bạn muốn mang đến cho người khác.
Tôi nghĩ nhiều
người làm chủ rất sợ việc này. Họ nghĩ rằng nếu sống thật như vậy, tất cả khách
hàng và cơ hội sẽ biến mất. Nhưng thực tế là: còn gì tuyệt hơn một cuộc sống
nơi bạn được thể hiện trọn vẹn con người mình mà không phải lo lắng về khách
hàng? Và rồi bạn sẽ nhận ra rằng những khách hàng phù hợp với rung động đó sẽ tự
động tìm đến.
Molly
Miller:
Bạn biết không, thật thú vị khi bạn nói vậy. Bởi ngay trước buổi phỏng vấn này,
tôi đã viết ra vài câu hỏi bất chợt nảy ra trong đầu, và một trong số đó là:
Làm gì khi khách hàng không phù hợp về mặt rung động? Và câu trả lời của tôi
là: tôi giới thiệu họ cho người khác. Nói chung, tôi đang dạy các đại lý làm
sao để chỉ cần là chính mình, và nhờ vậy những khách hàng phù hợp sẽ tự động
tìm đến.
Teal
Swan:
Chính xác là như vậy. Nhưng chúng ta cũng cần hiểu rằng nếu chúng ta đang trải
nghiệm một ai đó, thì họ là một sự tương hợp về rung động với chúng ta. Họ có
thể tương hợp dựa trên điều gì đó tích cực, hoặc là một điều gì đó mà ta đang
kháng cự. Vậy nên, ta không cần phải lo lắng về việc ai đó không phải là “rung
động phù hợp”. Nếu ta đang trải nghiệm cùng họ, nghĩa là họ đã phù hợp rồi.
Molly
Miller:
Wow. Phải rồi. Trời ơi. Điều đó thật sâu sắc.
Teal
Swan:
Chúng ta thường gọi họ là “không phù hợp về mặt rung động”, nhưng thực ra điều
đó có nghĩa là: “tôi không thích việc họ đang phản chiếu những phần bóng tối của
tôi”. Nhưng họ vẫn là sự phù hợp với chúng ta. Nhiều khách hàng khiến ta khó chịu
thực ra lại phù hợp về rung động, bởi vì chúng ta đang kháng cự một phần nào đó
trong chính mình, hoặc đang tự ti về một khía cạnh nào đó. Bạn hiểu chứ? Thậm
chí đôi khi còn hơn thế nữa.
Tôi đã quan sát
thấy điều này ở rất nhiều đại lý bất động sản, đặc biệt là những người có động
lực chính là tiền bạc. Đó là lý do họ bước vào ngành này ngay từ đầu. Hãy thành
thật đi, đúng không?
Họ bước vào
ngành vì muốn kiếm thật nhiều tiền, nên họ cố gắng bằng mọi giá để chốt được hợp
đồng. Và rồi họ lại thu hút đúng những khách hàng khó chiều nhất. Đó chính là
lý do vì sao họ lại “phù hợp” với những khách hàng đó, vì họ đang cần tiền.
Và cái cảm giác
thiếu thốn đó, sự trống rỗng ấy, lại trở thành tâm điểm của sự chú ý, và cũng
chính là điểm thu hút. Nếu tôi cứ tập trung vào thực tế là tôi không có tiền và
tôi cần nó, thì cái tâm lý thiếu hụt đó sẽ kéo đến với tôi những khách hàng hay
đổi ý, hay rút lui vào phút chót.
Molly
Miller:
Trời ơi, điều đó đúng quá. Tôi cũng đã từng như vậy, từng bị cuốn theo tiền bạc
nhiều năm trước. Tôi đã vận hành từ một nơi rất tuyệt vọng. Giờ thì tôi học được
rằng Luật Hấp Dẫn là bạn là tấm gương phản chiếu, và bạn sẽ thu hút những gì giống
với mình. Đúng không? Nhưng bây giờ, khi tôi đang ở phía bên kia của phổ rung động
đó, tôi cảm thấy thật mạnh mẽ, và đó chính là thông điệp tôi muốn truyền tải.
Teal
Swan:
Nhưng điều quan trọng nhất là: làm thế nào để chúng ta đạt được trạng thái đó
mà không cần hoàn cảnh vật chất thay đổi? Vì hầu hết các đại lý mới không phải
là những người đang kiếm được hàng trăm nghìn đô một năm. Vậy thì làm sao tôi
có thể đi từ trạng thái đang rất cần tiền, thật sự cần, sang một trạng thái của
sự dồi dào? Sang một trạng thái mà tôi không còn bận tâm liệu thương vụ này có
thành công hay không? Liệu người này này có sa thải tôi hay không?
Molly
Miller:
Đó chính xác là những gì buổi phỏng vấn này muốn hướng đến. Nếu bạn có thể chia
sẻ kỹ hơn... Tôi đang nhìn vào danh sách câu hỏi, nhưng rồi lại nghĩ chắc tôi cứ
để cho cuộc trò chuyện dẫn lối thì hơn, đúng không?
Teal
Swan:
Đúng vậy.
Molly
Miller:
Chắc bạn gặp trường hợp này hoài. Cho tôi kiểm tra lại chút được không, chỉ để
chắc chắn máy đang ghi hình, tôi hơi bị “ám ảnh” vụ này, không muốn làm hỏng gì
hết. Ok, đang ghi rồi.
Vậy bạn có thể
nói rõ thêm không? Làm sao để giúp ai đó chuyển đổi nhận thức, khi họ đang
trong trạng thái tuyệt vọng như vậy? Một đại lý mới, đang khao khát, cần tiền,
đó là công việc của họ...
Teal
Swan:
Bạn phải mở rộng tầm nhìn của mình ra. Điều này hơi khó, vì hầu hết những người
làm đại lý đều đã “đóng khung” tâm trí mình về sự sung túc chỉ xoay quanh công
việc này. Họ nghĩ rằng tiền bạc phụ thuộc hoàn toàn vào khách hàng. Đó không chỉ
là một vị thế bất lực…Mà còn là sự giới hạn đối với vũ trụ trong việc mang đến
sự dồi dào cho bạn. Thực tế là, các đại lý ngoài kia, vâng, bạn có thể có khả
năng bán hàng rất giỏi. Nhưng thực ra, bạn có rất nhiều tài năng khác có giá trị.
Và trong thế giới này, giá trị được biểu hiện qua tiền bạc.
Vậy nên, đây là
tôi, một con người với một nguồn tài năng phong phú. Nhưng phần lớn chúng ta
không nhận ra mình có những tài năng ấy, vì chúng quá gắn bó với bản chất con
người ta, nên ta xem chúng là điều hiển nhiên.
Chúng ta đi qua
cuộc đời với bao nhiêu tài năng giá trị, mà vẫn nghĩ: “Mình chẳng có cách nào
kiếm tiền.” Bạn thấy nó nực cười không?
Nếu nhìn từ một
góc độ cao hơn, bạn sẽ hiểu rằng khả năng kiếm tiền của bạn không phụ thuộc vào
công việc cụ thể này, hay một thương vụ nào, hay cả ngành bất động sản nói
chung.
Nếu bạn có thể gỡ
bỏ suy nghĩ rằng: “Chỉ khi thương vụ này thành công, hoặc khách hàng này hợp
tác, hoặc sự nghiệp của tôi trong ngành bán hàng thành công... thì tôi mới có
thể kiếm tiền”, thì bạn sẽ bớt tuyệt vọng hơn.
Vấn đề với khao
khát mãnh liệt là: khi bạn muốn một điều gì đó quá mức mà không đồng thời tin rằng
bạn có thể tạo ra thực tại cho chính mình, thì bạn bắt đầu lo lắng về điều gì sẽ
xảy ra nếu nó không thành. Và nỗi lo đó bắt đầu tích tụ, tích tụ mãi.
Vậy nên, việc
chúng ta cần làm là học cách chấp nhận khả năng điều mình muốn có thể không xảy
ra. Giả sử bạn rất muốn chốt một thương vụ: “Tôi cực kỳ muốn thương vụ này
thành công. Tôi cần nó. Tôi phải trả hóa đơn.”
Hãy tìm một cách
suy nghĩ khiến bạn cảm thấy ổn nếu mọi chuyện đổ vỡ.
Lý do ta làm điều
này là vì, khi bạn đã cảm thấy ổn, bạn không còn lo lắng về nó nữa. Bạn không bị
ám ảnh. Bạn đã chuẩn bị sẵn sàng cho nó. Và khi tâm trí bạn không còn bị kẹt lại
vào điều đó, bạn không còn tạo ra nó nữa. Về bản chất, bạn đã buông bỏ sự kháng
cự với kịch bản tồi tệ nhất, và không còn đồng rung với nó nữa.
Molly
Miller:
Vậy những con đường thu nhập khác có thể đến với ai đó là gì, khi mà tư duy của
họ chỉ xoay quanh công việc hiện tại và họ không thể tưởng tượng ra bất kỳ lựa
chọn nào khác sẽ xuất hiện trong cuộc sống mình?
Teal
Swan:
Chúng ta phải nhìn nhận bản thân mình dưới góc độ kỹ năng, như một tài năng hay
năng lực nào đó. Và thật ra, đó mới là điều mà chúng ta được trả tiền cho.
Không phải là công việc cụ thể ta đang làm.
Vậy nên, ví dụ
như tôi đang làm quản lý. Tôi có thể nói rằng tiền của tôi phải đến từ công việc
đó. Nếu công việc đó thất bại, tôi sẽ không còn tiền, và tôi tiêu đời, vì đó là
con đường duy nhất tôi đang nhận diện được để tạo ra sự sung túc. Nhưng thực tế
là bộ kỹ năng khiến tôi trở thành một quản lý giỏi vẫn ở lại với tôi ngay cả
khi tôi rời khỏi công việc đó.
Điều đó có nghĩa
là có rất nhiều cơ hội khác có thể nhìn thấy giá trị ở bộ kỹ năng mà tôi đang sở
hữu. Và tôi có thể dùng kỹ năng đó theo nhiều cách khác nhau, không chỉ trong
công việc cụ thể này.
Vậy hãy lấy ví dụ
là chính tôi đi. Đây là một ý tưởng thú vị. Giả sử tôi đang làm trong ngành bất
động sản, và tôi rất giỏi trong việc diễn đạt. Khi ai đó muốn biết rõ chi tiết
về một căn nhà, tôi có thể truyền đạt điều đó cho họ bất kể họ là ai. Tôi có khả
năng điều chỉnh cách nói chuyện để giúp người ta hiểu và cảm thấy tự tin, bởi
vì tôi có thái độ đầy tự tin khi nói chuyện. Người ta sẽ cảm thấy, “Ồ, mình sẽ
được chăm sóc chu đáo.”
Tôi tệ ở khoản
bán hàng. Tôi không muốn tự quảng bá mình. Tại sao tôi lại muốn làm điều đó chứ?
Nhưng tôi vẫn có bộ kỹ năng đó. Ngay cả khi không làm bất động sản nữa, tôi vẫn
có kỹ năng đó. Vậy còn những con đường nào khác phù hợp với kỹ năng đó?
Chúng ta có thể
thấy rõ, đó chính là công việc tôi đang làm hôm nay. Tôi là một giáo viên tâm
linh. Tôi nói chuyện trước đám đông. Vẫn là kỹ năng đó. Và tôi đang kiếm nhiều
gấp mười lần so với thời còn làm bất động sản, chỉ bằng cách sử dụng cùng một bộ
kỹ năng.
Bởi vì điều mà
người ta sẵn sàng trả tiền chính là giá trị của bộ kỹ năng đó. Và kỹ năng này
không chỉ là thứ bạn học được, tôi không học nó, nó là điều bẩm sinh.
Và hầu hết chúng
ta, giống như tôi từng như vậy, đều không nhận ra giá trị của nó. Đó là cách mọi
người thường như vậy, những ai giỏi một điều gì đó thường xem nó là chuyện hiển
nhiên.
Ví dụ bạn rất giỏi
trong việc kết nối mọi người lại với nhau để họ có thể hợp tác. Vậy thì sao? Bạn
vừa mô tả một người quản lý lý tưởng rồi đó. Có thể bạn không cần làm bất động
sản. Nếu mọi thứ trong ngành đó sụp đổ, bạn vẫn có thể có được một công việc
tuyệt vời ở đâu đó với vai trò quản lý, bởi vì bạn có khả năng kết nối đồng
nghiệp. Đó chính là tài năng lớn của bạn, đúng không?
Điều cốt lõi là:
nếu bạn có thể nhìn nhận bản thân mình là người sở hữu giá trị, thay vì cho rằng
giá trị nằm ở công việc mình làm, thì bất kể bạn đi đâu, bạn đều có một con đường
để tạo ra sự sung túc.
Molly
Miller:
Nghe rất hợp lý.
Teal
Swan:
Việc chuyển đổi tư duy đó là hoàn toàn thiết yếu, bởi vì như vậy, khả năng tạo
ra tiền của chúng ta nằm trong tay mình, chứ không còn phụ thuộc vào khách hàng
nữa.
Molly
Miller:
Đúng. Tôi thường nói với mọi người rằng tiền chỉ là hệ quả. Điều quan trọng là
giữ được sự cân bằng, sống thật với chính mình. Nhưng không phải ai ở đây cũng hiểu
điều đó. Thật thú vị.
Teal
Swan:
Tôi nghĩ có rất nhiều người đang làm bất động sản nhưng thực ra không nên làm
ngành này.
Molly
Miller:
Đúng vậy. Có rất nhiều người. Nhưng tôi đang cố gắng mang đến một chiều sâu mới
cho công việc này. Bạn hiểu ý tôi mà? Vì tôi không bị ràng buộc bởi tiền bạc. Cảm
ơn Trời. Và tôi cố gắng...
Teal
Swan:
Thật chứ?
Molly
Miller:
À...
Teal
Swan:
Vì tôi chưa từng gặp ai trên Trái Đất, kể cả chính tôi, mà không có chút ràng
buộc nào với tiền bạc cả.
Molly
Miller:
Được rồi. Có thể tôi vẫn còn ràng buộc. Nhưng có lẽ nó không còn mạnh như trước.
Nó không còn bóp nghẹt tôi như ngày xưa nữa. Bạn hiểu không?
Teal
Swan:
Tôi hiểu.
Molly
Miller:
Nên giờ tôi có thể vận hành phần lớn thời gian từ một nơi tràn đầy tình yêu
thương. Và đó có lẽ là câu trả lời đúng hơn.
Teal
Swan:
Vậy bạn có nhận ra rằng sự sung túc bắt đầu tuôn chảy khi bạn vận hành từ không
gian đó không?
Molly
Miller:
Ôi trời ơi. Gấp mười lần luôn ấy! Và đó chính là điều khiến tôi nổi da gà. Đây
là niềm đam mê của tôi. Tôi phấn khích đến mức không chịu nổi. Có lẽ cũng là vì
bạn đang ở trên màn hình và bạn đang phát ra nguồn năng lượng mạnh mẽ. Nhưng
đúng thế. Rồi. Để tôi đọc một câu hỏi: Bạn có ý tưởng nào về “tiếp thị tâm
linh” không?
Teal
Swan:
Tôi không hiểu khái niệm “tiếp thị tâm linh” nên bạn cần giải thích cho tôi.
Molly
Miller:
Ý tôi là làm sao để quảng bá bản thân khi làm trong một lĩnh vực như bán hàng,
hoặc bất động sản. Tôi biết nghe hơi... đó có phải là một sự mâu thuẫn không nhỉ?
Teal
Swan:
Tại sao lại mâu thuẫn?
Molly
Miller:
Tôi cũng không biết. Bán hàng và tâm linh. Nghe cứ như... Nhưng thực tế có rất
nhiều người tâm linh đang bán hàng và kiếm tiền theo cách đó.
Teal
Swan:
Ồ, đúng thế. Không, bán hàng và tâm linh không phải là một sự mâu thuẫn. Không
hề. Đây là một trong những điều lớn lao mà tôi nghĩ mọi người cần hiểu: kinh
doanh không tách rời khỏi tâm linh. Nó là một biểu hiện của tâm linh.
Molly
Miller:
Ồ. Tôi hiểu rồi. Đó là lý do vì sao bạn có mặt ở đây, vì bạn diễn đạt điều này
giỏi hơn tôi rất nhiều, để tôi có thể xem lại video này 500 lần.
Chính xác là vậy.
Đây là một cuộc sống duy nhất. Nó không tách biệt. Không phải như kiểu... Tôi
thường nghe người ta nói thế này: “Đây là đời sống tâm linh của tôi” và “đây là
công việc kinh doanh của tôi, khách hàng của tôi.” Tôi không biết làm sao để kết
nối hai phần đó lại. Và đó cũng chính là lý do có video này.
Teal
Swan:
Vậy thì, vấn đề là gì? Mọi người đang gặp khó khăn gì trong việc hợp nhất hai
điều đó? Điều này, tất nhiên, sẽ khác nhau tùy vào từng người. Cụ thể thì, điều
gì trong tâm linh mà bạn muốn mang vào công việc của mình? Hiện tại trong công
việc của bạn đang thiếu điều gì?
Molly
Miller:
Đúng vậy. Tôi nghĩ có lẽ đó chỉ là nỗi sợ khi phải cởi mở, giống như những
video của bạn về sự cởi mở, về việc cứ để mọi thứ lộ ra hết. Đó là một nơi rất
đáng sợ để hiện diện, nhất là khi bạn gắn nó với tiền bạc.
Teal
Swan:
Những người thành công nhất, điều này cực kỳ quan trọng, và rồi tôi sẽ “tấn
công” bạn ngay sau đó. OK? Sẵn sàng chưa?
Molly
Miller:
Được rồi. Tôi sẽ ghi chú lại.
Teal
Swan:
Những người giàu có nhất trên hành tinh này và những người thành công nhất đều
có một điểm chung. Họ có cái mà xã hội gọi là “cái nhìn ái kỷ” về bản thân. Thực
ra nó không phải là chứng ái kỷ, chúng ta chỉ gọi nó như vậy thôi. Nhưng thực
chất là hầu hết những người đang trải nghiệm mức độ thành công tột độ không
nhìn nhận bản thân theo kiểu thiếu thốn.
Thái độ của họ
giống như kiểu một nghệ sĩ lập dị vẽ bậy, kiểu người vẽ bậy lên tường bằng
chính… phân của mình rồi nói, “Không phải đẹp sao?”, và chính cái mức độ tự tin
đó lại thu hút người khác. Không có gì trong công việc kinh doanh của bạn có thể
thu hút người khác mạnh mẽ bằng sự tự tin. Người cứ cố gắng làm mọi cách để được
khách hàng yêu quý sẽ khiến người ta cảm thấy bất ổn.
Và chúng ta phải
hiểu điều này: trong rất nhiều tình huống kinh doanh, khách hàng về cơ bản là
đang đặt niềm tin vào bạn. Cứ phân tích dưới góc độ tâm lý học cơ bản: tôi là
khách hàng, tôi đang đặt niềm tin vào bạn, rất nhiều lần là niềm tin gắn liền với
một đống tiền. Đúng không? Tôi không thực sự quan tâm bạn có tử tế không bằng
việc tôi có thể tin bạn được hay không. Nhiều người có thể nói, “Nhưng hai điều
đó giống nhau mà.”
Không, không giống.
Có rất nhiều người tử tế nhưng lại không phải kiểu người mạnh mẽ để bạn có thể
tin tưởng trong một giao dịch lớn như thế. Đúng không? Vậy nên, kiểu người mà
tôi hay miêu tả thế này: bạn có thể có một vấn đề lớn. Đúng không? Ví dụ... vấn
đề của tôi là gì? Tôi sẽ lấy vấn đề của chính mình đi.
Tôi có một vấn đề
lớn là không ổn định về mặt cảm xúc. Nói thẳng ra luôn. Tôi là kiểu người phản ứng
rất mạnh với mọi thứ.
Vậy nếu tôi là
người rất thiếu tự tin về điều đó, thì việc tôi có vấn đề đó sẽ trở thành điều
không thể chấp nhận được. Nhưng nếu tôi bước vào một căn phòng, dang rộng tay
và nói, “Này mọi người, tôi không ổn định về mặt cảm xúc đấy. Trời ơi, cứ việc
mà đối mặt đi,” thì phản ứng của người ta sẽ là:
“Wow. Cô ấy thật
tự tin. Cô ấy tự tin cả về điểm bất an của mình.”
Molly
Miller:
Đúng vậy.
Teal
Swan:
Nên chúng ta không thể quên rằng khi nói đến kinh doanh, chúng ta vẫn đang làm
việc với tâm lý học cơ bản của con người. Và nếu bạn là kiểu người sẵn sàng thể
hiện bản thân ra ngoài, phát triển thái độ rằng, “Này, những gì tôi đang tạo ra
là tuyệt vời lắm đấy,”, thật lòng mà nói, bạn không nên bán bất cứ thứ gì nếu bạn
không nghĩ rằng nó tuyệt vời.
Nhưng nếu bạn
nghĩ nó tuyệt vời, và bạn bước ra ngoài và nói, “Nhìn này. Thứ này tuyệt vời lắm,”
thì người ta sẽ mua, bất kể sản phẩm thực tế có tốt hay không. Điều họ thực sự
mua là sự tự tin.
Scrunchies (dây
buộc tóc vải xù) thì đúng là ngớ ngẩn. Thành thật mà nói luôn. Hãy quay lại thập
niên 80. Đúng, scrunchies là ngớ ngẩn.
Molly
Miller:
Tôi biết.
Teal
Swan:
Nhưng nó lại bán chạy không tưởng. Tại sao? Vì người đầu tiên đội nó lên và
nói, “Đẹp ghê!”
Thế là mọi người
phản ứng kiểu, “Ồ, tự tin. Ồ, cá tính.” Nếu bạn là kiểu người có cá tính mạnh,
hoặc nếu bạn dám thể hiện con người thật của mình, thì bạn sẽ là một lựa chọn tốt.
Và điều đó còn đặc
biệt quan trọng trong lĩnh vực bán hàng, nhất là bất động sản, vì điều đó có
nghĩa là bạn sẽ không dễ lung lay trước áp lực từ người khác.
Molly
Miller:
Và đó chính là nơi tôi cảm thấy mình đang đứng. Và kiểu như, không có nhiều người
làm bất động sản như thế… Ý tôi là, tôi không nên nói vậy. Ý tôi là…
Teal
Swan:
Có lẽ bạn nên nói. Hãy nói sự thật của bạn đi.
Molly
Miller:
Ôi trời. Tôi sợ người ta sẽ nghĩ gì về tôi quá. Tôi đùa đấy.
Ý tôi là, làm
sao để thay đổi tư duy? Tư duy đó, người ta phải thực sự muốn thay đổi nó. Cái
tư duy cũ kiểu “cá lớn nuốt cá bé”, kiểu tôi phải giả vờ làm một người khác để
bạn thích tôi, để tôi bán được căn nhà của bạn, rồi tôi phải nín thở suốt thời
gian đó, và toàn bộ tương tác đó không hề chân thật.
Nó không đến từ
trái tim. Đúng không? Và đó mới là điều tôi cố gắng làm hầu hết thời gian. Nên
có lẽ ta nên nói thêm về điều đó.
Teal
Swan:
Vâng. Vậy bạn đang nói về cách để “thuận dòng” trong một ngành vốn “ngược
dòng”. Trước tiên, tôi muốn bạn buông bỏ một niềm tin. Bạn sẵn sàng chưa?
Molly
Miller:
Rồi, rồi, rồi.
Teal
Swan:
Niềm tin đó là: cạnh tranh là điều không tâm linh. Thực tế, cạnh tranh có giá
trị rất lớn. Trên thực tế, bên ngoài chiều không gian này, người ta còn mê mẩn
cạnh tranh nữa kia. Ý tôi là, nghe hơi đùa, nhưng người ta thường hỏi: “Các thực
thể ngoài chiều không gian này, những sinh mệnh phi vật chất, thiên thần, v.v.
– họ hứng thú nhất với điều gì?” Câu trả lời là: thể thao.
Molly
Miller:
Thật sao?
Teal
Swan:
Đúng vậy. Tại sao ư? Bởi vì khi bạn hiểu được khái niệm về sự hợp nhất, thì việc
chứng kiến bạn “đối đầu” với chính mình là điều vô cùng thú vị, vì điều đó tạo
nên sự mở rộng.
Nếu bạn thật sự
nhìn vào bản chất của hầu hết những thành tựu tuyệt vời nhất của chúng ta, thì
luôn luôn có yếu tố cạnh tranh trong đó. Chúng ta, tất nhiên là, không hiểu rằng
qua sự cạnh tranh đó, có một điểm khác biệt lớn, đó là: chúng ta đang cạnh
tranh với chính mình. Cuối cùng thì, bạn là tôi. Vậy nên nếu bạn và tôi đang cạnh
tranh, thì tôi đang cạnh tranh với chính tôi. Khi chúng ta đánh mất sự thật
này, cạnh tranh sẽ trở thành một thứ bóng tối.
Khi mà hiệu suất
của tôi giờ đây trở thành thước đo cho giá trị, hay sự thiếu giá trị của bản
thân. Nhưng đó không phải là vấn đề của cạnh tranh, mà là vấn đề về giá trị bản
thân và nơi mà ta đặt sự tập trung. Nhưng khi nói đến cạnh tranh, nếu tôi đang
cố nâng cao tiêu chuẩn của những gì đã được thực hiện trước đó, hoặc những gì
đang diễn ra hiện tại, như trong một trận bóng chẳng hạn, thì tôi đang mở rộng
chính mình đến giới hạn xa nhất.
Tôi sẽ không thể
biết mình có thể đi xa đến đâu, đúng không? Và chính vì thế, cạnh tranh mới là
thứ kéo dài giới hạn đó. Giống như ví dụ về cột mốc chạy một dặm trong bốn
phút, trong suốt nhiều năm, không ai phá vỡ được mốc bốn phút.
Rồi đến khi có
người đầu tiên làm được, thì có đến mười người khác cũng làm được trong cùng một
tuần. Tại sao? Bởi vì họ biết rằng điều đó là khả thi. Vậy nên, thông qua cạnh
tranh, chúng ta thực ra đang trở nên nhận thức hơn về việc mình thật sự là ai
và có thể trở thành điều gì. Vì vậy, cạnh tranh không chỉ tuyệt vời, mà đối với
một số người, nó còn là điều thiết yếu. Bạn có biết điều đó không?
Molly
Miller:
Không. Tôi thấy điều này thật thú vị.
Teal
Swan:
Có rất nhiều kiểu tính cách ngoài kia. Không phải là kiểu phổ biến nhất, nhưng
trong lĩnh vực kinh doanh thì có rất nhiều người thuộc nhóm đó, những người mà
về mặt bản chất, họ cần sự cạnh tranh.
Với họ, cạnh
tranh là một trong những sức mạnh lớn nhất. Thật sự luôn, bạn sẽ không thể thấy
được phiên bản tốt nhất của người đó nếu họ không có điều gì đó để “so tài”.
Molly
Miller:
Giống như một cuộc chiến thực sự.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Và niềm vui lớn nhất của họ chính là điều đó. Thực ra, đây chính là một
trong những vấn đề lớn mà ta đang gặp phải: chúng ta hay có xu hướng đưa ra những
khẳng định chung chung kiểu “cái này không tâm linh”, “cái kia mới là tâm
linh”, “cái này tốt”, “cái kia xấu”. Và rất nhiều người bị mắc kẹt trong điều
đó, bởi vì chúng ta đang nhìn vào một số người, những người thực sự phát triển
tích cực từ cạnh tranh, không phải theo kiểu tiêu cực kiểu “tôi phải thắng và bạn
thấp kém hơn tôi”, mà là kiểu tích cực.
Tôi muốn nói là,
những người này phát triển nhờ cạnh tranh. Nhưng chúng ta lại bảo họ: “Bạn
không được ganh đua. Tính ganh đua là một đặc điểm tiêu cực.” Trong khi sự thật
là, phiên bản tốt nhất mà bạn từng thấy ở người đó sẽ chỉ xuất hiện nếu bạn
nói: “Nhìn này, bạn thật sự rất giỏi khi có cạnh tranh, nên bạn nên tìm kiếm
nó.” Có nghĩa là, khi bạn tạo ra một điều gì đó, hãy đi tìm xem ai đã làm tốt
nhất trước đó, rồi làm tốt hơn. Người đó sẽ phát triển mạnh mẽ nhờ điều đó. Họ
sẽ “ăn nó cho bữa sáng” vì đó chính là tính cách của họ.
Molly
Miller:
Phải rồi. Nhưng tôi đang nghĩ đến cạnh tranh theo nghĩa là, ví dụ như, nếu tôi
biết một người môi giới khác đang cố gắng đưa nhà của ai đó ra thị trường, thì
tôi sẽ không đụng đến cái danh sách đó, vì tôi không muốn… có phải đó là cạnh
tranh không? Ý tôi là, tôi không muốn giành khách của người khác, trừ khi họ chủ
động liên lạc với tôi. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Teal
Swan:
Tôi không xem đó là cạnh tranh. Về mặt tần số rung động, điều này liên quan đến
cách dùng từ trong tiếng Anh, bởi vì đó không phải là cạnh tranh. Thứ đó là việc
bạn cảm thấy rằng mình không thể tự tạo ra nguồn lực của chính mình mà không
làm ảnh hưởng đến người khác. Bạn nghĩ rằng mình phải lấy đi từ người khác. Đó
thực ra là “tư duy thiếu hụt”, chứ không phải cạnh tranh.
Molly
Miller:
Nhưng đó không thực sự là tôi nữa. Ý tôi là, trước kia thì đúng là tôi như vậy.
Bây giờ thì tôi… ví dụ như, tôi chạy quảng cáo trên Zillow rất nhiều, nên tôi
nhận được rất nhiều cuộc gọi từ người mua. Và nếu họ nói… tôi sẽ hỏi, “Bạn có
đang làm việc với một môi giới nào chưa?” hoặc “Bạn đã có đại lý riêng của mình
chưa?”
Và nếu họ nói
“có rồi”, thì tôi sẽ nói, “Vậy bạn nên gọi cho đại lý của mình.” Và họ nói,
“OK,” vì họ đã có người làm việc cùng rồi. Tôi cũng dạy điều đó cho những người
khác nữa. Vậy nên, nếu lúc đó tôi nói điều gì khác, ví dụ như cố gắng lôi kéo họ
về phía mình, thì điều đó sẽ bị xem là xấu trong ngành bất động sản. Nó sẽ bị
coi là không đạo đức. Và tôi thì thực sự có vấn đề lớn với tất cả những quy tắc
đó. Tôi không phải kiểu người tuân thủ quy tắc. Tôi là kiểu người kiểu như…
Teal
Swan:
Vâng. Vậy nên câu hỏi mà tôi muốn đặt ra cho bạn là: tại sao bạn lại bước vào
lĩnh vực bán hàng trong khi đây là kiểu tính cách mà bạn đang có?
-----------------
Molly
Miller:
À, tôi bước vào nghề này cách đây khoảng mười năm, khi tôi chưa phải là con người
như bây giờ. Vậy nên… tôi cũng không biết nữa. Có thể, có thể rồi tôi cũng sẽ
không còn là người như bây giờ. Nhưng ý tôi là, tôi thật sự thích khía cạnh được
giúp đỡ người khác. Tôi rất yêu thích việc được làm việc với những người mà tôi
lựa chọn, như vậy có được không? Ý tôi là…
Teal
Swan:
Được chứ. Chỉ là mọi dấu hiệu đều đang chỉ rõ rằng đây không phải là điều bạn
thật sự muốn làm với cuộc đời mình.
Molly
Miller:
Ồ. Nghe thật điên rồ. Ừm. Bởi vì điều đó gắn liền với bản sắc của tôi bấy lâu
nay.
Teal
Swan:
Ồ, đúng vậy. Nhưng tất cả những kỹ năng mà bạn đã học được trong công việc hiện
tại đều sẽ áp dụng được cho điều tiếp theo bạn sẽ làm.
Molly
Miller:
Phải rồi. Có thể… có thể tôi đang hướng đến một điều gì đó liên quan đến việc
giảng dạy.
Teal
Swan:
Bạn có muốn nghe điều này không? Một điều khá thú vị đấy.
Molly
Miller:
Có chứ. Tôi muốn nghe.
Teal
Swan:
Có rất nhiều người làm bất động sản thật sự yêu thích quy trình đó. Nó khiến họ
phấn khích. Họ thích cái mà bạn gọi là cạnh tranh.
Việc phải bảo vệ
nguồn khách của mình và trở thành người giỏi nhất để không ai "nẫng tay
trên" khách hàng của mình, điều đó khiến họ cảm thấy vui vẻ. Họ thích như
vậy. Đó là điều khiến họ cảm thấy sống động. Họ thậm chí còn quên cả thời gian.
Molly
Miller:
Còn tôi thì hiện tại lại thấy hứng thú với việc nâng đỡ người khác, quan sát họ
xây dựng sự nghiệp, và được là một phần trong quá trình đó.
Teal
Swan:
Đúng rồi. Chính xác. Vậy là bạn đã biết rõ mình thật sự nên làm gì.
Molly
Miller:
Vâng.
Teal
Swan:
Vậy nên bạn đang ở trong giai đoạn sẵn sàng để chuyển hướng rồi.
Molly
Miller:
Đúng vậy. Tôi nghĩ là thế. Và một phần lý do tôi làm video này cũng là để người
khác có thể xem, để họ có thể học hỏi từ bạn, vì bạn thật sự tuyệt vời, có một
thông điệp sâu sắc và có thể lý giải mọi thứ về mặt tâm linh tốt hơn tôi rất
nhiều.
Ý tôi là… tôi
không biết nữa. Được rồi, tôi có một câu hỏi cuối cùng. Tôi nghĩ đây là một câu
hỏi hay: Bạn có thể giải thích cách vũ trụ hỗ trợ cho sự kết hợp giữa đời sống
tâm linh và kinh doanh không? Ý tôi là, năng lượng của vũ trụ đang hỗ trợ cho
việc làm kinh doanh theo cách mới như thế nào, so với trước năm 2012? Bạn biết
đấy, kiểu như năng lượng đang thay đổi, và tôi biết là bạn biết điều đó.
Teal
Swan:
Vâng, trước tiên, ta phải hiểu, như tôi đã nói lúc nãy, rằng vũ trụ không nhìn
kinh doanh như một thứ tách biệt khỏi thế giới tâm linh hay thế giới vật chất tạm
thời.
Vậy nên, công việc
kinh doanh của bạn cũng là một biểu hiện tâm linh. Nếu bạn là một thợ sửa ống
nước, đó cũng là một biểu hiện tâm linh. Nhưng khi ta nói đến tâm linh, ta thường
lấy những khái niệm kiểu như: tâm linh đồng nghĩa với đạo đức, tâm linh nghĩa
là phải như thế này, như thế kia. Thôi được, ta cứ giả sử như vậy.
Nếu "tâm
linh" có nghĩa là giữ nhận thức rằng chúng ta đều là một, thì rõ ràng, vũ
trụ sẽ ủng hộ sự phát triển của kinh doanh theo hướng không gây hại cho bất kỳ
ai. Đó là thay đổi số một mà bạn sẽ thật sự thấy rõ trong thế giới hiện nay, rằng
những doanh nghiệp có "đạo đức sai lệch", hay nói đúng hơn là đạo đức
thiếu hiểu biết, thiếu nhận thức, những doanh nghiệp kiếm lợi từ những gì không
đem lại lợi ích cho con người, sẽ không còn tồn tại lâu dài.
Được rồi, ta bắt
đầu từ đây. Chủ nghĩa tư bản thực ra rất tuyệt vời. Phần lớn mọi người không biết
điều đó vì họ không hiểu chủ nghĩa tư bản thực sự là gì. Khi nghĩ đến chủ nghĩa
tư bản, người ta thường nghĩ đến các mô hình kim tự tháp, nơi mà người ở đáy bị
bóc lột còn 1% ở trên cùng thì kiếm lời từ tất cả những người khác theo cách
tiêu cực.
Nhưng đó không
phải là chủ nghĩa tư bản đích thực. “Tư bản hóa” nghĩa là… về cơ bản, là phát
huy tối đa tiềm năng của một thứ gì đó. Một nhà tư bản chân chính sẽ lấy một thứ
và biến nó thành phiên bản cao nhất của chính nó. Đúng không? Vậy nên, bạn
không thể là một nhà tư bản thực thụ nếu bạn gây hại cho những người ở nền tảng,
những người đang chống đỡ cho mình.
Điều đó không khả
thi. Vì nghĩ thử xem: nếu bạn tạo ra một thứ gì đó gây hại cho người khác, thì
chẳng bao lâu nữa, bạn sẽ không thể gọi mình là nhà tư bản nữa. Tại sao? Bởi vì
bạn đã giết chết chính khách hàng của mình.
Molly
Miller:
Ôi trời ơi…
Teal
Swan:
Đúng thế. Vậy nên, những người mà ta đang gọi là “nhà tư bản” thực ra không phải
là nhà tư bản. Một nhà tư bản đích thực, vì họ có tầm nhìn cao hơn, sẽ hiểu rằng
ta không thể gây hại cho chính những cái chân đang nâng đỡ mình.
Vậy nên họ sẽ
không thể tạo ra bất kỳ điều gì mà không mang lại lợi ích cho toàn thể, không
chỉ riêng cho bản thân, mà cho tổng thể. Vì thế, trong lĩnh vực kinh doanh, bạn
sẽ chứng kiến sự tiến hóa, và khía cạnh tâm linh của ý thức hợp nhất trên Trái
Đất đang hỗ trợ cho sự chuyển mình này, nơi mà các doanh nghiệp sẽ không còn khả
năng đặt lợi ích cá nhân hay lợi ích gia đình mình lên trên sự thịnh vượng của
toàn thể hành tinh nữa, bởi vì họ sẽ bắt đầu nhìn nhận mọi thứ như một tổng thể
gắn kết. Sẽ không còn sự ủng hộ nào dành cho những sản phẩm mà…
Molly
Miller:
Tôi đã thấy điều đó. Gần đây tôi đã thấy rõ. Thật sự làm tôi choáng váng khi nhận
ra cái cũ đang dần chết đi. Nó không còn được nâng đỡ nữa. Và điều tôi đang làm
với những khách hàng từ Zillow ấy, là khi họ tìm đến, tôi có một đội ngũ mà tôi
giao cho họ làm việc với các khách hàng mua nhà, và tôi cố gắng giúp họ phát
triển. Kiểu như… tôi cảm thấy đó là một điều rất đẹp đẽ.
Bạn hiểu không?
Nhưng mà, có thể là tôi… tôi không biết nữa. Có thể là tôi đang nhìn nhận sai lệch
điều gì đó. Có thể là giấc mơ của tôi sẽ không thành hiện thực. Có thể là tôi
không nên làm tất cả những điều này. Tôi không biết. Ý tôi là, tôi cảm nhận như
thể những năng lượng mới đang ủng hộ một kiểu sống biết cho đi…
Teal
Swan:
Luôn luôn là như vậy. Bởi vì đó chính là sự thịnh vượng.
Molly
Miller:
Phải. Tôi rất thích cho đi. Thật đấy. Tôi yêu việc được cho đi.
Teal
Swan:
Và khi bạn làm điều đó, bạn sẽ nhận lại được nhiều hơn.
Molly
Miller:
Vâng, chính xác.
Teal
Swan:
Vì bạn đang nhìn nhận các nguồn lực, như tiền bạc, là một nguồn tài nguyên vô tận,
luôn lưu thông như không khí vậy. Tâm thế tốt nhất mà bạn có thể phát triển với
tư cách một người kinh doanh, là hãy xem tiền như không khí. Hít vào, thở ra.
Nó luôn sẵn có.
Molly
Miller:
Phải rồi. Và tiền bạc cũng giống như một sự trao đổi năng lượng.
Teal
Swan:
Đúng vậy. Chỉ vậy thôi.
Molly
Miller:
Phải, chính xác. Nhưng điều này thật sự khó để nhiều người có thể tiếp thu được.
Tôi giống như đã chọn để trở thành “kẻ kỳ quặc” ở ngoài này. Kiểu như… tôi khác
người. Bạn hiểu không?
Nhưng điều đó
cũng không sao cả. Tôi sẵn sàng là người như thế. Bạn hiểu không? Ừ. Dù sao thì
chồng tôi còn kỳ quặc hơn cả tôi nữa cơ. Nên thôi, kệ đi.
Teal
Swan:
Điều bạn cũng sẽ thấy rõ cùng với sự phát triển của các doanh nghiệp này là xu
hướng chú trọng hơn rất nhiều vào động lực cá nhân. Bạn sẽ nhận thấy rất nhiều
người bước vào một doanh nghiệp và trở thành một phần của cỗ máy, họ không phải
là người sáng tạo. Và những công ty mà bạn đang thấy hiện nay, đây là một điều
thú vị.
Kiểu như… tôi
nghĩ một trong những câu hỏi đang âm ỉ trong đầu bạn là: với tư cách là một người
ở vị trí như bạn, người giữ vai trò quản lý hay giúp người khác khám phá bản
thân mình trong môi trường làm việc, thì chúng ta cần hiểu sâu sắc về động lực
nội tại và động lực bên ngoài.
Họ từng làm thí
nghiệm với mấy con khỉ trong chuồng. Họ cho khỉ những câu đố để giải. Mấy con
khỉ hoàn toàn bị cuốn hút, say mê với việc đó. Vậy nên các nhà khoa học mới
nghĩ: "Nếu chúng ta thưởng cho chúng, ví dụ cho chúng chuối mỗi khi giải
xong câu đố, thì liệu chúng sẽ có động lực hơn không? Làm nhanh hơn
không?"
Kết quả là: hiệu
suất giảm mạnh. Không chỉ vậy, chúng còn ngừng làm luôn. Hóa ra khi người ta
(hoặc khỉ) được thúc đẩy bằng phần thưởng bên ngoài, như chuối, hay như con người
là tiền bạc, thì họ đánh mất động lực nội tại, niềm hứng thú tự nhiên với việc
đó.
Động lực nội tại
tiêu tan. Và điều chúng ta đang thấy bây giờ là những công ty tốt nhất, thành
công nhất trên thế giới, đều đã áp dụng triết lý này – tập trung vào động lực nội
tại.
Một số công ty
đã tuyển một nhóm người không bao giờ phải đến văn phòng. Công việc duy nhất của
họ là sáng tạo theo điều họ muốn. Một số công ty khác thì có chính sách kiểu
như: một ngày trong tuần, nhân viên toàn quyền tự quyết, họ được chọn làm bất cứ
việc gì họ cho rằng công ty cần. Và một số sáng kiến đột phá nhất của họ đã ra
đời từ những ngày như vậy.
Molly
Miller:
Wow.
Teal
Swan:
Vâng. Và họ sẽ không bao giờ quay lại cách cũ. Không có một công ty nào đã áp dụng
mô hình này mà sau đó lại muốn từ bỏ cả.
Vì điều họ khám
phá ra là: họ tìm ra được điều người ta thực sự giỏi. Có thể có một anh chàng
làm kế toán ngồi bàn làm việc ngày qua ngày, làm theo những gì được giao. Nhưng
chỉ một ngày mà anh ta được phép làm điều anh ta thật sự muốn, thì anh ta làm
việc hiệu quả hơn bao giờ hết. Không chỉ vậy, anh ta còn làm thay đổi cả công
ty.
Vậy nên, chúng
ta cần chuyển dịch sang mô hình dựa trên động lực nội tại và trao nhiều tự do
hơn cho con người. Đừng bảo họ phải làm gì, hãy để họ tự nghĩ ra. Vì khi đó, họ
có động lực bên trong, và bạn sẽ không cần phải là người giám sát lúc nào cũng
đứng sau lưng họ. Bạn sẽ không cần phải thúc ép họ nữa.
Họ sẽ tự đến làm
việc. Họ đến vì có mục đích. Không phải vì lương. Và khi đó, bạn sẽ có một công
ty tốt hơn nhiều, một doanh nghiệp tốt hơn, một đội ngũ nhân viên hạnh phúc và
gắn bó hơn rất nhiều.
Molly
Miller:
Thật sự rất tuyệt vời. Bạn hoàn toàn đúng. Tôi thường ngồi làm việc ở nhà rất
nhiều, và tôi hoàn toàn có thể hiểu và đồng cảm với cái cảm giác tự do đó. Hồi
trước tôi từng làm việc cho mấy công ty lớn kiểu như Coldwell Banker và REMAX.
Ngay cả khi là một nhà môi giới độc lập, được gọi là có tự do, thì thật ra vẫn
không hề có tự do, vì còn bao nhiêu quy định, luật lệ phải tuân theo. Và khi
nghĩ lại thì, đúng là… giờ đây mọi thứ đã tự do hơn rất nhiều rồi.
Teal
Swan:
Đó là trạng thái tự nhiên của con người.
Molly
Miller:
Đúng vậy.
Teal
Swan:
Vậy nên bất cứ khi nào bạn chống lại trạng thái tự nhiên đó, bạn sẽ đau khổ, và
cả công việc kinh doanh của bạn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Molly
Miller:
Phải rồi. Rất đúng. Nhiều khi tôi còn không cảm thấy mình đang làm kinh doanh nữa.
Tôi cảm thấy mình đang sống, đang tận hưởng niềm vui và…
Teal
Swan:
Bạn biết không, điều buồn cười là thỉnh thoảng có người hỏi tôi, với tư cách là
một người hướng dẫn tâm lý và tâm linh, rằng tôi có gì để nói về kinh doanh. Và
sự thật là gì? Khi bạn đang giải quyết công việc kinh doanh, tức là bạn đang
làm việc với con người. Và trái tim của con người chính là tâm lý và tâm linh.
Nếu bạn không hiểu con người, bạn không thể điều hành một doanh nghiệp.
Molly
Miller:
Trời ơi, nói hay quá. Hoàn toàn đúng. Đúng lắm. Và, bạn biết không, tôi không
muốn nói xấu ai cả, nhưng thật sự tôi thấy có những người điều hành những công
ty lớn mà lại đối xử với nhân viên của họ tệ vô cùng. Và tôi có thể nhìn thấy
những dấu hiệu sụp đổ bắt đầu xuất hiện, như thể điều đó chưa từng xảy ra trước
đây vậy. Bạn hiểu ý tôi chứ? Quay trở lại với những năng lượng của hiện tại,
đúng như bạn nói, các năng lượng của vũ trụ bây giờ đang ủng hộ cho chúng ta.
Teal
Swan:
Ồ đúng rồi. Và điều buồn cười, điều tôi muốn mọi người hiểu, là những người sở
hữu những công ty đang sụp đổ vì cách họ đối xử tồi tệ với người khác ấy, chúng
ta, với vai trò là “nạn nhân” của những hoàn cảnh như vậy, thường tự kể cho
mình một câu chuyện rằng họ đang sống sung sướng trong khi ta phải chịu đựng dưới
sự áp bức của họ.
Nhưng sự thật
là: chính ý thức đau khổ mới là nguyên nhân tạo ra kiểu tư duy đó. Người đó thực
ra đang sống một cuộc đời khốn khổ. Sao tôi biết điều này? Vì họ đến tìm tôi. Ý
tôi là, khi bạn ở vị trí như tôi bây giờ, thì rất nhiều CEO trên thế giới bắt đầu
bay đến tìm gặp tôi và nói: “Tôi không hiểu. Tôi cảm thấy trống rỗng.”
Sự thật là, nếu
một người không thể đối xử tử tế với nhân viên của mình, thì họ cũng không thể
đối xử tử tế với vợ mình. Vấn đề nằm ở đó. Bạn hiểu chứ?
Molly
Miller:
Thật tuyệt vời. Thật sự rất tuyệt. Tôi rất vui khi thấy những thay đổi này. Thật
sự đấy.
Teal
Swan:
Tôi cũng vậy. Và đó là điều vô cùng tuyệt vời. Họ không thích sống như vậy đâu.
Không ai thích như vậy cả. Đó không phải là tự nhiên.
Chúng ta trở nên
như thế là bởi vì tư duy của chúng ta bị kẹt trong trạng thái ý thức đau khổ.
Chúng ta sống như thế vì chúng ta tự kể cho mình câu chuyện rằng: “Đời là một
cuộc chiến, mạnh được yếu thua.” Và khi ta cứ kể đi kể lại câu chuyện đó, thì
nó sẽ thành hiện thực.
Nhưng sự thật
là: thế giới vẫn có thể cạnh tranh mà không cần phải là nơi ăn thịt lẫn nhau. Chúng
ta hoàn toàn có thể xem sự cạnh tranh là cơ hội để bản thân trở nên tốt hơn, mà
không gắn nó với giá trị bản thân. Chúng ta hoàn toàn có thể tách biệt sự cạnh
tranh khỏi lòng tự trọng, và không để nó định nghĩa khả năng hay giá trị con
người.
Molly
Miller:
Vậy có lẽ “cách để làm điều đó” là thay đổi góc nhìn của mình.
Teal
Swan:
Tất cả đều xoay quanh việc thay đổi góc nhìn, và điều đó nghe thật khó chịu,
tôi biết. Phần lớn mọi người muốn tôi đưa cho họ một viên thuốc, hay một phương
pháp giúp họ thay đổi ngay trong một đêm.
Nhưng sự thật là
góc nhìn luôn thay đổi, chỉ là ta không nhận ra thôi. Và việc thay đổi góc nhìn
thực ra rất dễ. Tất cả những gì ta làm đều là thay đổi góc nhìn. Chỉ cần xem
video này thôi cũng đã là thay đổi góc nhìn rồi.
Molly
Miller:
Chính xác. Này, nhân tiện nói về việc thay đổi góc nhìn và yêu bản thân, tôi muốn
chia sẻ điều này: Tôi từng xem một video của bạn, và tôi chỉ muốn nói ra thôi,
bởi vì tôi từng đấu tranh rất nhiều với chuyện yêu bản thân, tự ti về ngoại
hình, rồi tự ghét bản thân… tất cả những điều đó. Và có một điều trong video đó
tôi đã thực sự áp dụng, vì tôi quá mệt mỏi với việc cứ cảm thấy tệ hại về chính
mình. Đó là: tôi ghi âm lại chính giọng nói của mình, nói về những điều mà tôi
thực sự cảm thấy đúng và tôi thực sự yêu thích ở bản thân.
Sau đó tôi nghe
lại nó trước khi đi ngủ vài lần, và tôi thực sự bị choáng ngợp bởi tác động của
việc đó, giống như là đang lập trình lại bản thân vậy ,và có điều gì đó ở chính
giọng nói của mình khiến nó hiệu quả vô cùng.
Không thể tin được.
Bạn hiểu không? Bạn đã giúp rất nhiều người. Nhiều hơn cả những gì bạn có thể
tưởng tượng. Tôi biết điều đó.
Thật sự đấy.
Ngay cả khi tôi vừa trở về từ buổi hội thảo ở Atlanta, tôi đã nói chuyện với một
vài người, và ai cũng nói họ không thể ngừng xem kênh YouTube của bạn. Kiểu
như… họ bỏ cả công việc để xem YouTube. Thật tuyệt vời. Nên tôi đoán, tôi đoán
rằng… chuyện này thật ra vẫn là một điều mang tính cá nhân, đúng không? Ý tôi
là, người ta phải thực sự muốn thay đổi thì mới thay đổi được. Có phải vậy
không?
Teal
Swan:
Tôi sẽ diễn đạt điều đó theo một cách khác. Con người phải muốn yêu chính mình
đến mức đủ để cho phép bản thân được hoàn toàn là chính mình. Bởi vì ngay cả
khi ta nói “muốn thay đổi bản thân”, thì điều đó nghe như thể… như thể ta đang
nói rằng: “Bạn nên ghét bản thân mình đi.”
Thực ra chúng ta
không cần những người muốn thay đổi bản thân. Chúng ta cần những người muốn chấp
nhận trọn vẹn bản thể của mình, và nhận ra rằng: cách sống như cũ, như họ đã sống
từ trước tới nay, đau đớn đến mức họ không thể chịu nổi nữa. Và chính điều đó
khiến họ nói: “Tôi không thể sống như vậy nữa.”
Vậy nên, tôi sẽ
không gọi đó là “thay đổi bản thân”. Tôi gọi đó là trở thành phiên bản chân thực
hơn của chính mình.
Ví dụ, một người
nói: “Tôi không thích làm nhân viên bán hàng. Tôi là kiểu người muốn làm XYZ…”
– và họ làm điều đó. Hoặc một người nói: “Tôi biết mọi người bảo cạnh tranh là
xấu, nhưng tôi lại rất thích cạnh tranh.”
Đó chính là họ
đang trở thành chính mình, chứ không phải đang thay đổi. Và nếu ai cũng trở
thành chính mình hơn, thì rất nhiều điều mà ta nói là “cần thay đổi” sẽ tự
nhiên thay đổi.
Ta thậm chí
không cần tập trung vào việc thay đổi nữa. Nó giống như việc chọn chăm sóc gốc
rễ hay cành lá vậy đó.
Molly
Miller:
Đúng vậy. Một cách tự nhiên...
Teal
Swan:
Vâng. Đó là lý do vì sao rất nhiều người trong chúng ta, những người đang làm
thay đổi cuộc chơi trên hành tinh này, sẽ không, bạn sẽ không thấy chúng tôi tập
trung vào những tiểu tiết vặt vãnh. Người ta hay hỏi tôi lắm. “Teal, sao bạn
không tập trung vào những con chó?”
Đây là một câu hỏi
thú vị mà tôi nhận được. “Sao bạn không quan tâm đến chó? Ở một số quốc gia,
chó bị giết để lấy thịt. Sao bạn chỉ tập trung vào con người thôi?”
Phản hồi của tôi
là: bởi vì vấn đề nằm ở con người. Nếu bạn tạo ra những con người hạnh phúc,
thì sẽ chẳng bao giờ xuất hiện ý nghĩ trong đầu họ rằng “Tôi sẽ giết một con
chó.” Vấn đề không nằm ở những con chó. Tôi có thể cứu được bao nhiêu con chó
đi nữa thì sao? Nhưng hãy nhìn xem logic ở đây là gì, tôi có thể cứu 5.000 con
chó, hoặc tôi có thể giúp một con người mà hành động của họ có thể đồng thời cứu
được những con chó đó. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Molly
Miller:
Ừ, đúng vậy.
Teal
Swan:
Và tôi thậm chí còn không xem đó là “cứu.” Đó là điều tuyệt vời trong công việc
này, bạn không cần phải thay đổi ai cả. Bạn không cần phải cứu ai cả. Bạn chỉ cần
giúp họ nhận thức ra bản chất đích thực của chính mình.
Molly
Miller:
Đúng, đúng. Để họ có thể lắng nghe bản thể cao hơn của mình?
Teal
Swan:
Đúng. Nhưng chúng ta đang chơi ngược quy trình lại. Tôi nghĩ vấn đề không phải
là chúng ta cần mọi người “muốn thay đổi.” Điều chúng ta thực sự cần là họ sẵn
sàng chấp nhận rủi ro. Và đó mới là nỗi sợ lớn nhất. Câu hỏi là: bạn đến thế
gian này để sống một cuộc đời “an toàn” sao? Tôi có thể nói chắc chắn là không
ai trong chúng ta đến đây để sống một cuộc đời cẩn trọng đâu.
Và khi bạn hiểu
điều đó, bạn sẽ có thể chấp nhận những rủi ro mà mình vẫn thường sợ hãi, kiểu
như: “Trời ơi, nếu tôi sống đúng là chính mình, nếu tôi công khai con người thật
của mình, tôi sẽ mất hết khách hàng mất!” đúng không? Nhưng ta phải dám chấp nhận
rủi ro đó, phải xoay ngược vấn đề lại hoàn toàn, và nói rằng: “Tôi sẽ để bản
thân mình là chính tôi, quảng bá chính mình một cách trung thực, và để những
khách hàng phù hợp tự tìm đến tôi.”
Molly
Miller:
Vâng. Đó cũng là điều tôi đang làm. Nhưng đôi khi, những lối suy nghĩ cũ lại trỗi
dậy kiểu như: “Không, mày không nên thế. Mày nên…”
Teal
Swan:
Chúng ta sẽ xem lại video này. Ý tôi là, chúng ta đã có sẵn mọi công cụ rồi. Bạn
không cần phải làm điều đó một mình. Không phải lúc nào bạn cũng cần phải gồng
mình nghĩ tích cực. Nếu bạn không tự làm được, mà một video như thế này khiến bạn
cảm thấy dễ chịu hơn với bản thân mình, thì bật cái video chết tiệt đó lên mà
xem đi!
Molly
Miller:
Tôi sẽ làm thế. Tôi đã “rình” bạn bao lâu nay chỉ để lấy được video này đấy.
Teal
Swan:
Đây là một điều thú vị, và có lẽ bạn sẽ thấy mình liên hệ được với nó. Hồi những
năm 90, vấn đề phân biệt giữa người đồng tính và dị tính còn tệ hơn bây giờ rất
nhiều. Dù bây giờ nó được nói nhiều hơn trên truyền thông, nhưng thời đó, nhất
là ở những bang như nơi tôi sống, sự kỳ thị nghiêm trọng hơn nhiều.
Có một người đàn
ông ở thành phố Salt Lake, thành phố gần nhất, nơi phần lớn bất động sản được
giao dịch. Ông ấy là người đồng tính và cũng là một đại lý bất động sản. Ông ấy
đã nghĩ: “Tôi không thể để người ta biết tôi là gay, nếu họ biết, họ sẽ không
thuê tôi, vì họ theo đạo Mormon.” Vậy là ông ta hoảng sợ, giống hệt nỗi sợ bạn
có khi nghĩ đến việc công khai bản thân là người tâm linh, hay nỗi sợ của bất kỳ
ai đang xem video này khi muốn sống đúng với con người thật của mình.
Ông ấy nghĩ: nếu
tôi để lộ mình là người đồng tính, người ta sẽ không thích tôi. Vậy nên ông ấy
đi theo hướng ngược lại, cố lấy lòng khách hàng bằng cách đoán họ muốn gì. Ông ấy
đổi xe để trông “nam tính” hơn, ăn mặc “chuẩn đàn ông” hơn, thậm chí còn kết
hôn để có thể nói với khách hàng rằng mình có vợ. Ông ta là một đại lý rất
thành công lúc đó.
Nhưng rồi, đến
giữa đời, ông ấy rơi vào khủng hoảng, nhận ra rằng ông đang kiềm hãm chính mình
và không thể tiếp tục sống như vậy nữa. Ông ấy quyết định: “Dù chuyện gì xảy
ra, thì cũng không đáng để đánh mất bản thân mình.”
Thế là ông ấy bước
ra và công khai: “Đúng, tôi là người đồng tính. Và tôi cũng là một đại lý bất động
sản.” Và chuyện gì xảy ra? Ông ấy trở thành một trong những người môi giới nhà
đất được săn đón nhất ở khu vực Salt Lake. Trên thực tế, hầu hết khách hàng đồng
tính đều tìm đến ông để mua nhà. Đây là một bài học lớn: khách hàng tiềm năng của
bạn đang ở ngoài kia. Hãy cho họ cơ hội để tìm thấy bạn, ít nhất là một lần!
Molly
Miller:
Vâng. Mà bây giờ quá trình “hiện thực hóa” diễn ra nhanh một cách điên rồ luôn ấy.
Teal
Swan:
Vâng. Đáng sợ luôn, đúng không?
Molly
Miller:
Đúng vậy. Tôi kiểu như, “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Tôi nghĩ về những bất
động sản hàng triệu đô, về việc làm việc với những người cùng tần số. Đó là điều
tôi hướng tới. Và nó thực sự đang xảy ra.
Thật không thể
tin nổi. Ngay cả chuyện nhỏ như chồng tôi cũng “hiện thực hóa” được, một người
bạn mang đến cho anh ấy mấy viên đá tuyệt đẹp để làm orgonite. Và đúng là họ đến
thật, mang theo cả đá quý. Thật kỳ diệu.
Nhưng cũng có cả
những người ghét mình nữa. Dạo này tôi gặp phải vài người ghét. Và rồi điều đó
khiến tôi bắt đầu nghi ngờ bản thân. Họ kiểu như, “Ồ, cô điên rồi đấy” hay đưa
ra những phán xét kiểu…
Teal Swan: Bạn
không đơn độc đâu, đây là điều mà những người như chúng ta thường gặp phải.
Molly
Miller:
Ồ, phải rồi. Tôi biết mà. Nhưng bạn có vẻ mạnh mẽ thật đấy. Bạn hiểu ý tôi chứ?
Teal Swan: Vâng. Đó là vì bạn đang thấy
tôi lúc đang hứng khởi đấy.
Thực tế là hầu hết
mọi người không thấy những cơn hoảng loạn của tôi. Hầu hết mọi người, và ý tôi
là, tôi đang cố gắng để cởi mở hơn với công chúng về điều này vì thật sự không
tốt khi cứ che giấu sau bức màn nhung. Nhưng thực tế là, khi tôi lần đầu tiên nhìn
thấy những điều đó, bạn nghĩ tôi làm gì? Tôi đóng máy tính lại.
Tôi chui vào
chăn, ngồi dưới giường và tự hỏi: "Mình có làm được điều gì tốt đẹp không?
Mình nên bỏ cuộc thôi. Mình nên từ bỏ hết. Mình chẳng làm được gì cả. Những người
này nghĩ mình là một kẻ tệ hại."
Tôi
không thể khiến họ nghĩ khác. Vậy thì mình phải làm gì đây? Bạn thấy cái vòng
xoáy đó chứ? Đó là cảm giác của tôi cách đây một tiếng.
Molly
Miller:
Không. Nhưng điều đó không đúng.
Teal
Swan:
Nhưng vấn đề là như thế này. Một khi bạn phát triển được khả năng nhìn thấy bức
tranh toàn cảnh rộng lớn hơn, thì bạn sẽ có thể tự kéo mình ra khỏi trạng thái
đó nhanh hơn nhiều người khác. Vậy nên nó trông giống như là bạn phải đối mặt với
những làn sóng cảm xúc rất lớn, nhưng thực ra càng tiến bộ về mặt tâm linh, quá
trình đó càng diễn ra nhanh hơn. Trông bạn sẽ có vẻ như bị rối loạn lưỡng cực.
Molly
Miller:
Đún vậy. Tôi vừa nhận được một bài học lớn hôm qua. Và tôi chỉ đang chia sẻ
thôi. Gia đình gốc của tôi bây giờ nhìn tôi như thể tôi bị điên vậy. Như thể
tôi là người mất trí. Tôi biết mà.
Họ nghĩ tôi
không bình thường. Và điều đó vừa mới đánh thẳng vào tôi như một sự bừng tỉnh.
Tôi chưa từng nhận ra điều đó. Tôi từng nghĩ chúng tôi rất thân thiết, tôi từng
nghĩ họ thật sự thích những điều tôi chia sẻ.
Nhưng thực tế
thì, họ chẳng hề như vậy. Vậy nên chuyện đó làm tôi chao đảo. Hôm qua tôi đã
khóc đấy. Nhưng hôm nay thì tốt hơn rồi, và tôi chỉ cố gắng sống đúng với bản
thân mình...
Teal
Swan:
Bạn biết không? Tôi thấy trong cộng đồng tâm linh, chúng ta nuôi dưỡng một niềm
tin cực kỳ ngớ ngẩn rằng chúng ta không nên bị ảnh hưởng. Bạn biết tôi gọi những
người không bị ảnh hưởng là gì không? Là kẻ rối loạn nhân cách xã hội đấy.
Molly
Miller:
Nghe hợp lý thật. Phải rồi.
Teal
Swan:
Bạn sẽ chẳng học được gì nếu bạn không bị ảnh hưởng. Hãy để thế giới này lay động
bạn. Đúng là đôi khi nó rất tệ. Nhưng bạn không đến đây để tránh né trải nghiệm.
Molly
Miller:
Đúng. Và kiểu như, có quá nhiều nơi trên trái đất này mang năng lượng tâm linh
hơn hẳn. Có lẽ chúng ta nên chuyển đến đó.
Teal
Swan:
Tôi đang làm điều đó đấy. Tôi đã quyết định rồi. Chúng ta cần làm điều đó khi
đã sẵn sàng, và tôi thì đang sẵn sàng rồi.
Molly
Miller:
Tuyệt vời.
Teal
Swan:
Vâng. Chúng ta đều đến lúc nhận ra rằng mình cần hướng đến những gì thật sự khiến
mình cảm thấy tốt đẹp, dù đó là một công việc khác, hay là một cách khác để làm
công việc hiện tại, hay là một cộng đồng khác. Tất cả đều là quá trình cho phép
bản thân được là chính mình.
Molly
Miller:
Vâng. Cho phép bản thân.
Teal
Swan:
Bạn sẽ không thể cho phép bản thân là chính mình nếu bạn chưa biết rõ mình
không là gì.
Và điều yêu
thích nhất của tôi, điều này thường giúp tôi thoát ra khỏi vòng xoáy tiêu cực
khi đối mặt với những người ghét mình, là thực tế rằng: tôi sẽ không thể biết
mình là ai nếu tôi không bị ảnh hưởng bởi ý kiến của người khác về mình. Tôi sẽ
không thật sự biết mình là gì và không là gì. Họ giúp tôi làm rõ tôi đứng ở
đâu. Họ giúp tôi sáng tỏ hoàn toàn. Ồ, đó là một cách nhìn rất hay.
Rồi tôi biết
mình muốn gì. Tôi biết mình không muốn gì. Tôi biết rõ mình là gì và không là
gì. Và tôi nghĩ rằng, hiểu rõ bản thân có lẽ là trạng thái tốt đẹp nhất mà một
con người có thể đạt được. Đó là sự hiện diện hoàn toàn với chính mình, không
còn góc tối nào bị che giấu, không còn điều gì phải né tránh.
Molly
Miller:
Vậy bạn sẽ nói gì với mọi người, quay lại với nhóm các cô nàng môi giới dễ
thương của tôi. Tôi đang nghĩ về một cô gái cụ thể. Cô ấy đáng yêu lắm, tôi rất
quý cô ấy.
Cô ấy mới bắt đầu
thôi và giống như một miếng bọt biển, rất tò mò và hứng thú với mọi thứ. Và kiểu
như... làm thế nào? Làm thế nào để dấn thân vào con đường tâm linh? Làm thế nào
để bắt đầu? Có phải chỉ đơn giản bằng cách xem một video thôi không?
Teal
Swan:
Ừ. Ý tôi là, tôi cảm thấy chúng ta đang đi theo hướng tâm linh, bất kể cuộc sống
của ta ra sao. Nó không phải là kiểu "làm sao để trở nên tâm linh
hơn?" như mọi người hay hỏi.
Và tôi thường
đùa rằng: bạn đã là rồi. Bạn vốn dĩ là một sinh thể tâm linh, dù bạn có muốn thừa
nhận hay không. Bạn đang trên hành trình tâm linh, dù bạn có nhận ra điều đó
hay không. Bạn không cần phải gọi nó bằng cái tên “tâm linh”, nhưng bạn vẫn
đang đi trên con đường tâm linh.
Molly
Miller:
Câu trả lời hay. Tuyệt vời.
Teal
Swan:
Nên tôi tin rằng cuộc sống của cô ấy sẽ đưa cô ấy đến đúng những điều mà cô ấy
cần phải đối diện, mỗi lần như thế. Dù đó là thông qua một người thầy tâm linh,
một người chồng hay bạn đời, hay thậm chí là một giao dịch làm ăn, thì cô ấy vẫn
đang được sắp xếp đúng với lộ trình phát triển của linh hồn mình.
Molly
Miller:
Và tôi thật ra không cần phải làm gì cả. Đó là điều khiến tôi ngộ ra. Tôi chỉ cần
làm điều của tôi, và để mọi người được là chính họ. Đúng không?
Teal
Swan:
đúng vậy. Vì đó cũng là tất cả những gì chúng ta đang cố làm. Nếu ta có một
hình ảnh trong đầu về việc muốn người khác trở thành ai, thì đó không phải là
con người thật của họ, mà là người mà ta muốn họ trở thành.
Molly
Miller:
Phải rồi. Và càng sống thật với chính mình, tôi càng cho phép người khác được sống
thật với họ.
Teal
Swan:
Chính xác. Và rồi bạn sẽ không còn muốn họ phải khác đi nữa. Bởi vì đó chính là
con người họ.
Molly
Miller:
Đúng thế.
Teal
Swan:
Chúng ta chỉ muốn người khác trở thành điều ta mong muốn, khi mà ta chưa cho
phép chính mình được là con người thật của mình.
Molly
Miller:
Điều đó cũng rất đúng. Phải. Tôi... buổi phỏng vấn này thật tuyệt vời. Tôi...
tôi có rất nhiều câu hỏi, nhưng, tôi nghĩ là đã hết giờ rồi phải không?
Teal
Swan:
02:22. Thời điểm đẹp đấy.
Molly
Miller:
04:22.
Teal
Swan:
Vâng.
Molly
Miller:
Vậy tôi chắc là... đúng rồi, đã đến lúc. Vậy nên tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn bạn
rất nhiều vì đã thực hiện buổi trò chuyện này cùng tôi.
Teal
Swan:
Cảm ơn bạn.
Molly
Miller:
Ồ, còn một điều nữa. Với bất kỳ ai đang xem video này ở khu vực tôi, chúng tôi
đang sắp xếp để bạn đến Boston nữa. Nên nếu ai muốn gặp Teal, nhất định phải đến
gặp bạn. Bạn tuyệt vời lắm.
Vậy đây là Teal.
Cảm ơn bạn một lần nữa, và tôi yêu bạn.
Teal
Swan:
Tôi cũng yêu bạn. Cảm ơn bạn.
Molly
Miller:
Được rồi. Tạm biệt nhé.
Teal
Swan:
Hẹn gặp lại.
Molly
Miller:
Tạm biệt.
Link gốc của bài
viết
https://www.youtube.com/watch?v=6aji5Xf0U5s
Theo
dõi trên Facebook
https://www.facebook.com/Go-With-The-Earth-110516891516479/
DANH
SÁCH TẤT CẢ CÁC BÀI VIẾT CỦA TRANG
https://gowiththeearth.blogspot.com/2021/10/tat-ca-sach-co-tai-blogs.html
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.